1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 279.3


      "Quả Quả, nàng cần lập tức trả lời ta, thế nhưng ta vẫn luôn thích nàng, thương nàng. Tuy rằng nàng biết được ta và là cùng tồn tại, chỉ là biến mất rồi, vì thế, hãy để cho ta thay thế đến thương nàng, ta chân chính thương nàng, hi vọng nàng cho ta cơ hội thôi." nghiêm túc lại vô cùng trịnh trọng , nhìn chớp mắt, hết sức khẩn trương. Đây là lần đầu tiên thổ lộ kể từ lúc chào đời tới nay, cảm giác đúng là tốt, đặc biệt kỳ diệu, thậm chí có cả cảm giác hạnh phúc.

      trầm tư, cúi đầu.

      "Ta biết trước kia bản thân rất tồi tệ, biết quý trọng, đối xử tệ bạc với nàng, đó là lỗi của ta. Mặc kệ trước kia như thế nào, tất cả đều xảy ra rồi, ta cầu xin nàng có thể tha thứ, nhưng cầu xin nàng cho ta cơ hội nữa, ta muốn dùng phần đời còn lại của mình thương nàng, trân trọng nàng, chờ đợi nàng, cho đến vĩnh viễn." hề nổi giận, chỉ cần nàng tuyệt tình dứt khoát như vậy nữa có cơ hội.

      Tất cả mọi người đều nín thở đợi trả lời, bao gồm cả bé con cách đó xa cũng rất nghiêm túc lắng nghe. Khẩn trương nhìn thần sắc của , trong lòng mọi người đều thầm sốt ruột, nhưng lại dám lung tung, chỉ có thể nhìn như thế.

      lâu sau, ngay tại lúc mọi người nóng lòng như lửa đốt, định giúp Mặc Nhật Tỳ mấy câu Lý Quả do dự chút, rốt cục cũng mở miệng : "Tôi biết."

      Lời của làm cho mọi người sửng sốt. biết là có ý gì? Đến cả cài này cũng biết sao? Thế nhưng, sắc mặt Mặc Nhật Tỳ đầu tiên là tối sầm lại tiếp đó liền sáng ngời hẳn lên.

      "Cảm ơn nàng cho ta cơ hội, ta nhất định hết sức quý trọng." vốn nghĩ đó là lời từ chối, nhưng lại lập tức nhận ra chút hương vị của do dự và lo lắng, lập tức vui sướng .

      Mặt bởi vì câu đó mà càng thêm đỏ, ánh mắt cũng thèm nhìn , trực tiếp dừng lại người bé.

      "A, tốt quá, tốt quá." Hoàng Nhi dẫn đầu thét chói tai, ở bên ngoài hoan hô.

      Tri Vũ cũng là mặt đầy hưng phấn, vô cùng kích động.

      "Tri Vũ chúc Vương cùng tiểu thư hòa thuận như lúc ban đầu, vĩnh viễn hạnh phúc." Nàng kiềm chế được tâm tình kích động, vành mắt đỏ ửng, vừa vừa hành lễ với bọn họ.

      Hoàng Nhi nghe xong, nước mắt cũng ào ào chảy xuống, cũng học bộ dạng của Tri Vũ, hướng về phía bọn họ cung kính : "Tiểu thư, ngài nhất định phải hạnh phúc, Hoàng Nhi biết Vương nhất định đối xử tốt với tiểu thư. Về sau Vương, tiểu thư và cả tiểu chủ nhân nhất định có thể sống hạnh phúc vĩnh viễn cùng nhau."

      Hận! luồng hận ý mãnh liệt ngừng dâng trào trong lòng Đại phi, khuôn mặt xinh đẹp của ả nhanh chóng vặn vẹo, ánh mắt vốn dĩ dịu dàng giờ chỉ toàn hận ý lạnh lẽo.

      Ở cách đó xa, Đại phi che giấu hơi thở của mình vô cùng tốt, phẫn nộ nhìn cảnh tượng hoà thuận vui vẻ đó, dưới ánh mặt trời và phụ trợ của hoa tươi, nhà ba người trông vô cùng hạnh phúc.

      Vẻ hạnh phúc đó như kim châm sâu vào lòng ả, kể từ lúc làm được Xà Hậu rồi thể mang thai, từ thuận buồm xuôi gió, ả chưa từng cảm thấy suy sụp đến vậy, càng ai có thể dẫm lên đầu ả, điều này làm cho tâm lý của ả nổi trận đùng đùng, càng thể dễ dàng tha thứ.

      Ả cố nén hận ý ở trong lòng xuống, nhìn bọn họ hồi lâu, rốt cuộc thể rời , bởi vì ả rất sợ Mặc Nhật Tỳ phát ra mình, nếu như thế kế hoạch của ả vô kế khả thi ( thể thực được) rồi.

      Ả vừa , bé liền cười tít mắt nhìn thẳng về nơi ả vừa đứng, Mặc Nhật Tỳ có phát ra ả nhưng bé phát ra, chỉ là bé , bởi vì bé còn muốn xem xem nữ nhân kia xuất ra hoa chiêu gì, vừa vặn có thể cho phụ vương càng thấy bộ mặt của ả, thuận tiện hết hy vọng .

      Từ sau khi Mặc Nhật Tỳ tốn chút tâm tư làm ra khung cảnh ấy ở trong biển hoa, quan hệ giữa và Lý Quả quả nhiên được cải thiện ít. Ít nhất bây giờ tặng chút quà, còn chơi cùng bọn họ, Lý Quả cũng thể phản đối, lại càng tỏ vẻ lạnh lùng với nữa, điều này làm cho cực kỳ cao hứng, thậm chí là phấn chấn.

      "Chị, thầy Mộc hẹn chị và cục cưng ra ngoài chơi đó." Mới ba ngày gặp Mộc Tử Tuấn, tin tức của ta còn chưa có tới tin nhắn của Lý Lan đến rồi.

      “Mẫu hậu, ai nhắn cho người vậy? Bé con khá là tò mò đối với chiếc di động trong tay , nhịn được ghé lại gần.

      đọc tin nhắn xong, thuận miệng đáp lời: “Dì con nhắn tới, là thầy Mộc mời chúng ta chơi.”

      Đợi hơi hơi phục hồi lại tinh thần, mới phát ra Mặc Nhật Tỳ mất hứng nhìn mình, sao lại quên bẵng người này nhỉ?

      “Dạ, dạ, lâu rồi con được gặp dì Lan, còn cả chú nữa.” Bé vừa nghe, lập tức cao hứng lớn tiếng hoan hô, đứng lên, vỗ tay đồng ý.

      Mặc Nhật Tỳ hết cách đối với , chỉ có thể cho ánh mắt ai oán, nhưng với bé khác, oán hận hung hăng trừng mắt nhìn bé, là giúp , nhưng thế sao còn giúp nàng gặp tên nam nhân kia?

      “Phụ vương, đừng như vậy, chú Mộc tốt lắm, chúng ta gặp chú ấy nhé.” Bé lấy lòng cười , giọng thương lượng với .

      có thể ’ ở trước mặt nàng ? tại là hai phiếu chống phiếu, có quyền lên tiếng, song nhất định phải gặp tên nam nhân kia, cho biết đừng mơ tưởng đến nữ nhân và con trai của .

      “Chị, hai người đến rồi à?” Lý Lan trông thấy bọn họ đến từ đằng xa, lập tức hưng phấn chạy về phía bọn họ, miệng còn vui vẻ ồn ào, hoàn toàn có chú ý tới Mặc Nhật Tỳ, đợi đến khi thấy , nhịn được khiếp sợ lắp bắp: “, , …”

      run rẩy vươn ngón tay, ngừng chỉ vào , sau đó vẻ mặt căm phẫn : “Sao lại ở đây? tới làm gì hả?” Người đàn ông này có oán thù rất lớn với các , đầu tiên là làm hỏng mối quan hệ tốt đẹp giữa các rồi làm cho Lý Quả mang thai, sinh con xong liền vứt bỏ, hận chết mà.

      Mặc Nhật Tỳ nhíu mày nhìn , hồi lâu sau mới nhớ ra là ai, tâm tính vốn có chút mất hứng nhất thời chuyển thành bình tĩnh, thản nhiên : “Tôi đưa bọn họ đến đây.”

      “Cái gì? ràng cần bọn họ nữa, bây giờ còn dám đến hả?” Lý Lan tức giận đến sôi lên, suýt chút nữa nhảy dựng lên đánh người rồi.

      “Ai tôi cần bọn họ? Trước kia là do tôi tốt, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới cần bọn họ.” Nếu phải Mặc Nhật Tỳ thấy Lý Lan là em họ của Lý Quả, mới khinh thường giải thích với , song cũng nhân cơ hội đó mà thổ lộ.

      Lý Lan mới tin tưởng đâu, lạnh lùng hừ tiếng, khách khí : “Nơi này chào đón , mau .”

      Hôm nay là buổi hẹn hò của thầy Mộc và chị họ, mấy ngày qua thầy Mộc thường xuyên với là muốn ở cùng Lý Quả, chăm sóc, thương chị ấy cả đời đấy. Hôm nay bọn họ gọi Lý Quả đến, chính là muốn tăng thêm chút lửa, hi vọng xác định chắc chắn chuyện này.

      Nhưng là, cố tình Mặc Nhật Tỳ này lại đột nhiên xuất ngoài ý muốn làm cho cảm thấy trở tay kịp, thậm chí có chút kinh ngạc. Tính toán thời gian tốt đấy, sớm đến muộn đến, cố tình đến đúng thời điểm này, khéo quá thôi.

      “Chị, mau đuổi gã .” Mặc Nhật Tỳ còn chưa kịp gì, Lý Lan lại vội vã, sốt ruột thúc giục Lý Quả , ngàn lần muốn để cho Mộc Tử Tuấn thấy Mặc Nhật Tỳ ở đây, bằng hỏng bét.

      Lý Quả biết nên gì, càng biết xử lý ra sao, muốn theo tới, cũng có cách nào, nhưng bảo mởi miệng đuổi người thể làm được, nhất thời cảm thấy vô cùng khó xử.

      “Dì Lan, chú Mộc đến kìa.” Bé cười tủm tỉm nhìn bọn họ vài lần, sau đó ánh mắt sắc bén liền phát ở cách đó xa, Mộc Tử Tuấn ôm bó hoa tươi to, về phía bọn họ, bé lập tức kêu lên.

      Đến rồi à? Lý Lan nhất thời có chút rối loạn, sợ hãi lát nữa hai người đàn ông sử dụng bạo lực, càng sợ chuyện của Lý Quả có đoạn kết. Vất vả lắm mới có người đàn ông chê bai Lý Quả đấy!

      Mặc Nhật Tỳ nhìn thấy Mộc Tử Tuấn đến đây, liền bỏ qua Lý Lan, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Mộc Tử Tuấn càng lúc càng đến gần. Tuy rằng thân phận, địa vị, bộ dạng của tên này còn kém rất nhiều nhưng vẫn có thể coi là nam nhân xuất sắc.

      Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Mộc Tử Tuấn chậm rãi mang theo nụ cười dịu dàng về phía Lý Quả, cầm bó hoa tươi bắt mắt lại vô cùng khủng ở trong lòng đưa tới trước mặt .

      “Tặng cho em.” ta dịu dàng nhìn , mỉm cười , trong mắt trong lòng chỉ tồn tại hình bóng của .

      Lý Quả giật nảy mình, bị hành động của ta dọa cho kinh sợ, hoàn toàn biết nhận lấy bó hoa tươi của ta.

      “Chị, mau nhận lấy .” Ở bên cạnh, Lý Lan gấp đến phát cáu, lập tức dùng sức đẩy , vội vàng kêu lên.

      Lý Quả phản xạ có điều kiện tiếp nhận bó hoa tươi to trong tay ta, bởi vì hoa quá nặng, suýt chút nữa cầm chắc rồi.

      “Xin em hãy gả cho tôi.” Ngay khi Lý Quả nhận lấy bó hoa tươi, trong tay Mộc Tử Tuấn tựa như có ma pháp biến ra chiếc nhẫn kim cương, sau đó vô cùng lịch thiệp quỳ gối xuống, vẻ mặt thâm tình ngẩng lên nhìn , mở lời cầu hôn.

      “Á…” tiếng thét chói tai từ miệng Lý Lan phát ra, vô cùng hưng phấn, ở bên cạnh vui sướng như điên phụ giúp Lý Quả.

      “Mau trả lời đồng ý , đồng ý ấy .”

      Sắc mặt Mặc Nhật Tỳ rất khó coi, ôm bé, phẫn nộ nhìn cảnh này, còn chưa kịp chuẩn bị, càng ngờ tên này lại hành động nhanh như vậy.

      “Tôi đồng ý.”

      Lý Quả còn sững sờ, ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mắt, tuy rằng bó hoa tươi to ở trong lòng chặn mất khá nhiều tầm nhìn của , nhưng vẫn thấy được chiếc nhẫn trong tay ta, còn có hành động, lời của ta đều khiến bị kinh hãi.

      “Chị, mau đồng ý .” Lý Lan khó nhịn nổi sốt ruột, liều mạng thúc giục , đồng thời kiêu ngạo với Mặc Nhật Tỳ giận tái mặt: “ có tư cách phản đối, đây là chuyện của chị họ tôi, chẳng còn liên quan gì đến nữa.”

      ấy là người phụ nữ của tôi, ấy sinh con cho tôi, tôi chưa từng buông tha cho ấy nên ấy vẫn là của tôi.” Mặc Nhật Tỳ tức giận ghê gớm, vừa vừa nhét bé con vào trong lòng Lý Quả, sau đó vội vàng kéo Lý Quả qua đây.

      Thế nhưng, cánh tay bên kia của Lý Quả cũng nhanh chóng bị Mộc Tử Tuấn quỳ mặt đất cầu hôn giữ chặt lại, hai người bọn họ ở hai bên, ai cũng buông tay, chỉ chăm chăm lườm nhau.

      “Buông tay ra.” Mặc Nhật Tỳ tức giận quát to, vẻ mặt đầy lo lắng.

      buông tay mới đúng.” Mộc Tử Tuấn cũng cam lòng yếu thế, khí thế bức người, lúc này giống như thay đổi thành người khác.

      ấy là người phụ nữ của tôi.” Mặc Nhật Tỳ bình tĩnh, hung hăng trừng ta.

      “Trước kia đúng, nhưng tại , ấy có quyền theo đuổi hạnh phúc cho chính mình, tôi ấy, đối xử tốt với ấy và cục cưng.” Mộc Tử Tuấn hết sức bình tĩnh, hoàn toàn phớt lờ mọi thứ, ngược lại còn ra lời ước hẹn sâu nặng.

      Lý Lan và bé nhìn bên này, lại ngó bên kia, tại tình thế phát triển cùng biến hóa đều hoàn toàn vượt qua dự kiến của bọn họ, nghĩ tới hai người thế nhưng tranh nhau cướp mình Lý Quả.
      Last edited: 17/10/16
      Friendangel2727Elise Tuyen thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 279.4


      Lý Quả bị hành động của bọn họ hù dọa, hồi lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, mãi đến khi bọn họ đều dùng sức kéo , hoa tươi trong tay cũng bị lôi kéo đến rơi xuống đất.

      "Đủ rồi, tôi chả cần ai cả, tôi và cục cưng tự mình sống thôi." nhìn thoáng qua bọn họ, tức giận đến gỡ tay của bọn họ ra, bất mãn tuyên bố.

      " được, em phải ở cùng chỗ với tôi." Ai ngờ, người đầu tiên phản đối phải là Mặc Nhật Tỳ mà là Mộc Tử Tuấn, ta bị gỡ tay ra lại nhanh chóng túm được tay bên kia của , muốn kéo vào trong lòng.

      Hành động của ta khiến Lý Lan và Lý Quả mở rộng tầm mắt, ngàn lần ngờ hôm nay ta rất khác lạ, vậy còn quá lớn mật muốn ở chung với Lý Quả, với cả, hai người đều cảm thấy hành động của ta vô cùng khác thường.

      Bé ở bên cạnh xem diễn, xem đến say sưa, khi bé nhìn thấy Mộc Tử Tuấn, trong mắt càng phát sáng rực rỡ, giống như nhìn thấy món đồ chơi rất mới mẻ.

      "Thầy Mộc, như vậy tốt lắm đâu, chúng ta còn chưa tới bước đó mà." Tuy rằng mỗi người phụ nữ đều thích đàn ông mình đến vậy, nhưng tại rất buồn phiền, có lòng hư vinh ấy.

      Mộc Tử Tuấn hề quan tâm lời , lập tức vô cùng kiên định lắc đầu, : "Nếu như có em, tôi cảm thấy cuộc sống có ý nghĩ gì nữa, tôi chỉ muốn ở cùng em và cục cưng, chúng ta mới là nhà ba người."

      " bậy, ấy và cục cưng đều là của tôi, ấy là người phụ nữ của tôi, nó là con của tôi." Lần này, Mặc Nhật Tỳ bị chọc giận, cực kỳ bất mãn nhìn Mộc Tử Tuấn, bước bước dài chặn lại trước mặt ta, sau đó hai lời gỡ tay ta ra.

      ", vô lại, bọn họ là của tôi, là của tôi." Mộc Tử Tuấn đột nhiên giống như phát điên, dùng sức tránh khỏi tay , vọt tới trước mặt Lý Quả, bắt được .

      Lý Quả bị hành vi kích động của ta dọa sợ, bất ngờ kịp phòng bị bị ta ôm vào trong lòng, sau đó nhanh chóng bị kéo sang bên.

      " làm gì thế?" giật nảy mình, hoàn toàn ngờ bình thường Mộc Tử Tuấn vẫn luôn nhã nhặn, ôn hòa làm ra chuyện thế này với mình, ta khác xa so với bình thường.

      Mộc Tử Tuấn ôm chặt , trừng mắt nhìn Mặc Nhật Tỳ, miệng lại đáp lời : "Quả Quả, chúng ta kết hôn , tôi muốn ở cùng chỗ với em, em thể ở cùng tên đàn ông đó, ta từng đối xử tệ với em, em thể lại ở cùng ta được."

      Mặc Nhật Tỳ phẫn nộ trừng Mộc Tử Tuấn, nghe được lời của ta suýt chút nữa tức đến nổ phổi. Thủ đoạn của có tồi tệ cũng đê tiện bằng nam nhân này, vậy mà bắt cóc Lý Quả rồi.

      " mau buông ấy ra, cho dù ấy có muốn ở cùng với ai đều do ấy quyết định, thể đối xử với ấy như vậy."

      hết sức tức giận, định dùng pháp lực kéo Lý Quả trở về, nhưng giờ ở đây còn có Lý Lan và vài người qua đường, thể ở trước mặt nhiều người như vậy thi triển vài chiêu pháp lực mà bọn họ thể biết được.

      "Người ấy thích chính là tôi, nếu như phải tại , chúng tôi ở cùng chỗ, tôi, cục cưng,-lelequy-d-don--n- Quả Quả, chúng tôi nhà ba người hạnh phúc. Đều do , đều do , vì sao lại muốn xuất chứ?" Mộc Tử Tuấn trở nên vô cùng kích động, khuôn mặt tuấn tú đều bởi vậy mà vặn vẹo.

      "Thầy Mộc, đừng kích động, bây giờ chẳng phải Quả Quả vẫn chưa lựa chọn sao? cứ như vậy sao chị ấy có thể lựa chọn ? mau buông chị ấy ra ." Lý Lan ở bên cạnh vốn xem đến hết sức kích động và cảm động, nhưng càng nhìn càng cảm thấy Mộc Tử Tuấn có chút thích hợp, vô cùng phản cảm. Người này hề giống như người mà quen biết thường ngày, vì thế lập tức vội vàng khuyên bảo.

      Mộc Tử Tuấn cũng thèm nhìn Lý Lan cái, chỉ cảnh giác phòng bị nhìn Mặc Nhật Tỳ, miệng thào tự : " ấy là của tôi, ấy là của tôi, ấy là của tôi."

      " nên để cho ấy tự quyết định." Mặc Nhật Tỳ khẩn trương , theo dõi và Lý Quả, sợ Lý Quả bị thương.

      "Thầy Mộc, mau thả tôi ra, tôi chọn ai hết, tôi chỉ muốn cùng cục cưng sống cuộc sống yên bình thôi." Lúc này, dần trấn định lại, tuy rằng bị ta dùng lực ôm gắt gao nhưng vẫn may là chưa đến mức bị ôm chặt tới khó thở.

      Nhưng là Mộc Tử Tuấn đồng ý, ta dùng sức ôm chặt , oán hận : " được, em phải ở cùng chỗ với tôi, nhất định phải ở cùng chỗ với tôi, bây giờ chúng ta lập tức kết hôn, lập tức vào động phòng."

      Hả?! Mọi người nghe xong, nhất thời cảm thấy khó có thể tin nổi, chưa từng thấy ai gấp gáp, cấp bách đến thế, liền khỏi ngây dại, biết người đàn ông này bị làm sao? Phát điên cái gì chứ?

      "Tôi cần, tôi cần." Lý Quả chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng. Từ khi nào lại bị tranh giành như thế này rồi vậy? Người người đều muốn ở cùng à? Trước kia sao chẳng có ai đối xử với mình như thế hả?

      " cần cũng phải cần." Ai ngờ, Mộc Tử Tuấn còn vô cùng nghiêm khắc hét lớn với , vẻ mặt dữ tợn, có vẻ cực kỳ thô bạo.

      Lúc này, bé con nhàn nhã ở bên cạnh, bập bẹ : "Chú, à, phải, ngươi hẳn là phải chú Mộc, chú Mộc là người rất nhã nhặn, lịch , ngươi phải chú ấy."

      phải Mộc Tử Tuấn ư? câu này giống như tiếng sét làm mọi người chấn động, mọi người đều cảm thấy khó tin, đều nhìn về phía Mộc Tử Tuấn, giống như muốn phát ra điều gì đó từ trong đó.


      “Trẻ con đừng lung tung, chú chính là chú, cái gì mà phải là chú, phải chú là ai hả?” Mộc Tử Tuấn thở gấp quát bé con, vội vàng phủ nhận.

      Mặc Nhật Tỳ vừa nghe bé con nhắc nhở như vậy, lập tức cảm thấy tình huống quả đúng, cho dù có nam nhân nào thích nữ nhân đến vậy, cũng thể đối xử như thế với nàng, càng thể quá gấp gáp, huống chi Lý Quả đâu phải là mỹ nữ thiên tiên gì.

      Vừa nghĩ đến đây, liền dồn tất cả lực chú ý lên người Mộc Tử Tuấn, sau đó vừa định dùng pháp lực tiến thêm bước nữa, liền thấy được đủ loại vẻ mặt lo sợ của Mộc Tử Tuấn nhìn mình.

      “Ngươi còn muốn chạy sao?” Lúc này, bé cười tít mắt, hỏi chuyện Mộc Tử Tuấn ở đối diện kia.

      “Ta có.” Mộc Tử Tuấn vô lực phản bác, vẻ mặt do dự ấy giống như bị bé trúng tâm tư rồi.

      Bé lấm lét nở nụ cười: “ phải à? Như vậy ngươi ngàn lần đừng nhé, phụ vương ta nhìn ra ngươi là loại người nào, ngươi phải sợ, chúng ta thương tổn ngươi đâu.”

      Mặc Nhật Tỳ nghe xong càng thêm xác định bé nhìn ra cái gì rồi, càng cảm thấy có lẽ người trước mắt này phải tên nam nhân kia, vì thế hai mắt dần dần biến thành màu vàng.

      Lý Quả và Lý Lan mù mờ nghe bọn họ chuyện, trong lòng có chút buồn bực, phải Mộc Tử Tuấn có thể là ai chứ? Chẳng lẽ bị ám thân hả? Lúc hai đồng thời nghĩ đến từ ‘ám thân’ kỳ dị đó, trong lòng nhịn được hoảng hốt và sợ hãi.

      phải Mộc Tử Tuấn là ai?

      Mà lúc này, Mộc Tử Tuấn hoàn toàn hoảng hốt, rối loạn, biết có nên tiếp tục nữa , nhưng khi phát ánh mắt của Mặc Nhật Tỳ biến thành màu vàng, chẳng còn chút do dự nữa.

      nhanh chóng dùng sức đẩy Lý Quả từ trong lòng mình ra, nhắm ngay về phía Mặc Nhật Tỳ, sau đó vội vã muốn chạy trốn. Thế nhưng mới chạy được năm bước, tựa như đụng phải bức tường, thể tiếp được.

      “Còn muốn chạy sao?” Giọng non nớt của bé vang lên tựa như ma , bé cười tít mắt trông vô cùng đáng .

      Khi Mặc Nhật Tỳ vững vàng ôm được Lý Quả sắp ngã xuống ở trước mặt mình, tiếp đó, ánh mắt dừng lại chuẩn xác người Mộc Tử Tuấn muốn chạy trốn.

      “Là ngươi?!” ngàn lần ngờ, mình lại thấy được người trong thân thể của Mộc Tử Tuấn, hơn nữa người này còn là nữ nhân từng rất quen thuộc, rất thích.

      Đại phi!

      Mộc Tử Tuấn kia ở đều xong, lại bị nhìn thấu, đành phải xoay người đối diện với , ‘bịch’ tiếng quỳ mặt đất, nước mắt rơi như mưa, : “Vương, xin ngài tha thứ cho Đại nhi, Đại nhi muốn mất Vương, Đại nhi thể có ngài.”

      Mặc Nhật Tỳ lập tức phẫn nộ, ngàn lần ngờ, Đại phi dám sử dụng thủ đoạn như vậy, hơn nữa mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên vậy mà cũng có mặt xấu xí như thế, điều này làm cho tâm lạnh.

      “Ngươi…” tức giận đến ra lời, chỉ tức giận nhìn ả, hồi lâu sau, mới quát: “Ngươi còn mau cút ra khỏi thân thể của người khác.”

      Đại phi vừa nghe, lập tức hoảng sợ rời khỏi thân thể Mộc Tử Tuấn, ả vừa thoát ra, Mộc Tử Tuấn liền chậm rãi ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

      “Vương, xin ngài tha thứ cho Đại nhi, Đại nhi biết ngài muốn thấy Đại nhi nên Đại nhi chỉ có thể làm như vậy. Nàng ta ngài bằng Đại nhi, nàng ta có điểm nào sánh kịp với Đại nhi, Đại nhi đối với Vương là mảnh chân tình, chỉ mỗi Vương thôi.” Đại phi quỳ mặt đất, lệ rơi như mưa, vô cùng ai oán.

      Mặc Nhật Tỳ tức giận đến cả người phát run, phẫn nộ trừng ả, hồi lâu vẫn ra lời, lát sau, mới hít vào mấy hơi sâu, lạnh lùng : “Ngươi lập tức theo bổn vương quay về Xà quốc.”

      Đại phi vừa nghe, cả người run rẩy, sau đó tâm như tro tàn. buông Lý Quả ở trong lòng ra, cũng thèm nhìn cái, lập tức về phía Đại phi. Lúc đến bên cạnh ả, bàn tay to vung lên, thân ảnh của hai người bọn họ liền biến mất trong tầm mắt đám người Lý Quả.

      chỉ đứng yên lặng, từ đầu tới cuối chẳng câu, mãi đến khi bọn họ biến mất, mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thoáng qua Lý Lan hoảng sợ đến trợn mắt há hốc mồm và bé con dường như có việc gì.

      ta, bọn họ…” Lúc này, Lý Lan hết sức hoảng sợ nhìn và bé, lắp bắp .

      “Lát nữa với em, chúng ta đưa thấy Mộc về trước .” kéo Lý Lan qua, cùng nhau về phía Mộc Tử Tuấn té ngã mặt đất.

      Lý Lan đờ đẫn máy móc gật gật đầu, sau khi nâng Mộc Tử Tuấn dậy, vẻ mặt khá hơn chút, thậm chí còn bình tĩnh lại rồi.

      Đợi đến lúc bọn họ đưa Mộc Tử Tuấn về ký túc xá, Lý Lan mới sốt ruột kéo Lý Quả qua, đến bên, hỏi: “Chị, đây là chuyện gì thế? ta, bọn họ, làm sao có thể biến mất chứ?” Kỳ , rất muốn hỏi, bọn họ phải là người, đúng ?

      “Lan Lan, em hãy nghe chị đây, còn nhớ chuyện chúng ta gặp rắn sao? Kỳ đó là rắn của Mặc Nhật Tỳ, em cũng biết mà. Kỳ , cũng là rắn, còn là Xà vương nữa, chẳng qua chỗ bọn họ là thế giới khác, tự tạo thành quốc gia, ở nơi mà chúng ta biết đến. Chị chính là bị mang nhưng hề làm chị bị tổn thương.” tin tưởng Lý Lan chuyện này cho người khác biết, cho nên mới hết cho .

      lúc lâu mà Lý Lan vẫn chưa thể khép miệng lại, chuyển từ sợ hãi đến thể tin được và đến cuối cùng là im lặng, suy nghĩ kỹ lại tất cả mọi chuyện từ đầu tới đuôi, liền chỉ có thể tin tưởng.

      ta đối xử với chị tốt nên chị mới trở về ?” Cuối cùng Lý Lan chính là phẫn nộ, mặc kệ thế nào, sao ta có thể đối đãi với chị mình như thế? Lý Quả làm sai cái gì sao?

      Lý Quả thấy Lý Lan tức giận, đành phải gật đầu mạnh, thể phủ nhận.

      “Có phải ta có rất nhiều phụ nữ hay ? Bọn họ đối địch với chị à? Tính kế chị? Hãm hại chị?” Lửa giận của Lý Lan hừng hực bốc cháy mãnh liệt, đây lên tới vấn đề: chưa xét có phải Mặc Nhật Tỳ kia là ngươi hay , mà là chiến tranh giữa đám phụ nữ, khiến cùng chung mối thù.

      có, có đâu.” vội vàng phủ nhận, cũng biết vì sao lại cứ vội vàng giúp như thế, lúc xong, đều nhịn được mà ngây ngẩn cả người.

      Nhưng Lý Lan mới tin tưởng lời đâu, xem nhiều tiểu thuyết, phim ảnh về cung đấu, chả cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu được chuyện chính là như vậy, vì chị họ ngốc ngếch này của nhất định là bị bắt nạt quá đáng rồi.

      có mời là lạ, em còn tính tình của chị à? Chị chắc chắn bị kia bắt nạt đến tức chết, chị thể đanh đá chút hả? Chạy về nhân gian còn bị người ta tìm tới cửa, còn bị giành chồng nữa, chị có chút tiền đồ được ?” Lý Lan bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, ngừng dạy dỗ .

      “Chị…” Lý Quả vội vàng muốn biện minh, nhưng là, lại ra được.

      Lý Lan thấy thế, tức giận đến nhịn được vươn tay nhéo cánh tay Lý Quả mấy cái, bị dáng vẻ của Lý Quả chọc cho tức giận rồi.

      “Ha ha ha, dì Lan đáng .” Vẫn luôn yên lặng lên tiếng, bé thấy thế liền nhịn được cười hì hì , hoàn toàn là dáng vẻ xem kịch vui.

      “Còn con nữa, đừng có dì Lan nhắc con, sao con có thể giúp đỡ mẹ con chứ? Sinh con con phải hướng về mẹ con, đừng để người ta bắt nạt mẹ con, con còn ngây ngô nữa.” còn chưa hết giận, nghe thấy bé con ca ngợi thích đáng, lập tức giống như tìm được mục tiêu, chuyển hướng về phía bé, ập xuống hồi trách móc.

      Bé nhất thời trợn tròn mắt, chuyện này có liên quan gì đến bé? phải bé vẫn luôn hỗ trợ Mẫu hậu sao? Dì Lan vậy mà đổ oan cho mình, bé đáng thương quá , phí sức lại chẳng có kết quả tốt, hai bên đều có lợi.

      “Dì Lan, cục cưng có mà.” Bé oan ức giọng , khuôn mặt đáng bởi vậy mà xụ xuống.

      Lý Lan bị bộ dạng đáng thương của bé làm cho mềm lòng, cảm thấy ngữ điệu của bản thân khá kém, khỏi hạ giọng: “Được rồi, được rồi, dì cũng đâu có hai mẹ con con, sau này các người phải làm sao chứ? Tên đàn ông đó phải làm sao đây? Còn thầy Mộc nữa?”

      Những vấn đề liên tiếp được đưa ra liền thành đống lớn, khiến cho cả hai đều nhíu mày, cuối cùng vẫn là Lý Quả chuyện: “Chị chưa từng nghĩ tới chuyện về thầy Mộc, ít nhất là trong khoảng thời gian dài trước mắt chúng ta có khả năng. Về phần sau này chúng ta phải làm sao cứ từng bước tính từng bước thôi, trước tiên cứ sống ở đây .”

      Lý Lan nghe xong, cũng im lặng lâu, cũng thể làm chủ được tình hình tại, đành phải tùy Lý Quả.

      “Vậy, cứ như vậy , hai người về trước , em ở lại chăm sóc thầy Mộc là được, hôm nay mọi người đều có tâm tình gì.”

      gật gật đầu, ôm bé liền rời khỏi nơi này, quay trở về biệt thự.

      Rất nhiều ngày sau đó, Mặc Nhật Tỳ vẫn chưa từng xuất qua, biến mất tựa như khí, giống như chưa từng tới nhân gian vậy. Mà Mộc Tử Tuấn, sau khi tỉnh dậy, lại nhớ chuyện xảy ra lúc trước, hơn nữa cũng tìm hai mẹ con bọn họ nữa, chỉ có Lý Lan là thỉnh thoảng quan tâm ân cần thăm hỏi.

      Mọi người thầm nóng vội, từ sau khi biết được chuyện xảy ra vào ngày đó, bọn họ liền có loại chờ mong, chờ mong Vương quay về Xà quốc xong trở lại tìm tiểu thư, nhưng là, thời gian trôi qua lâu như vậy, Vương lại chưa từng xuất .

      Chương 280: Đời đời kiếp kiếp



      Ba năm sau.

      "Mẫu hậu, tại chúng ta có rất nhiều hoa, rất nhiều gà, vịt, dê, lợn, chó còn cả cá nữa, woa, nhiều nhiều quá, cục cưng đều đếm hết ạ." Dưới ánh mặt trời, bé đội cái mũ rơm , ôm đống hoa đứng ở trong biển hoa, hưng phấn hét lớn với Lý Quả hái hoa cách đó xa.

      Lý Quả lau chút mồ hôi trán, cảm thấy buồn cười với dáng vẻ đó của bé, khỏi vui mừng : "Đúng vậy, chúng ta tự cung tự cấp đồ ăn ngon lại có thể bán được tiền nữa."

      năm qua, thu hoạch lớn nhất của bọn họ đó là dưới dẫn dắt của , chính thức thành lập trang viên bừng bừng sức sống ở trong đây, gieo trồng nhiều loại thực vật, còn nuôi rất nhiều gia súc, trừ bỏ tự cung tự cấp, còn có thể đem bán, ngày ngày trôi qua rất có ý nghĩa.

      "Cục cưng cảm thấy vui vẻ, cục cưng rất thích loại cuộc sống này." Ở đây năm mà bé cũng chẳng lớn hơn được bao nhiêu, tựa như đứa bé hơn tuổi, chẳng qua hành động có vẻ mau chóng, hơn nữa cũng vô cùng hiểu chuyện.

      "Mẫu hậu cũng thích cuộc sống thế này." nhìn bé bật cười, sau đó tiếp tục hái hoa.

      Cách đó xa, Tri Vũ và Hoàng Nhi ôm đống hoa đặt sang bên, thấy thế, hai người nhịn được nhìn nhau cười. Trong khoảng thời gian ở tại nhân gian, các nàng cũng càng ngày càng thích cuộc sống yên bình, an lòng thế này.

      "Tiểu thư, Hoàng Nhi cũng thích cuộc sống thế này." Hoàng Nhi cười hì hì , vẫn giống đứa bé như trước, hồn nhiên ngây thơ, đơn thuần.

      Tri Vũ che cái miệng đào nhắn, liên tục gật đầu, vẻ mặt tươi cười : "Tiểu thư, Tri Vũ cũng thích kiểu cuộc sống này."

      "Chúng ta cứ mãi mãi sống như vậy, cho phép mọi người buồn, nhàm chán nhé." bị dáng vẻ ấy của các nàng chọc cho bật cười, sau đó lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

      Hoàng Nhi và Tri Vũ nghe thế, lập tức sốt ruột bỏ ngang công việc, giơ tay bày tỏ thái độ: "Tiểu thư, chúng em mới như thế đâu, cuộc sống ở đây tốt hơn nhiều so với lúc trước, cho dù tiểu thư muốn làm gì, chúng em đều làm theo, chúng em cũng chỉ theo tiểu thư thôi."

      Các nàng dám về chuyện hoàng cung, ba năm qua, Xà quốc, Mặc Nhật Tỳ, hoàng cung và tất cả những chuyện liên quan đến bên ấy đều là điều cấm kỵ. Từ ngày Xà vương Mặc Nhật Tỳ rời chẳng còn xuất nữa, bọn họ từ thất vọng liền biến thành tuyệt vọng, cuối cùng, mọi người đều hẹn mà cùng hề nhắc tới chuyện đó trước mặt Lý Quả nữa.

      "Được rồi, chị có ăn, há để mọi người có sao? Dù sao mọi thứ ở đây đều là của mọi người mà." Lý Quả vô cùng cao hứng lớn tiếng với các nàng, từ sau những chuyện kia, quan hệ giữa mọi người càng thêm thân thiết hơn rồi.

      "A ha, tốt quá, bây giờ cục cưng rất hạnh phúc." Bé ở bên cạnh vui sướng đến hoa chân múa tay, -lelequyuydo-o-n-mừng rỡ kêu to, dưới chiếc mũ rơm, khuôn mặt nhắn đáng ửng hồng, nghiêng đầu nhìn , vô cùng hạnh phúc .

      Lúc thấy bé con thỏa mãn như vậy, cảm giác hạnh phúc tự nhiên nảy sinh trong lòng. Ở đây có ánh nắng rạng rỡ, gió hiu hiu thổi, non xanh nước biếc, hoa nở rực rỡ, tất cả đều tốt đẹp, hạnh phúc như thế, còn có gì chưa thỏa mãn à?

      "Chúng em cũng rất hạnh phúc." biết tự khi nào, Lý Lan và Mộc Tử Tuấn đột nhiên xuất cách bọn họ xa, cùng nhau đứng giữa biển hoa, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

      "Woa, dì Lan, ai da, dượng mới, hai người đến rồi ạ." Bé vừa thấy bọn họ đến, hai mắt liền tỏa sáng, hưng phấn chạy vội về phía bọn họ mà mục tiêu...Là túi đồ to trong tay bọn họ.

      Lý Lan bởi vì cách gọi của bé mà khuôn mặt bất giác đỏ ửng, đầy vẻ ngượng ngùng, còn lén lút nhìn thoáng qua Mộc Tử Tuấn ở bên cạnh.

      Mộc Tử Tuấn ngược lại rất thản nhiên, nhìn bé xông về phía mình, lập tức ngồi xổm xuống, chuẩn bị ôm lấy bé.

      "Cục cưng, chậm chút, ai da, cục cưng ngoan quá, dượng càng ngày càng thích con đó."

      "Cảm ơn dượng." Bé cười ngọt ngào, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào túi đồ to tay Mộc Tử Tuấn, ngoan ngoãn .

      Mộc Tử Tuấn hai lời vội vàng lấy đồ ở trong túi ra đưa cho bé, cưng chiều : "Cục cưng ngoan, đây là đồ dượng mua cho con, con xem có thích ?"

      Bé nhanh chóng nhận lấy đồ trong tay ta, ôm chặt vào trong ngực, ngọt ngào đáp: "Cảm ơn dượng, cục cưng rất thích ạ."

      Lúc này, Lý Lan vừa nhìn thấy đồ trong tay bé, nhất thời nổi giận, hờn giận : "Sao có thể mua thứ này cho bé chứ? Trực thăng đâu, xe lửa, xe tăng, xe cảnh sát, súng lục gì gì đó đều được, vì sao lại mua thứ này cho bé trai hả?"

      "Cục cưng, chúng ta cần cái này nhé, dì Lan mua cái khác cho con có được ?" mắng Mộc Tử Tuấn xong, lập tức ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm dịu dàng với bé.

      Bé cầm chặt đồ trong tay, dùng sức lắc đầu, bập bẹ : "Dì Lan, cục cưng thích, cần cái khác ạ."

      Lúc này, sắc mặt Lý Lan rất vui, giận hờn trừng mắt liếc Mộc Tử Tuấn, sau đó lại quay về vẻ tươi cười: "Nhưng đây là đồ chơi của bé , bé trai nên chơi súng lục, máy bay, ô tô nhé."

      "Nhưng cục cưng rất thích bé búp bê này, cục cưng chỉ muốn bé búp bê này thôi." Ai ngờ, bé lại đồng ý, ôm chặt con búp bê mặc đồ công chúa, chịu buông tay.

      "Mộc Tử Tuấn, đều tại hết, vì sao lại mua cho bé cái thứ này." Lý Lan bị chọc tức, lớn tiếng mắng Mộc Tử Tuấn te tua.

      Mộc Tử Tuấn vậy mà rụt lùi chút, dám tranh luận, chỉ lén lút hướng về phía bé làm cái mặt quỷ rồi vụng trộm nở nụ cười.

      "Ai da, Lan Lan, cậu cần mắng chàng nhà cậu đâu, chúng mình nhìn đều đỏ mắt rồi." Lúc này, thêm giọng chứa ý cười, trêu chọc vang lên.

      “Mình mới có đâu.” Lý Lan lập tức đứng dậy phản bác, song mặt mũi cũng vô thức đỏ lên, vô cùng dễ nhìn.

      “Quả Quả, cậu xem có đúng vậy?” Hà Tiểu Ngân che miệng, cười với Lý Quả ôm hoa tươi đứng bên cạnh.

      Lý Quả tự chủ được gật gật đầu, vẫy vẫy tay với bé, : “Cục cưng, mau gọi dì Tiểu Tiểu, dì Tình .”

      “Dì Tiểu Tiểu, dì Tình.” Bé sớm thấy Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình xách túi lớn túi đứng cách đó xa, dành ra bàn tay hướng về phía bọn họ ngọt ngào kêu.

      Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình thấy thế, lập tức buông đồ tay xuống, khẩn cấp chạy vội về phía bé, ôm lấy khuôn mặt nho đáng của bé mãnh liệt hôn .

      “Ai da da, đừng hôn nữa.” Bé bị nhiệt tình của bọn họ dọa sợ tới mức liên tục kêu to, nhưng khuôn mặt nhắn vẫn bị hôn mà bé cũng có từ chối. Bởi vì mỗi lần bọn họ đều làm như vậy, nếu như cho hôn, bọn họ nghĩ đủ mọi cách hôn bé đến cùng.

      “Cục cưng càng ngày càng đáng , chơi rất vui .” Hà Tiểu Ngân nhịn được nhéo nhéo gương mặt đáng của bé, vô cùng vui mừng .

      Bé bị bọn họ hôn xong rồi, nghe được lời đó, thân thể bé trơn trượt chui ra, lập tức chạy trối chết, vội vã chạy về phía Lý Quả.

      “Mẫu hậu, cứu cứu cục cưng, các dì quá nhiệt tình, cục cưng chịu nổi.”

      “Ha ha ha.” Ở bên cạnh, Lý Lan và Mộc Tử Tuấn nghe được, nhịn được bật cười ha hả.

      Lý Quả đón được thân thể nho của bé lao đến, cũng cười, : “Đó là bởi vì các dì ấy thích con thôi, con xem các dì ấy mua rất nhiều đồ cho con đó.”

      “Nhưng các dì ấy quá đáng sợ.” Bé bĩu môi, vẻ mặt sợ sệt, .

      “Được rồi, các cậu đừng dọa cho cục cưng sợ nữa, bằng chúng mình tính sổ đấy.” Lý Lan ở phía sau hòa giải, cười cảnh cáo với cả hai.

      Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình đành phải gật đầu đồng ý, các là quá thích bé con cho nên mới khống chế được cảm giác thích ấy.

      Chỉ chốc lát sau, đoàn người liền tụ lại chỗ, ngồi ở trong đình bên trong vườn hoa, vừa chuyện vừa nghỉ ngơi.

      “Quả Quả, ta đâu?” Vu Tú Tình ngồi xuống chưa bao lâu, liền giọng hỏi .

      ta?! Lý Quả ngẩn ra, sau đó mới biết được ấy muốn tới ai. hướng về phía Vu Tú Tình mỉm cười, nhàn nhạt lắc lắc đầu: “Mình biết, chưa từng suy nghĩ tới, càng tìm.”

      ta quá tắc trách rồi, lúc trước đúng là chúng ta bị mù rồi.” Vu Tú Tình nghe vậy, tức giận bất bình , suýt chút nữa đập bàn đứng lên.

      Lý Quả vỗ vỗ , ý bảo cần kích động như vậy, bản thân mình là đương ocnf sao, ấy kích động làm gì chứ? tại phải cuộc sống rất tốt sao? Tự do, vui vẻ, tâm tình bình yên, cuộc sống nhạt như nước chính là nhân sinh dài của , là rất tốt rồi.

      “Vốn đúng là rất quá đáng mà.” Hà Tiểu Ngân nghe được, cũng phẫn nộ phụ họa, ngẫm lại trước kia liền cảm thấy đáng giá, hơn nữa Lý Quả càng đáng giá.

      “Trôi qua rồi, cần nghĩ nhiều như vậy.” có chút cảm giác vô lực, như thế nào còn chưa tức giận mà bọn họ giận thay mình rồi, cảm thấy có chút buồn cười.

      Kết quả, lời của ra liền rước lấy cái nhìn khinh bỉ và lời đồng thanh của Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình: “Cậu chính là kẻ ngốc như vậy, tức chết rồi, để ý tới cậu nữa.”

      “Rồi, rồi, đúng như lời Quả Quả , về sau ai biết được đường đời ra sao, tại sống rất tốt rất vui vẻ là đủ rồi, nào ai biết được chuyện ngày mai đâu.” Lý Lan đứng ra hòa giải, muốn phá hỏng bầu khí tốt đẹp này.

      Mộc Tử Tuấn vội vàng phụ họa ở bên cạnh: “Đúng đấy, cần nghĩ quá nhiều, nhân sinh vốn là khổ đoản (khổ đau ngắn ngủi), nếu như có nhiều chuyện tức giận đến vậy, sau này già rồi phải sống thế nào đây? Các em cứ để Quả Quả tự sắp đặt cuộc đời mình , có lẽ ấy biết được nên như thế nào con đường của mình hơn người khác đấy.”

      ta vừa dứt lời, mọi người liền thèm nhắc lại nữa, đều cảm thấy ta rất đúng nên dây dưa chuyện ấy nữa.

      Trong nhất thời, bầu khí lại vui vẻ hẳn lên, đám người quản gia Lâm, Tri Vũ và Hoàng Nhi ngừng bưng tới đống điểm tâm, hoa quả, đều là do bọn họ tự sản xuất ra.

      Cho tới tận sẩm tối, bọn họ mới từ biệt Lý Quả và bé, bốn người rời khỏi biệt thự trong ánh chiều tà. Đây là trong ba năm qua, bọn họ bất tri bất giác hình thành nên buổi gặp gỡ, hai ngày trong tháng rút ra chút thời gian đến gặp Lý Quả và bé để trò chuyện.

      Bọn họ rồi, bé và Lý Quả đứng ở trong biển hoa nhìn bọn họ xa, cho đến khi nhìn thấy bọn họ nữa mới thôi, lúc này mới chuẩn bị trở về. Ngay tại lúc xoay người xong, bé vừa định xoay người, đột nhiên lòng bé chấn động mạnh, khuôn mặt nhắn lên chút kinh ngạc, tiếp đó như có chút suy nghĩ. Ngay lúc bị Lý Quả dắt tay , bé đột nhiên nở nụ cười.

      “Trời ạ, đấy…” Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, bên ngoài màu tươi đẹp, từ từ tỉnh lại trong hương hoa thơm ngát, lọt vào trong tầm mắt là hoa tươi đầy khắp đất trời. sửng sốt, sau đó nhịn được khiếp sợ.

      “Mẫu hậu, người làm sao vậy?” Bé lim dim xoa xoa hai mắt mình, ngáp cái, ôm chặt giống như bạch tuộc, vẻ mặt khó hiểu hỏi.

      Lý Quả hoàn toàn thể trả lời bé, trợn to mắt dám tin nhìn mọi thứ trước mắt. Biển hoa đó hoàn toàn phải là những bông hoa trồng, mà là đủ mọi màu sắc, vô cùng tươi đẹp, quan trọng nhất là, có với vẻ mặt điềm tĩnh đứng trong biển hoa, ấy phải ai khác mà đúng là .

      Bé thấy vẻ mặt kỳ quái của , sau đó đứng lên nhìn thoáng qua biển hoa trong phòng, khỏi bĩu môi, trong lòng khinh bỉ : lại dùng chiêu này, chẳng có chút sáng tạo nào cả.

      “Woa, Mẫu hậu, xinh đẹp, Mẫu hậu kia càng xinh đẹp hơn.” Bé oang oang kêu to, vẻ mặt ngạc nhiên, đứng lên nhìn ‘Mẫu hậu’ trong biển hoa, sợ hãi than.

      Lý Quả sững sờ, nhìn bản thân ôm bó hoa trong biển hoa, lâu nên lời, chỉ là tâm tư luôn luôn bình tĩnh, chút gợn sóng lại giống như bị mở ra góc, ‘đùng’ tiếng, nứt ra rồi.

      Bé thấy lời nào, nghi ngờ quay đầu lại nhìn cái, phát ngẩn người nhìn mọi thứ ở trước mắt, liền an tĩnh lại. Người nào đó, người nào đó à, sao bây giờ ngài mới đến thế!

      Ba năm, ngờ ba năm sau kết quả như vậy, ba năm trước, từng nghĩ tới vô số lần, đúng vậy, có nghĩ tới. chỉ là lúc trở về, nhưng để đợi đến nửa năm, cuối cùng tuyệt vọng, thậm chí hết hy vọng, có gì có thể khiến người ta khổ sở hơn điều đó.

      Nhưng mà, vì sao ba năm sau, lại muốn đến phá vỡ yên bình của ? thầm nghĩ cứ sống như vậy cho đến khi già , thầm nghĩ sống quãng đời bình thảnh, đó chính là nhân sinh của .

      xin lỗi.” Đột nhiên, giọng quen thuộc, tràn ngập từ tính vang lên giữa trời đất, theo sau là bóng dáng cao to, vĩ đại xuất ở trong biển hoa.

      Ánh mắt chuyển từ phía trước sang người nam nhân đột ngột xuất kia, tất cả ngôn ngữ đều nghẹn lại ở trong lòng, thậm chí ánh mắt cũng dần mơ hồ.

      xin lỗi, ta tới chậm.” Mặc Nhật Tỳ bước từng bước về phía , nhưng bông hoa trong biển hoa kia cũng biết tự giác nhường đường cho .

      Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, đến cả chính cũng chưa cảm nhận được, thấy người ở trước mắt, chỉ biết là vào khoảnh khắc này, lòng mình giống như thức tỉnh lần nữa, mọi loại tư vị đều dâng lên trong lòng.

      “Ta quay về Xà quốc xử lý xong hết mọi chuyện là qua ba năm, mỗi ngày mỗi khắc ta đều muốn quay lại tìm nàng, ta sợ mất nàng. Thế nhưng, nếu như ta xử lý xong toàn bộ chuyện ở bên kia, như vậy ta thể quay lại tìm nàng, ta cũng có tư cách ấy. Ta biết, là ta tốt, là ta đúng, ta vẫn thương tổn nàng, ta vẫn để nàng chịu khổ, để nàng bi thương. Xin nàng cho ta cơ hội nữa, dùng cả đời của ta để vĩnh viễn bảo vệ nàng cho đến tận sinh mệnh cuối cùng.” đến trước mặt Lý Quả, nhàng quỳ gối trước mặt , nhìn rơi lệ đầy mặt, nước mắt của cũng nhịn được mà nhàng chảy xuống, hai tay nắm chặt thành quyền.

      Bé khẩn trương nhìn Mẫu hậu mình, biết người như thế nào, lúc này bé dám lời nào. Đây là thế giới của phụ vương và Mẫu hậu, bé chỉ có thể im lặng chờ đợi. Nhưng là, lời vừa rồi của phụ vương lại khiến bé cảm thấy hết sức khiếp sợ, ba năm qua, có lẽ phụ vương làm ra rất nhiều hành động kinh hãi thế tục, biết là những chuyện gì, bé chờ mong cũng rất muốn biết rốt cuộc trong ba năm ấy, Xà quốc xảy ra những chuyện gì.

      biết nên gì, bên tai, trong lòng chỉ có lời của , nước mắt rơi càng lúc càng mãnh liệt theo lời của . cảm thấy thế giới của mình bắt đầu thay đổi, tâm tư bình tĩnh dần nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, chẳng còn yên tĩnh nữa.

      “Đời này kiếp này, ta chỉ có nàng, chỉ có tân nương, chỉ có Xà Hậu là nàng, ta muốn vĩnh viễn bảo vệ nàng, vĩnh viễn rời khỏi nàng.” chớp mắt nhìn Lý Quả khóc sướt mướt, vô cùng kiên định , cực lực nhịn xuống khát vọng muốn vươn tay vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ của Lý Quả.

      “Ba năm này, ngày ngày đêm đêm, ta đều nhớ nàng, như vậy ta mới càng thêm có động lực, như vậy ta mới có thể mau chóng hoàn thành chuyện ta muốn làm. Trước đây ta là kẻ đại ngốc, ta tự cho là đúng, ta tự đại, ta ích kỷ, ta nông cạn, thậm chí ta còn hiểu bản thân muốn cái gì, ta vẫn luôn thương tổn nàng. Thế nhưng đến cuối cùng, ta mới phát kỳ người quan trọng nhất phải là bản thân ta, phải người khác, mà là nàng. ra, ta vẫn luôn nàng.” Rốt cuộc, nhịn được, vươn tay ra nhàng xoa mặt Lý Quả, tựa như sợ chạm vào thứ đồ dễ vỡ, lau những giọt nước mắt ấy, thâm tình, chân thành thổ lộ.

      “Nàng có thể tha thứ cho ta ? Để cho chúng ta bắt đầu lại lần nữa? Được ?” vừa lau nước mắt cho Lý Quả vừa giọng dịu dàng hỏi, nhưng ở thời khắc này, trong lòng lại vô cùng khẩn trương.

      vẫn gì, bởi vì ra lời nữa rồi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người đứng trước mắt, phát thay đổi, trở nên càng thêm kiên nghị, càng thêm thành thục.

      Tha thứ cho ngươi sao? kinh ngạc nhìn Mặc Nhật Tỳ, trong làn lệ nhòa, thấy đặc biệt nhưng hề giống người thường. Nhìn vẻ mặt tràn đầy tình của còn có chút khẩn trương, loại tình cảm dịu dàng từ từ trào dâng trong lòng .

      “Được.” lúc, lúc lâu sau, mới gật đầu mạnh, thốt ra chữ dưới lo lắng bất an và có chút tuyệt vọng của .

      Được?! Mặc Nhật Tỳ sửng sốt, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, chỉ là ngây ngốc nhìn Lý Quả.

      “Woa, tốt quá, phụ vương vạn tuế, Mẫu hậu vạn tuế, người nhà lại ở cùng chỗ, vĩnh viễn xa rời nhau nữa.” Bé ở bên cạnh nhìn mà trong lòng run sợ, khi bé nghe được Mẫu hậu ‘được’, bé lập tức nhảy lên, lớn tiếng hoan hô.

      Mà lúc Mặc Nhật Tỳ nghe thấy tiếng hoan hô của bé, mới hiểu được Lý Quả cái gì, nhất thời nửa mừng nửa lo, nhìn được ôm chặt Lý Quả vào trong ngực, nước mắt lại dâng lên đầy hốc mắt.

      cũng gắt gao ôm , cảm thụ ấm áp của , còn có lồng ngực an toàn này, rất sớm rất sớm biết, bản thân có thương , chỉ có ‘’ kia mà là tất cả của , là mình .



      HOÀN
      Last edited: 17/10/16
      Elise TuyenFriendangel2727 thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Ad oi, co PN k b?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện 1: Hạnh phúc

      “Phụ vương…” Bé thở phì phì, trừng mắt kéo người nam nhân xắn ống tay áo, xắn ống quần ở trước mặt, lớn tiếng kêu lên, khuôn mặt nhắn tràn đầy vẻ bất mãn, rất là mất hứng.

      “Làm sao vậy?” Lúc này, Mặc Nhật Tỳ đội mũ rạ trông giống hệt người nông dân bình thường, sau khi nghe thấy tiếng bé, liền ngừng công việc trong tay lại, vịn lên cái cuốc, vẻ mặt hòa nhã nhìn bé.

      Bé bị câu này của chọc giận.

      Làm sao vậy? dễ dàng quá , mỗi ngày bé đều bị vây hãm trong cái cung điện đáng ghét kia, mệt đến nửa chết nửa sống, nhưng phụ vương bé ngược lại, chẳng quan tâm, toàn ném hết vụ cho bé.

      “Con còn , phụ vương nên truyền vương vị cho cục cưng.” Bé giương nanh múa vuốt, sôi nổi kháng nghị ở giữa trung, xoay vòng vòng giống như biết nên làm thế nào.

      Mặc Nhật Tỳ nhìn bộ dạng tức điên của bé cũng chẳng có chút đồng cảm nào, vẫn cười ha ha như cũ, bâng quơ : “Cục cưng, vương vị vốn là của con, truyền sớm hay muộn cũng như nhau thôi. Nếu như con bất mãn sinh con sớm chút, truyền cho đời sau, phụ vương cũng phản đối đâu.”

      “Đừng có lung tung, cục cưng còn rất , những chuyện ấy còn quá sớm đó.” vừa dứt lời, lập tức có giọng phản đối, chỉ thấy Lý Quả mặc bộ váy dài chấm đất đến bên ruộng, vẻ mặt dịu dàng .

      “Mẫu hậu, người phải giúp cục cưng, tại cục cưng thấy phiền chết rồi.” Bé vừa thấy vị cứu tinh đến, lập tức vô cùng uất ức oánh trách, sau đó bay về phía , rơi xuống trong lòng .

      Lý Quả nhìn bé con thường xuyên chạy qua đây liền cảm thấy hồi đau lòng. Từ sau khi Mặc Nhật Tỳ truyền vương vị cho bé, bé liền ở suốt trong cung điện kia, cả ngày mất tăm mất tích.

      “Vậy để phụ vương giúp con .” luyến tiếc, cực kỳ đau lòng , rồi liếc Mặc Nhật Tỳ rất cam lòng chỉ bởi vì lời của mình chút.

      “Vâng, vâng, Mẫu hậu tốt nhất.” Bé vừa nghe xong liền vui sướng, vẻ mặt uất ức lập tức tan biến, hưng phấn vỗ vỗ tay, kêu lên.

      Khuôn mặt Mặc Nhật Tỳ đầy đau khổ, vất vả mặc kệ phản đối của mọi người mà truyền vương vị lại cho bé, tại lại phải xử lý công vụ, tháng ngày nhàn hạ sắp mất ít rồi.

      Lý Quả nhìn vẻ mặt tình nguyện của , đương nhiên biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

      có vấn đề gì, hai cha con chàng có thể phân công mỗi người nửa tháng hoặc người tháng, em đều có thể ở cùng hai người mà.”

      “Thế nhưng, ta chỉ muốn ở cùng chỗ với nàng.” Lần này đến phiên Mặc Nhật Tỳ vô cùng uất ức, đáng thương nhìn , .


      Ngoại truyện 2: chàng


      Xà quốc, trong Xà cung.

      “Bé chạy rồi!” Mặc Nhật Tỳ ngồi ngay ngắn ở vương vị, vô cùng uất ức nhìn Lý Quả về phía mình, vừa đáng thương vừa tức giận .

      nghe mà có chút dở khóc dở cười, đôi cha con này là quá đáng , cả ngày chỉ nghĩ trốn tránh trách nhiệm, ai cũng muốn làm Xà vương, vì thế liền nổi lên loại trò chơi này.

      “Cục cưng còn , chàng đừng so đo với nó mà.” bưng bát canh nấu kỹ, đặt ở trước mặt , cười khẽ khuyên bảo.

      Mặc Nhật Tỳ vẫn dùng ánh mắt cực kỳ đáng thương nhìn , đỡ lấy bát canh trong tay đặt sang chỗ, rồi nhanh chóng kéo ngồi xuống bên cạnh mình.

      “Nhưng tại nó còn cường đại hơn ta, ai còn dám nể phục nó chứ? Hơn nữa nó còn xuất sắc hơn ta, nàng xem, trong khoảng thời gian ta xử lý công vụ, nó làm theo mà còn làm tốt hơn cả ta, ai dám tin phục chứ?” Tuy rằng miệng luôn oán giận, nhưng trong lòng lại thầm đắc ý.

      Bé chính là con trai đó, nhìn thấy con trai cường đại như thế, đương nhiên vui sướng hơn bất kỳ kẻ nào rồi!

      Lý Quả mỉm cười, khe khẽ lắc đầu, biết thích nghĩ đằng nẻo, liền vội vàng : “Rồi, rồi, biết, hện tại phải rất tốt sao? phải em ở cùng chàng sao!”

      “Vẫn là nàng tốt nhất.” hơi uống sạch bát canh tình tự tay nấu, rồi vội vàng đặt bát sang bên, ôm lấy , dịu dàng : “Ta nàng.”

      Bởi vì câu này mà nhịn được đỏ mặt, cả người có chút mất tự nhiên, nhưng may mà có ai cười nhạo , càng ai dám chú ý tới động tĩnh của bọn họ.

      “Nàng có ta ?” xong câu đó vẫn luôn quan sát phản ứng của , thấy ngượng ngùng đỏ mặt, trong lòng hết sức vui sướng, lập tức thừa thắng xông lên, nhìn trông mong hỏi.

      Mặt càng đỏ hơn, ánh mắt ngừng loạn chuyển, chính là dám nhìn thẳng vào , cũng ngượng ngùng ra lời.

      , .” giống như đứa bé nhận được kẹo, lắc lắc , liên tục truy hỏi.

      “Được rồi, được rồi, em cũng giống như chàng vậy.” Cuối cùng bị lắc lư đến choáng váng, lập tức đầu hàng, .

      Làm sao có thể để cho nàng trốn tránh như vậy chứ? Lại uất ức, đáng thương nhìn , “, ta phải nghe chính miệng nàng ra.”

      Hôn mê! bị lời của biến thành rất muốn chạy trốn, đâu phải chưa từng qua, sao cứ ba ngày hai bữa lại nhất định muốn nghe thương chứ, khiến cho rất là ngượng ngùng đó.

      “Em chàng.”
      Last edited: 17/10/16
      Elise TuyenFriendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :