Chương 3 Giả bệnh Edit: Skye Phương thức Trịnh vương bảo hộ Nguyên Sơ Hàn chính là muốn nàng giả bệnh, bởi vì thân thể này trước kia quả ít bệnh, thậm chí thái y trong cung đều mời tới kiểm tra. tại thân thể Nguyên Sơ Hàn khỏe mạnh, cho nên cũng chỉ có thể hóa trang. Chuyện giả bộ bị bệnh đối với Nguyên Sơ Hàn là chuyện đơn giản, bởi vì nàng có ngân châm. Đâm thân, đảm bảo thái y tới thỉnh mạch đều tra ra thân thể khỏe mạnh của nàng tại, mà còn khiến bọn họ mơ hồ, bệnh của nàng chính là bệnh nan y. Như vậy Trịnh vương càng yên tâm, có thể kéo dài được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Dù sao tuổi hoàng đế còn ít, lập gia đình còn cần vài năm, đến lúc đó lão tự có biện pháp, quyết định thể đưa nữ nhi duy nhất của mình tiến vào nơi ăn thịt người kia. “Nếu người đế đô tới, nhất định tới sớm, xem ra mấy ngày nay con thể ra ngoài. Nếu người bệnh núi Phật Sơn tìm con, có thể gặp. Như vậy , con an bài Văn Thuật đến đó, miễn cho bọn họ tưởng tiểu thần tiên con chạy trốn.” Cùng Trịnh vương dùng bữa, Nguyên Sơ Hàn bàn bạc kế hoạch. Nàng chuyện từng chữ ràng, giọng điệu khác biệt, dễ nghe vô cùng. Trịnh vương ngồi đối diện, bên chan nước canh cho nàng, bên gật đầu, “Con đúng, cư xử phải có thành tín.” Mượn cơ hội dạy bảo nữ nhi nhà mình. Nguyên Sơ Hàn cười, lão nhân này khi có cơ hội dạy bảo nàng, dùng những kinh nghiệm lão từng trải chỉ dạy cho nàng. “Nếu có người tới, con giả bộ bệnh là xong xuôi ạ?” Nhìn ông lão, lão nhân này xem ra cực kỳ giản dị, kỳ cũng là người rất mưu mô. Chỉ là làm Vương gia nhàn tản, sống ở nơi cách xa đế đô này, lại vẫn khiêm tốn như vậy, quả có chút khó hiểu. Nguyên nhân cụ thể còn chưa biết, nhưng lão luôn có đạo lý, dù sao sống nhiều năm như vậy, lão nếm qua muối còn nhiều hơn nàng ăn cơm. “Giả bộ, tất nhiên phải giả bộ. Nguyên Bảo của ta đơn thuần như vậy, tuyệt đối thể vào cung.” tới cái này, Trịnh vương than , tiếng than kia bao hàm rất nhiều ý, dường như là lão liều mạng cũng bảo vệ nàng. Nguyên Sơ Hàn cười híp mắt, hai con mắt cong cong hình trăng khuyết, lão nhân này đều nàng đơn thuần, trong mắt lão, nàng đơn thuần giống như tờ giấy trắng. “Yên tâm lão đầu, con giả bộ khẳng định cực kỳ giống , bất luận kẻ nào đều nhìn ra.” Cái này nàng hoàn toàn tự tin. Trịnh vương cực kỳ vừa lòng, ông tin tưởng, Nguyên Bảo của ông trưởng thành! “Nhưng , nếu bọn họ hết hy vọng liền tính toán, dù con có sống dở chết dở cũng dẫn cho bằng được sao?” Khẽ nhíu mày, Nguyên Sơ Hàn nhìn ra được, người trong cung tựa hồ cũng coi trọng lão nhân này. Mặc dù biết vì cái gì, ràng bộ dáng ông chỉ như bộ dáng ông lão nhà bên. Nếu rất để ý đến lão nhân này, bọn họ ắt bắt lấy nàng rời. Mặc kệ là người sống, hay người chết. Trịnh vương buông đũa, sắc mặt hơi trầm trọng, nguyên do trong đó ông biết. Thấy Nguyên Sơ Hàn nhìn chằm chằm mình, bảo bối ông nuôi 15 năm, ông quyết định thể để nàng bị thương tổn. “Được rồi, người đừng lo. Cho dù có dẫn con cũng sao, con nghĩ biện pháp làm bọn họ chán con. Cưới con khiến bọn họ đen đủi, khiến bọn họ nếm đủ khẩu vị.” Nguyên Sơ Hàn tin tưởng, nhìn sắc mặt Trịnh vương trầm trọng, trong lòng nàng ấm áp. Có người quan tâm, tốt. “Đứa bé lanh lợi.” Giơ tay qua bàn ăn, sờ đầu Nguyên Sơ Hàn đầy quý mến. Nguyên Sơ Hàn cười híp mắt, mắt đẹp cong như trăng khuyết, đẹp thể tả. Sau khi cùng Trịnh vương ăn xong cơm chiều, Nguyên Sơ Hàn đứng dậy về tiểu viện của mình. Đây là Phù Dung các, khuê phòng của nàng. Cả khu vườn thanh u lịch tao nhã, con đường rải đá vụn hướng về phòng, hai bên cạnh là hoa cỏ. mỹ nhân yểu điệu dáng vẻ thướt tha mềm mại bừng tỉnh bóng đêm. vào phòng, Hương Phụ ghé bàn ngủ gật liền giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu thấy Nguyên Sơ Hàn trở lại, lau mắt, “Tiểu thư, ngày mai chúng ta vẫn núi Dược Phật sao?” “Ngày mai , ở lại thêm mấy ngày tới. Gọi Văn Thuật qua , vừa lúc để rèn luyện.” Cởi áo, dáng người nàng cao gầy, tóc dài như thác nước che phía sau lưng, hơi thở nữ tính. “A,… nhưng tại sao ạ?” Hương Phụ tới, tròn mắt buồn ngủ. “Đương nhiên còn có chuyện lớn hơn phải làm nha! Nhanh ngủ , coi mắt ngươi mở ra được nữa rồi.” Cởi áo ngoài khoác lên bình phong, Nguyên Sơ Hàn xoay người, nhìn mắt Hương Phụ đóng chặt, giơ tay chọc chọc vào chán nàng, bảo nàng nhanh chóng ngủ. “Vậy tiểu thư người cũng mau ngủ , từ sáng nay trở về người cũng chưa được nghỉ ngơi.” Hương Phụ gật đầu mệt nhọc. Xoay người ra ngoài, vừa vừa ngáp. Vòng qua bình phong là giường lớn khắc hoa. Giường tốt, chăn cũng tốt nhất, sinh hoạt thường ngày đều an nhàn sung sướng. Xoay người đặt mông ngồi giường, Nguyên Sơ Hàn thở dài, Trịnh vương tận lực bảo hộ nàng. Chỉ có điều, thoạt nhìn dường như bảo hộ nàng quá chặt, người trong hoàng cung muốn gì đó ở Trịnh vương, nếu , bọn họ cũng nhìn chằm chằm vào ông. Qua sinh nhật của tiểu hoàng thượng, có thể nàng tiếp tục tiến cung, ý của Trịnh vương là nếu đưa nàng vào, quay trở lại rất khó. Hoặc họ coi nàng như con tin, bức bách Trịnh vương thỏa hiệp? Dù sao hết thảy đều có khả năng, nhưng nàng phải là người mặc cho người khác sắp xếp, sinh mệnh dễ có, nàng cực kỳ quý trọng! Vươn tay, hai ngón tay mò mẫn xương quai xanh người. Ở trong mắt người khác, đây đều là da thịt, nhưng trong mắt nàng, chỗ này chính là cuộc sống cũng là điểm chết. Giả bộ bệnh làm khó được nàng. Nếu muốn giả bộ, liền giả lần để đạt được mục đích cuối cùng. Dù bất luận kẻ nào cũng thể nhìn ra sơ hở, muốn kẻ nào có thể giết được nàng, dễ như trở bàn tay! Môi đỏ mọng cong lên, Nguyên Sơ Hàn tự tin. Trịnh vương suy nghĩ biện pháp, nàng cũng quyết định thể ngồi chờ. Đời này sinh mệnh vốn là cái ngoài ý muốn, nhưng lại là trời ban ân, nàng tuyệt đối thể lãng phí ông trời ban ân, đời này, nàng sống đến trăm tuổi là có thể. Hôm sau, Văn Thuật bị phái núi Phật Sơn, nơi đó tại được cho là địa bàn của Nguyên Sơ Hàn. đại phu chiếm được nơi núi cũng dễ dàng, nếu có bản lĩnh, nơi đó phải người nào đều có thể được. Phàm là người ra từ núi Phật Sơn đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, thần y phương, cũng phải kẻ bất tài. Cho nên, lên núi hái thuốc có thể nhưng chiếm cứ nơi phải chuyện dễ. Nguyên Sơ Hàn có thể ngồi yên núi Dược Phật, cũng hao phí phen công phu. Lúc ấy trong thành vô số lang trung đại phu đều phục, tiến đến khiêu chiến nàng, đều bị nàng đánh lui, nàng cũng coi như trải qua nhiều lần ‘tranh đấu’. tại, có trận chiến lớn hơn nữa chờ nàng, nàng tuyệt lùi bước, mà trận chiến này, đối với nàng mới là trận chiến . Chờ người từ đế đô đến, người trong phủ trở nên an nhàn. Nguyên Sơ Hàn nàng nghiên cứu sách dạy nấu ăn, cũng phải lời ngoài miệng, tuy phải sở trường nàng am hiểu, nhưng quyết tâm vẫn lớn hơn người bình thường. Thời gian bọn họ ở trong phòng bếp qua vài ngày, dốc lòng nghiên cứu sách dạy nấu ăn, chuyên bồi bổ cơ thể cho Trịnh vương. Mấy ngày như vậy, người đế đô tới, mà người tới còn khiến Trịnh vương kinh ngạc, trong nháy mắt thần sắc ông càng thêm lo lắng, bởi vì nghe , người tới cư nhiên là nhiếp chính vương quyền khuynh vua và dân – Phong Ly.
Chương 4: Chuẩn bị nghênh địch Edit: Skye Nhiếp chính vương? , từ khi đến thế giới này, Nguyên Sơ Hàn đúng là nghe qua đại danh nhiếp chính vương nhiều lần. Nghe , quyền khuynh vua và dân, quả thực tay che trời. Coi như dưới người vạn người, ra, căn bản thèm đặt tiểu hoàng đế kia vào mắt. Theo hiểu biết của nàng về lịch sử, người như vậy chính là nhân vật phản diện, kết cục đều thê thảm vô cùng. Chỉ có điều kia đều là trong điện ảnh và truyền hình, lịch sử được viết bởi người chiến thắng, ai biết trước trong thế giới này, người thắng là ai? Nhìn bộ dáng Trịnh vương lo lắng chồng chất, hẳn dễ đối phó. Nhưng việc như đưa nàng đến đế đô lại để Nhiếp chính vương tự tay làm, có vẻ hợp lý. Loại chuyện này, tùy tiện phái gã thái giám mang theo vài người là được, vì sao đường đường là Nhiếp chính vương lại tự mình ra tay. Điều này khỏi làm người ta cảm thấy kì lạ, Nguyên Sơ Hàn cảm thấy chuyện ắt hẳn phải có nội tình bên trong. “Nhiếp chính vương? Vừa nghe thấy dễ đối phó, thiên tài trong thiên tài, thể lừa gạt nha.” Nguyên Sơ Hàn lắc đầu, con ngươi nhìn chằm chằm chỗ, đầu óc xoay chuyển. Hương Phụ ngồi đối diện, đình thông gió, sợi tóc theo gió bay bay khuôn mặt lạnh lùng của Nguyên Sơ Hàn. “ phải dễ đối phó, mà là vô cùng khó đối phó. Lão gia là Trịnh vương, nhưng nếu đắc tội với Nhiếp chính vương, sợ là cả vương phủ này của chúng ta khó tránh khỏi.” giọng, Hương Phụ từ mười tuổi làm nha đầu trong phủ, chuyện biết được cũng nhiều. Con ngươi vừa động, Nguyên Sơ Hàn nhìn về phía Hương Phụ, “Chúng ta cũng đâu có đắc tội với chứ?” Hương Phụ mở to mắt, “Tiểu thư, ngài nghĩ muốn giả bệnh, nếu chuyện lộ ra để Nhiếp chính vương biết được, đó phải là đắc tội rồi sao?” “Ta cũng phải nhằm vào mà!” Nàng nhằm vào những người trong hoàng cung, có quan hệ gì đến Nhiếp chính vương chứ. “Nhưng, tóm lại vẫn là lừa gạt ! Chẳng lẽ tiểu thư định để dáng vẻ bình thường này đối mắt với Nhiếp chính vương, rồi sau đó khi đến đế đô mới giả bộ bệnh?” Này càng thể thực ! Nhướng mí mắt, Nguyên Sơ Hàn ngốc. “Thôi, muốn lừa gạt phải lừa gạt. Lừa lớn hay lừa đặc biệt, lừa toàn bộ thiên hạ cũng sao, dù sao chuyện này đối với ta mà cũng phải việc quá khó khăn. Chỉ là, lão nhân hơi lo lắng, sáng nay nhận được tin đến bây giờ, ông vẫn mực ở trong thư phòng ra ngoài.” Ngón tay gõ bàn đá, cộp cộp. “Lão gia lo lắng là phải, người kia là Nhiếp chính vương, phải là quan viên nho , sai sử quan gia còn có thể đuổi . Nhưng nghe vị Nhiếp chính vương này giết người chớp mắt, phàm là người có tâm tư khác thường, chưa chắc có kết cục tốt.” Đối với vấn đề này, Hương Phụ là nha đầu nho cũng cực kỳ lo lắng. “Ngươi cần phải , ta biết.” Chỉ cần xem qua phim điện ảnh và truyền hình trước đây, nàng có thể đoán ra, người có quyền cao chức trọng, bè cánh đấu đá. Chỉ cần chút vô ý, cả nhà bị tịch thu tài sản, giết chết toàn bộ. “Tiểu thư, ngài vẫn muốn giả bộ bệnh sao?” Nếu là vị thái giám nào đó tới, trái lại có vấn đề gì, dù sao công công hay thái y gì đó cũng từng tới. “Giả, tất phải giả! Nếu , ta phải làm vợ đứa miệng còn hơi sữa! Nếu nha đầu ngươi có thể thay thế ta, ta bị đưa vào cung, vậy vị trí quận chúa này ngươi làm .” Nhướng mi, vẻ mặt nàng kiêu ngạo. Hương Phụ sụp bả vai, nàng cũng có lá gan đó. Trời về đêm, Nguyên Sơ Hàn bưng đồ ăn vào thư phòng Trịnh vương. Thư phòng lịch tao nhã, giá sách bày đầy sách, tường treo ít tranh vẽ, trong phòng quả thực có gì đáng giá. Sau án thư, Trịnh vương mặc áo vải màu xám, từ bên ngoài nhìn vào, nhìn ra ông là vương gia. “Người dùng cơm chiều , vẫn còn lo lắng về chuyện đó sao?” tới, trở tay đóng cửa lại, Nguyên Sơ Hàn vài bước đến chiếc giường gần cửa sổ. Cạnh giường đặt cái bàn , hai chiếc ghế đặt hai bên. Đặt từng món lên bàn, Trịnh vương bên kia cũng tới. Chưa được ngày, Trịnh vương tựa như tăng thêm vài tuổi. “ sớm biết lại có ngày thế này, trốn cũng tránh khỏi!” Ngồi xuống, Trịnh vương thở dài tiếng, câu cực kỳ phức tạp. Chớp mắt mấy cái, Nguyên Sơ Hàn ngồi đối diện, nhìn Trịnh vương, giọng : “Lão nhân, rốt cuộc là người có cái gì mà bọn họ muốn chứ?” Vấn đề này, Nguyên Sơ Hàn suy nghĩ lâu, Trịnh vương được xem như là người nhàn tản, muốn quyền lợi có quyền lợi, đòi tiền tài lại có tiền tài, nhưng người trong hoàng cung đều mực theo dõi ông. Trước mắt Nhiếp chính vương tự mình đến đây, là tới đón nàng nhưng ai tin được, nhất định là vì Trịnh vương mà tới. Trịnh vương hẳn có thứ gì đó mà bọn họ đều muốn có. Nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn, Trịnh vương vuốt chòm râu, “Nguyên Bảo của ta thông minh.” “ nữa, người nhanh ăn cơm . Ngài lớn tuổi rồi, thể bỏ bữa.” Ông , Nguyên Sơ Hàn cũng có biện pháp. Cầm lấy chiếc đũa, Trịnh vương dùng cơm, xem ra bí mật của ông thể tiết lộ cho Nguyên Sơ Hàn. “Nguyên Bảo, con chuẩn bị thế nào rồi?” ăn cơm, Trịnh vương hỏi. Con ngươi sáng lên, Nguyên Sơ Hàn gật đầu, từ trong lòng lấy ra cuộn vải, vô số châm lớn tiến vào tầm mắt. “Những thứ này con đều ngâm thuốc tối hôm qua. Mấy cây này có thể khiến con ho khan ngừng; mấy cây này khiến người lở loét, còn mấy cây này làm người co giật miệng sùi bọt mép, người thấy sao?” Con ngươi trong vắt như tỏa sáng, Nguyên Sơ Hàn đúng là có hứng thú với những thứ này. Ngại vì trước kia cha mẹ đồng ý, nàng chỉ dám vụng trộm nghiên cứu. “Độc như vậy?” Trịnh vương king ngạc, nàng còn có thể chế tạo ra độc. “ sao đâu mà, đều là lừa người thôi, nhưng lại đảm bảo ai có thể tra ra nguyên nhân, cũng ai có thể trị hết. Độc cũng là dược, phải xem nó dùng như thế nào. Con đều tính toán hết rồi, độc làm người chết.” Nguyên Sơ Hàn cười hì hì, sau đó lấy cây châm, giơ tay cách y phục đâm vào vị trí khuỷu tay, châm đúng huyệt chuẩn xác. Trịnh vương nhìn nàng, động tác gắp rau ngừng lại. Vài giây sau, mặt Nguyên Sơ Hàn đổi hồng, mắt nàng thể mở nổi. “Con sốt rồi!” xong, nàng bám lấy cánh tay Trịnh vương. Trịnh vương lập tức thả đũa xuống đỡ tay nàng, vừa sờ quả nhiên cảm thấy cực nóng, đâu chỉ sốt thường mà là sốt cực kỳ cao! “Này… phải làm sao?” Trịnh vương nhổ ngân châm ra, Nguyên Sơ Hàn vẫn thấy tốt hơn. Thân thể tựa vào giường phía sau, Nguyên Sơ Hàn híp mắt cười có chút đắc ý. “Mặc cho ai xem, đều trị hết.” Tay yếu nhược rút cây châm trong bao cuộn, thèm nhìn liền đâm ngay mi tâm, sau đó thân thể nàng run lên, mặt đỏ lập tức biến mất. Rút châm, Nguyên Sơ Hàn khôi phục như thường, quơ đầu, hai má trắng nõn xinh đẹp. “Lão nhân, lúc này người yên tâm rồi chứ!” Nàng có thể tự bảo vệ bản thân. Trịnh vương thở dài, “Như vậy là tốt rồi.” Mắt cười cong cong như trăng khuyết, ra Nguyên Sơ Hàn chỉ muốn biểu diễn cho ông số thứ nhặt mà thôi. Đây là nhằm vào bản thân, đương nhiên nàng còn nhằm vào người khác, mà nhằm vào người khác thể hạ thủ lưu tình rồi! Chỉ là tạm thời thể với ông cụ, nếu , khả năng làm ông sợ!
Chương 5: Nhiếp chính vương Phong Ly Edit: Skye Sáng sớm hôm sau, Nguyên Sơ Hàn rời giường từ sớm như mọi hôm, ngược lại vùi mình trong ổ chăn. Hương Phụ bưng nước ấm tiến vào, nhìn thấy Nguyên Sơ Hàn vẫn ở giường, bước đến hỏi, “Tiểu thư, hôm nay ngài rửa mặt sao?” " rửa, trông thế này mới giống người sinh bệnh ." Đầu chải, mặt rửa càng có tính chân hơn. "Vậy được rồi, nô tì mang chậu nước ra ngoài." Xoay người, Hương Phụ vui vẻ bưng nước rời , nô tỳ nho như nàng hoàn toàn phối hợp. Nằm ở giường, trong mắt Nguyên Sơ Hàn tràn đầy ý chí chiến đấu, hôm nay là ngày vị nhiếp chính vương kia đến, hôm qua đưa bái thiếp, giờ Thìn sáng nay tới. hẹn thời gian chính xác như thế, sơ bộ phỏng chừng vị Nhiếp chính vương này là người cực kỳ nghiêm cẩn. Trịnh vương qua, nếu ông báo rằng nàng bị nhiễm bệnh trong người, Nhiếp chính vương nhất định đến nhìn xem. Dù qua màn lụa thể tận mắt ràng nhưng tuyệt đối thể qua loa, chi bằng phải thực cẩn thận. Điểm này nàng hoàn toàn tự tin, chỉ nhìn qua màn lụa, nhất định thể bại lộ dưới con mắt của vị Nhiếp chính vương đó. Mà nàng còn đụng chạm dược liệu cả ngày, trong căn nhà đều có mùi vị thảo dược nhàn nhạt, càng tốt để diễn trò. Xoay người ngồi xuống, lấy tay xoa rối mái tóc dài như thác nước. Sợi tóc suôn mượt bị nàng chà xát trở nên rồi loạn, nhìn ra có vài phần chán nản. Gương mặt trắng như bạch ngọc, tóc rối xù, con ngươi trong veo long lanh, nàng nhìn vào quả nhìn ra là nàng có bệnh. “Tiểu thư, hôm nay ngày mặc bộ nào? thế nào Nhiếp chính vương vẫn là nam nhân, ngài thể chỉ mặc trung y.” Hương Phụ lại tiến vào, bắt đầu thu xếp. ra nàng cũng khẩn trương, cảm thấy chưa chắc có thể lừa gạt thành công. “Tùy tiện lấy bộ thôi.” Nàng cảm thấy y phục liên quan. Hương Phụ hướng về tủ quần áo, cầm bộ màu trắng. Kiểu dáng y phục của Nguyên Sơ Hàn rất đơn giản, chất liệu cũng phải loại thượng thừa, phong cách cực kỳ giống Trịnh vương. Ông cả ngày đều mặc áo vải, nhìn ra cực kỳ bình thường. Mặc vào, kết hợp với tóc rối, vừa thấy đúng là có chút giống bị bệnh. “Ngươi xem người đến chưa, ta thấy sắp đến giờ rồi.” Đợi người tới, Nguyên Sơ Hàn trái lại có vài phần hưng phấn. Này xem như loại khiêu chiến, cho dù phải cùng người đấu y thuật. Hương Phụ chạy ra ngoài, chưa tới phút đồng hồ sau chạy về, thở hồng hộc. “Tiểu thư, người đến đây đến đây.” Môi đỏ mọng cong cong, ngay sau đó mở bao châm, triển khai, thần tốc rút ra cây châm, giơ tay đâm ngay dưới xương quai xanh. Mặc kệ là châm người, hay châm mình, ngay cả mắt nàng cũng chớp. Ngân châm đâm tại xương quai xanh, bấm tay, ngân châm run rẩy lắc lư hai lần, mặt Nguyên Sơ Hàn nhanh chóng chuyển trắng nhợt. Trắng phờ phạc như tờ giấy. phút đồng hồ sau, mặt trắng bệch bắt đầu phiếm xanh, ngay cả tay, da đều xanh. Hương Phụ nhịn được nhíu mày, nàng nhìn ra được, sắc mặt Nguyên Sơ Hàn tựa như sắc mặt người gần chết. “Tiểu thư…” nhìn khó chịu. Nguyên Sơ Hàn thả lỏng hô hấp, nghe qua có vẻ như hô hấp nàng cực kỳ khó khăn. Châm gỡ xuống, Nguyên Sơ Hàn cắm chân vào đầu giường, cuốn bao châm lại rồi đặt dưới gối, sau đó yếu ớt nằm xuống. Toàn thân nàng mềm nhũn, có chút khí lực, hô hấp khó khăn, dường như lập tức thể thở được mà chết. Hương Phụ khẩn trương sửa sang lại cho nàng, sau đó đắp chăn lên , “Tiểu thư, nhìn ngài giống như bị bệnh nặng, là bệnh nguy kịch!” “Là sắp chết .” Nguyên Sơ Hàn dự đoán được bộ dáng mình là gì, nàng cũng biết mình còn khí lực, lại khó thở. Dù là gạt người nhưng những biểu giờ khắc này là bị bệnh. Hương Phụ gật đầu, nhàng như sợ nếu chỉ cần đụng nàng chút thôi cũng khiến nàng tắt thở. Bên này diễn trò tốt, bên kia vẫn có động tĩnh gì. Miệng Nguyên Sơ Hàn hút mạnh, nằm ở đây chỉ chờ người nọ đến xem diễn trò. nghĩ tới, quá hai canh giờ mà vẫn chưa có người nào đến. Vừa nghe thấy động tĩnh, cả người Hương Phụ đều lo lắng, tay chân luống cuống thả màn lụa, sau đó chạy vài bước tới cửa rồi quỳ xuống. Tiếng bước chân truyền tới, Hương Phụ ngừng thở, cúi đầu nhìn mặt đất. Tiếng bước chân càng gần, trong chớp mắt liền đến cửa. Trước mắt, đôi giày màu đen xuất , vạt áo đen quét xuống, viền vàng in đậm. Ngay sau đó, áp khí (hơi ép) cực thấp bao phủ Hương Phủ, khiến cả người nàng khỏi cúi thấp đầu xuống, thấp đến mực còn chút nữa là đầu sát đất. Cho đến khi người qua của, áp khí kia mới biến mất, Hương Phụ ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. giường, Nguyên Sơ Hàn nằm đó, mà lụa trắng trong suốt, có thể nhìn thấy ràng người đến bên giường. “Nguyên Bảo à, Vương gia tự mình đến xem con. Biết thân thể con tốt. Vương gia còn mang ngọc thiềm đến, nhanh cảm ơn Vương gia .” Giọng điệu nịnh bợ của Trịnh vương vang lên ngoài màn lụa, ngay sau đó, màn lụa bị nhấc lên từ bên ngoài, người bên giường tiến vào tầm mắt. Nguyên Sơ Hàn mở to mắt, hơi nghiêng đầu, tầm mắt vừa vặn dừng khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi. Còn trẻ như vậy? Nguyên Sơ Hàn tròn mắt trong giây lát, vị Nhiếp chính vương này là giả ư? Làm sao có thể trẻ như vậy! tuấn mỹ có tuấn mỹ, đôi mắt kia sâu thẳm như hàn đàm, làm người đối diện thấy khó thở. Tóc đen buộc lên, lấy kim quan buộc đỉnh đầu, trường bào đen đẹp đẽ quý giá, đường viền kim sắc, đai ngọc vàng đồng, dáng người cao ngất, quý khí tràn đầy, đồng thời sát khí bao quanh! Cùng đối mặt, Nguyên Sơ Hàn thu hồi tầm mắt, thở lao lực, yếu ớt : “Gặp…qua…Vương gia.” Phong Ly nhìn người giường, tóc mai nghiêng che lại đôi mày cau lại, người này, nhìn cực kỳ quen mắt! “Vương gia, tiểu nữ Nguyên Bảo bệnh nặng, thể thỉnh an Vương gia, mong Vương gia thông cảm. Nguyên Bảo à, ngọc thiềm này là thứ trời ban khó cầu, Vương gia đưa cho con, nhanh cảm ơn Vương gia .” Trịnh vương đặt bình sứ bạch ngọc vào trong tay Nguyên Sơ Hàn, hơi khom người nhìn nàng, ý bảo nàng làm tốt lắm. “Tạ…tạ Vương gia.” Miệng Nguyên Sơ Hàn thở lớn, dứt lời liền bắt đầu kho khan, ho đến ngực phổi rung lên. Trịnh vương lập tức cầm tay nàng thở dài liên thục, lo sợ tựa như mất nàng bất kỳ lúc nào. hổ là lão nhân sống gần bảy mươi năm, càng diễn càng chân thực. Mặt Nguyên Sơ Hàn vốn trắng xanh, ho khan hổi, cả khuôn mặt liền trở nên xanh tím, làm người ta sợ hãi. tay Phong Ly cho ra sau lưng, động tác đơn giản lại tràn đầy quý khí nghiêm nghị. “Xem ra bệnh của quận chúa rất nặng, lần này mang theo thái y nên có cách nào chuẩn bệnh cho quận chúa. Chỉ là ta nghe , núi Phật Sơn ở Sâm Châu có vị tiểu thần tiên, y thuật rất cao. Trịnh vương sao mời nàng đến đây chuẩn cho quận chúa? Nghe , chỉ cần còn hơi thở, vị tiểu thần tiên này có thể làm người ta khởi tử hồi sinh.” Giọng trầm thấp, từng câu từng chữ ra, tầm mắt đều rời người giường, con ngươi sáng rực lạnh lẽo như hàn đàm bức người khó thở. Nguyên Sơ Hàn rùng mình, biết được cái gì sao?