Chương 47: Vương thần bí.
Nghe Mặc Nhật Tỳ như vậy, Lý Quả lại nghĩ đến tình cảnh tại của bản thân, nhất thời im lặng. ta đúng, ''mục tiêu công kích'' chính là tình cảnh giờ của .
"Quản gia Lâm, hằng ngày, ông lái xe đưa tiểu thư học, và nghe theo dặn dò của ấy." biết mình thuyết phục được Lý Quả, nhịn được cười đắc chí, sau đó liền căn dặn quản gia Lâm đứng bên cạnh.
Quản gia Lâm vô tình nhìn thấy Mặc Nhật Tỳ mỉm cười, liền bị dọa đến giật nảy, thân mình ngừng run rẩy.
Ông ta chưa từng nhìn thấy Vương cười thoải mái như vậy, vội ổn định lại tâm trạng, cuống quýt : "Vâng, chủ nhân, tôi nhất định chăm sóc tiểu thư tốt."
Mặc Nhật Tỳ vừa lòng gật đầu, cảm thấy cực kỳ vui vẻ khi kế hoạch của mình tiến hành vô cùng thuận lợi.
Lý Quả còn gì để , trong lòng thầm nghĩ: mình có cái gì để người ta lợi dụng cơ chứ? Tiền bạc , nhan sắc , có mỗi cái mạng này, có quyết định rồi.
"Em xem phòng mình trước , lát nữa xuống đây, tôi chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn cho." Mặc Nhật Tỳ vỗ vỗ tay , giục nghỉ ngơi trước.
"Cám ơn ". Lý Quả từ chối nữa, ngoan ngoãn theo quản gia Lâm về phòng mình.
vừa , Mặc Nhật Tỳ liền đứng dậy, rời khỏi phòng khách, ra bên ngoài biệt thự, rồi biến mất.
căn phòng xa hoa nào đó tầng hai.
"Tiểu thư, đây là phòng của , biết có thích hay ?" Quản gia Lâm cẩn thận đưa Lý Quả lên tầng, sau khi dẫn vào trong căn phòng, mới cung kính hỏi.
Ngay khi Lý Quả vừa bước vào, liền biết nên như thế nào, chỉ là thích, mà chính là ''được sủng mà lo''. Phòng này đúng là dành cho những kẻ bình dân, ít nhất cũng phải là đại gia mới có thể ở được gian phòng như thế.
Quản gia Lâm thấy sau khi Lý Quả bước vào vẫn chưa hề lời, liền nghĩ rằng thích, khỏi đổ mồ hôi lạnh, vội : "Có phải là tiểu thư thích? Tôi lập tức sắp xếp lại lần nữa, nhất định khiến tiểu thư vừa ý".
", , , vậy là được rồi, tôi rất thích. Quản gia Lâm đừng vội, làm phiền ông nhiều rồi." Lý Quả thấy ông ta lo lắng, mới phát mình chỉ mải kinh ngạc mà quên mất quản gia Lâm.
Quản gia Lâm nghe xong, lập tức thở phào. Vị tiểu thư này rất tốt, giống vị kia...
"Vậy tiểu thư có muốn nghỉ ngơi chút ?" Ông ta chu đáo hỏi, thái độ lại càng thêm cung kính.
Chương 48: Sợ hãi
Lý Quả vừa định cũng được, nhưng sau đó lại chợt nhớ ra tiểu hắc xà trong tay mình, vội vàng gọi ông ta: "Quản gia Lâm, tôi muốn xin ông tìm chút thức ăn giúp tôi, tôi muốn đút cho nó ăn".
Dứt lời, Lý Quả liền giơ tiểu hắc xà nằm trong lòng bàn tay mình ra, có chút ngượng ngùng. Vừa mới đến làm phiền người ta, rất áy náy.
Song, lúc quản gia Lâm nhìn thấy tiểu hắc xà trong tay Lý Quả, liền sợ đến mức lùi về phía sau vài bước. Sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, vô cùng sợ hãi, thân mình run rẩy, cuối cùng, vẫn dám nhìn tiểu hắc xà và Lý Quả.
Vương, vương, là bản thể của Vương, ông ta vừa nhìn liền nhận ra ngay, còn cả cảm giác quen thuộc kia nữa. Bản thể của Vương lại ở trong tay tiểu thư, cái này, cái này, là quá khó tin rồi!
Làm sao có thể, làm sao có thể, sao Vương có thể đem bản thể của mình cho nhân loại được? Trong lòng ông ta lại tiếp tục tăng tầm quan trọng của Lý Quả lên gấp bội, thân phận này chắc đơn giản rồi.
"Quản gia Lâm, ông làm sao vậy? À, ông sợ rắn à, đừng sợ, tiểu hắc xà cắn người đâu, nó vô cùng hiểu chuyện, làm loạn. Ông yên tâm, tôi mang nó theo hàng ngày."
Lý Quả tưởng quản gia Lâm sợ rắn, lại sợ rắn dọa người, nên vội vàng bảo đảm, hy vọng tiểu hắc xà bị đuổi .
Quản gia Lâm bị lời của Lý Quả dọa cho đổ mồ hôi lạnh, sau lưng ướt đẫm rồi. Ông ta dám nhìn thẳng , vẻ mặt càng thêm cung kính: ", , tiểu thư, tôi sợ rắn, tôi, tôi, tôi chỉ sợ xúc phạm tiểu thư thôi". Suýt chút nữa ông ta biết nên viện cớ gì rồi.
Lý Quả nghe xong, liền thở phào nhõm, sợ quản gia Lâm ghét rắn, để mình nuôi nó.
"Quản gia Lâm, ông yên tâm, nó có độc, cũng chẳng phải là rắn độc, hơn nữa, tôi để ý đến nó."
"Tiểu thư, tôi, tôi cho...tìm đồ ăn." Quản gia Lâm biết nên gọi tiểu hắc xà như thế nào, vội vàng bỏ lại câu này, rồi bỏ chạy mất dạng.
Bộ dạng của ông ta làm cho Lý Quả có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh bị cách bày biện trong phòng hấp dẫn, liền bắt đầu dạo quanh căn phòng thuộc về mình.
Đây là gian phòng khép kín, có phòng sách, phòng ngủ, phòng khách, nhà tắm, rộng tới 100m vuông. Trong phòng có đầy đủ mọi thứ, tất cả đều là đồ cao cấp, đều là những vật phẩm xa xỉ chưa từng thấy qua.
"Tên kia rất giàu có". thở dài hơi, khẽ lẩm bẩm.
'Nhân bỉ nhân khí tử nhân*' (người có thể bức chết người), ta là ngậm chìa khóa vàng ra đời, còn là ngậm rễ cây ra đời, đúng là khác nhau trời vực mà.
Chương 49: Xà Vương mọn nhất trong lịch sử
"Rắn con, dậy, dậy ". dạo xong, Lý Quả liền tóm lấy tiểu hắc xà ngủ say như chết, giọng gọi.
Mùa hè rồi mà sao vẫn mê ngủ như vậy? Chắc là có vấn đề gì ?
Tiểu hắc xà bị đánh thức, bất mãn từ từ hé mở con mắt, sau đó lại lười biếng xoay người cái, nằm thẳng đơ trong lòng bàn tay Lý Quả.
"Ngủ nhiều như thế, cũng thấy béo, chẳng thấy lớn nữa."
Mấy ngày nay, tiểu hắc xà vẫn ăn no ngủ kĩ, nhưng thân hình lại chẳng phát triển mấy.
Ngủ? Nó ngủ nhiều hồi nào, buổi tối bị cắt phúc lợi, ban ngày bị mang , lúc lúc lại càng dễ chịu. Còn về phần ăn? Càng khỏi phải , cơm, thịt, bánh mì, nước, bữa cố định, nó chưa từng nếm qua thứ gì khó ăn như vậy đâu.
Tiểu hắc xà bất mãn trợn mắt nhìn Lý Quả, sau đó, đôi mắt nhanh chóng loạn chuyển, biết lại nghĩ cái quỷ gì.
"Rắn con, về sau chúng ta ở tạm nơi này, nên mày được chạy loạn, được cắn người, được dọa người. Tao cố gắng mang mày cùng, mày phải nghe lời đó, nếu tao đành phải thả mày vào rừng thôi". Lý Quả vuốt ve thân thể mềm mại của nó, cảm giác trơn bóng giống như tơ lụa hảo hạng vậy.
Nhóc con kia vừa nghe, lập tức nâng người dậy, bò tới bò lui trong lòng bàn tay , lúc lắc đầu, giống như muốn phản đối tàn nhẫn của .
"Chỉ cần mày nghe lời, tao bảo đảm vứt mày ." cười tít mắt với nó, rồi chọc chọc vào cái đầu quả dưa, như đe dọa nó.
Từ ngoài cửa nhìn vào, quản gia Lâm vừa vặn chứng kiến cảnh này, sắc mặt của ông ta lập tức biến đổi như bảy sắc cầu vòng, vô cùng khó coi, trong lòng cũng đầy kính sợ.
Vương chưa bao giờ để ai chạm vào thân thể của mình cả, lại càng thể biến thành như vậy để lấy lòng nhân loại, đúng là quá khó tin rồi. Ông ta lập tức quyết định, nhất định phải phục vụ vị tiểu thư này tốt.
"Tiểu thư, đồ ăn đến đây". Ông ta vội lau mồ hôi, đứng ở bên ngoài, cung kính , dám có nửa phần sơ suất.
Lý Quả thấy ông ta cung kính đứng chờ ở ngoài, lập tức đứng dậy, bước lên trước : "Quản gia Lâm, chuyện nhặt này cũng phải làm phiền ông, ngại quá".
" dám, dám, là tiểu thư, đây là chuyện tôi phải làm. Mà chuyện này đáng nhắc tới, tiểu thư đừng bận tâm, tôi rất bất an". Vẻ mặt quản gia Lâm lo sợ, . Sao ông ta dám nhận lễ của Lý Quả, sao dám để khó xử chứ.
Chương 50: Đút cho nó ăn
Lý Quả có chút nghi ngờ, thái độ của quản gia Lâm khiến nhớ đến các quản gia thời cổ đại, cũng kính sợ, khách sáo như thế, giống như bán mình vậy.
"Vậy, cám ơn quản gia Lâm".
Tuy 'lễ nhiều người trách', nhưng quản gia Lâm quá khách sáo, thực khiến hơi đau đầu. Cứ giữ lễ qua lại, có đôi chút khổ sở.
Quản gia Lâm nghe xong, liền thở phào hơi, càng cảm thấy vị tiểu thư này dễ phục vụ, chút kiêu ngạo, rất dễ sống chung, mà còn rất hiểu lễ nghĩa. Tuy là nhân loại, nhưng cũng tệ.
"Quản gia, ông đặt xuống bàn , tự tôi lấy được rồi." thấy ông ta bê cái mâm lớn, bên bày đủ loại điểm tâm, rực rỡ muôn màu, làm hoa hết cả mắt, vội vàng .
"Vâng, tiểu thư". Quản gia Lâm hoàn toàn nghe theo , trong lòng ông ta sớm xem là chủ nhân. Ngoại trừ Mặc Nhật Tỳ, là người thứ hai.
Sau khi quản gia Lâm rời , Lý Quả mới đặt tiểu hắc xà lên bàn, rồi dùng tay lấy từng đĩa thức ăn ra.
"Rắn con, ăn cơm thôi."
hạnh phúc quá , đến cả thức ăn cho rắn cũng ngon như vậy, sơ qua cũng khoảng mười món khác nhau rồi. Người cũng chưa từng được đối xử tốt đến vậy đâu, hâm mộ quá rồi đó!
Tiểu hắc xà chậm rãi nâng người lên, nhìn thoáng qua những món điểm tâm phong phú, cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú, tuy đây chính là những món bình thường nó thích ăn nhất.
"Đến đây, nếm thử chút , nhìn nữa cũng thể no đâu". viên tròn mẩu bánh, đưa tới miệng nó, dịu dàng dỗ.
Tiểu hắc xà mở miệng , cắn nửa non miếng bánh, sau đó từ từ nhai nuốt, chút vội vàng, tao nhã vô cùng.
"Woa, mày có kén ăn, cái gì cũng ăn được, hề tham ăn, đúng là tầm thường đâu". Nhìn dáng vẻ này của nó, nhịn được khen ngợi. Đổi lại là mình, chắc sớm ăn như hổ đói rồi, sao có thể ăn từng miếng từng miếng được chứ?
Đó là thôi! Tiểu hắc xà thầm trong lòng, sau khi ăn được hai, ba miếng, nó liền hết hứng. ra, nó nhất thiết phải ăn, cho dù có đói dăm ba hôm cũng chẳng sao, bảy ngày ăn cũng chẳng chết được. Nhưng là, ở trước mặt , sao nó có thể chẳng ăn tí gì được? Nó bị nghi ngờ ngay.
"Thôi rồi hả? Mày đói sao?" Khi đút cho nó ăn thêm vài miếng, nó sống chết cũng chịu mở miệng, làm cho Lý Quả hơi ngạc nhiên.
Con rắn này rất kỳ lạ, mà lúc Mặc Nhật Tỳ nhìn thấy nó, cũng hề đòi lại, khiến hơi khó hiểu
Last edited by a moderator: 16/10/15