1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chí Tôn Đào Phi - Nặc Nặc Bảo Bối (86c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 39: Thương Diễm Trạch đại gian đại ác

      Tất cả lại trở lại như bình thường, chỉ vì nguyên nhân giải độc, mà thân thể có chút suy yếu vài ngày, cả Lãnh Thanh Nghiên và Thương Diễm Túc đều có nhắc tới độc trong cơ thể nàng, cũng có nhắc lại ngày hôm đó ở trong cung xảy ra chuyện tình gì, Thương Diễm Túc thậm chí cũng hỏi vì sao nàng lại bị ngất ở nơi hẻo lánh như vậy.

      Dường như mọi chuyện cần biết trong lòng cũng ràng, lại giống như muốn nhắc tới chuyện này khiến cho nàng khổ sở, Thương Diễm Túc có biểu là hiếu kì hay nghi hoặc điều gì, hơn nữa ba ngày sau đó, lần nữa lại quay trở lại phòng, mặc kệ Lãnh Thanh Nghiên phản đối như thế nào, mỗi ngày vào buổi tối đều phải ôm nàng ngủ.

      Đương nhiên, trong lúc đó tránh được phải động tay động chân, Lãnh Thanh Nghiên tuy rằng có phản kháng nhưng có chút tác dụng, cũng có biện pháp nào tốt hơn, ở trước mặt , nàng dường như khác gì tiểu nữ tử tay trói gà chặt, tên khốn kiếp này!

      Cũng may mà, vẫn chưa có phát triển đến bước cuối cùng kia, Lãnh Thanh Nghiên cảm thấy có chút may mắn, lại biết vì sao, vài ngày gần đây, lại cảm thấy có điểm mất mát.

      Mấy ngày trôi qua, mọi việc chung quanh đều gió yên biển lặng, cho dù vào ngày thọ yến hôm đó nàng có cố ý đứng ra, chuyện này cũng rất nhanh yên ổn xuống, nếu như nàng đoán có sai, có lẽ cũng liên quan đến Thương Diễm Túc .

      Lãnh Thanh Nghiên đứng ở bên trong phòng khách, khẽ cau mày, biết là nghĩ đến tình gì phiền não, thậm chí bên trong phòng khách có nhiều thêm người, đến bên cạnh nàng mà nàng cũng phát ra.

      Thương Diễm Túc chăm chú nhìn nàng, từ trước tới nay nàng vẫn có trực giác vô cùng nhạy bén, vậy mà tại nàng lại có phát xuất ngay bên cạnh mình chuyện này đáng phải chú ý, nàng suy nghĩ cái gì mà nhập thần đến như vậy?

      Cúi đầu nhìn hai bàn tay của nàng vẫn được băng bó kín mít, trong mắt lóe ra tia kim quang, ngày hôm đó mãi cho đến khi ôm nàng hồi phủ mới phát , móng tay của nàng đâm xuyên qua vài tầng quần áo, đâm sâu vào bên trong lòng bàn tay nàng. biết phải chịu thống khổ như thế nào, mới có thể khiến cho nàng tự hành hạ mình đến mức mất cảm giác như vậy?

      Nàng phải là nữ tử bình thường, như bình thường chút đau đớn thể khiến cho nàng phải thay đổi sắc mặt, thậm chí ngày thành thân đó lưng bị va chạm mạnh như vậy nàng cũng chỉ nhíu mày. Thương Diễm Túc thể tưởng tượng được, hoặc là, dám tưởng tượng, lần độc phát kia, nàng rốt cuộc phải thừa nhận bao nhiêu là thống khổ.

      Lãnh Thanh Nghiên suy nghĩ đột nhiên cảm thấy lưng bị ai đó ôm chặt, lập tức rơi vào vòng ôm ấm áp, khỏi giật mình bừng tỉnh, trong lòng cũng rùng mình, khi nào , nàng thả lỏng cảnh giác quá vậy, ngay cả Thương Diễm Túc xuất ngay bên cạnh nàng mà nàng cũng phát .

      đợi nàng kịp phản ứng, bên tai vang lên tiếng của : “Nghiên nhi sao lại đứng mình ở chỗ này vậy?”

      Thu liễm tâm trạng, Lãnh Thanh Nghiên xoay người lại nhìn , : “ có gì, chỉ vừa qua nơi này nên muốn tiến vào xem chút, ngươi…Đến từ khi nào vậy?”

      “Ngay tại vừa rồi”. Cúi đầu nhìn nàng, Thương Diễm Túc cười , “Nghiên nhi dường như có chuyện muốn với ta phải, muốn cái gì cứ thẳng”.

      Chần chờ chút, mới : “Ta chỉ là muốn ra ngoài chút, nhưng mà quản gia ngươi có mệnh lệnh, để ta tùy ý ra phủ”.

      Sau ngày thành thân, đây là lần đầu tiên hạn chế nàng ra ngoài phủ, quản gia tuy rằng vẫn khiêm tốn như cũ, thái độ đối với nàng vẫn rất cung kính, nhưng đối với chuyện này lại vô cũng kiên trì, hiển nhiên mệnh lệnh của Thương Diễm Túc đối với tương đương với thánh chỉ.

      Lãnh Thanh Nghiên tuy rằng trong lòng vui, nhưng bởi vì trước kia chưa từng xảy ra tình huống như vậy, nên cảm thấy đây có thể là do có nguyên nhân đặc biệt gì khác, cũng vốn muốn làm khó xử, chỉ còn biết chờ Thương Diễm Túc trở về.

      Sửng sốt chút, sau đó cười gật đầu, : “Được, ta cùng nàng ra ngoài”.

      Lời tuy mềm , nhưng cũng lộ ra kiên định vô cùng. Nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Lãnh Thanh Nghiên, khỏi thở dài, tay vỗ về đầu nàng, : “Ta có ý muốn hạn chế tự do của nàng, chỉ là vì số nguyên nhân, nên ta lo lắng nàng mình ra phủ”.

      xảy ra chuyện gì sao?”

      “Cũng thể như vậy, tóm lại, tốt nhất nàng nên tạm thời hạn chế xuất môn…” Ánh mắt của Lãnh Thanh Nghiên khiến thể gì tiếp, bất đắc dĩ thở dài tiếng, , “Nghiên nhi, đừng hỏi, ta từng qua, ta hy vọng nàng bị kéo vào trong chuyện này”.

      Khẽ nhíu mày, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, từ trước tới nay Lãnh Thanh Nghiên cũng bao giờ chịu nghe theo sắp đặt của người khác, huống chi chuyện này dường như có liên quan mật thiết tới nàng.

      “Ta còn hy vọng ngươi có thể cho ta biết, nếu , ta sao có thể cam đoan để dính vào những chuyện như vậy đâu? Kỳ , ta còn có điều nghi vấn khác, tại ta là Vương phi của ngươi, vậy ngươi cho rằng ta có thể đếm xỉa gì đến chuyện của ngươi hay sao? Chỉ e ta có muốn làm như vậy, cũng có người trăm phương nghìn kế muốn lôi ta vào, tuy rằng ta còn biết chuyện ngươi muốn giấu ta là chuyện gì”.

      Hoảng hốt nhìn nàng, khóe miệng Thương Diễm Túc khẽ lên tia cười vui vẻ, : “Nghiên nhi, đây là lần đầu tiên ta được nghe chính nàng thừa nhận, nàng là Vương phi của ta”.

      Đối với vấn đề liên quan này, Lãnh Thanh Nghiên cũng có đáp trả, chỉ là vẫn cứ nhìn chằm chằm như vậy. Nàng phát , nếu như nàng vẫn như lúc trước mà chuyện gì cũng làm, chỉ sợ cả đời này nàng đừng nghĩ đến được tự do, bởi vì như vậy nàng tìm được cơ hội thoát khỏi chỗ này.

      vuốt ve hai má , động tác này của nàng làm cho biểu tình mặt Thương Diễm Túc thoáng chốc cứng ngắc, vô cùng khiếp sợ nhìn nàng, trong mắt thể nào kìm nén kích động.

      Lãnh Thanh Nghiên làm như thấy, nhìn sâu vào mắt , : “Ta hy vọng mọi việc xảy ra bên cạnh mình đều biết gì cả, cho nên cho ta biết !”

      ràng chỉ là vì muốn tìm cơ hội thoát khỏi chỗ này, nhưng khi ra những lời này, ngay cả chính nàng cũng phát ra bên trong đó.

      Thương Diễm Túc nắm lấy bàn tay mặt , thoáng dùng sức đem nàng kéo vào trong lòng, mặt khác tay lại ôm lấy má của nàng, cúi người liền hôn lên phấn môi của nàng, : “Ta cho nàng biết”.

      Sau đó tiếp tục gì nữa, chính là hôn môi người nằm trong lòng, trong đầu toàn bộ đầu là động tác vừa rồi của nàng, câu kia, còn có vẻ mặt kia, khỏi càng ôm chặt nàng thêm, trong lòng lúc đó hoàn toàn là vui mừng.

      Lãnh Thanh Nghiên mở to hai mắt nhìn, nhìn Thương Diễm Túc trong mắt lên tia kinh ngạc, cũng có chút luống cuống, cảm giác được có dòng điện bắt đầu từ môi, chạy khắp các ngõ ngách bên trong thân thể, khỏi khẽ nhắm hai mắt lại, cả người đều dán ở người mới bị ngã xuống đất.

      Thương Diễm Túc hôn môi nàng sâu, đường từ môi nàng đến khóe môi, hai má, bên tai, từ cổ hôn xuống đường.

      Hai tay đặt vai , nắm chặt lấy quần áo của , khẽ cắn phấn môi dần dần để ý thức tan rã theo, trong miệng bật ra tiếng ưm rất .

      Cả hai người cùng nhau ngã xuống nhuyễn tháp, bàn tay của Thương Diễm Túc đưa đến bên hông của nàng, chậm rãi tháo bỏ đai lưng của nàng, bàn tay tham lam tiến vào bên trong quần áo, lưu luyến làn da bóng loáng như ngọc của nàng, đầu vùi vào chiếc cổ trắng ngần khẽ cắn mút vành tai nàng.

      “Ưm…”

      Cảm giác được vật nóng cứng rắn đặt bụng, Lãnh Thanh Nghiên nhịn được rên rỉ ra tiếng, mà tiếng rên rỉ này, lại làm cho nhiệt độ của hai người lên cao rất nhiều, mảnh da thịt của nàng lộ ra, biến thành phấn hồng mảng, tản ra biết bao nhiêu là dụ hoặc.

      Quần áo của hai người cởi được nửa, giọt mồ hôi từ trán Thương Diễm Túc chậm dãi chảy xuống, bên trong hai mắt tràn ngập dục hỏa, cách lớp quần áo khẽ cắn nụ hoa trước ngực nàng, bàn tay hướng về giữa hai chân nàng mà di chuyển.

      Nhưng mà ngay lúc đó, cửa phòng khách đột nhiên bị mở ra, đồng thời cũng vang lên tiếng của Thương Diễm Trạch: “Thất ca, huynh làm ông chủ thế nào vậy a? nhiều ngày như vậy mà còn chưa đến Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt xem qua nha…”

      Trừng to mắt thấy tình huống bên trong phòng khách, giọng cũng từ từ biến mất, vẻ mặt hoảng sợ nuốt nuốt nước miếng, vội vàng muốn quay đầu ra khỏi cửa, ngoài miệng : “Ta cái gì đều có thấy, cái gì cũng đều có thấy… A!”

      “Rầm!” “Rầm!” Thanh va chạm ngừng vang lên, hòa cùng với tiếng kêu vô cùng thảm thiết của Thương Diễm Trạch, cũng bị đá bay ra khỏi phòng khách, mà cũng vì xuất đột ngột của , cái loại khí mờ ám giữa hai người cũng còn sót lại chút gì.

      Thương Diễm Túc sắc mặt trầm dọa người, chết tiệt, vất vả mới có cơ hội ăn Nghiên nhi, thế nhưng bị xú tiểu tử này phá hủy, thân thể thoải mái hơn nữa còn bị chọc giận, khiến cho Thương Diễm Túc tối tăm mặt mũi có ý định muốn giết người!

      Lãnh Thanh Nghiên luống cuống tay chân đem quần áo người chỉnh đốn lại cho tốt, cả người đều cuộn mình ở nhuyễn tháp cách đó xa nhìn Thương Diễm Túc, cũng im lặng ngồi tại chỗ, kinh ngạc nhìn nhuyễn tháp ngẩn người.

      Tại sao có thể như vậy? Vì sao mỗi khi đối mặt với , nàng càng ngày càng thể duy trì lí trí cùng bình tĩnh của mình? Vừa rồi, lại đắm chìm vào nụ hôn của , thậm chí thiếu chút nữa liền…

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 40: Huyết Sắc Mã Não

      Thương Diễm Trạch vất vả mới từ mặt đất đứng dậy, khẽ xoa ngực lảo đảo về phía phòng khách, vẻ mặt tươi cười lấy lòng, nhìn vẻ mặt trầm của Thương Diễm Túc, tròng mắt chuyển động, : “Ách, việc kia, thất ca a, tiểu đệ biết nên mới quấy rầy nhã hứng của thất ca, hơn nữa, đệ cũng biết hai người ở phòng khách…”

      Tiếng biến mất trước ánh mắt giết người của Thương Diễm Túc, cúi đầu giống như tiểu hài tử làm sai vậy, chỉ dám vụng trộm khẽ liếc mắt nhìn thất ca cái. biết a, nếu làm sao dám xông tới chứ? Nhiều nhất cũng trốn ở ngoài cửa nhìn lén vài lần mà thôi.

      Có điều thất ca lại muốn ở phòng khách mà thân thiết với thất tẩu, đây thực đại tin tức a, từ trước tời giờ mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân thất ca đều có hứng thú, vậy mà ở trước mặt thất tẩu lại là bộ dạng lửa nóng như vậy, rống rống rống! (tiếng gào thét trong tâm củA Trạch ca :)))

      Biểu tình mặt Thương Diễm Trạch càng ngày càng dâm đãng, còn Thương Diễm Túc sắc mặt càng ngày càng trầm, “Ngươi suy nghĩ cái gì?”

      “Ách, a, , có nghĩ cái gì a, chỉ chờ thất ca trách phạt thôi. Nhưng mà thất ca a, tiểu đệ phải cố ý, huynh đại nhân chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho tiểu đệ lần này !”

      xong, tầm mắt nhịn được hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên bên cạnh, mặt giấu được nét cười, nhất là khi thấy vài vết hôn ngân cổ nàng, biểu tình mặt càng phát ra dâm đãng đáng khinh.

      Lãnh Thanh Nghiên ngầm bực trong lòng, trừng mắt nhìn vẻ mặt quái dị của Thương Diễm Trạch cái, nhưng mà đối với , lại sinh ra nửa điểm bất mãn.

      Hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên cười quái dị cái, nhưng thất tẩu đúng là phải nữ tử bình thường a, sau khi bị bắt gặp loại chuyện như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, giống như người bình thường vậy.

      khỏi, đột nhiên nhớ tới chị mình, nhớ tới chị ấy từng quang minh chính đại tiến vào trong phòng của đồng đội, sau đó nhìn chằm chằm hai người kia “này nọ í é í é”, mặt đổi sắc.

      Khẽ lắc lắc đầu, sao tự dưng lại nhớ tới chị ấy vậy a? Đây hình như là hai chuyện hề liên quan, mà ngay cả nửa điểm cũng có liên hệ, nhưng vì sao cậu lại so sánh thất tẩu với chị mình? Hơn nữa gần đây loại suy nghĩ này xảy ra càng lúc càng nhiều.

      Nhưng khẳng định điều là, so với chị, hoặc là muốn đạt được cảnh giới như chị vậy, còn phải cố gắng rất nhiều.

      Trong lúc hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, trong lòng nhịn được bắt đầu bốc lên mùi vị chua xót, thái độ của Nghiên nhi đối với A Trạch và đối với người khác giống nhau.

      Thương Diễm Trạch đột nhiên rùng mình cái, vội vàng thu liễm cảm xúc, mặt tràn đầy ý cười nịnh, nhìn Thương Diễm Túc : “Hắc hắc, thất ca, mấy ngày rồi huynh đến Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt, tiểu đệ rất nhớ a”.

      “Có việc sao?”

      có việc gì, chẳng qua là lại cuối tháng rồi, muốn phát tiền lương”.

      Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt sợ sệt nhìn Thương Diễm Trạch, khóe miệng lập tức lên ý cười thản nhiên, nhàng lịch tao nhã, như Thanh Liên (sen trắng) lặng lẽ nở rộ. Phát tiền lương? Từ này khiến cho người ta vui sướng lại có cảm giác thân thiết.

      Thương Diễm Túc thản nhiên liếc mắt nhìn , : “Ngươi trực tiếp phái người đem ngân phiếu đến Vương phủ là được, hoặc là, trước tự mình thu, chờ sau đó đưa lại cho ta là được”.

      Thương Diễm Trạch lắc lắc đầu, vẻ mặt ủng hộ : “Thất ca huynh như vậy là sai rồi, nhiều bạc như vậy tiểu đệ yên tâm để cho người khác đem đến cho huynh, hơn nữa, làm ông chủ, chẳng lẽ huynh muốn làm gì cũng cần đến bạc?”

      “Hay là ngươi cố tình?”

      Nghe vậy,sắc mặt Thương Diễm Trạch nghiêm lại, liên tục lắc đầu : “ , thất ca đừng hiểu lầm, tiểu đệ nào dám cố tình a”.

      Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày, có chút bất mãn nhìn Thương Diễm Túc, sau đó đem tầm mắt chuyển đến Thương Diễm Trạch, : “Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt gần đây có tiết mục gì mới hay sao? Hình như lâu rồi có đến đó a”.

      Hai người đều sửng sốt chút, ngay sau đó Thương Diễm Trạch mặt cười như nở hoa, sắc mặt Thương Diễm Túc lại càng khó nhìn hơn.

      Sắc mặt Thương Diễm Túc vẫn thể nào dễ nhìn hơn, Lãnh Thanh Nghiên cũng để ý đến việc chưa thỏa mãn dục vọng, chút cũng có để ý, kỳ nàng cũng thể để ý đến chuyện này, nàng cũng có muốn hiến thân để thỏa mãn cho dục vọng của , cũng có hứng thú giúp tìm nữ nhân khác đến thay thế.

      Tuy rằng nàng chỉ là giả mạo, thậm chí có thể tùy lúc mà rời , đối với Thương Diễm Túc cũng có tình cảm gì, nhưng biết vì sao, lại vui khi nhìn thấy bên cạnh Thương Diễm Túc có nữ nhân khác, ý nghĩ này khiến cho nàng có điểm hoảng hốt, lại chỉ có thể đem toàn bộ quy kết lại, nàng vẫn là Lạc Vương phi.

      Bên trong Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt, khi mà Lãnh Thanh Nghiên xuất , Thương Diễm Hách nằm nhuyễn tháp tự rót tượu rồi uống mình, nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc xuất mắt khỏi sáng rực lên, cười tủm tỉm hướng về phía bọn họ vẫy tay chào hỏi : “Thất ca, thất tẩu, sao hai người lại cũng đến đây vậy?”

      xong, còn cầm lấy bầu rượu đặt bên cạnh, vẻ mặt hưởng thụ : “Hai người khẳng định cũng là vì loại rượu ngon mới nhất này mà đến. Hương thơm nồng nàn, mùi thơm say lòng người, quả nhiên là rượu ngon thế gian khó có được a, muốn say chết ở chỗ này để quên !”

      Thương Diễm Trạch nhảy tới trước mặt , đoạt lấy bầu rượu trong tay , nhìn bầu rượu như sắp cạn hết, biểu tình mặt tràn đầy vẻ đau lòng , : “Cửu ca, sao huynh cứ cả ngày chạy đến đây uống rượu vậy a? Đệ cũng sắp bị huynh uống hết cùng!”

      Thương Diễm Hách đưa tay cướp lấy bầu rượu về, bất mãn nhìn Thương Diễm Trạch : “Tiểu Trạch Tử lời đệ đúng a, bất kể thế nào bổn vương cũng là ông chủ nơi này, chẳng lẽ ta muốn đến đây uống vài chén rượu cũng được sao? Cùng lắm , hôm nay đệ phát tiền lương bớt của bổn vương vài lượng, bổn vương so đo với đệ đâu”.

      Khuôn mặt cực kì biểu cảm, khiến Thương Diễm Trạch còn gì để thêm, mày kiếm khẽ nhíu, : “Cửu ca, rượu này ngon nhưng ngàn vàng khó mua, nếu muốn tính toán tiền bạc, mấy tháng sau huynh cũng có bạc mà lấy đâu!”

      “A, biết”. Thờ ơ trả lời, sau đó tiếp tục uống rượu, nhưng khi chén rượu vừa đưa tới môi, tay đột nhiên dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu vẻ mặt kinh hãi nhìn Thương Diễm Trạch, nha nha , “Tiểu Trạch Tử, vừa rồi đệ cái gì vậy a?”

      Thương Diễm Trạch khóe miệng run rẩy vài cái, sau đó lặng yên ngồi xuống bên cạnh bàn, thảnh thơi : “ cái gì a, chỉ là sợ rằng mấy tháng nữa huynh có tiền lương rồi ”.

      Sắc mặt Thương Diễm Hách nhất thời suy sụp, nhào vào lòng Thương Diễm Trạch, hai tay dùng sức ôm thắt lưng của , mặt kề sát ở cọ cọ lên người , làm nũng : “Ô ô, đừng mà, Tiểu Trạch Tử, người ta chẳng qua là uống bầu rượu của đệ mà thôi, sao đệ lại có thể nhẫn tâm phát tiền lương cho người ta chứ ? Như vậy làm sao mà người ta có thể tiếp tục sống qua mấy tháng a? Ô ô, cần, cần mà!”

      “…”

      Vẻ mặt của thê lương như vậy, giống như Thương Diễm Trạch làm chuyện tình gì cực kì căm phẫn, Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng kéo , ngăn được muốn cười, còn Thương Diễm Túc lại là bộ thấy mà thể gì, lôi kéo bảo bối Nghiên nhi ngồi xuống bên cạnh, cũng đưa tay đem bầu rượu kia lại, rót ly rượu đặt trước mặt nàng.

      “Cám ơn”.

      Đưa tay tiếp nhận chén rượu, nhưng khi ánh mắt chạm vào chất lỏng trong chén, đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhất là khi mùi hương quen thuộc kia bay vào mũi, hai tay nhịn được run run chút, đây là…

      “Làm sao vậy?”

      Giật mình tỉnh lại, vội vàng mỉm cười lắc đầu : “ có việc gì, chỉ là cảm thấy rượu này cùng với những loại rượu uống trước kia giống nhau, giống như dùng vài loại rượu ngon điều chế mà thành”.

      Giống như giọt máu tươi đỏ chói, ở bên trong chén rượu chậm dãi chảy xuôi, hương rượu nồng đậm, tự có thể say lòng người, nếu như nàng có đoán sai, đây là rượu cooktail ở đại, hơn nữa còn là loại mà nàng thích nhất Huyết Sắc Mã Não, cũng là loại rượu mà đệ đệ của nàng am hiểu nhất điều chế ra cooktail.

      Ngửi mùi hương say lòng người, Lãnh Thanh Nghiên cảm thấy hai mắt mình nóng lên, tâm lại ngăn được run run, trời ạ, vì sao hôm nay nàng lại muốn đến nơi đây? Vì sao muốn cho nàng nhìn thấy cái này?

      Quả nhiên, chính là đệ đệ của nàng sao? Nhưng tại nàng chưa muốn nhận lại , nàng còn rất nhiều ràng buộc cùng việc phải làm, từ khi sinh ra thế giới này, nàng vẫn luôn sống tại trong bóng tối, hơn nữa đó là thời gian rất dài.

      Ở kiếp trước, theo mình phải chịu rất nhiều cực khổ, thậm chí còn vì vậy mà vứt bỏ tính mạng, ở kiếp này, nàng chỉ hy vọng có thể an tâm làm tiểu Vương gia, tuy rằng sinh ở nhà đế vương có nhiều chuyện bất đắc dĩ, nhưng ít nhất, so với kiếp trước tốt hơn nhiều.

      Thầm nghĩ có thể nhìn , nhìn vui vẻ là nàng thỏa mãn, nhưng vì sao khi nàng thấy ? Nàng lại nhịn được muốn ra chút việc nên .

      Thương Diễm Trạch cùng Thương Diễm Hách đùa giỡn sau khi nghe thấy câu của Lãnh Thanh Nghiên liền quay đầu, nhìn Lãnh Thanh Nghiên, có chút kinh ngạc : “Thất tẩu lợi hại a, lại có thể lập tức nhìn ra huyền cơ trong rượu này, đây quả là dùng chín loại rượu khác nhau mà chế ra, ta đặt cho nó tên gọi là Huyết Sắc Mã Não”.

      Chén rượu lung lay chút, vài giọt chất lỏng đỏ như máu rơi ra tay nàng, giống như mã não vậy. Hít sâu hơi, nhờ đó đè nén lại tâm tư, sau đó cười : “Quả là mùi hương nồng nàn, khiến cho người ta khỏi muốn đắm chìm trong đó “.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 41: Uống rượu say

      Uống xong vài chén rượu, ánh mắt Lãnh Thanh Nghiên càng ngày càng sáng ngời, biểu tình mặt cũng theo ánh mắt biến hóa càng thêm xinh đẹp, bên trong thanh nhã lại tản ra linh động khí, khiến cho Thương Diễm Túc khỏi liếc nhìn.

      Ánh mắt nhíu lại, trong mắt có chút nghi hoặc, sao có cảm giác như Nghiên nhi giống với bình thường a?

      Thời gian trôi qua, ngay cả Thương Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch cũng cảm thấy điểm khác thường của nàng, cẩn thận nhìn nàng, Thương Diễm Hách hỏi: “Thất tẩu, tẩu làm sao vậy?”

      Trong ánh nhìn kinh hãi của Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên dùng sức đặt mạnh chén rượu lên bàn, mặt tràn đầy tươi cười sáng lạn, vẫy tay : “ có việc gì, rượu này uống đúng là ngon, nhưng mà thực là mạnh a!”

      Vẻ mặt kia, thái độ kia, động tác kia, gọn gàng cùng linh hoạt nên lời, tư thế oai hùng hiên ngang, cùng với hình ảnh nàng ở trong mắt bọn họ từ trước tới nay là trời vực, ba vị vương gia ở trong dãy ghế sợ ngây người.

      Thương Diễm Túc tim đập nhanh hơn, nhìn Lãnh Thanh Nghiên giống như trở thành người khác, đột nhiên cảm giác được phía sau lưng có gió thổi mát mẻ, tay khỏi nắm chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. Tuy rằng bộ dáng tại của nàng làm cho hoảng sợ, nhưng thể phủ nhận, loại tinh khí này người nàng khiến cho thể dời mắt khỏi nàng.

      Thương Diễm Hách há to miệng, cằm giống như sắp rơi xuống vậy, nhìn Lãnh Thanh Nghiên trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc thậm chí còn có kinh hãi.

      Thương Diễm Trạch nhìn Lãnh Thanh Nghiên dường như thay đổi hẳn sau khi uống rượu, cả người cũng đờ đẫn cả ra, giống như có gì đó ở đáy lòng kêu gào, lại bị tận lực đè nén lại, với chính mình, có lẽ chỉ là trùng hợp, trùng hợp lại bị phát ra hai người này có nhiều điểm giống nhau.

      Đây có lẽ chỉ là do quá mức chú ý, cũng quá để ý, luôn đem ít hành vi của thất tẩu so sánh với tỷ tỷ, nên đương nhiên phát có rất nhiều điểm giống nhau.

      Thương Diễm Trạch cứ như vậy tự an ủi chính mình, lực chú ý cũng đặt ở người Lãnh Thanh Nghiên rời, trong lòng dường như có mong chờ điều gì đó, chờ thất tẩu có thể ra chút lời đặc biệt.

      Nàng uống say!

      biết, tuy rằng nhìn bề ngoài biết nàng có bao nhiêu thanh tỉnh, thậm chí so với bình thường có vẻ thanh tỉnh hơn, nhưng biết, hoặc phải là có thể cảm giác được, nàng say.

      muốn biết, thất tẩu uống rượu say phản ứng có giống tỷ tỷ hay .Tính cách có đại biến hay ? Có thể làm ra số chuyện tình kinh hãi thế tục hay ? Có thể hay

      Lãnh Thanh Nghiên phất tay vài cái, quay đầu bất mãn nhìn Thương Diễm Túc, : “Này, ngươi nắm tay ta chặt như vậy làm gì?”

      Đôi mày khẽ nhíu, Thương Diễm Túc cũng để cho nàng giãy tay ra được, khóe miệng chậm rãi lên ý cười tà tứ, : “Nàng là ái phi của bổn vương, bổn vương tất nhiên phải giữ nàng chặt, tránh để cho nàng chạy trốn hay là bị người khác cướp ”.

      Thương Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch lại là đem tầm mắt chuyển dời đến người Thương Diễm Túc, bởi vì câu buồn nôn này của mà đồng thời rùng mình cái, biểu tình mặt tràn đầy ngạc nhiên nghi ngờ.

      Có điều tại, mặc kệ là Thương Diễm Túc hay là Lãnh Thanh Nghiên, cũng đều đem lực chú ý đặt hai người bọn họ, sau khi nghe thấy lời của Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên càng thêm bất mãn hừ hừ hai tiếng, : “Dừng, hãy chấm dứt việc đó, ta mới phải… Oa a, đau chết ta!”

      Đột nhiên tay đau đớn khiến cho Lãnh Thanh Nghiên thể hết lời, dùng sức vẫy vẫy tay, khuôn mặt nhắn nhăn nhó lại, mở miệng mắng lên: “Đồ khốn, ngươi buông tay a, chút cũng đều biết thương hương tiếc ngọc, ngươi nghĩ tay ta là cái gì? Ngươi muốn nắm liền nắm sao?”

      Thương Diễm Hách cố gắng nuốt nuốt nước miếng, biểu tình mặt tràn đầy phấn khích, nhìn Lãnh Thanh Nghiên giờ phút này linh động giống như tinh linh vậy, khỏi nhìn đến có chút ngây ngốc.

      ra, nàng còn có dáng vẻ đáng như vậy sao?

      ai chú ý tới biểu tình của Thương Diễm Hách giờ phút này, Thương Diễm Túc cũng có nghe lời nàng mà buông tay, thậm chí có nửa điểm buồn bực, ngược lại là có thêm tia vui mừng, nhìn đến bộ dáng tại của nàng, hiểu sao lại muốn đùa giỡn nàng phen.

      Tuy rằng nàng tại làm sao, nhưng thể phủ nhận, giờ phút này nàng đáng cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác, nếu như bộ dáng trong trẻo mà lạnh lùng trước kia của nàng khiến cho người ta nghĩ đến thần nữ chín tầng trời, cao quý mà thể xâm phạm, nhưng nàng tại như vậy, lại giống như tinh linh đáng , có thêm vài phần thân thiết.

      Mà mặc kệ nàng là người nào, đều là Vương phi của Thương Diễm Túc .

      Thoáng thả lỏng bàn tay nắm chặt, làm đau tay nàng kì cũng rất đau lòng, nhưng mà thể để cho nàng ra chuyện như vậy được.

      Đem tầm mắt chuyển đến hai người trong phòng nhìn chằm chằm Vương phi của mình, trong mắt hàn quang chợt lóe, lạnh giọng : “Các ngươi xem đủ chưa? Nếu xem đủ có thể ra ngoài”.

      Hai huynh đệ Thương Diễm Hách còn kịp gì thêm, Lãnh Thanh Nghiên cũng mở miệng trước bước: “Vì sao muốn đuổi bọn họ ra ngoài? Người này làm ca ca như thế nào a? Thế nhưng đối với đệ đệ lại bá đạo như vậy!”

      Mày kiếm nhíu lại, Thương Diễm Túc tự với chính mình nàng tại như bình thường, nên cùng nàng tức giận, nhưng nghĩ đến nàng lại che chở cho nam nhân khác, trong lòng liền trận thoải mái, nhất là khi thấy nàng đối với Thương Diễm Trạch giống như bình thường.

      Lôi kéo nàng đứng lên khỏi ghế, nhìn vẻ mặt vô tội của Lãnh Thanh Nghiên tươi cười: “Được, nếu ái phi như vậy, vậy chúng ta trở về phủ trước rồi sau!”

      Khinh thường nhìn , bất mãn : “Đừng gọi ta ái phi, khó nghe chết được!”

      “Chẳng lẽ nàng phải ái phi của bổn vương sao?”

      “Hừ! Ai biết ngươi có bao nhiêu cái ái phi a! chừng, ngươi là vì có nhiều ái phi lắm, nên nhớ tên của các nàng, sau đó liền đối với mỗi người đều gọi là ái phi cho tương xứng đâu!”

      “…” Bên trong Lạc vương phủ, ngoại trừ nhũ mẫu, cũng chỉ có mình nàng là nữ nhân. Còn có, lời này của nàng là có ý gì? Sao lại có cảm giác như nàng ghe đâu?

      Ghen?

      Ánh mắt Thương Diễm Túc sáng ngời lên, vô liêm sỉ ở trước mặt hai đệ đệ đem nàng kéo vào trong lòng, sau đó cũng lên tiếng liền mang nàng rời khỏi Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt, quay về Vương phủ.

      tại Nghiên nhi có điểm quái dị, cũng cam đoan nàng có thể hay ra số chuyện nên , cần thiết phải tăng thêm hiểu lầm cùng phiền toái, cho nên tốt nhất vẫn nên quay về Vương phủ cho an toàn chút.

      Hai người Thương Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch rất muốn theo đến Lạc vương phủ, nhưng mà dám, chỉ có thể trông mong nhìn về phía hai người kia vừa nghênh ngang rời .

      Lãnh Thanh Nghiên bất mãn giãy dụa trong lòng , “Này, Thương Diễm Túc, ngươi làm gì? Buông!”

      Khi như vậy, tay cũng có nhàn rỗi, trực tiếp vận công đánh về phía , nàng thích cảm giác tại này giống như ngay cả hành vi của mình mà cũng thể nắm giữ trong tay được, nếu như vô dụng đương nhiên là trực tiếp động thủ.

      Có điều Thương Diễm Túc lại thực nhàng đỡ lấy công kích của nàng, trong mắt lên tia sáng kỳ dị, ở bên tai của nàng giọng : “Nghiên nhi hình như giống với bình thường a, như bình thường, mặc kệ là gặp phải chuyện tình gì, nàng đều lựa chọn nhẫn nhịn trước, mà phải trực tiếp động thủ”.

      Sửng sốt chút, lập tức nhíu mày nhìn , khinh thường hừ lạnh : “Cho nên ngươi liền được tấc lại muốn tiến thước, cho là ta dễ bắt nạt như vậy sao?”

      , cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nghĩ như thế”.

      “Vậy ngươi làm như vậy cho là đúng?”

      nâng cằm nàng lên, khóe môi kéo lên tia cười ôn hòa mà sủng nịch, dường như còn mang theo chút sở hữu : “Cái này còn phải sao? Đương nhiên Nghiên nhi là vương phi mà ta nhận định, đời này đừng bao giờ nghĩ thoát khỏi bên cạnh ta”.

      Vẫn thể kiềm chế được biểu tình như cũ, cau lại cái mũi, : “Sao ngươi thẳng là ngươi thích ta ?”

      “…” Nghiên nhi của , trở nên thực là trực tiếp nha!

      Nhìn vẻ mặt dại ra của Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày, vẻ mặt kia khó mà nén được đắc ý, hai tay ôm lấy cổ , nở nụ cười quyến rũ với , : “Tướng công, chẳng lẽ chàng thích người ta sao?”

      Toàn bộ thân thể Thương Diễm Túc trở nên cứng ngắc, cúi đầu nhìn người trong lòng có điểm sinh động quá đáng, nàng chẳng những trở nên trực tiếp, mà lại còn lớn mật hơn nữa.

      Ánh mắt híp lại lóe ra kim quang, đưa tay nắm thắt lưng của nàng kéo lại gần mình, làm cho thân thể hai người càng gắn lại mật thiết hơn, cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Như vậy Nghiên nhi sao? Nghiên nhi có thích ta hay ?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 42: Hậu quả của việc say rượu

      Vừa hỏi ra câu như vậy, trong lòng Thương Diễm Túc nhịn được mà khẩn trương hơn, nếu phải tại nàng có điểm khác thường, quả quyết hỏi ra vẫn đề như vậy, bởi vì sợ phải là đáp án mà muốn nghe.

      Lãnh Thanh Nghiên nghiêng đầu suy nghĩ chút, cái miệng nhắn hơi cong cong, vẻ mặt thể bất mãn, : “Loại vấn đề này sao ngươi có thể hỏi trực tiếp ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi biết ta thẹn thùng ngượng ngùng sao?”

      “… thấy như vậy a”.

      Ngoe nguẩy đầu, từ từ : “Như vậy chứng tỏ ngươi chưa từng quan tâm đến ta, vậy mà ngay cả việc ta thẹn thùng cũng nhìn ra!”

      “Nghiên nhi tại thẹn thùng sao?” Tim Thương Diễm Túc bắt đầu đập nhanh hơn, vì sao lại thẹn thùng? biết, chỉ biết là, nếu như nàng thích , khẳng định có chuyện thẹn thùng như vậy, như vậy chẳng lẽ là…

      Nhưng mà Lãnh Thanh Nghiên lại lắc đầu quả quyết, : “ có a, sao ta có thể thẹn thùng chứ?”

      Trong nháy mắt cảm xúc trong lòng rơi xuống tận vực sâu, thậm chí còn có suy nghĩ, nàng có phải cố ý đùa vui hay ? Vì sao lại những điều suýt chút nữa khiến hiểu nhầm, sau đó lại có thể làm cho kích động hồi?

      Trong mắt ánh lên tia nhìn nguy hiểm, bàn tay đặt bên hông nàng càng thêm dùng sức, giọng trầm thấp : “Nghiên nhi vẫn chưa có trả lời vấn đề của ta đâu”.

      Lãnh Thanh Nghiên lại nhíu mày, giống như suy tư về cái gì đó, sau lúc lâu mới : “ chán ghét”.

      “Chỉ là chán ghét sao?”

      “Nếu ngươi muốn như thế nào nữa?” Lãnh Thanh Nghiên liếc nhìn cái xem thường, sau đó đột nhiên oán giận , “Đây cũng nên trách ta a, ai bảo ngươi lại chủ động như vậy? Thành thân lâu như vậy, vậy mà ngươi vẫn chưa đem ta ăn, đời này sao lại có người ngốc như ngươi vậy chứ?”

      “…” ra ta rất muốn, nhưng mà mỗi lần đều phải nàng muốn sao? Hơn nữa cơ hội vất vả mới có, lại bị kẻ khác quấy rầy.

      Ách, đợi chút, lời này của nàng là có ý gì a?

      Lãnh Thanh Nghiên nâng cằm, nhíu mày vẻ mặt tràn đầy vẻ suy tư, : “Chuyện này phải rất đơn giản sao? Đầu tiên trực tiếp đẩy ngã, sau đó… sau đó… bị ngươi ăn luôn. chiếm được tâm của ta, trước được thân thể ta sau đó tính sau thôi!”

      giọt mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, Thương Diễm Túc thể tưởng tượng lời này lại được thốt ra từ trong miệng của nàng, nàng làm cái gì vậy? Lại bày mưu kế cho ăn nàng a?

      Ý nghĩ này khiến cho Thương Diễm Túc cảm thấy có luồng nhiệt bắt đầu chạy khắp nơi trong cơ thể, trước có được thân thể của nàng, sau đó lại chậm rãi chiếm lấy lòng nàng hay sao? Ừm, biện pháp này tồi, hơn nữa kì ban đầu cũng tính như vậy, nếu như phải có nhiều chuyện khó hiểu xảy ra gần đây.

      Khóe miệng Thương Diễm Túc lên tia cười tà tứ, đưa tay trêu chọc sợi tóc ngay trước ngực nàng, : “Lời của Nghiên nhi thực là đúng, kỳ ta cũng có quyết định như vậy”.

      Ánh mắt khẽ chớp, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên xoay người bỏ chạy, chỉ chớp mắt được đoạn xa, dường như sắp biến mất khỏi tầm mắt của Thương Diễm Túc.

      Động tác này của nàng khiến Thương Diễm Túc sửng sốt chút, khẽ rủa tiếng sau đó lập tức đuổi theo, vài cái lên xuống, người cũng xuất ở trước mặt nàng, hỏi: “Nghiên nhi, nàng muốn đâu?”

      Lãnh Thanh Nghiên kịp thời dừng lại để va người vào , trực tiếp : “Nhìn ánh mắt của ngươi là biết ngươi suy nghĩ cái gì, ta đương nhiên là phải chạy nhanh rồi”.

      “Nghiên nhi muốn?”

      “Ách, việc này, kỳ , đối với ta chuyện này kì cũng rất tốt, trong truyền thuyết làm cái kia thực là dục tiên dục tử, biết thực tế có phải là như vậy hay ”. Lãnh Thanh Nghiên trước sau như trực tiếp ra, sau đó nghiêm sắc mặt , “Nhưng tò mò là tò mò, ta cũng có muốn lấy bản thân mình ra để thử”.

      Đến gần vài bước, khi nghe thấy nàng như vậy khóe miệng Thương Diễm Túc khẽ run rẩy, trong lúc nhất thời thể nào quen với Nghiên nhi thẳng thắn như vậy, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, hỏi: “Vì sao?”

      Lãnh Thanh Nghiên lui về phía sau từng bước, hai tay đặt ở trước ngực làm ra động tác phòng bị, : “Chẳng lẽ ngươi biết rằng lần đầu tiên rất đau hay sao? Nghĩ lại khẳng định có cái gì gọi là cảm giác dục tiên dục tử cả”.

      “…”

      “Hắc, ngươi đừng qua đây!”

      Thương Diễm Túc ngừng lại cước bộ, cười xấu xa nhìn Lãnh Thanh Nghiên, : “Vừa rồi Nghiên nhi từng , trực tiếp đẩy ngã là được rồi, có phải ?”

      “…”

      “Đương nhiên, chuyện này, vẫn nên về phủ trước rồi sau”.

      Vừa dứt lời, Lãnh Thanh Nghiên chợt cảm thấy hoa mắt, hơi thở của Thương Diễm Túc cũng ở ngay bên cạnh nàng, các đòn công kích dễ dàng bị hóa giải, sau đó cả người đều bay lên .

      Ôm Lãnh Thanh Nghiên, Thương Diễm Túc hướng về phía Vương phủ mà bay vút , cả người bốc lên hỏa diễm. Nếu ngay cả chính Nghiên nhi cũng như vậy, nếu làm cái gì đó, quả thực phải nam nhân rồi.

      “Thương Diễm Túc, ngươi muốn làm gì? Nhanh thả ta xuống ngay!”

      Nghe ngày đó Lạc Vương gia Thương Lang quốc ôm Vương phi hồi phủ, liền trực tiếp trở về phòng, sau đó từ bên trong phòng truyền ra loạt các thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng, dường như còn có kèm theo tiếng động đánh nhau hài hòa cho lắm.

      Nghe ngày đó, có nha hoàn vì tò mò mà vụng trộm xem lén chuyện xảy ra bên trong phòng, bị Lạc Vương gia phát , liền bị đánh bay đến mười trượng ra bên ngoài.

      Nghe bởi vì nha hoàn kia nhìn lén, Lạc Vương gia ra lệnh cưỡng chế năm trăm trượng xung quanh phòng, cho phép người xuất , cũng bởi vậy, ai biết bên trong xảy ra tình gì, mà nha hoàn kia, kỳ nàng cũng chưa nhìn thấy cái gì.

      000

      Thương Diễm Túc nằm ở giường, biểu tình mặt giống như mèo tinh tràn đầy hạnh phúc cùng lười biếng, nghiêng người nhìn người nằm ngủ say dưới khuỷu tay mình, trong mắt nồng đậm là thâm tình, hôn lên trán nàng, phát ra tiếng thở dài thư thái, trải qua nhiều khó khăn, rốt cục ăn được Nghiên nhi.

      Người ngủ say đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, lông mi rung động, sau đó chậm rãi mở mắt, sững sờ nhìn khuôn mặt trước mắt có chút phản ứng kịp, trong lúc hai người cứ mắt to nhìn mắt như vậy, ai cũng phản ứng gì trước.

      Thương Diễm Túc thực đến chết bộ dáng mơ hồ lúc này của nàng, tươi cười mặt càng thêm nồng đậm chút, đột nhiên cúi xuống hôn lên môi nàng.

      Lãnh Thanh Nghiên cả người chấn động, vội vàng dùng sức đẩy ra, động tác cũng đột nhiên cứng đờ, trong lúc đó ánh mắt có tia thống khổ, đau quá!

      Thấy thế Thương Diễm Túc cười khẽ tiếng đem nàng ôm trở lại trong lòng, vận chuyển nội lực đến bên trong lòng bàn tay khẽ xoa lên lưng của nàng.

      Để tùy ý khẽ xoa, thân hình Lãnh Thanh Nghiên cứng ngắc nằm bên trong lòng , vẻ mặt bình thản, trong lòng cũng là ngầm bực thôi, tại sao có thể như vậy? Chết tiệt, vì sao ràng chuyển thế làm người, thế nhưng lại đem theo cả cái tật say rượu cùng đến đây ?

      Sau khi đến nơi đây, có thể nàng chứ từng uống qua rượu, cho đến hôm nay nàng cũng mới biết được, tửu lượng của nàng trước sau như vẫn kém như vậy, bộ dáng khi say rượu vẫn qủy dị như vậy.

      Uống chén đầu xong, có việc gì, uống xong chén thứ hai, vẫn là có việc gì, chén thứ ba vừa xuống bụng, lơ mơ ngay cả chính mình là ai cũng thể nhớ được, sau chén thứ tư, nàng liền lại tỉnh táo lại, nhưng lại còn là chính nàng nữa.

      Trong đầu ngừng hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc trước, ngôn hành cử chỉ của nàng, hơn nữa còn có suy nghĩ của Thương Diễm Túc, sau đó thành tình trạng giờ, trái lại lại là chuyện tình thực bình thường.

      Thương Diễm Túc vẫn luôn chú ý khuôn mặt biến ảo của nàng, nàng bình tĩnh như vậy cũng làm cho có chút ngoài dự tính, hơn nữa, nàng giống như khôi phục lại bình thường, vậy lúc trước là chuyện gì xảy ra?

      “Nghiên nhi?”

      Lãnh Thanh Nghiên đáp lại , thậm chí cũng liếc lấy cái, thân mình chính là thong thả nằm xuống, ở trong lòng tìm vị trí thoải mái, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      Thương Diễm Túc nhìn nàng, cũng thêm điều gì, trong lòng chính là mất mát, tuy rằng nàng điều gì, thậm chí còn vô cùng bình tĩnh, nhưng từ thân thể nàng, cũng lại tản ra thứ hơi thở cự tuyệt.

      Cánh tay khẽ ôm chặt lấy nàng, đem nàng ôm càng thêm chặt chút, mặt hai người cùng kề sát lại nơi, ở bên tai nàng giọng : “Nghiên nhi, nàng tức giận sao?”

      lâu sau, lâu đến mức làm cho Thương Diễm Túc nghĩ nàng ngủ mất rồi, nàng mới nhàng lắc đầu, : “ có”.

      “Vậy vì sao ngay cả nhìn ta mà cũng liếc mắt cái?”

      Chậm rãi mở mắt, nhưng trong mắt lại là mảnh đạm mạc, nhìn : “Nếu ta phải có phản ứng như thế nào?”

      Thương Diễm Túc chau mày, trong mắt là mảnh lãnh đạm, nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm này của nàng, tâm càng bị thắt chặt lại, mất mát lớn như bao phủ lấy người , đưa tay ôm lấy mặt của nàng, lời gì hôn lên môi của nàng.

      Nhắm mắt lại muốn nhìn thấy ánh mắt kia của nàng, tiếng thầm nàng: “Ta nàng, cho nên chuyện xảy ra hôm nay đối với ta có nửa điểm hối hận, nàng chỉ có thể là của ta, Nghiên nhi!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 43: Chặn đường

      Bởi vì loạt chuyện xảy ra sau khi say rượu, Thương Diễm Túc cũng có đem nguyên nhân nàng thể xuất môn ra, có điều tại, cho dù , Lãnh Thanh Nghiên dường như cũng hiểu chút.

      Lạnh nhạt nhìn hắc y nhân đằng đằng sát khí đứng chắn trước mặt nàng, hỏi: “Các ngươi là người nào? Vì sao lại cản đường của ta?”

      Hắc y nhân cũng có đáp lại vấn đề của nàng, tản ra hình quạt vây quanh người nàng, phòng ngừa nàng đào thoát, mà đến lúc này mới vang lên giọng lạnh lùng như băng: “Có vị đại nhân muốn gặp Vương phi, Vương phi thỉnh !”

      Khẽ nhíu đôi mày thanh tú, hỏi: “ biết là vị đại nhân nào muốn gặp ta?”

      “Đợi đến lúc gặp ngươi khắc tự biết”.

      “Nhưng nếu ta biết là ai muốn gặp ta, ta theo các ngươi ”.

      Hắc y nhân đứng gần Lãnh Thanh Nghiên nhất nghe thấy vậy thoáng nắm chặt thanh kiếm trong tay, lạnh lùng : “Còn thỉnh Vương phi cần phải khó xử chúng ta”.

      “Nhưng ta lại muốn sao?”

      Ánh mắt trầm xuống dưới, sát khí người hề thu lại mà càng thêm nồng đậm, tuy rằng Lãnh Thanh Nghiên biết bọn họ tại khẳng định giết chết nàng, nhưng cũng nhịn được mà dựng tóc gáy.

      Những người này, hẳn là giết rất nhiều người ? Hơn nữa, tại sao lại có cảm giác hơi thở người bọn họ có điểm quen thuộc đâu?

      Ánh mắt híp lại nhìn, tinh tế đánh giá hắc y nhân trước mắt này, đột nhiên nhàng chậm chạp : “Ám vệ? biết là của Mộc gia, hay là của hoàng thất?”

      Đồng tử hắc y nhân kia đột nhiên co rút chút, tất nhiên là rơi vào trong mắt Lãnh Thanh Nghiên, biết mình đoán đúng nửa, mà nửa còn lại…Nếu Mộc gia thực tìm đến nàng, khẳng định lấy phương thức như vậy.

      biết trong hoàng thất có vị đại nhân nào lại muốn gặp ta?” Thời điểm hỏi như vậy, trong lòng nàng cũng đem những người có thể làm chuyện này dò xét qua lần.

      Mà sau khi nghe lời của Lãnh Thanh Nghiên, hắc y nhân kia đưa kiếm ra trước ngực, ánh mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên càng thêm thiện chí, mà nhìn thấy ánh mắt này của , Lãnh Thanh Nghiên cũng thoáng cảnh giác chút, đối phương dù sao cũng đông người hơn, cho dù nàng có công phu cũng là lực bất tòng tâm, huống chi, thân thể của nàng cũng được khỏe hạn chế hành động của nàng.

      Nghĩ đến thân thể khoẻ, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên cảm thấy gò má có chút nóng lên, vì sao nàng chỉ có nghĩ như vậy thôi mà lại cũng giống như những nữ tử bình thường mặt đỏ tim đập? phải đây cũng là chuyện mà nàng sớm tính toán rồi hay sao?

      Nếu thay thế Mộc Thiên Dao gả cho Thương Diễm Túc, cho tới bây giờ nàng cũng có nghĩ toàn thân trở ra, làm Vương phi thay thế, nàng sớm biết mất tấm thân xử nữ.

      Nhưng tại lại xảy ra chuyện gì? Nàng cũng giống như những nữ tử thời đại này tam tòng tứ đức, lễ giáo nghiêm ngặt, thậm chí ở kiếp trước, vì nhiệm vụ mà nàng cùng với người xa lạ làm cái chuyện tình kia cũng thực là bình thường, nhưng chỉ là nàng chưa có gặp qua loại tình huống như vậy mà thôi, nhưng bây giờ nàng lại vì chuyện như vậy mà mất hồn mất vía ?

      Nghiêng nghiêng đầu, đem thứ cảm xúc ràng đó ném ra ngoài, có lẽ nàng mơ hồ hiểu được chút gì đó, nhưng nàng cũng muốn suy nghĩ sâu xa, ngược lại ngẩng đầu lên đối diện trực tiếp với sáu hắc y nhân kia.

      Sáu người, vừa vặn có thể kết trận, điều này khiến cho thể lực của bọn họ tăng lên rất nhiều, bình thường sáu người Lãnh Thanh Nghiên có lẽ cũng để vào mắt, nhưng sáu người đối diện với nàng lúc này, lại thể chống đỡ, trừ phi nàng muốn theo bọn họ gặp cái vị mà bọn họ gọi là đại nhân kia.

      Trong hoàng thất, có thể phái ra ám vệ, nhưng nghĩ rằng lại có thể quang minh chính đại gặp mặt nàng, là ai đây?

      Có lẽ nàng có thể theo những người này , xem chút xem vị đại nhân kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, hơn nữa đây cũng chính là tác phong từ trước tới nay của nàng, nhưng hôm nay, lại biết vì sao, nàng lại lựa chọn làm như vậy, có loại cảm giác, nếu nàng theo bọn họ , nhất định xảy ra chuyện mà nàng muốn nhìn thấy.

      Dự cảm bất an này là sao? Tuy rằng hề có căn cứ, như vậy cũng chưa làm cho nàng chú ý.

      Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, lặng lẽ vận công đả thông các kinh mạch, ánh mắt nhìn sáu người kia càng ngày càng trở nên lạnh lùng, bình thản đến mức giống người thường nữa.

      “Tránh ra, hoặc là giết ta”.

      Đầu lĩnh đám hắc y nhân đồng tử bắt đầu co rút lại, đột nhiên theo bản năng bay vút về phía bên trái, mà ngay tại thời điểm làm như vậy, có bóng trắng ngay sát bên phải sượt qua, hàn khí sắc bén khiến cho da thịt mảnh đau đớn.

      Khi còn chưa kịp phản ứng lại, hai hắc y nhân ở phía sau bị công kích, tên trong đó bị mất mạng, tên còn lại cánh tay bị thanh kiếm sắc bén kia đâm xuyên qua.

      Nghe tiếng kêu vang lên, bốn hắc y nhân còn lại cũng lui về phía sau vài bước, đồng thời cũng vây quanh Lãnh Thanh Nghiên, kẻ trúng kiếm nhưng vẫn may mắn sống sót kia dùng tốc độ nhanh nhất cách xa nàng khoảng cách an toàn.

      rất đỗi ngạc nhiên khi Lãnh Thanh Nghiên có chạy theo cho thêm kiếm chí mạng nữa, căn bản thực tế là Lãnh Thanh Nghiên hữu tâm vô lực.(muốn làm nhưng còn sức… )

      Đôi mày thanh tú nhíu chặt, Lãnh Thanh Nghiên ngầm bực trong lòng, nghĩ tới nàng chỉ vừa mới vận nội công chút, liền cảm thấy hạ thân cực kì đau đớn, gặp quỷ, chết tiệt, Thương Diễm Túc!

      cỗ thi thể nằm dưới chân, nhưng Lãnh Thanh Nghiên lại làm như thấy, đợi đến khi đau đớn dưới hạ thân dịu lại chút mới ngẩng đầu nhìn ám vệ bên này, bị tầm mắt của nàng đảo qua, những ám vệ này cho tới bây giờ đều là giết người chớp mắt nhưng lại bị ánh mắt này của nàng khiến cho rùng mình, giống như ánh nhìn muốn lấy mạng của Diêm La vậy.

      Đầu lĩnh ám vệ nhìn đồng bạn chết dưới chân liếc mắt cái, khi nhìn thấy vết thương duy nhất cổ, khỏi hút ngụm khí lạnh, thần sắc trong mắt rốt cục cũng thay đổi.

      Ám vệ dù sao cũng phải tử sĩ, so sánh với tử sĩ có chênh lệch rất lớn, ám vệ bồi dưỡng ra chính là để thầm nấp trong bóng tối để bảo vệ chủ nhân mà cũng thể vì chủ nhân mà hi sinh cả tính mạng, thời điểm đối mặt với tử sĩ, xuất phát từ bản năng, bọn họ cảm thấy áp lực cùng sợ hãi.

      Lãnh Thanh Nghiên chính là tử sĩ ưu tú nhất mà Mộc gia bồi dưỡng ra, có lẽ từ khi sinh ra nàng có suy nghĩ, nên người nàng cũng có nhiều hơi thở như tử sĩ, nhưng cái này cũng chỉ là giới hạn trong thời điểm mà thôi.

      Khóe miệng lên nụ cười thanh nhã, dưới tình huống như vậy, Lãnh Thanh Nghiên cười đến thực lạnh nhạt, lại khiến cho những người đối diện với nàng cảm thấy lạnh thấu xương.

      biết là vị đại nhân nào muốn gặp ta đây? Nếu các ngươi , ta làm sao có thể quyết định hay ?”

      Giọng mềm , trong giọng điệu cũng mang theo chút thương lượng, Lãnh Thanh Nghiên khẽ cười nhìn năm ám vệ còn lại trước mặt, trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn vì mình đánh lén thành công, thiếu người, cho nên bọn họ thể lập trận, đương nhiên thể uy hiếp đến nàng được.

      Nuốt nuốt nước miếng, ngạc nhiên cũng nghi ngờ nhìn Lãnh Thanh Nghiên, : “Ngươi là ai?”

      Sửng sốt, khẽ nhíu đôi mày thanh tú, : “Là đại tiểu thư Mộc gia, đừng với ta là ngươi biết nha?” muốn những lời vô nghĩa, đem kiếm chĩa về phía tên đầu lĩnh, , “ , là ai phái các ngươi đến?”

      Bọn họ có khả năng trả lời vấn đề của nàng, nắm chặt thanh kiếm trong tay, chỉ về phía Lãnh Thanh Nghiên, : “Thỉnh Vương phi cần khó xử chúng ta”.

      Cúi đầu nhìn cỗ thi thể nằm dưới chân, từ chối cho ý kiến nhìn kẻ đứng đầu ám vệ, : “Cũng động thủ giết người của các ngươi, ngươi cảm thấy có phải ta khó dễ các ngươi hay ?”

      Tên đầu lĩnh kia cả người rùng mình, trong lòng lại có chút sợ hãi, vừa rồi nếu như phải tránh mau, giờ phút này người nằm mặt đất kia có lẽ là rồi.

      “Ta muốn giết người, cho nên tốt nhất là nhanh chút , là ai phái các ngươi đến”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :