Chương 186: Thẩm vấn.
"Nô tỳ gặp qua Dung phi nương nương, Hoa phi nương nương. Tiểu thư vừa mới đến còn chưa biết lễ nghi, thỉnh nương nương thứ lỗi." Dưới tình thế cấp bách, Tri Vũ vội vàng cẩn thận cung kính , thuận tiện còn huých huých Lý Quả.
Dung phi và Hoa phi liếc nhau cái, tầm mắt vẫn dừng ở người Lý Quả cười phớ lớ,lle~qquuy~ddoon thầm đánh giá , hề buông tha cho bất kỳ động tác nào.
"Ha ha, tôi vừa tới, hiểu quy củ nơi đây, ngượng ngùng quá, hai người ngồi , ngồi ." Lý Quả cười ha ha, mời các nàng ngồi xuống, may mắn là còn có điểm tâm và nước trà, bằng rất mất mặt.
"Ngươi là kẻ ở bên ngoài xà thành được tri phủ đưa vào?" Dung phi cao quý thản nhiên mở miệng hỏi, khí thế sắc bén, có chút uy nghiêm.
Lý Quả gật gật đầu, ''đúng vậy'', rồi cười cười với nàng ta.
"Hình như ngươi phải người nơi này?" Lúc này đến lượt Hoa phi lên tiếng,--di đa le qy do-- hai nữ nhân này giống như quan hệ khá tốt, ngươi câu ta câu, giống như đến ra oai phủ đầu.
"Đúng vậy." Lý Quả lại gật gật đầu, có điều người mù cũng nhìn ra được mà, lại cười cười.
"Ngươi tên là gì?" Giọng điệu của Dung phi cực kỳ lạnh nhạt, tự nhiên ngồi xuống,-lê^quý^đôn-nâng mắt nhìn , sau đó ánh mắt dừng lại ở mấy món điểm tâm đặt bàn, hơi biến sắc.
"Tôi tên Lý Quả." là hỏi gì đáp nấy, dù sao cũng chẳng có gì, nên cứ thoải mái.
Chỉ nghe Dung phi và Hoa phi thấp giọng nhắc lại tên lần, ánh mắt lại sáng như đuốc nhìn .
"Nghe Vương đối xử rất tốt với ngươi, cho ngươi ở tại cung Phượng Thê." Lần này trong giọng của Hoa phi có chút đố kỵ cùng hâm mộ.
Các nàng vào cung lâu như vậy, vạn phần sủng ái, lại chưa ai có thể làm chủ cung Phượng Thê này. Tranh đoạt ngầm lâu, cũng ngờ..dđlqd..bị người mới chiếm được, ngày hôm qua còn ngại xấu hổ đến xem, hôm nay liền nhịn được nữa.
Dung phi cũng nhìn chằm chằm, ánh mắt thâm thúy, như muốn tìm tòi nghiên cứu.
"Làm sao tôi biết được? Tôi còn chưa gặp qua ta, ta cho tôi ở đâu tôi ở đó, có cái gì sai sao?" Lý Quả bị tra hỏi có chút bực mình, đứng lát, liền đặt mông ngồi lại chủ vị, nâng tách trà lên uống. Đúng là 'khuôn mặt tươi cười dán cái mông lạnh' mà!
"Ngươi..." Thái độ của nhất thời chọc giận Hoa phi, nàng biến sắc, mắt trợn tròn, giận đến run cả người, nên lời.
Chương 187: ta tới.
Tôi làm sao? Đây là lời mà, chẳng nhẽ thể ?
Lý Quả mới sợ nàng ta, tuy người tới là khách, nhưng loại khí thế bức người đó, làm cho có chút chán ghét và chào đón, tựa như Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân lúc trước vậy, lãnh giáo đủ rồi.
Lý Quả bình tĩnh liếc nàng ta cái, tiếp tục nhấp từng ngụm trà, mặc kệ nàng ta.
Dung phi im lặng nhìn , sau đó vươn ngọc thủ vỗ Hoa phi phẫn nộ, ddiễnn đaàn llê quúyy đônn ôn nhu : "Hoa muội muội, chúng ta đến là thăm vị muội muội này, sao ngươi có thể tức giận với muội muội chứ? Nàng ấy cũng chưa biết cái gì, chúng ta làm tỷ tỷ, hẳn là phải giúp nàng."
Cơn giận của Hoa phi dần tiêu tán dưới an ủi của Dung phi, nhưng vẫn cam lòng hướng về phía Lý Quả 'hừ' tiếng bằng giọng mũi, sau đó ngồi xuống, ánh mắt bắt đầu lướt qua điểm tâm bàn, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Lý Quả cũng vì lời của Dung phi mà sinh ra hảo cảm, bây giờ còn dễ tin vào người khác. llle quýy đôon dễ nghe như vậy, nhưng chẳng phải mới sáng sớm dẫn người tới cửa để thăm dò sao?
"Tỷ tỷ, đây..." Cuối cùng Hoa phi vẫn kiềm chế nổi, nhìn chằm chằm điểm tâm bàn rồi chần chừ với Dung phi, vẻ mặt là thể tin được.
Dung phi nhàn nhạt liếc nàng ta cái, ý bảo đừng lung tung, rồi lại dời mắt về phía Lý Quả.
Lý Quả sớm gom hết nhất cử nhất động của bọn họ vào đáy mắt, lúc thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ nhìn đến điểm tâm bàn, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng hỏi ra.
"Nghe , tối hôm qua Vương ở lại đây." Dung phi nhìn , khoan thai hỏi, cực kỳ hòa nhã, giọng ôn nhu, vô cùng êm tai.
"Tôi biết." Lý Quả sảng khoái thẳng, tới hay cũng đâu biết, ngủ say mà.
Dung phi ngẩn ra, sững sờ nhìn , sau đó sắc mặt liền thay đổi, rất khó coi, có chút phẫn nộ rồi.
Tri Vũ đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ, vốn nhìn thấy Hoa phi mất hứng, nàng liền lo lắng cho Lý Quả,lê^o^quý^o^đôn tại lại thấy Lý Quả chọc Dung phi mất hứng, nàng khẩn cấp thốt ra: "Hai vị nương nương, tối hôm qua Vương có tới, nhưng tiểu thư ngủ, Vương đến lúc rồi , tiểu thư quả biết."
" ta tới? Sao tôi biết vậy? Chuyện xảy ra khi nào?" Lần này, đến phiên Lý Quả kinh ngạc, suýt chút nữa nhảy cẫng lên.
thế nhưng chẳng biết tối hôm qua có người vào phòng mình, còn thừa lúc ngủ nữa, ngẫm lại liền cảm thấy sợ hãi.
Chương 188: ta có vô lễ tôi ?
Dung phi và Hoa phi vừa thấy vẻ mặt đó của Lý Quả liền biết nàng dối, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái.
Vương sao có thể đến đây mà đánh thức nàng lại cứ thế rời chứ? Tin tức bọn họ nhận được là Vương túc trực đến tận hửng đông mới rời ,l~q~đ trong khoảng thời gian này Vương làm gì ở trong phòng nàng ta vậy?
Hai nữ nhân khó hiểu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi lại nhìn về phía Lý Quả, nhưng vẻ mặt kinh ngạc của Lý Quả, giống như giả vờ.
"Tiểu thư, Vương cho phép nô tỳ đánh thức ngài, cho nên tiểu thư biết ạ." Ai bảo ngài ngủ như chết vậy, say như vậy, bỏ lỡ cơ hội tốt để gặp Vương. Tri Vũ nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng lại khác.
Hoa phi và Dung phi vừa nghe, thân thể lại chấn động, đây là ý gì? Để cho nữ nhân này ở tại cung Phượng Thê, đến đây lại đánh thức nàng, Vương làm cái quỷ gì vậy?
"Sao Vương đánh thức nàng ấy?" Hoa phi nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp hỏi, vẻ mặt vội vàng, còn sốt ruột hơn đương Lý Quả.
Tuy Dung phi hỏi, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Tri Vũ kia, biểu lộ nàng ta cũng muốn biết.
Lý Quả trừng mắt nhìn Tri Vũ, lại nhìn hai nữ nhân vội vàng kia, tức giận : "Đúng là đáng giận, dám chọn lúc tôi ngủ say liền tới, Tri Vũ, ta làm gì tôi chứ?ddiieen_đann_llee-quýy- đônn- Em theo hầu tôi, nhưng sao cho tôi biết cũng đánh thức tôi, ngộ nhỡ tôi có chuyện, bị ta vô lễ làm sao bây giờ?"
Dọa! Câu vừa dứt, toàn bộ cung điện liền hết sức tĩnh lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy , mọi ánh mắt đồng loạt đổ về phía Lý Quả, trong mắt toàn là vẻ dám tin. Nàng, nàng cái gì?
Vô lễ? Vương muốn vô lễ nàng? Đó phải là chuyện buồn cười nhất thiên hạ ư? Nữ nhân nào mà nghĩ hết cách để bò lên giường của Vương? Ai mà chẳng mong được Vương sủng hạnh?lê.qý.đôn.Ai mà chẳng xuất ra mọi thủ đoạn để giữ chân Vương, làm cho Vương chú ý? ngờ hôm nay lại có nữ nhân dám như vậy, bảo bọn họ chịu đựng thế nào đây?
"Ngươi, ngươi..." Hoa phi giận đến run rẩy, hồi lâu vẫn thốt nên lời.
Khuôn mặt Dung phi cũng đen lại, vô cùng khó coi.
"Tiểu thư..." Tri Vũ sợ tới mức biết gì cho phải, sắc mặt trắng bệch, cả người run run.
Tiểu thư chuyện đúng là kiêng kỵ gì cả, quá thẳng thắn mà!
"Ngươi ngươi cái gì, phải sao? Tri Vũ, về sau nếu có chuyện đại loại như thế, em nhất định phải cho tôi biết, bằng tôi cứ ngốc nghếch bị người bán cũng biết." hoàn toàn chẳng thèm để ý đến vẻ mặt của hai nữ nhân kia, chỉ lo dặn dò Tri Vũ.
Chương 189: Đừng tới quấy rầy tôi.
Đúng là ở trong phúc mà biết hưởng! Mấy nữ nhân hẹn mà chung ý nghĩ, vừa tức vừa hận, nhưng lại làm được gì. Chẳng lẽ các nàng lại mình cũng muốn bị Vương vô lễ? Đương nhiên là muốn, song thể ra.
"Tiểu thư." Tri Vũ biết nên tức hay nên cười, nàng đành phải nén xuống, oán giận gọi tiếng,-lêe quúy đoôn-liền im miệng. Nàng còn nữa bị tiểu thư chọc cho tức chết, chứ đừng tới hai vị phi tử kia.
"Ngươi, ngươi là có ý gì? Vương đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi còn chưa biết đủ."
Tức chết nàng, tức chết nàng mà! Hoa phi cảm thấy mình sắp nhịn nổi nữa, muốn phát điên rồi, nữ nhân kia làm cho nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sắc mặt Dung phi cũng rất khó coi, hết sức căm tức, chỉ là thân phận của nàng ta khó có thể gì, đành phải chịu đựng đố kỵ cùng hâm mộ mãnh liệt.
Người ta cần, các nàng muốn đoạt lấy, người ta thèm, các nàng lại thèm muốn chết! d~đ~lê-.-quý-.-đôn-Bọn họ tranh giành có được, người vô tranh lại được dễ dàng. Kết quả như vậy khiến cho bọn họ rất khó chấp nhận.
"Tôi đâu biết ta, ta đối xử tốt với tôi sao? Tôi nhận nổi, cũng thích ta." Lý Quả mới sợ hai phi tử gì gì này đâu, ép buộc cái gì chứ? Các nàng thích, nhưng thích.
"Ngươi, ngươi, ngươi lại thích Vương, ngươi đừng quá đáng!" Hoa phi giận sôi gan, thể tin thế nhưng có người thích nam nhân của mình, chịu nổi nữa, 'rầm' tiếng đứng lên, căm tức nhìn Lý Quả.
Lý Quả sợ nàng ta, 'rầm' tiếng cũng đứng lên, xem ai sợ ai! sớm biết, tìm tới cửa chắc chắn là có ý đồ, nơi có nữ nhân là có chiến tranh,ddiiễnn đaàn leêe quúyy đoôn,, phạm người người cũng đừng tới phạm .
"Nếu như hôm nay hai người tới để khởi binh vấn tội mời cho. Các là nữ nhân của ta, tôi , các khỏi phải tới đây nữa." lạnh lùng , bao giờ chịu yếu thế. Chịu quá nhiều thiệt thòi, phải xem là ai mới có thể đối tốt được.
Rốt cuộc Dung phi chẳng thể giữ nổi bình tĩnh, 'rầm' tiếng đứng lên, căm tức nhìn : "Ngươi đừng quá kiêu ngạo, Vương chỉ tạm thời coi trọng ngươi mà thôi,-lamnguyetminh-ngươi được sủng ái lâu đâu, đến lúc đó chớ trách chúng ta báo trước."
"Sủng ái? Các cần, tôi cần, các là phi tử của ta, tôi ." Lý Quả thản nhiên lạnh lùng phản bác, thích đám người này tới cửa quấy rầy mình, vô cùng chán ghét.
Chương 190: Bị ngài chọc tức chết rồi.
"Ngươi..." Dung phi nổi bão, chỉ thấy sắc mặt nàng ta đỏ bừng, nhưng chỉ dám căm tức nhìn , tức giận đến run rẩy.
Lý Quả sợ, ngày đầu tiên tìm tới cửa, cũng chẳng biết có tâm tư gì, chắc chắn là có ý tốt.
" thích xin mời trở về, tôi mệt rồi." Trời sụp xuống còn có vị Vương trong truyền thuyết kia chống đỡ diieenndaanleequuydoon, dù sao bị ức hiếp, cùng lắm bị đuổi , vì thế khách khí đuổi người.
Dung phi và Hoa phi dùng ánh mắt giết người trừng vài lần, sau đó căm phẫn rời . Sau khi bọn họ khỏi liền có ai muốn gặp nữa.
"Tiểu thư, ngài nên đắc tội Hoa phi và Dung phi." Tri Vũ sắp hỏng rồi, đợi hai người kia vừa , nàng liền vội vàng mở miệng , có chút ai oán nhìn .
Lý Quả mặc kệ, ung dung ngồi xuống uống trà, thỉnh thoảng còn dùng chút điểm tâm, thấy Tri Vũ gấp gáp, liền nở nụ cười.
"Tiểu thư, ngài cười cái gì? Nô tỳ sắp bị ngài chọc tức chết rồi." Tri Vũ nghiến răng oán hận,lê!quý!đôn gấp đến độ dậm chân, vừa thấy Lý Quả vẫn còn có thể cười được, nàng liền phát hỏa, tức giận .
"Tôi gấp, em gấp cái gì? Đừng sợ, cùng lắm bị đuổi ra khỏi đây thôi." Dù sao bây giờ cũng được, gặp quá nhiều chuyện kỳ quái, ngược lại càng bình tĩnh, chút sợ hãi.
Tri Vũ trợn tròn mắt, hóa ra vị tiểu thư này biết sợ, lần này nàng chẳng còn gì để , oán hận ngậm chặt miệng.
Nhìn dáng vẻ đó của Tri Vũ, Lý Quả chợt có chút cảm động, nhớ tới Hoàng Nhi, biết Hoàng Nhi ở đâu? biết bé có sống tốt ? Lần sau nhất định phải nhớ dẫn ấy theo bên cạnh. Từ từ, Hoàng Nhi là rắn, vậy Tri Vũ cũng là....
"Tri Vũ, em là xà à?" tò mò hỏi, chẳng chút sợ hãi, trong lòng bình tĩnh.
Tri Vũ bất đắc dĩ gật gật đầu, câu hỏi của tiểu thư đúng là cổ quái, phải xà là gì.
"Chúng em đều là xà mà, tiểu thư, nơi này chính là xà quốc đó."
"Vậy Tri Vũ, em có quen Hoàng Nhi ? Mặc Nhật Tỳ sao? Ngu Cơ nữa?" nghe ngóng được gì từ chỗ Tiểu Xuânllequuyddon, đầu óc vừa chuyển, liền vội vã thăm dò từ chỗ Tri Vũ.
Tri Vũ vốn định lắc đầu, nhưng khi nghe được cái tên trong đó, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt, trợn to mắt nhìn Lý Quả, sau đó vội vàng lắc đầu, liên tục lắc đầu.
Last edited by a moderator: 14/3/16