Chương 192: Tôi cần ta .
ta cũng ở đây? Lý Quả nhất thời kinh hãi, vậy mà lại biết, còn tưởng rằng số mệnh hên nên chiếm cứ được chỗ tốt như thế này, hóa ra đây là nơi vợ chồng người ta ở.
"Tri Vũ, sao tôi có thể ở đây được? Chỉ sợ bất tiện thôi." nghĩ ngợi lúc, cảm thấy rất ổn,lam-l3- q4-d0nnhỡ chọc người đố kỵ, hơn nữa tại còn chịu yếu thế, đắc tội người ta khó sống lắm đó.
Tri Vũ cười cười, vừa dìu vừa an ủi: "Tiểu thư, đây là ý của Vương, ngài cho tiểu thư ở đây tiểu thư cứ ở, ai dám phản kháng ý của Vương? Tiểu thư đừng lo lắng, Vương đối xử rất tốt với tiểu thư mà."
Đúng, là rất tốt, được ăn ngon mặc đẹp, còn có kẻ hầu người hạ nữa. cảm thấy tốt vô cùng, chỉ là ăn ở miễn phí nên vẫn cảm thấy có chút bất an, dù sao làm mà hưởng, trong lòng khó mà thoải mái.
"Tri Vũ, nếu buổi tối ta đến em nhất định phải đánh thức tôi, bằng tôi vừa l1q1dkhông biết ta có đến, mà còn chẳng thấy được mặt ta. Gì gì, tôi vẫn phải cám ơn ta, còn có đôi lời muốn với ta nữa." Lý Quả ngẫm nghĩ rồi dặn dò nàng.
Kỳ cũng rất muốn trông thấy vị Xà Vương vừa tuấn mỹ vô song lại trẻ tuối giàu có trong truyền thuyết. biết có thể thu hút mình, khiến mình động tâm hay , nếu động tâm phải làm sao bây giờ? Vậy chẳng phải tranh giành người đàn ông với rất nhiều phụ nữ khác sao?
được, được, tuyệt đối cần, đánh chết cũng muốn chia xẻ người đàn ông với nhiều phụ nữ như vậy, sau đó mỗi ngày đều trông mong ta lật thẻ bài, chờ sủng hạnh. thể chịu đựng nổi!
nhất định người đàn ông như thế! Lý Quả thầm quyết định trong lòng,diễn~đàn ~ l3-qu4-d0n-cho dù Xà Vương tuấn mỹ đến mê đảo chúng sinh, người gặp người thích, xe gặp xe chở, hoa gặp hoa nở, heo mẹ thấy đều muốn nhào lên, cũng cần .
"Dạ, tiểu thư, nô tỳ biết." Tri Vũ vội vàng cung kính đáp ứng Lý Quả, nhưng trong lòng lại : nếu như Vương cho phép nàng đánh thức tiểu thư, vậy nàng nghe Vương! Ai có địa vị cao hơn, nàng liền nghe người đó, dù sao đắc tội tiểu thư cũng tốt hơn là đắc tội với Vương.
Lý Quả rất vừa lòng, cuối cùng cũng bỏ được tảng đá trong lòng. Tóm lại, vừa gặp vị Xà Vương tuấn mỹ kia, phải từ chối dứt khoát,lvqvdhơn nữa còn phải thuyết phục ta: người và xà là có khả năng, tuyệt đối làm nữ nhân của xà, thứ tình đó là cái gì? Nhân xà luyến?! Cũng đâu phải tình biến thái!
Chương 193: Bỏ lỡ.
Sau khi dạo qua vài phòng, Lý Quả lại hoa lệ mệt mỏi, cuối cùng vẫn là Tri Vũ kêu người nâng kiệu tới rước về cung điện. Tiếp đó là mát xa chút, xong mới dọn ngọ thiện lên cho .
"Nếu ta tới, em nhớ gọi tôi đó." Trước khi ngủ trưa, Lý Quả vẫn quên dặn dò, chỉ sợ bỏ lỡ. Nếu phải quá mệt chẳng muốn ngủ đâu.
Tri Vũ vội vàng gật đầu, để cho yên tâm. Lúc này, Lý Quả mới an tâm say ngủ.
Chỉ có điều, chưa được bao lâu, Mặc Nhật Tỳ xuất , thấy say ngủ, liền phất tay cho Tri Vũ lui xuống,lamnguyetminhlqdsau đó ngồi ở bên giường nhìn , lộ ra vẻ tươi cười. Nhất cử nhất động của đều biết rất , bao gồm cả chọc tức hai vị sủng phi của mình.
"Nàng, có bằng lòng ở lại đây cả đời, cùng ở chung chỗ với ta hay ?" nắm tay , giọng hỏi, mặc kệ có nghe được .
Lý Quả tất nhiên là biết cũng nghe thấy rồi, nếu như nghe , chỉ sợ là nhảy dựng lên, càng tránh xa hơn.
"Mặc kệ nàng có nguyện ý , nàng chỉ có thể ở lại đây mãi mãi, ở lại bên cạnh ta, có trốn cũng chẳng thoát." Cuối cùng, bá đạo , tuyên án vận mệnh của nàng.lê!quý.^^đ0nBởi vì mà vận mệnh của nàng từ nay về sau bất đồng, thay đổi.
Lý Quả hề hay biết, tất cả nghiệt duyên của mình đều bắt đầu từ rắn, lại còn là hiểu lầm hoa lệ. Nếu sớm biết lúc trước liệu có làm như thế ? Có lẽ chỉ có chính biết thôi!
Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ chưa từng rời khỏi khuôn mặt , nhàng đắp chăn cho , lại vuốt ve mặt Lý Quả, hồi lâu sau, mới thở dài tiếng, đứng dậy rời .
Tri Vũ thấy rồi, vội chạy nhanh vào, nhìn tiểu thư còn say giấc nồng, biết nên hâm mộ hay ghen tỵ.
Vương lại tới nữa, thế nhưng tiểu thư cũng hề hay biết, vừa rồi hình như Vươngđon?quy?leđã gì đó với tiểu thư, tiểu thư quá hạnh phúc, quá may mắn mà.
Lý Quả biết mình ngủ bao lâu, dù sao cũng rất say, hoàn toàn có chút cảm giác gì với bên ngoài. Đợi từ từ tỉnh lại, liền nhớ ra chuyện, vội vàng tra hỏi Tri Vũ đứng bên cạnh: " ta có đến đây ? Có ?"
Tri Vũ chần chừ chút, mới cúi đầu, giọng trả lời: "Tiểu thư, vừa rồi Vương có đến, song ngài chỉ nhìn lướt qua tiểu thư rồi ngay, nô tỳ chưa kịp đánh thức tiểu thư ạ."
Chương 194: Chờ đợi xuất của ta.
Chết tiệt, bỏ lỡ, lại bỏ lỡ, sao ham ngủ vậy chứ, còn ngủ say như chết nữa? Người ta đến cũng biết!
ôm chăn, tức giận oán trách bản thân hồi lâu, hoàn toàn bỏ qua áy náy liên tục lên trong mắt Tri Vũ, còn tưởng rằng mình quá ham ngủ.
Tri Vũ biết mình nên lừa gạt tiểu thư, chỉ có điều tiểu thư là chủ tử, nhưng Vương lại là đại chủ tử,ll3quu4d0nn lòng nàng đương nhiên là nghiêng về phía Vương rồi. Lời của Vương xếp thứ nhất, của tiểu thư xếp thứ hai, lừa gạt tiểu thư còn tốt hơn dối lừa Vương. Nàng đúng là trung thành và tận tâm mà!
"Quên , Tri Vũ, lần sau em hãy ta đừng vội, tôi có việc cần gặp ta." vẫn nghĩ rằng khó gặp được người này là do thời gian luôn sai lệch.
Tri Vũ lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nàng biết trừ khi Vương muốn gặp tiểu thư, bằng tiểu thư rất khó nhìn thấy Vương. Tiểu thư đáng thương!
Lý Quả vô cùng hài lòng, lại lôi kéo Tri Vũ dạo khắp cung Phượng Thê, thế mới biết hóa ra mình có lợi ích rất lớn khi ở tại cung Phượng Thê.dj3nd4nl3qvyd011Ở đây còn có phòng bếp riêng, đầu bếp, rất nhiều cung nữ thị vệ, cùng với người hầu giặt quần áo và thợ may.
Đến tận lúc sẩm tối, đèn đuốc sáng rực, mới chịu để Tri Vũ dìu về phòng, vừa về đến, cao lương mỹ vị đủ sắc đủ hương bày sẵn bàn, bắt đầu ăn như hùm như hổ, đánh chén no nê.
"Tri Vũ, cuộc sống ở đây quá hạnh phúc!" Vỗ vỗ bụng, ngâm mình trong ôn tuyền tràn ngập hương hoa, cảm khái vô hạn . Cuộc sống như vậy khiến vui đến quên cả trời đất.
"Tiểu thư cảm thấy hạnh phúc, về sau cũng vẫn như thế mà." Tri Vũ tươi cười rạng rỡ , ước gì tiểu thư bỏ được này nọ.
"Vậy được, tôi chẳng có bất kỳ quan hệ gì với Vương của em, thể vô công mà hưởng thụ được. Tôi còn muốn tìm ta chuyện đây." Lý Quả lắc đầu, dám trầm mê.
Khó trách trong thế giới kia của , có nhiều xã hội thượng lưu, có nhiều xa hoa trụy lạc đến vậy.
Tiểu thư ngoan cố! Nhưng mà sao, sau này tiểu thư hiểu cho nỗi khổ tâm của Vương.1_3q4d011Nếu đổi lại là nàng cảm động lấy thân báo đáp, còn có thể theo Vương suốt đời suốt kiếp. Đáng tiếc, phải bất kỳ ai, mà chính là tiểu thư.
lên khỏi làn nước, Lý Quả đợi Tri Vũ hầu hạ thay y phục xong liền im lặng nằm giường. Song, lúc này chưa buồn ngủ lắm, chỉ hơi mệt, vẫn quyết định ngủ nữa, chờ vị Vương kia xuất .
Chương 195: Trốn .
Nửa đêm canh ba, mảnh tĩnh lặng, ánh nến trong suốt, như như .
" trễ lắm rồi, tiểu thư mau ngủ ." Tri Vũ biết vì sao trễ thế này mà Lý Quả còn chưa ngủ, bình thường tiểu thư sớm say giấc,le^qu4^d0nchẳng biết cùng Chu công ngao du tận đâu, giờ lại mở to mắt, nàng nhịn được kỳ quái .
"Tôi mệt, tôi chưa ngủ đâu, em cứ ngủ trước , đừng lo cho tôi." Lý Quả nửa nằm giường, ôm gối đầu, nghe thấy Tri Vũ , nhìn nàng chút, vội vàng đáp.
Tri Vũ chịu, cung kính : "Tiểu thư chưa ngủ, sao nô tỳ có thể ngủ đây? Tiểu thư có tâm à? Hay là ban ngày ngủ nhiều quá nên ngủ được nữa?"
"Có lẽ thế. Tri Vũ cứ ngủ , có việc tôi gọi em." xua tay, thúc giục Tri Vũ mau nghỉ ngơi, muốn để nàng thức cùng mình.
"Vậy, tốt lắm đâu." Tri Vũ khó xử, do dự .
Lý Quả mỉm cười, ôn hòa : " , có việc tôi nhất định gọi em, hơn nữa em vẫn ở bên ngoài mà, có chuyện gì đâu."
Nghe xong những lời này, Tri Vũ chần chừ, cuối cùng vẫn là đồng ý, liền để nến cho Lý Quả, sau đó mới yên tâm rời .
Tri Vũ rồi, càng nhàm chán, nằm ở giường mấy lần sắp ngủ thiếp , nhưng lạilvqvdsợ mình ngủ người kia bất ngờ tiến vào, cho nên đành cắn răng kiên trì, mặc kệ mệt mỏi, vẫn mở to hai mắt nhìn.
Ở chỗ tối, Mặc Nhật Tỳ sớm tiến vào, khi phát kia vẫn chưa ngủ mà chờ mình, có chút kinh ngạc, rồi bật cười. Đây dường như là phong cách của nàng, rất quật cường, rất nghiêm túc.
do dự biết có nên gặp nàng ? Chỉ là chưa đoán được lúc nàng phát mình chính là Mặc Nhật Tỳ, liệu nàng có thể nổi giận, phớt lờ mình, ầm ỹ muốn rời giống như lúc trước ?
Trong lúc suy nghĩ miên man, ở giường, Lý Quả đột nhiên ngồi dậy, bước xuống giường, tìm đôi giày xỏ vào, thuận tay mặc áo khoác ngoài rồi tayl3qu4ddonnnhẹ chân về phía cửa, biết muốn đâu.
Mặc Nhật Tỳ lén lút theo đuôi, tò mò động tĩnh của nàng, hề để nàng cảm thấy mình theo sau.
ra, Lý Quả vì đợi quá mệt mỏi, đợi cho cả qua cơn buồn ngủ, chợt muốn ra ngoài lúc, vì thế mới lén lút ra, các cung nữ đều ngủ ở phòng bên ngoài, hoàn toàn chẳng hay biết tự mình ra.
Last edited by a moderator: 14/3/16