1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Thổ lộ

      Lý Quả bị lời của dọa đến nổi hết da gà, nhưng khi thấy vẻ u buồn cùng đơn của , trái tim có chút mềm xuống, đến cả giọng cũng dịu .

      "Tôi thích , cho nên, về sau đừng đến đây nữa."

      "Quả Quả, em cho tôi cơ hội , tôi chứng minh cho em xem." Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Nhật Tỳ tràn đầy ưu thương, bám theo sát sao, vội vàng .

      Đây là lần đầu tiên theo đuổi đó, loài người vẫn hay dùng cách này để theo đuổi đối phương, là quá lãng phí thời gian, lãng phí sức lực mà! Đối với , muốn ư? Cưỡng bức.

      Lý Quả bị ta đeo bám, cùng với hai bạn cùng phòng rất tức giận, nhìn mình khiến cảm thấy hơi khó chịu cùng khổ sở.

      "Tôi cảnh cáo , đừng bám theo tôi nữa, mau cầm rắn của , mau ."

      chưa bao giờ bị người bám riết như vậy, nên hề có kinh nghiệm. Thế nhưng, bị người mình thích ép buộc như thế, khiến vô cùng khó chịu.

      Tình vốn là chuyện rất vui vẻ và phấn khích, nhưng tại, lại có tý vui vẻ nào.

      tại, Mặc Nhật Tỳ chơi đùa đến nghiện, cảm thấy này rất thú vị, lại thêm vẻ mặt ghen tỵ của ba người kia nữa, khiến càng vui vẻ, vậy có thể bỏ được sao?

      "Quả Quả, xem , hoa hồng tượng trưng cho trái tim tôi."

      biết học được chiêu này ở đâu, đột nhiên, chợt nhớ ra mình còn ôm bó hoa to, lập tức nâng bó hoa đến trước mặt , mặt dày .

      Bó hồng rực rỡ lại xinh đẹp chắn ngang tầm mắt, khiến Lý Quả bối rối.

      "Quả Quả, đừng giận nữa, tôi giải thích với các ấy, có được ?" Mặc Nhật Tỳ lập tức nhét bó hoa vào tay , sau đó liền về phía Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình.

      Lúc này, Lý Quả bị ép ôm bó hoa trợn mắt há mồm, nhìn Mặc Nhật Tỳ về phía hai người kia. hiểu sao trong lòng lại có chút chờ mong.

      "Rất xin lỗi, tôi lòng thích Quả Quả, phải cố ý muốn tổn thương hai bạn, mong các bạn tha thứ cho chúng tôi." Mặc Nhật Tỳ bày ra vẻ mặt thành khẩn, nhã nhặn giải thích. giả vờ tỏ ra chân thành để bọn họ càng thêm ghen tỵ, hâm mộ.

      Hà Tiểu Ngân xoay đầu sang phía khác, vờ như thấy.

      Vu Tú Tình liếc Lý Quả cái, lại nhìn Hà Tiểu Ngân, rồi mới hơi mỉm cười khách sáo: "Chuyện của hai người liên quan đến chúng tôi, nên cần phải tha thứ."

      Chương 22: Tôi phải mẹ chúng


      Mặc Nhật Tỳ giả vờ thở phào nhõm, mặt lộ vẻ tươi cười, nhã nhặn : "Càm ơn các bạn, tôi đối xử tốt với Quả Quả."

      Đúng, đối xử tốt với này, đúng là quá vui mà, tại, thể buông tay rồi.

      Đối xử tốt với mình? Lý Quả nghe xong, mặt mày nóng lên, được tự nhiên. Với vài ba câu , ta liền quyết định hết tất cả sao, có liên quan gì đến ta sao?

      "Tôi và thể, tôi cũng cần đối xử tốt với tôi." lập tức chạy ra, kích động hét lên. Người đàn ông này nhã nhặn như vậy, nhưng sao vẫn khiến cảm thấy rất gian tà?

      Nụ cười của Mặc Nhật Tỳ lập tức biến mất, có chút đau lòng bước đến gần , trầm giọng : "Quả Quả, đừng như vậy mà, em đối xử với bọn chúng tốt như vậy, giống y như mẹ chúng vậy, sao em lại đối xử như thế với tôi?"

      Đối tốt với rắn? Giống như mẹ chúng? Lý Quả bị ví như vậy, tức giận đến mức biết nên cười hay khóc.

      ta nghĩ rằng bằng lòng à? là bị bắt ép, bị ép buộc, bị cưỡng ép đó.

      Có trời mới biết lúc trước sợ rắn bao nhiêu, chán ghét chúng bao nhiêu, nếu phải vì bạn thân, sớm chạy mất dép rồi.

      "Dừng lại, cần nghe xuôi tai như vậy, tôi ghét rắn, vì chúng nó mà tôi rất khổ sở, tôi cũng có cái sở thích nuôi rắn, cũng có hứng thú với người nuôi rắn như . Bắt đầu từ hôm nay, đừng đến đây nữa, tôi cũng muốn nhìn thấy cùng đám rắn của nữa." khẽ cắn môi, ra suy nghĩ của mình. bao giờ thay đổi vì người, thích ta lại phải thích cả đám rắn của ta nữa, nằm mơ .

      "Quả Quả..."

      này rất thành , đẹp trai như vậy, thân phận cao quý, sức hấp dẫn vô biên, nữ nhân đối với đều là vừa gặp , mà lại chán ghét , chỉ muốn thôi? Mặc Nhật Tỳ còn gì để , chỉ cảm thấy ánh mắt của Lý Quả có vấn đề.

      Lý Quả đợi ta hết, lập tức đuổi người, ôm lấy bó hoa rồi đẩy Mặc Nhật Tỳ ra bên ngoài.

      ", , , đừng đến nữa, tạm biệt, , viễn vĩnh gặp."

      Sau khi đẩy ta ra khỏi cửa, lập tức đóng cửa lại.

      Mặc Nhật Tỳ đứng ngoài cửa, có chút tức giận. Đường đường là xà vương, lại bị người ta đuổi ra ngoài như thế, hơn nữa còn là sau khi thổ lộ nữa. Đây là lần đầu tiên đó, có chút tức giận rồi.

      kiêu ngạo này, thế mà lại chán ghét mình. Được, được lắm, cũng tin để ý đến sức quyến rũ, thân phận và địa vị của .

      Đến lúc đó, chờ ngươi cam tâm tình nguyện, bổn vương liền tàn nhẫn vứt bỏ ngươi, rửa lại mối nhục hôm nay.

      Chương 23: Trở mặt thành thù


      "Hoa đẹp quá." Mặc Nhật Tỳ rồi, lúc Lý Quả đem bó hoa đặt ở bàn, hoa tươi lập tức thu hút chú ý của Lý Lan, vẻ mặt đầy hâm mộ, .

      Con ai mà thích hư vinh, ai mà thích những thứ phù phiếm như thế? Kim cương, hoa tươi, trong lòng nào mà chả có chàng bạch mã hoàng tử? Mà hai thứ này chính là đại diện tốt nhất.

      "Cho em đó." Lý Quả với Lý Lan.

      cũng rất thích hoa, nhưng là người tặng hoa thôi .

      Lý Lan hơi bất ngờ, rồi lại vui mừng. Nhiều như vậy, mình lấy ít cũng sao mà.

      "Vâng." đưa tay ôm nửa số hoa của Lý Quả.

      "Hai người có lấy ?" Lý Lan ôm hoa, quay đầu hỏi hai người kia.

      Ai ngờ, lòng tốt lại được báo đáp!

      "Ai cần chứ, lấy." Hà Tiểu Ngân vẫn còn tức giận, vẻ mặt khó chịu, đến cả giọng cũng đầy tức giận.

      " lấy, đây là hoa của người ta, chúng ta thể chia sẻ niềm vui được." Vu Tú Tình lạnh nhạt .

      Tuy vừa rồi ăn với Mặc Nhật Tỳ, nhưng cũng chỉ là giả vờ mà thôi. Đối với Lý Quả vô cùng lạnh nhạt.

      Trong lòng Vu Tú Tình vẫn phục, dựa vào cái gì chứ? xinh đẹp hơn Lý Quả, cho tới bây giờ, đàn ông đều thích mình, đối xử rất tốt với mình. Còn Lý Quả chẳng có chàng trai nào thích cả. ấy biết ứng xử, biết làm dáng, biết làm nũng, còn chẳng biết cách chuyện nữa. Mà bây giờ, người đàn ông thích lại thích Lý Quả tầm thường kia, thể hiểu được.

      "Đúng đó." Hà Tiểu Ngân lập tức phụ họa, căm tức trừng Lý Quả.

      Lý Lan liền biết mình sai rồi, cảm thấy vô cùng khó xử, sao lại quên mất hai người kia giận chứ?

      "Đều là lỗi của mình, các cậu đừng nên tức giận mà."

      Thế nhưng, hai người kia vẫn chẳng thèm để ý đến Lý Lan.

      Lý Quả đứng bên cạnh, khẽ cắn môi dưới. vẫn muốn làm hòa với bọn họ, nhưng bọn họ hoàn toàn cho cơ hội. để ý đến , vui đùa cùng , thậm chí còn chẳng thèm câu nào, coi như vô hình, khiến rất khổ sở.

      "Lan Lan, thôi ." đành lòng nhìn em họ tự trách, chuyện của mình có liên quan gì đến em họ đâu chứ? Lan Lan cũng chỉ có ý tốt, ngờ mọi chuyện lại thành như vậy.

      Lý Lan thấy chị an ủi mình, liền thở phào hơi, gật gật đầu, vỗ tay Lý Quả, giọng : "Đừng buồn, rồi qua thôi."

      Lý Quả gật đầu, hy vọng mọi chuyện qua , hy vọng người đàn ông kỳ quái kia dây dưa nữa. muốn trở thành kẻ thù của hai người kia, muốn trở mặt thành thù.

      Chương 24: Đố kỵ


      "Quả Quả, hoa của cậu."

      "Quả Quả, quà của cậu."

      "Quả Quả, của cậu."

      Lý Quả đau đầu nhìn đống hoa, quà, điểm tâm liên tục được đưa đến phòng mình chỉ trong chưa đến ngày.

      Rốt cuộc là người kia muốn làm gì đây? căm giận nghĩ.

      Hoa còn chỗ để, đành phải để lên giường ngủ rồi, mà điểm tâm cũng đến mấy hộp rồi, quà tặng còn khiến kinh ngạc hơn.

      Tất nhiên là, kim cương. Kim cương đó, phải là vật tầm thường đâu, đừng mua, đến xem cũng chưa dám đâu. Lý Quả trợn mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương to đùng kia, dám nghĩ xem nó nặng bao nhiêu cara.

      Viên kim cương kia khiến cho Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình ghen tỵ đến đỏ mắt, càng thêm khó chịu ra mặt với Lý Quả. đố kỵ thường thể qua các câu lạnh nhạt.

      " sớm muốn quyến rũ người ta rồi? Chắc là nhìn ra ngay từ đầu, ngờ lòng dạ lại sâu như vậy." Vu Tú Tình thể nào bình tĩnh được, những người thích , cũng thể vung tay tặng viên kim cương lớn như thế. Vừa nhìn Mặc Nhật Tỳ biết phải là người bình thường rồi.

      Hà Tiểu Ngân cũng vô cùng ghen tỵ: "Người ta ra tay trước rồi, lúc trước tìm rắn, biết có dùng quỷ kế gì để quyến rũ người ta hay ? Đúng là biết người biết mặt mà biết lòng mà."

      "Mình có." Rốt cuộc, cũng bị lời của bọn họ chọc cho tức giận, chút áy náy kia cũng sớm tan thành mây khói. Hai người họ là bạn tốt nhất của , có chuyện đều giúp đỡ, gặp nguy hiểm cũng chưa từng bỏ lại bọn họ. Thế nhưng, tại, chỉ vì người đàn ông mà bọn họ lại chỉ trích mình. Tim dần lạnh lẽo rồi.

      "Có hay trong lòng cậu nhất." Hà Tiểu Ngân bỏ lại những lời này, rồi dứt khoát kéo Vu Tú Tình ra khỏi phòng.

      Nhìn bọn họ rời , Lý Quả liền cười khổ. Nhìn thấy những thứ sặc sỡ này, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

      "Mày xem, tao nên làm gì bây giờ?"

      mệt mỏi ngồi xuống giường, nhìn tiểu hắc xà nằm gối, lẩm bẩm.

      Mặc Nhật Tỳ rồi, mới phát mình quên trả lại tiểu hắc xà, đành phải để nó lại, rồi trả sau.

      Tiểu hắc xà vẫy vẫy đuôi, đem tất cả thu vào trong mắt. Những như thế, thấy nhiều rồi, thế nhưng, cứ để cho Lý Quả biết . Lợi ích trước mắt, chẳng bao giờ có bạn bè, giống như tại vậy.
      Last edited by a moderator: 16/10/15
      Friendangel2727Fuu thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Bị oan

      đúng là điên rồi, lại hỏi ý kiến của con rắn , xem ra là rơi vào bế tắc rồi. kẽ thở dài, rối rắm nghĩ.

      Nhưng là ngày hôm sau, thời thế xoay vần, mọi chuyện vượt ra cả suy nghĩ của Lý Quả, làm cho trái tim càng thêm băng giá.

      “Lý Quả, nghe ta cướp bạn trai của bạn thân?”

      ngờ, ta có tố chất làm hồ ly tinh nữa.”

      “Kẻ thứ ba, kẻ thứ ba mà.”

      “Lý Quả à, xuất sắc đó, đúng là người ‘thâm tàng bất khả lộ’.”

      nhìn ra mà, còn tưởng ta rất lương thiện chứ.”

      đúng là ‘đồ mặt dày’ mà. Nhóm người Vu Tú Tình đối xử tốt với ta như thế, vậy mà còn cướp bạn trai của người ta nữa.”

      “Lòng người khó đoán mà.”

      Ngày thứ hai kể từ lúc bắt đầu xuất , những thanh như vậy vẫn ngừng truyền đến bên tai, thậm chí còn có vài bạn nam chạy tới, chất vấn , dáng vẻ như bênh vực kẻ yếu. cũng biết, những nam sinh này đều là những người theo đuổi Vu Tú Tình.

      Lý Quả trợn mắt, ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế, mọi người đều chỉ trỏ sau lưng , họ cũng thèm kiêng kỵ, tất cả đều khinh bỉ .

      “Tôi có”. vô lực phản bác, những lời vô lực như thế, nên chẳng ai tin tưởng cả.

      Chỉ có Lý Lan là vẫn tốt với , nhưng cũng có cách nào giúp đỡ.

      “Thôi, sau này ràng thôi”.

      Lý Quả chỉ im lặng ôm tiểu hắc xà, tại, mới phát ra, con người so với rắn độc còn máu lạnh hơn, loại cảnh giác này rất khó chịu, rất đau lòng.

      “Chị sao”. Hít hơi sâu, đè xuống tất cả lửa giận trong lòng, bình tĩnh .

      Lý Lan gật đầu, ngoại trừ lo lắng, đúng là hết cách.

      May mà sắp tới ngày tốt nghiệp, mọi người cũng còn nhiều thời gian để ở cùng với nhau, điều này làm Lý Quả cảm thấy còn có chút hy vọng. Sau này, rời xa bọn họ, chắc là chẳng bao giờ gặp nữa.

      “Lý Quả, quá vô liêm sỉ rồi”. Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, đám người Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân vội vàng xông đến trước mặt , tức giận quát.

      Vô liêm sỉ? đứng lên, khó hiểu nhìn bọn họ. lại làm cái gì để cho hai người bạn thân nhất của mình tức giận?

      Vẻ mặt vô tội của Lý Quả lại càng chọc giận đám người Vu Tú Tình, bọn họ tức giận đẩy cái: “ còn biết xấu hổ mà giả vờ vô tội? Dùng rắn dọa bọn tôi?”

      Dùng rắn dọa bọn họ? đâu có, đây là chuyện gì vậy? có chút khó hiểu, vì thế, nhịn được mà quát lên: “Tôi có, có.”

      có? Trừ ra còn ai nữa? sợ rắn, lại còn ngủ cùng chúng nữa, phải mới là lạ”. Hà Tiểu Ngân chỉ vào Lý Quả, quả quyết là Lý Quả làm.

      Những người khác cũng cùng hùa theo, sớm thấy tiểu hắc tay Lý Quả, càng thêm chắc chắn là Lý Quả làm.

      Lý Quả vô cùng oán giận, ở cùng với rắn làm sao? Phạm pháp sao? được sao?

      “Tôi hề lấy rắn dọa các cậu, ngoại trừ con hắc xà này ra, tôi còn con nào khác.” Tuy rất tức giận nhưng vẫn cố gắng giải thích, muốn mọi chuyện quá căng thẳng.

      Thế nhưng, chẳng có ai tin lời cả. Chỉ biết càng lâu càng đen, vẫn cứ cho là là kẻ đầu sỏ.

      “Lý Quả, cứ chờ đó”. Vu Tú Tình hung dữ trừng , bỏ lại lời cảnh cáo, rồi mang theo người bỏ .

      Bọn họ vừa , Lý Quả chịu nổi nữa, ngã ngồi xuống giường, toàn thân run rẩy.

      Rốt cuộc là làm sai điều gì? Sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ?

      “Quả Quả”. Lý Lan đứng bên, dám xen miệng vào, cho đến khi bọn họ rời , mới dám lên tiếng.

      “Chị sao.” Lý Quả thẫn thờ , càng nghĩ càng khó chịu, chỉ muốn gào khóc to, để phát tiết khổ sở trong lòng.

      Lý Lan trầm mặc, sau đó ra khỏi phòng, chỉ để lại mình Lý Quả.

      Trong phòng trống rỗng, ngoại trừ Lý Quả vẫn ngồi đờ đẫn, chỉ còn mỗi tiểu hắc xà nằm an tĩnh trong lòng . Tuy vẫn lười nhác như cũ, nhưng đôi mắt vẫn chú ý đến từng hành động của .

      Đột nhiên, tiểu hắc xà cảm thấy thân mình hơi lạnh, rồi ẩm ướt mang theo hơi ấm. Nó mới phát , hóa ra là Lý Quả khóc, chỉ im lặng rơi lệ, những giọt lệ mang đến cảm giác vô lực.

      Lý Quả hề muốn yếu đuối như thế, hề muốn khóc, nhưng vẫn chẳng thể dừng lại được. biết, từ nay về sau, tình bạn còn, chỉ là người xa lạ mà thôi.

      Tất cả đều bị hủy trong tay người đàn ông nuôi rắn.

      “Đây là báo ứng sao?” Trong lúc thương tâm, chợt nhớ tới lần nấu cơm dã ngoại cách đây lâu, tuy hề có liên quan đến con rắn bị đánh chết kia, nhưng cảm thấy, từ đó đến nay, rắn liền xuất trong toàn bộ cuộc sống của mình, phá cuộc đời mình.

      Tiểu hắc xà nghe thấy, hai mắt liền sáng lên, dường như nở nụ cười thần bí.
      Last edited by a moderator: 16/10/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Rắn so với người còn tốt hơn.


      Hóa ra, hận người còn có thể hận đến mức này.

      Lý Quả chỉ im lặng nhìn ga giường ướt sũng của mình, trong lòng biết là nên vui hay buồn. Sau khi tan học, Lý Quả về phòng, liền phát giường của mình bị người ta hắt nước lên.

      "Quả Quả". Lý Lan nhìn giường của Lý Quả, lại thấy Lý Quả chỉ im lặng, nên có chút lo lắng.

      Lý Quả hít vào thở ra mấy lần, cố gượng cười, an ủi Lý Lan: "Chị sao, rất khỏe, em cần lo cho chị".

      Lý Lan khẽ gật đầu, chẳng giúp được gì, mà nếu có giúp chính mình bị liên lụy.

      Tiểu hắc xà nhìn sắc mặt trắng bệch của Lý Quả, mắt thấy toàn bộ mọi chuyện nhưng nó cũng chưa từng có ý nghĩ ngăn cản. Hơn nữa, mấy người phụ nữ kia còn muốn ném nó xuống đất, song dưới ánh nhìn lạnh lùng đầy nguy hiểm của nó, bọn họ chỉ hắt nước lên thôi, dám làm gì thêm nữa.

      "Tiểu hắc, mày bị thương chứ." Sau khi bình ổn lại lửa giận trong lòng, Lý Quả vội hỏi. rất lo lắng cho tiểu hắc xà, sợ bọn họ đem lửa giận trút hết lên nó, nó cũng là sinh mệnh, phải là đồ vật.

      Tiểu hắc xà thè lưỡi, rồi lắc lắc cái đầu quả dưa .

      Nhìn dáng vẻ tràn trề sức sống của tiểu hắc xà, Lý Quả cũng an lòng. Ít ra là bọn họ cũng dám làm nó bị thương, còn những cái khác vẫn có thể chịu được.

      "Xin lỗi nhé, đêm nay sợ là chúng ta có chỗ ngủ tốt rồi". nhìn cái giường ướt cái, bất đắc dĩ cười khổ, .

      Tiểu hắc xà cũng chẳng quan tâm, nghe xong lời , nó liền trườn đến những chỗ bị ướt, rồi lăn lộn đó, làm đủ mọi động tác.

      " đáng ". Lần đầu tiên phát , hóa ra nuôi con rắn cũng chẳng phải chuyện vất vả gì, hóa ra rắn còn tốt hơn nhiều so với người. Ít nhất nó còn chọc cho mình vui vẻ, lại có thể làm bạn mình nữa.

      Tiểu hắc xà nghe khen, bất chợt chui tọt vào trong chăn ẩm ướt, rồi lén lút thò ra cái đầu , đôi mắt lấp lánh nhìn .

      "Ha ha ha". Lý Quả bị bộ dạng lén lút của nó chọc cho bật cười, lập tức quên mọi đau thương, cười vui vẻ.

      Tiểu hắc xà thấy bật cười, liền chui ra khỏi chăn, trườn đến trước mặt , sau đó cúi đầu, thè lưỡi , khẽ liếm tay .

      "Cảm ơn mày". có chút cảm động, có chút đau lòng, đặt nó lên lòng bàn tay, rồi dịu dàng vuốt ve đầu nó, khẽ , mặc kệ nó có hiểu hay .
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Trả thù

      "Sắc xà, mới khen mày vài câu, đối với mày tốt chút, mày liền quên mất mình họ gì rồi hả?". Lý Quả mơ màng tỉnh lại, liền phát ngực mình có cái gì đó, vừa xốc áo lên, thấy tiểu hắc xà nằm đó rồi, đầu còn gối lên đỉnh núi của mình nữa.

      Lý Quả đỏ mặt, lập tức nhấc nó lên, ném lên gối, thở phì phò, thấp giọng mắng. Bây giờ còn giống sắc lang như thế, sau này lớn lên còn như thế nào nữa?

      Tiểu hắc xà lim dim ngủ, lại bất ngờ bị ném lên chiếc gối mềm, liền thầm thở dài trong lòng.

      Lại có chỗ ngủ tốt rồi, bên đó còn thoải mái gấp mấy trăm lần chỗ này, đúng là nỡ rời khỏi mà!

      "Còn có lần sau, tao cắt 'cái ấy' của mày, cho mày thành thái giám luôn". Thấy nó chịu hối cải, Lý Quả tức đến nỗi năng lung tung. hoàn toàn quên mất, sao có thể dễ dàng tìm thấy cái kia của rắn? Khả năng trở thành thái giám là cực rồi.

      Quả nhiên, tiểu hắc xà vờ như nghe thấy lời đe dọa của , vẫn tiếp tục ngủ lăn, khiến hết cách với mình.

      Lý Quả thấy thế, đành phải nằm xuống tiếp tục ngủ. cẩn thận tránh chỗ ẩm ướt, cuộn tròn người lại, ngủ vô cùng khó chịu.

      là hết cách, cũng chỉ có cái chăn, mai đành phải phơi nắng rồi.

      Tiểu hắc xà híp mắt nhìn dáng vẻ chật vật của Lý Quả, trong lòng có chút căm tức, chỉ biết bắt nạt người khác, còn người ta được.

      Sáng sớm hôm sau, trong phòng yên tĩnh liền loạn hết cả lên, vô cùng ầm ỹ.

      "Ai da, sao chăn của tôi lại ướt thế này?" Hà Tiểu Ngân bị cảm giác ẩm ướt đánh thức, vội sờ chăn của mình, kinh ngạc phát ra chăn của mình hiểu vì sao lại bị ướt.

      Ngay sau đó, Vu Tú Tình cũng kêu lên: "Của mình cũng vậy".

      Chỉ có Lý Lan là bình an vô , xảy ra bất cứ chuyện gì.

      "Là làm, đúng ?" Hà Tiểu Ngân tức giận hỏi.

      Lúc nghe thấy Vu Tú Tình cũng gặp chuyện giống mình, lập tức nghi ngờ Lý Quả. Hà Tiểu Ngân nổi giận đùng đùng nhảy xuống giường, chạy đến trước giường Lý Quả, xốc màn của lên, căm tức hỏi.

      Lý Quả vẫn chưa tỉnh ngủ, bất ngờ bị người khác quát như thế, liền kinh ngạc mở mắt, vẻ mặt mờ mịt.

      " cái gì? Tôi nghe ". Nhìn vẻ mặt tức giận của Hà Tiểu Ngân, vội vàng hỏi.

      "Là nửa đêm đổ nước vào trong chăn của chúng tôi phải ? đúng là quá thất đức, chẳng có lương tâm." Hà Tiểu Ngân tiếp tục mắng người, chẳng phân biệt đúng sai.

      hận Lý Quả đến tận xương tủy.

      Chương 28: Nhu tình như nước

      Đổ nước?

      Vẻ mặt Lý Quả đầy khó hiểu, đổ nước gì? chưa bao giờ làm chuyện như vậy, hơn nữa, cũng làm, bởi vì cần thiết, cũng chẳng có hứng thú.

      "Chăn của các bị ướt liền đổ lỗi cho tôi, vậy, chăn của tôi bị ướt, tôi có thể là do các làm ? có chứng cớ đừng linh tinh." Có thể là do nhẫn nhịn quá lâu, hoặc là giận vì bị oan, lạnh lùng nhìn Hà Tiểu Ngân, trầm giọng hỏi.

      Quả nhiên, lời của khiến cho Hà Tiểu Ngân á khẩu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, giận đến toàn thân run rẩy. Nhưng cũng chẳng thể làm gì Lý Quả, cuối cùng cũng chỉ có thể hừ câu, oán giận lườm Lý Quả cái rồi bỏ .

      Lý Quả yên lặng nhìn Hà Tiểu Ngân, hoàn toàn e sợ ánh mắt của . Chính trực chẳng sợ gian tà, làm gì sao phải sợ?

      Thái độ này của Lý Quả dọa đến những người khác, bọn họ dám thêm gì, chỉ có thể ôm hận trong lòng, tìm cơ hội để trả thù.

      hồi phong ba, cứ như vậy mà lắng xuống.

      "Quả Quả, tôi đem chăn đến cho em đây."

      Vừa mới ăn xong bữa sáng, chuẩn bị học, đột nhiên, Mặc Nhật Tỳ mặc tây trang xuất trước mặt mọi người, dáng vẻ nhã nhặn của , luôn là tâm điểm thu hút mọi người. Chỉ thấy mang theo cái thùng lớn, mỉm cười nhìn Lý Quả.

      Đem chăn đến? Lý Quả vô cùng kinh ngạc. Làm sao ta biết được...

      "Hừ..." Sắc mặt của Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình cực kỳ khó coi, hừ lạnh tiếng, tức giận rời khỏi phòng.

      "Sao biết được?" Lý Quả nhìn cái thùng ta đem theo, tò mò hỏi.

      Mặc Nhật Tỳ gì, chỉ thu toàn bộ chăn đệm ướt của bỏ ra, rồi lại lấy hết chăn tơ cùng mọi thứ trong thùng trải lên giường.

      "Tôi nghe người ta , sợ em cảm lạnh, nên vội vàng mang đến đây." dịu dàng . Ánh mắt thâm sâu kia chặt chẽ khóa lấy .

      Sao ta lại biết chuyện này? Lý Quả rất tò mò với thân phận của ta.

      Nuôi rắn làm thú cưng, coi như gia thế tệ. năng khéo léo, ngoại trừ từng tỏ tình với mình ra, người ông như vậy, muốn động lòng cũng khó.

      "Rất xin lỗi, là tôi tốt, mới hại em như vậy." áy náy , vô cùng thành khẩn, dịu dàng như nước, giống như tấm lưới vô hình bao phủ lấy .

      Tim Lý Quả bị ánh mắt của ta khóa chặt, đập mạnh như sấm. Mặt lập tức đỏ bừng, dám nhìn ta, chỉ biết cúi đầu.
      Last edited by a moderator: 16/10/15
      Friendangel2727, PhongVyAliren thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Ở chung?

      Sao ánh mắt của người này lại mạnh bạo đến vậy? hơi mất tự nhiên nghĩ, dũng khí cũng biến mất còn tăm hơi, chỉ còn bối rối.

      Mặc Nhật Tỳ nở nụ cười đắc ý. biết mà, làm gì có nào có thể chống lại sức quyến rũ của ? trước mặt này cũng chỉ giả vờ mà thôi.

      "Hay là, em chuyển đến chỗ tôi ở , nhà tôi rất lớn, em nhất định thích". bất ngờ đưa ra cầu như vậy, dĩ nhiên là muốn ở cùng rồi.

      Ở chung? Lý Quả bị câu của ta làm cho hoảng sợ, vẻ mặt kinh hoàng, lập tức cách xa chút, rất sợ ta bắt cóc mình.

      ", , cần, tôi ở đây là được rồi". lắp bắp .

      Cho tới bây giờ, chưa hề có người nào cầu như thế, cũng chưa từng gặp qua, nên có chút lúng túng.

      Mặc Nhật Tỳ biết từ chối, nên bắt ép nữa. Sớm muộn gì cũng ngày phải chuyển đến chỗ thôi, tại thể làm căng được, nóng vội ăn được hết đậu phụ nóng.

      "Tôi rất lo lắng cho em, hay là em cứ suy nghĩ kỹ , được ?" bày ra dáng vẻ lo nghĩ cho , nhìn thế nào cũng thấy giống như người rất Lý Quả, vô cùng dịu dàng.

      Lý Quả vội gật đầu đồng ý, rất sợ người này dùng vũ lực với mình.

      "Còn cần thêm gì em cứ gọi điện cho tôi". lấy ra tấm danh thiếp bằng vàng từ trong túi áo, đặt vào tay Lý Quả, sau đó xoa xoa đầu , thúc giục.

      " đến giờ lên lớp rồi, em mau , tôi cũng có việc phải rồi".

      "A, được, được rồi". Lý Quả bị câu sau cùng của Mặc Nhật Tỳ làm cho bừng tỉnh, suýt chút nữa quên mất buổi học rồi. Vội vàng đáp lại, nhanh chóng cầm túi xách, cùng Mặc Nhật Tỳ ra khỏi phòng.

      Tiết học buổi sáng, luôn bị vài ánh mắt vừa đố kỵ lại hâm mộ chiếu thẳng tới. Nếu ánh mắt có thể giết người, biết chết bao nhiêu lần rồi, chẳng nghĩ cũng biết là vì sao.

      "Lý Quả, đừng có mà kiêu ngạo, bị báo ứng đó". Về đến phòng, Hà Tiểu Ngân lại nhìn Lý Quả, oán hận mắng, vô cùng ghen tỵ với đồ giường Lý Quả.

      Lý Quả gì, cũng chẳng biết nên gì cho phải, đành để Hà Tiểu Ngân tùy ý mắng mình, tùy ý kiếm chuyện.

      "Được rồi, người ta chẳng qua cũng chỉ để ý đến thân thể của ta mà thôi, kẻ có tiền có thiếu gì đâu, dùng xong bỏ thôi. giờ, cậu nhìn thấy ta cười, chỉ vài ngày sau là thấy ta khóc mà. đắc ý được lâu đâu". Vu Tú Tình độc ác , ám chỉ Lý Quả có kết quả tốt.


      Chương 30: phải của mình, tôi lấy.


      Trầm mặc! Cuối cùng, vẫn lựa chọn trầm mặc. Nếu cứ tiếp tục ầm ỹ chẳng được gì cả, có lẽ mấy người đó ồn ào thêm vài ngày nữa, cảm thấy chán thôi.

      vừa mới đem cái chăn tơ mới tinh kia thu lại, chuẩn bị chợt phát ra, biết tự lúc nào, Mặc Nhật Tỳ đứng yên bên cạnh mình, trong tay còn cầm theo cái thùng giống như cái thùng ban sáng.

      thấy kinh ngạc nhìn mình, liền nhịn được cười dịu dàng. đặt thùng trong tay xuống, thản nhiên : "Tôi sợ em còn thiếu đồ, nên vội đem tới cho em".

      thu hết tất cả mọi chuyện vào trong mắt, tuy chuyện này là do cố ý gây ra, nhưng vẫn muốn nhìn xem này có thể làm được những gì, có thể kiên trì được bao lâu?

      Lý Quả vô cùng xấu hổ, ngờ lại bị Mặc Nhật Tỳ bắt gặp, xấu hổ ôm chăn.

      Rốt cuộc, đây là lần đầu tiên, cảm thấy ta cũng đáng ghét đến vậy, hơi mỉm cười, : "Cám ơn , đợi tôi có tiền, tôi trả lại tiền chăn cho ".

      thấy được, hai tấm chăn tơ này là đồ tốt, ít nhất là chưa từng thấy ai dùng chăn tốt như thế, vừa mềm mại lại thoải mái đúng là chưa từng thấy qua.

      "Quả Quả, em lại khách sáo rồi. Tôi thích em, chỉ muốn làm vài chuyện cho người mình thích mà thôi, chẳng lẽ em còn so đo với tôi nữa sao?" Mặc Nhật Tỳ thâm tình , giống như coi là bảo vật vậy.

      Mặt Lý Quả đỏ bừng, tim đập như hươu chạy, đầu óc trống rỗng, biết nên trả lời thế nào. Thế nhưng, tỉnh lại rất nhanh, bởi vì có vài ánh mắt hung dữ nhìn mình. Chẳng cần nhìn cũng biết là ai.

      ", tôi là tôi, thể vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác được, tiền tôi nhất định trả cho ". kiên định . phải vì những ánh mắt làm tổn thương người khác kia, mà vì đó là nguyên tắc của , thể nhận bừa của người khác được.

      Mặc Nhật Tỳ chăm chú nhìn , phát bản thân vẫn có đôi chút hiểu được này. Ai mà chẳng vui vẻ khi nhận được đồ tốt, ai mà chẳng muốn nhận được thêm nhiều thứ nữa từ ? , dường như có chút khác biệt.

      "Phải rồi, phải rồi, tôi suýt chút nữa quên, cái này trả lại cho ". đến đây, Lý Quả đột nhiên nhớ đến nhẫn kim cương Mặc Nhật Tỳ tặng, lập tức lục túi, lấy ra đưa cho ta.

      "Những đồ điểm tâm kia, bởi vì để được lâu, nên tôi ăn rồi. Cám ơn , những thứ đắt tiền như vậy, tôi thể nhận"
      Last edited by a moderator: 16/10/15
      Friendangel2727, PhongVyAliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :