1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 154: Bởi vì chúng rất xấu.


      Mặc Nhật Tỳ có nhà! Xà Vương vắng rồi! Trời ạ, cơ hội tới rồi!

      Ngu Cơ cực kỳ kích động, vô cùng kích động, kích động đến toàn thân run rẩy, suýt chút nữa khống chế nổi bản thân. Đôi mắt xinh đẹp lóe sáng, giống như nhìn thấy bảo vật gì đó.

      " làm sao vậy? Có việc tìm ta à?" Tuy Lý Quả thèm để ý đến tung tích của Mặc Nhật Tỳ, nhưng vừa thấy dáng vẻ đó của Ngu Cơ, liền cho rằng ta có việc gấp muốn tìm ta, vì thế nhịn được hỏi dò.

      Quản gia Lâm cũng nghi ngờ nhìn Ngu Cơ, biết vị phu nhân này lại muốn làm gì nữa. Dáng vẻ đó giống như là có việc tìm Vương.

      Ngu Cơ nghe thấy lời của Lý Quả, tâm tình kích động lập tức bình ổn rất nhiều, dám biểu lộ vẻ mặt khiến mọi người nghi ngờ nữa.

      Tròng mắt loạn chuyển lúc, liền nảy ra ý hay, ả tươi cười : "Chủ nhân có ở đây, vậy tốt rồi. Chúng ta cần phải lo lắng ngài ấy phản đối, biết đâu Quả Quả có thể tìm được đường ra."

      Lý Quả nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, cảm thấy Ngu Cơ rất đúng, bèn gật gật đầu.

      " ta vắng cũng tốt, chúng ta tự do, vui vẻ rồi!"

      "Đúng, đúng, chúng ta muốn làm gì làm cái đó, tốt quá!" Ngu Cơ thấy Lý Quả tán thành lời của mình, trong lòng khỏi vui sướng, vội vàng .

      Quản gia Lâm chỉ im lặng, hề nhiều lời.

      "Chúng ta ăn xong rồi đến phòng em ngồi lúc , ngài còn chưa tới phòng em đó." Sau khi ngồi xuống cùng Lý Quả, Ngu Cơ vừa ăn vừa thản nhiên mời .

      Lý Quả chẳng hề nghi ngờ, lập tức gật gật đầu. Mấy ngày qua, thân với Ngu Cơ hơn, trong lòng chút phòng bị cũng có, nên mới hề nghĩ nhiều liền đồng ý.

      Chỉ lát sau, Lý Quả và Hoàng Nhi liền theo Ngu Cơ về phòng ả, trước đó, Ngu Cơ sai người bưng lên rất nhiều điểm tâm, hoa quả và trà. Lý Quả ngồi xuống, còn Hoàng Nhi đứng bên cạnh.

      "Quả Quả, sao ngài lại sợ rắn đến vậy?" Ngu Cơ dùng manh mối nọ dẫn ra manh mối kia, biết Lý Quả sợ rắn, vẫn cực kỳ cố gắng thăm dò thêm tin tức.

      "Dáng vẻ khó coi, nhìn rất hung ác, hơn nữa càng đáng , tôi cảm thấy sởn gai ốc rồi." nhíu mày, nhấp ngụm trà, thản nhiên .

      Vẻ mặt Ngu Cơ đầy kinh ngạc, khỏi nghẹn lời: "Chỉ vậy thôi?"

      thể tin được, Lý Quả dám bọn họ xấu, còn hung ác, tuyệt đối thích bọn họ

      Chương 155: Chân tướng dần dần bại lộ.


      "Đúng thế, loài người vốn sợ rắn, con còn sợ hơn." Lý Quả hề thấy kỳ quái, người bên cạnh đều sợ, đàn ông cũng có vài người sợ, con đương nhiên là sợ hơn rồi, thầm trong lòng.

      "Sao có thể chứ? Ta tuyệt đối cảm thấy chúng ta xấu xí, chúng ta khó coi, nhân loại các ngươi mới khó coi đó." Sắc mặt Ngu Cơ đột nhiên thay đổi, lớn tiếng , còn vụt đứng lên, trừng mắt Lý Quả.

      Lý Quả bị hành động của ả làm cho đầu óc mù mờ, khó hiểu, khỏi nghi ngờ : " làm sao vậy? Cái gì mà chúng ta xấu xí, chúng ta khó coi? Cái gì mà nhân loại các ngươi?"

      Ngu Cơ phải là người sao? rối tinh rối mù lên rồi.

      "Chính là nhân loại các ngươi, giết chúng ta, ăn thịt chúng ta, ăn mật chúng ta, còn dám chúng ta xấu xí, khó coi. Nhân loại các ngươi dựa vào cái gì hả? Các ngươi cao quý ư? Hừ, trong mắt chúng ta, các ngươi đều là loại thấp hèn."

      Lúc này, Ngu Cơ dường như biến thành người khác, căm tức nhìn Lý Quả, hai mắt sắp phun ra lửa rồi.

      Lý Quả giật nảy mình, lúng túng nhìn ả, cảm thấy lời của ả rất khó hiểu.

      ra, chưa từng nghĩ theo hướng khác, nên đương nhiên tin thế giới này, rắn có thể biến thành người, lại còn ở cùng với nữa.

      " đừng tức giận, tôi biết gì. Ngu Cơ, làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi hả? Có phải gặp phải chuyện gì rồi ? Chúng ta có thể tìm Mặc Nhật Tỳ để giải quyết mà." có chút lo lắng, cho rằng Ngu Cơ gặp phải chuyện gì.

      Ngu Cơ lạnh lùng nở nụ cười, miệng lại sắc bén: "Lý Quả, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghi ngờ chút nào ư? Ngươi có biết Mặc Nhật Tỳ là ai ? Ngươi có biết đây là chỗ thế nào ? Ngươi có biết vì sao lại có nhiều rắn đến vậy ? Ngươi có biết Hoàng Nhi bên cạnh ngươi là gì ?" Ả mỉa mai nhìn Lý Quả, hung tợn hỏi.

      Lý Quả nghe xong, toàn thân liền run rẩy. phải chưa từng hoài nghi, nhưng cho rằng: thế giới này, người có sở thích đặc biệt rất nhiều, nhất là người có tiền như Mặc Nhật Tỳ có chút kỳ quái cũng chẳng có gì lạ.

      Thế nhưng, tại nghe thấy Ngu Cơ như vậy, trong lòng bất ngờ xuất dự cảm lành, khiến cho đáy lòng bất giác hoảng hốt.

      ", , muốn cái gì? Hoàng Nhi là người, chứ còn là gì nữa? có ý gì?" Giọng của hơi run rẩy, sững sờ đứng lên, ánh mắt trợn to, nhìn Ngu Cơ.

      Chương 156: Tôi tin.


      Mau, mau chóng thông báo cho Vương!

      Sau khi Lý Quả và Ngu Cơ rời , trong lòng quản gia Lâm càng nghĩ càng cảm thấy bất an, càng cảm thấy Ngu Cơ khả nghi, ông ta liền lén lút theo sau. Quả nhiên nghe được lời của Ngu Cơ, sắc mặt liền đại biến, lập tức rời , sau đó vội truyền tin tức cho Xà Vương.

      Hi vọng Vương có thể trở về đúng lúc, nếu chẳng biết sau khi tiểu thư biết tất cả bọn họ đều là rắn, có thể bị dọa chết nữa. Quản gia Lâm cực kỳ lo lắng, Lý Quả là người tốt, nên ông ta sốt ruột rồi.

      Sau khi nhận được tin tức quản gia Lâm truyền đến, Mặc Nhật Tỳ liền nhíu chặt mày, sau hồi suy nghĩ, cả người dần biến mất, trực tiếp quay về. Bất luận ra sao, Lý Quả có chỗ đứng nhất định trong lòng , muốn thả nàng .

      Trong lúc vội vàng quay về, Ngu Cơ cười đến toàn thân run rẩy, hết sức đắc ý: "Ta muốn cái gì à? Lý Quả, ngươi là ngốc hay giả ngốc? Ta cho ngươi biết, chúng ta đều phải là người, Mặc Nhật Tỳ cũng vậy."

      phải là người? phải người là cái gì? Lý Quả ngây người, khó tin nhìn Ngu Cơ, trong lòng rối mù, hiểu được lý lẽ rồi.

      "Hừ, chúng ta là. . ." Ngu Cơ cười tít mắt , rồi bất chợt ngừng lại, sau đó tiếp: "Chúng ta phải là người, chúng ta là rắn, là rắn ngươi ghét nhất, sợ hãi nhất và thích nhất."

      Rắn! Bọn họ đều là rắn?!

      Hai mắt lập tức trợn to chỉ vì câu đó, vẻ mặt dám tin, nhìn Ngu Cơ, lại nhìn Hoàng Nhi, cách nào tiếp nhận .

      ", phải, dối, lừa người."

      " dối? Lừa người? Vì sao ta phải dối? Ta lừa người làm gì? Lý Quả, ngươi là nhân loại duy nhất trong bầy rắn chúng ta, ngươi sống với rắn nhiều ngày như thế, giờ mới biết sợ hãi sao? Ha ha ha."

      tại, tâm tình của Ngu Cơ rất tốt, cực kỳ tốt. Sau khi xong, ả vô cùng vui sướng, đặc biệt là lúc nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lý Quả, ả càng hết sức sảng khoái. Hóa ra niềm vui nhất định phải xây dựng nỗi đau của người khác, đó mới là hạnh phúc .

      Lý Quả lắc đầu, liều mạng lắc đầu. tin, chuyện đó hoàn toàn vô lý, sao rắn có thể biến thành người được?

      "Tôi tin." yếu ớt phản bác, lắc lư như sắp ngã xuống.

      "Tiểu thư." Hoàng Nhi vô cùng lo lắng gọi.

      Ban nãy, lúc Ngu Cơ về những điều này, nàng dám ngăn cản, chỉ sợ tiểu thư kinh hãi, chán ghét mình. Nàng vẫn cố đè nén nỗi sợ hãi, mãi đến khi thấy dáng vẻ tại của tiểu thư, nàng mới nhịn được nữa.

      Chương 157: Bọn họ đều là rắn.


      Nghe thấy tiếng gọi của Hoàng Nhi, Lý Quả mới mờ mịt nhìn nàng, hề hé miệng, trong đầu trống rỗng.

      "Ngươi tin à? Ha ha, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định ư? Ngươi còn muốn lừa dối chính mình? Được rồi, ta cho ngươi xem." Đôi mắt xinh đẹp của Ngu Cơ trợn to, cười nhạo Lý Quả vẫn lừa mình dối người, rồi hung ác .

      Xem? Xem cái gì? Lý Quả rơi vào hỗn loạn, ngơ ngác nhìn Ngu Cơ, biết ta muốn làm gì? biết ta chứng minh như thế nào?

      Lúc này, Ngu Cơ chỉ cười đắc ý với , sau đó đôi chân ả liền biến thành cái đuôi sặc sỡ, liên tục quất sàn nhà, Ngu Cơ cười vô cùng vui vẻ.

      "Thấy chưa? Đây là cái đuôi của ta, ngươi nhận ra chứ." Ngu Cơ dùng cái đuôi vừa lướt về phía Lý Quả vài bước, vừa , nhìn hết sức sung sướng.

      Đôi mắt Lý Quả trợn to hết cỡ, miệng cũng mở to, sững sờ nhìn cái đuôi bất ngờ xuất , lại thấy Ngu Cơ tiến về phía mình, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, liên tục lùi về sau vài bước.

      "Đừng, đừng qua đây!" hoảng hốt kêu to.

      "Ha ha ha, sợ gì chứ? Mỗi ngày chúng ta đều ở cùng nhau mà, đừng sợ, đừng sợ." Ngu Cơ cười vui vẻ, nhưng lại từng bước ép sát .

      Hoàng Nhi sốt ruột, vội vàng chen vào giữa hai người, muốn kéo Lý Quả.

      "Tiểu thư, đừng sợ."

      "Em, em cũng đừng qua đây!" Ai ngờ, Lý Quả vừa thấy nàng xuất , ngược lại còn giật cả mình, vội vàng kêu lên.

      Hoàng Nhi thấy thế liền ngây dại, nhìn Lý Quả ra hơi. Hình như tiểu thư rất sợ nàng.

      "Hoàng Nhi, em cũng là rắn à?" Nuốt ngụm nước bọt, Lý Quả như tìm được giọng , run run hỏi Hoàng Nhi.

      "Nàng dĩ nhiên cũng là rắn, Hoàng Nhi, ngươi hình cho ả nhìn , để ả đừng lừa mình dối người nữa. Dù sao sớm hay muộn gì ả cũng biết thôi." Ngu Cơ xen vào, ngược lại còn bắt đầu khuyên Hoàng Nhi hình cho Lý Quả xem.

      Hoàng Nhi khó xử, bởi vì dáng vẻ tại của tiểu thư chắc chắn biết nàng là rắn rồi, nàng biết nên làm gì bây giờ.

      Lý Quả vừa thấy vẻ mặt này của Hoàng Nhi, trong lòng nguội lạnh, tin cũng biến thành tin, toàn thân liền run rẩy.

      "Còn chưa tin sao?"

      Ngu Cơ nhìn sắc mặt Lý Quả, trong lòng cực kỳ sảng khoái. Thế nhưng ả vẫn muốn Lý Quả càng khổ sở, vì thế, vừa dứt lời, đầu lưỡi liền biến đổi, hóa thành lưỡi rắn dài ngoằng, thè ra thụt vào trong cái miệng nhắn.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 158: Chạy mau.


      Xà! Xà mỹ nữ!

      Trong đầu chỉ có những từ này, phá vỡ tất cả nhận thức của . Nhân vật thần thoại kia chỉ có trong truyền thuyết, thế mà lại gặp phải, đúng là rối loạn, hồ đồ.

      "Tiểu thư, đừng sợ, chúng em tổn thương ngài." Hoàng Nhi vô cùng lo lắng, nhưng lại dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ Lý Quả bị dọa chết, nên đành phải cẩn thận .

      Hoàng Nhi cũng là xà mỹ nữ! Trời ạ, ở cùng ấy mỗi ngày, còn có Ngu Cơ, vậy Mặc Nhật Tỳ đâu, ta cũng là rắn, biết chừng còn là con rắn lớn, có thân phận và địa vị. Quản gia Lâm cũng thế, người ở đây đều thế, chỉ có phải.

      "Đừng sợ, sợ cái gì chứ? Chúng ta thân thiết như vậy mà." Ngu Cơ đột nhiên đẩy Hoàng Nhi chắn ở phía trước ra, lướt về phía , cười dịu dàng.

      Lý Quả bị hình dáng của ả dọa cho hồi hồn, lúc thấy Ngu Cơ càng tiến gần về phía mình, lập tức rùng mình, bất ngờ nhảy dựng lên, hét to: "Đừng qua đây, cần qua đây." Sau đó liền chạy về phía cửa phòng.

      Hoàng Nhi bị vẻ kích động của dọa cho ngây người, sau đó lập tức đuổi theo: "Tiểu thư, tiểu thư. . ."

      "Ha ha ha. . ." Sau khi hai người rời , Ngu Cơ kìm được cười như điên, sau đó cũng đuổi theo đằng sau. bức điên Lý Quả, ả bỏ qua, dù sao Vương cũng có nhà, ả sợ.

      Rắn, tất cả đều là rắn, lại còn biến thành người nữa! Lý Quả bị những tin tức này công kích, biết nên hình dung tâm tình của bản thân như thế nào. chỉ biết chạy, nhất định phải chạy, chạy trốn xa, cho nên cứ xông thẳng mạch.

      "Tiểu thư." Quản gia Lâm vừa thấy Lý Quả hoảng hốt từ lầu lao xuống, liền biết hỏng đại rồi. Tiểu thư biết tất cả, ông ta liền khẩn trương kêu to về phía Lý Quả chạy trốn.

      Lý Quả đương nhiên cũng thấy ông ta, nhưng chẳng những dừng lại, ngược lại còn vòng qua quản gia Lâm, chạy ra ngoài cửa, hề để ý đến ông ta gọi.

      "Tiểu thư, tiểu thư. . ." Phía sau, vẫn truyền đến tiếng gọi lo lắng của Hoàng Nhi.

      thể ngừng, thể ngừng! Lý Quả liên tục với chính mình ở trong lòng, dưới chân giống như sinh ra gió, chạy tìm lối thoát, muốn nghĩ cái gì cả.

      Ngu Cơ cũng đuổi theo, nhưng ả hề chạy, mà là phóng lên, chỉ chốc lát sau bay đến bên cạnh Lý Quả, cười tít mắt : "Quả Quả, chạy gì thế?"

      Chương 159: Xà mỹ nữ.


      Lý Quả vừa nghe thấy tiếng của ả, toàn thân bất giác run lên, lúc nhìn thấy Ngu Cơ bay đến bên cạnh mà cái đuôi lại chạm đất, suýt chút nữa sợ đến mức ngã sấp xuống.

      ", á. . ." Lý Quả sửng sốt lúc, sau đó bất ngờ hét chói tai, rồi chạy như bay.

      Ngu Cơ cười cười, vô cùng đắc ý, lại tiếp tục đuổi theo.

      "Đừng chạy mà, ngươi chạy thoát đâu." Ngu Cơ bay đến gần Lý Quả, đắc chí .

      Lý Quả giật cả mình, vội vàng cách xa ả.

      này vốn có lòng tốt, tâm tư bất chính, đúng là xà mỹ nữ!

      " muốn làm gì?" Lý Quả thở hổn hển, tức giận .

      Vì sao ta luôn theo mình, buông tha cho mình chứ?

      "Ngươi chạy cái gì hả?" Ngu Cơ cứ muốn đùa giỡn Lý Quả, ràng chỉ vì trút hận, Lý Quả mơ hồ lâu như vậy, phải là chờ tới hôm nay ư?

      Lý Quả sớm tức giận, kia là cố ý, tất cả đều là bẫy của ta, đây là mưu của ta. Lý Quả lắc đầu, chỉ im lặng, mặc kệ Ngu Cơ, cứ chạy thôi.

      Ngu Cơ thấy Lý Quả phớt lờ mình, có chút thẹn quá hóa giận, vui sướng ban đầu biến thành căm phẫn, ả chọc tức được Lý Quả, ngược lại mình còn bị tức chết. Lửa giận tuôn trào trong lòng, ả chút nghĩ ngợi, trực tiếp biến thân trước mặt Lý Quả.

      con rắn lớn sặc sỡ, mỹ lệ xuất bên người Lý Quả, đôi mắt căm tức nhìn , cái mồm to như chậu máu, phun cái lưỡi rắn dài.

      ". . ." Đột nhiên nhìn thấy con rắn lớn xuất ngay trước mặt mình, còn Ngu Cơ biến mất. từng thấy qua thân rắn sặc sỡ kia, cho nên lập tức biết được con rắn lớn đó chính là Ngu Cơ.

      "Lý Quả." Ngu Cơ biến thành đại xà liền mở lời, thè lưỡi, đầu xà dựa gần sát .

      Tim Lý Quả nảy lên, cũng chẳng biết vì lý do gì mà bất ngờ sinh ra luồng sức mạnh, cố chấp vòng qua thân rắn của Ngu Cơ, tiếp tục chạy về phía trước.

      Lần này, cực kỳ may mắn, có thể thoát khỏi kết giới do Mặc Nhật Tỳ thiết lập, chạy ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, thấy được đường cái.

      Trốn thoát rồi! Lý Quả cực kỳ hưng phấn, ném toàn bộ khổ sở ra sau đầu, vội vã cản chiếc xe, chạy về phía nội thành, hoàn toàn bỏ mặc đám người Hoàng Nhi và Ngu Cơ.

      Chương 160: Mặc Nhật Tỳ đến rồi.


      Hoàng Nhi, quản gia Lâm và Ngu Cơ đều trơ mắt nhìn Lý Quả bỏ trốn mất dạng, bọn họ cũng dám đuổi theo, bởi vì Lý Quả thoát khỏi kết giới của Xà Vương. Đó chưa phải điều quan trọng, quan trọng nhất là Xà Vương vừa mới truyền tin cho bọn họ rồi.

      Thất bại ư? Ánh mắt Ngu Cơ liên tục chớp lóe, trong lòng vừa ghét vừa giận vừa hối hận. Ban nãy xử lý dứt điểm Lý Quả, tại Xà Vương quay lại rồi, chỉ sợ nhân loại kia về đây lần nữa, ả cũng chẳng còn cơ hội.

      Tức chết ả, tức chết ả mà! Ngu Cơ ở trong thân rắn trợn mắt nhìn về phương xa hồi lâu, rồi từ từ hóa lại hình người. Ả cắn chặt răng, dậm dậm chân, lúc này mới cam lòng rời .

      "Tiểu thư, có thể trở về ư?" Hoàng Nhi theo phía sau quản gia Lâm, tâm tình vô cùng mất mác, nhịn được khẽ hỏi.

      Quản gia Lâm thở dài hơi, ôn hòa : "Tiểu thư trở về, Vương có sắp xếp, tiểu thư đối với Vương mà là cực kỳ đặc biệt."

      Đôi mắt Hoàng Nhi sáng lên, chậm rãi nở nụ cười, vội vàng : " vậy sao, quản gia Lâm?"

      Tiểu thư mới rời , nàng rất nhớ tiểu thư rồi, tiểu thư bỏ lại nàng thương tiếc nhỉ!

      " ." Quản gia Lâm liên tục gật đầu, nở nụ cười tươi tắn.

      Nửa giờ sau khi Lý Quả rời , tòa biệt thự và hoa viên cũng biến mất, ngoại trừ đồng cỏ và rừng cây, đâu còn thấy nửa phần bóng dáng con người? Tất cả đều biến mất rồi!

      ***********

      Rốt cục cũng trốn thoát được!

      Lý Quả tê liệt ngã xuống, ngừng thở dốc, còn luôn quay đầu nhìn quanh xem có ai đuổi theo ? Sau khi vào nội thành, người càng lúc càng nhiều, mới dần yên lòng.

      may quá, bọn họ có đuổi theo!

      Lý Quả đổi xe quay về trường học, lúc này, bởi vì sẩm tối nên người qua đường nhiều, xuống xe ở gần trường học, chậm rãi về phía trường.

      "Quả Quả." Đột nhiên, giọng quen thuộc gọi tên .

      Ai thế?! Lý Quả phản xạ có điều kiện chấn động toàn thân, vội vàng nhìn về phía người gọi mình, lập tức há hốc mồm, vẻ mặt như gặp quỷ, kịp nghĩ ngợi gì.

      Má ơi! Đúng là Mặc Nhật Tỳ!

      Mặc Nhật Tỳ nở nụ cười, chạy ư? Nàng trốn được sao?

      hề để ý tới nơi này, ánh mắt Mặc Nhật Tỳ lóe lên, sau đó lặng lẽ lao nhanh về phía Lý Quả.

      Chương 161: Đồ đàn ông xấu xa.


      chạy băng băng, Lý Quả chỉ cảm thấy phía sau giống như có cơn gió ùa đến, sau đó trước mắt bỗng tối sầm, cả người rơi vào trong bóng đêm. . .

      đường, người xung quanh hề phát ra Mặc Nhật Tỳ và Lý Quả lặng lẽ biến mất tiếng động, màn thần bí đó hề kinh động đến bất kỳ ai.

      Rừng cây rộng lớn, bóng cây râm mát, cổ thụ thành hàng, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây, rải rác thảm cỏ, mà ở đây lại xuất thêm người.

      Lý Quả cảm thấy bản thân giống như ngủ giấc dài, rồi choáng váng tỉnh lại, cả người vô cùng khó chịu. từ từ mở to mắt, chớp chớp, lúc này mới nhìn hoàn cảnh xung quanh.

      "Á. . ."

      tiếng hét thảm thiết vang lên trong rừng cây tĩnh lặng, thậm chí còn hù dọa rất nhiều chú chim nhát gan và đám động vật nhút nhát xung quanh.

      tại, Lý Quả biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào. Hoang mang, sợ hãi, bất an, biết sao mình có thể xuất ở đây. nhanh chóng đứng dậy, liền phát nơi này yên tĩnh và cực kỳ xa lạ.

      Đây là chỗ nào? Sao lại ở đây?

      ngừng suy nghĩ, trong đầu khoảng trống rỗng, cuối cùng mới nhớ được chút. nhớ lại tình cảnh cuối cùng, Mặc Nhật Tỳ đuổi theo, rồi chạy trốn, nhưng chẳng hiểu vì sao lại bị ngất .

      Mặc Nhật Tỳ, Mặc Nhật Tỳ. . .

      "Này, ra ngay cho tôi?" đều nghĩ hết khả năng, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là do ta giở trò quỷ. ta biết chắc chạy trốn, nhất định là nghĩ phát ra bí mật nên mới đuổi giết .

      " ra ngay cho tôi, mau ra đây." quát to lần đầu thấy ai đáp lại, nhịn được lại quát thêm mấy lần, nhưng trả lời chỉ là bầu khí yên tĩnh.

      . . .

      Lý Quả thở hổn hển, hai tay nắm chặt, ánh mắt liên tục lướt qua bốn phía, thần kinh bị kéo căng, nội tâm khó nén sợ hãi.

      Rốt cuộc người đàn ông đáng ghét kia đưa đến nơi nào vậy? Sao thấy được dấu vết của thành thị? Chẳng hề gặp bất cứ ai?

      Mới buổi tối, ta liền ném tới thôn xó xỉnh nào đó ư? Người đâu rồi? định bỏ mặc chứ? Hay là muốn tự sinh tự diệt?

      "Đồ đàn ông xấu xa." lâu sau, Lý Quả mới bình tĩnh lại, nhịn được mắng to câu.
      Last edited: 5/10/15
      Friendangel2727, BaoYu, PhongVy2 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 162: Xà thành


      nhìn quanh bốn phía, bên cạnh là rừng rậm, trước mắt là bãi cỏ, mặt trời cao, nhưng thể phân phương hướng, nghĩ ngợi chút, đành phải theo cảm giác.

      Sau khi chọn bừa hướng, liền rời khỏi rừng rậm, về phía bãi cỏ. dám vào rừng rậm, bãi cỏ tương đối an toàn, ít nhất là dễ dàng gặp người.

      Ngay tại lúc về phía bãi cỏ, Mặc Nhật Tỳ liền xuất đúng chỗ vừa đứng, mắt sáng như đuốc nhìn Lý Quả, nét mặt lộ vẻ nghiền ngẫm.

      Con mồi à, trò chơi bắt đầu rồi!

      *******

      Lý Quả đứng đường cái đông người qua lại, hình như cực kỳ choáng váng, miệng há hốc, vẻ mặt khiếp sợ, dám tin nhìn người đường.

      Đây, đây. . . Là chỗ nào thế?

      Kiến trúc cổ đại, hơi thở cổ xưa, người mặc cổ trang, còn có đường đá màu xanh, xe ngựa, đủ loại thanh rao hàng, làm gì có chút bê tông cốt thép nào?

      Cổ đại?

      Đầu óc Lý Quả rối mù, đại não lại trống rỗng, mới buổi tối, tới chỗ nào thế? Trường học đâu? Người quen đâu hết rồi?

      Trong khi Lý Quả hốt hoảng, thân quần áo kỳ dị của tự nhiên cũng hấp dẫn chú ý của những người ở đây, ít người qua đường đều tò mò nhìn .

      "Đây là đâu?" Sau khi hoàn hồn, lập tức túm chặt người đường, khách sáo quát hỏi.

      "Xà thành." Người qua đường cuống quít trả lời, rồi chạy trối chết.

      Xà thành? nghe xong cả người liền run rẩy, lập tức nhớ đến đám người Mặc Nhật Tỳ và Hoàng Nhi.

      Bọn họ cũng là rắn, vậy đây là xà thành ư? Lý Quả cảm thấy mờ mịt.

      Trung Quốc có thành phố này à? Địa lý của kém đến nỗi nhớ thành phố tên đặc biệt đến vậy chứ? đúng, tên đặc biệt cũng được, nhưng phải chỗ có tập tục khác biệt ? Chẳng lẽ, đến sào huyệt của đám người Mặc Nhật Tỳ?

      Vừa nghĩ tới khả năng này, liền kinh sợ, gần đây tuy gặp phải chuyện rất ly kỳ cổ quái, cũng có chút sức đề kháng. Nhưng vẫn tuyệt đối thể ngờ, loại chuyện ngàn năm khó gặp đó rơi trúng đầu mình.

      khéo đến thế chứ? Hẳn là chẳng quỷ dị vậy đâu? xui xẻo thế sao?

      . . .

      Lý Quả chỉ cảm thấy sét đánh ầm ầm, càng thêm mờ mịt, biết làm sao. Trái tim đập rất dữ dội, sau lúc đứng im, liền bắt đầu lững thững về phía trước, bởi vì chẳng thể đứng ở đó cả đời được.


      Chương 163: Bị bắt cóc.


      Hoàng Nhi đâu rồi? Mặc Nhật Tỳ đâu? Ngu Cơ đâu? đến nơi xa lạ này, vậy bọn họ ở đâu? Sao chẳng thấy bọn họ?

      Lý Quả vừa vừa nghĩ, trong lòng chậm rãi bình tĩnh, từ từ tiếp nhận.

      Thế nhưng, dạo lúc lâu, cũng chưa thấy xuất bất cứ người quen nào. vẫn cho rằng đây là mưu của Mặc Nhật Tỳ, nhưng tại phải thừa nhận, đơn độc rồi.

      "Nàng ở đây!" trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, tiếp đó là giọng vô cùng trung khí vang dội.

      Lý Quả nghe được tiếng vang đó, khó hiểu, bất giác quay đầu. Chỉ thấy phía sau có nhóm người giống như binh sĩ chạy về phía mình.

      "Chính là nàng, chính là nàng!" Nhóm binh sĩ chạy đến trước mặt, bao vây Lý Quả, rồi trong nhóm có người hô to như vậy.

      Lý Quả càng khó hiểu, vừa đến nơi này mà, sao chứ?

      "Các người là ai? Tìm tôi làm gì?" hơi kích động , rồi lập tức nhớ xem sau khi đến đây, rốt cuộc mình có đắc tội ai , nhưng vẫn chưa làm gì mà!

      Binh sĩ dẫn đầu hét lên với : "Ít nhảm, chúng ta tìm chính là ngươi. Mang !"

      vừa dứt lời, nhóm binh sĩ liền áp tải , rời khỏi đường cái náo nhiệt.

      "Các người muốn làm gì? Các người muốn đưa tôi đâu? Cứu mạng, cứu mạng với. . ." Lý Quả bị nhóm người cao lớn áp tải, dưới tình thế cấp bách kiềm được lớn tiếng kêu cứu, hi vọng ai đó có thể hùng cứu mỹ nhân, cứu giúp mình.

      Chỉ có điều, tiếng kêu cứu của hệt như lời khách sáo, phần đông người qua đường làm như thấy, chỉ đứng xem.

      "Các người là cướp à? Rốt cuộc các người muốn làm gì? Buông tôi ra, mau thả tôi ra, nơi này còn có vương pháp nữa ? Giữa ban ngày ban mặt cũng dám cướp con nhà lành. . ." thốt ra tất cả những điều vừa xuất trong đầu, trong lòng sợ hãi, bất lực.

      Song, nhóm binh sĩ đó vẫn thờ ơ, nhanh chóng áp tải đến trước phủ đệ rất to, rồi áp tải vào trong.

      tại, Lý Quả chán nản, biết bọn họ muốn làm gì, biết số phận của mình ra sao, toàn bộ đều vượt khỏi tưởng tượng của .

      Trong khi nghĩ loạn, nhóm binh sĩ kia áp tải rẽ bảy, tám lượt, đến cái phòng, liền đẩy vào, khóa cửa, rồi rời .

      Chương 164: là cống phẩm.


      gian phòng cổ đại, đây là cảm giác đầu tiên của Lý Quả khi thấy gian phòng này, sau đó bước chậm rãi về phía cái bàn, cực kỳ mệt mỏi ngồi xuống.

      Sau khi bước vào gian phòng này, trái tim từ từ ổn định. Bởi vì cho rằng: tại mình bị giam vào ngục, bị nhốt vào phòng chứa củi gì gì đó, mà lại ở trong gian phòng ấm áp như vậy, hẳn là có nguy hiểm gì. thầm thở phào hơi nhõm.

      Két...!

      Khoảng lát sau, nữ hài tử hết sức lo sợ bước vào. Lúc nàng nhìn thấy Lý Quả ung dung ngồi cạnh bàn, liền kinh ngạc há hốc miệng.

      Lý Quả cũng thầm đánh giá nữ hài tử vận bộ trang phục cổ trang kia, liếc mắt cái nhận ra đây là người hầu, chắc là đến để hầu hạ mình.

      "Tiểu, tiểu thư." Quả nhiên, nữ hài tử kia vô cùng cung kính, bất an gọi .

      " lại đây." Lý Quả vẫy vẫy tay, lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần, sợ nàng bị hù dọa.

      Nữ hài tử rất nghe lời, lập tức nhu thuận bước đến cạnh , đặt thứ gì đó ở trong tay lên bàn, cúi đầu, giọng : "Tiểu thư, ngài có gì phân phó?"

      " tên là gì? Đây là đâu?" Lý Quả nhìn thoáng qua đồ nàng vừa đặt lên bàn, đó là mâm điểm tâm tinh xảo.

      "Nô tì tên Tiểu Xuân, nơi này là phủ đệ của Tri Phủ đại nhân." Tiểu Xuân ngoan ngoãn trả lời , chút giấu diếm. rất tò mò đối với kỳ lạ trước mặt, song lại thấy nhưng thể trách rồi.

      Địa bàn của Tri Phủ? Ông ta bắt mình tới đây làm gì? phải là nhìn trúng mình, bắt về ép làm tri phủ phu nhân chứ? Lý Quả chợt nổi lên suy nghĩ kỳ quái như vậy.

      "Này ông ta bắt tôi để làm gì?" Thấy Tiểu Xuân dễ bảo, vẻ hễ biết , hễ hết, tuyệt khách sáo hỏi.

      Có lẽ là bị chân thành của Lý Quả làm cảm động, hoặc là vô cùng đồng tình với cảnh ngộ của , nên Tiểu Xuân trầm ngâm chút, mới ngẩng đầu, khẽ: "Tiểu thư Quả Quả, đại nhân bắt ngài là vì ngài rất đặc biệt, đại nhân muốn dâng ngài cho Vương của chúng ta."

      ngờ, câu hỏi của Lý Quả lại khiến sắc mặt Tiểu Xuân lập tức thay đổi, vội vàng cúi đầu dám tiếp, thậm chí còn có khuynh hướng rời xa .

      "Tiểu Xuân, Tôi tên là Lý Quả, có thể gọi tôi là Quả Quả. đừng sợ, tôi trách mà, đâu phải là bắt tôi, chẳng qua là tôi muốn biết tình cảnh tại của bản thân thôi." Lý Quả thấy thế, lập tức dùng giọng điệu cực kỳ chân thành chuyện với nàng.

      Chương 165: đêm vài lần


      Hả! Lý Quả bị những lời đó dọa sợ.

      Bởi vì đặc biệt, cho nên mới bắt đến đây? Chủ yếu là làm lễ vật dâng cho người khác? Quá vớ vẩn!

      "Tiểu thư Quả Quả, ra hầu hạ Vương cũng rất tốt. Nghe Vương của chúng ta cực kỳ tuấn, phóng khoáng, rất lợi hại, ngài ấy là nam tử ôn nhu, tuấn nhất thiên hạ. Tiểu thư có thể trở thành nữ nhân của Vương, là loại phúc khí ạ." Vẻ mặt Tiểu Xuân tràn đầy sùng bái, hâm mộ .

      Nghe ?! còn gì để !

      Lý Quả nhìn dáng vẻ phát xuân của Tiểu Xuân, phát bất kể là trước kia hay bây giờ, mình toàn gặp phải những người háo sắc.

      "Chẳng lẽ Vương của các người toàn chấp nhận những .....Giống tôi?" nghĩ nghĩ, nhịn được tò mò hỏi. Tùy tiện nhét cấp độ này cho người đàn ông nghe rất tuấn tú, ta cũng sẵn lòng nhận ư?

      Tiểu Xuân lập tức bắt được trọng điểm, nàng thấy Lý Quả hề phản đối kịch liệt, liền biết nương này nhất định cũng thích Vương, chắc chắn từ chối.

      " ta là ngựa đực sao? Hay là lưu manh? Hoặc là cái kia quá cường đại?" Lý Quả chợt thấy tức giận. Cứ là phụ nữ muốn? Là phụ nữ liền làm?

      Tiểu Xuân bị lời của dọa sợ, lại thấy vẻ mặt tức giận của Lý Quả, khỏi sợ hãi lùi về sau ba bước, ngơ ngác nhìn . Lời của tiểu thư làm cho người ta rất ngượng ngùng đó.

      " ta làm vài lần đêm ư? Hay là đêm làm chết ? Cho nên, ta mới cần phụ nữ?" Lý Quả càng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, càng cảm thấy người đàn ông nghe vô cùng đẹp trai kia là tên đại biến thái.

      Mặt Tiểu Xuân thể đỏ hơn được nữa, lời của Lý Quả lạnh thấu xương, kẻ ngốc cũng có thể nghe hiểu. Vị tiểu thư kỳ quái kia đúng là to gan, cởi mở quá!

      "Tiểu Xuân, mau ." Lý Quả hồi, lại nghe thấy Tiểu Xuân đáp lại, khỏi thúc giục nàng.

      "Tiểu thư, nô tì biết. Nô tì chỉ biết là, Vương chúng ta rất tốt, nữ tử khắp thiên hạ đều Vương." Tiểu Xuân có chút bất mãn vì Lý Quả thần tượng của mình như vậy, song vẫn trả lời câu hỏi của .

      Lý Quả cảm thấy nếu mình còn tiếp tục phỉ nhổ người đàn ông kia nữa, Tiểu Xuân chắc chắn để ý đến mình nữa, cho nên rất thức thời tiếp.

      "Tiểu Xuân, khi nào tôi bị đưa đến chỗ Vương gì đó?" nhìn đĩa điểm tâm đặt bàn, vươn tay cầm miếng, bỏ vào trong miệng.

      "Ngày mai."

      Ngày mai?!

      Nhanh vậy sao?
      Last edited: 16/10/15
      Friendangel2727, BaoYu, PhongVy2 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 166: Chúng ta đều là rắn.


      Gay to!

      Lý Quả cảm thấy quá sức rồi, vì sao những chuyện xui xẻo cứ rơi trúng đầu chứ? Kiếp trước là kẻ xấu à? Làm rất nhiều chuyện xấu xa ư? Đời này sao xui xẻo đến thế? Chỉ toàn gặp phải những chuyện ly kỳ, huyền ảo.

      được, được, phải nghĩ cách, ông trời chắc chắn tuyệt đường người.

      "Tiểu Xuân, có quen nữ hài tử tên là Hoàng Nhi ?" hỏi dò, trong lòng thấp thỏm yên, cực kỳ chờ mong, nhưng lại sợ thất vọng.

      Hoàng Nhi? Là ai vậy? Tiểu Xuân nghĩ nghĩ, sau dó kiên định lắc đầu.

      "Vậy còn Ngu Cơ? ta rất xinh đẹp, hết sức xinh đẹp." Dưới tình thế cấp bách, đành thốt ra tên Ngu Cơ. đó xinh đẹp như vậy, nếu Tiểu Xuân có quen biết, nhất định có ấn tượng thôi.

      "Tiểu thư, Tiểu Xuân biết, chưa từng nghe qua ạ." Tiểu Xuân rất thành . Sau khi nàng thấy vẻ mặt của Lý Quả, chỉ cảm thấy rất đồng cảm với . Tiểu thư quá đáng thương!

      biết?

      "Vậy Mặc Nhật Tỳ sao? Ở đây có người này ?" càng hỏi lòng càng lạnh lẽo. Chẳng lẽ chính tự đến đây bằng cách nào đó? Nguyên nhân phải vì bọn họ ư?

      Họ Mặc? Tiểu Xuân vì cái tên đó, vẻ mặt bình tĩnh lần đầu tiên biến sắc, hoảng sợ nhìn Lý Quả.

      "Tiểu Xuân, quen Mặc Nhật Tỳ sao?" Vốn là ôm quá nhiều hy vọng, nhưng vừa thấy vẻ mặt đó của Tiểu Xuân, Lý Quả liền vội vàng truy hỏi, tốt xấu gì cũng có người quen mà.

      Ai dè, Tiểu Xuân lập tức nhu thuận lắc đầu, thu lại vẻ mặt hoảng sợ, dè dặt : "Tiểu thư, Tiểu Xuân cũng biết. . .người này. Chẳng qua là người đó cùng họ với Vương chúng ta, Xà thành chỉ có Vương mang họ Mặc ạ."

      Hóa ra là như vậy, chợt ngộ ra, có chút thất vọng, im lặng lúc lâu, có chút cảm giác hốt hoảng, mờ mịt, biết nên làm thế nào nữa.

      lâu sau, thở mạnh hơi, nghiêm túc đưa mắt nhìn về phía Tiểu Xuân yên lặng, nhàn nhạt hỏi: "Tiểu Xuân, nơi đây là Xà thành, như vậy các người đều là xà à?"

      "Tiểu thư, chúng ta đều là xà mà." Tiểu Xuân bày ra vẻ mặt đương nhiên, nàng đơn thuần nên hề nghe ra ý tứ trong lời của Lý Quả, cung kính .

      Quả nhiên, cả người chấn động, nhưng để lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng sớm đoán được, cho nên vẫn rất điềm tĩnh. Đổi lại trước kia, sớm sợ tới mức tông cửa bỏ chạy, nhưng tại được, chịu nổi đả kích rồi.

      Chương 167: Mặc Nhật Tỳ, ở đâu?


      "Tiểu thư, ngài sao chứ?" Tiểu Xuân biết nên hình dung cảm giác của mình như thế nào, nàng cảm thấy vị tiểu thư trước mặt hơi kỳ quái, nhịn được lo lắng hỏi.

      Lý Quả nhàn nhạt cười, lắc đầu với nàng, thêm gì nữa.

      Tiểu Xuân thấy thế, liền biết điều dám lung tung, chỉ im lặng ở cùng .

      Mặc Nhật Tỳ, tiểu hắc xà, Hoàng Nhi, mọi người ở đâu rồi? Mau tới cứu tôi ! thầm hò hét, có chút bất lực, có chút mất mát, có chút lúng túng.

      Quả nhiên, ngày hôm sau, lúc Tiểu Xuân hầu hạ ăn qua điểm tâm xong, binh sĩ lại áp tải ra khỏi phòng, cho đến tận cổng lớn.

      " lên." giọng uy nghiêm vang lên ở cách đó xa, ra lệnh cho .

      Lý Quả nhìn sang nơi phát ra thanh thấy người đàn ông trung niên vận y phục hoa lệ, mặt mũi phương phi, cực kỳ phúc hậu trừng mình. Người đàn ông này chắc chắn là Tri Phủ rồi.

      " lên." Bọn lính thúc giục lên xe ngựa.

      Lý Quả vốn muốn phản kháng, nhưng cũng đâu có ngốc chứ! Ở nơi xa lạ này, xu dính túi, sinh tồn đều bất lợi, còn có, nếu nghe theo, liệu có bị bán vào thanh lâu hay chỗ gì gì đó ?

      Hoặc là bị vị Tri Phủ phúc hậu kia ép làm tiểu thiếp? Nghĩ tới nghĩ lui, còn bằng thử gặp vị Vương nghe rất ôn nhu rất tuấn tú trong miệng Tiểu Xuân, ít nhất có thể ở chung với trai đẹp, mà phải là với ông lão.

      Đoàn xe rất nhanh liền xuất phát, dọc đường vô cùng thuận lợi, ngay cả đám binh sĩ và vị Tri Phủ kia cũng bất ngờ, nữ nhân kỳ quái đó lại chẳng chút phản kháng, nhưng bọn cũng dám lơ là, luôn luôn cảnh giác.

      tại, Lý Quả ngồi rất ung dung, trải qua đêm điều chỉnh tâm lý, tự mình an ủi, bây giờ chỉ có suy nghĩ đó là 'thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng'. thay đổi được nhận thôi, đây là danh ngôn ngoài xã hội của .

      Chỉ chốc lát sau, xe ngựa rẽ qua ít đường, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng kiểm tra, cuối cùng, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

      "Xuống dưới." Giọng uy nghiêm lại vang lên, dĩ nhiên là tiếng vị Tri Phủ kia, ngay sau đó màn xe bị vén lên, ra tình hình bên ngoài.

      Lý Quả yên lặng bước xuống xe ngựa, phát bản thân đứng ở bên cửa thành rộng lớn, bên cạnh vị Tri Phủ còn có ba nữ nhân.

      Chương 168: Có Quỷ!


      "Dung , chính là nàng ạ." Vị Tri Phủ chỉ vào Lý Quả, hướng về phía vị nữ nhân có chút uy nghiêm, nịnh nọt, cung kính .

      Dung đánh giá Lý Quả hồi lâu, rồi mới gật đầu, phất tay để hai nữ nhân đứng phía sau về phía Lý Quả.

      "Dẫn nàng qua đây, chúng ta trở về thôi."

      'Vâng ạ.' Hai nữ nhân kia tiến lên, ba chân bốn cẳng lôi kéo Lý Quả, theo phía sau Dung , rời .

      Lý Quả vẫn hề phản kháng, rất thuận theo để các nàng áp tải , chính là muốn xem bọn họ muốn làm gì. Bị ba nữ nhân mang rẽ bảy, tám lần, song vẫn có thể thấy khung cảnh nơi đây. Hóa ra là tòa cung điện, ngay cả Tử Cấm Thành cũng thua xa về độ xa hoa.

      hồi lâu, bị đưa tới chỗ trong cung điện, bị ba nữ nhân nhét vào bên trong, sau đó bọn họ liền mất hút.

      Chỉ vậy thôi à? Lý Quả bị hành động của bọn họ làm cho hồ đồ rồi, phái người canh giữ à? Chẳng để lại cung nữ để sai bảo sao? Vì sao lại cái gì vậy? Sau lại suy nghĩ lúc, có lẽ chờ chút nữa có, vì thế liền ngồi chờ.

      Thế nhưng, đợi rồi đợi, song lúc lâu vẫn chưa thấy ai xuất , ngay cả bậc cửa cũng chẳng có người gác, tuyệt đối lo chạy trốn.

      "Có ai ?" Rốt cục kiên nhẫn nổi, đành thử mở miệng la to.

      Chỉ có điều, vẫn cực kỳ yên tĩnh, ai trả lời.

      "Có ai ? Người đâu." Lần này, chẳng thể ngồi yên nữa, chẳng lẽ muốn xua vào đây chờ chết ư? phải vừa đến đắc tội với ai đó chứ?

      có la hét vẫn chẳng có ai trả lời, dường như ngoài ra nơi đây vẫn chỉ có và cũng có mỗi thôi.

      " có người, quỷ cũng được mà." buồn bực ngồi xuống, tự lẩm bẩm, trong lòng vẫn muốn đợi chút.

      "Tiểu thư gọi nô tì ạ?" Đột nhiên, giọng u oán bất ngờ vang lên bên tai .

      "Á. . .Quỷ!" Lý Quả nhàm chán nằm sấp bàn, đột nhiên nghe thấy giọng như thế, khiến giật nảy mình, nhảy dựng lên, sợ hãi kêu to.

      "Á, ở đâu, ở đâu?" Giọng kia cũng trở nên hoảng hốt, khỏi hét to theo, còn túm chặt lấy Lý Quả.

      Chương 169: Chủ tử đặc biệt.


      Cung nữ kia thấy dáng vẻ bình tĩnh của , liền còn sợ hãi nữa, nghe thấy câu hỏi của , lập tức gật đầu, giọng : "Tiểu thư, vừa rồi là Tri Vũ chuyện với ngài, Tri Vũ nghe thấy tiểu thư kêu to, nên mới qua đây xem."

      Hóa ra là như vậy, Lý Quả chợt hiểu ra.

      "Vương, nàng đến rồi." Dung lễ phép đứng ở trong đại điện, đầu cũng dám nâng, cung kính .

      "Được rồi, hễ là cầu của nàng, tất cả phải thỏa mãn." giọng quen thuộc vang vọng trong đại điện, đương nhiên là Mặc Nhật Tỳ, chỉ thấy ngồi thẳng lưng Vương vị ở cao.

      Toàn thân Dung chấn động, trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhưng nàng lập tức khôi phục bình tĩnh, hết sức cung kính: "Tuân mệnh." Sau đó vội vàng xoay người rời .

      Mặc Nhật Tỳ chờ nàng xa, mặt biểu cảm lại xuất vẻ kỳ dị, nhịn được lộ ra vẻ nghiền ngẫm, cuối cùng bật cười như điên.

      "Ha ha ha."

      Nàng, trốn thoát khỏi lòng bàn tay .

      Sau phen chuyện với nhau, rốt cuộc Lý Quả cũng biết hoàn cảnh tại của mình. Nơi đây là Xà quốc, tòa thành này đương nhiên gọi là Xà thành, mà nơi đây chính là Vương cung của Xà quốc.

      " tôi ở trong này rất tự do?" Lúc Lý Quả biết được mình có nha hoàn để sai khiến, có hộ vệ, còn có thể tự do hành động, liền chấn động.

      Tri Vũ dùng sức gật đầu, nhưng trong mắt nàng cũng tràn đầy nghi ngờ.

      "Nữ nhân khác có cung nữ hầu hạ ? Có thái giám ? Có hộ vệ ?" vội vã truy hỏi. giống như vẫn nghĩ, sao lại bị vắng vẻ, ít nhất cũng phải cho nha hoàn để sai bảo chứ? lại chẳng có cái gì cả.

      bình thường, bình thường!

      "Những nương nương khác đều có cung nữ, thị vệ, nhưng ngài có ạ." Tri Vũ lập tức thành đáp, trong lòng có chút đồng tình với .

      Lý Quả trợn tròn mắt, đây là cái Vương cung gì vậy? Keo kiệt quá thể, ngay cả người cũng để lại cho dùng, vậy phải sống thế nào đây?

      "Vậy, ăn, mặc, ở, uống, ngủ của tôi phải làm sao bây giờ?" quan tâm nhất chính là vấn đề ăn uống và vệ sinh cá nhân, để người ta hầu hạ chỉ là thứ yếu, sinh tồn dưới trời đất bao la mới là trọng yếu.

      Tri Vũ thấy chuyện thẳng thắn như vậy, liền che miệng cười, "Tiểu thư, những thứ đó đương nhiên có người đưa tới đúng hạn, ngài cần lo lắng ạ."

      Vừa nghe được có người đưa tới, lập tức thở phào nhõm, yên lòng rồi. Tiếp đó, lại nghĩ đến: "Tri Vũ, tôi có thể ra bên ngoài dạo hay ?"
      Last edited: 4/11/15
      Friendangel2727, BaoYu, PhongVy3 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 170: Rất trâu bò rồi.


      "Có thể ạ, tiểu thư tha hồ dạo." Tri Vũ lập tức gật đầu, nhưng nàng lại rất tò mò với nữ tử ở trước mắt này.

      Vương hạ lệnh được hạn chế tự do của nàng, đây chính là chuyện chưa từng có. Bất kể là hoàng hậu hay quan lại, ai có thể tùy tiện loạn trong Vương cung, nhưng Vương lại cho phép tiểu thư có đặc quyền đó, hết sức kỳ quái mà.

      Lý Quả vừa nghe có thể tùy ý dạo, lập tức cao hứng nhảy dựng lên, vô cùng kích động. Xem ra ở đây đãi ngộ cũng tệ, chọn đúng rồi.

      "Tôi có thể tùy ý dạo?"

      "Tiểu thư, mời tùy ý."

      "Vậy tôi muốn dạo chút."

      "Nô tì hầu tiểu thư."

      Chỉ đơn giản vậy à? Lý Quả khó tin, hai ba câu liền quyết định rồi. trợn mắt há mồm nhìn Tri Vũ, nếu trước đó trong lòng còn có chút nghi ngờ, bây giờ tan biến hết.

      Tri Vũ thấy dáng vẻ sửng sốt của , khỏi có chút kỳ quái. Vừa rồi tiểu thư còn muốn ra ngoài dạo mà, sao lại bất động rồi? Tiểu thư bất động, nàng cũng dám động.

      "Tiểu thư, ngài muốn đâu?"

      "Tùy ý chút." lấy lại tinh thần, cười hì hì với Tri Vũ, 'tùy ý chút' thành câu cửa miệng của rồi.

      "Vâng ạ." Tri Vũ ý kiến, xong liền vươn tay đỡ Lý Quả.

      Lý Quả cười với nàng, cùng nàng ra ngoài cửa, làm quen với nơi xa lạ này. Tuy có chút bất an, nhưng tới rồi cứ an tâm thôi, vẫn nên tìm hiểu nơi đây trước, mới có thể sống tốt được.

      "Tri Vũ, nơi đây lớn quá !" mới lúc, trong lòng tràn ngập khiếp sợ, bởi vì đứng ở nơi rất cao, mà vẫn chưa thấy hết hoàng cung. Có thể thấy được là vô cùng khổng lồ.

      Tri Vũ cười cười, được huấn luyện vô cùng tốt, cũng hề kinh hãi, chỉ nhàn nhạt cười, : "Tiểu thư, hoàng cung tất nhiên là lớn rồi! Nô tì còn chưa hết nửa hoàng cung đâu, toàn chỉ quanh quẩn ở đây thôi."

      Trời ạ! Lớn thế ư? Lý Quả giật mình, há hốc miệng, lâu vẫn chẳng thể khép lại. từng đến Tử Cấm Thành, ban ngày, dù có liên tục cũng chưa hết ngày. Mà hoàng cung này có lẽ suốt tuần cũng chưa hết, còn phải là ngựa dừng vó nữa.

      "Vương của các người đúng là kẻ có tiền mà!" người có được tòa nhà lớn như vậy, chiếm nhiều đất thế kia, nuôi nhiều người đến vậy, phải có bao nhiêu tài lực đây?

      phải là người, phải là người mà!

      Chương 171 : Vương tuấn mỹ


      Vẻ mặt Tri Vũ bình tĩnh, giống như có cảm giác mấy, thấy Lý Quả như thế, 'phụt' cười tiếng, dịu dàng : "Tiểu thư, Vương chúng ta đâu chỉ có chút tài phú như vậy, tất cả Xà quốc đều là của Vương, Vương chính là thiên hạ của chúng ta."

      Trâu vậy sao? chậc lưỡi, cảm thấy khó tin. vẫn biết Mặc Nhật Tỳ lắm tiền nhiều của, nhưng so với vị Vương biết quý danh và chưa từng gặp mặt kia, Mặc Nhật Tỳ chỉ là hạt cát trong sa mạc, hoàn toàn xếp được thứ hạng.

      " ta giàu như vậy, nghe còn rất tuấn tú? gặp qua chưa?" Hứng thú của hoàn toàn bị khơi lên, từ lúc nghe Tiểu Xuân kể chuyện vị Vương giàu có kia, còn tận mắt chứng kiến hoàng cung tưởng này, nhịn được mà lắm chuyện.

      Ai ngờ, Tri Vũ chỉ lắc lắc đầu, cười cười, vừa dìu vừa : "Tiểu thư, thân phận Vương cao quý, địa vị cao ngất, những nô tỳ như chúng ta muốn gặp là có thể gặp được sao? Chỉ có điều, nghe Vương rất tuấn mỹ, trong thiên hạ có người thứ hai so được với Vương."

      Hóa ra Tiểu Xuân đúng là , Lý Quả gật đầu, sau đó lại bị cảnh sắc hoàng cung hấp dẫn, quên luôn vị Vương tuấn mỹ trong truyền thuyết, dọc đường hết ngó lại nhìn, mất ít thời gian.

      "Tri Vũ, tôi mệt quá, chúng ta bao lâu rồi?" biết qua bao lâu, mệt đến mức nổi nữa, đành phải ngồi phịch xuống bậc thang, xoa bóp hai chân, vẻ mặt đau khổ .

      Ngược lại, Tri Vũ chẳng có cảm giác gì mấy, thấy Lý Quả như thế, lập tức tỉ mỉ xoa bóp chân cho , giọng : "Tiểu thư, chúng ta còn chưa hết cung Phượng Thê này đâu."

      Cung Phượng Thê? Nơi đây gọi là cung Phượng Thê, tên tệ lắm.

      "Cung Phượng Thê lớn vậy ư, có phải tất cả cung điện đều rộng lớn giống nơi này?"

      " khác mấy ạ."

      "Sao gặp được nửa vị phi tử hay nương nương nào nhỉ?"

      hồi lâu, ra ngoại trừ muốn ngắm chút phong cảnh, Lý Quả còn nghĩ gặp được những nhân vật như phi tử, nương nương gì gì đó. biết có phải xinh đẹp như thiên tiên ? Đáng tiếc, dọc đường , chẳng gặp được bao nhiêu người, ngoại trừ cung nữ vẫn là cung nữ, ngoại trừ thị vệ vẫn là thị vệ.

      Vẻ mặt bình tĩnh của Tri Vũ bởi vì câu hỏi đó mà có chút thay đổi, nàng thấy Lý Quả tò mò, lại ngó xung quanh, mới cẩn thận : "Tiểu thư, giọng chút, đừng lung tung ạ. Tuy tại cung Phượng Thê này chỉ có mình tiểu thư, thế nhưng vẫn có ít chủ tử đều muốn tiến vào. Hơn nữa, tiểu thư còn chưa phải là chủ tử, ngàn vạn lần phải chú ý đừng để chủ tử khác nắm được nhược điểm của ngài."

      Chương 172: Cung Phượng Thê.


      Hả! Cung điện lớn như thế chỉ có mình sao? hít sâu hơi, mình ở trong cái nhà lớn đến vậy, cho dù có ở thêm năm chắc mới có thể hết. Mà ở thành phố tấc đất tấc vàng kia, vậy phải rất giàu có đó!

      "Cung Phượng Thê có chủ tử à?" Lý Quả nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ phi tử của vị Vương trong truyền thuyết kia quá ít ư? Cho nên ở hết?

      Tri Vũ gật đầu, cung Phượng Thê phải ai muốn ở ở, cung Phượng Thê chỉ dành cho hoàng hậu ở thôi, chẳng lẽ tiểu thư biết?

      " tại cho tôi ở hả?" Vẻ mặt dần thay đổi, cuối cùng nở nụ cười vui vẻ.

      Vương ra mệnh lệnh như thế. Tri Vũ gật gật đầu, dám nhiều lời.

      "Ha ha ha..." Đột nhiên, Lý Quả ngửa mặt lên trời cười ha hả, nhìn vô cùng hưng phấn.

      Tri Vũ bị dọa sợ, vội vàng đỡ lấy , hỏi: "Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"

      "Tôi sao, tốt lắm, cực kỳ tốt, vô cùng tốt." cười đủ rồi, mới dùng vẻ mặt hết sức nghiêm túc .

      Ờm, vị tiểu thư đó kỳ lạ, thay đổi liên tục, buồn vui vô thường, nhưng lại rất dễ chung sống, hề cáu gắt gì. Tri Vũ thở phào nhõm, dám hỏi tiếp.

      "Tri Vũ, tôi mệt quá, chúng ta về trước , nghỉ ngơi đủ lại tiếp." Sau khi được Tri Vũ xoa bóp, chân thoải mái hơn, mà bụng cũng bắt đầu kháng nghị, vì thế liền với Tri Vũ.

      "Vâng, tiểu thư, vậy nô tỳ liền gọi bọn họ đưa tiểu thư trở về." Tri Vũ lập tức cung kính đứng dậy, bước sang bên, vẫy tay về phía, rồi quay lại bên cạnh .

      Lý Quả tò mò nhìn nàng, biết nàng định làm gì?

      Chỉ chốc lát sau, cỗ kiệu tinh xảo liền xuất trước mặt hai người, bọn họ cung kính hành lễ với hai người.

      "Tiểu thư, kiệu đến rồi, chúng ta trở về ." Tri Vũ nâng Lý Quả dậy, về phía cỗ kiệu.

      Hả! Trở về còn được ngồi kiệu sao? kinh ngạc chút, cũng chối từ, bởi vì chân nhức mỏi, về có hơi khó khăn. Có cỗ kiệu để ngồi, cũng tệ.

      Rất nhanh, hai người liền quay về phòng, sau khi Tri Vũ dìu ngồi xuống, liền đứng sang bên, giọng hỏi: "Tiểu thư, ngài muốn tắm rửa, hay thay y phục, hay là ăn cái gì trước ạ."

      "Ăn cái gì trước , tôi đói bụng quá." đáp lại chút nghĩ ngợi, mệt đến nỗi tạm thời muốn động, đương nhiên là phải ăn no rồi nghỉ ngơi trước.

      Chương 173: Cuộc sống hạnh phúc.


      Phong phú quá! Bữa tiệc Mãn Hán! Lúc Lý Quả nhìn từng đĩa thức ăn được bưng lên như dây chuyền sản xuất, liền trợn mắt há mồm, lâu thốt lên lời. bàn lớn bày đầy những món ăn màu sắc sặc sỡ chưa từng thấy cũng chưa từng ăn qua.

      "Tiểu thư, mời ngài chậm rãi dùng." Sau khi đưa lên tất cả món ăn, cung nữ bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên cung kính với , rồi hành lễ và lui xuống.

      "Tri Vũ, đây đều là đồ ăn của tôi?" chỉ chỉ vào khoảng 30 hay 50 đĩa đồ ăn, líu lưỡi hỏi.

      Tri Vũ đứng bên cạnh , tỉ mỉ gắp đồ ăn, nghe hỏi như vậy, nhịn được nở nụ cười, cung kính : "Đúng vậy, tiểu thư."

      "Nhiều như vậy, sao ăn hết đây?" nuốt nuốt nước bọt, có chút choáng váng, ăn hết rất lãng phí đó, vậy tiếc quá!

      "Tiểu thư, ăn hết cũng chẳng sao, có thể ăn được bao nhiêu ăn bấy nhiêu ạ." Tri Vũ cảm thấy to tát gì, bình tĩnh , rồi đưa đôi đũa bạch ngọc cho Lý Quả.

      Xa xỉ, đây phải cuộc sống của người thường mà là của thần tiên, hạnh phúc quá! Hai mắt tỏa sáng, cầm chiếc đũa thử hết lượt, chỉ chốc lát sau, thử hết mấy chục đĩa đồ ăn, no căng bụng rồi.

      Quá ngon! chỉ có cảm giác, đó chính là quá mỹ vị mà trước kia chưa từng được nếm qua. Lúc trước, chỉ cảm thấy những buổi tiệc đứng hay đồ ăn trong khách sạn là món ngon nhất từng ăn rồi, nhưng khi thử qua những món này giống như là hàng vỉa hè so với hàng cao cấp vậy.

      Vị tiểu thư này ăn tốt ! Tri Vũ thầm kinh ngạc, chưa bao giờ thấy những vị chủ tử kia có thể thử hết lượt đồ ăn, thử vài đĩa là rất bình thường, rất ít khi được hơn mười đĩa. Vậy mà vị tiểu thư này rất khác biệt, khó trách Vương lại đối xử đặc biệt với nàng.

      "Tiểu thư, còn dùng nữa ạ?" Khiếp sợ khiếp sợ nhưng sắc mặt Tri Vũ vẫn thay đổi, cẩn thận hỏi ý kiến .

      Lý Quả ôm bụng, no, ăn vô nữa. Tuy rất muốn ăn, nhưng dám ăn nhiều, nếu bụng nổ tung, vì thế lắc đầu, ánh mắt vẫn lưu luyến những món ăn kia.

      "Vậy để nô tỳ gọi người thu dọn." Tri Vũ cung kính xong, liền ra ngoài cửa vẫy vẫy tay, sau đó lại trở vào.

      Chỉ chốc lát sau, các cung nữ liền nối đuôi nhau vào, nhanh chóng thu hết đồ ăn bàn , tiếp đó lại có đoàn cung nữ khác tiến vào, mang hoa quả, điểm tâm và nước trà cho .
      Last edited: 4/11/15
      Friendangel2727, BaoYuAliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :