[Xuyên không]Chỉ yêu quỷ y độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (Update C48/134)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      29 Gặp lại Tư Đồ Luật

      Edit: Skye

      Tiểu hoàng thượng Phong Chỉ Tước muốn tới vương phủ vấn an Nguyên Sơ Hàn, sáng sớm, Hương Phụ cùng Văn Thuật liền bắt đầu lo sợ. Tuy hai người ra khỏi tiểu viện, nhưng, giống như lập tức muốn diện thánh, liền khẩn trương nguy cấp.


      “Được rồi, hai người các ngươi liền thành thành , đừng loạn, sau khi tiểu hoàng thượng quan tâm xong, ta trở lại ngay thôi.” mặt được ‘hóa trang’ xong, mụn hồng gồ ghề tầng tầng lớp lớp, xem trong mắt lần là muốn nhìn thêm lần thứ hai.


      Váy dài màu xanh nhạt tôn lên da thịt, nhưng mụn hồng gồ ghề mặt nàng với chiếc váy dài kia lại tôn nhau đến sáng chói, xem ra được mỹ quan cho lắm.


      Văn Thuật vẫn cảm thấy ngân châm của Nguyên Sơ Hàn là thiên hạ vô địch, từng thử nghiệm thân mình, sau cùng chỉ khiến bản thân hơi có chút thở hổn hển, nhưng được nghiêm trọng.


      “Nhìn ta làm cái gì? Có phải cảm thấy tiểu thư nhà ngươi xinh đẹp vô song hay ?” Tư thế tùy tiện biết sợ tựa nhuyễn tháp, Nguyên Sơ Hàn cười híp mắt, nhưng khuôn mặt kia xem ra lại khiến người ta sợ hãi, làm người ta căn bản có tâm tư thưởng thức đôi mắt cười cong cong như trăng khuyết của nàng.


      Ánh mắt Văn Thuật đờ đẫn, sau đó ha ha cười, “Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư cực kỳ ‘xinh đẹp’!”


      “Hừ, nghĩ đằng lẻo, vả miệng!” Hừ hừ, bộ dáng của mình thế nào, Nguyên Sơ Hàn đương nhiên biết.


      Văn Thuật cười hì hì giơ tay vỗ lên hai má, tự trừng phạt.


      “Quận chúa, ngài chuẩn bị tốt chưa? Vương gia mời ngài di giá tới thủy ta.” Bỗng dưng, bên ngoài truyền đến tiếng của hộ vệ vương phủ, khách khí hơn nhiều so với trước kia.


      “Chuẩn bị tốt rồi.” Đứng lên, Nguyên Sơ Hàn chỉ chỉ Văn Thuật cùng Hương Phụ, muốn hai người bọn họ thành thành ở chỗ này.


      Ra khỏi phòng, hộ vệ chờ ở trong điện, nhìn mặt hộ vệ quen thuộc, Nguyên Sơ Hàn nhận ra .


      “Quận chúa, mặt của ngài….” Nhìn mặt Nguyên Sơ Hàn, dưới ánh mặt trời, mụn gồ ghề tầng tầng lớp lớp thực dọa người.


      “Như thế nào, cảm thấy rất đẹp à?” Nguyên Sơ Hàn hai tay ôm ngực, nện bước tràn đầy sức sống, tương phản mãnh liệt với khuôn mặt kia.


      Đỗ Tuấn nghẹn cứng gì, đẹp? Là dọa người mới đúng!


      “Tiểu hoàng thượng tới chưa?” ra tiểu viện, Nguyên Sơ Hàn trước, lại thoải mái, bên hỏi.


      “Lập tức tới, Vương gia muốn quận chúa chờ trước ở thủy tạ.” Đỗ Tuấn theo phía sau, vừa , ngôn từ ra cẩn thận tỉ mỉ.


      Gật gật đầu, Nguyên Sơ Hàn cảm thấy thằng nhãi Phong Ly này tâm tư kín đáo, nàng tự mình đến thủy tạ, lại đâm thêm châm. Nàng cũng sợ bị người mang qua, nhìn chẳng khác nào cục thịt nhão.


      Thủy tạ u nhã, được xây dựng hồ, gió thổi , trong khi đều mang theo mùi vị của nước.


      Chỗ ngồi được sắp đặt tốt, ghế chủ vị ràng là của Phong Chỉ Tước. Còn có mấy ghế dựa khác, Nguyên Sơ Hàn nhìn vòng, sau đó ngồi xuống ghế phía cuối.


      Dựa vào nơi đó, lấy ra ngân châm, qua tấm áo vải mỏng nhạt đâm tại ngực châm, vài giây qua , hô hấp của nàng liền biến đổi, bắt đầu thở dốc khó khăn.


      Đỗ Tuấn lui ra bên ngoài thủy tạ, nhìn thấy thay đổi của Nguyên Sơ Hàn, cũng cảm thấy thần kỳ. Xem ra, danh hiệu tiểu thần tiên của nàng phải suông, khi đó vương gia còn nàng vẫn chưa hết tính trẻ con, thể tin. Đôi khi, thể nhìn thấu người chỉ qua vẻ bên ngoài.


      Tựa vào ghế, lông mi Nguyên Sơ Hàn khẽ rung, dùng hết sức lực để hô hấp, thầm suy nghĩ lát nữa nàng làm tốt, giương mắt.


      Ước chừng sau phút đồng hồ, nghe được tiếng chuyện, ngay sau đó hộ vệ bên ngoài thủy tạ chắp tay khom người, “Tham kiến hoàng thượng.” Tất cả cùng chỉnh tề hô, lỗ tay nàng rung động run .


      “Bình thân.” Giọng thiếu niên tiến vào lỗ tai, là Phong Chỉ Tước.


      Nguyên Sơ Hàn giả chết, bộ dáng ngồi phịch nơi đó, xem qua là biết mệnh còn kéo dài bao lâu nữa.


      Đoàn người vào thủy tạ, thiếu niên nho trước, trường bào màu vàng sáng, tinh thần no đủ, xem ra khỏe mạnh.


      Phía sau, Phong Ly ung dung, trường bào ám sắc, hoa lệ mà lại khiến tốn. Khuôn mặt tuấn mỹ hề gợn sóng, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta khỏi đè thấp hơi thở.


      Người còn lại song song bên cạnh , trường bào đen, toàn thân rét lạnh. Mày kiếm mắt sáng, lại lộ ra lạnh cứng. Hơi thở đến từ sa trường lan tràn ra ngoài theo từng hành động của , khí tựa hồ như bị nhiễm lên vẻ xơ xác tiêu điều.


      vào thủy tạ liền thấy Nguyên Sơ Hàn, Phong Chỉ Tước trực tiếp tới, tựa hồ cậu quá để ý vết hồng lở loét nổ bung mặt nàng lây bệnh cho cậu.


      “Nguyên quận chủ.” Gọi Nguyên Sơ Hàn tiếng, hai má của Phong Chỉ Tước treo nụ cười trong sáng.


      Gọi nàng như vậy, Nguyên Sơ Hàn cũng thể gương mắt nhìn, may mà người Phong Chỉ Tước thấp, nàng cũng cần mở to hai mắt.


      “Hoàng thượng…khụ khụ khụ.” câu, nàng bắt đầu ho khan, ngực phát ra tiếng vang trống rỗng.


      “Được rồi, cần đa lễ. Gần đây ngươi cảm thấy thế nào? Hoàng thúc thái y trong Thái Y Viện cũng trị hết bệnh của người, chỉ có thể dùng dược áp chế. Bất quá ngươi yên tâm , trẫm bắt đầu cho người tìm kiếm danh y dân gian, kỳ nhân trong dân gian nhiều, có lẽ có người có thể trị hết bệnh của ngươi.” xong, cậu đến bên ngồi xuống, xem ra cậu phải quá sợ ‘mụn hồng lở loét’ nổ bung mặt nàng.


      Rủ lông mi, Nguyên Sơ Hàn thập phần ngạc nhiên, tiểu hoàng thượng này tốt nha, cư nhiên còn muốn trị bệnh cho nàng.


      “Đa tạ… hoàng thượng.” Ngoài miệng cảm ơn, kỳ trong đáy lòng còn tán thưởng, tiểu hoàng thượng này là người có lòng nhiệt tình.


      “Tư Đồ tướng quân, mời.” Tầm mắt Phong Ly dời khỏi người Phong Chỉ Tước cùng Nguyên Sơ Hàn, đưa tay mời Tư Đồ Luật ngồi xuống.


      Hai người ngồi xuống phía đối diện, Nguyên Sơ Hàn rủ lông mi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đánh giá nàng. Hơn nữa tầm mắt kia như mang theo đao phong, khiến người ta rất thoải mái.


      Nguyên Sơ Hàn biết là Tư Đồ Luật, khỏi thầm nhíu mày, tầm mắt người này quả thực thể khinh thường mà bỏ qua, phải có nguyên nhân mà Phong Ly lại báo trước cho nàng.


      “Cậu, đây là Nguyên quận chủ.” Bên người, Phong Chỉ Tước giới thiệu.


      Ánh mắt Tư Đồ Luật mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, thể phủ nhận, lực chú ý của đa phần đều đặt vào mụn hồng gồ ghề mặt Nguyên Sơ Hàn.


      “Nguyên quận chủ, đây là cậu của trẫm, cũng là Nguyên soái Hổ Báo quân Đại Tề. Trấn thủ biên quan, bảo vệ an bình của Đại Tề.” Phong Chỉ Tước hơi nghiêng đầu nhìn Nguyên Sơ Hàn, cảm thấy trạng thái hôm nay của nàng được tốt, dù sao nàng tiến cung khi đó, vẫn luôn luôn giương mắt ngắm nhìn chung quanh. Trong mắt cậu càng thêm đồng tình cùng thương tiếc, bây giờ trong thủy tạ này, nàng cùng với cậu đều là đồng mệnh tương liên.


      “Tư Đồ tướng quân.” Mắt nâng, Nguyên Sơ Hàn giọng , khỏi nhớ lại chuyện ngày đó trong cung. Nàng dám phát ra giọng giống ngày đó, nếu như bị nhìn ra sơ hở, vậy việc lớn tốt rồi.


      “Ừm.” Nhàn nhạt đáp lại tiếng, Tư Đồ Luật chuyển tầm mắt.


      “Tư Đồ tướng quân, Tây phiên nay có thể thành sao? Nghe liên tiếp giở trò, thái tử Tây phiên nắm trong tay Phi Ưng kỵ.” Phong Ly thản nhiên mở miệng, giọng trầm thấp mang theo dứt khoát, dễ nghe vô cùng.


      Lực chú ý của Tư Đồ Luật bị dời , Nguyên Sơ Hàn phía đối diện khỏi thở dài nhõm, bị nhìn chằm chằm như vậy, khó khăn.

    2. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      30 Kinh động

      Edit: Skye


      Hương trà bốn phía, trái cây tươi ngon, khí trong thủy tạ thoạt nhìn bình yên như thế.


      “Sức chiến đấu của Phi Ưng kỵ cường hãn, có điều quân Hổ Báo cũng phải được đánh giá thấp. Có Tư Đồ tướng quân đóng ở biên quan, dân Đại Tề có thể hàng đêm yên giấc.” Phong Ly thản nhiên xong, nhìn ra nịnh hót người nào, mà chỉ như trần thuật.


      Tư Đồ Luật mặt đổi sắc, nghe lời Phong Ly , như cũ quan tâm hơn thua.


      “Lính Tây Phiên thập phần bưu hãn, phong tục bất đồng, tất cả đều là lòng muông dạ thú.” Giọng Tư Đồ Luật rét lạnh, nghe qua có thể thấy ý chí mạnh mẽ với trách nhiệm bảo vệ quốc gia của .


      Bên kia hai người chuyện, làm tiểu hoàng thượng, là quân chủ của bọn họ nhưng vào.


      Mà giờ khắc này, lực chú ý của Phong Chỉ Tước quả đặt người bọn họ, ngược lại cậu cùng Nguyên Sơ Hàn chuyện.


      “Ngươi muốn ăn trái cây ? Cho dù thân thể thoải mái, nhưng trái cây nhất định phải ăn.” Khuyên giải an ủi, giọng của Phong Chỉ Tước rất êm tai.


      Nguyên Sơ Hàn mắt nhìn xuống, đối với đứa Phong Chỉ Tước này, nàng trái lại cảm thấy thú vị.


      Xem ra cậu bé thực coi nàng là nàng dâu, quan tâm như vậy. Nhưng, đứa mới có mấy tuổi, cư nhiên hiểu được cưới nàng dâu là như thế nào sao?


      Nữ nhi tình trường, tuổi này của cậu bé có vẻ như căn bản hiểu.


      Có lẽ cổ nhân trưởng thành sớm, phải chuyện nàng có khả năng biết.


      “Đa tạ… hoàng thượng quan tâm… khụ khụ khụ.” giọng đáp lại, nàng dám để người đối diện nghe được giọng của mình. Nàng chỉ muốn tận lực hạ thấp tồn tại của bản thân, tốt nhất là hóa thành khí .


      “Trước đó vài ngày, mẫu hậu phái người dẫn ngươi tiến cung, làm ngươi sợ? Bà có ác ý, chỉ là muốn để ngươi trong cung, có thể thuận tiện chiếu cố ngươi, còn có để trẫm thường xuyên thấy ngươi.” Nét mặt thiếu niên cực kỳ trong sáng, tuy vẫn mặc long bào, nhưng nhìn ra chỉ là đứa .


      Hơi hơi giương mắt lên, Nguyên Sơ Hàn thể nhìn cậu bé nhiều thêm vài lần, đứa này tâm địa thiện lương.


      “Hoàng thương…lo lắng nhiều. Ta…ta ở trong này… rất tốt.” Thở mạnh, Nguyên Sơ Hàn nhìn cậu trả lời.


      Phong Chỉ Tước có vài phần thất vọng, bất quá lại cười rộ lên, “Vậy được rồi. Ngươi cứ dưỡng bệnh ở chỗ hoàng thúc , qua năm nay, Khâm Thiên Giám lựa ngày hoàng đạo. Trẫm, cưới ngươi.”


      Nghe vậy, hai mắt Nguyên Sơ Hàn chế nổi mà trợn trọn. Cưới nàng? Trời ạ!


      Thân thể vừa động, ghế dựa rộng rãi kia chứa nổi nàng, nghiêng người về phía trước, lập tức từ ghế ngã xuống.


      Bên này nàng vừa động, người đối diện cũng ngừng chuyện. Phong Chỉ Tước cả kinh đứng lên, biết nên như thế nào cho phải.


      Phong Ly nhíu mày kiếm, đứng dậy vòng qua, cúi người nâng Nguyên Sơ Hàn quỳ rạp mặt đất, “Nguyên Bảo, ngươi làm sao vậy?”


      Nguyên Sơ Hàn ngửa đầu nhìn Phong Ly, mở to hai mắt nhìn , nàng muốn rời khỏi nơi này.


      “Hoàng thúc, quận chúa lại phát bệnh ư?” Phong Chỉ Tước ngồi xổm xuống, bắt lấy tay trái Nguyên Sơ Hàn.


      Cổ tay trái quấn băng gạc, Nguyên Sơ Hàn theo bản năng rút tay trở về, Phong Ly nhìn lướt qua, sau đó vòng tay ôm lấy nàng nhấc lên, tay trái cũng thoát khỏi tay Phong Chỉ Tước.


      Che xong tay trái, Nguyên Sơ Hàn cúi đầu nằm trước ngực Phong Ly, thở gấp đến lợi hại.


      “Hoàng thượng, bổn vương trước đưa quận chúa về, nàng tới giờ uống thuốc rồi.” Sắc mặt trấn tĩnh, sau đó ôm Nguyên Sơ Hàn rời khỏi thủy tạ.


      Đôi con ngươi Tư Đồ Luật tối đen, “Hoàng thượng, khuê danh của Nguyên quận chủ là Nguyên Bảo sao?” Vừa rồi Phong Ly gọi nàng, Tư Đồ Luật nghe được, cảm thấy cực kỳ thích hợp.


      Phong Chỉ Tước chớp mắt mấy cái, sau đó lắc đầu, “Theo trẫm biết, quận chúa tên là Sơ Hàn.” Đúng vậy, vì sao hoàng thúc lại gọi nàng ấy là Nguyên Bảo? Vô cùng thân thiết như vậy.


      Rời thủy tạ, Nguyên Sơ Hàn rốt cục có thể mở miệng chuyện, cho dù còn thở gấp nhưng nàng chờ kịp, “Phong Ly, vừa rồi tiểu hoàng thượng muốn cưới ta, qua năm nay liền cưới ta. Ngài có biết hay ? Cậu bé mới mấy tuổi, lông còn chưa mọc đủ, cư nhiên muốn cưới ta đấy?” Hai mắt trợn to, bởi vì nàng quá mức kích động, mụn hồng gồ ghề mặt biến thành màu đỏ tím.


      Phong Ly thản nhiên hạ tầm mắt nhìn nàng cái, “Người nào cho phép ngươi gọi thẳng tục danh của bổn vương!” Bước chân ngừng hướng tới thư phòng.


      “Ai nha, này phải trọng điểm! Cậu ta cư nhiên muốn lấy ta, ngài phải giúp ta lấy cậu ta sao? Tại sao ngài còn chưa làm gì, chuyện với ngài thể tin mà!” Nếu chuyện tính toán gì, cũng đừng trách nàng dùng kế sách lớn, trừ phi Phong gia bọn họ ngại cưới người chết.


      Thư phòng gần ngay trước mắt, hộ vệ canh cửa nhìn bọn họ tới, sau đó mở cửa.


      Phong Ly trực tiếp ôm nàng tiến vào trong thư phòng, sau đó ném nàng lên nhuyễn tháp bên cửa sổ.


      Xoay người từ nhuyễn tháp rồi đứng lên, Nguyên Sơ Hàn lấy ra ngân châm tự đâm mình, sau đó nhìn chằm chằm Phong Ly : “Ngài ? Cậu ta mới có mấy tuổi, có thể lấy ta sao?” Cậu bé còn quá .


      Phong Ly ở bên cạnh ngồi xuống, sắc mặt trần tĩnh, “Mai Chấn Nam nóng lòng đoạt lại triều chính từ trong tay bổn vương, thuận lợi suy nghĩ biện pháp ngăn miệng mọi người, hoàng thượng tự mình chấp chính. Lập gia đình, là bước đầu tiên.” Lập gia đình, liền chứng minh cậu bé là người lớn, có thể tự mình chấp chính rồi.


      Nốt hồng gồ ghề mặt rút , lực chú ý của Nguyên Sơ Hàn còn ở mặt, “Vậy cưới người nhà bọn họ , đó là hoàng hậu mà.”


      Phong Ly chuyển tầm mắt nhìn nàng, đôi con ngươi sâu thẳm, “Hoàng hậu, hoàng phi, đều lấy.”


      Thở sâu, “Trái lại sợ tiểu hoàng thượng mệt hả!”


      “Sợ rồi à?” Nàng đột nhiên từ ghế ngã xuống, Phong Ly đoán chừng nàng là bị dọa.


      “Đúng vậy, thực làm ta sợ rồi.” Ngồi chỗ, dáng lưng Nguyên Sơ Hàn thẳng tắp. Bộ dáng bừa bãi biết sợ kia sớm còn, chuyện đến, nàng cảm thấy đau đầu.


      “Chuyện này chỉ là bọn họ đề nghị mà thôi, bổn vương còn chưa đồng ý, đừng sợ.” Nhìn nàng như vậy, hai mắt Phong Ly chớp lóe sáng.


      Quay đầu, trong mắt Nguyên Sơ Hàn có tia bất định, bất quá chạm đến ánh mắt Phong Ly, lại khiến nàng tức an tâm chút.


      “Ta muốn gả cho tiểu hoàng thượng, cũng muốn tiến vào cái hoàng cung kia. Ta nhiệt tình y học, rất muốn trị bệnh cứu người, nếu bị chôn vùi, còn bằng giết ta .” Đây là lần đầu tiên Nguyên Sơ Hàn chuyện đứng đắn với Phong Ly, ý chí trong mắt sắp tràn ra ngoài.


      “Ở đây đợi bổn vương.” Đứng dậy, Phong Ly muốn cất bước.


      Nguyên Sơ Hàn nhanh tay bắt lấy ống tay áo , ngửa đầu nhìn , con người lóng lánh nước, “Phong Ly, ngài chuyện phải giữ lời đấy, thể nuốt lời.”


      Phong Ly hạ ánh mắt nhìn nàng, lần này phản đối chuyện nàng gọi thẳng tục danh .


      Bắt lấy tay nàng, giải cứu ống tay áo của , lại buông tay.


      “Chờ.” Dứt lời, rốt cuộc buông tay nàng rồi xoay người rời khỏi.


      rời , cửa thư phòng cũng đóng lại.


      Nguyên Sơ Hàn ngồi nhuyễn tháp, mắt nhắm lại hít sâu hơi, nàng giả bộ thương cảm cũng giống mà. Chẳng qua, trong thương cảm của nàng cũng bao hàm phần ba chân thành.


      Có điều, triều đình lục đục ngươi lừa ta gạt, quả cực kỳ kinh động. Mỗi mưu kế đều có vô số người chôn cùng, giống như nàng, chỉ là quân cờ.


      Mặc cho người bài bố, thể phản kháng, sống chết của nàng ai quan tâm.


      linhdiep17, noairChris thích bài này.

    3. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      31 Tâm Vương gia đại nhân

      Edit: Skye


      Ngồi trong phòng chờ Phong Ly, cư nhiên chờ hết ngày.

      Nguyên Sơ Hàn buồn ngủ dựa nhuyễn tháp, sắc trời tối dần, nàng liền thấy mệt mỏi.

      Phong Chỉ Tước và Tư Đồ Luật ở lại vương phủ ngày, xem ra là rất rảnh rỗi. Tiểu hoàng thượng tự mình chấp chính, danh nghĩa là hoàng thượng, nhưng lại là người nhàn rỗi.

      Mắt mệt mỏi mở ra được, Nguyên Sơ Hàn chờ đợi cũng thấy phiền, liền nhắm mắt lại, ngủ giấc.

      Mắt vừa nhắm liền ngủ, biết trải qua bao lâu, nghe thấy tiếng mở cửa, nàng mới từ từ tỉnh lại, chỉ là mắt vẫn nhắm.

      Đèn thắp sáng, phòng tối được chiều sáng, gã sai vặt lui ra ngoài, ngay sau đó vạt áo ám sắc quét xuống tiến vào thư phòng.

      Phong Ly tới liền thấy người tựa nhuyễn tháp mắt nhắm lại. Buổi sáng rời , khi đó trong mắt nàng còn lo lắng, cả người khẩn trương, nhưng lúc này, bộ dáng ngủ lại đầy bừa bãi biết sợ, đây mới là bản tính của nàng.

      qua, bước chân giẫm thảm phát ra tiếng động.

      Đến trước nhuyễn tháp dừng lại, Phong Ly hạ mắt nhìn nàng, câu.

      Tuy có chút mơ màng, nhưng nàng vẫn cảm giác có người nhìn mình, mắt hơi hé mở thành đường , tiến vào trong tầm mắt hẹp là khuôn mặt tuấn mỹ gợn sóng của Phong Ly.

      Nhìn nàng vụng trộm liếc nhìn , khóe môi Phong Ly hơi buông lỏng, “Nước miếng chảy ra rồi kìa.”

      Nguyên Sơ Hàn tức mở to mắt, xoay người ngồi thẳng, giơ tay lau khóe miệng và cằm, nhưng cái gì cũng có.

      “Gạt người.” thầm trợn tròn mắt, sau đó nhớ tới chính , “Tiểu hoàng thượng rồi à?”

      “Ừm.” Cho nàng câu đơn , Phong Ly ngồi xuống bên kia nhuyễn tháp, từng cử động đều lộ ra khí chất tao nhã thoát tục.

      “Cậu ta trở lại nữa chứ?” Tốt nhất là đừng gặp, nếu , đối mặt với Phong Chỉ Tước luôn tự cho là chồng nàng kia, nàng thể bình tĩnh nổi.

      “Sợ rồi à?” Nhìn nàng, Phong Ly lạnh nhạt .

      “Hơi chút thôi, dù sao ai ta cũng muốn gặp.” Ánh nến sâu xa, khuôn mặt trắng nõn như ngà voi của nàng có bao nhiêu bất đắc dĩ.

      “Ai cũng muốn gặp?” Tựa như hiểu , câu ‘ai cũng muốn gặp’ này của nàng bao gồm cả người nào.

      Đưa mắt nhìn về phía , Nguyên Sơ Hàn từ từ , “Người trong hoàng cung nha! Còn có, cho dù thế nào ta vẫn là quân cờ mà thôi.” Khi câu sau cùng, Nguyên Sơ Hàn cố ý nghiêng người mở to hai mắt, lời này nàng rất ràng tới ai.

      Mày kiếm dưới tóc mai khẽ nhếch, Phong Ly nhìn nàng, bỗng dưng vươn tay, nâng cằm nàng.

      Nguyên Sơ Hàn nhíu mày, người lui về phía sau muốn tránh, cư nhiên lại thể tránh, ngược lại cằm nàng bị nắm chặt phát đau.

      “Ở trong vương phủ này, ai xem ngươi như quân cờ.” Hơi dùng lực nắm cằm nàng, Nguyên Sơ Hàn thể khống chế nghiêng người lên phía trước, nếu cùng đối kháng, cằm của nàng phải trật khớp.

      “Vậy ngài bắt ta là có ý gì?” Hơn nửa người đều nghiêng tới trước, Nguyên Sơ Hàn theo dõi ánh mắt , trong khoảnh khắc tim đập loạn. Sắc đẹp quả thực hại người, dù là nam nhân hay nữ nhân, hễ là cái đẹp, đều bị mê hoặc.

      “Ngày mai mang ngươi xuất phủ.” trả lời vấn đề của nàng, Phong Ly nhàn nhạt , có cảm tình đặc biệt. Đôi mắt sâu thẳm tựa hàn đàm lướt xuống, sau cùng dừng lại cằm nàng.

      Ngón cái khẽ động, vuốt ve cằm trơn nhẵn của nàng, Nguyên Sơ Hàn tự chủ nuốt nước miếng.

      hiểu nổi ý tứ của Phong Ly, khẳng định là hiểu làm như vậy là hợp quy củ.

      Cân nhắc, Nguyên Sơ Hàn vừa thăm dò vừa cứu vớt cằm của mình, giãy dụa cũng thoát được, lại thầm dùng lực vùng vẫy.

      Thời khắc đó Phong Ly liền buông tay, Nguyên Sơ Hàn dùng lực quá mức, người mạnh mẽ ngửa ra sau. Nửa đường quơ quơ, nàng muốn khống chế người mình, nhưng khống chế được, vừa vặn nằm ngã nhuyễn tháp.

      Nhìn hình dáng ngu ngốc của nàng, khóe môi Phong Ly khẽ nhếch. Sau đó đứng lên, ung dung ra phía sau thư án.

      Từ từ chống đỡ người ngồi dậy, Nguyên Sơ Hàn vừa vỗ về cằm bị sờ mó của mình vừa nhìn Phong Ly, nàng vẫn hiểu, tới cùng muốn làm gì.

      Lòng người khó dò, huống chi tâm của Nhiếp chính vương tuyệt đối sâu như biển, dò tới đáy.

      án thư bày xấp sổ con, viền sổ con đủ các loại màu sắc, đại biểu cho mỗi bộ phận triều.

      Phong Ly xử lý triều , cũng quản Nguyên Sơ Hàn, tựa như nàng căn bản có ở đây.

      Ngôi nhuyễn tháp, Nguyên Sơ Hàn có hơi chút bồn chồn, nàng biết mình thông mình. Nhưng có vẻ như thông minh và tâm cơ là hai chuyện khác nhau, ít nhất là nàng hiểu nổi đầu óc của người thế giới này, Phong Ly là người xếp thứ nhất trong số đó.

      Trong mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm Phong Ly, thư phòng im ắng, chỉ có tiếng động ngẫu nhiên phát ra khi viết chữ.

      Mắt hơi nheo lại, đại não Nguyên Sơ Hàn loại bỏ tất cả chuyện tình, nhìn Phong Ly bắt đầu làm việc, nhớ lại chuyện vừa rồi nắm cằm nàng, rồi quay sang nhìn bộ dáng của mình.

      Bỗng dưng cảm thấy khí có chút kỳ quái, có thể là ảnh hưởng từ suy nghĩ của mình, dù sao cũng thích hợp để tiếp tục đợi ở chỗ này.

      Nguyên Sơ Hàn lặng lẽ đứng lên, từng bước về hướng cửa phòng, thảm mềm mại, dẫm lên phát ra tiếng động.

      Phong Ly vẫn cúi đầu làm việc như cũ, dường như phát ra nàng di chuyển về hướng cửa.

      Từng bước , ngay khi tiếp cận cửa, người cúi đầu bỗng nhiên chuyện, “Đem bảy đồng tiền ngày đó dựng lại lần nữa .”

      “A?” Dừng chân, Nguyên Sơ Hàn nhìn chằm chằm Phong Ly, bên kia, cũng ngẩng đầu nhìn qua.

      “Dựng lại lần, sau đó ngươi mới có thể .” Lạnh nhạt xong, kỳ càng giống như hạ lệnh cho Nguyên Sơ Hàn.

      Nhìn lại cúi đầu làm việc, Nguyên Sơ Hàn bĩu môi, sau đó quay đầu nhìn về phía sau nhuyễn tháp. Cái bàn chuyển ra từ trong phòng Tề Dương vẫn đặt ở chỗ đó, bên cạnh có cái hộp có nắp, bên trong đều là tiền xu.

      hạ lệnh cho nàng, nàng cũng thể nghe theo, thầm hừ hừ rồi lại trở về.

      Ngồi xuống nhuyễn tháp, tay đặt lên tay vịn nhuyễn tháp, tay lấy tiền xu bắt đầu dựng.

      Xem ra Phong Ly nghiện khiêu chiến nàng rồi. Có điều thất vọng thôi, bởi vì đề khó của nàng vĩnh viễn bao giờ hết, cho dù ngừng khiêu chiến, nàng cũng có vô số đề khó đưa ngừng.

      Bảy đồng tiền, vững vàng đứng nơi đó, như được dán bằng hồ, cực kỳ kiên cường.

      Quay đầu nhìn thoáng qua người sau án thư, Nguyên Sơ Hàn lén lút mở cái hộp bên kia bàn, rất nhiều tiền xu, đủ cho nàng dùng.

      Lần này, nàng dùng tiền xu xếp kiến trúc có độ khó cao, là cái đầu chó .

      Trừ số màu sắc của tiền xu cách nào thay đổi, nàng xếp đầu chó ngược lại có hình tượng, hơn nữa lưỡi chó còn lè ra.

      Hoàn thành, Nguyên Sơ Hàn cười thầm tiếng, đứng lên hướng cửa.

      Lần này nàng di chuyển đến cạnh cửa, Phong Ly cũng gọi nàng lại, xem ra là để cho nàng rồi.

      Ngay sau đó nàng liền xoay người đẩy cửa phòng nhảy ra ngoài, chạy nhanh như làn khói.

      Trong thư phòng, Phong Ly từ từ ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại vài giây trước cửa thư phòng được mở ra, sau đó chuyển hướng đến bàn gần cửa sổ.

      Ngay sau đó, đứng dậy qua, bảy đồng tiền vẫn đứng lên cùng chỗ, còn có đầu chó được bày ra bàn.

      khỏi lắc đầu, biết nàng ở chỗ này mân mê thời gian dài như vậy, hẳn phải là chuyện tốt gì.
      quỳnhpinky, Phương Lăngnoair thích bài này.

    4. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      32 Đóng cửa sổ

      Edit: Skye

      Phong Ly mang nàng xuất phủ, quả thực lời giữ lời.

      Đại khái gần đến trưa, hộ vệ Phong Ly tới, mới từ trong cung trở về.

      “Văn Thuật theo ta, Hương Phụ ở lại, ta và Văn Thuật có việc khác cần hoàn thành.” Thay váy áo màu trắng, toàn thân Nguyên Sơ Hàn khoan khoái nhàng.

      Hương Phụ gật đầu, hai ngày nay nàng từ miệng Văn Thuật nghe được ít chuyện tình, biết lão gia an bài người ở đế đô, đoán chừng Nguyên Sơ Hàn muốn gặp mặt bọn họ.

      Văn Thuật thở dài nhõm, cuối cùng cũng có thể ra khỏi vương phủ rồi, ở trong đây chẳng khác nào ngồi tù.

      “Đừng tự mãn quá sớm, Phong Ly cùng chúng ta. thể trực tiếp gặp bọn họ, có điều ít nhất cũng nên qua mấy hiệu thuốc kia, muốn người ở bên trong thấy ta.” Ít nhất cũng để bọn họ biết, nàng tại sống tệ, cần vội.

      Văn Thuật gật đầu, điểm này hiểu .

      Chuẩn bị xong xuôi, Nguyên Sơ Hàn cùng Văn Thuật ra ngoài tiểu viện, theo hộ vệ của Phong Ly hướng về phía cửa sau vương phủ.

      “Hôm nay chúng cửa sau à.” Tự cho mình hiểu , Nguyên Sơ Hàn xem ra cực kỳ vui vẻ.

      Hộ vệ ở phía trước dẫn đường lập tức lên tiếng, “Bộ dáng của quận chúa tại thích hợp bị người khác thấy.” Nàng khỏe mạnh như vậy từ cửa lớn vương phủ ra ngoài, bị nhìn thấy nhất định đưa tới ngờ vực vô căn cứ.

      “Ừ, ta biết.” Gật gật đầu, nàng tự nhiên hiểu được.

      tới cửa sau vương phủ, Nguyên Sơ Hàn bước nhanh tiêu sái ra ngoài, Văn Thuật theo sau.

      Bên ngoài cửa sau là con ngõ , sâu thẳm yên tĩnh, đây là cấm địa, ai được phép đến nơi đây.

      Lúc này, chiếc xe vô cùng bình thường đậu ở ngay kia, hộ vệ trước sau xe ngựa đều thay quần áo bình thường, vừa thấy khó nhận ra đây là nhân mã của phủ Nhiếp chính vương.

      Giẫm lên ghế ngựa, Nguyên Sơ Hàn tiến vào xe ngựa, Văn Thuật thông minh nhảy lên càng xe bên kia, dù sao cũng muốn dùng hai chân để đuổi theo xe ngựa.

      Phong Ly ngồi đợi trong xe, toàn thân trường bào ám sắc, chỉ là chất vải quá hoa lệ, ngược lại rất bình dân.

      Nhưng, cho dù quần áo bình dân mặc người , cũng che giấu được áp khí người . Nguyên Sơ Hàn vẫn cảm thấy làm điều thừa, thấy thế nào cũng giống thường dân, cho dù mặc như ăn mày cũng chẳng giống ăn mày.

      “Đa tạ Vương gia trong lúc cấp bách vẫn rút thời gian dẫn tiểu nữ ta dạo, ta ở trong này cám ơn Vương gia đại nhân trước.”

      Đôi mắt gợn sóng nhìn nàng, Phong Ly tự nhiên mở miệng: “ thành ý, lặp lại lần nữa.”

      “Hả? Đây giống phong cách của Vương gia đại nhân chút nào!” Nguyên Sơ Hàn càng đoán càng nghĩ ra, bản thân nàng cũng mơ hồ.

      “Vậy ít điều vô dụng .”

      Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn ra tức giận hay vui vẻ từ mặt .

      “Khó mà làm được, cho ta , ta buồn chết mất. bằng vương gia đại nhân chút, chúng ta đến chỗ nào?” Xe ngựa chạy, có điều Nguyên Sơ Hàn cũng biết đây là muốn đâu

      “Mãn Nguyệt lâu.” Phong Ly nhìn nàng, ra câu trả lời, sau đó nhắm mắt lại, hiển nhiên muốn nghe nàng lải nhải.

      “Mãn Nguyệt lâu? Đó là nơi nào?” Nghe qua như là kỹ viện a!

      “Tửu lâu,” Dường như biết trong đầu nàng đoán vớ vẩn, Phong Ly phun ra hai chữ.

      “A…” Hiểu rồi, Nguyên Sơ Hàn gật đầu, ra là tửu lâu.

      Nhưng tửu lâu làm gì? Chẳng lẽ muốn mời nàng ăn đại tiệc?

      Nhưng nàng muốn ăn đại tiệc, nàng chỉ muốn dạo đường, tốt nhất là có thể vài vòng trước mấy hiệu thuốc kia.

      Lại liếc mắt nhìn Phong Ly, vẫn nhắm mắt, hiển nhiên muốn quan tâm tới nàng!

      Nguyên Sơ Hàn thầm hừ hừ, quan tâm quan tâm, lát nữa ta có biện pháp.

      Tiếng nhốn nháo tiến vào lỗ tai, cho thấy xe ngựa chạy đường lớn.

      Nguyên Sơ Hàn cực kỳ muốn nhìn chút bên ngoài, từ khi tới đế đô, nàng chưa bao giờ thấy qua phong cảnh bên đường.

      Nhìn lướt qua Phong Ly, vẫn nhắm mắt. Tay nàng đẩy cửa sổ, cảnh tượng bên ngoài lập tức tiến vào giữa tầm mắt.

      Người nhiều, cũng biết nơi này có phải là phố chính mà lại náo nhiệt như vậy, là địa phương tốt, hổ là nơi dưới chân thiên tử.

      Bộ dáng người tới lui đường xem ra rất vui vẻ, dân chúng bình thường, nam nữ già trẻ đều có. Hơn nữa phần lớn mọi người ăn mặc đều rất tốt, nhìn qua vừa thấy là cuộc sống tương đối tốt.

      Cửa hiệu san sát nhau, vô cùng phồn vinh.

      Càng xem càng cảm thấy đế độ này quả là nơi tốt, phồn hoa so với Sầm Châu phải ít.

      lúc lâu, xe ngựa chậm dần rồi dừng lại, bên kia Phong Ly cũng mở mắt, “Đến rồi.”

      nhanh a!” Đóng cửa sổ ‘bộp’ tiếng, Nguyên Sơ Hàn trước bước đứng dậy ra xe ngựa, có thể thấy nàng quả thực rất vội.

      Ra ngoài xe ngựa, phố dài vừa mắt thấy tận cùng, mà phía bên phải là tòa tửu lâu cao ba tầng. Bảng hiệu chữ vàng treo cửa lớn ‘Mãn Nguyệt lâu’.

      Văn Thuật vòng qua đưa tay đỡ Nguyên Sơ Hàn xuống xe, bên nháy mắt ý bảo vừa rồi ngang qua gian hiệu thuộc.

      Nguyên Sơ Hàn gật đầu rất , lát nữa sau.

      Phong Ly sau đó xuống xe ngựa, tay đặt sau lưng, toàn thân là quần áo bình thường, lúc này vừa nhìn rất dễ phát ra, phải người bình thường.

      nhìn Nguyên Sơ Hàn, cất bước vào đại môn tửu lâu.

      Nguyên Sơ Hàn lập tức bắt kịp, Văn Thuật và mấy hộ vệ khác theo phía sau.

      Lầu có thực khách, thế nhưng Phong Ly lại trực tiếp theo cầu thang lên lầu , xem ra thích dùng cơm ở nơi đông người.

      Nguyên Sơ Hàn bắt kịp, bên ngắm nhìn bốn phía, có lẽ Phong Ly thường tới nơi này.

      Tại lầu hai có nhã gian được đặt trước, hộ vệ và Văn Thuật đứng bên, Văn Thuật rất muốn ngồi xuống nhưng vừa nhìn lên Phong Ly, liền tự chủ được mà căng thẳng thần kinh.

      Hương Phụ đều vị Nhiếp chính vương này rất dọa người, hôm nay chính mắt nhìn thấy, quả quá dọa người rồi.

      Nguyên Sơ Hàn ngồi xuống cạnh cửa sổ, vừa ngắm đường phố dưới lầu, vừa thở dài: “Phong Ly, hôm nay chúng ta an vị ở chỗ này sưu tầm dân ca hả?”

      Nàng gọi thẳng tục danh Phong Ly, mấy hộ vệ cùng Văn Thuật đồng thời nhìn về phía nàng, lá gan này khỏi quá lớn!

      Phong Ly thản nhiên nhìn nàng cái, “Ngươi muốn chạy như điên đường.”

      “Cái gì mà chạy như điên chứ? Nếu có thể bộ chút, vậy quá tốt rồi.” Nhìn cái, bộ mặt như mặt tú lơ khơ vạn năm đổi kia dọa được nàng đâu.

      Phong Ly , nhưng hiển nhiên là đáp ứng.

      Hiểu rằng chấp nhận, Nguyên Sơ Hàn bĩu môi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cứ như vậy nhìn cũng tốt.

      Khẩn trương trong lòng Văn Thuật bớt chút, có điều vẫn cảm thấy quá thần kỳ, Nguyên Sơ Hàn gọi thẳng đại danh của Nhiếp chính vương, ngài ấy cư nhiên tức giận, thần kỳ mà.

      Hộ vệ bên cạnh cũng nghĩ thế, quả nhiên cực kỳ thần kỳ.

      “Ai nha, mỹ nam.” Nguyên Sơ Hàn ngắm cảnh ngoài cửa sổ bỗng ngạc nhiên hô tiếng, đối diện nàng, tầm mắt Phong Ly liền chuyển hướng dưới lầu.

      đường, nam tử bộ dáng thư sinh đoan trang. Bộ dạng trong sáng, tay bưng xấp thư, khó khăn tiến lên tránh né người đường qua lại.

      Nguyệt Sơ Hàn tuyệt đối chỉ thưởng thức, người thời đại này có bộ dạng xinh xắn hề thiếu, nhưng nàng chưa từng thấy qua loại này. Hơn nữa, thư sinh này rất có khí chất, có phong độ của người trí thức, đây gọi là bụng có tinh hoa của thi thư.

      Phong Ly thản nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn bộ dáng Nguyên Sơ Hàn nhìn chằm chằm dưới lầu chớp mắt, mở miệng hờ hững , “Đóng cửa sổ!”

    5. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      33 Cứu người

      Edit: Skye

      Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn về phía , trong chốc lát sửng sốt, đóng cửa sổ làm gì? Nàng khen ai đẹp là vừa ý sao?

      Phong Ly vẫn nét mặt đạm mạc như cũ, nhìn lướt qua hộ vệ đứng cánh đó xa, hộ vệ tuân lệnh, lập tức qua, đóng cửa sổ bên người Nguyên Sơ Hàn.

      Nhưng vào lúc nào, cửa nhã gian bị gõ vang, hộ vệ mở cửa, bên ngoài tiểu nhị mang tới thức ăn.

      Hai tiểu nhị nâng mâm, chén đĩa tinh xảo được úp lồng bạc, biết bên trong là thứ gì.

      Từng đồ ăn được mang lên, tiểu nhị lưu loát nhấc từng lồng bạc, mùi đồ ăn bốn phía, xem trong mắt khỏi khiến người muốn nếm thử.

      Lực chú ý của Nguyên Sơ Hàn thế nhưng lại tập trung đồ ăn, ngược lại nàng vẫn nhìn chằm chằm Phong Ly, nàng tâm của là vực sâu, đoán ra mà.

      Đưa mắt, Văn Thuật ở phía sau đưa tới đũa ngọc, Nguyên Sơ Hàn bỗng dưng mở miệng : “Tuy bộ dáng mỹ nam kia tệ lắm, nhưng trong số người ta gặp, Vương gia đại nhân là có bộ dáng tốt nhất. Cho dù là ngũ quan hay khí chất, thiên hạ này tuyệt đối có hai.” Khen ngợi như vậy liệu có bỏ cái mặt lạnh kia ? Nguyên Sơ Hàn muốn thử xem phán đoán của mình có chính xác hay .

      Nhưng mà, lời này nàng lại tràn đầy khiêu khích, đến cả Văn Thuật còn nghe ra thích hợp, huống chi là người bị ‘khiêu khích’ kia.

      Mấy hộ vệ cố gắng giữ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghe thấy Nguyên Sơ Hàn vậy vẫn khỏi nhìn Phong Ly bên cạnh, đều cảm thấy Phong Ly thay đổi sắc mặt.

      Có điều, ngay cả ánh mắt Phong Ly cũng chưa nâng, lập tức bốc nắm gạo nếp bắn ra, chuẩn xác đánh vào ót Nguyên Sơ Hàn.

      “A!” Nguyên Sơ Hàn bị đánh giơ tay che ót. Đây là lần thứ hai đánh nàng, lần trước là tiền xu, lần này là nắm gạo nếp, bên cạnh có cái gì liền dùng cái đấy. Nếu lần tới trong tay có dao găm, có phải lấy dao giết nàng hay ?

      Văn Thuật mở to mắt, trái tim lại treo lên, nhìn chằm chằm Phong Ly, vị vương gia đại nhân này có phải bốc lửa giận rồi hay .

      “Nếu vương gia đại nhân thích khích lệ, ta đây về sau nữa.” Nhìn như vậy, Nguyên Sơ Hàn liền cảm thấy phải tức giận. Chẳng qua, đánh nàng là có ý gì? hiểu nổi.

      Phong Ly để ý tới, tay cầm đũa ngọc gắp tại đĩa rau, xem ra gắp hết tất cả các món ăn bàn cho vào bát, khi Nguyên Sơ Hàn chuyện, gắp đống rồi.

      Thấy để ý tới mình, Nguyên Sơ Hàn cắn đũa đánh giá đồ ăn bàn, lại tính toán ăn món nào trước.

      Bỗng dưng, bát chất đầy đồ ăn từ phía đối diện đưa qua, đặt trước mặt nàng.

      Nguyên Sơ Hàn liếc qua, trong mắt nghi hoặc, tới cùng là có ý gì?

      “Ăn.” Thản nhiên nhìn lướt qua nàng, Phong Ly chữ đơn giản, nghe qua như mệnh lệnh.

      Nguyên Sơ Hàn nhíu mày, nhìn đồ ăn chất đầy trong bát, sau đó nhìn chằm chằm Phong Ly, xem ra, đồ ăn bàn này chỉ dành cho nàng.

      Các món ăn rất ngon, Nguyên Sơ Hàn vừa ăn vừa khen, đầu bếp Mãn Nguyệt lâu tuyệt đối có thể sánh với đầu bếp trong hoàng cung, khác mấy với ngự yến tiểu hoàng thượng đưa lần đó.

      Phong Ly ngồi đối diện cũng nhúc nhích, tầm mắt chuyên chú chỗ, sắc mặt gợn sóng, ai biết nghĩ gì.

      Chỉ là lát sau, cửa nhã gian lại bị gõ vang, sau đó tiểu nhị tới, nâng mâm là chén mì.

      Trực tiếp đặt trước mặt Nguyên Sơ Hàn, có thể biết đây là bát mì cho nàng.

      Bề ngoài nhìn cũng khá, cũng biết là nước canh gì, hương rất thơm.

      Liếc mắt nhìn Phong Ly, Nguyên Sơ Hàn bắt đầu ăn mỳ, là ăn ngon.

      Ăn đến hai má phình lớn, Nguyên Sơ Hàn vẫn quên ngẩng đầu nhìn người đối diện, cũng ngờ Phong Ly chẳng biết từ lúc nào nhìn chằm chằm nàng, khiến người ta thể xem .

      Nguyên Sơ Hàn thiếu chút nữa bị sặc, nuốt xuống, nhìn Phong Ly đối diện, xác định , “Ngài cũng muốn ăn à?” Nàng ăn hết nửa bát rồi mà.

      “Ăn của ngươi , ăn sạch .” Phong Ly khẽ nhếch mày, có lẽ nghĩ tới nàng còn có thể ‘đại lượng’ như vậy.

      Nguyên Sơ Hàn nhịn được bĩu môi, thu hồi tầm mắt tiếp tục ăn, hai má vẫn phình to. Phong Ly chớp mắt nhìn nàng ăn toàn tâm toàn ý, như chú heo !

      Bỗng dưng ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, cho dù có cửa sổ ngăn cách nhưng vẫn có thể nghe ràng.

      Nguyên Sơ Hàn ngừng ăn, sau đó nghĩ muốn mở cửa sổ xem náo nhiệt.

      Bàn tay đưa đến song cửa sổ, mới nhớ tới người đối diện, quay đầu nhìn qua, Phong Ly vẫn nhìn nàng. căn bản cần gì, ánh mắt kia như truyền đạt toàn bộ, được mở cửa sổ.

      “Hình như là cãi nhau, để ta coi .” Hơi nịnh nọt, Nguyên Sơ Hàn muốn nhìn chút.

      Phong Ly vẫn , đáp án rất ràng là được.

      “Ngài để ta nhìn mà, bộ dáng vương gia đại nhân tốt, lòng dạ khẳng định cũng cực kỳ rộng lớn. Để ta xem chút nhé?” Nàng vi phạm lương tâm bắt đầu nịnh nọt, nếu phải vì tình thế bất đắc dĩ, nàng khẳng định đâm châm, khiến nằm mặt đất như lợn chết.

      Có lẽ Nguyên Sơ Hàn nịnh hót có tác dụng, Phong Ly nhìn nàng vài giây rồi rời tầm mắt.

      Nguyên Sơ Hàn lập tức vươn tay đẩy cửa sổ, đứng dậy ghé bên cửa sổ từ lầu nhìn xuống dưới.

      đường, người qua lại đứng thành vòng, vây quanh hai người cãi nhau.

      cãi nhau là hai người bán hàng rong, người trẻ tuổi và cụ già.

      Xe đẩy của cụ già bị đổ, cây đậu xe rơi đầy đất. Xe đẩy của người trẻ tuổi ở trước xe đẩy của người già kia, xe là cá sống, bốn thùng gỗ lớn rắn chắc được buộc xe.

      Người trẻ tuổi giậm chân mắng chửi người, vô cùng khó nghe. Cụ già bị chọc giận, thân thể run rẩy sắp đứng nổi.

      Bên cạnh có người khuyên can, người trẻ tuổi đừng quá phận, ỷ vào trẻ tuổi mà ức hiếp người.

      Vừa có người lung tung, người trẻ tuổi mắng càng hăng say, xắn tay áo làm tư thế muốn đánh nhau.

      Nguyên Sơ Hàn nhíu mày, nàng ghét nhất loại người bắt nạt kẻ yếu.

      đáng đánh đòn, khinh người quá đáng.” Ghé bên cửa sổ, nửa người Nguyên Sơ Hàn cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.

      Phong Ly nhìn nàng, sau đó nhìn về phía hộ vệ. Hộ vệ tuân lệnh, ra ngoài nhã gian.

      Nhưng đúng lúc này, lão nhân kia chợt ngã xuống đất, mọi người xem náo nhiệt ngạc nhiên hoảng sợ kêu lên.

      “Ai nha, cụ già kia bị tức ngất lịm rồi.” Nguyên Sơ Hàn rời khỏi cửa sổ, nhìn về phía Phong Ly, “Ta muốn xuống lầu.”

      Phong Ly nhìn nàng, tất cả nét mặt của nàng đều tiến vào trong mắt , nàng muốn cứu cụ già kia.

      .” Hai chữ thản nhiên, Phong Ly đồng ý.

      Nguyên Sơ Hàn lập tức chạy , Văn Thuật theo sát phía sau. Còn mấy hộ vệ cũng theo, trong chớp mắt chỉ còn lại người Phong Ly.

      đứng dậy, đẩy cửa sổ bên người, nhìn về phía dưới lầu.

      Nguyên Sơ Hàn chạy nhanh ra tửu lâu, nhằm về phía đám người.

      Hộ vệ mở đường, nàng dễ dàng xông vào.

      Cụ già nằm mặt đất vẫn nhúc nhích, bên cạnh có người ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, có người thăm dò mạch đập.

      có mạch đập, ông ta chết rồi.” Người dò mạch đập bỗng nhiên tuyên bố.

      Người xem vây quanh kinh ngạc hô lớn, có mấy người vây quanh người trẻ tuổi muốn chạy trốn nọ.

      “Tránh ra.” Nguyên Sơ Hàn qua, đẩy mấy người kia, bắt lấy tay ông cụ thăm dò mạch đập.

      Người vừa rồi xét mạch ông cụ nhìn chằm chằm Nguyên Sơ Hàn, bên lắc đầu, “ cứu được nữa đâu.” Hô hấp, mạch đập, đều có.

      Nguyên Sơ Hàn quét mắt nhìn , sau đó từ trong ngực lấy ra bao cuốn, Văn Thuật đưa tay tiếp nhận rồi nhanh chóng mở ra.

      Tay cầm ba cây châm bạc, qua lớp quần áo thần tốc đánh vào huyệt, cây châm sau cùng đâm tại nhân trung của ông cụ, trong chớp mắt ông cụ có hô hấp.

      Người vây quanh lại kinh ngạc hô to, người xét mạch đập vừa rồi cũng rất đỗi kinh ngạc.

      “Ông ấy chỉ là chết giả, lấy ngân châm đánh vào ba huyệt là Thái dương, Thiểu dương và Dương minh, là có thể cứu sống.” Hạ châm, Nguyên Sơ Hàn vừa .

      Đám người vây xem bỗng nhiên hiểu ra bắt đầu cúi đầu ghé tai nhau thầm, tửu lâu, tầm mắt thủy chung nhìn chăm chú vào nàng.

      Nàng nàng nhiệt tình mến y học, nghĩ muốn trị bệnh cứu người, là . Đối mặt với việc này, nàng nhiệt tình có khác.
      linhdiep17, thienbinh2388, quỳnhpinky3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :