1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 240: Ta là phụ thân của hài tử



      ? Hay ? Quản gia Lâm rồi, Mặc Nhật Tỳ lại 'bịch' cái ngã ngồi xuống, có chút hồn bay phách lạc, nét mặt mừng rỡ như điên ban nãy hoàn toàn biến mất.

      Nàng có thể hận ta hay ? Nàng có thể muốn sinh hạ hài nhi của ta hay ? Đây là thanh đột nhiên xuất từ dưới đáy lòng khiến cho thể bình tĩnh.

      Luôn luôn cường đại tự tin, Mặc Nhật Tỳ bắt đầu lo được lo mất, lần đầu tiên trong đầu sinh ra nỗi băn khoăn này, hơn nữa còn rất bất an, bởi vì cũng biết sau khi Lý Quả biết bản thân mang thai có thể kích động hay ?

      Nàng có thể cần đứa bé đó hay ? Đứa bé của người và xà? Mặc Nhật Tỳ đau đầu, do dự, bối rối, ngồi vương vị ngây ngốc hồi lâu.

      Mà ở cung Phượng Thê, sau khi quản gia Lâm trở về, dưới toàn cung lập tức khẩn trương vây quanh Lý Quả còn nằm ngủ.-Tuy rằng chưa tỉnh dậy nhưng có vô số điểm tâm hoa quả lót dạ, thuốc bổ được chuẩn bị tốt, chỉ chờ chính chủ tỉnh dậy.

      Lý Quả chẳng hề hay biết tất cả mọi người bận rộn vì mình, ngủ rất lâu, mãi đến khi bị Hoàng Nhi và Tri Vũ đánh thức, bởi vì các nàng rất lo cho tiểu chủ nhân trong bụng Lý Quả được ăn uống tốt.

      "Tiểu thư, tỉnh tỉnh, uống ít thuốc ." Bát thuốc Tri Vũ cầm trong tay chính là thuốc dưỡng thai, nàng đưa tới bên môi Lý Quả, cung kính .

      Lý Quả mở hé mắt, chăm chú nhìn bát thuốc đen sì kia, có chút tình nguyện, song cũng chẳng thể chối từ, bởi vì phần đông đều đánh thức mình dậy. Nếu để các nàng như nguyện, chỉ sợ liền hết ngủ được luôn.

      "Ừ." đột nhiên biết điều , lập tức khiến mọi người mừng đến nỗi thốt lên lời.

      Lý Quả cố nén cảm giác buồn nôn, hơi uống cạn nước thuốc mà Tri Vũ đưa tới bên môi, sau đó lập tức nằm xuống giường, bằng sợ mình nhổ hết ra.


      Mọi người cực kỳ vui mừng, lần này dám quấy rầy nữa, để cho im lặng nghỉ ngơi. Sau khi uống thuốc xong, Lý Quả lại chìm vào giấc ngủ, chỉ là đợi đến lúc bị đánh thức lần nữa, mới phát ra mình đói bụng, cảm giác buồn nôn giảm khá nhiều.

      "Tiểu thư, uống chút canh ." Tri Vũ nâng dậy rồi đưa bát canh đại bổ thơm ngào ngạt đến bên môi , cười tít mắt .

      Lý Quả cũng chối từ, ngụm liền uống hết, uống xong tinh thần tốt lên nhiều. Tiếp đó Hoàng Nhi lại đưa bát cháo loãng qua, điểm tâm, nghĩ muốn để ăn hết trong lần.

      "Tiểu thư, ngài phải cố gắng ạ, ăn nhiều chút, như vậy tiểu chủ nhân mới có thể càng khỏe mạnh." Nhất thời, Hoàng Nhi biết quan sát nên lỡ miệng, ánh mắt còn dừng lại ở bụng .

      Tiểu chủ nhân cái gì chứ? Lý Quả khó hiểu, vừa mới tỉnh ngủ đầu óc còn chưa nhanh nhạy, kỳ quái nghĩ, nhìn chằm chằm nàng.

      Tri Vũ giật cả mình, sắc mặt đều thay đổi, Hoàng Nhi này biết lớn , sao lại lung tung vậy chứ, giờ các nàng còn chưa biết tiểu thư nghĩ như thế nào đâu?-leqd- Đâu phải là các nàng nhìn thấy biểu của tiểu thư trong hơn tháng qua, nếu như tiểu thư muốn tiểu chủ nhân phải làm sao đây?-lequyd- Các nàng liền xong đời rồi.

      "Hoàng Nhi, em cái gì mà tiểu chủ nhân?" Lý Quả mê mang hỏi. Lúc nào xuất thêm tiểu chủ nhân vậy? vừa ngủ giấc liền trở trời sao?

      "Tiểu thư, Hoàng Nhi là..." Tri Vũ sợ tới mức vội vàng xen mồm vào, vừa định tìm lý do giải thích đúng lúc Hoàng Nhi lại chen ngang.

      "Tiểu thư, đương nhiên là tiểu chủ nhân trong bụng ngài rồi, tiểu thư mang thai, chúng ta có tiểu chủ nhân rồi." Hoàng Nhi hêt sức vui mừng, khờ khạo cười .

      Bùm! chỉ cảm thấy tin tức này giống như quả bom nổ đùng làm đầu óc trống rỗng, mang thai ư? có cục cưng ư? Đây, đây là chuyện gì thế? Mới lần, trời ạ, vậy mà có đứa bé của tên chết tiệt kia rồi. Người, xà, giờ khắc này cảm thấy vô cùng kinh sợ.

      phải , phải . dùng sức lắc đầu, vẻ mặt tái nhợt, thể chấp nhận như vậy, thất thần rồi.

      "Tiểu thư, tiểu thư, ngài đừng dọa Hoàng Nhi mà." Hoàng Nhi có ngốc lúc này cũng biết chuyện thích hợp, lại nhìn sắc mặt của Lý Quả, nàng càng hoảng, vội vàng lo lắng kêu lên.


      Tri Vũ cũng hoảng sợ, nếu tiểu thư có mệnh hệ gì, vậy các nàng xong đời rồi, tất cả đều bị chôn cùng tiểu chủ nhân và tiểu thư, nên tiểu thư thể có mệnh hệ gì được.

      "Tiểu thư, ngài suy nghĩ cho mình vẫn phải suy nghĩ cho tiểu chủ nhân chứ, tiểu chủ nhân là vô tội, bé nhất định rất thích vị mẫu hậu như ngài, tiểu thư nhất định rất thích tiểu chủ nhân mà." Tri Vũ đem tất cả những gì có thể nghĩ đến đều vội vàng ra, đến cả tiểu chủ nhân trong bụng cũng bị lợi dụng.

      Hoàng Nhi cũng vội vàng sửa chữa : "Tiểu thư, ngài đừng dọa Hoàng Nhi mà, Hoàng Nhi chịu nổi kinh hãi đâu, tiểu thư thể bỏ tiểu chủ nhân được, tiểu chủ nhân nhất định là vô cùng đáng , cực kỳ thương ngài, về sau tiểu chủ nhân nhất định bảo vệ vị Vương Mẫu là ngài, tiểu thư phải sống tốt, nếu Hoàng Nhi chỉ có đường chết thôi."

      Đứa bé của , đứa bé của ! Lý Quả tựa như nghe được lời của các nàng, có chút hồn siêu phách tán, tay vô thức xoa vùng bụng bằng phẳng của mình.

      Nơi này, sinh mệnh tồn tại sao? Nơi này, đứa bé trưởng thành sao? Nó giống cái gì? Nó là bé trai hay bé ? Nó có đáng ? Thông minh ? Bướng bỉnh ? Có thể tuấn mỹ như cha nó ?

      cũng biết mình bị làm sao, lúc khiếp sợ qua , trong đầu chỉ có những suy nghĩ ấy, lại tưởng tượng dáng vẻ của đứa này ra sao?

      Trời ạ, điên rồi, điên rồi, nhất định là bị kích thích quá lớn nên điên rồi! Đằng sau vẻ mặt bình tĩnh của Lý Quả là sóng cả mãnh liệt, tạm thời im lặng.

      "Tiểu thư, tiểu thư..." Tri Vũ và Hoàng Nhi thấy chỉ ngẩn người, khỏi có chút lo lắng, các nàng hồi lâu mà tiểu thư vẫn chẳng gì, khiến cho tim của các nàng sắp vọt lên cổ họng rồi.

      "Hả, hai người gì thế?" Lý Quả phục hồi tinh thần, có chút mờ mịt hỏi, tâm tình chưa bình ổn nên cũng chưa biết cái gì.

      Tri Vũ và Hoàng Nhi nhịn được liếc nhau cái, vậy mà tiểu thư hề nghe được lời của các nàng, đây cũng quá thần kỳ rồi, chẳng lẽ...

      "Tiểu thư, ngài thể bỏ tiểu chủ nhân được." Hoàng Nhi nhịn được lại lên tiếng, nàng rất sợ dưới cơn kích động tiểu thư làm tổn thương tiểu chủ nhân.

      "Chị cần nó lúc nào chứ?" Lý Quả buồn bực, có quyết định đâu, thậm chí còn chưa tiêu hóa xong tin tức mà, các nàng liền quyết định thay mình rồi hả?

      Hả?! Các nàng nhịn được kinh ngạc, hóa ra suy nghĩ của các nàng khác hẳn với tiểu thư, vốn tưởng rằng tiểu thư muốn tiểu chủ nhân nữa.

      "Tiểu thư, ngài là , ngài muốn tiểu chủ nhân?" Lần này Tri Vũ cũng liên tục ngạc nhiên, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, nhịn được hỏi.

      Ai ngờ, tiếp đó Lý Quả liền bình tĩnh : "Chị cũng biết, bây giờ còn chưa nghĩ ra."

      Chưa nghĩ ra? Còn cũng biết nữa? Tiểu thư còn biết có muốn tiểu chủ nhân hay , trời ạ, các nàng lại cảm thấy da đầu run lên, tiếp tục đờ đẫn.

      "Tiểu thư, vì sao cần tiểu chủ nhân?" Vẻ mặt Hoàng Nhi khổ sở, nhảy ra hỏi đầu tiên.

      Lý Quả nhìn Hoàng Nhi ngây thơ liền biết phải như thế nào, cũng biết gì, có vài thứ thể bằng lời, càng biết phải làm gì nữa.

      Vì sao cần? Vì sao cần? Đúng là chưa từng nghĩ qua nên biết, trong khoảng thời gian ngắn tâm trạng lại rối bời, phiền vô cùng.

      Tri Vũ biết nhìn sắc mặt, lập tức liếc nhìn Hoàng Nhi rồi cung kính với Lý Quả: "Tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều, trước cứ nghỉ ngơi lát ."

      Hoàng Nhi còn muốn thêm nhưng thấy Tri Vũ ngừng nháy mắt còn giữ chặt mình, thế này mới cam lòng ngậm miệng, song trong lòng vẫn là lo lắng, bất ổn.

      Lý Quả được yên bình liền thở dài nhõm hơi, vốn là tâm phiền ý loạn, khó chịu sắp chết, thầm nghĩ muốn thanh tĩnh, nghĩ tới chuyện mang thai ngoài ý muốn nữa.

      mang thai, có cục cưng, hoàn toàn là ngoài ý muốn, hoàn toàn hề nằm trong phạm vi suy nghĩ của , cực kỳ bất ngờ, vô cùng khó tin.

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Muốn hay là ? đâu phải là vợ chồng, lại càng thương, cục cưng này chắc chắn được chấp nhận và chào đón.

      Thế nhưng, nhẫn tâm bỏ nó sao? Đây là đứa bé đầu tiên của , tuy rằng chưa từng nghĩ tới có nó ở trong kiểu tình huống thế này. -leqydo- biết nên làm sao, yên lặng nằm, lòng rất rất loạn, nhưng hề có quyết định nào, trằn trọc, cũng ra được kết quả gì.

      "Tiểu thư, uống thuốc thôi." Tri Vũ và Hoàng Nhi vẫn trông coi , tấc rời, đúng lúc bảo uống thuốc.

      Lý Quả hề từ chối, tiếp nhận rồi biết điều uống hết, sau đó lại nằm xuống, chẳng biết suy nghĩ gì.

      khí nhất thời có chút tĩnh lặng, vốn nên là bầu khí vui mừng biến mất vô ảnh, chỉ còn lo lắng, bất an.

      Tri Vũ và Hoàng Nhi vẫn luôn trao đổi bằng ánh mắt, các nàng thể đoán được tâm tư của Lý Quả, thầm sốt ruột cũng chẳng tìm được bất kỳ biện pháp gì, tất cả chỉ có thể đợi Vương đến quyết định.

      Buổi tối, dưới hầu hạ cẩn thận của mọi người, Lý Quả dùng xong cơm, còn tắm rửa sạch , hồi liền mệt mỏi chịu nổi, chìm vào giấc ngủ.

      Sau khi ngủ say, tất cả mọi người đều khỏi thở phào nhõm, may mà cực kỳ nghe lời, khóc ầm ỹ thậm chí là muốn bỏ đứa , nếu các nàng đúng là biết ăn thế nào.

      Nửa đêm, cuối cùng Mặc Nhật Tỳ vẫn đến đây, nhịn được bị hài như của mình thu hút, hoặc là vô cùng chờ mong nhi tử này, chờ mong mẫu thân của đứa bé này.
      Last edited by a moderator: 30/9/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 241: Phụ vương



      "Vương, tiểu thư khá tốt ạ, chỉ là..." Tri Vũ biết nên bẩm báo tình hình của Lý Quả thế nào, nhưng nàng biết Vương biết rồi.

      Quả nhiên, sắc mặt Mặc Nhật Tỳ rất bình tĩnh, hướng nàng phất phất tay áo, sau đó tự động ngồi xuống bên giường Lý Quả, nhìn dung nhan ngủ say của .

      Nàng muốn sinh con nối dõi cho mình sao? Hẳn là nàng muốn, vì đối xử với nàng như vậy, thậm chí từ ban đầu gặp gỡ, vốn chưa từng đối xử tốt với nàng, thậm chí còn trêu cợt nàng, biến nhân sinh của nàng thành rối tinh rối mù, lộn xộn hết cả, nàng hận là đúng thôi.

      Nhưng là, vì sao lòng lại loạn chứ? Vì sao lại khó chịu? Vì sao lại có đôi chút hối hận?

      , là xà vương cao cao tại thượng, chủ quản giới, sao có thể có tâm tư như vậy? Nàng chỉ là nhân loại bé, nhận được sủng ái, coi trọng của , nàng nên thấy may mắn mới đúng.

      Mặc Nhật Tỳ tiến hành thiên địa giao tranh, thỉnh thoảng thể hiểu nổi mình, nên có loại cảm xúc đó, , phải ta.

      Chết tiệt, chết tiệt, từ khi nào lại bị lây nhiễm cảm xúc của ta? nên thương tiếc nàng, kẻ máu lạnh, được có nhiều cảm xúc, được!

      "Là ngươi ảnh hưởng ta sao? Hừ, ta cho ngươi toại nguyện, giữa ngươi và ta, chỉ có thể tồn tại . Ngươi xem , nàng có con nối dõi của ta, nàng muốn, ta càng làm ngược lại." Ở dưới ngọn đèn, sắc mặt Mặc Nhật Tỳ có chút biến dạng, miệng thào .

      Thế nhưng ai đáp lại , nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, chỉ đến khi ánh mắt dừng lại bụng Lý Quả, vẻ mặt mới hơi biến hóa, ánh mắt mới có chút ấm áp.

      Nơi đó có con của ! Tay giống như mất khống chế bị hút về phía bụng của Lý Quả, nhàng tựa như sợ kinh động đến cái gì đó, run run đặt xuống.

      Đột nhiên, luồng sức mạnh kỳ lạ dao động truyền từ tay lên đầu , giọng non nớt, rất đáng vang lên: "Phụ vương."

      Phụ vương!

      'Đùng' tiếng, đầu Mặc Nhật Tỳ giống như bị nổ tung, khiếp sợ, kinh ngạc, dám tin, sợ hãi, thậm chí là vui sướng, có đủ loại cảm xúc, trong lòng trào dâng nỗi niềm khó tả.

      há hốc mồm, lâu vẫn chưa khép lại được, mắt trợn trừng nhìn chằm chằm bụng nàng.

      vừa mới nghe được cái gì thế? Có phải ảo giác ? Có phải nghe lầm ?
      Last edited by a moderator: 30/9/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662

      Chương 242: Bảo bối dũng mãnh



      "Phụ vương!"

      Giọng non nớt kia lại vang lên lần nữa, chỉ là, hình như có pha chút nghịch ngợm, trêu đùa, chơi vui vẻ.

      Ai gọi là phụ vương vậy? Mặc Nhật Tỳ khiếp sợ, tay giống như bị điện giật, lập tức từ bụng Lý Quả rút về, vẻ mặt hoảng sợ.

      Sau khi rút tay về, liền nghe được giọng đáng , bập bẹ gọi là phụ vương nữa. Khiếp sợ qua , giật mình cái, sau đó biết nhớ tới cái gì mà lộ ra nét mặt mừng rỡ như điên.

      Hài nhi! Hài nhi của ! Vừa rồi hề nghe nhầm, là hài như gọi mình. Trời ạ, trời ạ, thể tin được, bé con còn chưa thành hình có thể gọi mình là phụ vương rồi.

      Mặc Nhật Tỳ vui sướng suýt chút nữa tru lên, nhưng dù sao cũng là bậc đế vương, tuy rằng vô cùng hưng phấn, vẫn có thể nhanh chóng khống chế được cảm xúc của mình, chỉ là vô phương khống chế nội tâm tràn đầy vui sướng.

      tiếng phụ vương đó làm cho tâm tình thư thái, cực vì thỏa mãn, hơn nữa trong lòng còn trào lên tình thương phụ tử, lần đầu làm phụ thân, cảm giác vô cùng mới lạ.

      như mê muội, lại lén lút đặt tay lên bụng Lý Quả, trong lòng rất hưng phấn, chờ mong, muốn nghe lại tiếng đáng , non nớt kia.

      "Phụ vương."

      Quả nhiên, giọng bập bẹ đó lại vang lên, lần này hết sức ràng, nghe qua cực kỳ đáng , cực kỳ thoải mái.


      "Hài nhi, là con sao?" Đôi mắt Mặc Nhật Tỳ tỏa sáng, giống như gặp được tòa bảo tàng, thanh mềm mỏng vô cùng, thầm giống như sợ kinh động cái gì đó.

      tiếng cười khanh khách, non nớt truyền tới, cười rất vui vẻ, bĩu môi, cười hì hì : "Phụ vương, đương nhiên là hài nhi rồi."

      "Con, sao con có thể chuyện rồi? Con còn như vậy mà." Cho dù Mặc Nhật Tỳ có cường đại, có pháp lực vô biên vẫn chưa hiểu nổi tình cảnh trước mắt này.

      Hài nhi của được bao lâu? Chỉ hơn tháng , bụng mẫu hậu nó còn chưa nổi mà, nó có thể... chuyện sao?-

      Tiếng cười khanh khách lại vang lên, hết sức đắc ý, hết sức đáng , cười tít mắt, dáng vẻ vô cùng khoái chí.

      "Bởi vì cục cưng cường đại hơn, lợi hại hơn phụ vương." Tiểu bảo bối đáng này còn ngông cuồng hơn Mặc Nhật Tỳ, bé trực tiếp khinh thường phụ vương của mình.
      Last edited by a moderator: 30/9/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 243: Vật uy hiếp


      Mặc Nhật Tỳ nghẹn họng, tên nhóc này còn chưa ra đời kiêu ngạo như vậy, lại còn để phụ vương như vào trong mắt, biết nên vui hay nên giận nữa.

      "Phụ vương, cục cưng có gì sai đâu." Ai ngờ, đứa bé trong bụng như hiểu được suy nghĩ của , liền cười hi ha, bập bẹ .

      Choáng! Mặc Nhật Tỳ biết phải gì, bảo bối đó cũng quá kiêu ngạo , dám ở trước mặt lão tử xưng bá, đúng là chán sống mà.

      "Tiểu tử thối, con còn chưa ra đời đâu, cứ như vậy tổn hại lão tử nhà con hả." Mặc Nhật Tỳ thở phì phò , nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng, quả thực chính là mừng rỡ cười toe tóe, mặt tươi cười sáng lạn.

      Mà vật trong bụng hoàn toàn mặc kệ uy hiếp của , vẫn ngọt ngào, non nớt như cũ : "Phụ vương, cục cưng mới có đâu, chính là mà."

      Đúng là bé còn lợi hại hơn phụ vương, đợi sau này bé chào đời, phụ vương biết thôi, chỉ có điều tình hình tại của phụ vương và mẫu hậu là thú vị.

      Mặc Nhật Tỳ nhất thời á khẩu trả lời được, nhưng lại cực kỳ cao hứng

      "Phụ vương, khi nào người thú mẫu hậu vậy?" Bé nhanh như chớp đem chủ ý đánh lên người Lý Quả ngủ say, ngây thơ hỏi.

      " thú." Mặc Nhật Tỳ đáp mà chẳng thèm suy nghĩ, chưa từng nghĩ tới việc thành thân với Lý Quả, chút cũng có, chỉ vứt bỏ ở trong này thôi.

      Cái gì? Bảo bối trong bụng hơi bất mãn, thú mẫu hậu của bé, như vậy sao được? Cho dù mẫu hậu nguyện ý bé vẫn chưa đồng ý đâu.

      "Phụ vương, khó mà làm được." Bé đồng ý, tức giận .

      Từ lúc Lý Quả bắt đầu thai nghén bé, bé liền quyến luyến người mẫu thân này, thích người mẫu thân này, đó hẳn là loại máu mủ tình thâm, hoặc bé là bộ phận rớt ra từ cơ thể của Lý Quả, nên bé luôn hướng về Lý Quả. -

      được? Mặc Nhật Tỳ sửng sốt.

      "Nếu như người thú mẫu hậu, con liền mang mẫu hậu rời khỏi nơi này." Đứa bé trong bụng uy hiếp , mới mặc kệ mình cũng có nửa huyết thống của phụ vương.

      Trời ạ! Tạo phản, tạo phản rồi, ngay cả hài nhi chưa ra đời của cũng đứng về phía mẫu hậu nó, vậy chẳng phải người phụ vương như thành người dưng sao?

      " được, con là con của ta, phải ở tại chỗ này."

      Mặc Nhật Tỳ cực kỳ mất hứng, hài nhi mà chờ mong lại có cùng suy nghĩ đen tối giống mẫu hậu nó, toàn là để vào trong mắt thôi.
      Last edited by a moderator: 30/9/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662

      Chương 244: Bảo bối siêu cấp vô địch đáng



      Hừ, ai ngờ bảo bối lại phát ra thanh từ trong mũi, hoàn toàn đứng chung chiến tuyến với mẫu hậu của bé, để phụ vương bé vào mắt.

      "Mẫu hậu định đoạt."

      Vật còn chưa ra đời, thậm chí còn mới phát triển, lòng hướng về Lý Quả, hiểu được nên lấy lòng Lý Quả rồi.

      Cái vật này, khiến tức chết, nhưng cũng khiến vui đến chết. Có hài nhi vừa đáng lại cường đại như thế, sao có thể tức giận được? Ngoại trừ, vật này chỉ biết hướng về phía mẫu hậu nó.

      "Còn chưa biết nàng có muốn con đấy?"

      ràng hắt cho vật gáo nước lạnh, chèn ép chút lòng kiêu hãnh của bé, tránh cho sau khi bé ra đời liền trèo lên đầu mình, xem là lão cha.

      Vật đâu dễ mắc mưu, vẫn cười tủm tỉm, non nớt : "Cục cưng mới lo lắng đâu, mẫu hậu nhất định muốn cục cưng, phụ vương đừng có mà ly gián."

      Trời ạ, vật này đúng là kẻ tinh quái, chẳng thể lừa nó được cái gì, xem ra bé rất đúng, nó đúng là cường đại hơn so với kẻ làm phụ thân như . -leqydo-

      "Vậy con cứ chờ xem." hề tức giận, tươi cười đầy mặt , sau đó nhấc tay ra khỏi bụng , im lặng nhìn dáng vẻ say ngủ của lúc, lòng mới tràn đầy vui sướng rời .

      vừa , Tri Vũ và Hoàng Nhi liền chạy ngay vào, nhìn thấy Lý Quả vẫn ngủ ngon, khỏi vui sướng thở phào nhõm, tận chức tận trách trông coi .


      Mà Lý Quả lại chẳng hề hay biết Mặc Nhật Tỳ tới, càng biết cục cưng trong bụng mình có thể giao lưu với phụ thân của bé cách thần kỳ, nếu biết được, chỉ sợ bị dọa cho khiếp sợ thôi.

      vừa mới mang thai mà, cục cưng còn chưa thành hình, hiểu được lời , còn biết phải bảo vệ mẫu thân mình, đó cũng quá khó tin rồi. phải nghiệt là quái vật, chỉ có điều hoài thai chính là kết tinh của người và xà, đương nhiên phải khác thường rồi.

      Lật người, lại nặng nề ngủ, chỉ là lần này, trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy có giọng bập bẹ, ngọt ngào gọi mình: "Mẫu hậu."

      Mẫu hậu? Đứa bé nhà ai gọi thế? Mẫu hậu ở đâu ra? Đứa bé ở đâu ra? Lý Quả hết sức nghi ngờ, nhưng trong lòng đồng thời lại có cảm giác thân thiết.

      "Mẫu hậu." Giọng khẽ khàng đáng vang lên, có chút ngây thơ, ngọt ngào, nhả chữ hoàn toàn chính xác.
      Last edited by a moderator: 30/9/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :