1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chí Tôn Đào Phi - Nặc Nặc Bảo Bối (86c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 19: Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt

      Sau khi dùng xong bữa trưa, cũng có ở lại Mộc gia quá lâu, mặc dù trong lúc đó, Mộc phu nhân lấy thân phận người mẹ ra lấy cớ, muốn cùng với Lãnh Thanh Nghiên chuyện riêng, nhưng mà Thương Diễm Túc muốn giao người, bà ta có thể thẳng tại đây, cũng phải chuyện gì thể cho ai biết.

      Hành vi này của trong mắt người Mộc gia, đều nghĩ rằng Lãnh Thanh Nghiên bị Thương Diễm Túc hạn chế tự do, mà rơi vào trong mắt Lãnh Thanh Nghiên, lại vô cùng cảm kích , hẳn là biết bọn họ muốn chuyện riêng với nàng là có ý gì, cho nên ràng ngay cả cơ hội để bọ họ giao việc cho nàng cũng hề có.

      Xe ngựa chạy đường quay về Lạc vương phủ, bất kể là Lãnh Thanh Nghiên hay là Thương Diễm Túc, chuyến Mộc gia hôm nay chẳng qua cũng chỉ là ngang qua mà thôi, Lãnh Thanh Nghiên cũng cho là, về sau nàng có thể chủ động đến Mộc gia, nàng vất vả mới khiến cho nắm giữ của Mộc gia đối với nàng lơi lỏng chút, tất nhiên là phải nắm chắc lấy cơ hội này rồi.

      Nhưng mà, cho dù có như vậy, Mộc gia vẫn có thể dễ dàng đôi phó với nàng như cũ, mà đồng thời, nàng cũng sa và bên trong Lạc Vương phủ, Mục tiêu tự do của nàng, vẫn rất xa xôi đối với nàng. Mà điều duy nhất đáng được ăn mừng là, Lạc vương phủ so với Mộc gia cũng cho nàng tự do hơn chút.

      Thương Diễm Túc từ khi lên xe vẫn nắm chặt lấy tay nàng, Lãnh Thanh Nghiên cũng xuôi theo , nàng biết cho dù có phản kháng cũng có tác dụng gì, chỉ đưa tay còn lại vén rèm lên, nhìn thế giới bên ngoài, dường như nàng chưa có hết, hầu như cũng chưa nhìn ngắm hết thế giới này

      biết từ chỗ nào, mơ hồ truyền đến tiếng ca, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên giật mình, vội vàng vén rèm rộng ra hơn nữa, muốn đem tiếng ca kia cẩn thận nghe cho ràng.

      “Làm sao vậy?”

      “Tiếng ca này là từ đâu truyền đến?”

      Thương Diễm Túc khẽ cau mày, vẻ mặt có chút trêu tức khó hiểu, hỏi: “Muốn xem sao?”

      Khó hiểu quay đầu nhìn , xem cái gì? Đến nơi mà tiếng ca kia truyền ra sao? Nhưng Thương Diễm Túc cũng có chờ nàng trả lời liền lên tiếng dặn xa phu bên ngoài xe ngựa: “ đến Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt”.

      “Dạ!”

      Sau đó xe ngựa liền quay ngực lại đường cũ, đến nơi gọi là Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt theo lời Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên nhìn , hỏi: “ Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt? Đó là chỗ nào?”

      Thương Diễm Túc cũng có trả lời nàng, chỉ câu: “Đến đó nàng biết”. Sau đó đem tầm mắt chuyển ra bên ngoài xe ngựa.

      Liếc nhìn cái, Lãnh Thanh Nghiên cũng có tiếp tục hỏi, nhìn cảnh vật cùng người người đường qua cửa sổ, càng ngày càng nghe tiếng ca, trong mắt chợt lên vẻ ngạc nhiên cùng nghi ngờ, hiểu sao ngay cả tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.

      Xe ngựa dừng lại trước tòa lầu hoa mĩ tinh xảo, mà tiếng ca Lãnh Thanh Nghiên nghe được là từ nơi đó truyền ra. Ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà ba tầng lầu này, biển hiệu là hàng chữ rồng bay phượng múa “Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt” bốn chữ to, cửa lớn mở nửa, từ cửa nhìn vào có thể thấy bên trong người ra vào tấp nập

      Thương Diễm Túc tự tay giúp đỡ nàng xuống xe ngựa, cũng thêm gì, nắm tay nàng kéo vào bên trong, vừa mới tiến vào, liền thấy nam tử mặc quần áo màu lam tới, hơi khom người về phía Thương Diễm Túc, cung kính : “Tham kiến Vương gia, biết ngài cần phục vụ gì ạ?”

      Lãnh Thanh Nghiên lăng lăng nhìn cảnh tượng trước mắt, tim đập bỗng nhanh hơn, cảnh tượng này, vì sao lại cảm giác quen thuộc đến như vậy?

      “Vì sao ở cổ đại lại chỉ có thanh lâu chứ? Cho dù có tiểu quan* cũng chỉ là cung cấp cho nam nhân sử dụng, công bằng a, nếu như ta cẩn thận mà xuyên qua giống như trong tiểu thuyết, ta nhất định mở thanh lâu ở cổ đại chỉ chuyên phục vụ nữ nhân, đương nhiên, nếu nam nhân muốn đến cũng hoàn toàn có vấn đề gì, chỉ cần có tiền, hay bạc là được!”

      *Tiểu quan : nam sủng.

      “Em nữ tử cổ đại đường cửa lớn ra cửa sau bước, lại còn có thêm lễ giáo nghiêm khắc trói buộc, tuyệt đối có khả năng ra cửa đến thanh lâu? Tiểu tử, chẳng lẽ em biết nữ nhân khi nổi tâm háp sắc so với nam nhân còn đáng sợ hơn? Hay là, em nghi ngờ năng lực của bản thiếu tướng sao?”

      “Ta mở thanh lâu, sau đó mỗi ngày nằm ở giường đếm bạc, ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, cuộc sống thích ý, tiêu diêu tự tại,TMD ( câu chửi = con mẹ nó ^^!) huấn luyện cùng nhiệm vụ !”



      Phản ứng của Lãnh Thanh Nghiên làm cho Thương Diễm Túc có chút bất ngờ, vì sao nàng lại nhìn nơi này đến ngẩn người? Là bị cảnh tượng nơi này dọa sao? Nhưng mà vẻ mặt của nàng, giống như hề bị dọa đến a.

      “Nghiên nhi?”

      Bên tai vang lên giọng của Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên đắm chìm trong suy nghĩ liền khôi phục lại, ngẩng đầu nhìn về phía , hỏi: “Chủ nơi này là ai?”

      ngờ ở thời đại này lại có thanh lâu giống như những gì nàng từng nghĩ đến, nhìn xung quanh vòng gần như hai phần ba là nữ nhân, còn có nam tử tuấn mĩ đài ca hát, Lãnh Thanh Nghiên nhịn được hoài nghi, có phải ông chủ nơi này cũng xuyên qua giống như nàng hay a?

      Cho dù với tính cách đối với chuyện gì cũng hề có hứng thú của Lãnh Thanh Nghiên, giờ phút này lại nhịn được muốn biết, ai là ông chủ của nơi này? Tại thời biết tên này, nếu có thể gặp gỡ người khác cũng là xuyên qua, cho dù hai người căn bản là biết nhau, cũng có thể cảm giác được, ra mình phải là đơn như vậy.

      Nam tử áo xanh đứng ở bên cạnh, nhàng mà đánh giá Lãnh Thanh Nghiên, nghe được lời của Lãnh Thanh Nghiên nhịn được : “Ông chủ nơi này chính là người đứng trước mặt ngài đây”.

      Câu trả lời này khiến cho Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt chút, cũng là khiến lòng nàng có chút mất mát, nàng có thể khẳng định, Thương Diễm Túc tuyệt đối là người sinh trưởng tại thời đại này.

      Thương Diễm Túc khẽ cau mày, : “Dường như ái phi đối với chuyện ta là ông chủ nơi này được vừa lòng cho lắm”.

      Ái phi? Nam tử áo xanh kia chớp chớp mắt, nhìn Lãnh Thanh Nghiên trong mắt càng thêm nhiều tia tìm tòi nghiên cứu, chẳng lẽ đây là tân Vương phi Lạc vương vừa lấy sao? là chuyện mới mẻ, ngờ lại dễ dàng tiếp nhận quân cờ được gả làm Vương phi này.

      Lãnh Thanh Nghiên lắc đầu, : “Ta chỉ là thấy có chút ngạc nhiên”.

      “Thất ca, tại sao huynh lại ở nơi này vậy?” Phía sau vang lên giọng xa lạ, nghe giọng điệu của dường như việc Thương Diễm Túc xuất ở trong này khiến vô cùng kinh ngạc.

      Lãnh Thanh Nghiên xoay người về phía phát ra tiếng , liền nhìn thấy thiếu niên mặc quần áo màu tử y khoảng chừng mười năm mười sáu tuổi, thắt lưng mang theo ngọc bội; trong tay cầm chiếc quạt bằng ngà voi, khuôn mặt hình trái hạnh, tư thái thanh tao lịch , con ngươi linh động, giống như hạt châu hấp dẫn người khác. Ở bên cạnh , còn có người khác song hành với , người này Lãnh Thanh Nghiên lại biết, Cẩn vương Thương Diễm Hách.

      Dáng người cao gầy tuấn nhã, quần áo làm bằng tơ lụa tốt nhất, đầu tóc dùng trâm ngọc cố định lại, càng tô đậm thêm vẻ đẹp phi phàm của vị công tử xuất chúng.Tươi cười kia mang theo điểm phong lưu, cằm hơi hơi nâng lên, đôi mắt đen láy như ngọc thạch tỏa sáng.

      Mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên, vẻ mặt thoáng sợ hãi, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, bước nhanh đến trước mặt Thương Diễm Túc, trước tiên chắp tay thi lễ với Lãnh Thanh Nghiên, : “Tham kiến thất tẩu!”

      Sau đó dùng khuỷu tay nhàng đụng vào Thương Diễm Túc, cười đến có chút tà ác : “Thất ca, sao huynh lại dẫn thất tẩu đến nơi này a? Huynh cũng biết Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt của chúng ta có bao nhiêu mĩ nam vĩ đại a, vạn nhất thất tẩu coi trọng vị nào đó, huynh phải làm sao bây giờ?”

      Thương Diễm Túc lạnh lùng nhìn cái, sau đó quay đầu chỉ vào vị tử y công tử kia, lạnh lùng với Lãnh Thanh Nghiên: “Đây là con trai độc nhất của cửu hoàng thúc, Thương Diễm Trạch”.

      Thương Diễm Trạch đầu tiên là chắp tay thi lễ với Lãnh Thanh Nghiên : “Tham kiến thất tẩu!”

      Quan hệ của cùng với hai vị huynh đệ Thương Diễm Túc vô cùng tốt, hơn nữa cũng là đứa cháu được thương Lang Hoàng sủng ái nhất, đối với Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách xưng hô cho tới bây giờ đều là Thất ca cùng Cửu ca.

      Lãnh Thanh Nghiên gật đầu ra hiệu, biết vì sao, đối với vị thiếu niên này, hiểu sao sinh ra cảm giác rất tốt, tổng cảm thấy, dường như người có cái gì đó khiến cho nàng thực thích.

      Thương Diễm Hách tiến đến trước mặt nàng, cười tủm tỉm : “Thất tẩu a, nếu như tẩu muốn xem mỹ nam ở nơi này cứ thẳng tiếng là được, cần khách khí a! Nể mặt tẩu là tẩu tử của bổn Vương, bổn vương giảm giá cho tẩu”.

      Thương Diễm Trạch cũng đến bên cạnh, đôi mặt to mở lớn, bày ra vẻ mặt thực thuần khiết, : “Lời này của Cửu ca đúng rồi, nếu là thất tẩu, tất nhiên là miễn phí rồi, đệ rất ngượng ngùng nếu thu bạc của thất tẩu a”.

      “Đệ vậy cũng đúng a, thất tẩu, tẩu thực là lời rồi, miễn phí a!”

      Thương Diễm Túc ánh mắt híp lại nhìn hết thảy, lạnh lùng nhìn hai người kia, bọn họ đây là làm gì? Xui khiến Nghiên nhi hồng hạnh xuất tường? (là ngoại tình a)

      Nhìn hai người này, Lãnh Thanh Nghiên cảm giác được có điểm buồn cười, tâm tình cũng tốt lên chút, mang theo điểm vui đùa : “Các ngươi có thể quyết định vấn đề có hay thu bạc của ta sao?”

      “Đương nhiên là có thể, chúng ta là ông chủ nơi này a!”

      Ông chủ? Lãnh Thanh Nghiên khỏi đưa mắt nhìn nam nhân áo xanh kia, mà nam nhân áo xanh kia cũng nhìn ra điểm hoài nghi trong mắt Lãnh Thanh Nghiên, giọng : “Vương phi đừng hiểu lầm, Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt này là do ba vị Vương gia cùng nhau sở hữu”.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 20: người khác

      Chín ngày sau khi thành thân, Thương Diễm Túc cần vào triều sớm, mà vào canh năm ngày thứ mười, Lãnh Thanh Nghiên còn trong giấc mộng bị Thương Diễm Túc vô tình đánh thức.

      kiên nhẫn nhíu mày, mở to mắt lạnh lùng nhìn , Thương Diễm Túc để ý đến tức giận của nàng, cầm triều phục trong tay quăng trước mặt nàng, : “Ái phi, nàng còn có thể ngủ tiếp như vậy hả? Còn mau đứng lên giúp bổn Vương thay quần áo?”

      Khóe miệng run rẩy vài cái, Lãnh Thanh Nghiên thèm để ý đến , quay người lại tiếp tục ngủ, muốn nàng giúp thay quần áo, nằm mơ ! Nhưng mà sớm a, sớm như vậy phải rời giường vào triều, hoàng đế cổ đại có nhân tính.

      Thương Diễm Túc nhìn chằm chằm bóng lưng Lãnh Thanh Nghiên, chờ mong nàng có thể đứng lên giúp thay quần áo, đây chính là việc mà thê tử phải làm, nhưng sớm phải thất vọng rồi, Lãnh Thanh Nghiên vẫn tiếp tục nằm ở đó ngay cả động đậy chút cũng có, chứ đừng là đứng lên giúp thay quần áo.

      Bất đắc dĩ đành phải tự mình động thủ, đợi đến khi sửa sang lại ổn thỏa mọi thứ, đưa tay kéo Lãnh Thanh Nghiên từ giường lại, cúi đầu hướng đến phấn môi của nàng, hung hăng hôn trong chốc lát mới cảm thấy mỹ mãn rời , lại chỉ cần rửa mặt chút, ăn chút bữa sáng rồi vào triều.

      Lãnh Thanh Nghiên ngồi ở giường, sắc mặt trầm nhìn phương hướng Thương Diễm Túc vừa rời khỏi, vừa rồi, nàng vừa mới có điểm buồn ngủ, bị làm loạn như vậy, làm sao còn có nửa điểm buồn ngủ? Điều này khiến cho nàng là có ý nghĩ muốn giết người.

      Nằm ở giường đến nửa ngày, nàng có đến nửa điểm buồn ngủ lại, Lãnh Thanh Nghiên bất đắc dĩ chỉ có thể mở to hai mắt, lăng lăng nhìn đỉnh giường ngẩn người, sau đó cũng biết khi nào , nàng lại ngủ thiếp .

      Đợi đến khi nàng lại tỉnh lại, mặt trời dường như lên cao lắm rồi, ánh mặt trời từ khe hở của cửa sổ chiếu vào trong phòng, vừa vặn chiếu vào mặt của nàng, khiến cho nàng thể lập tức mở mắt ra được.

      Nàng cũng gọi hai nha hoàn tuỳ thân đến hầu hạ nàng, bởi vì nàng cũng phải Mộc Thiên Dao , có thói quen được hầu hạ, hơn nữa nghĩ đến việc đến đâu cũng có người theo, điều này làm cho nàng rất khó chịu.

      Tất cả mọi chuyện đều là chính mình động tay làm, đến tiền viện, quản gia sớm ở bên trong chờ lâu, nhìn thấy nàng ra vội vàng phân phó nha hoàn, để các nàng đem đồ ăn chuẩn bị tốt bưng lên.

      cần!”

      “Vương phi, làm sao có thể ăn sáng chứ? Chuyện này đối với thân thể tốt!” Quản gia cung kính đứng ở bên cạnh, thấy Lãnh Thanh Nghiên ngăn trở bọn nha hoàn bưng đồ ăn, khỏi .

      Lãnh Thanh Nghiên lắc lắc đầu, : “ cần, ta muốn ra ngoài chút, đợi đến lúc đói có thể ăn đồ ăn bên ngoài”.

      “Vương phi muốn ra ngoài? Vậy để cho hai nha hoàn Hương Lan và Hương Mai theo hầu hạ Vương phi ”.

      cần, mình ta ra ngoài là được rồi, cần người khác theo hầu hạ”.

      “Dạ! biết Vương phi còn điều gì dặn dò hay ?”

      Quản gia từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, dáng vẻ cung kính, đối với vị quản gia này, Lãnh Thanh Nghiên cũng rất có thiện cảm, bởi vì cho tới bây giờ đều có nhìn thấy đối với bất luận kẻ nào nổi giận, luôn làm hết sức với khả năng của mình, đối với chuyện của chủ tử cũng chưa bao giờ hỏi nhiều.

      Người như vậy, thường thường so với người bình thường sống được rất tốt.

      Lãnh Thanh Nghiên có mang theo nha hoàn nào liền ra cửa, tinh tế xem xét nơi nàng sinh hoạt đến mười sáu năm nay, nhưng dường như chưa có ngắm được hết toàn bộ thế giới này, bất tri bất giác tới cửa Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt, ngẩng đầu nhìn bốn chữ to kia, bên trong còn truyền ra tiếng huyên náo, Lãnh Thanh Nghiên mày khỏi khẽ nhíu lại.

      “Thất tẩu?”

      Sau lưng đột đột nhiêng vang lên tiếng Lãnh Thanh Nghiên xoay người về phía đó, liền thấy được Thương Diễm Trạch, mỉm cười nhìn nàng, đối với xuất của nàng có chút bất ngờ.

      Lãnh Thanh Nghiên hơi hơi nghiêng người về phía , giọng : “Ta chỉ là vừa vặn ngang qua”.

      Thương Diễm Trạch nhếch miệng lộ ra nụ cười sáng lạn, đưa tay chỉ vào cửa Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt, : “Nếu khéo như vậy ngang qua nơi này, vậy vào bên trong ngồi chút , tin tưởng thất ca hẳn là có ý kiến gì đâu, cùng lắm đệ phái các nương đến hầu hạ tẩu là được”.

      Thương Diễm Trạch tươi cười rất có sức hút, mặt Lãnh Thanh Nghiên khỏi nhu hòa rất nhiều, khóe miệng thoáng cong lên lên cái độ cong nhợt nhạt, gật đầu, : “Vậy phiền toái ngươi”.

      Tuy rằng thực nhạt nhẽo, dường như biết tiếp thế nào, nhưng Lãnh Thanh Nghiên tươi cười khiến cho Thương Diễm Trạch ngây người chút, sau đó vội vàng xua tay : “ phiền toái phiền toái, thất tẩu có thể quang lâm bổn điếm, đây chính là vinh hạnh của tiểu đệ, mời!”

      Ngồi trong hàng ghế lầu hai, Lãnh Thanh Nghiên nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía dưới, đột nhiên hỏi: “Lúc trước là ai nghĩ ra được mở nhà, à, thanh lâu?”

      Thương Diễm Trạch mỉm cười, mặt dường như còn có chút thẹn thùng, : “Này, lúc đó cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, kết quả ngờ rằng Cửu ca lại rất có hứng thú với đề nghị này, còn đem cả Thất ca kéo đến đây”.

      Câu trả lời này khiến cho Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt chút, khỏi liếc nhiều hơn chút, “Ngươi , đề nghị này là ngươi đề xuất?”

      “Đúng”.

      “Vì sao ngươi lại nghĩ đến mở khách điếm như vậy?”

      Thương Diễm Trạch nở nụ cười, : “Kỳ cũng phải đệ nghĩ ra được, đệ cũng chỉ là nghe từ người khác nhắc tới, sau đó khi chuyện cùng Cửu ca vô tình đến ”.

      người khác?”

      “Đúng, cảm thấy đời này chỉ có thanh lâu, cho dù có là tiểu quan cũng chỉ là cung cấp phục vụ chon nam nhân, là có điểm công bằng, nếu như có năng lực, nhất định mở thanh lâu chuyên cung cấp cho nữ nhân đến hưởng lạc, đương nhiên, nam tử cũng có thể vào, chỉ cần có ngân lượng. A? Thất tẩu,tẩu làm sao vậy?”

      được nửa, đột nhiên phát sắc mặt Lãnh Thanh Nghiên càng lúc càng trở nên kỳ lạ, lại dùng loại ánh mắt thực kỳ quái nhìn , điều này làm cho Thương Diễm Trạch có chút được tự nhiên, cũng có chút lo lắng.

      Lãnh Thanh Nghiên há miệng thở dốc, nhưng lại hề phát ra tiếng gì, chỉ sững sờ nhìn Thương Diễm Trạch, vì sao, những lời này tại sao lại nghe quen thuộc đến như vậy? Vì sao lại ra những lời như vậy? Người kia, ở trong miệng rốt cuộc là ai?

      “Thất tẩu?” Vẻ mặt của Lãnh Thanh Nghiên làm cho Thương Diễm Trạch sợ hãi, đưa tay ở trước mặt nàng phe phẩy vài cái, khẩn trương hỏi, “Tẩu làm sao vậy?”

      Lãnh Thanh Nghiên giật mình tỉnh lại, sắc mặt dần dần bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng loạn thành mớ. muốn hỏi, hỏi người những lời này với là ai? Nhưng mà đến lúc này, nàng vì sao lại cảm thấy thực sợ hãi?

      “Ta, có thể hỏi tiếng, cái kia, người mà với ngươi những lời này, là ai chăng?”

      Nghe vậy, Thương Diễm Trạch sửng sốt chút, sau đó mặt đột nhiên lộ ra nụ cười đặc biệt nhu hòa, giọng : “ người rất quan trọng”.

      Nhìn Thương Diễm Trạch, trước mắt khỏi lên nụ cười trong sáng kia, sau đó khuôn mặt tươi cười cũng chậm rãi lên, Lãnh Thanh Nghiên đồng tử trận co rút nhanh, tay gắt gao nắm lại, cả người đều run nhè , A Trạch?

      Nhưng mà, nàng cũng dám tiếp tục hỏi, mặc kệ rốt cuộc có phải A Trạch hay , nàng cũng muốn biết ràng. là con trai độc nhất của cửu Vương gia, đứa cháu mà Thương Lang Hoàng sủng ái nhất, nếu là ngàn vạn sủng ái tập trung vào người nửa điểm cũng thấy kì quái, cho dù là A Trạch thế nào? Nàng có thể nhẫn tâm phá hủy cuộc sống của sao?

      Đương nhiên, nếu muốn , vậy lại càng thể tiếp tục hỏi.

      Cúi đầu giọng : “Vậy sao? Ta nghĩ người đó cũng là người rất quan trọng với ngươi, nếu ngươi sao có thể chỉ vì câu của mà mở thanh lâu như vậy chứ?”

      Thương Diễm Trạch nhìn nhìn Lãnh Thanh Nghiên, đối với phản ứng của nàng có chút để ý, chần chờ hỏi: “Thất tẩu, Tẩu vừa rồi, có việc gì sao?”

      có việc gì, chỉ là tối hôm qua nghỉ ngơi được tốt lắm, hôm nay hơi mệt liền nhịn được thất thần chút”.

      Nghe vậy, Thương Diễm Trạch lại bày ra vẻ mặt vô cùng hiểu biết, liên tục gật đầu : “ ra là như vậy a? Nhưng cái này thực đúng là có cách nào a, cảm tình của Thất ca cùng Thất tẩu là tốt làm cho đệ hâm mộ đâu!”

      Lãnh Thanh Nghiên cũng có giải thích cái gì, mỉm cười, : “Nếu thực hâm mộ, sao nhanh thú nương tử về nhà ?”

      Thương Diễm Trạch nhìn Lãnh Thanh Nghiên tươi cười lăng lăng ngẩn người, sau lúc lâu mới phản ứng lại, khỏi sợ hãi than : “Thất tẩu, thất ca bao giờ với tẩu, bộ dáng tẩu cười rộ lên quả thực phải người!”

      phải người?”

      “Ai, thất tẩu, tẩu hiểu ý đệ cái gì mà”.

      Lãnh Thanh Nghiên chỉ cười mà , cứ như vậy , có số việc, chỉ cần nàng biết là được rồi, về phần , vẫn là tiếp tục làm tiểu Vương gia của , trải qua cuộc sống tiêu dao của , tuy rằng nàng còn có xác thực được là A Trạch, tuy rằng loại chuyện này có điểm thể tưởng tượng.

      Nàng chỉ cần biết rằng, ở thế giới này, nàng gặp người cười đến đơn thuần như đệ đệ của nàng là được.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 21: Cho ăn thuốc độc

      Cũng có ở lại Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt quá lâu, sau khi suy đoán Thương Diễm Trạch có thể là đệ đệ của mình, bên ngoài mặt Lãnh Thanh Nghiên tuy rằng trước sau vẫn bộ điềm tĩnh, nhưng tâm cũng là muốn loạn thành đoàn.

      Cự tuyệt Thương Diễm Trạch muốn đưa nàng trở về Lạc vương phủ, Lãnh Thanh Nghiên chậm rãi ở đường về, trong đầu ngừng lên cảnh tượng của kiếp trước, tuy rằng có ba mẹ, nhưng nàng còn có người thân duy nhất ở bên cạnh, khi đó với nàng mà , vẫn là thực hạnh phúc ?

      Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ông trời, ông là thích đùa giỡn người ta.

      Kỳ , nàng vẫn rất muốn xác nhận chút, Thương Diễm Trạch rốt cuộc có phải Lãnh Thanh Trạch hay , nhưng mà, xác nhận là ‘’ rồi thế nào? Nàng cũng có ý định có quan hệ với a! Nàng còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành, có nhiều chuyện thân bất do kỉ (tự bản thân thể quyết định), làm sao có thể nhẫn tâm phá hỏng cuộc sống của ?

      Kiếp trước, chính nàng thể bảo vệ tốt cho , kiếp này, nàng sao có thể kéo từ cuộc sống vô ưu vô lo xuống vực sâu?

      Phía trước xuất nam tử khỏang hơn ba mươi tuổi vẻ mặt lạnh lùng, khi vừa tới bên người nàng thoáng dừng lại chút, sau đó rất nhanh liền biến mất tại chỗ rẽ tiếp theo, mà Lãnh Thanh Nghiên cũng đột nhiên dừng lại, vừa rồi, giọng lạnh lùng truyền vào tai nàng: “Thập Cửu, chủ nhân cho mời!”

      nhàng nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt lại hít sâu hơi, có điểm hối hận vừa rồi cự tuyệt hảo ý đưa về của Thương Diễm Trạch.

      Nhưng tại cũng phải lúc để suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thoáng do dự chút, nàng liền xoay người về phía mà nam tử kia vừa biến mất, kỳ nàng cũng sớm dự liệu đến Mộc gia thiếu kiên nhẫn, có thể mãi cho đến hôm nay mới đến tìm nàng, làm cho nàng có điểm bất ngờ.

      Mộc Kiệt lạnh lùng nhìn nàng, đứa cháu này từ trước tới nay cũng chưa được để tại trong lòng, thậm chí còn bị bồi dưỡng thành tử sĩ, lại nghĩ đến đem nàng thủ tiêu , nhưng tại, hiển nhiên thể làm như vậy.

      Vốn nghĩ rằng khi Lãnh Thanh Nghiên thay thế Mộc Thiên Dao gả vào Lạc vương phủ, ít nhất bên trong Lạc vương phủ có cơ sở ngầm, lại ngờ rằng hai nha hoàn kia đều bị Thương Diễm Túc trực tiếp dời bên người Lãnh Thanh Nghiên, mà xem ra Lãnh Thanh Nghiên dường như cũng bị hạn chế tự do

      A, lúc trước, quả nghĩ như vậy, nhưng vào khi nhận được tin tức Lãnh Thanh Nghiên mình ra khỏi Lạc vương phủ, biết có bao nhiêu khiếp sợ, chẳng lẽ Thương Diễm Túc lại cho nàng quyền tự do ra vào Vương phủ?

      Nhưng trong tình huống như vậy, Lãnh Thanh Nghiên căn bản là có chủ động liên lạc với Mộc gia, chuyện này làm cho Mộc Kiệt rất tức giận, vô cùng vô cùng tức giận.

      “Thập Cửu, vì sao qua nhiều ngày như vậy mà có tin tức gì ?”

      Lãnh Thanh Nghiên hờ hững : “Thuộc hạ cũng có phát có tình huống gì đặc biệt”.

      “Phải ?”

      “Dạ!”

      “Hừ hừ, tốt a, Thập Cửu, ta thấy là nhìn nhầm ngươi rồi, ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy khiến cho Thương Diễm Túc đề phòng với ngươi, lại có thể để cho người tự do ra vào Lạc vương phủ!”

      Lãnh Thanh Nghiên hơi hơi giật mình, Thương Diễm Túc quả có bố trí phòng vệ với nàng, đây cũng là điều khiến cho nàng hiểu, có điều điều này, nàng cũng có tính cho Mộc Kiệt biết. Đối với Mộc Kiệt, cái vị được xưng là ông ngoại danh nghĩa này, ở trong lòng của nàng căn bản có chút địa vị nào, nếu có thể, nàng chút đều ngại giết chết toàn bộ người Mộc gia.

      Thương Diễm Túc hẳn là có năng lực như thế a? Cho nên cứ hòa thuận vui vẻ với sau này có thể giúp mình được phen, hơn nữa nếu như Mộc gia bị tiêu diệt, như vậy nàng có thể trực tiếp thoát khỏi nắm giữ của bọn họ.

      Mộc Kiệt khóe mắt nhảy lên vài cái, từng bước đến gần Lãnh Thanh Nghiên, sắc mặt trầm : “Như vậy mấy ngày nay ở trong đó, sinh hoạt trong Lạc vương phủ hoặc là Thương Diễm Túc có phát sinh chuyện gì sao?”

      có!”

      “Cũng có phát bên trong Lạc vương phủ có nơi nào đặc biệt hoặc là…”

      có!”

      Trong mắt Mộc Kiệt xuất tia lửa giận cùng sát khí: “Thập Cửu, ngươi cãi mệnh ta sao?”

      dám, Thập Cửu hoàn toàn là !”

      Đến lúc này, sắc mặt Lãnh Thanh Nghiên vẫn như cũ thay đổi, lạnh nhạt mà đối diện với Mộc Kiệt, cho dù đối với động tác của , hay toàn bộ sát khí của những tử sĩ khác đều đặt người nàng, nàng lại vẫn như cũ là mặt đổi sắc.

      Đối với vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Thanh Nghiên, từ khi nàng ba tuổi, Mộc Kiệt cũng được biết đến, qua nhiều như vậy năm, bất kể có xảy ra chuyện gì, dường như đều thể làm cho sắc mặt nàng thay đổi chút.

      Nhớ tới thời điểm năm nàng ba tuổi, lần đầu tiên tiến vào bên trong phòng tối, cho đến bây giờ Mộc Kiệt đều nhịn được cảm giác đáy lòng phát lạnh. Sau đó đột nhiên hít sâu hơi, dường như muốn đem hàn khí trong lòng kia áp chế xuống, đưa tay đến trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, trong lòng bàn tay có viên thuốc màu đen.

      “Ăn nó!”

      Mệnh lệnh lãnh khốc, nhìn đến viên thuốc kia, Lãnh Thanh Nghiên cả người cứng đờ, nhưng vẫn đưa tay nhận thấy viên thuốc kia. Nàng biết đây là độc dược mà Mộc gia đặc biệt điều chế cho tử sĩ, vào ngày trăng tròn hàng tháng, nếu như có giải dược, xương cốt cùng linh hồn giống như bị ăn mòn.

      Mộc Kiệt chưa từng đưa loại thuốc này cho nàng ăn, dù sao cũng là cháu ngoại của , trong lòng vẫn tồn tại chút mềm lòng, nhưng đó tuyệt đối phải là thân tình. Mà tại, dường như thể làm như vậy, nhìn Lãnh Thanh Nghiên trước mặt, đột nhiên có loại cảm giác thể nắm giữ trong tay hoàn toàn, loại cảm giác này từ khi nàng sinh ra bắt đầu có, hay vẫn là lần đầu tiên có.

      có bao nhiêu do dự, Lãnh Thanh Nghiên đem viên thuốc màu đen kia nuốt xuống, chỉ lát sau, nàng liền cảm giác được cả người có dòng khí lạnh lẽo, xâm nhập tận vào xương cốt nàng, làm cho nàng nhịn được liền rùng mình cái.

      Mộc Kiệt thu hết mọi việc vào mắt, đánh giá phản ứng của Lãnh Thanh Nghiên, đối với hành vi chút do dự đem viên độc dược kia nuốt vào của nnàg, chẳng lẽ là chính mình đa tâm, nàng cái gì cũng đều có phát ?

      “Được rồi, về sau hàng tháng ta phái người đem giải dược tới cho người, nhưng nếu ngươi vẫn thể phát ra chuyện gì, ta để cho ngươi chịu giày vò thống khổ đến chết !”

      “Dạ”.

      “Được rồi, hôm nay gọi ngươi đến cũng có chuyện gì, tại ngươi có thể rồi, nhớ kỹ, ở trước mặt Thương Diễm Túc biểu tốt chút, đừng lộ ra dấu vết gì!”

      “Dạ! Thập Cửu cáo lui!”

      Lãnh Thanh Nghiên xoay người liền rời khỏi căn nhà cũ nát kia, mãi đến khi đến chỗ rẽ kia, ở phía sau nàng, quỷ dị ra bóng người màu đen được bao bọc trong áo choàng rộng thùng thình, “Vì sao chút nào phản kháng đem viên thuốc kia ăn?” Giọng lạnh như băng nhưng lại vô cùng mềm , mang theo từ tính có thể mê hoặc lòng người.

      Bước chân ngừng lại, Lãnh Thanh Nghiên cũng có xoay người, đứng thẳng lưng đưa lưng về phía bóng đen kia, giọng : “Ta phản kháng có đường sống sao? Chỉ cần ta hơi do dự chút, Mộc Kiệt chút do dự giết ta”.

      Bóng đen trầm mặc, sau lúc lâu mới : “Ta để ngươi chết”.

      “Ta biết, nhưng chúng ta bây giờ còn quá yếu, cho dù ngươi có thể cứu ta từ trong tay tử sĩ ra, cho dù ngươi có thể đem những người đó toàn bộ đều giết bỏ, chuyện hôm nay Mộc Kiệt đến tìm ta nhất định bị người khác biết, đến lúc đó, làm sao bây giờ?”

      “Nhưng mà…”

      “Còn chưa đủ, Minh Dạ, thực lực chúng ta còn chưa đủ, thế lực của Mộc gia quá mức khổng lồ, chúng ta cần thời gian, cho nên tại, phải nhẫn xuống, nếu , cố gắng của nhiều năm như vậy hoàn toàn uổng phí”.

      đột nhiên tiến lên vài bước đến phía sau thân thể của nàng, sau đó đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu ở bên tai nàng giọng : “Vừa rồi ngươi ăn độc có phải phát tác lần”.

      Lãnh Thanh Nghiên thân mình tựa vào trong lòng , hai tay nâng lên nắm lấy cánh tay để trước ngực, đến bây giờ, nàng càng ngày càng cảm thấy lạnh lẽo phát ra từ tận trong xương, rất lạnh!

      Cúi đầu nhắm mắt lại, giọng : “Vậy phát tác lần ”.

      “Rất thống khổ”.

      “Ta biết”.

      Cánh tay buộc chặt chút, : “Qua năm ngày sau chính là đêm trăng tròn, ngày đó, ta lại đến tìm ngươi”.

      “Ừm!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 22: Băng hàn tận xương

      Thương Diễm Túc ngồi ở bên trong thư phòng lặng im xem sách, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất , theo sau chính là giọng của quản gia vang lên ngoài cửa: “Khởi bẩm Vương gia, Vương phi trở lại”.

      Tầm mắt từ quyển sách rời , nháy mắt ngẩng đầu lên, trong mắt có tia kim quang lên, sau đó hướng tới cửa thư phòng : “ biết, ngươi lui xuống trước ”.

      “Dạ”.

      Thương Diễm Túc thoáng dừng chút sau đó lại đem tầm mắt chuyển về quyển sách nằm tay, dường như đối với trở về của Lãnh Thanh Nghiên quan tâm lắm. Hôm nay khi vừa trở về thấy tăm hơi bóng dáng nàng, quản gia là nàng muốn ra ngoài dạo chút, cũng có ý kiến gì, biết, cho tới bây giờ nàng cũng chưa có được nhìn ngắm hết thế giới bên ngoài.

      Cũng chỉ dặn dò quản gia, nếu như nàng có quay trở về, đến báo với tiếng, còn về phần khác, Thương Diễm Túc cũng có tính làm cái gì, cho tới bây giờ cũng nghĩ là hạn chế tự do của nàng, tuy rằng nàng có thể làm ra những chuyện gây bất lợi cho Lạc Vương phủ, nhưng xử lý tốt.

      Lãnh Thanh Nghiên trực tiếp quay trở về phòng, đem cửa phòng đóng chặt lại sau đó dựa lưng vào cửa, cả người đều mềm nhũn, rất lạnh! Cố nén cái lạnh xâm nhập vào tận xương tủy, về phía ngăn tủ, từ bên trong lấy ra chiếc chăn dày, trải ra giường, mãi cho đến khi trốn vào bên trong ổ chăn, nàng mới cảm thấy tốt lên chút.

      Nàng biết, cảm giác lạnh lẽo khắp người như vậy còn tiếp tục trong hai canh giờ nữa, mà từ khi ăn viên thuốc kia cho đến bây giờ trải qua khoảng nửa canh giờ thời gian.

      Ôm chăn, nhắm hai mắt lại cả người đều run nhè , vừa rồi còn có thể cố nén, hơn nữa còn có Minh Dạ giúp nàng sưởi ấm, nhưng nàng cũng thể để trực tiếp đưa nàng trở về phòng, bởi vì rất nguy hiểm. Mà từ cửa Vương phủ đến nơi đây cũng là đoạn đường dài, đối với Lãnh Thanh Nghiên giờ phút này mà , quả thực so với con đường xuống hoàng tuyền còn khó hơn, tại, cả người đều lâm vào hôn mê.

      Thương Diễm Túc đột nhiên có cảm giác bồn chồn khó tả, có điểm thể tĩnh tâm để tiếp tục xem sách, cảm giác này đối với từ trước tới nay là lần đầu tiên, khỏi buông quyển sách tay, nhíu mày trầm tư.

      Sau lúc lâu, đột nhiên đứng lên, ra thư phòng sau đó liền thẳng về phía phòng ngủ của bọn họ, vào nhũng lúc bình thường, nàng ngoại trừ ở trong sân lại chút, thời gian còn lại nàng đều ở trong phòng, im lặng tuân lệnh khiến giận sôi.

      “Rầm!” Cửa phòng bị đẩy ra, Thương Diễm Túc sải bước đến, ánh mắt quét khắp phòng lượt, khi nhìn thấy chăn bông dày giường, khỏi cả kinh, sau đó bước nhanh tới phía trước.

      “Nghiên nhi?”

      Nhìn đến khuôn mặt nhắn trắng bệch lộ ra bên ngoài, Thương Diễm Túc tâm đột nhiên hung hăng run rẩy vài cái, vội vàng đưa tay muốn đem nàng ôm lấy. Làm sao vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nhưng khi tay vừa mới chạm đến hai má của nàng, liền nhịn được run rẩy, rất lạnh!

      Lãnh Thanh Nghiên hoàn toàn đắm chìm bên trong băng lãnh, sớm thể phân biệt bên ngoài là tình huống gì, hoặc là tại nàng ở trong tình huống gì, sau đó đột nhiên cảm giác bên cạnh dường như có vật thể ấm áp, thậm chí từ mặt còn truyền đến chút hơi ấm.

      chút ấm áp như vậy, đối với nàng giờ phút này mà , giống như người sắp chết chìm vớ được cây cứu mạng vậy, chút do dự, nàng hướng tới vật thể ấm áp kia lại gần, đồng thời cũng vươn cánh tay, dường như muốn nắm lấy cái gì.

      Cảm giác được bàn tay nắm lấy lạnh như băng, còn có thân thể vô ý thức tiến lại phía mình kia, Thương Diễm Túc lòng quặn đau, giờ phút này độ ấm ở tay nàng, sớm còn trong phạm vi của người thường. Dùng sức nắm chặt tay nàng, đồng thời vươn tay ôm nàng vào trong ngực, “Nghiên nhi, nàng làm sao vậy?”

      Sau lúc lâu mới đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng hướng về phía bên ngoài hô: “Người tới! Nhanh mời ngự y!”

      Lãnh Thanh Nghiên gắt gao tiến vào cái ôm ấp khiến nàng cảm thấy ấm áp kia, nhờ độ ấm người Thương Diễm Túc, thần trí đánh mất chậm dãi trở lại, bên tai tựa hồ nghe được có người thỉnh ngự y.

      Ngự y? Mời ngự y làm gì?

      Thương Diễm Túc đột nhiên cảm giác được người trong lòng cứng ngắc chút, sau đó bất an nhíu mày, tựa như giãy dụa cái gì, giống như vô thức : “ cần mời… ngự… ngự y”.

      “Nghiên nhi?”

      cần…”

      “Được, ta biết, thỉnh ngự y!”

      Lại đem người thỉnh ngự y gọi trở về, Thương Diễm Túc vẫn đều ôm chặt nàng, vận chuyển nội lực giúp nàng đánh tan hàn khí, biết nàng bị làm sao, cũng biết làm như vậy có thể khiến tình khác được .

      Ở trong tình trạng như vậy, nàng thế nhưng còn ra cần mời ngự y, như vậy chính nàng hẳn là biết nguyên nhân khiến nàng ra nông nỗi như vậy, cũng có thể có cái gì nguy hiểm ? Nhưng mà, nhìn thấy bộ dáng suy yếu của nàng như vậy, tâm thể ức chế co rút mà đau đớn.



      Người trong lòng tựa hồ khôi phục lại nhiệt độ cơ thể bình thường, mày cũng còn nhăn lại, tại chính là nặng nề ngủ ở trong lòng . Thương Diễm Túc cúi đầu ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, có thể nhìn nàng im lặng như vậy, đúng là khó có được. Bởi vì nàng cho dù là ở trong giấc ngủ cũng vẫn rất cảnh giác, mỗi lần đều nhìn được bao lâu khiến nàng tỉnh giấc.

      tại, chắc hẳn là rất mệt mỏi , thế nhưng ngủ say như vậy.

      Đưa tay lau mồ hôi trán nàng, nhìn nhìn chăn bông nặng nề người nàng, Thương Diễm Túc thở dài, sau đó cẩn thận đem nàng đặt lại đến giường, hơn nữa đem chăn kia bỏ ra. Nàng tại, hẳn là khôi phục lại bình thường rồi?

      Vào đêm, hai bóng đen xuất bên trong Mộc gia, bay với tốc độ khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng đen mờ nhạt.

      Hai người kia gắt gao bám vào cành cây ngọc lan, cây ngọc lan này cũng phải là to lắm, nhưng cành lá lại sum xuê rậm rạp, phiến lá gần như có màu xanh đen, hai người kia lại kề sát cây, dường như cùng cây ngọc lan kia nhập thể. Trong màn đêm tối đen, chỉ sợ có người đứng dưới gốc cây nhìn lên cũng thể phát ra cây ngọc lan kia còn cất giấu hai người.

      đường bọn họ tiến vào Mộc gia nơi đây, gặp ít đội tuần tra, giăng khắp nơi, dường như quên nơi nào bên trong Mộc gia.

      Đương nhiên, với thủ vệ tầm thường như vậy cũng khiến cho bọn họ để vào mắt, chỉ là tại, bọn họ cúi đầu nhìn dưới chân, ở mỗi vị trí bí , đều bố trí từng đạo sợi tơ trong suốt, bên mỗi sợi tơ lại được giắt cái chuông bạc, chỉ cần có người hơi chút tiếp xúc đên sợi tơ, lập tức các chuông bạc xung quanh vang lên.

      Những sợi tơ này cách mặt đất khoảng hai thước, đây cũng chính là khoảng cách giới hạn. Cho dù là võ công cao tới đâu, ngươi cũng có khả năng bay trung liên tục, mà khoảng cách hai thước, cũng đủ cho bọn họ cúi người qua nơi này.

      tại là buổi tối, ở trong bóng tối, cho dù là ở ban ngày, căn bản thể đem những sợi tơ trong suốt đó phân biệt cách cẩn thận.

      Phòng vệ của Mộc gia bố trí nghiêm ngặt, bọn họ chút nghi ngờ, nếu cẩn thận làm cho chuông bạc vang lên, như vậy rất nhiều mai phục chung quanh đây, dù bọn họ có công phu cao tới đâu, cũng khó mà đào thoát. Mà nếu có từ nơi khác tiến vào đây, như vậy chỉ cần bọn họ vừa thân, kết quả cũng bị cao thủ mai phục tập kích.

      Hai người lạnh lùng nhìn những sợi tơ trước cửa tiểu viện, đó chính là nơi ở của gia chủ Mộc gia – Mộc Kiệt, cũng chính là nơi phòng vệ nghiêm ngặt nhất ở Mộc gia.

      muốn liều chết xông vào, ngay lúc đó ở phía sau, cùng với tiếng tiếng rít, đột nhiên xuất dải ánh sáng, hai người liếc nhìn nhau, thoáng do dự chút liền hướng tới con đường lúc đến rồi nhanh chóng dời , thủ vệ của Mộc gia canh gác xung quanh, có bất kì kẻ nào chú ý.

      Tiếng rít kia tựa hồ cũng làm cho người của Mộc gia chú ý, chỉ là bọn tuyệt đối ngờ đó là tín hiệu hướng tới hai kẻ xâm nhập vào bên trong Mộc gia, càng thể ngờ có người có thể vô thanh vô thức lẻn vào trước mắt bọn họ.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 23: Thử

      Lãnh Thanh Nghiên chậm rãi mở mắt, ánh trăng chiếu xuống, xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, khiến trong phòng dải mênh mông màu bạc, Lãnh Thanh Nghiên từ giường ngồi dậy, trong phòng cũng chỉ có mình nàng, mà cái chăn vốn dĩ ở người bị nàng đá đến góc giường.

      khỏi khẽ nhíu mày, đưa tay xoa đầu, sao có cảm giác như khi nàng chịu đựng cái lạnh thấu xương, có người ở bên cạnh nàng? Hình như còn xảy ra chuyện gì đó, rốt cuộc là chuyện gì, sao nghĩ mà mà ra.

      Ngoài cửa truyền đến trận tiếng bước chân, sau đó tiếng của nha hoàn vang lên: “Vương phi, Vương gia thỉnh ngài qua dùng bữa”.

      biết, ta qua đây”.

      Khi tiếng bước chân kia xa, Lãnh Thanh Nghiên lại vẫn ngồi giường như cũ, sau lúc lâu mới thở dài hơi sâu, từ giường bước xuống dưới, thoáng rửa mặt chải đầu chút liền xuất môn dùng bữa, nhưng mà, yên tĩnh a, như bình thường, hẳn là mọi người đều ngủ rồi.

      Nhìn đến người ngồi ở trước bàn cơm kia, dường như còn chờ nàng xuất , Lãnh Thanh Nghiên tiến vào phòng khách, có hành lễ liền ngồi xuống vị trí của mình, Thương Diễm Túc cũng thèm để ý, chỉ chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh như ban đầu. Chậm rãi : “Vừa rồi ta bận xử lý số chuyện, đến tận khi muộn như vậy mới có thể dùng bữa, khẳng định là ái phi đói bụng lắm rồi?”

      Khi có người ngoài ở bên, cũng gọi tên nàng ra.

      Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt, còn suy nghĩ xem có phải là phát ra chuyện gì hay , nếu vì sao có thể khéo như vậy đến tận bây giờ mới dùng bữa, lại vừa vặn đúng lức nàng tỉnh mà cho người tới gọi nàng ?

      Cẩn thận quan sát vẻ mặt Thương Diễm Túc, cũng có tìm ra nửa điểm khác thường, chẳng lẽ là do nàng đa tâm, chỉ là ảo giác của nàng thôi ? Hay là, Thương Diễm Túc hành động là rất cao, ngay cả nàng cũng thể nhìn ra ?

      tự chủ được nắm chặt chiếc đũa trong tay, giọng : “Vậy sao? Ta rất tốt, phải đặc biệt đói, chỉ là biết Vương gia xử lý chuyện gì mà quan trọng như vậy, thế nhưng ngay cả thời gian dùng bữa cũng quên mất”.

      Thương Diễm Túc tùy tay gắp đồ ăn vào trong bát cho nàng, : “Cũng phải việc gì đặc biệt, chuyện trong triều mà thôi, như thế nào, ái phi có hứng thú muốn nghe chút?”

      có, nếu là chuyện tình trong triều, ta chỉ là tiểu nữ tử, sao có tư cách biết đến chứ?”

      Thương Diễm Túc trong mắt lên tia sáng kỳ dị, lóe ra điểm mưu quang mang, : “Vậy bổn vương cho nàng tư cách này”.

      “Đa tạ ý tốt của Vương gia, có điều cần”.

      Thương Diễm Túc khóe miệng mỉm cười, xem ra mọi chuyện đều ổn, hơn nữa xem bộ dáng tại của nàng, hẳn là có chuyện gì? Tuy rằng có tính trực tiếp hỏi nàng, thậm chí còn tính cho nàng biết được bắt gặp bộ dáng bị dày vò của nàng, nhưng dùng phương phắp khác để điều tra chuyện này.

      Lãnh Thanh Nghiên cũng có tiếp tục thử, bởi vì nàng muốn cùng Thương Diễm Túc có thêm nhiều khúc mắc, đối với chuyện của nàng biết càng ít càng tốt. Nhưng mà trong lòng vẫn còn hoài nghi, vừa rồi nếu nàng có thể tỉnh táo chút tốt rồi, nhưng tại, ngay cả chính nàng cũng muốn làm kia là , hay chỉ là ảo giác của chính nàng.

      Hơn nữa cho dù là , nàng cũng cũng thể xác định, người kia có phải là Thương Diễm Túc hay .

      Lãnh Thanh Nghiên ăn cũng nhiều lắm, Thương Diễm Túc hơi nhíu mày, “ Sao lại chỉ ăn có chút như vậy?” Trước kia ăn nhiều, hôm nay lại càng ít hơn, lại còn cách bữa tối lâu như vậy.

      Nghe vậy lắc đầu, : “Ăn no rồi”.

      Thương Diễm Túc đáy mắt có tia lo lắng, nhưng cũng thêm gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn, sau lúc lâu mới đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, : “Vài ngày nữa đến ngày sinh của phụ hoàng”.

      Sửng sốt, ngày sinh của Thương Lang Hoàng, như vậy, làm con dâu như nàng phải vào cung chúc thọ, đây tựa hồ cũng là chuyện hiển nhiên, nhưng mà cần phải chuẩn bị trước chút, thuận miệng hỏi: “Khi nào?”

      “Mười sáu tháng này”.

      Lãnh Thanh Nghiên thân thể bỗng cứng ngắc, trong tháng ngày mà ánh trăng tròn nhất phải là mười lăm, mà là mười sáu, cách khác, tối hôm đó lần đầu tiên độc phát. Tay vô ý thức nắm chặt, tại sao có thể như vậy?

      Nhận thấy được Lãnh Thanh Nghiên tâm thần có điểm biến hóa, Thương Diễm Túc ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

      , vấn đề gì, chỉ là suy nghĩ nên chuẩn bị những gì mà thôi”.

      “Cái gì cũng cần chuẩn bị, đến lúc đó chỉ cần theo ta là được. Nếu nhất định muốn chuẩn bị cái gì đó, ừm, chuẩn bị để ứng phó với hoàng hậu gây khó dễ ”.

      Hoàng hậu gây khó dễ? Hoàng hậu còn muốn làm khó dễ nàng, hơn nữa ngày đó còn là ngày trăng tròn, Lãnh Thanh Nghiên trán khỏi toát ra mồ hôi lạnh, hít sâu hơi, sau đó gật đầu : “Ta biết, nhưng mà biết hoàng hậu nương nương gây khó dễ ta như thế nào?”

      có biện pháp!

      Thương Diễm Túc nheo nheo mắt lại, dấu vết đánh giá nàng, : “Điều này ta cũng ràng lắm, nàng cũng cần lo lắng, chỉ cần biết rằng có chuyện như thế xảy ra”.

      “A!” Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của , trong mắt chợt lóe tia kim quang khiến nàng run sợ chút, sau đó vẻ mặt bất tri bất giác lại phục bình tĩnh, thậm chí ngay cả khóe miệng còn mang theo mỉm cười, biểu tình mặt nhu hòa biết bao nhiêu lần.

      Thương Diễm Túc thấy nàng thản nhiên cười mà có chút sợ sệt, gắt gao nhìn nàng dời tầm mắt, sau lúc lâu mới cười : “Ái phi, nàng hẳn là nên cười nhiều, nàng biết bộ dáng mình cười lên có biết bao nhiêu là đẹp!”

      “Vậy sao? Ta nghĩ ta cân nhắc chút”. Lãnh Thanh Nghiên cũng có đem tươi cười thu hồi, ngược lại dường như càng cười đến sáng lạn, trước mắt lại ra ánh mắt của Thương Diễm Túc nhìn nàng vừa rồi, phát ra cái gì sao?

      Mà điều tại khiến nàng để ý là, kia là chân hay vẫn là ảo giác của nàng, nếu là , như vậy người kia là ai? Có phải Thương Diễm Túc hay ?

      Lãnh Thanh Nghiên ngâm mình trong hồ nước ấm, cũng biết qua bao lâu, chính là nhắm mắt lại đem mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày qua hồi tưởng lại, ngắn ngủi vài ngày, chuyện xảy ra dường như so với mười sáu năm sống ở Mộc gia còn nhiều hơn.

      Chậm rãi thở ra hơi, rốt cục mở mắt, nâng tay lên khỏi mặt nước ấm, bể nước này là dẫn từ nước suối tự nhiên trong núi, mặc dù phải ôn tuyền nhưng cũng mang theo hơi ấm, cho dù là mùa hè, ở trong này ngâm mình chốc lát cũng là loại hưởng thụ.

      Đột nhiên đem cả khuôn mặt vùi sâu vào trong nước, mãi cho đến khi ngực hít thở thông đến mức đau đớn mới đem mặt ngẳng lên, bọt nước từ hai má trơn bóng chảy xuống, khiến cho làn da như ngọc càng thêm hồng nhuận.

      Trong ánh mắt mở to toát lên thần sắc kiên định, mặc kệ thế nào, nàng nhất định có thể thoát khỏi kìm hãm của kẻ khác, sau đó sống cuộc sống của chính mình!

      Thời điểm quay trở lại phòng, lại phát Thương Diễm Túc thế nhưng vẫn chưa ngủ, từ ngày đó, Thương Diễm Túc vào buổi tối đều ở lại trong phòng này, hơn nữa cho dù nàng có muốn rời khỏi cũng cho phép. May mắn làm ra hành vi gì quá phận, nếu , nàng cũng biết tại là tình huống gì.

      Thương Diễm Túc đứng ở bên giường, nâng cằm vẻ mặt nghiên cứu nhìn chiếc chăn bông to lớn giường, nghe thấy tiếng Lãnh Thanh Nghiên bước vào, ra vẻ khó hiểu hỏi: “Nghiên nhi, nàng đây là muốn làm gì đâu? Mùa hè nóng bức như vậy lại đem chăn bông lớn như vậy ra, chẳng lẽ nàng sợ bị nướng cháy đen ra sao?”

      Khẽ nhíu mày, Lãnh Thanh Nghiên thẳng tắp nhìn vào mắt Thương Diễm Túc, muốn từ trong mắt nhìn ra cái gì, nhưng mà khiến nàng thất vọng rồi, trong mắt trừ bỏ khó hiểu cùng chút thản nhiên có gì.

      Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác của nàng? Trong tình trạng cả người đều lạnh lẽo, nên nằm mơ thấy có vật thể ấm áp tiếp cận?

      Mang theo nghi hoặc, nhưng vẻ mặt Lãnh Thanh Nghiên lại vẫn bình tĩnh như cũ, liếc mắt nhìn chăn bông giường cái, khóe miệng lên mỉm cười, đột nhiên hỏi: “ biết Vương gia là muốn muốn ngủ ở bên ngoài hay bên trong?”

      Thương Diễm Túc khẽ hạ ánh mắt, mặt tràn đầy tà mị tươi cười, tầm mắt quét qua thân thể nàng lượt, giống như hoa sen mới nở, thanh nhã thoát tục, làm cho nhịn được tâm ngứa ngáy khó nhịn.

      “Đương nhiên là ngủ bên ngoài, nếu , vạn nhất Nghiên nhi từ giường rơi xuống làm sao bây giờ ?”

      Lãnh Thanh Nghiên khẽ gật đầu, cũng có vì câu của là nàng từ giường rơi xuống mà cảm thấy bực mình, chậm rãi đến trước giường, nhảy lên giường, đến góc giường, sau đó đem chăn bông dày kia đặt ở giữa giường, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt dại ra của Thương Diễm Túc, : “Vậy ngươi liền ngủ bên ngoài , nhớ kỹ, được vượt qua chiếc chăn này!”

      Nhìn chiếc chăn chướng mắt kia giường, Thương Diễm Túc cau mày lại, ánh mắt híp lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên, muốn đem chiếc chăn này quăng , có điều khi thấy vẻ mỏi mệt trong đôi mắt nàng, vẫn là quyết định tối hôm nay buông tha nàng , cho nên dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lãnh Thanh Nghiên, thực nghe lời nằm xuống bên ngoài.

      Thương Diễm Túc đổi tính? Đây là phản ứng đầu tiên của Lãnh Thanh Nghiên, mà nàng lại biết, giờ phút này oán niệm trong lòng Thương Diễm Túc sâu đậm, đến khi nào mới có thể đem Vương phi của mình ăn sạch đây?

      Đêm khuya, đột nhiên tiếng thét chói tai vang vọng Mộc gia: “Đại thiếu gia bị giết!”

      Trong nháy mắt cả Mộc gia đều náo loạn cả lên, ngay cả Mộc Kiệt cũng từ bên trong giấc mơ mà bừng tỉnh,tất cả mọi người đều hướng tới phòng của đại thiếu gia Mộc Ngâm Kiếm chạy tới. Mà ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều đem lực chú ý đặt người Mộc Ngâm Kiếm, cũng có bóng đen lẳng lặng tiến vào bên trong phòng Mộc Kiệt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :