Chương 81: Đánh chết cũng ăn
“ uống!” Lý Quả vô cùng kiên quyết .
Ăn thịt rắn, uống canh rắn có gì khác nhau đâu? Trong nước canh kia đều là tất cả tinh hoa của rắn, quá ghê tởm!
“Tiểu thư!” Hoàng nhi sốt ruột gọi.
Nàng có thế nào tiểu thư cũng nghe, tiểu thư chết đói mất. Nhìn tiểu thư khổ sở như thế, nàng cũng rất đau lòng.
Lý Quả xua xua tay, vô lực : “Đừng khuyên nữa, có đánh chết tôi cũng ăn đâu, các người mau đem , tôi nổi giận đó.”
chỉ muốn nghỉ ngơi, chẳng còn sức để từ chối nữa, tính tình cũng sắp bạo phát rồi.
Vẻ mặt Hoàng Nhi rầu rĩ, lo lắng nhìn Lý Quả, rồi lại cầu cứu quản gia Lân.
“Tiểu thư, uống canh uống chút trà ”. Quản gia Lâm yên lặng lúc, liền đặt bát canh trong tay lên bàn, rồi cầm tách trà đưa đến trước mặt Lý Quả, cung kính .
Trà? Lý Quả liếc tách trà trong tay ông ta cái, xác định đúng là trà, lúc này mới dám đưa tay nhận lấy. Trong trà này có rắn, chỉ có nước và lá trà, Lý Quả cảm thấy rất khó chịu, cần phải uống cái gì đó cho ấm bụng.
Nhìn Lý Quả uống hết tách trà, Hoàng nhi cảm thấy vô cùng vui sướng. Nàng sợ tiểu thư tuyệt thực, chỉ cần tiểu thư đồng ý uống chút gì đó là được rồi.
Quản gia Lâm thấy vậy, cũng thở phào nhõm, nghĩ lúc, lại khuyên nhủ: “Tiểu thư, những thứ kia hề làm từ rắn, tiểu thư có thể phân biệt mà, hay là tôi lấy cho tiểu thư xem nhé”.
“ cần đâu, quản gia Lâm, tôi muốn ăn”. Uống hơi hết tách trà, Lý Quả cảm thấy rất mệt mỏi, khẽ lắc đầu. tại, cho dù có đói cũng chẳng muốn ăn.
“Tiểu thư, ngài ăn chút mà, như vậy rất hại thân thể đó.”
Hoàng nhi biết Lý Quả cực kỳ sợ rắn, nếu tiểu thư biết nàng là con rắn kia, có khi nào chẳng cần nàng ?
Lý Quả hơi lắc đầu, rồi nhắm mắt lại, muốn phí sức tranh cãi cùng bọn họ. ăn chính là ăn!
“Hoàng nhi nhớ chăm sóc tốt cho tiểu thư, lát nữa, tôi bảo người đưa điểm tâm lên”. Quản gia Lâm thấy vậy, liền nghiêm mặt dặn dò Hoàng nhi, sau đó gọi người bê hết đồ ăn bàn , rồi cũng lui xuống.
“ ấy sao rồi?” Mặc Nhật Tỳ vắt chéo hai chân, ung dung ngồi thưởng trà trong phòng khác, thấy quản gia Lâm bước vào, nhàn nhạt hỏi.
Quản gia Lâm đứng ở bên cạnh, hơi cúi đầu, cung kính : “Tiểu thư nghỉ ngơi rồi, nhưng vẫn chẳng chịu ăn gì cả. Vương, vì sao ngài lại lừa tiểu thư?” Do dự lúc, ông ta vẫn nhịn được hỏi.
Chương 82: Vì sao lại lừa ?
Vì sao Vương lại lừa tiểu thư? Quản gia Lâm nghĩ mãi ra, tiểu thư rất tốt, hơn nữa, cho đến bây giờ cũng chưa thấy Vương lừa gạt bất cứ nào. Hỉ, nộ, ái, ố của Vương luôn hề kiêng kỵ, cho nên ông ta chẳng thể hiểu được.
Mặc Nhật Tỳ nhấp ngụm trà, rồi nhàng đặt tách xuống, liếc quản gia Lâm đứng bên cạnh cái, lúc sau, mới nhàn nhạt : “Trừng phạt ấy chút, quản gia Lâm, sau này được để ấy rời khỏi đây nửa bước, nhớ trông chừng ấy.”
“Thưa vâng!” Quản gia Lâm cung kính đáp, cũng dám thêm nửa chữ.
Chỉ là, tiểu thư đáng thương!
“Lát nữa bổn vương thăm ấy.” lúc lâu sau, bất ngờ .
hiểu tại sao, tuy là lừa Lý Quả, nhưng khi thấy dáng vẻ khó chịu của , lòng lại chẳng mấy vui sướng, ngược lại còn có chút lo lắng nữa. gầy như thế, có thể …
Mặc Nhật Tỳ lắc lắc đầu như muốn bỏ hết những suy nghĩ khó hiểu vừa rồi, sao có thể dễ dàng chết như thế? Đừng thấy bình thường vẫn dịu dàng, ngoan ngoãn mà nhầm tưởng, nếu cẩn thận chạm vào giới hạn của , nổi lên trận giông tố đó.
“Vân.” Quản gia Lâm đáp. Ông ta biết bây giờ mình nên làm gì rồi.
Lúc này, ở trong phòng, Lý Quả tội nghiệp nằm ở giường, bị dọa đến kinh sợ, chỉ cảm thấy mình cũng là con rắn, ăn nhiều như thế, nghĩ lại vẫn thấy lạnh cả người.
Hoàng nhi ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc, thỉnh thoảng lại sờ trán Lý Quả, đắp chăn lại giúp , sau đó liền an tĩnh đứng bên giường.
“Hoàng nhi, em ngồi , cần đứng đâu, mệt đó.” Tuy nhắm mắt, nhưng Lý Quả vẫn cảm nhận được quan tâm của bé, trong lòng vô cùng ấm áp, cảm động .
“Tiểu thư, em mệt”. Hoàng nhi lắc đầu, khéo léo từ chối. Nô tỳ sao được ngồi chứ.
Lý Quả cũng chẳng còn sức để so đo với Hoàng nhi: ấy thích đứng cứ đứng , mệt mỏi tự ngồi xuống thôi. Nghĩ như vậy, Lý Quả cũng bắt ép Hoàng nhi nữa, bắt đầu mê man ngủ.
Chẳng biết qua bao lâu, có lễ là bước sang đêm rồi, Hoàng nhi biết rời khỏi phòng từ lúc nào, có người ngồi bên cạnh Lý Quả, chỉ chăm chú nhìn .
lúc sau, mới chầm chậm vươn tay, gạt vài sợi tóc trán Lý Quả. Chăm chú nhìn dung nhan có chút bất an của , nhàng tựa đầu vào cổ .
“Tôi nên giữ lấy em thế nào đây?”
Chương 83: Tôi nên giữ lấy em thế nào đây?
nên làm gì với đây? Lúc này, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, có chút do dự, biết phải làm thế nào mới tốt, hay là chấm dứt thôi?
Mùi hương ấm áp phả vào mặt, tham lam hít vào, nỡ rời khỏi . Hình như thích cái cảm giác này rồi, ở bên cạnh , giúp đỡ , nghe chuyện với mình, thậm chí là bảo vệ mình.
, thể tách khỏi rồi!
Ngón tay thon dài dịu dàng xoa mặt Lý Quả, cảm nhận hô hấp an bình cùng tiếng tim đập hơi dồn dập của . Thế giới như chìm lắng trong yên tĩnh này, đột nhiên, phát mình rất thích cảm giác đó, mấy ngàn năm qua, chưa từng yên bình như bây giờ.
Nếu có thể cứ như vậy mãi là tốt biết bao. Tron đầu chợt thoáng qua ý nghĩ này, chỉ là, hề thấy kinh ngạc, mà lại có chút chờ mong. Sau đó, liền mỉm cười, càng dựa sát đầu vào cổ .
Tiếp đó, thân thể liền biến hóa, chẳng còn bóng người nào nữa, mà bên cổ Lý Quả lại xuất con rắn đen, dính chặt lấy , giống như muốn hút hết ấm áp của .
Vài giây sau, cửa phòng bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn xuất trong phòng, nhàng khép cửa lại, rồi lặng lẽ đến bên giường.
Mặc Nhật Tỳ chăm chú nhìn ngủ được ngon giấc giường, rồi vươn tay vuốt tóc .
đúng là quá cả tin mà, vừa sợ rắn lại dám nuôi rắn, đúng là đầy mâu thuẫn!
Tay khẽ xoa lên khuôn mặt tái nhợt của Lý Quả, rồ lướt qua mắt, mũi đến cánh môi xinh, sau đó vội vàng thu về.
Sao lại ở đây? Tầm mắt của lại chiếu thẳng lên người tiểu hắc xà tựa vào cổ Lý Quả, mà tiểu hắc xà kia giống như hề có cảm giác gì, vẫn tiếp tục vùi đầu ngáy to.
Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ tối lại, lập tức đưa tay định bắt lấy tiểu hắc xà, nhưng ‘vụt’ tiếng, tiểu hắc xà biến mất.
“Ngươi được chạm vào ta.” Thanh quen thuộc vang lên, khiến người ta kinh hãi là thanh này giống y hệ giọng của Mặc Nhật Tỳ.
“Ngươi cũng được ở bên cạnh nàng”. Mặc Nhật Tỳ bình tĩnh , giống như thanh này đối với hoàn toàn xa lạ, đáng để kinh ngạc.
Last edited by a moderator: 5/5/15