1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý - Minh Hồ Lãnh Nguyệt (80c + 7PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      [Ngoại truyện 5 - Dương Vi và Minh Sùng Diên]
      BIÊN TẬP: CANDY

      Đây chính là cuộc chiến

      “Phu nhân, thiếp mời của Minh tiểu hầu gia.” Thị nữ cung kính bẩm báo.

      Dương Vi vỗ về mèo con chơi đùa trong lòng mình, chán chường đáp lại tiếng. Minh tiểu hầu gia này, chẳng lẽ nàng biết y ý đồ gì sao? Chẳng qua chỉ coi trọng đầu óc và bộ dạng của nàng, nên muốn kéo nàng vào phe cánh của y mà thôi. Nàng ngu đến mức nhận ra rốt cuộc người nam nhân có thích mình hay . Nàng cự tuyệt rồi mà? Sao lại tới làm phiền nữa?


      Dương Vi miễn cưỡng đưa bàn tay nõn nà lên che miệng, hắt xì cái, tiểu hầu gia lớn mật đến mức ngay cả phu nhân thứ sử cũng tha… Khẽ vẫy tay bảo thị nữ trình lên tờ thiếp mời, có người lập tức mang khăn đến giúp nàng lau mặt, trang điểm. Làm con trong gia đình thường thường, gặp qua biết bao nam nhân, vẫn chỉ có mình ‘biểu ca’ thứ sử là tri kỷ nhất…

      thiếp mời viết muốn nàng đến núi Thanh Tuyền chơi cờ. Y hiểu sở thích của nàng đấy, nữ tử xuất thân tầm thường như nàng sao biết học đòi mấy trò văn vẻ như đánh cờ? Cũng may phu quân dấu của nàng bắt tay vào dạy, ngờ vừa học nàng thấy hứng thú… Tin tức của Minh tiểu hầu gia quả thực mau lẹ.

      Nàng suy nghĩ đắn đo rất lâu, mặt thay đổi gập thiếp mời vào, : “Hôm nay có ai đến đưa thiếp, hiểu ?”

      “Dạ hiểu.” Đám thị nữ đồng thanh đáp.

      Nếu phu quân nhà nàng biết Minh tiểu hầu gia lại tới dây dưa, chẳng biết khó chịu đành hanh thế nào. Chỉ cần trong nhà giấu được, bên ngoài… hừ, lời đồn đại kinh khủng hơn nàng cũng từng trải qua, còn sợ cái này sao? Lúc ở thành Gia Châu… khụ, nghĩ đến chuyện đó để làm chi?

      *

      Đầu tháng chín, núi Thanh Tuyền. Dương Vi cờ trắng, Minh Sùng Diên chọn cờ đen.

      “Quần áo của phu nhân có phải hàng mới hôm qua ở Cẩm trang ?” Minh Sùng Diên nhìn bàn cờ.

      “Ôi, ánh mắt tiểu hầu gia tinh tường.”

      “Phu nhân mặc quần áo này vào trông còn kiều hơn hoa nữa.” Minh Sùng Diên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn nàng.

      Ánh mắt nàng rời bàn cờ, tránh né tầm mắt nóng rực: “Tiểu hầu gia tâng bốc rồi.” Giọng nàng tràn đầy vẻ tự hào. Trong lòng lại nghĩ, hoa? Hoa ở đâu ra?

      “Phu nhân chắc cũng biết mấy ngày trước ta rời kinh thành đến Gia Châu nhỉ.”

      “Cả triều đình đều biết mà.”

      ra ta vì phu nhân thôi.”

      “A?” Dương Vi ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Minh Sùng Diên, cặp mắt y quá sâu thẳm u ám, dễ khiến người khác mê muội. Dương Vi bật cười thành tiếng: “Sao tiểu hầu gia lại vậy?”

      Minh Sùng Diên đáp vào trọng tâm: “Nếu thế, e rằng ngay cả liếc nhìn ta cái phu nhân cũng chịu. Ta lại thích chơi cờ với khúc gỗ.”

      Dương Vi hạ nước cờ: “Ta lại thích chơi cờ với người mở miệng là tán dóc. Tiếc rằng tài nghệ của tiểu nữ tử tầm thường quá, quả thực đáng kể, nếu nhìn chăm chú vào bàn cờ mà cân nhắc, chỉ sợ thua thê thảm mất.”

      “Ta gặp Tôn Thừa Nghiệp ở Gia Châu.”

      Dương Vi ừm tiếng, mí mắt động đậy, tựa như đó chỉ là người qua đường.

      “Còn gặp được cả biểu muội của ta, người mà nàng từng đề cập đến.”

      Ta đề cập đến biểu muội của ngươi khi nào? Dương Vi thầm oán. Nàng tươi cười: “Tiểu hầu gia lại đùa rồi, Dương Vi gặp biểu muội của ngài lúc nào chứ?”

      “Chưa từng gặp sao? Hình như nàng là nương tử của Tôn Thừa Nghiệp, nàng nàng gặp rồi.”

      Dương Vi đặt quân cờ tay xuống, nhìn về phía Minh Sùng Diên nở nụ cười, nét mặt dường như có vẻ kinh hỉ: “Phó Tĩnh Nhã?”

      “Đúng thế.”

      Phó Tĩnh Nhã là nỗi tâm bệnh trong lòng Dương Vi, bỏ chồng rời , đây là người duy nhất. Dương Vi quả thực hơi để ý nàng ta.

      “Nàng ta bị bắt… về Gia Châu?”

      .” Minh Sùng Diên bình chân như vại: “Nàng ấy tự trở về, mang theo phu quân về thăm nhà.” xong, y hạ nước cờ.

      Dương Vi cầm viên cờ trắng đặt bừa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Minh Sùng Diên: “Là Tôn Thừa Nghiệp sao?”

      Ánh mắt Minh Sùng Diên rời bàn cờ, tựa như trầm tư tính nước tiếp theo. Dương Vi nhận được câu trả lời, trong lòng nôn nóng, ánh mắt đảo quanh bàn cờ, có điều nhìn thấy gì hết. Nàng hiểu lòng hiếu kỳ bị che đậy từ lâu của mình bị nữ nhân Phó Tĩnh Nhã kia khơi dậy lần nữa, cho nên càng tò mò càng nóng nảy bất an. Thế mà Minh Sùng Diên…

      “Cạch”, tiếng quân cờ chạm xuống bàn. Minh Sùng Diên cười khẽ, nheo mắt : “Nàng ấy… tất nhiên là tự tìm phu quân rồi về… mới nhớ, chắc nàng chưa từng thấy phu quân của nàng ấy, nhưng nhất định nghe tên của rồi.”

      “Ai?” Ánh mắt Dương Vi lấp lánh cách khác thường.

      “Hoa Thành Cẩm.”

      Dương Vi ngẩn người, nàng cũng từng nghe nhã tặc Hoa Thành Cẩm cưới vợ rồi rời khỏi giang hồ, hóa ra là Phó Tĩnh Nhã! Nàng thở dài thỏa mãn, thậm chí còn cảm thấy niềm kiêu hãnh khó hiểu trỗi dậy, ánh mắt lần nữa nhìn lên bàn cờ.

      Minh Sùng Diên vẫn mang vẻ mặt mỉm cười nhìn Dương Vi: “Biểu muội của ta đó…” Y hứng thú nhìn ánh mắt nhiệt tình của Dương Vi ngước lên khỏi bàn cờ theo giọng của mình. “Nếu phải nàng, A Vi, sao ta lại chú ý tới nàng ấy chứ?”

      Dương Vi hiểu , mỉm cười lên tiếng.

      “Phó Tĩnh Nhã giống như lời nàng , thức thời, phải loại nữ nhân ngu ngốc. Nhưng nàng ấy bằng nàng.” Y nhìn Dương Vi, thanh trầm thấp dễ nghe như lời âu yếm với tình nhân: “Nàng ấy thông minh bằng nàng, cùng lắm chỉ có thể là hơi khôn ngoan. Biết cách xem xét thời thế, lựa chọn con đường tốt nhất cho mình… bằng nàng, có thể nháy mắt đoạt lấy hồn phách của nam nhân. phải sao?”

      Dương Vi nhanh chóng liếc nhìn thế cục bàn cờ, quân cờ trong tay rơi xuống bàn: “Tiểu hầu gia khen ta sao? Ta thua rồi.”

      Minh Sùng Diên cười như cười: “Ta chỉ hiểu, vì sao nàng lại chú ý đến biểu muội ngây ngô hồ đồ kia của ta?”

      Dương Vi giật thót, mỗi khi y có vẻ mặt này, tim của nàng liền đập thình thịch, tầng sương mù che phủ trong mắt y lại càng thêm dày đặc, ai có thể nhìn thấu thứ gì đằng sau nó. Nàng nở nụ cười ngọt ngào, hờ hững dựa vào bàn đá, chiếc gáy trắng nõn lộ ra: “Bởi vì… chúng ta đều là nữ nhân…”

      ?” Giọng Minh Sùng Diên như thể hỏi lại, hoặc như tự nhủ. “Phu nhân có muốn chơi thêm lần nữa ?”

      “Cầu còn được.” Dương Vi đáp. Nàng để tâm khác biệt giữa xưng hô A Vi và phu nhân, nàng nghĩ, chắc nam nhân này cả đời cũng có người .

      Nàng ngu ngốc. Nữ nhân ư, trong mắt y chính là món đồ chơi. Lúc cao hứng trêu chọc, lúc mất hứng ném sang bên, thèm để ý. Đối với nàng, y cũng chỉ thích thú chứ chẳng phải đắm chìm gì.

      Nam nhân và nữ nhân sao? Chẳng qua chỉ lấy thứ mình cần thôi. Bọn họ muốn sắc đẹp của nàng, nàng muốn vàng bạc tiền tài, uy vọng danh tiếng của họ.

      Cờ còn hạ, cuộc chiến giữa nam nhân và nữ nhân vẫn diễn ra. Cờ, có thắng có thua, cuộc chiến này, e rằng đến giây phút cuối cùng của sống cũng chưa có kết cục…

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      [Ngoại truyện 6 - Hoa Thành Cẩm]
      BIÊN TẬP: CANDY

      Mưa rơi gác gian quế,[1] mỹ nhân vọng

      Vui sướng là gì? Hoa Thành Cẩm cảm thấy, phàm là việc tùy tâm sở dục[2] ắt vui sướng. Lưng đeo thanh danh ‘hái hoa tặc’ khá nổi tiếng giang hồ, tuyệt đối hối hận, thậm chí còn cảm thấy may mắn, nếu phải lần đó tình cờ ‘chòng ghẹo’ đường, căn bản chú ý tới Phó Tĩnh Nhã giả dạng bác .

      Tất nhiên cho rằng Phó Tĩnh Nhã cải trang có sơ hở, chẳng qua nghĩ ánh mắt của mình có vấn đề. Đặc biệt là sau khi biết nàng là đệ nhất mỹ nhân thành Gia Châu, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

      Có thứ tình cảm khởi nguồn từ lòng hiếu kỳ. ngoài dự đoán, Hoa Thành Cẩm chính là trong số đó. Mỹ nhân với chỉ là đồ trang trí cho vui tai thỏa mắt thôi, thích cái đẹp là thiên tính của con người, vậy nên bình thản xác định, thích tìm mỹ nhân chuyện là cách hưởng thụ. cho là thế.

      Lòng dạ của con người là thứ khó đong đếm nhất, mỹ nhân càng như vậy. Ai có thể ngờ mỹ nhân lúc nãy còn cười như hoa với mình, ngay sau đó vì câu bất hòa trừng mắt lườm nguýt? Có người chưa được câu nào khóc sướt mướt bỏ chạy, quanh quẩn lại cứ há miệng ra là “Sắc quỷ, hạ lưu, đăng đồ tử”, ông trời chứng giám, chưa làm gì hết… Nhưng thèm để ý đến những chuyện này, thích cảm giác ràng buộc, hư danh chẳng qua chỉ là nhất thời!

      cảm thấy mỹ nhân là tạo vật nhìn xa được, nếu đưa về nhà, gà bay chó sủa phen mới là lạ. Những người lê hoa đới vũ thường mang tư thế Tây Thi ôm ngực, cả ngày ôm tấm vải thêu đến thêu , quanh quẩn chỉ uyên ương, hoa sen với mẫu đơn, còn cố gặng hỏi ngươi xem có đẹp , nếu câu vừa ý, chắc chắn ốm nặng ba ngày, rầu rĩ vui nửa năm. Người tháo vát mạnh mẽ, tốt số gả làm phu nhân nhà giàu, quản lý chặt chẽ tiền tài trong nhà, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ngươi, đừng hòng có nổi hồng nhan tri kỷ bên ngoài; nếu gả vào nhà nghèo, trở thành mấy phụ nhân đanh đá xách giầy đuổi đánh trượng phu ngoài đường, với trường hợp thứ hai, cũng hơi thương cảm. Nhưng bảo cưới vợ, xin miễn.

      Thậm chí cảm thấy người như mình sống thọ, năm đó nên chết theo người nhà trong họa diệt môn…

      Nếu phải sư phụ hạn chế, biết mình như thế nào… Đại khái là thủ lĩnh của nhóm phản tặc. Nay, sư phụ mất, sở dĩ mỗi năm dành nửa thời gian thành thực làm đại phu trong thành Định Châu là xuất phát từ lòng tôn trọng sư phụ, tuy có phần kín đáo phê phán việc sư phụ dốc lòng dạy dỗ.

      Khi mới gặp Phó Tĩnh Nhã, cảm thấy nàng tiểu mỹ nhân, nhưng lại cam chịu ăn mặc bình thường, nữ nhân như thế rất bí hiểm, khiến người ta nảy sinh ham muốn tìm hiểu đến cùng. Lần thứ hai gặp nhau, thấy nàng khóc lê hoa đới vũ, dường như bi thương kiềm chế được vì bị phu quân bạc bẽo, nhưng nhìn kỹ lại phát gương mặt nàng hề có vẻ bi thương. sầu não, nữ nhân như thế, phải thủ đoạn sắc bén chính là tâm địa hung ác. Rốt cuộc nàng là loại nào?

      Có đôi khi, tìm hiểu đến cùng cũng phải chuyện tốt. từng bước tiếp cận, từng chút thăm dò, giống như thấy mỹ thực, dần dần nhấm nháp, cuối cùng muốn ngừng mà được, chỉ muốn nuốt chửng. Nữ nhân tên Phó Tĩnh Nhã này hoàn toàn khác biệt những nữ nhân khác từng gặp. Thoạt nhìn vô cùng độc địa, nhưng lại sơ hở khắp nơi, nàng nghĩ rằng nàng lợi dụng Tiền Hạo Vân là có thể đạt được mục đích sao? Nàng nghĩ rằng tin tức hàng ngày nàng lén lút tìm hiểu đều là chính xác?

      Nếu phải Lâm thúc của Tôn gia bắt tay nhất trí với Tiền Hạo Vân từ lâu, làm gì có chỗ cho nàng chuyện? Nếu phải Lâm thúc cố ý thả nàng, nàng nghĩ rằng mình có thể thoải mái như thế sao? Còn nữa, nàng tưởng nàng mua đứt tin tức của Bích Thủy lâu mọi chuyện đều suôn sẻ?

      Nàng rất khờ, nhưng ngu ngốc. Buổi đêm ở Tôn gia, Hoa Thành Cẩm ngồi xổm đầu tường, nhìn qua cửa sổ thấy nàng mặt ủ mày chau, nước mắt ngừng tuôn rơi, trước nay biết nước mắt của nữ nhân lại có ma lực đến thế, khiến cảm thấy đành lòng, có phần thương xót. là khó hiểu. phải nàng thèm để ý đến vô tình của phu quân sao? Nước mắt của nàng vì ai rơi? để ý.

      quyết tuyệt của nàng làm kinh ngạc. Nữ nhân như vậy, nếu bị ép buộc ở lại Tôn gia, nhất định khó tránh khỏi con đường tự sát. nữ nhân tao nhã, lại có tính tình mạnh mẽ, nghĩ, nếu đến lúc đó Tôn gia thả người, nhất định giúp nàng tay, nhất định!

      bám lấy nàng, trong xe ngựa có mùi hương của nàng. Có lẽ, thành gia lập thất cũng phải chuyện tẻ nhạt. Khác hẳn trước đây, bắt đầu cảm thấy mong đợi.

      Tiếc rằng, ngờ hư danh lại trở thành chướng ngại vật của mình. nghĩ mình giải thích rất , nhưng vẫn nghe thấy nữ nhân kia nàng chấp nhận ! Lần đầu tiên đau lòng vì nữ nhân, tuy vậy oán giận nàng, rốt cuộc tên khốn nạn nào thương tổn nàng đến mức nàng phải chui vào vỏ ốc, chịu trao chút tín nhiệm nào nữa! Cứ như vậy, cả đời này nàng cũng chịu chấp nhận .

      nghĩ ra cách. Sống đời mấy chục năm, việc gì có thể làm khó Hoa Thành Cẩm , chuyện này cũng ngoại lệ. lựa chọn cách thức ngu ngốc nhất, cũng là cách nhanh nhất, lừa Phó Tĩnh Nhã đến Định Châu, còn ngoan ngoãn ở Định Châu làm Hoa Thành Vân, để nàng tiếp nhận ! là đơn giản.

      cũng cố gắng giảm thiểu thương tổn tới mức nhất khi tình bị bại lộ. Dù sao, chỉ giấu giếm chứ lừa gạt. Nàng hẳn có thể thấu hiểu chứ? chắc. thậm chí còn thể xác định liệu mình có được lòng nàng hay chưa.

      chứng minh, phán đoán của chính xác. Người thương nhất ngay cả chút giấu giếm ấy cũng thể nhận… thống khổ mà ngọt ngào.

      Trước nay chưa từng nghĩ rằng mình nữ nhân, cam nguyện ở lại Định Châu làm đại phu nho . Thế nhưng, khi nàng nằm giường bệnh thoi thóp, lần đầu tiên cảm thấy mình là nam nhân vô dụng, thân y thuật lại thể cứu được mạng của nàng. gần như phát điên. Sư phụ có nhiều môn dạy hết cho , nhưng y thuật lại chẳng giữ lại chút gì. Vậy mà lại cứu được nàng!

      Cũng may có vị đại sư tỷ quái gở, cứu mạng nàng, cũng cứu mạng .

      Điều khiến vui vẻ nhất là nàng có thai! Trải qua vô số ngày đêm, lòng tràn ngập mong đợi, suy nghĩ xem đứa con của bọn họ trông như thế nào, nhất định là nhân trung long phượng.

      Nhưng lúc sinh, tiếng gào thét đau đớn bị kìm nén kia khiến kinh hãi. hoàn toàn mất bình tĩnh của đại phu, trong đầu chỉ nghĩ đến những ca chết vì khó sinh từng nghe trước đây. Mỗi khi nương tử của kêu tiếng, bèn cấu mạnh cái lên người, dù cho biết đau đớn này bằng phần nỗi đau nàng chịu đựng…

      vô cùng cảm kích nàng, là nàng cho gia đình hạnh phúc, đứa con đáng . tà ác trong người dần tan biến, thể tìm thấy nữa. Suốt ngày chỉ suy nghĩ xem làm thế nào để vợ con có cuộc sống tốt đẹp. Báo thù gì đó? Bỏ thôi!

      Quý trọng người trước mắt.

      Rất nhiều năm sau, đôi khi nghĩ rốt cuộc mình thích nữ nhân này ở điểm gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng ràng. Chết tiệt, như bị ma ám, thành hôn mấy năm, con cũng có ba đứa, vẫn có thể nhìn vẻ mặt ngủ say của nàng mà chảy nước miếng…

      Bây giờ nghĩ phải mắt có vấn đề, nhất định nữ nhân này là ma mê hoặc người như truyện viết… Nhưng mà, ma sao? tự nguyện. cảm giác được ôm nàng vào lòng, thân thể mềm mại, hơi thở thơm mát. Cảnh tiên chốn nhân gian cũng hơn gì thế này.

      Vừa hoài niệm chút, chợt thấy dưới chân có cái gì mềm mại, ngoái cổ nhìn, hóa ra là Tiểu Thảo. liếc người trong lòng, giơ chân đá thằng nhóc có ý đồ leo lên giường tìm mẹ ôm ấp xuống, còn đe dọa tiếp: “Muốn đánh thức mẹ con à? Bất hiếu!”

      Bé trai mếu máo muốn khóc, nhưng nghe thấy lời răn đe của Hoa Thanh Cẩm, mắt to nhanh chóng đảo vòng quanh, giọng có phần nức nở: “Tiểu Thảo muốn tìm mẹ…”

      “Con lớn rồi còn tìm mẹ ngủ hả, giống nam tử hán gì hết!” Hoa Thành Cẩm giọng giáo huấn đứa .

      “Vì mẹ, con cần làm nam tử hán!” Giọng non nớt của Tiểu Thảo nghe có vẻ bực bội: “Chẳng phải cha vẫn ngủ cùng mẹ sao?!” Lên án.

      Người trong lòng thoải mái cựa quậy, Hoa Thành Cẩm lập tức điều chỉnh tư thế thoải mái cho nàng: “Cha là cha con, tất nhiên giống con!”

      “Sao lại giống ạ?” Hỏi đến nơi đến chốn.

      “Ờ …” Hoa Thành Cẩm đau đầu: “Đến hỏi ca ca con !”

      Bé trai lẫm chẫm trèo lên cửa sổ ra ngoài. Hoa Thành Cẩm bất đắc dĩ đứng dậy đóng cửa sổ, rón rén trở về, lên giường, giở trò với nương tử thân của mình.

      Trong gian phòng khác.

      “Ca ca, vì sao cha có thể ngủ với mẹ, chúng ta thể?”

      “Bởi vì cha cưới mẹ.”

      “À, ngày mai Tiểu Thảo cũng muốn cưới mẹ!”

      Cốc cái vang: “Ngốc! Lớn mới được cưới! Có huynh ở đây, đâu đến lượt đệ?”

      “Ca ca cũng muốn cưới mẹ?”

      “Đương nhiên! Chờ huynh trưởng thành đuổi cha !”

      “Đúng, cha rất hư!”



      Bên kia, giày vò quá nửa đêm, Hoa Thành Cẩm mới vừa lòng thỏa ý ôm nương tử của mình chìm vào giấc ngủ.

      Ngoài trời, trăng tròn, đêm vẫn dài. Từ bỏ vài thứ, hạnh phúc luôn nằm trong lòng bàn tay.

      [1] Gian quế: Nguyên văn là Quế đường, chỉ phòng khách lộng lẫy

      [2] Tùy tâm sở dục: Tất cả đều tùy vào ý của mình, muốn làm thế nào làm như thế.
      tart_trung thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      [Ngoại truyện 7 - Tiểu Hoa]
      BIÊN TẬP: CANDY

      Có hoa có cỏ còn có cây

      Tiểu Hoa vui, rất vui. ràng nó có đại danh kêu, Hoa Bình Lan, thế nhưng chẳng ai gọi, cả ngày cứ Tiểu Hoa ới Tiểu Hoa ơi, có phải tất cả mọi người quên nó còn có đại danh đấy?

      Đúng rồi, suýt quên giới thiệu, Tiểu Hoa là thằng nhóc, năm nay mười tuổi.

      Vì cái tên này, biết nó bị bao nhiêu tiểu tử cười nhạo rồi. Vô cùng tàn nhẫn là mấy hôm trước gặp Trần Phách bên phố Tây, tên nhóc này mang theo hai hàng nước mũi vẫn còn lòng thòng tưởng nó là con mà đùa giỡn! Tuy rất muốn đánh nó, nhưng Tiểu Hoa thấy nước mũi như thác đổ của đối phương, cuối cùng nhẫn nhịn, nó tự với bản thân, chỉ tổ bẩn tay mình, trông ghê quá.

      Sau đó Tiểu Hoa chạy đến nhà thím Trương ở phố Tây, vờ vịt giúp người ta làm mấy việc vặt vãnh. Phụ nhân kia thấy Tiểu Hoa tuấn tú đáng , vô cùng lanh lợi, khỏi vui mừng, chỉ lát sau bị cái miệng của Tiểu Hoa dỗ ngọt cho cười phớ lớ. Tiểu Hoa ấp úng với thím Trương là trứng chim bị trộm, thầm chĩa mũi nhọn vào Trần Phách…

      Thím Trương nghe vậy giận dữ, mắng tên tiểu tử kia chẳng biết học điều hay. Tiểu Hoa vội vàng thanh minh, việc này chưa chắc do Trần Phách làm. Nhưng phụ nhân khẳng định trong lòng, há có thể nghe lọt lời khuyên can? Tiểu Hoa thầm sung sướng.

      Đêm đó, tiếng gào khóc vì bị ăn đòn của Trần Phách phố Tây vang vọng khắp đêm trời thành Định Châu.

      ~*~

      việc, Tiểu Hoa rất khó chịu, nhưng cách nào thay đổi. Nó thường xuyên nghĩ, sao mẹ lại gả cho người như cha? Khi lớn hơn, cuối cùng nó hiểu, hóa ra, mẹ bị lừa!

      Nhìn điệu bộ của cha ở trước mặt mẹ mà xem, mặc dù đến mức động chân động tay liếc mắt đưa tình, nhưng cả ngày chỉ cầm cuốn sách vớ vẩn ra vẻ đọc, mười mắt nhìn sách đến bảy mắt liếc mẹ rồi… Nó khó hiểu, thường xuyên như thế, sao mắt cha còn chưa lác?

      Lại nhìn điệu bộ của cha trước mặt nó, ra vẻ thâm trầm, phải lắc đầu vênh mặt luyên thuyên lừa bịp nó, chính là uy hiếp đe dọa hồi, tóm lại chính là cảnh cáo nó đừng có bám dính lấy mẹ. Nó căm phẫn, đáng ra mẹ nên nhìn thấy bộ mặt này của cha! Nhất định trước đây mẹ bị cha lừa vào tròng!

      Điên người nhất là hồi nó bốn tuổi, cha lừa mẹ đến phía Đông ngắm biển! đến là đường hoàng, cái gì mà muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ! Lòng nó như gương sáng, nếu phải cha ở bên khuyến khích, sao mẹ có thể nhẫn tâm bỏ lại đứa con ‘bé bỏng’ đến Bồng Lai ngắm bờ biển vô bổ kia?

      Ngắm biển ngắm biển, kết quả lại mang về đứa em, từ khi có đệ đệ, quan tâm của mẹ với nó càng ít. Mẹ thường bảo, Tiểu Hoa là ca ca, phải có phong thái của ca ca, chăm sóc cho đệ đệ, quý đệ đệ. Nó luôn mồm đồng ý, véo mặt đệ đệ cười ngừng.

      Sau đó, nó bắt nạt đệ đệ nữa, bởi vì nó phát đệ đệ còn đáng thương hơn nó. Chí ít nó còn có thể phá vỡ vài lớp phòng thủ của cha để nhào vào lòng mẹ ôm cái, còn đệ đệ ngốc của nó… Hầu như toàn bị cha dụ khị đến khi đầu óc choáng váng, kết quả ngay cả góc áo của mẹ còn chưa sờ được ngơ ngác sung sướng về…

      Càng đáng sợ là mẹ mảy may biết những chuyện này… Hoặc là , mẹ biết tất cả nhưng lên tiếng? Nó rùng mình, đâu, thế mẹ còn đáng sợ hơn…

      Năm ngoái, mẹ sinh ra muội muội, gọi là Tiểu Thụ. Cha thương bé như bảo bối, đúng là hòn ngọc quý tay… Nhưng vì sao con lại đặt tên là Tiểu Thụ! Nó con trai lại đặt Tiểu Hoa! công bằng!

      Kết quả, cha thản nhiên như câu, mẹ con đặt.

      Sau khi tìm mẹ chứng thực, nó tức giận nữa, lời mẹ đều đúng… Nhưng mà… nhưng mà nó vẫn kìm được muốn hỏi câu, vì sao lại đặt như thế hả trời????

      Cha xấu xa cười , bởi vì dễ nuôi. Đây cũng là lời mẹ.

      Quả , so với Đại Mao Nhị Cẩu phổ biến đầy đường, gọi là Tiểu Hoa như nó rất may mắn. Nó nghĩ, nó nên thấy hài lòng rồi.

      Nhưng nó nhìn con khỉ đỏ trong tã lót kia vừa mắt! Tên, cha mẹ, thậm chí là bà Vương hàng xóm… thiên thời địa lợi nhân hòa bé đều chiếm! Vì sao bé lại được ưu ái nhiều thế? Nó giả vờ ngây thơ cũng chỉ có mình mẹ quan tâm…

      Chỉ bởi khỉ đỏ là con ? Trước đây lúc đệ đệ còn cũng có thanh thế lớn như vậy… Có người khỉ đỏ trông giống mẹ, sao nó thấy? có lông mày, mắt vẫn như sợi chỉ, giống mẹ chỗ nào? Nịnh hót, tuyệt đối là nịnh hót!

      Nhưng lúc này… “Ca ca…” bé bước lững chững vươn tay về phía nó, mái tóc đen nổi bật gương mặt tròn trịa trắng mịn, cặp mắt đen láy to tròn, khuôn miệng nhắn ửng hồng hơi mím, sao lại đáng như thế, sao trông giống như… đúc từ cùng khuôn với mẹ…

      Bản sao thu của mẹ… Nó bất đắc dĩ thở dài, thèm đếm xỉa. Cho đến khi bé con vỗ tay, khẽ nhíu mày: “Ca ca, ôm…”

      thể chịu được vẻ mặt này của khỉ đỏ, vừa đáng , vừa đáng giận… Nó quen gọi muội muội, càng quen gọi tên Tiểu Thụ, cứ gọi là khỉ đỏ cho dễ. Nó quay người ôm bé con, bé con vui vẻ bá cổ nó, dùng nước miếng trát khắp mặt nó…

      Tiểu Thảo bên cạnh thèm muốn: “Cho đệ ôm muội muội cái, cho đệ ôm muội muội cái…”

      Nó liếc nhìn đệ đệ: “Đệ làm muội ấy ngã sao?”

      Tiểu Thảo giọng thầm: “Ca ca xấu xa như cha vậy…”

      Nó giả bộ nghe thấy.

      Trước đây nó có hùng tâm tráng chí, chính là xé rách mặt nạ của cha sau đó cưới mẹ! Bây giờ nó biết chí hướng này vĩnh viễn thể hoàn thành được… là tiếc nuối…

      Nó nhìn bé con còn chưa mọc hết răng trong lòng, đột nhiên nảy ra ý nghĩ: Nó có thể bảo vệ khỉ đỏ để khi trưởng thành bị nam nhân như cha lừa

      Đột nhiên nó cảm thấy mình viên mãn…

      Khỉ đỏ, về sau phải nghe lời của ca ca đó nha!

      TOÀN VĂN HOÀN

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :