1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662

      Chương 262.2



      "Đau? Đau chỗ nào?" Mặc Nhật Tỳ quả nhiên biết là mưu kế, vừa nghe hết sức khẩn trương, lập tức đứng lên, sốt ruột hỏi, rồi kích động muốn gọi thái y.

      Thừa dịp tâm hoảng ý loạn, liền nhấc tay ra, lông mày nhíu chặt cũng giãn ra, bình tĩnh : " sao, hình như vừa rồi là cục cưng đá ta thôi."

      Lừa gạt ngươi, cứ lừa gạt ngươi đấy, lừa chết ngươi cũng đền mạng! đắc ý hả hê thầm nghĩ trong lòng, nhìn thấy dáng vẻ bối rối của , thấy vô cùng khoan khoái, vô cùng vui sướng.

      À, nghe thế, lập tức thở phào nhõm hơi, chợt ngộ ra, hóa ra là vật an phận đá mẫu hậu nó, đúng là hù chết , lấy mất nửa cái mạng của rồi.

      "Nhóc con hư, được bắt nạt mẫu hậu con, bằng chờ con ra đời, phụ vương trừng trị con." nghi ngờ , chỉ uy hiếp đứa bé trong bụng .

      bị dáng vẻ đó của khiến cho muốn cười cũng chẳng dám cười, đành phải vất vả kìm nén, trong lòng thầm nghĩ, là oan ức cho cục cưng, chỉ có điều, thấy lo lắng cho mình như vậy,-leleqyd- vì sao trong lòng liền dâng lên chút cảm giác ngọt ngào?

      Phụ vương, phải cục cưng, phải cục cưng, vừa rồi cục cưng có đá mẫu hậu, đó là mẫu hậu lừa phụ vương đấy!

      Bé con ở trong bụng vô cùng oan ức, bé ngủ ngon lành, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng rống của phụ vương, bé vẫn cảm thấy quá khó hiểu, tiếp theo mới phát là do mẫu hậu giở trò quỷ, khiến bé biết nên gì cho đúng, là oan uổng mà.

      Đáng tiếc, ai nghe được lời của bé, tất cả đều lấy bé làm cớ, phán hình phạt cho bé rồi.

      "Ngươi muốn đánh con ta? Khó mà làm được, ngươi đánh nó, ta liền đánh ngươi." phản đối, tuy rằng là lừa , nhưng con trai là thịt trong tim , là bảo bối vô giá, dám đánh bé, bỏ qua cho đâu.

      "Ta xả giận giúp ngươi, ngươi còn che chở cho nó, đúng là con hư tại mẹ." cũng tức giận, vốn là muốn bảo vệ , ai ngờ chẳng những cảm kích, ngược lại còn mắng mình, điều này làm cho hết sức bất mãn.

      đâu mượn nhiều chuyện, cái gì là con hư tại mẹ chứ? dạy hư con lúc nào hả?

      "Ta cứ che chở cho nó đấy, sao nào? Ngươi dám đánh nó, chúng ta liền...Bỏ nhà trốn ." nghĩ hồi lâu suýt chút nữa chẳng nghĩ ra được câu uy hiếp nào, hóa ra uy hiếp cũng là kỹ năng sống, phải học tốt mới được.

      "Ngươi, ngươi, ngươi..., ta với ngươi nữa." bị chọc đến giận sôi lên, nhưng thấy dáng vẻ gắng gượng mang thai của hết cách, đành phải chán nản , sau đó mặc kệ .

      Nhìn đưa lưng về phía mình, liền nở nụ cười, cười tủm tỉm nằm xuống, đưa lưng về phía , rốt cục thành công đánh lùi , nhất thời cảm thấy bản thân quá vĩ đại, thậm chí còn có chút sùng bái chính mình.

      bao lâu, liền mang theo nụ cười ngủ thiếp , chỉ là hề biết, ngay sau khi ngủ, Mặc Nhật Tỳ vẫn chưa ngủ vì bận buồn bực. Trằn trọc hồi lâu, rốt cục nhịn nổi lại vươn tay đặt lên bụng , kỳ lạ là liền muốn ngủ say, hóa ra ôm ngủ lại có cảm giác tốt như thế.

      "Ngươi, ngươi..." Ngày hôm sau tỉnh lại, lúc Lý Quả nhìn thấy cái tay đặt bụng mình kia còn gì để , tức giận đến nghẹn lời.

      Mặc Nhật Tỳ cũng từ từ tỉnh dậy, ngủ được vô cùng thoải mái, kìm lòng nổi thỏa mãn vuốt ve bụng , rồi mới thu tay, duỗi thẳng người.

      "Ngủ ngon, thoải mái quá ." dường như biết Lý Quả tức giận, dưới cái trừng mắt của , liền mỉm cười , giống như cười nhạo .

      Lý Quả bị chọc tức, nghĩ nghĩ, liền ôm bụng, chau mày, kêu lên: "Ôi, đau quá."

      "Vật này, lại đá mẫu hậu con hả? Đá , đá , muốn đá cứ đá, chứng tỏ tên nhóc con vô cùng khỏe mạnh, sinh lực rất mạnh mẽ, phụ vương thích." Ai ngờ, khi Mặc Nhật Tỳ nghe thấy kêu đau, lại nhìn bụng như thế.

      Tên xấu xa, vậy mà bị lừa, còn bảo con trai dùng sức đá mình, đáng ghét, đáng ghét, quá đáng ghét. -llequddon- phát chiêu này vô dụng rồi, khiến rất là căm tức.

      "Đồ vô lương tâm." nhấc chân lên đạp cái, dù sao tại cũng dám làm gì nên lá gan của càng lớn hơn.

      cước đó chẳng hề thấm vào đâu với , nếu như đổi lại là trước kia mà có người đá như thế, chắc chắn phát hỏa, chỉ là tại sao lại có loại cảm giác đánh là thân, mắng là vậy nhỉ?

      "Ngươi yên tâm, tương lai ta giúp ngươi dạy dỗ nó." lẫm liệt vì nghĩa lớn , có cảm giác chính nghĩa.

      " tìm chết ." càng tức, đạp thêm cái nữa, lần này là dùng lực rất lớn. Thế nhưng, sau khi đạp xong, liền nhíu mày, mặt lộ ra vẻ đau đớn.

      "Ôi, đau chết tôi rồi."

      Song Mặc Nhật Tỳ mới mắc mưu nữa, cười tít mắt nhìn biểu diễn, còn vui sướng khi người gặp họa sáp lại gần, cười hì hì : "Đau ở đâu, đau ở đâu? Để cho ta xem nào, ta xoa xoa giúp ngươi."

      "Đều tại ngươi, cần ngươi giả vờ tốt bụng." đau đến ứa nước mắt, nhe răng nhếch miệng, đập đập tay vài cái, quát .

      Mặc Nhật Tỳ vốn tưởng chơi đùa, nhưng khi phát nước mắt trong đôi mắt Lý Quả, lập tức khẩn trương sốt ruột. Lần này biết phải giả vờ, sợ tới mức vội vàng tránh khỏi tay rồi đặt tay lên bụng .

      "Ngươi sao thế? đau à? Là cục cưng đá ngươi sao? Hay là ngươi muốn sinh rồi?" khẩn trương chết mất, mồ hôi đều rơi xuống, vừa nghĩ đến đây, liền lúng túng, có chút sợ hãi, lo lắng.

      Đồ thần kinh! chịu đựng đau đớn, trong lòng thầm mắng, sức tưởng tượng của quả là phong phú, tuy bụng to như thế nhưng mới chỉ có 6, 7 tháng đâu sinh được, cũng muốn sinh non đâu.

      "Ngươi làm sao vậy, chuyện chứ? Có phải muốn sinh , ta lập tức gọi thái y, gọi bà đỡ." Thấy chau mày, dáng vẻ đau đớn thể đáp lời , càng nóng nảy, định nhảy xuống lầu bảo đám người Tri Vũ mời thái y.

      "Ta bị ngươi làm đau, sinh cái gì mà sinh, vẫn còn sớm mà." Cuối cùng chịu nổi hướng về phía hét lớn tiếng, nước mắt nhịn được rơi xuống, tức chết , lại dám dùng sức với như vậy.

      Sau khi nghe Lý Quả xong, Mặc Nhật Tỳ liền bình tĩnh lại, thở phào nhõm, má ơi, vừa rồi là hù chết , còn cho rằng muốn sinh nữa chứ.

      "Thực xin lỗi, đau ở đâu, để ta xem nào, ta xoa xoa giúp ngươi." Lần này vậy mà vô cùng ôn hòa, giọng chuyện, còn xem xét từ xuống dưới, giống như muốn xem làm bị thương ở đâu.

      " cần ngươi quan tâm." vẫn tức giận, quay đầu liền hung dữ , chỉ là đau đớn giảm vài phần.

      "Rồi, rồi, là ta tốt, là ta đúng, ta nhận lỗi với ngươi, ngươi muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, nhưng đừng nên tức giận nữa, tức giận ảnh hưởng xấu đến cục cưng, cũng bất lợi với thân thể của ngươi." giống như thay đổi thành người khác, ăn khép nép khuyên bảo , còn dáng vẻ cao ngạo như trước, càng hề giễu cợt .

      bị lời của làm cho hơi khiếp sợ, đây là sao? Sao lại có cảm giác tại mới là '' luôn đối xử vô cùng tốt với ở nhân gian? Mà sau khi đến đây lại biến thành người khác?

      "Về sau ngươi đừng có chọc tức ta nữa." cũng dịu hẳn xuống, buồn bực . Cho bậc thang xuống, cũng là để cho mình có đường lui, dù sao cãi nhau cũng là điều mà mong muốn nhất.

      "Được, được, được." lập tức đáp ứng, có loại cảm giác bảo sao nghe vậy.

      đổi tính à? thay đổi rồi? Hay là đầu có vấn đề? Hay là giả vờ? Lý Quả hồi hộp, có chút thể tin nổi, còn hoài nghi có phải thính giác của mình có vấn đề hay ?

      "Làm sao vậy? Còn đau à? Muốn ta xoa xoa giúp ngươi ?" nhìn dáng vẻ ngây như phỗng của , biết suy nghĩ cái gì, đành phải giọng hỏi.

      " cần, cần, ta khỏe rồi, hết đau rồi." cuống quít , có chút mất tự nhiên, cảm thấy đối xử với mình tốt như thế khiến rất lúng túng.

      Mặc Nhật Tỳ thấy thế, cũng ép buộc nữa, nhưng sau đó vẫn gọi thái y đến kiểm tra chút, lại sai người đưa rất nhiều thứ qua chỗ Lý Quả, lúc này mới chấm dứt.

      "Tiểu thư, Vương đối xử với ngài rất tốt ạ." Ngay cả Tri Vũ cũng khỏi cảm thán, Mặc Nhật Tỳ chẳng những hào phóng vung tay, mà còn đối xử với tiểu thư quá tốt, đó là điều chưa từng có trong vương cung.

      "Đúng vậy, tiểu thư nhìn xem Vương rất ngài đó." Hoàng Nhi cũng cực kỳ hâm mộ, khỏi phụ họa theo.

      Đối xử tốt với ? ? Sao cảm thấy được nhỉ? Hai nha đầu này, người ta vừa tốt chút mừng rỡ như điên, quá dễ lấy lòng, quá đơn thuần, quá thiện lương mà.-lequydo- Sao các nàng nhìn thấy những gì mà phải chịu chứ, cho nên cảm động và tin tưởng.

      Chỉ có điều, mặc kệ có cảm động hay , dù sao kể từ ngày đó, có rất nhiều thuốc bổ trân quý, còn cả vật quý trời dưới đất, thậm chí là mọi đồ tốt nhất ở nơi đây cũng được đưa đến trước mặt .

      Mà bụng cũng giống như những thứ kia, cũng to lên từng ngày, bây giờ đơn giản chỉ là nhìn thấy đường nữa mà hoàn toàn nổi, bởi vì bụng quá lớn, quá nặng rồi, có vài lần là ôm ra ngoài phơi năng, ngắm phong cảnh.

      "Tiểu thư, sắp sinh ạ?" Tri Vũ nhìn bụng Lý Quả rất lớn, cảm thấy lớn như vậy, hẳn là sắp sinh rồi.

      "Chị cũng muốn sinh lắm, em nhìn , chị còn chưa từng thấy ai mang thai mà bụng lớn đến vậy đâu." rất muốn khóc, trong lòng vô cùng bồn chồn lo sợ, biết bên trong có bao nhiêu cục cưng đây?-leqydo- Hơn nữa, sợ nhất là nếu như chỉ có cục cưng, vậy bụng có cần to thế này ? Hay là mang thai phải là người mà là con rắn lớn?

      Trời ạ, trời ạ, chỉ cần vừa nghĩ đến đây, ngay cả cảm giác muốn chết tâm cũng có nữa, thậm chí còn cảm thấy thở nổi, nếu đúng là như thế phải làm sao bây giờ, phải làm thế nào mới tốt đây?

      Cho dù sợ hãi, lo lắng như thế nào, nhưng rốt cuộc ngày ấy vẫn nhịn được mà tiến đến, mặc kệ ngươi có đồng ý, có muốn, có tình nguyện hay .

      "Đau, đau quá." Rạng sáng ngày nào đó, Mặc Nhật Tỳ ngủ chung với , tay vẫn đặt bụng giống như thường ngày, còn Lý Quả cũng ngọt ngào say ngủ, nhưng đột nhiên trong bụng truyền ra trận co giật đau đớn, xông thẳng lên não khiến kìm được rên rỉ ra tiếng.

      Tiếp theo, liền dùng sức mở mắt, mồ hôi nhanh chóng phủ kín vầng trán, từng đợt đau đớn từ bụng truyền tới làm cho ngủ nổi, hơn nữa còn vô cùng khó chịu.

      "Đau, đau quá." chịu đựng nổi đau đớn nữa, mới kêu to như vậy, bằng có thể chịu liền chịu, chứ kêu cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

      "Rồi, đừng đùa nữa, mau ngủ , có cái gì ngày mai sau." Trong mơ màng, Mặc Nhật Tỳ còn tưởng đùa với mình, liền lẩm bẩm câu như thế, rồi xoay đầu sang bên tiếp tục ngủ, để ý tới .

      Đùa? Ai đùa với ? Nếu như là đùa tốt quá rồi, nhưng lúc này là đau đó, là , hề lừa . chỉ cảm thấy khóc ra nước mắt, muốn cười cũng cười nổi, hóa ra mới đùa hai lần thôi mà cho rằng chuyên đùa rồi, tin nữa.

      "Ai đùa với ngươi, ta rất đau, có thể là muốn sinh đó." Dưới cơn tức giận, rốt cuộc cũng mặc kệ tất cả, hét to tiếng, sau đó dùng lực véo người .

      "Á, đau."

      ngủ bị dùng sức véo cái liền đau đến tỉnh giấc, vừa định phát hỏa, nhưng vừa quay đầu thấy nữ nhân nằm bên cạnh đầm đìa mồ hôi, khuôn mặt vặn vẹo, cắn chặt hàm răng, kêu đau.

      "Ngươi, ngươi làm sao vậy? Muốn, muốn, muốn sinh?" Lần này tin lừa dối mình, nhưng tưởng tưởng muốn sinh , bản thân lại bị dọa trước, lắp bắp .

      khó chịu, đau đớn, nếu phải cố chịu đựng, đúng là rất muốn tặng cho hai cái tát, sau đó lập tức giải thoát.-leqydo- Chỉ là đau đến như thế, nào có tâm tư và khí lực chứ? Có thể ở trong lòng tranh thủ thời gian mắng hai câu là khá lắm rồi.

      "Ta muốn sinh, ngươi nhanh gọi người đến ." cố sức với , sau đó ôm bụng, tiếp tục kêu đau.

      Mà lúc này Mặc Nhật Tỳ cũng kịp phản ứng lại, vút ra ngoài như cơn gió, chỉ nghe thấy ở bên ngoài có tiếng gầm rú kinh thiên động địa: "Nàng muốn sinh rồi!"
      Last edited by a moderator: 30/9/16
      Friendangel2727Elise Tuyen thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 263.1: Cục cưng thần kỳ


      Muốn sinh, muốn sinh, muốn sinh rồi!

      Mặc Nhật Tỳ gấp đến độ xoay vòng vòng, trong lòng chỉ có thanh như vậy, lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi bất an, tuy rằng có biểu lộ quá ràng, nhưng ánh mắt tiết lộ cảm xúc của , hơn nữa từ lúc gầm rú Lý Quả muốn sinh cho đến bây giờ, vẫn chưa hề thêm câu nào.

      Tri Vũ, Hoàng Nhi còn có bà đỡ, thái y và đám người ở bên trong, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng bước chân vội vàng, tuy bên trong có rất nhiều người, nhưng lại chẳng có mấy ai chuyện cả.

      "Đau, đau, đau quá." Thỉnh thoảng tiếng gào đau đớn của Lý Quả vẫn truyền vào tai, tiếng động rất ở bên trong hoàn toàn thoát khỏi lỗ tai của , nghe mồn .

      Bởi vì tiếng kêu đau đớn của rốt cục cũng khiến nhịn được mà nắm chặt tay lại, vô thức nhìn chằm chằm vào phòng, cuối cùng đặt mông an vị ở ghế, lo lắng thấp thỏm chờ đợi.

      Từ lúc Lý Quả bắt đầu đau đớn kêu to, vẫn hề hay biết ra mang thai lại vất vả như vậy, tuy rằng bình thường thấy gắng gượng vác cái bụng to, nhưng vẫn thường xuyên đấu võ mồm với , dáng vẻ tràn đầy sức sống tỏa ra khắp nơi, nên đâu có ngờ sinh con lại đau đớn đến thế? -lequydo-Đặc biệt khi thấy siết chặt góc chăn, mặt mũi đều vặn vẹo, mồ hôi trán tuôn như mưa, mãnh liệt chảy xuống, còn đau đớn đến muốn lăn lộn cũng được, bởi vì bụng quá lớn, muốn ôm cũng chẳng ôm được.

      Lần đầu tiên bị dọa sợ, ngoại trừ ra sức réo người tới đỡ đẻ, đành trơ mắt nhìn đau đớn mà biết phải làm gì. Loại cảm giác bất đắc dĩ lại bất lực đó khiến suốt đời quên.

      Tiếp theo, đầu óc trống rỗng, nên bị Tri Vũ mời ra ngoài, sau đó rời khỏi phòng giống như bị người điều khiển, mãi đến khi tiếng kêu vô cùng đau đớn bi thảm của vang lên, mới sực tỉnh.

      "Đau quá, đồ khốn kiếp, ta muốn sinh, ta muốn sinh." Bên trong phòng, Lý Quả khóc lóc om sòm, đau đến chết sống lại.

      tại, tất cả cảm giác trừ đau ra chỉ là đau, hề suy nghĩ được gì, cuối cùng đau đớn đến mức nhớ lại nơi bắt đầu của tất cả những bi ai này, nhịn được căm phẫn liều mạng quát to.

      sinh nữa? Vậy sao được? Ở bên ngoài, Mặc Nhật Tỳ vừa nghe thấy những lời đó liền hoảng hốt, sau đó rất tức giận, đến lúc này lại sinh nữa, vậy sao được, tuyệt đối được.

      "Ngươi yên phận sinh con cho bản vương, sinh được có thưởng, sinh được ngươi nhất định phải chết." hết sức tức giận, kìm được ở bên ngoài cao giọng hô to với người ở trong phòng, chính thân cũng ướt đẫm mồ hôi rồi.

      Đồ khốn kiếp!

      Ở bên trong Lý Quả liều mạng sinh đẻ, trong lúc đau đến chết sống lại, đột nhiên nghe thấy lời của khiến suýt chút nữa muốn lập tức cầm dao lao ra chém chết . Đáng ghét, đáng ghét, quá đáng ghét, tên nam nhân kia muốn chọc tức chết mà, cuối cùng Lý Quả kiềm được rơi lệ đầy mặt, đó phải là tức giận mà là đau đớn.

      Đợi sinh xong, nhất định phải xử đẹp , tên xấu xa, tên xấu xa, gieo hạt xong chỉ chờ thu hoạch, tất cả lợi ích đời này đều bị chiếm hết rồi.

      Sinh chứ! sinh, nhất định phải sinh được, sinh xong mang con trai chạy trốn, để cho tức chết , đồ nam nhân ngựa giống. Sao tự mình sinh ?

      Lý Quả vừa mắng chửi ở trong lòng, vừa đau đớn đến chết sống lại, nhưng còn sức lộn xộn nữa, hai đùi bị mở rộng, sau đó bên trong bụng là thế mạnh như nước, đau đến nỗi suýt chút nữa muốn bỏ mạng.


      "Tiểu thư, ngài dùng sức, dùng sức ." trán bà đỡ cũng đầy mồ hôi, trong lòng run sợ hô to với Lý Quả đau muốn chết, lúc này chẳng thèm để ý đến địa vị, sinh hạ Tiểu xà vương an toàn mới là việc chính.

      Dùng sức? Bây giờ lấy hơi sức ở đâu ra, sắp đau chết rồi, tất cả khí lực cũng cạn, nửa đêm sinh đứa , còn chưa được ăn uống gì, nước cũng chưa được nổi hớp.

      "Tiểu thư, uống nước ạ." Vừa mới nghĩ như vậy, Tri Vũ liền bưng chén nước tới, tiến đến bên miệng , vẻ mặt lo lắng .

      Vì để có khí lực sinh con, Lý Quả liền nhịn đau uống ngụm, sau đó liền uống nổi nữa, lại đau đến mức đầu liên tục lắc trái lắc phải.

      "Tiểu thư, sinh ." Hoàng Nhi ở bên cạnh khẩn trương bất an, lần đầu tiên nhìn thấy người khác sinh đứa bé, nàng vốn là hiểu, nhìn thấy dáng vẻ khủng bố của Lý Quả, nàng đúng là bị dọa sợ.

      Sinh, sinh, sinh, cũng muốn sinh lắm, nhưng là sinh được, ai cho biết nên làm sao bây giờ? -lelequyydoon- sinh là sinh được sao? Nếu như thế quá tốt rồi, lúc đau đến chịu nổi, chỉ có thể mắng to ở trong lòng, như vậy thoải mái hơn chút.

      "Tiểu thư, dùng sức , nếu làm sao tiểu chủ tử có thể ra chứ?" Tri Vũ hết sức khẩn trương vô cùng lo lắng, ở bên cạnh khuyên bảo.

      Đây chính là lần đầu tiên có tiểu chủ nhân giáng sinh trong vương cung suốt vô số năm qua, nàng kích động, hưng phấn, nhưng cũng vô cùng khẩn trương lo lắng.

      Dùng sức? Được rồi, dùng sức, hung hăng dùng sức, có lẽ là bị đám người này chọc cho tức giận, Lý Quả chịu đựng đau nhức dùng sức dồn lực xuống dưới bụng.

      "Đúng, đúng, chính là như thế." Bà đỡ kia thấy thế liền hưng phấn kêu to, vội vàng chỉ huy tiếp tục.

      Thế nhưng, đâu còn hơi sức để tiến hành tiếp lần thứ hai, lúc nãy khiến cho suýt chút nữa thoát xác, cạn kiệt hơi sức rồi.

      "Tiểu thư, cố lên." Hoàng Nhi đứng bên cạnh cũng gào lên trợ uy, hai mắt tỏa sáng, thỉnh thoảng lại nhìn nửa người dưới của .

      Cố lên cái rắm, phải các nàng sinh, các nàng đúng là chỉ ngồi chuyện đau lưng, đổi thành các nàng đến sinh thử xem. Lý Quả căm giận nghĩ, mà tại là bất đắc dĩ, bắt đầu sinh rồi, hơn nữa cũng chịu đựng đau đớn hồi lâu như vậy, có thể bỏ dở giữa chừng sao? Có thể sinh là sinh sao?

      Điều này sao có thể chứ? Cho nên đành phải tiếp tục cắn chặt răng, tích góp từng chút sức lực, chuẩn bị cố gắng vài lần nữa. -lelledoon- Dù sao trắng ra là, sinh cũng phải sinh, bằng đừng tới tính mạng của cục cưng, ngay cả tính mạng của mình cũng đều có vấn đề nữa.

      Lúc này, là rơi lệ đầy mặt, vô cùng nhung nhớ bệnh viện trong thành phố, còn chẳng bằng cho đường rạch, như vậy vừa nhanh vừa thuận tiện, cần chịu nhiều đau đớn thế này.

      Lúc này, trong đêm khuya, bên trong cung Phượng Thê đèn đuốc sáng trưng, kẻ đến người , khí vô cùng khẩn trương, người người đều nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng lại liếc về phía truyền ra thanh thống khổ.

      Tiểu xà vương sắp ra đời, bọn họ đều vô cùng kích động, hưng phấn, trong lòng mỗi người đều cực kỳ bất an, chờ mong vị tân xà vương ra đời, phải ai cũng có thể chứng kiến cảnh đó đâu.-truyenchidangtrendiendanlequydon-

      Nhưng mà, đúng lúc này, bầu trời đêm tối đen đột nhiên có luồng ánh sáng chói mắt giống như từ giữa bầu trời chiếu xuống, chiếu thẳng vào gian phòng Lý Quả nằm sinh.

      Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, trợn mắt há hốc mồm nhìn tượng thần thánh xảy ra hôm nay, hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì, biết sao lại thế này, trong óc mọi người đều trống rỗng.

      "Đây, đây, đây là cái gì thế?" Cho dù bọn họ sống nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua tượng đó, biết đây là tượng tự nhiên hay bất thường nữa.

      Nhưng ai có thể trả lời, tất cả mọi người đều nhìn luồng sáng thần thánh đó rơi xuống trong cung điện, lại chậm rãi mở rộng, sau đó bầu trời đêm tối đen giống như bị vạch ra cái động, từ từ khuếch tán ra bên ngoài.

      Luồng sáng thần thánh càng lúc càng mạnh, càng lúc càng lớn, chỉ chốc lát sau bao trùm toàn bộ cung điện, hơi thở tốt lành, thần thánh, ấm áp, hạnh phúc bao quanh tất cả mọi người.

      "Tiểu xà vương vạn tuế." biết qua bao lâu, mọi người đắm chìm trong hơi thở tốt lành này đột nhiên có người vô cùng kích động, phát ra tiếng hô vang mạnh mẽ.

      tiếng hô đó giống như thủy triều chiếm được hưởng ứng của mọi người, người người đều kích động quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, xúc động la lên: "Tiểu xà vương vạn tuế, vạn tuế."

      "Tiểu xà vương vạn tuế, vạn tuế."

      Trong vương cung văng vẳng tiếng vang lên đến tận mây xanh, thậm chí đến cả dân chúng ở các ngõ ngách bên ngoài hoàng cung trông thấy cảnh tượng ấy vào nửa đêm, cũng nhịn được mà cúi đầu hô vang.

      Lúc đó trong trời đất chỉ còn mỗi thanh ấy, còn tiếng gì khác, người người đều vô cùng kích động, đây là vị Xà Vương đầu tiên trong truyền thuyết được trời giáng dị tượng khi được sinh ra đời, vô cùng thần thánh.

      Mặc Nhật Tỳ vốn lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, nghe tiếng mắng chửi của Lý Quả ở bên trong, cũng buồn cười, bởi vì dưới tình huống này cười nổi.

      Tiếng hô 'Dùng sức' ngừng truyền đến làm loại xúc động, hận thể thay thế Lý Quả dùng sức sinh con ra,-leqydo- thấy hề có chút hơi sức để rặn đẻ, gấp đến nỗi mau phát hỏa rồi.

      Thế nhưng, đúng vào lúc này, chỉ trong cái chớp mắt, , phải là chưa đến cái chớp mắt, gian phòng sinh ở trước mắt bị luồng sức mạnh thần thánh và tốt lành bao quanh, chỉ thấy cả căn phòng là ánh sáng chói mắt, làm người ta có loại kích động quỳ lạy.

      Đây, đây, đây là chuyện gì thế? trợn mắt há hốc mồm hơn nữa còn kinh ngạc ngây ra như phỗng đứng nhìn, tạm thời thể nhúc nhích, thể phản ứng.
      Last edited: 29/6/16
      Friendangel2727BaoYu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 263.2


      Lúc này, mọi người trong phòng đều bị bao phủ bởi luồng khí tốt lành đến đột ngột này, dưới hơi thở thần thánh chiếu rọi, mỗi người đều cảm thấy toàn thân thư thái, an tường.

      Lý Quả vô cùng gắng sức muốn sinh cục cưng trong bụng ra, còn ở trong đau đớn, tiếp theo liền bị luồng hơi thở thần thánh bao phủ lại, đau đớn người nhất thời tiêu tan, mà trong bụng cũng giống như có đám tường vân (mây tốt lành), chậm rãi hạ dần xuống dưới, luồng khí nóng chảy ra từ giữa hai chân .

      , sinh rồi hả? Đây, đây là chuyện gì thế? chỉ cảm thấy bụng mình từ từ xẹp xuống, còn đứa bé ở bên trong trượt ra rồi.

      Giờ phút này, luồng sáng ở người càng lúc càng mạnh mẽ, giống như là phát ra từ người , phần lớn ánh sáng thần thánh đều phát ra từ nơi đây.

      Trong phòng, mọi người đỡ đẻ liền sợ ngây người, vẻ mặt dám tin, sau đó phục hồi tinh thần, người người đều vô cùng kích động quỳ lạy, hô to: "Tiểu xà vương vạn tuế."

      Ở bên ngoài, Mặc Nhật Tỳ cũng cảm nhận được bất thường, tuy rằng có hơi thở nguy hiểm, nhưng loại dị tượng trời giáng đó vẫn làm cho thầm kinh hãi, hơn nữa chỗ hơi thở thần thánh đó chiếu xuống đầu tiên lại chính là bên trong kia, lập tức vọt vào.

      "Quả Quả, ngươi làm sao vậy?" lắc mình cái liền vào bên trong, chỉ thấy người quỳ đầy đất, còn Lý Quả nằm giường mở to mắt, vừa vô cùng tò mò vừa bối rối nhìn bụng mình.

      "Ta sao, hình như là cục cưng ra rồi." thuận miệng đáp, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở nửa người dưới, bởi vì cảm nhận được cục cưng chui ra rồi.

      Mặc Nhật Tỳ kinh hãi, nhanh chóng vọt tới trước giường , lúc này, hơi thở thần thánh càng thêm nồng đậm,-lllelquyddon- hơn nữa còn đạt tới điểm cao nhất, đúng lúc ấy cũng thấy được vật trắng trẻo đáng trượt ra giữa hai chân .

      "Sinh rồi." sửng sốt, sau đó cực kỳ kích động kêu lên, thân thể hơi hơi run rẩy.

      Lý Quả cũng biết mình sinh rồi, trong bụng trống rỗng, chậm rãi hồi phục, còn vừa lớn vừa nặng nề, cũng cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp giữa hai chân.

      "Bế cho ta xem nào, sao nó lại khóc thế?" thở phào nhõm, sau đó rất muốn nhìn vật trông như thế nào, chợt nghĩ tới bảo bối mới sinh mà chẳng hề khóc nháo, vội vàng giục Mặc Nhật Tỳ ngây người.

      Trong lòng Mặc Nhật Tỳ cũng rất căng thẳng, lập tức có chút nhút nhát vươn tay, cẩn thận ôm lấy vật vô cùng yên tĩnh giữa hai chân Lý Quả, hơi lúng túng bế đến trước mặt .

      Con người! Đứa bé loài người đáng , vừa thấy vật trắng trẻo, xinh đẹp liền vui mừng. Bé con vậy mà hoàn toàn khác hẳn với trong tưởng tượng của , đáng tựa như thiên sứ vậy.

      "Bé, bé, sao bé lại khóc thế, ngươi mau nhìn xem ." cảm thấy kinh ngạc với dáng vẻ diễm lệ của bé đột nhiên sắc mặt đại biến, liền sốt ruột với Mặc Nhật Tỳ ôm vật .


      Bây giờ, Mặc Nhật Tỳ cũng luống cuống chân tay, cục cưng ở trong tay bé như thế làm cho loại cảm giác chân , dường như sinh mệnh đó rất yếu ớt khiến người ta sinh ra cảm giác lo lắng cho bé.

      "Ta, ta nhìn thế nào." mất bình tĩnh vốn có, tinh thần hoảng loạn, nghe được lời của , lắp bắp hỏi lại theo bản năng.

      "Ngu ngốc, thử xem bé có thở hay ?" nằm giường sốt ruột , nếu phải cạn kiệt sức lực, cộng thêm bản thân hơi sợ hãi, tự mình xem xét từ sớm rồi.

      Lúc này mới nhớ ra, liền run rẩy đưa tay đặt dưới mũi bé con, khi cảm nhận được hơi thở ấm áp của bé phả ra từ dưới mũi, Mặc Nhật Tỳ mới kìm được thở hắt ra.

      "Còn sống." giống như vừa mới đặt ngọn núi lớn xuống, cứng ngắc lộ ra nụ cười, với như thế.

      "Ta nhổ vào, ngươi còn lời gì hay nữa à? Cái gì mà còn sống, con ta rất khỏe mạnh đấy." bị lời chọc cho tức chết rồi, biết gì nữa hay sao mà dám trù ẻo con ?

      Lần này, hiếm khi có đấu võ mồm với , vội vàng nhận sai: "Đúng, đúng, đúng, là ta sai, ta lỡ lời, cục cưng khỏe lắm, rất khỏe mạnh."

      Hừ, thế còn được! thầm trong lòng, ánh mắt lại khao khát nhìn bé con trong tay , mà tại thân thể bé con tựa như áng mây lành, gắt gao hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

      Nhưng, đúng lúc này, tất cả hơi thở thần thánh giống như bị rút hết, lập tức biến mất thấy bóng dáng tăm hơi, cả gian phòng lại khôi phục đèn đuốc sáng trưng như trước, bầu trời bên ngoài cũng khôi phục vẻ tối đen, lần nữa thế gian lại chìm vào trong bóng tối.

      Quanh thân bé con vẫn còn luồng sáng, ở trong mắt mọi người có vẻ đặc biệt chói lóa, song ánh hào quang đó cũng dần dần phai nhạt , nhưng vẫn lạ thường như cũ.

      "Vương, để chúng nô tỳ hầu hạ tiểu chủ nhân và tiểu thư tẩy trừ chút." Rốt cuộc đám người quỳ xuống bên cạnh cũng sực tỉnh, nhưng vẫn có chút kích động như cũ, bà đỡ và đám người Tri Vũ bước lên phía trước yết kiến xong, mới cung kính .

      Mặc Nhật Tỳ là luyến tiếc để bé con tay rời khỏi mình, đành phải lo lắng đưa đứa bé trong tay qua cho đám người Tri Vũ, bản thân ngồi ở bên cạnh giường, chờ đợi.

      Chỉ chốc lát sau, Lý Quả và bé đều được thu xếp ổn thỏa, đứa bé vô cùng sạch lại quay trở về trong tay . Tuy rằng bé con còn nhưng vẫn dùng hai tay đỡ lấy, dáng vẻ ngậm trong miệng sợ tan, nâng tay sợ rớt đó hết sức buồn cười, ngay cả khuôn mặt cũng biết biểu cảm như thế nào.

      "Mau bế đến cho ta xem." Vừa sinh nở xong, ánh mắt Lý Quả vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bé, ban nãy vừa liếc qua cũng bị bé mê hoặc rồi, trong lòng sốt ruột chỉ muốn ngắm nhìn bé, thấy dáng vẻ ngây ngẩn của Mặc Nhật Tỳ ôm bé, gấp đến độ thúc giục .

      ra chỉ có mỗi Lý Quả, ngay cả đám người Tri Vũ mới ôm qua bé cũng có loại cảm giác như mộng như ảo, thấy đứa bé hoàn mỹ như thế, các nàng cũng thích đến muốn buông tay, trong lòng thích thú vô cùng.

      Mặc Nhật Tỳ cẩn thận đặt bé vào trong tay , nhìn bé bị ôm lấy, mới thở hắt ra hơi, mồ hôi lấm tấm trán, có thể thấy được khẩn trương biết bao nhiêu.

      "Bé quá đáng , xinh đẹp." Bé con bị ôm vào trong lòng ngủ rất say, đối với mọi chuyện bên ngoài đều là mắt điếc tai ngơ, dường như ngủ rất ngon lành. Ánh mắt vẫn lưu luyến ngũ quan tinh xảo của bé, nhịn được bật thốt lên như vậy.

      Chỉ là, hình dung như vậy vẫn bằng phần ngàn của bé, có lẽ phải dùng từ hoàn mỹ mới có thể tiếp cận được cảm giác đó, thậm chí là thần thánh, bởi vì lúc mọi người nhìn thấy bé chỉ có kính sợ mà thôi.

      "Bảo bối , mẹ là mẹ con." kìm được ham muốn muốn hôn bé cái, kích động kề môi đến gần khuôn mặt nhắn tinh tế mềm mại, vụng trộm hôn cái, sau đó hạnh phúc cười .

      "Con ngoan của ta, ta là phụ vương của con." nhìn động tác của lơ đãng toát ra tình thương của mẹ, thế nhưng cũng nhịn được ghen tị, học với bảo bối trong lòng Lý Quả.

      "Bé là của ta." Ai ngờ, Lý Quả mặc kệ, ôm bé xoay qua bên, cho nhìn, miệng vẫn phủ nhận tồn tại của .

      "Cái gì là của ngươi, ta cũng có phần đấy, có ta, ngươi sinh ra được chắc? Còn nữa, lúc trước là ai muốn ấy nhỉ? tại quên rồi hả?" tức giận, thấy muốn độc chiếm, nhịn được chỉ trích.

      Lý Quả cũng cam lòng yếu thế, quay đầu tức giận với : " có ta, ngươi có mà sinh được ấy. Công lao của ta lớn nhất, về sau con trai thuộc về ta." Tiếp đó bày ra dáng vẻ như sợ bị người khác cướp mất con, phòng bị theo dõi .

      Mặc Nhật Tỳ căm tức, mới ôm con trai được vài phút thôi, bàn tay còn chưa nóng đâu, ngay cả khuôn mặt của con trai cũng chẳng được hôn cái nào, cứ như vậy bị chiếm mất.


      " được, ta đồng ý, con trai có nửa là của ta." đỏ mắt nhìn thiên hạ bé , cùng nổi lên tranh chấp.

      "Cái gì mà nửa, là của riêng mình ta chứ?" nhất định đồng ý, kiên quyết để cho có cơ hội ôm con trai của mình .

      Mặc Nhật Tỳ tức giận đến thốt ra lời, từng gặp qua kẻ phân phải trái, cũng chính là , nhưng còn chưa từng gặp qua ai phân phải trái mà còn đúng lý hợp tình như .

      "Oe..." ở trong giai đoạn tranh chấp căng thẳng, bé con ngon giấc trong lòng đột nhiên mở mắt ra, rồi lập tức nhắm lại, bất ngờ 'oe' tiếng liền khóc lên.

      Tiếng khóc của bé làm cho hai người cãi nhau liền ngừng chiến ngay lập tức, hẹn mà cùng nhìn về phía bé con khóc sướt mướt, hai người tạm thời dám ầm ỹ, cùng nhau dỗ bé.

      "Cục cưng, đừng khóc, đừng khóc." Lý Quả cuống quít ôm bé lên, đong đưa, sốt ruột dỗ dành.

      "Con trai, phụ vương ầm ỹ với mẫu hậu con nữa, ầm ỹ, con đừng khóc mà, là phụ vương tốt, đừng khóc, đừng khóc." kẻ sắt đá lại hiếm khi dịu dàng như thế, cẩn thận dỗ dành bé cưng, có thể thấy được nhóc con kia ở trong lòng có địa vị lớn cỡ nào.

      Bé con thèm nể mặt bọn họ, ai bảo ban nãy bọn họ ầm ỹ như thế ở trước mặt bé, tuyệt kiêng dè bé, còn xem trọng bé nữa.

      "Oe..." Con cứ khóc, con cứ khóc, ai bảo hai người cãi nhau, hai người cãi nhau con liền khóc cho hai người xem.Vật đắc ý kiêu ngạo nghĩ thầm trong lòng, nhắm mắt lại mà tiếng khóc vẫn có lực như cũ.

      Lần này, hai người vừa mới lên làm cha mẹ liền sốt ruột khó nén, biết nên làm gì cho phải, liên tục dỗ dành, hận thể chỉ cần bé ngừng khóc có thể cho bé bất cứ cái gì.

      Khó khăn lắm nhóc con này mới ồn ào đủ, cũng thấy được bọn họ nóng vội, thế mới chịu ngừng tiếng khóc, chẹp chẹp cái miệng đáng , rồi mới im lặng.

      "Thái y mau nhìn xem sao con ta lại khóc rống thế." Bé vừa ngừng khóc, Mặc Nhật Tỳ liền gọi thái y kiểm tra cho bé, trong lòng hết sức lo lắng.

      Thái y đương nhiên dựa theo mệnh lệnh kiểm tra qua thân thể của Tiểu xà vương lượt, mãi đến khi xác nhận ra chẳng hề có chuyện gì, mới dám thở phào nhõm. Chuyện của Tiểu xà vương là thể qua loa, cho dù Vương quan tâm bé những người bên ngoài kia chưa chắc bỏ mặc bé.

      "Bẩm Vương, tiểu thư, thân thể tiểu chủ nhân có việc gì, có lẽ, có lẽ là vừa rồi Vương và tiểu thư chuyện hơi lớn tiếng khiến tiểu chủ nhân buồn bực mới giật mình tỉnh dậy." Thái y cũng dám là do các người cãi nhau, cho nên tiểu chủ nhân chịu nổi mới khóc toáng lên.

      Tuy rằng thái y , nhưng hai người đều nghe ra ý trong lời của ông ta, mặt Lý Quả khỏi đỏ lên, trong lòng hơi hối hận, ở trước mặt đứa bé cãi nhau như thế, về sau ảnh hưởng xấu đến đứa bé.

      Lần sau chú ý, lần sau nhất định chú ý! thầm , oán hận trừng mắt nhìn , áy náy ôm chặt con trai.
      Last edited: 29/6/16
      Friendangel2727BaoYu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 264: Cho bú sữa




      là bị nữ nhân này chọc cho váng đầu, làm sao lại mất phong độ ngay trước mặt con trai mình chứ, đường đường là bậc đế vương, vậy mà giống như kẻ tục phu lỗ mãng, là quá mất mặt.



      "Con ta chính là con ngươi, đây là vĩnh viễn thể thay đổi, ta thêm nữa, ngươi hãy chăm sóc cho mình tốt, nuôi dưỡng con trai trắng trẻo mập mạp ." quyết định ầm ỹ với nữa, dù sao ai cũng thay đổi được người bé con cùng chảy dòng máu của bọn họ.



      Lần này Lý Quả hề phản bác, muốn đánh thức đứa bé lần nữa, hai là ầm ỹ thêm cũng vô ích, dù sao mới chẳng thèm quan tâm.



      Nhưng là, lát sau, Mặc Nhật Tỳ hết dùng sức nhìn cục cưng, lại ngó ngó , nhịn hồi lâu mới cố gắng giả vờ như thèm để ý : "Con trai khóc lâu như vậy, có phải do khát nước ? Có phải ngươi nên cho nó bú sữa rồi ?"



      Bú sữa? vừa nghe liền sửng sốt chút, sau đó mất tự nhiên đỏ hồng mặt, làm cho vô cùng xấu hổ là hai chữ 'bú sữa' này lại thốt ra từ miệng của tên nam nhân, cảm thấy quá mất mặt.



      "Ngươi tránh sang bên , ta cho bé bú, ngươi thấy có nên tránh ?" Mặc dù có hơi ngượng ngùng, nhưng vừa nghĩ đến đứa bé liền nhận thua, vì đứa có thể nhượng bộ bất cứ điều gì , đương nhiên cho dù muốn cho con bú cũng thể lộ ngực ở trước mặt người nam nhân ? Vì vậy liền tức giận, lập tức .



      Cho con bú sữa mà còn bảo tránh ra, mới muốn tránh ra đâu, muốn tận mắt nhìn con , tại khắc cũng muốn rời khỏi vật . Cho nên, trừng , ra mệnh lệnh: "Bớt nhảm , con ta đói bụng lắm rồi, ngươi còn mau cho nó ăn , ngươi muốn nó đói chết hả?"



      mới nỡ để bảo bối của mình chết đói đâu! Tuy rằng tình nguyện lộ ngực ở trước mặt , nhưng vì bảo bối, đành phải cắn chặt răng, bất chấp tất cả. Xem xem , có gì ghê gớm chứ? chẳng những bị nhìn, mà còn bị ăn rồi, nên chút điểm này đâu là gì.



      Nghĩ đến đây, liền kéo áo của mình lên đến ngực, lộ ra hai đỉnh tuyết phong đầy đặn trắng trẻo, sau đó ôm đầu bé tiến đến trong hai đỉnh đó, nhét quả hồng mai vào trong cái miệng đáng của bé.



      Cái miệng nhắn của bé vừa đụng vào quả hồng mai liền lập tức mở ra ngậm vào, tự động tự giác hút, cái miệng nhắn lúc khép lúc mở, vô cùng đáng , hơn nữa vẻ mặt dường như vô cùng hưởng thụ.



      Mặc Nhật Tỳ vốn chỉ là đơn thuần muốn Lý Quả cho cục cưng bú sữa, sợ bảo bối của mình đói bụng, nhưng khi lộ ra hai đỉnh tuyết phong lại khiến chảy nước miếng ròng ròng, có chút đố kỵ và hâm mộ nhóc con hưởng vật ngon kia.
      Friendangel2727BaoYu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 265: Mê đắm


      Ta cũng muốn ăn, đúng, ta cũng muốn uống, phải, ta cũng muốn bú sữa!

      Đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm nhìn cho cục cưng bú sữa, sau đó ánh mắt liền dừng lại ở cái miệng nhắn khép mở của cục cưng, còn cả bộ ngực cao ngất của Lý Quả.

      Suýt chút nữa bất giác chảy nước dãi xuống, cũng may nuốt nhanh, bằng liền mất mặt xấu hổ rồi, mà bây giờ cũng chẳng mấy dễ chịu. Yết hầu tự giác nuốt 'ừng ực', hai mắt tỏa sáng gắt gao nhìn chằm chằm đỉnh tuyết phong của , nếu phải mình có định lực khống chế siêu cường, sớm nhào qua rồi.

      Lý Quả hề hay biết suy nghĩ trong lòng lúc này, sau khi miệng bé ngậm lấy đóa hồng mai của mình, chỉ cảm thấy hơi hơi đau, sau đó bên trong ngực liền chảy ra chất lỏng gì đó khiến thoải mái ít.

      Tay nhàng vuốt ve khuôn mặt nhắn non mịn của bé, cảm nhận được mềm mịn, thích muốn buông tay, vẫn luôn vuốt ve, thương nhìn dáng vẻ đáng của bé.

      Mặc Nhật Tỳ chỉ cảm thấy cảnh đẹp trước mắt này làm cho thể dời mắt, thân thể sớm nổi lên phản ứng, nếu phải hết sức áp chế, chỉ sợ bé cũng chẳng thể bú sữa, lập tức lăn sang bên luôn. Thế nhưng, cố nén, chỉ ngơ ngác hâm mộ kiêm đố kỵ nhìn cái miệng nhắn của bé, còn cả hai đỉnh tuyết phong, cuối cùng mới cứng rắn ngăn lại khát khao của bản thân.

      Đúng lúc này, Lý Quả mới nhạy cảm phát ra vẻ khác thường, kỳ quái nhìn về phía , nhất thời làm cho thẹn quá thành giận, vội vàng ôm cục cưng thay đổi vị trí khác.

      Trời ạ, vừa rồi sao lại quên phải tránh chứ, vậy mà để nhìn hết rồi, ánh mắt ăn thịt người kia của , cần cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Nam nhân chết tiệt, tức giận mắng thầm, nhưng khi ánh mắt tiếp xúc đến cục cưng im lặng bú sữa, liền cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng, sợ cục cưng bị sặc.

      "Ngươi đến nơi khác ngủ , đêm nay ta ngủ với cục cưng, vừa sinh xong, ta còn khí lực đâu, chiếc giường này cũng rộng lắm." vắt hết óc muốn mượn cớ, tóm lại, tại khiến hơi sợ hãi, huống chi sinh xong rồi, còn chưa biết cuộc sống tương lai ra sao, vừa nghĩ đến đây, cũng rất mê mang.

      " được, ta ngủ ở đây, ta muốn nhìn con ta."

      liền quả quyết từ chối đề nghị của , chết sống cũng muốn . Ngoại trừ vì đứa bé, còn nguyên nhân khác là hình như quen cuộc sống như vậy cùng , quen nhìn , cảm thụ tồn tại của . Đương nhiên, ra những điều đó, vĩnh viễn .

      là mặt dày mà, thể bội phục, phục sát đất, song chính là tên nam nhân như thế mà, phải sao?

      "Mặc kệ ngươi." tức giận , quyết định mặc kệ , tự nhiên chuyên tâm cho cục cưng bú sữa.

      Lúc này, toàn bộ người trong cung điện đều ra bên ngoài, chỉ còn lại chưa đến mười cung nữ ở bên đợi mệnh, trong đó còn cả hai người Tri Vũ và Hoàng Nhi, thấy thế, Tri Vũ liền lặng yên tiếng động ra ngoài.

      Chỉ chốc lát sau, dưới hướng dẫn của Tri Vũ, mười mấy cung nữ liền bưng từng khay đồ bước vào, đặt từng đĩa điểm tâm, thuốc bổ cùng mỹ thực tay xuống, cuối cùng nối đuôi nhau ra.

      Lý Quả sớm đói khát, lúc này ngửi thấy mùi hương trong khí, lại thấy nhiều mỹ thực đến vậy, bụng sớm kêu to, chính cũng hận thể lập tức vọt tới bên bàn ăn uống nhiều chút.

      Sinh con là mệt mỏi, thế nhưng lại khôi phục rất nhanh, ngay cả đều cảm thấy kỳ quái. Vừa mới sinh bé con xong, liền cảm thấy bản thân chẳng những có cảm giác suy yếu, ngược lại thân thể giống như người bình thường, có cảm giác gì khác.

      "Vương, tiểu thư nhất định là đói bụng rồi, muốn ăn trước chút gì đó ạ?" Ánh mắt Tri Vũ cung kính dừng ở người Mặc Nhật Tỳ, dù sao mới là chủ nhân, làm cái gì đều phải nhìn sắc mặt trước, sau đó mới có thể nhìn sắc mặt Lý Quả.

      "Đợi tiểu chủ nhân ăn no hãy ăn." Người Mặc Nhật Tỳ nghĩ đến đầu tiên chính là con mình, nhi tử tốt cái gì cũng tốt, cho nên bá đạo .

      Lý Quả cũng để ý lời , dù sao cũng nghĩ như vậy, tuy rằng nước dãi chảy ròng ròng, nhưng bây giờ bé con vẫn bú sữa, thể cắt ngang.

      Hình như bé con cũng biết đói bụng, bú thêm lát, liền chủ động ngừng, lưu luyến rời thả đóa hồng mai của ra, sau đó mím chặt cái miệng nhắn đáng , im lặng ngủ.

      Đóa hồng mai bị nhả ra, Lý Quả lập tức kéo vạt áo người xuống dưới, cản trở ánh mắt thăm dò mê đắm kia của Mặc Nhật Tỳ, phải kẻ ngốc làm sao có thể cảm nhận được ánh mắt xâm lược của nam nhân kia?

      Sắc lang! hung ác mắng ở trong lòng, sau đó đặt con trai nằm ngay ngắn giường, rồi mới lướt qua bên cạnh người nam nhân dùng ánh mắt chăm chú nhìn vào bộ ngực đầy đặn cao vút của mình, nhờ Tri Vũ đỡ xuống đất, rồi thẳng đến cái bàn đầy mỹ thực.

      "Tiểu thư, uống canh trước ." Tri Vũ sớm chuẩn bị cho canh bổ dưỡng, chuyển cho chén trước, đây chính là thứ tẩm bổ thân thể tốt, tuyệt đối làm cho tiểu thư có nhiều sữa, tiểu chủ nhân có thể uống đủ.

      Lý Quả nhận lấy rồi uống sạch hơi, sau đó mới chọn từng món mình thích bắt đầu hưởng thụ, vô cùng thỏa mãn, còn ăn rất ngon lành.

      Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ chưa từng rời khỏi Lý Quả, đặc biệt là bộ ngực của , từ sau khi sinh đứa , khí chất toàn thân giống như thay đổi, hoàn toàn khác biệt, càng thêm có hương vị, càng thêm mê người, hấp dẫn ánh mắt .

      Bộ ngực đầy đặn kia, hai ngọn tuyết phong cao ngất đó, cùng với đóa hồng mai ở phía , vừa nghĩ đến đây, nửa người dưới của càng khó chịu, nếu phải lo lắng vừa sinh đứa bé xong, đoán chừng liền chút nghĩ ngợi gì mà bổ nhào qua.

      "Ta cũng muốn ăn." mặt dày tiến đến trước mặt , lần này phải ngồi đối diện, mà là ngồi xuống sát bên cạnh, phá lệ nghiêm mặt, .

      Lý Quả cũng chẳng thèm nhìn , đối với ánh mắt càn rỡ đó của , sao có thể biết đây, điều này làm cho cảm thấy thẹn quá thành giận, cho nên hạ quyết tâm để ý tới , nhìn xem muốn làm gì.

      Tri Vũ lén lút che miệng cười, tại bởi vì có tiểu chủ nhân mà quan hệ giữa Vương và tiểu thư hình như càng vi diệu, nhưng đấy cũng chuyện vô cùng tốt, chừng trong cung sắp có Xà Hậu rồi.-leqydon- tại nàng là người bên cạnh tiểu thư, đương nhiên hi vọng hậu vị thuộc về tiểu thư, tuy rằng tiểu thư là nhân loại, nhưng có quan hệ gì, tiểu thư tốt như vậy, nàng tuyệt đối ủng hộ.

      "Ngươi nhìn cái gì vậy? Có cái gì đẹp mắt chứ?" Rốt cuộc phát hỏa, bị nhìn hồi lâu, cả người mất tự nhiên, thế nhưng lại tuyệt biết kiềm chế, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy, bảo làm sao mà chịu nổi? Vì thế, liền cả giận .

      Mặc Nhật Tỳ bị mắng như vậy, rốt cuộc cũng thu ánh mắt lại chút, nhưng sau đó lại lờ , càng thêm to gan lớn mật nhìn thân thể hề có ý che giấu, dáng vẻ trắng trợn này đúng là xem lời của Lý Quả như gió thoảng qua tai.


      cũng hết cách với , bởi vì tên nam nhân này cơ bản thèm nghe, hơn nữa da mặt dày đến viên đạn cũng chẳng xuyên thủng, còn có nơi đây chính là địa bàn của , ai dám chê cười chứ.

      Ngẫm lại, liền buồn bực, liền phát hỏa, nhưng thể móc mắt người ta ra được, càng thể cấm nhìn, cho nên đành nghẹn họng, chỉ có thể phớt lờ , tự nhiên ăn uống.

      Bộ dạng cam chịu của càng làm thêm trắng trợn, ánh mắt trực tiếp dừng bộ ngực của Lý Quả, chỉ kém chưa có động thủ, vẻ mặt kia làm cho người ta liếc mắt cái liền hiểu , cái đó và động thủ cũng chẳng khác biệt gì mấy.

      Tên này đúng là lòng tham vô đáy, ăn hồi liền hoàn toàn mất hứng thú, tuy rằng là cha của đứa bé, nhưng từ sau ba buổi tối bọn họ có da thịt chi thân, có tầng quan hệ bên ngoài kia, cho dù tại vẫn ở đây, bọn họ cũng phát triển thêm bước nữa, nhiều lắm chỉ sờ sờ bụng , đó cũng là vì đứa bé thôi.

      "Ta muốn nghỉ ngơi." nhẫn nại nhàn nhạt bỏ lại câu như vậy, liền đứng dậy để Hoàng Nhi và Tri Vũ đỡ về giường, lên giường nằm ngủ bên cạnh cục cưng.

      Mặc Nhật Tỳ theo sát phía sau, nghiêm túc dặn dò Tri Vũ và Hoàng Nhi: "Các ngươi ra cửa trông , những người khác đợi ở bên ngoài."

      "Vâng." Đám người Tri Vũ, Hoàng Nhi tự nhiên cung kính đáp ứng, sau đó nhanh chóng thu dọn sạch các thứ bàn, xong mới cùng nhau rời , ngoại trừ Tri Vũ và Hoàng Nhi canh giữ ở ngoài cửa, những người khác đều đứng ở các góc trong đại sảnh.

      "Cục cưng, chúng ta nghỉ ngơi thôi." để ý đến tên nam nhân bên cạnh, ôn nhu với bé con ngủ say sưa rối tinh rối mù, còn nhịn được vui sướng trong lòng, hôn lên khuôn mặt nhắn non mịn của bé.

      Mặc Nhật Tỳ thấy thế, lập tức giống như vô góp vui, dựa sát đầu qua, ngay tại trước ngực , sau đó cũng hung hăng hôn bé cái, đầu còn giả vờ như lơ đãng huých vào ngực Lý Quả cái.

      , , , mặt lập tức đỏ bừng, trong lòng hoảng hốt, kìm lòng đậu phản xạ có điều kiện lùi về phía sau, tiếp theo liền hơi tức giận, có ý gì hả?

      "Ngươi cách xa ta chút." thể bắt bí , lại biết phải đối phó với vẻ vô lại của như thế nào, cuối cùng đành phải hung hăng trừng mắt liếc cái, uy hiếp .

      " được, ngươi là mẫu hậu của con ta, con ta lại ở cùng ngươi, ta làm phụ vương sao có thể cách ngươi xa chút? Ta còn hận chưa có đủ gần đâu." vô sỉ của lại lộ ra, có khi thể nắm bắt được người nam nhân như vậy, khi ôn nhu, khi tàn bạo, vui buồn vô thường, tâm tư bất định, biết ai mới là con người của .

      Những lời này khiến Lý Quả nổi giận, lửa giận ra sức tuôn lên, thể khống chế được: "Ngươi có thể đến nhìn nó, ôm nó, ta phản đối, ta chỉ bảo ngươi cách ta xa chút, có nghe ?" nghiến răng nghiến lợi, hận thể xé nát , nếu phải nể mặt cục cưng, mới thể nào quên được đau đớn khi bị thất thân.

      "Cách ngươi xa chút, phải cách xa cả con ta, ngươi và con ta ở chung chỗ, làm sao ta có thể cách xa ngươi chút? Trừ phi ngươi và con tách ra." khí định thần nhàn (bình tĩnh) , chính là nghĩ rời xa , tại ngay cả chính cũng ràng lắm, vì sao muốn giữ chặt lấy nữ nhân này buông, điều đó cách xa khỏi dự định ban đầu của .

      Cái gì? Muốn ngăn cách và cục cưng? cho mình mang cục cưng? cho cục cưng và mình ở cùng chỗ? Vậy sao được? Điều này là có khả năng, trừ phi chết.

      "Ngươi dám." Lần này tức giận, cho dù trước kia bị đối xử thế nào, đều chưa từng phẫn nộ như vậy, lúc này thành như thế cho dù chết cũng để toại nguyện, khí thế của lập tức dâng trào.

      bị bộ dạng đó của dọa cho giật nảy, dường như nhìn thấy người mẫu thân vì bảo vệ đứa bé mà liều lĩnh hẳn lên, có cảm giác kinh hồn táng đảm, khiến cho thể khuất phục.

      "Ai , ta chỉ ví dụ thế thôi." Ngay cả cũng phải mềm xuống dưới khí thế đó, bởi vì phải người khác, mà là mẫu thân của con mình.

      "Hừ, nếu như ngươi dám có ý niệm và tâm tư như thế, ta khuyên ngươi tốt nhất bỏ , ta tình nguyện cá chết lưới rách cũng cho ngươi mang cục cưng của ta ." Ánh mắt hung ác ngoan độc trừng , sau đó gắt gao ôm lấy con mình.

      khỏi cười khổ gật gật đầu, nhìn dáng vẻ ấy của , cũng dám để mẫu tử bọn họ tách ra nữa, hơn nữa biết đó là điều cấm kỵ, có lẽ phải là vảy ngược của nữ nhân hoặc mẫu thân.

      "Ngươi yên tâm, ta để mẫu tử các ngươi tách ra." cam đoan , bởi vì biết là trân trọng con mình, vậy có gì xấu chứ?-lequydo- hẳn là cao hứng mới đúng, thương con đấy.

      Lý Quả đáp lời , ôm bé con lập tức nằm xuống, đưa lưng về phía , vẫn buông tay, ngay cả thần kinh cũng căng ra, giống như đề phòng nam nhân phía sau.

      Mặc Nhật Tỳ thấy thế, khỏi cười khổ, lần đầu tiên phát mình đúng là tiện miệng, châm ngòi lửa giận của lâu như vậy, còn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ ấy của , muốn liều mạng cùng đồng quy vu tận, đều khiến rất bội phục.

      Tay khoác lên người cục cưng chưa được bao lâu, liền cảm giác được luồng hơi thở nhu hòa mà vững vàng phả vào mặt, rồi cảm giác căm phẫn lẫn lộn liền chậm rãi biến mất từng chút từng chút trong luồng hơi thở an bình đó, chợt cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Chưa đầy lát, liền gắt gao nhắm mắt nặng nề ngủ.

      Lý Quả vừa mới ngủ, biết, dời thân thể đến trước mặt , nhìn vẻ mặt bình thản lúc ngủ của , lại nhìn cục cưng ngủ khì khì, ánh mắt vô thức dời qua mặt lần nữa, tiếp theo dần dần hạ xuống phía dưới, thẳng đến chỗ muốn nhìn nhất.

      Lúc này, theo hô hấp bình ổn, bộ ngực lúc lên lúc xuống, vô cùng có quy luật, hai ngọn tuyết phong kiên định cao ngất, lụa trắng che phủ phía hoàn toàn thể che giấu nổi, mơ hồ có thể thấy được đóa hồng mai ở phía .

      mê tít mắt, thân thể hơi hơi run rẩy, thậm chí còn kìm lòng đậu mà động động yết hầu, mới chảy nước dãi, có thể thấy được nhẫn đến mức độ nào, thậm chí là bị kích thích tới cực điểm.

      Mặc Nhật Tỳ cũng chỉ dám làm động tác như vậy, chủ yếu là bởi vì lo lắng vừa mới sinh xong, nếu chỉ sợ sớm liều lĩnh nhào qua ăn sạch . Cho nên, cố nén khó chịu, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lúc này trời cũng sắp sáng rồi.

      vừa nhắm mắt, bé con trong lòng Lý Quả lén lút hé mắt, nhìn nhìn, sau khi phát có động tĩnh gì, bé liền mở con mắt thứ hai.=lequuyydo-n Đôi mắt to tròn đảo đảo nhanh như chớp, cực kỳ đáng , sáng ngời, tựa như hai hồ nước sâu.

      Phụ vương và mẫu hậu đều ngủ, bé con chuyển động cái đầu , nhìn nhìn mẫu hậu ôm mình ngủ, lại nhìn nhìn phụ vương kề sát vào mẫu hậu, cuối cùng ánh mắt bé dừng lại cái tay của Mặc Nhật Tỳ đặt lên chỗ bé vừa bú, ánh mắt thoáng qua chút mất hứng.

      Chỗ này là của bé, của bé, sao phụ vương có thể chiếm chỗ ăn ngon của bé chứ? được, được, mắt to trừng cái tay của Mặc Nhật Tỳ hồi lâu, sau đó lại bĩu môi, vươn bàn tay bé xíu trắng nộn hất bàn tay to đặt ngực Lý Quả xuống.

      Cứ như vậy, tay Mặc Nhật Tỳ bị con trai ghen tị dời lặng yên tiếng động, mà đường đường là Xà Vương vĩ đại thế nhưng hề hay biết tay mình bị chuyển xuống dưới bụng , đáng thương.

      Bây giờ, bé mới vừa lòng, khuôn mặt nhắn lộ ra nụ cười đáng nghịch ngợm, phụ vương đâu tranh giành được với bé, huống chi tâm của mẫu hậu còn đặt người bé mà. Hừ, bé mới là Tiểu xà vương vĩ đại, minh, cường đại, vô cùng đáng , so với phụ vương biết cường đại hơn bao nhiêu lần đâu.

      Nếu như Mặc Nhật Tỳ biết được, khẳng định tức chết, chỉ là tức chết cũng hết cách, bởi vì quả là bé lợi hại hơn, vì lúc Mặc Nhật Tỳ ra đời cũng có loại dị tường kinh tâm động phách trời giáng ấy, càng có vừa sinh ra có thể mở to mắt, có tư tưởng có sức sống như thế.

      Bé đắc ý khoe khoang bản thân hồi lâu, đôi mắt đảo quanh vài vòng, bé đặt tay lên ngực Lý Quả, khuôn mặt nhắn còn chủ động dán sát vào, hoàn toàn chiếm giữ hai nơi này, lúc này mới vừa lòng ngủ.

      "Vương, bên ngoài có rất nhiều triều thần muốn cầu kiến Vương." Hửng đông, đám người Tri Vũ vất vả chống chọi với áp lực mà đám đại thần vội vã tiến cung lúc trời còn chưa sáng gây ra, để cho Xà vương cùng tiểu thư ngủ thêm lát, bây giờ mới cẩn thận vào bẩm báo.

      tại, Lý Quả ngủ rất say, là quá mệt mỏi, tuy rằng thân thể khôi phục, nhưng tinh thần vẫn mỏi mệt, chưa thể tiêu trừ, cho nên hòa toàn nàng biết bên ngoài có rất nhiều người, thậm chí ngay cả Tri Vũ tiến vào cũng hề phát .

      "Bảo tất cả bọn họ đến bên ngoài cung Phượng Thê, được đánh thức tiểu thư và tiểu xà vương." Mặc Nhật Tỳ vọng ra, vừa thản nhiên dặn dò Tri Vũ, ánh mắt vẫn rời khỏi đôi mẫu tử ngủ ngon lành.

      Lúc tỉnh lại, phát biết tay mình trượt xuống bụng Lý Quả từ khi nào, mà chỗ giành trước khi ngủ bị bé con chiếm mất, căm tức nhìn tay bé con đặt lên bên ngực của mẫu hậu nó, khuôn mặt nhắn lại bá đạo dán vào bên khác như chẳng có chuyện gì.

      Vật này, chờ trở lại từ từ trừng trị bé, rầu rĩ nghĩ, cuối cùng nhìn thoáng qua Lý Quả, lúc này mới ra ngoài.

      "Các ngươi phải chăm sóc tiểu thư và tiểu xà vương tốt, được để bất kỳ kẻ nào tiếp cận bọn họ." Trước khi rời khỏi cung Phượng Thê, liền căn dặn Tri Vũ, Hoàng Nhi và quản gia Lâm.

      "Vâng." Mọi người trăm miệng lời đáp ứng, cung kính nhìn rời , sau đó vội vàng vào nhìn Lý Quả cùng tiểu chủ nhân, dám có nửa điểm sơ suất.
      Last edited: 29/6/16
      Friendangel2727Elise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :