1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 115: Lưu manh


      "Á, lưu manh. . ." Lý Quả sửng sốt nhìn dáng vẻ trần trụi của hai người, sau đó nhịn được hét to, rồi xoay người bỏ chạy, nhưng lại chẳng có lòng tốt đóng cửa giúp bọn họ.

      Lưu manh!

      Nghe xong, Mặc Nhật Tỳ và Ngu Cơ đều dừng động tác, có chút sửng sốt, sau đó vẻ mặt vô cùng khác biệt. Mặc Nhật Tỳ dở khóc dở cười, còn Ngu Cơ lại cực kỳ tức giận, tất cả khát vọng đều hóa thành hư ảo.

      "Tôi tắm trước." Sau khi chạy ra, Lý Quả liền thấy quản gia Lâm đứng cách đó xa, bất đắc dĩ nhìn mình, còn Hoàng Nhi ngây ngốc đứng bên cạnh, đành phải cười gượng, vội vàng .

      Dứt lời, hai má đỏ bừng lên, kéo Hoàng Nhi chạy như bay, mặc kệ người khác nghĩ gì. Dù sao cũng phải mình mất mặt, là bọn họ bị bắt gặp chứ đâu phải mình.

      "Đứng dậy." Mặc Nhật Tỳ chẳng thèm để ý đến ánh mắt kẻ khác, nhưng là, sau khi Lý Quả bất ngờ xông vào, liền hết hứng, nhàn nhạt ra lệnh cho Ngu Cơ ngồi người mình, có nửa điểm dục vọng.

      Vì chuyện ban nãy, thân thể nóng rực của Ngu Cơ giảm vài phần, định ra sức cứu vãn. Còn chưa kịp phản ứng, nghe Vương ra lệnh như thế, trong phút chốc làm cho ả cực kỳ uể oải, cực kỳ căm phẫn.

      Đồ tiện nhân! Tuy sắc mặt ả hơi kém, nhưng vẫn cực kỳ nghe lời, vội rời khỏi người , yếu ớt ngã sang bên cạnh, dịu dàng nhìn , tủi thân mở miệng.

      "Vương, sao nàng ta có thể như vậy chứ? vô lễ."

      Mặc Nhật Tỳ rời khỏi ghế quý phi, mặc lại quần áo, nghe Ngu Cơ xong, lại nhớ tới phản ứng vừa rồi của Lý Quả, kiềm được nhếch môi cười.

      đó là đáng !

      Lưu manh ư! Ha ha ha . . .

      Ở trước mặt Mặc Nhật Tỳ, Ngu Cơ vốn định trách móc Lý Quả vô phép tắc, nhưng vừa thấy phản ứng của Mặc Nhật Tỳ, ả đành nuốt những lời này xuống. Bởi vì, Vương mỉm cười, cười có chút suy tư, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

      Giống như, giống như thiếu niên mới biết đương.

      Đúng, đúng như thế! Ngu Cơ chợt cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy rất u ám, như có mối đe dọa nào đó. Vương trở nên khác lạ, tất cả đều vì nhân loại.

      Tinh thần Mặc Nhật Tỳ rất tốt, vô cùng tốt, vốn nên tức giận, nhưng chẳng biết vì sao, chỉ cảm thấy xuất của Lý Quả còn khiến thoải mái, vui sướng hơn so với kiểu 'vận động' này.

      Chương 116: Sợ cái gì? Có chị đây


      "Tiểu thư, chủ nhân có tức giận ?" Hoàng Nhi khiếp sợ, lo lắng hỏi.

      Sau khi bị Lý Quả kéo , tim nàng vẫn đập dồn dập, đến giờ vẫn chưa ổn định, đúng là dọa chết nàng.

      Lý Quả kéo Hoàng Nhi chạy vào phòng, liền đóng cửa lại, khóa kỹ, lúc này mới dám đứng thở dốc, tim vẫn đập thình thịch.

      "Sợ cái gì? ta dám làm, sợ chúng ta thấy. Đáng đời hai kẻ lưu manh đó."

      Lý Quả mắng lưu manh, mắng đến rất thuận miệng, cường điệu tràng dài, quyết định tặng tội danh cho bọn họ.

      Hoàng Nhi gật đầu được, lắc cũng chằng xong, cảm thấy có chỗ đúng, nhưng lại biết thế nào.

      "Vậy, tiểu thư, chủ nhân có thể gây khó dễ cho chúng ta ?" Nàng lo lắng nhất chính là điều này, chứ phải là chuyện vô tình thấy được việc tốt của chủ nhân và phu nhân.

      "Sao em nhát gan thế? ta dám ư, phải còn có chị sao?" Lý Quả trợn mắt, hùng hổ , dáng vẻ hệt như chị cả.

      Lần này, làm cho Hoàng Nhi thể kiềm chế bản thân, cảm động đến rơi nước mắt, bởi vì, chưa từng có ai đối xử tốt với nàng như thế.

      Tiểu thư tốt, tiểu thư rất tốt, tiểu thư là người rất tốt! Trong lòng nàng ngừng hô, quyết định có đánh chết cũng rời khỏi tiểu thư.

      Woa, Hoàng Nhi đâu cần phải như vậy? Sợ đến thế ư? Hay là quá cảm động?

      Lý Quả vừa thấy Hoàng Nhi khóc, liền hơi luống cuống, biết nên an ủi thế nào mới tốt, đành phải : "Được rồi, đừng quá lo lắng, chị tắm đây, tắm xong rồi ăn cơm, chị đói rồi."

      Hoàng Nhi nghe xong, thầm kêu ổn. Tiểu thư đói rồi sao?

      Nàng lập tức lau nước mắt, chạy vội vào phòng tắm xả nước, chờ đến lúc Lý Quả vào tắm rửa, Hoàng Nhi mới sợ chết mở cửa, tìm quản gia Lâm, báo ông ta chuẩn bị bữa trưa cho tiểu thư nhà mình.

      Quản gia Lâm chuẩn bị xong, đợi nàng mở lời, vội trước: "Hoàng Nhi, bữa trưa chuẩn bị xong rồi, ngươi mời tiểu thư xuống , chủ nhân chờ tiểu thư, cùng dùng cơm."

      Hoàng Nhi vừa mới trấn tĩnh, lúc này, lại nghe được hai chữ 'chủ nhân', sợ tới mức chưa kịp đáp lại, lập tức chạy vọt lên lầu như làn khói, chui vào phòng, khóa trái cửa, bấy giờ mới dám yên tâm. có tiểu thư bên cạnh, nàng vẫn rất sợ hãi đó.

      "Hoàng Nhi, em làm sao vậy?" Bởi vì đói, nên Lý Quả cũng ngâm mình quá lâu, rất nhanh tắm xong. Vừa bước ra, thấy dáng vẻ sợ hãi của Hoàng Nhi, nhịn được tò mò hỏi.

      Chương 117: Có phải giở trò quỷ ?


      "Tiểu thư, chủ, chủ nhân chờ ngài cùng dùng bữa." Hoàng Nhi vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong nỗi khiếp sợ, vừa thấy Lý Quả, liền lo lắng đáp.

      Lý Quả hơi sửng sốt, ta chờ mình cùng ăn cơm? Thế cũng đâu phải chuyện gì lạ, Hoàng Nhi sợ cái gì chứ?

      "Ăn cơm ăn cơm, em sợ cái gì? ta đâu có ăn thịt người." Lý Quả vừa mặc quần áo, vừa .

      Lá gan của Hoàng Nhi cũng quá đí!

      Hoàng Nhi thấy Lý Quả bình tĩnh như thường, trái tim đập loạn cuối cùng cũng dần bỉnh ổn, rồi đỡ xuống phòng khách.

      "Quả Quả, đói bụng chưa?" Vừa vào phòng khách, giọng quan tâm của Mặc Nhật Tỳ liền truyền đến. Vừa thấy Lý Quả, liền đứng dậy khỏi ghế sofa, bước nhanh đến bên cạnh .

      ra, Lý Quả rất sợ hãi, vừa rồi ở lầu an ủi Hoàng Nhi, vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng khi nhìn Mặc Nhật Tỳ tiến về phía mình, bỗng cảm nhận được luồng áp lực, là áp lực của ta.

      "Ừm." gật gật đầu, bỗng nhiên dám nhìn thẳng Mặc Nhật Tỳ. Nhưng vừa thấy ta càng tiến gần về mình, hơi luống cuống, trong đầu chợt nhớ tới hình ảnh kiều diễm, mờ ám ban nãy.

      " thôi, tôi dẫn em dùng bữa." nắm tay , kéo về phía phòng ăn, vẻ mặt tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.

      Lý Quả bị kéo , mặt liền đỏ bừng, căng thẳng đến nỗi đổ mồ hôi tay. muốn giả vờ tự nhiên, nhưng lại phát mình làm được.

      "Nghĩ cái gì đó? Mau ăn cơm ." Sau khi gắp đống đồ ăn vào trong bát , Mặc Nhật Tỳ liền cười tít mắt nhìn , hỏi.

      "À, chẳng nghĩ gì cả. Sao ấy chưa xuống ăn cơm?" Lý Quả kinh hãi, vội hoàn hồn, hấp tấp . Nhưng chuyện kia đâu có liên quan đến mình, nữa tự chuốc lấy phiền phức, nghĩ vậy, sắc mặt càng đỏ hơn.

      Mặc Nhật Tỳ chỉ cảm thấy buồn cười, dũng khí mạnh mẽ hô to lưu manh vừa nãy nơi nào rồi hả? Giờ còn xấu hổ, giống như , khiến người ta liếc mắt cái cũng biết nghĩ gì.

      "Em cần quan tâm ta, cứ chăm sóc tốt cho bản thân là được."

      Khẽ gật đầu, dám thêm nữa, lập tức vùi đầu ăn cơm, để tránh cho càng lúc càng xấu hổ. lúc sau, rốt cục cũng nhớ ra chuyện mình thể thoát được, liền trợn to hai mắt, vẻ mặt thay đổi.

      "Vì sao chúng tôi thể ra khỏi đây? Có phải giở trò quỷ ?" Nghĩ tới đề tài này, Lý Quả như biến thành người khác, nhe nanh múa vuốt, vẻ mặt nghiêm túc, còn dịu dàng nữa.

      Chương 118: Sao tôi phải cho em?


      Hỏi rồi! Cuối cùng cũng nổi bão rồi ! Mặc Nhật Tỳ nhìn , nhàn nhạt cười, cảm thấy dáng vẻ khi tức giận của đáng , rất có sức sống.

      "Xung quanh đây có chút kỳ dị, chính là thường xuyên bị lạc đường, giống như lọt vào tòa mê cung. Nhà của chúng ta chính là lợi dụng kiểu địa thế này để xây biệt thự ở trong đây, bằng em nghĩ rằng nơi hoang vắng như thế này rất an toàn à?" thản nhiên , giống như chuyện vô cùng bình thường, đáng để mắt tới.

      hay giả vậy? Lý Quả tin tưởng lắm, nhưng cũng biết, thế giới này có rất nhiều nơi tồn tại những chuyện vô cùng khó tin, cũng thể phủ nhận hoàn toàn. Chỉ có điều, là trùng hợp gặp được chăng?

      "Vậy, bình thường ra ngoài thế nào? Bọn họ sao?" phục, lòng đầy nghi ngờ, quá tin vào lời của ta.

      Mặc Nhật Tỳ liếc cái, rồi nhấp ngụm trà, giọng vẫn đều đều như cũ: "Tôi rất ít khi ra ngoài, bọn họ cũng rất hiếm . Ở đây cái gì cũng có, nếu thiếu cái gì cũng toàn được bổ sung đầy đủ trong lần, cho nên có vấn đề gì."

      Lý Quả lườm ta, phát mình thể gì, luôn luôn nghi ngờ, vì thế liền chán nản, nhụt chí. Nhưng mà, vẫn quyết định, lúc mặt trời lặn thử lại lần nữa, tin chắc có quy luật gì đó ? Nghĩ đến quy luật, trước mắt liền sáng lên, đúng rồi, sao nghĩ đến nó chứ?

      "Tôi nghĩ nơi đây nhất định có quy luật gì đó có thể khiến người ta ra vào tự do như bình thường. mau cho tôi biết ." dựa sát vào Mặc Nhật Tỳ, cười tít mắt hỏi, dáng vẻ cực kỳ thông minh, lanh lợi, hai mắt lấp lánh nhìn Mặc Nhật Tỳ.

      Mặc Nhật Tỳ khỏi bật cười, nhìn ánh mắt chờ mong của , ác tâm lại nổi lên.

      nhìn , cười : "Đúng thế, chỉ là, thể cho em biết."

      thể cho biết? Lý Quả sửng sốt, rồi lập tức phát hỏa, suýt chút nữa đập bàn đứng dậy, túm cổ áo Mặc Nhật Tỳ, đe dọa ta phải ra.

      Thế nhưng, cũng biết mình đấu lại người ta, đành căm phẫn : "Vì sao thể cho tôi biết?"

      Vì sao? Vì sao? Vì sao chứ?

      "Em quên rồi ư? Tôi , em phải ra ngoài bằng chính khả năng của mình, nếu tôi cho em biết, vậy lời từng là gì đây?" nở nụ cười tao nhã, kiêu ngạo .

      Lý Quả nghe xong liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, song lại chẳng có chút biện pháp nào. Nếu đổi thành mình, cũng làm như vậy, cho nên đành phải im lặng, ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
      Last edited: 30/9/15
      Friendangel2727, BaoYu, 1392 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 119: cam lòng!


      "Tức chết ta, tức chết ta rồi." lầu, Ngu Cơ tức giận đến mức cắn chặt chăn lụa xa xỉ, sắc mặt vừa dữ tợn vừa chưa thỏa mãn, trông cực kỳ khó coi.

      Lúc Mặc Nhật Tỳ rời , ả vẫn chưa hoàn hồn, cho đến lúc mất, ả mới biết mình bỏ lỡ cái gì, hơn nữa cái đó còn do tiện nữ nhân kia phá hủy, kiếm củi ba năm thiêu giờ.

      "Tiện nhân, dám phá hoại chuyện tốt của ta, ta tha cho ngươi đâu." Ả cực kỳ tức giận, ngoan độc , sau đó mới miễn cưỡng mặc quần áo, chuẩn bị xuống lầu.

      Thế nhưng, vừa mới bước ra cửa, bị hai nữ hầu đứng bên ngoài cản lại, là Mặc Nhật Tỳ cho phép ả xuống lầu. Lần này, ả càng giận đến sôi máu, răng ngọc sắp cắn nát môi mỏng.

      Oán hận, căm phẫn, cam lòng, từng cảm xúc đều lần lượt nổi lên trong lòng ả. Chồng bị cướp, chuyện tốt bị phá hư, hạn chế tự do, tất cả đều do tiện nữ nhân loài người kia giở trò quỷ. ta quyến rũ Vương, mê hoặc Vương.

      được, được, ả nhất định phải nghĩ cách, đuổi đồ tiện nhân kia , để ta bao giờ xuất trước mặt Vương nữa. Nhưng mà, chuyện này rất khó giải quyết, bởi vì Vương luôn ở bên cạnh ta, còn cả nha hoàn tên Hoàng Nhi nữa.

      Ngu Cơ lại lại quanh phòng, khi buồn bực, căm phẫn, lúc lại tức giận, thời gian trôi qua bao lâu, suy nghĩ của ả cũng loạn chuyển bấy lâu. Rốt cuộc, sắc mặt của ả dần tốt lên, cuối cùng liền nở nụ cười.

      Cuối cùng, ả ta cũng nghĩ ra cách rồi. Nhân loại đê tiện kia, cứ chờ xem, bản phu nhân khiến ngươi vô cùng hối hận. Ha ha ha. . .

      "Tiểu thư, chúng ta vẫn phải à?" Hoàng Nhi nhìn Lý Quả chán nản nằm úp sấp ghế sofa, nhịn được dè dặt hỏi. ra ở đây rất tốt mà, Vương tốt với tiểu thư như thế, sao tiểu thư vẫn muốn rời ?

      "Đương nhiên." Nghe Hoàng Nhi hỏi, Lý Quả buồn bực tới cùng cực, vội ngẩng đầu, liếc nàng cái, đáp.

      , buông tay, từ bỏ, chưa tới sông Hoàng Hà chưa chết tâm, còn chưa từng thử, sao có thể buông tay dễ dàng như thế?

      Vì tự do, đầu cũng có thể vứt bỏ! , thể nào vứt bỏ đầu, nhiều nhất, chỉ lãng phí chút thời gian, sức lực, hỏa khí, còn có thể làm 'người da đen' bất cứ lúc nào.

      "Tiểu thư, Hoàng Nhi nghe theo ngài." Hoàng Nhi suy nghĩ lúc, bèn đáp.

      Tiểu thư là tiểu thư của nàng, nàng nghe tiểu thư còn nghe ai? Cho nên, nàng quyết định, về sau nghi ngờ lời của tiểu thư nữa, tiểu thư cái gì chính là cái đó.

      Chương 120 : Lại thất bại


      Hoàng hôn buông xuống, mặt trời ngả về tây, có hai bóng người luẩn quẩn bên sườn núi, trong đó có người thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn mặt trời, người kia liên tục lau mồ hôi cho .

      "Tiểu thư, ngài nhìn cái gì vậy?" Hoàng Nhi nhìn Lý Quả, khó hiểu hỏi. Thỉnh thoảng tiểu thư lại nhìn trời lúc, rồi ngó xung quanh chút, giống như tìm cái gì, khiến nàng hiểu gì cả.

      "Đoán phương hướng đó, có la bàn, đành phải dựa vào mặt trời thôi. Mặt trời thường mọc đằng đông, lặn đằng tây, chúng ta cứ theo quy luật này là được." Lý Quả quay lưng về phía mặt trời, tiếp tục về phía trước, sau đó mới trả lời câu hỏi của Hoàng Nhi.

      Lời của khiến Hoàng Nhi cực kỳ sùng bái, hai mắt lấp lánh nhìn Lý Quả, hưng phấn : "Tiểu thư, ngài là lợi hại, cả cái này cũng biết, có phải tiểu thư thường xuyên dùng cách đó ? Vậy chúng ta nhất định có thể thoát ra rồi."

      Vã mồ hôi! Nhìn vẻ mặt vui sướng của Hoàng Nhi, chỉ cảm thấy rất áp lực, nếu lát nữa mà ra được, vậy bị chê cười rồi.

      "Hoàng Nhi, chị cũng chưa thử qua, chỉ nghe thôi. Dù sao khi người ta bị lạc đường, có thể thử lần, tóm lại là chị cũng biết có đúng ." thành .

      "Tiểu thư, sao? Tiểu thư biết nhiều quá." Hoàng Nhi hoàn toàn quan tâm Lý Quả có biết hay , dù sao, chỉ cần là lời tiểu thư , nàng tin ngay, chưa từng nghĩ xem đó là đúng hay sai.

      Lý Quả có chút dở khóc dở cười với sùng bái mù quáng của Hoàng Nhi. Nhưng cũng nhìn ra được, Hoàng Nhi hề nịnh nọt, cũng chẳng hề tâng bốc, mà là suy nghĩ phát ra từ tận đáy lòng. Cho nên chưa từng nghĩ Hoàng Nhi nịnh bợ mình.

      Chủ tớ hai người rất lâu, trời sắp sáng rồi mà vẫn chưa thể ra ngoài, giống như lòng vòng quay chỗ cũ, hoàn toàn phân biệt nổi phương hướng nữa.

      "Tiểu thư, phải làm sao bây giờ?" Hoàng Nhi vẫn ổn, nhưng thấy Lý Quả vô cùng uể oải, khỏi chép miệng, .

      Còn có thể làm gì nữa? Quay về thôi! Ai phát minh ra cái kiểu cứ về hướng đông, nhất định thoát khỏi khó khăn chứ? Vì sao đến lượt lại vô ích chứ?

      Lừa đảo, lừa đảo! Sắc mặt Lý Quả vô cùng khó coi, trong lòng liên tục mắng chửi. ra, hề biết, lúc lựa chọn hướng đông Mặc Nhật Tỳ thay đổi chút, biến thành hướng nam rồi.

      "Tiểu thư, ngài trở về?" Quản gia Lâm thấy hai người ủ rũ quay lại, khóe miệng nhếch cao, phấn khích .

      Chương 121: ta đổi tính rồi hả?


      Lý Quả buồn bã gật gật đầu với ông ta, rồi uể oải vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, thở dài.

      "Về rồi."

      Mặc Nhật Tỳ vẫn cầm tờ báo, ngồi ghế sofa, giống như công tử bột. Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của , cũng chẳng thêm câu gì, càng hề cười nhạo, chỉ nhàn nhạt , giống như biết trước kết quả của như vậy.

      Lý Quả trợn mắt nhìn Mặc Nhật Tỳ, ỉu xìu câu nào, chỉ ủ rũ ngồi nghỉ ngơi. Tất cả đều do ta ban tặng, cho nên, muốn chuyện với ta nữa!

      Mặc Nhật Tỳ cũng biết mất hứng, cũng chẳng thèm để ý, chỉ là lúc lâu sau, mới ra lệnh cho Hoàng Nhi.

      "Đưa tiểu thư tắm rửa , sau đó xuống ăn cơm."

      Hoàng Nhi lập tức gật đầu, rồi vội vàng nâng Lý Quả đứng lên khỏi ghế sofa, đỡ lên lầu.

      "Chủ nhân, hình như tiểu thư rất cam lòng." Quản gia Lâm thấy hai người xa, nghĩ ngợi chút, liền lo lắng .

      " sao, chờ thêm vài ngày nữa, ấy ra được, hết hy vọng thôi, để ấy chịu khổ chút ."

      Mặc Nhật Tỳ chả thèm để ý, quyết định để Lý Quả biết khó mà lui, tránh cho ầm ỹ.

      Quản gia Lâm liền im lặng, ông ta nỡ nhìn tiểu thư chịu khổ, nhưng Vương quyết định như vậy, ông ta cũng thể thêm gì, đành phải xin tiểu thư tự bảo trọng rồi.

      Tiểu thư đáng thương!

      "Sau này, nhớ nấu canh bổ cho tiểu thư, thân thể ấy rất yếu ớt. ấy muốn ăn cái gì làm cái đó, được để ấy tủi thân." Mặc Nhật Tỳ bất ngờ , nhưng dáng vẻ lạnh nhạt kia lại trái ngược với lời vừa .

      Quản gia Lâm cực kỳ kinh ngạc, ngay cả việc ăn uống của tiểu thư, Vương cũng quan tâm như vậy. hiểu vì sao Vương lại hành hạ tiểu thư, chẳng biết Vương nghĩ cái gì.

      Lúc Lý Quả tắm rửa xong, xuống Mặc Nhật Tỳ và quản gia Lâm ở phòng ăn, chờ . bàn ăn bày đầy món ăn ngon, hương thơm khiến Lý Quả nuốt ngụm nước bọt, là đói mà!

      "Mau tới đây ăn cơm thôi." vẫy tay với , ôn nhu .

      đương nhiên chống đối rồi, rất biết điều ngồi xuống bên cạnh Mặc Nhật Tỳ, chén canh lập tức được đưa lên.

      "Đừng buồn bực nữa, vài ngày nữa đợi tôi rảnh, tôi đưa em dạo." Trong lúc Lý Quả ăn như hổ đói, liền đưa ra đề nghị vô cùng bất ngờ.

      ta đưa mình chơi ư? Lý Quả suýt chút nữa nuốt trôi thức ăn trong cổ họng. May mà nuốt nhanh, nên kết quả mới bị sặc.

      Chương 122: làm sao vậy?


      "Vậy thả tôi về ư?" dò hỏi, mong chờ nhìn ta, cầu nguyện ta đại nhân đại lượng, đừng trêu chọc nữa.

      Mặc Nhật Tỳ nở nụ cười với Lý Quả, này đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu tình hình nhỉ, còn làm ''Xuân Thu Đại Mộng'' nữa.

      "Em xem?" cười tít mắt, hỏi lại .

      "Tôi , tôi làm vậy đâu." ủ rũ , cảm giác bản thân lại bị ta đùa giỡn.

      ta chẳng thả , là do mình quá ngây thơ, quá. . . Nhàm chán, mắc lừa thôi.

      "Bảo bối thông minh." mỉm cười, xoa xoa đầu , tâm trạng vô cùng vui vẻ. Trêu đùa thế này, khiến cực kỳ vui vẻ.

      Lý Quả lập tức cảm thấy buồn nôn, sao nghe vậy lại mất tự nhiên? Khó chịu như thế? Vì thế, liền tức giận đập vào tay Mặc Nhật Tỳ, cực kỳ vui.

      " được gọi bậy."

      Mặc Nhật Tỳ chẳng thèm để ý, ngược lại còn cười vui hơn, nhìn ăn cơm, mới : "Chúng ta ra bên ngoài, ngồi ngắm trăng lúc, sau đó em về nghỉ ngơi."

      Phản đối!

      Lý Quả trừng Mặc Nhật Tỳ, muốn cùng ta, thà thơ thẩn mình, cũng muốn!

      vừa định chuyện, lại bất ngờ bị Hoàng Nhi đứng bên cạnh hưng phấn đẩy đẩy, sau đó Hoàng Nhi : "Tiểu thư, mau đồng ý . tốt quá, ngài và chủ nhân. . ."

      Ngừng ngừng ngừng! còn chưa hành động, Hoàng Nhi gấp gáp hơn so với rồi. Đây là chuyện gì thế? Rốt cuộc là mình là chủ hay là ấy đây?

      "Chủ nhân, tiểu thư, tôi chuẩn bị ngay." Ngoài Hoàng Nhi quản gia Lâm đương nhiên cũng rất vui mừng rồi.

      Ông ta sợ Lý Quả từ chối, lập tức thừa dịp còn chưa kịp , liền vội vàng chuẩn bị rồi.

      Sao bọn họ còn hăng hái hơn mình vậy? Lý Quả còn gì để , chỉ im lặng, để mặc bọn họ thôi.

      Nhìn hai người vui vẻ như thế, cũng nỡ để bọn họ thất vọng. Hơn nữa, cũng rất thích ngồi ở bên ngoài, vừa hóng gió, vừa ngắm phong cảnh, rất đẹp.

      Mặc Nhật Tỳ đứng dậy, cầm tay Lý Quả, kéo ra khỏi phòng ăn, thẳng ra ngoài cửa.

      Lý Quả rất muốn hất tay ta ra, bởi vì, biết vì sao, trong đầu đột nhiên nhớ tới chuyện xế chiều ngày hôm nay, tâm tình lắng xuống, cực kỳ mất hứng. Hơn nữa, rất muốn hất bàn tay kia ra.

      "Sao thế?" Mặc Nhật Tỳ cảm nhận rất cảm xúc của dao động, nhịn được quay đầu lại, khó hiểu nhìn , sau đó liền ôm vào lòng.
      Last edited: 30/9/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 123: Ôm ấp của ta


      " buông ra." Lần đầu bị người đàn ông ôm, giật nảy cả mình, vội vàng muốn giãy dụa. vô thức nhớ tới kia, trong lòng rất khó chịu.

      Mặc Nhật Tỳ đâu phải người biết nghe lời, vẫn ôm lấy như cũ, ôm về phía trước, vờ như thấy chống cự của Lý Quả. Chẳng hề tốn sức, vẫn giữ chặt trong lòng, về phía bàn ghế chuẩn bị tốt.

      "Chủ nhân, tiểu thư." Quản gia Lâm cười tít mắt, nhìn bọn họ đến, vô cùng vui sướng, có chút kích động.

      Hoàng Nhi cũng vui mừng đến nỗi đuôi mày cong lên, chủ nhân và tiểu thư hòa hợp, bọn họ là người vui sướng nhất. Chỉ là, sao tiểu thư lại vui? Chủ nhân tốt với tiểu thư mà!

      Lý Quả giãy dụa được, đành phải tùy ý Mặc Nhật Tỳ. Trước mặt nhiều người như vậy, cũng nỡ để ta mất mặt, rơi vào thế bí. Hơn nữa, cũng đến đích rồi.

      Quả nhiên, quản gia Lâm sắp bàn xong, Mặc Nhật Tỳ liền thả ra, để ngồi xong xuôi, sau đó mới tùy tiện ngồi xuống bên cạnh .

      "Chủ nhân, tiểu thư, biết những điểm tâm này hợp khẩu vị chưa ạ?"

      mặt bàn bày đầy trái cây và các món điểm tâm tinh xảo, gần như là có đủ mọi thứ, vô cùng đầy đặn. Nhưng, quản gia Lâm vẫn lo lắng thế này vẫn chưa đủ.

      Mặc Nhật Tỳ gật đầu, ăn kiêng, song quan trọng vẫn là bên cạnh này, khẩu vị của rất tốt.

      "Quả Quả, còn cần gì nữa ?"

      "Đủ rồi, quá nhiều rồi, cám ơn quản gia Lâm." vừa thấy, liền vội vàng . Lớn từng này, vẫn chưa nếm qua những món phong phú như thế, sao dám cầu đây?

      Quản gia Lâm cực kỳ vui mừng, ông ta biết trả lời như vậy mà. Tính cách tiểu thư tốt, còn biết phải cảm ơn, chê vào đâu được, khiến ông ta cực kỳ vui vẻ.

      Sao Mặc Nhật Tỳ biết này nghĩ gì? cười cười, thản nhiên : "Ngồi với tôi lúc , nơi này cực kỳ yên tĩnh, rất thoải mái."

      thừa, tất nhiên là yên tĩnh, thoải mái rồi! Ở đây, biển hoa trải dài ngay trước mặt, bầu trời muôn vàn ánh sao, gió núi thổi mát rượi, nếu bên cạnh có thêm người nữa, là chuyện hạnh phúc nhất thế giới.

      "Quả Quả, nếm thử trà này , em uống hợp đấy." Mặc Nhật Tỳ tự tay pha ấm trà cho , hoa hồng trong vườn này phơi khô thành trà, đặc biệt thơm mát.

      thể từ chối, đành phải nhận ly trà hết sức tinh tế trong tay Mặc Nhật Tỳ, uống từng ngụm từng ngụm, hương thơm vấn vương trong miệng, hương vị lại ngon. vừa uống liền thích ngay.

      Chương 124: Giả vờ bệnh


      "Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân!" Ở lầu, Ngu Cơ thấy hai người trong vườn hoa, khỏi giận đến dậm chân, đứng trong phòng mắng chửi Lý Quả.

      Vương chưa từng cùng bất kỳ nữ nhân nào ngồi ở trước hoa, dưới trăng lãng mạn như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, luôn đối xử đặc biệt với nhân loại như Lý Quả, cực kỳ khác biệt, phi thường bất đồng, ai thấy cũng đều đố kỵ.

      Ngu Cơ thở hổn hển, nhưng hết cách, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người lãng mạn dưới ánh trăng tuyệt mỹ, uống trà, ăn điểm tâm, ngắm trăng. . .

      "Phu nhân. . ." Hai nữ hầu của Ngu Cơ thấy ả lại lại, hùng hùng hổ hổ, nhịn được kêu lên tiếng khiếp sợ, sau đó liền rụt người.

      "Chuyện gì? có việc gì đừng làm phiền bản phu nhân, thấy bản phu nhân phiền não à? Tất cả đều là hồ ly tinh, tiện nhân, ai tốt cả." Ngu Cơ phát cáu, quát tháo hai người, trút giận lên bọn họ, vẻ mặt vô cùng khó coi.

      Hai nữ hầu chẳng dám thở mạnh, biết bọn họ trêu chọc ai chứ. Vị phu nhân cũng quá ngang ngược, phân phải trái mà, đâu phải bọn họ chọc tức ả, sao cứ phát hỏa lên đầu họ?

      "Phu nhân, quản gia Lâm hỏi, phu nhân có muốn ăn hay uống gì ?"

      Hóa ra là cái lão già kia? còn nhớ đến mình à? phải vẫn nịnh bợ tiện nữ nhân kia sao? Chẳng phải vẫn luôn đứng bên cạnh tiện nữ nhân kia ư? Còn nhớ tới sống chết của ả?

      "Ngươi bảo lăn lên đây, cứ là ý của bản phu nhân."

      ''Vâng ạ'' Hai nữ hầu dám nhiều lời, lập tức đáp lại, vội vàng chạy ra ngoài, muốn ở cùng quả bom hẹn giờ này thêm phút nào nữa.

      Chỉ chốc lát sau, quản gia Lâm vội vàng chạy lên, ông ta cần hỏi cũng biết Ngu Cơ cực kỳ vui. Cho dù muốn, nhưng ông ta vẫn phải lên.

      "Phu nhân, biết người muốn dặn dò điều gì?" Ông ta cung kính đứng cạnh cửa, hơi cúi đầu, .

      "Quản gia Lâm, ngươi với chủ nhân, bản phu nhân có chút khó chịu." Ả chậm rãi bước tới bên giường, ngồi xuống giường, sau đó dặn dò ông ta.

      Khó chịu? Giả vờ bệnh?

      Quản gia Lâm hiểu ý của ả, nhưng cũng dám nhiều lời, vội vàng cung kính : "Vâng, phu nhân, tôi báo cho chủ nhân ngay." xong, ông ta vội vã ra.

      Ngu Cơ nhanh chóng nằm lên giường, trùm kín chăn, sau đó cố tình bày ra dáng vẻ khó chịu, lòng như lửa đốt đợi Mặc Nhật Tỳ tới.

      Chương 125: Nhìn thủ đoạn.


      Bịch bịch bịch. . . , tiếng bước chân càng lúc càng gần. Nằm giường, Ngu Cơ thầm vui mừng trong lòng, Vương đến rồi, Vương đến rồi, rốt cuộc ngài cũng đến nhìn mình! Ả khỏi kích động, suýt chút nữa quên mất mình giả vờ bệnh.

      Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa, tiếp đó là giọng cung kính của quản gia Lâm truyền vào: "Phu nhân, chủ nhân phái vị đại phu tới xem bệnh cho phu nhân."

      Cái gì? Vương đến, lại phái đại phu tới?

      Ngu Cơ lập tức ngồi bật dậy, căm phẫn nhìn đám người quản gia Lâm đứng ngoài cửa.

      "Vương đâu, Vương đâu, vì sao Vương đến?" Ả gào to.

      "Phu nhân, Vương ở bên tiểu thư, bảo tôi tìm đại phu cho phu nhân, có lẽ Vương tới sau." Quản gia Lâm đầu đầy mồ hôi, biết phải làm gì với nữ nhân này nữa.

      ràng là bị bệnh, còn muốn giả vờ, ả nghĩ Vương bất tài, biết lòng dạ của ả sao?

      Ngu Cơ giận run, nhưng chẳng có cách nào, Vương đến, ả cũng chẳng thể làm gì, cuối cùng ả phát hỏa, ném vài món đồ về phía bọn họ, rồi hét lên: "Các ngươi , các ngươi , đừng đến làm phiền ta nữa."

      Đám người quản gia Lâm mong còn được, đâu dám nhiều lời, vội vã rời . Đứng ngây người thêm chút nữa bọn họ đều điên hết.

      " thăm ấy , ấy khó chịu cần người chăm sóc đó." Sau khi nghe quản gia Lâm báo lại, Lý Quả lập tức . phải vì quan tâm người kia, mà vì muốn ở cùng ta, chỉ mong Mặc Nhật Tỳ nhanh thôi.

      Sao Mặc Nhật Tỳ lại biết suy nghĩ của , cũng hiểu rất lòng dạ của người lầu, cho nên chỉ mỉm cười, thản nhiên : "Quản gia Lâm, mời bác sĩ tới khám cho ta, nhớ dùng thuốc tốt nhất."

      "Vâng, chủ nhân." Quản gia Lâm vội vàng đáp, rồi lập tức làm.

      " à?" Lý Quả kinh ngạc, khó hiểu nhìn Mặc Nhật Tỳ.

      "Vì sao phải ?" hỏi lại .

      " ấy là của . . . ." Lý Quả nghĩ ngợi lúc, mới .

      Mặc Nhật Tỳ mỉm cười, uống ngụm trà, thản nhiên : "Cho nên, tôi hiểu ta."

      ra, phải là, trong phạm vi nơi này, gì có thể thoát khỏi mắt thần của , tất cả đều biết trong lòng.

      Hiểu ấy? Cho nên mới tới thăm người ta? Đây là cái logic quỷ quái gì thế?

      hiểu, nhưng cuối cùng chỉ im lặng, bởi vì liên quan đến mình, cần gì phải nhiều lời chứ.

      Chương 126: Tâm lý cân bằng rồi.


      "Mặc Nhật Tỳ, vì sao lại muốn tôi ở lại đây?" lúc lâu sau, mới đánh bạo hỏi.

      Chuyện này quấy nhiễu rất lâu rồi, hiểu vì sao người đàn ông kia lại đối với mình như thế?

      tuyệt đối phải là kiểu con khiến cho đàn ông vừa gặp liền thể buông tay, phải tự mình hiểu chứ? Chỉ sợ người đàn ông này có mục đích gì đó thôi.

      "Bởi vì tôi thích em." nhìn , thản nhiên cười , mặt đỏ thở gấp, chút dè chừng, da mặt rất dày.

      Lý Quả lại vì câu này mà đỏ mặt, nhưng phải vì động tâm, mà vì bên cạnh còn có Hoàng Nhi và vài người nữa. Quá mất mặt, phải giấu mặt vào đâu đây?

      Đám người Hoàng Nhi bị lời tỏ tình của Vương làm cho thẹn thùng, mắt sáng lấp lánh như sao, cảm thấy vui mừng thay Lý Quả, ánh mắt nhìn Lý Quả khác hẳn bình thường.

      " nên lung tung, mục đích cuối cùng của là gì? Tôi cho biết, tôi có gì cả, chỉ có mỗi cái mạng thôi." kiên quyết phá tan bầu khí xấu hổ này, vô cùng thẳng thắn .

      Mặc Nhật Tỳ cười cười, sau đó giống như đùa: "Tôi muốn sinh mạng của em, còn có . . .Người em."

      Biến thái, đáng sợ! Lý Quả chợt lạnh lòng vì câu này, có chút tức giận, song vẫn nhịn xuống. Bởi vì ở trong đây, thể làm gì được. Lối ra duy nhất chính là rời , rời khỏi chỗ này.

      "Đây, ăn miếng bánh , đừng làm khó bản thân nữa." Mặc Nhật Tỳ đưa miếng bánh, cười tít mắt khuyên nhủ.

      Lý Quả muốn để ý tới ta, nhưng ngẫm lại vẫn thấy lời của ta rất có lý. Trước khi giết người cũng phải để người ta ăn no chứ, huống chi tại được ăn, được uống, được hưởng thụ, vậy sao tận hưởng? đâu có ngu?

      Cho nên, vốn có chút kháng cự, vừa nghĩ thông suốt, liền muốn ăn những thứ mình thích, uống những đồ mình .

      "Tôi muốn cái kia." Lý Quả chỉ chỉ điểm tâm đặt trước mặt Mặc Nhật Tỳ, ra lệnh.

      Mặc Nhật Tỳ mỉm cười, ngoan ngoãn gắp vào bát cho .

      "Rót trà , khát rồi." vừa ăn vẫn quên ra lệnh cho Mặc Nhật Tỳ, để ta phục vụ mình.

      cũng phản đối, lập tức rót ly trà thơm ngát, đặt trước mặt Lý Quả. Tóm lại là cầu gì được nấy, tự mình phục vụ.

      Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn để mình sai khiến của Mặc Nhật Tỳ, cuối cùng trong lòng cũng cân bằng rồi. Ít nhất cũng rất thoải mái, tức giận giảm .

      Chương 127: Tôi thể để em rời .


      "Em ngắm ánh trăng xinh đẹp , đừng nên tức giận, chỉ hại thân thôi, chứ chẳng ảnh hưởng tới người khác đâu." Trong lúc uống trà, ăn điểm tâm, nhấp ngụm xong, cười tít mắt .

      "Vậy thả tôi về nhé?" Lý Quả hỏi dò. Tuy biết thể nào, nhưng vẫn ngừng hy vọng xa vời.

      Quả nhiên, ngoài dự đoán, Mặc Nhật Tỳ hờ hững liếc cái, ôn hòa : "Em biết là thể mà."

      Lần này, Lý Quả chẳng hề buồn bực, chỉ thản nhiên nhún nhún vai. tiếp tục nghiệp ăn, uống của mình, sau đó ngắm sao, ngửi hương hoa, nghe gió thổi, vô cùng thích ý.

      Mặc Nhật Tỳ thấy thế, khẽ mỉm cười, hề nhiều lời, yên tĩnh ngồi bên . Lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống cũng thi vị đến vậy, vô cùng thoải mái, cực kỳ yên ổn.

      "Này, nên thăm ấy ." Qua lúc lâu, lại thúc giục.

      Bị ốm rất tội nghiệp, cần có người quan tâm nhất, hơn nữa, kia còn vô cùng ta, được người quan tâm là liều thuốc tốt nhất đó.

      Mặc Nhật Tỳ nghiêm túc nhìn , rồi nhìn sắc trời, rốt cuộc cũng gật đầu.

      "Em cũng về nghỉ ngơi , suốt ngày, nhất định là mệt mỏi rồi."

      Tiếp đó, đợi Lý Quả đáp lời, liền ra lệnh cho Hoàng Nhi đỡ về phòng.

      Lý Quả thấy vậy, cũng tiện thêm gì, dưới ánh mắt chăm chú của Mặc Nhật Tỳ, để Hoàng Nhi đỡ mình rời , lập tức trở về phòng.

      "Tiểu thư, Hoàng Nhi chuẩn bị nước cho ngài tắm rửa nhé." Vừa vào phòng, Hoàng Nhi vội vàng chuẩn bị đồ tắm cho , xong, liền chui vào trong phòng tắm.

      Lý Quả nhàm chán ngồi xuống, sau đó đột nhiên nhớ ra: "Tên nhóc kia, mày ở đâu vậy?"

      Tiểu hắc xà trốn trong phòng nghỉ ngơi cả ngày, chẳng thèm với bọn họ. Chẳng hiểu vì sao nó lại muốn cùng bọn họ, bắt nó, nó cũng chẳng .

      Tiểu hắc xà nghe thấy tiếng gọi của Lý Quả, lập tức chui ra khỏi chăn, vô cùng có tinh thần nhìn , rồi nhún người, phi tới chỗ Lý Quả.

      "Tiểu hắc, có đói bụng ?" vừa vặn bắt được tiểu hắc xà phi tới, nhìn nó tinh thần sáng láng, cười hỏi.

      Kết quả, tiểu hắc xà lại lắc lắc đầu, rồi thè lưỡi , vừa liếm liếm lòng bàn tay Lý Quả, vừa chăm chú nhìn .

      "Ai da, cần, ngứa mà." Cảm giác tê dại từ lòng bàn tay truyền tới, khiến thần kinh Lý Quả hơi nhạy cảm, nhịn được .
      Last edited: 30/9/15
      Friendangel2727, BaoYu, 1393 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 128: Rất ngứa đó.


      Ngứa? Tiểu hắc xà nguyên do, nâng đầu , mờ mịt nhìn . Nó biết bị làm sao, nhưng nó có thể cảm nhận rệt khác thường từ lòng bàn tay truyền tới.

      "Tiểu thư, cơ thể ngài ngứa à?" Hoàng Nhi từ trong phòng tắm ra, nghe thấy câu đó, vội vàng chạy tới bên cạnh Lý Quả, lo lắng hỏi.

      "Chị sao, là tên nhóc kia liếm lòng bàn tay chị, nên chị thấy hơi ngứa." cười tít mắt, sờ sờ tiểu hắc xà, rồi giải thích với Hoàng Nhi.

      Hoàng Nhi nhịn được thở phào nhõm, hóa ra là như vậy, hại nàng tưởng rằng da tiểu thư quá mẫn cảm.

      Tiểu hắc xà nghe thấy lời , đôi mắt đảo qua đảo lại, sau đó nghịch ngợm nghiêng đầu nghĩ ngợi, trong lòng có tính toán.

      "Tiểu thư, nước được rồi, ngài tắm gội , hôm nay quá mệt mỏi, nên nghỉ ngơi sớm ." Hoàng Nhi đỡ Lý Quả đứng dậy, về phía phòng tắm, quan tâm .

      Hoàng Nhi , Lý Quả đương nhiên nghe, vì vậy, khẽ gật đầu, rồi mang tiểu hắc xà vào phòng tắm. Sau khi bỏ tiểu hắc xà vào bồn tắm, mới cởi quần áo, rồi bước vào bồn.

      "Ai da, thoải mái quá, hôm nay mệt muốn chết." Lý Quả vừa tắm vừa lầu bầu, song cũng chỉ có tiểu hắc xà nghe thôi, bởi vì trong đây chỉ có mỗi tên nhóc này.

      Tiểu hắc xà nổi lên mặt nước, lượn lờ cách bộ ngực xa, chớp chớp mắt, gật đầu đồng ý.

      "Mày cũng biết vất vả à? Vì sao cùng tao chứ? Chẳng lẽ mày sợ tao vứt bỏ ư? Hay là mày cho rằng tao thoát khỏi nơi này?"

      Nghĩ đến chuyện mình và tiểu hắc xà luôn gắn nhau như hình với bóng, lại bất hòa, liền thất vọng.

      Tiểu hắc xà vẫy vẫy đuôi, dè dặt nhìn dáng vẻ mất hứng của , sau đó đáng thương cúi đầu xuống, lén liếc Lý Quả cái, rồi cúi đầu, cứ lặp lại hành động đó vài lần.

      "Được rồi, được rồi, làm như tao luôn phân phải trái, toàn ngược đãi mày vậy."

      Chịu nổi dáng vẻ tội nghiệp của tiểu hắc xà, cuối cùng đành đầu hàng, vươn tay chọc chọc đầu của nó.

      Tiểu hắc xà vui vẻ, phấn khích lẩn vào làn nước, rồi lại nổi lên, cứ lặp lại vài lần như vậy, trông vô cùng buồn cười và hài hước. Chọc cho Lý Quả cười ha hả, quên hết những chuyện vui.

      "Ngứa, ngứa. . ."

      Sau khi lẩn vào làn nước, tiểu hắc xà nổi lên ngay, Lý Quả cảm thấy kỳ quái, đột nhiên cảm nhận cảm xúc tê dại từ bàn chân truyền đến. Lý Quả kinh sợ, lập tức rút chân, kêu to.

      Chương 129: Đừng chọc tao nữa.


      "Nhóc kia, là mày giở trò quỷ hả?" Sau khi rút chân về, lập tức đoán chắc chắn là tiểu hắc xà làm, khỏi nở nụ cười, vọng vào làn nước.

      Tiểu hắc xà ngoi lên, cái đầu nửa chìm trong nước, lấm la lấm lét nhìn , nghịch ngợm thè lưỡi rắn.

      "Tiểu hắc, mày hư đó." gắt giọng, hắt nước vào nó.

      Tiểu hắc xà vừa thấy ổn, lập tức chuồn xuống dưới, tránh bị hắt nước.

      " được trốn." Thấy tiểu hắc xà trốn mất, Lý Quả sợ hãi kêu lên, sau đó bắt đầu lo lắng nó ở trong nước trêu đùa mình.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, cố gắng thu mình phòng bị, chân rút về, nhưng vẫn có thể cảm nhận khác lạ từ ngón chân truyền đến. Thân hình bé, trơn bóng của tiểu hắc xà lướt qua chân , mang đến cảm xúc mềm mại.

      "Á." kêu tiếng, lập tức ngồi dậy, vội vàng ngồi xổm.

      Lúc này, tiểu hắc xà ở trong nước, nhìn Lý Quả ngồi xổm, còn ôm chặt thân thể, dáng vẻ phòng bị nó, đầu lập tức chuyển loạn, sau đó nó lấm lét chui vào bắp đùi .

      Nơi đó, rừng cây rậm rạp, lối vào u cốc, đúng là nơi nó vẫn luôn mong mỏi. Mà tại, hai mắt nó tỏa sáng, suy nghĩ bắt đầu lệnh lạc.

      "Tiểu hắc, tao cảnh cáo mày, được đùa nữa."

      Tiếng cười của truyền đến, tuy đe dọa, nhưng lại chẳng nghe thấy chút mùi đe dọa nào trong đó cả, hề e ngại cái gì.

      Tiểu hắc xà chớp đôi mắt , rồi cẩn thận bơi tới cánh tay của . Sau đó lượn quanh cánh tay Lý Quả, còn cố ý chạm vào làn da của .

      "Á." Tiếng hét chói tai lại vang lên, Lý Quả lập tức vươn hai tay ra khỏi mặt nước, che chắn bộ ngực như vừa rồi nữa.

      Thực được rồi ! Tiểu hắc xà đắc ý, cảm thấy chơi đùa như vậy rất vui. Nó vừa có thể hưởng lợi, mà Lý Quả lại chẳng thể tức giận, cũng biết ý đồ của nó.

      Tiếng hét vừa dứt, tiểu hắc xà lại chui qua đùi Lý Quả, dọa sợ tới mức kêu to tiếng, rồi vội vã đứng lên, toàn bộ cơ thể lộ hết trong khí.

      " chơi, chơi nữa." đầu hàng, thể chơi cùng nó nữa, nên khẩn trương .

      Tiểu hắc xà nổi lên mặt nước, phải chứ? Mới vậy chơi nữa? Nó còn chưa chơi đủ đâu, chưa nghiền, chưa làm mà!

      Nó lại diễn lại trò cũ, bày ra dáng vẻ tội nghiệp, đôi mắt ngân ngấn lệ.

      Chương 130: Lối vào u cốc

      "Được được, chơi lúc nữa thôi nhé." lại mềm lòng, đầu hàng, đành phải tùy nó.

      Tiểu hắc xà nghe xong, cực kỳ vui vẻ, lập tức chui xuống nước, chờ Lý Quả.

      Lý Quả đứng bất động, hơi do dự, biết khi ngâm mình, tên nhóc kia chắc chắn tới quấy rối mình, tránh thoát được. Nghĩ ngợi lúc, đành phải đáp ứng, lại từ từ ngồi xuống.

      "Chơi lúc nữa thôi đó, tao mệt lắm rồi." dặn dò, muốn ầm ỹ lâu thêm nữa.

      Tiểu hắc xà mặc kệ , lúc này, nó ở trong nước nghĩ cách để đạt được ý nguyện của bản thân, cho nên nó buồn bực. Lúc nghe xong lời , nó biết, nếu lần này còn cơ hội, lần sau rất xa xôi.

      Vừa ngồi xuống, Lý Quả liền ôm chặt hai chân, cố gắng tạo cơ hội cho tiểu hắc xà, loại chuyện bị động đó nên tránh hơn, cũng chẳng thích thú gì.

      cũng hề biết, tư thế đó của , càng làm cho cửa vào mở rộng thêm, chắn được cái này, lại che được cái kia, lộ hết cảnh xuân.

      Tiểu hắc xà nhìn đến ngây người, hai mắt mở to, chảy nước dãi, vô thức bơi về phía lối vào u cốc kia, từ từ tiến về cửa cốc, nó , rất muốn. . .

      được, được, tuyệt đối được, nó thể làm như vậy được! Đến lúc đó, lỡ Lý Quả tức lên, vậy nó hết cơ hội rồi, thể vì chuyện mà đánh mất đại nghiệp được.

      Nó nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành bỏ qua, chỉ chơi đùa quanh cánh tay và bắp đùi , làm giảm bớt phòng bị của Lý Quả.

      "Thôi, thôi, chơi nữa, mệt quá rồi." Sau hồi cười đùa, liền đầu hàng, mệt mỏi ngồi ở trong nước, bất đắc dĩ với tiểu hắc xà ở dưới nước.

      Tiểu hắc xà cũng rất biết điều, lập tức chui lên khỏi mặt nước, bơi tới cổ , dán lên cơ thể ấm áp của Lý Quả, rất thân thiết.

      "Tiểu thư, xong chưa ạ?" Lúc này, Hoàng Nhi đẩy cửa ra, thò đầu vào bên trong hỏi. lâu như vậy mà tiểu thư vẫn chưa ra, khiến nàng có chút lo lắng.

      Lý Quả vừa thấy nàng, lập tức đáp: "Rồi, rồi, lập tức ra ngay." xong, liền đứng dậy, quấn khăn tắm to quanh người, lau sạch cơ thể, mới mặc áo ngủ vào.

      Hoàng Nhi thấy Lý Quả bước ra, lập tức tiến vào dọn dẹp mọi thứ, sau đó lại chui ra.

      "Tiểu thư đói chưa?" Nàng đỡ Lý Quả nằm lên giường, sau khi đắp chăn cẩn thận, mới hỏi.

      Chương 131: là ai? Nó là ai?


      "Hoàng Nhi, làm ơn , chị phải heo, mới ăn xong chưa được bao lâu mà, em lại bảo chị ăn nữa?" nhịn được bật cười, ăn ngủ, ngủ ăn, sắp thành heo rồi.

      Hoàng Nhi gãi gãi đầu, tiểu thư cũng đúng nhỉ, vì thế ngượng ngùng nở nụ cười.

      "Hoàng Nhi, em mau ngươi tắm rửa rồi ngủ , hôm nay quá mệt mỏi rồi." vỗ vỗ tay Hoàng Nhi, để Hoàng Nhi mau nghỉ ngơi. mệt, còn Hoàng Nhi mệt sao, Hoàng Nhi theo suốt ngày, nên cả hai đều mệt rồi.

      "Cảm ơn tiểu thư, Hoàng Nhi mệt." Hoàng Nhi lại cảm động, hai mắt rưng rưng, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng, nghe lời rời .

      Lý Quả nhìn Hoàng Nhi ra, vô thức thở dài tiếng. Sau tiểu hắc xà Hoàng Nhi chính là người nỡ bỏ lại, đưa Hoàng Nhi cũng được. Nghĩ ngợi lúc, cũng chầm chậm ngủ thiếp .

      Cửa phòng lặng lẽ mở ra, Mặc Nhật Tỳ xuất ở trong phòng, bước đến bên giường Lý Quả, im lặng nhìn , biết đứng bao lâu.

      Tiểu hắc xà nâng thân, thản nhiên nhìn .

      "Nàng đối xử với ngươi tốt đó." Đột nhiên, Mặc Nhật Tỳ im lặng bỗng mở miệng, câu kia đầy vị dấm chua.

      "Đó là đương nhiên, chúng ta cùng tắm, cùng ngủ, cùng ăn cơm, như hình với bóng." Tiểu hắc xà cũng tiếng người, giọng điệu cực kỳ đắc ý, giống như là có được vinh quang to lớn.

      Mặc Nhật Tỳ nheo mắt, vẻ mặt vô cùng khó coi, tiếp đó mới chậm rãi : "Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu, đừng quá đáng, nếu ..."

      "Nếu sao? Ngươi phải là ta sao? Ta phải là ngươi sao? Ngươi muốn làm gì ta? Hoặc là làm gì chính mình?" Tiểu hắc xà lạnh lùng cất tiếng cười to, tuyệt nhiên sợ đe dọa.

      "Ngươi..." tức đến nỗi thốt ra lời, cũng hết đường bắt bẻ, bởi vì nó đều là .

      "Ngươi muốn dùng hình dáng này ở bên cạnh nàng mãi mãi ư?" Lúc lâu sau, nở nụ cười, nhìn thân thể bé của nó, cười nhạo .

      Bọn phải tám lạng nửa cân, năm mươi bước cười trăm bước sao?

      Tiểu hắc xà phớt lờ , hờ hững : " cần ngươi quan tâm, ngươi vẫn nên quản lý tốt chính mình , nếu ta tốt, ngươi cũng hơn đâu."

      Nụ cười của Mặc Nhật Tỳ lập tức cứng đờ, sau đó mặt biểu cảm, chuyện.

      Chương 132: Hãy đợi đấy


      "Ngươi làm người tốt, ta làm người xấu, phối hợp như vậy tệ nhỉ." Tiểu hắc xà cười hì hì, cực kỳ đắc ý .

      "Ngươi đừng vui mừng quá sớm, nếu nàng biết thân phận của ngươi, xem ngươi còn cười được hay ?" Mặc Nhật Tỳ có chút vui sướng khi người gặp họa, gậy ông đập lưng ông, .

      Quả nhiên, tiểu hắc xà liền im bặt, thở phì phò, nghiến răng nghiến lợi trừng .

      "Hừ, hãy đợi đấy." Nó oán hận .

      "Được, cứ chờ xem." cười tít mắt , thế nào cũng chịu thiệt.

      Sau khi hừ lạnh hai tiếng, tiểu hắc xà trợn mắt , vui : "Ngươi nhìn xong rồi, xong rồi, còn mau? Đừng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của chúng ta." xong, liền làm tổ bên cổ Lý Quả.

      là tức chết mà, cho chút màu sắc nó lại định mở phường nhuộm, cho chút ánh dương nó liền rực rỡ à! Thế nhưng, cũng hết cách với nó, oán hận cộng thêm vài phần đố kị, sau vài lần trừng nó, liền bực bội ra.

      Mặc Nhật Tỳ vừa , tiểu hắc xà liền nâng người rời khỏi cổ Lý Quả, rồi nhìn cửa phòng lúc lâu, cuối cùng nó giống như cá chết trợn trắng mắt, bò về bên cổ .

      Tất cả chuyện này, Lý Quả đều hay biết. Bởi vì quá mệt, nên ngủ rất say rất nồng. suốt ngày, thân thể quá mệt mỏi, vừa nằm xuống ngủ ngay, nên hoàn toàn biết Mặc Nhật Tỳ đến.

      Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ, trong lúc Lý Quả còn say giấc nồng, Hoàng Nhi lặng lẽ tiến vào. Thấy ngủ ngon như vậy, Hoàng Nhi liền thấy phân vân, biết có nên đánh thức Lý Quả hay , bởi vì chủ nhân chờ tiểu thư dưới lầu.

      "Tiểu thư, tiểu thư, dậy ." lúc lâu sau, rốt cục nàng cũng hạ quyết tâm, khẽ lay Lý Quả, giọng gọi.

      "Hoàng Nhi, để chị ngủ thêm lúc nữa , buồn ngủ lắm." ngủ say, đột nhiên nghe thấy Hoàng Nhi gọi, liền nỉ non , sau đó vùi đầu ngủ tiếp.

      Chỉ có điều, Hoàng Nhi lại thể để ngủ tiếp được. Nàng sợ chủ nhân đợi lâu quá tức giận, nên đành phải kiên trì gọi Lý Quả, lo lắng : "Tiểu thư, đừng ngủ nữa, chủ nhân đợi ngài cùng ra ngoài đó, nếu chủ nhân mất hứng đấy."

      Chủ nhân? Ai là chủ nhân? Lý quả mơ mơ màng màng nghĩ, đầu óc mờ mịt, còn chưa tỉnh táo, biết Hoàng Nhi chủ nhân là ai?

      "Ai là chủ nhân? Hoàng Nhi à, ta có liên quan gì tới chị?" nhắm mắt lại, ngáy ngủ hỏi.

      Last edited: 30/9/15
      Friendangel2727, BaoYu, PhongVy2 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 133: Rất có cá tính


      Hả! Hoàng Nhi há hốc mồm, vẻ mặt khiếp sợ, tiểu thư biết chủ nhân là ai?

      "Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Đừng dọa Hoàng Nhi mà!" Hoàng Nhi sắp khóc rồi, lập tức bổ nhào lên người .

      Lý Quả bất ngờ bị nàng dọa cho giật mình tỉnh giấc, sâu ngủ cũng chạy mất, đây là cái quái gì vậy?

      mở to mắt, nhìn Hoàng Nhi rơi nước mắt, vội vàng : "Hoàng Nhi, em làm sao vậy? Chị sao, chị vẫn khỏe mà."

      "Vậy vì sao tiểu thư lại biết chủ nhân là ai? Tiểu thư quên rồi hả ?" Hoàng Nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt tin, nghi ngờ hỏi.

      Chủ nhân! Chủ nhân! Chẳng phải là tên Mặc Nhật Tỳ đáng ghét à? Sao có thể quên chứ?

      Haizz, chẳng qua là ngủ say quá nên tạm thời quên thôi, bé này lại tưởng là , khóc liền khóc, trình độ cũng quá lợi hại rồi.

      "Hoàng Nhi, chị biết ai là chủ nhân, vừa rồi ngủ mơ, tỉnh dậy liền nhớ ra rồi, chẳng phải là người đàn ông đó sao?" Lý Quả tức giận .

      Sáng sớm gây phiền phức cho , cũng để người ta ngủ yên nữa.

      Hoàng Nhi nghe xong, lập tức đứng dậy khỏi người , mở to đôi mắt to sáng ngời, : "Tiểu thư nhớ ra rồi?"

      "Đương nhiên, sao chị có thể quên chứ? ta bảo em tới làm gì?" Ầm ỹ đến mức này, có muốn ngủ tiếp cũng chẳng được, ngủ được, đành phải dậy thôi.

      Hoàng Nhi nghe Lý Quả hỏi, mới nhớ ra lệnh của Mặc Nhật Tỳ, vội vàng : "Tiểu thư, chủ nhân muốn cùng ngài ra ngoài, cho nên mới dặn Hoàng Nhi gọi ngài dậy."

      "Biết rồi." Lý Quả kéo dài giọng, sau đó vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt.

      Chỉ lát sau sau, liền mặc quần áo chỉnh tề, rồi bắt tiểu hắc xà ở giường.

      "Rắn lười, mau dậy , chúng ta ra ngoài thôi."

      Thế nhưng, tiểu hắc xà lại 'vút' tiếng, chui vào trong chăn, chịu bò ra, tỏ ý nó muốn ra ngoài.

      "Mày cùng tao à?" khó hiểu hỏi.

      Gần đây tên nhóc này hơi là lạ, từ dính lấy nhau mỗi ngày, biến thành nó muốn , bắt đầu có tính cách, có chủ kiến rồi.

      Tiểu hắc xà chui ra khỏi chăn, nhìn Lý Quả, lắc lắc đầu, rồi lại chui vào.

      "Tao đây, tao nhé?" kêu thử vài tiếng, nhưng tiểu hắc xà vẫn có phản ứng, quyết tâm cùng .

      "Tao đây, tao rồi, mình mày phải ngoan ngoãn ở trong nhà, được bò loạn, cấm chơi trò mất tích nhé."

      Chương 134: Tuyệt chiêu tán .


      "Tiểu thư, ngài cứ yên tâm, mỗi lần ngài về, chẳng phải nó luôn ở đây à? Nó cũng nỡ rời khỏi tiểu thư mà." Hoàng Nhi thấy thế, vội . Nhưng xong, trong lòng lại có chút run sợ, vị này cũng là chủ tử đó.

      Lý Quả gật gật đầu, chưa từng nghi ngờ điều này, vì có vứt bỏ nó cũng chẳng được, cho nên nó rất biết điều.

      "Vậy chúng ta thôi. Đúng rồi, em có biết ta muốn đưa chị đâu ?" Tên đàn ông kia lại muốn làm gì nữa?

      Hoàng Nhi thà lắc đầu, chuyện của chủ nhân, sao nàng có thể biết được? Tiểu thư cũng biết là nàng biết mà.

      "Em biết ạ."

      "Chúng ta thôi." Lý Quả suy nghĩ lúc, vẫn chẳng nghĩ ra người này giở trò gì, đành phải cùng Hoàng Nhi ra khỏi phòng, xuống dưới lầu.

      Hai người vừa xuống lầu, Mặc Nhật Tỳ và quản gia Lâm nghênh đón. Mặc Nhật Tỳ bước lên dắt tay , vào phòng ăn.

      "Chúng ta ăn sáng trước, sau đó ra ngoài."

      " đâu?" tò mò hỏi, suy đoán ý tứ của ta.

      Mặc Nhật Tỳ thần bí cười với , nửa lời, rồi lấy điểm tâm cho .

      Giả thần giả quỷ! mắng thầm trong lòng, biết ta , vì thế liền biết điều ăn bữa sáng của mình. Mọi thứ đều quan trọng bằng cái bụng của , người sống nhờ thức ăn mà!

      Chỉ lát sau, ăn no, cảm thấy mỹ mãn, bởi vì những món kia quá ngon, lại thay đổi mỗi ngày. Trung tây kết hợp, cái gì cũng có, khách sạn lớn còn thua xa.

      "Ăn no chưa?" Mặc Nhật Tỳ giống như quý ông hỏi.

      rất nể mặt gật đầu, 'bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm', lần này nghe lời cũng được.

      Mặc Nhật Tỳ vô cùng vừa lòng, vẻ mặt tươi cười dắt ra khỏi phòng ăn, ra cửa biệt thự. Vừa bước ra ngoài, miệng Lý Quả liền há to, hai mắt sáng lấp lánh.

      "Sao vậy? Có thích ?" hài lòng nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng của đứng bên cạnh, cảm thấy chút đồ kia quá dễ dàng khiến thỏa mãn.

      Lý Quả chỉ biết gật đầu, trong mắt chỉ có mỗi vật kia thôi.

      Xe ngựa xa hoa, hơn nữa, vừa mở ra, còn giống như xe ngựa châu Âu thời cổ, cực kỳ xinh đẹp, khiến người ta nhịn được muốn ngồi lên, thể nghiệm chút.

      "Lên , tôi đưa em dạo." Mặc Nhật Tỳ đứng ở xe ngựa, vươn tay, cười với .

      "Chúng ta đâu?" vừa hỏi vừa kích động trèo lên xe. Lần đầu tiên ngồi loại xe này, đây là chuyện trong mộng, nhưng ngờ lại thực được, cứ giống như nàng công chúa vậy.

      Mặc Nhật Tỳ thần bí cười, sau đó ôm lấy eo , cùng nhau ngồi xuống, thản nhiên : "Lát nữa em biết."

      Hoàng Nhi và quản gia Lâm vội vàng ngồi lên chiếc xe ngựa khác ở phía sau, cùng theo bọn họ.

      Lý Quả rất mong chờ, tâm tình hết sức thoải mái, oán hận vì sáng sớm bị đánh thức tan biến, trong lòng tràn đầy vui sướng. mặt là nụ cười tươi tắn, cho dù có bất ngờ gì, cứ như thế này cũng đủ rồi.

      Mặc Nhật Tỳ nhìn nụ cười mặt , liền cảm nhận ràng nội tâm vui mừng của Lý Quả, biết bản thân làm đúng rồi. này luôn dễ dành thỏa mãn, cực kỳ dễ dụ. Chỉ cần đối xử tốt với , là được.

      "Tôi rất thích." Rốt cuộc, cũng thể giấu nổi hưng phấn, cười rạng rỡ, với Mặc Nhật Tỳ.

      "Lát nữa, em càng thích hơn." Mặc Nhật Tỳ mỉm cười, bị lây hứng thú của , vui vẻ .

      Hai mắt Lý Quả sáng lên, tâm trí bay xa rồi.

      Mặc Nhật Tỳ cũng im lặng, chỉ ôm , nhìn về phía trước, giống như ở đó có rất nhiều điều bất ngờ chờ.

      hồi lâu sau, Lý Quả mặc kệ phía trước có cái gì khiến mình bất ngờ, chỉ ngắm phong cảnh dọc đường đủ hài lòng lắm rồi. Những ngọn núi trùng điệp, non xanh nước biếc, rừng cây rậm rạp, còn có bãi cỏ, những bông hoa biết tên, đây đúng là vương quốc trong đồng thoại.

      " nuôi thêm rắn để dọa tôi đấy chứ?" Trong lúc tâm tình khoan khoái, liền hỏi đùa.

      Mặc Nhật Tỳ sửng sốt, nhịn được bật cười. này thù dai quá, xem ra ấn tượng về tốt mấy, vẫn còn đề phòng .

      "Rắn của tôi quá nhiều rồi, em cũng biết mà, cho nên chiêu này vô dụng với em rồi." hiếm khi giải thích, rất khoan dung với .

      Cũng đúng, chiêu đó dùng lần còn được, chứ dùng tiếp mất linh.

      Lý Quả cười cười, ánh mắt nhìn về phía xa, sau đó liền ngây dại, miệng há hốc, rồi vội vàng bịt lại, kích động lâu vẫn thốt nên lời.

      Đây, đây, đây là cái gì? vừa khiếp sợ, nhưng trong lòng vẫn dâng lên luồng kích động. Nếu bị hoa mắt, bước vào vương quốc trong đồng thoại.

      Chương 135: Vương quốc trong đồng thoại


      Lâu đài! sai, chính là lâu đài, lâu đài giữa thế kỷ của châu âu, phía trước lâu đài là biển hoa hướng dương, violet, hoa oải hương, cùng lâu đài cổ làm nổi bật nhau, giống như vô tình xông vào vương quốc cổ kính.

      "Đây, đây là ư?" nghĩ rằng mình xuyên thời , tới châu Âu, tất cả đều quá huyền diệu, như mộng như ảo.

      Mặc Nhật Tỳ nở nụ cười, chút chuyện cần tốn nhiều sức này, lại dễ dàng làm cho rung động. cảm thấy rất thành công, rốt cuộc cũng biết hóa ra pháp lực có thể dùng như vậy.

      ", xem thôi." hề nhiều lời, lập tức xuống xe ngựa, nắm tay Lý Quả, cùng nhau dạo lâu đài.

      Hoàng Nhi và quản gia Lâm cung kính theo phía sau, chỉ là vẻ mặt thay đổi như Lý Quả.

      Lý Quả thể biểu đạt hết tâm tình của mình, kích động, vui sướng, chẳng thể thốt lên lời, giống như phát ra bảo vật vậy.

      cổ kính, xinh đẹp! Đến cả cũng biết nên như thế nào, may mà Mặc Nhật Tỳ luôn giữ lấy mình, nếu bước nổi nữa.

      Bọn họ ở chính giữa, hai bên là hàng hoa hướng dương cùng hoa oải hương, cách đó xa là lâu đài tỏa ra hơi thở cổ kính, mà trước lâu đài hình như có khá nhiều người đứng chờ.

      "Đây, đây là nơi nào? Làm sao có thể có. . ." khiếp sợ , khó tin nhìn Mặc Nhật Tỳ.

      đất nước này, sao có thể tồn tại điều đó, tuy có thể mô phỏng, nhưng chắc chắn có được hơi thở và cảm giác như vậy.

      Cảm giác chân ! hề nghi ngờ đây là giả, nhưng lại thể tin được mọi thứ trước mắt, cho nên mới hỏi ta. Người đàn ông này quá thần bí, hơn nữa còn có rất nhiều khả năng to lớn. Chẳng lẽ ta chính là người trong gia tộc thần bí từ xưa đến nay? Tồn tại mấy trăm năm? Mới có thực lực như thế?

      "Nơi đây chính là địa bàn của tôi, tòa cổ bảo này được xây rất lâu rồi, từ thời các bậc tiền bối cơ. Em có biết vì sao mình luôn thể ra khỏi đây ? Bởi vì mảnh đất này rất đặc biệt, nên tổ tiên tôi mua từ rất lâu, em cũng đừng khó hiểu."

      Mặc Nhật Tỳ hiểu suy nghĩ của , rất hợp ý , bởi vì cho bậc thang để leo xuống. cái cớ rất tốt, cho nên mới giải thích, nếu nhất định .

      Chương 136: Rất có tiền nhỉ!


      "Nhà thực có tiền nhỉ!" nhịn được hít sâu, rồi .

      biết nên hâm mộ hay ghen tị nữa, đây chính là người vừa sinh ra ngậm chìa vàng trong truyền thuyết đó! Kiếp trước phải tu rất nhiều phúc mới có thể có duyên phận này!

      Mặc Nhật Tỳ cười cười, đúng là rất giàu, nhưng lại chẳng có liên quan gì đến tiền bạc cả, muốn cái gì có cái đó.

      " là ganh tỵ với mà, sao tôi lại có mệnh tốt như vậy chứ?" nhịn được ra ý nghĩ trong lòng, quá chán nản, người so với người, tức chết được.

      "Ha ha ha, em thích ? Thích cứ , tất cả đều là của em." cười ha hả, cảm thấy lời từ miệng ra rất thú vị, kiềm được , tuyệt do dự.

      Cho ? Lý Quả giật nảy mình, người giàu đến nỗi tùy tiện tặng cả tòa cổ bảo, nếu nhà ta có vài trăm triệu, chẳng thể dứt khoát thế được. Mà người có vài trăm triệu nhiều lắm, thế giới cũng khoảng trăm người nhỉ, phải là tiện tay vớt cái cũng có bó to ư?

      "Tôi cần, tôi thể nhận, vật phải của mình, có cho tôi cũng lấy."

      ta đâu có quan hệ gì, tặng cả tòa lâu đài vô giá như vậy, đúng là dọa chết . thể 'vô công mà hưởng lộc', nên nhận.

      "Vì sao cần? Tôi tặng em chính là của em." Mặc Nhật Tỳ chẳng hề để mắt đến tòa lâu đài kia, rất hào phóng, giống như chỉ bỏ mấy chục đồng vậy, mắt chẳng thèm chớp lấy cái.

      Lý Quả vội vàng xua tay, nghiêm túc : "Tôi nhận đâu, đừng thêm gì nữa, chúng ta vào xem ."

      Dứt lời, liền bước về phía lâu đài, muốn với Mặc Nhật Tỳ về đề tài này nữa, bởi vì sợ bản thân kìm được mà chấp nhận.

      Mặc Nhật Tỳ liền im lặng, theo bước chân , tâm tình cũng bị ảnh hưởng rồi. biết cảnh sắc bên trong lâu đài, nhưng lòng vẫn rất thích khoan khoái. Cái cảm giác thoáng qua này, là loại cảm xúc vô cùng thoải mái, hề nhiễm chút dục vọng.

      Cửa lâu đài mở ra, hai hàng người hầu đứng ngoài cửa, dẫn đầu là người đàn ông lớn tuổi, ông ta cười tủm tỉm, chăm chú nhìn hai người tiến đến, sau đó ông ta hơi cúi người, hành lễ với bọn họ.

      "Chủ nhân, tiểu thư."

      "Quản gia Bùi." Vẻ mặt Mặc Nhật Tỳ bỉnh thản, hơi gật đầu với ông ta.
      Last edited: 30/9/15
      Friendangel2727, BaoYu, PhongVy3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :