Chương 212: Giam lỏng.
"Nếu như có thể xuất cung, vậy tốt quá." Đề nghị đó của Hoàng Nhi khiến mấy hứng thú, chỉ là, đột nhiên nghĩ muốn ra ngoài cung, trước mắt liền sáng ngời, khỏi hưng phấn .
Xuất cung? vừa ra, sắc mặt mọi người lập tức đại biến, ngơ ngác nhìn nhau, dám trả lời, bởi vì ai dám làm chủ, có quyền quyết định.
"Làm sao thế? được xuất cung? Hay là bên ngoài cung tốt?" Lý^L^Quả buồn bực nhìn các nàng, vội vàng hỏi, hiểu>Q< vì sao các nàng chỉ im lặng.
Tri Vũ là người biết quy củ trong cung nhất, nàng ngẫm nghĩ rồi khó xử : "Tiểu thư, ngài thể xuất cung, được Vương cho phép, ai cũng được ra khỏi cung." Chỉ là, Vương sủng ái tiểu thư như vậy, nhất định để tiểu thư ra ngoài.
Xuất cung cần phải được vị Vương trong truyền thuyết đó phê chuẩn? Lý Quả trợn tròn mắt, song ngẫm lại, ở di3n, d4,n địa bàn của người ta phải tuân thủ phép tắc của người ta, bằng mỗi người đều như vậy, chẳng phải đại l&qy&don loạn, cho nên cũng hiểu được phần nào.
"Vậy tôi với ta nhé? Hay là ai tìm ta báo tiếng?" nghĩ lúc liền hỏi.
rất muốn thấy bộ dạng của vị Vương đó, nhưng vài lần bỏ lỡ, cảm thấy có thể người này muốn gặp mình.
Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau, lát sau, quản gia Lâm mới cung kính : "Tiểu thư, để ta cho, ta bẩm báo Vương rồi trở về báo lại cho tiểu thư."
"Quản ^Q^gia ^L^Lâm, rất cám ơn ông, ông mau ." Vừa nghe quản gia Lâm xung phong nhận việc, vui mừng, lập tức thúc giục, đợi thêm được nữa.
Quản gia Lâm gật gật đầu, hai lời vội vã rời khỏi cung Phượng Thê, tìm Mặc Nhật Tỳ.
Lý Quả ăn uống xong xuôi, lại nhàn nhã nằm đợi, hồi lâu, cuối cùng quản gia Lâm cũng trở về, chỉ là sắc mặt ông ta tốt lắm, lúng túng dám nhìn .
"Tiểu thư, ta về."
" ta như thế nào?" Lý Quả lập tức ngồi ngay ngắn, có chút nôn nóng hỏi, trong lòng lại hơi bất an.
Quản gia Lâm lắc đầu, chần chừ hồi, mới chậm rãi : "Tiểu thư, Vương cho di,i3nphép ngài xuất cung, Vương còn , về sau đa,ànđược để tiểu thư rời khỏi cung Phượng Thê, càng cho đến cung điện khác." xong, sắc mặt ông ta rất l,ê,lêkhó coi, bởi vì chính ông ta cũng biết vì sao Vương đ.0.nđột nhiên thay đổi như thế.
Cái gì? Chẳng những cho xuất cung, mà còn cấm rời khỏi cung Phượng Thê, đây là ý gì chứ? Đó chẳng phải biến thành giam lỏng mình sao? suýt chút nữa vì tức giận mà nhảy dựng lên, sắc mặt cũng rất khó coi.
Chương 213: Tôi muốn chống đối ta.
" ta có ý gì chứ? Biến tôi thành chim trong lồng ư? Vĩnh viễn giam giữ?" Lý Quả bùng nổ, phẫn nộ . Rốt cục hết nhịn nổi, vụt đứng lên, căm tức bước .
Chim hoàng oanh! đ[đôn]ô,nđã biến thành chim hoàng oanh, vĩnh viễn bị người nhốt lại, trở thành vật cưng của người ta, được người tán thưởng. nên chấp nhận điều này thế nào đây? Cho dù là bị giam .>q.u,úy,y<.giữ cũng muốn trở thành chim hoàng oanh của người mình , mà phải của người xa [l,lê,ê]lạ, phải.
"Tôi muốn gặp ta." Trong cơn tức giận, còn nghĩ thêm gì nữa, lập tức muốn lao ra tìm người kia tính sổ.
Mọi người kinh hãi, luống cuống tay chân ngăn lại, sợ làm ra việc ngốc nghếch, càng sợ chọc giận Vương. Nếu làm cho Vương tức giận, chẳng những tiểu thư bị mất d?i?ê?n đ.a?n địa vị mà còn khó sống qua ngày. Chỉ là, mọi người cảm thấy kỳ quái, Vương vẫn luôn đối xử tốt với tiểu thư, sao giờ l.ê,qu,í,đô,nlại đột nhiên thay đổi?
"Tiểu thư, ngài đừng , Vương phải là người tiểu thư muốn gặp là có thể gặp đâu." Tri Vũ giữ chặt tay , giọng khuyên nhủ.
Hoàng Nhi cũng lôi kéo , lí nhí: "Tiểu thư, nên , xuất cung cũng đâu có sao, Hoàng Nhi có thể cùng ngài, ngài có thể chơi cùng Hoàng Nhi mà."
Quản gia Lâm chỉ có thể thở dài trong lòng, khi ông ta tới gặp Vương, vốn tưởng rằng Vương d,đ,l3.q?ý,đ?ô?nđồng ý ngay, nhưng ngờ sắc mặt Vương rất tệ, còn ôn hòa như lúc trước, trong lòng ông ta liền biết có thể tiểu thư rất khó qua, kết quả lại đúng như ông ta suy đoán.
"Tiểu thư, ngàn lần thể chọc Vương tức giận, ở đây Vương chính là trời, là chúa tể của chúng ta, bất kỳ kẻ nào cũng thể cãi lệnh Vương. Tiểu thư hãy nghe lời, ngoan ngoãn ở lại trong cung . Có lẽ ngày nào đó tâm tình Vương tốt lên, nhất định phê chuẩn cho tiểu thư xuất cung du ngoạn." Quản gia qơuơýLâm tận tình khuyên bảo, sợ Lý Quả làm ra chuyện khiến Vương tức giận, vậy chỉ có đ?nđường chết mà thôi.
"Tôi phỉ nhổ, ta mới phải là trời, là chúa tể của tôi. Tôi tự làm chủ vận mệnh của mình, ta cũng d.i<ễnđâu phải là gì của tôi, vì sao tôi phải nhìn sắc mặt ta đ>àn<để làm việc? Cái gì gọi là đợi tâm tình ta tốt l>lê.lên? Tâm tình ta tốt lên, tâm tình của tôi tệ . ta cho tôi ra qu,ýngoài, tôi càng muốn ! Hừ." giận đ?nđến nỗi quát lớn.
Quản gia Lâm nghe thế, trong lòng thầm kêu khổ. Ông ta biết tính tình của Lý Quả, cũng đâu lạ gì tính khí của chủ tử nhà mình, hai người này đúng là khắc tinh của nhau.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngài trăm ngàn lần được như vậy, đừng làm càn mà."
Chương 214: Tên xấu xa
"Tiểu thư, ngài ngàn vạn lần đừng chọc Vương tức giận, nếu tiểu thư và chúng nô tỳ khó sống đó."
Tri Vũ hiểu khá tính cách của Lý Quả, vừa khuyên , đồng thời quên kéo theo bọn họ, như vậy, cho dù Lý Quả có tức giận cũng phải nghĩ đến hoàn cảnh của bọn họ.
Quả nhiên ngoài dự đoán, Lý Quả nghe xong, tuy vẫn rất tức giận, nhưng vì muốn liên lụy bọn họ, đành phải nén kích động, oán hận dậm dậm chân.
"Tên xấu xa, đừng để tôi gặp , bằng cho đẹp mặt." hùng hổ mắng, nhưng cũng chỉ là mắng, rồi đặt mông ngồi xuống ghế, vô phương trút giận.
Mà các nàng nghe được lời của Lý Quả lại sợ hãi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó nhìn chằm chằm Lý Quả, câm lặng hồi lâu. Dám mắng Vương, tiểu thư chính là người đầu tiên, lại còn mắng Vương là tên xấu xa, quá cường thế mà!
"Tiểu thư, giọng chút, giọng chút." Tri Vũ suýt nữa che miệng lại, nhưng nàng dám, tiểu thư là tiểu thư, nô tỳ là nô tỳ, nàng thể to gan động chạm Lý Quả, đành phải lo lắng kêu to, sắc mặt rất khó coi.
Lý Quả trừng mắt liếc nàng cái, cảm thấy nàng là nhát như thỏ đế, lúc trước sao phát ra, Tri Vũ sợ mình, mà lại sợ vị Vương gì gì kia. Xem ra vị Vương đó hẳn là rất khủng bố, dễ chung sống.
"Tiểu thư, chúng ta hãy nghe lời Tri Vũ tỷ tỷ , ra ra, chúng ta có thể ở trong này. Dù sao có chúng em và tiểu thư, tiểu thư nhàm chán." Hoàng Nhi vừa đơn thuần lại là người sôi nổi, hoàn toàn thèm để ý có thể ra ngoài hay .
Tri Vũ vội gật đầu phụ họa, nàng sợ tiểu thư gặp rắc rối, đến lúc đó ai cũng cứu được tiểu thư, hơn nữa còn có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm ngài ấy, đều hy vọng tiểu thư gặp chuyện may.
"Được rồi, nghe mấy người vậy." Lý Quả căm giận , phải vì bản thân, mà là vì các nàng.
hết muốn ăn gì nữa, cũng may còn được giam trong nhà tù tráng lệ, có ăn có uống có người hầu hạ, cũng quá tệ.
Nhưng là năm ngày sau, liền chịu nổi nữa. Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, còn hơn cả trư nữa, nửa tiết mục giải trí cũng có. Ngâm mình trong ôn tuyền, ngủ, lang thang trong cung Phượng Thê, gần như quá quen thuộc rồi.
Mà trong mấy ngày đó, cũng nhàn rỗi lắm, ngoại trừ ba ngày đầu chỉ ăn và ngủ, sau đó, liền tự nấu ăn, tưới hoa, làm đủ trò, nhưng giờ, buồn bực rồi.
Chương 215: Tôi muốn ra ngoài
"Tôi muốn ra ngoài."
"Tôi muốn ra ngoài."
ngửa đầu lên trời cuồng hô, hết sức cam lòng, hết sức tức giận, phổi cũng sắp nổ tung rồi, nhưng chính là hết cách. Chưa di,e,ien,nđa,đàn,n đến chuyện nhóm người Tri Vũ cho ra ngoài, tại ngay cả thủ vệ ở cung Phượng Thê cũng tăng l,lê,ê.qu,uý,đ,?n lên ít, tất cả đều canh giữ ở bên ngoài.
"Tiểu thư, ngài gì ạ?" Mấy ngày nay, Tri Vũ vẫn luôn canh chừng , tấc cũng rời, nhìn chằm chằm, sợ làm ra chuyện gì. Lúc này, đột nhiên nghe được la to, nhịn được sốt ruột kêu.
"Tôi : tôi, muốn, ra, ngoài. Tôi muốn xuất cung, tôi sắp mốc meo, tôi sắp mọc mầm, tôi chịu nổi nữa." gằn từng chữ, nhảy dựng lên, xoay vòng vòng, cả người hết sức khó chịu.
"Tiểu thư, được, ngàn lần thể ra ngoài." Tri Vũ giật nảy mình, chưa từng thấy di,iẽn,en dáng vẻ bùng nổ của tiểu thư, đ.a,àn nhưng cho dù tiểu thư có mất hứng, nàng cũng tuyệt l^q^đ đối thể khiến Vương mất hứng. Vương mới là đại chủ tử của nàng.
Hoàng Nhi bị Tri Vũ đẩy đẩy, sau vài ánh mắt trao đổi, mới chậm chạp khuyên nhủ: "Tiểu thư, phải có Hoàng Nhi hầu ngài sao? Có phải Hoàng Nhi tốt ? Có phải Hoàng Nhi hầu hạ tốt tiểu thư? Để cho tiểu thư mất hứng?"
Chiêu chí mạng này của Hoàng Nhi lập tức làm cho Lý Quả ngây người, sau đó có chút hoảng hốt, vội vàng kéo tay nàng, luống cuống : " phải, phải, phải vì em, vì chị thể ra ngoài chơi, nên mới như vậy, liên quan tới Hoàng Nhi." dd,ii,ee,nnđ,aa,nn.ll,e,e.qquu,yyd,ô,nn
"Vậy tiểu thư đừng ra ngoài nữa, bên ngoài nhiều người xấu lắm, chúng ta cứ ở trong đây thôi, rất tốt mà." Hoàng Nhi cười tít mắt, bày ra dáng vẻ bên ngoài toàn là người xấu, ra ngoài gặp nguy hiểm, ríu rít .
Lý Quả liền nghẹn họng, lập tức bị nàng đánh bại, chỉ có thể trợn mắt nhìn nàng.
"Tiểu thư tốt, Hoàng Nhi thích lê,ê tiểu thư nhất, tiểu thư đâu, Hoàng Nhi theo q,úy,ýđó." Hoàng Nhi cực kỳ lanh trí làm đ,ôn,n nũng với Lý Quả, cười hì hì, vung vẩy cánh tay .
Tri Vũ che miệng cười trộm, rất khâm phục can đảm của Hoàng Nhi, hâm mộ hai người có thể thân thiết như vậy. Đổi lại là nàng, nàng dám hành động như vậy với Lý Quả.
"Được rồi, được rồi, chị biết rồi." Lý Quả tức giận vỗ đầu nàng, kêu la nữa, trực tiếp trở về phòng.
Hoàng Nhi và Tri Vũ vội vàng theo sau, ra là giám sát , sợ gặp rắc rối!
Last edited by a moderator: 14/3/16