1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 192: Tôi cần ta .


      ta cũng ở đây? Lý Quả nhất thời kinh hãi, vậy mà lại biết, còn tưởng rằng số mệnh hên nên chiếm cứ được chỗ tốt như thế này, hóa ra đây là nơi vợ chồng người ta ở.

      "Tri Vũ, sao tôi có thể ở đây được? Chỉ sợ bất tiện thôi." nghĩ ngợi lúc, cảm thấy rất ổn,lam-l3- q4-d0nnhỡ chọc người đố kỵ, hơn nữa tại còn chịu yếu thế, đắc tội người ta khó sống lắm đó.

      Tri Vũ cười cười, vừa dìu vừa an ủi: "Tiểu thư, đây là ý của Vương, ngài cho tiểu thư ở đây tiểu thư cứ ở, ai dám phản kháng ý của Vương? Tiểu thư đừng lo lắng, Vương đối xử rất tốt với tiểu thư mà."

      Đúng, là rất tốt, được ăn ngon mặc đẹp, còn có kẻ hầu người hạ nữa. cảm thấy tốt vô cùng, chỉ là ăn ở miễn phí nên vẫn cảm thấy có chút bất an, dù sao làm mà hưởng, trong lòng khó mà thoải mái.

      "Tri Vũ, nếu buổi tối ta đến em nhất định phải đánh thức tôi, bằng tôi vừa l1q1dkhông biết ta có đến, mà còn chẳng thấy được mặt ta. Gì gì, tôi vẫn phải cám ơn ta, còn có đôi lời muốn với ta nữa." Lý Quả ngẫm nghĩ rồi dặn dò nàng.

      Kỳ cũng rất muốn trông thấy vị Xà Vương vừa tuấn mỹ vô song lại trẻ tuối giàu có trong truyền thuyết. biết có thể thu hút mình, khiến mình động tâm hay , nếu động tâm phải làm sao bây giờ? Vậy chẳng phải tranh giành người đàn ông với rất nhiều phụ nữ khác sao?

      được, được, tuyệt đối cần, đánh chết cũng muốn chia xẻ người đàn ông với nhiều phụ nữ như vậy, sau đó mỗi ngày đều trông mong ta lật thẻ bài, chờ sủng hạnh. thể chịu đựng nổi!

      nhất định người đàn ông như thế! Lý Quả thầm quyết định trong lòng,diễn~đàn ~ l3-qu4-d0n-cho dù Xà Vương tuấn mỹ đến mê đảo chúng sinh, người gặp người thích, xe gặp xe chở, hoa gặp hoa nở, heo mẹ thấy đều muốn nhào lên, cũng cần .

      "Dạ, tiểu thư, nô tỳ biết." Tri Vũ vội vàng cung kính đáp ứng Lý Quả, nhưng trong lòng lại : nếu như Vương cho phép nàng đánh thức tiểu thư, vậy nàng nghe Vương! Ai có địa vị cao hơn, nàng liền nghe người đó, dù sao đắc tội tiểu thư cũng tốt hơn là đắc tội với Vương.

      Lý Quả rất vừa lòng, cuối cùng cũng bỏ được tảng đá trong lòng. Tóm lại, vừa gặp vị Xà Vương tuấn mỹ kia, phải từ chối dứt khoát,lvqvdhơn nữa còn phải thuyết phục ta: người và xà là có khả năng, tuyệt đối làm nữ nhân của xà, thứ tình đó là cái gì? Nhân xà luyến?! Cũng đâu phải tình biến thái!

      Chương 193: Bỏ lỡ.


      Sau khi dạo qua vài phòng, Lý Quả lại hoa lệ mệt mỏi, cuối cùng vẫn là Tri Vũ kêu người nâng kiệu tới rước về cung điện. Tiếp đó là mát xa chút, xong mới dọn ngọ thiện lên cho .

      "Nếu ta tới, em nhớ gọi tôi đó." Trước khi ngủ trưa, Lý Quả vẫn quên dặn dò, chỉ sợ bỏ lỡ. Nếu phải quá mệt chẳng muốn ngủ đâu.

      Tri Vũ vội vàng gật đầu, để cho yên tâm. Lúc này, Lý Quả mới an tâm say ngủ.

      Chỉ có điều, chưa được bao lâu, Mặc Nhật Tỳ xuất , thấy say ngủ, liền phất tay cho Tri Vũ lui xuống,lamnguyetminhlqdsau đó ngồi ở bên giường nhìn , lộ ra vẻ tươi cười. Nhất cử nhất động của đều biết rất , bao gồm cả chọc tức hai vị sủng phi của mình.

      "Nàng, có bằng lòng ở lại đây cả đời, cùng ở chung chỗ với ta hay ?" nắm tay , giọng hỏi, mặc kệ có nghe được .

      Lý Quả tất nhiên là biết cũng nghe thấy rồi, nếu như nghe , chỉ sợ là nhảy dựng lên, càng tránh xa hơn.

      "Mặc kệ nàng có nguyện ý , nàng chỉ có thể ở lại đây mãi mãi, ở lại bên cạnh ta, có trốn cũng chẳng thoát." Cuối cùng, bá đạo , tuyên án vận mệnh của nàng.lê!quý.^^đ0nBởi vì mà vận mệnh của nàng từ nay về sau bất đồng, thay đổi.

      Lý Quả hề hay biết, tất cả nghiệt duyên của mình đều bắt đầu từ rắn, lại còn là hiểu lầm hoa lệ. Nếu sớm biết lúc trước liệu có làm như thế ? Có lẽ chỉ có chính biết thôi!

      Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ chưa từng rời khỏi khuôn mặt , nhàng đắp chăn cho , lại vuốt ve mặt Lý Quả, hồi lâu sau, mới thở dài tiếng, đứng dậy rời .

      Tri Vũ thấy rồi, vội chạy nhanh vào, nhìn tiểu thư còn say giấc nồng, biết nên hâm mộ hay ghen tỵ.

      Vương lại tới nữa, thế nhưng tiểu thư cũng hề hay biết, vừa rồi hình như Vươngđon?quy?leđã gì đó với tiểu thư, tiểu thư quá hạnh phúc, quá may mắn mà.

      Lý Quả biết mình ngủ bao lâu, dù sao cũng rất say, hoàn toàn có chút cảm giác gì với bên ngoài. Đợi từ từ tỉnh lại, liền nhớ ra chuyện, vội vàng tra hỏi Tri Vũ đứng bên cạnh: " ta có đến đây ? Có ?"

      Tri Vũ chần chừ chút, mới cúi đầu, giọng trả lời: "Tiểu thư, vừa rồi Vương có đến, song ngài chỉ nhìn lướt qua tiểu thư rồi ngay, nô tỳ chưa kịp đánh thức tiểu thư ạ."

      Chương 194: Chờ đợi xuất của ta.


      Chết tiệt, bỏ lỡ, lại bỏ lỡ, sao ham ngủ vậy chứ, còn ngủ say như chết nữa? Người ta đến cũng biết!

      ôm chăn, tức giận oán trách bản thân hồi lâu, hoàn toàn bỏ qua áy náy liên tục lên trong mắt Tri Vũ, còn tưởng rằng mình quá ham ngủ.

      Tri Vũ biết mình nên lừa gạt tiểu thư, chỉ có điều tiểu thư là chủ tử, nhưng Vương lại là đại chủ tử,ll3quu4d0nn lòng nàng đương nhiên là nghiêng về phía Vương rồi. Lời của Vương xếp thứ nhất, của tiểu thư xếp thứ hai, lừa gạt tiểu thư còn tốt hơn dối lừa Vương. Nàng đúng là trung thành và tận tâm mà!

      "Quên , Tri Vũ, lần sau em hãy ta đừng vội, tôi có việc cần gặp ta." vẫn nghĩ rằng khó gặp được người này là do thời gian luôn sai lệch.

      Tri Vũ lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nàng biết trừ khi Vương muốn gặp tiểu thư, bằng tiểu thư rất khó nhìn thấy Vương. Tiểu thư đáng thương!

      Lý Quả vô cùng hài lòng, lại lôi kéo Tri Vũ dạo khắp cung Phượng Thê, thế mới biết hóa ra mình có lợi ích rất lớn khi ở tại cung Phượng Thê.dj3nd4nl3qvyd011Ở đây còn có phòng bếp riêng, đầu bếp, rất nhiều cung nữ thị vệ, cùng với người hầu giặt quần áo và thợ may.

      Đến tận lúc sẩm tối, đèn đuốc sáng rực, mới chịu để Tri Vũ dìu về phòng, vừa về đến, cao lương mỹ vị đủ sắc đủ hương bày sẵn bàn, bắt đầu ăn như hùm như hổ, đánh chén no nê.

      "Tri Vũ, cuộc sống ở đây quá hạnh phúc!" Vỗ vỗ bụng, ngâm mình trong ôn tuyền tràn ngập hương hoa, cảm khái vô hạn . Cuộc sống như vậy khiến vui đến quên cả trời đất.

      "Tiểu thư cảm thấy hạnh phúc, về sau cũng vẫn như thế mà." Tri Vũ tươi cười rạng rỡ , ước gì tiểu thư bỏ được này nọ.

      "Vậy được, tôi chẳng có bất kỳ quan hệ gì với Vương của em, thể vô công mà hưởng thụ được. Tôi còn muốn tìm ta chuyện đây." Lý Quả lắc đầu, dám trầm mê.

      Khó trách trong thế giới kia của , có nhiều xã hội thượng lưu, có nhiều xa hoa trụy lạc đến vậy.

      Tiểu thư ngoan cố! Nhưng mà sao, sau này tiểu thư hiểu cho nỗi khổ tâm của Vương.1_3q4d011Nếu đổi lại là nàng cảm động lấy thân báo đáp, còn có thể theo Vương suốt đời suốt kiếp. Đáng tiếc, phải bất kỳ ai, mà chính là tiểu thư.

      lên khỏi làn nước, Lý Quả đợi Tri Vũ hầu hạ thay y phục xong liền im lặng nằm giường. Song, lúc này chưa buồn ngủ lắm, chỉ hơi mệt, vẫn quyết định ngủ nữa, chờ vị Vương kia xuất .

      Chương 195: Trốn .


      Nửa đêm canh ba, mảnh tĩnh lặng, ánh nến trong suốt, như như .

      " trễ lắm rồi, tiểu thư mau ngủ ." Tri Vũ biết vì sao trễ thế này mà Lý Quả còn chưa ngủ, bình thường tiểu thư sớm say giấc,le^qu4^d0nchẳng biết cùng Chu công ngao du tận đâu, giờ lại mở to mắt, nàng nhịn được kỳ quái .

      "Tôi mệt, tôi chưa ngủ đâu, em cứ ngủ trước , đừng lo cho tôi." Lý Quả nửa nằm giường, ôm gối đầu, nghe thấy Tri Vũ , nhìn nàng chút, vội vàng đáp.

      Tri Vũ chịu, cung kính : "Tiểu thư chưa ngủ, sao nô tỳ có thể ngủ đây? Tiểu thư có tâm à? Hay là ban ngày ngủ nhiều quá nên ngủ được nữa?"

      "Có lẽ thế. Tri Vũ cứ ngủ , có việc tôi gọi em." xua tay, thúc giục Tri Vũ mau nghỉ ngơi, muốn để nàng thức cùng mình.

      "Vậy, tốt lắm đâu." Tri Vũ khó xử, do dự .

      Lý Quả mỉm cười, ôn hòa : " , có việc tôi nhất định gọi em, hơn nữa em vẫn ở bên ngoài mà, có chuyện gì đâu."

      Nghe xong những lời này, Tri Vũ chần chừ, cuối cùng vẫn là đồng ý, liền để nến cho Lý Quả, sau đó mới yên tâm rời .

      Tri Vũ rồi, càng nhàm chán, nằm ở giường mấy lần sắp ngủ thiếp , nhưng lạilvqvdsợ mình ngủ người kia bất ngờ tiến vào, cho nên đành cắn răng kiên trì, mặc kệ mệt mỏi, vẫn mở to hai mắt nhìn.

      Ở chỗ tối, Mặc Nhật Tỳ sớm tiến vào, khi phát kia vẫn chưa ngủ mà chờ mình, có chút kinh ngạc, rồi bật cười. Đây dường như là phong cách của nàng, rất quật cường, rất nghiêm túc.

      do dự biết có nên gặp nàng ? Chỉ là chưa đoán được lúc nàng phát mình chính là Mặc Nhật Tỳ, liệu nàng có thể nổi giận, phớt lờ mình, ầm ỹ muốn rời giống như lúc trước ?

      Trong lúc suy nghĩ miên man, ở giường, Lý Quả đột nhiên ngồi dậy, bước xuống giường, tìm đôi giày xỏ vào, thuận tay mặc áo khoác ngoài rồi tayl3qu4ddonnnhẹ chân về phía cửa, biết muốn đâu.

      Mặc Nhật Tỳ lén lút theo đuôi, tò mò động tĩnh của nàng, hề để nàng cảm thấy mình theo sau.

      ra, Lý Quả vì đợi quá mệt mỏi, đợi cho cả qua cơn buồn ngủ, chợt muốn ra ngoài lúc, vì thế mới lén lút ra, các cung nữ đều ngủ ở phòng bên ngoài, hoàn toàn chẳng hay biết tự mình ra.
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727, BaoYuElise Tuyen thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 196: Quả Quả, là ta.


      Đêm lạnh như nước, muôn vàn ánh sao, khí trong lành dễ chịu, bên trong tòa cung điện to đùng, im ắng giống như có ai, lại có đèn lồng chiếu rọi, hề tối tăm.

      Hít sâu hơi, siết chặt áo khoác người, giầy mềm đế bằng, đường lặng yên tiếng động,d+iễn-đ+ànlêêquýyddooncô bước nhàng, xuyên qua dãy hành lang trùng điệp, tiếp đó liền tới khoảng sân rộng.

      "Hoàng Nhi em ở đâu? Mặc Nhật Tỳ ở đâu?" cúi đầu, giọng . mình nơi đây, quá đơn, quá bất lực, tất cả kiên cường đều là tượng trưng, nhầm che giấu bất lực cùng phân vân mà thôi.

      Lòng Mặc Nhật Tỳ chấn động, theo từ phía xa, đột nhiên cảm thấy hóa ra cũng rất yếu ớt, phải kiểu giương nanh múa vuốt, phải kiên cường dũng cảm như trong tưởng tượng của , mà chỉ là ngụy trang, cũng biết sợ hãi.

      Lý Quả vốn chỉ nghĩ mà thôi, thở dài hơi, chuẩn bị dạo bên ngoài cung Phượng Thê, coi như là nhàm chán thám hiểm chút, dù sao cũng đâu có nguy hiểm gì.lamnguyetminhlqdĐang định nhấc chân bước về phía trước, lại phát bóng đen đứng cách mình xa.

      "Ai đó?" giật cả mình, kinh hãi vô cùng, sắc mặt, giọng đều biến đổi, thần kinh căng thẳng, đề phòng nhìn chằm chằm bóng đen kia.

      Bóng đen kia biết phát ra mình, đứng im lặng lúc, rồi chủ động về phía , nhưng vẫn lẳng lặng lên tiếng, bước chân vững vàng đến.

      Lý Quả sợ hãi, thấy mặt đối phương, chỉ biết hình như là người đàn ông. Mà người này bất ngờ xuất trong đêm tối, làm cho tim đập dồn dập, khẩn trương vô cùng,l~êlê~q~quyúy~đ~ônsong cũng dám động đậy, chỉ có thể đứng im.

      Chỉ chốc lát sau, bóng đen đó đến rất gần chỗ , bước tới chỗ sáng, dưới ánh đèn chiếu rọi, lộ ra bộ mặt của . Hai mắt sáng rực nhìn , khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa.

      "Mặc Nhật Tỳ, Mặc Nhật Tỳ là sao?!" dám tin, há to miệng, sững sờ nhìn .

      Đúng vậy, đúng là Mặc Nhật Tỳ, ta vừa đứng ở trước mặt mình khiến nửa mừng nửa lo, còn có chút kích động.

      Mặc Nhật Tỳ thấy dáng vẻ kích động của , khỏi nở nụ cười, lại hơi có chút đau lòng. vẫn thích như thế, cảm giác bị ỷ lại tốt, dịu dàng nhìn , cười: "Quả Quả, là ta."

      Chương 197: Hóa ra cũng ở đây.


      "Mặc Nhật Tỳ." Lý Quả kêu to tiếng, sau đó lệ rơi đầy mặt, chạy vội về phía , nhào vào trong lòng .

      Mặc Nhật Tỳ mỉm cười, gắt gao ôm lấy , sớm biết vậy xuất phải khiến suy đoán rồi.

      Xem ra vẫn rất nhớ, rất ý lại .

      "Quả Quả, quá nửa đêm mà nàng còn chạy ra đây, ngủ được à?" vỗ lưng , giọng dịu dàng.

      Lý Quả rất cao hứng, vất vả mới gặp được người quen, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống. Ở nơi xa lạ này, từ giờ cũng bớt nỗi sợ hãi.

      "Tôi bị mất ngủ, chờ đợi vị Vương thần bí kia xuất , nhưng ta đến, tôi lại ngủ được, đành phải ra đây dạo chút. Đúng rồi, Mặc Nhật Tỳ, sao lại ở đây?dddiieennddaannleequyydonnHoàng Nhi đâu? Quản gia Lâm đâu?" Bởi vì quá hưng phấn nên hoàn toàn đợi trả lời, liền líu ríu , trút ra toàn bộ nghi vấn của mình.

      "Nàng đó, cẩn thận cảm lạnh, để ta đưa nàng về." ôm lấy , tránh được vấn đề của , cùng nhau về phía phòng Lý Quả.

      " sợ, khí hậu nơi này rất tốt." cười tủm tỉm , tạm thời quên hết mọi nghi vấn.

      "Khí hậu dù tốt nơi này vẫn có chút lạnh, nàng phải nghe lời, chiếu cố tốt bản thân." mỉm cười nhìn , càng ôm chặt hơn, chỉ sợ lập tức sinh bệnh .

      Lý Quả bĩu môi, lại chợt nhớ ra vấn đề, vội vàng hỏi: "Mặc Nhật Tỳ, sao lại ở trong này?"

      Mặc Nhật Tỳ suy nghĩ chút, cười : " chỉ có ta mà cả Hoàng Nhi và quản gia Lâm cũng ở trong này. Quả Quả, nếu như nàng muốn gặp bọn họ,leequ4d0nngày mai ta bảo bọn họ đến chỗ nàng được ?"

      "Đương nhiên là được, tôi rất nhớ bọn họ mà! Ở trong đây quen biết ai, có thể đưa bọn họ đến ư?" vô cùng hưng phấn, vừa nghĩ đến gặp được người quen, liền quên luôn thân phận Mặc Nhật Tỳ.

      "Ngày mai ta gọi bọn họ tới." Mặc Nhật Tỳ tránh nặng tìm .

      ôm về tận phòng, vào bên trong, cởi áo choàng cho , rồi dìu ngồi lên giường.

      Lý Quả rất nghe lời, dưới giúp đỡ của , lại nằm yên giường, mở to mắt nhìn ,l3qu4d0nsau đó nghi hoặc hỏi: "Mặc Nhật Tỳ, tôi đến đây vài ngày rồi, ở trong này sao đến thăm tôi?"
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727BaoYu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 198: rồi.


      "Ta rất bận mà, kẻ bất tài này rảnh rỗi đều tới đây, nhưng nàng toàn ngủ mất rồi. Ngày mai Hoàng Nhi đến ở với nàng, nàng muốn thế nào Hoàng Nhi cũng đều giúp nàng." dịu dàng dỗ .

      " vậy chăng?" Lý Quả hơi buồn ngủ, ngáp cái, hai mắt đều híp lại. Sau khi thào hỏi vớt vát,*8l3*6qu4*d6n* liền mơ mơ màng màng, rồi nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

      Mặc Nhật Tỳ đắp chăn cho , vuốt ve đầu và mặt , có lập tức rời , mà lẳng lặng ngồi, ngắm dáng vẻ say ngủ của Lý Quả. Vừa ngồi xuống chính là ngồi rất lâu, thẳng đến khi hửng đông.

      "A, Vương." Tri Vũ ngủ quá an ổn, vừa hửng đông, nàng đột nhiên tỉnh dậy, nhớ tới tiểu thư liền vội vã chạy vào xem xét. bất ngờ là Vương lại ở trong đây, nàng sợ tới mức bật thốt ra.

      Mặc Nhật Tỳ chẳng thèm quay đầu, ánh mắt vẫn dừng gương mặt Lý Quả, sau đó mới lặng yên đứng lên, hạ giọng : "Bổn vương phải , ngươi chăm sóclequydôntiểu thư cho tốt, ngày mai Hoàng Nhi và quản gia Lâm đến chăm sóc nàng phụ với ngươi."

      "Nô tỳ biết." Tri Vũ cúi đầu, có chút bất an, cung kính .

      "Đừng cho nàng biết, ta là Vương ở đây." Trước khi , như chợt nhớ tới cái gì, quay đầu dặn dò nàng.

      Mặc dù Tri Vũ nguyên do, nhưng nàng hiểu lời của Vương chính là mệnh lệnh, cho nên nàng dám chần chừ, lập tức đáp: "Vâng, nô tỳ biết."

      Cuối cùng, Mặc Nhật Tỳ nhìn thoáng qua Lý Quả còn ngủ say, rồi chút do dự bước ra. Nhìn thấy nàng tốt, thích cảm giác này,đ6nlúc trước cònqu4có thể ở cùngl3nhau mỗi ngày, tại biết khi nào mới có cơ hội đây.

      Sau khi cung tiễn , Tri Vũ chạy vội qua nhìn Lý Quả, lần này dám rời , luôn canh giữ bên cạnh . Trong lòng thầm hâm mộ vị tiểu thư này là có phúc khí, còn chưa có vị phi tử nào được Vương thương và che chở như vậy đâu.

      biết qua bao lâu, Lý Quả từ từ tỉnh lại, trong đầu lập tức nghĩ tới chuyện tối hôm qua, sốt ruột kêu lên: "Mặc Nhật Tỳ." Sau đó bò xuống giường tìm người.

      "Tiểu thư, ngài tỉnh rồi?" Tri Vũ thấy thế, liền bước đến bên giường, nhìn , thân thiết hỏi.

      Chương 199: Hoàng Nhi đến rồi.


      "Em có gặp Mặc Nhật Tỳ ? Tối hôm qua ta ở trong này, tại người đâu rồi?" vội vàng hỏi, thấy được khiến rất hoảng hốt và mất mát.

      Tri Vũ lắc lắc đầu, cung kính : "Tiểu thư, nô tỳ thấy ai cả, nô tỳ vừa vào, tiểu thư liền tỉnh ạ." Nàng bình tĩnh phủ nhận, tinleêrằng tiểu thưquuýcũng biếtđonn.

      Quả nhiên, Lý Quả nghe xong, có chút kinh ngạc, tiếp đó liền im lặng. nghĩ Tri Vũ , nhưng biết Mặc Nhật Tỳ rời lúc nào? còn có thể gặp ? Hoặc là ta đến thăm mình nữa?

      "Tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều, đứng lên dùng điểm tâm thôi." Tri Vũ xỏ giầy cho , thân thiết .

      "Ừ." cũng gì thêm, chủ động xuống giường, rửa mặt thay y phục, sau đó được đỡ ra khỏi phòng, tiến vào đại sảnh.

      Lúc này, dưới sắp xếp của Tri Vũ, điểm tâm mỹ vị, hoa quả, trà nước được bưng lên, bày đầy bàn khiến bụng cồn cào, vừa nhìn muốn ăn.

      Tri Vũ đỡ ngồi xuống, lại vội vàng gắp điểm tâm, rót trà, hầu hạ vô cùng chu đáo.

      Lý Quả cúi đầu, lặng lẽ ăn, biết suy nghĩ cái gì, giống như thườngl3qu4d6nngày, vừa ngửi được mùi ngon vẻ mặt biến hóa sinh động.

      "Tiểu thư, nô tỳ hầu ngài ra bên ngoài dạo chút nhé, khí trời hôm nay đẹp lắm." Tri Vũ thấy rầu rĩ vui, vội vàng nêu chủ ý, nàng muốn buổi tối bị Vương phát cả ngày hôm nay tiểu thư đều mất hứng.

      " cần, tôi muốn ra ngoài." Ai ngờ, Lý Quả lại lắc đầu, muốn ra cửa, có hứng thú.

      Tri Vũ sửng sốt, biết nên làm gì, im lặng hồi lâu, vẫn chưa biết phải làm sao.

      "Tiểu thư, em đưa ngài ." Đột nhiên, giọng trong sáng, quen thuộc truyền vào, theo sau là bóng dáng màu vàng, xuất ở trước mặt hai người.

      Lý Quả ngẩn ra, nhìn về phía bóng dáng màu vàng, lập tức vô cùng kích động, đứng bật dậy, dám tin nhìn người tới.

      Hoàng Nhi! Là Hoàng Nhi, đúng là Hoàng Nhi rồi!l#e^q#úy^d6#nTrong lòng mừng như điên, kích động nên lời.

      "Tiểu thư, Hoàng Nhi đến rồi!" Hoàng Nhi cũng lệ nóng quanh tròng, nghẹn ngào thôi, tiến lên cung kính hành lễ với Lý Quả, kích động nhìn .
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727, BaoYuElise Tuyen thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 200: Gặp lại lần nữa.


      "Hoàng Nhi." Lý Quả kinh ngạc nhìn lúc, gọi khẽ tiếng, cực kỳ vui mừng, kích động ôm chặt lấy Hoàng Nhi.

      Hoàng Nhi sớm khóc đến long trời, lệ rơi đầy mặt, gắt gao ôm Lý Quả. Lúc trước nàng vẫn nghĩ gặp lại tiểu thư nữa,llêemỗi ngày đềuqquuyy rất nhớ tiểu dônthư. Thế nhưng, đột nhiên nhận được lệnh của Vương, nàng khó tin nổi, đến khi nhìn thấy tiểu thư ở trong này, nàng mới phát phải là mộng.

      "Tiểu thư, gần đây ngài thế nào? Vì sao mang theo Hoàng Nhi cùng?" Hoàng Nhi lau nước mắt, vừa vừa khóc, lại quên mất tình hình trước khi Lý Quả rời .

      Lý Quả cũng lệ ướt tràn mi, rất kích động : "Chị rất tốt, mọi người sao, chị rất nhớ mọi người, cứ nghĩ rằng gặp lại mọi người nữa."

      Ở nơi xa lạ này còn gặp được bọn họ, tốt, tốt quá!

      Hoàng Nhi lau sạch nước mắt, sau đó tươi cười rạng rỡ đỡ ngồi xuống, vui vẻ : "Hoàng Nhi cũng tưởng gặp được tiểu thư, nhưng chủ nhân đột nhiên bảo Hoàng Nhi đến dâyl3qu4d6n, sau đó Hoàng Nhi mới phát chủ nhân cho Hoàng Nhi đến hầu hạ tiểu thư, Hoàng Nhi rất vui mừng ạ!"

      Hóa ra là như vậy, đúng là Mặc Nhật Tỳ, tối hôm qua hề nằm mơ, nhìn thấy chính là Mặc Nhật Tỳ.

      "Vậy người đâu? Tối hôm qua chị gặp qua ta, sau đó ta liền rồi." Lý Quả vội vàng hỏi, biết còn có thể gặp nữa hay .

      "Chủ nhân ạ, sau này tiểu thư nhất định gặp được chủ nhân." Hoàng Nhi chẳng dám nhiều, dù sao tiểu thư cũng biết, diiendaanleequyyd6nhuống chi Vương còn dặn dò qua, nàng được phép với tiểu thư.

      " vậy chăng?" rất vui mừng, người quen càng nhiều càng tốt, ít nhất đơn nữa.

      Hoàng Nhi nghiêm túc gật đầu, tiểu thư vui vẻ, nàng liền vui vẻ.

      "Tiểu thư, là đó." Đột nhiên, giọng già nua xen vào, cung kính , sau đó chắp tay đứng bên.

      Hả?! Lý Quả nghe tiếng nhìn sang, đập vào mắt là bóng dáng quen thuộc, cung kính nhìn , mỉm cười.

      Trời ạ, quản gia Lâm, đúng là quản gia Lâm!

      "Quản gia Lâm, là ông!" nửa mừng nửa lo, có chút kích động .

      "Tiểu thư, là tôi, nô tài tham kiến tiểu thư." Quản gia Lâm cung kính hành lễ với , mỉm cười .

      Ông ta cũng rất vui mừng, biết được đến là hầu hạ tiểu thư, ông ta càng vui sướng.
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727, BaoYuElise Tuyen thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 201: Tiểu thư khác người.


      Lý Quả rất vui mừng, đúng hơn là mừng rỡ như điên, chẳng những gặp được Mặc Nhật Tỳ mà còn có thể ở cùng Hoàng Nhi, giờ lại thêm cả quản gia Lâm, vui muốn hôn mê luôn.

      "Về sau chúng ta lại có thể ở cùng nhau rồi." Hai mắt tỏa sáng, di,e,encảm thấy cuộc d.a,sống ở đây chẳng lcòne đơn, ngược lại càng q,u,4vô cùng tốt d,0,mđẹp.

      Hoàng Nhi và quản gia Lâm tươi cười đầy mặt, gật gật đầu.

      Tiểu thư vui vẻ, bọn họ liền vui vẻ, ngay cả Vương cũng vui vẻ.

      "Tiểu thư, ăn xong rồi, Hoàng Nhi dìu ngài dạo." Hoàng Nhi tiếp nhận công việc của Tri Vũ, cẩn thận gắp điểm tâm đặt vào trong bát .

      "Chị ăn nữa, Hoàng Nhi và quản gia Lâm có đói bụng , đói cùng nhau ăn ." kéo tay Hoàng Nhi, mỉm cười với hai người.

      Hoàng Nhi và quản gia Lâm vội vàng lắc đầu, đùa gì vậy, cho dù bọn họ có thân thiết l3.với tiểu thư cungqu.4 thể chẳng phân biệt chủ tớ đ?0nthế được, ngồi ăn cơm cùng bàn đó!

      "Tiểu thư, chúng ta ăn rồi ạ." Hoàng Nhi cười hì hì , nàng cũng đâu có dối.

      tin tưởng Hoàng Nhi nên hề khuyên bọn họ nữa, tự mình ăn thêm vài miếng, liền ăn vô.

      "Chúng ta mau chơi thôi, tôi no rồi." hấp tấp , vui đến nỗi còn tâm trạng ăn uống nữa.

      Mọi người cũng hiểu tâm tư của , đồng thời nở nụ cười, sau đó theo ý . Tri Vũ, Hoàng Nhi trái di3,nphải đỡ , quản gia Lâm theo phía đ''4''n sau, đám người cùng l.3rời khỏi cung Phượng Thê, về q;u;4phía các cung điện khácđ.cn.

      "Nơi này quá lớn, Tử Cấm thành còn bằng phần ba nó nữa." hồi lâu vẫn chưa tới được cung điện bên cạnh, chính lại mệt mỏi trước, liền dừng lại thở hổn hển.

      Hoàng Nhi và Tri Vũ che miệng cười trộm, bởi vì chỉ có mỗi tiểu thư là muốn bộ, các phi tử khác mỗi lần xuất môn đều ngồi kiệu, chứ tự làm gãy chân mình mất.

      "Tiểu thư, có muốn ngồi kiệu ạ?" Quản gia Lâm chu đáo hỏi.

      " cần, ngồi kiệu còn ý nghĩa gì, tôi cảm thấy bộ tốt mà, mọi người sao?" ngẫm nghĩ chút, liền hỏi ý kiến bọn họ, sợ các nàng theo mình lâu như vậy quá mệt mỏi.

      Hoàng Nhi và Tri Vũ lắc đầu, vẫn đầy mặt tươi cười : "Tiểu thư, nô tỳ mệt, l,e,êtiểu thư còn chưa mệt mỏi q''-.-u,4sao chúng ta có thể mệt được. Tiểu thư, ngài muốn đ>0>ndùng trà hay ăn chút gì đó ?"

      " cần, chớ phiền toái, chúng ta lúc nữa rồi trở về thôi." vội vàng từ chối, muốn làm phiền các nàng.

      Chương 202: Tuyệt thế mỹ nữ.


      Ăn nữa hả? Còn ăn tiếp biến thành heo mất, mũm mĩm, mập mạp, mới cần đâu, tại đ,ô.nđang thịnh hành giảm cân, qơu4muốn ngược xu thế. Vì thế, lv3vội vã lắc đầu.

      "Vậy tiểu thư đói bụng chưa?" Hoàng Nhi lo lắng nhất chính là dạ dày của , xác định hỏi.

      "Hoàng Nhi, chị đâu phải heo, sao có thể ăn nhiều như vậy, chờ lát nữa đói bụng, chị cho em." làm nũng lắc lắc tay Hoàng Nhi, đáng thương .

      Lúc này, Hoàng Nhi mới tạm yên lòng, tiếp tục dạo vài tòa cung điện cùng .

      "Là tiểu thư của cung Phượng Thê, ngài có muốn vào ngồi lúc ạ?" Vừa bước tới l,,lê,êtòa cung điện, chợt có hai cung nữ q,.quý,ú.ytừ bên trong ra, thấy Lý Quả hơi giật mình, sau đ.đôn.0nđó liền cung kính hành lễ .

      Gì, các nàng nhận ra mình? Lý Quả giật mình, nghi hoặc nhìn các nàng, biết nên trả lời thế nào.

      Vẫn là Tri Vũ nhanh trí, lập tức cung kính : "Tiểu thư, đây là cung Tường Vân, chủ tử là Vũ phi nương nương. Tiểu thư, ngài muốn qua hỏi thăm ạ?" xong liền nhìn Lý Quả, chờ trả lời.

      Lý Quả lắc đầu, lại là vị phi tử nữa, vẫn nên vào hơn, đỡ phải rước lấy phiền toái, nên quay về thôi.di,ê,n..đà,,n..lê,ê.qu,ý,y..đô,,nn

      " cần đâu, chúng ta trở về thôi, tôi đói rồi." thực tế, đúng là hơi đói, quay về là có thể dùng cơm.

      Tri Vũ và Hoàng Nhi hai lời, lập tức đỡ , chuẩn bị quay về cung Phượng Thê. Đúng lúc này, bên trong truyền ra tiếng bước chân hỗn loạn, tiếp đó là nữ nhân vận cung trang hoa lệ xuất ở trước mặt bọn họ.

      "Vũ phi vấn an tiểu thư." Mỹ nữ cổ trang bước nhanh tới trước mặt bọn họ, lại uyển chuyển hành lễ với Lý Quả, cung kính .

      Các nàng giật cả mình, ngờ tới Vũ phi lại hành lễ trước tiểu thư, các nàng đều ngơ ngác nhìn nhau, biết làm sao.

      "Vũ phi nương nương cần khách khí, là tôi nên tới hỏi thăm mới đúng, ngại quá." Lý Quả lập tức khách sáo, vội vàng .

      Dù sao người ta cũng là phi tử, tuy mang danh tiểu thư, nhưng địa vị vẫn cao bằng người, sao nhận nổi lễ chứ?

      Vũ phi mỉm cười, cũng vì lời của mà d.i.3ngiảm cung kính, vẫn rất khách đ.4.nkhí : "Tiểu thư tới l;.ê.cung Tường Vân của ta, là phúc khí púycủa Vũ phi, Vũ phi gặp được đ?ô?ntiểu thư, đó là do Vũ phi may mắn."

      Chương 203: Đây chính là khác biệt.


      "Khách sáo, khách sáo rồi. Có thể nhìn thấy nương nương cũng là phúc khí của tôi, hơn nữa tôi còn bất cẩn tới cung của nương nương." Lý Quả vội vàng diẽneđáp, tươi cười đầy mặt, hết sức đa.lêkhách sáo. Điều này khiến quírất lạ lẫm, dù sao cũng chưa đ>0>ntừng trải, cảm thấy tại mình giả tạo.

      Vũ phi vội cười : "Là Vũ phi có duyên với tiểu thư, tiểu thư đói rồi ạ? Chi bằng vào cung của ta ngồi, tiểu thư cũng có thể nghỉ ngơi chút." Nàng vô cùng chân thành, thái độ rất tốt, cực kỳ chờ mong Lý Quả có thể ở lại trong cung của nàng, chừng đêm nay Vương biết qua đây xem nàng.

      Cái này à! có chút do dự, hết nhìn Tri Vũ lại nhìn Hoàng Nhi, biết phải làm gì, hơn nữa còn chưa biết Vũ phi này là người như thế nào mà.

      "Tiểu thư, vào đây ." Vũ phi thiếu chút nữa bất chấp thân phận cầu xin, chỉ mong Lý Quả có thể vào ngồi chút cũng tốt.

      Ai chẳng biết nữ nhân trước mắt ở tại cung Phượng Thê, hơn nữa còn nhận được sủng ái của Vương. di,ê,n..đ.4.nVương đối xử rất tốt với nàng ta, từ trước đến nay, chưa l,ê,qu,ýtừng có nữ nhân nào có vinh dự đ,ô.nđó.

      "Vậy được rồi, làm phiền nương nương." nỡ, đành phải đáp ứng, dù sao ngồi chút chắc chẳng bị gì đâu.

      Vũ phi vừa nghe liền vô cùng cao hứng, vẻ mặt hết sức cung kính, đích thân dìu Lý Quả, cùng nhau hướng thẳng tới cung Tường Vân.

      Lý Quả bị nàng ta làm cho toàn thân lúng túng, nếu là Hoàng Nhi hay Tri Vũ còn đỡ, giờ đổi thành người khác thoải mái, xa lạ.

      Vừa vào cung Tường Vân, nước trà rất nhanh được bưng lên, lại còn là Vũ phi tự mình đưa đến tận tay .

      "Tiểu thư, ngài uống trà ." Nàng thân thiết , sau đó nhìn Lý Quả, rất là chờ mong.

      "Vâng, cám ơn." Lý Quả vội vàng lời cảm tạ, nhận lấy uống ngụm, rồi mỉm cười với nàng.

      Vũ phi rất hưng phấn, vô cùng cao hứng, l.ê.lại vội vàng ra lệnh cho cung nữ trong cung của mình: "Mau bưng đồ ăn lên, tiểu thư đói bụng rồi, được q.u,yphép chậm trễ."

      Đám cung nữ nghe xong, lập tức bước nhanh xuống sắp xếp, tựa như lâm vào trận địch. Thế trận này khoa trương ngang bằng Vương hạ cố, có thể thấy Vũ phi rất coi trọng Lý Quả, cực kỳ muốn kết giao tốt với .

      Chỉ chốc lát sau, các cung nữ bưng từng món ăn vào, sau khi đặt đĩa trong tay lên bàn, lại nhanh chóng lui xuống, mà bàn kia rất nhanh bày đầy các mỹ thực muôn màu muôn vị.
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727, BaoYuElise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :