1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: định đưa tôi đâu


      Trong lúc hốt hoảng, liên tục gọi nó, tiểu hắc xà bỗng giật giật, hai mắt từ từ mở ra, sau khi liếc Lý Quả cái, lại nhắm lại.

      "Mày làm tao sợ muốn chết, có biết hả?" Khẽ vỗ lên thân thể của nó, Lý Quả dịu dàng , lo lắng dần tiêu tan.

      Tiểu hắc xà lại mở mắt, nhìn chút, đầu vừa nghiêng , lại bắt đầu ngủ tiếp.

      "Mày phải là heo mới đúng, tại cũng đâu phải mùa đông, sao lại thích ngủ giống như heo vậy?"

      Tuy quen với những hành động kỳ lạ của tiểu hắc xà, nhưng vẫn cảm thấy nó có mấy thói quen của loại rắn.

      Tiểu hắc xà khẽ giật thân tỏ ý kháng nghị, rồi lại thoải mái ngủ, chẳng thèm để ý đến .

      "Em thú vị". Tiếng cười trầm thấp của Mặc Nhật Tỳ chợt truyền tới, chỉ thấy vừa lái xe vừa liếc bọn họ.

      Lý Quả vì tiểu hắc xà mà quên mất tồn tại của Mặc Nhật Tỳ, lúc nghe thấy giọng trầm ổn kia, mới hơi hốt hoảng. Sau đó mới nhớ ra ta, nhất thời có chút xấu hổ.

      "Em vẫn hay chuyện với nó à?" hề chế giễu , ngược lại còn nghiêm túc hỏi, rồi lại liếc mắt nhìn tiểu hắc xà.

      "Nó rất ngoan, cũng rất đáng , chưa bao giờ loạn hay gây chuyện, kén ăn, lại rất nghe lời." nghĩ nghĩ, rồi liệt kê hết ưu điểm của tiểu hắc xà. tóm lại, nó vô cùng đặc biệt.

      Mặc Nhật Tỳ cười thần bí, sau đó tiếp: "Em rất thích rắn".

      Thế nhưng, Lý Quả lại lắc đầu, "Tôi sợ rắn, nhưng biết vì sao, những con rắn ấy lại sợ, cũng chưa từng hại tôi, tóm lại là vô cùng ngoan ngoãn, đến cả chính tôi cũng chẳng hiểu".

      "Có lẽ em có duyên với rắn". sâu xa , rồi chuyên tâm lái xe.

      Lúc này, xe ra khỏi nội thành, rẽ vào khúc cua đường Bách Thanh, tiếp tục tới nơi dân cư thưa thớt.

      "Tôi biết, có lẽ vậy". Lý Quả hề để ý đến cảnh sắc bên ngoài, bị đề tài của ta cuốn hút, nghĩ ngợi chút mới trả lời.

      Mặc Nhật Tỳ chỉ mỉm cười, về sau biết.

      " đưa tôi đâu vậy?"

      Lúc Lý Quả thấy khung cảnh trước mắt, liền vô cùng sợ hãi, quay đầu bối rối nhìn Mặc Nhật Tỳ, hề che dấu kinh hãi.

      Khi nào tâm đề phòng của lại thấp như thế? Vô thức bị đưa đến chỗ này, tại mới phát ra.

      Chương 44: Đây là chốn bồng lai tiên cảnh sao?


      "Nhà tôi". thong thả đáp, vẫn chuyên chú lái xe, giống như tất cả là chuyện đương nhiên.

      Nhà ta? Đáp án này làm cho tâm tư kinh sợ của dần ổn định. Chỉ có điều, vùng ngoại ô này khiến rất bất an, bởi vì, cho dù là biệt thự, vẫn rất xa xôi.

      "Tôi ". kiên quyết từ chối, song, xe, cũng dám nhảy ra.

      Mặc Nhật Tỳ như nhìn thấu tâm tư của Lý Quả, mỉm cười, thản nhiên : "Em thích".

      Nhà ta cũng đâu phải nhà , sao phải thích? Song, nhìn thấy ta có ác ý, mới tạm yên lòng, cuối cùng cũng bình tĩnh được chút.

      Chỉ lát sau, khi chiếc xe thể thao xa hoa rẽ đến bảy, tám lần, khu biệt thự mỹ lệ đột nhiên xuất trước mắt Lý Quả.

      Biệt thự theo phong cách phương tây, phía trước cổng là vườn hoa to rộng, trồng rất nhiều loại hoa, cách đó còn có rừng cây 'thanh sơn tú thủy', giống như vương quốc trong truyện cổ tích.

      Đẹp quá, đẹp quá ! Lý Quả bị cảnh sắc này hấp dẫn, miệng há to, lúc lâu vẫn chưa thể khép lại, hai mắt trừng lớn, khó có thể tin nơi đây lại có chốn bồng lai tiên cảnh này.

      mơ sao? cứng nhắc quay đầu, nhìn Mặc Nhật Tỳ ngồi bên cạnh. Mặc Nhật Tỳ dừng xe, vẻ mặt tươi cười nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Lý Quả.

      "Đây, đây là nhà sao?" Giọng của như truyền ra từ trong mộng, ánh mắt tham lam nhìn cảnh sắc trước mắt.

      Mặc Nhật Tỳ bĩu môi, này thấy kim cương hề có phản ứng, ngược lại chỉ có mấy cảnh này thôi, lại làm cho bày ra dáng vẻ đó, đúng là dễ thỏa mãn mà!

      "Chào mừng về nhà". bày ra tư thế xin mời, sau đó tự mình xuống mở cửa xe, rồi kéo ra ngoài.

      " ở đây à?" chăm chú nhìn những đóa hoa, chiếc lá xinh đẹp đong đưa trước gió, cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cùng hâm mộ.

      Mặc Nhật Tỳ nhìn lướt qua chỗ ở của mình, cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt mà. Nếu đến đặc biệt chỉ có nơi đây hề có bóng người, vậy mà này chẳng thèm để ý.

      "Đúng vậy."

      " là hạnh phúc".

      thực rất ghen tỵ, đây chính là ước mơ của đó, chỉ có điều, mãi mãi cũng chẳng thể thực được.

      "Em thích là tốt rồi, về sau em ở lại đây". dắt tay , xuyên qua vườn hoa, đến tòa nhà chính.
      Last edited by a moderator: 16/10/15
      Friendangel2727, 139PhongVy thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      roi, c da bi a bat coc roi !!!!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45: Của tôi là của em


      Thích, sao có thể thích đây? Nhưng ở chỗ này?

      ", được, tôi thể tùy tiện ở nhà người khác được, như vậy là đúng". vội vàng từ chối, nhưng trong lòng lại rất tiếc nuối.

      "Nhà của tôi chính là nhà của em". quay đầu lại, bình tĩnh ra những lời này, sau đó nắm lấy tay Lý Quả, dạo bước trong biển hoa.

      Thịch!

      Tim của Lý Quả đột nhiên đập mạnh, bởi vì câu này, khiến rất cảm động. Chưa từng có ai đối xử tốt như vậy với , cũng chưa từng có ai với như thế, cho dù là giả vờ, cũng chưa từng.

      So với những đóa hoa thấy, những bông hoa này còn kiều diễm, xinh đẹp hơn rất nhiều. Tâm phòng bị của Lý Quả tan biến, chỉ còn lại niềm vui sướng khi chìm trong biển hoa. có thể đứng vững trước tấn công của kim cương, nhưng lại khuất phục trước biển hoa kia.

      "Tôi thích chỗ này". khẽ , vẻ mặt như mộng như ảo, hề che dấu suy nghĩ của mình.

      Mặc Nhật Tỳ chỉ mỉm cười, sớm biết nên mới từng bước dẫn đến đây, tốn ít tâm tư đâu.

      Tòa biệt thự ngày càng gần, tường được sơn màu trắng, càng thêm nổi bật giữa cái sắc xanh êm dịu của cây cỏ. Chưa đến nơi, cửa bị kéo ra, người đàn ông trung tuổi từ trong bước ra, vẻ mặt cung kính nhìn hai người.

      "Chủ nhân, tiểu thư, hai người trở về". Người đàn ông trung tuổi hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý Quả, ngược lại, giống như sớm biết. Lúc nhìn Lý Quả, vẫn là cung kính gật gật đầu.

      Mặc Nhật Tỳ gật đầu với ông ta, sau đó, hơi mất tự nhiên với Lý Quả: "Đây là quản gia Lâm, về sau em có chuyện gì cứ bảo ông ấy làm".

      "Vâng, tiểu thư, về sau có chuyện gì cứ với tôi." Quản gia Lâm nở nụ cười tươi tắn, phụ họa theo Mặc Nhật Tỳ.

      Lý Quả chưa từng gặp qua tình cảnh này, nên hơi bối rối, biết trả lời như thế nào, đành xấu hổ mỉm cười nhìn , khách sáo gật đầu.

      "Cám ơn quản gia Lâm."

      "Quả Quả, chúng ta vào thôi". Mặc Nhật Tỳ kéo tay , vượt qua quản gia Lâm, thẳng vào trong.

      Quản gia Lâm cũng theo sau, thái độ vô cùng cung kính, cực kỳ cẩn thận.

      Vừa mới bước vào biệt thự, Lý Quả lại bị dọa. Bên trong xa hoa, lộng lẫy, mặt đất còn trải lớp thảm dày, kiến trúc theo phong cách châu âu, tất cả đều toát lên vẻ xa xỉ.

      bước cũng được, mà bước cũng được. Tấm thảm kia còn đắt hơn gấp nhiều lần so với trang phục của , đẹp đến nỗi thể phá hỏng. Lý Quả chợt dừng bước chân.
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      Friendangel2727Aliren thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Sao mh thay c 9 nha que wa >^^<

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: là nữ chủ nhân.


      "Làm sao vậy?" Thấy , Mặc Nhật Tỳ khó hiểu hỏi.

      Lý Quả xấu hổ vô cùng, ở chỗ xa lạ này, liền cảm thấy luống cuống tay chân, hoàn toàn thể dung hòa.

      "Tôi, tôi sợ làm bẩn nhà ". Trước ánh mắt khó hiểu của Mặc Nhật Tỳ, Lý Quả lắp bắp .

      "Cho dù đẹp, cũng chỉ là nơi ở mà thôi". để ý đến lời giải thích của , lập tức kéo vào trong, hoàn toàn cho cơ hội từ chối.

      Lý Quả đành phải cam chịu bước theo sau, cho đến khi ngồi xuống ghế sofa rộng rãi, thoải mái, mới cảm thấy nhõm.

      "Chủ nhân, phòng của tiểu thư chuẩn bị xong rồi". Quản gia Lâm tự mình bưng trà lên, sau đó cung kính .

      Mặc Nhật Tỳ gật gật đầu.

      "Tôi ở đây đâu". Lý Quả nghe thấy mình có phòng ở, khỏi kinh sợ, vội vàng .

      "Quản gia Lâm, về sau tiểu thư chính là chủ nhân ở nơi đây, được thất lễ, được quá đáng. Tiểu thư muốn cái gì là cái đó, mệnh lệnh của tiểu thư chính là của tôi". Mặc Nhật Tỳ hoàn toàn để ý đến , lập tức căn dặn quản gia Lâm.

      Vẻ mặt của quản gia Lâm rất bình tĩnh, cung kính đáp: "Vâng, chủ nhân".

      Đây là tình huống gì vậy? Người ta cứ như vậy mà quyết định hộ sao? Chuyện tốt từ trời rơi xuống, phải nằm mơ đó chứ? Lý Quả khó có thể tin được, lại có thể may mắn như vậy, tuyệt đối có khả năng.

      "Mặc, Mặc Nhật Tỳ, chúng ta thân cũng chẳng quen, như vậy tốt đâu".

      biết thiên hạ chẳng có bữa cơm nào là miễn phí cả, tuyệt đối có, sao lại có mục đích chứ? biết mình chẳng phải là người "nghiêng nước nghiêng thành'' gì mà khiến cho đàn ông đưa đến tận biệt thự sang trọng như vậy cả, Lý Quả tuyệt đối biết điều này.

      "Quả Quả, của tôi chính là của em, tôi thích em, sau này nơi đây chính là nhà của em. Có cái gì mà tốt, tôi cảm thấy rất tốt đó."

      Mặc Nhật Tỳ biết nghĩ gì, trong lòng khỏi cảm thán bình tĩnh, ham vật chất và cả tự ti của .

      Lý Quả trợn tròn mắt, có điểm gì khiến ta cứ nắm chặt mãi buông, sao mãi mà ta vẫn chẳng nghe chứ?

      hơi bối rối, liên tục xua tay: " được, được, vô công hưởng lộc, chúng ta lại chẳng thân, tôi thể đồng ý".

      Mặc Nhật Tỳ nhìn , im lặng lúc lâu, rồi bất ngờ nở nụ cười, sau đó nhàn nhạt : "Quả Quả, em cũng thể ở lại trường nữa, cần gì phải làm khó bản thân. ra, trong lòng em cũng rất ràng, các ấy đối xử với em ra sao, làm người cần tự làm khó mình, hãy đối xử tốt với bản thân chút".
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      Friendangel2727, BaoYu139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :