[Xuyên không]Chỉ yêu quỷ y độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (Update C48/134)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      38 Bị phát

      Edit: Skye

      Tử Húc bưng trà bay mùi thuốc từ phòng trong ra, đưa tới trước bàn.

      Nhìn người vừa tuyên bố tới đập bể bảng hiệu kia, nghĩ tới nương này lại là tiểu thần tiên dùng ngân châm ở núi Dược Phật Sâm Châu mà thời gian này quá nhiều người đàm luận.

      Khi đó nghe nữ tử, tuổi lớn, cũng nghĩ tới trẻ như vậy.

      Tuổi còn liền có bậc tài này, làm người ta khó mà tin được.

      Nguyên Sơ Hàn cùng Cố Dật Sanh bàn luận dược lý, tuy y thuật của Cố Dật Sanh địch lại Nguyên Sơ Hàn, nhưng từ học ý, đáy nền cực kỳ vững chắc.

      “Sâm Châu kia rất tốt, nhớ mười năm trước ta từng qua lần, nghĩ muốn tự mình nhìn xem núi Dược Phật trong truyền thuyết rốt cuộc có bao nhiêu thảo dược thần kỳ. Bất quá khi đó thần y Diêm vương sầu Quý Tam Dương ở núi Dược Phật, sau cùng ta vẫn thể lên được tòa núi đó, đành phải quay về.” Cố Dật Sanh xong, giọng điệu có vài phần cảm khái.

      tại ngài có thể tùy thích rồi, địa phương kia là của ta, ai ngăn cản ngài lên núi hái thuốc đâu.” Nguyên Sơ Hàn cầm lấy cốc trà thưởng thức, bên cười .

      “Trịnh thần y rộng rãi, có thời gian ta nhất định bái phỏng. Chỉ là biết Trịnh thần y khi nào về Sâm Châu? Xem ra Trịnh thần y phải chỉ dừng ở đế đô chốc lát.” Nhìn thoáng qua bốn hộ vệ sau lưng nàng, cực kỳ ràng nàng hẳn trở về nhanh như vậy.

      Nguyên Sơ Hàn gật đầu, “Việc ở đế độ còn chưa xong, hơn nữa 27 này ta còn phải rời khỏi đế đô xem vùng Đông Nam, cứu giúp người.” Tựa như việc nhà, ra nàng muốn theo Phong Ly rời khỏi đế đô.

      Tinh quang trong mắt Cố Dật Sanh lóe sáng, sau đó gật đầu, “Cứu người, đó là đất phong của Trung Dục Vương.”

      sai. Đại khái dừng lại ở đó cứu giúp người đoạn thời gian, sau đó mới có thể trở về. Đến lúc đó ta với ngài lại chuyện phiếm, nếu có thời gian, có thể cùng ngài trị bệnh cứu người rồi!” Tán gẫu việc nhà, cũng để cho bốn hộ vệ phía sau nghe chút, nàng có ý tứ khác, chỉ nghĩ muốn trị bệnh cứu người mà thôi.

      Cố Dật Sanh liên tục gật đầu, “Như vậy tốt quá, đây là vinh hạnh của ta.”

      “Đừng như vậy, mọi người đều là thầy thuốc, trị bệnh cứu người là nghĩa vụ cùng trách nhiệm.” Phất phất tay, lời của Nguyên Sơ Hàn trái lại phát ra từ nội tâm, dù sao học y cũng chính là vì cứu người.

      Trong giọng ám chỉ sắc bén, hai người trái lại đều muốn cho đối phương biết.

      Như vậy đoán chừng Trịnh vương cũng có thể an tâm, trong khoảng thời gian ngắn, nàng cực kỳ tốt, ông cần lo lắng.

      Bên ngày chuyện, bỗng dưng bên ngoài đường truyền trời tiếng gõ chiêng. Bỗng nhiên gõ vang phen, làm người đường giật mình.

      Người lui tới đường sát ven đường nhường lối, trong chớp mắt giữa con phố dài trống trải.

      Thanh gõ chiêng cực kỳ có quy luật, đại khái nửa phút gõ vang lần, hơn nữa thanh càng ngày càng gần.

      “Động tĩnh gì thế?” Nguyên Sơ Hàn khó hiểu, toan đứng dậy định ra xem.

      “Tiểu thư, đây là đội ngũ phủ Quốc trượng, chúng ta vẫn nên ra ngoài.” Hộ vệ lập tức lên tiếng ngăn trở.

      “Phủ Quốc trượng?” Đó phải là Mai gia chứ!

      “Ta ra cửa, nhìn qua cửa sổ là chu toàn chưa?” Mai gia, coi nàng như quân cờ tùy ý bài bố, muốn nàng năm sau gả cho tiểu hoàng thượng. Hừ, nàng muốn nhìn cái.

      Hộ vệ gật đầu, có thể.

      đến bên cửa sổ, Cố Dật Sanh bên kia cũng qua, đứng bên cạnh Nguyên Sơ Hàn.

      Người đứng ven đường, có mấy người cũng đứng cạnh cửa sổ hiệu thuốc. Hướng phố dài bên kia nhìn lại, nhóm đội ngũ tới gần.

      Nguyên Sơ Hàn nhìn qua, lông mi nhếch cao, “Phô trương lớn nhỉ!” So với Phong Ly còn trâu hơn, nàng cho rằng Phong Ly cũng rất biết hưởng thụ rồi.

      Cố Dật Sanh gật đầu, “Quốc trượng đại nhân ở ngay trong kiệu, nếu trước sau có nhiều người như vậy. À, người cưỡi ngựa phía sau hình như là Tư Đồ tướng quân.” Sau cỗ kiệu chừng mưới thước, là nhóm người cưỡi ngựa. Tất cả khí thế phi phàm, chỉ mặc trang phục thường khôi giáp, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bọn họ tuyệt đối là từ trong quân đội tới.

      Mắt Nguyên Sơ Hàn lập tức trợn to, phải chứ, là Tư Đồ Luật!

      ngồi lưng ngựa, dáng ngựa mạnh mẽ, màu lông đen bóng, ửng sáng dưới ánh mắt trời.

      Ngựa kia cùng đúng là xứng đôi, khí thế mười phần.

      Hộ vệ phía trước mở đường gõ chiêng, phía sau nhuyễn kiệu đỉnh đầu tinh xảo được tám người nâng, ngồi bên trong nhất định thoải mái vô cùng.

      Phía trước kiệu ước chừng hai mươi mấy người hộ vệ, phô trường này phải rất lớn, mà là vô cùng lớn.

      Từ từ, đội ngũ đến trước cửa Tế Thế Đường, nhuyễn kiệu càng đến gần càng nhìn bảo thạch tương khảm kiệu rủ xuống, xa hoa vô cùng.

      Nguyên Sơ Hàn hơi nheo mắt lại, thầm hừ tiếng, so sánh với Quốc trượng này, Phong Ly đúng là khiêm tốn.

      Cỗ kiệu qua, đoàn ngựa mặt sau cũng tiến vào giữa tầm mắt.

      Nguyên Sơ Hàn để lại dấu vết xê dịch đến cạnh bên cửa sổ, che dấu nửa bên mặt mình.

      Bất quá, lúc Nguyên Sơ Hàn đoán Tư Đồ Luật chú ý tới bên này.

      nàng nghĩ sai rồi, ngay khi con ngựa đen bóng kia qua trước cửa Tế Thế Đường, Tư Đồ Luật bỗng nhiên quay đầu, tầm mắt thoáng như đao phong trực tiếp bắn về phía cửa sổ Tế Thế Đường.

      Nguyên Sơ Hàn vốn định liếc nhìn , thấy xoay đầu nhìn qua, tóc gáy nàng dựng thẳng. Quay người sang bên, mắt trợn to, nhìn thấy nàng rồi à?

      Ánh mắt kia tựa như thâm cừu đại hận, nếu bị bắt được, sợ là mấy hộ vệ bên người cứu nổi nàng!

      “Trịnh thần y, ngài làm sao vậy?” Cố Dật Sanh nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn, hiểu sao đột nhiên nàng làm vậy.

      “Ngài mau nhìn xem Tư Đồ Luật kia chưa?” nếu rồi, nàng cũng phải nhanh chóng rời khỏi, nếu khó đảm bảo quay lại bắt nàng.

      Cố Dật Sanh lập tức thăm dò bên ngoài, sau đó gật gật đầu, “ xa rồi.”

      “Hô, tốt quá. Chúng ta tranh thủ rút lui thôi, Cố tiên sinh, chúng ta về trước.” Vội vội vàng vàng, Nguyên Sơ Hàn khẩn trương .

      Văn Thuật nhìn chằm chằm nàng, chậm nửa nhịp bừng tỉnh đại ngộ, “Tiểu thư, là người cắn cắn cắn….”

      “Cắn cái gì mà cắn, nhanh thôi.” Nguyên Sơ Hàn đưa tay vô gáy , sau đó trước bước lao ra Tế Thế Đường.

      Văn Thuật cùng mấy hộ vệ theo phía sau, vài người trong chớp mắt biến mất khỏi nhà chính Tế Thế Đường.

      đường lớn, dưới dẫn dắt của hộ vệ, dọc theo ngõ chuyển ra ngoài.

      Bốn hộ vệ ràng nội tình trong đó, bất quá, Nguyên Sơ Hàn phản ứng lớn như vậy, bọn họ tựa hồ cũng đoán được gì đó.

      Bởi vì bọn họ đều biết, Tư Đồ Luật từng ở trong cung tìm kiếm qua người, chuyện này từng báo cáo lên Phong Ly.

      Chuyện Tư Đồ Luật tìm người phát sinh ngay ngày hôm sau Nguyên Sơ Hàn bị thái hậu cưỡng ép tiến cung, trong này sợ là có tình.

      Vội vàng trở lại phủ Nhiếp chính vương, tâm Nguyên Sơ Hàn lúc này mới rơi xuống, bây giờ với nàng mà , nơi này mới đúng là nơi an toàn nhất.

      Cũng biết Tư Đồ Luật có thấy nàng hay , nếu thấy ràng, chừng Tế Thế Đường gây phiền toái.

      Nhớ tới ánh mắt mang theo hận ý kia của , nàng liền nổi da gà đầy người. phải chỉ đâm châm làm ngủ hai canh giờ thôi sao, làm gì phải hận ý thâm như vậy?

      tới đế đô hơn tháng ngắn ngủn, nàng kết thêm cừu nhân, chỗ ngồi này quả thực phải người nán lại.

      “Tiểu thư, người cần lo lắng. Tư Đồ tướng quân lập tức phải quay về đại doanh biên quan rồi.” Nhìn vẻ mặt sầu khổ của Nguyên Sơ Hàn, hộ vệ rốt cuộc mở miệng an ủi.

      ?” Quay đầu mở to hai mắt nhìn , Nguyên Sơ Hàn thoáng chốc cảm thấy bầu trời sáng rỡ.

      Hộ vệ nhịn được cười cười, gật đầu, “ .” Cho dù Tư Đồ Luật , nàng có Phong Ly bảo hộ, Tư Đồ Luật căn bản thể làm gì nàng

    2. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      39 Đá nàng

      Edit: Skye

      Khoảng thời gian chờ đợi ngày xuất phát rời khỏi đến đô, Nguyên Sơ Hàn chưa từng rời vương phủ. Mặc dù nàng muốn Tế Thế Đường ngồi chút, cùng Cố Dật Sanh trao đổi, nhưng lo lắng hận ý Tư Đồ Luật đánh lên người nàng, sau cùng vẫn thành ở trong phủ.

      Căn cứ vào ánh mắt ngày đó đại tướng quân người ta nhìn nàng, Nguyên Sơ Hàn cảm giác nguy hiểm.

      thấy nàng ở Tế Thế Đường, hẳn sau đó chuyến tìm nàng.

      Hộ vệ vương phủ lập tức phải trở về biên quan, hy vọng nhanh . rồi đừng trở về.

      Hơn nữa mấy ngày nay, tiểu hoàng thượng cũng ngừng bày tỏ quan tâm của cậu bé.

      Dù rằng Nguyên quận chủ nàng xem ra cực kỳ ‘ xong’, nhưng có vẻ như tiểu hoàng thượng đối với nàng cực kỳ đồng tình cùng thương tiếc. Đừng nhìn cậu tuổi con nhưng tâm địa rất tốt, ít nhất Nguyên Sơ Hàn cảm thấy tiểu hoàng đế này thích hợp làm hoàng đế, có tâm ngoan độc, vị trí kia ngồi lâu.

      Nếu cậu có năng lực bằng phần ba hoàng thúc của cậu, có thể cũng biến thành con rối.

      Bất quá nàng có thời gian quan tâm người khác, quan tâm trước mắt vẫn là bản thân.

      Cùng Phong Ly rời khỏi đế đô tế thế, mặc dù nàng muốn nhưng cũng còn cách nào khác.

      Hương Phụ vừa nghe đến chuyện mình phải ở lại trong phủ giả trang thành Nguyên Sơ Hàn, lại càng ai thán liên tục, vận mệnh của tiểu nha đầu quả nhiên chỉ có thể như vậy.

      Nguyên Sơ Hàn liên tục an ủi, đảm bảo nàng bỏ mặc nàng ta, lúc này mới xem như trấn an xong Hương Phụ, để nàng ta cam tâm tình nguyện ở lại giả trang thành Nguyên Quận chủ bệnh nặng.

      Ngày 27 trong chớp mắt tới, sáng tinh mơ,mặt trời chưa lên, nhân mã trong phủ chuẩn bị tốt.

      Rửa mặt xong, vẫn như cũ ngăn được Nguyên Sơ Hàn muốn khép hai mắt, dưới nâng hạ của Văn Thuật, hai người cáo biệt đôi mắt đẫm lệ của Hương Phụ, sau đó về phía tiền viện.

      Nguyên Sơ Hàn cơ hồ đều nhắm mắt, toàn bộ hành trình đều dựa vào Văn Thuật dẫn dắt. Văn Thuật cũng hơi buồn ngủ, chủ tớ trái lại cùng đức hạnh. Đều chủ tử dạng gì nô tài dạng đấy, những lời này hoàn toàn đúng.

      Lề mề đến tiền viện, đại môn vương phủ rộng mở, xe ngựa tinh xảo đứng ở cửa, đám hộ vệ mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.

      Văn Thuật đỡ Nguyên Sơ Hàn ra đại môn, xuống bậc thang, sau đó lao lực đẩy nàng vào trong xe ngựa, lúc này mở thở hắt ra.

      Ánh mắt dạo qua vòng, mới phát căn bản có xe ngựa để ngồi, con ngựa chờ .

      Vẻ mặt đau khổ, nhớ lại mông mình sắp phải chịu tội, hơi còn chưa kịp than, liền nghe thấy hộ vệ bốn phía chắp tay hô lớn, “Vương gia.”

      Văn Thuật giật mình, hoảng sợ quỳ gối, dám đắc tội Phong Ly đáng sợ.

      Giầy gấm ám sắc lướt qua trước mắt , vạt áo ám sắc quẹt theo gió, làm người ta khỏi thu liễm hơi thở.

      Cho đến khi người nọ lên xe ngựa, cảm giác bị đè nén mới biến mất, Văn Thuật cũng tỉnh táo hẳn.

      Trong xe ngựa, Phong Ly tựa cửa, hạ tầm mắt nhìn người trong xe, lông mi dưới tóc mai hơi giật. Sâu thẳm trong con ngươi xẹt qua tia như có như , dù biết tướng ngủ nàng tốt, nhưng ai ngờ cư nhiên lại vô cùng tốt thế này.

      Nguyên Sơ Hàn mặc dù ngủ sâu nhưng đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh, đồng hồ sinh học của nàng tuyệt đối hoạt động lúc này, cho nên giờ này khắc này, cho dù đầu nàng hay người nàng, cũng chưa tỉnh nổi.

      Nằm ngang xe, cho dù dưới người là vải mềm, quả thực giống giường, muốn mở mắt cũng vô lực.

      Phong Ly đứng ở đằng kia nhìn nàng lúc lâu, nàng hề có ý muốn mở mắt, sau cùng đành nhấc chân, vượt qua người nàng, ngồi xuống chỗ chủ vị.

      Hộ vệ ngoài cửa nhìn hết, Phong Ly ngồi ổn định, bên ngoài vang lên tiếng hô, ngay sau đó, đội ngũ xuất phát rời khỏi trước đại môn vương phủ.

      Xe ngựa bắt đầu , Nguyên Sơ Hàn ngủ càng thoải mái.

      Phong Ly ngồi đoan chính, trường bào ám sắc hoa lệ càng hữu hiệu giúp tỏa ra áp lực. Trong xe ngựa, nơi ngồi cùng nơi Nguyên Sơ Hàn nằm hoàn toàn là hai thế giới khác.

      Nếu tiến vào thế giới của , nhất định ép người thở nổi.

      Loại áp khí này lại giống như hoàn toàn ảnh hưởng tới người nào đó, Nguyên Sơ Hàn ngủ đến khi say giấc, xe ngựa ra khỏi cửa thành đế đô, nàng vẫn chìm trong mơ.

      Phong Ly từ đầu đến cuối vẫn hạ mắt nhìn nàng, tầm mắt như có lực xuyên thấu, mà nàng hề hay biết.

      Về sau Phong Ly cảm thấy có thể da mặt nàng quá dày, dày như tường thành, cho nên có bất kỳ cảm giác nào.

      Đường lớn bằng phẳng, sau khi rời khỏi đến đô, tốc độ đội ngũ nhanh hơn, xe ngựa phi nhanh như bay.

      Tốc độ như khi từ Sâm Châu về đến đô, xe ngựa như bay lên, mà người trong xe ngựa cũng thoát khỏi xóc nảy, nhất là người nằm nơi đó.

      Nguyên Sơ Hàn mới đầu nhíu mày, sau đó nghiêng người dậy nhưng hoàn toàn chống nổi xóc nảy kia.

      Thân thể cũng chịu khống chế hướng tới cửa xe, chính nàng cũng loay hoay.

      Đưa tay bắt bừa, bắt được cái gì có thể giữ được người nàng. Sau đó di chuyển đến gần vật nàng túm được kia, đưa cả hai tay bấu chặt!

      Phong Ly buông mắt nhìn người ôm lấy chân , bội phục trong mắt phải .

      Cho rằng xe ngựa xóc nảy có thể khiến nàng tỉnh lại, ai ngờ ‘công lực’ của nàng thâm hậu như vậy, thể bội phục.

      Động chân, Phong Ly nặng đá nàng, lại khiến Nguyên Sơ Hàn ôm chân chặt hơn.

      Bạc môi khỏi giật giật, sau đó lại đá nàng.

      Xe ngựa xóc nảy, lại thêm bị đá, Nguyên Sơ Hàn muốn ngủ sâu cũng có khả năng.

      Mắt mở đường , liền thầy màu sắc y phục thường ngày của Phong Ly, nàng nghĩ nhiều liền biết tại cái nàng ôm chính là…chân của .

      thầm trợn tròn mắt, nàng vừa rồi chỉ muốn bắt lấy vật gì đó để bị lăn ra ngoài, cư nhiên lại ôm trúng chân của Nhiếp chính vương đại nhân. Có câu ôm đùi nịnh bợ, đoán chừng chính là bộ dáng tại của nàng.

      “Tỉnh ngủ rồi.” Đỉnh đầu vang lên thanh của Phong Ly, tuyệt trước sau như , bất quá lại chứa vài phần trêu chọc có thể nghe ra.

      Từ từ buông cánh tay, Nguyên Sơ Hàn lật người nằm thẳng, tựa nhiên duỗi hai tay kéo lưng mỏi, làm như người vừa mới ôm đùi căn bản phải nàng.

      “Ngựa này hẳn là lắp thêm cánh, nhất định phải đạt đến tốc độ này sao? Đến được chỗ cứu tế, Vương gia đại nhân liền rơi rớt rồi.” Người theo xe ngựa phi nhanh mà có xu thế dịch về phía cửa xe, chính nàng cũng cảm giác được.

      “Là bổn vương rơi rớt hay ngươi rơi rớt? Còn hươu vượn, bổn vương đá ngươi ra ngoài.” Biết nàng có thể vậy cũng chẳng sao, để ý tới là được nhưng vẫn nhịn được hù dọa nàng.

      Nguyên Sơ Hàn tròn mắt, lông mi cao cao, nhìn chằm chằm Phong Ly, “Đem ta đá ra ngoài? Đá đá , ta ở ngay đây này, ngài cứ đá ! Làm như ta thích ở trong này lắm đấy.”

      Phong Ly khỏi nheo mắt, chân phải nâng lên, làm bộ muốn đá nàng.

      quỳnhpinky, linhdiep17, noair5 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Mừng nàng trở lại, thanks

    4. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 40: Chọc giận

      Edit: Skye

      Mắt Nguyên Sơ Hàn mở càng lúc càng lớn như hài lòng, nàng tin Phong Ly dám đạp nàng ra ngoài.

      Nhưng chân Phong Ly quả bay qua chỗ nàng nằm, mắt thấy cẩm giầy của tới hướng mặt nàng.

      Theo bản năng nhắm mắt lại, trong lòng chửi bới 18 đời tổ tông Phong Ly.

      Chỉ là đau đớn mong chờ lại tới, xe ngựa vẫn nhanh, nàng vẫn nằm chỗ đó.

      Nguyên Sơ Hàn cẩn thận mở hé mắt, giày Phong Ly cách mũi nàng 5 phân.

      Xe ngựa chạy nhanh như bay, cư nhiên vẫn vững chắc như thế khiến Nguyên Sơ Hàn thực kinh ngạc nho .

      Bất quá ngay sau đó kinh ngạc liền biến mất, bởi vì cư nhiên đưa chân tới, hơn nữa còn nhắm ngay mặt nàng, quá đáng!

      Trừng mắt nhìn giày , sạch nhiễm bụi, giày cũng như người, áp thế mười phần.

      “Lấy ra.” Vươn tay đẩy chân , Nguyên Sơ Hàn xoay người ngồi xuống.

      Tóc dài lộn xộn rơi vai, nàng tiện tay vuốt vài cái, tức giận nhìn chằm chằm Phong Ly, nhưng cái gì cũng . Dù sao cũng là nàng khiêu khích trước, Phong Ly đá vào mặt nàng tính nhân từ rồi.

      Phong Ly lạnh nhạt tao nhã thu hồi chân, sắc mặt vô ba nhìn nàng, so với vẻ chật vật của nàng, tuyệt đối phong độ hơn.

      Nguyên Sơ Hàn hừ lành, sau cùng gì, nàng tựa vào bên giường thấp thầm oán người nào đấy.

      Nhưng vào lúc này, xe ngựa bỗng nhiên dần dần dừng lại, Nguyên Sơ Hàn tựa đầu vào phía sau cửa rung theo tiếng gõ vang bên ngoài, “Vương gia, Liễu Điệp cầu kiến.” Là giọng nữ, lạnh lùng, bất quá rất êm tai.

      Đôi mắt Phong Ly khôi phục hàn, làm người ta dám nhìn thẳng vào .

      “Báo!” chỉ cấp chữ.

      Ngay sau đó, cửa xe bị đẩy ra, Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn bên ngoài, nữ nhân xuất ngoài cửa xe.

      Nàng ta mặc trang phục đen, bộ dạng thiên lãnh, mặc dù tính là rất được nhưng khí chất lạnh lùng kia cũng rất dễ đoạt được ánh mắt người khác.

      “Bẩm vương gia, nhân mã đến đây. Có hay hội cùng Vương gia tại Thanh Châu?” Liễu Điệp cực kỳ ngắn gọn, tương tự như tính cách của nàng ta.

      Phong Ly nhìn ra ngoài cửa, “ được tiến vào Thanh châu, thông tri rút toàn bộ người ở Thanh Châu. Dừng nghỉ ven đường, đợi bổn vương rời khỏi Thanh Châu rồi tiếp viện.” Giọng điệu lạnh nhạt nhưng mỗi câu tựa hồ đều có dụng ý, cho dù Nguyên Sơ Hàn đoán ra nhưng cũng hiểu vài phần.

      “Vâng,” Liễu Điệp chắp tay lĩnh mệnh, ngẩng đầu nhìn vào trong xe, huấn luyện nghiêm chỉnh, tuyệt đối thua kém nam nhân.

      Phân phó hoàn tất, Liễu Điệp xoay người rời . Nhảy lên ngựa ven đường, giật dây cương hiên ngang , như làn khói.

      Nguyên Sơ Hàn ngó đầu nhìn ra cửa, nhìn bóng lưng Liễu Điệp thần tốc rời , vạn phần tán thưởng. Nàng thích nữ nhân như vậy, vô cùng suất!

      Nhưng người nhìn theo bóng dáng Liễu Điệp chỉ có mình Nguyên Sơ Hàn, còn có người ngồi lưng ngựa hộ giá bên cạnh – Đỗ Tuấn.

      vẫn nhìn theo, hơn nữa còn nhìn say mê.

      Nguyên Sơ Hàn thu hồi tầm mắt, thởi điểm nhìn thấy , mắt nàng sáng rỡ, cười rộ. “Đỗ Tuấn, ngươi nhìn gì thế? Thích người ta à?”

      Đỗ Tuấn hoàn hồn, liếc nhìn Nguyên Sơ Hàn, sau đó lắc đầu. Mặc dù động tác phủ nhận nhưng nét mặt kia như thừa nhận, thích người ta rồi.

      Nguyên Sơ hàn mặt mày cong cong, sáng lạn hơn so với ánh mặt trời, “Thích người ta thổ lộ, ngươi nàng làm sao có thể biết.”

      Đỗ Tuấn cúi đầu, đỏ mặt.

      Nguyên Sơ Hàn chậc chậc hai tiếng, “Lo sợ thất bại à? Đừng sợ, dũng cảm thổ lộ, bộ dáng xấu cũng cần ngại, biết đâu mắt nàng bị quáng gà sao!”

      Câu cảm ơn vọt tới bên miệng Đỗ Tuấn liền mạnh mẽ kìm nén trở về, đây tính là cổ vũ sao?

      Bên cửa sổ, bàn tay từ khẽ hở đưa ra, chuẩn xác che lại khuôn mặt rực rỡ của Nguyên Sơ Hàn, sau đó kéo đầu nàng rời khỏi cửa sổ.

      “Xuất phát.” Ngay sau đó, giọng lạnh lùng từ trong xe truyền ra, cửa sổ đóng lại.

      Đỗ Tuấn lưng ngựa, bị Nguyên Sơ Hàn vậy, trong lòng lại càng bất đắc dĩ. Hộ vệ bốn phía nhịn được cười cười, Đỗ Tuấn bị người cười lại càng xấu hổ.

      Trong xe ngựa, Nguyên Sơ Hàn bị Phong Ly che mặt, trực tiếp trở lại trong xe, nàng mở to hai mắt nhìn Phong Ly ngồi an ổn nguyên vị trí cũ, khó hiểu : “Vương gia đại nhân, ngài làm cái gì thế?” Đưa tay sờ sờ mặt mình, tựa hồ vẫn lưu lại hương vị đầu ngón tay . Bất quá nhiệt độ ngón tay rất thấp, khẳng định cơ thể có nhiệt độ.

      “Ngươi tinh thông xằng à?” Cái gì cũng được.

      Nguyên Sơ Hàn chớp mắt mấy cái, “Còn phải cổ vũ Đỗ Tuấn à, mắt sáng ngời nhìn bóng lưng nương nhà người ta. Tuy đời này tương tư là tiết kiệm tiền nhất, nhưng tích lũy quá nhiều,dễ dàng xảy ra vấn đề, vẫn ra là tốt nhất, toạc móng héo luôn !” Ngồi dậy, Nguyên Sơ Hàn chậm rãi .

      Phong Ly khỏi nhướng mày, “Tương tư đơn phương.”

      Nguyên Sơ Hàn gật đầu, sau đó cảm thấy ánh mắt Phong Ly nhìn nàng có điểm thích hợp, theo dõi gần phút đồng hồ, người nàng nghiêng về phía sau cẩn thận dò xét , “Phong Ly, ngài muốn gì? Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta.”

      “Xem ra người trúng độc còn ít.” Phong Ly giải thích, nhàn nhạt câu, sau đó thu hồi tầm mắt.

      Nguyên Sơ Hàn đoán mãi ra ý tứ trong lời Phong Ly . Trúng độc còn ít? Độc gì? Người nào hạ?

      “Đúng rồi, ta vừa nghe Liễu Điệp kia , gặp chúng ta tại Thanh Châu? Chẳng lẽ, chúng ta cứu giúp người?” Thanh Châu, biết là loại địa phương nào.

      “Hôn lễ được tiến hành tại đất phong của Triệu vương, dự lễ xong Thanh Châu.” Phong Ly giải thích, nhìn nàng.

      Gật gật đầu, Nguyên Sơ Hàn minh bạch rồi. Xem ra Tề Dương sai. Khi đó Trung Dục Vương khiến Triệu Vương mất mặt, tại lão ta nghĩ hết mọi biện pháp gây khó xử cho Trung Dục Vương.

      khi hôn lễ bắt đầu, về sau biết xảy ra chuyện gì.

      Làm con bọn họ đúng là dễ dàng, biết đời trước làm chuyện gì xấu, đời này mới xui xẻo như vậy.

      Nghĩ nghĩ, Nguyên Sơ Hàn lại nghĩ tới Trịnh Vương, ông tuyệt đối là phụ thân tốt nhất đời này. Thế giới kia nàng có phụ thân, giờ được xem như là bồi thường sao?

      Mắt khép hờ, Nguyên Sơ Hàn nhàng thở dài, tại thân nàng hãm tại chỗ này, cũng biết khi nào có thể gặp lại ông cụ.

      Nhìn nàng bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, đôi mắt Phong Ly dần dần trở nên trầm, “ nghĩ gì?”

      Nghe vậy, Nguyên Sơ Hàn ngẩng đầu nhìn , sau vài giây thở dài, “ nghĩ, hương vị tay Vương gia đại nhân rất dễ chịu, ngài dùng hương liệu gì thế?” Nàng cười rộ, cho dù có phần giả nhưng vô cùng sáng lạn.

      Vẻ mặt này của nàng, người mù cũng có thể nhìn ra nàng dối.

      Phong Ly nheo mắt, bỗng dưng đưa tay kéo nàng tới trước mặt , từ cao nhìn xuống nàng, đôi mắt sâu tựa hàn đạm nhàn nhạt tức giận.

      muốn biết sao?” Lời gần như vô thanh theo môi mỏng bay ra, khiến tóc gáy Nguyên Sơ Hàn dựng thẳng.

      Nàng nuốt nước bọt, ngửa mặt theo dõi , trong mắt nàng, khuôn mặt tuấn mỹ này của Phong Ly, tại biến thành dã thú, dã thú mỹ lệ.
      Cung Trường Nguyêt, noairthienbinh2388 thích bài này.

    5. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 41: Vương gia cực kỳ vui vẻ

      Edit: Skye

      Nhìn chằm chằm hai mắt sâu thẳm thấy đáy của Phong Ly, bên trong kia vô số nguy cơ, chỉ cần thoáng bị giẫm đạp, rời vào vạn kiếp bất phục.

      Nguyên Sơ Hàn hít sâu hơi, ổn định tâm thần, “ cần Vương gia đại nhân tự mình , ta đoán được rồi. Tiền hương là nguy hiểm, trung hương là mê người, dư hương là khó có thể tự thoát khỏi.” Cho dù hiểu Phong Ly tới cùng muốn làm gì nhưng nàng cũng biết chút. Phong Ly tựa hồ cho rằng, nàng ái mộ !

      Loại giải thích này khiến tức giận trong mắt Phong Ly trong phút chốc tan thành mây khói. Đôi mắt sâu thẳm toát ra đốm lửa nhìn thấu, cùng hơi thở mờ nhạt gần như có của , tạp bên ngoài như biến mất, chỉ còn .

      Nguyên Sơ Hàn cẩn thận, hy vọng câu trả lời của mình có thể khiến dã thú đầy nguy hiểm này vừa lòng.

      Nàng tựa hồ nghĩ tới, chơi trò với Phong Ly khác gì đùa với lửa, đến lúc đó dù muốn chạy trốn, ngay bước cũng khó .

      Xe ngựa chạy nhanh, Phong Ly vững chắc, người trong lòng cũng vững vàng theo.

      Tay dừng ở bả vai nàng dần dần di chuyển đến gương mặt nàng, tay hơi lạnh, đụng vào đôi má nàng nóng hầm hập, khiến nàng khỏi co rúm lại.

      Đôi mắt trong veo khẽ động, Nguyên Sơ Hàn muốn tránh, vô cùng muốn. Nhưng lúc này nếu tránh, người rất dễ dàng nguôi giận kia đoán chừng tức giận lại.

      , Phong Ly tức giận dọa người.

      Ngón tay thon dài theo gương mặt nàng từ từ trượt xuống, trượt đến sau gáy nàng.

      Khi Nguyên Sơ Hàn kìm được nheo mắt, Phong Ly dùng ngón tay búng mạnh vào sau gáy nàng, đổi lấy tiếng kêu đau của Nguyên Sơ Hàn.

      Nàng che gáy, đồng thời Phong Ly đẩy nàng ra, Nguyên Sơ Hàn đặt mông ngồi nệm êm, cả khuôn mặt nhăn nhó.

      Đau quá , còn đau hơn so với hai lần đánh trước kia.

      Phong Ly bình thản phất áo choàng nếp nhăn, cũng nhìn Nguyên Sơ Hàn mà nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt vô ba. Nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra vài phần nhu hòa lộ ra khuôn mặt hàn.

      Nguyên Sơ Hàn xoa gáy, lại thầm hỏi thăm mấy lần 18 đời tổ tông nhà Phong Ly.

      Nàng liếc xéo cái rồi xoay người đưa lưng về phía , nàng sớm biết mình đấu lại . Nhưng cùng dưới mái hiên, khỏi tránh né va chạm.

      Ngay cả lần chiếm tiện nghi nàng cũng gặp may, luôn luôn là người chịu thiệt.

      Hai đời cộng lại, Nguyên Sơ Hàn cảm thấy khoảng thời gian ở cùng Phong Ly là thời điểm nàng ứng xử giỏi nhất, chưa từng cẩn thận để ý như vậy.

      Cho dù cái gì đều cân nhắc trong đầu mấy lần, chọn lựa kỹ lời thích nghe, kết quả chỉ đổi lấy ‘bạo lực’ của . Cho dù biết đánh vào gáy có tính là bạo lực hay , nhưng với Nguyên Sơ Hàn mà , đó chính là bạo lực.

      Xe ngựa phi nhanh, Nguyên Sơ Hàn tựa vào bên, thương xót cho cái gáy đáng thương của mình, xoa xoa gáy, vẫn đau, chắc là sưng đỏ rồi.

      Lần đầu tiên dùng tiền xu, lần thứ hai dùng gạo nếp, lần này rốt cục dùng ngón tay. Còn bằng dùng đồ vật, ngón tay tràn ngập khí lực, như thanh thép vậy.

      Nàng vẫn còn tức giận, Phong Ly cũng để ý nàng, bất quá nhìn khuôn mặt nhu hòa kia của , hẳn vui vẻ.

      ngày chạy xe, đến tối đêm cư nhiên được gần 70 dặm đường, có thể thấy đoạn đường này của bọn họ có bao nhiêu liều mạng.

      Ven đường đều có dịch quán, chuyên cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho quân sĩ triều đình ngang qua. Quân lính còn có thể thay ngựa tại dịch quán ven đường, nơi này dưỡng ngựa tuyệt đối tốt.

      Sắc trời tối, đội ngũ cũng chạy vào đại môn dịch quán.

      Xe ngựa dừng lại, trong giây lát bóng dáng Nguyên Sơ Hàn độc từ xe ngựa xuống.

      Hai đùi Văn Thuật như cọc gỗ, di chuyển đến bên người Nguyên Sơ Hàn, hai chủ tớ xem ra đều đáng thương hết sức.

      “Tiểu thư, người có khỏe ?” Văn Thuật giọng hỏi. Vừa nghĩ ở cùng chỗ với người như Nhiếp chính vương trong xe ngựa suốt cả ngày, Văn Thuật liền cảm thấy cho dù là bình thường nào đều cảm thấy có bao nhiêu tốt, tinh thần thất thường là tốt lắm rồi.

      Nguyên Sơ Hàn nhìn cái, sau đó về phía dịch quán, Văn Thuật vội vàng bắt kịp. Hai cái đùi có chút nghe sai bảo, tư thế đường có chút cứng nhắc.

      Phong Ly chậm bước ra xe ngựa, bóng dáng cao nhất dày áp thế thể bỏ qua. đứng tại nơi nào, nơi đó dưỡng khí tựa hồ biến loãng trong nháy mắt.

      Đôi mắt sâu thẳm tựa hàn đàm xuyên qua đêm tối thẳng tới cửa tiểu lâu dịch quán, người nào đó yên lặng lên cầu thang. cần kẻ nào chỉ dẫn, nàng vẫn biết nên nghỉ ngơi nơi nào.

      Thang lầu đều lộ thiên bên ngoài, Nguyên Sơ Hàn lên lầu, trong lúc chưa từng lần quay đầu lại, liếc qua bất kỳ nơi nào, mắt nhìn nơi khác.

      Phong Ly chăm chú nhìn nàng, mãi đến khi nàng vào phòng , thấy bóng dáng, mới thu hồi tầm mắt.

      Bạc môi khẽ cong như có như , tâm tình , tựa hồ tốt hơn so với khi ở trong xe ngựa.

      Nguyên Sơ Hàn đương nhiên biết những thứ này, vào phòng cái bắt đầu thầm mắng. Lấy ra ngân châm giấu trong cổ tay áo, lúc ở xe ngựa, nàng muốn rút châm rồi.

      Nhưng sau cùng vẫn dám, nếu thực trát Phong Ly hôn mê, nàng chắc chắn thảm rồi, mà thảm nhất làm lập tức bị coi là phạm nhân bị bắt lại.

      Nàng có tay thuật ngân châm có thể làm người sống hoặc chết, nay lại điểm công dụng. Bị Phong Ly đùa giỡn liên tục, tức giận muốn chết.

      “Tiểu thư.” Ngoài cửa vang lên tiếng Văn Thuật.

      “Vào .” Nguyên Sơ Hàn ngồi ghế tựa, muốn nhúc nhích.

      Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, ngay sau đó Văn Thuật bưng chậu nước ấm tới, tư thế có phần kỳ quái, thậm chí vài phần buồn cười.

      Nguyên Sơ Hàn nhịn được ghét bỏ, “Cưỡi ngựa ngày mà thế này rồi hả? Nhìn hộ vệ Phong Ly , tất cả đều sảng khoái tinh thần, có ai giống ngươi hai bắp đùi đều muốn rời ra hả! Quá kém.”

      Văn Thuật mạc danh kỳ diệu bị mắng, vốn yếu kém, nàng cũng phải biết.

      “Tiểu thư, đây là nước ấm Hình hộ vệ đưa lên, để tiểu thư rửa tay, đồ ăn lập tức được đưa đến đây. muốn nhờ tiểu nhân hỏi xem tiểu thư có muốn tắm rửa ? Nếu muốn, lát nữa có người đưa nước tới.” Đem nước ấm đặt bàn, Văn Thuật .

      cần, dùng cơm xong ta ngủ luôn. Còn ngươi, đêm nay duỗi thân vận động , nếu ngày mai chân ngươi động được đâu.” Liếc Văn Thuật từ xuống, Nguyên Sơ Hàn càng lúc càng cảm thấy bị ghét bỏ. Đức hạnh này của hai chủ tớ bọn họ, về mặt khí thế hoàn toàn bại trận rồi.

      Văn Thuật gật đầu, nhìn nét mặt tốt của Nguyên Sơ Hàn, bỗng dưng : “Tiểu thư, gáy của người sao lại đỏ thế kia?” Cho dù dưới ngọn đèn mờ tối, nhưng vẫn cực kỳ ràng.

      Nhắc tới cái này, Nguyên Sơ Hàn liền hừ lạnh, “Bị chó cắn.”

      Văn Thuật lên tiếng, biết ai làm rồi. Hôm nay Nguyên Sơ Hàn cùng Phong Ly ở trong xe, trừ Phong Ly ra còn ai khác.

      Nhìn lại sắc mặt Nguyên Sơ Hàn, Văn Thuật thầm lắc đầu, “Tiểu thư, tiểu nhân biết người tức giận, nhưng dưới tình huống này, người nên thu liễm tính tình. Nếu , chịu thiệt vẫn là chúng ta.” Chủ yếu chính là, Nguyên Sơ Hàn là con tin trọng yếu. Cho dù chọc giận Phong Ly, Phong Ly cũng làm gì nàng. Nhưng Văn Thuật là người của Nguyên Sơ Hàn, là hạ nhân đáng coi trọng, nếu Phong Ly trút cơn giận dữ lên , ai cũng cứu được .

      Văn Thuật tính toán điểm đó, Nguyên Sơ Hàn dùng gót chân cũng đoán được.

      Tâm tình vốn thuận, vừa nghe Văn Thuật , nàng hừ hừ. Ngay sau đó giương mắt nhìn về phía , đôi con ngươi thanh thấu như nước bỗng dưng uốn cong, phảng phất như trăng khuyết, cực kỳ đẹp.

      Văn Thuật nhìn ánh mắt Nguyên Sơ Hàn, lập tức biết mình chọc phải tổ ong vò vẽ rồi. Định chạy trốn, thế nhưng chân đau nên bước nhanh, mới vừa hai bước bị Nguyên Sơ Hàn bắt được đuôi áo.

      Ngay sau đó, tiếng gào thét đinh tai nhức óc từ trong tiểu lâu trạm dịch truyền ra, phiêu tán bốn phương tám hướng. Tiếng tru hỗn loạn có vô số đau đớn cùng ủy khuất, nhưng lại có thể khiến nàng vô cùng thống khoái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :