1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 274.2


      "Dì Lan, chú, mỗi người ôm lúc được ạ? Bằng để cho mẹ ôm cục cưng ." Đôi mắt to đảo vòng nhanh như chớp, bé lập tức nghĩ ra phương pháp như vậy, kế hoạch bi ai, xem bọn họ còn giành nhau nữa ?

      Quả nhiên, bé vừa xong, hai người lập tức thành , Lý Lan cưới với Mộc Tử Tuấn: "Tôi ôm thêm lúc rồi đưa cho ôm, thích trẻ con đến thế nhanh nhanh sinh đứa thôi."

      Mộc Tử Tuấn này đúng là tình nhân trong mộng của toàn bộ nữ sinh, kể từ khi ta chuyển tới trường này, ít nữ sinh đều thầm mến ta, từ tân sinh viên đến tận nữ sinh viên năm tư. Đáng tiếc ta đều đối đãi với tất cả mọi người giống nhau, có gì đặc biệt.

      "Cục cưng, chú làm ba con nhé, được ?" Lúc này, Lý Lan vừa dứt lời, Mộc Tử Tuấn liền chút do dự cười tủm tỉm lấy lòng, với bé, vẻ mặt đầy chờ mong.

      Nhất thời, hai đều trợn tròn mắt, vẻ mặt Lý Lan khó tin nhìn ta, sau đó chuyển về phía Lý Quả. Còn Lý Quả mặt đỏ rực, có chút bối rối biết làm sao.

      "Được ạ." Bé lại giòn giã đáp lại ngoài dự đoán của mọi người, khuôn mặt nhắn ngập tràn vẻ vui sướng.

      Mộc Tử Tuấn nửa mừng nửa lo, khó có thể tin được, lập tức truy hỏi: " vậy chăng?" ta còn cố ý nhìn thoáng qua Lý Quả bối rối.

      Bé cười hì hì gật gật đầu, non nớt đáp: "Đương nhiên là , chỉ có điều mẹ phải đồng ý cơ, cục cưng có ý kiến ạ." -

      Lần này, Lý Quả nhịn được lập tức giải thích: "Cục cưng còn chưa hiểu chuyện, nó còn bé..." Ngay cả cũng biết bản thân giải thích cái gì nữa.

      ai lên tiếng, Mộc Tử Tuấn vẫn rất dịu dàng nhìn , Lý Lan mỉm cười, ai biết, lúc Lý Quả rời khỏi trường học chưa được bao lâu, Mộc Tử Tuấn từng tìm hỏi thăm qua tung tích của Lý Quả, hơn nữa còn tím kiếm nhiều lần, cho nên tại mới có số điện thoại của đối phương.

      Lý Quả thốt lên lời, bởi vì khí rất xấu hổ, chính cũng cảm thấy mất tự nhiên, tóm lại là cảm giác được có dị thường làm cả người thoải mái.

      "Lan Lan, vì sao em làm? Có phải khó tìm việc lắm đúng ?" xấu hổ cực kỳ, trong lúc bối rối vội vàng tìm đề tài, đó cũng là điều muốn biết.

      Quả nhiên, vừa chuyển đề tai bầu khí liền thay đổi, Lý Lan đưa bé cho Mộc Tử Tuấn, rồi lôi kéo cùng nhau ngồi xuống, bất đắc dĩ : "Có nửa nguyên nhân là bởi vì tại rất khó tìm việc, nửa khác là nghiên cứu sinh có thể ở lại, hoặc là làm giáo viên cho trường đại học, em thích ở lại trường học, cho nên thi nghiên cứu sinh luôn."

      Hóa ra là như vậy, chợt hiểu ra, song cũng gật đầu tán thành, học thêm vài năm nữa làm giáo viên ít nhất ổn định hơn, với cả hoàn cảnh sống cũng đơn giản hơn.

      "Như vậy hóa ra lại tốt, lúc trước chị cũng cảm thấy em nên tiếp tục học nghiên cứu sinh." Lý Quả cười cười, ra ý nghĩ trước kia.

      Lý Lan mỉm cười gật gật đầu, cảm thán : "Con đường chị khác hẳn với bọn em, chị, chị hối hận chứ?" Lúc trước, nếu tất cả chưa từng xảy ra liệu mọi thứ có giống nhau ?

      "Chị biết." đột nhiên đa cảm, nhớ lại tất cả chuyện xảy ra trong năm qua, có cảm giác hơi mơ hồ, tựa như có chút xa xôi, mà vừa vặn chỉ là hơn năm thôi.

      "Chỉ có điều, đời người có được ắt có mất, phải sao?" Lý Lan thấy mất mát, khỏi an ủi , mỗi người đều phải con đường riếng, thể nào đều giống nhau được.

      Lý Quả nở nụ cười với Lý Lan, kỳ như vậy cũng có gì là tốt, đây là đời người, nếu như là vận mệnh của mình cứ an phận nhận , hơn nữa cứ kiên trì suốt mạch, oán hối hận.

      "Đúng rồi, Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình thế nào rồi? Có việc làm chưa?" nhớ tới hai người từng là bạn bè tốt nhất, vẫn muốn biết tình hình của bọn họ.

      "Ai, sau khi chị mất tích, bao lâu sâu hai người họ liền hối hận, vẫn nhớ đến chị, cũng từng tìm cùng em, nhưng vẫn tìm được. Các ấy làm, đều ở trong thành phố này, có muốn em gọi điện thoại cho cả hai bảo qua đây gặp nhau ?" Lý Lan nhìn , thản nhiên .

      "Ừ."

      Lúc Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình nhanh như điện xẹt xuất ở ngay trước mặt , hai người đều rơi lệ đầy mặt, sau đó bổ nhào vào , gắt gao ôm .

      "Quả Quả, là cậu sao?" Vu Tú Tình nghẹn ngào , xem xét từ xuống dưới, vẻ mặt vẫn khó tin như cũ.

      Lý Quả rơm rớm nước mắt, mỉm cười gật gật đầu, lên lời.

      "Quả Quả, cậu trở lại rồi, tốt quá." Hà Tiểu Ngân ôm , khóc lớn tiếng ràng, giống như đứa bé con.

      " trở về rồi." Cuối cùng cũng ra được những lời này, ngữ điệu đều thay đổi, cố nén mới để nước mắt rơi xuống.

      " tốt quá, tốt quá." Hai người các cứ liên tục thào tự , ngừng lau nước mắt, sau đó vô cùng kích động.

      bị bọn họ làm cho ngượng ngùng, nhìn Lý Lan ở bên cạnh như muốn cầu cứu, chịu nổi nhiệt tình như vậy, hơn năm trước bọn họ còn trở mặt, tại lại...Giống như là nằm mơ vậy, có ảo giác như thế, nhưng thừa biết là phải.

      "Mình nghe các cậu làm rồi, biết tại các cậu sống có tốt ?" vất vả mới thôi đỏ mặt, hỏi tình hình gần đây của bọn họ.

      "Chúng mình sống rất tốt, còn cậu sao? Hơn năm qua cậu ở đâu vậy? Nghe Lan Lan cậu và ta rời rồi, vậy ta đâu? Sao thấy ta? ta trở về cùng cậu à? ta có tốt với cậu ?" Hai người giống hệt bà mẹ già, ngừng truy hỏi chuyện của , còn những oán hận lúc trước mà ngược lại rất thoải mái.

      "Mình sống rất tốt, minh, mình và ta tách ra rồi." biết nên như thế nào về những chuyện xảy ra trong hơn năm qua, đó hoàn toàn là những câu chuyện rất khó tin, ra có lẽ chẳng có người tin tưởng đâu.

      "Vì sao?" Hai người trăm miệng lời hỏi, ngàn lần ngờ, hơn năm trước bọn họ chỉ vì người đàn ông mà khiến cho quan hệ tồi tệ đến thế, tại lại là kết quả như vậy.

      Lý Quả mỉm cười lắc đầu, muốn nhiều lời, đến giờ vẫn chưa hiểu được cảm giác của bản thân, biết là hận, là hay có cảm giác gì với Mặc Nhật Tỳ?

      " thích hợp tách ra thôi." chỉ có thể đáp lại như vậy, có lẽ đây là câu trả lời tốt nhất,-leleqydonn- ưng ý nhất. thích hợp chính là thích hợp, cho nên thể ở cùng chỗ.

      Mấy người bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, tuyệt đối nghĩ đến kết quả là như thế, chỉ có điều mọi người còn là nữ sinh đơn thuần lúc trước, ngược lại truy cứu thêm, cứ tin tưởng thôi.

      "Buổi tối, chúng ta tụ họp luôn , lâu ở cùng nhau, đêm nay mọi người hãy ở chung ." Lý Lan nhịn được vui vẻ đề nghị, thấy hình ảnh ấm áp tại, là người vui mừng nhất.

      "Quả Quả, chúng mình rất xin lỗi cậu." Đêm khuya, bốn ở cùng môt chỗ tâm , Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình nghe đến đoạn sau khi sinh con và Mặc Nhật Tỳ tách ra, nhịn được khóc rống lên, cảm thấy là chính họ hại .

      Lý Lan cũng yên lặng rơi nước mắt, bởi vì cũng biết Lý Quả hề muốn, cực kỳ khổ sợ thay , còn ít tuổi sinh con, con đường tương lai phải thế nào đây?

      "Đừng như vậy, đây là vận mệnh thôi, ra mình cảm thấy có gì tốt cả, cậu xem con mình ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chuyện thế kia cơ mà, có nó mình liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn." Ngược lại, vẻ mặt Lý Quả rất thoải mái, có ý kiến gì, cảm thấy như vậy tốt lắm rồi, còn an ủi ngược bọn họ nữa.

      Thế nhưng Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân lại nghĩ như vậy, trong lòng vô cùng hối hận, nhớ tới những chuyện mình từng làm liền cảm thấy xấu hổ, trong lòng thêm áy náy.

      "Nhưng sau này cậu sống ra sao? Mang theo đứa dễ dàng đâu, cậu lấy cái gì để nuôi nó chứ?" Đây là vấn đề bọn họ lo lắng nhất, trong lòng đều lo nghĩ cho tương lai của Lý Quả.

      Lý Quả lại nở nụ cười, ra lúc trước suy nghĩ kỹ mọi vấn đề, vì thế thoải mái giải đáp băn khoan của các : "Khi chúng mình tách ra,-leqy- ta để lại khoản tiền cho mình và đứa ,-quydonn- cũng đủ cho chúng mình sinh hoạt, các cậu đừng lo lắng."

      " vậy chăng?" Các vẫn thể tin được, nhưng nghĩ tới Mặc Nhật Tỳ có nhiều tiền như vậy, cảm thấy cái đó cũng rất bình thường, lúc này mới cảm thấy hơi an lòng.

      "Coi như ta còn có chút lương tâm, bằng chúng em rất lo lắng cho cuộc sống của hai mẹ con chị đấy." Lý Lan tức giận, bất bình , trong lòng cũng tốt hơn chút.

      rất cảm động, lần nữa có được bạn bè như vậy, đặc biệt cảm ơn, trải qua nhiều chuyện, có lẽ mọi người đều trưởng thành rồi, còn tùy hứng giống như trước kia.

      "Sau này bọn mình giúp cậu chăm sóc cục cưng, cậu yên tâm, cậu bận bịu quá cứ gọi bọn mình nhé." Vu Tú Tình giống như chị cả dặn dò .

      "Đúng vậy, đúng vậy, có chuyện gì mà bọn mình giúp được nhất định phải bảo đấy." Hà Tiểu Ngân và Lý Lan cũng nhao nhao , vào lúc này cũng chỉ có thể cố gắng góp phần sức thôi.

      "Cảm ơn, mọi người có công việc và chuyện riêng của mình, mình và cục cưng có người chăm sóc, ta có thuê vài người giúp mình chăm sóc cục cưng, các bạn có thể yên tâm." biết về sau các ấy nhất định gặp được quản gia Lâm, Tri Vũ và đám người Hoàng Nhi, chi bằng cứ báo trước để tránh bọn họ hoài nghi, dù sao cứ đổ hết mọi thứ lên người Mặc Nhật Tỳ , cũng đâu biết chứ.

      Lần này, ba hoàn toàn an tam, tuy rằng Mặc Nhật Tỳ tách khỏi Lý Quả nhưng tóm lại vẫn đối xử khá tốt với , cuộc sống vô ưu, lại thuê người chăm sóc hai mẹ con họ, xem như là có thể chấp nhận được.

      Chương 274.3



      Vì sao ta có đứa , vì sao ta có đứa ? Đại phi xoay tròn trong cung Phượng Thê, tựa như con ruồi đầu, tới lui, biểu cảm mặt vô cùng phong phú, lúc phẫn hận, lúc lại lo lắng, chốc tức giận, chốc lại khổ sở.

      Tất cả cung nữ đều dám thở mạnh, trong khoảng thời gian gần đây, chỉ có thể dùng từ hỉ nộ vô thường để hình dung tính khí của Đại phi, tất cả các cung nữ đều nơm nớp lo sợ, như đứng miếng băng mỏng.

      "Thái y có tới ?" Sau khi vòng vo vài vòng, ả nhịn được lo lắng, lớn tiếng hỏi cung nữ bên cạnh.

      "Nương nương, nô tỳ gọi Thái y, hẳn là sắp đến rồi." Cung nữ bị hỏi run sợ trong lòng, run rẩy , sợ chính mình làm sai chuyện bị phạt.

      Thần sắc Đại phi khá tệ, nổi giận : "Sao mà lề mà lề mề như thế, có phải để bản cung vào mắt hay ? Đồ cẩu nô tài các ngươi, có phải thấy bản cung có con nối dòng nên muốn cưỡi lên đầu bản cung, tự tung tự tác hả?"

      "Nương nương, nô tỳ dám, nô tỳ có suy nghĩ ấy." Nhất thời, tất cả cung nữ đều sợ tới mức 'phịch' tiếng quỳ xuống, thần sắc sợ hãi, có cung nữ cuống quít .

      " dám? tại dám, về sau dám." Đại phi ngẫm lại liền càng tức giận, ả vào đây hơn ba tháng rồi, cái bụng chút động tĩnh đều có, ả gấp đến cực độ rồi.

      Lúc này, Thái y đến, nhìn thấy người quỳ dưới đất, trong lòng nhịn được thở dài, xem ra vị Đại phi như thiên tiên này lại phát giận rồi, nếu như đến, chỉ sợ những người kia phải gặp họa.

      "Lão nô tham kiến nương nương." Thái y tiến vào, cung kính hành lễ với ả.

      Đại phi vừa thấy Thái y đến, tâm tình hơi hơi tốt lên, nhưng khẩu khí vẫn rất kém, chất vấn: "Có phải ngươi muốn chẩn bệnh cho bản cung ? Cảm thấy bản cung thể hoài thai à?"

      "Nương nương, lão nô dám, lão nô luôn cố tận tâm tận lực chữa trị tốt cho thân thể của nương nương,-llequyd-o--nn- về phần nương nương có thể mang thai con nối dõi của Vương hay lão nô biết." Thái y lớn mật ăn ngay , muốn mạng của , cũng có cách nào cam đoan làm cho ả mang thai con nối dòng của Vương, hơn nữa làm sao mà biết vì sao ả thể mang thai, thân thể của ả rất khỏe mạnh mà.

      " biết, biết, vậy ngươi còn làm Thái y làm gì? Ngươi cút về nhà chờ chết tốt hơn đấy." Đại phi vừa nghe, cơn tức liền dâng lên, những lão già này đều chả có bãn lĩnh gì, toàn có bệnh, thân thể rất tốt, nhưng nếu như thân thể thành vấn đề vì sao mang thai được, những lão già kia đều trả lời được, là tức chết ả mà.

      biết là do Thái y tốt tính hay là dám cãi lời ả, chỉ thản nhiên : "Lão nô cũng muốn về nhà lắm nhưng Vương cho phép, nếu như nương nương có thể làm chủ như lời , như vậy xin cho lão nô về nhà ."

      Đại phi nhất thời tức giận đến ra lời, chính vì ả có quyền quyết định bằng đuổi hết mấy lão già này rồi, nay ả muốn mang thai con nối dõi của Vương là nhất định phải dựa vào bọn họ, là tức chết ả mà.

      "Đừng tưởng rằng bản cung dám, giữ lại ngươi là vì thân thể của bản cung, ngươi còn mau cút lại đây thay bản cung chẩn trị." Đại phi kiêu ngạo bước đến ghế chủ vị ngồi xuống, mất kiên nhẫn thúc giục.

      Thái y cung kính hành lễ, ổn trọng gấp vội tới trước mặt ả, cúi đầu, bắt mạch, lại nhìn qua đầu lưỡi ả, hỏi vài thói quen sinh hoạt của ả, sau đó lui sang bên.

      "Nương nương, thân thể tốt lắm." chỉ cho ra kết quả như vậy, vì vậy nữ nhân này quả có bệnh, về phần vì sao thể mang thai, cũng biết.

      Đại phi vừa nghe, lập tức phát cáu, thân thể tốt vì sao mang thai? mang thai lên thân thể ả có vấn đề rồi.

      "Lang băm, tất cả đều là phế vật, có bệnh à? có bệnh vì sao bản cung vẫn chưa mang thai con nối dõi của Vương? Bản cung thấy các ngươi toàn là ăn chùa, hòa toàn chả có trình độ gì cả." Ả nhịn được phẫn nộ chửi ầm lên, hoàn toàn để ý hình tượng.

      Mấy ngày qua, mỗi ngày ả đều triệu Thái y đến xem bệnh cho mình, nhưng cho dù là thay đổi các Thái y kết quả vẫn na ná giống nhau, nhất trí cho rằng ả có bệnh.

      có bệnh lại mang thai được hả? Đây mới là điều khiến ả tức giận nhất, vì sao nữ nhân đê tiện đó mang thai còn sinh con được, ả lại được? Nàng ta có con trai, vì sao ả thể có?-leqydydydonn- Nếu như có con, như vậy ả chẳng còn chút hy vọng nào, có cái dựa vào, cứ như vậy mà sinh tồn trong cái vương cung này, ngày nào đó bị các nữ nhân trẻ tuổi hơn, xinh đẹp hơn thay thế mất, ả sợ hãi, ả thể chấp nhận.

      "Lão nô vô năng." Thái y hết cách, đành phải như vậy, tóm lại chính là chẩn ra được bệnh gì, có giết cũng vô dụng thôi.

      Mặt mày Đại phi xanh mét tái nhợt, đôi mắt to xinh đẹp trợn trừng, vô cùng đáng sợ, ả thở phì phì căm tức nhìn Thái y lâu, mới oán hận : "Cút, cút cho bản cung, đồ vô dụng."

      Thái y vừa nghe, hai lời liền vội vàng chạy lấy người, dù sao cũng muốn lưu lại trong này, quả thực chính là chịu tội mà, quả thực là muốn mạng già của . Vẫn là tiểu thư tốt hơn, đáng tiếc...

      Keng, choang, bốp...., Thái y chân trước mới vừa , trong cung Phượng Thê ở sau lưng liền truyền ra loạt tiếng vang, mơ hồ còn nghe thấy tiếng kinh hô truyền tới, Đại phi lại phát giận, từ lúc thể có thai, thành Xà Hậu, cơn giận của ả càng ngày càng nhiều, gần như là khống chế được.

      Lúc Mặc Nhật Tỳ đến gần cung Phượng Thê, nghe được thanh bên trong truyền ra, khỏi chau mày, vừa mới bắt đầu còn có thể thông cảm, Đại phi cũng phát tiết cảm xúc ở trước mặt , nhưng dần dà, sau khi thể mang thai liền tiết chế nữa, có mấy lần còn phát giận đúng lúc tới.

      "Vương." Bên ngoài, cung nữ và thị vệ nhìn thấy , vội vàng cung kính hành lễ với , ân cần thăm hỏi.

      gật gật đầu, cứ thế đến cung Phượng Thê, đứng ở bên ngoài, liền kìm lòng nổi đứng lại, trong nháy mắt đó, vậy mà muốn nhìn thấy Đại phi, thể là vì sao. Cung nữ đứng ở ngoài cửa vừa định hành lễ với , liền bị phất tay ngăn lại, đành phải im lặng đứng cung kính.

      " phải các ngươi chờ để chế giễu sao? Nữ nhân kia có thể sinh vậy vì sao bản cung thể sinh chứ? Vì sao?" Đại phi vừa phát hỏa vừa đập vỡ này nọ, còn lớn tiếng mắng.

      Mặc Nhật Tỳ bởi vì câu đó mà nhịn được nhăn mặt nhíu mày, lâu rồi có nghe đến tên của nàng, có cảm giác dường như xa cách mấy đời. Từ ngày bọn họ cùng nhau rời , từng ghé qua, người nhà trống, đâu còn có chút nhân khí nữa, ngoại trừ các loại rau và hoa bọn họ từng trồng, cùng cung điện, sân vườn được quét tước cực kỳ sạch .

      "Tất cả đều là lang băm, lại tìm thêm cho bản cung mấy vị đại phu tốt đến đây." Đại phi hoàn toàn biết Mặc Nhật Tỳ ở bên ngoài, ả đập vỡ tất cả mọi thứ xong, thở hổn hển ngồi ghế chủ vị, quát to với cung nữ ở phía dưới.

      Các cung nữ thấp thỏm lo âu gật gật đầu, vội vàng thu dọn này nọ, mấy cung nữ khác liền vội vã chạy ra ngoài nhờ người tìm đại phu.

      "Vương." Cung nữ chạy ra ngoài cửa bất ngờ thấy Mặc Nhật Tỳ đứng thẳng, nhịn được khiếp sợ sợ hãi thất thanh kêu lên, cuống quít hành lễ.

      Mặc Nhật Tỳ phất phất tay làm cho các nàng đứng lên, sau đó mặt chút thay đổi vào bên trong, nhìn thấy ít cung nữ khẩn trương thu dọn mảnh vỡ đất. -truyện chỉ đăng *******************-

      "Vương." Các cung nữ vừa thấy vào, sợ tới mức vội vàng hành lễ.

      Mà Đại phi vốn tức giận đột nhiên thấy tiến vào, giật nảy mình, lập tức sửa sang lại dung nhan, sau đó lệ tuôn như mưa chạy vội về phía , khóc : "Vương, Đại nhi vô dụng, Đại nhi muốn sinh con nối dòng cho Vương, Thái y đều Đại nhi sao cả, nhưng vì sao mang thai được? Trong lòng Đại nhi rất khổ sở, rất sợ hãi, rất bất an, thưa Vương."

      "Bổn vương có con nối dòng rồi, sinh hay cũng quan trọng, nàng đừng để ý nữa." bật thốt ra, từ sau khi có bé con, liền bình tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất quan tâm bản thân có con hay .

      Đại phi vừa nghe, trong lòng cực kỳ bấp bênh, đứa đó cũng phải là của ả, làm sao ả có thể quan tâm chứ, tự thân sinh mới là tốt nhất.

      "Nhưng mà, nhưng mà, Đại nhi muốn có con với Vương, con của hai chúng ta thôi." Ả nũng nịu , vô cùng uất ức.

      Mặc Nhật Tỳ nghe xong chỉ cảm thấy nàng ta ép buộc mình, đâu phải cho nàng ta, mà là chính nàng ta sinh được, vậy bảo làm sao bây giờ? Loại giao phối ấy vốn chính là thiên ý, nàng ta như vậy phải cố tình gây sao?

      "Có có, thôi, đây là thiên ý, thể cưỡng cầu, có lẽ về sau có." Giọng điệu của rất tốt, trước kia cảm thấy nữ nhân này giống như thiên tiên, tại sao mà càng ngày càng tục tằng vậy? Vì chút việc mà ồn ào, cả ngày đập phá này nọ, có của nên sao cả, nhưng cứ mãi như thế, trong lòng cũng rất khó chịu.

      Đại phi nghe thấy hai chữ 'thiên ý' này liền oán hận, ả muốn thành Xà Hậu thiên ý cho phép, tại ngay cả sinh đứa cũng phải xem thiên ý, thiên ý cái chó má gì chứ, ả hận chết ông trời rồi.

      "Vương, có phải ngài còn Đại nhi hay ? Đại nhi rất đâu khổ, rất khó sống ạ." Ả có chút hoảng loạn, chỉ cảm thấy Mặc Nhật Tỳ dường như khác xưa, tuy rằng vẫn đến thăm mình mỗi ngày, song hình như cảm giác còn thân mật như trước, có chút xa lạ.

      Mặc Nhật Tỳ hơi buồn bực, gần đây mỗi ngày nữ nhân này đều hỏi mình còn thích nàng ta hay gì gì đó ,-lelelle- làm cho tâm tình tốt. Sao lúc trước phát ra nữ nhân này hoàn toàn giống như những nữ nhân khác,-quyuyuy- ngoại trừ khuôn mặt ra,-dôn-ôn- cảm thấy có chút bị lừa gạt.

      " có, nàng nghỉ ngơi cho tốt , bổn vương còn phải xử lý công vụ." đột nhiên đứng lên, chút do dự , sau đó đợi ả đáp lại liền bỏ hê quay đầu lại.

      Lần đầu tiên, thể nán lại trong cung Phượng Thê. Lần đầu tiên cứ bỏ lại Đại phi mà rời như vậy, lần đầu tiên phát muốn đến cung Phượng Thê nữa, lần đầu tiên phát bản thân vậy mà bắt đầu phiền chán nàng ta rồi.

      Mặc Nhật Tỳ vừa vừa cảm thấy khiếp sợ, từng toàn tâm toàn ý muốn lập Xà Hậu, động tâm, thích, mau chóng biến mất, vậy là sao chứ? Là do Đại phi sao? Là từng ngày từng ngày nàng ta dần bại lộ tính cách làm cho cảm thấy chán ghét ư? Như vậy Lý Quả sao? Vì sao nàng chỉ im lặng giống như tồn tại, nhưng lại cố tình tồn tại ở trong lòng , để tam lại vô ý, cứ như vậy thường thường nổi lên trong lòng.

      Là do ' ta' sao? Nhưng bao lâu rồi ta chưa xuất ? Hình như rất lâu rồi, lúc và Đại phi bên nhau, ta vốn chưa từng xuất qua, trước kia ' ta' đâu phải như thế.

      "Vương, Vương, ngài đừng bỏ lại Đại nhi mà." Đại phi còn chưa kịp phản ứng, Mặc Nhật Tỳ rồi, mãi đến khi ra khỏi cung Phượng Thê, ả mới ngây ngốc phục hồi lại tinh thần, lúc này quá trễ, ả nghiêng ngả lảo đảo chạy tới cửa, Mặc Nhật Tỳ khuất, ả khỏi rơi lệ đầy mặt, thào .

      Vương chưa từng đối xử như thế với ả, Vương vẫn rất trân trọng, che chở, thương ả, cái gì cũng chiều theo ý ả, rời bỏ ả như vậy. Vương thay đổi ư? Bởi vì ả sinh được đứa ?

      Ánh mắt Đại phi trở nên nghiêm khắc hẳn lên, ả lạnh lùng đứng thẳng, ánh mắt cừu hận hướng về nơi nào đó. Tất cả đều là do Lý Quả, bởi vì nàng có con trai, đều do nàng, đều do nàng.

      "Bản cung muốn tới Ly cung." Trong lòng tràn ngập oán hận, nếu như có Lý Quả, có bé con tốt biết bao,-lequydon-leqydon- ả là Xà Hậu, ả cũng có thể sinh con của mình.

      Chúng cung nữ dám làm trái, lập tức phủ thêm áo khoác cho ả, sau đó ngoan ngoãn theo phía sau, chậm rãi về phía Ly cung, đồng thời cũng lo lắng thay cho vị tiểu thư trong Ly cung kia. Chỉ là còn có Tiểu Xà Vương, Đại phi hẳn là dám làm gì đâu, mọi người đều nghĩ như thế.

      Chỉ chốc lát sau, liền đến Ly cung, chỉ là cửa lớn khép chặt, im lặng vô cùng, hình như khung cảnh rất vắng vẻ. Mọi người đứng ở bên ngoài, nhìn tòa cung điện bình thường này.

      "Các ngươi tới mở cửa , là bản cung đến đây." Đại phi lạnh lùng ra lệnh cho cung nữ bên cạnh, ả nhìn chằm chằm vào cửa lớn chớp mắt giống như cửa lớn có oán thù gì với ả vậy.

      Cung nữ nghe vậy đành phải tiến lên gõ cửa, nhưng là vỗ lâu cũng thấy người đến mở, khó xử, vì thế liền lớn tiếng kêu: "Đại phi nương nương đến, xin ra mở cửa."

      Thế nhưng, đợi lát, vẫn ai ra mở cửa, điều này làm cho người đứng ngoài cửa kinh ngạc. Lá gan của vị tiểu thư kia cũng lớn, nghe thấy danh hiệu Đại phi cũng dám ra đón, đúng là để vị tân sủng phi này vào mắt.

      "Đá văng cửa cho bản cung." Đại phi tức giận, giận thể kiềm, quát lớn với thị vệ, tức giận đến cả người phát run.

      Bọn thị vệ thể bất chấp khó khăn mà tiến lên, cước liền đá văng cửa lớn, sau đó lập tức lùi sang bên. Bọn họ thể đắc tội với Đại phi, nhưng càng thể đắc tội với Tiểu Xà Vương, hi vọng Tiểu Xà Vương có thể hiểu được bọn họ cũng là thân bất do kỷ, nên trách tội bọn họ.

      Động tĩnh lớn như vậy mà Ly cung vẫn là mảnh im ắng, giống như ai nghe thấy, ai xuất . Mọi người liền cảm thấy kỳ quái, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau, biết làm gì mới tốt, đành phải bất động tại chỗ.

      "Các ngươi vào xem." Đại phi lại ra lệnh với người bên cạnh, nhìn tình hình này lại nghĩ đến Tiểu Xà Vương kia trong lòng chợt bất an, cảm thấy nhất định là cạm bẫy, vì thế liền cho người tiên phong.

      Các cung nữ liếc mắt nhìn nhau, các nàng biết Đại phi dám, bởi vì bên trong còn có Tiểu Xà Vương, nhưng là bọn họ vào cũng đắc tội Tiểu Xà Vương mà, song cho dù như thế các nàng cũng dám làm trái lệnh.-leqydnon- Vì thế vài cung nữ liền cố gượng nơm nớp lo sợ bước vào, sau đó dạo vòng ở bên trong, cuối cùng vài người chạy nhanh ra như bay.

      "Nương nương, trong Ly cung có người, người cũng có, tất cả bọn họ đều thấy nữa." Các cung nữ thở hổn hển bẩm báo, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ bất an, biết vì sao lại thấy người.

      có người? Đại phi ngây ngẩn cả người, sau đó vội vã vào, nhìn thoáng qua bốn phía, quả nhiên thấy bóng người, hơn nữa còn rất yên tĩnh, nhưng lại chẳng thấy hơi người.

      "Bọn họ nơi nào? Vì sao có người biết?" Ả kỳ quái hỏi, nhưng vừa nghĩ đến có thể là Mặc Nhật Tỳ lại ban thưởng tòa cung điện khác, thần sắc của ả rất khó coi.

      "Nương nương, chúng nô tỳ biết." Các cung nữ thấy sắc mặt ả tốt, trong lòng có chút hồi hộp, cuống quít . Các nàng biết, mỗi ngày đều đứng ở cung Phượng Thê, đâu biết nhiều như vậy chứ?

      Sắc mặt Đại phi càng tồi tệ, tất cả đều là đám ăn hại, cái gì cũng biết, còn muốn tới làm gì?

      "Các ngươi lập tức thăm dò, điều tra ra kết quả, các ngươi cũng đừng quay về nữa."

      "Vâng." Các cung nữ kinh sợ , trong lòng bất đắc dĩ, nhưng lại có biện pháp gì.

      Đại phi đành phải nổi giận đùng đùng trở về cung Phượng Thê, chờ đợi người tìm hiểu tin tức trở về bẩm báo, cũng biết vì cái gì, ả vẫn rất bất an, đứng ngồi yên.

      Mãi đến khuya, mới có cung nữ lục tục trở về, hiển nhiên là tìm được ít tin tức, bằng tuyệt dám trở về.

      ", bọn họ nơi nào?" Ả vừa thấy người trở về bẩm báo, liền bất đắc dĩ hỏi, vô cùng vội vàng.

      "Nương nương, nghe bọn họ rời khỏi Ly cung, hình như là quay về cố hương của vị tiểu thư kia, Tiểu Xà Vương cũng theo rồi." Cung nữ này phải đến chỗ phân chia đồ cho các cung mới tìm hiểu được, bởi vì bên Ly cung có ai đến lĩnh đồ đạc từ lâu, hơn nữa người Ly cung cũng có ai xuất nữa.

      Đại phi chợt hiểu ra, hóa ra là rời rồi, rồi càng tốt, ả khỏi cao hứng, làm hại ả lo lắng cả ngày, ra là lo lắng vô ích, sắc mặt ả khỏi tốt lên.
      Last edited: 30/9/16
      Friendangel2727, Elise Tuyen139 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 274.4


      "Nương nương, còn có tin tức khác, nô tỳ biết có nên hay ." Cung nữ lại lắp bắp, nơm nớp lo sợ nhìn ả cái, do dự , nhưng nếu như nàng ta , về sau Đại phi biết được nhất định lột da nàng ta.

      "." Đại phi vui sướng nên chú ý tới bất an của nàng ta, lập tức lớn tiếng .

      Cung nữ kia đành phải tiếp tục kiên trì : "Nô tỳ nghe , từ khi người của Ly cung rời , Vương từng qua đó vài lần, chỉ đứng yên lặng, sau đó lại lặng lẽ rời ."

      Cái gì? Trái tim Đại phi lập tức rơi xuống tận đáy cốc, ả cho rằng nữ nhân kia mang theo con của nàng ta chẳng còn uy hiếp nào nữa, vậy mà Vương còn tới Ly cung ngay sau khi bọn họ rời sao? Nó có ý nghĩa gì, vì sao Vương lại đến đó?

      "Ngươi là Vương tới Ly cung? Vương biết bọn họ rồi sao?" Ả vụt đứng lên, căm tức lớn tiếng tra hỏi cung nữ quỳ mặt đất.

      "Vâng, nô tỳ cũng chỉ nghe thôi." Cung nữ kia bị dọa cho kinh hãi, vội vàng .

      Đại phi tức giận đến ngã ngồi xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, trong đôi mắt to xinh đẹp lóe lên thù hận. Bọn họ rồi, vì sao Vương còn đến đó nữa? Vương luyến tiếc nàng ta sao?

      "Bây giờ Vương ở đâu?" Ả bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, hỏi dò về hành tung của Mặc Nhật Tỳ, trễ thế này, Vương còn chưa về cung Phượng Thê, Vương có thể nơi nào chứ?

      "Bẩm báo nương nương, bây giờ Vương ở trong tẩm cung của mình ạ." Có cung nữ lập tức hồi báo, chẳng dám thở mạnh.

      Ả nghe xong, trái tim lơ lửng mới lập tức hạ xuống, may mắn, Vương vẫn ở đây, nếu như Vương đuổi theo nữ nhân kia, như vậy địa vị của ả nhất định khó giữ được.

      "Bản cung muốn gặp Vương ngay bây giờ." Ả vội vàng đứng lên, vừa ra khỏi cung vừa .-leleqydooon-don- tại ả muốn thu lại tâm của , nếu nữ nhân kia rồi ả nhất định thể để Vương nhớ nhung nữ nhân kia nữa, tuyệt đối thể.

      Vì thế, dưới dẫn dắt của ả, đám người lại chậm rãi đến cung điện của Mặc Nhật Tỳ ở, lúc này đèn hoa thắp lên, mặt trời cũng xuống núi rồi.

      "Vương, Đại phi nương nương cầu kiến." Mặc Nhật Tỳ ngồi ngẩn người, đột nhiên thị vệ bên cạnh tiến vào bẩm báo.

      Đại phi? Nàng ta tới làm gì? có chút vui thầm nghĩ, giờ này khắc này, luôn luôn nhớ tới Lý Quả và bé, sau khi rời khỏi tẩm cung của Đại phi, vẫn luôn luôn nghĩ tới nàng, chưa từng ngừng nghỉ.

      "Vương." Còn chưa chờ đưa ra quyết định, giọng nũng nịu của Đại phi truyền tới, tiếp đó ả như thiên tiên xuất ở trước mặt , mỉm cười dịu dàng đối diện .

      "Sao nàng lại tới đây? Còn chưa nghỉ ngơi à?" thể đứng lên, nhưng cũng vô thức nhíu chặt lông mày, còn chưa đồng ý đâu, nàng ta tự tiện xông vào rồi, điều này làm cho trong lòng khó chịu xiết bao.

      Đại phi chưa phat ra bất mãn, còn nhanh chóng vùi đầu vào trong lòng , làm nũng : "Vương, ngài đến, Đại nhi ngủ được, Đại nhi quen có Vương ở bên cạnh, ngài ở bên nên Đại nhi chả thiết làm gì cả."

      "Bổn vương phải xử lý công vụ, đêm nay chắc có thời gian ở cùng nàng, nàng ngủ sớm chút thân thể mới khỏe được." muốn đến chỗ nàng ta, trước kia còn luôn nghĩ tới nàng ta, nghĩ mau chóng trở về bên cạnh nàng ta, nhưng tại thậm chí có hơi kháng cự, hơi tình nguyện.

      "Vương, hay là Đại nhi hầu hạ ngài nhé, được ? Đại nhi chỉ đứng bên cạnh nhìn, quấy rầy đến Vương ạ, Đại nhi muốn ở mình đâu." Đôi mắt to xinh đẹp sáng ngời nổi lên tầng hơi nước, ả đáng thương cầu xin.

      Mặc Nhật Tỳ càng nhíu chặt mày, trong lòng vô cùng muốn, thực tế hoàn toàn có công vụ gì cần xử lý, thầm nghĩ mình ngồi ngần người, im lặng suy tư.

      "Đại nhi, nàng về trước , bổn vương có rất nhiều công vụ, chỉ sợ phải xử lý đến tận sáng mai, nàng vẫn nên trở về nghỉ ngơi ." cố gắng làm cho giọng nhu hòa , muốn để nàng ta nghe ra mình mất hết kiên nhẫn.

      Đại phi cúi đầu, biết là suy nghĩ cái gì, sau đó ả liền cung kính hành lễ với , ôn nhu : "Đại nhi biết, vậy Đại nhi trở về nghỉ ngơi, Vương cũng phải chú ý đến thân thể, xử lý xong công vụ nghỉ ngơi sớm chút ạ."

      "Được." Mặc Nhật Tỳ thở phào nhõm, nếu nàng ta còn kiên trì nữa biết bản thân có thể phát hỏa với nàng ta hay , cho nên phải cố gắng khống chế tính tình của mình lắm rồi.

      Đại phi cúi chào xong, cam nguyện rời , ả nhìn ra được Mặc Nhật Tỳ cũng có công vụ gì cần xử lý, nhưng nếu như ả tiếp tục kiên trì muốn ở lại, chỉ sợ khiến cho Vương phản cảm. Ả dám đánh cược, lại càng sợ Vương mất hứng thích ả nữa, cho nên khắc cuối cùng, ả vẫn cố nhịn xuống.

      Đại phi vừa , Mặc Nhật Tỳ liền thoải mái cả người, ngồi tựa vào lưng ghế, mỏi mệt chịu nổi. Từ bao giờ lại vất vả như vậy khi đối mặt với nữ nhân rồi? Cho dù là Lý Quả cũng chưa từng khiến khó chịu đến thế, nàng luôn có thể kích thích mãnh liệt đủ mọi ham muốn của , để biết khó chịu, tịch mịch, càng biết gánh nặng là gì.

      Nàng cứ ngồi yên tĩnh như vậy, ra cũng là mang cho loại yên tĩnh, bình yên. Trước kia cảm thấy nàng đẹp, cảm thấy nàng có cá tính, cảm thấy nàng có tính cách, cảm thấy nàng quá ôn hòa, tuyệt thu hút, điểm cũng hấp dẫn người khác, có thể có ưu điểm nào. Nhưng tại mới phát , sai lầm rồi, sai lầm lớn rồi, sai quá sai rồi. phải nàng có ưu điểm, có tính cách, hề thu hút, mà là nàng tựa như cơn gió , làm cho người ta thoải mái, hơn nữa có loại cảm giác yên ổn thần kỳ, có lẽ luôn theo đuổi sai mục tiêu rồi, nhân sinh và cuộc sống phải là bình thản, phải là yên tĩnh mới đúng. Bởi vì cuộc sống nên là như thế, người nhìn như quan trọng, kỳ mới là quan trọng nhất.

      Vào thời khắc này, Mặc Nhật Tỳ mới bừng tỉnh hiểu ra, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên sáng sủa, phiền não như được quét sạch, trong lòng sáng ngời, khỏi nở nụ cười thoải mái.

      Bọn thị vệ cảm thấy kỳ quái, vừa rồi còn có thể cảm giác được Vương mất hứng, nhưng Đại phi vừa , sao Vương lại cao hứng đến thế chứ, gần đây Vương đúng là hỉ nộ vô thường, cẩn thận thần kỳ!

      "Người đâu, bây giờ bổn vương muốn ra ngoài chuyến. Nếu như Đại phi hoặc là những người khác đến tìm bổn vương,-lqydonoon- phải bổn vương ra ngoài tuần tra, được phép tiết lộ hành tung của bổn vương cho bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả Đại phi." gọi thị vệ bên người, nghiêm khắc ra lệnh.

      "Vâng" Bọn thị vệ đương nhiên phải tận tâm tận lực rồi, bởi vì bọn họ là thị vệ bên cạnh Vương, luôn luôn theo, vừa rồi Đại phi vọt vào cũng chỉ là sai lầm , tại dĩ nhiên muốn cố gắng bù đắp khuyết điểm rồi.

      Mặc Nhật Tỳ vừa lòng gật gật đầu, cũng định cho bọn họ biết suy tính của mình, tin tưởng cũng có ai dám lớn mật đến mức đó, cho nên tuyệt lo lắng.

      Nhân gian, Mộc Tử Tuấn ngủ chung giường với bé, bốn người Lý Quả trò chuyện trong căn phòng khác, khí nồng nhiệt, còn Tri Vũ và Hoàng Nhi ngượng ngùng khi phải ở cùng người đàn ông xa lạ, đành phải ở cùng bốn , nghe các chuyện.

      Bé và Mộc Tử Tuấn ở chung rất hòa hợp, trước lúc ngủ lớn còn cãi nhau ầm ĩ hồi lâu, cuối cùng mới cùng nhau nằm dạng hình chữ đại, ngủ thiếp .

      Lúc Mặc Nhật Tỳ đột ngột xuất trong gian phòng này, nhìn thấy chính là tư thế ngủ giống hệt nhau của Mộc Tử Tuấn và bé con, khuôn mặt chỉ vì cảnh đó mà trầm hẳn xuống.

      Từ khi nào mà con của có quan hệ tốt như vậy với tên nam nhân khác rồi? Sao nàng có thể cho phép nam nhân khác ngủ cùng con mình chứ? Lửa giận ùn ùn kéo tới, hai tay nắm chặt thành quyền.

      "Phụ vương, sao người lại tới đây?" Đột nhiên, giọng của bé truyền vào trong đầu , mà giường bé con vốn nên ngủ say lại mở đôi mắt sáng lâp lánh, im lặng nhìn đứng bên giường.

      "Phụ vương thể tới à?" rất tức giận, cảm thấy bé chào đón mình xuất ở trước mặt bọn họ, dường như xem là phụ vương nữa.

      Bé cảm giác được lửa giận của , chỉ cảm thấy khó hiểu, tiếp theo, đôi mắt to của bé đảo nhanh như chớp, liền cười lấm lét như tên trộm.

      "Phụ vương có thể đến ạ, chỉ có điều phụ vương tới đây làm gì? Tìm mẫu hậu hay là tìm con?" Bé cố ý giả bộ như hiểu chuyện, còn rất mù mờ .

      Bởi vì lời của bé mà cơn giận của Mặc Nhật Tỳ thoáng cái tan biến, chỉ cảm thấy rất xấu hổ, =ơlequdnon= bởi vì lúc tới nơi này hoàn toàn nghĩ đến những điều ấy, chỉ đến theo trái tim mách bảo mà thôi, nhưng câu của bé lập tức đẩy xuống địa ngục.

      Đúng vậy, tới làm gì? Gặp nàng hay là gặp con? Trong khoảng thời gian ngắn, có chút hối hận vì bản thân quá kích động, nên ở chỗ tối quan sát xem cuộc sống của bọn họ như thế nào trước .

      "Phụ vương nhất định là đến thăm con rồi, con vẫn khỏe lắm, con và chú ấy cùng nhau chơi đùa, chú ấy rất thích con, chú ấy tốt với con lắm, con cũng rất thích chú ấy." Bé nhất định là cố ý, tuyệt đối là cố ý như vậy, bé xong còn cố ý nhìn thoáng qua Mộc Tử Tuấn ngủ say, mặt đều là vẻ vui sướng.

      xấu hổ của Mặc Nhật Tỳ lập tức bị phẫn nộ thay thế, vừa nghe bé con mở miệng ngậm miệng đều là chú ấy, giống như vô cùng thích tên này, có thể thấy rằng, nàng cũng nhất định có cảm tình với tên này, bằng làm sao có thể để cho con mình ở cùng người khác, còn ngủ cùng nhau nữa.

      "Đây là người mẫu hậu con tìm cho con sao?" nghiến răng nghiến lợi hỏi, ánh mắt hướng thẳng về phía Lý Quả ở trong căn phòng khác, loại phòng này đối với , quả thực như tồn tại.

      Bé gật gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu, ngọng ngịu : "Chú ấy thích cục cưng, phải là mẫu hậu tìm, chú ấy cũng thích mẫu hậu."

      Bé con đúng là chỉ sợ thiên hạ loạn, còn cố ý ra tâm tư của Mộc Tử Tuấn, chỉ e Mặc Nhật Tỳ tức giận, bé chờ xem kịch vui đấy.

      "Phụ vương tuyệt đối cho phép nàng tìm người nam nhân khác cho con." quả nhiên phát cáu, kéo bé từ giường qua, ôm vào trong lòng, oán hận .
      Last edited: 30/9/16
      Elise Tuyen thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Chac, bo ngta xg gio duoi theo. Het bik a ny!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 275.1: Tiểu Hắc xà trở về



      "Cục cưng tính, mẫu hậu mới tính, đây là chuyện của mẫu hậu, liên quan đến cục cưng." Bé cũng tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm, ngây ngô , xong rồi vẫn quên bồi thêm câu: "Cục cưng thích chú lắm."

      Lửa giận từ từ hướng lên , Mặc Nhật Tỳ gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Tử Tuấn ngủ vừa ngon vừa say, hận thể cho lập tức biến mất. Mới thời gian ngắn như thế thu phục được con , tên đàn ông này chẳng những muốn cướp con mà còn muốn đoạt nữ nhân của nữa.

      "Ta là phụ vương của con." nghiến răng nghiến lợi , trong lòng hết sức căm tức, nếu như mình đến chậm bước, như vậy chẳng phải tặng hai người này cho kẻ khác à?

      Bé lập tức lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, mờ mịt biết làm sao, ngây ngô : "Phụ vương, con biết người là phụ vương của con, nhưng là nghe : ở nhân gian ai muốn làm phụ thân của con cũng được mà, nghe nếu mẫu hậu muốn đổi phụ thân cho con cũng được ạ."

      "Con câm miệng." tức giận đến sùi bọt mép, cắt ngang lời bé lải nhải, hai mắt lộ ra ánh sáng hung ác, giống như muốn ăn thịt người.

      "Phụ vương, người tới đây làm gì ạ? phải người nên cùng Đại phi ân ân ái ái à, sao có thể rảnh rỗi bỏ chạy đến nhân gian được vậy? Phụ vương có việc gì sao?" Bé con tinh ranh, bị mắng chút, lập tức giảo hoạt men theo tiến hành phản kích, cố ý tỏ ra nghi hoặc hỏi.

      Mặc Nhật Tỳ vừa nghe, cơn tức lập tức biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi , vô cùng xấu hổ, biết vừa rồi bản thân quá xúc động, vừa thấy con trai và tên nam nhân khác ở cùng nhau, liền vội vã xuất , quá thận trọng mà.

      "Ách, phụ vương ghé qua nhân gian, liền đến xem con sống thế nào? quen hay chưa? Có nhớ phụ vương , phụ vương ngược lại rất nhớ con." xấu hổ chưa được bao lâu, liền lập tức viện cớ, công khai năng hùng hồn đầy lý lẽ.

      thầm cười trộm trong lòng, bé là ai chứ, may mà bé có ngu ngốc, may mà bé thông minh hơn phụ vương, bằng đúng là bị lừa rồi, dù sao bé cũng đâu phải mẫu hậu, những lời này lừa ai thế.

      "Phụ vương con sống rất rốt, vô cùng vui vẻ, hạnh phúc, phụ vương có thể yên tâm trở về , con chăm sóc mẫu hậu tốt." Bé con mở to hai mắt bừa, thuận theo lời của Mặc Nhật Tỳ để chọc tức chết.

      Mặc Nhật Tỳ lại phát hỏa, sao đôi mẫu tử này đều chịu gặp thế? Sao mà toàn ngóng trông vậy, hơn nữa còn tuyệt để ý đến , coi trọng , quá đáng giận đó.

      "Phụ vương lệnh cho con với mẫu hậu con rằng: cho phép nàng làm bậy ở bên ngoài, lại càng cho nàng tìm kẻ khác, con cứ đây là quy định của Xà tộc, cho phép nàng làm chúng ta mất mặt." oán hận nhìn thoáng qua Mộc Tử Tuấn, nghiến răng nghiến lợi .

      là trời sinh cùng đối nghịch, vừa nghe xong liền lộ ra biểu cảm mờ mịt, ngây ngô hỏi: "Phụ vương ơi, Xà tộc chúng ta có quy định ấy ạ? Cho dù có, nhưng mẫu hậu con là người mà đâu phải xà, hẳn là thuộc quyền quản lý của Xà tộc ? Hơn nữa mẫu hậu về nhân gian đâu còn liên quan tới Xà tộc, mẫu hậu ai con cũng thể xen vào."

      Mặc Nhật Tỳ còn chưa kịp tức giận, bé liền thêm câu chọc tức giận đến suýt chút nữa hộc máu.

      "Con cảm thấy nhân gian rất tốt ạ, con rất thích ạ, con muốn trở về đâu, mẫu hậu cũng vậy đó, chú Mộc rất tốt, đối xử với cục cưng và mẫu hậu tốt vô cùng." Bé vờ như thấy sắc mặt càng lúc càng đen, vui vẻ líu la liu lo.

      "Đủ rồi, các ngươi quá phận." Cuối cùng cũng tái mặt rồi, thở phì phì cắt đứt lời hưng phấn của bé, kích động muốn quăng người đàn ông giường kia .

      Bé ngoan ngoãn ngậm miệng, oan ức nhìn , chỉ là ở trong lòng sớm cười nghiêng ngả giờ phải cố nén, rất có khả năng bị nội thương.Thế nhưng, bé chỉ có thể vô cùng uất ức, ngây ngô bĩu môi : "Phụ vương, người làm sao vậy?-le-llelee- Có phải con sai rồi ? Nhưng con vui vẻ mà,-quuy- người có muốn gặp mẫu hậu con ?-dônn- Hay để cục cưng gọi mẫu hậu qua đây nhé?"

      Bé tuyệt đối là cố ý, tuyệt đối là cố ý chọc tức chết, nhưng khi Mặc Nhật Tỳ nghe bé xong lại giống như con chuột gặp phải con mèo, nhanh chóng ngắt lời bé.

      " cần, phụ vương còn có việc, có ý định gặp mẫu hậu con đâu, huống chi bây giờ nàng chuyện với bạn bè nữa, phụ vương phải đây." chật vật chịu nổi, ôm bé đặt xuống giường, tâm cam tình nguyện .

      Bé cái hiểu cái gật gật đầu, hướng về phía mỉm cười ngọt ngào, tay bé vẫy vẫy với : "Hẹn gặp lại phụ vương ạ, khi nào rảnh đến nhân gian chơi cùng cục cưng ạ."

      Tức chết , nhìn dáng vẻ vội vàng muốn đuổi , thậm chí còn chẳng có chút lưu luyến của bé, liền phát hoả, liền đau lòng, gan đau, thậm chí là toàn thân đau. Lại nhìn Lý Quả ở phòng bên cạnh, sao chẳng có chút khổ sở nào thế? Theo thấy đúng là đường làm quan rộng mở, như cá gặp nước, cuộc sống quá ư có tư có vị, sinh khí dồi dào, còn tốt hơn lúc ở trong hoàng cung.

      "Phụ vương, người còn chưa à? Có phải muốn thêm gì với cục cưng hay ?" Bé chớp chớp đôi mắt to đáng xinh đẹp, lại bày ra biểu cảm vô tội dễ thương, bập bẹ hỏi.

      Mặc Nhật Tỳ lo lắng đầy mặt rời , quả thực là tức chết , hơn nữa còn làm cho hoàn toàn thể phát hỏa, nếu phải trong lúc vô tình nhìn thấy gương mặt lấm lét như tên trộm của bé, cho rằng con trai mình rất ngoan rất hồn nhiên đó.

      Đôi mẫu tử này đúng là khắc tinh của mà, hề đặt vào trong mắt, lại càng coi trọng , sao còn vì bọn họ mà đến chứ, là tự làm bậy thể sống.

      Sau khi Mặc Nhật Tỳ rời , trong lòng cực kỳ vô vị, nghĩ nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy tâm lý đặc biệt khó chịu, cảm giác được ai coi trọng khó chịu

      Tiếp theo, liền tự nhiên xuất trong biệt thự mà lúc trước từng sống khi còn ở nhân gian, rồi thấy quản gia Lâm cực kỳ kinh ngạc nhìn mình, quản gia Lâm nhìn trong chốc lát, lúc này mới tin tưởng Xà Vương đến đây.

      "Lão nô tham kiến Vương."

      Vẻ mặt quản gia Lâm đầy khó hiểu, sao Vương lại đến đây? phải vui vẻ cùng Đại phi ở Xà quốc sao? Sao rảnh rỗi chạy tới nhân gian chứ? Chẳng lẽ Đại phi cũng đến đây? Trong lòng ông ta thầm suy đoán, khỏi thở dài, sao tiểu thư và Tiểu Xà Vương đến chỗ nào cũng thể yên bình vậy, đáng thương quá mất.

      Mặc Nhật Tỳ ràng cảm giác được quản gia Lâm hề vui mừng khi thấy mình đến, mơ hồ còn có chút chào đón, khiến chỉ có kinh ngạc mà còn rất khó chịu nữa. Mấy có vài ngày, những người này làm nên trò trống rồi, ở trong lòng bọn họ hề có chút địa vị nào.

      "Các ngươi vẫn ở chỗ này à?" nhìn quanh bốn phía, nơi này chẳng hề có chút biến hóa nào, ngoại trừ có thêm chút nhân khí và cảm giác ấm áp.

      Quản gia Lâm thành thực gật gật đầu, dám nhìn thẳng , cung kính : "Đúng vậy thưa Vương, tiểu thư và Tiểu Xà Vương cùng với mọi người theo tiểu thư đến nhân gian đều ở đây, biết Vương có chuyện gì ạ? Tiểu thư và Tiểu Xà Vương vắng rồi ạ."

      nổi giận, sao ai cũng muốn gặp thế? Vừa mới đến khách sao với mình rồi.

      "Bổn vương biết, vừa rồi tới gặp qua bọn họ rồi."

      Hóa ra là như vậy, quản gia Lâm bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng dâng trà cho , từ nét mặt của Xà Vương, ông ta biết hình như vị chủ tử này tức giận, lần này ông ta dám nhiều lời, im lặng đứng hầu hạ.

      Qua hồi lâu, chính là phá vỡ im lặng, thản nhiên căn dặn quản gia Lâm: "Bổn vương ở lại nhân gian trong khoảng thời gian, tạm thời ở đây ."

      Hả?! Quản gia Lâm khiếp sợ rồi, kìm lòng nổi nhìn về phía , Vương phải ở lại chỗ này hả? Vậy tiểu thư và Tiểu Xà Vương phải làm sao bây giờ? Nếu tiểu thư biết sao đây? Ông ta rất khó xử.

      "Vậy, vậy, lão nô bẩm báo với tiểu thư và Tiểu Xà Vương ạ, nếu Vương thương lượng trước với tiểu thư ạ?" Quản gia Lâm vã mồ hôi lạnh, khỏi do dự .

      Mặc Nhật Tỳ lập tức đen mặt, lửa giận lúc trước nhích từng chút từng chút lên , rốt cuộc nhịn được giận dữ đập bàn đứng lên: "Bổn vương muốn làm gì còn phải thương lượng với nàng à? Bổn vương là chủ tử của ngươi hay nàng là chủ tử của ngươi? Rốt cuộc ngươi có đặt bổn vương vào mắt hay hả?"

      "Lão nô sai rồi, lão nô đáng chết, xin Vương thứ tội." Quản gia Lâm sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, 'bịch' tiếng liền quỳ xuống, sợ hãi vội vàng .

      "Hừ, xem ra ngươi ở bên cạnh nàng quá lâu nên tính cách khác gì nàng cả, ngay cả bổn vương cũng coi ra gì." thở phì phì quát. cơ hội rống nàng, bé khiến cho có lửa cũng thể phát, bây giờ có thể phát tiết ở người quản gia Lâm, liền mắng cho ông ta thối đầu.

      Quản gia Lâm đổ mồ hôi như mưa, cả người phát run, trong lòng chỉ cảm thấy Vương thay đổi, tính tình là hỉ nộ vô thường, đây đều là do vị Đại phi kia, biết sống chung với Vương như thế nào mà mới thời gian ngắn gặp, tính tình Vương lại càng cổ quái hơn.

      Trong lúc quản gia Lâm vô cùng ai oán trong lòng Mặc Nhật Tỳ cũng mắng gần xong, mệt mỏi đặt mông ngồi xuống ghế sofa, vắt chéo hai chân, sắc mặt khá hơn rất nhiều.

      "Vương, tiểu thư và Tiểu Xà Vương có ở đây." Quản gia Lâm run rẩy đứng lên, lén lút nhìn cái, mắt thấy gần như hết tức giận, trong lòng mới run sợ .

      "Bổn vương biết rồi." tức giận , nếu như nàng ở đây, có thể quang minh chính đại tiến vào như thế sao? dám phát giận vậy à?

      Quản gia Lâm vừa nghe liền hơi kinh ngạc, sau đó ngẫm lại, với bản lĩnh cao cường của Vương đương nhiên biết tiểu thư và Tiểu Xà Vương ở đây rồi, trong lòng ảo não thôi, ông ta là nhiều chuyện mà.

      "Đúng rồi, được cho nàng biết bổn vương đến." nghĩ nghĩ lại căn dặn quản gia Lâm được bẩm báo cho Lý Quả rằng đến.

      "Vâng, Vương còn muốn ở lại đây ạ?" Quản gia Lâm gật đầu vội vàng đáp ứng, lại giống như nhớ ra điều gì đó thuận miệng hỏi.Vừa muốn để tiểu thư biết, vừa muốn ở lại trong này, vậy tiểu thư có thể biết được à?

      Mặc Nhật Tỳ tỏ vẻ đương nhiên, giống như lời ông ta quá vô nghĩa, vì thế kiên nhẫn : "Đương nhiên, bằng bổn vương nghỉ ở đâu hả?"

      "Nhưng sao tiểu thư có thể biết ngài ở đây chứ ạ?" Quản gia Lâm vô cùng oan ức , trong lòng cảm thấy Vương ngu ngốc, đến cả chút đạo lý ấy cũng hiểu nữa.

      Lần này, đến phiên Mặc Nhật Tỳ buồn bực, trừng ông ta lời nào. Nếu như muốn để nàng nhìn thấy chính mình ngàn phương pháp đó! Nhưng là hình như chỉ có phương pháp tốt nhất....
      Last edited: 30/9/16
      Friendangel2727Elise Tuyen thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 275.2


      "Tiểu thư, Tiểu Chủ nhân trở lại ạ?" Quản gia Lâm tươi cười đầy mặt đứng ở cửa nghênh đón hai người suốt đêm về, thân thiết hỏi rồi sai người cầm đồ mà bọn họ mang về vào nhà.

      Lý Quả ôm bé, vẻ mặt vui sướng, từ tối hôm qua, sau khi mấy người phụ nữ dốc bầu tâm , tất cả mây mù trong lòng đều tan biến, lần nữa đạt được tình bằng hữu khiến cảm thấy rất hạnh phúc, cũng rất may mắn. Chung quy mỗi người đều phải trải qua chuyện gì đó, mới có thể trưởng thành, mới có thể thành thục, mới có thể hiểu chuyện, các cũng như vậy.

      "Đúng vậy, quản gia Lâm, chúng tôi trở về rồi, tối hôm qua cả đêm trở về làm ông lo lắng rồi." cười dịu dàng rồi ngồi ghế sofa nghỉ ngơi.

      Quản gia Lâm mỉm cười, cung kính : "Tiểu thư, thấy ngài vui vẻ là tốt rồi, tiểu thư về chúng ta cũng có chuyện gì. Tối hôm qua tiểu thư có nghỉ ngơi tốt ? Có muốn ăn chút gì đó rồi lên phòng ngủ chút ạ?"

      Tối hôm qua cũng được nghỉ ngơi tốt, mãi đến sáng sớm còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ, bởi vì bé và Mộc Tử Tuấn vui đùa ầm ỹ đánh thức các , mọi người lại hùng dũng ra ngoài ăn cơm, cuối cùng mới bịn rịn chia tay.

      " ăn đâu, tôi ngủ trước , cục cưng phiền mọi người trông nom nhé." đứng lên, vừa ngáp vừa với ông ta, bé con còn ngồi ghế sofa, nghe xong liền gật đầu.

      Hoàng Nhi vội vàng đỡ lên lầu, Tri Vũ và quản gia Lâm ở dưới lầu chăm sóc bé.

      Lý Quả và Hoàng Nhi cùng nhau về tới phòng, Hoàng Nhi vội vàng vào phòng tắm mở nước tắm cho , lấy quần áo, còn cởi hết quần áo ra, gần như là trống trơn bước vào bên trong.

      "Hoàng Nhi, em bận cứ , chị tự mình làm được mà." Ngâm mình ở trong nước, Lý Quả lộ đầu ra cười tít mắt với Hoàng Nhi, vẫn có thói quen để người khác hầu hạ mình tắm rửa như trước.

      Hoàng Nhi cũng biết thói quen của , cười hì hì đáp: " biết ạ, tiểu thư, bây giờ Hoàng Nhi ạ,ngài phải cẩn thận đừng để cảm lạnh, tắm xong ngủ ạ."

      Lý Quả cười mà đáp, chỉ xua xua tay với nàng rồi gật gật đầu. Hoàng Nhi cũng cười hì hì ra khỏi phòng tắm, xuống dưới lầu.

      Chỉ chốc lát sau, từ trong nước ra, lau khô nước người xong, khoác áo ngủ, lập tức về phía giường, chui vào trong chăn, chuẩn bị ngủ bù tốt. Thế nhưng, vừa nằm xuống, tay liền đụng phải thứ gì đó , mềm mềm, trơn bóng lành lạnh, giật mình cái liền hoảng sợ, vội vàng lật chăn người ra, vừa nhìn thấy, nhất thời nửa mừng nửa lo, đôi mắt ửng đỏ.

      "Tiểu Hắc." nửa mừng nửa lo nhìn Tiểu Hắc xà tay, kêu lên.

      Tiểu Hắc xà đắc ý hả hê lắc lắc cái đuôi, cười tít mắt nhìn , đầu gật gật, dáng vẻ giống như rất hưng phấn.

      "Mày đâu vậy? ta muốn đưa mày cho ta, nhưng vẫn hề có động tĩnh gì, ngờ mày còn ở đây, tốt quá." sờ sờ đầu nó, vô cùng vui vẻ.

      Tiểu Hắc xà gật gật đầu, dáng vẻ rung đùi đắc ý vô cùng đáng , sau đó thè lưỡi rắn ra liếm liếm tay , trông khá nghịch ngợm.

      "Mày trở về tốt rồi, về sau chúng ta ở nơi này, lần này bỏ mày lại nữa, lần trước là rất xin lỗi, đều do ta tốt, trông coi mày tốt, cũng may mày có việc gì, bằng ta áy náy chết mất." có chút tự trách, nên đánh mất nó để nó sống mình, may mắn là nó còn sống, nếu hối hận.

      Tiểu Hắc xà cười cười, ngừng gật đầu, giống như nghe hiểu lời của , cái đuôi tiếp tục lắc lắc, giống như cuộc sống trôi qua khá tốt.

      "Tiểu Hắc, ta sinh cục cưng rồi, lát nữa cho mày làm quen với bé, bé rất đáng , bé nhất định thích mày, mày nhất định cũng thích bé." nhắc đến bé vừa kiêu ngạo vừa hứng thú, cảm thấy hai đứa này ở cùng chỗ nhất định tổ hợp vô địch thiên hạ.

      Tiểu Hắc xà nghe xong, lưỡi rắn lại liếm liếm lòng bàn tay , gật gật đầu.

      "Vậy chờ ta nghỉ ngơi trước nhé, tối nay cho bọn mày chào hỏi nhau." vô cùng mệt mỏi, hưng phấn qua cơn buồn ngủ liền ập đến, nằm ở giường, đặt Tiểu Hắc xà ở gối đầu, sờ sờ đầu của nó, .

      Tiểu Hắc xà cũng ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm, vẫn im lặng như cũ.

      Chỉ chốc lát sau, liền mang theo vẻ tươi cười vào giấc ngủ, Tiểu Hắc xà vẫn mở to mắt nhìn , cứ nhìn suốt như vậy, nhìn rất lâu rất lâu, nó cũng chẳng hề động đậy chút nào.

      Lúc tỉnh lại, Tiểu Hắc xà tựa đầu gối, hình như ngủ rồi, nhìn nó hồi lâu mới đứng dậy thay quần áo, sau đó mới quay về giường nhấc Tiểu Hắc xà ở gối đầu lên đặt vào trong lòng bàn tay.

      Tiểu Hắc xà bị động tác của đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, mê mang nhìn , sau đó khôi phục lại tỉnh táo trong nháy mắt, ánh mắt trong veo.

      "Tiểu Hắc, tỉnh dậy thôi, chúng ta tìm cục cưng ." vừa thấy bộ dạng đáng đó của nó liền mặt mày hớn hở, cười hì hì , mang nó xuống lầu, vội vàng tìm bé.

      xuống lầu, quá hưng phấn, vội vã hô lớn: "Cục cưng, con ở đâu? Hoàng Nhi, quản gia Lâm, Tri Vũ, tôi tìm được Tiểu Hắc rồi, nó vẫn luôn ở đây đấy."

      Lúc này, ở dưới lầu, vẻ mặt của cục cưng, Hoàng Nhi, quản gia Lâm, Tri Vũ tràn đầy khó hiểu, Tiểu Hắc là ai thế? Sao bọn họ chưa từng nghe qua cái tên đo?

      Khi thấy Lý Quả hưng phấn từ lầu chạy xuống, mọi người đều nhìn chớp mắt, càng muốn xem Tiểu Hắc trong miệng là ai, nhưng lại phát ngoại trừ ra chẳng còn ai khác nữa.

      "Tiểu thư, Tiểu Hắc là ai ạ?" Hoàng Nhi lên tiếng hỏi đầu tiên, mờ mịt khó hiểu nhìn .

      Quản gia Lâm và Tri Vũ cũng chả hiểu gì cả, còn chưa từng nghe qua tên này đâu. Chỉ có hai mắt bé con sáng như đuốc, -le-llee- tựa như có cảm ứng, nhìn chằm chằm vật trong tay ,-qu4quuyy- đợi đến lúc bé nhận ra, khuôn mặt khỏi ngạc nhiên, -do-on-on - cực kỳ thể tin được.

      Trời ạ, dĩ nhiên là người đó, khuôn mặt nhắn của bé lập tức đầy vẻ phấn khích, rồi lại cố gắng nhịn cười đến mức khuôn mặt nhắn dễ thương đỏ bừng bừng.

      "Tiểu Hắc chính là Tiểu Hắc xà đó, chính là Tiểu Hắc xà ở cùng chị lúc trước ấy sau rồi lại thấy nữa." kích động với Hoàng Nhi, còn bảy ra dáng vẻ như hiến vật quý đưa tới trước mặt nàng.

      Hoàng Nhi vừa thấy Tiểu Hắc xà, liền nhớ tới những chuyện trước kia, khỏi nửa mừng nửa lo kêu lên: "Tiểu thư, là Tiểu Hắc ạ, là nó ạ, nghĩ tới nó lại quay lại, chúng ta còn có thể nhìn thấy nó." xong, vươn tay muốn nắm lấy nó.

      Thế nhưng, Tiểu Hắc xà lại muốn nàng chạm vào mình, lách thân thể cái, làm cho tay nàng trượt ra.

      "Tiểu Hắc muốn em ôm nó." Hoàng Nhi nhất thời buồn bực, kinh ngạc vui sướng lập tức biến mất, biết sao nó lại như thế.

      "Là Tiểu Hắc." Lúc quản gia Lâm thấy Tiểu Hắc xà tay Lý Quả, lập tưc chấn động, sắc mặt trở nên rất kỳ quái, sau đó vội câm miệng, đôi mắt dám nhìn Tiểu Hắc xà nữa.

      Tri Vũ tò mò nhìn Tiểu Hắc xà, biết vì sao nàng luôn cảm thấy có cảm giác quen thuộc, hơn nữa dường như khiến bản thân vô cùng kính sợ, nàng dám hành động giống Hoàng Nhi, chỉ nhìn Tiểu Hắc xà vài lần, liền dời tầm mắt.

      "Đúng vậy, đúng vậy, tôi ngờ nó còn ở nơi đây, hơn nữa đúng lúc tôi muốn ngủ mới phát ra tồn tại của nó, hôm nay ngày lành, đáng giá để chúc mừng đó." Lý Quả suýt thiếu chút định nhày múa, kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng) liên tục kéo tới, vận may của tới rồi.

      "Tiểu thư, vậy là quá tốt rồi." Quản gia Lâm lập tức tiếp lời, vẻ mặt kỳ quái khôi phục vẻ bình thường, cung kính mỉm cười phụ họa.

      "Mẫu hậu, đây là Tiểu Hắc ạ?" Bé con liền chen ngang, đôi mắt to dễ thương chớp chớp, nhìn chằm chằm Tiểu Hắc xà trong tay , giống như đứa bé đầy tò mò.

      thấy con mình cảm thấy hứng thú, lập tức chạy vội đến trước mặt bé, tựa như dâng vật báu đưa tới trước mặt bé, cười híp mắt : "Đúng vậy, cục cưng, nó chính là Tiểu Hắc, nó từng ở cùng mẫu hậu đoạn thời gian, đối xử với mẫu hậu tốt lắm, mẫu hậu cũng thích nó lắm."

      "Tiểu Hắc, đây là con trai ta, ta thích gọi bé là cục cưng, tên của bé là Mặc Hiên Viên, mới năm tháng tuổi thôi đó." Sau khi xong với bé con, lại vui tươi hớn hở vừa đắc ý vừa kiêu ngạo với Tiểu Hắc xà ở trong tay.

      Bé nhanh như chớp nhìn Tiểu Hắc xà, sau đó mỉm cười: "Xin chảo, cám ơn mi chăm sóc cho mẫu hậu của cục cưng."

      Tiểu Hắc xà cũng nhìn bé, ưỡn thẳng thân thể bé , thè lưỡi rắn ra.

      "Mẫu hậu, con muốn chơi với nó." Bé nghiêng nghiêng cái đầu , chỉ chỉ Tiểu Hắc xà trong lòng bàn tay , ngọng nghịu .

      "Ừ, mẫu hậu cũng có ý nghĩ như vậy, con và Tiểu Hắc xà chơi cùng nhau nhất định rất vui vẻ." đợi Tiểu Hắc xà phát biểu ý kiến, đáp ứng rồi, còn đưa Tiểu Hắc xà tới trước mặt bé.

      Tiểu Hắc xà nhìn bé, trong lòng hết sức tình nguyện, thế nhưng nó lại thể chuyện.

      Lúc này, bé con vô cùng khoái trá vươn tay về phía nó, bàn tay túm nó lên, đưa tới trước mắt nhìn trái ngó phải, vẻ mặt vẫn tò mò như cũ.

      "Mẫu hậu, nó là đực hay cái ạ?" Bé xem xét lúc, đột nhiên mở miệng khiến người khác kinh sợ.

      câu đó suýt chút nữa dọa cho sắc mặt quản gia Lâm đại biến, Tiểu Hắc xà suýt hộc máu, nếu như nó có thể , chắc chắn mắng chửi người rồi.

      "Mẫu hậu cũng biết, có lẽ là đực , bởi vì nó rất thích tắm chung với mẫu hậu." Lần đầu tiên nghĩ đến vấn đề này, vì thế tự hỏi chút liền cảm thấy Tiểu Hắc xà là đực.

      Hả?! Bé suýt chút nữa quăng Tiểu Hắc xà , lại còn cùng mẫu hậu tắm rửa cơ đấy, đúng, tắm cứ tắm, nó cũng đâu cần tắm. Chỉ có điều, rất gian tà, rất xảo trá nhé.

      Hộc máu! Nếu phải Tiểu Hắc xà đen sẵn, chỉ sợ tại liền có thể phát ra sắc mặt nó rất khó coi.

      Sao nàng ấy có thể ra loại chuyện đó chứ, sợ bẽ mặt ở trước mặt trẻ con hay sao?
      Last edited: 30/9/16
      Friendangel2727, BaoYuElise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :