[Xuyên không]Chỉ yêu quỷ y độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (Update C48/134)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      34 Nổi danh

      Edit: Skye

      Ông cụ tỉnh lại nhưng tinh thần vẫn mơ hồ, hộ vệ Phong Ly làm người tốt tốt đến cùng, phân công người đưa ông cụ về nhà.

      Nguyên Sơ Hàn dùng ba cây ngân châm cứu sống ông cụ liền thành tiêu điểm, nam nhân trung niên vừa rồi thăm dò mạch đập của ông cụ liền chắp tay thỉnh giáo, “ biết đại danh của nương là gì?” Người có thuật ngân châm giống như thế này có khả năng là người vô danh.

      Nguyên Sơ Hàn cười hiền lành sáng lạn, “Ta phải người đế đô, ta đến từ Sâm Châu, tiểu thần tiên núi Dược Phật chính là ta.”

      “Nguyên lai là tiểu thần tiên núi Dược Phật, tại hạ trước khi hết năm nghe đến thần y từ núi Dược Phất, nghĩ tới lại là vị nương. Tại hạ là Cố Dật Sanh, đại phu xem bệnh ở Tế Thế đường, vừa rồi nghe tiếng xôn xao liền chạy đến đây xem có chuyện gì nhưng y thuật lại tinh, nếu nhờ tiểu thần tiên, tại hạ sớm vì sai lầm của mình mà hại mạng người rồi!” Cố Dật Sanh đặc biệt ‘kinh hỉ’ chuyện với Nguyên Sơ Hàn, tựa như ông lâu gặp được cố nhân.

      Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn về phía con phố khác, hiệu thuốc xuất ngay trước mắt, Tế Thế đường!

      Tế Thế đường! Nguyên Sơ hàn rùng mình, hiệu thuốc này là trong chín hiệu thuốc Trịnh Vương mua. Vậy người tên Cố Dật Sanh trước mắt này, là người nhà?

      Văn Thuật tựa hồ cũng biết người kia là ai, vụng trộm đụng Nguyên Sơ Hàn cái.

      “Nguyên lai là người trong nghề, chẳng qua công phu của ông còn kém chút nên cần nghiên cứu nhiều hơn mới được.” Nguyên Sơ Hàn cười cười, cũng thân thiện hơn.

      “Tiểu thần tiên đúng lắm, tại hạ đúng là cần cố gắng nghiên cứu mới được, y thuật bác đại tinh thâm, phải hai ba ngày là có thể nghiên cứu thấu đáo. Đúng rồi, tiểu thần tiên làm sao có thể tới đế đô? Chẳng lẽ cũng bị Thái Y viện mời đến?” Cố Dật Sanh liên tục gật đầu, vô cùng thành khẩn.

      phải, rảnh rỗi làm gì nên chút thôi.” Nguyên Sơ Hàn lắc đầu cảm thấy cơ hội này thể bỏ qua.

      khi như vậy, biết tại hạ có thể có vinh hạnh này hay , tại hạ có thể mời tiểu thần tiên vào Tế Thế đường của tại hạ được ! Trị bệnh cứu người, tại hạ cũng có cơ hội hướng tiểu thần tiên lãnh giáo ngân châm chi thuật.” Ông chắp tay thi lễ, bộ dáng cực kỳ thành khẩn.

      Nguyên Sơ Hàn chưa kịp , hộ vệ phía sau tới, “Tiểu thư có chuyện quan trọng khác, thể tiếp nhận lời mời. Tiểu thư, chúng ta cần phải trở về.”

      Cố Dật Sanh lập tức thất vọng, “Là tại hạ đường đột, y thuật của tiểu thần tiên có thể tiến vào Thái Y viện. Có điều nếu tiểu thần tiên rảnh rỗi có việc gì làm, ngài có thể tới Tế Thế đường ngồi chút, chúng ta cùng tham khảo y thuật.”

      Nguyên Sơ Hàn nhìn thoáng qua hộ vệ che phía trước, sau đó gật đầu. “Được rồi, đợi ta có thời gian nhất định đến lãnh giáo cùng Cố tiên sinh.

      Cố Dật Sanh chắp tay gật đầu, vẻ mặt thất vọng nhìn đám người chung quanh, có năng lực y thuật như vậy nếu vì dân chúng chữa bệnh mà phải tiến vào Thái Y viện tốt biết bao.

      Có điều đại bộ phận thần y trong thiên hạ này đều muốn tiến vào Thái Y viện, vừa có thể khẳng định năng lực y thuật của bản thân lại vừa tận hưởng vinh hoa phú quý.

      Nguyên Sơ Hàn xoay người trở về Mãn Nguyệt lâu, Văn Thuật cùng mấy hộ vệ theo, mấy người trong chớp mắt liền biến mất thấy.

      Người xem bàn tán nhao nhao, trong dân gian núi Dược Phật ở Sâm Châu vô cùng thần kỳ, quá nhiều danh y xuất thân từ đó. Chẳng qua người có danh tiểu thần tiên này bọn họ lại biết, giờ nghe thấy quả tò mò.

      Trong gian trà lâu khác bên con phố, cánh cửa sổ lầu hai khẽ mở, người đứng ở nơi đó rất lâu, tầm mắt xuyên qua đám người, nhìn chằm chằm vào người tiến vào Mãn Nguyệt lâu kia.

      “Tướng quân, ngài nhìn lúc lâu rồi, rốt cuộc là nhìn gì thế?” đại hán khôi ngô chịu nổi tò mò liền hỏi, bọn họ quan sát từ khi bên kia bắt đầu ồn ào. thấy có gì cần nhìn, loại chuyện này ở đế đô lúc nào cũng phát sinh. Nhưng người bên cạnh lại nhìn rất lâu, thậm chí chưa từng nháy mắt.

      Con ngươi đen Tư Đồ Luật co rút nhanh, vừa rồi thấy người kia rất ràng.

      Từ ngày ở trong cung điện mê man hai canh giờ, liền khắp hoàng cung tìm nàng. Kết quả là thu hoạch được gì.

      Thực nghĩ tới hôm nay lại gặp phải, hơn nữa nàng cứ như thế xuất quang minh chính đại ngay đường lớn.

      Tiểu thần tiên ngân châm núi Dược Phật ở Sâm Châu? Trách được nàng chỉ dùng cây ngân châm là đánh ngã được , nguyên lai là người thạo nghề!

      Trở lại tửu lâu Nguyên Sơ Hàn cực kỳ vui vẻ, những cứu được người lại còn cùng người nhà va chạm.

      Nếu nàng đeo bám dai dẳng Phong Ly, có khi lại đồng ý cho nàng Tế Thế đường ngồi chút cũng nên.

      vào nhã gian, nhìn thấy Phong Ly vẫn tư thế ngồi như cũ, Nguyên Sơ Hàn vài bước chạy tới,
      “Ta cứu người nha…! Ta sớm mà, ta sống vì trị bệnh cứu người.”

      “Thuận tiện khoe khoang tiếng tốt.” Nhìn người chạy đến trước mặt, đôi mắt Phong Ly vô ba, nhìn ra cao hứng hay mất hứng.

      “Ta còn chưa ta là Nguyên Sơ Hàn, là con Trịnh vương, là Nguyên Quận chủ sớm có hôn ước với hoàng thượng, là con tin của đại nhân Nhiếp chính vương. Ngài mất hứng gì chứ? Ta vốn là tiểu thần tiên ngân châm ở núi Dược Phật, ta đâu có bịa chuyện.” Nguyên Sơ Hàn vừa ý, gương mặt trắng nõn tựa ngà voi tràn ngập vui.

      “Nếu muốn trị bệnh cứu người, bổn vương đồng ý cho người lui tới Tế Thế đường. Có điều đừng đánh chủ ý khác, nếu …” sau đó tiếp để chính nàng ta suy đoán.

      “Nếu ta phải gả cho tiểu hoàng thượng, nếu ta phải tự mình chuốc lấy cực khổ, ta biết chứ. Có điều ta vẫn nên cảm tạ ngài.” Nàng khom người rồi nghiêng đầu nhìn Phong Ly rồi bỗng dưng cười rộ lên, mặt mày cong cong, sáng lạnh như ánh mặt trời.

      Phong Ly nhìn nàng, khóe môi có bao nhiêu nhu hòa, “Tốt nhất nên nghe lời.” đưa tay búng trán nàng, giọng điệu trước sau như , nghe qua như trách cứ nàng,

      Nguyên Sơ Hàn che gáy đứng thẳng, nụ cười mặt vẫn tan, tốt quá!

      Ở tửu lâu đến chạng vạng mới rời khỏi, hơn nữa vẫn từ cửa sau, bởi vì vẫn có người lui tới ở cửa trước vì mọi người đều bàn tán chuyện tiểu thần tiên ngân châm núi Dược Phật Sâm Châu ở ngay trong tửu lâu.

      Nếu từ cửa trước ra ngoài, rất khó đảm bảo bị người theo dõi, vì thế liền từ cửa sau. Cho dù Nguyên Sơ Hàn vẫn có chút lo sợ nhưng nàng thèm để ý, hôm nay thu hoạch quá lớn!

      Sắc trời dần tối, trong xe ngựa thập phần u ám, Nguyên Sơ Hàn tựa lưng vào vách xe, nhắm mắt lại khóe môi cong cong, hôm nay nàng rất cao hứng.

      Trong u ám, tầm mắt thủy chung cố định mặt nàng.

      Đôi mắt Phong Ly sâu thẳm tựa hàn đàm khuyết thiếu nhiệt độ. Chỉ là ánh mắt nhìn Nguyên Sơ Hàn bớt vài phần rét lạnh, ngay cả chính cũng biết.

      mặt ta có hoa gì à? Vì sao vương gia đại nhân lại nhìn chằm chằm ta liên tục như vậy?” Cho dù nàng nhắm mắt lại nhưng tầm mắt vẫn có lực xuyên thấu, Nguyên Sơ Hàn nghĩ muốn bỏ qua cũng thể.

      “Vui cái gì?” Giọng Phong Ly vẫn như cũ, coi như chớp mắt nhìn nàng là đạo lý hiển nhiên.

      “Cứu mạng người nên cao hứng!” Nguyên Sơ Hàn mở mắt nhìn về phía . Ánh sáng tối mờ, nàng nhìn nên chỉ có thể lờ mờ thấy hình dáng của .

      “Y thuật của ngươi có thể đạt đến cảnh giới khởi tử hồi sinh sao?” Phong Ly hỏi, vấn đề này tựa hồ phải như của .

      ai có thể khởi tử hồi sinh, bất quá ta tận lực. Nếu ngài bị bệnh nan y, ta liều chết cứu ngài.” Câu sau tuyệt đối là nịnh hót, bởi vì hôm nay đồng ý để nàng Tế Thế đường, tâm tình nàng rất tốt.

      “Ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ lời ngươi .” Phong Ly nhàn nhạt đáp lại. Nguyên Sơ Hàn nịnh hót có nghĩa là Phong Ly đùa.
      linhdiep17, quỳnhpinky, duyenktn13 others thích bài này.

    2. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      35 Tâm tư

      Edit: Skye

      Ban đêm trở lại tiểu viện, Văn Thuật ríu rít kể với Hương Phụ chuyện xảy ra hôm nay, hai người cực kỳ vui vẻ, cuối cùng cũng gặp được người nhà rồi.

      Nguyên Sơ Hàn thoải mái dễ chịu tắm rửa xong xuôi, tâm tình tốt ăn trái cây, bên nghe hai người bọn họ líu ríu.

      “Người của lão gia đáng để tín nhiệm, làm việc cũng yên tâm, tiểu thư chúng ta cần lo lắng đề phòng rồi.” Hương Phụ ngồi bên người Nguyên Sơ Hàn, bộ dáng tiểu nha đầu nàng ràng an tâm.

      “Là ngươi mới cần lo lắng đề phòng. Xin bọn họ giúp đỡ là bước cuối cùng, trước đó còn có rất nhiều khả năng. Nếu Phong Ly thành công ngăn cản ta gả cho tiểu hoàng thượng, vậy cũng cần bọn họ. Có điều, đường rút lui vẫn cần lưu lại. Phong Ly đáp ứng ta nếu có việc gì có thể Tế Thế đường ngồi chút, nhưng thể thường thường , miễn bị nhìn ra sơ hở.” Môi đỏ mọng của nàng cong cong, tình phát triển cực kỳ hợp ý của nàng.

      Hương Phụ chớp mắt mấy cái, sau đó : “Cho dù Vương gia có thể ngăn cản tiểu thư gả cho hoàng thượng nhưng ngài ấy thả chúng ta về Sâm Châu sao?”

      Nguyên Sơ Hàn ‘a’ tiếng, đúng vậy nha, cái này nàng nghĩ tới!

      Văn Thuật ngồi xuống bên kia, vừa , “Tiểu thư, xem ra ngươi và Nhiếp chính vương ở chung cũng tệ lắm! Người trực tiếp gọi thẳng tục danh của ngài, ngài ấy cư nhiên lại cho phép. Nếu chúng ta có thể thổ nộ tâm tình với Nhiếp chính vương, đến lúc đó ngài ấy thả chúng ta dễ dàng thôi.”

      Nguyên Sơ Hàn nhíu mày nhìn Văn Thuật, sau vài giây lắc đầu, “ có khả năng. ai có thể thổ nộ tâm tình với . Điểm này phải nhớ cho kỹ, loại người như có bất kỳ tình cảm nào với kẻ khác.”

      Văn Thuật thở dài, quả cùng Nhiếp chính vương thổ nộ tâm tình là có khả năng.

      “Cho nên chúng ta vẫn phải dựa vào chính mình.” Hương Phụ .

      “Tạm thời bước tính bước, tới bước kia cần sốt ruột. Hôm trước tiểu hoàng thượng qua năm liền cưới ta làm ta sợ muốn chết. Phong Ly nếu đồng ý chuyện này liền thành, chỉ cần khẳng định Phong Ly có thể giúp ta, cái khác tạm thời cần xen vào.” Việc cấp bách bây giờ là giải trừ hôn ước với tiểu hoàng thượng.

      “Nếu thành công giải trừ hôn ước của tiểu thư và hoàng thượng, lão gia khẳng định cảm ơn Nhiếp chính vương. Vì ‘tạ lễ’ kia của lão gia, có lẽ ngài ấy để chúng ta trở về nha?” Văn Thuật ngẫm nghĩ, trong lòng cũng biết người đế đô là vì lợi ích nào đó người Trịnh vương nên mới vươn móng vuốt ‘tóm’ Nguyên Sơ Hàn.

      Nguyên Sơ Hàn nghe vậy chỉ lắc đầu, ngày hôm qua Phong Ly với nàng, muốn có thứ trong tay Trịnh vương, chỉ muốn bị người khác lấy được.

      Nhìn Nguyên Sơ Hàn lắc đầu, Văn Thuật vẫn khó hiểu, chẳng lẽ trinh thám tốt sao?

      Hương Phụ mở to mắt nhìn Nguyên Sơ Hàn, còn muốn nghe nàng tiếp.

      “Được rồi, các ngươi đều trở về nghỉ ngơi . Ta cân nhắc sau rồi cho các ngươi nên làm thế nào, đừng lo lắng, chúng ta chết được.” Vươn tay vỗ vai hai người bọn họ.

      Hai người cùng đứng lên, liếc nhau cái rồi rời .

      Nguyên Sơ Hàn ngồi giường, vừa cân nhắc chuyện hôm nay, hồi tưởng lại lần tất cả các chi tiết, lại phát giác hôm nay Phong Ly rất có ý tử.

      Nàng khen ngợi người khác là mỹ nam, liền mặt lạnh muốn đóng cửa sổ. Về sau lại mạc danh kỳ diệu lộ khuôn mặt tươi cười, sau đó còn muốn nàng nhớ kỹ lời nàng .

      Nàng nhiều lắm, tất cả đều phải nhớ kỹ sao?

      Đều lòng vua khó dò, tâm Vương gia càng khó đo lường hơn.

      Nguyên Sơ Hàn nằm giường cười , thể , từ trước đến nay, Phong Ly là người chơi vui nhất mà nàng gặp qua.

      Chỉ cần có nguy hiểm, nếu như có thể nhất định vứt bỏ những thứ mang đến nguy hiểm cho , người này đúng là có thể vứt bỏ cũng mê người như thế.

      Từ sau ngày đó, Nguyên Sơ Hàn cả nửa tháng đều gặp Phong Ly, mà nàng cũng có cơ hội ra phủ Tế Thế đường, bởi vì muốn ra ngoài trước tiên phải có đồng ý của nhưng nàng căn bản gặp được .

      Nàng biết bận rộn cái gì, khẳng định ngày kiếm được bạc tỷ rồi!

      Cho nên chuyện mỗi ngày nàng làm là châm cứu cho Tề Dương, nhìn luyện tập bộ, thời gian nửa tháng khôi phục tương đối nhanh.

      Trời tạnh mưa, mây đen tản ra, bầu trời sáng sủa như bị nước rửa qua, vừa trong vừa cao.

      Đông viện, hộ vệ thay phiên canh gác, trong viện trống trải lớn như thao trường.

      Nguyên Sơ Hàn ngồi dưới bóng cây, dựa lưng vào ghế dựa, dáng ngồi bừa bãi.

      Văn Thuật ngồi bên chiếu, buồn ngủ chán đến chết.

      Phía trước cách đó xa, Tề Dương luyện tập, có nạng, có chút cố sức. Có điều xương bắp đùi mới gãy, trong thời gian ngắn có thể khôi phục nhanh như vậy cũng tuyệt đối hơn người thường.

      Hương Phụ theo phía sau hai thước, đề phòng bỗng nhiên vô lực ngã sấp xuống.

      Tề Dương bước đầu đầy mỗ hôi, bất quá cũng rất vui vẻ. Lại dạo qua vòng trở về, Hương Phụ vài bước chạy tới dọn ra ghế dựa, sau đó đỡ Tề Dương ngồi xuống.

      Nguyên Sơ hàn mặt mày cong cong nhìn , tuyệt đối bội phục nghị lực của , người bình thường khó làm được.

      “Khôi phục rất nhanh, bao lâu nữa là ngươi có thể tự nhiên lại được rồi.” Cảm thấy người thời đại này trong thân thể đều có cỗ dã tính như thế.

      “Đa tạ quận chúa, ngân châm của ngài hữu hiệu. Mỗi lần châm cứu xong, thuộc hạ đều cảm thấy huyết mạch lưu thông.” Bởi vì huyết mạch lưu thông nên mới khôi phục nhanh như vậy.

      Nguyên Sơ Hàn tất nhiên cũng thừa nhận, gật đầu tiếp thu lòng biết ơn của .

      “Đúng rồi, ta liên tục nửa tháng thấy Vương gia các ngươi. Lần cuối thấy là ngày mùa hạ, đảo mắt mùa qua, chỗ nào rồi hả?” Hỏi những hộ vệ khác bọn họ đều , Nguyên Sơ Hàn chỉ có thể nghe ngóng từ Tề Dương. Cho dù có thể cũng biết.

      Tề Dương ngạc nhiên, sau đó : “Thuộc hạ nghe Đỗ Tuấn , Trung Dục vương tới đế độ gặp hoàng thượng xin tứ hôn cho Lâm thế tử.”

      “Trung Dục vương?” Nguyên Sơ Hàn biết là người nào.

      Hương Phụ lập tức giải thích, đối với tật xấu hỏi gì cũng biết của tiểu thư nhà mình, nàng cực kỳ thích ứng rồi.

      “Trung Dục vương là trong năm vị khác họ mà thái tổ khai quốc khi đó sắc phong, đất phong tại Đông Nam.”

      Nguyên Sơ Hàn gật đầu hiểu, Trịnh vương là vương gia khác họ, nguyên lai tổng cộng có 5 người!

      “Vậy ông ta tính toán cho con trai mình cưới người nào?” vậy chính là tiểu thư cao quý nào đó.

      “Là quận chúa của Triệu vương. Có điều Triệu vương khẳng định gây khó xử cho Trung Dục vương.” Tề Dương xong, bỗng nhiên cười rộ lên.

      “Vì sao?” Nguyên Sơ hàn mở to hai mắt muốn biết đáp án.

      “Nghe Triệu vương thích lãng phí, tài sản tổ tiên lưu lại đều tiêu xài gần hết. Vài năm trước Triệu vương chủ động làm thân cùng Trung Dục vương, muốn đem quận chúa của mình gả cho Lâm thế tử, ngờ Trung Dục vương cư nhiên cự tuyệt khiến Triệu vương mất mặt. Sau khi uống rượu say liền tuyên bố cùng Trung Dục vương tuyệt giao, cả đời qua lại với nhau. Lúc này Trung Dục vương lại đột nhiên muốn kết hôn với quận chúa của Triệu vương, Triệu vương khẳng định cho sắc mặt hòa nhã, cho dù hoàng thượng đồng ý, ông ta khẳng định cũng đòi lễ hỏi đáng kể.” Nhắc đến chuyện quý tộc, đúng là nhiều chuyện vui.

      Nguyên Sơ Hàn từ từ gật đầu, nghe xong việc này, nàng càng lúc càng cảm thấy ông cụ nhà mình rất tốt. Cho dù có bí mật hay giả bộ khiêm tốn nhưng ông tuyệt đối là người cha tốt, coi con mình như động vật mà bán đứng.

      “Cho nên vương gia các ngươi mới bận rộn chuyện này?” Việc này tiểu hoàng thượng cũng quyết định, khẳng định là do Phong Ly bắt chẹt.

      Tề Dương gật đầu, “Nếu chuyện này thành, có khả năng Vương gia còn có thể dự lễ cưới.”

      Dự lễ? Nguyên Sơ Hàn sợ hãi cúi đầu, nếu Phong Ly ở đế đô, vậy nàng có thể tự do chút rồi. Trước tiên phải đồng ý chuyện nàng Tế Thế đường, như thế nàng có thể làm rất nhiều chuyện.
      linhdiep17, Dinhloan, quỳnhpinky3 others thích bài này.

    3. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      36 Luyến tiếc

      Edit: Skye

      Nguyên Sơ Hàn nghĩ kế hoạch tương đối tốt, nàng tính toán trước tiên phải biểu cực kỳ luyến tiếc ở trước mặt Phong Ly, chờ đợi ngày sớm trở về.

      Sau đó kể cho nghe khi có ở đây, nàng có bao nhiêu buồn chán, thỉnh cầu cho phép mình Tế Thế đường ngồi chút, cùng đồng nghiệp trao đổi y thuật. Có lẽ rất nhanh trở lại.

      Kế hoạch tốt như vậy, Nguyên Sơ Hàn tràn đầy tin tưởng.

      thầm động viên chính mình, thừa dịp chạng vạng, đoán chắc Phong Ly từ trong cung trở lại, nàng trước tới thư phòng.

      Nguyên Sơ Hàn chắp tay sau lưng bước hành lang dài, từ rất xa nhìn thấy thư phòng mở cửa. Cửa mở chứng minh Phong Ly trở lại, cước bộ nàng nhanh hơn.

      Nhưng hành lang dài liền nhìn thấy có người ra từ thư phòng, là người xa lạ.

      Nguyên Sơ Hàn chợt xoay người vọt tới phía sau núi giải tránh né, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn ngưỡng cửa thư phòng.

      Hai người ra, người là ông cụ chừng sáu mươi, áo quần xa hoa, ngũ quan thô tục.

      Phía sau là hộ vệ nhưng khẳng định phải hộ vệ vương phủ bởi vì y phục bất đồng.

      Ra khỏi thư phòng, ông cụ xoay người chắp tay, vẻ mặt tươi cười , “Vương gia xin dừng bước, Tể Trung cung của thần xin đợi Vương gia đại giá.”

      Phong Ly từ trong thư phòng ra, quần áo ám sắc hoa phục, so với đêm tối còn khí thế hơn.

      “Trung Dục vương thong thả, bổn vương đúng hạn đến.” Phong Ly vẫn bộ dáng kia, ôn hòa .

      Nụ cười Trung Dục vương đầy mặt, lại chắp tay rồi mang theo hộ vệ rời .

      Nguyên Sơ Hàn giấu mình ở sau núi giả, nhìn chằm chằm Trung Dục vương cùng tùy tùng được hộ vệ vương phủ dẫn đường ra ngoài, trong lòng thầm lạnh mắng.

      Chỉ nhìn tướng mạo Trung Dục vương này liền biết phải thứ tốt, lúc ấy muốn cưới con Triệu vương, tại lại muốn cưới người ta, đoán chắc ông ta có mục đích ám muội.

      Vẫn là ông cụ trong nhà mình tốt nhất, bởi vì nàng phải gả cho tiểu hoàng thượng, ông buồn tóc đều bạc trắng.

      Nếu nữ nhi của mấy vương gia khác họ này đều gả cho hoàng thượng, bọn họ khẳng định cảm động khóc nức nở, lập tức liền nhét con vào trong ổ chăn của tiểu hoàng thượng.

      “Qua đây!” tiếng vang lên ngắt Nguyên Sơ Hàn trầm tư, còn dọa nàng nhảy dựng.

      Vài giây sau nàng mới hoàn hồn, chắc là gọi nàng.

      ra khỏi núi giả, Nguyên Sơ Hàn về phía cửa thư phòng, Phong Ly khoanh tay sau lưng đứng nơi đó nhìn nàng.

      Đôi mắt vô ba nhìn chằm chằm từng bước nàng qua rồi xoay người vào thư phòng.

      Nguyên Sơ Hàn bước bậc thang, sau đó trực tiếp vào. Nàng vừa vào, cửa thư phòng từ bên ngoài đóng lại.

      Nguyên Sơ Hàn giẫm thảm mềm mại, từng bước đến trước thư án, nhìn người ngồi sau án thư vùi đầu xử lý sổ con, chớp mắt mấy cái rồi : “Người kia là Trung Dục vương à? Ông ta tới thỉnh chỉ tứ hôn, thành công rồi sao?” Nhìn bộ dáng ông ta vui vẻ như thế, đoán chừng là thành công rồi.

      “Ừm.” Phong Ly ngẩng đầu, chỉ đáp lại cho nàng từ đơn .

      Nguyên Sơ Hàn sớm luyện thành thói quen, trong mắt vài phần đắc ý, “Trung Dục vương kia mời ngài dự lễ, như thế qua vài ngày nữa ngài phải rời khỏi đây phải ? Ai nha, ta có chút luyến tiếc đó.”

      Phong Ly ngừng động tác trong tay, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, “ ?” Đôi con ngươi trói chặt khuôn mặt nàng, tựa hồ chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn ra nàng có dối hay .

      Nguyên Sơ Hàn mở to hai mắt gật đầu, biểu đạt ‘chân thành’ của mình.

      Khóe môi khẽ nhếch, độ cung môi lớn nhưng khuôn mặt hàn kia có thêm vài phần nhu hòa.

      Nguyên Sơ Hàn nhìn , trong lòng nàng cũng vừa ý, đoán chừng vui vẻ rồi. Thừa dịp vui liền khiến cho phép nàng thường thường xuất phủ.

      “Có lẽ ngài rất lâu đấy, Đông Nam cũng khá xa. Ngài có ở đây, ta lại có việc gì làm…”

      “Cùng bổn vương dự lễ.”

      Nguyên Sơ Hàn còn chưa xong bị Phong Ly chặn họng.

      “A?” Nàng mở to hai mắt, xác định vừa rồi mình nghe thấy cái gì.

      “Cùng bổn vương dự lễ.” Phong Ly nhắc lại lần nữa rồi tiếp tục vùi đầu vào triều .

      “Mang theo ta? tốt lắm đâu! Mặc kệ như thế nào ta cũng có ‘bệnh nặng trong người’, là Nguyên quận chủ, thích hợp cùng với ngài đâu.” Như vậy sao được? Tuyệt đối được, nàng còn có chuyện phải làm nha.

      có gì là được, nha đầu của ngươi giả trang thành ngươi ở lại trong phủ. Còn ngươi đóng vai nha hoàn.” Phong Ly ngẩng đầu, giọng điệu nhàn nhạt đưa ra phương pháp giải quyết.

      “Nha hoàn? Ngài để ta làm nha hoàn?” Nàng nhíu mày, nàng còn chưa từng hầu hạ người khác nha.

      muốn sắm vai nha hoàn, vậy đóng vai đại phu .” tự nhiên cho ra đáp án khác, đầu óc Phong Ly xoay cực kỳ nhanh.

      Nguyên Sơ Hàn muốn lại thôi, ánh mắt lạnh lùng trừng . Chuyện này nếu phải nàng trước ra, nàng thực hoài nghi sớm có kế hoạch.

      “Ta… ta có thể ?” Nguyên Sơ Hàn giọng nhìn chằm chằm Phong Ly, rất muốn nghe có thể.

      Phong Ly ngẩng đầu nhìn về phía nàng, “ phải luyến tiếc bổn vương hay sao?”

      “Ta…” là đùa thôi!

      Câu kế tiếp còn chưa kịp ra, cả đầu Nguyên Sơ Hàn trống rỗng, đúng là thuận lợi hạ lừa ở sườn núi lại quên đuổi xe ngựa !

      chuẩn bị , 27 xuất phát.” Phong Ly thu hồi tầm mắt, giọng điệu luôn như vậy, nghe qua chính là mệnh lệnh.

      Nguyên Sơ Hàn hơi kìm nén, nàng cảm thấy mình sắp nghẹn chết rồi. Nên trát mấy châm cho thuận khí, nếu bị Phong Ly làm cho tức chết.

      Nàng rất xem trọng chính mình, nàng đấu lại a!

      Nguyên Sơ Hàn hung hăng trợn mắt nhìn rồi xoay người, từng bước tới ngưỡng cửa.

      “Chờ chút, bảy đồng tiền kia bổn vương dựng xong, xem .” Bỗng dưng người phía sau gọi nàng lại, căn bản cho nàng phản bác.

      Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn về phía bên cạnh nhuyễn tháp, bàn, 2 tổ hợp bảy tiền xu đứng sừng sững nơi đó, giống nhau như đúc.

      Nguyên Sơ Hàn còn gì để , vô số lần chứng minh cực kỳ thông minh. Đầu óc xoay chuyển rất nhanh, tâm cơ thâm trầm, nàng đấu lại !

      “Vương gia đại nhân lợi hại, ta cam bái hạ phong rồi.” Nàng muốn đấu cùng , ánh mắt đăm đăm nghĩ đằng nẻo than thở câu, tiếp tục về phía cửa.

      Giọng điệu này của nàng làm Phong Ly tự nhiên nghe ra có chút thích hợp. Ngẩng đầu nhìn hướng nàng, nàng di chuyển như thây ma, hơn nữa còn là thây ma uyển chuyển.

      Khóe môi quét ý cười lướt qua trong giây lát, nhu hòa tràn đầy khuôn mặt Phong Ly.

      Nguyên Sơ Hàn về hướng cửa, mắt thấy sắp tới cửa bỗng trước mặt lại xuất thêm ‘bức tường’.

      Tốc độ bức tường kia xuất quá nhanh, thế cho nên nàng trực tiếp bị đụng phải. Lực tương hỗ, nàng vừa đụng vào liền bị bắn ngược trở về, lui về phía sau lảo đảo hai bước mới đứng vững.

      Nhìn chằm chằm người bỗng nhiên xuất , Nguyên Sơ Hàn ngước mắt trợn tròn, “Vương gia đại nhân, ngài còn muốn thế nào nữa? Ta đều cam bái hạ phong rồi, ngài tha cho ta .”

      “Tới cùng là luyến tiếc bổn vương hay là muốn ở lại đế đô làm chuyện xấu?” Hai bước đến gần, Phong Ly hạ tầm mắt nhìn nàng. mặt có biểu tình gì, dưới ánh nến u, áp chế trong mắt ép người thể ngẩng đầu.

      Nguyên Sơ Hàn nhíu mày, khẳng định là thể thừa nhận làm chuyện xấu a! Nhưng nếu luyến tiếc ? Này… lại có phần thích hợp nhỉ!

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Tỷ ứng buến ntn đây, oh, hóng chương mới

    5. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      37 Lời lời dối

      Edit: Skye

      “Cái này… Vương gia đại nhân muốn nghe lời dối hay là ?” Nguyên Sơ Hàn mở miệng phá yên tĩnh, bầu khí này, lại thêm ánh mắt nhìn nàng khiến nàng biết nên thế nào tiếp. có biện pháp, chỉ có thể gì đó lập tức điều chỉnh khí mà thôi, nhưng có vẻ như khí được điều hòa hữu hiệu cho lắm.

      Đôi lông mày dưới tóc mai khẽ nhếch, Phong Ly nhìn nàng, bỗng dưng mở miệng, “ dối bổn vương nghe chút.”

      Nàng ngửa mặt nhìn , Nguyên Sơ Hàn thầm đắc ý vài phần. cố ý muốn nghe lời dối, có phải cho rằng lời dối của nàng chính là câu nỡ kia với sao?

      Vậy đoán sai rồi, nàng chắc chắn câu đó, hôm nay cũng bởi vì câu kia mà làm hỏng việc, nàng tuyệt lần thứ hai.

      “Lời dối chính là, ta muốn ở đế đô làm chuyện xấu nha!” Mặt mày cong cong, Nguyên Sơ Hàn thầm reo hò mình cơ trí.

      Khóe môi Phong Ly giật giật, tựa hồ nghĩ tới nàng như vậy.

      “Vương gia đại nhân biết thành tâm của tiểu nữ tử, vậy mấy ngày tới ta có thể Tế Thế Đường ngồi chút được ? lâu chưa trị bệnh cứu người, ta rất nhàm chán.” ngừng cố gắng, cơ hội Nguyên Sơ Hàn cũng buông tha.

      Phong Ly trả lời, chỉ hạ mắt nhìn nàng. Ngay sau đó vươn tay nắm cằm nàng, hơi dùng lực nâng lên, Nguyên Sơ Hàn thể khống chế cà nhắc.

      Kiễng chân, cách vài phân, hơi thở của rơi mặt nàng khiến Nguyên Sơ Hàn khỏi nheo mắt lại. Hương vị của như trong tưởng tượng của nàng, dễ ngửi nhưng biết là loại hương vị gì.

      “Tiếp tục giữ nguyên.” Nắm cằm nàng, Phong Ly nhàn nhạt câu, giọng điệu vẫn trước sau như , ngón cái xoa cằm nàng.

      Ngón tay xoa làn da, trong lúc đó, sinh ra cảm giác khó nên lời.

      Nguyên Sơ Hàn thẳng lưng, này…là khiêu khích nàng à?

      “Được, ta tiếp tục giữ vững. Vương gia đại nhân, ngài có thể đồng ý cho ta xuất phủ Tế Thế Đường được ?” Nàng từ từ đưa tay, bắt lấy tay Phong Ly, đồng thời lui người về phía sau, giải cứu cằm của mình.

      Cằm nàng đào thoát khỏi tay , Phong Ly hạ tầm mắt nhìn về phía tay mình bị nàng bắt lấy.

      “Có thể. Có điều cần phái người theo bảo hộ người.” Tầm mắt vẫn như cố định tay hai người, Phong Ly bên lạnh nhạt .

      Bảo hộ? Nguyên Sơ Hàn thầm trợn tròn mắt, giám thị cứ là giám thị, cần gì phải lấy lý do trong sạch như thế chứ!

      “Cám ơn Vương gia đại nhân.” Giám thị giám thị, cũng chẳng sao.

      Phong Ly cái gì cũng chưa , chỉ nhìn mặt nàng, ánh nến thể sáng ngời bằng ánh mặt trời, khiến khuôn mặt hai người như che đậy tầng sa mỏng.

      thôi.” Ánh mắt sâu thẳm theo đôi mắt nàng trượt xuống môi nàng, Phong Ly tạm dừng hai giây, sau đó trầm giọng .

      Sau gáy Nguyên Sơ Hàn xẹt qua tia gió lạnh, dường như vừa được đặc xá, lập tức buông lỏng tay , vòng qua , đẩy cửa ra chạy như điên.

      Chạy nhanh ra ngoài, Nguyên Sơ Hàn dám quay đầu nhìn lại, dù còn thấy thư phòng nhưng vẫn giảm bớt nhảy nhót trong lòng nàng.

      Sắc đẹp quả nhiên hại người, tim nàng vừa rồi đập quá nhanh, mà nguyên nhân khiến tim nàng đập nhanh lại chính là khuôn mặt của Phong Ly, giọng điệu chuyện của , còn có ánh mắt kia.

      khỏi run rẩy, Nguyên Sơ Hàn cho rằng thể được, quá nguy hiểm rồi!

      Bất quá, Phong Ly với khuôn mặt cùng đôi mắt kia, quả rất có lực sát thương. Nếu dùng phương thức này công kích nàng, đoán chừng nàng sớm bị đánh bại.

      Biện pháp duy nhất chính là, khi bắt đầu, nàng liền cho châm, châm choáng váng!

      Có điều khả năng lớn, bởi vì nàng bây giờ còn là con tin của nha. Nếu thực châm hôn mê, dự đoán từ nay về sau nàng liền thực ở trong phòng giam rồi.

      Cho nên biện pháp an toàn nhất chính là, sau này cách xa chút. cần nhìn mặt quá năm giây, lại càng thể nhìn thẳng vào mắt .

      Nguyên Sơ Hàn thầm lắc đầu, nàng cảm thấy tố chất tâm lý mình cực kỳ kém, bị cổ nhân làm cho tim đập nhanh.

      Bất quá, nàng ở thế giới kia chưa từng đường, chút kinh nghiệm cũng có, bị Phong Ly cuốn hút cũng tính là dọa người.

      lần nữa chỉnh đốn lại tâm lý, Nguyên Sơ Hàn khôi phục nhịp tim bình thường, vứt bỏ suy nghĩ nguy hiểm lại thực tế kia , quả nhiên thoải mái hơn.

      Phong Ly phê chuẩn cho nàng có thể rời khỏi phủ, hôm sau liền có hộ vệ trực tiếp đến, hỏi Nguyên Sơ Hàn khi nào xuất phủ.

      Tổng cộng bốn hộ vệ, đều là những gương mặt biết, Nguyên Sơ Hàn cùng bọn họ đều rất quen thuộc.

      “Hôm nay rất nhàm chán, chúng ta lập tức ngay.” Mắt Nguyên Sơ Hàn rực sáng, rốt cục có thể xuất phủ rồi.

      Gọi Văn Thuật, bốn hộ vệ theo, từ cửa sau rời khỏi vương phủ.

      Bốn hộ vệ mặc thường phục, theo Nguyên Sơ Hàn, giống như hộ viện bảo vệ tiểu thư nhà giàu. Chỉ là thể nhìn nhiều vào ánh mắt của bọn họ, nếu cực kỳ dễ dàng nhận ra bọn căn bản phải hộ viện bình thường.

      Văn Thuật theo Nguyên Sơ Hàn, đừng nhìn vào tuổi còn , trước kia lại là gã sai vặt của Trịnh vương phủ. Từ khi theo Nguyên Sơ Hàn học y, hơi thở hạ nhân người hoàn toàn tồn tại.

      Y phục người Nguyên Sơ Hàn vốn cực kỳ bình thường, đều lấy từ Sâm Châu, trái lại đáng chú ý.

      Ra khỏi ngõ sâu, sau đó lên đường lớn, người đến người . Nguyên Sơ Hàn thở sâu hơi, đây mới là dành cho người sống chứ!

      Bị nhốt trong phủ như chim hoàng yến khiến nàng suýt chút nữa quên bên ngoài là cái dạng chết tiệt gì rồi.

      Cửa hàng mọc san sát nhưng hiệu thuốc nhiều.

      đoạn đường rất dài, Văn Thuật lặng lẽ đụng Nguyên Sơ Hàn, ý bảo nàng nhìn bên trái.

      Liếc qua, gian hiệu thuốc tiến vào tầm mắt, Hoài Tế Đường!

      Đây là trong những hiệu thuốc Trịnh vương mua, gian hiệu thuốc này cùng nằm con đường với Tế Thế Đường.

      Tiếp tục , ngang qua Mãn Nguyệt lâu ngày đó dùng cơm, thêm mấy chục mét liền đến Tế Thế Đường.

      Nguyên Sơ Hàn trực tiếp vào, hương vị thảo dược đập vào mặt.

      nương bốc dược hay xem bệnh?” Phía sau quầy dược, người tuổi còn trẻ lớn tiếng thét to. Giá đựng dược phía sau chiếm hai mặt tường, tên dược khắc chi chít vào ngăn tủ, thảo dược đầy đủ hết.

      bốc thuốc cũng xem bệnh, tới đập bể bảng hiệu.” Nguyên Sơ Hàn cất giọng lớn, người trẻ tuổi giật mình run rẩy.

      “Tiên sinh, tiên sinh tới nhanh, có… có…có vị nương tới đập bể bảng hiệu.” Lập tức hô to, người trẻ tuổi nhìn bốn hộ vệ phía sau Nguyên Sơ Hàn, đúng là tưởng rằng tới đập bể bảng hiệu.

      Mành rèm sau quầy bị vén lên, người từng gặp qua lần Cố Dật Sanh tới, nhìn lên là Nguyên Sơ Hàn, nét mặt kinh ngạc, “Tiểu thần tiên, ngài tới.”

      “Đừng gọi ta là tiểu thần tiên, ta họ…Trịnh!” họ Nguyên đúng là được, Phong Ly dặn qua thể để lộ danh tính .

      “Vâng, vâng, Trịnh thần y, mời ngài ngồi. Các vị cũng ngồi , chỗ của ta hơi , mong mấy vị đừng để ý.” Cố Dật Sanh cực kỳ nhiệt tình.

      Bốn hộ vệ lạnh nhạt nghe thấy, lập tức theo Nguyên Sơ Hàn, đứng sau lưng nàng.

      Văn Thuật ngược lại tìm chỗ ngồi xuống, có thể thấy cực kỳ lười.

      Nguyên Sơ Hàn cười hì hì ngồi đối diện Cố Dật Sanh, bốn hộ vệ đứng sau lưng nàng, nhìn thấy mặt nàng.

      Kết quả là, nàng nháy mắt trái, ám chỉ ràng.

      Cố Dật Sanh cười gật đầu, hiểu !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :