1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chí Tôn Đào Phi - Nặc Nặc Bảo Bối (86c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 29: Đệ nhất mỹ nữ Thiên Ưng Quốc

      “Thương Diễm Túc, quan hệ của phụ hoàng ngươi cùng Cửu hoàng thúc tốt ?” Nhịn được đặt câu hỏi, luôn có cảm giác hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra.

      Khẽ sửng sốt, Thương Diễm Túc quay đầu lại nhìn nàng, sau đó : “Còn có thể, ít nhất Hoàng Tổ Mẫu để cho hai người con của mình xảy ra chuyện hay gì đó”.

      câu nhàng bâng quơ như thế, chỉ sợ trong đó có vướng mắc gì cũng chỉ có người trong cuộc mới biết được, mà Lãnh Thanh Nghiên đối với câu trả lời này của hiển nhiên là vừa lòng, nhưng khi chạm phải ánh mắt của , đột nhiên ngậm miệng lại hỏi nữa.

      Trong lòng có điểm chán nản, nàng đối với việc này có điểm tò mò? Thậm chí giống như có điểm lo lắng!

      Tầm mắt dừng lại ở người Thương Diễm Trạch, vừa đúng lúc cũng nhìn về phía nàng, tầm mắt hai người ở giữa trung gặp nhau, hai người cùng khẽ mỉm cười. Đại khái là vì có liên quan đến Thương Diễm Trạch, vì cùng với đệ đệ của nàng rất giống nhau, cho nên theo bản năng liền hy vọng phụ thân , cũng chính là Cửu Vương gia xảy ra chuyện gì.

      Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười làm cho Thương Diễm Túc sửng sốt chút, ánh mắt nheo lại nhìn nhìn, lạnh lùng nhìn về phía Thương Diễm Trạch. Hình như từ trước đến giờ chưa nhìn thấy Nghiên nhi cười, nhưng vừa rồi nàng vừa đối với A Trạch cười đến nhu hòa như vậy!

      Đột nhiên lại cảm thấy lạnh như băng khiến cho Thương Diễm Trạch phải rụt cổ, sau đó liền thấy được ánh mắt lạnh như băng của thất ca, hiểu ra sao, làm sao vậy? làm chuyện gì khiến cho thất ca tức giận sao?

      Thương Diễm Túc cũng đặt chú ý người Thương Diễm Trạch lâu lắm, nhưng cũng càng nắm chặt lấy bàn tay của Lãnh Thanh Nghiên, ánh mắt nhìn nhìn chén rượu trước mắt, thản nhiên : “Hình như Nghiên nhi rất thích A Trạch nhỉ!”

      Ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía , “Vì sao như vậy?” Nàng có biểu ràng như vậy sao?

      Tay càng nắm chặt thêm chút, vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ, giọng điệu lạnh nhạt : “Hình như ta chưa từng nhìn thấy Nghiên nhi tươi cười, nhưng mà vừa rồi, nàng lại cười với A Trạch cách ôn hòa như vậy, chẳng lẽ phải bởi vì rất thích đệ ấy sao?”

      Lại nhìn vài lần, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Thương Diễm Trạch, khi nhìn thấy , hiểu sao vẻ mặt lại có chút nhu hòa hơn, nhìn thấy phản ứng này của nàng sắc mặt Thương Diễm Túc tự nhiên càng trở nên khó nhìn chút, chẳng lẽ là ?

      Thương Diễm Trạch về phía Cửu Vương gia, cảm thấy thực lạnh, cả người đều lạnh lẽo. Đại khái có thể biết cảm giác lạnh lẽo đó đến từ nơi nào, nhưng cũng có dám liếc nhìn về phía đó lần.

      Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng run rẩy, muốn rút tay ra khỏi tay Thương Diễm Túc, nhưng mà Thương Diễm Túc trước bước đoán biết được ý đồ của nàng, nhếch môi, giống như trừng phạt nắm tay nàng đến phát đau, đồng thời trong lòng càng thấy mất mát vài phần, mang theo chút vẻ lo lắng cùng ảo não.

      “Nàng là phụ nữ có chồng, nên đem ánh mắt để em chồng”.

      Lời nhàng, làm cho Lãnh Thanh Nghiên nhịn được sửng sốt, dùng loại ánh mắt khó hiểu nhìn , khóe miệng thoáng run rẩy, hôm nay nàng tính cùng kẻ biến thái là chấp nhặt, nhưng mà…

      “Thương Diễm Túc, ngươi buông tay!”

      Dùng giọng mà chỉ có hai người có thể nghe được, mà nghe vậy, sắc mặt Thương Diễm Túc tự nhiên càng thêm khó coi, môi càng mím chặt lại, tay cũng càng thêm nắm chặt lại.

      Lãnh Thanh Nghiên nhíu mày, đưa bàn tay khác đánh qua, muốn đem bàn tay đánh bay ra. Động tác này của nàng khiến cho Thương Diễm Túc càng bị chọc giận, tay càng thêm dùng sức đem nàng kéo vào trong lòng, hoàn toàn chú ý đến bên cạnh có rất nhiều người ngoài, ánh mắt híp lại lạnh lùng nhìn nàng, : “Nàng rốt cuộc muốn như thế nào ?”

      Tiếng này hề nặng, nhưng mà tuyệt đối cũng , trong lúc nhất thời, toàn bộ mọi người trong đại điện đều đưa mắt tập trung hai người bọn họ, hơn nữa đại bộ phận đều nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, nàng gây ra chuyện gì, mà lại chọc giận đến Lạc Vương gia.

      Trong con mắt mọi người, có kinh ngạc, đương nhiên cũng thiếu chờ mong xem náo nhiệt, nhưng ở trước mặt Thương Diễm Túc, ai cũng có dám lên tiếng, chỉ sợ cẩn thận lại đem cơn tức giận của chuyển lên người chính mình

      Thương Diễm Hách tuy rằng vẫn chú ý đến tình huống bên này, nhưng rốt cuộc có chuyện gì phát sinh cũng được ràng cho lắm, giờ phút này vẻ mặt ngạc nhiên, còn quay qua nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên trong ánh mắt có tia lo lắng, xảy ra chuyện gì?

      Lãnh Thanh Nghiên khẽ cau mày, tuy rằng cảm thấy hôm nay Thương Diễm Túc có điểm biến thái như vậy là chuyện có thể tha thứ, dù sao cũng xảy ra chuyện như vậy, còn có thể như bình thường tâm bình khí hòa chính là người bình thường, nhưng tại có phải có điểm hơi quá đáng?

      nhìn những ánh mắt khác thường ở xung quanh, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, cảm giác bản tính áp chế từ lâu cũng sắp bùng nổ ra đây.

      Chậm rãi thở ra hơi, tận lực làm cho vẻ mặt của mình bình tĩnh lại chút, sau đó giọng : “Ngươi làm tay ta đau”.

      Thương Diễm Túc sửng sốt, sau lúc lâu mới phản ứng lại, theo bản năng buông tay của nàng ra, sau đó quay đầu lại tiếp tục uống rượu, vẻ mặt có chút bối rối, sau lúc lâu mới ngập ngừng lên tiếng: “Sao sớm chút!”

      Tiếng này của rất , đến mức ngay cả Lãnh Thanh Nghiên thiếu chút nữa cũng nghe được.

      Thấy nàng có phản ứng gì, quay đầu lại nhìn nàng, vừa vặn gặp phải ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của nàng, vội vàng đem tầm mắt dời , vẻ mặt vẫn có chút bối rối như cũ. Nhìn giống như chú ý đến mọi người xung quanh, đảo mắt nhìn quanh, có vẻ vui nhíu mày lại, ánh mắt lạnh như băng đảo qua từng người, nhất thời khiến cho toàn bộ mọi người trong điện phải im lặng.

      Lãnh Thanh Nghiên xoa bàn tay của mình, nhìn các đại thần xung quanh chỉ vì cái liếc mắt lạnh lùng của mà ngay cả nhìn cũng dám nữa, có chút bất đắc dĩ. Nhưng nàng cũng điều gì, cũng muốn cùng tiếp tục dây dưa vấn đề lúc trước, tại nàng, hy vọng đừng có xảy ra chuyện gì nữa, cứ yên bình như vậy đến khi kết thúc.

      Thái Hậu cùng Như quý phi liếc mắt nhìn nhau cái, mặt mang theo ý cười khó hiểu, thầm trao đổi ánh mắt, sau đó tiếp tục sống chết mặc bay. Hai người kia, từ khi xuất ở trong điện đến giờ, dường như giống người tàng hình vậy.

      Trữ hoàng hậu ánh mắt híp lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên, đáy mắt lên tia gì đó khó hiểu, sau đó cười cười đem thân mình hướng về phía Thương Lang Hoàng sát them chút, giọng : “Hoàng Thượng, Lạc Vương cùng Lạc Vương phi tình cảm hình như là tốt nha!”

      “Sao hoàng hậu lại thấy vậy? Chẳng lẽ nàng thấy hai người bọn họ vừa rồi giống như là giận dỗi nhau sao?”

      “Hoàng thượng kìa, chính vì cảm tình tốt nên mới có thể giận nhau kìa, nếu như thèm để ý, làm sao có thể tự nhiên giận nhau chứ?”

      Thương Lang hoàng trong nháy mắt vẻ mặt có chút sợ sệt, nhưng cũng chỉ phút chốc bình thường như cũ, cười gật đầu, : “Hoàng hậu chí lí, xem ra Túc nhi đối với vị Vương phi này thực là rất vừa lòng!”

      Khi nghe đến tiếng Túc nhi kia, sắc mặt Trữ hoàng hậu thoáng cứng ngắc chút, sau đó cười : “Vậy khi nào Hoàng thượng cũng giúp Trác nhi tuyển Vương phi đây? ra vị Lạc Vương phi này vốn dĩ phải là Lỗ Vương phi”.

      Sắc mặt Thương Lang Hoàng khẽ biến, : “Hoàng hậu, lời này cũng thể tùy tiện ra, nếu để cho người khác nghe thấy, chừng sinh ra lời đồn đại gì cũng ai biết đâu!”

      “Dạ, Hoàng Thượng thứ tội, thần thiếp cũng chỉ muốn công bằng cho hôn của Trác nhi mà thôi, nên mới cẩn thận ra như vậy”.

      “Yên tâm ,Trẫm nhất định tuyển cho Lỗ Vương vị Lỗ Vương phi khiến cho cả Hoàng Hậu cùng Lỗ Vương gia vừa lòng!”

      Trong mắt Trữ Hoàng Hậu tràn ngập vẻ lo lắng, nhưng mặt lại vẫn là tươi cười đáp: “Thần thiếp thay mặt Trác nhi tạ ơn Hoàng Thượng!”

      Thương Diễm Túc cũng tiếp tục liếc nhìn Lãnh Thanh Nghiên, chỉ là vô cùng chú ý đến Lãnh Thanh Nghiên ngồi bên cạnh, khi nhìn thấy Thương Lang Hoàng cùng Trữ Hoàng hậu phía kia to, khỏi nhíu mày, trong mắt xuất tia lo lắng.

      Vừa rồi, tại sao lại có thể xúc động mà đẩy Nghiên nhi ra? ràng cho tới này hề mong muốn Nghiên nhi bị người khác chú ý tới.

      Đột nhiên Thương Diễm Trạch cảm giác người càng lúc càng lạnh lẽo, khỏi nuốt xuống nước miếng, cúi đầu uống rượu, như muốn hòa tan lưỡng đạo ánh mắt lạnh lẽo sắc bén kia. Làm sao vậy, làm sao vậy? Chẳng lẽ gây ra chuyện gì khiến cho thất ca tức giận? đúng a, ngày hôm nay chuyện xấu gì cũng chưa có làm nha!

      A, đại khái có thể là do chuyện xảy ra bên trong Hoàng Lăng ngày hôm nay , hôm nay đúng là khó khăn, tuy rằng cho tới bây giờ mọi chuyện vẫn là bình yên, nhưng đây là yên bình trước khi bão táp xảy ra a!

      Rất nhanh bên trong đại điện lại khôi phục lại bình thường, đối với các vị đại thần này mà , bọn họ đều hiểu được, nếu muốn sau này bị Thương Diễm Túc làm khó, tốt nhất là đem toàn bộ chuyện vừa rồi coi như thấy gì.

      vị nam tử mặc y phục màu tím tiến vào trong điện cung kính bẩm báo, hướng về phía Thương Lang Hoàng hành lễ : ” Ưng Tịch Vũ, Thiên Ưng quốc phụng chỉ Thiên Ưng hoàng, dâng lên đệ nhất mĩ nữ Thiên Ưng Quốc công chúa Ưng Dung Kiều, cung chúc Thương Lang Hoàng thọ tỷ nam sơn!”

      Lời vừa dứt, vị hồng y nữ tử phía sau lưng tiến lên phía trước, thân thể thon dài, dáng người xinh đẹp, mặt che tấm lụa mỏng,chỉ lộ ra đôi mắt to như hàm chứ ý cười, thủy che vụ vòng, mị ý nhộn nhạo.

      “Dung Kiều tham kiến Thương Lang Hoàng bệ hạ!”

      Người này vừa xuất ở trước mặt mọi người, cho dù chỉ là bóng người, nhất thời cũng có thể đem toàn bộ chú ý của nam nhân ở đây đặt người nàng. Nhất là sau khi nghe được giọng của nàng, chỉ cử động giơ chân nhấc tay, đều tự nhiên mà phát ra mị, khiến cho bên trong đại điện vang lên những tiếng nuốt nước miếng.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 30: Dung phi

      Tất cả mọi người đều đưa mắt đánh giá vị mỹ nữ đệ nhất Thiên Ưng quốc này, vẻ mặt của mọi người đều khác nhau, đầu tiên là Thương Lang Hoàng, trong mắt là kinh diễm khôn kể, Thái Hậu nương nương cũng liếc nhìn nàng cái, tỏ ý vừa lòng lắm, Như Quý phi chỉ nhìn nàng vài cái lúc đầu, sau đó lại giống như bình thường quan tâm đến, mà Trữ hoàng hậu, nhìn Dung Kiều công chúa trong mắt nổi lên địch ý cùng trầm.

      là hâm mộ phụ hoàng a, công chúa cực phẩm kiều mị như vậy, vừa đến tiến nhập hậu cung”. Thương Diễm Hách ngoe nguẩy đầu, đột nhiên giọng , trong giọng điệu tỏ ra vô cùng hâm mộ.

      Những người ở phía xa có lẽ nghe thấy gì, nhưng Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc đồng thời quay lại nhìn , mặt đều là biểu quái dị.

      “Nếu như ngươi cảm thấy đáng tiếc, hoặc là cảm thấy thích, có thể hướng phụ hoàng đưa ra thỉnh cầu, ta tin rằng nếu ngươi ngươi muốn thú phi, phụ hoàng khẳng định phản đối”.

      Nghe vậy, vẻ mặt Thương Diễm Hách hoảng sợ quay lại nhìn Thương Diễm Túc, dùng sức lắc đầu, sợ tới mức lắc đầu liên tục đến mức muốn gãy xương cổ, : “ muốn muốn, mỹ nhân chỉ dùng để thưởng thức, nếu như thích vị mỹ nhân mà lấy về nhà, Vương phủ của đệ đây sợ là thiên hạ mỹ nhân!”

      Đạm mạc liếc mắt nhìn , lạnh lùng : “Nếu như là như vậy, phải là dáng vẻ rất đáng tiếc đó!”

      “Aiii. Đệ chỉ là thấy đáng tiếc thay cho vị công chúa này mà thôi… nữ tử còn trẻ tuổi như vậy, thế nhưng lại phải hầu hạ nam nhân sắp năm mươi tuổi, phụ hoàng đúng là trâu già gặm cỏ non a!”

      “Phì!” Lời của Thương Diễm Hách khiến cho Lãnh Thanh Nghiên nhịn được khẽ cười ra tiếng, có người con về phụ thân của mình như vậy sao? Hơn nữa, nếu theo những lời này của Thương Diễm Hách mà , chút cũng đều nghe ra quan hệ của hai huynh đệ bọn họ với Thương Lang Hoàng có chút cứng ngắc đâu!

      Tiếng cười của Lãnh Thanh Nghiên khiến cho Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách đều quay lại mà nhìn, vẻ mặt sợ sệt nhìn nàng, mãi lúc lâu sau Thương Diễm Hách mới có phản ứng, trong mắt đột nhiên lóe lên tia gì đó, sau đó nửa đùa nửa : “Nếu có cơ hội gặp được nữ tử giống như thất tẩu, đệ khẳng định hai lời mà cưới nàng ấy về nhà!”

      Sửng sốt, nhìn thần sắc vui tươi mặt Thương Diễm Hách, nàng đương nhiên nghĩ lời , nhưng nghe thế, tâm tình vừa tốt lên chút lại bình thường trở lại, khỏi khẽ cười : “Như vậy đúng là làm cho ta thụ sủng nhược kinh rồi, chờ khi nào gặp được vị nữ tử giống như ta, nhất định ta giới thiệu cho đệ, sau đó cho đệ lấy về nhà!”

      nhìn thấy tầm mắt càng ngày càng lạnh của thất ca, Thương Diễm Hách lại bắt đầu đắc ý rung đùi, sợi dây hai bên đầu theo hành động của mà rung rung, vậy mà lại có loại tùy ý cùng phóng khoáng nên lời.

      ” Thất tẩu nhất định phải giữ lời nha, hạnh phúc cả đời của tiểu đệ phải dựa vào thất tẩu rồi!”

      “…” Lời này, khiến Lãnh Thanh Nghiên cảm giác có điều gì đó ổn, nhưng chỉ có thể cười mà gì.

      Thương Diễm Hách còn muốn điều gì đó, nhưng ở phía sau, đột nhiên Thương Diễm Túc lạnh lùng mở miệng : “Ngươi đủ chưa? Ngay cả tẩu tử của mình mà cũng muốn đùa giỡn hay sao?”

      Lời này khiến cho Thương Diễm Hách nổi giận, bất mãn than thở : “Có sao đâu, chỉ là đùa giỡn chút thôi cũng phải cùng với huynh giành phi đâu, ai bảo thất tẩu khiến cho người gặp người thích chứ? Nếu phải là bị thất ca huynh đoạt trước, đệ nhất định cũng đến Mộc gia cầu hôn đâu…”

      Tiếng cuối cùng biến mất trước ánh mắt lãnh liệt của Thương Diễm Túc, sợ sệt dám nhìn thẳng vào mắt , chỉ có thể đem ánh mắt di chuyển về phía Dung Kiều công chúa.

      Đối với những lời vừa rồi của mình, ngay cả chính cũng tin rằng có người nào tin tưởng, ai ai cũng đều biết, Thương Diễm Hách nhìn thấy nữ tử xinh đẹp là muốn đùa giỡn, ngay cả nữ nhân trong hậu cung của phụ hoàng cũng buông tha. tại bên cạnh lại có tuyệt thế đại mỹ nhân như vậy, làm sao lại nắm chắc lấy cơ hộ này chứ?

      Nhưng mà, thất ca đáng sợ a, chỉ cần ánh mắt sắc lạnh khiến cho ngay cả thở cũng dám thở mạnh.

      Thương Lang Hoàng dường như rất thích vị công chúa kiều mị này thậm chí còn có thể mị, ngay lập tức đem nàng phong là Dung phi, hơn nữa còn đem vị trí của nàng an bài ngay bên cạnh Trữ hoàng hậu, như vậy có thể , nếu như dựa vị trí mà , nàng nghiễm nhiên trở thành người đứng thứ ba trong hậu cung Thương Lang quốc chỉ sau Trữ hoàng hậu cùng Như Quý phi.

      Như Quý phi trước sau như bình tĩnh, giống như có chuyện gì xảy ra, là vì đối với việc tranh sủng hề có hứng thú, cũng còn là vì ở trong mắt nàng căn bản coi vị công chúa này là đối thủ, chuyện này cũng chỉ sợ có mình nàng biết mà thôi.

      Mà trái ngược với Như Quý phi, đối với Trữ hoàng hậu từ khi thấy Ưng Dung Kiều xuất cảm thấy cảnh giác cùng đối địch, thời điểm Thương Lang Hoàng an bài vị trí nàng ta ngay bên cạnh bà, tuy rằng cái gì cũng , nhưng thần tươi cười mặt cũng trở nên miễn cưỡng hơn.

      Ưng Dung Kiều khẽ cười dịu dàng, bưng chén rượu trước mặt lên hướng về phía Trữ hoàng hậu, thi lễ : “Dung Kiều chỉ vừa mới đến, đối với nhiều lễ nghi của Thương Lang quốc còn chưa biết hết, về sau còn phiền hoàng hậu tỷ tỷ chỉ dạy nhiều hơn”.

      Trong mắt Trữ hoàng hậu lên chút lo lắng, nhưng cũng vẫn bưng chén rượu trước mặt lên, giả ý : “Dung phi muội muội khách khí, ngươi là công chúa nước, làm sao có thể làm ra chuyện gì thất lễ chứ?”

      Nghe vậy, Ưng Dung Kiều sắc mặt thay đổi, ngược lại : “Hoàng hậu tỷ tỷ đùa, lại tiếp, Dung Kiều từ được phụ hoàng cùng các vị hoàng huynh nuông chiều, bình thường đều dựa theo quy củ làm việc, tính cách này cũng vì như vậy mà hình thành a, sau này nếu làm ra chuyện tình gì đúng, còn mong hoàng hậu tỷ tỷ bỏ qua cho, cũng đừng vì vậy mà làm khó Thiên Ưng quốc!”

      Ánh mắt Thương Lang Hoàng khẽ thay đổi, đem tầm mắt chuyển đến người Ưng Dung Kiều, trong mắt lên tinh quang, mang theo chút nghiền ngẫm.

      Thương Diễm Hách khẽ phe phẩy chiết phiến, cười tủm tỉm : “Vị công chúa Thiên Ưng quốc Dung Kiều này là thông minh, chỉ bằng câu, mà có thể đem hành vi cử chỉ ngày sau cùng với lễ giáo của Thiên Ưng Quốc tách biệt cách ràng”.

      Lãnh Thanh Nghiên ngạc nhiên nhìn về phía , còn tưởng chỉ nhìn chằm chằm vào mỹ mạo đáng mơ ước của người ta đâu, ra còn có thể nhìn ra những điều đó, là khó mà có được.

      Cảm nhận được ánh mắt của Lãnh Thanh Nghiên, Thương Diễm Hách quay đầu lại nhìn nàng nhếch miệng cười, vẻ đắc ý gương mặt khiến cho Lãnh Thanh Nghiên có loại ý muốn đánh quyền vào đó.

      Khóe miệng khẽ nhếch, chỉ là nhếch miệng cũng hẳn là mỉm cười, biết vì sao, từ sau khi thay Mộc Thiên Dao gả cho Thương Diễm Túc, bản tính từ lâu ngủ say của nàng dường như từ từ thức tỉnh, biết là bắt đầu từ thời điểm ở cùng chỗ với Thương Diễm Túc hay là từ khi gặp Thương Diễm Hách và Thương Diễm Trạch.

      Ở phía kia hai nữ nhân với nhau những lời trong bông có kim, Lãnh Thanh Nghiên tiếp tục quay đầu nhìn về phía Thương Diễm Trạch, nếu như sau khi mọi chuyện chấm dứt mà còn có cơ hội, nàng nhất định xác nhận phen, xem có phải là đệ đệ của nàng hay ?

      Thương Diễm Túc khẽ nhéo lòng bàn tay của nàng, nhìn khuôn mặt lâm vào trầm tư của nàng, giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

      Nhìn quanh mọi người bên trong đại điện, cảm giác được có chút nặng nề, lắc đầu : “ có gì, chỉ là cảm giác có chút buồn chán, muốn ra ngoài hít thở khí”.

      “Ta cùng nàng ”.

      ngờ rằng lại vậy, sau khi sửng sốt mới khẽ lắc đầu, : “ cần, ta tự mình là được rồi”.

      xong, cũng đợi cho Thương Diễm Túc trả lời liền trực tiếp đứng lên, lặng yên rời khỏi đại điện, men theo phía sau đại điện, mơ hồ còn nghe ra tiếng kinh hô của Trữ hoàng hậu, còn có giọng hơi kinh hoảng của Dung Kiều công chúa: “A, hoàng hậu tỷ tỷ, là thực xin lỗi, đều do Dung Kiều, cẩn thận ngay cả chén rượu cũng cầm được, thực xin lỗi…”

      Bước chân thoáng dừng lại, khóe miệng nhếch lên lên tia khó hiểu, vị công chúa Dung Kiều này, nhanh như vậy gây ra chuyện như vậy, hiểu là nàng biết đây là đâu, hay là quá thông minh.

      Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hoàng hôn rồi, chân trời mảnh đỏ rực, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên lại có cảm giác mưa gió sắp đến.

      Từ trước cho tới bây giờ, nàng luôn luôn duy trì thái độ bàng quan, Thương Diễm Túc dường như cũng muốn nàng dính vào những chuyện đó, nhưng là vì sao, cái loại bất an trong lòng càng ngày càng trở nên lớn, cảm giác giống như mình đứng bên cạnh đống bùn vậy, chỉ cần về phía trước chút, bị vũng bùn hám sâu lại.

      Từ phía sau đột nhiên truyền đến trận gió thổi, còn có đợi cho Lãnh Thanh Nghiên xoay người lại, bóng dáng kiều đến bên cạnh nàng, bên tai truyền đến giọng của Thương Ngọc Linh : “Thất tẩu, rốt cục lại gặp được tẩu, tốt a!”

      “Thập Nhất công chúa?”

      “Hả? Đừng nha! Thất tẩu hẳn là nên trực tiếp gọi muội là Linh nhi a, bởi vì tẩu chính là thất tẩu của người ta nha!”

      “…”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 31: Thừa kế nghiệp cha

      biết vì sao, ràng chỉ mới gặp qua có lần, nhưng lần gặp mặt đó cơ hồ còn chuyện gì với nhau, nhưng Thương Ngọc Linh rất thích thất tẩu, mỗi ngày đều ngóng trông có thể được gặp lại thất tẩu, nhưng mà mấy ngày trôi qua, thế nhưng cho đến tận bây giờ mới thực gặp được.

      Vừa rồi ở bên trong đại điện, khi mà Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên bước vào bên trong điện, nàng muốn xông lên, nhưng mà lúc ấy vẻ mặt của thất ca là đáng sợ a.

      Cho nên đến tận bây giờ khi Lãnh Thanh Nghiên mình ra ngoài, nàng mới lập tức theo sát phía sau ra cùng.

      Lãnh Thanh Nghiên có thói quen thân thiết với người khác như vậy, đưa tay đem Thương Ngọc Linh từ người kéo xuống, hỏi: “Làm sao ngươi cũng ra?”

      “Bởi vì thất tẩu cũng ra a, cho nên muội mới lập tức ra theo cùng”.

      “.. “.

      Thương Ngọc Linh lại tiếp tục dính vào người Lãnh Thanh Nghiên, cùng nhau lại trong hoàng cung, nhưng thực ra đảm đương việc dẫn đường cho Lãnh Thanh Nghiên, dọc đường líu ríu ngừng, mà Lãnh Thanh Nghiên chỉ có thể bất đắc dĩ theo nàng.

      “Thất tẩu, nơi này chính là ngự hoa viên nha, tẩu có muốn vào xem chút hay ? Tuy rằng kỳ bên trong cũng có gì hay để xem”.

      Đối với lời của nàng, Lãnh Thanh Nghiên chỉ có loại tâm trạng bất đắc dĩ, vị công chúa này, trừ bỏ có vẻ ngoài có chút thiên chân khả ái, dường như lại có chút quen thuộc mà từ trước đến nay chưa có, chút cũng đều có vì hai người chỉ mới gặp mặt lần thứ hai, cơ bản có gì phải băn khoăn lo lắng.

      Mỉm cười gật đầu, : “Nếu như đến nơi đây, vậy vào bên trong xem chút, công chúa cho rằng nơi này có gì hay để xem, bởi vì công chúa sinh ra và lớn lên tại đây, cảnh đẹp nhìn nhiều nên cũng chán”.

      Mở to đôi mắt, sau đó khẽ le lưỡi ra cười cái, lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên tiến về phía ngự hoa viên.

      Lãnh Thanh Nghiên khẽ thở dài, vốn chỉ là muốn mình tùy tiện lại chút, ngờ tại có chút cảm giác thân bất do kỉ, nhưng mà đối với vị công chúa này, cũng sinh ra cảm giác chán ghét.

      Hai người ngồi bên trong tòa lương đình bên hồ, Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài lương đình, đối với những lời của Thương Ngọc Linh, nàng lựa chọn để ý nữa rồi, cứ để cho nàng ở bên cho hết , nàng chỉ cần nghe là được rồi, muốn hiểu những lời đó, nghe cũng quan hệ.

      Thương Ngọc Linh cả người đều ghé vào lan can bên lương đình, quay đầu lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt như có ánh sao sáng rọi, : “Thất tẩu, tẩu là xinh đẹp a, nếu như muội cũng xinh đẹp như vậy tốt rồi!”

      Sửng sốt chút, Lãnh Thanh Nghiên đưa mắt nhìn về phía nàng, tươi cười có chút cứng ngắc cùng bất đắc dĩ, : “Công chúa thuần khiết đáng như vậy, ta cũng thực là hâm mộ a!”

      “Hâm mộ muội?” Thương Ngọc Linh mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt dám tin, cong cái miệng nhắn , “Muội có gì mà đáng hâm mộ a? Muội ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ thế nhưng thất tẩu lại có thể hâm mộ muội đâu!”

      “Chẳng lẽ đáng để hâm mộ sao? Muội có phụ hoàng cùng mẫu phi thương, còn có hai vị ca ca, có tự do, muốn làm gì là có thể đó, những điều này đều làm cho người ta là hâm mộ a!” Tuy rằng , làm công chúa hoàng thất, cũng có khả năng muốn làm gì liền làm đó, nhưng là ít nhất, vẫn khiến cho nàng phải hâm mộ.

      Thương Ngọc Linh mở to đôi mắt, nghiêng đầu như là nghĩ tới chuyện gì thể lí giải được, : “Nhưng mà thất tẩu, muội nghe tẩu là đại tiểu thư của Mộc gia rất được sủng ái, những điều mà tẩu , phải tẩu cũng có hết hay sao?”

      Sửng sốt chút, Lãnh Thanh Nghiên gì, chỉ có thể khẽ cười tiếng, gì trầm mặc. Kỳ mong muốn của nàng rất đơn giản, chỉ là muốn có người thân ở bên cạnh, chỉ là muốn sống qua những ngày bình thản, chỉ là muốn có chút tự do, chỉ là… Nhưng mà những thứ này, đối với tại của nàng mà , tất cả chỉ là mơ ước xa vời.

      Nàng thế nhưng lại hâm vị công chúa, Lãnh Thanh Nghiên cảm thấy chính mình chắc là có bệnh rồi, tuy rằng tại nàng nhìn qua rất vô ưu vô lự, nhưng sau này, cũng khẳng định thoát khỏi làm vị công chúa bi ai ?

      Chỉ là, ở thời đại này, nữ tử sinh ra trong thời đại này, cũng có giống như nàng chống đối lại rất nhiều chuyện, thậm chí có rất nhiều chuyện các nàng nghĩ đến, rất nhiều chuyện mà Lãnh Thanh Nghiên thể chấp nhận được, lại là đương nhiên như vậy.

      Liền giống như vị Dung Kiều công chúa kia, cho dù nàng có phải gả cho người có thể làm phụ thân của mình, tuy rằng biết nàng mong muốn như thế nào, nhưng ít nhất, nàng bây giờ vẫn còn sống tại nơi này.

      nơi xa, xuất bóng người màu hồng, tiếng của Thương Ngọc Linh vang lên bên tai: “Hử? Người kia phải là vị Dung phi nương nương mà phụ hoàng vừa mới sắc phong hay sao? Nàng ta vì sao lại xuất ở nơi này? Chẳng lẽ nàng ta bị hoàng hậu nương nương đuổi ra ngoài?”

      câu cuối cùng kia, Thương Ngọc Linh có vẻ như rất vui sướng khi người khác gặp họa, mặt tươi cười rất là đáng .

      Ưng Dung Kiều cũng thấy được hai người bên này, thân hình thoáng tạm dừng chút, sau đó lại tiếp tục phía bên này mà tới.

      “Tham kiến Dung phi nương nương!”

      Lãnh Thanh Nghiên thoáng thi lễ, mà Thương Ngọc Linh cũng như vậy, vẫn như cũ tiếp tục nằm sấp tại chỗ, sau đó nhìn chằm chằm vào Ưng Dung Kiều.

      Ưng Dung Kiều đảo mắt nhìn người Lãnh Thanh Nghiên vài vòng, sau đó lại đem ánh mắt chuyển về phía Thương Ngọc Linh, nhướng mày, đột nhiên quát: “Ngươi to gan, nhìn thấy bản nương nương thế nhưng cũng quỳ xuống hành lễ!”

      Thương Ngọc Linh chớp chớp mắt, sau đó từ từ đứng lên, nâng cằm vẻ mặt kiêu ngạo cùng khinh thường nhìn Ưng Dung Kiều, : “Ngươi to gan, dám bắt bản công chúa quỳ xuống hành lễ, cho dù là khi nhìn thấy phụ hoàng, bản công chúa muốn hành lễ là hành lễ, hành lễ cũng coi như xong, ngươi cho người là cái gì?”

      Lãnh Thanh Nghiên có chút sợ sệt nhìn Thương Ngọc Linh, trong mắt lên vẻ khó hiểu, này, vẫn là tiểu nha đầu thiên chân vô tà vừa rồi sao?

      Ưng Dung Kiều nhíu mày lại, nhìn Thương Ngọc Linh, hỏi: “Ngươi là công chúa?”

      “Đúng vậy!”

      “Vậy cho dù là công chúa, chẳng lẽ so với bản nương nương còn lớn hơn hay sao?”

      Thương Ngọc Linh gần như là từ mặt đất nhảy dựng lên, đưa tay chỉ vào nàng : “Ngươi chẳng qua chỉ là phi tử vừa mới tiến cung, nhưng lại là quân cờ cầu hòa của Thiên Ưng quốc đối với Thương Lang quốc ta mà thôi, bằng ngươi, mà cũng dám đối xử với bản công chúa như thế, được lắm, ngươi chết chắc rồi!”

      Chỉ bằng câu ‘quân cờ mà thôi’ dường như chọc giận đến Ưng Dung Kiều, nàng ta giận trừng mắt nhìn Thương Ngọc Linh, ánh mắt kia, dường như hận thể đem nàng ăn thịt luôn, chỉ vào nàng : “Ngươi câm miệng! Ngươi cho rằng ngươi có thể so sánh với ta sao? Yên tâm, ngày nào đó, ngươi cũng trở thành quân cờ của hoàng thất mà thôi!”

      Lãnh Thanh Nghiên khẽ run sợ, đem tầm mắt chuyển đến người vị Ưng Dung Kiều công chúa này, nàng thế nhưng, lại ra điều như vậy, tại thời điểm này lại ngay tại nơi này, thế nhưng lại có thể ra những lời như vậy, hiển nhiên câu vừa rồi đánh trúng chỗ đau của Thương Ngọc Linh.

      Thương Ngọc Linh vẫn còn muốn tiếp tục điều gì đó, nhưng Lãnh Thanh Nghiên ở phía sau đột nhiên đưa tay giữ lại nàng, khẽ cười : “Linh nhi, Dung phi nương nương vừa mới tới Thương Lang quốc, làm Thương Lang quốc công chúa, làm như thế là thất lễ đâu!”

      “Thất tẩu?” Thương Ngọc Linh bất mãn nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt tràn đầy bất mãn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của Lãnh Thanh Nghiên, nàng cong cong cái miệng nhắn, giọng , “Được rồi, vì tẩu gọi người ta là công chúa nữa, nên lần này nghe lời thất tẩu”.

      Khẽ sửng sốt, chỉ là vì như vậy thôi sao?

      Ưng Dung Kiều quay lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên, đột nhiên : “Ta biết ngươi, khi vừa bước vào đại điện, trước tiên liền chú ý tới ngươi, nàng ta gọi ngươi là thất tẩu, như vậy ngươi là ai? Ai là thất ca của nàng?”

      Đôi mày thanh tú của Thương Ngọc Linh nhíu vào đến mức gần đụng nhau, bất mãn nhìn Ưng Dung Kiều, : “Lớn mật, cái gì ngươi ngươi của ngươi? Bản công chúa chính là Thập Nhất công chúa của Thương Lang quốc, còn nữa, ngươi được vô lễ với thất tẩu! Về phần thất ca của ta là ai, chẳng lẽ làm công chúa Thiên Ưng quốc, thế nhưng lại biết thất ca ta là ai chăng?”

      Ưng Dung Kiều thực khinh thường liếc mắt nhìn Thương Ngọc Linh cái, sau đó lại tiếp tục nhìn Lãnh Thanh Nghiên, chẳng qua trong mắt nhiều hơn tia tò mò, sau đó : “Chính là đại danh đỉnh đỉnh Lạc vương sao? Bộ dạng là tuấn tú “.

      “Lớn mật, ai cho phép ngươi như vậy về thất ca? Ngươi chán sống sao?” Nếu phải Lãnh Thanh Nghiên giữ chặt nàng, chỉ sợ nàng xông lên trực tiếp liều mạng cùng Ưng Dung Kiều.

      Mà đối với tiếng kêu lớn của Thương Ngọc Linh, Ưng Dung Kiều tiếp tục khinh thường, tà nghễ nhìn nàng : “Ta cũng có cùng với ngươi chuyện, ngươi mở miệng cái gì? Dù sao ta nghe vị Lạc vương gia kia có khả năng trở thành người kế thừa Thương Lang Hoàng, đến lúc đó, ta tự nhiên cũng là người của !”

      “Ngươi biết xấu hổ!”

      “Cái gì biết xấu hổ? Chẳng lẽ đây phải tình huống rất bình thường sao? Ở Thiên Ưng quốc của chúng ta, sau khi hoàng đế mất, phi tử của tự nhiên trở thành phi tử của tân hoàng!”

      Đối với phong tục của Thiên Ưng quốc mà , đây quả thực là tình huống rất bình thường, nhưng mà, nơi này là Thương Lang quốc.

      biết vì sao, khi mà Ưng Dung Kiều trở thành nữ nhân của Thương Diễm Túc, trong lòng Lãnh Thanh Nghiên lên tia vui, lập tức khẽ cười : “Dung phi nương nương quá lời, nơi này cũng phải Thiên Ưng quốc, ở Thương Lang quốc, tình huống mà ngươi vừa bao giờ xuất !”

      “Bản nương nương chính là công chúa Thiên Ưng quốc!”

      “Nhưng ngươi tại, cũng là hoàng phi Thương Lang quốc “.

      “Ngươi…”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 32: Nơi này là Thương Lang quốc

      Lãnh Thanh Nghiên muốn cùng với vị công chúa Thiên Ưng quốc này dây dưa, sau khi ra những lời này liền lôi kéo Thương Ngọc Linh khỏi đó, Thương Ngọc Linh vẻ mặt sùng bái nhìn Lãnh Thanh Nghiên, chỉ còn thiếu là đến bên người nàng cọ vài cái.

      Nhưng khi mà Lãnh Thanh Nghiên muốn rời khỏi nơi đó, vị Dung Kiều công chúa lại đưa tay ngăn bọn họ lại, vẻ mặt vui nhìn hai người, : “Ai cho ngươi ? Bản nương nương có để cho các ngươi sao?”

      “Tránh ra”. Lãnh Thanh Nghiên đạm mạc nhìn Dung Kiều công chúa đứng chắn ở phía trước, giọng .

      Biểu tình mặt Ưng Dung Kiều càng thêm được vui, phẫn nộ quát: “Lớn mật, ngươi chẳng qua chỉ là Vương phi nho , thế nhưng lại dám như vậy với bản nương nương, ngươi quả thực chính là chán sống!”

      “Ngươi mới là chán sống đâu! Cũng nhìn xem ngươi chuyện với ai, ngươi chẳng qua là tân phi tử vừa mới tiến cung thôi, thế nhưng dám kiêu ngạo như vậy, nơi này hoàng cung Thương Lang quốc, còn có tới phiên ngươi công chúa của Thiên Ưng quốc ở trong này giương oai!”

      Thương Ngọc Linh lại nhảy ra ngoài, đối diện trực tiếp với Ưng Dung Kiều, từ vẻ mặt của nàng khó nhận ra, nàng đối với vị công chúa Thiên Ưng quốc này là vô cùng thích, giống như hai người có xung đột từ trước, cũng rất thích.

      Ưng Dung Kiều đột nhiên lộ ra nụ cười mị, lên phía trước từng bước, vừa nhìn Thương Ngọc Linh vừa : ” Công chúa Thương Lang quốc điện hạ, vậy ngươi cho rằng, công chúa như ngươi có thể giương oai đối với bản nương nương sao?”

      “Ngươi…” Thương Ngọc Linh còn muốn tiếp điều gì đó, nhưng Lãnh Thanh Nghiên ở phía sau đột nhiên đưa tay kéo nàng lại, động tác này dường như làm cho Thương Ngọc Linh bất mãn, khỏi cong cong cái miệng nhắn ,”Thất tẩu, sao tẩu lại ngăn muộn chứ?”

      Lãnh Thanh Nghiên cũng có đem tầm mắt đặt lên người nàng, cứ nhìn chằm chằm vào Ưng Dung Kiều như vậy, đột nhiên cười khẽ tiếng, : “Dung phi nương nương, bất kể như thế nào, ngươi cũng chỉ là mới tới nơi đây, vẫn là nên an phận chút. Có lẽ, ngươi cũng nên biết trước tình huống trong cung chút, nếu như ngươi làm Thập Nhất công chúa bị thương, như vậy, chỉ có là Quý phi nương nương bỏ qua cho ngươi, mà ngay cả thái hậu nương nương, thậm chí Hoàng Thượng, đều có khả năng ngồi yên mà nhìn”.

      “Thất tẩu, tẩu vậy là có ý gì? Ta có bị thương a!”

      Thương Ngọc Linh khó hiểu những lời của Lãnh Thanh Nghiên, nhưng Lãnh Thanh Nghiên cũng để ý đến nàng, mà Ưng Dung Kiều sau khi nghe những lời của nàng liền rút tay lại vào ống tay áo, hừ lạnh : “Bản nương nương cũng chưa có làm cái gì, hơn nữa, ai bảo nàng ta bất kính với ta trước, ta chẳng qua muốn dạy dỗ nàng ta chút thôi”.

      “Bất kính? Dung phi nương nương, chỉ vài canh giờ trước đây, thân phận ngươi cùng Thập Nhất công chúa cũng như nhau, thậm chí tại đây bên trong Thương Lang quốc, Thập Nhất công chúa so với Thiên Ưng quốc công chúa là ngươi còn tôn quí hơn vài phần, hay là Dung phi còn muốn công chúa tôn quí nhất của Thương Lang quốc quỳ xuống hành lễ với nương nương?”

      “Có gì thể? Lại tiếp, ta cũng xem như là trưởng bối của nàng ta đâu!”

      “Nếu là trưởng bối, vì sao lại còn cùng với vãn bối so đo như thế ? Chẳng lẽ sợ truyền ra ngoài bị chê cười sao?”

      Ưng Dung Kiều khẽ vênh mặt, kiêu ngạo : “Ai dám bản nương nương phải? Nếu như để cho bản nương nương biết, nhất định bỏ qua cho !”

      Lãnh Thanh Nghiên mặt vẫn như cũ mang theo mỉm cười, nhưng nơi đáy mắt cũng phủ tầng hàn sương, lạnh nhạt : “Dung phi nương nương quá lời, chỉ là, nơi này dù sao cũng phải Thiên Ưng quốc, Dung phi nương nương tốt nhất vẫ là nên đem cái vẻ kiêu ngạo ngang ngạnh Thiên Ưng quốc này thu hồi lại ”.

      “Hừ!”

      “A đúng rồi, vừa rồi Dung phi nương nương cùng hoàng hậu nương nương hàn huyên thực là vui vẻ, mà tại lại đối với công chúa của Quý phi nương nương dây dưa ngớt, hay là Dung phi nương nương muốn làm cho mình có chỗ dung thân ở trong cung mới thôi?”

      Ưng Dung Kiều sửng sốt chút, sau đó tiếp tục kiêu ngạo : “Hoàng hậu nương nương? Bản nương làm như vậy chỉ là muốn giáo huấn bà ta chút thôi, ai bảo bà ta dám dùng ánh mắt chán ghét đó nhìn bản nương nương? Ngươi đừng uy hiếp ta, nữ nhân đó, chút ta cũng thèm sợ!”

      “A, phải ?” Lãnh Thanh Nghiên khẽ gật đầu, tiện đà tùy ý hỏi, “Như vậy biết Dung phi nương nương từ xa gả đến Thương Lang quốc là vì cái gì? Chẳng lẽ chính là muốn đem hậu cung Thương Lang quốc đảo loạn?”

      Hoảng hốt nhìn Lãnh Thanh Nghiên, mặt Ưng Dung Kiều có tia quái dị mà chật vật, sau đó đem tầm mắt dời , : “Ta là lễ vật phụ hoàng dâng cho Thương Lang Hoàng, nếu là lễ vật, như vậy sau khi đưa ra, mặc kệ là tốt hay xấu, đều muốn có chủ nhân mới chịu trách nhiệm với ta!”

      Tuy rằng cố nén nhưng Lãnh Thanh Nghiên vẫn nghe được bên trong giọng của nàng mang theo cam lòng cùng bi thương, khỏi nhìn sâu nàng cái, sau đó lôi kéo Thương Ngọc Linh qua bên cạnh nàng.

      có lỗi, Dung Kiều công chúa, ta cũng cố ý nhắc tới tâm của ngươi, có điều nếu công chúa muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay, đứng ở chỗ đợi người khác an bài là vô dụng. Hơn nữa, công chúa tốt nhất đừng có lấy độc người mình ra nữa, nếu chính sinh mạng của công chúa mất nhanh hơn đó”.

      Bên tai đột nhiên vang lên giọng nhàng làm cho cả người Ưng Dung Kiều chấn động, đột nhiên xoay người nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, thấy nàng lôi kéo Thương Ngọc Linh ra khỏi lương đình, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của nàng.

      Bàn tay giấu ở trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, nhìn theo phương hướng mà Lãnh Thanh Nghiên rời , sau lúc lâu sau mới chậm dãi đưa tay ra trước mặt, trong bàn tay lúc đó, có ít bột phấn màu trắng.

      Thiên Ưng quốc nổi danh về dược, người Ưng Dung Kiều mỗi chỗ cơ hồ đều có dấu độc dược, vừa rồi, nếu phải Lãnh Thanh Nghiên đúng lúc ngăn cản Thương Ngọc Linh lên phía trước, nếu Ưng Dung Kiều hạ độc người Thương Ngọc Linh rồi.

      Nàng cũng có ý hại người, chỉ là vị công chúa Thiên Ưng quốc này sớm có thói quen khi vui tìm người để thử độc.

      Ngón tay khẽ động, bột phấn giữa các ngón tay cũng biến mất, mà Ưng Dung Kiều vẫn như cũ lẳng lặng nhìn bàn tay của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn phương hướng mà Lãnh Thanh Nghiên li khai, chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, vẻ mị bên trong hai mắt lần đầu tiên biến mất thấy đâu, thào : “Nắm trong tay vận mệnh của chính mình? Điều này với ta mà , là chuyện có khả năng”.

      Lãnh Thanh Nghiên lôi kéo Thương Ngọc Linh rời khỏi ngự hoa viên, hướng về hướng đại điện đến, ra ngoài cũng được lúc lâu, cũng cần phải trở về rồi, cách khác, miễn để người khác chú ý đến.

      Thương Ngọc Linh nhảy nhót bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên, cười tủm tỉm : “Thất tẩu, tẩu là lợi hại a!”

      “Có sao?”

      “Có!”Nàng dùng sức gật đầu, nhìn Lãnh Thanh Nghiên trong ánh mắt tinh quang lóe ra.

      Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười chút, vị công chúa này, mặc dù có chút phiền phức, có thể xem như đối với nàng quấy rầy thôi, nhưng cũng khiến cho nàng cảm thấy chán ghét, chính là ngẫu nhiên loại cảm giác thực bất đắc dĩ.

      Đưa tay xoa đầu nàng, động tác đột nhiên lại trở nên cứng đờ, đồng thời tầm mắt cũng chuyển dời đến phương hướng phía sau, lại hìn thấy bóng người màu hồng bay vọt nóc nhà, chỉ giây lát sau xuất ở trước mặt nàng, lại lần nữa chặn đường của các nàng.

      “Dung phi nương nương, nương nương lại có gì phân phó sao?”

      Bên trong đại điện, Thương Diễm Túc đưa mắt nhìn vị trí người bên cạnh, hai mươi năm qua chưa bao giờ có cảm giác như vậy, nhưng từ khi nàng bắt đầu gả cho , càng ngày càng cảm giác được, nếu như có nàng ở bên cạnh , trong lòng liền chỉ còn lại cảm giác trống rỗng.

      Chậm rãi thở ra hơi, bàn tay nắm chén rượu thoáng nắm chặt, sau đó đột nhiên đứng lên, khóe miệng mỉm cười, đáy mắt mảng lạnh như băng, hướng về phía Thương Lang Hoàng : “Phụ hoàng, nhi thần chuẩn bị thọ lễ mừng người!”

      Thương Lang hoàng nhìn về phía , sau khi nhìn thấy ánh mắt của Thương Diễm Túc, ban đầu vốn có điểm vui mừng nhưng nháy mắt vẻ mặt lại giống như đóng băng, trong mắt lửa giận bắt đầu nổi lên, nhưng vẫn chậm chạp có phát tiết.

      “A, hoàng nhi có tâm, biết chuẩn bị thọ lễ gì cho phụ hoàng?”

      “Phụ hoàng thấy chẳng phải biết sao?”

      Mà đúng lúc này, Thương Diễm Hách cũng đem thu hồi ánh mắt từ người các mỹ nhân về, đứng lên hướng về Thương Lang Hoàng chắp tay : “Phụ hoàng, nhi thần cũng chuẩn bị thọ lễ mừng phụ hoàng, chẳng qua chính là phần cùng với thất ca”.

      “Ồ? Cùng nhau?”

      “Đúng vậy, phần thọ lễ kia là của nhi thần cùng thất ca chuẩn bị cho phụ hoàng”.

      Nhìn hai người con trai này, Thương Lang hoàng hít sâu hơi, đem toàn bộ bất đắc dĩ cùng chua xót trong mắt thu lại, Cửu Vương gia nhìn về phía ba người, bất đắc dĩ thở dài, Trữ hoàng hậu mặt mang theo tươi cười sáng lạn, trong ánh mắt có trầm, Thái Hậu cùng Như Quý phi liếc nhau, gì, chẳng qua vẻ mặt của hai người dường như có điểm bất đồng.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 33: Thọ lễ

      Thương Lang Hoàng khóe mắt hung hăng run rẩy vài cái, nhìn thọ lễ mà hai huynh đệ Thương Diễm Túc trình đến trước mặt, chậm rãi vươn bàn tay ra.

      Bên trong đại điện mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp nhìn Thương Lang Hoàng, còn có món thọ lễ đặc biệt kia, sắc mặt Trữ hoàng hậu cũng trở nên trắng bệch, cũng thể che dấu ánh mắt trầm kia.

      Thương Diễm Hách cười tủm tỉm : “Nhi thần tin tưởng phụ hoàng là minh quân, tin tưởng phụ hoàng nhất định đem chuyện này xử lí cách công bằng “.

      Nghe vậy, Thương Lang Hoàng sâu liếc mắt nhìn Thương Diễm Hách và Thương Diễm Túc, nhưng lại đem tay thu trở về, cười : “Hai hoàng nhi có tâm như vậy, trẫm cảm thấy rất vui mừng, phần thọ lễ này trẫm vô cùng hài lòng, đợi sau khi thọ yến chấm dứt, trẫm nhất định truy cứu ràng!”

      Lông mày khẽ nhíu, Thương Diễm Túc lạnh lùng liếc mắt nhìn Trữ hoàng hậu cái, khóe miệng lên nụ cười trào phúng, sau đó mới thi lễ với Thương Lang Hoàng : “Nếu phụ hoàng như vậy, nhi thần tất nhiên dám tiếp tục gây rối, chỉ hi vọng phụ hoàng nhất định phải xử lí cách công bằng nghiêm minh!”

      Da mặt Thương Lang Hoàng khẽ run, miễn cưỡng cười : “Đó là điều tất nhiên, hay là hoàng nhi nghĩ trẫm bao che cho ai sao?”

      mặt tuy rằng là cười, nhưng trong ánh mắt kia lửa giận cũng càng lúc càng dâng cao. Thọ lễ này của hai huynh đệ Thương Diễm Túc thực làm cho thể nhận, chỉ là, bọn chúng cũng nên chọn lúc này mà đưa ra chứ.

      Trữ hoàng hậu ngoan nhìn chằm chằm hai huynh đệ Thương Diễm Túc, nếu như ánh mắt có thể dùng để giết người, Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách e là sớm bị nàng đem ra lăng trì, bị chém làm nghìn mảnh.

      Bên cạnh Thương Diễm Túc đột nhiên xuất bóng người màu trắng, sửng sốt chút, vội vàng quay đầu lại nhìn, biểu mặt cũng nhu hòa vài phần, giọng : “Sao lại ở bên ngoài lâu như vậy? Còn tưởng rằng nàng trở về trước chứ”.

      Yên lặng ngồi xuống bên cạnh , nhìn khí bên trong đại điện lúc này, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, nàng quay đầu lại nhìn về phía , cười : “Ta cũng muốn vậy, nhưng mà biết đường ra cung như thế nào”.

      khỏi khẽ mỉm cười, ngay cả tâm tình cũng đều tốt lên nhiều, mà lúc này, Thương Diễm Hách ở bên cạnh đột nhiên ho khan vài tiếng.

      Thương Diễm Túc ngẩn ra, vội vàng thu lại tâm trạng, đồng thời đem lực chú ý từ người Lãnh Thanh Nghiên rời , vẻ mặt bỗng trở nên lãnh liệt, nắm chặt lấy bàn tay của Lãnh Thanh Nghiên.

      Ưng Dung Kiều vỗn cũng trở về bên trong đại điện, xuất của nàng đem lực chú ý của Trữ hoàng hậu từ người hai huynh đệ Thương Diễm Túc dời , đối với kẻ vừa rồi khiến cho bà trở nên lúng túng, vị Thiên Ưng quốc công chúa này cùng bà tranh ân sủng của Hoàng Thượng, Trữ hoàng hậu chút cũng dám khinh địch.

      Mà Ưng Dung Kiều lại chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn bà ta cái, sau đó hướng ánh mắt xinh đẹp về phía Thương Lang Hoàng, cười xinh đẹp : “Hoàng Thượng, thần thiếp vừa mới lại số nơi trong cung, phát ra hoàng cung Thương Lang quốc là rất xinh đẹp nha, nhất là ngự hoa viên, có rất nhiều loại hoa mà thiếp chưa bao giờ được thấy qua nha!”

      “A vậy sao? Nếu như ái phi thích, về sau có thể đến ngự hoa viên nhiều chút”.

      “Hoàng thượng người cùng thần thiếp hay sao?”

      Ưng Dung Kiều trời sinh biết nịnh nọt, động tác tùy tiện nhàng cũng sinh ra biết bao nhiêu câu dẫn và mị, mà nhìn thấy nữ tử mị như vậy, ánh mắt Thương Lang Hoàng khẽ biến, yết hầu chuyển động lên xuống, : “Nếu như trẫm có thời gian, tất nhiên rất vui khi có thể bầu bạn cùng ái phi”.

      Nghe vậy, Ưng Dung Kiều khỏi mặt mày hớn hở, thản nhiên hành lễ : “Vậy Dung Kiều xin đa tạ hoàng thượng trước”.

      xong nàng còn quên liếc nhìn về phía Trữ hoàng hậu khiêu khích, tầm mắt làm như lơ đãng đảo qua Lãnh Thanh Nghiên ngồi phía dưới, trong mắt lóe ra tia nhìn phức tạp.

      Lãnh Thanh Nghiên cũng chú ý tới cái liếc nhìn đó của nàng, lại chỉ là hướng về phía nàng ta mỉm cười gật đầu, gợn tia sợ hãi, giống như chuyện vừa xảy ra bên ngoài đại điện chưa từn xảy ra.

      Ưng Dung Kiều khẽ nhíu đôi mày thanh tú, tầm mắt chuyển đến chiếc hộp gấm được đặt ở trước mặt Thương Lang Hoàng, vẻ mặt tò mò, hỏi: “Hoàng Thượng, đây là cái gì nha?”

      Vẻ mặt tươi cười của Thương Lang Hoàng thoáng cứng lại, nhưng khi ông còn chưa kịp , bàn tay của Ưng Dung Kiều xuất ở phía hộp gấm, sau đó nhanh chóng mở hộp ra, nhất thời, ít giấy tiền từ bên trong hộp gấm rơi ra.

      Tất cả mọi người có mặt tại đó đều sửng sốt, Ưng Dung Kiều tràn ngập vẻ ngạc nhiên, mà những người khác lại vô cùng kinh hãi, vị Dung phi nương nương vừa được sắc phong này, quả nhiên là lớn mật !

      Sắc mặt Thương Lang Hoàng bỗng trở nên trầm, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ưng Dung Kiều từ ghế rồng đứng bật dậy, đưa tay đoạt lại hộp gấm, mặt còn vẻ nhu hòa như vừa rồi nữa, hướng về phía ngoài đại điện hô lớn : “Người đâu…”

      Sau khi Thương Lang Hoàng đứng lên, từ bên cạnh xuất bóng người màu tím, Thiên Ưng quốc sứ giả, cũng là Thiên Ưng quốc tam hoàng tử Ưng Tịch Vũ, ra giữa đại điện, hướng tới Thương Lang Hoàng khom người : “Hoàng Thượng thứ tội, Dung Kiều từ được nuông chiều đến hư hỏng, hiểu quy củ, đắc tội với hoàng thượng, xin hoàng thượng xét nàng còn trẻ người non dạ, tha thứ cho nàng lần này “.

      Ưng Dung Kiều chậm rãi ngồi xổm xuống đem giấy tiền vừa bay xuống nhặt lên, đặt lại bên trong hộp gấm rồi cẩn thận khép lại, cẩn thận đặt lại trước mặt Thương Lang Hoàng, sau đó quỳ xuống trước mặt . Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng tất nhiên hiểu được, nàng dường như động vào thứ nên động đến.

      Biểu mặt Thương Lang Hoàng biến ảo ngừng, bất kể như thế nào, Ưng Dung Kiều dù sao cũng là công chúa Thiên Ưng quốc, hơn nữa vừa rồi còn được sắc phong làm Dung phi, nếu tại vì chuyện này mà trách tội nàng, chỉ sợ cũng có cách nào công đạo với Thiên Ưng quốc.

      Thái Hậu nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ưng Dung Kiều cái, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, bà thích vị công chúa Thiên Ưng quốc này, dung nhan mị kia khiến cho Thái Hậu nghĩ đến nữ hại nước hại dân, hơn nữa nàng ta còn biết thế nào là an phận thủ thường.

      Kinh ngạc nhìn về phía Thương Diễm Túc, nhịn được hỏi: “Bên trong hộp gấm kia có cái gì vậy?”

      Nhìn nàng, khẽ cười : “ có gì, chỉ là thọ lễ của ta và cửu đệ chuẩn bị cho phụ hoàng mà thôi”.

      “Thọ lễ?” Nhịn được nàng lại đem tầm mắt chuyển đến hộp gấm kia, nghĩ lại vừa rồi từ bên trong rơi ra ít tiền giấy, khỏi khẽ nhíu mày. Nghĩ đến, nội dung quan trọng hẳn là viết trang giấy kia, nhưng mà, biết bên trong đó viết cái gì, thế nhưng có thể khiến Thương Lang Hoàng kiêng kị mối quan hệ hai nước mà định tội Ưng Dung Kiều định?

      Khẽ nắm lấy bàn tay của nàng, Thương Diễm Túc giọng : “ nên hỏi, nếu như nàng hy vọng bị cuốn vào chuyện thi phi này, tốt nhất cái gì cũng cần phải biết”.

      Sửng sốt chút, nhưng Lãnh Thanh Nghiên vẫn ngoan ngoãn gật đầu, kỳ đối với loại chuyện này, cho dù hỏi, cũng có thể đủ thoáng đoán được ít, hẳn là cùng với Tiên Hoàng có liên quan? Chỉ là, hôm nay là thọ yến của Hoàng Thượng, đúng là chút cũng vui mừng được a.

      Sắc mặt Thương Lang Hoàng vẫn trầm như cũ, Thái Hậu rốt cục cũng mở miệng : “Hoàng Thượng, việc này hay là thôi , tin rằng là vì Dung phi hiểu chuyện tình, người hãy tha thứ cho nàng ta lần này ”.

      Ưng Tịch Vũ ở dưới cũng thêm: “Thỉnh Hoàng Thượng nể tình Thiên Ưng quốc, tha thứ Dung Kiều lần này, nàng cố ý chọc giận Hoàng Thượng”.

      Vẻ mặt Thương Lang Hoàng ngừng biến hóa, cúi đầu nhìn Ưng Dung Kiều im lặng quỳ mặt đất chờ xử lí, khẽ nhíu lông mày, mà đúng lúc này, Trữ hoàng hậu cũng thêm: “Hoàng Thượng, Dung Kiều công chúa này xảo quyệt ương ngạnh, biết phải trái, lại đem ai để vào mắt, Hoàng Thượng nếu trách phạt thêm chút, khó mà biết được lần sau nàng có làm ra chuyện như vậy nữa hay !”

      Thái Hậu đột nhiên hừ lạnh tiếng, : “Vậy theo như ý hoàng hậu, muốn trừng phạt Dung phi như thế nào đây? Cho dù thế nào, Dung phi cũng là công chúa Thiên Ưng quốc, hoàng hậu ngươi muốn cố ý trừng phạt Dung phi như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”

      Giật mình kinh hãi, Trữ hoàng hậu vội vàng đứng lên hướng về Thái Hậu và Hoàng Thượng quỳ xuống, : “Mẫu hậu minh giám, con dâu cũng có ý gì khác, chỉ là… Chỉ là…”

      Nhìn Ưng Dung Kiều đưa lưng về phía nàng quỳ gối trước mặt Thương Lang Hoàng, rồi lại nhìn lại vẻ mặt những người chung quanh, đôi mày thanh tú của Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu, lẳng lặng suy tư về điều gì đó, sau đó đột nhiên đứng lên, hướng về phía Thương Lang hoàng giọng : “Khởi bẩm phụ hoàng, phu quân hôm nay tâm tình tốt đắc tội với phụ hoàng, còn bởi vậy mà vào thọ yến của phụ hoàng xảy ra chuyện vui như vậy, con dâu thay mặt phu quân hướng phụ hoàng thỉnh tội, cũng thỉnh phụ hoàng cần khó xử Dung phi nương nương”.

      Nàng đột nhiên lên tiếng khiến cho tầm mắt của mọi người đều tập trung lại đây, Thương Diễm Túc gắt gao nhíu mày, dùng giọng mà chỉ có hai người bọn họ nghe thấy : “Nàng làm gì?”

      Lãnh Thanh Nghiên cũng có quay lại nhìn , vẫn tiếp tục : “Dung phi nương nương là thọ lễ của Thiên Ưng quốc dâng lên phụ hoàng, nếu như vì chuyện này mà phải trở mặt với Thiên Ưng quốc, làm vậy phụ hoàng cũng thể vui mừng, thỉnh phụ hoàng đừng truy cứu Dung phi nương nương vô tình làm sai”.

      Thái Hậu nương nương vẻ mặt tràn đầy ý cười, nhìn Lãnh Thanh Nghiên liên tiếp gật đầu, dưới tình huống như vậy mà nàng có thể đứng ra những lời này, khiến cho thích của Thái Hậu đối với nàng lại tăng lên bậc.a

      Sắc mặt Thương Diễm Túc càng lúc càng u ám, nhìn nụ cười có điểm quá sáng lạn kia của Lãnh Thanh Nghiên, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm bất hảo, loại cảm giác khiến cho hoảng hốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :