1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 56: Lấy rắn làm quà

      biết tại sao, trong đầu Lý Quả lại xuất suy nghĩ hoang đường như vậy. càng tự dọa mình sợ chết khiếp, đồng thời cũng có chút sợ Mặc Nhật Tỳ.

      "Em sợ tôi". Mặc Nhật Tỳ bất ngờ quay đầu lại, mỉm cười nhìn Lý Quả, rồi giọng ra suy nghĩ của .

      ", có". bị lời của Mặc Nhật Tỳ dọa sợ đến mức muốn hất tay của ta ra, nhưng chẳng hiểu tại sao, lại dám, đành cuống quýt phủ nhận.

      Mặc Nhật Tỳ gật gật đầu, tiếp tục : " tốt".

      Lý Quả chẳng dám lời nào, chỉ gật gật đầu, có sợ cũng dám ra! Ở chỗ này, chẳng dại gì mà ra cả!

      "Quả Quả, tôi tặng em món quà."

      Lý Quả muốn yên tĩnh, nhưng . Nghĩ ngợi lúc, liền , chẳng thèm quan tâm có đồng ý hay .

      " cần, tôi cần cái gì cả...Á..."

      Lại tặng quà! Lý Quả vội từ chối, thế nhưng, Mặc Nhật Tỳ lại để có cơ hội hết lời. vầng sáng màu vàng bất ngờ xuất trước mặt, khiến câu kế tiếp của Lý Quả biến thành tiếng thét chói tai.

      Rắn! con rắn rất to, da màu vàng trắng đan xen, đôi mắt to như hai cái đèn lồng, thân hình tròn vo, cách chưa đến mét, thè lưỡi, nhìn chằm chằm.

      "Em có thích ?" Lúc này, giọng dịu dàng của Mặc Nhật Tỳ chợt truyền vào tai , giống thiên sứ, ngược lại giống ác ma hơn.

      "Tôi cần". Cuối cùng, Lý Quả dùng hết sức hất tay Mặc Nhật Tỳ ra, rồi lập tức xoay người bỏ chạy.

      Tiểu hắc xà bị nắm chặt cứng, đôi mắt vẫn mở to, hề lộn xộn, để mặc cho nỗi sợ hãi của Lý Quả truyền vào thân thể mình. Nó chỉ im lặng nhìn Mặc Nhật Tỳ.

      "Quả Quả". Mặc Nhật Tỳ cũng cảm nhận được ánh mắt của tiểu hắc xà, chỉ thấy trong mắt lóe lên tia sáng, cất giọng gọi Lý Quả.

      Lý Quả chỉ biết cắm đầu chạy, nếu chạy bị cắn chết, rồi bị xơi tái. mới hai mươi tuổi xuân, còn chưa có đương, kết hôn, tại còn chưa muốn chết!

      Con rắn to màu vàng trắng thấy Lý Quả bỏ chạy như vậy, khỏi có chút khó hiểu.

      phải Vương muốn đem mình tặng cho nhân loại kia sao? Vì sao người ấy lại chạy thế? Chẳng lẽ người ấy thích mình?

      Đại xà nhìn Lý Quả, rồi lại nhìn Vương, thấy Vương có phản ứng gì, nó suy nghĩ chút, mới vội vàng đuổi theo Lý Quả.

      Tiểu thư, đừng chạy nữa, đợi tôi với!

      Chương 57: Tiểu thư đừng chạy


      Thiên đường, địa ngục, hóa ra chính là như thế!

      Lý Quả có chút dở khóc dở cười nghĩ, đây cũng coi như là trải qua rồi. Trong vui sướng có nguy hiểm, vượt quá khả năng chịu đựng của !

      Chạy! Trong đầu chỉ còn mỗi chữ này.

      Thế nhưng, Lý Quả vẫn cảm thấy như có cái gì đó đuổi theo phía sau mình, nhịn được quay đầu nhìn lại. Lý Quả suýt chút nữa rụng rời tay chân, cả người choáng váng.

      Chỉ thấy con đại xà xinh đẹp mà Mặc Nhật Tỳ tặng mình đuổi theo phía sau, từng trận gió tanh nổi lên hòa vào tiếng sột soạt của cây cỏ bị va chạm.

      Tiểu thư, tiểu thư, đừng chạy nữa, đợi tôi với! Con rắn to màu vàng trắng kia ra sức đuổi theo Lý Quả, trong lòng hò hét ngừng.

      Sắc mặt Lý Quả trắng bệch, phát bản thân chạy nhanh bằng nó, chỉ lát sau, con rắn kia đuổi gần tới mông rồi.

      "Đừng qua đây, đừng qua mà". Rốt cuộc, cũng nhịn được hét to, trong lòng vô cùng khẩn trương, chỉ muốn mau chóng chạy về biệt thự, cầu cứu quản gia Lâm.

      "Cứu mạng, Mặc Nhật Tỳ cứu tôi, nhanh tới cứu tôi ".

      Mặc Nhật Tỳ vẫn đứng nguyên ở trong Đình Vạn Xà, nhìn bóng dáng chạy trốn của Lý Quả, nghe được tiếng kêu cứu cũng chẳng động đậy. để chết, nhưng dọa chút sao.

      "Vương, tiểu thư sợ hãi". Thanh của quản gia Lâm đột nhiên truyền đến, ngay sau đó, quản gia Lâm cung kính xuất . Ông ta lén lút liếc nhìn Mặc Nhật Tỳ, dám lớn tiếng.

      Ông ta hiểu tại sao Vương dẫn tiểu thư đến đây, rồi lại bảo hoàng xà dọa ?

      " sao, bổn vương tự có chừng mực". Mặc Nhật Tỳ thản nhiên , tầm mắt lại hướng xuống phía dưới hố.

      Quản gia Lâm dám nhiều lời, cung kính đứng đợi.

      Chỉ có Lý Quả là thê thảm, vốn giỏi chạy bộ, cuối cùng cũng bị con đại hoàng xà xinh đẹp kia đuổi kịp, hơn nữa còn là kiểu rất dọa người. Bởi vì thân hình của con rắn kia theo sát phía sau, còn cái đầu rắn to đùng ở trước mặt , nghi ngờ nhìn dáng vẻ chạy trối chết của .

      Tiểu thư, tôi đuổi kịp ngài rồi! Đại xà cực kỳ kích động, vui sướng reo hò trong lòng.

      Nhưng mà, tiểu thư vẫn cứ cắm đầu chạy, thậm chí còn rất hoảng sợ khi nhìn thấy nó khiến nó có cảm giác như chính nó hù dọa .
      Last edited by a moderator: 16/10/15
      Friendangel2727, BaoYu139 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 58: Có hai xà vương?


      "Á..." tiếng hét thảm thiết vang lên, bịch tiếng, Lý Quả lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh nhân , tiểu hắc xà nắm trong tay cũng bị văng ra ngoài.

      Tiểu thư, tiểu thư! Hoàng xà giật bắn mình, nó hề muốn dọa Lý Quả, nhưng nó biết tiểu thư lại kinh sợ như vậy, còn tưởng rằng Lý Quả chơi đùa cùng mình nữa. Đến lúc nó thấy Lý Quả ngất , nó mới biết là có chuyện lớn, nó dọa tiểu thư ngất xỉu rồi.

      mặt đất, tiểu hắc xà thong thả bò lên lòng bàn tay Lý Quả, rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm hoàng xà, giống như rất khó chịu.

      cảm giác ớn lạnh chợt dâng lên trong lòng hoàng xà, nó cảm nhận được ánh mắt vừa sắc bén lại thâm trầm chiếu thẳng vào mình, sợ tới mức lùi vội về sau, lúc này nó mới phát ra tiểu hắc xà mặt đất.

      Vương, vương, đúng là vương rồi...

      Cái cảm giác uy nghiêm này là rồi, đứng trước mặt mình đúng là tiểu xà vương. Ngài ấy rất mất hứng, giống như mình làm sai chuyện gì đó.

      Hoàng xà sợ tới nỗi toàn thân run lẩy bẩy, dám nhìn thẳng vào tiểu hắc xà, nó chỉ cảm thấy mình gây ra họa lớn rồi, dường như chọc phải vương hỉ nộ vô thường.

      "Trở về ". Miệng xà bất ngờ phun ra tiếng người, ra lệnh cho con hoàng xà kia.

      Hoàng xà như nghe được lệnh đại xá, vội vàng xoay người chạy mất. Nó thực hiểu gì cả, ràng là vương đem nó cho tiểu thư, nhưng lúc sau, vương lại bảo nó trở về. là quá khó hiểu mà!

      Chỉ có điều, vừa bò đến Đình Vạn Xà, nó lại sợ đến nỗi dừng ngay lại. Vương đứng ở đó, mặt biến sắc nhìn nó, biết là nghĩ gì?

      "Vương, xin tha mạng". Nó vội vàng cúi rạp đầu xuống, run rẩy cầu xin. Có phải nó lại làm sai gì , hay là vì nó dọa tiểu thư sợ?

      Mặc Nhật Tỳ chỉ im lặng, tầm mắt vẫn dõi theo người nằm mặt đất và tiểu hắc xà.

      "Ngươi lui xuống ". Lúc này, quản gia Lâm vội lên tiếng, ông ta trừng hoàng xà cúi rạp đất cái, rồi bảo nó mau rời .

      Hoàng xà nghe xong, sợ hãi nhìn thoáng qua Mặc Nhật Tỳ, rồi lập tức biến mất, giống như chậm chút nữa chết có chỗ chôn.

      "Về thôi". Dứt lời, Mặc Nhật Tỳ liền bước ra khỏi đình, về phía người nằm đất kia.

      Quản gia Lâm cũng tiếp bước theo sau, thái độ vô cùng cung kính.

      Chương 59: bị rắn ăn thịt?

      "Rắn, rắn, cứu tôi với". giường lớn mềm mại, ấm ấp, ngủ mê, Lý Quả đột nhiên vung tay loạn xạ, rồi vội vàng ngồi bật dậy, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

      "Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy?" thanh tú mặc chiếc váy màu vàng thanh lịch, duyên dáng, vội vã chạy đến bên cạnh Lý Quả, lo lắng hỏi.

      Lý Quả hoảng hốt nhìn , này là ai? Mình ở đâu? phải bị đại xà ăn rồi chứ? Mình chết?

      "Tiểu thư".

      Hoàng xà bị Lý Quả dọa cho kinh sợ, sau khi được quản gia Lâm chỉ bảo, nàng biết tiểu thư chỉ là người bình thường, mà con người vô cùng sợ hãi loài rắn, cho nên, dưới trợ giúp của quản gia Lâm, nàng mới hóa thành hình người để hầu hạ Lý Quả.

      "Tôi ở đâu đây?" khàn giọng hỏi, mắt liếc nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy chỗ này rất quen thuộc.

      Hoàng xà lập tức cung kính đáp lại: "Tiểu thư, ngài bị té xỉu trong biệt thự, chủ nhân liền bế tiểu thư về phòng. Tiểu thư sao chứ, ngài có muốn uống nước ?"

      Mặc Nhật Tỳ? Lý Quả nhớ tới ta, hai mắt liền trợn tròn, tất cả ký ức đều ùa về.

      Sau khi mình bị rắn dọa cho ngất xỉu, ta mới đưa mình về, ta đúng là quá đáng mà, ta biết như vậy dọa chết mình sao?

      " ta đâu rồi?" rất tức giận, lớn tiếng hỏi.

      Hoàng xà thấy tức giận, liền hoảng sợ, cuống quýt : "Tiểu thư, Hoàng nhi biết, Hoàng nhi dám hỏi chuyện của chủ nhân. Nếu tiểu thư muốn tìm chủ nhân, có thể hỏi quản gia Lâm".

      Lý Quả thấy dáng vẻ sợ hãi của , cơn giận liền giảm chút.

      cũng biết dáng vẻ hung dữ của mình dọa này, lập tức dịu giọng hỏi: " là ai? Quản gia Lâm đâu rồi?"

      "Hoàng nhi. Quản gia Lâm ở dưới nhà, có phải tiểu thư muốn Hoàng nhi mời quản gia Lâm ạ?" Hoàng xà cung kính , vẫn dám nhìn thẳng Lý Quả.

      Lý Quả rất muốn 'cũng được', nhưng chợt nhớ ra mình chỉ là khách, có tư cách gì chất vấn hay chỉ trích quản gia nhà người ta? Đó là người ta thuê, chứ mình đâu có thuê.

      "Thôi, cần, cảm ơn , Hoàng nhi. Tôi tên là Lý Quả, đừng gọi tôi là tiểu thư nữa. Tôi phải là tiểu thư gì cả, cứ gọi tôi là Quả Quả ."

      Cái Hoàng nhi này nhìn qua cũng chỉ tầm dưới mười tám tuổi, lại cứ gọi là tiểu thư, khiến cho Lý Quả cảm thấy mất tự nhiên, nên phải vội sửa lại.

      Chương 60: thấy tiểu hắc xà đâu


      " được, được đâu ạ. Tiểu thư chính là tiểu thư, Hoàng nhi thể gọi thẳng tên tiểu thư được". Hoàng xà sợ hãi .

      Cho dù có cho nàng mười lá gan nàng cũng chẳng dám. Vương vẫn luôn ở bên cạnh tiểu thư, nếu nàng dám thất lễ nhất định chết, năm trăm năm tu hành có dễ đâu.

      Nhìn vẻ mặt cầu xin của Hoàng nhi, Lý Quả cảm nhận được hình như chuyện xưng hô này rất nghiêm trọng, nên cũng chẳng dám ép. Miễn cưỡng cũng tốt, cứ để tùy ấy .

      "Hoàng nhi, tôi ngủ bao lâu, bây giờ là lúc nào rồi?" nhìn ra được tại là giữa trưa hay là buổi chiều, chỉ cảm thấy tay chân cứng đờ.

      Hoàng nhi cực kỳ nhu thuận, lập tức đáp lại: "Tiểu thư, bây giờ chạng vạng rồi. Ngài mới ngủ có vài tiếng, có muốn nghỉ thêm chút nữa ạ?"

      Nàng khuyên nhủ, cảm thấy thân thể của vị tiểu thư này quá yếu, giật mình chút ngất xỉu rồi.

      Chạng vạng rồi sao? Lý Quả kinh sợ, là phải về trường học, giờ lại bỏ lỡ. Nghĩ đến đây, lập tức muốn xuống giường, chuẩn bị trở về.

      "Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Cần cái gì cứ bảo Hoàng nhi, ngài muốn làm gì ạ?" Hoàng nhi thấy Lý Quả hỏi thời gian xong, sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng liền lo lắng.

      Sau đó lại thấy Lý Quả bước xuống giường tìm giày, dáng vẻ gấp gáp, nàng vội bước lên trước đỡ lấy Lý Quả, vội hỏi.

      Sau khi bước xuống đất, Lý Quả chỉ mải hoảng hốt nên hơi mất thăng bằng, may mà có người đỡ kịp, lúc này mới dám thở phào.

      "Tôi muốn về trường học, bảo quản gia Lâm chuẩn bị xe chở tôi về ."

      Về trường học? Đó là chỗ nào vậy? Tiểu thư ở đây sao?

      Hoàng nhi hiểu ý của Lý Quả, nhưng nàng cũng rất thông minh hề hỏi lại. Sau khi giúp Lý Quả đứng vững, nàng mới vội vàng tìm quản gia Lâm.

      "Rắn, rắn của tôi đâu?"

      Ngay lúc Lý Quả định mở cửa ra ngoài đột nhiên ngẩn ra, cảm thấy hình như mình quên thứ gì đó. Vừa nhìn xuống tay liền nhớ đến tiểu hắc xà, khỏi kích động kêu lên.

      Sau khi mình ngất , quên mất tiểu hắc xà, biết giờ nó thế nào rồi? Có phải quay về Đình Vạn Xà hay là xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi?

      Lý Quả càng nghĩ càng lo lắng, vội lật tung giường tìm kiếm. Sau khi tìm khắp phòng, mới xác định tiểu hắc xà có ở đây.

      "Hoàng nhi, quản gia Lâm..." Lòng nóng như lửa đốt, Lý Quả vội chạy ra ngoài, lớn tiếng gọi.

      "Tiểu thư."

      gọi chưa được bao lâu, quản gia Lâm và Hoàng nhi vội vàng xuất trước mặt .

      Vừa nhìn thấy quản gia Lâm, Lý Quả nửa mừng nửa lo chạy tới, miệng sốt ruột : "Quản gia Lâm, ông có thấy tiểu hắc xà của tôi ?"
      Last edited by a moderator: 16/10/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61: Lòng nóng như lửa đốt


      Tiểu hắc xà? Xà Vương?

      "Tiểu thư, Vương, à, Tiểu hắc xà có ở chỗ sao?" Quản gia Lâm cẩn trọng hỏi, vẻ mặt biến đổi liên tục, có chút lo lắng.

      Lý Quả gật gật đầu, vội vàng : "Sau khi tôi ngất , các người nhìn thấy nó à?"

      biết tên nhóc này lại chạy đâu rồi, rất lo lắng đó!

      Thấy có thấy, chỉ là...Quản gia Lâm dám lung tung, đó là xà vương, những tiểu xà như bọn họ sao dám tùy tiện tiết lộ chứ, nhưng tiểu thư cũng đâu phải người lạ.

      "Mặc Nhật Tỳ? Có phải ta bế tôi về ? Người đâu rồi?" Thấy vẻ mặt phân vân của quản gia Lâm, Lý Quả lập tức muốn tìm Mặc Nhật Tỳ, có lẽ ta biết.

      "Chủ nhân có ở nhà". Quản gia Lâm vội , mồ hôi lạnh chảy ra liên tục.

      Cho dù Vương có nhà ông ta cũng chẳng dám ! Chưa có lệnh của Vương, ông ta dám bất cứ điều gì.

      Lý Quả càng thêm lo lắng, cho dù có đem tiểu hắc xà cũng nên với câu, để biết đường mà tìm, giờ mất tung tích rồi.

      "Vậy phải làm sao bây giờ?" thào , biết nên làm cái gì.

      Sau đó, lại chợt nhớ tới cái hố chứa ngàn con rắn kia, lập tức nghĩ muốn tìm.

      "Tôi muốn quay lại chỗ vừa nãy tìm thử."

      Quản gia Lâm nghe xong, hai mắt trợn to.

      phải tiểu thư rất sợ rắn sao? Chỉ vì xà vương mà dám quay lại đó? Ông ta liếc Hoàng nhi lúng túng cái, rồi vội vàng chạy theo Lý Quả.

      "Tiểu thư, chủ nhân vắng rồi, lại vừa mới ngất xỉu ở đó, nên đừng qua đấy nữa, chịu nổi kích thích đâu." Ông ta tận lực khuyên nhủ, chỉ sợ Lý Quả mà ngất xỉu nữa trái tim ông ta nổ mất.

      Lý Quả hề dừng chân, vẫn bước như cũ, song có chút do dự. Chỉ là, định chạy vào bên trong, mà chỉ đứng bên ngoài gọi thôi.

      "Tiểu thư, tìm kỹ trong phòng chưa? Có lẽ tiểu hắc xà ngủ ở chỗ nào đó mà hề phát ra, hay là về phòng tìm lại ".

      Đúng lúc quản gia Lâm sốt ruột, biết nên khuyên Lý Quả như thế nào, đột nhiên nghe thấy giọng uy nghiêm, quen thuộc truyền vào trong tai, trong lòng cực kỳ mừng rỡ, vội vàng bước tới trước mặt Lý Quả.

      "Quản gia Lâm, tôi tìm rồi". thể đẩy ông ta ra, đành phải dừng lại, giải thích.

      Tiểu hắc xà mà ở trong phòng cũng chẳng muốn ra đối mặt với đám rắn vừa đáng sợ vừa khủng bố đó đâu!

      Chương 62: Huy động nhân lực


      "Tiểu thư, sao về tìm thử lại xem? Hình như tôi nghe chủ nhân qua, vật cưng của tiểu thư chưa từng rời khỏi tiểu thư, cho nên tôi nghĩ, bất kể thế nào, nó nhất định ở trong phòng, mà phải ở chỗ đó đâu."

      Quản gia Lâm ra sức khuyên trở về phòng tìm, nếu đổi lại là người khác, ông ta sớm lôi về rồi. Nhưng mà, ông ta dám động vào người trước mặt này.

      Lý Quả ngẫm lại, thấy quản gia Lâm cũng đúng. Tiểu hắc xà rất nghe lời, lại thích ở cùng với những con rắn khác, khả năng nó quay lại chỗ có nhiều con rắn như vậy là cao.

      Vì thế, Lý Quả liền gật đầu đồng ý: "Được rồi, chúng ta về tìm lại xem, nếu còn thấy nhất định phải qua bên kia tìm".

      "Vâng vâng vâng". Suýt chút nữa quản gia Lâm nước mắt lưng tròng, cảm động dứt. Chủ tử này chẳng những dễ chuyện mà còn rất trung thành, quan tâm đến Vương.

      Quản gia Lâm vội vàng bày ra tư thế mời, còn Hoàng nhi nhanh chóng đỡ lấy Lý Quả, dìu về phòng.

      "Quản gia Lâm, là phiền ông quá". Lý Quả vừa vừa ngại ngùng nhận lỗi.

      Vì tiểu hắc xà mà mình làm phiền đến rất nhiều người, đúng là ngại quá, trong lòng có chút băn khoăn.

      Quản gia Lâm vội cúi đầu, cẩn trọng theo phía sau: "Tiểu thư quá khách sáo rồi, đây là chuyện tôi phải làm".

      "Tiểu thư, ngài đừng quá lo lắng, Vương, à, nó nhất định ở trong phòng chờ tiểu thư đó". Hoàng nhi muốn an ủi vài câu, nhưng suýt nữa lại lỡ lời.

      Trong an ủi của hai người, Lý Quả cũng về đến phòng. Hoàng nhi vội vàng mở cửa, rồi cẩn thận dìu Lý Quả vào phòng.

      "Tiểu hắc xà, tiểu hắc xà, mày ở đâu? Nhanh ra đây ".

      Sau khi nhìn lướt qua lần, Lý Quả lại bắt đầu tìm kiềm từ bàn trà và ghế sofa, vừa tìm vừa gọi.

      Quản gia Lâm và Hoàng nhi vẫn đứng cạnh cửa, chỉ biết im lặng, cứ như vậy mà đứng chờ.

      Lý Quả tìm khắp lượt, tủ quần áo, phòng tắm, phòng sách, đến cả gầm giường cũng tha, nhưng vẫn chẳng tìm được gì, cảm thấy vô cùng thất vọng.

      "Quản gia Lâm, tiểu hắc xà có ở trong này." Cuối cùng, rất thất vọng, bất đắc dĩ với quản gia Lâm đứng im chỗ.

      Quản gia Lâm thầm nghĩ: thể nào, Vương ràng là trở về phòng rồi mà, sao lại ở đây? Chẳng lẽ Vương tạm thời có việc gấp cần phải ?
      Last edited by a moderator: 16/10/15
      Friendangel2727, BaoYu, 1392 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63: Con rắn lười nghịch ngợm


      "Nó nhất định ở trong này". Quản gia Lâm sốt ruột, kiên định , còn do dự xem có nên tự mình tìm hay .

      Tuy Lý Quả tin, nhưng thấy vẻ kiên định của ông ta, khỏi hoài nghi chính mình chưa tìm cẩn thận chăng?

      Tiểu hắc xà lười như thế, thường xuyên ngủ trời đất mịt mù, nghe thấy tiếng gọi cũng là bình thường.

      "Tôi tìm tiếp vậy."

      Dứt lời, Lý Quả lại khẩn trương tìm, lúc này cẩn thận hơn rất nhiều, đến cả ngóc nghếch cũng bỏ sót. Tìm tới tìm lui, cuối cùng lại lật chăn giường lên, vừa mới nhấc chăn lên, tiểu hắc xà chui ra, mở to đôi mắt ngái ngủ, vô tội nhìn .

      "Trời ạ, hóa ra là mày trốn trong này, làm tao tìm kiếm rất lâu. Mày rất hư đó, ngủ say còn nằm ở trong chăn, hại tao tìm mãi mà chẳng thấy". Lúc vừa thấy nó, Lý Quả rất ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ như điên, vội vươn tay nhấc nó lên, oán giận .

      Tiểu hắc xà vô tội chớp chớp mắt vài cái, vừa đong đưa cái đuôi vừa thè cái lưỡi rắn nho .

      "Tên nhóc này, mày ham ngủ quá đó, về sau được như thế nữa. Tao nghĩ mày mất tích nên tìm kiếm khắp nơi, lần sau mà như thế, tao tìm mày nữa đâu." thở phì phò uy hiếp, rồi vươn tay vỗ đầu nó.

      Tiểu hắc xà cúi đầu tỏ vẻ oan ức, nước mắt lưng tròng, cái đuôi cong lên.

      Lý Quả thấy thế, có chút đành lòng, thanh cũng dịu vài phần: "Được, được rồi, được có lần sau nhé, biết chưa? Tao rất sợ, sợ mày gặp chuyện may".

      Tiểu hắc xà gật gật đầu, thu lại nước mắt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm.

      "Quản gia Lâm, cám ơn ông, tìm được tiểu hắc xà rồi, phiền mọi người quá".

      Tìm thấy tiểu hắc xà, Lý Quả lập tức mỉm cười ngại ngùng, lời xin lỗi với quản gia Lâm vẫn đứng chờ ngoài cửa.

      Quản gia Lâm sợ tới mức xua tay liên tục, tỏ ý dám nhận, lại càng dám nhìn thẳng Lý Quả và tiểu hắc xà, thấp giọng : "Tiểu thư, đây là chuyện tôi phải làm, tiểu thư đừng quá khách sáo, việc như vậy, tiểu thư cần để trong lòng".

      Tính tình của vị tiểu thư này rất tốt, khó trách Vương nhất định muốn ở cùng với , mặc cho xoa nắn, cũng chẳng tức giận, địa vị của chắc tầm thường đâu! Quản gia Lâm thầm nghĩ, lại càng cẩn thận hơn.

      "Cám ơn , Hoàng nhi". Lý Quả cảm động, mỉm cười với quản gia Lâm, rồi lại quay sang với Hoàng nhi đứng im chỗ.

      này cũng rất nhiệt tình, hơn nữa, còn đối xử rất tốt với mình!


      Chương 64: Tiểu thư lương thiện


      "Tiểu thư, Hoàng nhi có làm gì đâu". Hoàng nhi nghe Lý Quả như vậy, hoàn toàn sững sờ.

      Tiểu thư cảm ơn mình cái gì nhỉ? Mình dọa tiểu thư ngất xỉu mà, tiểu thư lại hề so đo, còn cảm ơn mình nữa, là khó hiểu!

      Lý Quả nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hoàng nhi, nhất thời nghẹn họng, rồi nở nụ cười. này hề có tâm cơ, đơn thuần, lương thiện, giống như tờ giấy trắng, rất thích người như thế.

      Quản gia Lâm liếc mắt cái cũng biết Lý Quả rất thích Hoàng nhi, khỏi thầm khen ngợi ánh mắt của Vương, thoáng cái nắm bắt được tâm lý của tiểu thư, Vương đúng là Vương mà!

      "Tiểu thư, có phải ngài muốn ra ngoài ?" Quản gia Lâm vô cùng biết điều, nhớ đến tìm ông ta nhất định là muốn ra ngoài, nên lập tức hỏi thẳng.

      Quản gia Lâm hỏi thôi, vừa hỏi Lý Quả liền nhớ ngay đến chuyện của mình, vội gật đầu: "Đúng rồi, quản gia Lâm, tôi định về ký túc xá lấy quần áo, nhân tiện với bạn học tiếng".

      Quần áo? Còn cần phải lấy sao? Vẻ mặt quản gia Lâm cung kính, khó hiểu : "Tiểu thư, trong phòng có quần áo của ngài mà".

      Nơi này có quần áo của ? Mặc Nhật Tỳ bảo người mang đến?

      Lý Quả có chút sửng sốt, sau đó đem tiểu hắc xà đến tủ quần áo, vừa mới mở ra, tủ đầy quần áo, giày dép ra trước mắt.

      "Đây, đây, đây phải là đồ của tôi". Lý Quả kinh ngạc quay đầu, với quản gia Lâm.

      làm gì có nhiều quần áo đắt tiền như vậy, ngoại trừ đồng phục, chỉ có vài cái quần bò, áo phông, váy, hoàn toàn có những thứ hàng hiệu vừa sang trọng lại xa hoa này.

      Quản gia Lâm mỉm cười, từ ái : "Đây là chủ nhân dặn tôi chuẩn bị cho tiểu thư, tôi biết ngài có thích hay ? Nếu ngài thích, tôi chuẩn bị lại cho ngài"

      Nghe ông ta như thế, Lý Quả hiểu ra, có chút cảm động, vội : " cần đâu, quản gia Lâm. Tôi có trang phục rồi, những thứ quần áo sang trọng thế này, tôi thể nhận được. Nếu Mặc Nhật Tỳ trở lại, ông hãy giúp tôi lời cảm ơn ấy".

      Tiểu thư nhận? Quản gia Lâm vô cùng kinh ngạc, này thích những thứ kia? Quần áo, vàng bạc châu báu đều là những thứ tầm thường, phi tử bên cạnh Vương, ai mà chẳng nghĩ hết cách để leo lên? Vậy mà tiểu thư lại giống bọn họ.

      Ông ta do dự lúc, mới cung kính : "Hay là tiểu thư với chủ nhân , việc này tôi quyết được".
      Last edited by a moderator: 16/10/15
      Friendangel2727, BaoYu, 1392 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65: đáng

      "Vậy, vậy khi nào tôi gặp ta sau. Quản gia Lâm, tôi muốn về ký túc xá lấy ít đồ, ông có thể nhờ người đưa tôi về được ?" gật gật đầu, rồi tiện thể đưa ra cầu luôn, về gặp Lý Lan, lấy ít đồ, nhân tiện hỏi thăm tình hình của hai người kia, như vậy mới có thể yên tâm.

      Quản gia Lâm tưởng có chuyện gì, chút chuyện ấy đáng để nhắc tới.

      "Tiểu thư, tôi lập tức chuẩn bị cho tiểu thư. Hoàng nhi, nhớ chăm sóc tốt cho tiểu thư." Dặn dò Hoàng nhi xong, ông ta lập tức rời .

      Hoàng nhi vội vàng theo Lý Quả, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

      "Hoàng nhi, cùng xuống thôi". tay cầm tiểu hắc xà, tay kéo Hoàng nhi, Lý Quả mỉm cười .

      "Vâng". Hoàng nhi cực kỳ nghe lời, vội đỡ Lý Quả, cùng nhau xuống. Đối với nàng, Lý Quả cái gì là cái đó!

      Hoàng nhi đỡ Lý Quả vào phòng khách, sau khi Lý Quả ngồi xuống, nàng mới vội pha trà, lấy điểm tâm.

      "Tiểu thư, uống trà , đây còn có cả điểm tâm nữa."

      Vừa thấy trà và điểm tâm, Lý Quả chợt nhớ ra sau khi mình ngất xỉu, tiểu hắc xà hình như vẫn chưa ăn gì, liền cầm mẩu bánh đưa đến bên miệng tiểu hắc xà, dỗ dành: "Đây đây đây, ăn chút , mày chắc đói lắm rồi nhỉ!"

      Tiểu hắc xà nhìn chút, rồi ngoan ngoãn há mồm, cắn miếng , sau đó lại chậm rãi ăn hết miếng bánh trong tay Lý Quả, ăn xong liền uống ngụm nước đưa qua.

      Hoàng nhi trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, thể tin vào hai mắt mình. Nếu phải nàng nhanh chóng cúi đầu nàng sớm thất lễ rồi.

      Vương, rất nghe lời! quá khó tin!

      Quản gia Lâm cũng nhìn thấy cảnh này, ông ta sợ đến mức quên cả bước , mồm há hốc, sau đó lập tức cúi đầu, dám nhìn tiếp.

      Vương, chưa từng bày ra dáng vẻ như thế, chưa vị phi tử nào có được đặc quyền như vậy. Vương bao giờ nghe theo sắp đặt của bất cứ kẻ nào, Vương luôn luôn cường thế, cùng bất kỳ ai thân thiết như vậy.

      Tiểu hắc xà thu hết dáng vẻ kinh sợ của hai người vào đáy mắt, nhưng nó cũng chỉ thờ ơ liếc họ cái, rồi tiếp tục ăn, uống theo ý Lý Quả.

      " ăn nữa à?"

      Mới ăn hết hai miếng bánh , tiểu hắc xà liền ngậm miệng, ăn nữa, chỉ uống thêm chút nước rồi cuộn người, nằm biếng nhác trong lòng bàn tay Lý Quả.

      Lý Quả vuốt ve thân thể trơn bóng của nó, bị vẻ mặt thỏa mãn của nó chọc cho buồn cười.

      chỉ chỉ vào cái đầu quả dưa, cười : "Như đứa con nít vậy, đáng ".

      Chương 66: Vô cùng kinh hãi


      Ai! Những lời kinh động này vừa thốt ra, Hoàng nhi sợ đến nỗi lui về sau vài bước, toàn thân run rẩy, còn quản gia Lâm giật bắn cả mình, rồi lại cảm thấy lo lắng cho Lý Quả.

      Thế nhưng, khiến bọn họ kinh sợ hơn là, tiểu hắc xà lại rất thoải mái, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

      "A, quản gia Lâm, ông quay lại rồi". Lý Quả đùa nghịch với tiểu hắc xà, nghe thấy tiếng bước chân, liền ngẩng đầu lên nhìn. Đúng lúc thấy quản gia Lâm lo lắng đứng ở gần đó, khỏi cười hỏi.

      Quản gia Lâm lau mồ hôi lạnh trán, vội cúi đầu dám nhìn Lý Quả, cung kính : "Tiểu thư, xe chuẩn bị xong, tiểu thư có thể xuất phát rồi".

      Lý Quả vừa nghe có thể rồi, lập tức đứng lên, ra ngoài.

      "Quản gia Lâm, phiền ông quá. Tôi ngay bây giờ đây, chậm tý nữa tốt."

      "Tiểu thư đừng khách sáo."

      Quản gia Lâm theo sau Lý Quả, vẫy vẫy tay với Hoàng nhi, Hoàng nhi vội chạy theo.

      Ngoài biệt thự, có chiếc xe sang trọng đỗ, người đàn ông trung niên cung kính đứng đợi bên cạnh xe.

      "Tiểu thư, đường cẩn thận, Hoàng nhi cùng với ngài". Quản gia Lâm dặn dò người lái xe xong, liền quay lại với Lý Quả.

      Hoàng nhi cũng ? cần phải khoa trương thế đâu, thầm nghĩ.

      định mở miệng từ chối, nhưng Hoàng nhi lại đỡ lấy , chịu buông tay.

      "Tiểu thư, để Hoàng nhi cùng ngài, giúp ngài xách đồ, cũng tiện mà". Quản gia Lâm rất biết quan sát sắc mặt người khác, lén liếc Hoàng nhi cái, rồi mới mỉm cười với Lý Quả.

      "Tiểu thư, để cho em , em muốn cùng với tiểu thư". Hoàng nhi nhận được ám hiệu của quản gia Lâm, lập tức lắc lắc tay Lý Quả, cầu xin.

      Lý Quả rất dễ mềm lòng khi thấy người khác làm như thế, nên đành đồng ý. Nếu có Hoàng nhi cùng, khi trở về ký túc xá chắc cũng khó chịu lắm.

      Thực ra, quản gia Lâm chỉ sợ Lý Quả quay lại, có Hoàng nhi theo, tiểu thư vẫn phải trở về thôi.

      Xe chở hai người khuất, quản gia Lâm vẫn đứng bất động ngoài cửa, nhìn theo hướng hai người rời .

      Đột nhiên, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân rất , sau đó, giọng hung dữ truyền vào trong tai quản gia Lâm: "Quản gia Lâm, đó là ai thế? Nơi này chẳng phải cho người lạ vào sao? đúng, hình như là con người".

      Chương 67: Nghênh ngang kiêu ngạo


      Quản gia Lâm nghe xong, thân thể nhịn được rùng mình cái, trong mắt thoáng qua vẻ chán ghét, nhưng che dấu rất tốt, lập tức xoay người, cung kính đối với người mới tới.

      "Phu nhân, đó là khách của Vương". Quản gia Lâm khiêm tốn , vẫn cung kính như cũ.

      "Con người?" Ngu Cơ hề tin, ả ta cảm nhận được rất hơi thở của con người, lại thấy quản gia Lâm đối với người kia rất tốt, khỏi có chút nghi ngờ, khinh miệt .

      Quản gia Lâm nhướng mày, sao nàng ta có thể như thế? Loại thái độ này, nếu mà gặp được tiểu thư, nhất định có sắc mặt tốt. Lại nghĩ nếu như Lý Quả gặp phải chủ tử này, tiểu thư chắc chắn chịu thiệt rồi.

      Ngu Cơ thấy ông ta hề trả lời mình, liền thấy hơi tức giận. Ả ta mới ra ngoài lúc mà xảy ra chút chuyện gì rồi, mà tên nô tài này như giấu mình chuyện gì đó.

      Khuôn mặt xinh đẹp của ả ta dần lạnh xuống, hung dữ chỉ vào ông ta: "Nô tài to gan, bản phu nhân hỏi ông đó, ông mau cho bản phu nhân biết, cái người kia là ai? Có quan hệ gì với Vương?".

      Ả ta lo nhất là có người chiếm được Vương ả ta mất ân sủng, cho nên bằng bất cứ giá nào, ả ta cũng cho phép bất cứ ai chiếm đoạt Vương, càng thể để bất cứ kẻ nào thay thế mình, thể.

      Quản gia Lâm bị ả ta quát như vậy, chán ghét trong lòng càng tăng thêm, nhưng bên ngoài vẫn làm ra vẻ sợ sệt, cuống quýt : "Phu nhân, nô tài chỉ là người nghe theo lệnh của Vương, đâu dám hỏi đến chuyện của Vương. Nếu phu nhân muốn biết, mời phu nhân hỏi Vương, nô tài dám lung tung".

      Chỉ cần ông ta nhắc đến Vương, chắc chắn nữ nhân này dám tìm chủ tử, trừ khi là nàng ta muốn sống nữa. Chẳng qua cũng chỉ là thân phận phu nhân, vậy mà luôn nghênh ngang kiêu ngạo, hoa tay múa chân, hung ác vô cùng, ông ta vừa mắt từ lâu. Nếu để nàng ta về xà cung bọn họ nhất định khổ rồi.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, Ngu Cơ nào dám hỏi Mặc Nhật Tỳ. Ả ta cũng chẳng phải kẻ ngốc, nô tài còn có thể hù dọa được, chứ sao có thể ngốc ngếch chạy tìm Vương, đâu phải ả ta chưa từng thấy qua Vương hỉ nộ vô thường.

      "Quản gia Lâm, Vương đâu?" hỏi được lý do, ả ta cũng có chút nóng vội, nghĩ muốn mau chóng hầu hạ Vương cho tốt, để củng cố địa vị của mình.

      Quản gia Lâm bĩu môi, nhàn nhạt : "Phu nhân, nô tài biết, Vương cũng hề cho nô tài".
      Last edited by a moderator: 16/10/15
      Friendangel2727, BaoYu, 1393 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :