1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 226: cần xằng bậy


      thích! Vô cùng vô cùng thích, vừa chạm vào nàng liền ngừng được, trong lòng càng thêm muốn ngừng lại, đường cắn cổ của nàng, xuống đến xương quai xanh.

      "Này, này, ngươi mau dừng tay, mau dừng lại ."

      Tuy hiểu chuyện lắm nhưng từng xem diễn xuân cung đồ vài lần rồi, có ngu ngốc đến mấy cũng biết chơi với lửa có ngày chết cháy, huống chi thân thể của ta còn nổi lên phản ứng nữa.

      cái cứng rắn thô sáp gì đó chống đỡ ở phía dưới, vốn thèm để ý, nhưng cái gì đó chẳng những cứng rắn mà còn nóng rực, càng thần kỳ hơn là nó có thể động đậy.Lần này thể bình tĩnh, càng thể coi như có việc gì rồi.

      học qua khóa học sinh lý chưa à? học qua, cho nên tuy chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng sách vở và khóa học sinh lý đều qua mà. tại hiểu rất , sợ tới mức sắc mặt đại biến, càng ra sức giãy dụa.

      Dừng tay? Có khả năng sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ! bởi vì lời nàng mà có chút tức giận, liền cắn mạnh lên da thịt của nàng, coi như là trừng phạt.

      "Á..." Hơi hơi đau xót khiến nghẹn giọng kêu, thần kinh căng thẳng làm hơi trông gà hóa cuốc, đẩy được kẻ đè nặng người mình ra làm có cảm giác ổn, tại cảm giác này càng sâu thêm rồi.

      Chết tiệt, cảm giác tốt, sau khi cắn xuống đột nhiên có cảm giác đê mê, hạ miệng nhanh hơn, từ xương quai xanh đến bả vai nàng đều bị cắn qua, bỏ sót chỗ nào, phía lập tức mảng xanh tím.

      bị cắn có chút sợ hãi, hơn nữa biết kế tiếp đụng đến chỗ mẫn cảm nhất, chỗ mà muốn chạm vào nhất, cho nên cực kỳ khẩn trương bất an, vội vàng kêu lên: "Ngươi mau dừng tay, đừng chạm vào ta, có nghe hay , Mặc Nhật Tỳ."

      "Ngoan, đừng kêu nữa, lát nữa để ngươi kêu, tại hãy tiết kiệm hơi sức ." Cuối cùng Mặc Nhật Tỳ cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn nàng cái, tuy bình thản nhưng trong mắt vẫn nồng đậm dục vọng, ánh mắt thâm thúy.-lequd-

      ", cần, ngươi thể đối với ta như vậy, bằng ta hận ngươi, nhất định đó."

      bồn chồn lo sợ, dám tưởng tượng tiếp theo xảy ra chuyện gì, nhưng muốn biến thành như vậy, huống chi vừa mới làm chuyện đó với nữ nhân, lại còn cùng mình. Trời ạ, dám nghĩ tiếp, chỉ khiến càng thêm sợ hãi, sợ hãi, cả ghê tởm nữa.
      Chương 227: Mãnh liệt công chiếm


      Hận ? sửng sốt chút, sau đó bất cần cười cười. thèm để ý nàng hận mình, hận cũng tốt, cũng được, ít nhất chứng minh lưu được ấn ký trong lòng nàng, ít nhất là thể lãng quên, cho nên cần.

      " hồi bổn vương khiến ngươi từ hận sinh , luyến tiếc bổn vương, rời được bổn vương." tà tà cười, miệng cân nhắc , tay vẫn ngừng hành động, theo bản năng xoa nắn ngực của nàng.

      "Á..."

      hét lên tiếng chói tai, ánh mắt trợn to, phẫn nộ trừng người đàn ông người. -lequd- Chết tiệt, chết tiệt, lại để ý đến phản đối của , lại đối xử với như vậy. , nghĩ là loại người nào chứ?

      "Ngươi mau thả ta ra, ta phải phi tử của ngươi, phải nữ nhân của ngươi, có nghe hay , Mặc Nhật Tỳ."

      ngừng giãy dụa, muốn mất thân thể trong sạch ở nơi này, thân thể của phải giữ cho người đàn ông nhất, mà phải cho , phải.

      lạnh lùng nở nụ cười, vốn định hôn lên ngực nàng, nhưng sau khi nghe lời nàng , nhịn được ngẩng đầu lên, phản bác: "Bổn vương muốn ngươi chính là ngươi, ngươi có quyền phản đối, bổn vương chính là trời là đất ở đây, là trời của ngươi, đất của ngươi, ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ những lời này."

      xong, cũng thể nhẫn nại nữa, miệng nhắm ngay ngực của nàng, hung hăng gặm cắn. Sau khi hôn xuống, tất cả bình tĩnh, suy nghĩ đều biến thành màu trắng.


      Lần đầu tiên sinh ra run rẩy, lần đầu tiên thể khống chế chính mình, hạ xuống từng nụ hôn, hai tay cũng hề nhàn rỗi, dao động thân thể nàng giống như bị mê hoặc, lý trí dần dần rời xa .

      ", cần, cần."

      Nước mắt đột nhiên chảy xuống từ hốc mắt, cắn chặt môi dưới, liều mạng ngăn cản thân thể truyền đến cảm giác kỳ quái, có loại khuất nhục chảy xuôi trong lòng. -leqydon- phải nữ nhân của , thể bị đối xử như vậy được, thể.

      Nàng phản kháng khơi dậy bản năng giống đực của , tựa như hề nghe thấy tiếng kêu của nàng, hung tợn cắn nàng, đùa nghịch lâu, mãi đến khi nàng ra lời, chỉ có thể giọng khóc thút thít, nhưng kiểu khóc này càng thêm kích thích .

      Bàn tay to hề kiêng kỵ, hoành hành ngang ngược thân thể nàng, địa phương từng là chốn thần bí giờ ở ngay trước mắt, hoàn toàn có bất kỳ kiêng nể gì. phá tan mọi loại trói buộc người nàng, thậm chí còn bỏ từng cái .
      Chương 228: đoạt trong sạch của nàng


      Run rẩy! Run rẩy! tại chỉ có cảm giác này, bất lực và sợ hãi đánh úp vào trong lòng, cố nén nội tâm sỉ nhục, cắn chặt khớp hàm, cho mình phát ra chút thanh nào.

      Mặc Nhật Tỳ, đáng chết, đáng chết! Hốc mắt đỏ ửng, vô cùng khổ sở, người đàn ông mà nhớ nhung ở trong đây, thế nhưng lại đối xử với như vậy, đáng sợ.

      hề hay biết tâm tư của nàng, sớm bị thân thể nàng làm cho mê muội, hoàn toàn nghĩ đến cố kỵ trong lòng nàng. -lequd- Sau khi cởi hết y phục người nàng, liền ngừng tay cùng miệng, tấc lại tấc chiếm lĩnh lãnh địa của nàng.

      cần, cần, cần!

      cuồng hô ở trong lòng, đầu xoay liên tục, thân thể cố gắng thoát khỏi , nhưng đều vô dụng, tất cả đều là mình tự lao dốc. Nguy hiểm nhất chính là có loại khoái cảm xa lạ làm cho xấu hổ ùa vào trong lòng, cảm giác ấy quá mỹ diệu, hơn nữa còn rất mê hồn.

      Mặc Nhật Tỳ cực kỳ có kinh nghiệm, chỉ chốc lát sau, khiến cho nàng thở hồng hộc, ánh mắt mê ly, thậm chí đến cả phản kháng cũng quên mất, toàn thân mềm nhũn vô lực, chỉ có thể mặc muốn làm gì làm.

      nhìn thân thể phiếm hồng của nàng, ánh mắt vẫn lưu luyến cơ thể nàng, nhưng lại bất động. Kỳ mất khống chế, chẳng qua là luôn cố nén mà thôi. -leqydo- Trước giờ chưa từng có chuyện đợi nữ nhân, , có lẽ phải muốn nhớ cảm giác mỹ vị người nàng, cảm thấy mỗi tấc người nàng đều là mỹ vị, cho nên mới có thể nhịn xuống.

      Thế nhưng, tại muốn đợi nữa, có chút nóng vội, tựa như tiểu tử mới biết , gắt gao ôm nàng, trầm thân xuống, sau đó liền nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng.


      Đau quá, đau quá, đau chết mất!

      tại chỉ có cảm giác như vậy, thân thể như bị xé rách, đau đến nỗi ngũ quan của co rúm lại, tinh thần đều tập trung hết vào nơi đau đớn nhất.

      Ai tới cho biết đây là chuyện gì chứ? Vì sao đau như vậy, rốt cuộc muốn làm gì ? Đoạt mất trong sạch rồi hủy hoại sao? quên mất bọn họ là người của hai thế giới khác nhau sao? là xà, còn là người mà.

      Ngay cả ý định tự tử cũng nghĩ tới, nhưng tại động đậy được, đau đến nỗi dám động.

      Mà tên nam nhân đè ở phía kia, liền ngừng mọi động tác, chỉ im lặng nhìn nàng, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của nàng.
      Last edited by a moderator: 31/3/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 229: Cảm giác xấu hổ


      "Ngươi mau thả ta ra." mang theo tiếng khóc nức nở, vui , tay vẫn ra sức đẩy đẩy thân thể cường tráng của .

      Có thể sao? Mặc Nhật Tỳ bĩu môi, im lặng , bất động đè nặng nàng, im lặng ngắm nhìn, ngoại trừ trong mắt lộ ra dục vọng vẫn như người bình lặng.

      vốn trừng , nhưng dưới cái nhìn mãnh liệt của , rốt cục đành dời ánh mắt dừng ở nơi xa, tay cũng rời khỏi ngực . biết bỏ qua cho mình, có cầu xin nữa cũng chỉ là chuyện ngu ngốc mà thôi. biết vì sao còn muốn để chế giễu? Vì sao còn muốn chuốc lấy nhục nhã? -lequydo-

      lâu sau, cảm thấy hạ thân bớt đau đớn, ít nhất là dễ chịu hơn so với ban nãy gấp nhiều lần, lúc vui mừng vì đau đớn qua người phía đột nhiên cử động, động tác rất mãnh liệt.

      cắn chặt môi dưới, rồi nhắm chặt mắt lại, nếu thể thay đổi vậy chỉ có thể chấp nhận, thể lựa chọn, vậy đành lựa chọn làm như thấy. Chỉ có thể giả vờ như mình biết nhìn thấy, như vậy còn có tự tôn, còn có mặt mũi.

      Làm sao Mặc Nhật Tỳ hiểu suy nghĩ của nàng? lạnh lùng cười, cúi đầu hôn lên làn môi đỏ mọng, tay giữ chặt đầu nàng, đoạt hết ngọt ngào của nàng. -lequyd- hề ép buộc nàng phải mở to mắt nhìn, nhưng biết nếu nàng nhìn mới cảm nhận được cảm giác chân nhất, cần nàng nhìn chỉ cần nàng cảm nhận là được rồi.

      rất muốn khóc, rất muốn rơi lệ, nhưng mà thể, thể chảy giọt nước mắt trước mặt tên nam nhân tà ác này, đó chính là khuất phục, từ bỏ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình. Cho nên trừ lạnh lùng, trừ coi như nhìn thấy gì chẳng biết làm gì nữa.

      di,,...iien....da,,,.nnn....le,,,,qu,,,yyyy,don....

      " thoải mái à? Có phải chê kỹ thuật của ta , vậy ta đây càng cố gắng hơn."

      tà ác cười, sau đó càng ra sức, xuất ra tất cả chiêu thức, nhất định phải chính tai nghe được thanh mê loạn của nàng.

      , tuyệt đối !

      cố đè xuống từng đợt sóng mãnh liệt đánh úp lại, vừa muốn kêu ra tiếng, vừa muốn để cho thực được. Môi dưới bị cắn đến bật máu, cũng quan tâm, chỉ cần cơn đau át được cảm giác xấu hổ đó.

      Đáng tiếc, sao có thể để nàng như nguyện? Nếu như đêm được làm cả đêm, ba ngày ba đêm, mãi đến khi nàng bật ra thanh muốn nghe nhất, cho vừa lòng, bỏ qua cho nàng.
      Chương 230: Ba ngày ba đêm


      Ba ngày ba đêm, ngờ mình bị tên nam nhân ham muốn vô độ chiếm lấy suốt ba ngày ba đêm, mà có thể ngây ngẩn sống qua nhiều ngày như thế. Đây là điều chưa từng nghĩ tới, giờ chứng minh được lời của Tiểu Xuân là , nam nhân đó đáng sợ, chẳng trách rất nhiều nữ nhân đều chịu nổi.

      Chỉ là, nếu biết được chỉ vì mình chịu kêu ra tiếng mới bị cưỡng bức ba ngày ba đêm như vậy biết cảm thấy thế nào.

      Mãi đến cuối ngày thứ hai, nhịn nổi, vô thức rên rỉ, nhưng lại ngừng được, hề muốn buông tay.

      Ba ngày sau, rốt cục chịu nổi nữa liền hôn mê bất tỉnh, Mặc Nhật Tỳ thế mới chịu thu tay, bằng chỉ sợ năm ngày năm đêm, bảy ngày bảy đêm cũng được. Tinh lực của nam nhân này quá thịnh, giống như bao giờ dùng hết.

      Thấy Lý Quả ngất , Mặc Nhật Tỳ liền dừng tất cả động tác, rồi vươn tay vỗ về khuôn mặt tái nhợt của nàng. -lequydon- Trong ba ngày qua, vô cùng điên cuồng, phải vì tức giận mà là vì nàng tựa như có sức hút, hấp dẫn mình sâu sắc, thể dừng lại.

      Thân thể thon dài đứng lên, ôm lấy cơ thể yếu ớt nhắn của nàng rồi bước vào ôn tuyền ở phía trong, cẩn thận tẩy rửa thân thể cho nàng, sau đó mới đặt nàng vào trong tấm thảm nhung tốt nhất, giống như khối bảo vật quý giá.

      die,,nnd....an....le...,,,quy....don.....

      Nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mới khôi phục vẻ mặt lãnh khốc vô tình, gọi người tiến vào, sau đó vẫy tay để bọn họ khiêng tấm thảm nhung bọc nàng ra ngoài, cho đến khi nàng bị nâng , cũng chẳng quay đầu liếc mắt cái.

      Trong cung Phượng Thê, từ sau buổi tối Lý Quả mất tích, Hoàng Nhi và Tri Vũ sắp phát điên rồi. Bọn họ tìm khắp trong cung Phượng Thê, thậm chí còn tìm cả bên ngoài cung, nhưng Lý Quả giống như bốc hơi khỏi thế gian.

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Các nàng tìm khắp nơi rồi, quan hệ và lực lượng có thể sử dụng đều dùng qua, nhưng vẫn phát được tung tích của Lý Quả, các nàng tin, mình tiểu thư có thể thoát khỏi hoàng cung này. Thế nhưng, tiểu thư đúng là mất tích rồi. -lequdn-

      Sau khi quản gia Lâm tìm được Lý Quả, đành phải yết kiến chủ tử, nhưng ông ta chẳng những thấy mặt chủ tử, bị từ chối ở bên ngoài, mà ngay cả cửa cung điện cũng bước được vào, tất cả thông báo truyền cũng nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào của chủ tử.

      Chủ tử bị làm sao vậy? Ông ta hơi nghi ngờ nhưng còn cách nào khác, đành phải quay về cung Phượng Thê chờ đợi tin tức. -leqd- Lần đợi này, ba người phải đợi ba ngày ba đêm, mãi đến khi Lý Quả hôn mê bị bọc trong thảm nhung mao được đám cung nữ thị vệ đưa về.
      Chương 231: Vết thương chồng chất


      "Tiểu thư."

      Hoàng Nhi vừa thấy Lý Quả liền bật khóc, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt của Lý Quả, khiến sắc mặt nàng đại biến, sau đó thương tâm khóc nấc, nên lời.

      Tri Vũ cũng bị dọa cho giật mình, nhưng lúc nàng thấy nhóm người nâng Lý Quả trở về trong lòng nàng hiểu . Trong lòng biết là vui mừng hay khổ sở, cuối cùng mặc kệ mọi thứ, vội vàng đặt Lý Quả lên giường.

      "Vương lệnh cho các ngươi chăm sóc tốt cho tiểu thư." Cuối cùng, trước khi rời , cung nữ cung kính với các nàng, sau đó đều rời .

      Quản gia Lâm ở trong cung nhiều năm như vậy, đương nhiên trong lòng cũng hiểu rất , ông ta xoay người ra ngoài, để lại Hoàng Nhi, Tri Vũ và cung nữ.

      "Tiểu thư, sao tiểu thư lại thành như vậy?" Hoàng Nhi khóc đến hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào thôi, đau lòng nhìn Lý Quả hôn mê trong thảm lông, hận thể thay thế.-lequyd-

      Tri Vũ nhàng mở ra thảm lông, sau đó cả người chấn động, sắc mặt đại biến, ánh mắt hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, gắt gao cắn môi, dám phát ra bất kỳ thanh nào.

      Trời ạ! Nàng nhìn thấy gì đây? thể tin được, quá khủng bố, vì sao lại thành như vậy? Rốt cuộc tiểu thư sống như thế nào trong mấy ngày qua? Vì sao Vương có thể đối xử với tiểu thư như vậy? Nước mắt nàng cũng lăn xuống.

      "Tiểu thư, trời ạ, tại sao tiểu thư lại thành thế này? Tri Vũ tỷ tỷ, tiểu thư làm sao vậy? Ai biến tiểu thư thành như vậy? Hoàng Nhi bỏ qua cho , tiểu thư." Sau khi Hoàng Nhi thấy Lý Quả, liền chấn động, sau đó phẫn nộ , thương tâm lao về phía Lý Quả. -leqyd-

      Tri Vũ vội vàng giữ lấy nàng, cho nàng chạm vào Lý Quả. Nàng cũng biết tức giận, nhưng vừa nghĩ tới kẻ đó là Vương nàng chỉ có cảm giác vô lực nhiều hơn là bất lực.

      diiiieennnnn)(đannnn,,,lê,,...e,,qu,,..y....do,,,,n

      "Hoàng Nhi, cẩn thận chút, bây giờ tiểu thư chịu được giày vò nữa đâu."

      người Lý Quả che kín vết bầm lớn , có thể là thương tích đầy mình, ngay cả môi cũng bị cắn nát, người chỗ nào lành lặn, khiến người ta vừa thấy liền khiếp sợ, sợ hãi. Vừa nghĩ đến cảnh ngộ mấy ngày qua của Lý Quả liền cực kỳ sợ hãi.

      "Tri Vũ tỷ tỷ, tỷ là Vương làm sao? thể nào, chủ nhân đối xử với tiểu thư tốt vô cùng, làm sao ngài ấy có thể đối xử với tiểu thư như thế này?"

      Hoàng Nhi hoàn toàn tin, ở trong mắt nàng, Mặc Nhật Tỳ vẫn rất trân trọng tiểu thư, có khả năng thương tổn tiểu thư.

      Chương 232: Đau khổ


      "Hoàng Nhi, có số việc muội hiểu đâu." Tri Vũ lắc đầu, thở dài , sau đó vội vàng phủ thảm lông lên người Lý Quả.

      Nàng hiểu ư? Hoàng Nhi cực kỳ nghi ngờ, nhưng là nàng hề nghĩ nhiều, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người Lý Quả, tại nàng biết phải làm sao.

      "Tỷ tỷ, tiểu thư hôn mê rồi, chúng ta phải làm sao đây?" Nàng thào hỏi, vô cùng lo lắng, đành phải hỏi Tri Vũ kinh nghiệm đầy mình.

      Tri Vũ nhìn Lý Quả, giọng : "Yên tâm, tiểu thư sao. Lát nữa ta bôi thuốc tốt nhất cho tiểu thư, qua vài ngày tiểu thư khá lên thôi."

      xong, nàng ra ngoài tìm quản gia Lâm chuyện vừa rồi, quản gia Lâm liền im lặng rời . lát sau, quản gia Lâm liền trở lại, trong tay cầm cái bình bạch ngọc, giao cho nàng

      "Tỷ tỷ, mấy ngày qua tiểu thư đều ở cùng Vương sao? Sao tiểu thư lại gặp được Vương?"

      Sau khi Hoàng Nhi biết Lý Quả có việc gì, liền nhịn được muốn biết mấy ngày qua Lý Quả sống như thế nào? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với Vương mà biến thành như vậy.

      "Hoàng Nhi, về sau muội đừng hỏi chuyện đó nữa, đừng nêu ra, cho dù là tiểu thư, muội cũng được hỏi, biết chưa?" Tri Vũ vừa bôi thuốc cho Lý Quả vừa cảnh cáo Hoàng Nhi.

      Nàng sợ Hoàng Nhi gây chuyện, quan trọng hơn là nàng thể để Hoàng Nhi làm cho tiểu thư thương tâm. Nàng nhìn ra được, thân thể tiểu thư bị tổn thương phải vì tự nguyện, mà là Vương cố ý.

      Tiểu thư, ngài ấy nhất định rất bi thương! Có lẽ còn rất đau khổ, cho nên nàng chỉ có thể cố sức giảm bớt đau đớn thân thể tiểu thư, còn vết thương lòng nàng đành bất lực, đây là kiếp nạn mà mỗi nữ nhân của Vương phải chịu đựng.

      "Tỷ tỷ, Hoàng Nhi biết, sau khi tiểu thư tỉnh lại, Hoàng Nhi nhất định hỏi, đề cập tới, ." Hoàng Nhi nhu thuận .


      Nàng có ngốc đến mấy cũng hiểu được ý trong câu của Tri Vũ, cho nên nàng lập tức cam đoan.

      Tri Vũ gật đầu, thở dài hơi, thương tiếc nhìn Lý Quả, : "Tiểu thư, đáng thương, ngài ấy nhất định rất đau khổ ." Đổi lại là nàng, nàng cũng đau khổ.

      Nước mắt của Hoàng Nhi lại vì câu này mà ào ào rơi xuống, theo tiểu thư lâu như vậy, sao nàng biết tính tình của tiểu thư? Tiểu thư rất thiện lương, nhưng cũng rất quật cường.

      Dưới cẩn thận chăm sóc của hai người, rất nhanh bôi thuốc khắp thân thể của Lý Quả, lại lau sạch khuôn mặt , rót chút nước vào miệng , mãi đến khi nhiệt độ cơ thể ổn định, các nàng mới dừng lại.
      Chương 233: Thất thân


      Đau đớn là cảm giác duy nhất của , lúc này, hề hay biết mình được đưa trở về, mơ mơ màng màng hoàn toàn biết thương thế của mình, càng biết Hoàng Nhi và Tri Vũ lo lắng. vẫn nhớ tình trạng cuối cùng của mình, chính là bị tên nam nhân kia gắt gao tra tấn.

      chịu buông tha, cũng thà chết chứ chịu khuất phục, nhưng cuối cùng vẫn bị ngất xỉu. Lại tỉnh lại, mỗi khi tỉnh lại đều phát mình vẫn bị cưỡng bức, đa số toàn nhịn được phát ra thanh khuất nhục đó, thậm chí đến cuối cùng đều chết lặng rồi.

      Vì sao? Vì sao lại đối xử với như vậy? Rốt cuộc làm gì mà khiến căm hận đến vậy? phải Mặc Nhật Tỳ vẫn đối xử với mình rất tốt sao? Nhưng tại ấy sao? Sao chỉ cảm thấy ác ma thôi?

      Ai tới cho đây? Hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống dọc theo khóe mắt, nhưng vẫn tỉnh lại. Lệ là xuất phát từ trong nội tâm bi thương của , cho dù chưa tỉnh lại cũng thể khống chế được.

      "Tiểu thư, đáng thương." Ánh mắt Hoàng Nhi ửng hồng, vừa vừa lau lệ cho Lý Quả. Tuy tiểu thư có tỉnh lại, nhưng thường thường rơi lệ, khiến cho nàng và Tri Vũ đứng ở bên cạnh hầu hạ xót xa đến bật khóc.

      Tri Vũ gật đầu song nàng cũng hết cách, đây là nỗi bi thương của nữ nhân ở trong cung, nàng thấy ít, tuy thấy nhưng thể trách, chỉ là vị tiểu thư mới tới này giống như thế, cho nên nàng cũng nhịn được mềm lòng.

      "Tiểu thư, ngài mau tỉnh lại , Hoàng Nhi rất lo lắng, tiểu thư đừng bỏ rơi Hoàng Nhi mà, Hoàng Nhi muốn theo tiểu thư, Hoàng Nhi muốn ở cùng chỗ với tiểu thư." Hoàng Nhi đột nhiên nghẹn ngào, bổ nhào vào người gào khóc ,-leq,y,do- trong lòng nàng tràn đây lo sợ, chỉ sợ về sau tiểu thư vẫn bất tỉnh.

      ra, biết rất toàn bộ mọi chuyện xảy ra, biết nhưng vẫn thể tỉnh lại, chỉ có thể cảm nhận, cho dù tại biết Hoàng Nhi vô cùng lo lắng nhưng cũng hết cách.

      Hoàng Nhi, Hoàng Nhi, chỉ có thể thở dài trong lòng nhưng lại chẳng muốn tỉnh lại. muốn đối mặt với thực tế, bị thất thân, lại càng muốn đối mặt với nam nhân tà ác kia, có lẽ chỉ có bất tỉnh, mới có thể trốn tránh được.

      bất động, khép chặt hai mắt, vết thương người sắp lành lặn, chẳng qua là vẫn có thể thấy những vết xanh tím, thân thể còn đáng sợ như trước, qua hai ngày nữa là gần như biến mất hết.


      "Tiểu thư, van cầu ngài, ngài mau tỉnh lại ."

      Thương thế của Lý Quả sớm tốt rồi, thân thể còn vết xanh tím, tại là mảng tuyết trắng, chỉ là vẫn chưa từng mở mắt, nếu phải còn hô hấp Hoàng Nhi cho rằng chết rồi.

      Tri Vũ cũng đứng ở bên cạnh, chỉ im lặng, thái y trong cung tới xem qua, tiểu thư hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là trong tiềm thức vẫn muốn thức tỉnh. Các nàng cũng còn cách nào khác, bẩm báo Vương, Vương cũng bỏ mặc, điều này làm cho các nàng biết phải làm sao.

      "Hoàng Nhi đừng như vậy, nếu tiểu thư biết, ngài ấy nhất đĩnh thương tâm khổ sở." Nàng chỉ có thể khuyên bảo Hoàng Nhi, bằng cứ khóc sướt mướt mãi, tiểu thư cũng an tâm, hơn nữa như vậy cũng vô dụng.

      Hoàng Nhi nghe lời, lung tung lau nước mắt.

      Tri Vũ và Hoàng Nhi cứ thay phiên nhau trông coi, tuy biết khi nào Lý Quả tỉnh lại, nhưng cũng dám chậm trễ, luôn chăm sóc tốt cho Lý Quả.

      Vài ngày sau, vào đêm khuya, Hoàng Nhi vô cùng mệt mỏi tựa vào bên giường nửa ngủ nửa tỉnh,-le,d- Lý Quả lại lặng lẽ cử động, bàn tay khẽ giật, sau đó mí mắt hơi giật giật, lát sau, liền mê mang mở mắt.

      tỉnh rồi! Cực kỳ muốn song đến lúc nào đó cũng tự nhiên tỉnh lại. mở to mắt rồi lập tức nhắm lại lần nữa, muốn mở mắt, nhưng đợi đến lúc thích ứng với ánh sáng, vẫn là chậm rãi mở mắt.

      chưa chết ư! Thế nhưng chết và chết có gì khác nhau, vĩnh viễn nhớ mấy ngày qua mình sống như thế nào, chưa chuẩn bị chút tâm lý nào, thậm chí có thể là hoàn toàn thể tưởng tượng được đối xử với mình như thế.

      Nhưng tại nghĩ tới những điều đó có tác dụng gì? Mọi chuyện cũng xảy ra rồi, sau này nên làm gì đây? Chẳng lẽ muốn chết già ở đây? Chẳng lẽ chỉ có thể sống thế này? cam lòng, tình nguyện, muốn chạy trốn, phải rời khỏi đây. -truyện chỉ được đăng tại lequydon.com-

      Đột nhiên, trong lòng sinh ra ý niệm mãnh liệt như thế, tinh thần suy sụp biến mất, chỉ có suy nghĩ rời mãnh liệt trong đầu, tựa như được hồi sinh, làm cho hai mắt vô thần của sáng lấp lánh, khiến cho lại có hi vọng và mục tiêu thêm lần nữa.

      nhất định phải khỏe mạnh, sống tốt, khiến khó chịu cũng để sống thoải mái. Dù sao chính là thể để cho được như nguyện, ức hiếp mình, mặc kệ ra sao cũng phải đòi lại gấp trăm lần.

      "Nước, nước, Hoàng Nhi..."

      Sau khi nghĩ thông suốt, tinh thần liền tốt hơn, lập tức cảm thấy thân thể của mình thiếu nước trầm trọng, vô cùng muốn uống nước, ăn cái gì đó, vì thế liền chủ động lên tiếng, mặc dù , nhưng vẫn là bật ra tiếng.

      Hình như tiểu thư chuyện? Tiểu thư muốn uống nước? Hoàng Nhi nửa tỉnh nửa mê, trong lúc mê mang đột nhiên nghe thấy giọng của Lý Quả còn tưởng rằng mình nằm mơ chứ. -le,,.qu,don- Nhưng cho dù là nằm mơ nàng cũng phải tỉnh để xem tiểu thư, nếu như tiểu thư tỉnh lại vậy tốt quá.

      "Hoàng Nhi, chị muốn uống nước." Tiếng rất phát ra từ miệng Lý Quả, tuy hơi khàn khàn khó nghe, nhưng vào lúc này lại giống như tiếng gió trời, làm người ta vui sướng.

      Quả nhiên, sau khi Hoàng Nhi mở to mắt, lập tức nghe được những lời này, nàng bị chấn động thất thần hồi lâu, sau đó chuyện đầu tiên phải là lấy nước giúp Lý Quả mà là gào khóc lên.

      "Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh. Tiểu thư, tiểu thư tỉnh..." xong, nàng lại chạy như điên ra ngoài cửa, ở bên ngoài la to, vô cùng thất lễ, thế nhưng nàng hoàn toàn ném ra sau đầu.

      Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, sau đó rất nhiều người cùng nhau tiến vào, chạy về phía giường của Lý Quả, đầu là Tri Vũ và Hoàng Nhi, theo sau là quản gia Lâm cùng các cung nữ khác.

      lam^0^nguyet^0^minh90*&*&

      "Tiểu thư, ngài tỉnh rồi." Hoàng Nhi vừa khóc vừa cười, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Lý Quả.

      Tri Vũ cũng vô cùng hưng phấn, nhiều ngày trôi qua như vậy, rốt cuộc tiểu thư tỉnh, mọi người có thể thả lỏng tâm tư rồi.

      "Tiểu thư." Nàng cũng nghẹn ngào .

      Quản gia Lâm rất vui mừng, sau đó ông ta lập tức lệnh cho các cung nữ khác chuẩn bị đồ ăn, y phục sạch và mấy thứ linh tinh.

      "Tri Vũ, tôi muốn uống nước." Nhìn thấy Tri Vũ, trước mắt Lý Quả sáng ngời, Hoàng Nhi chỉ lo vui mừng, hoàn toàn nghe thấy muốn uống nước, sắp chết khát rồi.

      Tri Vũ vừa nghe muốn uống nước, lập tức như lò xo bật dựng lên, luống cuống tay chân chạy tới cái bàn, rót chén nước rồi chạy nhanh về, cẩn thận giúp uống hết.

      "Tiểu thư, còn muốn nữa hay ? Ngài đói ? Có muốn ăn gì ?"

      Lý Quả nhàng gật đầu, uống nước xong, tinh thần tốt hơn rất nhiều, lại liên tục uống thêm vài chén, liền uống đủ, những thế còn có chút khí lực, muốn ngồi dậy rồi.

      "Tiểu thư, ngài hù chết Hoàng Nhi." Thấy Lý Quả sao nữa, Hoàng Nhi bắt đầu uất ức tố khổ, từng bị vứt bỏ lần, lần này nàng chuẩn bị tâm lý rồi.

      Lý Quả suy yếu hướng nàng cười cười, giọng : "Thực xin lỗi, Hoàng Nhi, chị cũng ngờ như vậy, có lỗi." biết Hoàng Nhi là tâm lo lắng cho mình, cho nên vội vàng .

      Hốc mắt Hoàng Nhi lập tức đỏ ửng, nàng cúi đầu, giọng : "Tiểu thư, Hoàng Nhi rất lo lắng, phải vì tiểu thư lại vô thanh vô tức biến mất, mà là Hoàng Nhi lo lắng cho an toàn của tiểu thư."

      "Cảm ơn em, Hoàng Nhi." Hốc mắt Lý Quả cũng đỏ lên, nhưng cố nén cho nước mắt rơi xuống, tại rất yếu ớt, chịu nổi ép buộc nào.

      "Tiểu thư, cần khách khi với Hoàng Nhi." Hoàng Nhi vội vàng , nước mắt rơi xuống, nàng chạy nhanh qua bên, sợ lại chọc thương tâm.

      Tri Vũ vội vàng bưng lên chén thuốc, sợ vừa vặn lại động khí, nếu ngất nữa tốt lắm.

      "Tiểu thư, uống thuốc trước ." Đây là chén thuốc bổ các nàng vừa mới nhanh chóng chuẩn bị xong.

      Lý Quả cảm kích gật đầu, may mà lúc này còn có người chăm sóc cho mình, nếu có lẽ chết rồi. -ledo- hơi uống hết bát thuốc bổ, liền cảm thấy dòng nước ấm chảy qua, thân thể còn lạnh như băng nữa.

      "Tiểu thư, nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta đều ở đây, nếu có gì ngài cứ căn dặn chúng ta." Quản gia Lâm vẫn im lặng, tại thấy khôi phục, mới nhàng .

      "Cảm ơn quản gia Lâm." cũng cảm kích hướng quản gia Lâm cười cười, giọng cảm ơn tạ.

      Quản gia Lâm thêm gì, chỉ cung kính hướng hành lễ, sau đó lui xuống. tại ông ta thể nán lại đây, còn có rất nhiều chuyện chờ ông ta làm đây.

      "Tiểu thư, nghỉ ngơi thêm ạ." Hoàng Nhi khôi phục bình tĩnh, vội vàng đỡ Lý Quả nằm xuống giường lần nữa.

      Lý Quả cũng từ chối, nằm lại xuống giường bao lâu, liền trầm trầm ngủ.

      Hoàng Nhi và Tri Vũ vẫn trông coi , cho đến tận hừng đông, mãi đến lúc Lý Quả tỉnh lại, mới dám tin tưởng ổn định, trong lòng mọi người mới vui sướng.



      "Tri Vũ, Hoàng Nhi, tôi muốn ra bên ngoài ngắm cảnh." Ngủ quá lâu liền cảm thấy thân thể mệt rã rời, khát khao được ra bên ngoài nhìn chút, hít thở khí mới mẻ, tinh thần tốt tâm tình mới có thể tốt lên được.

      Chương 234 thay đổi


      Hoàng Nhi và Tri Vũ liếc nhìn nhau rồi gật gật đầu, hai người nhanh chóng giúp mặc y phục, sau đó mới cẩn thận đỡ ra bên ngoài.

      "Tiểu thư, ngồi ở chỗ này nhé?" Tri Vũ sợ lâu mệt, liền căn dặn cung nữ đặt cái ghế dựa và cái bàn ở ngoài cửa.

      Lý Quả có ý kiến với sắp xếp của nàng, đối với ở nơi nào cũng như nhau, chỉ cần có thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài, nhìn trời xanh mây trắng, hô hấp khí tươi mới, rất vui vẻ rồi.

      "Tiểu thư." Hoàng Nhi đỡ ngồi xuống, liền bưng chén gì đó đưa cho .

      tiếp nhận, vừa nhìn lại là bát thuốc, song hề nửa câu, uống hơi hết sạch.

      Hoàng Nhi và Tri Vũ vốn tưởng rằng mình phải tốn nước bọt mới khuyên được Lý Quả ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng ngờ bụng lời của các nàng lại có đất dụng võ.

      "Tiểu thư, ăn chút điểm tâm ." Hoàng Nhi thấy nguyện ý ăn uống, khỏi vui sướng vạn phần,lập tức bảo các cung nữ bưng lên rất nhiều điểm tâm mà vẫn thích ăn, sau đó liền gắp cho .

      Lý Quả có ý kiến gì, tiếp nhận rồi chầm chậm ăn, mặc kệ có khẩu vị hay , cũng chẳng màng mình có đói bụng , vẫn tiếp tục nghe lời.

      Tri Vũ cảm thấy thích hợp, tiểu thư luôn rất có chủ kiến, nhưng tại lại nghe lời như thế, điều này khiến nàng có cảm giác rất bất an.

      "Tiểu thư, nếu ngài thích, vậy đừng ăn nữa." Nàng bất ngờ , sau đó hết sức chú ý quan sát biểu của .


      Quả nhiên ngoài dự đoán, lời của nàng và buông xuống, Lý Quả liền ngoan ngoãn đặt đĩa trong tay xuống, rầt nghe lời : "Được." Sau đó ngơ ngác nhìn xa xăm.

      Hoàng Nhi trợn mắt há hốc mồm, cho dù nàng có ngốc đến đâu, lúc này cũng nhận thấy điều gì đó, nhìn nhìn Lý Quả, lại nhìn nhìn Tri Vũ, liền giật mình hiểu ra, tiểu thư thay đổi rồi.

      Lý Quả cũng mặc kệ bọn họ nghĩ gì, chỉ là tim đập mạnh và loạn nhịp, ngẩn người nhìn bầu trời, hoặc là ngẩn ngơ nhìn tòa cung điện cách đó xa, cũng biết suy nghĩ cái gì, lúc nhìn cái gì đó như muốn nhìn cho nó nở hoa vậy.

      Tri Vũ và Hoàng Nhi cũng quấy rầy , chỉ là nghĩ mãi vẫn hiểu suy nghĩ của , khỏi thầm sốt ruột cùng lo lắng, nhưng lại biết giúp đỡ thế nào.

      Tiểu thư, làm sao vậy? Tiểu thư có thể nghĩ quẩn trong lòng hay ? Vậy phải làm sao bây giờ?
      Last edited by a moderator: 31/3/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 235: Mọi người lo lắng


      Lần bất động này của Lý Quả chính là ba ngày, ba ngày qua giống như rối gỗ, tùy ý các nàng sắp đặt, hoàn toàn có ý kiến gì, trừ bỏ mỗi ngày phải phơi nắng ở bên ngoài, hô hấp khí mới mẻ.

      Mặc Nhật Tỳ giống như mất tích, hề xuất , ba ngày ba đêm kia tựa như giấc mộng, mà chỉ là sủng hạnh nữ nhân, hoàn toàn để tâm.

      Mà Lý Quả cũng có bất kỳ biểu gì, khóc, ầm ĩ, mắng, lại càng tìm, biết suy nghĩ cái gì, hoàn toàn mất tự chủ vốn có, làm người ta đoán được tâm tư.

      "Quản gia Lâm, ông xem nên làm thế nào bây giờ? Cứ để tiểu thư như vậy cũng phải cách hay đâu." Lúc này Tri Vũ chẳng thể bình tĩnh nổi nữa, nàng thể tìm quản gia Lâm đến thương lượng chút, đề ra chủ ý gì đó.

      Quản gia Lâm đương nhiên cũng thu hết mọi hành động của Lý Quả vào trong mắt, -lê- ông ta cũng thầm sốt ruột, thậm chí còn từng cầu kiến xà vương, -qu- nhưng ông ta có gặp được xà vương. -d0n-

      Xà vương và tiểu thư làm sao vậy? Rốt cuộc giữa bọn họ xảy ra chuyện gì? Ba ngày ba đêm đó, có phải tiểu thư chọc giận Vương nên mới bị Vương lạnh nhạt hay ?

      "Tri Vũ nương, ta tìm Vương nhưng mà thể gặp được, bên phía tiểu thư các ngươi phải tốn nhiều tâm tư chút, giám sát chặt chẽ tiểu thư, đừng để tiểu thư làm chuyện điên rồ." Quản gia Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, .

      diiieeennnnda..,..nnnnn,,,le.....q...uy.....do,,,,,n

      Tri Vũ nghe xong, trong lòng càng lo lắng, ngay cả quản gia Lâm do Vương tự mình phái tới hầu hạ tiểu thư cũng gặp được, vậy xem ra nguy cơ tiểu thư bị đày vào lãnh cung là quá lớn, chừng ngày nào đó có người đến đuổi các nàng rời khỏi cung Phượng Thê nữa.

      "Nô tỳ biết." Nàng mặt đổi sắc cung kính , có vì tại Lý Quả thất thế mà có nửa điểm thất lễ.

      Quản gia Lâm rất vui mừng, trước kia có Hoàng Nhi, tại có Tri Vũ, ít nhất tiểu thư có người chăm sóc, điều này khiến ông ta rất yên tâm. -leqydn-

      "Tiểu thư, ngài cứ nhìn lên bầu trời, rốt cuộc là trời có cái gì thế ạ?"

      Hoàng Nhi nhịn nổi nữa, nàng cũng theo Lý Quả ngẩng đầu nhìn trời ba ngày, phát ngoại trừ có mấy đóa mây trắng bay, thỉnh thoảng có chim lượn qua chẳng còn gì cả, nàng liền buồn bực .

      Lý Quả khẽ giật mình, phục hồi tinh thần, rốt cục cũng hạ tầm mắt từ bầu trời xuống, bình tĩnh nhìn Hoàng Nhi, thản nhiên cười : " trời rất sạch , vô cùng thoải mái, hơn nữa còn rất đẹp, mênh mông vô tận."
      Chương 236: Hai người kỳ quái


      Bầu trời đẹp như vậy sao? Hoàng Nhi ngây ngẩn cả người, sau đó gắng sức nhìn lên trời, nhưng cho dù nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như lời tiểu thư ?

      Cái gì cũng chẳng có! Tiểu thư bị hoa mắt chăng? Hay là đầu có vấn đề ? Hoàng Nhi càng nghĩ càng kinh hãi, càng lo lắng vô cùng.

      "Tiểu thư, ngài sao chứ ạ?" Nàng cẩn thận hỏi, sợ sơ suất chút kích thích Lý Quả.

      Lý Quả mờ mịt nhìn nàng, có chút ý tứ của nàng, nhưng vẫn rất thành lắc đầu, bình tĩnh : "Chị sao."

      sao, Hoàng Nhi càng cảm thấy có vấn đề, trong lòng lại càng yên tâm nổi.

      "Tiểu thư, chúng ta vào nhà thôi." Nàng nghĩ lại để cho Lý Quả nhìn trời và ngắm tường cung nữa, bởi vì những nơi đó sắp nở hoa đến nơi rồi.

      "Ừ." hề chối từ, dịu ngoan , đứng dậy để nàng dìu mình quay về phòng.

      Đợi đến buổi tối lúc Lý Quả ngủ, Hoàng Nhi liền lôi kéo Tri Vũ, vẻ mặt cầu xin : "Tri Vũ tỷ tỷ, xong rồi, xong rồi, tiểu thư bị bệnh, có phải ngài ấy điên rồi ?" -lewyd0-

      Tri Vũ vừa nghe liền chấn động, nhưng đợi nghe Hoàng Nhi xong, nàng lại có chút dở khóc dở cười, vội vàng an ủi: "Tiểu thư sao đâu, chỉ là tại ngài ấy cần yên tĩnh, tiểu thư làm chuyện điên rồ, muội cứ yên tâm ."

      Hoàng Nhi bán tín bán nghi, xác định : " vậy chăng?"

      " , cứ hầu hạ tốt tiểu thư là được." Tri Vũ vội vàng gật đầu, cho nàng cam đoan.

      lam^&^nguyet^&^mính^&^ -*_*-^lequyd0n

      Lúc này, Hoàng Nhi mới yên lòng, chỉ có điều nàng cảm thấy tiểu thư càng đáng thương, càng thêm đồng cảm với tiểu thư.

      "Vương, ngài vẫn muốn gặp tiểu thư sao? Mấy ngày nay tiểu thư khỏe lắm, dường như thay đổi rồi." Quản gia Lâm ở trong cung của Mặc Nhật Tỳ, cung kính . -lqd0- Hôm nay cuối cùng ông ta nhìn thấy Vương, nhưng ông ta phát ra sắc mặt Vương cũng rất khó coi.

      Mặc Nhật Tỳ sao có thể biết tình hình của Lý Quả, cho dù tới, nhưng chuyện của nàng vẫn như lòng bàn tay.

      Nàng làm những gì, ăn những gì, khi nào ngủ, khi nào thức dậy, ngay cả mỗi câu nàng , đều biết rất . Chỉ là hiểu tại sao, mấy ngày nay tâm tình của đều rất tệ, từ sau khi chiếm được nàng, càng trở nên lạnh lùng hơn, triệu bất kỳ phi tử nào đến thị tẩm, ngoài ra còn thường xuyên uống rượu mình, lòng càng cảm thấy đơn.

      "Bổn vương biết, ngươi trở về , hầu hạ nàng cho tốt, nếu nàng có gì sơ xảy, các ngươi liền chôn cùng nàng ." cũng thèm liếc quản gia Lâm cái, chỉ ném ra những lời lạnh lẽo như băng.
      Chương 237: đến đây


      Quản gia Lâm khẽ rùng mình, đột nhiên ngộ ra, hóa ra phải Vương cần tiểu thư, mà là quá để ý, để ý đến cả chính cũng biết.

      "Vâng, lão nô ." Quản gia Lâm cung kính , nhanh chóng rời .

      Ông ta vừa , Mặc Nhật Tỳ vẫn biến sắc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng ông ta rời , biết suy nghĩ cái gì, sau đó đường cong mặt dần dịu xuống.

      Quả Quả, Quả Quả của , là chính thương tổn nàng, chết tiệt, ta gắt gao áp chế , sau đó làm chuyện đáng chết với nàng.

      "Ngươi vừa lòng ?" đột nhiên chuyện với khí.

      Sau đó sắc mặt lại biến lạnh, ha ha cười : "Vô cùng vừa lòng, mùi vị của nàng thơm, chẳng lẽ ngươi cảm nhận được?" -lequdo-

      Chết tiệt, chết tiệt! Sắc mặt Mặc Nhật Tỳ trở nên muôn màu muôn vẻ, nội tâm mâu thuẫn giãy dụa, nhưng việc đến nước này, có muốn cũng vô phương cứu chữa.

      Bây giờ Mặc Nhật Tỳ biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, muốn gặp nàng, nhưng lại dám, sợ dáng vẻ bình tĩnh của nàng. -leqydon- Nếu như nàng tức giận, vậy còn có cơ hội, nhưng mà giờ nàng quá bình tĩnh vui giận, cực kỳ khó nắm bắt.

      Song, chỉ giãy dụa và do dự trong chốc lát, liền biến mất, sắc mặt chỉ còn vẻ bình thản, giống như hạ quyết định.

      dididiênnn..,,,da,,..a,,,,,n.....le;;;;;'''',,,,quy.....do....,..nnn

      Đêm khuya, vận bộ trường bào trắng xuất ở cung Phượng Thê, đúng lúc Tri Vũ đứng ở bên cạnh giường trông Lý Quả ngủ, nhìn thấy đột nhiên xuất liền giật cả mình.

      Nàng vừa định hành lễ, Mặc Nhật Tỳ liền vươn tay ngăn cản, mà nàng cũng rất biết điều rời khỏi phòng. Vương lại đến nhìn tiểu thư, chỉ là tiểu thư hề hay biết.

      Tri Vũ vừa , Mặc Nhật Tỳ liền chậm rãi bước về phía giường Lý Quả ngủ say, lặng lẽ ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn dáng vẻ gầy yếu của nàng, ngàn lần đau lòng.

      "Quả Quả, xin lỗi, là ta tốt." lâu sau, mới hạ mắt, có chút thống khổ, giọng .

      nghe được, cũng biết đến đây, dáng vẻ im lặng say ngủ của hệt như lúc ban ngày, đều sống trong thế giới riêng của mình.

      run rẩy vươn tay, xoa mặt nàng, mấy ngày qua rốt cuộc nàng khôi phục huyết sắc, nhưng vẫn yếu đuối giống như sắp bị thổi bay bất cứ lúc nào.

      vẫn ngồi bất động, tham lam nhìn nàng, mãi đến khi chân trời hửng sáng, cho tới lúc biết mình cần phải . -leqyd0n- muốn cho nàng biết đến đây, muốn nàng mất hứng, muốn để nàng càng hận chính mình.
      Last edited by a moderator: 31/3/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 238: Mang thai


      "Vương, ngài đợi tiểu thư ạ?" Tri Vũ đột nhiên thấy Mặc Nhật Tỳ từ bên trong bước ra, liền kinh sợ, vội vàng hành lễ rồi cung kính dò hỏi.

      Mặc Nhật Tỳ nhàn nhạt hướng nàng gật đầu, sau đó mặt chút thay đổi : "Đừng cho nàng biết bổn vương tới, nhớ là phải chăm sóc tốt cho nàng, nàng muốn cái gì liền đưa cái đó."

      Vương vẫn là rất xem trọng tiểu thư, Vương chỉ cùng tiểu thư giận dỗi thôi, Vương đối xử với tiểu thư tốt, ngàn y trăm thuận, luôn lo lắng cho tiểu thư.

      "Nô tỳ tuân mệnh." Trong lòng Tri Vũ tràn đầy vui mừng, vội vàng .

      Lần này còn ai dám bất kính với tiểu thư đây? Ai còn dám ở bên ngoài bịa đặt? Sợ là ai dám đến cửa diễu võ dương oai nữa, mấy ngày qua ít phi tử đều có chút rục rịch, nghĩ tới cung Phượng Thê diễu võ dương oai đấy.

      Mặc Nhật Tỳ hơi hơi gật đầu, đương nhiên hiểu được ý nghĩ của Tri Vũ, kỳ đó cũng là trong những mục đích muốn tới nơi này, nhưng quan trọng nhất là nhớ nàng.

      "A, Vương..." Hoàng Nhi tỉnh ngủ liền chạy tới chăm sóc cho Lý Quả, ai ngờ vừa đến thấy Mặc Nhật Tỳ đứng đó, kinh ngạc nhịn được bật thốt lên.

      " giọng chút." Tri Vũ vội vàng che kín miệng nàng, mặt tái nhợt, giọng , bên còn thấp thỏm lo âu liếc sắc mặt chút thay đổi của Mặc Nhật Tỳ

      Hoàng Nhi nghe vậy, vội vàng gật đầu, dám thêm gì nữa, song ánh mắt vẫn sáng lấp lánh. Vương đến đây, như vậy tiểu thư nhất định vui vẻ. Đúng lúc nàng vừa nghĩ như vậy, bên trong liền truyền ra giọng ngái ngủ của Lý Quả: "Hoàng Nhi, em kêu gì thế? Ai tới vậy?"

      đợi Hoàng Nhi lên tiếng, Tri Vũ liền cướp lời: "Tiểu thư, là quản gia Lâm vừa tới nhưng lại rồi, tiểu thư dậy rồi ạ? Chúng nô tỳ lập tức vào hầu hạ ngài."

      Mặc Nhật Tỳ hướng về phía hai người gật đầu, sau đó lặng lẽ rời .

      vừa , Hoàng Nhi liền nhảy dựng lên, vừa định chuyện, lại bị Tri Vũ đè lại, chỉ nghe thấy Tri Vũ giọng : "Vương ra lệnh, đừng để tiểu thư biết Vương tới."


      Hả! Hoàng Nhi vừa rồi còn hưng phấn, nhưng nghe xong lại có chút kinh ngạc. Vương có ý gì vậy? Đến thăm tiểu thư thế nhưng vẫn cho tiểu thư biết, có ý gì với tiểu thư nhỉ?

      " cần nhiều lời, chuyện Vương tới đây được để cho tiểu thư biết. Được rồi, vào hầu hạ tiểu thư , đừng để xảy ra sai lầm." Tri Vũ vội dặn dò nàng, chuyện của tiểu thư và Vương đến lượt bọn họ quản.

      Hoàng Nhi có ngốc vẫn hiểu được ý tứ của Tri Vũ, tuy trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn rất nghe lời nàng, im lặng gật đầu, vào bên trong.

      "Hoàng Nhi, vừa rồi quản gia Lâm ở bên ngoài sao?" Trong phòng Lý Quả vẫn lười biếng nằm ở giường, mở nửa mắt lười biếng hỏi.

      "Tiểu thư, đúng thế ạ, còn có Tri Vũ tỷ tỷ nữa. Tiểu thư, có phải chúng em đánh thức ngài ?" Hoàng Nhi vội vàng viện cớ, chưa từng lừa gạt Lý Quả, nàng sợ bị tiểu thư nhìn ra.

      Lý Quả hề hoài nghi nàng, bởi vì chưa từng nghĩ thành đơn thuần như Hoàng Nhi lừa gạt mình, đó là điều thể, cho nên hề nghĩ nhiều.

      " có, chị ngủ đủ rồi, tự nhiên tỉnh thôi." hướng Hoàng Nhi cười cười, vội , sợ này có áp lực.

      Hoàng Nhi khỏi thở phào nhõm, may mà tiểu thư truy hỏi, bằng nàng nhất định lộ ra dấu vết, nàng vội vàng sang chuyện khác: "Tiểu thư, ngài có muốn ngồi dậy hay ?-didaleqydo- Chúng em chuẩn bị món ăn tiểu thư thích, giờ tiểu thư có đói bụng ?"

      "Ừ, đúng là chị có hơi đói bụng." đồng ý đáp rồi bò dậy.

      Hoàng Nhi vội vàng nâng dậy, hầu hạ rửa mặt thay y phục, sau đó mới đưa ra ngoài dùng đồ ăn.

      Ngày qua chẳng gợn sóng, Mặc Nhật Tỳ hề xuất nữa, mà tất cả phi tử trong cung dĩ nhiên cũng dám chạy đến cung Phượng Thê điều tra. Mọi người đều biết Vương đến thăm nàng cũng có nghĩa là nàng bị thất sủng, bởi vì cung Phượng Thê vì vậy mà đổi chủ, nàng vẫn sống tốt ở trong này, tất cả đãi ngộ đều hề thay đổi, ngược lại còn càng ngày càng tốt.

      tháng sau, Tri Vũ và Hoàng Nhi đều nghẹn lời nhìn tiểu thư càng ngày càng lười, mặt trời lên cao nhưng tiểu thư vẫn chưa thức dậy, ngủ đến mê man.

      "Tiểu thư, ngài có muốn dậy ăn chút gì trước ạ?" Hoàng Nhi khá to gan, khẽ lắc lắc Lý Quả, .

      Mấy ngày nay tiểu thư ăn rất ít, thậm chí còn chẳng muốn ăn, tất cả những món thích lúc trước bây giờ lại muốn động, hơn nữa còn ngủ khá nhiều, muốn dậy nhìn bầu trời, ra bên ngoài hô hấp khí mới mẻ.

      giờ, Lý Quả ngủ sâu, hoàn toàn muốn tỉnh, mơ màng nghe được lời Hoàng Nhi , nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, giọng : "Hoàng Nhi, đừng kêu nữa, chị muốn ăn, chị muốn ngủ, em đừng ầm ỹ nữa."

      muốn ăn? Hoàng Nhi trợn tròn mắt, ăn sao được? Nàng đồng ý.


      "Tiểu thư, ngài muốn ngủ cũng được, nhưng nhất định phải ăn cái gì đó, bằng đói mà." Nàng lắc lắc đầu, tiếp tục khuyên nhủ.

      Hoàng Nhi phiền phức quá , Lý Quả rất bất mãn nghĩ, tại chẳng muốn ăn gì cả, chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn ngủ, chỉ muốn yên tĩnh.

      "Xin em đó, Hoàng Nhi, đừng gọi chị nữa, chị chỉ muốn ngủ, ngủ thôi." Lý Quả xua xua tay giống như bực mình, sau đó xoay người, hề để ý đến nàng.

      Xong rồi, xong rồi, tiểu thư lại thay đổi, vậy phải làm sao bây giờ? Nàng kêu cũng vô dụng thôi. Hoàng Nhi nhất thời rầu rĩ, biết nên làm thế nào cho đúng.

      "Tri Vũ tỷ tỷ, làm sao bây giờ?" Tri Vũ luôn đứng ở bên cạnh nhìn, chuẩn bị giúp Lý Quả mặc y phục bất cứ lúc nào, nhưng sau khi Hoàng Nhi gọi được Lý Quả dậy liền như cầu cứu nhìn về phía nàng.

      Tri Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy đây phải là biện pháp, tiểu thư ăn cái gì chẳng phải là tuyệt thực à, chính là muốn sống nữa đó.Xong rồi, xong rồi, đây chính là chuyện lớn đó, tai nạn chết người đó.

      "Hoàng Nhi, muội trông coi ở trong này, ta bưng đồ ăn vào." Tri Vũ quyết định nhanh, sau đó vội vã ra ngoài.

      Hoàng Nhi vừa thấy Tri Vũ có biện pháp, trái tim lơ lửng liền đặt xuống, mặc kệ ra sao, chỉ cần tiểu thư khỏe mạnh là tốt rồi, nàng nên quấy rầy tiểu thư nữa.

      Chỉ chốc lát sau, Tri Vũ bưng cái khay lớn vào, phía có canh và vài món điểm tâm nho . Nàng đưa khay cho Hoàng Nhi, sau đó tự mình bưng chén canh lên, đến trước giường Lý Quả.

      "Tiểu thư, uống chút canh , như vậy mới tốt cho thân thể." Nàng giọng , cũng mặc kệ Lý Quả có nghe thấy , đặt bát đến sát miệng .

      Lý Quả vừa định ngủ tiếp có mùi đồ ăn bay vào trong mũi khiến cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, có chút khó chịu, lập tức buồn nôn.

      " cần, cần, tôi cần ăn, em mau mang ." mở to mắt nhìn lướt qua chén canh kia, nhíu mày vội vàng tránh xa, sau đó thúc giục các nàng mang .


      Vậy sao được? Tri Vũ khỏi lo lắng, đưa đến bên miệng mà tiểu thư còn chịu ăn, chuyện đó quá lớn rồi.

      "Tiểu thư, dù gì ngài cũng phải ăn chút, ngài muốn ăn gì ngài cứ cho nô tỳ, nô tỳ lập tức làm." Nàng có chút cầu xin, sợ Lý Quả có gì bất trắc, Vương nhất định tha cho các nàng.

      " ăn, ăn, ăn." Gần như bốc đồng, tức giận , vẻ mặt mất hứng, sau đó lại quay đầu ngủ tiếp.

      Chén canh tay Tri Vũ suýt chút nữa là đổ hết, may mà nàng cẩn thận, sợ tới mức nàng vội vàng thu bát canh về, sợ hất lên người Lý Quả.

      "Tiểu thư." Tri Vũ bất đắc dĩ gọi, liếc Hoàng Nhi cái, cảm thấy lần này xong rồi, tiểu thư luôn tốt tính giờ giận rồi.

      "Làm sao bây giờ? Tiểu thư bị làm sao vậy?" Hoàng Nhi sốt ruột, bưng khay vòng vòng, miệng lẩm bẩm.

      Tri Vũ cũng biết phải làm sao, hai người cực kỳ lo lắng, buổi sáng tiểu thư chưa ăn, giữa trưa cũng chưa ăn, sớm đói bụng rồi nhưng tiểu thư vẫn chẳng muốn ăn cơm.

      "Ta tìm quản gia Lâm." Hoàng Nhi cái khó ló cái khôn, đột nhiên nghĩ tới quản gia Lâm, liền vội vàng với Tri Vũ, sau đó đưa khay cho nàng rồi chạy ra ngoài.

      Bây giờ Tri Vũ chỉ biết trông cậy vào quản gia Lâm, lo lắng đứng bên cạnh trông coi, vừa nhìn Lý Quả say ngủ vừa ngó ra bên ngoài, biết có bao nhiêu sốt ruột.

      bao lâu, quản gia Lâm và Hoàng Nhi liền trước sau vào, vừa thấy dáng vẻ ngủ say của Lý Quả, quản gia Lâm chỉ biết im lặng, ông ta cũng tình trạng của Lý Quả.

      "Quản gia Lâm, vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu thư chịu ăn gì cả." Tri Vũ nhìn ông ta giống như cầu cứu , đặt hết hi vọng lên người ông ta.

      Quản gia Lâm hướng nàng gật gật đầu, sau đó giọng cung kính với Lý Quả còn ngủ say: "Tiểu thư, có phải ngài khỏe ? Hay là mời thái y đến kiểm tra? ăn gì là được đâu, tiểu thư đói chết đó."

      Đợi ông ta hết, lúc lâu sau, Lý Quả mới hơi hơi mở mắt, có chút bực mình : "Đừng tới phiền tôi, tôi muốn ăn, mau mang những thứ đó , nếu tôi nôn đó." xong, sắc mặt hơi thay đổi.

      vừa dứt lời, đám người quản gia Lâm liền chấn động, vốn cho rằng tiểu thư là tuyệt thực, nhưng ngàn lần ngờ tiểu thư vừa thấy đồ ăn liền nôn, đây chính là đại đấy.

      "Tri Vũ, Hoàng Nhi, các ngươi trông coi tiểu thư, ta lập tức gọi thái y, thuận tiện thông báo cho Vương." Quản gia Lâm cảm thấy được tình thế nghiêm trọng, lập tức sắp xếp, sau đó vội vã rời .

      Sau khi ông ta rồi, Tri Vũ và Hoàng Nhi đều thấp thỏm lo âu, lo lắng sợ hãi nhìn Lý Quả ngủ đến mê man, biết nên làm thế nào cho đúng.

      "Tiểu thư, ngài nhất định phải có việc gì đấy." Hoàng Nhi quỳ gối trước giường , đôi mắt hồng hồng, nàng cực kỳ sợ hãi Lý Quả xuất chuyện gì, vô cùng sợ hãi.

      Tri Vũ đứng bên, yên lặng , nàng biết nên cái gì, phải nàng có lòng đồng cảm, mà là nàng tập mãi thành quen, thấy rất nhiều chuyện như vậy.

      "Tri Vũ tỷ tỷ, tiểu thư có việc gì đâu." Nàng quay đầu hỏi Tri Vũ, nhịn được lệ rơi đầy mặt, khổ sở thôi.

      "Tiểu thư nhất định có việc gì, muội đừng lo lắng, đại phu đến ngay thôi." Tri Vũ chỉ có thể an ủi như vậy, kiềm được cũng nhiễm phải chút bi thương.

      Bởi vì lời của nàng mà Hoàng Nhi dũng cảm hơn chút, dùng sức gật đầu : "Tiểu thư nhất định sao, Hoàng Nhi tin tưởng tiểu thư ổn thôi."

      Tri Vũ gật đầu, dám nhìn chủ tớ hai người. Mà lúc này, quản gia Lâm vội vàng mời thái y cũng quay lại, ông ta vừa phái người đến cung của Vương để bẩm báo, chính ông cũng lo lắng bất an, biết Vương có thể đến hay , tiểu thư có thể ổn hay ?

      "Thái y đến rồi, thái y đến rồi, mau để thái y xem bệnh." Quản gia Lâm vừa tiến vào liền vội vàng , để Hoàng Nhi tránh ra cho thái y lập tức xem bệnh cho Lý Quả.


      Hoàng Nhi tránh sang bên cạnh, lo lắng nhìn thái y, lại nhìn Lý Quả ngủ say, cực kỳ bất an.

      Thái y nhìn lướt qua thấy mọi người lo lắng, dĩ nhiên cũng dám chậm trễ, vội vàng bắt mạch cho Lý Quả, tay ông vừa mới đặt lên cổ tay Lý Quả chưa tới phút, vẻ mặt bình tĩnh đột nhiên lên chút vui mừng.

      "Thái y, sao rồi?"

      "Thái y, tiểu thư nhà ta làm sao vậy?"

      "Thái y, tiểu thư mắc bệnh gì thế?"

      Ba người quản gia Lâm, Hoàng Nhi và Tri Vũ vừa thấy sắc mặt của ông ta, trong lòng liền bất an, gấp gáp hỏi, thân thể sắp tiến tới trước mặt thái y rồi.

      Sau khi bắt mạch cẩn thận, thái y liền đặt tay Lý Quả xuống, sau đó thoải mái đứng lên, chậm rãi nhìn thoáng qua mọi người, cười : "Tiểu thư có bệnh, mà là có thai."

      có bệnh? Có thai ?

      Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn kịp phản ứng, sững sờ nhìn ông ta , sau đó lại liếc nhau, lời này của thái y là có ý gì?

      "Thái y, ông là?" Quản gia Lâm phản ứng nhanh nhất, vẻ mặt thay đổi liên tục, xác định hỏi.

      Thái y vui mừng gật đầu, cười : "Tiểu thư có bệnh gì cả, chính là có thai, mang thai."

      Cái gì? Mang thai ?

      Những lời này tựa như trái bom nổ vang trong tim mọi người, bọn họ đều thể tin được, đều há hốc mồm. -lequdo- Trời ạ, trời ạ, đây là chăng? Tiểu thư phải bị bệnh, mà là mang thai rồi.

      "Nhưng, nhưng tiểu thư ăn gì cả." Hoàng Nhi lắp bắp , hoàn toàn thể tin được tiểu thư có bộ dạng này lại vì mang thai.

      "Giai đoạn đầu, phản ứng của thai phụ là có khẩu vị, tính tình có hơi thất thường, lát nữa ta ít thuốc an thai." Thái y cười tít mắt , ràng thấy được vốn là việc mà thôi.

      Tri Vũ lại thào tự : "Tiểu thư vẫn ngủ, chịu thức dậy."

      "Đó là tượng bình thường, có vài thai phụ như vậy, dần dần khá lên." Thái y hồ hởi , đây là việc vui, cũng đâu phải là bệnh phiền toái gì, cho nên tâm tình ông ta rất tốt.

      "Ta, ta muốn bẩm báo Vương." Rốt cuộc quản gia Lâm cũng mừng rỡ như điên, vô cùng kích động , sau đó chạy như bay.

      Hoàng Nhi và Tri Vũ giống như còn trong mộng ảo, hai người vẫn nhìn nhau, lúc lâu sau, Hoàng Nhi mới ngơ ngác hỏi: "Tiểu thư mang thai sao?"

      Tri Vũ gật gật đầu, sau đó nét mặt chậm rãi thay đổi, là cực kỳ vui mừng.

      "Tiểu thư mang thai rồi."

      Vẻ mặt ngơ ngác của Hoàng Nhi dần thay đổi, đột nhiên vô cùng kích động, tay chân run rẩy, cuối cùng khống chế được bản thân, lập tức lao tới trước giường của Lý Quả.

      "Tiểu thư, tiểu thư, ngài mang thai rồi, ngài có cục cưng rồi." Nàng kích động nằm úp sấp, kêu to với Lý Quả.

      Nhưng là Lý Quả hề nghe thấy, vừa rồi cực kỳ ầm ỹ, lựa chọn xem , là khó chịu, chỉ muốn ngủ, muốn nghĩ đến bất kỳ điều gì.

      "Hoàng Nhi, đừng đánh thức tiểu thư, trước tiên cứ để tiểu thư ngủ , chúng ta chuẩn bị sắc thuốc thôi." Tri Vũ vội vàng giữ lấy Hoàng Nhi, khẽ cười .

      Lúc này Hoàng Nhi mới nhớ tới thái y còn ở đây, liền ngượng ngùng nở nụ cười, nhanh chóng đứng lên, cúi người thấp với thái y, vui sướng : "Cảm ơn thái y."

      Thái y coi như thấy màn đó, cũng hề để ý, mỉm cười gật đầu, kê đơn thuốc, dặn dò các nàng vài chuyện cần chú ý, rồi mới rời .

      Sau khi các nàng tiễn bước thái y, hai nữ nhân liền bắt đầu bận rộn, Hoàng Nhi trông coi Lý Quả, còn Tri Vũ nhanh chóng sắc thuốc và chuẩn bị chút điểm tâm.
      Last edited by a moderator: 30/9/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 239: Thái độ của


      "Ngươi cái gì? Nàng mang thai rồi?" Ngồi ở vương vị, Mặc Nhật Tỳ vô cùng khiếp sợ, vụt đứng lên, trợn mắt dám tin nhìn quản gia Lâm ở phía dưới, thất thanh kêu lên.

      Quản gia Lâm vẫn mang vẻ mặt vui mừng, ngừng gật đầu, cung kính : "Vương, đúng là tiểu thư mang thai, vừa rồi thái y đến chẩn đoán rồi, là ."

      Nàng mang thai, nàng mang thai rồi! phải Mặc Nhật Tỳ chưa từng nghĩ qua, nhưng lúc ngày đó bất ngờ ập tới vẫn bị tin tức vĩ đại này làm chấn động, biết làm sao, thậm chí còn hơi thất lễ.

      "Vương, tiểu thư chịu ăn cái gì, chỉ thích ngủ, chúng nô tài hết sức lo lắng ạ."

      Ngoại trừ bẩm báo cho Mặc Nhật Tỳ tin tức Lý Quả mang thai, quản gia Lâm cũng muốn Vương thăm tiểu thư chút. Nữ nhân mang thai là lớn nhất mà!

      Khiếp sợ qua chính là kích động, mặc dù có vô số nữ nhân, nhưng nữ nhân nào có thể có được con nối dòng của , phải các nàng thể hoài thai, mà là vốn cho các nàng có cơ hội mang thai.-ledon- Trừ bỏ nàng!

      Hài tử của , hài tử của nàng, hài tử của bọn họ!

      Đứa bé vừa mới được thai nghén lại khiến sinh ra rất nhiều suy nghĩ miên man, còn cực kỳ khát vọng nữa.


      "Ngươi về trước chăm sóc tốt cho nàng, nàng muốn cái gì liền đưa cái đó, đưa hết mọi thứ tốt nhất trong cung qua đấy, phái thái y chuyên môn chăm sóc thân thể của nàng. Con nối dõi của bổn vương được có gì sơ xuất, bằng các ngươi đều phải chôn cùng." lúc lâu sau, Mặc Nhật Tỳ mới hồi phục lại tinh thần, nghiêm khắc với quản gia Lâm.

      Quản gia Lâm hề sợ hãi bởi uy nghiêm trong giọng của Vương, ngược lại còn vô cùng kích động, ông ta nhìn ra được Vương rất coi trọng tiểu xà vương tương lai này, cũng rất coi trọng tiểu thư.

      "Dạ, Vương." Ông ta cung kính , cũng hết sức nghiêm túc.

      Mặc Nhật Tỳ gật đầu, phất phất tay, bình tĩnh : "Ngươi ."

      Hả?! Cứ như vậy là xong sao? Quản gia Lâm có chút kinh ngạc, Vương định gặp tiểu thư sao? -lequdon- Chỉ thế này thôi? Vậy ông ta trở về phải với tiểu thư thế nào đây?

      Song, ông ta cũng dám nhiều lời, vội vàng hành lễ sau đó nhanh chóng lui xuống. Ông ta còn phải mau mau trở về chăm sóc tốt cho tiểu thư, ông ta chắc sau khi tiểu thư biết mình mang thai có thể trở nên kích động nữa? Hoặc là muốn hài tử trong bụng? Chỉ cần vừa nghĩ đến dáng vẻ hơn tháng trước kia của tiểu thư, ông ta liền vô cùng lo lắng, vui sướng lập tức bị xua ít.
      Last edited by a moderator: 30/9/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :