1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Chỉ thiếp không thê: Vương gia đừng vội mừng - Yên Mộc (5/207c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 6: Tỷ muội cùng cưới.



      Editor: Vô Y



      Ninh Vưng cười nhạt ra từ trong đám người, chỉ thấy mặc bộ giá y đỏ như lửa, gương mặt đẹp như vẽ, đôi môi mỏng nhàng mím lại, màu hồng như hoa đào tháng ba, “Vậy do phụ hoàng làm chủ.” cúi đầu đứng bên cạnh Thủy Tĩnh, hơi thở lạnh lùng tỏa ra người những khiến tăng thêm nét nho nhã tuyệt trần, lại làm mọi người thấy giống như thần tiên trong hình dạng con người.


      Hoàng thượng gật đầu cái, với Thủy Diên Niên đứng bên cạnh: “Thủy thượng thư, biết ngươi có đồng ý ?”



      Thủy Diên Niên nghe vậy sợ hãi : “Hoàng thượng để mắt tới vi thần là may mắn của vi thần, chẳng qua việc hỏa hoạn trong viện, khiến tiểu nữ nhà vi thần bị thương, trước mắt còn bệnh liệt giường, nếu hôm nay xuất giá, sợ rằng phá hỏng khí hôn lễ.”



      “Phụ thân, từ tình cảm tỷ muội con rất thân thiết, làm sao có thể để ý những việc ấy, muội muội thể rời giường, hay là con hỏi thăm muội ấy phen, nếu muội muội đồng ý, nhất định phụ thân phải thành toàn cho muội ấy mới phải.”



      “Này…”



      “Thủy thượng thư, ngươi cũng đừng do dự nữa, nếu trong lòng tiểu nữ nhà ngươi nguyện ý, chẳng phải ngươi làm cha nhưng lại phá chuyện tốt của con ngươi hay sao?” Tề Vương mở miệng cười, Thủy Diên Niên thấy từ chối được, đành phải đáp ứng.



      Bích Nhi thấy hỉ nương đỡ Thủy Tĩnh đứng dậy vội vàng kéo Mộ Nhi, “Tiểu thư, Tam tiểu thư tới, chúng ta phải nhanh lên.”



      “Bích Nhi.” Tay Mộ Nhi bị kéo, nàng lắc đầu cái, “Là phúc phải họa, là họa tránh khỏi, nàng ta nhất quyết dụ dỗ ta, tránh có thể tránh sao?”



      “Vậy làm sao bây giờ?” Vừa xong, Thủy Tĩnh được hỉ nương đỡ dậy, giờ phút này che khăn voan, đương nhiên thấy Thủy Mộ Nhi, ngược lại hỉ nương lại thấy điểm khác thường, vội đụng vào Thủy Tĩnh cái.



      “Tiểu muội?” Thủy Tĩnh vô cùng thân thiện, vén khăn voan lên, thấy Thủy Mộ Nhi đứng ở trong góc phòng, vô cùng kích động: “Muội dậy làm gì vậy?”



      tiếng gọi này khiến mọi người chú ý tới, Hoàng thượng nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền cao giọng hỏi: “Ngươi là Thủy Mộ Nhi sao, vào .”



      “Thần nữ Thủy Mộ Nhi ra mắt hoàng thượng cùng các vị Vương gia đại nhân.”



      “Ừ, đứng lên .” Hoàng đế tán thưởng gật đầu, “Thoạt nhìn ngươi có vẻ rất hiểu lễ nghĩa, chẳng qua là…”



      Thủy Diên Niên biết ám chỉ chiếc khăn che mặt của Thủy Mộ Nhi, vội vàng : “Bẩm Hoàng thượng, lúc trước bị hỏa hoạn, gương mặt của tiểu nữ bị thương, bởi vậy mới phải dùng khăn che mặt.”



      Hoàng thượng gật đầu cái: “Mới bị thương phải tĩnh dưỡng cho tốt, trong cung có thuốc tẩy sẹo rất tốt, nha đầu, ngươi cũng cần lo lắng, trước mắt tỷ tỷ của ngươi xuất giá, trẫm muốn hai ngươi được ở cùng nhau, ngươi có bằng lòng hay ?”
      Thủy Mộ Nhi nhìn nam tử mặc y phục đỏ thẵm trong đám người kia theo bản năng, chỉ thấy người đó hời hợt nhìn nàng, đôi mắt đen như mực, ánh mắt nhìn nàng hề trốn tránh, chỉ là trong ánh mắt ấy, đều là xa lạ lạnh lùng.



      Lòng bàn tay trong ống tay áo nắm lại đau đớn, nhưng trong lòng Thủy Mộ Nhi cảm thấy kết thúc rồi, “Hoàng thượng, mặt thần nữ bị thương, cũng phải vết thương bình thường, chỉ sợ làm bẩn mắt Vương gia.”



      Hoàng thượng lắc đầu cái, “Ngươi chỉ cần đồn ý hay là được, nếu nhi tử ta dám ghét bỏ ngươi, trẫm thay ngươi làm chủ.

      Chương 7: Nguyện ý gả cho Cẩn Vương Văn Yên Mộc.

      Editor: Vô Y



      Thủy Mộ Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng cái, ý thức vốn tập trung cũng trở về vài phần. Nhìn lướt qua nụ cười nhạt của Ninh Vương, ánh mắt nàng lóe lên, kiên quyết lắc đầu : “Từ Mộ Nhi thề rằng cuộc đời này chỉ cần tìm được người lòng dạ, tỷ phu cùng tỷ tỷ có thể là trai tài sắc, cho nên thần nữ muốn.”



      “Sao?” Hoàng thượng thích thú nhìn Ninh Vương cái, “Nếu trẫm cho ngươi vị trí chính thất sao?”


      Lời vừa ra, mọi người đều kinh hãi, cơ thể Thủy Tĩnh run lên, tuy khuôn mặt được khăn che mặt phủ kín, nhưng vẫn khiến người khác thấy được lo lắng.



      Hoàng thượng nữa, mọi người cũng dám mở miệng, Ninh Vương nhìn hoàng thượng gì, Tề Vương cũng kinh ngạc nhìn hoàng thượng, rồi lại nhìn Thủy Mộ Nhi, trong lúc nhất thời khí trong sảnh tăng thêm vài phần quỷ dị.



      Đột nhiên Thủy Mộ Nhi cười tiếng, gương mặt bị che bởi khăn mỏng khiến người khác nhìn lắm, nhưng ánh mắt ánh lên vài tia hứng thú.



      “Nha đầu, ngươi cười cái gì?”



      “Trong lòng thần nữ thích Ninh Vương, vị trí chính thất dùng làm gì chứ, nếu thần nữ thích Ninh Vương, cho dù có danh phận hay địa vị, thần nữ cũng theo, hoàng thượng cần gì trêu ghẹo thần nữ.”



      Hoàng thượng nghe xong lời này liền cười ha ha, nhìn Thủy Diên Niên cười to : “Thủy Diên Niên, ngươi sinh ra nữ nhi giỏi, quý đó.”



      Thủy Diên Niên nhắm mắt trả lời: “Hoàng thượng quá khen” rồi cười khan “Hoàng thượng, nếu tiểu nữ của thần muốn, hay là chúng ta bắt đầu , đừng để lỡ giờ lành!”



      vội, trẫm vẫn muốn thành toàn cho ý nguyện của tiểu nữ nhi này.” Hoàng thượng lắc đầu nhìn Thủy Mộ Nhi: “Nha đầu, ngươi có người trong lòng , trẫm thay ngươi làm chủ?”



      Thủy Mộ Nhi kinh ngạc nhìn hoàng thượng rồi lắc đầu.



      tốt, hay là ngươi chọn trong số mấy người con của ta , tuy phải tất cả chúng đều nổi bật, nhưng cũng là những nhân tài, ý của ngươi như thế nào?”



      Thủy Mộ Nhi vừa đình gì đó, Thủy Diên Niên lại lên tiếng, “Hoàng thượng ưu ái rồi, vi thần chỉ sợ, tiểu nữ lại sinh tính lỗ mãng, may mắn được hoàng thượng chú ý, nhưng rốt cuộc lại là người tốt, sợ xứng với mấy vị Vương Gia.”



      “Lời của Thủy thượng thư sai rồi, chẳng lẽ ngươi tin mắt nhìn người của hoàng thượng hay sao, lời phụ hoàng vừa , dĩ nhiên nhận người này là con dâu rồi.” Ninh Vương cười như cười, ánh mắt chuyển từ mặt Thủy Mộ Nhi tới người Thủy Diên Niên.



      “Vi thần dám, nếu như vậy, vi thần cung kính bằng tuân mệnh.”



      “Phụ thân.” Thủy Mộ Nhi vội vàng gọi, lại bị Thủy Diên Niên trừng mắt nhìn “Hoàng thượng ưu ái, còn mau tạ ơn?”



      Bị Thủy Diên Niên giáo huấn như vậy, trong lòng nàng lập tức khó chịu, may là được khăn che mặt che , nên vẫn có cảm giác gương mặt nàng tái nhợt.



      “Hoàng thượng!” Nàng sợ hãi quỳ xuống đất: “Thần nữ xứng với các vị Vương Gia, cầu xin người thu hồi mệnh lệnh vừa ban.”



      “Ngươi muốn sao?” Sắc mặt hoàng thượng trầm xuống, Thủy Diên Niên cuống quít quỳ xuống theo: “Hoàng thượng bớt giận, tiểu nữ hiểu chuyện phạm phải người, chuyện hôn nhờ vào hoàng thượng làm chủ!”



      “Phụ thân…”



      “Mộ Nhi!” Thủy Diên Niên nhìn sâu vào mắt nữ nhi, đôi mắt ông tràn đầy lo lắng, Thủy Mộ Nhi ngẩn người, cuối cùng phải im lặng.



      “Nếu như vậy, mười hai con tới đây…”



      “Thần nữ chọn Cẩn Vương Gia!” Hoàng thượng còn chưa dứt lời, đột nhiên Thủy Mộ Nhi lên tiếng, hoàng thượng kinh ngạc nhìn nàng cái, sắc mặt các vị Vương Gia cũng khác nhau.



      Mọi người im lặng, ngay cả Thủy Diên Niên cũng thể tin được, nhìn nữ nhi của mình, chỉ thấy nàng lặp lại lần nữa, “Thần nữ nguyện gả cho Cẩn Vương.”



      Tầm mắt mọi người từ người nàng, dời về phía Cẩn Vương được nhắc tới, chỉ thấy nam tử kia ngồi xe lăn, thân mặc áo dài màu đen, trước ngực đeo mảnh ngọc, vài sợi dây mảnh rủ xuống, khiến tăng thêm vài phần yếu đuối.



      Thấy mọi người nhìn mình, môi hơi mở ra, lại đột nhiên che miệng ho khan, lúc lâu mới giọng : “Nhi thần thất lễ rồi.”
      thuyt thích bài này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 8: Chỉ có thể làm thiếp.

      Editor: Vô Y



      Hoàng thượng lời nào, đôi mắt lên vẻ giận dữ, lúc lâu mới đứng lên với Thủy Mộ Nhi: “Ngươi nghĩ kỹ chưa, quả muốn gả cho Cẩn Vương?”



      “Thần nữ nguyện ý” Thủy Mộ Nhi kiên định .


      khí từ từ trở nên kỳ dị, Ninh Vương cười như suy nghĩ điều gì, ánh mắt kinh ngạc của Tề Vương vẫn chưa dứt, thần sắc mọi người khác nhau, duy chủ có Cẩn VƯơng vẫn lời nào, cho dù tức giận hay bình thường, cũng chỉ cúi thấp đầu, giống như việc liên quan đến mình, mặc cho thiếu niên đẩy xe ở phía sau lau vết bẩn bên mép thay .



      Rốt cuộc hoàng đế chán ghét : “Được, ngươi kiên trì như vậy, trẫm chiều theo ngươi, nhưng mà…” quay đầu nhìn Thủy Mộ Nhi quỳ mặt đất tiếp: “Chỉ có thể là thiếp.” xong phất tay áo rời .



      Nụ cười bên mép của Ninh Vương càng sâu hơn, đôi mắt như hoa đào sáng lên như ngọc.



      “Chúc mừng muội.” chút ngại ngùng đỡ Thủy Mộ Nhi dậy, nhìn thấy ánh sáng trong mắt , Thủy Mộ Nhi kinh ngạc trong chốc lát, hồi lâu mới khẽ cười: “Đa tạ tỷ phu.”



      “Mộ Nhi, sao cơ thể muội lại run rẩy vậy?” Thủy Tĩnh tới trước mặt đỡ nàng, nghi ngờ lên tiếng.



      Thủy Diên Niên vừa nghe lập tức tiến đến: “Mộ Nhi, vết thương đau sao?”



      phải, phụ thân.” Thủy Mộ Nhi phủ nhận, đôi mắt đen trắng ràng lướt qua Thủy Tĩnh, cuối cùng rơi vào người Ninh Vương: “Vương gia may mắn, rốt cuộc tìm được giai nhân rồi.”



      Câu chứa hàm ý, Ninh Vương nghe nhưng để tâm chút nào, “Bổn Vương cũng chúc mừng đệ muội, tìm được giai tế (người chồng tốt).” Khóe môi mang theo ý cười, nghe như lời chúc đơn giản, nhưng sắc mặt Thủy Mộ Nhi lại trắng bệch, tay siết thành hai quả đấm.



      “Đa tạ hoàng huynh chúc phúc, nhưng mà dường như giờ lành đến.” Cách đó xa, giọng nhàng nhưng yếu đuối truyền tới, Cẩn Vương nghiêng đầu nhìn Ninh Vương, giống như hài tử nghịch ngợm, nhưng đôi mắt lại lóe lên như đá quý.



      Ninh Vương quay đầu nhìn cái, bên mép vẫn là nụ cười nhàn nhạt, trong mắt lên hứng thú: “Huynh quên mất.”



      quay đầu cáo từ với Thủy Diên Niên, sau đó dẫn Thủy Tĩnh ra khỏi phủ Thượng thư.



      Tiếng chiêng trống lại vang lên lần nữa, tiếng kèn ở ngoài phòng vang lên dứt, mắt thấy hỉ nhạc xa, Thủy Mộ Nhi vẫn chưa lấy lại được tinh thần, kinh ngạc nhìn hướng người vừa .



      “Nhạc phu đại nhân, tiểu tế cũng cáo từ, ngày mai tiểu tế đích thân chuẩn bị sính lễ tới cửa cầu hôn.” Dường như giờ phút này, lại khôi phục bộ dáng tao nhã lễ độ, cáo từ với Thủy Diên Niên, ánh mắt như chứa điều gì lướt qua Thủy Mộ Nhi vẫn chưa khôi phục tinh thần, che miệng ho khan rồi rời .



      Tây Sương vẫn yên lặng như cũ, dường như liên hệ với vui mừng ở tiền đường.



      Thủy Mộ Nhi bỏ giày ra nằm giường, lẳng lặng nhìn lên trần nhà gì, Bích Nhi thay nàng chăm sóc vết thương tay rồi thầm lui xuống.



      Đến tối, Bích Nhi đưa thức ăn tới, bây giờ mới phát cơm lúc sáng nàng đụng tới.



      “Bích Nhi, cầm chiếc rương dịp lễ lần trước lại đây.” Thủy Mộ Nhi ngồi trước bàn trang điểm nhìn mình trong gương đột nhiên lên tiếng, Bích Nhi đáp tiếng rồi kéo ngăn kéo ra cầm lấy chiếc rương đặt trước mặt nàng.



      lấy chậu than nữa.”



      “Tiểu thư, người muốn làm gì?” BÍch Nhi hoảng sợ lên tiếng, Thủy Mộ Nhi nhìn nàng ta cái, rốt cuộc ánh mắt cũng có thần sắc, “Nếu tất cả mọi thứ đều là giả, ta còn chìm trong mộng làm gì, từ nay về sau, Thủy Mộ Nhi cùng Ninh Vương còn chút quan hệ nào.”

      Chương 9: Văn Yên Mộc cầu hôn.

      Editor: Vô Y



      Bích Nhi nghe được lời lạnh lùng của nàng hơi sững sờ, chẳng bao lâu mà tiểu thư lạnh lùng như vậy, cũng là vì khiến tiểu thư trở thành như hôm nay. Có lẽ nếu lúc đầu gặp phải chuyện như vậy, tuyệt đối nàng dễ dàng buông tay, đừng là thiếp, dùng hết mọi thủ đoạn đoạt Ninh Vương lại.



      Ngọn lửa ở trong chậu than lượn vòng, ánh sáng chiếu lên gương măt trẵng nõn của Thủy Mạc Nhi, cảm thấy xa cách. Bích Nhi suy nghĩ chút, cuối cùng suy tính nữa, bất luận tiểu thư như thế nào, cũng là tiểu thư của nàng.


      Huống chi bây giờ tiểu thư càng bình dị gần gũi, nàng có thể dễ dàng ở bên cạnh hơn.



      “Tiểu thư, tiểu thư định gả cho Cẩn Vương sau? Nghe Cẩn Vương …” Bích Nhi muốn lại thôi.



      “Ta có thể lựa chọn thế nào nữa, nhưng mà đúng là muốn chọn như vậy, thích hợp với ta nhất chỉ có Cần Vương thôi.”



      Bích Nhi vẫn nghi ngờ, Thủy Mạc Nhi cười đứng lên: “Bích Nhi, ngươi còn , chờ ngươi lớn lên chút nữa, ngươi biết.”



      Nhìn Bích Nhi ngơ ngác gật đầu, Thủy Mạc Nhi vẫn cười : “ ra Cẩn Vương cũng tồi, hôm nay ngươi cũng thấy giống như giải vây cho ta vậy, nghĩ lại, ta gả cũng chịu ủy khuất, hoặc có khi còn thêm vui thích.”



      Bích Nhi còn muốn hỏi thêm nữa lại bị nàng bảo về phòng nghỉ ngơi. Đến ngày hôm sau quả nhiên Cẩn Vương tự mình đến cửa cầu hôn, đến lâu, thánh chỉ ban hôn cũng đến.



      Thủy Mạc Nhi đến tiền viện tiếp chỉ, lúc này mới vô tình đưa mắt nhìn Cẩn Vương.



      Chỉ thấy khoảng hai mươi tuổi, tóc dài, so với hôm qua càng thể bản chất tùy hứng. Lúc chuyện vẫn ho khan vài tiếng, chậm, nhưng rất nho nhã lễ độ, tuy gương mặt bị mặt nạ che khiến người ta sinh sợ hãi, nhưng là kính sợ, nhìn hai chân lại được phải ngồi xe lăn, khiến người ta cũng có chút đành lòng. Thủy Mạc Nhi cũng thể hiểu được tâm tình của mình khi mới đầu gặp .



      Nhìn thấy có người nhìn mình, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, cũng biết có phải hay , Thủy Mạc Nhi cảm thấy trong mắt có mấy phần vui vẻ, nhìn lại, lại vô cùng bình tĩnh, dường như hề ngẩng đầu lên.



      “Mộ Nhi, tới đây ra mắt Vương gia.” Thủy Diên Niên trách móc, nàng bất đắc dĩ nhìn hai người rồi ngoan ngoãn tiến tới hành lễ.



      “Thần nữ Thủy Mạc Nhi ra mắt Vương gia.”



      Cẩn Vương che miệng ho khan vài tiếng, hồi lâu mới : “Đứng lên .” Lúc chuyện dường như hơi thở hơi khó nhọc, nhưng giọng hoàn toàn êm ái, dịu dàng, có mấy phần nhàng khiến người ta quyến luyến.



      Thủy Mạc Nhi nhìn , dùng bàn tay chút khí lực nâng trà lên rồi cáo từ rời .



      Đợi ngày gả còn khổ cực hơn, từ trước đến giờ bất luận nàng ngang bướng thế nào, phụ thân cũng nhắm mắt cho qua, nhưng mà nay ông lại cho nàng ra khỏi cửa, ở nhà hai ngày, đến ngày thứ ba nàng đứng ngồi yên. Trùng hợp hôm đó là ngày Thủy Tĩnh hồi môn, nàng liền dẫn Bích Nhi chạy ra ngoài.



      đường vẫn náo nhiệt như cũ, nàng dạo mấy cửa hàng, đột nhiên con ngựa chạy loạn ở giữa đường, mọi người cuống cuồng bỏ chạy. Thủy Mạc Nhi cùng Bích Nhi đứng đó xa, đương nhiên đứng mũi chịu sào làm người hy sinh đầu tiên, những mứt quả trong tay bị lăn nơ nào, bắp chân cùng bụng lại thêm phần đau đớn, nàng bị con ngựa kia quật ngã xuống đường, rốt cuộc có người từ trong xe ngựa nhô đầu ra, phi thân ra chế trụ ngựa.



      Đợi thấy bóng dáng cao ngất màu xanh kia, sắc mặt Thủy Mặc đột nhiên thay đổi, cả người căng thẳng quên cả đau đớn.
      thuyt thích bài này.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 10: Dụ tâm

      Editor: Vô Y



      Đợi thấy bóng dáng cao ngất kia, sắc mặt của Thủy Mộ Nhi trắng bệch, cả người căn thẳng quên cả đau đớn.



      “Tiểu thư…” Bích Nhi vội vàng chạy tới đỡ nàng, lúc này Thủy Mộ Nhi mới lấy lại tinh thần, đứng thẳng dậy.


      “Mộ Nhi, sao muội lại ở đây?” Trong xe ngựa Thủy Tĩnh bước ra, chỉ thấy nàng mặc y phục màu hòng, quần dài màu tím, gương mặt ửng đỏ, quyến rũ nên lời.



      “Tham kiến Ninh Vương phi.” Bích Nhi vội vã hành lễ, Thủy Mộ Nhi nhìn nàng ta cái, lúc này cũng vội vàng : “Tham kiến Ninh Vương, Ninh Vương phi.”



      Lúc này Ninh Vương từ từ bước xuống, nghe vậy, nhíu lông mày hỏi: “Sao hai người lại ở đây?”



      đến gần, vô cùng tự nhiên ôm Thủy Tĩnh vào trong ngực. Sắc mặt Thủy Mộ Nhi hơi tái , nhưng nhanh chóng phản ứng, vui vẻ : “Còn vài ngày nữa là ngày muội xuất giá, cứ ở khuê phòng mãi, nên muốn ra ngoài dạo, chẳng qua biết bên ngoài cảnh xuân lại tốt như vậy.”



      Ninh Vương nghe vậy, dường như ánh mắt ánh lên tia trêu chọc, chỉ thấy cong môi, đôi mắt như hoa đào di chuyển, ngay cả giọng có chút mờ ám: “A, vậy, Mộ Nhi nương lại tư xuân rồi.”



      Thủy Tĩnh giấu nụ cười của mình, trách Ninh Vương câu: “Muội muội đừng giận, tỷ phu chỉ đùa với muội thôi.”



      Thủy Mộ Nhi bật cười: “Tỷ tỷ gì vậy, Mộ Nhi sao dám tức giận, Ninh Vương trêu chọc, Mộ Nhi biết sao. Dù sao Vương gia là tỷ phu của Mộ Nhi, lại là huynh trưởng, nên Mộ Nhi biết nên lấy tâm trạng nào để đáp lại thôi.”



      Khóe miệng của Thủy Tĩnh cứng ngắc, rốt cuộc cười rộ lên, trách cứ: “Tính tình của muội muội vẫn đổi, vẫn thành như vậy, nếu muội phải ta cùng Ninh Vương cũng làm trễ thời giờ nữa.”



      Mắt thấy hai người rời , Bích Nhi nhịn được trề môi : “Cũng may họ gây khó dễ cho tiểu thư.”



      Thủy Mộ Nhi chỉ im lặng.



      Đợi đến khi hai người trở lại Thượng thư phủ cơ thể cũng mỏi mệt. Cũng may Tây Sương viện ồn ào gì, Thủy Mộ Nhi yên tâm an giấc. Chỉ là ngủ lâu lại nghe bên ngoài có sáo truyền đến, du dương đến nao lòng, may là Thủy Mộ Nhi cũng phải người có khả năng cảm nhận nhiều, chỉ thấy đây là bài hát rất hay.



      Đến lúc lấy lại tinh thần, mới phát mình ra khỏi phòng từ khi nào. Ánh trăng xa xa, chỉ thấy có bóng người trong đình giữa hồ, người đó mặc y phục màu xanh ngồi dưới đất, tóc bay bay.



      Chẳng qua vừa thấy bóng lưng, cơ thể nàng căng thẳng, muốn rời khỏi, vừa bước chân , trước mắt chợt lóe lên, thân áo xanh nhanh chóng bay tới trước mặt nàng.



      “Mộ Nhi…” khẽ gọi, đôi mắt như hoa đào lóe lên, tròng mắt đen như đá quý. Giờ phút này nhàng nâng khóe môi lên, Thủy Mộ Nhi giật mình, lùi về sau từng bước, mặc dù nam nhân trước mặt rất thanh tú.



      Người người đều tướng mạo Ninh Vương rất đẹp, phong lưu kìm chế được, nàng tin, nhưng khoảng cách gần như vậy, dưới ánh trăng sáng, nàng tin câu kia.



      Cách vài bước, Thủy Mộ Nhi lạnh lùng nìn : “Ngươi muốn làm gì?”

      Chương 11: Ngươi muốn, ta cũng miễn cưỡng.

      Editor: Vô Y

      “Nếu tới, bằng cùng uống chén” Ninh Vương kéo nàng tới đình giữa hồ.

      “Có chuyện gì cứ , cần quanh co lòng vòng.” Thủy Mộ Nhi lạnh lùng rút tay của mình về, đứng tại chỗ. Ninh Vương cũng giận, lấy ấm trà rót trà nhàng thưởng thức, “Tối nay ánh trăng rất đẹp, nên phụ cảnh trời như vậy.”


      Đưa ly trà đến trước mặt Thủy Mộ Nhi, nàng do dự hồi lâu, lúc này mới bước bước đến gần.

      “Sau yến tiệc tân hôn, ngươi chăm sóc cho vương phi của ngươi, nửa đêm tới nơi này vui chơi, sợ làm tỷ tỷ của ta thất vọng sao?” Thủy Mạc Nhi ngồi ở băng đá, dịu dàng lên tiếng.

      “Ngươi muốn ta sao?” Ninh Vương cười như cười nhìn nàng, đưa chén trà đến trước mặt nàng, thấy mặt nàng hơi tái , nụ cười bên mép sâu hơn.

      “Hôm đó ra muốn phụ hoàng cho ngươi cùng cẩn Vương lấy nhau, cũng ngờ, ngươi lại cầu xin điều đó, giúp ta bớt tính toán.”

      “Ngươi có ý gì?” Thủy Mộ Nhi hỏi , sắc mặt là đóng băng.

      “Mộ Nhi…” Ninh Vương khẽ gọi tiếng, tựa như nhiều phần ủy khuất, “Phụ hoàng tuổi già rồi, ngôi vị hoàng đế sớm muộn truyền lại, mặc dù thái tử cùng Cẩn Vương nguy hiểm với ta, nhưng vốn dĩ phòng ngừa là tốt nhất, huống chi trong triều cũng bọn họ cũng có chút địa vị, nhất là ta đây là đệ đệ của Cẩn Vương, tính tình quái gở, khiến người ta khó có thể nắm lấy.”

      “Ninh Vương thẳng thắn với ta những thứ này như vậy, sợ ta tố giác ngươi hay sao?” Thủy Mộ Nhi cắt đứt lời của .

      Ninh Vương cười tiếng, lắc đầu “Từ trước đến nay, những chuyện đó liên quan đến ngươi”.

      Ánh trăng chiếu bóng hai người lên mặt hồ, hai người ngồi ở trong lương đình, Ninh Vương tự mình châm trà, Thủy Mạc Nhi suy nghĩ chút, nhìn chén trản sâu xa , “Cho nên ngươi thông qua đồng ý của ta liền tự tiện giao ta cho người khác?”

      “Chuyện này chỉ có ngươi làm ta mới yên tâm” Ninh Vương nhàn nhạt , “Ta từng thử bí mật đưa rất nhiều người vào chỗ của , nhưng lại rất ít người thành công, nay chỉ có ngươi mới có thể khiến tin tưởng ”

      “Tại sao? Cũng bởi vì ta đây thân phận thứ nữ, còn bị hủy dung?” Thủy Mộ Nhi nhấc khăn che mặt lên, châm biếm .

      Ánh mắt Ninh Vương rơi vào khuôn mặt nàng, ánh mắt lóe lên, “Sau khi chuyện thành công, ta ban cho ngươi bất kỳ điều gì ngươi muốn, bao gồm cái vị trí kia ”

      Thủy Mộ Nhi kinh ngạc nhìn cái, rồi sau đó nhàng cười, “Vương Gia đề cao Thủy Mộ Nhi quá rồi, ta bé phàm phu tục tử, giúp được Vương Gia ”

      , ngươi có thể” Ninh Vương để chén trà xuống, nhìn nàng , “Mặc dù ngươi phải người tín nhiệm, nhưng ít ra khiến hoài nghi nhiều, cho nên bây giờ ngươi thích hợp nhất.”

      Thủy Mộ Nhi cười ảm đạm, nàng nhìn những gợn sóng giữa hồ hít sâu cái, “Gặp gỡ giữa chúng ta cũng là do Vương gia sắp đặt?”

      “Ừ” Ninh Vương do dự trả lời.

      “Ta tại?” Giọng của Thủy Mộ Nhi sắc sảo, đột nhiên đứng lên, “Ngươi nghĩ sai rồi, ta để cho mình cuốn vào tranh đấu quyền lợi giữa huynh đệ các ngươi, ta chỉ là tiểu nữ tử bé, chỉ muốn cuộc sống đơn giản bình thường, nếu Vương Gia cho là ta đạt đến vị trí kia nhờ Vương Gia nâng đỡ, thứ lỗi cho ta thể hầu hạ.”

      Thủy Mộ Nhi tức giận ra khỏi đình, cả người phát run, tựa như đoán được phản ứng của nàng, giọng của Ninh Vương của nhàn nhạt truyền đến từ phía sau lưng, “Ngươi muốn, ta cũng ép, chẳng qua nếu sau này ngươi gặp phải chuyện gì, cũng hi vọng ngươi có thể nhớ lại tình cảm giữa chúng ta.”
      thuyt thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 12: Đám cưới, tân nương muốn ôm vào cửa.

      Editor: Vô Y



      Nhạc kèn lớn nhanh chóng rời , hôm đó cho đến ngày hôm sau, Ninh Vương xuất trước mặt nàng nữa.

      Sáng sớm hôm đó, Bích Nhi vội vội vàng vàng xông vào phòng nàng, là xông vào, vì Bích Nhi đứng ở ngoài kêu mấy lần cũng thấy động tĩnh, nên để cho gia đinh đạp cửa xông vào.


      “Tiểu thư, hôm nay là ngày đám cưới, sao người biết khẩn trương vậy?” Bích Nhi vô cùng lo lắng kéo nàng dậy, phân phó người làm vừa rửa mặt vừa thay quần áo.

      “Tiểu thư, người mau đứng thẳng dậy! Tiểu thư quan tâm gì cả, hỉ phục vương phủ sai người đưa tới ngày hôm qua người cũng thử, hại nô tỳ sáng sớm còn phải tìm người sửa lại… Tiểu thư!”

      Thủy Mộ Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, phóng đại trước mắt chính là gương mặt tức giận của Bích Nhi, nàng cười khan hai tiếng, để mặc cho người hầu thay hỉ phục rồi chải đầu cho mình.

      Cũng may hỉ phục vô cùng vừa người, Bích Nhi hưng phấn : “Đẹp lắm”. Lúc này Thủy Mộ Nhi mới hoàn toàn tỉnh táo, vừa hay mặt trời lên cao rồi.

      Trong gương đồng chiếu ra gương mặt của nàng, Thủy Mộ Nhi liếc mắt nhìn chỗ khác, lúc này có tỳ nữ đẩy cửa vào, là hỉ kiệu từ vương phủ tới.

      Bái biệt cha mẹ, ngồi trong kiệu, lúc này Thủy Mộ Nhi mới có thời gian để thở, xuyên qua màn kiệu nhìn ra ngoài, hai bên đường tụ tập rất nhiều người đứng xem náo nhiệt, ầm ỹ đến mức nàng ngồi trong kiệu cũng nghe được.

      “A, nương tốt như vậy, tuổi trẻ phải thủ tiết rồi…”

      “A, cũng phải là… Tuy dáng vẻ hơi xấu xí chút, nhưng cũng đến mức trở thành…”

      Than thở dứt bên tai nàng.

      Thủy Mộ Nhi cong khóe môi, những người cổ nhân này cũng rất nhiều chuyện, nhìn qua giống như gả nữ nhi của bọn họ vậy.

      Những người đường này khiến tâm tình nàng vui vẻ hẳn ra, ai cũng biết Cẩn Vương là phế nhân, nếu là phế nhân, những ngày sau này của nàng bị quản thúc, hơn nữa nghe Cẩn Vương chưa cưới thê tử bao giờ, điều này cũng khiến nàng bớt phiền toái, nên biết rằng nữ nhân vô cùng hiểm ác, ngay cả thánh nhân cũng e sợ vài phần.

      Như trong tính toán, kiệu dừng lại ở thiên môn, nhưng ngoài dự liệu, Cẩn Vương ngồi ở bên trong, chỉ cách cửa bước chân, mặc bộ y phục màu đỏ, cười như cười.

      “Ơ, Vương Gia, tại sao người lại tự mình ra đón vậy.” Hỉ nương lấy lòng tiến lên, Tiêu Phượng Minh cong môi, thiếu niên phía sau tiến lên trước : “Vương gia nhà ta , lễ thể bỏ, nếu là tân nương cưới vào phủ, bất luận là thê tử hay là thiếp cũng được để ủy khuất.”

      Hỉ nương coa hứng cất cao giọng, cho người đỡ Thủy Mộ Nhi ra ngoài.

      Bước qua chậu than, đứng trước cửa, hỉ nương nhìn Cẩn Vương: “Vương gia, theo như nghi lễ, phải ôm tân nương vào cửa.”

      Cẩn Vương hơi nhíu mày, ho khan mấy tiếng rồi : “Vũ Điệp.” Giọng vẫn nhàng chậm chạp như trước kia.

      Thiếu niên phía sau tiến lên, đẩy mạnh xe lăn về trước mấy bước, Thủy Mộ Nhi chỉ cảm thấy bên hông được giữ chặt, mùi thảo dược xông vào mũi, chưa hiểu gì cơ thể được ôm vào trong ngực người khác: “Như thế này được ?”

      Dường như hơi lo lắng, hỏi hỉ nương, hỉ nương lập tức hớn hở: “Rất tốt, rất tốt. Chúc Vương gia cùng phu nhân trăm năm hạnh phúc.”

      Chương 13: thể XX, đối với nam nhân mà đó là điều vô cùng sỉ nhục cùng tự ti.

      Editor: Vô Y

      ấm áp từ đùi truyền đến, bên tai nghe tiếng hô hấp nhàng, Thủy Mộ Nhi được tự nhiên khẽ dịch chuyển cơ thể. Tuy đại bị người khác ôm cũng có gì to tát, hơn nữa đây là phu quân của nàng, nhưng hết lần này đến lần khác đối với nàng mà , người này hoàn toàn xa lạ, lại bị tư thái ôm mập mờ như vậy, chung quy có mấy phần được tự nhiên.

      “Nương tử có chỗ nào khỏe à?” Bên tai vang lên giọng , Thủy Mộ nhi ngẩn ra, lúc này mới biết hỏi mình, vội vàng trả lời có, lúc này mới hết dám lộn xộn.


      Nghe thanh của bánh xe lăn mặt đất, trải qua mấy quẹp cua, chung quanh dần dần trở nên náo nhiệt, Thủy Mộ Nhi mới biết nhất định đến tiền điện.

      Nhưng ngược lại so với tính toán chính là, người ở tiền điện nhiều, mặc dù cũng rất náo nhiệt nhưng so với lúc Thủy Tĩnh xuất giá có cách nào so sánh được.

      khiến nương tử ủy khuất, chỉ có thể có bấy nhiêu người.” Tiêu Phượng Minh ho mấy tiếng, lập tức có người đưa chén thuốc tới, cũng ngại ngùng mà uống thuốc ngay trước mặt Thủy Mộ Nhi, rồi với quản gia: “Bắt đầu .”

      Thủy Mộ Nhi cũng hiểu ủy khuất nghĩa là ý gì, cho đến khi hôn lễ kết thúc, nghe từ Bích Nhi mới biết người tới tham gia hôn lễ chỉ là những người làm trong phủ, có thêm gia đình họ tới dự. Xem ra Cẩn Vương đúng là được cưng chìu, nếu tại sao ngay cả người tới tham gia hôn lễ cũng có.

      “Tiểu thư, người làm gì vậy?”

      Bên trong phòng tân hôn, Thủy Mộ Nhi sớm vén khăn voan lên, khí thế ngất trời ngồi giường, nghe tiếng hỏi, nàng mới thò đầu ra. “Đương nhiên là sửa sang lại giường rồi, nếu tối nay ngủ bằng gì?”

      “Sửa lại giường?” Bích Nhi nghi ngờ lên tiếng, lập tức kinh hãi, “Tiểu thư, chẳng lẽ người…” Nàng sải bước tiến đến kéo màn tơ ra, đúng lúc Thủy Mộ Nhi ghé đầu ra ngoài, hai người đụng vào nhau, chiếc áo ngủ bằng gấm cùng hạt sen lập tức rơi tán loạn mặt đất.

      “Tiểu thư! Người làm gì vậy?” Bích Nhi hô to, đột nhiên mắt trợn trừng, “Người, người…”

      “Người cái gì?” Thủy Mộ Nhi xoa đầu bị đau, “Dù sao tối nay Cẩn Vương cũng tới đây, bằng ta tắm sớm chút rồi ngủ, chiếc giường to như vậy, cho nên ta bảo bọn họ dọn dẹp hết rồi.”

      Bích Nhi nhìn hạt sen rơi mặt đất nên lời, lúc lâu sau mới đặt mông vào ghế: “Làm sao người biết đêm nay Cẩn Vương tới, lỡ tới sao?”

      “Bích Nhi, đó là nam nhân đầy tự ái, ngươi nghĩ , đối với nam nhân mà , có khả năng đó, chính là điều sỉ nhục, vô cùng tự ti, mà đây lại là đêm động phòng hoa chúc. Ngươi yên tâm, ta dám bảo đảm, tối nay nhất định tới.”

      “Cam đoan gì chứ.” Bích Nhi lắc đầu cái, oán hận : “Nếu ngài ấy tới, nô tỳ xem tiểu thư làm thế nào.”

      Nhặt áo gấm lên, Bích Nhi hung hăn quăng lên giường, dương dương tự đắc, lúc này mới xoay người kéo cửa phòng ra.

      “Vương… Vương gia.” Bích Nhi kinh ngạc đứng ở cửa, ngoài cửa phòng, Cẩn Vuong dựa vào xe lăn, mặt nạ bạc lóe ra ánh sáng nhàn nhạt màu trắng, phía sau là người thiếu niên được gọi là “Vũ Điệp”, giờ khắc này sắc mặt xanh mét, đương nhiên lời vừa rồi rơi vào tai hai người.
      thuyt thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 14: Xấu nữ cùng phế nam là thiên hạ tuyệt phối.

      Editor: Vô Y

      “Nô… Nô tỳ thỉnh an Vương gia!” Bích Nhi quỳ đất, sợ hãi liếc vào bên trong phòng.

      Thủy Mộ Nhi bắt đầu mặc quần áo, hỉ phục quá phức tạp, nàng vẫn chưa thành thạo đối với việc mặc đồ cổ trang, vì vậy ở ngoài nhìn vào thấy màn che ngừng động đậy, nghe được giọng ở bên ngoài.


      ra ngoài hết .” Tiêu Phượng Minh nhàn nhạt lên tiếng, chỉ có điều giọng nghe được tâm tình của . Bích Nhi lo lắng liếc mắt nhìn trong phòng, đứng dậy lui ra ngoài.

      “Vũ Điệp, ngươi cũng ra ngoài .” Tiêu Phượng Minh tiếp tục lên tiếng.

      “Vương gia?” Dường như Vũ Điệp thể tin, do dự gọi tiếng, thấy lời đáp trả của Tiêu Phượng Minh, lúc này mới bất đắc dĩ lui ra ngoài.

      Cửa phòng đóng “két” lại tiếng, người giường cũng ngưng động tác, Tiêu Phượng Minh nhìn lướt qua đống hạt sen rơi đầy đất cất giọng , “Xuống đây .”

      Tuy mới cất giọng , nhưng bị cơn ho kéo tới. Lời vừa dứt, nhịn được che miệng ho khan, Thủy Mộ Nhi do dự hồi lâu, cuối cùng cũng thò đầu ra ngoài, ngồi trước giường.

      “Vì sao?” Tiêu Phượng Minh lên tiếng, Thủy Mộ Nhi cảm thấy khó hiểu, tiếp tục hỏi: “Vì sao lại gả cho ta?”

      biết có phải bởi vì câu cửa miệng của trách cứ nàng hay , Thủy Mộ Nhi lại lớn mật, chỉ thấy nàng khẽ cười : “Xấu nữa cùng phế nam, chẳng lẽ Vương gia cho đây là thiên hạ tuyệt phối sao?”

      Tiêu Phượng Minh hơi sững sờ, dường như ngờ nàng lại trả lời như thế, dừng lại, đôi mắt đen như đá quý cũng lên tia sáng, khóe môi cong lên ý tứ nhìn nàng, “Vậy sao?”

      Trực giác của Thủy Mộ Nhi run lên, cười lấy lòng: “Vương gia chớ để ý, mặc dù ta biết ngài thể… Cái đó, nhưng ngài yên tâm, ta giữ kín chuyện này.” Coi như người trong thiên hạ đều biết, ta cũng vẫn giữ kín. Trong lòng hơi cao hứng, nét mặt Thủy Mộ Nhi vô cùng nghiêm túc.

      Nghe vậy, Tiêu Phượng Minh lời nào, cũng vui vẻ gì, lúc lâu sau lấy tay chống lên má, nhìn nàng lẩm bẩm. “Hôm nay nhìn thấy nàng rất khác so với nửa tháng trước.”

      Bị nhìn như vậy, Thủy Mộ Nhi được tự nhiên, nàng cười khan hai tiếng, “Vương gia, mấy ngày nay ta bị hủy dung, làm sao vui tươi được nữa, mà cuối cùng nay cũng thông suốt nhiều rồi, tâm tư cũng thoải mái hơn.”

      “Thoải mái?” Dường như kiểm chứng lời nàng , Tiêu Phượng Minh quét mắt nhìn đống đồ ngổn ngang, “Dường như thoải mái của nàng cũng hơi quá rồi.”

      Lần này Thủy Mộ Nhi dám tiếp nữa, dầu dì, người ta cũng là Vương gia, nơi này là phủ của , nàng cũng được làm bừa.

      Thấy nàng khôi phục lại mấy phần khéo léo, Tiêu Phượng Minh truy cứu nữa, ánh mắt nhìn lên chiếc khăn che mặt của nàng, giọng trầm xuống: “Mặt của nàng, tại sao bị hủy?”

      Sắc mặt Thủy Mộ Nhi tái , lúc lâu mới : “Lửa thiêu.”

      Tiêu Phượng Minh ho khan mấy tiếng, dáng vẻ tựa vào xe lăn dường như rất mệt mỏi, Thủy Mộ Nhi khỏi nhớ tới hôm bưng chén trà lúc cầu hôn, nghĩ thầm, bệnh nguy kịch như vậy, vậy mà còn dành tâm tư để hơn thua, quả nhiên lòng nghi ngờ quá nặng. dùng sức suy nghĩ nữa, nhưng chưa từng thấy, khi nàng ra hai chữ kia, trong ánh mắt của nam tử đối diện lại lên vẻ nghiêm trọng.

      “Vương gia có muốn nghỉ ngơi hay ?” Thủy Mộ Nhi nhắm hai mắt mệt mỏi lại, bộ dáng mệt mỏi, do dự hỏi, nghĩ thầm , mệt quá, nhanh .

      Dường như rốt cuộc Tiêu Phượng Minh bình thường trở lại, môi cũng xuất lại màu đỏ, nghe lời nàng , khẽ ừ, hai tay đặt xe lăn, “Vậy cởi áo ra giúp ta .”

      Thiếu chút nữa Thủy Mộ Nhi dập đầu xuống đất, phải đây gọi là gậy ông đập lưng ông sao?

      Chương 15: Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của bổn vương, nương tử xem, bổn vương ở lại đâu.

      Editor: Vô Y

      “Vương… Vương gia.” Thủy Mộ Nhi run rẩy lo sợ: “ phải tối nay ngài ở chỗ này chứ?”

      “Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của bổn vương, nương tử xem, bổn vương ở lại đâu?” Tiêu Phượng Minh nghi ngờ hỏi, ung dung khoanh hai tay chờ Thủy Mộ Nhi lên tiếng giải đáp.


      “Ơ… Chuyện đó, Vương gia, hôm nay quỳ thủy* của ta đến, rất xui xẻo, ngày đại hỉ chỉ sợ làm ngài bị thương.” Thủy Mộ Nhi cúi đầu ra vẻ khó .

      “Quỳ thủy?” Trong mắt Tiêu Phượng Minh thoáng qua tia ranh mãnh. “Quỳ Thủy sao…” kéo dài chữ cuối ra, hai mắt lướt người Thủy Mộ Nhi, nhìn thấy hàm răng trắng bóng của nàng, ánh mắt hơi dừng lại, ngay sau đó che miệng ho khan.

      “Vương gia…” Thấy dường như ho đến đau cả hông, nếu phải cách lớp mặt nạ, Thủy Mộ Nhi cho rằng nhất định mặt đỏ bừng. Lo lắng gọi hai tiếng, Tiêu Phượng Minh khoát áo ý bảo sao, Thủy Mộ Nhi lập tức yên tâm đứng thẳng trước giường.

      lát sau, Tiêu Phượng Minh cười khổ thở dài hơi, “Nhìn thân thể của ta thế này, chỉ sợ tối nay chu đáo được với nương tử rồi.” lấy khăn lau khóe miệng, áy náy .

      sao, sao, Vương gia cần lo cho Mộ Nhi.” Thủy Mộ Nhi cười khan hai tiếng, Tiêu Phượng Minh gật đầu, “Nếu như vậy, nương tử nghỉ sớm , ngày mai vi phu tới thăm nàng.”

      “Ngày mai?” Thủy Mộ Nhi ngạc nhiên lên tiếng, thấy Tiêu Phượng Minh hiểu nàng lập tức gật đầu như giã tỏi, “Được, ngày mai, ngày mai.”

      Tiêu Phượng Minh yên tâm gọi Vũ Điệp rồi rời .

      Trong hỉ phòng đỏ thẫm, nến đỏ “xì” tiếng, ngọn lửa vụt cao lên, trong nháy mắt lại thấp xuống, Bích Nhi nhìn hai người kia xa rồi, lúc này mới thong thả vào trong phòng.

      “Cũng biết kiếp trước người tích bao nhiêu công đức, đời này có được phu quân nhã nhặn như vậy.” Bích Nhi vừa dọn dẹp hạt sen đất vừa hậm hực .

      Thủy Mộ Nhi cười khan hai tiếng, “Ta , Thủy Mộ Nhi ta luôn gặp vận may, ngươi lại tin, dù gì ta cũng là người chết sống lại mà.”

      “Phi! Phi! Cái gì mà chết chứ!” Bích Nhi oán hận nhìn nàng, “Lời này tiểu thư được nữa, nhớ lại hôm đó, tim Bích Nhi vẫn còn đập nhanh.” Nàng dừng chút nhìn Thủy Mộ Nhi, “Nhắc tới cũng thấy lạ, hôm đó mạch của tiểu thư rất yếu, nhưng đại phu vừa tới cửa, người liền tỉnh dậy, đúng là chuyện lạ.” xong Bích Nhi khẽ cười tiếp tục dọn dẹp phòng, “Nghĩ đến đúng là Diêm Vương thể thu nạp được tiểu thư, nên mới khiến tiểu thư tới Quỷ Môn liền quay trở về.”

      Thủy Mộ Nhi lại cười khan hai tiếng, chột dạ , “Cho nên số mệnh của ta tốt.”

      Bích Nhi nghe nàng như vậy lại lắc đầu, chân mày nhíu chặt hơn, “Tuy đều là chuyện của năm trước, nhưng tiểu thư vẫn nhớ ra được chuyện ngày trước hay sao?”

      Thủy Mộ Nhi chột dạ lắc đầu, “Được rồi, Bích Nhi của ta, hôm nay cực khổ ngày rồi, ngươi để ta nghỉ ngơi được chưa.” Dứt lời dập tức đẩy nàng ta ra ngoài.

      Bích Nhi vẫn cố gắng nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, chợt thấy Thủy Mộ Nhi đóng cửa lại, mặt hoảng sợ nhìn nàng: “Tiểu thư, hôm rơi xuống hồ, dường như phải chỉ có mình tiểu thư.”
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :