Chương 229: Cảm giác xấu hổ
"Ngươi mau thả ta ra." mang theo tiếng khóc nức nở, vui , tay vẫn ra sức đẩy đẩy thân thể cường tráng của .
Có thể sao? Mặc Nhật Tỳ bĩu môi, im lặng , bất động đè nặng nàng, im lặng ngắm nhìn, ngoại trừ trong mắt lộ ra dục vọng vẫn như người bình lặng.
vốn trừng , nhưng dưới cái nhìn mãnh liệt của , rốt cục đành dời ánh mắt dừng ở nơi xa, tay cũng rời khỏi ngực . biết bỏ qua cho mình, có cầu xin nữa cũng chỉ là chuyện ngu ngốc mà thôi. biết vì sao còn muốn để chế giễu? Vì sao còn muốn chuốc lấy nhục nhã? -lequydo-
lâu sau, cảm thấy hạ thân bớt đau đớn, ít nhất là dễ chịu hơn so với ban nãy gấp nhiều lần, lúc vui mừng vì đau đớn qua người phía đột nhiên cử động, động tác rất mãnh liệt.
cắn chặt môi dưới, rồi nhắm chặt mắt lại, nếu thể thay đổi vậy chỉ có thể chấp nhận, thể lựa chọn, vậy đành lựa chọn làm như thấy. Chỉ có thể giả vờ như mình biết nhìn thấy, như vậy còn có tự tôn, còn có mặt mũi.
Làm sao Mặc Nhật Tỳ hiểu suy nghĩ của nàng? lạnh lùng cười, cúi đầu hôn lên làn môi đỏ mọng, tay giữ chặt đầu nàng, đoạt hết ngọt ngào của nàng. -lequyd- hề ép buộc nàng phải mở to mắt nhìn, nhưng biết nếu nàng nhìn mới cảm nhận được cảm giác chân nhất, cần nàng nhìn chỉ cần nàng cảm nhận là được rồi.
rất muốn khóc, rất muốn rơi lệ, nhưng mà thể, thể chảy giọt nước mắt trước mặt tên nam nhân tà ác này, đó chính là khuất phục, từ bỏ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình. Cho nên trừ lạnh lùng, trừ coi như nhìn thấy gì chẳng biết làm gì nữa.
di,,...iien....da,,,.nnn....le,,,,qu,,,yyyy,don....
" thoải mái à? Có phải chê kỹ thuật của ta , vậy ta đây càng cố gắng hơn."
tà ác cười, sau đó càng ra sức, xuất ra tất cả chiêu thức, nhất định phải chính tai nghe được thanh mê loạn của nàng.
, tuyệt đối !
cố đè xuống từng đợt sóng mãnh liệt đánh úp lại, vừa muốn kêu ra tiếng, vừa muốn để cho thực được. Môi dưới bị cắn đến bật máu, cũng quan tâm, chỉ cần cơn đau át được cảm giác xấu hổ đó.
Đáng tiếc, sao có thể để nàng như nguyện? Nếu như đêm được làm cả đêm, ba ngày ba đêm, mãi đến khi nàng bật ra thanh muốn nghe nhất, cho vừa lòng, bỏ qua cho nàng.
Chương 230: Ba ngày ba đêm
Ba ngày ba đêm, ngờ mình bị tên nam nhân ham muốn vô độ chiếm lấy suốt ba ngày ba đêm, mà có thể ngây ngẩn sống qua nhiều ngày như thế. Đây là điều chưa từng nghĩ tới, giờ chứng minh được lời của Tiểu Xuân là , nam nhân đó đáng sợ, chẳng trách rất nhiều nữ nhân đều chịu nổi.
Chỉ là, nếu biết được chỉ vì mình chịu kêu ra tiếng mới bị cưỡng bức ba ngày ba đêm như vậy biết cảm thấy thế nào.
Mãi đến cuối ngày thứ hai, nhịn nổi, vô thức rên rỉ, nhưng lại ngừng được, hề muốn buông tay.
Ba ngày sau, rốt cục chịu nổi nữa liền hôn mê bất tỉnh, Mặc Nhật Tỳ thế mới chịu thu tay, bằng chỉ sợ năm ngày năm đêm, bảy ngày bảy đêm cũng được. Tinh lực của nam nhân này quá thịnh, giống như bao giờ dùng hết.
Thấy Lý Quả ngất , Mặc Nhật Tỳ liền dừng tất cả động tác, rồi vươn tay vỗ về khuôn mặt tái nhợt của nàng. -lequydon- Trong ba ngày qua, vô cùng điên cuồng, phải vì tức giận mà là vì nàng tựa như có sức hút, hấp dẫn mình sâu sắc, thể dừng lại.
Thân thể thon dài đứng lên, ôm lấy cơ thể yếu ớt nhắn của nàng rồi bước vào ôn tuyền ở phía trong, cẩn thận tẩy rửa thân thể cho nàng, sau đó mới đặt nàng vào trong tấm thảm nhung tốt nhất, giống như khối bảo vật quý giá.
die,,nnd....an....le...,,,quy....don.....
Nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mới khôi phục vẻ mặt lãnh khốc vô tình, gọi người tiến vào, sau đó vẫy tay để bọn họ khiêng tấm thảm nhung bọc nàng ra ngoài, cho đến khi nàng bị nâng , cũng chẳng quay đầu liếc mắt cái.
Trong cung Phượng Thê, từ sau buổi tối Lý Quả mất tích, Hoàng Nhi và Tri Vũ sắp phát điên rồi. Bọn họ tìm khắp trong cung Phượng Thê, thậm chí còn tìm cả bên ngoài cung, nhưng Lý Quả giống như bốc hơi khỏi thế gian.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Các nàng tìm khắp nơi rồi, quan hệ và lực lượng có thể sử dụng đều dùng qua, nhưng vẫn phát được tung tích của Lý Quả, các nàng tin, mình tiểu thư có thể thoát khỏi hoàng cung này. Thế nhưng, tiểu thư đúng là mất tích rồi. -lequdn-
Sau khi quản gia Lâm tìm được Lý Quả, đành phải yết kiến chủ tử, nhưng ông ta chẳng những thấy mặt chủ tử, bị từ chối ở bên ngoài, mà ngay cả cửa cung điện cũng bước được vào, tất cả thông báo truyền cũng nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào của chủ tử.
Chủ tử bị làm sao vậy? Ông ta hơi nghi ngờ nhưng còn cách nào khác, đành phải quay về cung Phượng Thê chờ đợi tin tức. -leqd- Lần đợi này, ba người phải đợi ba ngày ba đêm, mãi đến khi Lý Quả hôn mê bị bọc trong thảm nhung mao được đám cung nữ thị vệ đưa về.
Chương 231: Vết thương chồng chất
"Tiểu thư."
Hoàng Nhi vừa thấy Lý Quả liền bật khóc, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt của Lý Quả, khiến sắc mặt nàng đại biến, sau đó thương tâm khóc nấc, nên lời.
Tri Vũ cũng bị dọa cho giật mình, nhưng lúc nàng thấy nhóm người nâng Lý Quả trở về trong lòng nàng hiểu . Trong lòng biết là vui mừng hay khổ sở, cuối cùng mặc kệ mọi thứ, vội vàng đặt Lý Quả lên giường.
"Vương lệnh cho các ngươi chăm sóc tốt cho tiểu thư." Cuối cùng, trước khi rời , cung nữ cung kính với các nàng, sau đó đều rời .
Quản gia Lâm ở trong cung nhiều năm như vậy, đương nhiên trong lòng cũng hiểu rất , ông ta xoay người ra ngoài, để lại Hoàng Nhi, Tri Vũ và cung nữ.
"Tiểu thư, sao tiểu thư lại thành như vậy?" Hoàng Nhi khóc đến hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào thôi, đau lòng nhìn Lý Quả hôn mê trong thảm lông, hận thể thay thế.-lequyd-
Tri Vũ nhàng mở ra thảm lông, sau đó cả người chấn động, sắc mặt đại biến, ánh mắt hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, gắt gao cắn môi, dám phát ra bất kỳ thanh nào.
Trời ạ! Nàng nhìn thấy gì đây? thể tin được, quá khủng bố, vì sao lại thành như vậy? Rốt cuộc tiểu thư sống như thế nào trong mấy ngày qua? Vì sao Vương có thể đối xử với tiểu thư như vậy? Nước mắt nàng cũng lăn xuống.
"Tiểu thư, trời ạ, tại sao tiểu thư lại thành thế này? Tri Vũ tỷ tỷ, tiểu thư làm sao vậy? Ai biến tiểu thư thành như vậy? Hoàng Nhi bỏ qua cho , tiểu thư." Sau khi Hoàng Nhi thấy Lý Quả, liền chấn động, sau đó phẫn nộ , thương tâm lao về phía Lý Quả. -leqyd-
Tri Vũ vội vàng giữ lấy nàng, cho nàng chạm vào Lý Quả. Nàng cũng biết tức giận, nhưng vừa nghĩ tới kẻ đó là Vương nàng chỉ có cảm giác vô lực nhiều hơn là bất lực.
diiiieennnnn)(đannnn,,,lê,,...e,,qu,,..y....do,,,,n
"Hoàng Nhi, cẩn thận chút, bây giờ tiểu thư chịu được giày vò nữa đâu."
người Lý Quả che kín vết bầm lớn , có thể là thương tích đầy mình, ngay cả môi cũng bị cắn nát, người có chỗ nào lành lặn, khiến người ta vừa thấy liền khiếp sợ, sợ hãi. Vừa nghĩ đến cảnh ngộ mấy ngày qua của Lý Quả liền cực kỳ sợ hãi.
"Tri Vũ tỷ tỷ, tỷ là Vương làm sao? thể nào, chủ nhân đối xử với tiểu thư tốt vô cùng, làm sao ngài ấy có thể đối xử với tiểu thư như thế này?"
Hoàng Nhi hoàn toàn tin, ở trong mắt nàng, Mặc Nhật Tỳ vẫn rất trân trọng tiểu thư, có khả năng thương tổn tiểu thư.
Chương 232: Đau khổ
"Hoàng Nhi, có số việc muội hiểu đâu." Tri Vũ lắc đầu, thở dài , sau đó vội vàng phủ thảm lông lên người Lý Quả.
Nàng hiểu ư? Hoàng Nhi cực kỳ nghi ngờ, nhưng là nàng hề nghĩ nhiều, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người Lý Quả, tại nàng biết phải làm sao.
"Tỷ tỷ, tiểu thư hôn mê rồi, chúng ta phải làm sao đây?" Nàng thào hỏi, vô cùng lo lắng, đành phải hỏi Tri Vũ kinh nghiệm đầy mình.
Tri Vũ nhìn Lý Quả, giọng : "Yên tâm, tiểu thư sao. Lát nữa ta bôi thuốc tốt nhất cho tiểu thư, qua vài ngày tiểu thư khá lên thôi."
xong, nàng ra ngoài tìm quản gia Lâm chuyện vừa rồi, quản gia Lâm liền im lặng rời . lát sau, quản gia Lâm liền trở lại, trong tay cầm cái bình bạch ngọc, giao cho nàng
"Tỷ tỷ, mấy ngày qua tiểu thư đều ở cùng Vương sao? Sao tiểu thư lại gặp được Vương?"
Sau khi Hoàng Nhi biết Lý Quả có việc gì, liền nhịn được muốn biết mấy ngày qua Lý Quả sống như thế nào? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với Vương mà biến thành như vậy.
"Hoàng Nhi, về sau muội đừng hỏi chuyện đó nữa, đừng nêu ra, cho dù là tiểu thư, muội cũng được hỏi, biết chưa?" Tri Vũ vừa bôi thuốc cho Lý Quả vừa cảnh cáo Hoàng Nhi.
Nàng sợ Hoàng Nhi gây chuyện, quan trọng hơn là nàng thể để Hoàng Nhi làm cho tiểu thư thương tâm. Nàng nhìn ra được, thân thể tiểu thư bị tổn thương phải vì tự nguyện, mà là Vương cố ý.
Tiểu thư, ngài ấy nhất định rất bi thương! Có lẽ còn rất đau khổ, cho nên nàng chỉ có thể cố sức giảm bớt đau đớn thân thể tiểu thư, còn vết thương lòng nàng đành bất lực, đây là kiếp nạn mà mỗi nữ nhân của Vương phải chịu đựng.
"Tỷ tỷ, Hoàng Nhi biết, sau khi tiểu thư tỉnh lại, Hoàng Nhi nhất định hỏi, đề cập tới, ." Hoàng Nhi nhu thuận .
Nàng có ngốc đến mấy cũng hiểu được ý trong câu của Tri Vũ, cho nên nàng lập tức cam đoan.
Tri Vũ gật đầu, thở dài hơi, thương tiếc nhìn Lý Quả, : "Tiểu thư, đáng thương, ngài ấy nhất định rất đau khổ ." Đổi lại là nàng, nàng cũng đau khổ.
Nước mắt của Hoàng Nhi lại vì câu này mà ào ào rơi xuống, theo tiểu thư lâu như vậy, sao nàng biết tính tình của tiểu thư? Tiểu thư rất thiện lương, nhưng cũng rất quật cường.
Dưới cẩn thận chăm sóc của hai người, rất nhanh bôi thuốc khắp thân thể của Lý Quả, lại lau sạch khuôn mặt , rót chút nước vào miệng , mãi đến khi nhiệt độ cơ thể ổn định, các nàng mới dừng lại.
Chương 233: Thất thân
Đau đớn là cảm giác duy nhất của , lúc này, hề hay biết mình được đưa trở về, mơ mơ màng màng hoàn toàn biết thương thế của mình, càng biết Hoàng Nhi và Tri Vũ lo lắng. vẫn nhớ tình trạng cuối cùng của mình, chính là bị tên nam nhân kia gắt gao tra tấn.
chịu buông tha, cũng thà chết chứ chịu khuất phục, nhưng cuối cùng vẫn bị ngất xỉu. Lại tỉnh lại, mỗi khi tỉnh lại đều phát mình vẫn bị cưỡng bức, đa số toàn nhịn được phát ra thanh khuất nhục đó, thậm chí đến cuối cùng đều chết lặng rồi.
Vì sao? Vì sao lại đối xử với như vậy? Rốt cuộc làm gì mà khiến căm hận đến vậy? phải Mặc Nhật Tỳ vẫn đối xử với mình rất tốt sao? Nhưng tại là ấy sao? Sao chỉ cảm thấy là ác ma thôi?
Ai tới cho đây? Hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống dọc theo khóe mắt, nhưng vẫn tỉnh lại. Lệ là xuất phát từ trong nội tâm bi thương của , cho dù chưa tỉnh lại cũng thể khống chế được.
"Tiểu thư, đáng thương." Ánh mắt Hoàng Nhi ửng hồng, vừa vừa lau lệ cho Lý Quả. Tuy tiểu thư có tỉnh lại, nhưng thường thường rơi lệ, khiến cho nàng và Tri Vũ đứng ở bên cạnh hầu hạ xót xa đến bật khóc.
Tri Vũ gật đầu song nàng cũng hết cách, đây là nỗi bi thương của nữ nhân ở trong cung, nàng thấy ít, tuy thấy nhưng thể trách, chỉ là vị tiểu thư mới tới này giống như thế, cho nên nàng cũng nhịn được mềm lòng.
"Tiểu thư, ngài mau tỉnh lại , Hoàng Nhi rất lo lắng, tiểu thư đừng bỏ rơi Hoàng Nhi mà, Hoàng Nhi muốn theo tiểu thư, Hoàng Nhi muốn ở cùng chỗ với tiểu thư." Hoàng Nhi đột nhiên nghẹn ngào, bổ nhào vào người gào khóc ,-leq,y,do- trong lòng nàng tràn đây lo sợ, chỉ sợ về sau tiểu thư vẫn bất tỉnh.
ra, biết rất toàn bộ mọi chuyện xảy ra, biết nhưng vẫn thể tỉnh lại, chỉ có thể cảm nhận, cho dù tại biết Hoàng Nhi vô cùng lo lắng nhưng cũng hết cách.
Hoàng Nhi, Hoàng Nhi, chỉ có thể thở dài trong lòng nhưng lại chẳng muốn tỉnh lại. muốn đối mặt với thực tế, bị thất thân, lại càng muốn đối mặt với nam nhân tà ác kia, có lẽ chỉ có bất tỉnh, mới có thể trốn tránh được.
bất động, khép chặt hai mắt, vết thương người sắp lành lặn, chẳng qua là vẫn có thể thấy những vết xanh tím, thân thể còn đáng sợ như trước, qua hai ngày nữa là gần như biến mất hết.
"Tiểu thư, van cầu ngài, ngài mau tỉnh lại ."
Thương thế của Lý Quả sớm tốt rồi, thân thể còn vết xanh tím, tại là mảng tuyết trắng, chỉ là vẫn chưa từng mở mắt, nếu phải còn hô hấp Hoàng Nhi cho rằng chết rồi.
Tri Vũ cũng đứng ở bên cạnh, chỉ im lặng, thái y trong cung tới xem qua, tiểu thư hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là trong tiềm thức vẫn muốn thức tỉnh. Các nàng cũng còn cách nào khác, bẩm báo Vương, Vương cũng bỏ mặc, điều này làm cho các nàng biết phải làm sao.
"Hoàng Nhi đừng như vậy, nếu tiểu thư biết, ngài ấy nhất đĩnh thương tâm khổ sở." Nàng chỉ có thể khuyên bảo Hoàng Nhi, bằng cứ khóc sướt mướt mãi, tiểu thư cũng an tâm, hơn nữa như vậy cũng vô dụng.
Hoàng Nhi nghe lời, lung tung lau nước mắt.
Tri Vũ và Hoàng Nhi cứ thay phiên nhau trông coi, tuy biết khi nào Lý Quả tỉnh lại, nhưng cũng dám chậm trễ, luôn chăm sóc tốt cho Lý Quả.
Vài ngày sau, vào đêm khuya, Hoàng Nhi vô cùng mệt mỏi tựa vào bên giường nửa ngủ nửa tỉnh,-le,d- Lý Quả lại lặng lẽ cử động, bàn tay khẽ giật, sau đó mí mắt hơi giật giật, lát sau, liền mê mang mở mắt.
tỉnh rồi! Cực kỳ muốn song đến lúc nào đó cũng tự nhiên tỉnh lại. mở to mắt rồi lập tức nhắm lại lần nữa, muốn mở mắt, nhưng đợi đến lúc thích ứng với ánh sáng, vẫn là chậm rãi mở mắt.
chưa chết ư! Thế nhưng chết và chết có gì khác nhau, vĩnh viễn nhớ mấy ngày qua mình sống như thế nào, chưa chuẩn bị chút tâm lý nào, thậm chí có thể là hoàn toàn thể tưởng tượng được đối xử với mình như thế.
Nhưng tại nghĩ tới những điều đó có tác dụng gì? Mọi chuyện cũng xảy ra rồi, sau này nên làm gì đây? Chẳng lẽ muốn chết già ở đây? Chẳng lẽ chỉ có thể sống thế này? cam lòng, tình nguyện, muốn chạy trốn, phải rời khỏi đây. -truyện chỉ được đăng tại lequydon.com-
Đột nhiên, trong lòng sinh ra ý niệm mãnh liệt như thế, tinh thần suy sụp biến mất, chỉ có suy nghĩ rời mãnh liệt trong đầu, tựa như được hồi sinh, làm cho hai mắt vô thần của sáng lấp lánh, khiến cho lại có hi vọng và mục tiêu thêm lần nữa.
nhất định phải khỏe mạnh, sống tốt, khiến khó chịu cũng để sống thoải mái. Dù sao chính là thể để cho được như nguyện, ức hiếp mình, mặc kệ ra sao cũng phải đòi lại gấp trăm lần.
"Nước, nước, Hoàng Nhi..."
Sau khi nghĩ thông suốt, tinh thần liền tốt hơn, lập tức cảm thấy thân thể của mình thiếu nước trầm trọng, vô cùng muốn uống nước, ăn cái gì đó, vì thế liền chủ động lên tiếng, mặc dù , nhưng vẫn là bật ra tiếng.
Hình như tiểu thư chuyện? Tiểu thư muốn uống nước? Hoàng Nhi nửa tỉnh nửa mê, trong lúc mê mang đột nhiên nghe thấy giọng của Lý Quả còn tưởng rằng mình nằm mơ chứ. -le,,.qu,don- Nhưng cho dù là nằm mơ nàng cũng phải tỉnh để xem tiểu thư, nếu như tiểu thư tỉnh lại vậy tốt quá.
"Hoàng Nhi, chị muốn uống nước." Tiếng rất phát ra từ miệng Lý Quả, tuy hơi khàn khàn khó nghe, nhưng vào lúc này lại giống như tiếng gió trời, làm người ta vui sướng.
Quả nhiên, sau khi Hoàng Nhi mở to mắt, lập tức nghe được những lời này, nàng bị chấn động thất thần hồi lâu, sau đó chuyện đầu tiên phải là lấy nước giúp Lý Quả mà là gào khóc lên.
"Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh. Tiểu thư, tiểu thư tỉnh..." xong, nàng lại chạy như điên ra ngoài cửa, ở bên ngoài la to, vô cùng thất lễ, thế nhưng nàng hoàn toàn ném ra sau đầu.
Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, sau đó rất nhiều người cùng nhau tiến vào, chạy về phía giường của Lý Quả, đầu là Tri Vũ và Hoàng Nhi, theo sau là quản gia Lâm cùng các cung nữ khác.
lam^0^nguyet^0^minh90*&*&
"Tiểu thư, ngài tỉnh rồi." Hoàng Nhi vừa khóc vừa cười, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Lý Quả.
Tri Vũ cũng vô cùng hưng phấn, nhiều ngày trôi qua như vậy, rốt cuộc tiểu thư tỉnh, mọi người có thể thả lỏng tâm tư rồi.
"Tiểu thư." Nàng cũng nghẹn ngào .
Quản gia Lâm rất vui mừng, sau đó ông ta lập tức lệnh cho các cung nữ khác chuẩn bị đồ ăn, y phục sạch và mấy thứ linh tinh.
"Tri Vũ, tôi muốn uống nước." Nhìn thấy Tri Vũ, trước mắt Lý Quả sáng ngời, Hoàng Nhi chỉ lo vui mừng, hoàn toàn nghe thấy muốn uống nước, sắp chết khát rồi.
Tri Vũ vừa nghe muốn uống nước, lập tức như lò xo bật dựng lên, luống cuống tay chân chạy tới cái bàn, rót chén nước rồi chạy nhanh về, cẩn thận giúp uống hết.
"Tiểu thư, còn muốn nữa hay ? Ngài đói ? Có muốn ăn gì ?"
Lý Quả nhàng gật đầu, uống nước xong, tinh thần tốt hơn rất nhiều, lại liên tục uống thêm vài chén, liền uống đủ, những thế còn có chút khí lực, muốn ngồi dậy rồi.
"Tiểu thư, ngài hù chết Hoàng Nhi." Thấy Lý Quả sao nữa, Hoàng Nhi bắt đầu uất ức tố khổ, từng bị vứt bỏ lần, lần này nàng chuẩn bị tâm lý rồi.
Lý Quả suy yếu hướng nàng cười cười, giọng : "Thực xin lỗi, Hoàng Nhi, chị cũng ngờ như vậy, có lỗi." biết Hoàng Nhi là tâm lo lắng cho mình, cho nên vội vàng .
Hốc mắt Hoàng Nhi lập tức đỏ ửng, nàng cúi đầu, giọng : "Tiểu thư, Hoàng Nhi rất lo lắng, phải vì tiểu thư lại vô thanh vô tức biến mất, mà là Hoàng Nhi lo lắng cho an toàn của tiểu thư."
"Cảm ơn em, Hoàng Nhi." Hốc mắt Lý Quả cũng đỏ lên, nhưng cố nén cho nước mắt rơi xuống, tại rất yếu ớt, chịu nổi ép buộc nào.
"Tiểu thư, cần khách khi với Hoàng Nhi." Hoàng Nhi vội vàng , nước mắt rơi xuống, nàng chạy nhanh qua bên, sợ lại chọc thương tâm.
Tri Vũ vội vàng bưng lên chén thuốc, sợ vừa vặn lại động khí, nếu ngất nữa tốt lắm.
"Tiểu thư, uống thuốc trước ." Đây là chén thuốc bổ các nàng vừa mới nhanh chóng chuẩn bị xong.
Lý Quả cảm kích gật đầu, may mà lúc này còn có người chăm sóc cho mình, nếu có lẽ chết rồi. -ledo- hơi uống hết bát thuốc bổ, liền cảm thấy dòng nước ấm chảy qua, thân thể còn lạnh như băng nữa.
"Tiểu thư, nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta đều ở đây, nếu có gì ngài cứ căn dặn chúng ta." Quản gia Lâm vẫn im lặng, tại thấy khôi phục, mới nhàng .
"Cảm ơn quản gia Lâm." cũng cảm kích hướng quản gia Lâm cười cười, giọng cảm ơn tạ.
Quản gia Lâm thêm gì, chỉ cung kính hướng hành lễ, sau đó lui xuống. tại ông ta thể nán lại đây, còn có rất nhiều chuyện chờ ông ta làm đây.
"Tiểu thư, nghỉ ngơi thêm ạ." Hoàng Nhi khôi phục bình tĩnh, vội vàng đỡ Lý Quả nằm xuống giường lần nữa.
Lý Quả cũng từ chối, nằm lại xuống giường bao lâu, liền trầm trầm ngủ.
Hoàng Nhi và Tri Vũ vẫn trông coi , cho đến tận hừng đông, mãi đến lúc Lý Quả tỉnh lại, mới dám tin tưởng ổn định, trong lòng mọi người mới vui sướng.
"Tri Vũ, Hoàng Nhi, tôi muốn ra bên ngoài ngắm cảnh." Ngủ quá lâu liền cảm thấy thân thể mệt rã rời, khát khao được ra bên ngoài nhìn chút, hít thở khí mới mẻ, tinh thần tốt tâm tình mới có thể tốt lên được.
Chương 234 thay đổi
Hoàng Nhi và Tri Vũ liếc nhìn nhau rồi gật gật đầu, hai người nhanh chóng giúp mặc y phục, sau đó mới cẩn thận đỡ ra bên ngoài.
"Tiểu thư, ngồi ở chỗ này nhé?" Tri Vũ sợ lâu mệt, liền căn dặn cung nữ đặt cái ghế dựa và cái bàn ở ngoài cửa.
Lý Quả có ý kiến với sắp xếp của nàng, đối với ở nơi nào cũng như nhau, chỉ cần có thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài, nhìn trời xanh mây trắng, hô hấp khí tươi mới, rất vui vẻ rồi.
"Tiểu thư." Hoàng Nhi đỡ ngồi xuống, liền bưng chén gì đó đưa cho .
tiếp nhận, vừa nhìn lại là bát thuốc, song hề nửa câu, uống hơi hết sạch.
Hoàng Nhi và Tri Vũ vốn tưởng rằng mình phải tốn nước bọt mới khuyên được Lý Quả ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng ngờ bụng lời của các nàng lại có đất dụng võ.
"Tiểu thư, ăn chút điểm tâm ." Hoàng Nhi thấy nguyện ý ăn uống, khỏi vui sướng vạn phần,lập tức bảo các cung nữ bưng lên rất nhiều điểm tâm mà vẫn thích ăn, sau đó liền gắp cho .
Lý Quả có ý kiến gì, tiếp nhận rồi chầm chậm ăn, mặc kệ có khẩu vị hay , cũng chẳng màng mình có đói bụng , vẫn tiếp tục nghe lời.
Tri Vũ cảm thấy thích hợp, tiểu thư luôn rất có chủ kiến, nhưng tại lại nghe lời như thế, điều này khiến nàng có cảm giác rất bất an.
"Tiểu thư, nếu ngài thích, vậy đừng ăn nữa." Nàng bất ngờ , sau đó hết sức chú ý quan sát biểu của .
Quả nhiên ngoài dự đoán, lời của nàng và buông xuống, Lý Quả liền ngoan ngoãn đặt đĩa trong tay xuống, rầt nghe lời : "Được." Sau đó ngơ ngác nhìn xa xăm.
Hoàng Nhi trợn mắt há hốc mồm, cho dù nàng có ngốc đến đâu, lúc này cũng nhận thấy điều gì đó, nhìn nhìn Lý Quả, lại nhìn nhìn Tri Vũ, liền giật mình hiểu ra, tiểu thư thay đổi rồi.
Lý Quả cũng mặc kệ bọn họ nghĩ gì, chỉ là tim đập mạnh và loạn nhịp, ngẩn người nhìn bầu trời, hoặc là ngẩn ngơ nhìn tòa cung điện cách đó xa, cũng biết suy nghĩ cái gì, lúc nhìn cái gì đó như muốn nhìn cho nó nở hoa vậy.
Tri Vũ và Hoàng Nhi cũng quấy rầy , chỉ là nghĩ mãi vẫn hiểu suy nghĩ của , khỏi thầm sốt ruột cùng lo lắng, nhưng lại biết giúp đỡ thế nào.
Tiểu thư, làm sao vậy? Tiểu thư có thể nghĩ quẩn trong lòng hay ? Vậy phải làm sao bây giờ?
Last edited by a moderator: 31/3/16
Friendangel2727 thích bài này.