1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý - Minh Hồ Lãnh Nguyệt (80c + 7PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 10: mưu ấp ủ
      Biên tập: CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/


      Tiền Hạo Vân hiển nhiên thể hiểu được ý nghĩ của ta, nữ nhân ở nhà giúp chồng dạy con thôi, sao lại còn ra ngoài bán đứng tướng công của mình chứ? Khi ta với Tiền Hạo Vân rằng ta nguyện ý thay thế vị trí của Dương Vi trong kế hoạch của , thăm dò báo giá của Tôn gia với vụ buôn bán kia, vẫn đắm chìm trong trạng thái thể tin. Trong mắt , chắc ta là kẻ điên.

      Lời ta đủ để tín nhiệm, vì thế ta tiếp tục: “Tiền huynh đệ lo lắng cũng là chuyện bình thường, nếu chúng ta tình cờ gặp nhau như hôm nay còn chấp nhận được, nhưng nếu tiếp xúc nhiều hơn, người ngoài khó mà nghi ngờ. Vậy nên trước khi giúp Tiền huynh đệ hoàn thành được tâm nguyện, ta hy vọng Tiền huynh đệ đáp ứng điều kiện của ta.”

      “Chuyện này…” Tiền Hạo Vân vẫn trầm ngâm, biết ta đưa ra điều kiện gì, càng có quyết tâm hợp tác với ta.

      Ta khẽ hừ tiếng: “Chẳng lẽ Tiền huynh đệ cho rằng mình còn tư cách để cò kè mặc cả sao? Phải chăng đêm nhiều nên sinh thói đa nghi? Còn nữa, phải ta đưa công vụ làm ăn này cho ngươi, thù lao ta muốn cũng hề thấp.”

      Nghĩ đến chuyện ta nắm giữ chứng cứ bất lợi với , sắc mặt Tiền Hạo Vân nhiều năm chưa ăn quả đắng chuyển đổi liên tục từ đen sang xanh, hồi lâu mới khôi phục bình thường: “Đại tẩu phải, biết điều kiện của đại tẩu là…”

      Ta ho , : “Điều kiện này với ngươi hoàn toàn là trăm cái lợi cái hại. Ta có bằng hữu, phong thái thanh tú thân thể yểu điệu, chỉ tiếc cảnh đời đáng thương hoàn cảnh khốn cùng, bị bán vào quán tiểu quan hầu hạ những người trong đó. Lúc ta phát ra quá muộn, thể cứu nàng ra, chỉ đành nhờ Tiền huynh đệ hỗ trợ, đưa nàng thoát khỏi bể khổ, cho nàng thân phận trong sạch.” đến đoạn xúc động, ta còn giả bộ dùng tay áo lau khóe mắt. “Bằng hữu của ta họ La, tên Thanh Thanh, tuy là nữ tử chân yếu tay mềm nhưng lại cơ trí vô song, nếu nàng vào nhà của Tiền huynh đệ, ta có thể thuận lợi truyền tin tức ra ngoài. Có được Thanh Thanh, tiền đồ sản nghiệp tương lai của Tiền huynh đệ cũng thể đong đếm.”

      Trong lòng ta thầm nghĩ hiểu chiêu này của mình có tính là trả thù Tiền Hạo Vân hay , đại khái là thế , chỉ cần La Thanh Thanh vào cửa Tiền gia, hậu viện nhà muốn bén lửa cũng khó. Xét theo tính tình của La Thanh Thanh, xác định chuyện gì rồi vòng vo nữa, có thể tưởng tượng được cảnh tượng phồn vinh gà bay chó sủa tương lai của Tiền gia rồi… Ha ha.

      Tiền Hạo Vân nghe vậy cũng ngẩn ngơ, nhưng tình theo quy luật chính là con đường sống: “Điều kiện của đại tẩu coi là khó, ta xin đáp ứng.” Suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, lại tiếp: “Thứ trong tay đại tẩu khi nào mới định giao cho tiểu đệ vậy?”

      Ta liếc : “Gấp cái gì, phải chờ tới lúc giao dịch hoàn thành . Mấy ngày tới ngươi cứ thăm dò thoải mái , tẩu tử của ngươi cũng chẳng phải kẻ qua sông đoạn cầu.”

      Tiền Hạo Vân hiểu ý, mắt cười cong cong, bộ dạng như trút được gánh nặng: “Vậy tẩu tử muốn thù lao ra sao?”

      Ta nắm tay trái thành quyền, lòng bàn tay úp xuống, mu bàn tay hướng về phía trước, ngón cái tay phải đặt tay trái nhàng vẽ nửa vòng, giao dịch ở chợ đen đều dùng tay để ra giá. Tiền Hạo Vân thông thuộc mấy thứ này tất nhiên ngầm hiểu, tỏ vẻ giá này chấp nhận được. Ta ngồi lại cửa hàng của lát, uống trà, cần quan tâm đến chuyện của Dương Vi, cũng đừng đến đưa nàng ta về, chỉ cần ra tay can thiệp là được.

      Tiền Hạo Vân tất nhiên cầu còn được, muốn mau mau vứt bỏ khoai lang bỏng tay(1) Dương Vi, sảng khoái đáp ứng.

      Ta tìm chỗ người thay đổi trang phục, mang bộ dạng bác trung niên vào quán tiểu quan.

      La Thanh Thanh vừa thấy ta liền đứng phắt dậy, ánh mắt xanh rực như sói cái. Ta nhếch miệng, cười bảo may mà bộ dạng vụng về này của nàng bị khách nhìn thấy. Khi nàng mất hết kiên nhẫn giương nanh múa vuốt nhào đến, ta lập tức hô lên có tin tức tốt như trời long đất lở.

      Lời này giống như phép định thân, La Thanh Thanh vẫn giữ nguyên bộ dáng giương nanh múa vuốt đứng đó, nhưng biểu tình trở nên nhăn nhó. Ta tức giận mắng nàng chưa trải đời, nào ngờ ngay sau đó nàng hồn bay phách lạc ngồi ghế gào khóc.

      Biểu này tất nhiên ngoài dự đoán của ta, ta chung quy vẫn nghĩ nữ nhân này nghe được tin tốt hoa chân múa tay vui sướng, sau đó miệng lặp lại lý tưởng vĩ đại của mình, ai ngờ nàng lại khóc chứ.

      Ta lôi nàng vào trong sương phòng, dù sao cũng thể để nàng xấu hổ ngồi khóc ở đại sảnh.

      Ta quăng cái khăn tay vào người nàng, tức giận dạy bảo: Ngươi thấy ngu chưa, có sung sướng thế nào cũng thể sung sướng đến mức này chứ. Ngươi xem vừa rồi ngươi ngoạc miệng ra khóc lớn, nước mắt nước mũi tùm lum giữa đại sảnh có phải là hù người đó.

      Lúc này La Thanh Thanh cũng khôi phục lý trí, vừa cầm khăn lau mặt vừa hoạt động cơ miệng: nương đây hù người khi nào, dù có khóc, nương đây cũng phải là lê hoa đới vũ.(2)

      Ta bảo ngươi thôi , trường chinh vạn dặm mới được bước đầu tiên, Tiền Hạo Vân có vợ cả rồi.

      Có lẽ vừa rồi khóc quá lớn, cổ họng La Thanh Thanh hơi rát, giọng khàn khàn mang theo chút mị hoặc: Có vợ cả sao, ta có thể kéo ả ta xuống dưới.

      Nhìn bộ dáng kiên định thôi của nàng, xúc cảm mơ hồ dấy lên, ta ngươi kiềm chế chút , vợ cả của Tiền Hạo Vân tệ, giết người chẳng qua là đầu chạm đất,(3) ngươi cướp tướng công nhà người ta cũng nên tha cho người ta đường sống.

      La Thanh Thanh hiển nhiên nghe lọt tai, gật đầu đồng ý lung tung, phỏng chừng nàng vẫn còn đắm chìm con đường trường chinh vĩ đại của mình. ngờ La Thanh Thanh thoạt nhìn hời hợt hóa ra lại khát vọng trong sạch và tự do như vậy, cũng ngờ phản ứng của nàng với chuyện này mạnh đến thế. La Thanh Thanh, có lẽ ở những đêm người, phía sau gương mặt giả lả chốn ăn chơi đàng điếm, bao lần trộm rơi nước mắt…

      Bỗng nhớ tới chuyện, ta thể dặn La Thanh Thanh, làm gì cũng phải giả vờ yếu đuối cho ta, đừng có vừa vào nhà người ta, người ta cho quả táo ngọt quên luôn cả tên họ của mình. Nhỡ sau khi làm ăn xong người ta đuổi ra khỏi nhà, có khi ngay cả quán tiểu quan cũng thèm chứa chấp, bị đá luôn sang kỹ viện.

      La Thanh Thanh liếc xéo ta, ngươi lo thừa, mấy năm nay lăn lộn chốn phong nguyệt mãi rồi, có gì chưa trải qua đâu. Chẳng qua thấy người ta phải gọi ‘ngài’, gió chiều nào theo chiều ấy, lúc cần có thể khóc đến mức đám người kia hận thể móc tim gan ra mà dỗ. Điểm này há ta lại biết, đừng giả vờ yếu đuối, cho dù ta đóng kịch cả đời cũng ai phát ra.

      Ta ngươi đúng là quỷ đội lốt mỹ nhân, sao nhìn thấy ta lại lộ nguyên hình vậy.

      La Thanh Thanh cười, hàm răng trắng bóng, ngón tay như hoa lan cong cong giữa trung rồi đặt hờ lên khóe miệng, chút thẹn thùng bảo đây là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

      Ta hừ mấy tiếng, mắng nàng là mồm quạ đen, lại dặn dò nàng phải cẩn thận.

      Chúng ta cãi đến cãi vài câu, cười ha ha có chút hình tượng. Khi rời , ta thở dài, Thanh Thanh, nhất định phải hạnh phúc đấy.

      biết Hoa Thành Cẩm nhảy ra từ xó nào, đứng trước mặt ta, mang theo nét cười tươi tắn hỏi thăm: “Đại tỷ, đến quán tiểu quan chơi đấy à?”

      *

      Chú thích:

      (1) Khoai lang bỏng tay: Việc khó.

      (2) Lê hoa đới vũ: Hình dung hoa lê đọng hạt mưa, vốn tả điệu bộ khóc của Dương quý phi, sau này dùng để chỉ nữ tử xinh đẹp.

      (3) Giết người chẳng qua là đầu chạm đất: Nếu giết người chẳng qua là đầu chạm đất, khi đối phương dập đầu nhận lỗi, cũng là đầu chạm đất, cần gì phải tiếp tục bức bách, nên tha thứ cho đối phương.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 11: Quà tặng tuyệt hảo lúc xa [Thượng]
      Biên tập: CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Nhìn Hoa Thành Cẩm mặc quần áo màu tím, dùng mũ buộc bạch ngọc để búi tóc đen, hai hàng tua rủ màu vàng làm nền cho gương mặt họa thủy của , khóe miệng ta run rẩy, trong đầu nghĩ tốt nhất đừng dính líu gì đến con bươm bướm hoa này, nhưng miệng vẫn ra vẻ kinh ngạc hỏi nhảy từ đâu ra đây.

      mở quạt ‘xoẹt’ tiếng, làm bộ làm tịch phe phẩy hai cái, vẻ mặt thần bí cười : “Đại tỷ à, ta canh ở ngoài đây từ lúc nàng vào rồi.”

      Đầu óc ta hỗn loạn, thuận miệng hỏi vì sao lại muốn canh ngoài cửa, muốn vào chơi cứ quang minh chính đại mà vào , dù sao sở thích này cũng chẳng thiếu người ham, cần gì để ý đến ánh mắt của người khác.

      Lần này đến lượt Hoa Thành Cẩm méo miệng: “Đại tỷ, nàng đồng ý làm nương tử tương lai của ta rồi, chẳng lẽ bây giờ muốn đổi ý?”

      Ta như bị sét đánh, vài đêm trước, tên này lén trèo tường vào nhà ta quấy rầy tâm tình ngắm trăng của ta, hơn nữa tâm tình ngày đó hình như tốt lắm, câu có câu hàn huyên hồi lâu mới nhớ ra thân phận của , vì thế ta bèn nghiêm túc dằn mặt bảo được đụng đến a hoàn nhà ta. Ngờ đâu đồng ý ngay lập tức, còn ta mới là người tốt nhất để làm nương tử. Có lẽ ánh trăng đêm đó quá bi thương, khiến cho người ta dễ xúc động, đến mức hôm sau ta quên mất tán dóc với những chuyện gì, chỉ mang máng là hai bên giỡn, xem chừng rất vui vẻ. Nhưng bây giờ đột nhiên ra mấy lời này là có ý gì?

      Ta trừng mắt: “Điên mới đồng ý với ngươi! Ban ngày ban mặt đừng có đứng đây hươu vượn, ta là người thành thân, ngươi đừng có giở trò phá hoại danh dự.”

      gật gù: “Dù sao cũng sắp phải nữa, nàng sắp xếp đâu ra đó rồi còn gì?”

      Ta cảnh giác: “Sắp xếp cái gì cơ?”

      vẫn ung dung cười: “Nàng yên tâm, việc nàng muốn làm, ngoại trừ ta ai biết cả.”

      Ta ảo não nghĩ vì sao trước đây nữ hiệp Thanh Loan xử quách cái tên Hoa Thành Cẩm này chứ, để sống nhăn răng làm hại nhân gian… Vô ý ngẩng đầu, nhìn thấy La Thanh Thanh dựa vào cửa sổ của sương phòng lầu hai vẫy tay với ta, cặp mắt giảo hoạt ngừng đảo qua lại giữa ta và Hoa Thành Cẩm.

      Ta đoán chắc La Thanh Thanh ngầm thêu dệt ba cái chuyện tạp nham buồn nôn, liền vội vàng với Hoa Thành Cẩm: “Ngươi muốn đứng chuyện trước cửa quán tiểu quan à?”

      Hoa Thành Cẩm vô tư nhún vai: “Ta nghĩ là nàng thích.”

      quả thực có bản lĩnh làm tức chết người, ta trợn trắng mắt: “Có ngươi mới thích.”

      Ai ngờ Hoa Thành Cẩm lập tức ngừng cười, gương mặt trở nên nghiêm túc, vẻ mặt đó khiến ta thoải mái cho lắm. Sau đó liền nghe thấy giọng trịnh trọng của : “Ta thích cái này đâu, ta chỉ thích nữ nhân thôi.”

      Giọng còn to, ít bác ngang dồn dập tia mắt sang, ta muốn đào ngay cái hố để chôn mình.

      theo Hoa Thành Cẩm, ta ngừng nhấn mạnh, muốn chí ít ở trước mặt ta đừng thốt ra mấy lời ‘hoa mỹ’ khiến người bình thường buồn nôn như thế này. Hoa Thành Cẩm tò mò hỏi ta thế nào là lời khiến cho người bình thường buồn nôn, ta đáp đó chính là lời mà những kẻ bình thường có thể lải nhải ngớt.

      Hoa Thành Cẩm bừng tỉnh đại ngộ. nàng thú vị, giống như tướng công nàng bảo là tính tình lạnh như băng, phải chăng khi nàng gặp ta nhất kiến chung tình, sau đó đầu óc đột nhiên được mở mang, muốn tái giá với ta.

      Ta hung hăng phỉ phui , với ban ngày ban mặt cơm có thể ăn nhiều chứ mộng tưởng hão huyền bớt mơ , cho dù nam nhân đời này chết sạch, ta gả cho heo cũng gả cho ngươi.

      Hoa Thành Cẩm bắn sang ánh mắt quyến rũ, cười đến xấu xa, “Đừng bao giờ cách chắc nịch như vậy nhé.” Sau đó đột nhiên nghĩ ra, “Ý nàng là sau này nàng tái giá với người khác sao?”

      Ta hiểu lắm, mặt ta viết chữ ‘về sau đơn cả đời’ ư?

      Hoa Thành Cẩm giải thích rằng rất nhiều nữ tử sau khi rời khỏi nhà chồng đều chọn sống độc cả đời hoặc làm ni , coi như cách thủ tiết.

      Ta khịt mũi, chẳng lẽ hồi trước khi chọn chồng mắt bị mù, nửa cuối đời tươi đẹp phải chôn vùi à? có cửa đâu.

      Hoa Thành Cẩm cực kỳ tán thành cách nghĩ của ta.

      Những chuyện tiếp theo xảy ra rất thuận lợi. Bên Dương Vi ta chỉ cần giật dây vài cái, căn cứ vào tư liệu mới nhất của Bích Thủy lâu, trình lên tên tuổi và hành động của mấy tên gian phu khiến Phúc thẩm tức giận đến giậm chân. Có điều, mỗi lần đến chỗ Lâm thúc để thăm dò tin tức đều phải vắt óc tìm cớ, hại người ta phiền muộn phen.

      Tiểu Thu nghiêng đầu nhìn ta: “Tiểu thư lợi hại, xem hiểu được cả sổ sách. Trước kia tiểu thư muốn lo chuyện nhà nhất định là vì muốn làm biếng.”

      Ta trưng ra bộ dáng ‘ta đây lười nhác đấy, sao’, làm Tiểu Thu dở khóc dở cười.

      Tiểu Thu hỏi: “Vì sao tiểu thư muốn nghiên cứu sổ sách vậy, để em đến chỗ bố chồng hỏi thăm tin tức là được rồi mà?”

      Ta lắc đâu: “ ổn, Lâm thúc là người cực kỳ khôn khéo, nếu em hỏi cặn kẽ quá khiến cho ông ta nghi ngờ, với lại, người ta bảo lời thường hết lòng.” Ta vỗ vỗ quyển sổ trong tay: “Chỉ có đồ vật mới biết dối. Vụ làm ăn sắp tới như miếng thịt mỡ, Tôn gia tất nhiên dồn hết tâm sức để phân phối lượng tiền bạc đáng kể đến các cửa hàng để mở rộng mối quan hệ. Chỉ cần ta so sánh số lượng của trước đây và tại là có thể đoán được tám chín phần.”

      Tiểu Thu có vẻ khó xử: “Tiểu thư, ta nghĩ nên đưa tin tức cho công tử.” Nàng biết phải sao, mặt đỏ bừng: “ ta… ta cũng phải người tốt mà.”

      Ta gật đầu: “ quả thực phải người tốt, nhưng ác nhân phải có ác nhân trị, tin ta , bây giờ có người trị rồi.”

      Tiểu Thu vẫn cau mày: “Nhưng mà, nhưng mà… tiểu thư nên đối xử như vậy với thiếu gia.” Giọng của nàng càng lúc càng .

      Lòng ta chợt lạnh, ánh mắt như điện: “Vậy ta nên làm thế nào? Tiểu Thu, em cho ta biết, có ai gì với em phải ?”

      Tiểu Thu lập tức phủ định: “ đâu, tuyệt đối có.”

      Ta ngẫm nghĩ nhìn Tiểu Thu hồi, thở dài: “Tiểu Thu à, rốt cuộc em muốn gì?”

      Tiểu Thu cau mày, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Em biết tiểu thư thương em nhất… gia có lỗi với tiểu thư, nhưng nếu gia nghiệp mà lão gia và phu nhân vất vả gây dựng nên bị hủy như vậy, em cảm thấy nên…”

      Ta nhếch khóe môi: “Tiểu Thu đúng là nương thiện lương, tên họ Lâm kia quả là có phúc. Nhưng em đừng lo, mất vụ buôn bán này cùng lắm chỉ khiến Tôn gia tổn thất nho , thể ảnh hưởng đến gốc rễ. Cha mẹ chồng đối xử tốt với ta, tất nhiên ta hại Tôn gia.”

      Tiểu Thu mơ mơ màng màng gật đầu, cặp mày nhíu chặt dần dần giãn ra, vẻ lo âu mặt cũng tản ít.

      Việc truyền lại tin tức cũng đơn giản, ta thường xuyên ‘ hẹn mà gặp’ La Thanh Thanh hoàn lương ở quán trà, hàng bạc. Gột phong trần cùng lớp son phấn dầy cộp, mặc quần áo màu trắng, tính tình ‘nhu nhược’ của La Thanh Thanh lập tức nổi bần bật.

      Mỗi lần gặp ta, nàng đều tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó rào đón: “ là tình cờ.”

      Thời gian để đưa thông tin luôn ngắn ngủi, những lúc còn lại chúng ta bắt đầu buôn đông buôn tây. Ta hỏi cuộc sống của nàng ở Tiền gia thế nào, Tiền Hạo Vân có đối xử tốt với nàng .

      La Thanh Thanh vươn tay phải, vẽ vòng tròn trong trung rồi nắm chặt thành đấm, biểu tình đắc ý mặt thể tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

      Ta vội vàng đè bàn tay cường điệu khua khoắng của nàng, nhắc nhở nàng phải tiếp tục giả vờ yếu đuối, đừng có làm ra bất cứ hành động thiếu vẻ thục nữ nào như thế này trước mắt công chúng, cẩn thận kẻo lộ ra bản chất cọp mẹ của mình.
      tart_trung thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 12: Quà tặng tuyệt hảo lúc xa [Trung]
      Biên tập: CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Dạo gần đây tính tình của Tôn Thừa Nghiệp càng lúc càng tệ, làm ăn thuận lợi, tình hình bên Dương Vi khiến nhiều lần sinh nghi, mà vợ cả là ta lại phản đối chuyện lấy vợ lẽ nên giở trò chiến tranh lạnh, loạt tình khiến dứt khoát quay về với kiểu sống lang bạt hàng đêm ngủ lầu xanh.

      Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày kết thúc, thư của cha mẹ chồng chỉ còn ba ngày nữa về nhà. Ta bảo Phúc thẩm đưa thư đến cho Tôn Thừa Nghiệp, Phúc thẩm mặt mày rạng rỡ đáng ra thiếu phu nhân nên làm vậy từ lâu rồi, trong mắt bà đây là bước tiến rất tốt. Ta cười khoe lúm đồng tiền, gì hết.

      Chuyện làm ăn hết hy vọng, Tiền Hạo Vân hoàn toàn nắm quyền chủ động trong tay, hơn nữa theo giao hẹn, trả thù lao cho ta, ta cũng đưa quyển sổ lấy từ Bích Thủy lâu đến cho . Cũng may Tiền Hạo Vân phải kẻ tệ bạc, hình như biết sau chuyện này ta ở lại Tôn gia nữa, cho nên có hành vi gì mang vẻ muốn thu xếp hậu quả xảy ra, cũng đuổi ‘bằng hữu thiện lương vô tội’ La Thanh Thanh của ta . Ta nghĩ rằng kẻ thường xuyên theo Tôn Thừa Nghiệp ra ra vào vào lầu xanh lại biết La Thanh Thanh, càng nghĩ có thể lừa gạt Tiền Hạo Vân, nhưng thoải mái của Tiền Hạo Vân khiến cho chút chán ghét của ta với tồn tại cũng tan thành mây khói.

      Bên Dương Vi, nhìn diễn xuất của hai đứa lanh lợi Tiểu Thuận và Tiểu Đa là biết, phỏng chừng chuyện châm ngòi thổi gió vu oan hãm hại bọn họ làm ít. Tôn Thừa Nghiệp tất nhiên cũng vội vàng muốn đưa Dương Vi về như trước, lần này mặc cho Dương Vi sử dụng muôn vàn chiêu thức cũng lung lay. Cha mẹ chồng sắp trở về, muốn lấy Dương Vi hay chỉ có thể trông vào quyết định của Tôn Thừa Nghiệp, chứ , khi cha mẹ chồng có mặt, chỉ xét đến thanh danh của Dương Vi thôi là nàng ta tuyệt đối có cơ hội, huống chi còn cả Phúc thẩm.

      Trời chưa tối hẳn Tôn Thừa Nghiệp về nhà. Ta đuổi hết người làm trong viện , rằng muốn hầu tướng công bữa. Dưới ánh mắt ám muội của mọi người, ta làm bộ như có việc gì mà bắt tay vào bày biện rượu và đồ ăn.

      Tôn Thừa Nghiệp vừa vào cửa thấy gương mặt tươi cười đón chào của ta, khỏi lơ là ngồi xuống ghế, ăn mấy miếng uống mấy ngụm liền khen ta là vợ hiền, tiện thể khen luôn bản thân nhìn xa trông rộng rước ta vào nhà. Ta cứ diễn cái bộ dáng muốn cười mà cười, ngồi đối diện thong thả nhìn nét cười biến mất mặt , cử động cũng càng lúc càng chậm.

      Ta lựa đúng lúc : “Nhất định tướng công mệt rồi, để thiếp đỡ tướng công nghỉ.” Vì thế ta đứng dậy, vừa nâng vừa kéo Tôn Thừa Nghiệp đặt lên giường. há miệng mà thở, có điều phát ra thanh.

      Ta quan sát vẻ mặt kinh sợ của , vô tội : “Tướng công chớ lo lắng, mưu sát chồng bị lăng trì xử tử, thiếp vẫn quý cái mạng của mình lắm, cho nên sáng sớm mai tướng công có thể khôi phục như bình thường.”

      Tôn Thừa Nghiệp khẽ thở phào.

      Ta tiếp tục: “Chẳng qua thấy mấy hôm nay tướng công mệt mỏi quá, cho nên thiếp mới dùng thuốc để tướng công nghỉ ngơi chút thôi. lẽ trước đây tướng công chưa bao giờ dùng thuốc này ư? thể nào, thiếp tìm được thuốc này người tướng công mà, nếu tướng công mang theo bên mình đáng ra phải thường xuyên dùng mới đúng chứ?”

      Nét mặt của Tôn Thừa Nghiệp lập tức trắng xanh.

      “A, thiếp quên với tướng công, thuốc này vốn có tác dụng thúc tình, nhưng thiếp thay đổi ít nên mất tác dụng này rồi, chắc tướng công quen nhỉ.”

      Tôn Thừa Nghiệp mở lớn hai mắt, hình như ngờ ta làm được loại chuyện này. Ta nhướng mày cười: “Thôi tướng công hãy thành kể với ta , chàng dùng loại thuốc hạng ba(1) này hại bao nhiêu nữ tử rồi?”

      Tôn Thừa Nghiệp nhắm mắt, việc vỡ lở khiến thể đối mặt với ta. Đột nhiên ta cảm thấy chuyện mình chẳng thú vị lắm, vì thế lấy ra tờ giấy, mang chu sa tới, ấn dấu tay của Tôn Thừa Nghiệp lên .

      Tuy thân thể của Tôn Thừa Nghiệp cứng ngắc thể cử động, nhưng xúc giác của vẫn còn, lập tức mở mắt, im lặng hỏi ta làm gì.

      Ta cầm tờ giấy kia phe phẩy trước mặt , sau đó đọc: “Nguyện thề từ xưa kết duyên phu thê, ân sâu nghĩa nặng. Phàm là phu phụ, ba kiếp trước gắn bó mới xin được sánh đôi vợ chồng kiếp này, nhưng nếu kết duyên hợp, tựa như oan gia, tình cũ mất. Phu muốn chọn người hiền xứng đáng, thê khó đáp ứng, thê buồn tiêu điều, trách cứ phu phản bội. Đến nước hai lòng chia rẽ, đồng sàng dị mộng, khó hợp ý, thể theo lời người xưa khuyên răn, mong thê có thể vấn lại đầu thiền tấn,(2) trông phu có thể nối lương duyên. Giải oán tháo nút, cần hận nhau. Hai bên từ biệt, cuộc sống vui vẻ. Thê chúc cha mẹ chồng an khang, lấy lại hồi môn, hai người đừng quá mong nhớ. Giờ đây ly biệt, cúi xin hai nhà sắp xếp ổn thỏa, được như ý nguyện.”

      Ánh mắt Tôn Thừa Nghiệp nhìn ta có trách móc, có hối hận, có hổ thẹn, có oán hận, còn có cả khó hiểu. Mặt ta chút thay đổi : “Tướng công vừa ấn dấu tay lên tờ giấy, từ nay hai phu thê chúng ta đứt duyên.” xong liền thở dài: “Thừa Nghiệp, ngươi nhất định thể tưởng tượng được ta viết ly thư(3) này phải . Phó Tĩnh Nhã trước đây thích ngươi, ngươi, mù quáng nguyện ý nhốt mình cả đời trong nhà để nghe chuyện phong lưu ái ân bên ngoài của ngươi, mù quáng dâng cả tính mạng mình. Nhưng Phó Tĩnh Nhã đứng trước mặt ngươi bây giờ tuyệt đối ngươi, tuyệt đối ! Là ngươi tự tay bóp chết tình kia, tự tay giết người ngươi!”

      Tâm tình Tôn Thừa Nghiệp bị kích động, thân thể cứng ngắc run bần bật. Ta ngồi bên cạnh , tiếp: “Giờ đây ngươi còn muốn gì, muốn mắng ta hay là muốn cầu xin ta?” lập tức bất động: “Hẳn là ngươi cũng thích Phó Tĩnh Nhã ? Có thể là rất thích nữa, nếu ngươi thành thân với nàng. Bản tính ngươi phong lưu nhưng lại khăng khăng muốn lấy người mình , vậy nên mặc cho có nghe thấy những chuyện phong lưu của ngươi, Phó Tĩnh Nhã vẫn bằng lòng giả câm giả điếc mà ngươi. Nhưng ngươi lại muốn lấy cả Dương Vi.”

      Ta mỉm cười: “Ngươi thích Dương Vi ở điểm gì chứ? Nàng xinh đẹp đầy sức sống như ngọn lửa, biết làm nũng, còn có tính cách ngang bướng tầm thường? Ngươi rất tham lam, vừa lưu luyến dịu dàng như nước lại vừa muốn có ấm áp như lửa. Chẳng lẽ ngươi biết nước và lửa thể sống chung sao? phải ngươi biết tính tình của Dương Vi, ngươi có dám chắc sau khi nàng về nhà rồi Phó Tĩnh Nhã còn có thể sống yên ổn? Nam nhân ư, có sen trắng, nhìn lâu cũng thấy gai mắt như thùng cơm, mà hoa hồng vẫn ngang tàng phóng khoáng như trước. Ngược lại, nếu có hoa hồng, nhìn lâu tưởng như con muỗi hút máu tường, nhưng sen trắng vẫn thanh đạm tao nhã đổi. Tôn Thừa Nghiệp, ngươi xem có phải ngươi nghĩ như vậy hay ?”

      Sắc mặt Tôn Thừa Nghiệp xanh mét, hai mắt nhắm chặt, tựa như mắt điếc tai ngơ trước lời ta . Tất nhiên ta buông tha cho : “Trong lòng ngươi nghĩ gì sao Phó Tĩnh Nhã lại biết chứ? Vậy nên nàng mới phản ứng mạnh về chuyện ngươi muốn thành thân với Dương Vi. Nhưng kiên quyết của ngươi, mất kiên nhẫn của ngươi, gay gắt của ngươi dần dần đẩy nàng vào đường cùng, khiến cho tình của nàng với ngươi tiêu tan hoàn toàn. Nay ta đứng trước mặt ngươi thậm chí còn mang chút oán hận nào, ngày mai khi mặt trời lên, chúng ta là hai người xa lạ.”

      Khóe mắt nhắm chặt của Tôn Thừa Nghiệp dường như trào ra hai hàng lệ trong, lòng ta rung động, mạch suy nghĩ khỏi bay tới gian khác nơi có nam tử sống, thân thể phản ứng trước đầu óc, hôn lên trán . Đột nhiên ta cũng muốn rơi lệ, nhưng cầm lòng cười : “Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi từng cho ta bao ngày tốt đẹp như vậy, ta quên.” Cũng cảm ơn nam tử từng tổn thương ta sâu sắc kia.

      để ý biểu tình của Tôn Thừa Nghiệp phía sau, ta cầm lấy bọc đồ bên cạnh ra khỏi cửa, chỉ để lại tờ ly thư cùng quyển sổ điều tra thông tin của Bích Thủy lâu, những thông tin mà hẳn Tôn Thừa Nghiệp có gan đọc lại. Cũng phải thôi, tay lão luyện tình trường trăng gió lại bị tiểu nữ tử đùa giỡn trong lòng bàn tay quả thực là chuyện mất mặt. Chắc chắn sau khi Tôn Thừa nghiệp xem xong còn muốn lấy Dương Vi nữa…

      *

      Chú thích:

      (1) Hạng ba: Nguyên văn là ‘hạ tam lam’, chỉ ba nghề nghiệp thấp kém nhất, bị người xem thường: Kỹ nữ, đào kép, khất cái.

      (2) Thiền tấn: kiểu tóc của phụ nữ thời xưa, chải tóc hai bên thái dương phồng lên thành tầng mỏng giống như cánh ve.

      (3) Ly thư: Còn gọi là ‘hưu thư’, giấy tờ để hủy bỏ quan hệ vợ chồng thời cổ đại, nôm na là đơn ly hôn.
      tart_trung thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      [13] Quà tặng tuyệt hảo lúc xa [Hạ]
      Biên tập: CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/




      Gió đêm thổi tới, ta rụt cổ, hít hơi khí lạnh dài rồi nhấc chân bước đến cửa sau. Lúc này, hẳn Tiểu Thu đứng canh ở đó chờ ta.

      Vòng qua hoa viên, bỗng bóng người xuất đường . Ta giật mình, dựa vào ánh trăng mà lờ mờ thấy được dáng dấp phía trước là Lâm thúc. Nếu lúc này Lâm thúc có thể chặn đường ta, vậy xem ra mấy mánh khóe nho của ta cũng lọt khỏi mắt ông. Trong lòng ta chua chát, tự hỏi ông ấy muốn tới bắt ta sao, hay định chờ sớm mai tuyên bố hành vi tội lỗi của ta với mọi người? Trăm tính ngàn tính, ta vẫn xem thường Lâm thúc.

      Dưới ánh trăng, gương mặt Lâm thúc vô cùng nghiêm túc, hình bóng đen mờ nhập vào sắc đêm, áp lực ập đến, ta vốn luôn điềm tĩnh, hiểu sao lúc này lại cảm giác tim đập nhanh hơn, khó chịu nên lời.

      Lâm thúc gật đầu chào ta: “Thiếu phu nhân, có thể chuyện với lão nô lúc ?”
      Ta cười khổ, đến lúc này mà ta còn có quyền từ chối sao, chỉ đành gật đầu, theo Lâm thúc ra sương phòng phía sau. Lâm thúc châm nến, có vẻ rất mệt mỏi tựa vào lưng ghế, sau đó thở dài: “Thiếu phu nhân, lão nô lường trước ngày này từ lâu.”

      Ta biết mục đích của Lâm thúc là gì, cho nên lên tiếng.

      “Thiếu gia kiêu căng từ , ai có thể làm trái ý , thiếu phu nhân… cho bài học này cũng tốt.” Ánh mắt Lâm thúc chuyển sang bọc đồ bên cạnh ta, khiến ta có cảm giác bị uy hiếp, tay nắm chặt lấy nó, nghe ông tiếp: “Thiếu phu nhân đến nước này… là Tôn gia chúng ta có lỗi với thiếu phu nhân, biết khi nào thiếu phu nhân tới lấy của hồi môn?”

      Nghe ra Lâm thúc có ý làm khó xử, ta vội vàng lắc đầu: “, ta cần mang hồi môn gì hết, vụ làm ăn vừa thất bại… chắc Lâm thúc cũng biết, coi như là… bồi thường .” Ta đắn đo lựa từ, lời lẽ rất khó khăn mới ra được khỏi miệng.

      Gương mặt xanh xao của Lâm thúc đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Việc của thiếu phu nhân, tất nhiên lão nô hiểu.” Ta thót lên cái, quả nhiên. “Nhưng lão nô cho rằng chuyện này thể trách thiếu phu nhân, cho nên khi lão nô biết được cũng ngăn cản. Để thiếu gia ngã lần, nhận bộ mặt của Tiền Hạo Vân cũng tốt. Thiếu phu nhân rời nhà sao có thể mang tiền phòng thân chứ?”

      “Lâm thúc, quả thực ta cần của hồi môn. Bài học dành cho Tôn Thừa Nghiệp quá lớn, đây là lúc Tôn gia cần dùng tiền.”

      Lâm thúc thở dài liên tục: “Thiếu phu nhân, lão nô muốn biết nếu sau này thiếu gia đến cửa cầu xin người, người có thể tha thứ cho rồi trở về đây ?”

      Ta chần chừ, sợ Lâm thúc cho ta rời . Sau lúc cắn môi trầm ngâm, ta nhìn thẳng vào mắt của Lâm thúc, kiên định trả lời: “Ta về.”

      Lâm thúc cúi đầu: “Lần này thiếu gia sai quá rồi. Nếu giữ thiếu phu nhân ở nhà, về sau Tôn gia nhất định hiển hách vinh quang.”

      Ta cười , thấy Lâm thúc có ý ngăn cản nữa liền cúi chào, dứt khoát bước ra khỏi phòng.

      Tới cửa sau, thấy Tiểu Thu đứng chờ lạnh run đến mức chân nam đá chân chiêu, ta nhíu mày: “Buổi tối ra ngoài sao biết đường ăn mặc ấm áp hơn, nhìn em sắp đóng băng kìa.”

      Tiểu Thu thấy ta đến, sụt sịt mũi, nhếch miệng cười với ta nhưng nước mắt lại chảy xuống: “Nếu em quay về, nhỡ may tiểu thư đến chờ chẳng phải cũng bị lạnh cóng hay sao? Hơn nữa tiểu thư học thói xấu, ra khỏi nhà mang em theo nữa, nếu tiểu thư luôn đợi em, chẳng phải em được gặp tiểu thư nữa ư?”

      Ta làm mặt giận, ôm thân hình lạnh như băng của nàng vào lòng: “Tiểu Thu ngốc, chẳng lẽ trong lòng em tiểu thư lại xấu xa như vậy ư? Em là người có gia đình, chừng mấy ngày nữa còn thành mẫu thân, sao có thể theo ta đông tây chứ? Với cả, ai rằng em được gặp lại ta, phải sinh ly tử biệt gì, đúng là gở. Tất nhiên ta quay về để thăm em rồi, đến lúc đó nhớ phải ôm thằng nhóc béo cho ta xem đó.”

      Tiểu Thu siết chặt lấy thắt lưng ta, rầu rĩ thuận theo: “Vâng vâng vâng, Tiểu Thu gở, Tiểu Thu phải sinh nhóc béo chờ tiểu thư về ôm.”

      Ta vỗ vỗ lưng nàng: “Thế mới ngoan, thôi được rồi, ôm nữa trời sáng mất.” Tiểu Thu thấy vậy mới buông ta ra, mở cửa sau.

      Đứng ngoài cửa, ta khoát tay áo vẫy Tiểu Thu: “Em vào .”

      Hai mắt Tiểu Thu đẫm lệ: “Tiểu thư, nhất định phải về thăm em đó, nhất định đó.”

      Ta cười, gật đầu. Ánh trăng chếch đỉnh đầu, gió đêm làm thân mình trở nên thoải mái, ta vươn hai tay, có cảm giác muốn bay lên, hẳn là cảm giác tự do .

      Trời mới tờ mờ sáng, trình ly thư lên nha môn, rất thuận lợi, ta trở thành người đầu tiên xong việc. Cửa nha môn ở phía Nam, có lý mà có tiền đừng tiến vào. Trước hôm nay ta sớm lo liệu người trong nha môn từ xuống dưới, cho nên làm việc thuận lợi cũng là đương nhiên. Nhìn ấn quan triện ngay ngắn ly thư, từ nay về sau Phó Tĩnh Nhã và Tôn Thừa Nghiệp là hai người xa lạ.

      Ta rời khỏi thành, tìm người truyền tin đưa phong thư đến Phó gia, nội dung chính tất nhiên là giải thích việc Phó Tĩnh Nhã và Tôn Thừa Nghiệp xa nhau, mong hai người già cần lo lắng, mình rời nhà dạo chơi thời gian. Sau đó ta tìm khách sạn , đóng giả làm bác trung niên đặt phòng trọ.

      Khách sạn này khá gần cổng thành, ta tựa vào cửa sổ nhìn Tôn Thừa Nghiệp mang theo nhóm người vội vã rời khỏi thành, lại thấy người hầu của Phó gia ngừng chạy thăm hỏi đường, khỏi cảm thấy buồn cười, mất bò mới lo làm chuồng sao? Bò rồi, xem các người làm chuồng thế nào.

      Ta ở trong khách sạn ba ngày, trong lúc đó La Thanh Thanh có qua thăm ta. Nàng nháy mắt hỏi có phải ta muốn bỏ trốn với nam tử tuấn tú hôm nọ đứng chuyện trước quán tiểu quan hay .

      Ta lườm nàng cái, cho nàng biết người kia chính là Hoa Thành Cẩm, kẻ thù của nữ nhân.

      La Thanh Thanh vừa nghe tặc lưỡi, Phó Tĩnh Nhã, ngươi đúng là nữ nhân chuyên trêu ong ghẹo bướm, ghẹo được cả con bươm bướm hoa.

      Ta trả miếng, ta đây dị ứng với phấn hoa.

      La Thanh Thanh đưa mấy tấm ngân phiếu cho ta, theo lời nàng tạm thời gửi ở chỗ ta, chừng kẻ có tâm địa gian xảo bụng dạ mưu mô như ta sau này phát tài, đến lúc đó trả về gấp bội là được.

      Ta đưa tiền lại cho nàng, bảo rằng tình huống bên đó còn chưa ổn định, cũng nên giữ chút tiền cho bản thân.

      Ai ngờ nàng liếc mắt, hậm hực đáp: thế nào , bây giờ ta cũng là người hô phong hoán vũ.

      Ta cười nàng, đừng nghĩ rằng sai bảo được kẻ hầu người hạ mình có thể hô phong hoán vũ, sau này cần phải cẩn thận từng li từng tí.

      Nàng vẫn ra vẻ muốn cầm hay muốn chết, ngoài miệng gầm gừ: Nếu ngươi nhận chính là khinh thường kẻ vừa mới được ưỡn ngực làm người là ta đây.

      Ta nản lòng nhìn bộ ngực đầy đặn nhấp nhô của nàng, nhét ngân phiếu vào ống tay áo.

      Sáng sớm ba ngày sau, chiếc xe ngựa đơn sơ lộc cộc chạy ra khỏi cửa thành, tới núi Thanh Ngưu.
      tart_trung thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 14: Ta phải Cổ Đảo
      Biên tập: CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Ta bước lên từng bậc thềm ở núi Thanh Ngưu, đường hẹp trắc trở, đá cuội rải rác, nhiều hòn đá lớn lởm chởm nhô ra, bên cạnh là dòng suối róc rách chảy xuôi, thi thoảng còn có chim thỏ vụt qua. Vọng hướng đỉnh Kỳ Tùng mới ngộ được, núi đẹp thường cao thăm thẳm. Lúc thấm mệt, ta tìm nơi bằng phẳng để nghỉ chân, uống ít nước suối trong vắt, vào miệng rồi cảm thấy rất khoan khoái, sau đó cũng vội vã leo lên, mang tâm trạng thoải mái vừa ngắm phong cảnh vừa ca hát mà .

      núi Thanh Ngưu có ông lão cư vô cùng thông tuệ, thường giải đáp những thắc mắc của mọi người. Lần này ta đến là để thăm hỏi người này.

      Phía trước khoảng xanh lục của sắc núi có mấy gian nhà tranh, hàng rào vòng quanh tạo thành tiểu viện. tới gần, trong đầu ta chợt vang lên bài thơ của Cổ Đảo: “Hỏi trẻ dưới bóng tùng, đáp thầy hái thuốc, ở giữa núi rừng đây, mây mờ biết chỗ.”,(1) hy vọng mình giống như Cổ Đảo, tìm người ở gặp.

      Thực tế chứng minh ta phải Cổ Đảo. Ông lão nhìn thấy ta cũng ngạc nhiên, nhiệt tình mời ta ngồi xuống uống trà. Ta quả thực được sủng ái mà sinh lo, sau khi chào hỏi rồi, ta gọi ông ấy là ‘Vương lão’, ông ấy gọi ta ‘nha đầu’.

      Vương lão rất hiền từ, ông ở nơi này cùng vài đứa trẻ đôi khi cũng cảm thấy quạnh, gặp được người trẻ tuổi như ta để tâm cũng tốt.

      Tiếp lời còn bàn luận về cảnh đẹp bốn mùa núi.

      Ta quay đầu nhìn núi rừng tràn trề biếc xanh phía sau nhà tranh, lúc này sương trắng bao phủ, trắng xanh tương phản, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót véo von, sơn cốc thanh u, đẹp tựa tiên cảnh.

      Vương lão thấy ta vẫn mang vẻ mặt trầm trồ nhìn chăm chú vào khung cảnh núi rừng, khỏi cười : “Rất nhiều người cũng khen mấy gian nhà tranh của ta chọn đúng nơi để đặt.”

      Ta gật đầu đồng ý.

      “Mảnh rừng này đẹp chưa đến độ.(2) Cây cối nơi đây sinh trưởng tươi tốt, hợp để leo cao, dịp này côn trùng xà thú hay xuất , tiểu nha đầu như ngươi phỏng chừng thể lên được.”

      Ta khó hiểu: “Tại sao nhiều cây lại bất lợi cho việc leo núi vậy?”

      Vương lão cười ha ha: “Cây nhiều lá rụng nhiều, lá rụng nhiều khiến chất đất mềm xốp. Nhưng dù ta thế, hẳn ngươi vẫn muốn lên để xem có phải ?”

      Ta gật đầu: “Vì sao ngài biết được?”

      “Con người có khi như thế, dù biết bước đường phía trước gập ghềnh khó khăn nhưng lại nhịn được tò mò, hoặc cưỡng nổi hấp dẫn, hoặc khăng khăng tiếp, cho đến khi bản thân cảm thấy đau, thấy khổ, mới hiểu được ra con đường gập ghềnh.”

      Ta trầm ngâm: “Đây là kết quả của việc tình cảm khống chế lý trí ư?”

      “Có thể vậy. Ái dục vinh hoa tồn tại vĩnh viễn, đều là mây khói, thể hạnh phúc.”(3)

      “Bây giờ ta biết ái dục vinh hoa tồn tại vĩnh viễn, ta nữa, như vậy được chứ?”

      Vương lão hỏi lại ta: “Ngươi có thể nữa sao?”

      Ta trầm mặc, hồi lâu mới hỏi: “Phật : nặng sinh bà sa, niệm chuyên chẳng sinh tịnh thổ.(4) Ta gieo tình nhưng chỉ gặt được quả đắng, nay muốn buông tay, lại cảm thấy nỗi đau khổ như trùng cắn xương tủy, khó mà quên được.”

      Vương lão than thở: “Nha đầu, những người tầm tuổi ngươi tới tìm ta phần lớn đều vì tình ái hồng trần. Thế nào là ? Tình tự bắt đầu, chỉ là tấm lòng, tiếp nhận, dùng tâm tư của mình để cảm nhận phiền não của ngươi khác. Chuyện này người bình thường làm được. Nha đầu, ngươi ngươi rất đau khổ, vậy vì sao ngươi lại đau khổ?”

      Ta nhíu mày: “ ta, nhưng phản bội ta.”

      Vương lão nở nụ cười: “Trước đừng nghĩ đến hồi ức này, chúng ta sang chuyện khác, nếu trong tay ngươi có quả táo mà ngươi rất thích, nhưng cẩn thận đánh mất, liệu ngươi có cảm thấy mất mát ?”

      “Tất nhiên là có.”

      “Ngươi nghĩ xem, nếu quả táo kia là của ngươi, ngươi có quyền lợi được sở hữu nó, cho nên mất nó ngươi cảm thấy đau khổ. So sánh với kẻ mà ngươi đến, phải quả táo, thân thể độc lập, có thể lựa chọn sử dụng quyền lợi của mình để ngươi hoặc ngươi, ngươi thể hoàn toàn sở hữu , vậy vì sao ngươi lại đau khổ?”

      Ta chần chừ: “Chuyện này… ta thể sở hữu toàn bộ con người , nhưng trước đây trao cho ta tình cảm của mà.”

      cho ngươi, tất nhiên cũng có thể lấy lại, đây là quyền lợi của . Hay là, ngươi vẫn cho rằng quả táo, cần tôn trọng, hết thảy đều có thể muốn lấy mà lấy?”

      “Nhưng khi phản bội ta, ta vẫn còn .”

      “Cho nên ngươi đau khổ?”

      “Đúng vậy.”

      “Ngươi đau khổ vì hay vì ngươi? Có lẽ bây giờ rất hạnh phúc, vậy ngươi đau khổ vì ai?”

      Hóa ra tất cả đau khổ đều do ta tự tạo, ta gượng cười: “Có lẽ hạnh phúc vui vẻ trước đây bị lấy lại trong nháy mắt, cho nên đau khổ chịu nổi thôi.”

      Vương lão lắc đầu: “Khi ngươi còn hạnh phúc vui vẻ trao tình cảm của mình, cũng trao giống như ngươi, về mặt này thể công bằng hay công bằng. Trái lại, nha đầu, hẳn ngươi nên cảm tạ người kia cho ngươi cơ hội mới để tìm kiếm hạnh phúc.”

      Ta suy nghĩ trong chốc lát: “Khi ta , ta cũng cảm tạ .”

      “Nha đầu, chẳng phải ngươi cũng khá hiểu chuyện sao?”

      “Vương lão, ngài cần chê cười ta. Phật , vì sinh sầu, vì tham sinh sợ. Nếu , hẳn cũng sầu sợ.”

      “Tham sân đều là mong ước ngông cuồng, duyên phận đến lúc nào há bản thân có thể khống chế được? cũng là gò ép, chi bằng thuận theo lòng mình, bình tĩnh ngộ ra, thành thuận theo, thành duyên vĩnh hẵng. Tình vĩnh hằng, phải tình; duyên thành đôi, phải duyên.”(5)

      Ta lên tiếng.

      Vương lão nở nụ cười: “Giống như đường gập ghềnh ta , việc này còn chờ bản thân ngươi tự lĩnh hội cho tốt.”

      Ta gật đầu, buổi trò chuyện hôm nay ta thể tiếp thu trong chốc.

      “Tình mỏng ưu phiền, tình dày vô hạn. Trông cảnh sắc tú lệ của núi rừng, sao thử tìm tình dày?”

      Tình tự cuồn cuồn trước lồng ngực, ưu phiền trong lòng bỗng tan hết. Đúng vậy, sao ôm lấy non sông tráng lệ này, quay về với cảnh đẹp nhân gian chứ?

      Quấy rầy Vương lão đến hơn tháng mới thong thả xuống núi. Từ xa ta trông thấy chiếc xe ngựa mộc mạc, chờ người ư? Xuống từ núi cao khiến ta mệt chết, đột nhiên hy vọng hão huyền rằng chiếc xe này chờ mình, lại tự giễu : Làm gì có người biết tung tích của ta?

      Tuy nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt vẫn đánh giá xe ngựa từ xuống dưới, sau đó quay đầu bước , tiếp tục con đường của mình. Chưa được mấy bước, xe ngựa phía sau bỗng phát ra tiếng động, tiến lên cạnh ta rồi dừng lại, phu xe đội đấu lạp nhảy xuống. Chưa kịp cho ta thời gian suy nghĩ vẩn vơ, người nọ tháo đấu lạp xuống, nụ cười rực rỡ như mặt trời hướng về phía ta: “Ha, lại gặp nhau rồi.”

      Là Hoa Thành Cẩm, ta hơi kinh ngạc, sao lại bỏ đống quần áo hoa lệ hào nhoáng mà ăn mặc giản dị như thế này. “Phải, tình cờ quá.”

      cúi người làm tư thế mời: “Lên xe ngựa .”

      Ta hoài nghi: “Sao ngươi lại ở đây?”

      mặt dày cười: “Chờ nàng mà.”

      Ta tin, nhướng mày : “Vậy làm sao ngươi biết ta ở đây? Làm sao biết được hôm nay ta xuống núi?”

      khoanh tay, nhún vai đáp: “Tất nhiên ta biết nàng đâu sau khi ra khỏi thành, rồi phát nàng lên núi nửa tháng mà chưa xuống, ta sợ lão quái vật kia dụ nương tử tương lai thân của ta xuất gia, ta chỉ đành đến đây chờ nàng. Nếu nàng xuống, ta liền lên đó vác nàng xuống dưới.”

      Khi nghe thấy mấy từ đứng đắn mắc ói phun ra từ miệng , người ta nổi đầy da gà, lát sau mới chậm chạp hỏi: “Ngươi chờ ta ở đây hơn nửa tháng à?”

      “Đương nhiên rồi. Cảm động phải ?”

      Ta lộ vẻ mặt muốn xỉu: “Biến, ta tuyệt đối tin.”

      Hoa Thành Cẩm bất đắc dĩ nhăn nhó: “Dù sao rốt cuộc ta cũng đợi được nàng, hay là, giờ ta ôm nàng lên?” Nụ cười vô lại của khôi phục như trước.

      Gân xanh hằn trán ta, ta tránh khỏi bàn tay heo của , lên xe ngựa.

      **********************************************************

      Chú thích:

      (1) Bài thơ ‘Tầm giả bất ngộ’, viết về người ở rời xa cuộc sống trần tục, thanh cao nhàn nhã. Giải thích bài thơ: Đứng dưới cây tùng hỏi đứa trẻ rằng sư phụ ngươi ở nơi nào? Đứa trẻ đáp sư phụ lên núi hái thuốc, chỉ biết rằng ông ấy ở trong núi, nhưng mây dày sương đặc, biết chính xác người ở chỗ nào.

      (2) Đẹp chưa đến độ: Nguyên văn là ‘mĩ tắc mĩ hĩ’, chỉ thứ gì đó quả thực rất đẹp, nhưng vẫn chưa tới cực hạn, vẫn còn khuyết điểm. Từ trái nghĩa là ‘tận thiện tận mỹ’.

      (3) Trích trong ‘Vô lượng thọ kinh’. Nguyên văn: ‘Ái dục vinh hoa, bất khả thường bảo, giai đương biệt li, vô khả nhạc giả’.

      (4) Trích trong ‘Phật thuyết a di đà kinh nghĩa uẩn’. Nguyên văn: ‘Ái bất trọng bất sinh bà sa, niệm bất nhất bất sinh tịnh thổ’. Ở đây, ‘bà sa’ và ‘tịnh thổ’ trái ngược hẳn với nhau, ‘tịnh thổ’ là chốn niết bàn, miền cực lạc, ‘bà sa’ là nơi tội lỗi, chung cả câu có nghĩa khi muốn thành chính quả cần chuyên tâm, vứt bỏ hết tình cảm của mình.

      (5) Cách nhìn nhận tình của đạo gia. Nguyên văn: ‘Tùy tâm sở dục, bình tâm cảm ngộ, bất thành tắc dĩ, nhất thành vĩnh hằng. Bất hằng chi luyến, phi luyến; bất thành chi duyến, phi duyến’.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :