1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 204: Nịnh nọt.


      "Tiểu thư, ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị ạ." Sau khi Vũ phi và cùng nhau ngồi xuống, vội vàng bày đồ ăn ra, nhìn Lý Quả hỏi.

      Lý Quả mỉm cười với nàng, thử chút mới phát đồ ăn nơi l,ê,lênày ngon bằng trong q,u,ý,quýcung của mình, hơn nữa cũng chẳng phong phú lắm, dễ nhận ra được là phải do cùng đô,n.đôntrù sư làm.

      "Ăn ngon lắm." lễ phép , "Vũ phi nương nương ngài cũng ăn chút ."

      cũng gắp chút đồ ăn vào bát nàng ta, gọi là có qua có lại.

      "Cảm ơn tiểu thư, ăn ngon tốt rồi, ta còn sợ ngài quen đó." Vũ phi hết sức cao hứng, vội vàng ăn sạch mấy món mà Lý Quả gắp cho mình.

      "Thói quen, thói quen thôi, có gì là quen cả. Đồ ăn ở đây rất ngon, cám ơn ngài chiêu đãi." Lý Quả khách khí , ăn vội vội vàng vàng, sau đó định rời .

      Vũ phi vô cùng vui vẻ, ăn thêm ít, liền dừng đũa, nhìn Lý Quả ngẫm nghĩ lúc, cực kỳ nhiệt tình : "Tiểu thư, hình như ngài chưa dạo hết hoàng cung này, hay là ta đưa ngài nhé?"d,iễ,n~đ.àn,n-l.lê.3-qu,ú,4y-đ0n.

      " cần, cần, ngài đừng bận tâm, tôi mình được mà, còn có Hoàng Nhi và Tri Vũ theo giúp tôi nữa." Lý Quả vừa ăn vừa liên tục xua tay, khéo léo từ chối ý tốt của nàng.

      mới cần nàng ta dạo cùng đâu, rất bất tiện đó.

      Vũ phi hơi thất vọng, vốn nghĩ rằng đó là cơ hội tốt để tiếp cận người ta, ngờ lại khó khăn như vậy.

      "Nếu tiểu thư ở trong cung buồn chán quá, có thể đợi Vương rảnh rỗi, biết đâu cùng tiểu thư ra ngoài dạo chơi."

      Ra ngoài cung chơi? Lý Quả nhộn nhạo trong lòng, trước mắt lập tức sáng ngời, đúng llàê có chút hy vọng được ra ngoài cung chơi. Chỉ là còn chưa dạo quhếtý trong cung mà, đợi khi nào dạo đủ sau. Đến lúc đóđô,n nếu ra được liền lén chuồn ra thôi.

      "Cảm ơn ý tốt của Vũ phi nương nương." cười cười, cúi đầu tiếp tục dùng bữa, thêm gì nữa.

      Vũ phi dò được tâm tư Lý Quả, đành phải ngậm miệng.

      bao lâu sau, liền ăn xong, nghỉ ngơi lúc, từ chối lời mời năm lần bảy lượt của Vũ phi, vội vàng dẫn Tri Vũ, Hoàng Nhi và quản gia Lâm rời khỏi cung Tường Vân, tiếp tục dạo những nơi khác.

      "Vị Vũ phi này quá nhiệt tình, có chút chịu nổi." Từ cung Tường Vân ra, liền thở phào nhõm, với Hoàng Nhi và Tri Vũ.

      " tại tiểu thư là người may mắn nhất trong cung, trong cung ai mà biết tiểu thư được Vương sủng ái nhất, l/3nên Vũ phi nương nương đương nhiên muốn nịnh bợ đ,ôjntiểu thư rồi." Tri Vũ hiểu mọi chuyện trong cung nhất, nàng che miệng cười khẽ, .
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 205: Nam nhân biến thái.


      Lý Quả giật nảy mình, vậy là tất cả mọi người đều biết rồi, chẳng phải rất nổi danh sao? d,i,ễnKhông phải khiến cho rất nhiều đ4,ànđố kỵ và hâm mộ? Nghĩ đến l,nê,êđây, vừa kiêu ngạo lại có q.úy,uychút kinh hãi, tâm tình rất đ,ô,ôn,nphức tạp.

      "Tiểu thư, ngài đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện có chủ nhân lo." Quản gia Lâm liếc mắt cái liền biết lo lắng của Lý Quả, lập tức cung kính .

      Nhiệm vụ Vương giao cho ông ta ngoại trừ bảo về tiểu thư, còn là khuyên tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều.

      "Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư, có chủ nhân nữa mà." Hoàng Nhi cũng dùng sức gật đầu phụ họa, xem ra nàng luôn nghĩ chủ nhân là vạn năng.

      Tri Vũ cũng vội vàng gật đầu, : "Tiểu thư, Vương đối xử rất tốt với ngài, vừa rồi ngài dùng bữa ở cung Tường Vân chắc chắn là thấy ngon bằng trong cung chúng ta. di,?,n;đ,à,11Trù sư trong cung chúng ta chỉ chuyên nấu cho Vương, l,3;q,ú?;đ.011từ khi tiểu thư đến đây, liền đặc biệt hầu hạ ẩm thực cho tiểu thư."

      Hóa ra là thế! bừng tỉnh đại ngộ, xem ra vị này đối đãi với quá tốt, đáng tiếc vẫn chưa gặp được, lần sau nhất định phải gặp bằng được người ta. Đến đây vài ngày vẫn chưa có chạm mặt, trong lòng tò mò đến cực điểm.

      dạo qua vài cung điện, mỗi cung điện đều na ná giống nhau, chỉ khác về cách trang trí,7.e, chỉ cần nhìn cung điện lớn hay , cộng thêm trình độ xa qu,4hoa là biết ngay địa vị cùng thân phận của chủ nhân. Lần này khiến đ>ô?11cô mệt lử, cuối cùng vẫn bị nhét ngồi lên kiệu, rước về.

      Hoàng Nhi đấm lưng, Tri Vũ xoa bóp chân cho , hai người vừa nghe như vậy, nhịn được cười khẽ.

      "Tiểu thư, bên ngoài có biết bao nhiêu nữ tử đánh nhau vỡ đầu chỉ vì muốn tiến cung, mà tiểu thư lại ngại trong cung chơi vui, ra biết chọc giận bao nhiêu nương đấy." Tri Vũ tươi cười rạng rỡ .

      Hoàn cảnh của tiểu thư đúng là làm cho người ta hâm mộ chết được, ai có được vận may như tiểu thư đâu.

      "Vậy cứ để cho bọn họ vào hết , d,1.3,ễndù sao Vương của mấy người đâu thiếu phòng ở, đ?4?nlương thực, chỉ thiếu mỗi nữ nhân thôi, đêm l[l3]vài người đều được mà." tức giận , vừa nghĩ đến [q,quý,úy] đêm vài lần, liền hơi ghê tởm, cảm thấy 'đ.0ô0n'nam nhiều nữ như vậy dễ chịu.

      Tri Vũ và Hoàng Nhi khỏi liếc nhau, nếu Vương biết tiểu thư như vậy, chẳng biết giận đến mức nào. Vương rất coi trọng tiểu thư, đối đãi tiểu thư rất tốt mà tiểu thư giống như có ý tứ gì.

      "Mỗi lần vị Vương biến thái của mấy người đến, tôi đều nhìn thấy mặt, các người nếu thấy ta đến đây nhớ nhất định phải bảo tôi, được để tôi bỏ lỡ nữa đó." mệt đến mức mơ màng, vừa ngáp vừa .

      Chương 206: Chân ngoài dài hơn chân trong.


      Vương biến thái? Mọi người suýt chút nữa té xỉu, sắc mặt đồng {l,lê,ê}thời đại biến, lời của tiểu thư {q?ú?4}quá dọa người, nghe xong trái tim bé của bọn họ liền run lên, toàn thân run rẩy kịch liệt, muốn {đ?0?n}ngừng mà được.

      "Tiểu thư, ra Vương tốt lắm." Tri Vũ vội vàng khen ngợi chủ tử nhà mình, nam nhân tuấn, uy vũ như vậy lại bị thành biến thái, nàng chấp nhận nổi.

      Hoàng Nhi cuống quít gật đầu, chủ nhân đúng là rất tốt, đặc biệt là với tiểu thư.

      "Vương là nam nhân có điều kiện tốt nhất thế gian, tuấn mỹ nhất, uy vũ nhất, giàu có nhất. Tiểu thư, Vương có chỗ nào tốt ạ?" Ngài còn Vương biến thái sao? Tri Vũ l,lê,êchỉ dám thầm điều này ở trong lòngq,quý,ú,y, nàng hơi có chút bất đ,đôn,0nbình thay Vương.

      "Tiểu thư, Tri Vũ đúng đó." Hoàng Nhi biết chuyện lắm, nghe Tri Vũ , nàng liền cảm thấy cực kỳ đúng, vừa gật đầu, vừa phụ họa.

      "Hoàng Nhi, em chân ngoài dài hơn chân trong rồi, chủ tử nhà em là Mặc Nhật Tỳ, sao em lại đỡ cho vị Vương kia? Em đây là vô ơn sao?" Lần này, đến phiên Lý Quả nhảy cẫng lên, d^iê,ntuyệt đối ngờ Hoàng Nhi thành đ^ànđơn thuần lại đỡ cho vị Vương chưa từng gặp l^lê^êmặt đó, rất q;u?ýkinh ngạcđ[n.

      Vẻ mặt Hoàng Nhi vô tội, đáng , nàng hơi nhíu mày, đáng thương : "Chủ nhân là chủ nhân, chủ nhân để cho Hoàng Nhi đến đây hầu hạ tiểu thư, nghĩa là chủ nhân nhất định cũng biết Vương là người tốt, cho nên mới yên tâm về tiểu thư. l,ê.lêTiểu thư đừng Vương tốt mà, Vương tốt là q<qúy>ýnói chủ nhân tốt đó, chủ nhân đ<đ0>ônrất quan tâm tiểu thư mà."

      Đây là cái logic gì vậy? Mặc Nhật Tỳ và vị Vương kia có quan hệ gì, sao lại có người hầu trung thành và tận tâm đến thế? đúng, đúng, Mặc Nhật Tỳ rất có khả năng là thủ hạ của vị Vương kia, như vậy Hoàng Nhi mới đỡ cho vị Vương thần bí đó.

      Nhất định là như vậy, chắc chắn là như thế, cảm thấy rất có lý, vì thế liền bình tĩnh trở lại trước thái độ của Hoàng Nhi, cũng hề hoài nghi Mặc Nhật Tỳ nữa.

      "Tiểu thư, ngài xem Vương có điểm nào tốt?" Tri Vũ quá trung thành và tận tâm, nàng nghĩ mãi mà biết vì sao tiểu thư luôn có ác cảm với Vương, luôn đối nghịch với chủ tử của mình.

      Chỗ nào tốt ư? Hình như có, ngược lại còn quá tốt, đối đãi với rất chu đáo, ăn uống ngủ nghỉ, l{lê}êmọi thứ rất chu toàn, hình như là chính mình tự bóp méo q{quý}úyhình tượng của ta. hồi lâu, vẫn chưa d{đ0n}ônthốt lên câu, trong lòng rối rắm.

      Chương 207: Tiểu hắc xà ở đâu?


      "Tôi, tôi cũng biết." dám nhìn mọi người, có hơi chột dạ, yếu ớt .

      Tri Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng biết tiểu thư nghe những tin đồn ở đâu ra, cũng biết là nghĩ như thế nào, chẳng lêlẽ tiểu thư hề động tâm hay cảm động q,úy,u,ytrước những việc Vương làm saođ,ôn,n?

      "Vậy vì sao tiểu thư lại Vương tốt?" Tri Vũ khí thế bức người, nàng tin tiểu thư là người phân phải trái. Ở cùng tiểu thư vài ngày, nàng biết tiểu thư rất tốt, vừa thiện lương, kiêu căng, lại dễ chuyện, tuyệt gây khó dễ, tức giận các nàng như những chủ tử khác.

      "Tôi, tôi nghe thôi, tôi vẫn l>?<3chưa gặp qua ta, dù sao chỉ là ý kiến cá nhân, ảnh hưởng đến bản thân thôi." Lý Quả bị Tri Vũ cho phát ngượng, cảm thấy mình đúng là >quí<cố tình gây . Người ta còn chưa gây thù gì mà cứ phê bình <đ0,ôn>như vậy, quả đúng.

      Tri Vũ nở nụ cười, tiểu thư đúng là quá đáng , mấy câu liền nhận sai ngay, làm cho nàng biết nên gì nữa, lại càng thể chê trách.

      "Tri Vũ, ta là người thế nào? Tôi cảm thấy ta rất hoa tâm, tôi thích người hoa tâm, cũng thích d..i.iễn.ễ.ngiành người nam với đống phụ nữ. Tôi cảm giác đ,a,nkhông nắm bắt được, hơn nữa lại rất khó chịu, tôi muốn l.,ê,lêchia sẻ người đàn ông của mình với đống phụ nữ." Lần này, rốt cuộc cũng chịu ra tâm qu,ýtư của bản thân, đó là lý do có ác đ>ôn<cảm với vị Vương kia.

      "Tiểu thư, chủ nhân có nhiều nữ nhân, nhưng đó đâu phải lỗi của chủ nhân, song Hoàng Nhi biết, về sau chủ nhân đối tốt với tiểu thư." Lúc này, Hoàng Nhi ngây ngô chen lời, mực đỡ cho Mặc Nhật Tỳ.

      Mà Lý Quả lại nghĩ nàng Mặc Nhật Tỳ, Ngu Cơ, nhắc tới Ngu Cơ, đột nhiên nhớ ra chuyện, vội vàng nắm chặt tay Hoàng Nhi, lo lắng hỏi: "Hoàng Nhi, tiểu hắc xà đâu? Chị quá vội vàng, quên mang nó cùng, em có thấy nó ?"

      Tiểu hắc xà?! Hoàng Nhi vừa nghe, sắc mặt có chút thay đổi, nàng biết nên trả lời vấn đề của tiểu thư thế nào, nhịn được chột dạ đưa mắt nhìn về phía quản gia Lâm, giống như cầu cứu ông ta.

      Quản gia Lâm vẫn im lặng, lúc này nghe như thế, lại thu được tín hiệu cầu cứu của Hoàng Nhi, lê.quí.đô11nghĩ nghĩ, liền cung kính : "Tiểu thư, tiểu hắc xà ở chỗ chủ nhân, chủ nhân chăm sóc nó tốt lắm, xin tiểu thư yên tâm."
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 208: Si mê.


      "Nó rất khỏe? vậy chăng?" Lý Quả dám tin, cứ nghĩ tiểu hắc xà mất tích, biết gặp phải nguy hiểm gì, tại nghe quản gia Lâm như vậy, liền kích động, suýt chút nữa nhảy cẫng lên.

      Hoàng Nhi cười tủm tỉm gật gật đầu, giòn giã : "Tiểu thư, chúng em lừa gạt ngài, tiểu hắc xà tốt lắm, sống cùng chủ nhân ạ." Nếu phải quản gia Lâm , nàng biết nên trả lời tiểu thư thế nào.

      " tốt quá, khi nào xin Mặc Nhật Tỳ đưa nó qua đây, lâu thấy, chị nhớ nó lắm." Có thể tiểu hắc xà chính là thú cưng của , cũng là bạn bè, vẫn theo bên cạnh rời, rất tận tâm.

      Quản gia Lâm và Hoàng Nhi đưa mắt nhìn nhau, sau đó vẫn là quản gia Lâm nhanh trí : "Tiểu thư, có cơ hội tôi báo lại chủ nhân."

      di,iễn,nLà có cơ hội đó, dù sao ông ta cũng biết lúc nào có thể gặp được chủ nhân, đà,,ncho dù gặp ông cũng .l_q_đ

      "Được, ông cho ta, tôi chỉ muốn tiểu hắc xà thôi." Lý Quả vui vẻ cười , rốt cuộc cũng buông xuống tảng đá trong lòng, còn gì vướng bận.

      Quản gia Lâm vội vã gật đầu đáp ứng, sau đó lập tức ngậm miệng, nhiều sai nhiều, ông ta ít lời, thành mục tiêu của tiểu thư nữa.

      Quả nhiên, Lý Quả nhanh chóng bị dời lực chú ý, cơm nước xong xuôi, dưới phục vụ của Hoàng Nhi và Tri Vũ, tắm rửa sạch rồi khoan khoái nằm giường để các nàng mát xa.

      Bởi vì quá thư thái, bởi vì quá mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Tri Vũ và Hoàng Nhi cùng nhau ngừng tay, cẩn thận đắp chăn cho , sau đó thu dọn lại phòng, Hoàng Nhi ở lại chăm sóc Lý Quả, còn Tri Vũ nghỉ ngơi.

      Hoàng Nhi mới đứng chưa bao lâu, Mặc Nhật Tỳ liền lặng lẽ xuất , rồi phất tay với Hoàng Nhi. Hoàng Nhi lập tức biết điều lui ra ngoài, chỉ còn lại cùng Lý Quả.

      Mặc Nhật Tỳ nhàng đến trước giường , nhìn dáng vẻ say ngủ đó, trong lòng sớm biết hôm nay làm những gì, nhưng hề có chút phản cảm, chút hờn giận cũng . Mỗi ngày đều biết làm những gì, giống như là thói quen vĩnh cửu trong sinh mệnh .

      "Quả Quả, nàng ở bên ta mãi mãi chứ?" lâu sau, mới giọng , ghé sát vào sườn mặt , ngửi mùi hương người , có chút si mê.

      Chương 209: Có chút cổ quái.


      biết biết, cho nên mới dám lớn mật thổ lộ tâm tình. đ,ôn,đônĐây là lần đầu tiên trong đời có chút khẩn trương, lo l,ê,llắng, sợ hãi, cũng là lý do dám thân để gặp . sợ sau khi biết là Vương nơi này, lại đưa ra cầu phải q[u[4rời khỏi đây, dám cược, cũng thể thua, càng thể để rời .

      "Về sau, nơi này chính là nhà của nàng, ngoại trừ nơi đây, cho nàng đâu cả." thào , khẽ tựa đầu bên gối , nhắm mắt lại, giống như trước đây, nằm ở bên cổ , im lặng nghỉ ngơi.

      Lý Quả biết, ngủ rất say, nếu như lúc này nghe được, chỉ sợ nhảy dựng lên, chỉ sợ phát ra điều gì đó.

      Mặc Nhật Tỳ cứ im lặng ngủ bên cạnh , vẫn hấp thu ấm áp từ người , vô cùng bình tĩnh hưởng thụ yên tĩnh hiếm có này. Nếu ấy cũng có cảm giác với mình quá tốt, như vậy càng hạnh phúc càng hoàn mỹ.

      Quản gia Lâm và Hoàng Nhi yên l_3lặng canh giữ ở bên ngoài, bọn họ biết chủ nhân ở bên trong, từ lúc chủ nhân đến, bọn họ liền xuất rồi. Chỉ có bọn họ mới là người chứng kiến đ^0^ônđoạn tình cảm mà chủ nhân và tiểu thư trải qua, càng là người đáng tin tưởng nhất.

      biết qua bao lâu, Mặc Nhật Tỳ đột nhiên mở mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi cổ Lý Quả, yên lặng nhìn gương mặt ngủ say của , biết suy nghĩ cái gì. Sau đó ánh mắt thay đổi, còn dịu dàng, tràn đầy tình như trước nữa, mà là có chút sắc bén, vẻ mặt hơi cứng ngắc.

      nhìn chằm chằm Lý Quả hồi lâu, dường như muốn trừng cho mặt nở hoa, dáng vẻ đó, thần thái đó, hoàn toàn như hai người khác nhau. hồi lâu sau, đứng bật dậy, bỏ chút lưu luyến.

      Chết tiệt, sao lại bị '' ta'' khống chế, tuy hề chán ghét , nhưng vẫn chưa đạt đến mức độ đó. a..qu,,ýKhi vừa tỉnh lại, khỏi có chút thất bại, có chút tức giận.đ.o.n

      "Chủ nhân." Quản gia Lâm và Hoàng Nhi thấy xuất , lập tức cung kính hành lễ, giọng .

      Mặc Nhật Tỳ dừng ở trước mặt bọn họ, lạnh lùng liếc cái, sau đó lạnh nhạt : "Hầu hạ nàng cho tốt." xong liền bỏ , cũng quay đầu lại.

      vừa , vẻ mặt Hoàng Nhi liền kỳ quái, sao nàng có cảm giác chủ tử này hơi khác lạ, thoạt nhìn có cảm giác lạnh lẽo. Tiểu thư ngủ, thể đắc tội với chủ nhân, vậy chủ nhân là làm sao vậy? Nàng nghĩ mãi mà ra.

      Chương 210: Có hai ?


      Chết tiệt, chết tiệt!

      Sau khi rời khỏi cung điện của Lý Quả, Mặc Nhật Tỳ liền phát giận ở trong cung điện của mình, đấm mạnh xuống mặt bàn ngọc thượng hạng, vẻ mặt mù mờ, đôi mắt ưng rét lạnh.

      "Chết tiệt, ngươi muốn cùng ta cộng thể tới khi nào?" d,iễn,i,ễ,nHồi lâu sau, rốt cuộc nhịn được rít gào, quát to với bản thân, hai tay nắm chặt.

      Ngay sau đó, sắc mặt lại nhanh chóng thay đổi, trở nên bình thản đến lạ thường, hai tay buông thõng, dáng vẻ hào hoa phong nhã, cực kỳ tự nhiên. Tiếp đó, lại cười khẽ, : "Chúng ta vốn là thể, là cùng người, ngươi từng qua, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi."

      Sau đó, đ,4,n..đànchuyện thần kỳ lại xảy ra, chỉ thấy Mặc Nhật Tỳ chuyển từ hào hoa phong nhã sang dữ tợn, vẻ tức giận lại xuất mặt , hai tay lại nắm chặt, tiếng lạnh như băng lại phun ra từ miệng .

      "Ta muốn ngươi chết, ngươi mau rời khỏi cơ thể ta, ta cần là người với ngươi, ta phải ngươi, ngươi cũng phải ta."

      Song, lại nở nụ cười, trở nên ôn nhu bình thản, cười tủm tỉm : "Ngươi biết, đó là thể mà."

      Chết tiệt, chết tiệt, l?lê?êlại trở nên cuồng bạo, nhưng lần này '' nhã nhặn mà ôn hòa xuất nữa, tùy ý phát tiết cơn giận của mình, tự mình giận mình.

      "Ngươi đừng mừng vội, ngươi đối tốt với nàng, ta ; ngươi nàng, ta . Ngươi cứ nâng niu nàng như vậy, ta bao giờ. Nàng là bảo bối của ngươi, phải của ta. Ha ha, ngươi chờ đó." đột nhiên nở nụ cười lạnh lẽo, vẻ mặt vô tình .

      Những lời này, cũng khiến '' ôn nhu khác xuất , giống như cảm nhận được ta làm những chuyện như vậy, mà cũng có năng lực và q,quý,u,ýsức mạnh để bảo vệ nàng.

      "Quản gia Lâm, chủ nhân làm sao vậy?" Nhịn được nghi hoặc trong lòng, Hoàng Nhi thà giọng hỏi quản gia trầm tư bên cạnh. Nàng theo chủ nhân chưa lâu, nên hiểu tính cách của chủ nhân.

      Quản gia Lâm liếc Hoàng Nhi cái, lại nhìn lướt qua gian phòng, thở dài hơi, lắc đầu, giọng : "Hoàng Nhi, chúng ta đừng quản quá nhiều chuyện của chủ nhân, chỉ cần chuyên tâm hầu hạ tốt cho tiểu thư là được rồi, hầu hạ tốt tiểu thư chủ nhân nhất định vừa lòng."

      Hoàng Nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cảm thấy lời của quản gia Lâm rất có đ,ôn,đạo lý, vì thế liền nghe lời gật gật đầu.
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727Elise Tuyen thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 211: Chỉ có tôi là duy nhất của ta.


      Sau khi quản gia Lâm liếc nàng cái, liền im lặng hướng mắt về phía gian phòng di,iê,n,ncủa Lý Quả. Ông ta biết lần này tiểu thư gặp phải phúc hay họa, biết cả đ,àn,nđời này thế nào, chỉ mong cuối cùng l,lê,êthật có thể q,ú,úynhận được hạnh phúc. Ông ta cũng chỉ có mong ước đ,ô,nđó thôi!

      "Hoàng Nhi, ngươi vào hầu hạ tiểu thư, ta canh giữ ở bên ngoài." Ông ta dời mắt về phía Hoàng Nhi, căn dặn nàng vào hầu hạ Lý Quả.

      Hoàng Nhi đương nhiên rất nghe lời, sau khi hành lễ với ông ta, liền chạy nhanh vào.

      Nàng là quan tâm tiểu thư.

      Lúc Hoàng Nhi vừa chạy vào, quản gia Lâm cũng rời , tận lực canh giữ ở bên ngoài.

      Lý Quả vẫn ngủ say như cũ, hoàn toàn biết chuyện xảy ra. Mãi đến khi trời sáng l3trưng, mới từ từ tỉnh giấc, lại nằm giường quýmột hồi lâu, mới để Hoàng Nhi hầu hạ đứng đ.ô.nlên, rửa mặt dùng bữa sáng.

      "Hoàng Nhi, Tri Vũ, tối hôm qua ta có đến đây ?" Từ sau khi biết vị Vương thần bí đó luôn hạ cố vào đêm khuya, liền vô thức hỏi. Đáng tiếc là thể nhìn thấy, cũng may ta hề động tay động chân với mình, bằng sớm bị ăn sạch.

      Tri Vũ dĩ nhiên biết tối hôm qua Vương tới , nàng chủ động lắc đầu, : "Tiểu thư, tối hôm qua Vương tới, tiểu thư ngủ rất sâu ạ."

      tới? tới cũng tốt, có đến cũng chẳng thấy được, lại biết người này có ý gì, vẫn hi vọng ta đến. thở phào nhõm, tâm tình khá tốt.

      "Tiểu thư, ngài muốn Vương tới sao?"

      Tri Vũ nhìn dáng vẻ của Lý Quả liền biết: tiểu thư hoàn toàn có ý định tranh giành tình cảm, càng tự giác muốn làm phi tử. Nàng d,d,iễn,ễnđã biết , nàng đ,àn,ànsớm nghĩ đến, thế nhưng, khi tiểu thư được sủng ái, cuộc sống ở trong cung rất gian nan. Nếu như Vương chán ghét tiểu thư l^Q^Đthì tiểu thư liền xong đời.

      Trong lúc Tri Vũ suy nghĩ miên man, Lý Quả lại thản nhiên tự đắc mở miệng trả lời nàng: "Dĩ nhiên là tôi muốn ta đến, ta tới làm gì chứ? Tôi lại có cảm tình với ta, hơn nữa, ta có nhiều nữ nhân, mà tôi vừa khéo chán ghét đàn ông đào hoa."

      Lần này, người trong phòng dám thở mạnh, lời của tiểu thư quá kinh người, nếu bị Vương biết, biết vui sướng hay khổ sở đây. Trong lòng mọi người đều bất an suy đoán, nhưng ai dám ra.

      "Tiểu thư, hôm nay chúng ta đâu chơi ạ?" Cuối cùng, vẫn là Hoàng Nhi vô tâm phá vỡ bầu khí im lặng đáng sợ này, cười tủm tỉm hỏi Lý Quả.^l^Q&đ^^

      Tiểu thư là ông trời của nàng, tiểu thư cái gì chính là cái đó, nàng chưa bao giờ cảm thấy sai trái.
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 212: Giam lỏng.


      "Nếu như có thể xuất cung, vậy tốt quá." Đề nghị đó của Hoàng Nhi khiến mấy hứng thú, chỉ là, đột nhiên nghĩ muốn ra ngoài cung, trước mắt liền sáng ngời, khỏi hưng phấn .

      Xuất cung? vừa ra, sắc mặt mọi người lập tức đại biến, ngơ ngác nhìn nhau, dám trả lời, bởi vì ai dám làm chủ, có quyền quyết định.

      "Làm sao thế? được xuất cung? Hay là bên ngoài cung tốt?" Lý^L^Quả buồn bực nhìn các nàng, vội vàng hỏi, hiểu>Q< vì sao các nàng chỉ im lặng.

      Tri Vũ là người biết quy củ trong cung nhất, nàng ngẫm nghĩ rồi khó xử : "Tiểu thư, ngài thể xuất cung, được Vương cho phép, ai cũng được ra khỏi cung." Chỉ là, Vương sủng ái tiểu thư như vậy, nhất định để tiểu thư ra ngoài.

      Xuất cung cần phải được vị Vương trong truyền thuyết đó phê chuẩn? Lý Quả trợn tròn mắt, song ngẫm lại, ở di3n, d4,n địa bàn của người ta phải tuân thủ phép tắc của người ta, bằng mỗi người đều như vậy, chẳng phải đại l&qy&don loạn, cho nên cũng hiểu được phần nào.

      "Vậy tôi với ta nhé? Hay là ai tìm ta báo tiếng?" nghĩ lúc liền hỏi.

      rất muốn thấy bộ dạng của vị Vương đó, nhưng vài lần bỏ lỡ, cảm thấy có thể người này muốn gặp mình.

      Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau, lát sau, quản gia Lâm mới cung kính : "Tiểu thư, để ta cho, ta bẩm báo Vương rồi trở về báo lại cho tiểu thư."

      "Quản ^Q^gia ^L^Lâm, rất cám ơn ông, ông mau ." Vừa nghe quản gia Lâm xung phong nhận việc, vui mừng, lập tức thúc giục, đợi thêm được nữa.

      Quản gia Lâm gật gật đầu, hai lời vội vã rời khỏi cung Phượng Thê, tìm Mặc Nhật Tỳ.

      Lý Quả ăn uống xong xuôi, lại nhàn nhã nằm đợi, hồi lâu, cuối cùng quản gia Lâm cũng trở về, chỉ là sắc mặt ông ta tốt lắm, lúng túng dám nhìn .

      "Tiểu thư, ta về."

      " ta như thế nào?" Lý Quả lập tức ngồi ngay ngắn, có chút nôn nóng hỏi, trong lòng lại hơi bất an.

      Quản gia Lâm lắc đầu, chần chừ hồi, mới chậm rãi : "Tiểu thư, Vương cho di,i3nphép ngài xuất cung, Vương còn , về sau đa,ànđược để tiểu thư rời khỏi cung Phượng Thê, càng cho đến cung điện khác." xong, sắc mặt ông ta rất l,ê,lêkhó coi, bởi vì chính ông ta cũng biết vì sao Vương đ.0.nđột nhiên thay đổi như thế.

      Cái gì? Chẳng những cho xuất cung, mà còn cấm rời khỏi cung Phượng Thê, đây là ý gì chứ? Đó chẳng phải biến thành giam lỏng mình sao? suýt chút nữa vì tức giận mà nhảy dựng lên, sắc mặt cũng rất khó coi.

      Chương 213: Tôi muốn chống đối ta.


      " ta có ý gì chứ? Biến tôi thành chim trong lồng ư? Vĩnh viễn giam giữ?" Lý Quả bùng nổ, phẫn nộ . Rốt cục hết nhịn nổi, vụt đứng lên, căm tức bước .

      Chim hoàng oanh! đ[đôn]ô,nđã biến thành chim hoàng oanh, vĩnh viễn bị người nhốt lại, trở thành vật cưng của người ta, được người tán thưởng. nên chấp nhận điều này thế nào đây? Cho dù là bị giam .>q.u,úy,y<.giữ cũng muốn trở thành chim hoàng oanh của người mình , mà phải của người xa [l,lê,ê]lạ, phải.

      "Tôi muốn gặp ta." Trong cơn tức giận, còn nghĩ thêm gì nữa, lập tức muốn lao ra tìm người kia tính sổ.

      Mọi người kinh hãi, luống cuống tay chân ngăn lại, sợ làm ra việc ngốc nghếch, càng sợ chọc giận Vương. Nếu làm cho Vương tức giận, chẳng những tiểu thư bị mất d?i?ê?n đ.a?n địa vị mà còn khó sống qua ngày. Chỉ là, mọi người cảm thấy kỳ quái, Vương vẫn luôn đối xử tốt với tiểu thư, sao giờ l.ê,qu,í,đô,nlại đột nhiên thay đổi?

      "Tiểu thư, ngài đừng , Vương phải là người tiểu thư muốn gặp là có thể gặp đâu." Tri Vũ giữ chặt tay , giọng khuyên nhủ.

      Hoàng Nhi cũng lôi kéo , lí nhí: "Tiểu thư, nên , xuất cung cũng đâu có sao, Hoàng Nhi có thể cùng ngài, ngài có thể chơi cùng Hoàng Nhi mà."

      Quản gia Lâm chỉ có thể thở dài trong lòng, khi ông ta tới gặp Vương, vốn tưởng rằng Vương d,đ,l3.q?ý,đ?ô?nđồng ý ngay, nhưng ngờ sắc mặt Vương rất tệ, còn ôn hòa như lúc trước, trong lòng ông ta liền biết có thể tiểu thư rất khó qua, kết quả lại đúng như ông ta suy đoán.

      "Tiểu thư, ngàn lần thể chọc Vương tức giận, ở đây Vương chính là trời, là chúa tể của chúng ta, bất kỳ kẻ nào cũng thể cãi lệnh Vương. Tiểu thư hãy nghe lời, ngoan ngoãn ở lại trong cung . Có lẽ ngày nào đó tâm tình Vương tốt lên, nhất định phê chuẩn cho tiểu thư xuất cung du ngoạn." Quản gia qơuơýLâm tận tình khuyên bảo, sợ Lý Quả làm ra chuyện khiến Vương tức giận, vậy chỉ có đ?nđường chết mà thôi.

      "Tôi phỉ nhổ, ta mới phải là trời, là chúa tể của tôi. Tôi tự làm chủ vận mệnh của mình, ta cũng d.i<ễnđâu phải là gì của tôi, vì sao tôi phải nhìn sắc mặt ta đ>àn<để làm việc? Cái gì gọi là đợi tâm tình ta tốt l>lê.lên? Tâm tình ta tốt lên, tâm tình của tôi tệ . ta cho tôi ra qu,ýngoài, tôi càng muốn ! Hừ." giận đ?nđến nỗi quát lớn.

      Quản gia Lâm nghe thế, trong lòng thầm kêu khổ. Ông ta biết tính tình của Lý Quả, cũng đâu lạ gì tính khí của chủ tử nhà mình, hai người này đúng là khắc tinh của nhau.

      "Tiểu thư, tiểu thư, ngài trăm ngàn lần được như vậy, đừng làm càn mà."

      Chương 214: Tên xấu xa


      "Tiểu thư, ngài ngàn vạn lần đừng chọc Vương tức giận, nếu tiểu thư và chúng nô tỳ khó sống đó."

      Tri Vũ hiểu khá tính cách của Lý Quả, vừa khuyên , đồng thời quên kéo theo bọn họ, như vậy, cho dù Lý Quả có tức giận cũng phải nghĩ đến hoàn cảnh của bọn họ.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, Lý Quả nghe xong, tuy vẫn rất tức giận, nhưng vì muốn liên lụy bọn họ, đành phải nén kích động, oán hận dậm dậm chân.

      "Tên xấu xa, đừng để tôi gặp , bằng cho đẹp mặt." hùng hổ mắng, nhưng cũng chỉ là mắng, rồi đặt mông ngồi xuống ghế, vô phương trút giận.

      Mà các nàng nghe được lời của Lý Quả lại sợ hãi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó nhìn chằm chằm Lý Quả, câm lặng hồi lâu. Dám mắng Vương, tiểu thư chính là người đầu tiên, lại còn mắng Vương là tên xấu xa, quá cường thế mà!

      "Tiểu thư, giọng chút, giọng chút." Tri Vũ suýt nữa che miệng lại, nhưng nàng dám, tiểu thư là tiểu thư, nô tỳ là nô tỳ, nàng thể to gan động chạm Lý Quả, đành phải lo lắng kêu to, sắc mặt rất khó coi.

      Lý Quả trừng mắt liếc nàng cái, cảm thấy nàng là nhát như thỏ đế, lúc trước sao phát ra, Tri Vũ sợ mình, mà lại sợ vị Vương gì gì kia. Xem ra vị Vương đó hẳn là rất khủng bố, dễ chung sống.

      "Tiểu thư, chúng ta hãy nghe lời Tri Vũ tỷ tỷ , ra ra, chúng ta có thể ở trong này. Dù sao có chúng em và tiểu thư, tiểu thư nhàm chán." Hoàng Nhi vừa đơn thuần lại là người sôi nổi, hoàn toàn thèm để ý có thể ra ngoài hay .

      Tri Vũ vội gật đầu phụ họa, nàng sợ tiểu thư gặp rắc rối, đến lúc đó ai cũng cứu được tiểu thư, hơn nữa còn có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm ngài ấy, đều hy vọng tiểu thư gặp chuyện may.

      "Được rồi, nghe mấy người vậy." Lý Quả căm giận , phải vì bản thân, mà là vì các nàng.

      hết muốn ăn gì nữa, cũng may còn được giam trong nhà tù tráng lệ, có ăn có uống có người hầu hạ, cũng quá tệ.

      Nhưng là năm ngày sau, liền chịu nổi nữa. Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, còn hơn cả trư nữa, nửa tiết mục giải trí cũng có. Ngâm mình trong ôn tuyền, ngủ, lang thang trong cung Phượng Thê, gần như quá quen thuộc rồi.

      Mà trong mấy ngày đó, cũng nhàn rỗi lắm, ngoại trừ ba ngày đầu chỉ ăn và ngủ, sau đó, liền tự nấu ăn, tưới hoa, làm đủ trò, nhưng giờ, buồn bực rồi.

      Chương 215: Tôi muốn ra ngoài


      "Tôi muốn ra ngoài."

      "Tôi muốn ra ngoài."

      ngửa đầu lên trời cuồng hô, hết sức cam lòng, hết sức tức giận, phổi cũng sắp nổ tung rồi, nhưng chính là hết cách. Chưa di,e,ien,nđa,đàn,n đến chuyện nhóm người Tri Vũ cho ra ngoài, tại ngay cả thủ vệ ở cung Phượng Thê cũng tăng l,lê,ê.qu,uý,đ,?n lên ít, tất cả đều canh giữ ở bên ngoài.

      "Tiểu thư, ngài gì ạ?" Mấy ngày nay, Tri Vũ vẫn luôn canh chừng , tấc cũng rời, nhìn chằm chằm, sợ làm ra chuyện gì. Lúc này, đột nhiên nghe được la to, nhịn được sốt ruột kêu.

      "Tôi : tôi, muốn, ra, ngoài. Tôi muốn xuất cung, tôi sắp mốc meo, tôi sắp mọc mầm, tôi chịu nổi nữa." gằn từng chữ, nhảy dựng lên, xoay vòng vòng, cả người hết sức khó chịu.

      "Tiểu thư, được, ngàn lần thể ra ngoài." Tri Vũ giật nảy mình, chưa từng thấy di,iẽn,en dáng vẻ bùng nổ của tiểu thư, đ.a,àn nhưng cho dù tiểu thư có mất hứng, nàng cũng tuyệt l^q^đ đối thể khiến Vương mất hứng. Vương mới là đại chủ tử của nàng.

      Hoàng Nhi bị Tri Vũ đẩy đẩy, sau vài ánh mắt trao đổi, mới chậm chạp khuyên nhủ: "Tiểu thư, phải có Hoàng Nhi hầu ngài sao? Có phải Hoàng Nhi tốt ? Có phải Hoàng Nhi hầu hạ tốt tiểu thư? Để cho tiểu thư mất hứng?"

      Chiêu chí mạng này của Hoàng Nhi lập tức làm cho Lý Quả ngây người, sau đó có chút hoảng hốt, vội vàng kéo tay nàng, luống cuống : " phải, phải, phải vì em, vì chị thể ra ngoài chơi, nên mới như vậy, liên quan tới Hoàng Nhi." dd,ii,ee,nnđ,aa,nn.ll,e,e.qquu,yyd,ô,nn

      "Vậy tiểu thư đừng ra ngoài nữa, bên ngoài nhiều người xấu lắm, chúng ta cứ ở trong đây thôi, rất tốt mà." Hoàng Nhi cười tít mắt, bày ra dáng vẻ bên ngoài toàn là người xấu, ra ngoài gặp nguy hiểm, ríu rít .

      Lý Quả liền nghẹn họng, lập tức bị nàng đánh bại, chỉ có thể trợn mắt nhìn nàng.

      "Tiểu thư tốt, Hoàng Nhi thích lê,ê tiểu thư nhất, tiểu thư đâu, Hoàng Nhi theo q,úy,ýđó." Hoàng Nhi cực kỳ lanh trí làm đ,ôn,n nũng với Lý Quả, cười hì hì, vung vẩy cánh tay .

      Tri Vũ che miệng cười trộm, rất khâm phục can đảm của Hoàng Nhi, hâm mộ hai người có thể thân thiết như vậy. Đổi lại là nàng, nàng dám hành động như vậy với Lý Quả.

      "Được rồi, được rồi, chị biết rồi." Lý Quả tức giận vỗ đầu nàng, kêu la nữa, trực tiếp trở về phòng.

      Hoàng Nhi và Tri Vũ vội vàng theo sau, ra là giám sát , sợ gặp rắc rối!
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727Elise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :