1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 216: qua đêm ở nơi khác


      "Tôi chịu nổi, tôi chịu nổi."

      Qua tiếp năm ngày, bên trong cung Phượng Thê lại truyền ra tiếng rên hữu khí vô l><ê lực như vậy. Mọi người trong cung Phượng Thê cần nhìn cũng biết, ngoại trừ Lý Quả q?ú?ý chẳng còn ai phát ra thanh như thế nữa đ.o.ôn.

      Tri Vũ và Hoàng Nhi liếc nhìn nhau, chưa từng thấy qua chủ tử luôn hoạt bát, sôi nổi lại chỉ muốn được ra ngoài mỗi ngày như vậy. Mà Vương cũng rất kỳ quái, lại giam lỏng tiểu thư, chẳng hề quan tâm, đặc biệt hơn là, trước kia còn hay tới vào nửa đêm, tại ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy, giống như quên mất tiểu thư.

      "Tri Vũ tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc Vương bị làm sao vậy? hề đến thăm tiểu thư nữa." Chỉ có ở nơi có Lý Quả, lúc Lý Quả nghe được, Hoàng Nhi mới dám lớn mật hỏi, vì Tri Vũ còn quen thuộc hoàng cung này hơn nàng.
      d[d,iên,nlkda,fnnn,l/ê?lê,,,,,q,,4,....đ=0=n

      "Ta cũng biết, nhưng ta nghe gần đây Vương luôn qua đêm ở chỗ Hoa phi, Dung phi và Vũ phi, nhưng lại đến chỗ của tiểu thư." Tri Vũ cũng là nghe người khác , bây giờ ba vị nương nương cực kỳ được sủng ái, Vương đều là thay phiên đến chỗ các nàng.

      Vẻ mặt Hoàng Nhi khó hiểu, nhưng nàng cũng có cách nào khác, chỉ là tiểu thư cứ kêu nhàm chán mỗi ngày, nàng sắp dỗ được rồi.

      "Hoàng Nhi, việc này phải nô tỳ như chúng ta có thể quản được, chỉ cần hầu d;i;en,en hạ tốt tiểu thư, chuyện của tiểu thư chỉ có đ,4,n tiểu thư và Vương tự mình giải quyết, chúng ta cũng chẳng l,lê,ê giúp được gì." Tri Vũ thấy quá quy,qúy nhiều ai oán, thù hận, bi ai trong cung, sớm còn tâm đồng cảm rồi, ngay cả bản thân đ,đ.ôn,ôn nàng còn lo chưa xong nữa.

      "Tội nghiệp tiểu thư, hi vọng Vương đừng quên tiểu thư, sớm tới thăm ngài ấy chút." Hoàng Nhi vẫn rất ngây thơ cầu nguyện.

      Nàng thích tiểu thư, cảm thấy tiểu thư và Vương phải ở cùng nhau mới đúng.

      Tri Vũ lắc đầu, thêm gì nữa.

      Mà hai nàng đều biết, Lý Quả có nghe được lời của họ, nhưng hề khổ sở bi thương như trong tưởng tượng của họ, mà chỉ cảm thấy khó hiểu.

      Khi nào đắc tội với ta chứ? thế còn cho ra ngoài? còn chưa gặp qua ta mà, lại gặp phải chuyện kỳ quái vậy.
      d,,,,iễ,,,nđ2à,,,,n....-.-l,,,,lê,....qu?4,,,,đ>ô>n..,,,,n

      Vị Vương trong truyền thuyết kia, chẳng những thần bí mà tính tình còn cổ quái, hỉ nộ vô thường, dễ ở chung, nhất định dễ dàng. hạ kết luận như vậy trong lòng, dù sao cũng thích.

      "Tiểu thư, ngủ ạ." Sau khi Tri Vũ và Hoàng Nhi hầu hạ nằm giường xong, vội vàng .
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 217: Đêm khuya hoan ái


      "Lát nữa hai người cũng mau nghỉ , cần trông chừng tôi, mấy ngày qua hai người cũng mệt mỏi rồi, dù sao cũng chẳng có chuyện gì, các nghỉ ngơi thôi." Lý Quả ngáp cái, nhắm mắt lại, sau đó với bọn họ.

      Tri Vũ và Hoàng Nhi nghe như thế, cực kỳ cao hứng, vội vàng gật đầu đáp ứng, nhìn chìm sâu vào giấc ngủ, mới yên tâm cùng nhau rời .

      Bọn họ chân trước vừa , sau lưng Lý Quả đột nhiên mở mắt, tròng mắt đảo quanh vòng, liền ngồi dậy, tìm giày và áo khoác, rồi giống như tên trộm lén lút ra khỏi phòng, hướng ra bên ngoài.


      đúng là vô cùng may mắn, có lẽ mấy ngày qua vì rất biết điều ở trong phòng, nên cảnh vệ mới buông lỏng cảnh giác, bao lâu, chuồn khỏi cung Phượng Thê thành công, thuận lợi trốn ra bên ngoài.

      Chỉ là, bây giờ ở đâu vậy? Trốn ở góc tường của tòa cung điện cách cung Phượng Thê xa, ớI_3 Lý Quả mờ mịt, trái xem phải nhìn, do dự trong chốc lát, liền q.l-u-l-y hành động. Nếu động chỉ sợ người trong cung Phượng Thê phát mất tích, lập tức tìm, d,o,n chạy cũng thoát.

      Sau hồi lung tung, chân nam đá chân chiêu, hoàn toàn bị mất phương hướng rồi, rốt cuộc tìm thấy đường về cung Phượng Thê, càng biết mình ở đâu. Thế nhưng, phát mình lạc vào tòa cung điện cực kỳ xa hoa, còn đẹp hơn rất nhiều so với cung mình ở.

      Woa, đây là cung nào thế? quá tò mò, lén lút tránh thoát thị vệ, lang thang trong cung điện, sau đó dừng lại trước gian phòng lớn nhất, bên trong chiếu ra ánh nến mờ ảo, cực kỳ mê hoặc. nhịn được lén lút đẩy cửa ra, vào.


      "Ưm, a..." Đột nhiên, từng tiếng rên uyển chuyển truyền vào trong tai, Lý Quả sợ tới mức cứng ngắc, dám động đậy.

      Theo sau là tiếng thở dốc, cực kỳ đặc biệt, làm người ta có chút ý nghĩ kỳ quái, hơn nữa còn có loại cảm giác quen thuộc.

      Đầu 'ong' lên tiếng, biết đây là thanh và hành động gì rồi!

      , , trong lúc vô ý lại đụng phải chuyện tốt của người ta, đúng là có duyên diễn với chuyện này mà, lần đầu đ,đàn,àn tiên là nhìn thấy Mặc Nhật Tỳ cùng Ngu Cơ, lần l,.,lê...ê này là ai đây? Cung điện này của ai vậy? Người đàn ông q,úy,úy đó là ai? khó nhịn nổi tò mò đ,0,đôn,n.
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 218: Quá mê hồn


      "A, a, ta..." Tiếng rên đột nhiên cao vút, giống như đạt tới điểm kích tình, người kia chịu nổi cảm giác mãnh liệt đó, mới rên lớn tiếng như thế.

      quá mất hồn!

      Nam tử kia gì, chỉ thở hổn hển, ngừng chuyển động, tràn đầy mười phần tinh lực.

      Lúc này, Lý Quả thích ứng được bóng tối trong phòng, phát bên ngoài có ngọn nến nhu hòa, còn bên trong chỉ có bóng tối. Lọt L^^lê vào trong tầm mắt là đồ trang trí xa hoa, đồ trân bảo q,qu4,úy, đồ dùng tốt nhất, so với cung Phượng Thê ở, nơi d?ô?n đây mới là chân chính xa hoa.

      Rốt cuộc là ai ở đây thế?

      Lý Quả trốn góc, trong lòng tiến hành giao chiến, biết có nên vào coi lén chút hay , song lại lo lắng bị phát , tiến thoái lưỡng nan. Trong lúc biết làm sao, bên trong lại truyền đến tiếng kêu kinh thiên động địa.

      "Vương, Vương, , được..." thanh nũng nịu mất hồn kia lại vang lên, kêu la tuyệt thẹn thùng.

      Lý Quả chỉ vì tiếng gọi đó mà sững sờ, vẻ mặt biến đổi, Vương? Chính là người trong truyền thuyết đó? Người mà năm lần bảy lượt gặp được? Mà bây giờ ta ở bên trong?


      Lần này, tâm động, rất muốn gặp vị Vương thần bí kia lần, muốn xem dáng vẻ ta như thế nào.

      chẳng hề do dự, lén lút mò tới bên trong phòng, lại dám gây tiếng động lớn, bèn sử dụng cả tay chân, chuyên chọn chỗ tối bò qua, trong lòng khẩn trương, toát cả mồ hôi.

      Cùng lúc này, chiếc giường lớn siêu xa hoa trong phòng, nam nữ tiến hành đại chiến kịch liệt, nàng kia thở gấp liên tục, tựa như bạch tuộc gắt gao ôm chặt người nam nhân, sống chết chịu buông ra.

      Nam nhân người nàng bày d[diên]i,ễn, ra vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có tiếng thở dốc đ.a,,n mới có thể biết thế giới nội tâm của , ánh mắt lạnh l,,,lê...ê như băng nhìn nữ tử mê loạn ở dưới thân, động đ.,o,.n. tác vô cùng nặng nề.

      Vũ phi cảm thấy mình sắp chịu nổi rồi, mỗi lần đều như vậy, linh hồn sắp xuất ra, nhưng lại luyến tiếc cơ hội này, cảm giác này, bị ép buộc đến chết sống lại.

      "Vương, Vương..." Nàng chỉ có thể mê luyến gọi nam nhân mà mình nhất như vậy.

      Lý Quả bò rất chậm, mỗi bước đều khiến mồ hôi đầm đìa d>ie<i,ễn,nhưng phải vì mất tự nhiên, mà là sợ bị phát đ,,a><àn. Người ta trình diễn xuân cung đồ l.e,le, gì gì đó cũng đâu liên quan đến , chỉ là rất tò mò về quý vị Vương kia, thể mạo hiểm bò vào don diện kiến.
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727Elise Tuyen thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 219: Xuân cung đồ miễn phí


      Tục ngữ , lòng hiếu kỳ có thể giết chết cái mèo. tại, chính là con mèo đó, vì nhất thời hiếu kỳ, nên làm chuyện mạo hiểm.

      Gần đây đường làm quan của Vũ phi rộng mở, bởi vì mời vị tiểu thư thần bí kia tiến cung dùng cơm, nàng ta liền gặp may. Vương liên tục qua đêm ở chỗ nàng ta, nếu là triệu nàng ta thị tẩm, đây chính là chuyện chưa từng có, nàng ta cảm kích vị tiểu thư kia.

      "Vương..." Vũ phi thầm uyển chuyển, mặt mày hàm xuân, chỉ cần nhớ kỹ tên này, nàng ta liền cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy mỹ mãn, còn cầu gì.

      Mặc Nhật Tỳ lạnh lùng nhìn nữ nhân hạ giọng cầu xin ở dưới thân mình, trong lòng có nửa điểm gợn sóng, càng thèm để tâm. -lequdo-Chẳng qua là chỉ muốn phát tiết dục vọng theo bản năng mà thôi, nữ nhân cùng lắm là món đồ chơi, gọi đến, đuổi .

      Vũ phi cũng ngại Vương lạnh lùng, bởi vì Vương đối với bất kỳ phi tử nào cũng đều như vậy, chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt khác của , ngay cả tươi cười cũng rất hiếm, cho nên nàng ta ngại khi người nam nhân phía có vẻ mặt đó.

      Sau hồi đấu tranh, rốt cục Lý Quả cũng run rẩy lén lút bò vào trong phòng, nâng mắt nhìn qua, đằng sau màn trướng, hai thân thể như như dưới ánh nến lờ mờ, khó bề phân biệt, tiếng thở dốc dứt bên tai.


      Tạo nghiệt mà! dám chắc bị đau mắt hột đây, vậy mà nhìn lén xuân cung đồ sống của người khác, hề có loại ham mê đặc biệt ấy đâu, bị ép đó. Được rồi, thừa nhận, có chút tò mò, thậm chí là hơi hưng phấn.

      Thế nhưng, chỉ thấy bóng lưng cường tráng của người đàn ông kia, lại thấy mặt, biết người phụ nữ dưới thân ta là ai vì bọn họ đều đưa lưng về phía .

      Quay lại , quay lại cho tôi xem với! kích động điên cuồng gào thét ở trong lòng, biết là bọn họ thể nghe được, cho nên lại lén lút thay đổi vị trí, như vậy dễ dàng thấy được chút.

      Nhưng mà, chẳng hề hay biết, ngay tại lúc hò hét trong lòng, tâm Mặc Nhật Tỳ vừa động, lập tức cảm nhận được trong phòng có thêm người. lặng yên tiếng động hướng về phía góc dưới nào đó trong bóng đêm, vừa khéo là lúc Lý Quả di chuyển, cho nên hề phát ra.

      Cuối cùng tìm được vị trí tốt, bắt đầu hưng trí bừng bừng xem biểu diễn, cái nhìn này quan trọng, giường lớn đôi nam nữ thay đổi vị trí, biến thành nam dưới nữ , mà nữ nhân kia mềm mại xương lay động ở người nam nhân.









      Chương 220: Xem rất hay đó


      Mặc Nhật Tỳ híp mắt, xuyên thấu qua màn giường vừa dày vừa nặng nhìn về phía nào đó, kinh ngạc phát hóa ra là Lý Quả bị chính mình vắng vẻ, nàng lại dám bất ngờ xuất ở trong này.

      Nữ nhân chết tiệt này ở trong cung Phượng Tê nghỉ ngơi, trễ thế này còn chạy đến tẩm cung của làm gì? Ai cho phép nàng rời khỏi cung Phượng Tê? Ai để cho nàng chạy trốn ? càng nghĩ càng vui, sắc mặt càng thêm khó coi, thân thể bởi vì phẫn nộ mà di động càng thêm kịch liệt.

      "A, a, Vương, Vương, thiếp được, được rồi." Vũ phi ngồi ở người , miệng khô lưỡi khô, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất, còn có cầu xin nữa.

      Mặc Nhật Tỳ hoàn toàn để ý tới nữ nhân ở người, trong nháy mắt nhìn thấy Lý Quả, biết vì sao có chút chột dạ, có chút muốn để nàng nhìn thấy màn này, cho nên rất tức giận, vô cùng mất hứng.

      Vũ phi hề phát ra bất thường, nàng ta hoàn toàn sa vào trong mê loạn, chỉ còn sót lại cảm giác kích động trong thân thể.


      Quá sảng khoái, quá hay, kinh điển! Lý Quả ở bên xem đến mê mẩn, đại chiến kịch liệt, khỏi thè lưỡi, tiếp tục nhìn chớp mắt, nước miếng đều sắp chảy ra rồi.

      nghĩ tới lại hay như vậy, lần trước nhìn trận chiến giữa Mặc Nhật Tỳ cùng Ngu Cơ, chưa hề chuẩn bị tâm lý, cho nên nhất thời khống chế được, bây giờ rất hối hận đấy. Những cơ hội như vậy rất khó có được, sao có thể biết thưởng thức đây.

      Trong khi thầm tự trách, say sưa xem diễn, Mặc Nhật Tỳ bởi vì nhìn thấu tâm tư của nên làm nữa.

      "Xuống dưới, ngươi có thể trở về rồi." đột nhiên lạnh lùng với Vũ phi vẫn còn đắm chìm trong dục vọng.

      Vũ phi nghe thấy lời , vẫn liên tục thở dốc như cũ, gắt gao ghé vào người , toàn bộ khuôn mặt tinh mỹ ửng hồng.

      "Xuống dưới." Mặc Nhật Tỳ thấy nàng ta nghe được, lập tức nổi giận quát, sau đó vươn tay đẩy nàng ta lăn mạnh từ người mình xuống đất. -lequydon-

      "Á..." Vũ phi bất ngờ kịp phòng bị ngã lăn từ giường xuống đất, toàn thân trơn bóng lộ ra vẻ mặt mê mang lúng túng, đáng thương nhìn .

      "Lập tức cút cho bổn vương." Mặc Nhật Tỳ cũng thèm liếc nàng ta cái, lãnh khốc vô tình quát.

      Tiếng hét đó giống như sấm nổ, Vũ phi lập tức tỉnh táo, sợ tới mức thân thể lả lướt run rẩy, vội vàng tìm y phục của mình.




      Chương 221: Sao lại là


      Sau đó, vài người từ ngoài cửa nối đuôi nhau mà, hai lời liền mang Vũ phi y phục chỉnh tề , rồi đóng cửa lại, chỉ để lại mình Mặc Nhật Tỳ.

      Lý Quả bị chấn động, sợ tới mức dám thở ra, vì sao hai người làm việc tốt vậy mà đột nhiên trở mặt rồi? Kỳ quái, tuy hiểu nhưng chỉ có thể trốn tránh, đợi những người kia hết, mới chợt phát ra chuyện bất lợi cho mình.

      Mọi người rồi ra ngoài thế nào đây? Đều do xem quá say mê, nhanh chóng rời , tại hay rồi, nơi này chỉ còn mỗi vị Vương kia, nếu tại chuồn , có thể bị phát hay ? trái lo phải nghĩ, quyết định vẫn là đợi người kia ngủ say, liền lén lút bò ra .

      Nằm ở giường, Mặc Nhật Tỳ giống như ngủ say, hề nhúc nhích, cứ nằm im như vậy, giống như trận vận động ban nãy khiến cho vô cùng mệt mỏi, cho nên rất lâu rất lâu vẫn động đậy.


      Lý Quả quỳ rạp mặt đất đợi hồi lâu, mặt đất lạnh lẽo, lại nằm sấp xuống theo tư thế bất lương, rất nhanh liền cảm thấy khó chịu. Quan sát thấy vị Vương nằm giường kia vẫn hề có động tĩnh gì, liền cho rằng người kia vì mệt quá mà ngủ thiếp .

      thôi! Trong lòng vừa động, liền lén lút bò men theo đường vừa , bên cẩn thận cảnh giác, bên sốt ruột nghĩ muốn rời khỏi nơi này. Nhưng là, lúc bò ra, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó bị vật nặng áp chế.

      "Á..." phản xạ có điều kiện hét chói tai, hoa chân múa tay muốn đẩy trọng vật người ra, rồi hoảng sợ phát , đè ở người là người chứ phải vật.

      "Im miệng." Mặc Nhật Tỳ phẫn nộ gầm , cứng rắn giữ chặt tay chân của khiến thể nhúc nhích.-lequydo-

      Giọng rất quen thuộc! Bình tĩnh lại liền cảm thấy giọng ở bên tai vô cùng quen thuộc, kinh ngạc lúc liền nhìn về phía người kia, nhất thời vô cùng khiếp sợ. Trời ạ, đè ở người phải ai khác mà đúng là ta, Mặc Nhật Tỳ!

      ", , sao lại là ?" lắp bắp , vẻ mặt thể tin được, tim đập như sấm.

      Sắc mặt Mặc Nhật Tỳ rất khó coi, chuyện tốt thường xuyên bị nàng phá đám còn chưa tính, nàng lại dám coi thường mệnh lệnh của lén lút chuồn , điều này làm cho phát đại hỏa.

      " làm sao vậy? Sắc mặt khó coi, đúng, đúng, đó..." Đụng phải người quen là Mặc Nhật Tỳ, đầu tiên rất vui mừng, sau đó lại cảm thấy thích hợp, lập tức nên lời.
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      Friendangel2727Elise Tuyen thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 222: Đồ ngu ngốc


      Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ sắp phun lửa rồi, nàng còn để ý đến nữ nhân kia sao? Sao nàng tự hỏi hoàn cảnh của mình chút? Nàng có biết chọc giận hay ?

      "Đúng rồi Mặc Nhật Tỳ, sao lại ở đây?" vẫn chưa biết tại mình rất nguy hiểm, thấy ở đây liền cảm thấy kỳ quái, khỏi mở to hai mắt hỏi.

      Mặc Nhật Tỳ trừng , gì, nhếch môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm .

      "Này, sao gì hết vậy? Chẳng lẽ làm chuyện gì mờ ám à? Ai nha, tôi nhớ ra rồi, đó... Trời ạ, Mặc Nhật Tỳ, lá gan của to đấy, phi tử của vị Vương đó cũng dám động vào. Trời ạ, đúng là to gan lớn mật, lại tư thông cùng vị phi tử ấy, động chạm người của người ta." hô to gọi , nghĩ đến ta làm ra chuyện như vậy liền vô cùng khiếp sợ.

      Sức tưởng tượng của nữ nhân này quá phong phú, sao nàng lo lắng cho tình cảnh của mình chút, toàn nghĩ cho người khác vậy? -leqydo- Mặc Nhật Tỳ tức giận nghĩ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tha.

      "Mặc Nhật Tỳ, chết chắc rồi, đừng đè tôi nữa, rời khỏi đây nhanh chút , đúng là bị ma ám rồi, quá sắc, còn mau chạy trốn thôi." dùng sức đẩy người, lo lắng . ta đối với mình tốt như vậy, muốn ta gặp chuyện may.

      "Nữ nhân, ngươi vẫn nên lo cho mình trước ." Mặc Nhật Tỳ bất động, lạnh như băng nhìn nàng, lãnh khốc .

      Lo cho mình trước? bị lời làm cho sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu, tại gặp rắc rối là ta, đâu phải mình chứ! Chẳng lẽ ta điên rồi phải ?

      "Mặc Nhật Tỳ, ..."

      Mặc Nhật Tỳ lời nào, cứ như vậy im lặng vô tình nhìn .

      lam^0^nguyet^0^minh^0^

      "Á..." Đột nhiên, tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, sắc mặt Lý Quả đại biến, liều mạng giãy dụa, sử dụng cả tay chân, đáng tiếc vẫn vô dụng.

      "Ngươi, ngươi, ngươi phải Mặc Nhật Tỳ, ngươi là vị Vương kia, ngươi phải ấy." kinh hoàng kêu lên, vì suy nghĩ vô thức của mình, chỉ cảm thấy hồi trời đất ngả nghiêng, nhật nguyệt vô sắc.

      "Nữ nhân, tại ngươi mới biết được sao?" vẫn lạnh lùng như cũ , nhìn như nhìn kẻ ngốc.

      Lý Quả chỉ cảm thấy sấm vang chớp giật, thế nhưng lại nhận sai người, đúng, lại có thể ngốc nghếch đến mức độ đó, lại biết người đàn ông mây mưa cùng Vũ phi sao có thể là người khác, chỉ có vị Vương kia mới có thể ở trong chỗ như thế này. là kẻ ngốc, ngu ngốc.









      Chương 223: mặc quần áo


      "Ngươi phải Mặc Nhật Tỳ?" run rẩy hỏi, dám nhìn thẳng vào ánh mắt người đàn ông này, sợ mình bị đông lạnh, trở thành người băng.

      Mặc Nhật Tỳ cũng trả lời ngay, mà hơi tự hỏi chút, mới hờ hững : "Ngươi sai rồi, ta là Mặc Nhật Tỳ."

      lập tức mắt chữ A mồm chữ O, là Mặc Nhật Tỳ? Cực kỳ giống, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, cùng khuôn mẫu ra nhưng người khác nhau.

      "Ngươi phải, Mặc Nhật Tỳ tốt lắm, giống ngươi."

      " giống bổn vương cái gì?" tiếp nhận , lạnh lùng hỏi, trong mắt có nửa điểm độ ấm.

      "Mặc Nhật Tỳ ôn hòa, săn sóc, mà còn rất biết chiếu cố người khác, lạnh lẽo như ngươi. Ngươi rất giống ấy, vô cùng giống, nhưng ấy là trời, ngươi là đất." suy nghĩ chút, mới .

      Mặc Nhật Tỳ hề tức giận, bởi vì nàng chính là cùng người, , hẳn là hai người giống nhau, chẳng qua là khác tính cách, nhưng đó có liên quan gì, bọn họ vốn chính là cùng người, . -leqydon-

      "Nhưng ta là , chính là ta. Ta là Mặc Nhật Tỳ, thiên chân vạn xác (ngàn lần chính xác), mà ta cũng là Vương của nơi đây, trời của ngươi, đất của ngươi." -lqdo- cặn kẽ, hề giấu diếm nàng, bởi vì từ thời khắc này, nàng trở thành nữ nhân của .

      Lý Quả tin, nhưng biết ta , bởi vì đâu cần dối với ? Cho nên lòng vô cùng rối loạn, Mặc Nhật Tỳ vẫn là câu đố, nhưng tại mới phát , mình vẫn chẳng hề hay biết gì, vẫn trốn thoát lòng bàn tay của .


      "Ngươi, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?" nhớ tới quan tâm, ôn nhu, che chở, lòng tốt của , từng cảnh từng cảnh giống như bộ phim điện ảnh lướt trong đầu, nhưng giờ mới phát , mình luôn luôn nhìn thấu người đàn ông này, chưa bao giờ biết rốt cuộc muốn cái gì?

      " vì sao cả, bổn vương muốn làm gì làm thôi." tự đại , hai tay xoa mặt nàng, nhìn nàng chằm chằm.

      Lý Quả bị nhìn liền cảm thấy sợ hãi trong lòng, cực kỳ mất tự nhiên, muốn trốn tránh nhưng được, lúc ánh mắt vô tình lướt qua thân thể , sắc mặt chợt thay đổi, nhịn được hét chói tai: "Á, sắc lang, biến thái, mặc quần áo." -leqd-

      Tiếp theo, liền ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi tư thế ngượng ngùng này, cũng hề quên mình bị người đè ép, mà người này mảnh vải che thân, cực kỳ đáng sợ.

      Chương 224: Cường hôn


      "Buông ra, Mặc Nhật Tỳ, có nghe hay ?" nôn nóng quát, nhưng hai chân hai tay đều bị giữ chặt, thể phát huy sức lực lớn nhất, chỉ có thể giãy dụa.

      Mặc Nhật Tỳ lạnh lùng nhìn nàng, nghe lời của nàng, phải ta.

      "Bổn vương buông."

      "Đồ tồi, Mặc Nhật Tỳ mê muội rồi hả? hãy nhìn xem tôi là ai? Tôi là Quả Quả, làm sao vậy?" tin Mặc Nhật Tỳ đối xử với mình như vậy, khỏi nhìn , kêu to.

      "Bổn vương biết ngươi là ai, biết rất ." hề dao động , hoàn toàn bất động, vẫn khí định thần nhàn như cũ.

      Lý Quả vô cùng tức giận, Mặc Nhật Tỳ này bị làm sao vậy? Sao biến thành lãnh khốc vô tình rồi? Lần trước gặp còn rất tốt với mình, tại chịu kích thích gì rồi sao? Hỉ nộ vô thường nổi lên.


      " cần bổn vương, bổn vương, tôi biết , tôi chỉ quen mỗi Mặc Nhật Tỳ."

      "Bổn vương rồi, bổn vương chính là Mặc Nhật Tỳ, chính là ." Sao đầu óc nữ nhân này khó thông suốt đến vậy? nhiều lần như vậy, nàng vẫn tin. tin, được, khiến nàng tin tưởng.

      " phải, phải, phải." Lý Quả sụp đổ mất, nhịn được la to, trong lòng vô cùng bồn chồn lo sợ, chịu nổi.

      Lúc này, Mặc Nhật Tỳ đối đáp lại nữa, mà dùng hành động thực tế, dùng tốc độ sét đánh kịp bưng tai phủ lên đôi môi lải nhải của nàng, trừng phạt nghiêm khắc, cắn, hút, lại mạnh mẽ xông vào miệng nàng, dây dưa cái lưỡi thơm tho. -lequydon-

      Đùng! Đầu nhất thời ngừng đong đưa, ánh mắt trợn to, vẻ mặt dám tin. , lại bị cường hôn, còn ở trong hoàn cảnh thế này, dưới tình huống chưa kịp phòng bị hay có bất kỳ chuẩn bị nào, thậm chí còn kịp chống cự, nụ hôn đầu tiên bị đoạt mất.

      "Ưm, ưm, ưm, buông, tôi, ra."

      Sau khi phục hồi tinh thần, liền liều mạng giãy dụa, muốn co đầu lưỡi lại, nhưng là sao có thể bỏ qua cho , chỉ cần lui, tiến, gắt gao truy đuổi . Cuối cùng, chỉ có thể ưm ưm kêu to.

      Thơm quá, ngọt quá! lại nếm được hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, hơn nữa còn có cảm giác muốn ngừng mà được, hình như đó là hương vị đẹp nhất thế gian, thậm chí còn là thứ thích nhất, làm cho chịu buông tha.

      Chương 225: Cảm giác khác thường


      Đồ khốn, tồi tệ, xấu xa, phải trứng. Lý Quả ngừng mắng ở trong lòng, khuôn mặt nhắn căng trướng đỏ bừng, khẩn trương bất an, toàn thân đều đổ mồ hôi, nhưng vẫn thể thoát khỏi nụ hôn mãnh liệt của , vẫn bị kiềm chế như cũ, càn quấy ở miệng mình.

      luồng khí nóng tăng lên trong cơ thể, đây là cảm giác xa lạ trước nay chưa từng có, khiến càng thêm thấp thỏm lo âu, vô cùng khẩn trương, sợ hãi, chưa từng trải qua, cảm giác khủng hoảng lấp đầy trong lòng .

      ", cần." Khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ này qua kẽ hở, sống chết cũng thể đánh mất nụ hôn đầu tiên trong tình cảnh mập mờ này. Đương nhiên nụ hôn đầu tiên là thể cứu được nữa, chỉ sợ tên này làm bậy mà thôi.

      nghe nàng sao? Còn lâu nhé!

      Mặc Nhật Tỳ say đắm gần như mê muội trong miệng nàng, giống như miệng nàng là côca, là trà thơm hảo hạng, buông tay chân nàng ra, bàn tay to gắt gao ôm đầu nàng, cho nàng tránh né.


      Hoa chân múa tay muốn đẩy gã khốn ngưởi ra, nhưng nặng như núi Thái Sơn, cho dù có đẩy có kéo cũng chẳng xê xích. -lequydon- Trong lòng tràn ngập sợ hãi, khẩn trương, bất an, nhưng tên đó vẫn nghe lời , thậm chí dự cảm xấu là bỏ qua cho mình.

      Mặc Nhật Tỳ hôn sâu, mạnh mẽ phát chính mình thể dứt bỏ mỹ vị ấy, thậm chí bắt đầu chờ mong, những nơi khác của nàng có phải cũng mỹ vị, ngọt ngào giống như miệng hay , thậm chí khiến thể tự kiềm chế?

      chút do dự nhanh chóng dời mục tiêu, rời khỏi môi nàng, tới cổ, vẫn nhớ cổ của nàng cũng rất thơm, có hương vị mê người, cho nên vội vàng liếm cái cổ nàng.


      Trời ạ! Hai tiếng kêu đồng thời phát ra từ nội tâm của cả hai, thân thể bọn họ cùng run , sau đó như có dòng điện chạy qua hai người, tê tê, ngứa ngứa, từng đợt sóng khác thường ập sâu vào trong lòng.

      Đây, đây là chuyện gì vậy? Đây là tiếng lòng của cả hai, vô cùng nghi hoặc, vô cùng bất an yên, tim đập nhanh vô cùng, đầu lưỡi của còn dao động cổ nàng, nó chịu khống chế của nữa rồi.

      Nụ hôn ấm áp tác động lên thần kinh nhạy cảm của , miệng gã như có ma lực, khiến thân thể căng cứng, lại sinh ra loại cảm giác khó có thể nên lời, làm run rẩy, sợ hãi. -leqydo-
      Friendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :