1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý - Minh Hồ Lãnh Nguyệt (80c + 7PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 15: Gặp kẻ chòng ghẹo phải làm sao?
      Biên tập : CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/




      “Nàng muốn đâu?”

      “Ta muốn đến Định Châu .” Ánh sáng lờ mờ trong xe ngựa khiến ta cảm thấy buồn ngủ. Định Châu là thành ở biên ải, phong cảnh tuyệt đẹp, là mục tiêu thứ nhất trong hành trình thăm khắp giang sơn tú lệ của ta.

      “Định Châu? Đến đó để làm gì chứ?”

      “Nhìn ngắm phong cảnh, nếm đồ ăn ngon.” Dù sao số tiền trong tay ta đủ để nhà bình thường sống hết mấy đời.

      Hoa Thành Cẩm nghe xong hỏi nữa. Ta lắc lư xe ngựa, thiếp trong tiếng lọc cọc đều đặn.

      Tỉnh lại liền cảm thấy cổ ê ẩm, trái phải vẫn tròng trành, ta xốc rèm lên xem cảnh vật bên ngoài, xe ngựa chạy đường lớn rộng thênh thang. Phong cảnh xung quanh đẹp lắm, chỉ có cây cối thưa thớt và vùng cỏ dại. Ta nhíu mày: “Chúng ta đâu thế?” ra trong lòng vẫn hơi sợ tên Hoa Thành Cẩm này thừa cơ lừa bán ta .

      “Nàng tỉnh rồi.” Là câu khẳng định.

      “Ngươi định đâu?” Ta hỏi lại lần.

      “Chẳng phải nàng muốn tới Định Châu sao? Trước khi trời tối phải đến trấn phía trước, nếu đành ngủ ngoài trời thôi.” Giọng Hoa Thành Cẩm hàm chứa trêu chọc.

      “Ngươi từng đến Định Châu rồi ư?” Hoài nghi .

      “Tất nhiên, sao ta có thể biết đường?”

      “Cảnh sắc nơi đó thế nào?”

      “À, cũng tạm được. Nhưng mà ở đó có rất nhiều mỹ nữ.”

      Ta nghệt mặt, bỗng nhiên biết vì sao từng đến Định Châu. “Tới trấn kia ngươi để ta lại là được, lần này làm phiền ngươi quá.”

      “Muốn ta bỏ nàng?” Hoa Thành Cẩm hỏi.

      “Đúng vậy, ngươi theo ta Định Châu nhé?”

      “Được.” đồng ý ngay tắp lự.

      “Dựa vào cái gì?” Ta nổi giận.

      “Nàng là nương tử tương lai của ta mà, nàng ra ngoài mình ta lo lắng.”

      “Hoa Thành Cẩm, xin ngươi có thái độ nghiêm chỉnh chút.” Ta bất đắc dĩ : “Chẳng lẽ ngươi buông tha nghiệp hái hoa vĩ đại để theo kẻ tàn hoa bại liễu như ta khắp nơi sao?”

      “Tàn hoa bại liễu?” cười: “Ta rất thích từ này.”

      “Ta hỏi ngươi mà.” Ta lại giận.

      “Nếu có nương tử rồi, đương nhiên ta phải kiềm chế tính phóng đãng, sau đó toàn tâm toàn ý bám theo nương tử.” Trả lời nghiêm trang.

      “Ta lặp lại lần nữa, ta phải nương tử tương lai của ngươi, muốn tìm tìm người khác ấy.”

      “Thế được, chúng ta hẹn ước dưới ánh trăng, nàng thể đổi ý.”

      “Chứng cớ đâu? Ta muốn đổi ý đổi ý, với lại ta quả nhớ hẹn ước cái gì!” cãi được chơi xấu.

      “Nguyệt lão mặt trăng sớm buộc hai chúng ta lại chỗ. Bây giờ nàng có đổi ý cũng vô ích.”

      Ai bảo nhà của Nguyệt lão ở mặt trăng? Mặt ta đổi sang màu gan heo. Tranh cãi hồi, kết quả chứng minh kẻ có da mặt dày chính là kẻ có thể đổi trắng thay đen. Hoa Thành Cẩm thắng, mà ta, suýt chút nữa tức sùi bọt mép chết xe ngựa. đúng là xe tặc, xe của hái hoa tặc…

      Xe ngựa xóc nảy vào trấn rải đá, nhà nào cũng tường trắng ngói xám đặc trưng của Giang Nam. Chúng ta vào khách sạn , thuê hai gian phòng.

      Ngồi trong sảnh gọi đồ ăn xong, bỗng nhiên Hoa Thành Cẩm sáp lại gần. Thân thể ta theo phản xạ lùi về phía sau, Hoa Thành Cẩm tất nhiên để ý, hạ giọng : “Ta bận chút việc, lát rồi về. Nàng ăn trước, cần chờ ta.”

      Ta nhìn thoáng ra cửa khách sạn, bóng trắng mảnh mai lóe lên, ta cười thầm: Chó bỏ được thói ăn phân, tên này tám phần là tái phát bệnh cũ.

      Bây giờ ta mặc như người bình thường, áo vải quần thô, dùng trâm gỗ để búi kiểu tóc của phụ nhân, nhưng khi tháo khăn che mặt xuống vẫn hấp dẫn ít ánh mắt. Có lẽ cả ngày mệt mỏi xuống núi vội, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ khiến ta để tâm, kỳ từ lúc bước vào khách sạn chúng ta thu hút chú ý của rất nhiều người. Ai bảo bên cạnh ta là Hoa Thành Cẩm hệt như nghiệt chứ?

      Kết quả, chiếc đũa của ta còn chưa gắp được hai lần, đồ ăn trong miệng còn chưa nhận ra được hương vị thấy vài đại người đầy mùi rượu lảo đảo hướng đến chỗ ta.

      Ta thầm thở dài tiếng, sau khi ra ngoài, tuy chuẩn bị cho trường hợp như này, nhưng phiền toái nhảy tới vẫn khiến cho người ta đau đầu phen.

      Mấy đại hán dừng lại trước bàn, gã trong đó phun hơi rượu : “Đại ca, con quỷ này tệ, ngon hơn Thúy Điệp ở Bách Hoa lâu, chi bằng mang về sưởi chân cho huynh đệ chúng ta .”

      Nếu là nương tức phụ bình thường, nghe xong mấy từ ngữ ô uế như vậy sớm xấu hổ căm phẫn muốn chết. Gương mặt ta thay đổi gì, có điều cảm thấy mùi rượu nồng nặc người họ cực kỳ ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của ta. Nhưng căn cứ vào nguyên tắc người đụng ta ta đụng người, ta vẫn ăn cơm như thường, trong lòng thầm nghĩ: Tình huống này chắc gọi là chòng ghẹo nhỉ?

      Như vậy, khi bị chòng ghẹo nên làm thế nào? , trước tiên tìm bóng mát dưới cổ thụ, nghĩa là người có lòng hiệp nghĩa, nam nhân có thể đứng ra bênh vực kẻ yếu. Nếu may mắn, nam nhân kia có dáng vẻ bất phàm tướng mạo đường đường, sau khi hùng cứu mỹ nhân còn có thể kết thành nhân duyên mỹ mãn, chậc, trong truyện đều thế. Ta nhìn sang bốn phía, kẻ xem trò vui chiếm đa số, những kẻ đó nhân cơ hội dậu đổ bìm leo là may. Còn người ở bên cạnh ta, có thể bảo vệ ta biết lúc này bị giai nhân nào câu hồn rồi.

      Nếu hưởng bóng mát dưới cổ thụ được, vậy thử phương án hai, tự lực cánh sinh. từng luyện võ phòng thân của con , Taekwondo hay bí kíp thần công XX chưa? Ta nhìn tay chân mảnh khảnh của mình, lại quan sát mấy gã vạm vỡ trước mặt, tốt nhất cứ ngồi nghỉ cho khỏe.

      Nếu tự lực cánh sinh thành, đành phải sang phương án ba.

      Thấy ta phản ứng gì, có đại hán kiên nhẫn: “Đại ca, chẳng lẽ ả bị điếc?”

      Hán tử cầm đầu đập bàn: “Tiểu nương tử, tướng công chuyện với ngươi đấy.” xong, mấy gã quay ra nhìn nhau cười đắc ý.

      Ta buông đũa, chậm rãi đứng dậy. Căn cứ vào bước của phương án ba, phải giả vờ nhu nhược. Nhu nhược là vũ khí tuyệt vời khiến người ta thả lỏng cảnh giác. Sắc mặt ta trắng bệch, thân thể run nhè , hai tay nắm chặt mép bàn: “Các ngươi muốn làm gì…”

      làm gì.” Hán tử đầu tiên tiếp: “Theo chúng ta chuyến.”

      đâu?”

      “Đương nhiên là theo chúng ta, cũng là theo các tướng công của ngươi về nhà rồi.” Cả bọn cười dâm loạn.

      Ta chán ghét nhíu mày, miệng vẫn lắp bắp: “… Các người… Ta…”

      Hán tử cầm đầu vội vàng nhào tới túm tay ta, ta chờ mãi giây phút này, thân hình nghiêng , chỉ kịp bắt lấy ống tay áo. Tiếp theo là tiếng khóc thét, hán tử kia cầm tay của chính mình, nước mắt trào ra nhảy sang bên cạnh.

      Đây là bước hai của phương án ba: Bình xịt hơi cay. Đương nhiên thời đại này chưa xuất thứ đó, nhưng thế giới có loại người bất biến, tính cuồng nhiệt với việc chế thuốc của họ thế hệ sau còn hơn thế hệ trước. Ta đến Bích Thủy lâu mua diều cực phẩm, thường xuyên vào quán tiểu quan chính là để tìm cuồng nhân chế thuốc Vệ Phong Minh.

      Vệ Phong Minh là nữ tử theo thói thường, đánh giá của người giang hồ về nàng tới bây giờ đều là nửa khen nửa chê. Nàng rất thích đến quán tiểu quan, muốn tìm nàng thực ra cũng là chuyện đơn giản. Vệ Phong Minh cảm thấy hứng thú với đề nghị làm thuốc phòng sói, vì thế mới có kẻ lòng dạ đen tối phải nhận đau đớn chịu nổi như trước mắt ta đây.

      Ta quay sang với mấy hán tử bên cạnh còn sửng sốt: “ sao, đau ba năm ngày rồi bình thường.”

      hán tử thừa dịp ta chưa chuẩn bị, tiến đến túm được tay ta: “Ả thối tha, huynh đệ chúng ta…” Lời còn chưa dứt, mồ hôi chảy xuống ròng ròng.

      Ta ghét bỏ giãy tay ra, biểu tình ‘ngươi xong rồi’ nhìn người nọ, với những kẻ khác: “Đỡ gặp lang trung , chậm là kịp.”

      Thấy người nọ đau đến mức kêu thành tiếng, đám còn lại đều sợ đến choáng váng, lát sau mới hoàn hồn, hung tợn trừng ta, miệng đầy từ ngữ ô uế cao giọng mắng ta rồi đỡ hai huynh đệ mình ra khỏi khách sạn. Mọi người xem trò vui lập tức tản , khách sạn yên lặng đến rợn người.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 16: Hoa Thành Cẩm lải nhải
      Biên tập: CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Hoa Thành Cẩm trở về chỉ kịp nhìn thấy màn này, khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

      Ta bĩu môi: “Ngươi vừa mất cơ hội hùng cứu mỹ nhân.”

      Hoa Thành Cẩm sửng sốt lúc, sau đó mới : “Về sau ta bồi thường cho nàng. Có điều, nương tử tương lai của ta quả nhiên dũng mãnh…”

      Lời này ta thấy rất chối tai, gợi lên hình ảnh lúc trước La Thanh Thanh nhảy dựng lên mắng ta là ‘kẻ đanh đá’, vì thế ôn hòa trả lời: “Nếu muốn gọi ta là nữ nhân đanh đá cứ việc thẳng, cần quanh co lòng vòng.”

      Hoa Thành Cẩm bị chặn họng, lắc đầu nở nụ cười trong chốc lát, lại thấy ta ngồi bất động lúc bèn hỏi: “Nàng có muốn biết tình hình trong thành Gia Châu ?”

      Tâm bị đoán trúng, ta tỏ ra khó chịu nhưng vẫn thấp giọng đáp: “Ta muốn biết La Thanh Thanh có ổn ?” Khi ta rồi, biết Tiền Hạo Vân có trở mặt với nàng .

      Hoa Thành Cẩm liếc ta: “Chỉ La Thanh Thanh thôi sao? Nàng muốn biết tình huống của Tôn gia ư?”

      Ta rầu rĩ so vai: “Cả Tiểu Thu nữa, hy vọng nàng đừng bị người giận chó đánh mèo hay phải chịu tội thay ta.”

      Hoa Thành Cẩm cười ha ha: “La Thanh Thanh và Tiểu Thu đều rất ổn, ai bắt chẹt các nàng, đặc biệt là La Thanh Thanh.”

      Nghe giọng , hẳn là biết bộ mặt của La Thanh Thanh, ta khỏi mỉm cười.

      Hoa Thành Cẩm tiếp: “Phó gia và Tôn gia loạn hết cả lên, nhất là Tôn gia. Tôn Thừa Nghiệp chạy đến Bích Thủy Lâu tìm tin tức của ngươi, lại bị báo rằng tin tức của ngươi bị mua đứt hoàn toàn, thể tiết lộ cho bất cứ ai. Sau khi về nhà, Tôn lão gia Tôn phu nhân mới phát con mình những làm ra chuyện hoang đường như thế, còn khiến con dâu mất, Tôn lão gia liền nổi trận lôi đình, ra lệnh cho cửa hàng của Tôn gia ngừng buôn bán tháng, dốc sức tìm kiếm tung tích của nàng.”

      Ta chấn động, ngừng buôn bán tháng? Tôn gia vừa bị thiệt hại nay còn muốn ngừng buôn bán? Quả thực là tai họa liên tiếp! Ta tăng thêm vài phần thiện cảm đối với cha mẹ chồng ‘chưa từng gặp mặt’ này.

      “Ta mới phát nương tử tương lai của ta có bề ngoài giống mèo , bên trong lại là lão hổ.”

      Ta thản nhiên cười khẽ: “Ngươi đến chuyện ta mua đứt tin tức của Bích Thủy lâu ư?”

      mang theo hứng thú gật đầu.

      “Diều này ở Bích Thủy lâu là cực phẩm của cực phẩm.” Nhớ đến biểu tình kinh ngạc của chưởng quầy Bích Thủy lâu khi ta đưa ra cầu, đến giờ trong lòng vẫn sảng khoái: “Từ trước tới nay ai dám đưa ra cầu hoang đường như thế ở Bích Thủy lâu. Cũng phải thôi, ngươi nghĩ xem, người ta chuyên môn bán tin tức, thế mà ta lại cầu giữ bí mật tin tức của mình, có lẽ hơi kỳ quặc.”

      “Thế mà họ lại đồng ý?”

      “Đương nhiên đồng ý, nhưng ta chỉ là nữ tử chốn khuê phòng, có người nào cần hỏi thăm tin tức.”

      “Vậy vì sao nàng còn muốn mua đứt tin tức? Chẳng phải là phí tiền?”

      “Ừm, lúc ấy chưởng quầy cũng nghĩ thế. Trước đó ta từng điều tra Tôn Thừa Nghiệp, cho nên với chưởng quầy rằng bọn họ điều tra quá tỉ mỉ cẩn thận, khiến cho phụ nhân tầm thường như ta cũng phải lo sợ. Ta đưa giá ngàn lượng bạc, chưởng quầy nghe xong cũng khỏi do dự.” diều cực phẩm giá năm mươi lượng, ta dùng ngàn lượng mua đứt tin tức cũng phải thể.

      Hoa Thành Cẩm tràn ngập hứng thú: “ thể tự quyết định phải ?”

      Ta gật đầu: “Chưởng quầy muốn xin chỉ thị của lâu chủ, vừa vặn là lúc ấy lâu chủ Bích Thủy lâu cũng ở trong thành Gia Châu.”

      Hoa Thành Cẩm nghe vậy liền sáng mắt.

      Ta coi ánh mắt chờ mong của : “ đâu, ta cũng muốn đến gặp lâu chủ tuyệt thế vô địch theo lời đồn kia lắm, nhưng rốt cuộc chỉ có chưởng quầy xin chỉ thị, ta vẫn đứng tại chỗ… thế lâu chủ kia còn đòi thêm năm trăm lượng…” Ta thở dài, khi đó ta gần như phải đưa hết số tiền riêng của mình, dứt gan dứt ruột phen… Có điều lâu chủ Bích Thủy lâu cũng sai nước cờ, bây giờ chắc Tôn gia sẵn lòng dùng cả vạn lượng bạc để mua tin tức của ta, nhưng tiền đến muộn rồi. biết tại lâu chủ Bích Thủy lâu có xót ruột hay , ha ha, coi như hòa nhau ván.

      mặt Hoa Thành Cẩm xuất vẻ thất vọng hay chán chường, bắt đầu tò mò đánh giá ta: “Thứ người nương tử… ôi… phải dùng để đối phó ta đó chứ?”

      “Cái đó chưa biết.” Ta cười xấu xa, nhiều như vậy, lo lắng đối với La Thanh Thanh và Tiểu Thu cùng áy náy dành cho nhị lão dần dần nhạt . “Nếu ta chờ ngươi trở về cứu mỹ nhân , chừng đứa cũng phải ra đời rồi…”

      Lời này làm bị đả kích lần thứ hai. đáng thương rên rỉ: “Ta sai rồi… lần sau tuyệt đối, tuyệt đối ta để nương tử tương lai ở lại mình nữa…”

      Ta nhướng mày, còn có lần sau? Nhưng nhìn bộ dạng ăn năn hiếm có của , ta vẫn cảm thấy tâm tình vui vẻ.

      Khi rót nước trà cho ta, Hoa Thành Cẩm thần bí thầm: “Chẳng lẽ nương tử tương lai quen biết Vệ Phong Minh?”

      Ta khó hiểu: “Vệ Phong Minh làm sao? Chẳng phải kẻ xấu xa gì, quang minh chính đại lớn cũng được mà, cần gì giấu diếm che đậy thế?”

      Hoa Thành Cẩm giật mình: “Nàng quen biết Vệ Phong Minh sao?”

      Ta liếc bằng nửa con mắt: “Đương nhiên, ngươi cho là thuốc bột người ta kiếm từ đâu ra?”

      Lúc này, mặt biến sắc: “Mau cắt đứt liên hệ với nàng ta! Ta muốn nương tử tương lai của mình bị bà điên kia đầu độc!”

      “Còn lâu!” Ta chầm chậm đưa trà lên nhấp ngụm, ta mới cùng Vệ Phong Minh tạo ra hai loại thuốc phòng sói, loại rắc trực tiếp lên quần áo, loại xoa người. Ta rất thích loại thứ hai, cảm giác khi xoa lên như kem dưỡng, trước khi xoa loại này phải uống thuốc giải độc, kết hợp với thuốc bôi da, chỉ phòng sói, còn có thể dưỡng da làm đẹp. Ta và Vệ Phong Minh chuẩn bị đem bán thuốc này để kiếm chút tiền.

      Hoa Thành Cẩm đen mặt.

      Ta uyển chuyển đứng lên, miệng mệt mỏi, nhưng thực tế là vừa rồi bị hai kẻ kia đụng chạm, bây giờ toàn thân khó chịu, chỉ cảm thấy bẩn, muốn nhanh nhanh về phòng vứt quần áo rồi tắm rửa.

      Hoa Thành Cẩm gọi lại, lấy gói mứt đào đưa cho ta: “Nàng ăn gì cả, nửa đêm chắc đói.”

      Ta nghiêng đầu, sao người này biết ta thích ăn mứt đào? Vừa nhắc mứt đào, ta nghĩ đến vị chua chua ngọt ngọt của nó, vì thế vươn tay cầm lấy, vui vẻ cười với rồi chuẩn bị về phòng.

      Hoa Thành Cẩm phía sau còn lải nhải, nội dung gì khác ngoài việc Vệ Phong Minh độc ác như thế nào, khó chịu như thế nào. Ta mắt điếc tai ngơ.

      Rốt cuộc, trước khi ta muốn đóng cửa phòng, Hoa Thành Cẩm : “Ngày mai thể đường lớn, chuyện rắc rối hôm nay mà bị thám thính, người của Tôn gia Phó gia nhất định đuổi tới ngay lập tức.”

      Ta gật đầu, tỏ vẻ biết.

      “Còn nữa, trước khi ngủ nhớ phải xem cửa sổ cài chặt hay chưa, buổi đêm lạnh, nhớ phải đắp chăn cẩn thận, có chuyện gì cứ gõ vào tường hoặc kêu to, ta ở ngay phòng bên cạnh…”

      Ta nhìn , ra hiệu xem còn muốn nhắc gì nữa .

      tất bật bổ sung ngừng: “Còn nữa còn nữa, đừng để bà điên Vệ Phong Minh xuất trong cuộc sống của chúng ta được …”

      Ta trầm giọng: “Ngươi có biết bây giờ mình rất giống bà lão lắm lời hả?”

      Hoa Thành Cẩm lập tức ngậm miệng.

      Ta đóng cửa.

      Thế giới này yên tĩnh.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 17: Mưa lớn
      Biên tập: CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Bầu trời u ám, mưa tầm tã. Ta và Hoa Thành Cẩm bất đắc dĩ ngồi trong xe ngựa chật hẹp, thở dài chán nản. được đường lớn bèn đường bé, ai ngờ xe ngựa vừa vào núi , mưa to ào ào đổ xuống. Ta than thở, đáng ra hôm nay nên ra khỏi cửa.

      Thử tán gẫu với Hoa Thành Cẩm, đề tài rất rộng, từ chuyện lạ tin hay giang hồ đến chưởng quầy thần bí của Bích Thủy lâu. biết là ai gợi đề tài, lại chuyển sang thân phận của Hoa Thành Cẩm.

      Hoa Thành Cẩm cười khổ kể, vốn chỉ muốn vài câu với các nương xinh đẹp, nào biết xong các nương đó đều ầm ĩ hết cả lên, đòi thành thân với các nàng. vừa từ chối phải gánh cái thanh danh hái hoa tặc lưng, đó chính là oan khuất lớn nhất đời.

      Trong lòng ta phản đối, ai mà biết ngươi tìm nương xinh đẹp có ý gì, hơn nữa ngươi mang bộ dạng họa thủy như vậy, đứng im thin thít cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, thế lại còn chủ động, ràng là đùa cợt tình cảm của nương nhà người ta, càng thể tha thứ. Ta càng nghĩ càng giận, rốt cuộc nhịn được đá phát, Hoa Thành Cẩm phòng bị cũng ngờ đến, lập tức lăn xuống xe ngựa cách hoa lệ.

      Ta chờ trong chốc lát, thấy Hoa Thành Cẩm vẫn chưa bò lên mới chậm chạp vỡ lẽ trời mưa to, ta ngồi trong xe ngựa địa hình bên ngoài thế nào, chẳng lẽ xảy ra chuyện? Vừa nghĩ vậy, ta lập tức vén màn xe, quang cảnh mờ mịt như sương khói, mưa dội ồ ạt xuống lá cây phát ra thanh rào rào, Hoa Thành Cẩm ngã cách xe ngựa khoảng hai ba thước, ta biết tình trạng của , chỉ thấy quần áo thấm đẫm nước mưa.

      “Hoa Thành Cẩm!” Ta gọi tiếng, nghe đáp lại.

      Ta vô cùng lo lắng, màng đến mưa ướt vội vàng nhảy xuống xe ngựa. Chuyện nhảy từ xe xuống vốn cực kỳ đơn giản với ta, nhưng ta quên mất mặt đất lầy lội dưới chân rất trơn. “Ai ôi!” Ta té ngã, đau đớn dữ dội truyền đến từ mắt cá chân, nước mắt trong giây lát nhòe hốc mắt.

      Ta biết mình bị trẹo chân. Đây là lần đầu tiên ta trẹo chân, hồi xưa ta còn tự hào trước mặt nam nhân kia về chuyện này, người đó cười lớn ôm vai ta : Nếu người có dây thần kinh thô như em còn có thể trẹo chân, vậy chẳng phải những người còn lại bước nào trẹo bước đấy sao? Nay ta trẹo chân rồi, người đó còn bên cạnh ta nữa, biết có ổn , có vui vẻ hài lòng như trước ? Hay là có gia đình khác, như lời Vương lão , có hạnh phúc mới của mình… Vì sao ta thể vĩnh viễn ở bên cạnh , nghe , nhìn cười? Vì sao ta lại đập đầu vào bức tượng chết tiệt kia, đến thế giới

      Hoa Thành Cẩm nghe thấy tiếng kêu của ta, thân đầy bùn đất nhảy lên từ vũng bùn, vừa lo lắng vừa tự trách ngồi trước mặt ta: “Nàng sao rồi?”

      Thấy như vậy, ta biết vừa rồi chỉ giả vờ giả vịt ngã mặt đất, nhưng tại ta hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, căn bản muốn cãi nhau. thấy ta ôm chặt mắt cá chân bèn nhướng mày, kéo tay ta khoát lên cổ , vội bế ta lên.

      Ta như bị điện giật, giãy dụa điên cuồng: “Đừng đụng vào ta, ngươi điên rồi à?” người ta vẫn còn thuốc phòng sói của Vệ Phong Minh, đặc biệt là tay, chạm vào rất đau.

      Hoa Thành Cẩm lời nào, động tác rất nhàng đặt ta xuống xe ngựa, lau nước mưa mặt ta rồi kéo màn xe xuống.

      Ta ngẩn ra, trong lòng mắng tên ngốc này tơi bời: “Sao tự nhiên muốn tắm mưa thế? lên nữa à?”

      Ngoài xe ngựa truyền đến giọng Hoa Thành Cẩm: “Quần áo nàng ướt rồi, thay .”

      Ta đỏ mặt, gì nữa, vội vàng thay quần áo sạch, trong xe ngoài xe rất yên lặng, chỉ còn tiếng mưa dường như muốn ngừng vẫn còn rơi lộp độp.

      Khi ta gọi Hoa Thành Cẩm lên, mái tóc đen nhánh của dính bết vào mặt, cả người ướt đẫm như con thủy quái lên cạn. lấy lại vẻ cợt nhả lúc trước, tựa như nam nhân vừa rồi nhíu mày nhìn ta phải , ngồi xuống góc của xe ngựa, mảng ngấm nước của xe dần dần loang ra.

      vạt áo còn vết bùn lớn, ta quan tâm nhắc: “Ngươi thay đồ sao? Cảm lạnh đấy.”

      cười: “ cần, ta có võ công, chuyện này vấn đề.”

      Bỗng nhiên ta nghĩ, nếu thay quần áo tất nhiên ta phải ra khỏi xe, chúng ta chuẩn bị ô che mưa, cứ luẩn quẩn vòng vòng như thế… Vốn tưởng rằng thừa dịp này trêu chọc phen, nào ngờ lại , tự nhiên ta cảm thấy được tự nhiên…

      Hoa Thành Cẩm tự trách: “Ta chuẩn bị chu đáo, chẳng có thuốc thang gì cả, nàng có thể chịu được đến thành trấn tiếp theo ?”

      Ta xoa xoa mắt cá chân đau buốt, gật đầu, dòng suy nghĩ miên man về những chuyện trước đây chậm rãi tiêu tan, tâm trạng dần dần bình tĩnh trở lại.

      tự giễu : “Trước đây ta quen mình, cho tới giờ cũng nghĩ đến chuyện ra ngoài phải chuẩn bị những gì.”

      Ta mím môi: “Ngươi coi ta là gánh nặng ư?”

      vội vàng phủ định: “Đương nhiên phải, ta nghĩ nếu sau này thành thân cần thay đổi cách sống trước đây, phải quan tâm chu đáo cho nàng.”

      nghiêm trang, mặt ta lập tức đỏ ửng, độ ấm trong xe ngựa dường như tăng cao, ta nhịn được xì tiếng: “Tay ngươi đau ?” Đưa cho bao giấy: “Nè, thuốc giải. Vừa rồi chắc ngươi đau lắm, xoa !”

      rạng rỡ hẳn lên: “Biết ngay nương tử tương lai nỡ để ta chịu khổ mà.”

      Ta hừ lạnh tiếng: “Ta còn tưởng rằng ngươi có võ công sợ chất độc ấy chứ.”

      Hoa Thành Cẩm lè lưỡi với ta.

      Mưa tạnh trời quang, xe ngựa qua hồ nước, Hoa Thành Cẩm xuống xe lấy nước, ta cũng nhân cơ hội ra ngoài hít thở khí trong lành. Cắn răng nhăn mặt khập khiễng tới tảng đá gần xe, ta cố sức ngồi lên. Xa xa, rặng núi , nhuộm xanh mảnh rừng, gần hơn là mây khói lượn lờ, mặt hồ gợn lên từng đợt gió nhè mắt rượi. Lúc này Hoa Thành Cẩm mang nước về, đổi bộ áo màu tím, thắt lại tóc, buộc ngọc quan, tua bạc buông bên má. Ta nhếch môi, trong lòng tán thưởng mỹ nhân, cảnh đẹp.

      Hoa Thành Cẩm thoáng ảo não nhìn y phục của mình, bộ đồ phu xe chỉ có , nay mặc quần áo đẹp của để lái xe, thực cảm thấy chẳng ăn nhập gì cả. Thấy ta ngồi tảng đá nhìn cười, thở dài tiếng: “Lạnh.”

      Ta sờ tảng đá lớn dưới thân, lắc đầu: “ sao cả.”

      tiếng gọi khẽ truyền đến: “Hoa Thành Cẩm!”

      Ta ngẩng đầu nhìn thân ảnh màu xanh từ xa đến gần. Người tới khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc y phục màu xanh, đầu vấn song hoàn kế, mày như liễu, cặp mắt thanh tú nén giận, trong tay cầm bảo kiếm màu bạc, khí thế ào ạt. Tiến lại gần, mắt phượng của nữ tử trợn lên: “ ra đúng là tên tặc nhân chết tiệt nhà ngươi!”

      Ta khó hiểu đưa mắt về phía Hoa Thành Cẩm, nhún vai cười bất đắc dĩ: “Nàng là Thanh Loan.”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 18: Hiệp nữ Thanh Loan
      Biên tập: CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Hai hàng lông mày của Thanh Loan nhíu lại, chân vừa ngừng, miệng kêu khẽ: “Hoa Thành Cẩm!” Vẻ mặt kia ràng là thầm oán ‘vì sao chàng để ý tới ta’?

      Có điều Hoa Thành Cẩm hề đếm xỉa, chỉ chăm chăm phủi vạt áo, đáp: “ cần to tiếng thế, ta còn chưa điếc.” Đây là lần đầu tiên ta thấy Hoa Thành Cẩm có thái độ thờ ơ với nương, lòng hiếu kỳ lập tức trỗi lên.

      Thanh Loan nghe vậy liền đỏ mặt, xấu hổ rút kiếm: “Ta từng nếu gặp tặc nhân nhà ngươi lần nào giết lần ấy.” Hoàn toàn để ý đến việc bên cạnh Hoa Thành Cẩm còn có người qua đường A tạm thời tiện di chuyển.

      Hoa Thành Cẩm vọt sang bên cạnh, nhảy lên nhảy xuống vài lần rồi dừng ở chỗ mà nếu bọn họ có đánh nhau cũng ảnh hưởng đến an toàn của ta. Thanh Loan đuổi sát , bên hồ mịt mờ sương mù, hai thân ảnh xanh tím ngừng xoay chuyển, ngân kiếm trong tay Thanh Loan vờn múa, ánh kiếm bắn ra bốn phía.

      Ta từng nghe người thuyết thư ở Bích Thủy lâu về Thanh Loan, nàng là nữ hiệp khách hành hiệp chính nghĩa nổi danh trong chốn giang hồ, có võ công tu vi cao cùng diện mạo xinh đẹp vô song, từng đại chiến với nhị đương gia của Tứ Hải tiêu cục ngoài Hoàng thành, khiến vị nhị đương gia việc ác nào làm kia phải cúi đầu nhận tội, còn nhiều lần trợ giúp triều đình, có danh tiếng ở cả hắc đạo bạch đạo. Về phần ‘Hiệp nữ Thanh Loan đại chiến Hoa Thành Cẩm’ cũng là chuyện , chẳng qua nghe đồn Hoa Thành Cẩm là kẻ gian xảo, so hơn trăm chiêu với hiệp nữ Thanh Loan xong cảm thấy địch lại, vì thế sử dụng ám chiêu, bỏ trốn mất dạng. Thanh Loan thấy tặc nhân hiểm giả dối, bèn tuyên bố nguyện vọng trước mặt hắc đạo bạch đạo: Gặp Hoa Thành Cẩm, phải giết.

      Cơ mà nhìn thoáng qua ta cảm thấy đúng lắm. Xa xa tưởng như hai bóng người tranh đấu, nhưng nhìn kỹ bóng tím chỉ tránh né và hờ hững trả đòn, kiếm quang trong tay bóng xanh tuy dữ dội nhưng tạo nên được chút uy hiếp nào đối với bóng tím.

      Cước bộ của bóng xanh hơi lảo đảo, hạ bàn vững, kiếm quang thoạt nhìn sắc bén mà đủ cương mãnh, cường độ vung kiếm lại quá lớn, ta buồn cười nghĩ, lát nữa nhất định mỏi ngón đau tay, tốc độ vẫn chậm hơn bóng tím. Đây quả thực là nữ hiệp xinh đẹp cơ trí lại dũng mãnh hơn người theo lời đồn sao?

      Kiểu này á, coi như cũng tự bảo vệ được mình . Ta cười mấy tiếng châm biếm, lời đồn trong giang hồ thể tin tưởng, ràng chỉ là tiểu nương vừa mới trải đời, sao nhảy vọt trở thành nữ hiệp người người kính trọng, khỏi quá cường điệu.

      Cảm thấy tẻ nhạt vô vị, tầm mắt lập tức dời , hai tay ta vẫn chống ra đằng sau để ngồi phiến đá, nhìn non sâu nước thẳm phương xa, gió mát thổi tới dường như thoang thoảng mùi cỏ xanh, con đường tương lai có lẽ giống cảnh sắc này, có non có nước, còn có hình ảnh con người, tầm nhìn mơ hồ nhưng tâm tình lại sảng khoái. Vào thời khắc này, ta cảm thấy vô cùng may mắn rằng mình có thể đến thế giới , để ta có thể là chính mình, chuyên tâm con đường của mình.

      Bỗng tiếng gió truyền đến vài tiếng kêu khẽ, ta miễn cưỡng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy tình huống thay đổi. Hoa Thành Cẩm có vẻ khó khăn với việc tránh né, thân hình thể duy trì linh hoạt phiêu dật như lúc đầu, mà Thanh Loan tuy hơi mệt mỏi nhưng tay vẫn khuơ ngừng, chiêu nào cũng bức bách, tựa như muốn kết liễu Hoa Thành Cẩm.

      Trong nháy mắt, Hoa Thành Cẩm nhảy lên cây cổ thụ bên hồ, chim chóc lập tức hoảng sợ vút lên thành đàn. Ta ngạc nhiên, yên lành sao lại lên cây? Chắc Thanh Loan cho rằng Hoa Thành Cẩm thế suy sức yếu, cũng nhanh chóng vọt đến dưới tàng cây.

      màn kinh khủng diễn ra. Nơi có chim ắt có… phân chim. Người bị kinh ngạc đôi khi cũng khống chế được việc đại tiểu tiện, huống chi là chim? Hơn nữa còn là bầy chim… Vì thế, cảnh thơm mùi tươi sắc khiến cho người ta mở rộng tầm mắt hoa lệ rơi xuống đầu hiệp nữ Thanh Loan xinh đẹp của chúng ta…

      Chứng kiến võ công tệ hại của Thanh Loan, ta cho rằng thể tin được lời đồn giang hồ, nhưng màn này lại khiến ta đổi ý, tình gì cũng tuyệt đối, võ công cái thế của Thanh Loan là giả, nhưng Hoa Thành Cẩm dùng ám chiêu là … Người này đúng là rất tài tình, ta cười đến suýt nội thương.

      Thanh Loan cũng sửng sốt, nữ hài tử đều có tính chung là thích làm dáng, sao chịu được trêu chọc như thế? Thanh Loan giận tím mặt, cuối cùng cũng phóng lên cây, ào tới chém Hoa Thành Cẩm. Hoa Thành Cẩm vẫn né trái tránh phải trả đòn như trước, nhưng lần này Thanh Loan nổi giận, nàng thừa dịp Hoa Thành Cẩm còn chưa đặt chân mà phi ra thứ ám khí gì đó.

      Hoa Thành Cẩm tất nhiên ngờ Thanh Loan dùng ám khí, đáng tiếc thể xoay người trung, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, tay trái của phóng ra dải lụa trắng, cuốn lấy cành cây gần nhất để mượn lực chuyển thân. Đáng tiếc lụa trắng vẫn bị ám khí của Thanh Loan cắt đứt, ‘roạt’ tiếng, lụa trắng tuột khỏi tay Hoa Thành Cẩm, rơi bùm xuống hồ.

      Nhìn cảnh nguy hiểm này, ta sớm ngây ngẩn đương trường, biết được rốt cuộc cảm giác trong lòng là gì, cho đến khi Hoa Thành Cẩm chìm xuống hồ, tim ta mới đột nhiên thắt lại, áp lực chèn xuống ngực thở nổi, màng đến đau đớn dưới chân, ta đứng lên nhìn ra mặt hồ phía xa.

      Mặt hồ phẳng lặng gợn sóng. Ta cắn chặt môi dưới, biết Hoa Thành Cẩm có biết bơi hay , hình như hơi thở cũng hổn hển hơn. Thanh Loan xuống cây, ngồi bên hồ lau rửa hết dơ bẩn người, đợi trong khoảng thời gian ba nén hương, xác định Hoa Thành Cẩm lên nữa mới thản nhiên quay lại. Khi qua ta, nàng khinh miệt liếc ta cái, nhếch mép xem thường.

      Ta nhặt cành cây để chống, bước đến hồ nước la đà sương mờ kia, đầu óc hoàn toàn rối loạn, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Hoa Thành Cẩm gặp chuyện may… Nếu phải vì ta, nếu đưa ta đến đây gặp Thanh Loan. Lúc này ta mới hiểu Hoa Thành Cẩm phải kẻ xấu, giống như lời người đời đồn đại, cũng làm chuyện ác tày trời gì cả… Nước mắt rưng rưng sắp sửa trào khỏi hốc mắt, ta há miệng, cổ họng đau như bị thiêu đốt. Hoa Thành Cẩm, xin ngươi đó, đừng chết.

      Tiếng nước chợt xôn xao, bóng người trồi lên theo tư thế mỹ nhân ngư xuất thủy, dập dềnh mặt nước, thấy ta ngơ ngác bờ liền nhe răng cười.

      Ta chau mày, nước mắt lập tức bị khóe mắt cười thành hình trăng non mà chảy xuống, ta len lén vươn ngón trỏ lên lau : “Ngươi đúng là tên ngốc.”

      Ta hỏi Hoa Thành Cẩm vì sao thân thủ của Thanh Loan lại kém như vậy. Hoa Thành Cẩm đáp vài câu ngắn gọn là ta hiểu được đại khái. Đơn giản vì Thanh Loan là đại tiểu thư của đệ nhất sơn trang gì đó giang hồ, đệ tử quan môn của vị cao nhân gì đó có vẻ rất nổi, xem mặt tăng cũng phải xem mặt phật, ai cũng nhường nàng ba phần. Nếu có kẻ nào hiểu chuyện dám ra tay đánh nàng bị thương hay nể mặt mũi nàng, vậy chuẩn bị tốt cho việc bị đuổi giết … Hoa Thành Cẩm ta cũng sợ phiền toái mà.

      Ta lầm bầm, nữ hiệp Thanh Loan kia có vẻ vừa ý ngươi á, sao ngươi lại đối xử với nàng như vậy, ghét nàng ư?

      Sắc mặt Hoa Thành Cẩm trở nên khó nhìn, lập tức gật đầu trả lời: Rất ghét, nàng nghĩ rằng suốt ngày mặc áo xanh thực biến thành chim thanh loan sao?

      Ta nghĩ đến tính tình mạnh mẽ ngang ngược của Thanh Loan, lại nghĩ tới Hoa Thành Cẩm tiếp kiếm chiêu của nàng hệt như đùa với trẻ con, bèn nở nụ cười nỗi đau của người khác.

      Đáng! Hoa Thành Cẩm, đúng là nên cho người đến điều trị ngươi.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 19: Người đến ngoài ý muốn
      Biên tập: CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Bởi vì vết thương ở chân, đại phu cứ dặn mãi thể di chuyển xóc nảy, ta và Hoa Thành Cẩm đành ở thị trấn vài ngày liên tiếp. Chân vừa có dấu hiệu khá hơn, ta vội vàng thu dọn đồ đạc muốn chuyển đến chỗ khác hít thở khí. Nơi này quá .

      Toàn bộ chỉ có con đường, hai bên phải ruộng nương bát ngát là thôn trang mênh mông. Mỗi con đường quanh quẩn chẳng đến nửa khắc hết, ta thầm nghĩ, đời này muốn phải trải qua cuộc sống như vậy.

      Trong thị trấn chỉ có khách sạn, rất ít người đến ở. Khi ta và Hoa Thành Cẩm ra sức tranh chấp bọc đồ, Hoa Thành Cẩm kiên quyết muốn ta dưỡng thương xong hẳn hẵng , ta liếc mắt ra cửa thấy người nhìn ta cười. Ta thở dài với Hoa Thành Cẩm, tất cả là tại ngươi, nếu chúng ta sớm chút đụng phải cái tên khẩu phật tâm xà này rồi.

      Hoa Thành Cẩm quay đầu nhìn, ngượng ngập cười với ta, sau đó ném bọc đồ của ta từ ngoài cửa vào sương phòng.

      Tên khẩu phật tâm xà đến trước mặt ta, cúi chào: “ lâu gặp tẩu tử.”

      Ta phẩy tay: “Tẩu tử cái gì, bây giờ ta còn là tẩu tử của ngươi. Ta cứ tưởng ngươi muốn gặp lại ta nữa chứ, Tiền huynh đệ.”

      Đúng vậy, người tới là Tiền Hạo Vân. Hoa Thành Cẩm đứng bên cạnh chêm câu: “Ý trời đó, đây là ý trời.”

      Ta hung hăng lườm : “Ý trời cái đầu ngươi.” Hoa Thành Cẩm vẫn mặt dày đeo bám bên cạnh ta, mắt hoa đào cong cong thành hình trăng khuyết, mặt hề có vẻ xấu hổ.

      Tiền Hạo Vân nay làm ăn thuận lợi, tất nhiên lời cũng thẳng tuồn tuột: “Tẩu tử đúng, tiểu đệ cũng từng nghĩ thể gặp lại tẩu tử. Nhưng lần này tiểu đệ đặc biệt tới tìm tẩu tử vì được Tôn huynh ủy thác, cho nên thấy được.” xong còn giả bộ thở dài.

      Ta liếc sang Hoa Thành Cẩm đứng cạnh, thấy vẻ mặt tươi cười vốn có của biến mất tăm mất tích. Ta cụp mắt: “Nếu vậy, hẳn Tiền huynh đệ có nhiều điều muốn với ta, chi bằng chúng ta vào trong chuyện.”

      Tiền Hạo Vân đáp: “Tiểu đệ cũng có ý này.”

      Chỉ còn Hoa Thành Cẩm mặt mày ảo não đứng tại chỗ.

      “Ta cứ nghĩ sau chuyện kia Tiền huynh đệ cũng muốn gặp mặt Tôn Thừa Nghiệp, ai ngờ ngươi còn có thể giúp .” Bởi vì cảm xúc quá mâu thuẫn, ta cố kỵ gì cả, lời ra như mũi đao đâm người.

      Sắc mặt Tiền Hạo Vân thoáng sững sờ, sau đó buồn phiền : “Dù sao ta và Tôn huynh cũng có tình nghĩa lớn bên nhau từ …” Thấy vẻ mặt mỉa mai của ta lại bổ sung: “Chuyện làm ăn phải hai ba câu có thể xong, lúc trước ta làm vậy quả thực cũng có lý do riêng. Đừng nhắc đến ta nữa, tẩu tử, xin cho ta có nghi vấn này, tẩu có thể quên Tôn huynh sao?”
      Ta châm biếm: “Hôm nay ngươi đến để làm người hòa giải phải ? Nhưng nếu vì hồi trước ngươi giật dây Dương Vi dụ dỗ Tôn Thừa Nghiệp, há hôm nay phu thê lại có kết cục mỗi người ngả?”

      cười khổ: “Phải phải phải, chuyện đó quả thực là lỗi của tiểu đệ, tiểu đệ hồ đồ. Tiểu đệ xin nhận lỗi với tẩu tử, liệu tẩu tử có thể tha thứ cho ta và Tôn huynh, trở về bên cạnh Tôn huynh được ?”

      Ta uống ngụm trà, dồn nén khó chịu trong lòng: “Chưa đến việc ta và Tôn Thừa Nghiệp cạn tình cạn nghĩa, ngươi cho là sau khi giúp ngươi giành lấy vụ làm ăn kia ta còn có thể trở lại Tôn gia sao?”

      Tiền Hạo Vân nghiêm mặt : “Tiền Hạo Vân ta có thể thề, chuyện đó ta tuyệt đối tiết lộ nửa chữ.”

      Lòng ta nghĩ: Đương nhiên ngươi thể tiết lộ, việc kia là do ngươi chủ trương cơ mà. “ tiết lộ sao? Phó Tĩnh Nhã ta dù gì cũng xuất thân tiểu thư danh gia vọng tộc, phân biệt ràng lễ nghĩa liêm sỉ, phụ ta là bất trung, ta lừa là bất nghĩa. Hai bên còn gì để , chỉ độc phẫn uất, làm thế nào mới có thể nắm tay như thuở xưa?”

      “Chuyện này…” Tiền Hạo Vân nghẹn lời, đây có vẻ thất bại lớn nhất của . ràng là người khởi xướng, nhưng nay ba tấc lưỡi cũng chỉ có thể ấp úng trong miệng mà thôi.

      “La Thanh Thanh có ổn ?”

      “Ổn.” Tiền Hạo Vân trả lời theo phản xạ, ngờ ta nhắc đến La Thanh Thanh.

      “Thanh Thanh là nương tốt, có điều số phận may mắn, phải chịu rất nhiều đau khổ. Nếu bây giờ nàng là người của ngươi, tuy ta có tư cách gì những lời này, nhưng vẫn hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với nàng, đừng để nàng chịu khổ lần nữa.”

      Nhắc tới La Thanh Thanh, vẻ mặt Tiền Hạo Vân trở nên mơ màng, ánh mắt cũng dịu rất nhiều: “Tẩu tử phải, ta để Thanh Thanh khổ cực.”

      Dường như chợt nghĩ tới điều gì, Tiền Hạo Vân : “Nguyên nhân tẩu tử muốn trở về với Tôn huynh có phải liên quan phần đến nam nhân ngoài kia ?”

      Đây là ý gì? Cho rằng ta quay về vì có tình nhân bên ngoài, hoặc bỏ trốn cùng hán tử ư? Giận dữ bừng lên, ta vỗ mạnh xuống bàn: “Ngươi, ngươi…” Tức giận đến mức thành lời.

      Thấy ta kích động như vậy, Tiền Hạo Vân giật mình, hiểu rằng lời vừa rồi của mình gây ra hiểu lầm, vội vã giải thích: “Tẩu tử đừng nóng, tiểu đệ có ý đó. Tiểu đệ chỉ muốn biết thân phận của người kia, có mưu đồ gì , dù sao mình tẩu tử ra ngoài được an toàn cho lắm.”

      Ta nhíu mày quát: “Người đó là bằng hữu của ta.” Liếc mắt nhìn , cơn giận vẫn chưa tiêu tan: “Tiền huynh đệ bươn trải thương trường bao năm, vì sao thể ăn cho ràng? Chừng mực phải trái mà cũng hiểu sao?”

      Ta biết thừa vừa rồi cố ý vậy, vì thế bưng trà tiễn khách. Tiền Hạo Vân vội : “Tẩu tử hiểu cho, vừa rồi tiểu đệ quả thực hồ hồ, nhất thời suy nghĩ, hề có ý vu tội tẩu tử. ra, lần này Tôn huynh cũng tìm tẩu tử.”

      Ta nheo mắt, đặt chén trà bưng dở xuống, nghe Tiền Hạo Vân tiếp tục: “Lần này tìm, Tôn huynh nếu tẩu tử về nhà mẹ đẻ hẳn ra ngoài giải sầu, theo tính cách của tẩu tử tất nhiên thích cảnh sắc tú lệ phía Nam, bèn chia chúng ta làm hai nhóm, tìm hướng Nam, ta tìm hướng Bắc. Ai ngờ…” cười khổ.

      Ta đỡ lời: “Ai ngờ ta lại thích phong cảnh tú lệ, chỉ non sông tráng lệ phương Bắc, đại mạc yên, cuối cùng gặp phải ngươi.”

      Tiền Hạo Vân chỉ mím môi cười.

      Ta phất tay: “Chuyện này chẳng phải càng chứng tỏ duyên phận của ta và Tôn Thừa Nghiệp đứt rồi ư?”

      “Từ sau khi tẩu tử rời nhà, Tôn huynh đôn đáo khắp nơi hỏi thăm tìm kiếm. Bây giờ, … tựa như trở thành người khác. Tôn bá phụ bá mẫu nghiêm khắc dạy dỗ phen, nay cũng còn lưu luyến lầu xanh kỹ viện, còn Dương Vi…”

      Ta nâng mắt nhìn.

      Ánh mắt Tiền Hạo Vân mỉm cười: “Tôn huynh đọc thứ tẩu tử để lại, biết được chuyện của nàng ta rồi tất nhiên níu kéo nữa, đuổi nàng ta . Ai ngờ, nàng ta bám được người từ kinh thành đến làm ăn, nghe đâu là vị quan, theo đến kinh thành rồi.”

      Dương Vi quả thực có bản lĩnh, ta suy nghĩ, bắt trượt người lại có thể nhanh chóng túm lấy người khác, đúng là tài giỏi.

      “Nếu tất cả tật xấu của Tôn huynh có thể sửa chữa, tẩu tử đồng ý về nhà sao?”

      Ta cười tươi như hoa : “Chó bỏ được thói ăn phân.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :