1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý - Minh Hồ Lãnh Nguyệt (80c + 7PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 25: Hận biệt ly
      BIÊN TÂP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Mấy ngày rồi Hoa Thành Cẩm rất có vấn đề, khi chuyện mất tập trung, đôi lúc lại thình lình thốt ra câu: Vừa nãy đến chỗ nào rồi? Có lần ta thuận tay đỡ người ăn mày bên đường, vẻ mặt kỳ dị, hỏi ta: “Nàng chê bẩn sao?” Nghe thấy câu đầu đuôi này, ta lập tức nhíu mày: “Bẩn cái gì mà bẩn, ta mắc bệnh nghiện sạch.” Nhưng sau đó, hình như còn kỳ lạ hơn.

      Đối mặt với thái độ ngày càng nhiệt tình của Triệu bà bà, lại biết hết tấm lòng của Triệu Tấn, ta cảm thấy nếu tiếp tục ở đây rất gượng gạo, càng ngày càng được tự nhiên, bèn cùng Hoa Thành Cẩm cáo biệt hai người, lại tiếp tục con đường của mình. Ta dám nhìn nét mặt của Triệu Tấn, cúi đầu, nghe Triệu bà bà dặn dò, miệng ậm ừ ưng thuận, sau đó thấy Triệu Tấn , chờ ta thi đỗ tìm nương.

      Hô hấp của ta ngưng lại trong giây lát, ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt hơi ngượng ngùng lại rạng rỡ tỏa sáng của Triệu Tấn, biết nên trả lời thế nào, càng biết nên từ chối thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó nhanh chóng đưa mắt nhìn chỗ khác.

      Vẻ mặt Hoa Thành Cẩm hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cười theo sau ta, lên xe ngựa. Khi ra khỏi cửa thành, ta nhìn thấy Cổ bà bà vẫn đứng bên cổng thành nhìn xa xăm, trong lòng cảm thấy vô cùng êm ả.

      Chỉ ở chung với Triệu Tấn hơn mười ngày, tình cảm nảy sinh có lẽ nhạt như cơn gió lướt qua. Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, có cơn gió mát thổi đến, đảo mắt là cuối thu.

      Ở thành trấn kế tiếp, Hoa Thành Cẩm với ta số việc muốn làm, thể tiếp tục theo ta, hy vọng đường ta để ý an toàn, chăm sóc bản thân tốt. Ta gật đầu, cũng thể cảm xúc gì mấy. Đợi đến khi chỉ còn mình, ta mới nghĩ, nếu cam lòng, vì sao vừa rồi giữ lại?

      có chuyện muốn làm, làm chuyện gì chứ? Ta biết, đột nhiên cả kinh, nhận ra cho tới bây giờ mình cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu , thỉnh thoảng tâm chuyện riêng, nhưng chung quy ta lại nghe hờ hững, khi ta hỏi. Tới bây giờ ta cũng biết, ngoại trừ tiếng tăm ‘Hái hoa tặc’ lừng lẫy giang hồ ra còn có gia thế gì, có nghề nghiệp gì, tựa như mưa dầm thấm lâu, ta vô thức cảm thấy theo ta là việc hiển nhiên.

      Hoa Thành Cẩm rồi. Sáng sớm hôm đó, cưỡi con ngựa đen cao lớn, áo choàng màu đỏ chói mắt dưới ánh nắng nhàn nhạt, cúi người dặn ta phải tìm phu xe đáng tin, thời tiết lạnh phải chuẩn bị quần áo, rất nhiều điều nữa, tua vàng buông xuống hai bên má, ta ngơ ngác nhìn , hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy trở nên tuấn bất phàm? Vì sao níu kéo trong lòng lại càng lúc càng nặng?

      Theo tiếng thét lớn, nhìn bóng đỏ cách ta ngày càng xa, tim cũng trở nên trống rỗng, ta bắt đầu nổi giận với bản thân, sao vừa rồi ngay cả câu cũng nên lời?

      Ban đêm, ở mình trong khách sạn, lần đầu tiên mất ngủ, thậm chí còn hơi sợ hãi. Ngày trước có chuyện gì kêu lên tiếng, ta ở ngay phòng bên cạnh. Bây giờ, ai ở phòng bên cạnh ta? Những ký ức hỗn loạn về tự chủ được bỗng lên.

      Lần đầu tiên gặp nhau, bắt chuyện với nương. Lần đầu tiên chuyện, chòng ghẹoTiểu Thu nhưng thu được kết quả, quay ra chòng ghẹo ta, gọi ta ‘đại tỷ’. Từ khi nào gọi ta ‘Tĩnh Nhã’, gọi ta là ‘nương tử tương lai’ vậy? À, đúng rồi, lần đó ra từ quán tiểu quan, cợt nhả xuất , ta đồng ý làm nương tử của . Mỗi lần ta vô thức nhớ về quá khứ mà đau lòng, luôn bất chợt nhảy ra từ góc nào đó, mặt nở nụ cười chói mắt, gọi tên của ta, lần nào ta cũng chịu thua , đau đớn trong lòng cũng tan thành mây khói.

      Bây giờ, ta vô cùng hy vọng có thể nhảy ra, dùng nụ cười tỏa nắng xua tan lo lắng trong lòng ta. tốt vậy sao? Ta thận trọng nhớ lại, , phải, Hoa Thành Cẩm luôn nhằm lúc ngươi cao hứng hắt cho ngươi bát nước lạnh, nhằm lúc ngươi tự đắc mà đâm ngươi dao, nhằm lúc ngươi đau xót mà cho ngươi trái táo ngọt. Phải, nhất định đây là nguyên nhân khiến ta nhớ , hóa ra đánh gậy hay cho miếng táo ngọt đều là thứ khiến ta dễ chịu.

      Ta cười, trong lòng có phần kinh ngạc, còn tưởng rằng mình thích cơ. ra chỉ là ỷ lại, có lẽ chính là thói quen. phải người ta thói quen là thứ đáng sợ nhất sao? Lúc sau ta lại tự khẳng định với mình, bất luận thế nào cũng là tên hái hoa tặc nổi danh, sao ta có thể thích hái hoa tặc chứ?

      Ta nằm ở giường, cuộn tròn, chắc hẳn nhìn rất giống con tôm bị luộc chín. Ta vừa nằm vừa cười khúc khích, vì sao trước đây lại để ý rằng Hoa Thành Cẩm tốt như thế?

      làm chuyện gì nhỉ? Ta nghĩ, đại khái là theo ta lâu nên chán rồi. phải ta biết dạo này mất hồn mất vía, hơn nữa còn nghe lời đồn về giang hồ: Chỉ thích nương khuê các, phải tàn hoa bại liễu như ta, vẫn nên bỏ sớm hơn. Hình như có giọng từ đáy lòng kêu to phải thế, nhưng ta lắc đầu để tâm, mặc dù cảm giác chua chát vẫn chầm chậm dâng lên.

      Ngày hôm sau, thoa loại thuốc mà Vệ Phong Minh chế ra, che kín gương mặt, ăn mặc kiểu bác trung niên giống hồi ở thành Gia Châu, ta đến hàng xe thuê phu xe trông có vẻ trung thực, đường hướng đến phía Bắc.

      Đưa phu xe hai quan tiền, bảo ông ấy chậm chút, trong lòng nhen nhúm hy vọng Hoa Thành Cẩm có thể xong xuôi tình rồi trở về. Nhưng mùa thu tàn, còn chưa bắt kịp. Qua sông Trường Giang, chưa theo tới. Mùa đông cũng lặng lẽ mang bông tuyết rời , vẫn trở về. Phỏng đoán dưới đáy lòng từng chút biến thành , khiến ta thể nhìn thẳng vào nó.

      Ta thầm mắng mình có thể tiến bộ hơn chút , thiếu người kia chẳng lẽ thể đến được Định Châu sao, phong cảnh dọc đường vẫn đẹp như thế đấy thôi? Sau đó giọng từ dưới đáy lòng nhảy ra phản bác, nếu có , tốt hơn rất rất nhiều, quan tâm mua mứt đào mà ta thích nhất, sắp xếp xe ngựa cực kỳ thoải mái…

      Dừng lại, được nghĩ nữa, ta cười khổ. phải chỉ mất bằng hữu sao, chẳng lẽ mất bằng hữu lại có thể chết à? Dọc đường non sông tươi đẹp, bình nguyên núi cao, đồi ruộng bậc thang, đời này có chuyện thiếu người thể sống, có người nào đó, xe ngựa vẫn như trước, phong cảnh vẫn đẹp như trước, trái đất vẫn quay tròn…

      Đến cuối mùa xuân, rốt cuộc ta cũng đến Định Châu. có vẻ thê lương cằn cỗi, có bầu khí nghiêm trang và đại mạc cát vàng như trong tưởng tượng. Tuy là thành trì gần biên cương, tuy có đại quân đóng giữ, tuy nước láng giềng thường thường qua đây khiêu chiến, thành Định Châu vẫn mang cảnh sắc phồn vinh hài hòa.

      Thê lương và cằn cỗi bị đoàn người náo nhiệt và ruộng lúa xanh rì thay thế, khí nghiêm trang và đại mạc cát vàng bị người ngoại quốc đủ loại đủ kiểu và trời xanh nước biếc thay thế. Chân đạp đất vàng, nhìn lên trời xanh mây trắng, khóe miệng nhịn được cong lên.

      Rời phu xe , ta hòa vào đám người huyên náo, chậm rãi theo dòng người thưởng thức thành trì này. Đủ loại màu sắc, đủ loại vật phẩm xen lẫn những mùi hương khác nhau cùng tiếng bản xứ nghe ràng chợt ào tới, tơ liễu sợi dương cuối xuân rủ phe phẩy, cảm giác rất ấm áp.

      Định Châu, ta đến đây.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 26: Mới đến Định Châu
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Ta rất thích Định Châu, vì thế tìm căn phòng chuẩn bị ở lại thời gian. Nhưng nhìn nồi niêu trong phòng bếp, ta đứng hình. Nhớ hồi ở nhà Triệu Tấn, Triệu bà bà vốn bất chấp tất cả cứ nhét này nhét nọ vào tay người khác rồi phân công nghĩa vụ lao động, nhưng sau khi nhìn thấy hậu quả ta gây ra ở phòng bếp nhà bà, cộng thêm dạy dỗ mấy lần mà vẫn thấy khói khét cuồn cuộn trong gian bếp, về sau cũng dám cho ta nấu nướng gì nữa.

      Mọi người đều , đến nữ nhân khéo tay còn khó có thể thổi cơm khi có gạo, huống chi nữ nhân vụng về ta đây là nhìn thấy gian bếp đau đầu. Nhưng mà, có nhà rồi, thể suốt ngày ăn ở bên ngoài ? Vì thế, ta nhờ vợ chồng Vương đại thẩm nhà bên sang giúp đỡ.

      Ta với mọi người rằng mình đến từ thành phía nam, tìm người thân nương tựa, có điều hỏi được tin tức của người thân, cũng may còn ít tiền đủ để sống tằn tiện qua ngày. Vương đại thẩm rất quý mến ta, bà nương đáng thương, ta nhất định tìm nhà chồng tốt ở Định Châu cho cháu. Đối với hành động giả mạo khuê nữ còn tân của mình, tự ta cũng xấu hổ thời gian, nhưng còn cách nào, thói đời xô đẩy, nếu để người ta biết thân phận khí phụ của ta, chắc chắn ta có chốn dung thân.

      Ta vật vờ nghe Vương đại thẩm tính toán kết đôi uyên ương cho ta, vô số lần nhắc tới đại phu ở Bách Thảo đường, nhưng bù lại Vương đại thẩm có tài nấu nướng rất tuyệt, đặc biệt là món bánh nướng, ngửi thấy ngon, ăn vào càng ngon.

      Vợ chồng Vương đại thẩm có con trai con , con trai mấy năm trước bị gọi xuất chinh, cũng may cứ nửa năm liền báo tin bình an về lần, con lấy chồng năm ngoái, gả cho thương gia vùng khác, thành Gia Châu chẳng thiếu gì những thương gia đến từ vùng khác.

      Hai nước mở cửa biên thùy để buôn bán, những khu chợ sầm uất được đặt ngoài thành Định Châu khoảng mười dặm, tháng họp hai lần, phần lớn các giao dịch là đổi đồ, ít thương nhân tới tấp đến đây để bán tống bán tháo các mặt hàng tơ lụa hay đồ cổ thừa thãi trong nước, tìm mua ít quần áo trang sức của nước ngoài, khi về đem sang tay cũng được chút tiền. Cũng vì thế, thành Định Châu mới có cảnh phồn vinh náo nhiệt như hôm nay.

      Định Châu là thành trấn cởi mở, ở trong thành lúc nào cũng có thể bắt gặp người trong nước hay người nước ngoài, ngay cả tướng lĩnh nước láng giềng cũng thường xuyên ra vào thành Định Châu. Vương đại thẩm dặn ta tốt nhất nên ra ngoài mình, bởi vì ít kẻ buôn người rình rập bắt các nương ngây thơ về nước làm nô lệ, hoặc bán vào lầu xanh kỹ viện.

      Thấm thoắt, tháng năm náo nhiệt ồn ã đến. Hôm nay là tiết Tiểu Mãn, Vương đại thẩm mua ít Hà Thủ Ô, hái cải đắng ngoài vườn, chuẩn bị làm bữa ăn đặc biệt cho ngày này. Tiểu Mãn là trong hai mươi bốn tiết, đến vào mùa hè khi cây trồng sắp kết trái, quả dần dần mẩy, nhưng vẫn chưa chín hẳn. Người nơi đây khá coi trọng tiết Tiểu Mãn, đặc biệt là đồ ăn, phải ăn nhiều đồ đắng chút, là thể thời kỳ giáp vụ sắp trôi qua, hai là ăn nhiều đồ đắng có thể thanh lọc cơ thể.

      Tháng năm từ xưa đến nay vẫn được gọi là ‘tháng độc’, mà ngày năm tháng năm cũng chính là tiết Đoan Ngọ, được xưng là ‘đứng đầu chín độc’. Ngày này, mọi người đều uống rượu Hùng Hoàng, nước lá Ngải để ngừa bệnh dịch, thời nhà Chu có ghi lại như sau: “Mùng năm tháng năm, dùng Lan tắm rửa.”[1] Còn ‘Hoàng đế nội kinh’ viết rằng: Ba tháng hè, cây cối trổ hoa, trời đất giao mùa, vạn vật phồn thịnh. Đêm nằm sớm dậy, ngày bực bội, làm cho suy nghĩ giận, làm cho tài hoa trở thành xuất sắc, làm cho tinh thần thoải mái, nếu quan tâm hướng ngoại, thuận theo khí hè, hình thành phương pháp lâu dài. Nếu làm trái hại thân, mùa thu sốt rét, thu hoạch thiếu người, Đông Chí bệnh nặng. Đây chính là đạo lý dưỡng sinh của mùa hè.

      Sau Tiểu Mãn lâu là đến tiết Đoan Ngọ, nhà nào cũng bận rộn gói bánh ú, đeo túi lá Ngải, thêu hầu bao túi gấm. Ta bỏ cuộc, bảo rằng mình biết thêu, Vương đại thẩm giật mình nhìn ta , chắc cháu là tiểu thư nhà nào ở phía Nam rồi. Ta nhướng mày, bà cũng đoán đúng tám chín phần.

      Đua thuyền rồng là hoạt động truyền thống, vào ngày này, người trong thành Định Châu hầu như đều tụ tập ở ven hồ nước trong thành, từ xa có thể thấy thuyền khắc đầu rồng, bởi vì màu vàng tươi và vàng sẫm đều là màu kỵ của hoàng gia, cho nên thân thuyền sơn màu vàng xanh, dáng thuyền hẹp dài, chỉ có chỗ cho ba người ngồi. Bỗng nghe thấy tiếng pháo vang, vẻ mặt mọi người đều trở nên hưng phấn.

      Ta đứng giữa đám người, nhìn ngang nhìn dọc mà thấy tình hình đằng trước, nhưng muốn bỏ qua buổi náo nhiệt này, bèn cố sức lách lên đám người, cho đến lúc khí bị rút cạnh, phổi đau như bị kim châm, cách mạng mới thành công, ta đứng ở hàng đầu tiên.

      Chiêng trống khua lên vang trời, mặt đất dưới chân dường như cũng rung động. Tiếng hoan hô trong đám người ngày to hơn, ánh mắt đều nhìn chằm chằm hơn mười con thuyền rồng lướt nước thần tốc, lớn miệng gào thét, nhảy nhót, hưng phấn đến đỏ cả mặt. Các nương lấy ra chiếc khăn thêu mình thích nhất, vung vẩy, mùi hương lan tỏa từng đợt. Ta cũng bị tình cảnh hưng phấn xung quanh ảnh hưởng, cùng mọi người hăng hái kêu gào nhún nhảy, mặc kệ ai giẫm chân ai, cũng mặc kệ ai huých phải lưng ai, mọi người dồn sức gào cố lên, hy vọng thuyền rồng mình thích có thể về đích đầu tiên.

      chiếc thuyền rồng tựa như mũi tên rời cung, bứt lên trước các thuyền còn lại, nhanh chóng lao về bờ. Hở? Vì sao người mặc áo trắng ngồi đầu trông lại quen vậy? Càng tới gần đích, tiếng hoan hô càng lớn, vẻ mặt mọi người cũng càng hưng phấn, ta có cơ hội tìm bất kỳ ai để hỏi.

      Bóng trắng hơi nghiêng đầu nhìn sang hướng này, tuy chỉ là cái liếc mắt, nhưng ta vẫn thấy , mặt phù dung, mắt hoa đào, môi đỏ khẽ hé, nhưng nét cười môi có vẻ nghiệt như dĩ vãng mà trở nên điềm đạm tao nhã, tóc thắt bằng lục ngọc quan, rủ tua màu xanh, tay áo trắng phần phật theo chiều gió. Chúng ta bao ngày gặp rồi, Hoa Thành Cẩm? Hóa ra ngươi cũng đến Định Châu.

      Ta chưa kịp ngẫm xem mình có tâm trạng gì, bóng xanh bỗng vọt qua đám người, mũi chân chạm mặt nước, sau đó cấp tốc bay đến bóng trắng đầu thuyền. Là Thanh Loan! Trong đầu xẹt qua bộ dáng lúc trước Hoa Thành Cẩm chật vật rơi xuống nước vì bị nàng ta hại: “Cẩn thận!”

      Xung quanh rất ồn ào, ta còn nghe tiếng hô của mình. Chỉ tích tắc sau, bóng trắng rơi xuống nước trong tư thế vô cùng thảm hại, bóng xanh bay sang bờ bên kia.

      Ta lòng, khả năng bơi của Hoa Thành Cẩm hẳn tệ. Các đại hán thuyền rồng liên tiếp nhảy xuống nước cứu người, người bờ nhao nhao chửi rủa, khi hán tử thô lỗ và nữ tử hào sảng phương bắc mắng người quả thể khinh thường, mắng hồi lâu mà bị lặp lại, hơn nữa tất cả còn đồng tâm mắng nữ tử áo xanh quấy nhiễu cuộc đua thuyền rồng.

      Hình như Thanh Loan cũng biết mình bị đám đông phẫn nộ, lên bờ chốc bỏ mất dạng. tiếng hoan hô cất lên, có chiếc thuyền rồng khác về đích. nương xinh đẹp thướt tha ngượng ngùng đeo túi thơm tự thêu vào cổ nam tử trong lòng…

      Hai hán tử nhô đầu lên mặt nước, vai còn khoác cánh tay, người ở giữa phải Hoa Thành Cẩm ai! Hoa Thành Cẩm được đặt nằm ngửa bờ, có người gọi đại phu… ít tỏ ra lo lắng sốt ruột, vài người bàn luận:

      “Rốt cuộc là ai hại Hoa đại phu…”

      “Hoa đại phu thường xuyên bị hãm hại, người tốt như thế sao lại xúi quẩy vậy…”



      Mắt thấy sắc mặt Hoa Thành Cẩm nằm mặt đất ngày càng xanh, đại phu chưa thấy bóng dáng, ta thể đứng ra làm ngựa chết chữa ngựa sống, chỉ huy hán tử bên cạnh lật úp Hoa Thành Cẩm lại, sau đó bảo hán tử làm tư thế quỳ chân xuống đất, nhằm vào giữa lưng Hoa Thành Cẩm, sau đó nện mạnh…

      “Ộc” tiếng, nước bị nôn ra. Lát sau, được mọi người nâng đỡ, Hoa Thành Cẩm đứng lên. mơ màng nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng người ta, nở nụ cười yếu ớt, hai tay ôm quyền: “Đa tạ nương cứu giúp.”

      tiếng gọi ‘ nương’ như dội nước lạnh lên đầu ta, ta lờ mờ hiểu được vì sao lại có nét cười nho nhã khiêm nhường, hơn nữa còn biết bơi: “Ngươi phải Hoa Thành Cẩm?”

      [1] Mùng năm tháng năm, dùng Lan tắm rửa: Vào tiết Đoan Ngọ dùng cây Bội Lan đun nước tắm gội, dùng để thuyết minh phẩm cách cao thượng của Khuất Nguyên.
      tart_trung thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 27: Người đáng thương chịu thay tiếng xấu
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      nương biết đệ đệ của tại hạ?” Đó là câu cuối cùng của người nọ hôm ở bên hồ. Lúc sau có người giới thiệu: “Đây là đại phu nổi danh của thành Định Châu chúng ta, Hoa Thành Vân Hoa đại phu.”

      Hoa Thành Vân? Hoa Thành Cẩm? Tên chỉ khác nhau chữ, dung mạo giống nhau như đúc, nhưng lại mang hai phong thái khác hẳn, người nho nhã lãnh đạm như trích tiên, người tuấn mỹ mỵ như nghiệt, hóa ra bọn họ là huynh đệ…

      Ta gần như chạy trối chết về nhà, ngay cả vòng thừng nhiều màu buộc cổ tay cũng biết rơi đâu, thầm muốn tìm chỗ để trốn, yên tĩnh chút, bình lặng suy nghĩ chút. Lúc vào nhà còn đập đầu vào hồ lô treo cửa, Vương đại thẩm buồn cười bảo ta là nương hấp tấp.

      Vài ngày liên tiếp ta đâu, cũng biết rốt cuộc mình sợ cái gì, chỉ cảm thấy bài xích việc ra ngoài. Vương đại thẩm vốn thích nương như ta xuất đầu lộ diện, cho nên cũng gì về tình trạng này của ta. Ta nghĩ có lẽ mình bị bệnh rồi, chứ sao lại tự nhiên ngại ngùng như thế, tuy ta quen với cuộc sống ở thành Định Châu, nhưng ta sợ ai, ta cần phải sợ ai? Người tên là Hoa Thành Vân kia, cùng lắm chỉ có bộ dạng giống hệt Hoa Thành Cẩm, mà cho dù Hoa Thành Cẩm có đứng trước mặt ta, chẳng lẽ ta lại sợ ư? Đại khái gật đầu với tiếng, ngươi đến rồi, chứ còn có thể có gì nữa?

      Ta thuyết phục bản thân, chuẩn bị ra chợ chơi. Vừa mở cửa, thấy hai người đứng ngoài. là Hoa Thành Vân, vẫn mặc trường bào màu trắng thuần, sắc mặt hơi nhợt nhạt, bàn tay giơ giữa trung, tư thế sắp gõ cửa, vẻ mặt có phần kinh ngạc, tiếp đó cười gạt bỏ gượng gạo giữa đôi bên. Phía sau thiếu niên chừng mười mười hai tuổi, thân hình gầy gò, mi thanh mục tú, cau mày nhìn bọc đồ ôm trong lòng.

      vừa lúc.” Ta sửng sốt, nghĩ rằng vì sao càng muốn thấy người nào lại càng phải thấy người đó, nhưng mặt vẫn nở nụ cười.

      Hoa Thành Vân gật đầu, vừa mở miệng định ho sù sụ, hẳn là rơi xuống nước bị cảm, đến bây giờ vẫn chưa khỏi. Thiếu niên bên cạnh ân cần nhìn , gương mặt vô cùng lo lắng.

      Ta nhịn được cười: “Thân thể còn chưa tốt sao lại ra ngoài hứng gió, mau mời vào trong.”

      Tay của Hoa Thành Vân vẫn đặt bên miệng, nét cười khóe môi chưa phai: “ sao cả.”

      Thiếu niên bên cạnh chịu nổi : “Sư phụ cần phải đích thân sang đây cảm tạ ân nhân, con bảo muộn vài ngày cũng sao, nhưng sư phụ cứ nghe lời con cơ.”

      Hoa Thành Vân lạnh nhạt liếc nhìn nó, giọng tuy ôn hòa nhưng hơi trầm: “ được vô lễ với ân nhân.”

      Ta vội vàng đỡ lời: “Đứa này đúng đấy, dù sao ta cũng ở đây chứ có chạy đâu đâu, lúc nào ngươi đến cũng được mà. Vả lại hôm đó chỉ là thuận tay cứu người, Hoa đại phu cần gì canh cánh trong lòng, nếu ngươi đổ bệnh người bệnh của ngươi biết làm sao bây giờ?”

      Nghe lời ta cứ như thể cả thành Định Châu chỉ có mình là đại phu, Hoa Thành Vân nở nụ cười, xen lẫn với hai tiếng ho : “Sao ân nhân lại vậy.”

      Đưa đến phòng khách, Vương đại thẩm ra, vẻ mặt ngạc nhiên: “Cháu biết Hoa đại phu à, tốt rồi, ta còn định sắp tới giới thiệu hai người với nhau đấy.”

      Tật xấu của Vương đại thẩm khác gì Triệu bà bà, thích giúp người ta nối tơ hồng xe nhân duyên, tranh cần câu cơm của bà mối… Ta sợ tình hình trở nên xấu hổ, bèn nhờ Vương đại thẩm pha ấm trà nóng, chứ nếu để khí trở nên ám muội, ai biết còn tưởng hôm trước ta cứu Hoa Thành Vân là vì mến mộ . Bây giờ thịnh hành lấy thân báo đáp, nếu xảy ra chuyện này… Ta đổ mồ hôi lạnh, nghĩ xa quá rồi, cho dù ta đồng ý Hoa Thành Vân Hoa đại phu cũng tình nguyện đâu…

      suy nghĩ miên man, Hoa Thành Vân lại quay sang ta vái dài: “Cảm tạ ân cứu mạng của Phó nương.” Thấy ta xua tay, vẻ mặt lúng túng liền tiếp: “Tại hạ biết nương cứu người phải vì muốn báo đáp, nhưng nếu sau này Phó nương có nguyện vọng gì, Hoa mỗ nhất định gắng sức thực .”

      Câu sau nghe rất vừa ý, ta : “Ta chỉ là nữ tử, có nguyện vọng gì cả, chuyện này cho qua , về sau chúng ta nhắc lại nữa, hai bên nợ nhau, có được ?”

      Hoa Thành Vân tán thành: “Ân cứu mạng nặng hơn trời, tại hạ há phải hạng người vong ân phụ nghĩa? Phụ lão hương thân trong thành Định Châu đều có thể làm chứng nương cứu tại tạ, nương đừng từ chối nữa.”

      Ta gượng cười, nghĩ rằng sao hai huynh đệ này đều khó chơi như vậy, rốt cuộc khước từ nổi, đành phải đồng ý.

      Hoa Thành Vân giới thiệu thiếu niên bên cạnh, tên Nghiêm Đông, là dược đồng của . Ta hơi nghi ngờ hỏi có phải vẫn luôn ở trong thành Định Châu này .

      Hoa Thành Vân đáp: “Nhìn vẻ mặt của nương, chắc là có biết đệ đệ của tại hạ. Tại hạ thích du ngoạn bôn ba, cho nên vẫn thường ở thành Định Châu, hiếm khi ra ngoài.” lúc sau, lại do dự hỏi: “Có phải nương…” nhíu mày, cân nhắc từ ngữ: “…đến tìm đệ đệ của tại hạ ?”

      Ta cũng đoán được sơ sơ, chắc Hoa Thành Cẩm là tên tinh gây họa, chung quy có vài gia đình của nương chòng ghẹo đến tìm ca ca của , giống như xuất của Thanh Loan hôm nọ. Ta thở dài, cảm thấy hơi buồn cười: “ phải, chúng ta chỉ quen biết mà thôi. Thế chuyện tương tự như mấy hôm trước có thường xuyên xảy ra ?”

      Hoa Thành Vân gật đầu: “Có, chắc hẳn bọn họ đều tưởng tại hạ là đệ đệ.” Bên môi còn dẫn theo tia cười khổ.

      Ta bị số đỏ trải qua bao lần nạn lớn chết của làm chấn động, lúc sau mới phản ứng lại: “Sao ngươi bảo Hoa Thành Cẩm tự chịu ấy? Ngươi bao giờ giải thích à?”

      “Có người tin ta sao?” Hoa Thành Vân cụp mắt, hỏi lại ta.

      Ta bất đắc dĩ, chỉ cần nhìn khuôn mặt kia, muốn người ta tin quá là khó khăn.

      mặt Hoa Thành Vân thoáng nét ảm đạm, cười khổ : “Đại khái tại hạ là đại ca nhưng được quý, tại hạ ở thành Định Châu nhiều năm mà chưa bao giờ xuất , nhìn gương mặt giống hệt mình… có lẽ cũng cảm thấy ghét bỏ.”

      Ta nghĩ tên Hoa Thành Cẩm này có hơi vô trách nhiệm . Lắc đầu thở dài chốc, nhìn thấy Hoa Thành Vân ho nhiều hơn, Nghiêm Đông bên cạnh trông rất lo lắng, liền bảo chú ý thân thể, dặn Nghiêm Đông chăm sóc sư phụ cho tốt.

      Hoa Thành Vân đứng dậy cáo từ. Hai chúng ta lại chào hỏi vài câu, mới rời .

      Vài ngày sau, Vương đại thẩm sang đây hỏi ta sao có tin tức gì của Hoa đại phu? Ta nhướng mày, hỏi bà cháu có thể có tin tức gì của Hoa Thành Vân cơ chứ?

      Vương đại thẩm bảo bây giờ tất cả các nương trong thành Định Châu đều chằm chặp canh Hoa đại phu đấy, người tốt, y thuật cao siêu, là lựa chọn tốt nhất để làm phu quân.

      Ta nghĩ thầm, thế càng nên tiếp xúc nhiều với Hoa Thành Vân, nếu , biết chừng ngày nào đó dạo trong thành bị nữ tử vì sinh hận ném trứng thối, rồi trở thành kẻ thù chung của tất cả các nương trong thành.

      Hoa Thành Vân chẩn bệnh ở Bách Thảo đường, từ xa ta thấy hàng dài đứng ngoài cửa. Tìm người hỏi mới biết được, mỗi buổi sáng Hoa Thành Vân đều hạ giá chẩn bệnh xuống thấp nhất, những người nghèo khổ có tiền khám đại phu khác đến chỗ Hoa đại phu, trong đó có ít ăn mày.

      Nhìn hàng dài này, ta lầm bầm, Hoa Thành Vân hết bệnh rồi à, khám cho nhiều người như thế, thân thể có thể chịu được sao?

      Bên trong cùng của Bách Thảo đường là nơi Hoa Thành Vân ngồi xem bệnh, bây giờ bị đám người đông nghịt vây quanh, phần lớn là phái nữ, thoạt nhìn đều có vẻ khỏe mạnh, hẳn là đặc biệt đến gặp Hoa Thành Vân. Nghiêm Đông bên cạnh đầu đầy mồ hôi thành thục ngăn cản các nương, bảo các nàng được chuyện to tiếng, tránh quấy rầy Hoa Thành Vân.

      Xem ra giá của Hoa Thành Vân khá cao nhỉ, ta cười thầm, nếu như vậy, ta làm phiền nữa, thẳng đến quầy thuốc, đưa đơn thuốc. Khi lấy thuốc xong, quay người lại, ta nhìn thấy bóng áo xanh trong đám đông, nhìn kỹ, quả thực là Thanh Loan.

      Sao nàng ta lại ở đây? Chẳng lẽ nàng ta cũng biết Hoa Thành Vân phải là Hoa Thành Cẩm ư?

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 28: Bỗng nhiên bị cảm phong hàn
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Nghĩ đến đây, ta khỏi dừng bước, đại khái là muốn Hoa Thành Vân lại trở thành kẻ chết thay xui xẻo , còn mơ hồ nảy sinh ý tưởng bênh vực kẻ yếu vì .

      Thanh Loan trà trộn vào đám đông, vẻ mặt giống hệt mấy nữ tử xung quanh, biểu cảm có phần hưng phấn, ánh mắt dịu dàng như nước, nếu phải gần đây ta nhạy cảm với màu xanh, trong chốc lát quả thực nhận ra được nàng. Chẳng lẽ Thanh Loan thích Hoa Thành Vân? Nhưng phải nàng thích Hoa Thành Cẩm sao?

      Ta bất đắc dĩ lắc đầu, ngẫm cho kỹ cũng thấy có lý, diện mạo giống nhau như đúc, phẩm hạnh của ca ca lại tốt hơn đệ đệ nhiều lắm, ai cũng chọn Hoa Thành Vân thôi. Có điều, ta thích Thanh Loan.

      Nữ tử này rất kiêu ngạo, rất ngang ngược, rất biết chừng mực. Nàng thoạt nhìn phóng khoáng tự tại, nhưng thực tế lại núp dưới ánh hào quang của gia tộc, lột lớp da ấy, nàng là gì cả. kiêu ngạo của nàng chẳng qua chỉ là thế lực khổng lồ của gia tộc, ngang ngược của nàng chẳng qua chỉ là theo ta sống chống ta chết, chừng mực của nàng chẳng qua chỉ là bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác. biết vì sao, ta cứ nhìn nàng vừa mắt!

      Khi ở cùng Hoa Thành Cẩm, ta có thể cười nhạo , trêu chọc . Nhưng với Hoa Thành Vân, nam tử tao nhã này, ta muốn để Thanh Loan tiếp xúc với , dây dưa với . Đây là lần đầu tiên ta có cảm xúc bài xích mãnh liệt đến thế với nữ tử, cho dù là lúc đối mặt với Dương Vi, ta cũng có thể ung dung đối đáp, nhưng với Thanh Loan ta chẳng có nổi chút cảm xúc tích cực nào.

      Có lẽ nhiều chuyện xảy ra khiến ta trở nên gay gắt, có lẽ Thanh Loan luôn lộ vẻ tươi cười chế giễu như có như cùng ánh mắt coi ai ra gì, khiến ta nảy sinh ý tưởng hung dữ muốn lột vòng hào quang và kiêu ngạo của nàng xuống chà đạp dưới chân, cuối cùng ta cũng hiểu được phần nào tâm tình của La Thanh Thanh.

      Nhìn chằm chằm bóng người kia trong chốc lát, ta ra khỏi Bách Thảo đường. đường tấp nập người qua lại, tiếng rao hàng sôi nổi, ánh dương rực rỡ chiếu đến lóa mắt, ta vươn tay che đầu, về nhà.

      Vương đại thẩm sang hỏi ta có gặp Hoa đại phu hay , ta bảo bên cạnh có nhiều nương lắm, cháu chen nổi nên đành cầm thuốc về. Vương đại thẩm tiếc rẻ, bà : Phó nương, ta thấy cháu là nương tốt, nhưng nương lớn rồi phải lấy chồng, cháu có người thân nào để nương tựa ở trong thành này, số tiền ít ỏi cũng thể nuôi cháu cả đời, nương độc thân về sau sống thế nào chứ? bằng nhanh chóng tìm người vừa giàu vừa tốt tính, còn có thể xứng đôi với dung mạo của cháu.

      Ta tò mò, chẳng lẽ Hoa Thành Vân là người có gia sản giàu có ư?

      Vương đại thẩm gật đầu, bà phàm là hiệu thuốc có tên Bách Thảo đường ở phương bắc, chín phần mười đều là cửa hàng của Hoa Thành Vân.

      Chuyện này khiến ta hơi kinh ngạc, khỏi hoài nghi, hỏi Vương đại thẩm rằng có nhiều cửa hàng như vậy mà ra ngoài tuần tra sao?

      Vương đại thẩm vén lại tóc mai bên tai, nghĩ lúc rồi : Đúng thế, Hoa đại phu chưa bao giờ ra khỏi thành Định Châu, hơn thế, ngày nào cũng có rất nhiều người trong thành Định Châu chờ chẩn bệnh, cả người từ nơi khác đến nữa, Hoa đại phu rảnh đâu hết.

      Buổi chiều ta hắt xì và ho khan vài tiếng, Vương đại thẩm hỏi có phải ta bị cảm phong hàn hay . Ta chỉ cảm thấy cổ họng khó chịu, hơi khô hơi rát, lắc đầu uống nhiều nước chắc sao.

      Ai ngờ đến chạng vạng lại bị sốt, tự sờ trán cảm thấy hơi nóng, người vừa mỏi vừa đau, còn chút sức lực nào cả, mí mắt sụp nặng, rất muốn ngủ. Mơ hồ nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Vương đại thẩm, ta gắng gượng mở mắt, thấy vẻ mặt lo lắng của bà. Bá bảo nương này, bị bệnh sao tiếng nào, trán nóng quá, cháu tìm đại phu nhỡ bị sốt cao sao?

      Ta muốn mở miệng chuyện, lại phát cổ họng như bị nhồi bông, khù khụ hồi lâu, cảm thấy nóng rát, lời ra hệt như tiếng cưa gỗ rèn rẹt. Ta chỉ có thể khều khào, đại thẩm cần tìm đại phu, trong nhà có nhiều tiền, tìm ít vỏ cây liễu đun nước uống là được rồi.

      Đây phải lần đầu tiên ta bị cảm phong hàn, cảm phong hàn giống như cảm cúm, trước khi đến Định Châu ta bị vài lần. Đôi khi uống mấy ngụm nước ấm là có thể khỏi, nếu nghiêm trọng hơn bị sốt, phu xe liền đun vỏ cây liễu cho ta uống, hiệu quả cũng tệ lắm.

      Vương đại thẩm , nương gì vậy, e là sốt mê sảng rồi, vỏ cây liễu đun nước sao có thể uống bừa, chúng ta vẫn đủ tiền trả thuốc cảm phong hàn, cho dù cháu có xót chút tiền kia đại thẩm ta đây cũng phải mua cho cháu.

      Ta thấy cưỡng lại vô ích, liền cãi nữa, ngủ lúc nào chẳng hay. Trong lúc mông lung cảm thấy bên cạnh có người, rất ấm áp, rất quen thuộc, khiến cho người ta nhịn được muốn dựa vào, muốn rơi nước mắt. Ta cố gắng mở mắt để nhìn xem người nọ là ai, nhưng ánh mắt tựa như bị bịt tầng lụa trắng, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng hình. Ta nghĩ rằng hỏng rồi, hay là ta bị bệnh thương hàn, chữa trị kịp thời nên bị mù.

      Dường như nhận thấy cảm xúc nôn nóng bất an của ta, người bên cạnh cầm tay ta, bàn tay ấm áp hơi thô ráp, ta giật mình rồi lại lơ mơ. Bóng trắng mơ hồ bỗng nhạt nhòa, nước mắt ta ứa ra, thân thể còn chút sức lực, đến dụi mắt cũng làm được, chỉ riêng việc khóc thút thít rút cạn toàn bộ hơi sức. Đột nhiên có tấm vải ấm đặt lên mắt, phần của nó che mũi ta, ta hé miệng thở, cảm thấy miệng đắng chát chịu nổi, vô cùng khổ sở, nhưng hình như cổ họng đỡ đau hơn.

      Ta hỏi: “Ai vậy?”

      giọng mang theo ý cười truyền đến: “Là tại hạ, nghe nương bị bệnh nên đến thăm.”

      “Là Vương đại thẩm bảo phải ? Phiền ngươi quá. Bây giờ ta được rồi, ngươi mau trở về .”

      Ý cười trong tiếng càng đậm hơn: “Bệnh của nương chưa khỏi, cần tĩnh dưỡng vài ngày giường.”

      Ta miễn cưỡng đáp: “Ta biết, bệnh đến như núi lở, bệnh như kéo tơ mà!”

      “Cho nên thể sốt ruột.”

      “Ừm.” Đột nhiên nhớ đến ánh mắt, ta hơi lo lắng: “Hoa đại phu, mắt của ta có thể bị thương tổn gì ? Vừa rồi ta nhìn lắm.”

      sao, đây là ảnh hưởng của cảm phong hàn, giảm sốt hết.” Giọng ôn hòa của khiến người ta có thể an tâm.

      Sau đó Hoa Thành Vân phải rời , ta cũng lên tiếng nữa, dường như quên tay còn bị người ta nắm, cứ như vậy lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

      Khi mở mắt ra lần nữa, phát tấm vải kia còn phủ lên mắt, ta liền kéo xuống, là chiếc khăn màu trắng. Mũi của ta vẫn tắc như trước, nhưng tâm tình lại vui vẻ vì thị lực hồi phục. Động đậy tay trái, hình như bị cái gì đè lên, quay đầu lại nhìn, ôi chao, đầu tóc đen.

      Người nọ cũng tỉnh, đứng thẳng dậy, hơi mơ màng nheo mắt, thấy ta nhìn chớp, ý cười lại ‘trèo’ lên khuôn mặt dịu dàng của : “Phó nương tỉnh rồi, thân thể đỡ hơn chưa?” Sau đó túm tay ta để bắt mạch.

      Tim ta đập thình thịch: “Sao sao sao sao, sao ngươi lại ở đây?” xong lại thấy đúng: “Sao tối qua ngươi lại ?”

      Hoa Thành Vân vẫn mang vẻ mặt màng sóng gió: “Hôm qua tình hình của Phó nương vô cùng nguy hiểm, tại hạ cần phải ở bên để đề phòng bất trắc.” Ngừng chốc mới tiếp: “Bây giờ Phó nương giảm sốt, chỉ cần uống thêm ít thuốc, vài hôm nữa khỏe hẳn. Phó nương cần lo lắng vấn đề danh tiết, tại hạ là đại phu, thường xuyên trải qua chuyện này, huống chi còn có Vương đại thẩm giúp tại hạ chăm sóc nương, để nương tổn hại chút nào.”

      Lúc này ta mới để ý đến Vương đại thẩm gục cái bàn gần đó, ngủ rất say, khỏi cảm thấy thẹn thùng, còn nóng hơn cả khi phát sốt.

      Đánh thức Vương đại thẩm, Hoa Thành Vân viết đơn thuốc, bảo lát nữa sai Nghiêm Đông đem thuốc sang đây. Lòng ta rất áy náy, liền nhờ Vương đại thẩm tìm lấy ít tiền từ trong y phục của ta.

      Hoa Thành Vân cười : “Phó nương hoàn cảnh nghèo khó, chút phí tổn nho cứ để tại hạ gánh vác .”

      Ta nhìn hai lượng bạc vụn trong tay Vương đại thẩm, càng cảm thấy áy náy. Chắc chắn Vương đại thẩm kể hết lời than nghèo kia của ta cho . Hoa Thành Vân quả thực phải người dễ chơi, dùng lời của ta để quay ra trêu chọc lại.
      tart_trung thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 29: Hai nữ nhân thương lượng
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Nằm nghỉ giường thời gian, thân thể dần dần khoan khoái, Hoa Thành Vân ngày nào cũng đến lần, nếu bận đến được sai Nghiêm Đông thay sang trông ta. Lúc đầu ta còn cảm thấy quen, nhưng sau cũng hiểu chẳng có gì là tốt.

      mấy hôm rồi cứ gặp ta là Vương đại thẩm lại hớn hở vui mừng, ý của bà là khen ta biết cách ganh đua. Thôi, coi như ta sinh bệnh đúng lúc, làm sao được.

      Đợi tới lúc cơ thể khỏe mạnh có thể ra khỏi nhà, Vương đại thẩm liền dặn dặn lại, muốn ta mang ít đồ sang cảm tạ Hoa Thành Vân. Ta bĩu môi, nhớ tới lời chế giễu của Hoa Thành Vân hôm nọ, khỏi nảy lên tính cáu kỉnh trẻ con: , cháu làm gì có tiền mua quà cảm ơn cho ?

      Vương đại thẩm dí trán của ta , chưa từng thấy người nào chịu kém cạnh như cháu, mấy trái đào đường, tốn hai ba đồng tiền là mua được rồi, Hoa đại phu tận tâm tận lực với cháu thế, còn bỏ qua thông lệ trước kia, cháu nên biết là Hoa đại phu bao giờ đến tận nhà để chẩn bệnh cả, cho dù bệnh nặng đến đâu cũng .

      Ta đồng ý, bỗng nhiên lại bật cười tiếng, nghĩ rằng tám phần là vì Hoa Thành Vân có tướng mạo tuấn mỹ, từng có người mượn danh nghĩa chẩn bệnh mà đùa giỡn , cho nên mới có luật bất thành văn này. vậy Hoa Thành Vân cũng rất đáng thương, ta dứt khoát quăng nóng giận ra sau đầu, vui mừng phấn chấn ra ngoài.

      Vẫn còn sớm, buổi sáng là lúc xem bệnh, nhớ tới đoàn người dài ngoằng kia, cộng thêm các nương ‘như hổ như sói’ có ‘ánh mắt thèm thuồng’, ta rùng mình cái, tốt nhất vẫn nên chờ qua giờ cao điểm hẵng qua đó. Tình cờ thế nào hôm nay lại là ngày họp chợ, ta mới khỏi bệnh, chưa thể chịu được mệt nhọc, loạng choạng men theo đường ra khỏi thành, lúc chậm chạp đến được các gian hàng là gần trưa. Liếc thấy chỗ bán quả sơn trà, chủ sạp lắc lắc đầu, ai thăm hỏi thăm sạp hàng của ông ấy.

      Quả sơn trà là sản vật phía nam, vị ngọt, có thể là phương thuốc trị ho. Ở phương bắc tất nhiên hiếm người biết, nhất là thành Định Châu thuộc vùng biên cương phía bắc, còn vào thời đại tin tức chưa lưu thông thế này, mua quả sơn trả quả thực là chuyện sáng suốt.

      Ta tiến đến hỏi giá, chủ sạp thấy có người quan tâm bèn mở miệng sư tử chào giá trời. Ta cười lạnh tiếng, quay người bước , trong lòng hiểu được vì sao quả sơn trà ăn rất ngon lại bán được. Chủ sạp thấy tình hình ổn, vội vàng gọi ta lại, muốn thương lượng giá.

      Ta cò kè với ông ta hồi, mới giành được cái giá chỉ cao hơn giá phía nam chút. Chủ sạp trông khá ủ rũ, ta tò mò hỏi mới biết, ra chủ sạp muốn đưa quả sơn trà phía nam đến chợ lớn để bán, kiếm thêm chút tiền, xui là dù thúc ngựa phi nhanh, đến Định Châu cũng hỏng mất nửa, chủ sạp chỉ đành đẩy giá cao lên, nào ngờ mấy người phương bắc chưa từng thấy quả này bao giờ, chỉ nhìn chứ mua. Chủ sạp thở dài tiếng, lần bán sơn trà này chắc thất bại.

      Ta thầm kinh ngạc, ý tưởng rất hay, chỉ là thực tế lắm. Khuyên chủ sạp thêm mấy câu, ta mới tiếp tục dạo các hàng khác.

      Đợi đến khi cảm thấy mệt mỏi ta mới trở về thành, lúc gần tới Bách Thảo đường quả thực thể nhấc nổi chân, cho dù muốn thế nào chăng nữa ta cũng phải vào trong ngồi nghỉ lát, huống chi ta còn ôm theo bao sơn trà vừa to vừa nặng như thế.

      Vừa vào cửa ta liền sửng sốt, Hoa Thành Vân chuyện với nữ tử, tình cờ ta cũng biết nàng kia, đúng là Thanh Loan. Tuy Hoa Thành Vân mỉm cười, nhưng chỉ khiến người ta cảm thấy lãnh đạm. Còn chưa kịp quan sát tỉ mỉ, thấy ta, vội vàng lên tiếng gọi, thái độ thân thiện đến mức tự ta cũng nhận thấy là đối đãi khác biệt.

      Thấy Hoa Thành Vân để ý đến mình, Thanh Loan chen vào vài câu, thấy hiệu quả bèn nhìn lướt qua ta cái rồi bỏ . Ta giống như cái cọc gỗ đứng trước mặt Hoa Thành Vân, cứ ngơ ngác liếc qua liếc lại, Hoa Thành Vân buồn cười, hỏi ta yên lành sao lại biểu kỳ quái thế.

      Sau mấy ngày vừa rồi, ta và Hoa Thành Vân hiểu đối phương. Ta trêu chọc , bảo có phải ngươi nỡ để nàng hay .

      vừa thở dài vừa cười, vẻ mặt rất khôi hài. Chốc sau, ta hỏi Thanh Loan đến tìm làm gì.

      là đến để xin nhận lỗi.

      Ta tò mò hỏi, vậy ngươi tha thứ cho nàng rồi hả?

      Hoa Thành Vân liếc nhìn ta, còn làm gì nữa?

      Ta ngạc nhiên, nhưng đó là người suýt chút nữa hại chết ngươi mà, lúc đó mặt ngươi xanh mét… chậc chậc…

      Đại khái là Hoa Thành Vân muốn nhớ lại tình cảnh ngày ấy bị rơi xuống nước, dù sao bất kỳ ai nếm phải mùi vị đó cũng chẳng cảm thấy dễ chịu, cho nên mặt cũng trắng bệch.

      Ta nhắc lại chuyện này nữa, Nghiêm Đông ngồi chiếc ghế bên cạnh, vừa ăn quả sơn trà ta mang đến vừa lầu bầu, ý là thể tha thứ cho Thanh Loan, về sau cho nàng ta bước vào Bách Thảo đường bước.

      Hoa Thành Vân nghe xong liền trừng mắt nhìn nó, nhưng thằng nhóc Nghiêm Đông đúng là dạy nhiều vô ích, ta chỉ ngồi cười.

      Về sau ta cũng thường xuyên ghé thăm Bách Thảo đường, nhưng toàn đụng phải Thanh Loan, đây là tình cờ, hay do số ta đen? Nghiêm Đông lần nào cũng nghiến răng nghiến lợi giã thuốc, nện chày ầm ầm.

      Ta nhận ra rằng mình luôn trở thành vị cứu tinh của Hoa Thành Vân, ánh mắt Thanh Loan nhìn ta từ liếc qua biến thành chằm chằm, sau thành trừng lớn, cuối cùng là nhìn hầm hầm, thậm chí ta còn có thể thấy được ngọn lửa trong mắt nàng. Ta lo lắng suy nghĩ, nếu Hoa Thành Vân quay người , liệu nàng có lập tức rút kiếm đâm nhát lên người ta hay .

      Ta nửa đùa nửa giỡn với Hoa Thành Vân, ta trở thành bia đỡ đạn của hai người các ngươi, nếu ta bất hạnh mà dũng hi sinh, nhất định nàng ta là hung thủ.

      Hoa Thành Vân tức khắc thẳng lưng tỏ vẻ hùng, đừng sợ, có ta bảo vệ nàng rồi.

      Ta lườm , chỉ sợ như vậy ta còn chết nhanh hơn.

      Hoa Thành Vân nghi ngờ nhìn ta, nghiêm trang có ta ở đây sao nàng chết được? Sau đó lại vỗ trán giả vờ tỉnh ngộ, à, chắc là nàng tự sát phải ?

      xong bọn ta cùng cười lớn, Hoa Thành Vân cũng có ít tế bào kể chuyện cười lạnh.

      số việc cứ khăng khăng muốn từ suy đoán trở thành , tuy chuyện này đòi hỏi số đen giẫm phải phân chó, nhưng ta giẫm, Thanh Loan lại tìm tới tận cửa. lần ta vừa bước chân ra khỏi Bách Thảo đường, Thanh Loan biết nhảy đến từ xó nào, chặn đường của ta, ra hiệu chúng ta cần chuyện.

      còn cách nào, cường quyền ở trước mắt, ta đành cam chịu số phận theo nàng ta rẽ đông rẽ tây, đến ngõ . Ta bĩu môi, có thành ý gì cả, mời ta uống cốc trà có tốn mấy đồng tiền đâu. Sau lại nghĩ, phải nàng ta muốn giết ta rồi tiêu hủy xác chết đấy chứ? Càng nghĩ càng thấy có khả năng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Thanh Loan đứng yên, hai tay ôm kiếm dựa tường, nở nụ cười kiêu ngạo: “Ta cứ bảo sao ngươi nhìn quen mắt thế, ra trước đây gặp ngươi cùng Hoa Thành Cẩm.” Bộ dạng rất khinh thường.

      Ngay cả đồ gốm cũng có ba phần là đất, huống chi đối mặt với nữ nhân mình ghét, thua gì chứ thua khí thế, chết chết, ta chịu tỏ ra yếu kém hơn: “Hân hạnh hân hạnh, ta cũng thấy ngươi trông quen quen, người mà trước đây Hoa Thành Cẩm sống chết thèm để ý, chắc là ngươi rồi.”

      Thanh Loan lạnh mặt đáp: “Hừ, Hoa Thành Cẩm đâu, cần ngươi nữa hả?”

      Ta cười: “Vậy còn ngươi? tìm được Hoa Thành Cẩm liền tìm ca ca của , đáng tiếc ca ca của người ta vẫn thèm quan tâm đến ngươi. Bây giờ muốn tìm ta làm mối à, ngươi xác định là mình muốn đổi mục tiêu rồi?”

      “Ngươi!” Mặt Thanh Loan lúc xanh lúc trắng, lộ ra sát khí: “Ta cần gì con tiện nha đầu như ngươi làm mối? Về sau nhất định xin ta gả cho .”

      Ta suýt nữa nhổ ra ngụm, người này đúng là có trình độ tự kỷ cao. Ngẫm đến thế lực nhà nàng, tuy to lớn , nhưng hẳn địa vị cao, nếu mặc cho nương ra ngoài giang hồ. Có ai thấy tiểu thư nhà người xuất đầu lộ diện bao giờ đâu, lại còn là vung đao múa kiếm nữa? Chẳng qua cũng chỉ là giang hồ thô thiển thôi, thể nào so với Hoa Thành Vân có gia sản to lớn và địa vị đại phu được mọi người kính trọng. ràng Thanh Loan hy vọng hão huyền trèo cao, lại hiểu tình thế.

      Nghĩ đến đây, ta cười lạnh: “Tốt thôi, nữ hiệp Thanh Loan, người chờ hỏi ngươi gả cho , ta xin phép làm phiền.” xong quay người rời .

      Thanh Loan linh hoạt vọt người, chắn trước mặt ta: “ được .”

      Ta cười tươi như hoa: “Ta , ngươi định thế nào?”

      vốn nhã nhặn lễ độ với ta, nếu phải ngươi đứng giữa cản trở, bỏ mặc ta.” Thanh Loan hằm hằm nhìn ta.

      Ái chà, người ta thích nàng, ngược lại thành lỗi của ta hả?

      “Ta muốn ngươi cách xa ra.” Thanh Loan phẫn nộ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :