1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chí Tôn Đào Phi - Nặc Nặc Bảo Bối (86c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 24: Ai là hung thủ?

      Trong nơi nào đó ở kinh thành, Minh Dạ được bao phủ bởi kiện áo choàng đen đứng đó, mà đối diện với , ngoài ra còn có bảy người mặc đồ đen giống như vậy, chỉ là bọn họ cũng có đem mặt giấu ở dưới áo choàng, bốn nam ba nữ.

      Bảy người đều cúi đầu, yên lặng tiếp nhận ánh mắt sắc như kiếm kia, người Minh Dạ phát ra áp lực mãnh liệt, nhưng cũng có ai mở miệng trước giải thích điều gì.

      Hơi thở chậm rãi thu lại, Minh Dạ đưa lưng lại, : “Các ngươi trước ”.

      Bảy người đồng thời ngẩng đầu, quay lại nhìn nhau vài lần, sau đó là vẻ mặt dám tin nhìn Minh Dạ, rốt cục người khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu trong đó tiến lên phía trước, nhìn Minh Dạ : “Lão đại, ngươi ngươi thực để bọn ta như vậy sao?”

      “Nếu thế nào?”

      “Ta còn tưởng rằng ngươi hung hăng trách phạt chúng ta chút chứ”.

      “Ta thực muốn làm như vậy, nhưng tại, trước tiên các ngươi tìm Trần Nhiên trở về cho ta, qua bốn ngày nữa chính là đêm trăng tròn”.

      Lời này khiến cho mọi người đều nghiêm sắc mặt, cả đám sắc mặt đều trầm xuống, “Chết tiệt, ngờ rằng Mộc Kiệt thế nhưng ngay cả chút nhân tính cũng đều có, mặc kệ như thế nào, cho dù thích, Thanh Nghiên cũng là cháu ngoại của !”

      “Cho nên các ngươi liền như vậy chạy đến Mộc gia giết Mộc Ngâm Kiếm, sau đó nhân cơ hội để cho Khiếu Minh lẻn vào trong phòng Mộc Kiệt? Thừa cơ giết ? Các ngươi nghĩ dễ dàng giết được Mộc Kiệt như vậy sao? Cho dù bên người có nửa tên thủ vệ, cũng phải mình Khiếu Minh có thể giết được!”

      Lời này nhất thời làm cho mọi người đồng loạt cúi đầu xuống, sau đó tiếng rất vang lên “Khiếu Minh tại phải bị lão đại ngươi gọi về sao ? Dù sao cũng có xảy ra chuyện gì vô cùng nghiêm trọng. Tên Mộc Ngâm Kiếm ngu xuẩn kia chết cũng là vô ích, vốn muốn giết địa vị cao hơn chút ở Mộc gia – Mộc Ngâm Phong, nhưng xem ra đối xử với Thanh Nghiên tệ, mới..”

      Nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Minh Dạ, giọng kia càng ngày càng , cuối cùng rốt cục hoàn toàn biến mất.

      Minh Dạ có điểm bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại xoay người, đưa lưng về phía bọn họ : “Được rồi, các ngươi về trước , đêm trăng tròn quay lại, nhất định phải tìm được Trần Nhiên”.

      “Dạ!”



      “Thất ca, huynh biết chưa ? Tên Mộc Ngâm Kiếm ngu xuẩn kia bị người giết chết “. Thương Diễm Hách hai chân bắt chéo, vẻ mặt cười như ánh mặt trời sáng lạn, sau lúc lâu còn tiếc nuối thêm câu, “Kỳ giết Mộc Ngâm Kiếm đối Mộc gia mà căn bản là tổn thất nhiều lắm, chẳng qua là chiếm cái vị trí đại thiếu gia, ở Mộc gia cũng được coi trọng nhiều”.

      Thương Diễm Túc ngay cả đầu cũng có nâng lên chút, chỉ lạnh nhạt : “Kẻ thù của Mộc gia ít, cho dù có thế lực lớn như thế nào, cũng gặp phải vài kẻ khó chơi như vậy”.

      Thương Diễm Hách cười tủm tỉm liên tục gật đầu, : “ thế cũng đúng, chừng bọn họ thấy Mộc Ngâm Kiếm là kẻ dễ dàng xuống tay nhất nên mới chọn để giải quyết! Nghe , hình như là bị nữ nhân giết, hắc hắc, thiên hạ này ai cũng đều biết Mộc Ngâm Kiếm là cái đồ háo sắc”.

      “Đúng vậy, cho nên ngươi cũng phải cẩn thận chút, miễn cho ngày nào đó gặp phải nữ tử muốn giết ngươi, lại vừa vặn là mỹ nhân”.

      “Hả?” Thương Diễm Hách mở to cặp mắt hoa đào, ngoe nguẩy đầu, “Thất ca huynh đừng dọa tiểu đệ như vậy nha, tiểu đệ ta phong lưu phóng khoáng, cử chỉ phong độ, làm sao có thể có mĩ nhân ghét bỏ giết đệ chứ? Hơn nữa, bổn vương cũng giống tên Mộc Ngâm Kiếm ngu xuẩn kia, cho tới bây giờ cũng có làm chuyện khiến người khác khó chịu nha! A phi phi, bổn vương như thế nào thế nhưng lấy bản thân so sánh với Mộc Ngâm Kiếm ngu xuẩn kia?”

      Thương Diễm Hách vẻ mặt ủ rũ, sau đó nhướng mày, hỏi: “Thất ca, lại tiếp Mộc Ngâm Kiếm kia hình như là đại ca của thất tẩu a, đại ca chết, thất tẩu nàng có phải hay nên hồi Mộc gia tế điện chút?” (Tế điện : bái tế)

      Nghe vậy Thương Diễm Túc ngẩng đầu nhìn cái, sắc mặt trong nháy mắt có điểm trầm, : “Vì sao phải tế điện?”

      “Hử?” Thương Diễm Hách khó hiểu trừng to mắt, sau đó nhàng nhíu mày, nâng cằm đánh giá Thương Diễm Túc, “Thất ca, sao đệ có cảm giác huynh thích thất tẩu về nhà mẹ đẻ nhỉ? Như vậy là đúng, cho dù thất tẩu giận dỗi đối với huynh, Mộc gia cũng khẳng định bất mãn với hành vi này của huynh”.

      tính sao? Chẳng lẽ bọn họ còn muốn đến chỉ trích bổn vương hay sao?” Tuy rằng tại còn biết cụ thể rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng có thể đoán được, ngày hôm qua Nghiên nhi sở dĩ thống khổ như vậy, khẳng định là có liên quan đến Mộc gia.

      Thương Diễm Hách tiến đến trước mặt Thương Diễm Túc, nheo lại ánh mắt đánh giá , đột nhiên : “Thất ca, có chuyện này tiểu đệ vô cùng khó hiểu, muốn hỏi nhưng là lại dám, sợ huynh tức giận”.

      ”.

      “A, cái kia, thất tẩu nàng là đại tiểu thư của Mộc gia, thất ca huynh phải rất chán ghét người Mộc gia sao? Hơn nữa đối với chúng ta mà , Mộc gia coi như là vật cản lớn, vì sao huynh lại… A, cái kia, chính là, huynh có vẻ thực thích thất tẩu nha”. Trái lại thất tẩu, hình như đối với huynh lãnh đạm, thái độ của hai người như thế nào lại trái ngược như vậy?

      Đương nhiên, câu cuối cùng này dám ra.

      Thương Diễm Túc khẽ nhíu mi, nhìn chằm chằm vào Thương Diễm Hách, nhìn đến tận khi chột dạ, đứng như nhũn ra, sau đó rốt cục mở miệng : “Nàng phải người của Mộc gia, nếu vào cửa Lạc vương phủ, như vậy nàng liền cùng với Mộc gia có quan hệ gì nữa”.

      “Ồ, à, hả? Thất ca là bá đạo, như vậy là đúng, đúng!”

      “Ngươi còn có chuyện gì khác sao ? Nếu còn gì để , có thể rồi”.

      “Có, đương nhiên còn có chuyện rất quan trọng!”

      !”

      Thương Diễm Hách lần nữa ngồi trở lại ghế, hai chân bắt chéo, nhàng mà phe phẩy quạt vài cái, : “Thất ca huynh phải nhờ ta tra hành tung ngày hôm qua của thất tẩu sao? Vừa rồi ta từ miệng A Trạch biết được, ngày hôm qua đại khái sau buổi trưa, tiếp thất tẩu ở Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt”.

      Khẽ cau mày, “Khi đó nàng có gì khác thường hay ?”

      “Hẳn là , chỉ là hỏi chút chuyện về Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt, đều là chút chủ đề thực tùy ý, có gì đặc biệt, à, A Trạch cho đệ biết như vậy!”

      “Sau đó? Nàng rời khi nào? Sau khi rời lại đến chỗ nào?”

      “A Trạch là đại khái giờ thân rời , vốn dĩ muốn đưa thất tẩu về Vương phủ, nhưng mà thất tẩu cần, về phần sau đó nàng đến chỗ nào, quả thực tra được”.

      Giờ Thân rời khỏi Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt, mà ngày hôm qua khi nàng trở về tổng quản đến báo với , hình như cũng là giờ Thân.

      “A đúng rồi, thất ca, ngày hôm qua ở xung quanh Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt, xuất bóng dáng tử sĩ của Mộc gia”.

      Trong mắt Thương Diễm Túc hàn quang chợt lóe, mà vẫn luôn chú ý đến Thương Diễm Hách mặt xuất tia kinh ngạc, khẽ cau mày tựa hồ có chút giãy dụa, nhưng vẫn còn cẩn thận hỏi: “Thất ca, chẳng lẽ, thất tẩu nàng… Nàng làm ra tình gì khiến huynh tức giận sao?”

      “Nàng bị thương”.

      “A?” Thương Diễm Hách mở to hai mắt nhìn, bàn tay theo bản năng nắm chặt lại, trong lòng đột nhiên tê rần, nàng bị thương? Có nghiêm trọng ?

      Thương Diễm Túc cũng có chú ý tới vẻ khác thường trong mắt Thương Diễm Hách, chỉ trầm giọng xong: “Nhưng nàng cũng biết ta biết chuyện nàng bị thương, nhiều nhất, chỉ là có chút hoài nghi thôi”.

      “Hử?”

      Đối với lời của Thương Diễm Túc, Thương Diễm Hách rất là bất ngờ, nhưng nàng bị thương thế nào, muốn thăm nàng nha, cũng biết có nghiêm trọng

      Trong bốn ngày tiếp theo, dường như cũng có xảy ra chuyện gì nữa, mọi vẫn thực bình thường đến ngày sinh của Thương Lang Hoàng, ngày sinh Thương Lang Hoàng, mãi cho đến giờ hợi buổi tối, ngày hôm sau cũng hủy bỏ lâm triều. Nhưng vào sáng sớm hôm nay, Thương Diễm Túc mang theo Lãnh Thanh Nghiên tới Hoàng Lăng.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 25: Ngày giỗ

      Bên trong Hoàng Lăng, Thương Diễm Túc vỗ về quan tài Lưu hoàng hậu, động tác mềm , mang theo lưu luyến dứt, đem mặt áp lên phía quan tài, giọng : “Mẫu hậu, nhi thần đến thăm người”.

      Lãnh Thanh Nghiên im lặng đứng bên cạnh, cho tới bây giờ cũng chưa có nhìn thấy Thương Diễm Túc lộ ra biểu tình vừa ôn nhu lại vừa đau thương như vậy, trong giọng cũng lộ ra tưởng niệm sâu sắc. Đưa mắt nhìn về phía chiếc quan tài được khắc họa hình phượng hoàng, nằm bên trong này, là mẫu thân của sao?

      Nghe Lưu hoàng hậu dịu dàng hiền thục, hình như cũng chưa bao giờ gây khó dễ cho người nào, cho dù là đối mặt với phi tử của Thương Lang Hoàng, cũng đều dùng dáng vẻ ôn hòa, nhưng với vị nữ tử ôn nhu như vậy, mà ngay cả Thương Lang Hoàng cũng phải nể nàng ba phần, bên trong hậu cung lại cũng có bất kì vị phi tử nào đủ can đảm bất kính với nàng.

      chỉ có hậu cung, ngay cả quan viên trong triều, đối với vị hoàng hậu nương nương này càng thêm kính trọng, thậm chí có ít đại thần còn mang ơn bà. Bà có mưu trí hơn người, từng nhất kế đánh lui kẻ địch ba trăm dặm, đả thương thủ lĩnh của kẻ địch, cũng là người mà tướng sĩ trong quân đều kính trọng, chân chính là phượng nghi thiên hạ.

      Nhưng mà, vị hoàng hậu nương nương như vậy vào mười năm trước lâm phải bệnh nặng, chữa trị được mà mất.

      “Nghiên nhi”.

      trầm tư Lãnh Thanh Nghiên bị tiếng của Thương Diễm Túc khiến cho giật mình tỉnh lại, đưa mắt nhìn về phía , lại thấy quỳ gối trước quan tài, ánh mắt cũng nhìn nàng, đưa bàn tay hướng ra phía nàng, : “Nghiên nhi, lại đây, đến trước mẫu hậu dập đầu vài cái”.

      Sửng sốt chút, Lãnh Thanh Nghiên đến bên cạnh quỳ xuống, sau đó cung kính hướng tới Lưu hoàng hậu dập đầu ba cái, đơn giản là vì nàng quả là vị hoàng hậu đáng tôn kính.

      Thương Diễm Túc nắm lấy bàn tay bé của nàng, tay kia cũng đặt ở phía quan tài, giọng : “Mẫu hậu, đây là con dâu người, Lãnh Thanh Nghiên. Thực xin lỗi, mãi cho đến hôm nay mới mang nàng tới gặp người”.

      Lãnh Thanh Nghiên chỉ im lặng quỳ bên cạnh, nhìn quan tài trước mắt, lại quay lại nhìn Thương Diễm Túc hình như có điểm gì đúng, trong mắt lên cái gì. Vì sao hôm nay lại muốn mang nàng tới gặp mẫu hậu chứ?

      Thương Diễm Túc tay nắm chặt thêm chút, tầm mắt tuy rằng vẫn có nhìn nàng, nhưng lại với nàng: “Hôm nay, chính là ngày giỗ mẫu hậu”.

      Nghe vậy, Lãnh Thanh Nghiên cả người chấn động, vẻ mặt dám tin nhìn Thương Diễm Túc, mà sau khi ra những lời này, biểu tình mặt vẫn đạm mạc như cũ, lại đột nhiên có cảm giác loại đằng đằng sát khí. Ngày giỗ? Ngày sinh của Thương Lang Hoàng lại chính là ngày giỗ của Lưu hoàng hậu !

      Chẳng lẽ, mười năm trước xảy ra số chuyện mà người ngoài hề hay biết? Lưu hoàng hậu bà, là vì sinh bệnh chữa trị được mà chết ?

      “Thương Diễm Túc”. Giờ phút này, Lãnh Thanh Nghiên cũng thể trong lòng nàng rốt cuộc là có loại cảm giác gì, chỉ là cảm giác, Thương Diễm Túc giống như so với lúc trước có điểm khác biệt.

      Thương Diễm Túc nắm chặt tay lại, giọng : “Nghiên nhi, gọi ta Túc”.

      !”

      “Vậy gọi tướng công”.

      “Ta từ chối!”

      “Chẳng lẽ đây là thái độ của nàng trước mặt mẹ chồng đối với tướng công hay sao?”

      “Lạc Vương gia, ngài là mau quên , ta căn bản phải là Vương phi của ngài, chỉ là người thế thân mà thôi!” Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, nàng chút do dự mà tính kế rời , mới cần tiếp tục làm Vương phi thế thân này!

      Thương Diễm Túc càng nắm chặt tay, : “Mẫu hậu biết, nàng phải thế thân”.

      “Có ý gì?”

      Mà đúng lúc này, từ phía ngoài lăng truyền đến loạt tiếng bước chân, còn mơ hồ có tiếng chuyện, Lãnh Thanh Nghiên khỏi đem tầm mắt chuyển về phía cửa, Thương Diễm Túc vẫn lẳng lặng nhìn quan tài mẫu hậu trước mặt.

      Từ cửa vào xuất ba bóng người, trong đó có hai người Lãnh Thanh Nghiên biết, Thương Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch, mà ở giữa hai bọn họ là nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cằm ngay ngắn, ánh mắt trong sáng, mày kiếm nghiêng nghiêng, cả người tản ra khí chất cao quý, vừa thấy nhận ra là người có địa vị hơn người.

      Thời điểm cả ba người thấy hai người Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, đều là sửng sốt chút, nam tử trung niên khẽ thở dài, chậm dãi đến bên cạnh Thương Diễm Túc, vỗ lên vai , : “Túc nhi, năm nay, con vẫn tới sớm như vậy “.

      xong ông đưa mắt nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt lên cái gì đó, nhưng cũng điều gì, chỉ hướng về phía quan tài của Lưu hoàng hậu khom người thi lễ, : “Hoàng tẩu, tiểu đệ tới thăm người. Lại là năm qua, biết ở thế giới bên kia, người có khỏe mạnh hay ”.

      Người này đúng là đệ đệ của Thương Lang Hoàng, đương kim cửu Vương gia, Thương Úc Khâm.

      Thương Diễm Hách tới, đến bên cạnh Thương Diễm Túc quỳ xuống, dùng sức dập đầu ba cái, vẻ vui đùa mặt sớm biến mất, mặt tràn đầy tưởng niệm còn có nhàn nhạt ưu thương, : “Mẫu hậu, nhi thần tới thăm người”.

      Thương Diễm Trạch ở bên cạnh Thương Diễm Hách qùy xuống, cũng dập đầu với Lưu hoàng hậu, có điều cũng chỉ trầm mặc cái gì cũng , nhưng lại ngẩng đầu liếc nhìn phụ thân ở bên cạnh, sau đó vẻ mặt lo lắng nhìn hai huynh đệ Thương Diễm Túc.

      Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách hai người tả hữu dán tại bên cạnh quan tài, như hai tiểu hài tử gắt gao rúc vào trong lòng mẫu thân, Lãnh Thanh Nghiên cùng cửu Vương gia còn có Thương Diễm Trạch im lặng đứng ở bên cạnh.

      Chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Thương Diễm Túc, biết vì sao, bộ dáng tại của bọn họ khiến nàng nhớ về kiếp trước của mình, khi mà ba mẹ mất, nàng cùng đệ đệ cũng là bộ dạng giống như vậy ngồi ôm hũ tro cốt an ủi nhau, ngơ ngác ngồi mấy ngày.

      Tâm khỏi run run, tầm mắt cũng trở nên có chút mơ hồ.

      “Chúng ta ra ngoài trước , cần ở lại gây trở ngại cho hai huynh đệ bọn họ”. Cửu Vương gia đè thấp thanh , thở dài .

      Khẽ gật đầu lên tiếng, “Dạ”.

      Ra khỏi lăng mộ của Lưu hoàng hậu, cửu Vương gia quay đầu nhìn Lãnh Thanh Nghiên cười : “ ngờ rằng Túc nhi lại mang ngươi đến bái tế mẫu hậu ”.

      Sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt cười của ông, nàng khó hiểu hỏi: “ biết lời của Cửu hoàng thúc là có ý gì?”

      Thương Diễm Trạch đứng ở bên cạnh, đạm cười : “Bởi vì hoàng hậu nương nương chính là người mà thất ca thương nhất, thất ca từng qua, trừ phi là thê tử mà huynh ấy chấp nhận, nếu , huynh ấy mang nữ tử nào đến bái tế hoàng hậu nương nương”.

      Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt sợ sệt, trong lòng trước tiên nghĩ đến là, làm như vậy, khả năng chính là cố ý biểu ra ngoài, dùng để đánh lừa Mộc gia thôi.

      Khi nghĩ đến như vậy, trước mắt khỏi ra vẻ mặt Thương Diễm Túc tràn ngập ưu thương cùng tưởng niệm, rất mẫu thân .

      Cửu Vương gia nheo mắt nhìn, đối với phản ứng này của Lãnh Thanh Nghiên rất là để ý, quay đầu lại nhìn vào cửa Hoàng Lăng liếc cái, đáy mắt cất dấu nghi hoặc.

      Nghe Mộc gia mấy ngày gần đây phái người khắp nơi tìm người, căn cứ theo tin mà ông biết được, hình như đó là người mà hoàng huynh tứ hôn cho Túc nhi đại tiểu thư Mộc gia – Mộc Thiên Dao cùng người khác bỏ trốn. Vậy người trước mặt này là ai? Là tin tức sai hay Mộc gia tìm nữ tử khác đến thay thế ? Chuyện này, Túc nhi có biết hay ?

      Mặc kệ thế nào, xem ra ông vẫn cần phải chuyện với Túc nhi.

      “Cửu hoàng thúc,Cửu hoàng thúc?”

      “Hả? Chuyện gì?”

      “Cửu hoàng thúc ngài có chuyện gì chứ ?”

      “Ừm, có việc gì, chính là đột nhiên nhớ tới vài chuyện thôi. Nghe con trưởng Mộc gia Mộc Ngâm Kiếm mấy ngày trước bị người ta sát hại, biết cháu dâu đối với chuyện này có suy nghĩ gì ?”

      Thoáng cúi đầu xuống, cửu Vương gia đột nhiên hỏi vấn đề này, làm cho nàng có chút kinh hãi, nhưng nàng rất nhanh liền tỏ ra ưu thương : “Cháu vẫn chưa về nhà, cũng biết tình huống cụ thể là như thế nào”.

      “Còn chưa về nhà?”

      “Dạ, Vương gia cho”.

      Trong mắt cửu Vương gia chợt lóe tinh quang, cố ý tản mát ra khí thế nhưng Lãnh Thanh Nghiên lại vẫn như cũ, còn có câu vừa rồi của nàng. Túc nhi cho nàng quay về Mộc gia? Đây là chuyện gì xảy ra?

      Mà ngay lúc đó ở phía sau, đột nhiên từ bên trong Hoàng Lăng vọng ra tiếng nổ lớn : “Oanh!” dường như khắp mọi nơi đều vì tiếng nổ này mà rung động, ba người đứng ngoài đồng loạt thay đổi sắc mặt, đứng cách cửa vào gần nhất Thương Diễm Trạch trực tiếp chạy vào.

      “Thất ca, Cửu ca, xảy ra chuyện gì ?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 26: Biến mất

      Lãnh Thanh Nghiên cùng cửu Vương gia cũng theo sát phía sau tiến vào bên trong lăng mộ của Lưu hoàng hậu, lại phát nơi đó biến thành bãi hỗ độn, Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách hai người đứng ở bên cạnh quan tài, quan tài cũng bị mở ra, lộ ra linh cữu bên trong cũng bị mở ra, mà ở bên cạnh quan tài, đất toàn là mảnh vụn.

      Thương Diễm Trạch đứng ở lối vào, trừng to mắt dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt, quay đầu nhìn lại Cửu Vương gia, có chút gian nan : “Cha, này…”

      Cửu Vương gia vẫy tay ngăn lại lời của Thương Diễm Trạch, ánh mắt bình tĩnh, nhìn bàn tay nắm chặt thành quan tài bị phá nát, tay đầy máu tươi Thương Diễm Túc, trầm giọng hỏi: “Túc nhi, xảy ra chuyện gì ? Cháu điên rồi phải ?”

      Thương Diễm Túc vẫn cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm vào bên trong quan tài, cả người đều bao phủ bởi tầng sát khí nồng đậm, bàn tay đầy máu nắm chặt, cả người vì cố kìm nén mà run rẩy. Đối với lời của Cửu vương gia cũng để ngoài tai, dường như thể nghe thấy điều gì.

      Mà sau khi nghe thấy lời của Cửu vương gia, Thương Diễm Hách đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hồng, nhìn Cửu Vương gia giọng kêu, giọng kia, lên lời khàn khàn: “Cửu hoàng thúc”.

      Thấy thế, trong lòng Cửu Vương gia căng thẳng, vội vàng hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”

      “Mẫu hậu thấy”.

      Nghe xong những lời này của Thương Diễm Hách, nháy mắt trong Hoàng Lăng yên lặng như tờ, bao gồm Lãnh Thanh Nghiên cả ba người ở bên trong đều đem tầm mắt chuyển đến chiếc quan tài bị phá hư, hoàng hậu, thấy?

      Cửu Vương gia giật mình cái liền thanh tỉnh lại, vội vàng tiến nhanh lên phía trước, “ có khả năng! Hoàng tẩu làm sao lại có thể…”

      Tất cả mọi lời đều ngưng bặt lại, Cửu Vương gia đến phía trước của quan tài, cúi đầu nhìn lại, ngoại trừ vật phẩm được chôn cùng, nhưng lại có thi thể của hoàng hậu ?

      “Đây… đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?”

      Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Trạch liếc mắt nhìn nhau cái, tuy rằng cũng rất ngạc nhiên, nhưng cũng lên phía trước, chỉ cùng im lặng đứng ở bên, cho dù kia có là quan tài , cũng phải người nào cũng có thể tùy tiện đến xem.

      Thương Diễm Túc chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt kia hoàn toàn biến thành màu vàng, vài sợi tóc bay bay dù có gió, mái tóc lại xuât vài tia màu bạc, cả người giống như sát thần tu la trong địa ngục, khiến người ta chỉ cần liếc nhìn cái thôi từ đáy lòng sinh sợ hãi.

      Thương Diễm Hách quá sợ hãi, ngay cả Thương Diễm Trạch cũng thay đổi sắc mặt, khỏi lên phía trước vài bước.

      Thậm chí quên luôn cả việc thấy thân xác mẫu thân lúc này, Thương Diễm Hách lập tức bổ nhào đến trước mặt Thương Diễm Túc, gắt gao cầm lấy tay Thương Diễm Túc, : “Thất ca, huynh đừng như vậy, huynh bình tĩnh chút, bình tĩnh chút a! Thất ca, ca ca!”

      Cửu Vương gia cũng bước nhanh tới bên cạnh Thương Diễm Túc, vươn tay áp chế bờ vai , : “Túc nhi, mau tỉnh lại, chẳng lẽ ngươi muốn hủy toàn bộ Hoàng Lăng hay sao?”

      Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt dại ra nhìn Thương Diễm Túc dường như biến thành người khác, ngơ ngác hỏi: “ làm sao vậy? Vì sao lại biến thành bộ dạng như vậy?”

      Ngân phát kim đồng (tóc bạc mắt màu vàng kim), như sát thần tu la, khiến người ta nhịn được từ đáy lòng nổi lên từng đợt hàn ý, lạnh lùng, thị huyết, tàn bạo, nhưng lại tôn quí mà tao nhã, tự giác mà đem mọi chú ý đều tập trung đến người , cho dù có là vực sâu đáy, phản kháng cũng vô ích.

      Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên rùng mình cái, giật mình tỉnh lại nàng vẻ mặt kinh hãi nhìn Thương Diễm Túc, vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Tại sao nàng lại có thể sinh ra ý tưởng như vậy được ? giống như, như bị nhiếp hồn thuật vậy, tất cả đều tự chủ được.

      Thương Diễm Trạch đến phía trước mặt nàng, quay đầu lại khẩn trương : “Thất tẩu, đừng nhìn vào mắt thất ca…” Khẽ hạ ánh mắt, nhìn Lãnh Thanh Nghiên giống như là nhìn thấy chuyện bình thường vậy, sau lúc lâu mới khẽ hỏi: “Thất tẩu, tẩu sao chứ ?”

      Sửng sốt chút, tầm mắt lại lần nữa chuyển dời đến người Thương Diễm Túc, phát sợi tóc của càng ngày càng đổi thành màu ngân quang, cả đầu tóc màu đen dường như sắp biến thành màu bạc.

      Thương Diễm Trạch cũng cũng đem tầm mắt chuyển đến người Thương Diễm Túc, trầm giọng : “Lần trước thất ca biến thành cái bộ dạng này chính là mười năm trước vào ngày mất của hoàng hậu nương nương, ngày đó, toàn bộ hoàng cung gần như bị huynh ấy biến thành phế tích, chết biết bao nhiêu người. Nếu phải thời điểm đó thất ca còn , chỉ sợ hậu quả càng thêm nghiêm trọng”.

      vậy, lúc này đây hậu quả so với lúc trước càng thêm nghiêm trọng ?”

      “A!”

      “Làm như thế nào mới có thể làm cho tỉnh lại ?”

      biết, có lẽ phải đợi cho huynh ấy phát tiết đủ, tỉnh lại ? Lần trước cũng là như vậy”.

      Phát tiết đủ? Lãnh Thanh Nghiên gắt gao nhíu mày, bình thường cũng đủ khủng bố, với tình trạng tại so với bình thường càng đáng sợ, đợi cho phát tiết đủ, muốn tới khi nào? biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào?

      “Chẳng lẽ ngươi muốn hủy toàn bộ Hoàng Lăng sao?”

      Bên tai khỏi vang lên lời của Cửu Vương gia vừa rồi, nhìn bộ dáng củaThương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên có loại dự cảm, nếu cứ để phát tiết như vậy, chỉ sợ bị hủy chỉ có Hoàng Lăng.

      Hôm nay, còn chính là ngày sinh của Thương Lang Hoàng, mà quan trọng hơn là, tối hôm nay là đêm trăng tròn.

      Ánh mắt híp lại, nhìn Thương Diễm Túc ánh mắt trở nên có chút tối tăm.

      Dường như cảm giác được cái gì, Thương Diễm Trạch đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, khi nhìn thấy vẻ mặt của nàng, sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, bất ngờ cảm thấy có loại cảm giác quen thuộc, giống như có chuyện gì sắp xảy ra, so với nổi điên của thất ca dường như còn khủng bố hơn.

      Lãnh Thanh Nghiên lạnh lùng nhìn người từ nãy đến giờ vẫn đứng nguyên tại chỗ có di động, hơi thở người phát ra càng ngày càng khiến người ta hít thở thông, đột nhiên lao người về phía .

      “Ầm!”

      tiếng nổ, Lãnh Thanh Nghiên quyền đánh đúng mặt Thương Diễm Túc, động tác này của nàng khiến cho tất cả mọi người có mặt tại đó đều ngừng lại động tác, ngậm miệng lại, chỉ còn lại có vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng.

      “Thương Diễm Túc, ngươi là tên ngu ngốc ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi làm như vậy có thể giải quyết được chuyện gì hay sao? Ngươi tốt nhất là giết hết tất cả mọi người , như vậy cam đoan về sau có bất kì kẻ nào dám đến gây với ngươi, cùng ngươi đối nghịch, ngươi cũng cần phải tìm lại di thể của mẫu hậu ngươi!”

      biết là ai chộm di thể của mẫu hậu ngươi, cũng biết mẫu hậu ngươi tại ở địa phương nào, có phải chịu đựng tra tấn gì . chừng đâu, người trộm di thể của mẫu hậu ngươi hận người thấu xương, cho dù nàng chết cũng muốn buông tha nàng đâu “.

      “A, dùng roi đánh ? Thiên đao vạn quả? Nghiền xương thành tro? Hoặc là, cũng có thể là đem thi hài của mẫu hậu ngươi làm thành tiêu bản, để cho trăm ngàn người đến xem xét, nghe , bộ dạng hoàng hậu nương nương vô cùng xinh đẹp a”.

      Lãnh Thanh Nghiên từ từ từng câu từng chữ, ngữ khí nhanh chậm, đầy nhịp điệu, vẻ mặt bình tĩnh an bình, còn mang theo mỉm cười nhạt nhẽo, dường như đến thời tiết hôm nay tốt linh tinh có gì quan trọng, chính là nội dung của lời , cũng khiến cho Cửu Vương gia cùng Thương Diễm Hách đứng bên cạnh đều thay đổi sắc mặt.

      Thương Diễm Trạch chớp chớp mắt, nhìn Lãnh Thanh Nghiên trong ánh mắt mang theo suy tư, tại sao bộ dạng này của thất tẩu lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, thậm chí còn khiến cảm giác thân thiết?

      Thương Diễm Túc chậm rãi quay mặt lại nhìn nàng, hơi thở lạnh lùng chậm dãi thu lại, vài sợi tóc bắt đầu khôi phục lại màu đen, chính là cặp mắt vẫn màu vàng như cũ, nhưng so với lạnh như băng hề có nhân tính vừa rồi, màu vàng tại cũng có điểm nhu hòa cùng yếu ớt hơn.

      “Thất ca?” Thương Diễm Hách sững sờ nhìn Thương Diễm Túc dường như khôi phục thần trí, sau đó đem tầm mắt chuyển dời đến người đối diện với Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên, vẻ mặt dám tin, nhàng như vậy cũng có thể khiến thất ca bình tĩnh trở lại? Chỉ cần đánh quyền có thể khiến huynh ấy tỉnh táo lại?

      Trong mắt Cửu Vương gia lóe ra chút gì đó kì dị, mà phía sau, từ bên ngoài truyền đến trận ồn ào tiếng bước chân, Cửu Vương gia sắc mặt khẽ biến, vội vàng lắc mình cái liền biến mất khỏi bên trong Hoàng Lăng.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 27: Mặc

      Từ bên ngoài, truyền đến tiếng của Cửu Vương gia: “Được rồi được rồi, lui xuống hết , các ngươi cũng phải biết, hàng năm ngày này là ngày mà Lạc Vương cùng Cẩn Vương đến bái tế mẫu thân bọn họ, cảm xúc khó tránh khỏi kích động, cẩn thận gây ra tiếng vang ”.

      “Cửu Vương gia, tiếng nổ này là rất lớn, có chuyện gì chứ?” Thủ lĩnh quân Hoàng Lăng cẩn thận hỏi lại, là có điểm lo lắng, tiếng vang vừa rồi, quả thực giống như động đất vậy.

      có chuyện gì, nếu , các ngươi vào xem? Có điều tại, hai huynh đệ bọn họ rất kích động, muốn vào kiểm tra hay , các ngươi cần phải suy nghĩ kĩ!”

      “A, này… Ha ha, nếu cửu Vương gia như vậy, ty chức xin cáo lui”.

      “Lui xuống , đừng đến quấy rầy hai huynh đệ họ, nếu bổn vương cũng thể cam đoan bọn họ có đem tức giận trút lên đầu các ngươi hay ”.

      “Dạ!”

      Nhìn thủ vệ Hoàng Lăng lui xuống, Cửu vương gia cũng lập tức quay người vào trong Lăng, vẫn đứng ở nơi đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, người bỗng tản mát ra sát khí mãnh liệt, vậy mà lại thấy di thể của hoàng tẩu!

      Bên trong Hoàng Lăng, Thương Diễm Túc chậm rãi ngồi xuống mặt đất, nếu phải vừa rồi vô tình phát ra điểm khác thường, cho đến tận bây giờ cũng khó mà phát ra di thể của mẫu hậu mất. Làm đứa con trai, vậy mà ngay cả di thể của mẫu thân mình biến mất khi nào mà cũng biết, lại càng biết tại bà ở nơi nào.

      Lãnh Thanh Nghiên ngồi xổm xuống trước mặt , cái bộ dạng tại của Thương Diễm Túc, làm cho nàng có chút đau lòng, làm cho nàng nhớ lại trước đây, nàng cũng từng như thế này hề biết theo ai, “Đừng thương tâm, nhất định có thể tìm được mẫu hậu, chỉ cần cố gắng tìm kiếm, nhất định có thể tìm được”.

      Thương Diễm Túc đột nhiên ngã vào trong lòng của nàng, đưa tay gắt gao ôm chặt lấy nàng, giọng gọi: “Nghiên nhi”.

      Sửng sốt chút, sau đó hiếm khi thấy Lãnh Thanh Nghiên đẩy ra, ngược lại lại vỗ về đầu , cười : “Ngoan, đừng đau khổ, có chuyện gì là giải quyết được”.

      Thoáng nghiêng mặt , nhìn chiếc quan tài bị Thương Diễm Túc phá hư, trong mắt ánh lên ánh sáng, trong mắt như lóe ra suy nghĩ gì. Di thể của Hoàng hậu nương nương lại thấy đâu, hơn nữa cũng biết là biến mất khi nào, đây quả thực là chuyện lớn khiến cho cả thế giới phải rung chuyển.

      Thương Diễm Hách vẻ mặt dại ra nhìn Lãnh Thanh Nghiên vuốt ve thất ca giống như con cún , còn có vẻ mặt tươi cười của huynh ấy, ngay cả tâm của cũng kì quái mà bình tĩnh xuống.

      Thương Diễm Trạch cũng cau mày lại, lẳng lặng nhìn nàng, trước mặt cũng ra hình ảnh khác, “Ngoan, A Trạch, ba mẹ mất rồi, sau này chị bảo vệ em”.

      Vẻ mặt chấn động, lập tức chán nản cúi đầu, biết giờ chị sống như thế nào? Cậu mất, khẳng định chị ấy rất đau lòng, cũng biết chị có xúc động mà chạy tìm Hắc Luân báo thù , bọn Allen chắc hẳn ngăn cản chị ấy chứ? Cũng biết chị ấy có ăn uống đầy đủ , ngủ tốt , đột nhiên rất nhớ chị ấy lại vô cũng lo lắng cho chị!

      khỏi, lại đem tầm mắt chuyển đến người Lãnh Thanh Nghiên.

      Thất tẩu, ít lời và cử chỉ của nàng rất giống tỷ tỷ, ràng diện mạo giống, tính cách cũng giống, nhưng ngẫu nhiên lại biểu ra chút lời cùng hành động, khiến thường xuyên coi nàng như tỷ tỷ.

      Vừa rồi Thương Diễm Túc gọi tiếng Nghiên nhi, giọng rất , thế cho nên Thương Diễm Trạch thể nghe thấy được.

      Bên trong Hoàng lăng, quan tài của hoàng hậu bị chưởng của Thương Diễm Túc làm vỡ nát, muốn trở lại như ban đầu để ai biết là chuyện thể, đem linh cữu bên trong đậy kín lại, sau đó nhìn lại chiếc quan tài bị phá nát, cửu Vương gia lắc đầu thở dài tiếng, sau đó hướng về phía mấy người Thương Diễm Túc vẫy tay : “Được rồi, các ngươi trước , nơi này cứ giao cho ta. Aiiii, hình như hàng năm đều phải sinh ra chút chuyện gì đó, sau đó lại để cho bổn Vương đến thu dọn cục diện rối rắm cho hai huynh đệ các ngươi”.

      Nghe thấy lời này của , Lãnh Thanh Nghiên khỏi cau mày lại, theo như ý ông , cho dù lăng tẩm của hoàng hậu nương nương có bị phá hủy, ông cũng có thể thần biết quỷ hay đem nơi này trở về như cũ, hoặc là đem chuyện này che giấu sao?

      Thương Diễm Túc chỉ hơi khom người về phía cửu Vương gia, sau đó lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên ra khỏi Hoàng Lăng, Thương Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch cũng vội vàng theo, tuy rằng tại Thương Diễm Túc giống như khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn làm cho bọn họ thực lo lắng.

      “Thất ca”.

      Thương Diễm Túc thoáng dừng chân, nghiêng mặt nhìn hai người phía sau, : “Các ngươi cũng trở về , sau đó còn phải tiến cung chúc thọ phụ hoàng”.

      Sau khi ra những lời này, Lãnh Thanh Nghiên cảm nhận ràng người càng thêm lạnh lẽo, trong lòng khỏi căng thẳng, theo bản năng nắm chặt tay , ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì may nữa a!

      tại, ngay cả chính nàng cũng lắm, vì sao nàng lại cầu nguyện có chuyện gì xảy ra, bởi vì tối nay là đêm trăng tròn? Hay còn vì điều gì khác? Nàng biết, cũng có tâm tư để suy nghĩ chuyện đó.

      Thương Diễm Túc sợ run, quay đầu lại nhìn nàng, hàn khí người dường như biến mất hoàn toàn, mỉm cười nhìn nàng giọng : “Yên tâm , có việc gì”.

      Lời đột ngột này khiến Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt chút, lập tức gật đầu : “Ừm!”

      Thương Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch liếc nhau, sau đó hai người cùng hướng về phía con đường khác , dường như, cũng còn gì phải lo lắng nữa.

      Trở lại vương phủ, dọc theo đường hai người đều có mở miệng gì, Thương Diễm Túc đắm chìm trong thế giới của chính mình, Lãnh Thanh Nghiên cũng là im lặng bên cạnh , có quấy rầy . Mẫu thân chết mười năm đột nhiên phát di thể thấy, như vậy kích thích, đối với Thương Diễm Túc mà , so với mười năm trước mẫu thân của qua đời còn nghiêm trọng hơn.

      Quản gia cung kính đứng ở cửa Vương phủ, đối với thần sắc ủ dột của Thương Diễm Túc giống như căn bản thấy hoặc là sớm thành thói quen, chỉ cung kính hành lễ, : “Vương gia, mới vừa rồi công công trong cung đến đây, thỉnh Vương gia mau chóng tiến cung, thọ yến cũng sắp bắt đầu”.

      Thương Diễm Túc trong mắt nổi lên tia sắc lạnh, đột nhiên xuất tia sát khí khiến cho quản gia khỏi lui lại vài bước, vẻ mặt hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Thương Diễm Túc, Vương gia hôm nay là làm sao vậy? Chẳng lẽ ở Hoàng Lăng xảy ra chuyện gì ?

      “Vương gia…”

      “Các ngươi trước hết lui xuống hết !”

      “Dạ, lão nô cáo lui”. Quản gia quả nhiên cũng gì nhiều, trực tiếp thi lễ sau đó mang theo hạ nhân Vương phủ bên cạnh cáo lui.

      Trở lại trong phòng, Lãnh Thanh Nghiên tìm kim sang dược, sau đó lôi kéo ngồi xuống ghế bên cạnh, cẩn thận xử lý vết thương tay , đem mảnh vụn bên trong miệng vết thương cẩn thận lấy ra, bôi thuốc, sau đó lại dùng mảnh vải màu trắng sạch băng bó cẩn thận lại.

      Thương Diễm Túc lẳng lặng nhìn người cúi đầu vì mà xử lí vết thương, đáy mắt lạnh như băng thoáng dịu ít, còn đợi nàng đem miệng vết thương băng bó lại cho tốt, đột nhiên đưa tay kéo nàng vào trong lòng, gắt gao ôm.

      Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt, sau đó vội vàng đưa tay muốn đẩy ra, : “Ngươi mau buông tay, miệng vết thương còn chưa có băng bó tốt đâu”.

      Nhưng mà Thương Diễm Túc lại đem nàng ôm càng chặt, giọng : “ cần lo cho nó, ta giờ muốn ôm nàng cái”.

      Giọng kia mang theo chút khàn khàn cùng chút rung, làm cho Lãnh Thanh Nghiên dừng lại động tác, quên , nhìn hôm nay gặp phải kích động lớn như vậy, để cho ôm lát .

      Hy vọng, xảy ra chuyện gì nữa, cho dù muốn xảy ra, cũng xin đợi cho qua hôm nay rồi hãy tới

      Có điều khi nàng mặc quần áo chuẩn bị tiến cung chúc thọ, nàng dự cảm thấy, hôm nay còn rất nhiều chuyện xảy ra.

      Mặc kệ là của nàng hay là , kia thân quần áo màu trắng ngoài ra có thêm màu gì khác, nếu chỉ là như vậy thôi sao, thậm chí như vậy cũng có gì là ổn, nhưng mà, khi Thương Diễm Túc đem vải màu trắng, bình thường chỉ dùng để may đồ tang thắt ở lưng, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên sinh ra loại cảm giác vô lực.

      Dường như, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 28: Thọ Yến

      thân váy dài màu trắng, dùng chiếc đai lưng màu trắng buộc lại, mái tóc đen dài dùng sợi dây cùng màu buộc cao lên, búi tóc phía cũng chỉ dùng cây trâm bạch ngọc cố định lại, vài sợi tóc phủ xuống trán, che đóa huyết liên kia, càng tôn lên làn da trắng mịn màng.

      Quần áo màu trắng như nhau, đầu tóc màu đen dùng mũ bạch ngọc vấn lên, hai sợi dây màu trắng rủ xuống, khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt luân mang theo ý cười lạnh như băng, lại che được ánh mắt sáng rọi có thể khiến người khác bị thương ánh mắt, đáy mắt ngẫu nhiên lên tia kim quang khiến càng thêm vẻ thần bí cùng cao quý.

      Khi mà hai con người giống như đôi thần tiên ấy dắt tay nhau tiến vào đại điện chúc thọ, trong khoảnh khắc đó hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn kinh diễm cùng mang theo sợ hãi lại đây, trong đại điện nhất thời lâm vào trận yên tĩnh.

      Nhưng mà, khi ánh mắt mọi người cùng chuyển đến mảnh vải màu trắng tung bay bên hông họ, ánh mắt đều khỏi khẽ biến, những người hiểu được nguyên nhân trong đó khỏi lui về phía sau vài bước, để tránh đụng phải Thương Diễm Túc, mười năm gần đây, ngày sinh nhật của Hoàng Thượng, toàn bộ trong triều khói thuốc súng ngập tràn!

      “Tham kiến Lạc Vương gia, Lạc Vương phi!”

      Thương Diễm Túc dẫn theo Lãnh Thanh Nghiên về vị trí của bọn họ, tất cả đại thần đều tránh sang bên nhường đường, khi ngang qua các đại thần, bên tai ngừng vang lên tiếng hành lễ, nhưng Thương Diễm Túc ngay cả liếc mắt cũng thèm liếc lần.

      Hai người vừa mới ngồi xuống, ngoài cửa điện lại xuất thêm bóng người màu trắng, người kia ăn mặc dường như cùng Thương Diễm Túc có gì khác biệt lắm, người đó đúng là Cẩn vương – Thương Diễm Hách, mà điều khác biệt duy nhất so với Thương Diễm Túc, chỉ sợ chính là biểu tình mặt .

      Dường như quên chuyện xảy ra bên trong Hoàng Lăng, mặt lần nữa mang theo đầy tươi cười, nhưng nếu quan sát cẩn thận, khó mà phát , xen lẫn tươi cười kia còn mang theo lãnh ý, chẳng qua với giang sơn dễ đổi, cũng có người nào chú ý đến tươi cười của có mang theo điểm khác thường, tầm mắt cũng lưu chuyển người các vị tiểu thư quan gia trong điện mà đánh giá.

      Thọ yến Hoàng Thượng, các đại thần đương nhiên mang theo nữ quyến trong nhà đến tham dự, nhất là đối với nữ nhi trong nhà sắp sửa đến tuổi xuất giá.

      Những thiên kim tiểu thư này bình thường khó có cơ hội xuất môn, lại càng khó có thể nhìn thấy trường hợp như tại vậy, có lẽ trong lúc lơ đãng ở đây có thể được vị vương công quý tử, thậm chí là Hoàng Thượng nhìn vừa ý.

      Thương Diễm Hách nhìn đám mỹ nhân xinh đẹp, trong mắt liên tục xuất tia sáng kì dị, dường như chỉ là liếc mắt nhìn, ngay cả đường cũng thèm nhìn mà phóng khoáng đến vị trí của mình, sau đó mới quay đầu hướng tới Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười, vẫy tay chào hỏi: “Thất ca, thất tẩu, sớm như vậy hai người tới rồi à?”

      Trong điện nháy mắt lâm vào mảnh trầm tĩnh, nhưng cũng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, sớm? Dường như huynh đệ bọn họ là hai người tới chậm nhất, A? Cửu Vương gia như thế nào đến bây giờ còn chưa tới?

      Thương Diễm Túc thản nhiên liếc mắt nhìn , Lãnh Thanh Nghiên gật đầu với .

      Đối mặt với vẻ mặt lãnh đạm của thất ca, Thương Diễm Hách vẻ mặt u oán, cũng chỉ lắc lắc đầu lại khôi phục lại vẻ mặt quan tâm, cười cười với Lãnh Thanh Nghiên : “Thất tẩu, hôm nay tẩu là xinh đẹp a, đệ thấy trong điện này có tẩu là đẹp nhất!”

      Tiếng của cũng cố ý , cho nên những lời này dường như vang vọng khắp bên trong đại điện, nhất thời, Lãnh Thanh Nghiên liền tiếp thu hàng trăm ánh mắt nóng cháy. Khẽ nhíu hàng lông mày, Thương Diễm Hách là cố ý sao?

      Thương Diễm Túc ngẩng đầu mắt lạnh đảo qua bốn phía, điều này làm cho áp lực người Lãnh Thanh Nghiên giảm bớt ít, sau đó quay đầu nhìn Thương Diễm Hách, ánh mắt híp lại nhìn .

      Tuy rằng cái gì cũng thèm , nhưng Thương Diễm Hách cũng nhịn được khẽ rụt cổ lại, khẽ khép lại miệng, sau đó lui lại vị trí của mình, dám tùy tiện điều gì nữa.

      chỉ là đùa chút mà thôi, hơn nữa, lời cũng là mà!

      Nghĩ như vậy, nhịn được lại liếc nhìn Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt mang theo vẻ khác thường, sau lúc lâu đột nhiên thở dài, dùng tươi cười để giấu ánh mắt chua xót cùng ái mộ, hiếm khi thấy im lặng ngồi chỗ uống rượu mình.

      “Hoàng Thượng giá lâm! Thái Hậu nương nương giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm! Quý phi nương nương giá lâm!”

      Nghe được thấy tiếng truyền vào như vậy,bất kể là Thương Diễm Túc hay là Thương Diễm Hách còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đáy mắt đều đột nhiên xuất hàn khí, hành lễ giống như mọi người, nhưng Lãnh Thanh Nghiên lại hề nghe thấy bọn họ lời tham kiến, đương nhiên, nàng cũng .

      Thương Lang Hoàng cười nâng tay : “Hãy bình thân, hôm nay chư vị cần đa lễ!” Tầm mắt liếc nhìn về phía Thương Diễm Túc, tươi cười trở nên có chút cứng ngắc, xen lẫn tức giận mờ nhạt.

      Tất cả đều được an bài tốt cứ thế mà tiến hành, đối với những người ngày thường ít có cơ hội giải trí mà , đối với biểu diễn trong điện cũng khiến cho họ cảm thấy hấp dẫn.

      Đương nhiên trong đó, cũng có số người căn bản có hứng thú đối với màn biểu diễn này, ví như Thương Diễm Túc, lại ví như Lãnh Thanh Nghiên, mà ngay cả Thương Diễm Hách, khó có được biểu diễn phấn khích như hôm nay lại có chút lơ đãng.

      Trữ hoàng hậu ngồi ở bên người Thương Lang Hoàng, lực chú ý tuy rằng mặt là ở màn biều diễn kia, nhưng lại có chút đứng ngồi yên, cẩn thận đem tầm mắt thu hồi chút, nhưng khi chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Thương Diễm Túc, liền vội vàng thu lại.

      Lãnh Thanh Nghiên quay đầu nhìn về phía Thương Diễm Túc, hỏi: “ phải là ngươi hoài nghi di thể của mẫu hậu ngươi bị Trữ hoàng hậu lấy đấy chứ?”

      , bà ta có khả năng ấy!” Thương Diễm Túc đưa tay qua, nắm chặt lấy bàn tay bé của nàng, giọng điệu có chút hòa hoãn, , “Ta chỉ là chán ghét nữ nhân này mà thôi, về phần di thể mẫu hậu mất tích, khả năng nhiều nhất cũng chỉ là có liên quan tới bà ta mà thôi”.

      “Chắc chắn như vậy?”

      Câu trả lời như vậy có chút ngoài dự đoán của nàng, chỉ là chán ghét nữ nhân đoạt vị trí của mẫu thân thôi sao? Tầm mắt rời khỏi Trữ hoàng hậu, lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Thương Lang Hoàng, trong ánh mắt kia toát ra vẻ uy nghiêm khiến cho hai mắt Lãnh Thanh Nghiên trận nhức nhối.

      Mắt khỏi nheo nheo lại, đồng thời cụp mắt xuống, cùng Thương Lang Hoàng đối diện.

      Thương Diễm Túc nắm chặt tay lại, tay kia vươn ra đem đầu Lãnh Thanh Nghiên quay trở lại, động tác này của làm cho Thương Lang Hoàng sửng sốt chút, quay lại nhìn phía Lãnh Thanh Nghiên với ánh mắt khác biệt.

      Tuy rằng sau ngày thành thân cũng gặp qua Lãnh Thanh Nghiên, nhưng ngày đó chỉ là ngắn ngủi trong chốc lát, nhưng lại đem đại bộ phận lực chú đặt ở người Thương Diễm Túc, cũng có quá mức chú ý tới, Túc nhi đối với vị Vương phi này, dường như rất là thích!

      Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Thương Lang Hoàng, trong mắt mang theo tia cảnh cáo.

      Khóe miệng Thương Lang Hoàng lên mỉm cười, giống như người cha hiền từ nhìn đứa con nghịch ngợm của mình, đối với vô lễ của Thương Diễm Túc dùng khoan dung để bao dung, chỉ là tươi cười như vậy, khiến cho hàn quang nơi đáy mắt Thương Diễm Túc càng tăng thêm chút.

      biết từ khi nào , Thương Diễm Hách cũng đem lực chú ý chuyển đến bên cạnh, ở thời điểm nhìn thấy tươi cười của phụ hoàng, đột nhiên khẽ nhíu mày, sau đó lại đem tầm mắt chuyển đến người Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt cất giấu chút lo lắng.

      Phụ hoàng , lại muốn làm cái gì?

      “Cửu Vương gia giá lâm!”

      Từ bên ngoài điện truyền đến tiếng thông báo, sau đó mọi người đều chăm chú nhìn ra, Cửu Vương gia mang theo Thương Diễm Trạch cùng nhau tiến vào bên trong đại điện, hề nhìn đến các vị đại thần bên cạnh, chỉ hướng về phía Thương Lang Hoàng thi lễ : “Tham kiến Hoàng Thượng, bái kiến mẫu hậu!”

      Thương Lang Hoàng mặt tràn đầy ý cười, đối với chậm trễ của chút cũng hề để trong lòng, chỉ hỏi cách như bình thường: “Hoàng đệ vì sao đến bây giờ mới tới? Nếu như lại muộn thêm chút, thọ yến này cũng xong rồi!”

      “Hoàng huynh thứ tội! Thần đệ bị vài chuyện khiến cho chậm trễ, nếu như vậy, thần đệ trước tự phạt ba chén như thế nào?” xong, cũng đợi Thương Lang Hoàng có đồng ý hay , trực tiếp tiến về vị trí của mình, quả nhiên là uống liền ba chén.

      Thương Lang Hoàng cũng thêm gì, hỏi: “ biết là bị chuyện gì khiến đệ chậm trễ, chẳng lẽ so với việc tiến cung chúc thọ trẫm còn quan trọng hơn?”

      “Hoàng huynh muốn nghe lời ?”

      “Đương nhiên!”

      “Vậy, có lẽ, là còn quan trọng hơn so với việc chúc thọ huynh !”

      Cửu Vương gia ngẩng đầu nhìn Thương Lang Hoàng, mặt mang theo ý cười ôn hòa, giọng hết, mà Thương Lang Hoàng lại thoáng sửng sốt, ánh mắt híp lại nhìn, đánh giá vẻ mặt tươi cười của Cửu Vương gia, sau lúc lâu bật cười, : “Thế nhưng còn có chuyện như vậy sao? Vậy hoàng đệ a, ngươi cũng nên với trẫm, là chuyện tình gì thế nhưng so với ngày sinh của trẫm còn quan trọng hơn!”

      “Hoàng huynh người xem nơi này có nhiều người như vậy, thần đệ cũng muốn ra loại chuyện này làm cho mọi người mất hứng, nếu , chờ thọ yến kết thúc, thần đệ lại mình cùng hoàng huynh trao đổi?”

      “Ha ha, nếu đệ như vậy, trẫm tự nhiên cũng có hỏi nhiều nữa, liền như vậy làm !”

      Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cửu Vương gia cùng khóe miệng mỉm cười của Thương Lang hoàng, trong lòng dâng lên loại cảm giác quái dị, lại nên lời loại cảm giác quái dị này đến từ nơi nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :