1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý - Minh Hồ Lãnh Nguyệt (80c + 7PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 20: Cho gà ăn
      Biên tập: CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      “Cục cục cục, cục cục cục, Tiểu Lô Hoa, Tiểu Hoàng Hoa, mau tới đây ăn cơm nào, cục cục cục…” tay ôm rổ nan, tay vung trấu và kê, thỉnh thoảng miệng lại phát ra tiếng ‘cục cục’, thời ta rất bất đắc dĩ…

      Vì sao ta lại ở trong hoàn cảnh này? Để ta nhớ lại … Hình như ngày đó chuyện với Tiền Hạo Vân xong, ta tức giận đến mức muốn đập phá tất cả, nhưng dù sao chuyện gì đến cũng phải đến, liền an tâm dưỡng thương. Trái lại, Hoa Thành Cẩm trở nên lo lắng.

      Vì thế sau khi vết thương vừa lành lặn, ta và Hoa Thành Cẩm xe ngựa đến thành trấn tiếp theo. đường bỗng nhiên có người xuất , xe ngựa dừng kịp, người kia bị ngã lăn vài vòng, may mà xảy ra chuyện ngựa giẫm đạp người.

      Người chạy ào ra đường đó tên là Triệu Tấn, thư sinh nho nhã. Vì cẩn thận làm rơi đồ nên mới xảy ra màn chắn xe bất thình lình giữa đường như vậy. Triệu Tấn là người nhanh nhẹn, phe phẩy tay cười mình bị thương, nhưng ta vẫn hết lo lắng, hỏi chỗ ở của , thế mới phát cũng là thành trấn nơi chúng ta muốn đến, Hoa Thành Cẩm liền mời lên xe ngựa đưa về nhà.

      Triệu Tấn từ chối được đành lên xe, ngồi phía trước chuyện và điều khiển xe cùng Hoa Thành Cẩm.

      Đến nhà Triệu Tấn, vừa xuống xe ngựa thấy bà lão ra từ trong phòng, nét cười dịu dàng hỏi tên họ của ta.

      “Cháu họ Phó, tên là Tĩnh Nhã.”

      Bà lão cười như nở hoa, liên tục khen ta xinh đẹp, vừa nhìn biết là tính tình điềm đạm, nhất định là con nhà tử tế.

      Bên cạnh, Triệu Tấn chắp tay cảm tạ Hoa Thành Cẩm. Lúc này ta mới quan sát kỹ để đánh giá thư sinh nho nhã này, da trắng môi đỏ, ngũ quan bình thường, tất nhiên thể có hào quang chói mắt của nghiệt như Hoa Thành Cẩm, nhưng giữa nét mặt ràng là thông thường lại lộ ra vẻ bình an tốt lành, tựa như phủ thân quầng sáng khiến người ta lưu luyến.

      Bà lão kéo tay ta, ngừng cười với Triệu Tấn. Trong lòng ta chợt nghĩ hỏng rồi, chẳng lẽ bà lão tưởng rằng ta là ý trung nhân của Triệu Tấn? Lại còn là nương chưa lấy chồng?
      Triệu Tấn là người thẹn thùng, mặt lập tức đỏ lên, lắp bắp giới thiệu đây là bà nội , sau đó lại quay sang bà nội giải thích chúng ta chỉ tình cờ gặp gỡ đường.

      Bà lão nghe xong cười đến híp mắt, rằng đây đúng là duyên phận. Ta nhìn Triệu Tấn, mặt đỏ tưởng như nặn được cả máu, oán trách nhìn bà nội ý bảo đừng nữa, biểu cảm hệt như đứa giận dỗi, sau đó lại quay sang ta cười có lỗi, ta vừa liếc nhìn liền ngây người, gương mặt chỉ bình thường, nhưng vừa mỉm cười, quả thực có thần sắc tao nhã vô song.

      Hoa Thành Cẩm ho tiếng, bước lên chắn tầm mắt ta, sau đó bắt đầu nhiệt tình chuyện với bà lão. Ta vừa ai oán vừa buồn cười nhìn chằm chằm vào cái gáy của Hoa Thành Cẩm, cái tên này, làm gì thế biết.

      Dường như bây giờ bà lão mới để ý đến Hoa Thành Cẩm, ngắc ngứ ‘cháu cháu cháu’ hồi lâu mới đột nhiên bình thường trở lại, thốt ra câu: “Cháu là ca ca của Phó nương phải ? Vừa nhìn biết là huynh muội, đều rất ưa nhìn.”

      Tuy thấy biểu tình của Hoa Thành Cẩm, nhưng ta khẳng định mặt chắc chắn đen sì. Ta ở bên cạnh nghẹn cười, Triệu Tấn ngượng ngùng gãi đầu.

      Bà lão biết chúng ta đến từ phương xa nên nhiệt tình đón chào chúng ta dừng chân vài ngày, rằng ở đây mới tốt, rất tiện, ở khách sạn vừa tốn tiền vừa sạch , chẳng an toàn chút nào. suy suyển được ý của bà lão, chúng ta ở tạm nhà Triệu Tấn.

      Ngày hôm sau, ta rửa mặt chải đầu xong bèn đứng giữa sân hít thở khí trong lành. Bỗng nhiên cái chổi được nhét vào tay ta, nhìn kỹ lại, ra bà lão đứng bên cạnh từ lúc nào, còn cười khen ta, đứa này chăm chỉ, còn sớm dậy giúp bà làm việc, kỳ thực trong nhà cũng có nhiều việc để làm, cháu quét sân trước .

      “Triệu…” Ta còn chưa kịp chữ ‘bà bà’, bà lão quay trở về phòng. Ta bất đắc dĩ nhìn cái chổi trong tay, thở dài, cam chịu quét sân.

      Chuyện tương tự xảy ra sau khi quét sân xong, trong tay ta có thêm cái rổ nan. Bà lão nhiệt tình giới thiệu mấy con gà nuôi trong nhà, con này tên Tiểu Lô Hoa, con kia tên Tiểu Hoàng Hoa.

      Số phận của Hoa Thành Cẩm cũng hơn ta là mấy, sáng sớm bị bà lão sai đến phòng củi để bổ củi.

      Nhìn thấy con gà trống thèm liếc ta lấy lần, ung dung nghênh ngang muốn bước vào chỗ sân giữa mà ta vừa quét tước sạch , ta lập tức quát bảo dừng: “Á, bên đó ta vừa dọn xong.” Con gà này trông như đầu đàn, nó mà qua, chẳng phải khắp sân đầy phân gà sao?

      Khuyên can hiệu quả, ta bắt đầu dụ dỗ: “Cục cục cục, cục cục cục, bên này mới có đồ ăn ngon nè…” Chết mất, ngờ cũng có ngày ta dở hơi đến vậy…

      Rốt cuộc cũng ý thức được hành vi của mình ổn, ta tự giễu nở nụ cười. Nâng chân lên định đá vào mông con gà cái, ai ngờ con gà này lại khá thông minh, biết thời thế, vừa kịp lúc giương cánh lủi khỏi tầm chân của ta. Ta đá trượt, thế cả người lại lảo đảo, tức nổi giận.

      Ta giang hai tay như bay, gà trống lập tức đập cánh vừa chạy vừa kêu trong sân, ta cười xấu xa, chạy theo sau đuổi bọn chúng, lông gà bay tán loạn, cả đàn nhảy dưới trốn. con chó màu vàng nằm giữa sân cũng chạy tới giúp vui, vì thế màn ta đuổi gà, chó đuổi ta liền được phát động rầm rộ như vậy. Ta giữ hình tượng cười lớn, nhốn nháo, chạy huỳnh huỵch thở hổn hển, cảm giác vô cùng sảng khoái.

      Mọi người trong nhà ra, bà lão đứng ở cửa cười khuê nữ lanh lợi, lúc ồn ào cũng xinh đẹp thế. Hoa Thành Cẩm nghe xong muốn hộc máu đương trường. Chỉ có Triệu Tấn là tốt nhất, chạy ra ngăn con chó lớn chạy đuổi, sủa ầm ĩ đằng sau ta, giúp ta có thể dừng lại thở vài hơi.

      Ta chống thắt lưng, miệng vừa thở gấp vừa cười. Trong đầu suy nghĩ, như ta bây giờ mới đúng là gà bay chó sủa đây. Triệu Tấn đỏ mặt hỏi ta có phải con gà trống nhà chọc ta tức giận .

      Ta nhìn con gà trống đầu đàn chạy đến lông bay xơ xác, hóa ra nó cũng có chút trình độ, nhưng mà rơi vào tay ta rồi cũng yên ổn được đâu. Ta huơ huơ tay với Triệu Tấn, cười ngượng ngùng.

      Lúc này, cái chổi buổi sáng lại được đặt vào tay ta. Bà lão vỗ tay ta bảo nương hoạt bát như thế mới tốt. “Triệu…” Chữ ‘bà bà’ còn chưa xong, bà lão lại xa. Ta cười khổ nhìn cái chổi trong tay, nghĩ rằng, đụng phải con gà trống kia, chính ta cũng yên ổn được.

      Khuôn mặt như ngọc của Triệu Tấn lấm tấm mấy giọt mồ hôi, áy náy : “Phó nương, để ta quét cho.” xong đưa tay định lấy cái chổi.

      bàn tay giành chổi trước: “Thôi để ta.”

      Ta nhìn Hoa Thành Cẩm, quần áo của sau khi đốn củi hơi ẩm mồ hôi, dính vào người nhất định khó chịu. “Ngươi còn làm được ?”

      Hoa Thành Cẩm trả lời, nhân lúc ai chú ý, sáp lại gần thầm, khi nàng vui vẻ trông cực kỳ xinh xắn.

      Ta ngẩn ra, bao lâu rồi mình nở nụ cười ?

      cái khăn ướt đưa tới trước mặt, ta ngẩng lên thấy ánh mắt như mực của Triệu Tấn, vẻ mặt cười ngượng ngập rất đẹp.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 21: Người canh giữ tình
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/


      Những điều tốt đẹp luôn khiến người ta vô thức muốn quý trọng, giống như nét cười của Triệu Tấn, giống như Cổ bà bà hàng ngày canh giữ ngoài cửa thành.

      Cổ bà bà đến tuổi bảy mươi, mỗi sáng sớm đều run rẩy từng bước đến cổng thành, ngồi xuống dựa vào tường, cứ thế chờ đợi qua ngày. Thi thoảng thời tiết tốt hoặc mưa rơi tuyết đổ, Cổ bà bà vẫn trước sau như , che ô đứng bên cổng thành, nhìn về phương xa…

      Người nào trong thành cũng biết câu chuyện của Cổ bà bà. Bà lão, chính là Triệu bà bà, mỗi lần nhắc đến liền nén được tiếng thở dài. Khi còn trẻ Cổ bà bà là nương cực kỳ thanh tú xinh đẹp, lớn lên được mai mối, theo ý cha mẹ gả vào nhà họ Cổ trong thành.

      Tuy Cổ gia quyền thế, nhưng gia cảnh cũng có thể coi là sung túc. Sau khi thành thân, tình cảm của Cổ bà bà và phu quân rất đằm thắm, hạnh phúc ngày qua ngày. Thành thân được ba năm, Cổ bà bà sinh cho nhà phu quân hai đứa con trai, hiếu thảo cha mẹ chồng, cung kính với trượng phu, gia đình tất nhiên rất hòa thuận. Khi đó, ai nhắc đến Cổ gia đều mang nét mặt hâm mộ.

      Sóng gió đến báo trước, việc làm ăn nho của phu quân Cổ bà bà bị thua lỗ hết vốn liếng. Nhưng Cổ bà bà quan tâm, bà chỉ cần người còn, cho dù mất nhiều tiền vẫn có thể kiếm lại được. Cổ bà bà lương thiện vừa an ủi phu quân, vừa quản lý thu xếp việc nhà ổn thỏa như trước đây.

      Cổ bà bà nhận ra phu quân nghĩ giống như mình, bà chỉ cảm giác phu quân ngày càng thích chuyện, muốn cài trâm lên tóc bà, cũng cười đùa với bọn trẻ nữa. Bà thấy phu quân luôn luôn nhíu mày, cho rằng phu quân vẫn canh cánh chuyện kia, cho rằng chỉ cần thời gian xóa nhòa chuyện kia phu quân thông suốt.

      Cổ bà bà đoán đúng, phu quân của bà quả thực vẫn nặng lòng việc thua lỗ làm ăn, nhưng điều khiến bà ngờ được là vào buổi chiều trời trong nắng ấm, phu quân của bà đột nhiên… biến mất.

      Điều này khiến cho Cổ bà bà vốn luôn coi phu quân là trời bị mất phương hướng, bà chạy khắp thành, thậm chí thường xuyên tìm ở những nơi xung quanh thành, hỏi xem có tung tích của phu quân hay . Chuyện phu quân của mình vô duyên vô cớ bỏ khiến Cổ bà bà khó có thể tiếp nhận, bà luôn nhớ tới ngày tháng ngọt ngào trước đây, nhớ tới thương mà phu quân dành cho bà, nhớ tới những lời ngọt bùi thề non hẹn biển. Vào đêm khuya yên tĩnh trống trải, biết Cổ bà bà khóc hết bao nhiêu nước mắt. Trước mặt cha mẹ chồng, bà vẫn cố gắng nở nụ cười, vẫn hoàn thành bổn phận của con dâu như trước đây. Bà , trong nhà còn có người già, còn có trẻ , bà mà gục ngã ai chăm sóc họ? mình Cổ bà bà nuôi sống cha mẹ chồng, cùng với hai đứa con gào khóc đòi ăn.

      Từ ngày đó, hàng ngày Cổ bà bà đều đến cửa thành trông về phương xa, hy vọng phu quân của mình có thể trở về. Cứ như vậy, Cổ bà bà đợi mãi đợi mãi, từ ngày xuân đợi đến tiết thu, từ nữ nhân xinh đẹp đợi đến tóc bạc đầy đầu, bà vẫn đợi được tin tức của trượng phu.

      ai coi thường Cổ bà bà cả, dù thời kỳ này nữ nhân bị chồng bỏ luôn khiến người ta coi thường. tin tưởng kiên định và tình cảm trung trinh của Cổ bà bà chinh phục mọi người, ai cũng có khi vô tình hay cố ý giúp Cổ bà bà hỏi thăm tung tích của phu quân. Về sau, đứa cháu lớn hồi xưa cùng phu quân của bà trở lại, rằng phu quân bà phát tài ở kinh thành, bây giờ giàu có nhà cao cửa rộng.

      Cổ bà bà tóc bạc trắng nghe thấy tin tức này lại vui mừng hoặc kích động như những gì mọi người dự đoán, cũng đến kinh thành tìm kiếm phu quân mà mình tưởng niệm ngày đêm, bà chỉ bình tĩnh gật đầu, sau đó vẫn như cũ, ngày ngày đến cửa thành canh giữ, chờ đợi, bất kể gió mưa.

      Rốt cuộc đến ngày người kinh thành tới đây, đưa về bộ quan tài, là phu quân của bà. Người ta phu quân bà khăng khăng muốn chôn ở quê nhà, bọn họ liền đưa linh cữu trở về.

      Cổ bà bà khóc, bà , nước mắt của bà chảy khô từ ngày người ấy rời . Nhưng hàng ngày Cổ bà bà vẫn run run đến cửa thành, ngây ngẩn ngóng nhìn phương xa…

      Khóe mắt ta cay cay, có phải phu quân của Cổ bà bà lấy vợ khác ở kinh thành để kéo dài hương khói ? Triệu bà bà gật đầu.

      Ta khó hiểu, thậm chí còn cảm thấy bất bình, vì sao biết tất cả rồi còn muốn chờ nam nhân vô lương tâm kia cả đời?

      Triệu bà bà trìu mến nhìn ta , cháu còn trẻ, chưa hiểu được chuyện này đâu.

      Năm đó có thể bỏ vợ bỏ con, ra lời từ biệt, đặt gánh nặng gia đình lên vai nữ nhân, ông ta có thể an tâm ư? Sao ông ta còn mặt mũi mà về quê an táng? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy ông ta nghĩ đến cha mẹ vợ con ở nhà? Chẳng lẽ thế giới phù hoa bên ngoài có sức hấp dẫn đến thế, khiến cho ông ta thể nhắn nổi cái tin về nhà.

      Triệu bà bà trầm mặc, khóe miệng của bà khẽ động đậy nhưng gì cả.

      Lòng của ta dần dần trầm xuống, nhìn bóng dáng lom khom nhưng lại vô cùng kiên định của Cổ bà bà, bà ấy, đúng là nữ nhân xinh đẹp…

      Triệu Tấn là thư sinh, gian khổ học tập bao năm chính là vì tương lai có thể đề tên bảng vàng, trở thành trạng nguyên. Mỗi lần nhàn rỗi có việc gì làm, ta và Hoa Thành Cẩm luôn xấu tính ngồi cạnh , lấy danh nghĩa là giám sát, nhưng thực ra là để quấy rầy. Lần nào Triệu Tấn cũng cười, bao giờ tức giận.

      lần, vào giữa trưa, Triệu Tấn gục xuống bàn ngủ say, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cả căn phòng đều ấm áp. Nghĩ đến hàng đêm phải học hành khổ cực, để chợp mắt chút cũng tốt.

      Ánh dương chói lọi càng lúc càng lên cao, sắp sửa rọi đến gương mặt ngủ say của , căn phòng yên lặng khiến góc nào đó trong lòng ta đột nhiên trở nên mềm mại. Ta tìm cái quạt hương bồ, nâng tay che khuất ánh nắng quấy nhiễu mộng đẹp của người.

      Dần dần, bàn tay mỏi, cánh tay đau, bầu khí ấm áp khiến mí mắt của ta nặng trĩu, ta nghĩ, gục xuống bàn nghỉ lát . Vì thế, tay ta giơ quạt hương bồ, tay khoanh bàn làm gối, nhắm hai mắt lại.

      biết từ khi nào ý thức dần trở nên mờ nhạt, càng lúc càng xa, cánh tay cũng càng lúc càng nặng, sau đó sau đó sau đó nữa, rốt cuộc, ta ngủ quên, mà quạt hương bồ trong tay thuận thế đập xuống mặt Triệu Tấn… Trời cao chứng giám, tuyệt đối phải ta cố ý…

      Triệu Tấn vẽ quả thực tệ. Có lần, vẽ bức tranh sơn thủy, xấu hổ hỏi ý kiến của ta.

      Ta nhìn bức tranh kia, đỉnh núi dựng đứng, xung quanh là đá lớn, cành khô chọc nghiêng, cây tùng và chùa miếu xen kẽ ở giữa, trong thê lương mang theo sức sống, bút pháp có phần sắc sảo lại bị sắc núi trong tranh dung hòa, giống như bản thân Triệu Tấn, mơ hồ ra hào quang, càng nhìn càng khiến người ta quyến luyến thích.

      Ta chỉ có thể viết bài theo thể chữ Trâm Hoa, vì thế đề lên: “Mộ vũ thanh sơn loan, lạc nhật ánh quang huy, tích niên nhân hà tại, địa thượng đạp ca hành.”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 22: Gặp lại La Thanh Thanh
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/


      Từ hôm gặp Tiền Hạo Vân, ta biết ngày nào đó Tôn Thừa Nghiệp tìm được mình, vì thế cố ý sắp đặt lộ trình chậm hơn, thậm chí ở lại nhà Triệu Tấn, nghĩ rằng dù sao mình cũng làm điều gì hổ thẹn với , chi bằng gặp mặt sớm rồi chuyện cho , về sau miễn phải dây dưa. Thường xuyên chạy ra cửa thành vì muốn phiền phức thêm nhiều cho nhà Triệu Tấn, cuối cùng ta cũng có cảm giác sóng gió sắp đến, lần này có lẽ Tôn Thừa Nghiệp dễ dàng buông tha. Kỳ thực, nhắc đến Tôn Thừa Nghiệp, trong lòng ta vẫn còn cảm xúc, đó là hạnh phúc cùng phẫn hận dung hòa, loại cảm giác bài xích khiến trái tim đập đến đau đớn.

      Nhưng mà, ở cửa thành, ta lại gặp Cổ bà bà, bóng dáng kiên định của bà luôn vỗ về cảm xúc dữ dội bộc phát của ta, khiến cho ta có thể lựa chọn đối mặt chứ phải trốn tránh. Ta mỉm cười, nếu thể tránh đối mặt thẳng thắn cũng tốt.

      Qua vài ngày yên ả, Hoa Thành Cẩm thích ứng rất nhanh với cuộc sống an nhàn, thường với ta, về sau chúng ta trải qua những ngày tháng như vậy. Lần nào ta cũng hung dữ lườm cái, bảo đừng có nằm mơ.

      chiếc xe ngựa gỗ mun chạm trổ tinh xảo chầm chậm vào thành, ta để tâm lắm, tuy loại xe này khá đẹp, nhưng cũng chỉ là xe chuyên dụng của nữ quyến nhà giàu có. Xe ngựa dừng cách ta xa, nha đầu áo xanh nhàng vén rèm che bằng vải hoa lên, đỡ phụ nhân ra, mi cong khép hờ, ánh mắt như nước, môi mọng khẽ hé, hàm răng như ngọc, mái tóc mây được búi thành đào tâm kế, thắt nút bằng sợi vàng dây bạc, đóa hoa mẫu đơn chớm nở cài nghiêng búi tóc, mặc áo lụa vạt dài thượng phẩm, thắt lưng như cành liễu trước gió, thân hình yểu điệu, nhìn mọi người cười , lại mang theo thẹn thùng quyến rũ nên lời. Nàng kia uyển chuyển đến chỗ ta, tuy đoạn đường ngắn nhưng bước chân tựa như nở sen, ngọc bội va chạm kêu leng keng, gió phe phẩy, mang theo mùi hương thoang thoảng, thấm vào lòng người.

      Bàn tay trắng nõn của nữ tử đặt bên hông, khuôn mặt cúi xuống, nhún người chào ta. Ta nheo mắt, vẻ mặt thay đổi nhìn nàng, nghĩ rằng, diễn cho ai xem vậy? Nhưng liếc qua nha đầu và gã sai vặt đứng cạnh xe ngựa, cũng đành cúi chào qua loa, tỏ vẻ cho nàng chút mặt mũi. Nữ tử để tâm, che khăn lụa bên môi cười khẽ ra tiếng, giọng mềm mại: “Tỷ tỷ trông vẫn thế.”

      Ta ngoài cười nhưng trong cười, cố nhếch môi, sau đó tiến lại gần nàng, thấp giọng : “La Thanh Thanh, xong việc thôi, hết giờ diễn rồi nhé.”

      Khăn lụa của La Thanh Thanh vẫn che mặt, ngừng cười duyên, đến lúc kiên nhẫn của ta gần như cạn sạch nàng mới được vài câu đoan trang bằng cái giọng chậm rãi: “ nhiều ngày thấy tỷ tỷ, muội rất muốn tìm nơi yên tĩnh để ôn lại tình cảm, biết ý tỷ tỷ ra sao?”

      Ta lập tức đồng ý, dùng ánh mắt ra hiệu nàng cần dùng giọng chậm chết người này để thử nghiệm kiên nhẫn của ta. Trong bụng lại nghĩ màn trình diễn của La Thanh Thanh quả thực vô song, nếu phải biết tính nết đanh đá của nàng ngày xưa, lúc này có khi bị nàng lừa ngọt xớt.

      Ngồi trong phòng riêng của tửu lâu, sau khi đuổi hạ nhân ra ngoài, La Thanh Thanh thở phào hơi, sau đó bắt đầu màn ầm ĩ ngươi cấu ta cái ta véo ngươi phen.

      Sau khi cười đùa hồi, La Thanh Thanh ngồi ghế thở hổn hển. Ta đánh giá nàng từ đầu xuống chân, : “Ngươi ở Tiền gia cũng tốt nhỉ.”

      La Thanh Thanh đắc ý ngẩng đầu: “Tất nhiên rồi.” Sau đó lại nhảy dựng lên, giống như con công xoay người tại chỗ, chớp chớp mắt.

      Thấy nàng như vậy, ta dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ ngươi mặc quần áo đẹp nhất đến đây hả?”

      La Thanh Thanh bĩu môi: “Ngươi khinh thường ta thế à?” Chốc sau lại sáp đến : “Áo lụa vạt dài này của ta cũng tệ phải ?”

      Ta cười thầm trận, thẳng thắn : “Vài ngày trước, ta thấy tướng công nhà ngươi.”

      Gương mặt La Thanh Thanh đổi, chỉ nhàng ‘À’ tiếng.

      Ta tiếp tục: “Ta từng nhắc đến ngươi trước mặt , bảo đối xử tử tế với ngươi. đồng ý rồi, nhưng nhìn vẻ mặt …” Thấy bộ dạng căng thẳng của La Thanh Thanh, ta bật cười ra tiếng: “Hình như rất để tâm đến ngươi, chẳng lẽ thích ngươi rồi sao?”

      La Thanh Thanh hiểu ra ta đùa nàng, bèn liếc mắt khinh thường: “Ngươi quá coi thường ta rồi, nam nhân đều phải quỳ gối dưới vạt váy của ta…”

      Ta hắt nàng bát nước lạnh: “Ngươi cho rằng ngươi là Dương quý phi chắc, chỉ bằng váy lụa vạt dài kia của ngươi đủ để liếc nhìn đâu!” Sau đó lại trưng vẻ mặt châm chọc: “Nhìn ngươi vừa rồi lo lắng thế, chẳng lẽ cũng thích Tiền Hạo Vân kia rồi à?”

      La Thanh Thanh phỉ phui câu, nhưng nét mặt lại giấu được thẹn thùng, còn có phần thẹn quá hóa giận. Tuy nàng lăn lộn chốn phong nguyệt lâu, nhưng nhìn vẻ mặt tại của nàng, liền biết nữ tử trong ngoài đồng nhất này quả thực đụng phải chữ tình. Chẳng qua hai người đều có tình ý với nhau, biết là phúc hay họa đây?

      Chỉ lát sau La Thanh Thanh khôi phục lại, ám muội dựa vào ta: “Hoa Thành Cẩm kia… và ngươi, có gì à?”

      Ta lộ vẻ uể oải: “Ngươi cảm thấy có gì chứ?”

      Nàng còn tỏ ra suy ngẫm trong chốc lát: “ có thể theo ngươi thời gian dài, có khi thích ngươi rồi cũng nên. phải người ta lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng sao?”

      “Ta chỉ biết là chó bỏ được thói ăn phân.” Sau đó ta nghiêm túc nhìn nàng: “Thanh Thanh, ta thấy lúc ngươi suy nghĩ ngu như lợn, lúc suy nghĩ còn ngu hơn lợn.”

      La Thanh Thanh nghe xong lời này liền nhào tới định cào ta. Ta nhân cơ hội đá nàng phát, trong lòng ngứa ngáy, sao lại đạp dấu chân lên cái áo lụa quý giá của nàng cơ chứ?

      “Thanh Thanh, trước kia ngươi chuyện như thế này.” Hai chúng ta ngồi phịch ghế để thở: “Tính ngươi thẳng như ruột ngựa, mượn điển tích lãng tử hồi đầu để ám chỉ ta, muốn do thám tình cảm của ta với Hoa Thành Cẩm, đây có phải là việc Tiền Hạo Vân âu yếm kia của ngươi giao cho ngươi ?”

      La Thanh Thanh bên cạnh lập tức im lặng, dường như có đến cả tiếng thở gấp, lát sau ta mới nghe thấy tiếng ‘Phải’ truyền đến.

      Ta thở dài: “Tiền Hạo Vân nhà ngươi quả thực tầm thường.”

      La Thanh Thanh gì.

      “Chắc ngươi thân phận của Hoa Thành Cẩm cho tướng công đại nhân cơm áo cha mẹ vĩ đại của ngươi rồi phải ?”

      hỏi ta, ta có cách nào.”

      Ta hừ lạnh tiếng: “Ta biết. Cho dù ngươi , cũng phái người điều tra, hơn nữa lập tức có được kết quả, ai bảo tên hái hoa tặc kia nổi danh thế chứ.” Nhìn sàn gỗ dưới chân, ánh mắt ta đăm đăm: “Khi phái ngươi đến đây, hẳn biểu cảm cực kỳ khinh khi phải ? Có phải còn về sau muốn ngươi liên hệ với ta? Sợ ta phá hoại thanh danh phu nhân trong sạch bây giờ của ngươi?”

      đâu.” Giọng của La Thanh Thanh hơi gấp gáp: “ có.”

      Ta cười lạnh: “Có hay trong lòng ngươi tự . Nhưng ta có thể thông cảm cho ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn làm theo lời , biết chừng ngày nào đó ngươi trở thành kẻ dọn phân trong thành Gia Châu, làm gì có áo lụa vạt dài tốt nhất để mà mặc chứ?”

      La Thanh Thanh bất thình lình nổi điên: “Ngươi đúng là đồ tiện nhân xảo quyệt, chuyện với ngươi con mẹ nó mệt mỏi. Bảo ta giống như trước đây, ngươi à? Ta thích tên vô lại kia sao, ta thích làm theo lời thế nào? Ngươi ghen tị ngươi đỏ mắt mà tìm người để gả cho ấy, nếu tìm được về với Tôn Thừa Nghiệp , ngươi chó bỏ được thói ăn phân, nhưng nếu thay đổi, liệu ngươi có trở về ? Ta cũng chẳng phải ăn ngồi rồi trong thành Gia Châu. Trước kia ngươi chuyện có thể sắc bén đâm chết người, mà giờ ăn chua loét cứ như oán phụ lỡ làng cả đời. Ngươi tự hỏi xem rốt cuộc chính ngươi muốn cái gì?”

      Ta thở dài hơi: “La Thanh Thanh, cuối cùng ngươi cũng đến điểm mấu chốt.”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 23: Cuộc sống mà ta muốn
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Hiển nhiên là La Thanh Thanh hiểu ta gì, vẻ mặt mông lung chớp chớp mắt, biểu tình ràng ám chỉ chắc người này bị bệnh, sao bị mắng còn có thể là mắng đúng rồi chứ?

      Ta cốc cái lên đầu nàng: “Lại nghĩ đến ba cái chuyện ghê tởm rồi hả? Ý ta là ngươi vòng vo hồi như vậy, lời muốn lại nghẹn chết ra, nhưng vừa rồi chẳng phải cũng rồi sao? Ngươi muốn ta về Tôn gia phải , còn nghe lời tướng công ngươi đến đây khuyên ta nữa? Ngươi học thói chuyện quanh co của , sợ về sau bị táo bón à?”

      La Thanh Thanh ôm đầu tỏ vẻ khinh bỉ: “Phó Tĩnh Nhã, nữ nhân như ngươi ghê tởm hơn ta, xấu xa hơn ta, thô tục hơn ta.”

      Ta gật đầu lấy lệ: “Đúng đúng đúng, ngài là ai chứ, sắp sửa trở thành nữ chủ nhân của Tiền gia rồi, cuối cùng cũng được trải qua cuộc sống biến thái đứng bên cạnh nhìn người khác vừa tự tát vừa vui vẻ kêu lên ‘ lần nữa’.”

      Mặt La Thanh Thanh đỏ bừng, vỗ bàn cái rầm, hình tượng hoàn toàn hung ác, đâu còn vẻ xinh đẹp dịu dàng lúc mới xuống xe ngựa: “Phó Tĩnh Nhã, mau thu dọn đồ của ngươi rồi về Tôn gia, đỡ phải ở đây tìm thấy nam nhân lôi ta ra chọc ghẹo.”

      Ta liếc nàng: “Sao nào? muốn ta với hái hoa tặc nữa à?”

      La Thanh Thanh nghe vậy lập tức cứng đờ, tiếp đó lại bình tĩnh, bất cần : “ phải ngươi chê là hái hoa tặc sao?”

      “Ai vừa lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng nhỉ?”

      Nàng cãi: “Hái hoa tặc làm nhiều điều xấu lắm, nhiều vàng đến đâu cũng thay được.”

      “Nhưng theo ý ta, hành vi của Tôn Thừa Nghiệp khác gì hái hoa tặc.” Ta nhìn thẳng La Thanh Thanh: “Ngươi biết ? Ta và Tôn Thừa Nghiệp tuyệt đối thể quay lại, ta chê bẩn, đụng vào ta chút ta cảm thấy ghê tởm, buồn nôn, sao ta còn có thể sống cùng chứ?”

      La Thanh Thanh hiển nhiên coi lời ta là nghiêm túc: “Dương Vi còn là mối đe dọa với ngươi nữa, ả ta rồi, bởi vì Tôn Thừa Nghiệp đột nhiên đổi ý muốn lấy ả. Tôn Thừa Nghiệp vì tìm ngươi mà mấy ngày mấy đêm chợp mắt, những ngày ngươi , còn ngủ hoa trọ liễu, cũng chòng ghẹo nữ tử nhà ai, dường như thay đổi thành người hoàn toàn khác, tinh thần vừa suy sụp vừa lạnh lùng. phái hết thế lực của Tôn gia nghe ngóng tin tức của ngươi, thậm chí nhờ Tiền Hạo Vân dùng thế lực Tiền gia để tìm ngươi, giúp thương lượng. Vì sao ngươi thể trở về chứ? Bên ngoài tốt thế à?”

      Nàng nhìn thoáng qua y phục bằng vải thô của ta: “Rốt cuộc ngươi muốn ngoan cố tới khi nào? Rốt cuộc ngươi muốn cuộc sống như thế nào? Ta mà biết ngươi nghĩ rằng ngươi đơn thuần là ăn no rửng mỡ, có phúc biết hưởng, ngươi muốn sống cùng Tôn Thừa Nghiệp muốn sống với ai?”

      Ta lắc đầu: “Ta vẫn chưa nghĩ tới chuyện sống cùng ai, nếu có, ta hy vọng là người có thể lòng dạ với ta, phải loại người luôn miệng ‘nàng là người quan trọng nhất’, nhưng thân thể lại làm chuyện hoàn toàn trái ngược. Hơn nữa, ta hề tin chuyện gương vỡ lại lành, bát nước hắt lấy lại được mới là tín ngưỡng của ta, chẳng phải con người nên trả giá cho hành vi của chính mình ư? Trước đây ta toàn tâm toàn ý , nhưng chỉ đổi lại nay Tần mai Sở của , tình của ta làm sao mà chịu được? Trước khi , ta thiêu hủy tất cả quần áo của mình, muốn lưu lại cho chút hy vọng nào, muốn cắt đứt với ! Cho dù trước đây mắt ta bị mù, nhưng ta ngã lần còn chưa đủ sao?”

      “Ta đương nhiên nguyện ý trải qua cuộc sống cơm bưng nước rót, có ai muốn cuộc sống cả ngày lang bạt màn trời chiếu đất đâu? Nhưng ta thể về thành Gia Châu, thể gặp mặt Tôn Thừa Nghiệp! Bao nhiêu đêm, lòng ta đau như đao cắt, là cơn ác mộng của ta, là ma quỷ ta muốn dốc toàn lực để thoát khỏi. Ta thể sinh con cho Tôn gia, bởi vì trong mắt ta vô cùng bẩn! Sao có thể chạm vào ta cơ chứ?”

      La Thanh Thanh bị lời của ta làm giật mình choáng váng, nàng lẩm bẩm: “Vậy tại ngươi nên làm gì? thể phiêu bạt cả đời như vậy ? Bây giờ ngươi… là người được chấp nhận…”

      Ta cười: “Ý ngươi là khí phụ phải ?” Ở thời đại này, bất kể là bị nhà chồng đuổi hay vợ chồng chia tay, nữ tử rời khỏi nhà chồng đều bị gọi là ‘khí phụ’, hơn nữa các nàng cũng được xã hội phong kiến này chấp nhận, nếu thể trở về nhà mẹ đẻ hay tìm được người để tái giá ngay lập tức, kết cục của khí phụ đơn thân ngoại trừ xuất gia chỉ còn đường chết. Ta thèm để tâm, cười : “Ít nhất bây giờ rời bỏ , ta cảm thấy rất tốt, cả người đầy sức sống. tại ta vẫn chưa có ý ổn định, phiêu bạt, từ miệng ngươi ra sao có vẻ vất vả như thế. đường phong cảnh đường hát ca phải rất tuyệt sao? Trời đất tuy lớn, nhưng nếu ta biến thành chim chóc bay lượn, ai có thể làm khó dễ ta.”

      Lần đầu tiên ta thấy La Thanh Thanh nhíu mày, bi ai trong ánh mắt dần dần thấm vào nàng, nàng cắn chặt hàm răng, giọng tựa như rít qua kẽ răng: “Ngươi muốn chọn cuộc sống như vậy sao?”

      Ta nghiêng đầu: “Ít nhất tại là thế.”

      Nàng thào: “Ngươi chọn con đường khó .”

      phải ngươi khóc đó chứ?” Nghe giọng của nàng ổn lắm.

      “Ngươi mới khóc ấy!” Giọng La Thanh Thanh cao vút, nhưng ta thấy nàng dùng tay áo lụa cực kỳ sang quý lau nhanh hốc mắt: “Ngươi chẳng đáng, đúng là ta tự chuốc lấy phiền nhiễu.”

      Ta cười lớn để ý hình tượng, tuy La Thanh Thanh thích Tiền Hạo Vân vô lại, nhưng La Thanh Thanh vẫn là La Thanh Thanh, là bằng hữu mà ta quý!

      “Vậy vì sao ngươi lại để cho gã hái hoa tặc kia theo ngươi? sợ động chân động tay với ngươi à?” La Thanh Thanh vẫn rất nghi ngờ chuyện này.

      Ta cười ha ha: “ sợ!” Tất nhiên ta ra chuyện mất mặt rằng mình đuổi nổi tên hái hoa tặc kia , vì thế : “Hoa Thành Cẩm phải kẻ xấu, biết ít công phu, nếu gặp chuyện cũng có thể giúp đỡ ta. Ngươi nên nghĩ lung tung, cũng giống như ngươi, đều là bằng hữu của ta.”

      La Thanh Thanh hơi thất vọng: “Chẳng lẽ thể?”

      Ta biết nàng muốn nghe thông tin xác thực từ ta, kiên định : “ thể nào. Chưa đến chuyện ta căn bản có ý muốn lấy chồng, riêng thanh danh hái hoa tặc của thôi đủ để ta thể gả cho , ta rồi, nam nhân như vậy chỉ khiến ta ghê tởm.”

      La Thanh Thanh liếc trắng mắt: “Ghê tởm còn để theo ngươi, ghê tởm còn nhìn hàng ngày, có phải ngươi cũng động lòng rồi , ăn ngay , đừng hòng giấu giếm.”

      Ta thực bất đắc dĩ: “Thanh danh hái hoa tặc khiến ta cho rằng bẩn, nhưng những ngày ở chung khiến ta cảm thấy phải kẻ đáng ghét như lời đồn đại. Tuy thi thoảng cũng cợt nhả, nhưng tuyệt đối làm chuyện gì quá giới hạn. Ta tin tưởng vào ánh mắt của mình. Nhưng, những điều này thể trở thành lý do để ta động lòng.” Sau đó cười khổ: “Nơi đó, đau đớn đến còn cảm giác.” Tính nghiện sạch trong chuyện tình cảm khiến cho quan hệ của ta và Hoa Thành Cẩm vĩnh viễn cũng có khả năng, bởi vì thanh danh ‘hái hoa tặc’ của , bất kể quá khứ hái hoa tặc có là hay .

      La Thanh Thanh thở dài: “Sao bụng dạ ngươi lại phức tạp như thế chứ, bớt nghĩ chút chẳng lẽ chết ư?”

      Ta thở dài theo: “Ta cũng chịu, ta thể sống như lợn được.”

      La Thanh Thanh lại nhảy dựng lên, giương nanh múa vuốt vồ tới.

      biết qua bao lâu, La Thanh Thanh nàng phải về. Ta biết nàng nhớ tướng công bảo bối của mình, hiểu Tiền Hạo Vân kia có điểm gì tốt, phỏng chừng La Thanh Thanh bị ngon ngọt của lừa gạt.

      La Thanh Thanh vừa mở cửa liền giật mình hô lên, người đứng dựa cửa, ta đưa mắt nhìn lại, hóa ra là Hoa Thành Cẩm.

      La Thanh Thanh mang bụng dạ xấu xa cười cười: “Hoa công tử à, nghe đại danh lâu.”

      Ta nhéo miếng thịt sau lưng nàng, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, miễn cho nàng tiếp mấy lời xấu hổ khiến người ta liên tưởng lung tung. Sau đó thầm bên tai nàng: “Mau biến trở về , có người nhìn kìa.”

      Khuôn mặt La Thanh Thanh nhăn nhó nặn được cái lúm đồng tiền, nghiêm mặt theo gã sai vặt và nha đầu lên xe. Hoa Thành Cẩm giống thường ngày, cợt nhả, ngay cả câu cũng , chỉ yên lặng theo sau ta.

      Ta cảm thấy kỳ lạ, lại lười hỏi, La Thanh Thanh rồi, còn đống phiền toái lớn hơn sắp sửa tới đây.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 24: Chuyện phải đến đến
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Tôn Thừa Nghiệp tới. Khi đứng trước mặt ta, ta biết xưng hô với thế nào. Kêu thẳng họ tên nghe có vẻ gượng gạo, từ ‘tướng công’ trở thành quá khứ, gọi ‘Thừa Nghiệp’ đến ta cũng cảm thấy rùng mình, dù sao ta với quả thực quen, người thân thiết với là Phó Tĩnh Nhã chết từ lâu. Cho nên ta lựa chọn im lặng, vừa vặn là, dường như kích động như ta dự đoán, nhìn thấy ta cũng gì.

      Rốt cuộc, mở miệng, hỏi ta thời gian qua nàng sống có tốt . Ta cười thản nhiên, với mọi chuyện đều ổn. Sau đó ánh mắt lập tức lắng xuống, cổ họng khàn khàn nàng gầy . Lòng ta nghĩ, hổ là lão thủ tình trường, biết tìm thời cơ thích hợp để trưng ra sức quyến rũ của mình, nhưng bộ dáng vừa rồi của quả thực khiến người ta hơi lo lắng, giống đứa trẻ nặng tình mà mờ mịt.

      Ta gầy hay biết, nhưng Tôn Thừa Nghiệp lại gầy , thần sắc cũng hốc hác, thể sánh với Tôn thiếu gia hăng hái khỏe mạnh trong thành Gia Châu lúc trước. Cặp mắt đỏ tơ máu, dưới cằm râu mọc lởm chởm, hẳn vài ngày chăm sóc bản thân. Câu chuyện lúc sau đơn giản là hy vọng ta có thể trở về Tôn gia, cha mẹ chồng và cha mẹ ruột đều rất nhớ ta.

      Chuyện phải đến đến, lòng ta nghĩ như vậy, nhưng vì sao dòng cảm xúc dần dần trào dâng trong lồng ngực lại khiến tim đập hỗn loạn, nhịn được muốn nổi giận? Ta nhàn nhạt chân thành với , phải tối hôm đó ta hết rồi sao, ta ngươi nữa, sao có thể trở về bên cạnh ngươi.

      Nhắc tới chuyện buổi tối hôm đó, biểu tìnhTôn Thừa Nghiệp trở nên khó coi, đại khái nam nhân nào chịu được việc thê tử của mình bỏ thuốc mê rồi thừa dịp ấn dấu tay lên ly thư . Nhưng nhìn gương mặt , vẻ thương tâm vẫn chiếm phần nhiều, nắm đấm của siết chặt, xương tay nổi lên trắng mờ, môi cũng mất sắc máu, hỏi ta, vì sao nàng có thể lại ta, vì sao nàng có thể rời ta , trước tượng Bồ Tát ở chùa miếu, chẳng phải chúng ta lập lời thề, vĩnh viễn rời xa sao?

      Thần sắc của ta đổi, mặt lộ gợn sóng, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn nổi phong ba. Là ai phản bội ai trước, là ai bỏ ai trước, có quy định sau khi phạm sai lầm mà quay đầu nhất định phải có người đứng ở chỗ cũ chờ ngươi ư? Có vài sai lầm được mắc phải, nếu phạm vào rồi thể quay đầu, chắc chắn phải trả cái giá đắt tương đương.

      Tôn Thừa Nghiệp đứng tại chỗ gợi lại những ký ức có cùng Phó Tĩnh Nhã. Ta nhíu mày, nếu nhớ ngọt ngào lúc xưa, vì sao khi phản bội lại thèm chùn bước như vậy? tình chưa qua bao lâu, ta vẫn nhớ như đinh đóng cột muốn đưa Dương Vi về nhà, lưu tình đẩy ngã thê tử giữa đường. Ta ghét , ghét nam nhân dùng danh nghĩa tình để trói buộc nữ nhân bên người, ghét nam nhân này giống như đứa trẻ biết lớn, vô tâm thương tổn người nhất, ghét giống đa tình như có nguyên tắc có lập trường ngủ hoa trọ liễu còn tự xưng là thương hương tiếc ngọc.

      có đủ thói hư tật xấu của nam nhân. Ta lạnh lùng cắt ngang dòng hồi ức của , rằng nhớ , chỉ nhớ mỗi gương mặt kiên quyết bảo vệ nhân tình của mà thôi.

      Sắc mặt Tôn Thừa Nghiệp trắng bệch, tựa như thể tin vào tai mình, , Tĩnh Nhã, ta còn nàng mà, xin nàng, trở lại bên ta, được ?

      Ta cười khẽ, ai quy định ngươi ta ta nhất định phải ngươi? Thế giới này nhiều người ta lắm, chẳng lẽ muốn ta lại từng người sao? Tình của ta chỉ có thế thôi, trước kia cho ngươi, ngươi dẫm đạp nó dưới chân, bây giờ nó hết rồi. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, gì nữa cũng chỉ uổng công, chẳng lẽ ngươi đánh má trái của ta, ta còn phải giơ má phải lên cho ngươi đánh tiếp à? Ta chỉ là nữ tử bình thường, thử hỏi bây giờ ngươi có điểm gì đáng để ta ?

      Môi Tôn Thừa Nghiệp khẽ run, sương mù trong mắt cũng dần dần ngưng tụ, ánh mắt tràn ngập hối hận và cam lòng. Thân là thiếu gia được nuông chiều như chấp nhận được này, có lẽ từng nghĩ chỉ cần tìm được ta, ngọt nhạt khuyên bảo, ta trở về bên , về Tôn gia. Tựa như lúc Lâm thúc , Tôn Thừa Nghiệp bị chiều hư rồi, cần bài học, bài học có thể khiến đau lòng đến rỉ máu.

      Ta cố gắng đè nén cơn thịnh nộ chực trào lên, muốn cười khẽ tránh ra, ai ngờ lại kéo ta vào ngực, ngoài miệng thào, Tĩnh Nhã, đừng rời khỏi ta, đừng mà…

      Lúc này, ta vô cùng hối hận vì sao lại bôi thuốc Vệ Phong Minh đưa cho. Từ sau ngày mưa làm Hoa Thành Cẩm bị thương, trong lòng ta vẫn có phần áy náy. Cuối cùng ta cũng hiểu được thể chỉ nhìn phong cảnh của người khác, bất tri bất giác, chính mình trở thành bộ phận của phong cảnh, thể bàng quan như trước. Có Hoa Thành Cẩm ở bên, ta hề đơn độc, có lẽ về sau, bên cạnh ta còn có thể có rất nhiều người quan tâm ta quý ta, nếu xoa thứ thuốc khiến người ta thể tới gần, người tiếp theo bị thương là ai? Là kẻ hạ lưu xấu xa, hay là người quan tâm đến ta? Cho nên, từ sau ngày đó ta còn dùng thuốc bôi nữa.

      Nhưng thời khắc này, ta vừa gắng gượng giãy dụa vừa hối hận muốn chết, tuy lời thầm của Tôn Thừa Nghiệp khiến ta nảy sinh cảm giác nỡ, nhưng về mặt khác, ta hiểu được đau dài bằng đau ngắn, những chuyện như này tốt nhất vẫn nên đoạn tuyệt sớm là hơn.

      lực lớn kéo ta ra khỏi Tôn Thừa Nghiệp, bóng người mảnh mai chắn giữa hai người bọn ta, con ngươi phẫn nộ trừng trừng nhìn Tôn Thừa Nghiệp, màu da trắng nõn bởi vì nổi giận mà trở nên ửng hồng. Là Triệu Tấn, cảm xúc bối rối của ta lập tức được xoa dịu, gương mặt quật cường của ngẩng lên hằm hằm lườm Tôn Thừa Nghiệp, hai cánh tay giang ra như gà mái mẹ che con, giấu ta ở đằng sau. Mũi ta đột nhiên hơi cay cay…

      Hai mắt Tôn Thừa Nghiệp đỏ lên, gương mặt ngập tràn tức giận và cam tâm, theo ý ta, đây hình như là dự báo nổi điên. Rốt cuộc, nhìn ta cách thâm thúy, sau đó lại khinh thường liếc Triệu Tấn che trước người ta, xoay lưng rời . Nhưng ta lại có cảm giác được trút gánh nặng, ta cảm thấy, ánh mắt kia rằng bỏ qua.

      Triệu Tấn im lặng nghe ta kể chuyện của mình, ta có phần ngượng ngùng, lúc trước thẳng thắn thân phận khí phụ của mình phải vì giấu giếm, mà là… chưa tìm được thời điểm thích hợp…

      Triệu Tấn hỏi ta, nam nhân vừa rồi chính là tướng công trước đây của nương?

      Ta gật đầu.

      chần chừ hỏi tiếp: Vậy Hoa đại ca sao?

      Ta cười, chỉ là bằng hữu.

      Triệu Tấn , nam nhân kia nhất định từ bỏ ý đồ, Phó nương có cảm thấy ta vô dụng ?

      Ta thoáng kinh ngạc, sao lại thế? Thực ra trong thâm tâm ta vẫn rất tán thưởng tính cách trắng như giấy của Triệu Tấn.

      Triệu Tấn , mùa thu năm nay ta thi Hương, nếu thi đỗ, nhất định trở về bảo vệ nương.

      Lúc lời này, rất giống như thề thốt. Nụ cười của ta lập tức trở nên chua xót, cũng dần dần nhận ra suy nghĩ trong lòng nam nhân ngượng ngùng trước mặt mình. Ta nhắc nhở , ta là khí phụ, bị người đời khinh thường, đáng được đối xử như thế.

      Lời của mang theo bướng bỉnh, vẻ mặt vô cùng kiên định, , Phó nương, nhất định ta bảo vệ nương.Nếu nghe kỹ, thấy trong lời này còn xen lẫn tiếng kim thạch.[1]

      [1] Kim thạch: loại đá có lẫn vàng, dùng để chỉ trung trinh kiên cường hoặc thứ gì đó bất diệt

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :