1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện 4: Ân ái

      “Đây là quyết định của chính , có lẽ có ý nghĩ riêng của mình .”

      cũng biết nên thế nào về hành động này của Mặc Nhật Tỳ, đợi đến lúc cùng trở lại Xà quốc liền phát toàn bộ phi tử và nữ nhân đều bị đưa ra khỏi cung. Có thể thấy được Mặc Nhật Tỳ hạ quyết tâm vĩ đại để làm ra công trình vĩ đại, thậm chí hoàn toàn là quá liều lĩnh rồi. , đặc biệt cảm động, người đàn ông này mà làm ra rất nhiều chuyện. người, phải chỉ là suông mà ít nhất phải có hành động cụ thể mới được.

      Tri Vũ và Hoàng Nhi hẹn mà cùng gật gật đầu, trước kia tuy rằng các nàng cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng trong mấy năm qua, các nàng cũng cảm thấy cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Càng thêm yên tĩnh hơn, ít nhất có cảnh ngươi lừa ta gạt, có nhiều phiền toái như xưa.

      “Tiểu thư, đây cũng là biểu rằng Vương ngài đó.” Hoàng Nhi vô cùng hâm mộ , hoàn toàn sùng bái Mặc Nhật Tỳ.

      “Đúng là đối xử rất tốt với chị.” cười cười, uống trà, nhìn Mặc Nhật Tỳ ngồi xử lý công vụ cách đó xa.

      Đây chính là ‘nhất sinh nhất thế nhất song nhân’ ( đời kiếp đôi người) mà muốn, phải cùng rất nhiều phụ nữ tới chia sẻ người thương của mình. Có lẽ người đàn ông đó chinh phục được chỉ bằng chuyện này thôi.

      Mặc Nhật Tỳ cảm nhận được ánh mắt nồng nàn thương của , khỏi cũng nhìn lại , nụ cười hạnh phúc tràn đầy gương mặt , cứ như vậy, si ngốc nhìn .

      Lý Quả cảm nhận được ánh mắt nóng rực của , kìm lòng đậu khuôn mặt lặng lẽ ửng hồng, sau đó như chịu nổi ánh mắt như vậy, liền dời tầm mắt .

      Tri Vũ và Hoàng Nhi thấy thế, khỏi che miệng cười trộm. Các nàng nhìn thấy cảnh tượng này biết bao nhiêu lần rồi, toàn coi như thấy gì thôi. Hai người đó vẫn luôn quang minh chính đại ân ái như vậy đấy.

      “Mau làm việc .” Trái tim đập thình thịch, nhưng cảm giác ấy phát ra từ nội tâm khiến thể khống chế cũng thể ngừng được, túng quá đành có chút thẹn quá thành giận, khẽ mắng người đàn ông ở cách đó xa.

      Ở cách đó xa, Mặc Nhật Tỳ bởi vậy mà bày ra dáng vẻ sợ hãi, rụt đầu lại chút, vội vàng giả vờ nghiêm túc làm việc. phải mau chóng hoàn thành hết mọi công vụ, như vậy mới có thể ở cùng nàng, mà phải chỉ có thể thường xuyên nhìn lén chút, sắp ngồi yên rồi.

      Tri Vũ và Hoàng Nhi thấy thế vội vàng quay lưng lại, các nàng đều sắp nhịn nổi cười rồi. hết cách mà, mỗi ngày Vương hoàn toàn giống vị Vương giả, ngược lại giống như nô thê, sợ chết tiểu thư rồi.

      Bất luận kẻ nào cũng thể tưởng tượng nổi, Mặc Nhật Tỳ của ngày xưa vô cùng uy nghiêm mà giờ lại thành người như thế, là thê nô chân chính, là trâu ngựa thê tử.
      Last edited: 27/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện 5: Thay da đổi thịt


      Mặc Nhật Tỳ vui sướng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của , trong lòng ngứa ngáy, rất muốn lập tức chạy vội tới bên cạnh , ôm chặt vào trong lòng, hung hăng cắn mấy cái.

      "Nhìn cái gì vậy? Em già rồi, khó coi lắm." nghĩ tới, Lý Quả bị nhìn chằm chằm đến vô cùng ngượng ngùng liền buột miệng trêu chọc .

      Nhưng là, vừa dứt lời, sắc mặt Mặc Nhật Tỳ liền thay đổi, ngay sau đó liền như tia chớp xuất ở trước mặt , ôm chầm lấy .

      "Chàng làm sao vậy?" bị hành động của làm giật mình, có chút sợ hãi nhìn hỏi.

      Nhưng Mặc Nhật Tỳ cũng có trả lời , mà là hết sức cẩn thận nhìn khuôn mặt , từ xuống dưới nhìn kỹ càng lại lần.

      "Chàng làm sao vậy? Em tốt lắm nhé, có việc gì cả. Vừa rồi em đùa với chàng thôi, em còn trẻ lắm, già, cũng khó coi." vội vàng , hiểu được lo lắng cho mình, khỏi cảm thấy vô cùng tri kỷ, hạnh phúc.

      Có phu như thế, thê còn cầu gì nữa? thỏa mãn, có cầu gì cả.

      Mặc Nhật Tỳ nhíu mày chặt mày, gắt gao ôm , cũng có vì lời mà buông lỏng lo lắng ở trong lòng.

      Đúng vậy, sao có thể vừa nhận được hạnh phúc liền váng đầu rồi? Lý Quả khác hẳn với , có thể sống mấy ngàn năm, còn nàng chỉ sống được trăm năm ngắn ngủi, mà trong trăm năm ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đến tuổi trung niên, dần dần già , sau đó hóa thành đất vàng.

      , thể mất nàng, thể có nàng! Trăm năm đó trôi chỉ trong nháy mắt, đối với , chỉ chớp mắt cái liền trôi qua, mà còn có mấy ngàn năm dài dằng dặc, cuộc sống có nàng, phải trải qua như thế nào đây? phải đối mặt ra sao?

      Vừa nghĩ đến đây, cả người liền rét run, thể chấp nhận.

      "Quả Quả, ta thể để nàng rời khỏi ta, tuyệt thể!" thào , ánh mắt dần dần trở nên kiên định hẳn lên.

      "Chàng lại lời ngốc nghếch gì đấy, em nào có phải rời khỏi chàng đâu? Em và chàng ở cùng chỗ, rời khỏi chàng mà." cho rằng sợ mình rời khỏi , khỏi nở nụ cười, vội vàng an ủi .

      Mặc Nhật Tỳ nghe lời an ui của , khẽ cười, nhưng cũng hề giải thích gì, chính là vẫn ôm chặt như cũ, bao giờ chịu buông tay nữa.

      "Được rồi, được rồi, mau làm việc , em làm cơm cho chàng, làm món chàng thích ăn nhé, được ?" dỗ dành, cho lợi ích giống như dỗ đứa trẻ.

      "Được, ta muốn ăn đồ do tự tay nàng làm." Lần này, rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra, tràn ngập tình nhìn , tính trẻ con .

      Ngày mới sang, cảnh sắc tươi đẹp, trời trong nắng ấm, Mặc Nhật Tỳ vẫn còn ở lại trong phòng cùng , hề có ý muốn ra ngoài xử lý công vụ.

      "Hôm nay xong việc rồi à?" nhịn được tò mò, nhìn khuôn mặt tuấn tú của , trái tim liền đập thình thịch.

      Mặc Nhật Tỳ cúi đầu hôn lên mặt , cái trán tựa sát vào trán , dịu dàng : "Hôm nay , trong khoảng thời gian này cũng ."

      "Vì sao?" Hơi thở nóng rực phả vào mặt , làm cho càng cảm thấy nóng bỏng, chảy cả mồ hôi.

      "Cục cưng trở về, gần đây để bé tạm thời xử lý công vụ." ôm chặt , cười .

      Hả?! ra là cục cưng trở về à? Chỉ là phải bé con chạy trốn rất xa sao? đến mấy tháng liền quay về, sao bây giờ mới chạy chưa được bao lâu ngoan ngoãn chủ động trở về quản lý Xà quốc rồi?

      thấy có chút kỳ lạ, sao suy nghĩ của con trai mình chứ, thế nhưng lại đột nhiên trở về, làm cho cảm thấy hơi bất an.

      “Vì sao cục cưng lại quay về? Có phải xảy ra chuyện gì hay ?” Đầu hơi hơi rời khỏi trán , có chút sốt ruột, lo lắng truy hỏi.

      Mặc Nhật Tỳ sợ lo lắng, vội vàng an ủi: “ phải, phải, là vì ta muốn đưa nàng ra ngoài dạo, cho nên mới bảo cục cưng quay về.”

      Chỉ vậy thôi sao? vẫn quá yên tâm, trong lòng càng lo lắng hơn.

      phải là có chuyện gì chứ? Có chuyện gì nhất định phải cho em biết, cần tự mình gánh vác, chúng ta là người nhà mà.”

      Người nhà! Vành mắt Mặc Nhật Tỳ suýt chút nữa ươn ướt, kéo cả người Lý Quả qua, ôm chặt vào trong ngực, hề gì, bởi vì sợ chính mình vừa ra cảm động đến khống chế nổi.

      “Mẫu hậu, phụ vương.” Lúc này, bé con đột nhiên hò hét bay nhanh đến, cả người liền đụng vào trong lòng bọn họ, bập bẹ kêu.

      “Cục cưng, mẫu hậu vừa rồi còn thắc mắc vì sao con lại quay về đấy?” vội vàng ôm lấy bé, đặt vào trong ngực, hỏi.

      Mặc Nhật Tỳ chịu cho mình, như vậy đành phải hỏi bé thôi.

      Bé nhìn thoáng qua Mặc Nhật Tỳ ra hiệu cho mình đừng , nhưng bé lại nghe theo , thành thành với : “Phụ vương gọi con quay về là vì phụ vương muốn tìm kiếm bí pháp trường sinh cho Mẫu hậu.”

      Trường sinh? nghe mà giật cả mình, sau đó mới nhớ ra, ngày hôm qua vô tình thuận miệng lời như thế, đúng là để ở trong lòng, liền kêu con trai quay về trong đêm.

      “Chàng cũng là, gấp gáp cái gì chứ? Trường sinh hay trường sinh là do vận mệnh an bài, cần nghĩ quá nhiều, em cũng thèm để ý mà.” cực kỳ cảm động, nhưng hề có biện pháp nắm giữ sinh mệnh của chính mình, lại càng muốn quá quan tâm.

      “Nếu như có nàng, ta cũng muốn được trường sinh. Ta biết phải sống qua những ngày có nàng như thế nào.” Mặc Nhật Tỳ thản nhiên nhìn , lẳng lặng , nhưng khó để nghe ra được thâm tình trong giọng của .

      Cổ họng Lý Quả giật giật, lại phát bản thân chẳng thể thốt nên lời nào, thứ tình cảm khó tả cuộn trào mãnh liệt trong lòng , dao động, làm cho nhịn được mà đỏ hồng hai mắt.

      ra, em rất thỏa mãn, cần gì nữa rồi. Em có chàng, có cục cưng, đây là thu hoạch lớn nhất trong suốt cuộc đời của em, có gì quý giá và tốt hơn so với điều ấy.” ôm bé, bàn tay đặt lên bàn tay , cảm động .

      Nhân sinh như vậy là quá đủ! Tuyệt đối đầy đủ rồi! thấy vô cùng hạnh phúc, cực kỳ mỹ mãn, cực kỳ vui vẻ rồi! Lại nhận được nhiều hơn nữa trời cao đố kỵ đấy.

      , như vậy còn chưa đủ, ta muốn nàng tiếp cùng ta, chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi, sinh cùng chỗ, chết cùng chỗ, gì có thể chia tách được chúng ta, gì cả.” Mặc Nhật Tỳ dùng sức lắc đầu, năng khí phách, kiên định đổi, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn .

      lại nghẹn lời, hai mắt mông lung, chỉ nhìn thấy mỗi bóng dáng . cũng rất muốn rất muốn cùng hết đời người của , của . Nhưng là con người mà, con người sống thọ nhất cũng chỉ chừng trăm năm, già , tóc bạc trắng, cuối cùng chết, gì có thể ngăn cản được.

      “Quả Quả, ta nhất định tìm bí pháp trường sinh cho nàng, chúng ta phải tìm ngay bây giờ, thể đợi nữa rồi.” vội vàng, sợ hãi . Chỉ cần vừa nghĩ như thế, trong lòng liền chịu nổi, muốn chết .

      Lý Quả thấy như vậy, chỉ có thể liên tục gật đầu, hoàn toàn nên lời. Chỉ cần có thể để cho an tâm, có thể để cho vui vẻ, nhất định làm.

      “Phụ vương, Mẫu hậu, hai người , có cục cưng ở đây, cục cưng nhất định quản lý tốt Xà quốc. Phụ vương và Mẫu hậu cứ du ngoạn vui vẻ ở bên ngoài, cần lo lắng cho cục cưng ạ.” Bàn tay nho của bé vỗ lên mu bàn tay , cười tủm tỉm .

      “Đúng vậy, cục cưng đúng lắm, chúng ta có thể vừa du ngoạn vừa từ từ nghĩ cách, em rất muốn rất muốn cùng chàng khắp thế gian chuyến, đó vẫn luôn là giấc mộng của em.” nở nụ cười rồi bật khóc, nước mắt lặng yên rơi xuống tiếng động nào, mỉm cười dùng tay lau , với .

      lặng lẽ cảm động gật gật đầu, dịu dàng ôm vào trong lòng, “Ta và nàng cùng du ngoạn thôi.”


      ---Hoàn---
      Last edited: 27/10/16
      Elise Tuyen thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :