Chương 37: Khiêu khích
"Có tìm được hay ?"
Trong lúc người xà chơi đùa vui vẻ, cửa phòng bị đẩy ra, Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân vô cùng mệt mỏi, toàn thân ướt sũng bước vào. Vừa mới tỉnh dậy lâu, Lý Lan vội lên tiếng hỏi trước.
Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân liếc cái, chậm rãi lắc đầu. Viên kim cương kia biết trị giá bao nhiêu vạn, là người thể thờ ơ, huống chi là bọn họ? Hai người họ cũng phải đấu tranh lúc, mới gạt hết sĩ diện để mò nó.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lý Lan lo lắng hỏi.
Tuy là cũng rất muốn tìm, nhưng nhìn thấy hồ nước sâu, rộng như thế, lại chẳng biết bơi, biết là phải mò đến ngày, tháng, năm nào nữa. Huống chi, viên kim cương kia lại rơi xuống bùn, có mò cũng chẳng được.
Hà Tiểu Ngân cắn răng, hạ quyết tâm : "Hôm nay có lớp, tiếp tục mò, chúng ta là người nghèo, thể để lãng phí như vậy được".
xong, còn oán giận liếc Lý Quả cái.
Có những người muốn nhưng vẫn cứ đạt được, mà những thứ bọn họ muốn lại chẳng chiếm được. Cho nên, trong lòng bọn họ cực kỳ bất bình, hơn nữa, Mặc Nhật Tỳ là do bọn họ phát trước mà.
" tại, người ta bám lấy kẻ có tiền, đâu còn để mắt đến viên kim cương nho đó chứ? Người ta còn thu được nhiều hơn cơ". Vu Tú Tình hừ lạnh , rồi vội vàng cởi quần áo ướt nhẹp ra.
Hà Tiểu Ngân cũng đứng về phía Vu Tú Tình, hoàn toàn cắt đứt với Lý Quả.
Lý Quả mặt đổi sắc nghe hai người họ châm chọc, trong lòng cảm thấy vô cùng bi ai. Nhưng tiếp tục tranh cãi hay xin bọn họ tha thứ nữa, chẳng cần thiết, cũng còn ý nghĩa.
Qua mấy tháng nữa là tốt nghiệp rồi, đường ai nấy . Tuy vẫn rất quan tâm, nhưng người ta lại cần, cần gì phải quá cố chấp.
Tuy là như thế, nhưng cuộc sống của cũng chẳng mấy dễ chịu.
Sau khi Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình thay đồ và ăn qua loa xong, liền tiếp tục mò, cho dù là trở lại hay rời , họ vẫn quên mỉa mai trận.
Lý Quả muốn tiếp tục chịu đựng cơn giận của bọn họ nữa, nghĩ nghĩ lúc liền mang theo tiểu hắc xà, lén lút tới phòng học. Cầm cuốn tiểu thuyết lên đọc, như vậy mới có thể quên hết chuyện vui.
Chỉ có điều, vận mệnh vẫn muốn buông tha cho Lý Quả.
Sẩm tối, lúc chuẩn bị về ký túc xá ăn cơm tối, chợt nghe thấy rất nhiều tiếng la hét, dường như còn có cả tiếng kêu cứu.
có chút khó hiểu, biết xảy ra chuyện gì, vì thế liền mang theo tiểu hắc xà cùng sách vở quay về ký túc xá. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng chẳng liên quan đến , muốn xem náo nhiệt.
Chương 38: Ngoài ý muốn
"Hu hu hu..."
Tiếng còi xe cứu thương dần dần truyền đến, sau đó là những thanh la hét ầm ỹ.
"Xe cứu thương đến rồi, xe cứu thương đến rồi."
"Người ở đây, người ở đây."
"Mau nâng bạn ấy lên , mau, mau..."
Rất nhanh, đợi Lý Quả hiếu kỳ đến xem náo nhiệt, xe cứu thương kia rít lên, chở người , chỉ để lại mọi người ngơ ngác đứng nhìn.
Lý Quả đến chỗ xe cứu thương vừa đỗ, vừa thấy liền có chút ngây người. Đó chính là hồ nước, nơi Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân nhảy xuống mò kim cương.
xảy ra chuyện rồi! vừa nghĩ như vậy, lập tức hơi kinh hoàng.
biết là ai vậy? biết người kia thế nào rồi? Tuy liên quan đến mình, nhưng vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt.
Bốp!
Đột nhiên, người toàn thân ướt sũng vừa rồi còn khóc rống, lúc phát thấy Lý Quả, liền vọt tới trước mặt , lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai, quăng cho cái tát vang dội.
"Là , là , đều là . Là lỗi của , là đầu sỏ gây nên chuyện. Nếu phải cướp mất người trong lòng chúng tôi, nếu phải để cho ta ném viên kim cương kia , Tú Tình cũng chìm. là hung thủ, là kẻ sát nhân."
toàn thân ướt sũng kia chính là Hà Tiểu Ngân, chỉ thấy mặt đầy nước mắt, sau khi tát Lý Quả xong, liền vừa đánh vừa kéo Lý Quả, đem tất cả trách nhiệm và tội danh đều đổ lên đầu Lý Quả.
Lý Quả nghe xong, lập tức ngừng run rẩy, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Đây là chuyện gì chứ? làm gì sai sao? Vu Tú Tình chết sao? ấy, ấy...
Hà Tiểu Ngân liên tục đánh người, tay đấm chân đá, mọi người thấy thế liền vội vàng kéo ra, sau đó mới cứu được Lý Quả vẫn còn chưa hồi phục tinh thần.
" là hung thủ, nếu ấy chết, có thành quỷ cũng tha cho đâu". Hà Tiểu Ngân vừa khóc vừa gào.
ta hận Lý Quả đến tột cùng, có khả năng tha thứ.
Lý Quả thất hồn lạc phách, suýt chút nữa lỡ tay buông tiểu hắc xà ra, may mà vẫn luôn ôm chính mình, đồng thời cũng ôm cả nó, mới để cho nó xuất trước mặt mọi người.
ấy, chết rồi?
Lòng lạnh, rất lạnh, lạnh đến nỗi cảm giác như linh hồn mình tiêu tan rồi. Toàn thân đau đớn Lý Quả cũng chẳng cảm nhận được, thậm chí là ánh mắt khác thường của mọi người, cũng biết, chỉ có suy nghĩ.
Vu Tú Tình, chết?
Chương 39: ấy chết
"Đây là sao?" Lý Quả giống như du hồn, mắt có tiêu cự nhìn người bên cạnh, thào hỏi, mất sức sống ngày xưa.
"Có lẽ Tú Tình bị chuột rút, sau đó liền chìm xuống. Quả Quả, liên quan đến chị đâu, chị đừng tự trách mà."
Người luôn đứng bên cạnh và đỡ lấy Lý Quả, phải ai khác, chính là em họ Lý Lan của .
Sau khi Lý Lan thấy Lý Quả bị đánh, liền lập tức đỡ lấy Lý Quả, sợ Lý Quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sắc mặt Lý Quả trắng bệch, lắc lắc đầu, đầu óc trống rỗng, vô cùng khủng hoảng, vô cùng bất an. người còn sống sờ sờ, đột nhiên có thể biến mất, chẳng thể tiếp nhận được.
"Đều là lỗi của chị, lỗi của chị". thào . Trong mắt dường như chứa bất kỳ ai, tất cả đều rất mơ hồ.
Lý Lan rất buồn rầu, chỉ có biết, tất cả đều phải lỗi của chị họ. Chỉ tại hai người kia cứ nghĩ quẩn trong lòng, chỉ biết đố kỵ, vậy còn trách ai được? Chỉ có thể trách chính họ mà thôi.
"Là chị, là chị."
Trong lòng Lý Quả vô cùng hối hận, lúc trước nên sớm nhường lại, sớm tránh xa, có chuyện ngày hôm nay.
Lúc này, Lý Lan biết nên gì, tại, Lý Quả hoảng hốt, có gì cũng nghe lọt.
"Hung thủ, hung thủ." Sau khi Hà Tiểu Ngân bị mọi người kéo ra, vẫn ngừng vừa khóc vừa kêu Lý Quả.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lý Quả thất hồn lạc phách, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, đủ loại suy đoán cũ rích đều lần lượt xuất .
Lý Lan kéo Lý Quả xuyên qua đám đông, về phía ký túc xá, dẫn Lý Quả về phòng.
"Lan Lan, là lỗi của chị". Trở lại ký túc xá, sau hồi sững sờ, Lý Quả mới dần khôi phục lại lý trí, vô cùng đau thương .
"Chị có lỗi gì trong chuyện này cả, yên tâm, em nghĩ Tú Tình sao đâu. Vừa nãy, lúc được cứu lên, ấy cũng tỉnh lại rồi, Tiểu Ngân hơi phóng đại thôi".
Lý Lan tận mắt thấy Vu Tú Tình sau khi được cứu lên tỉnh lại, cảm thấy Hà Tiểu Ngân chuyện bé xé ra to, chỉ là mượn dịp này để trút giận mà thôi.
Lý Quả vừa nghe trước khi bị đưa , Vu Tú Tình tỉnh lại, liền thở phào nhõm, thần kinh căng thẳng cùng thân thể cứng ngắc cũng dần buông lỏng, còn hoảng loạn như lúc trước.
"Lan Lan, có ? Em gạt chị chứ?" yên lòng hỏi lại. chỉ sợ em họ vì muốn an ủi mà gạt mình, nên hỏi lại cho chắc.
Last edited by a moderator: 16/10/15