1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chí Tôn Đào Phi - Nặc Nặc Bảo Bối (86c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 14: Dấu hôn

      thân quần áo màu lam, bên được thêu chim nhạn, làn váy trắng điểm xuyến vài đóa hoa mai, dùng chiếc đai lưng bằng gấm thắt tại eo . dùng châm hoa, ba ngàn sợi tóc chỉ dùng cây trâm mai cố định lại, trong đôi mắt kia giống như có linh khí đỉnh Vân Sơn.

      Vừa thấy bóng người kia xuất trước cửa phòng, trong mắt Thương Diễm Túc khó nén kinh diễm, bất kể có mặc như thế nào, nàng vẫn chói lọi như thế, khiến có chút muốn mang nàng tiến cung.

      Lãnh Thanh Nghiên có chút bất ngờ khi thấy Thương Diễm Túc vẫn còn đứng nơi cửa, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc chút mà thôi, sau đó liền bước chân nhàng, tới trước mặt , vẻ mặt khôi phục lại lãnh đạm, cúi người thi lễ : “Vương gia”.

      Đầu mày khẽ nhíu lại, Thương Diễm Túc thực muốn hung hăng phá tan lãnh đạm mặt của nàng, thay vì có lễ như tại, càng thích nhìn bộ dáng của nàng khi cắn đá .

      Ít nhất vào lúc đó, còn có thể cảm giác được tức giận của nàng, cảm giác được nàng chân tồn tại bên người , mà phải hư vô mờ mịt, giống như nàng có thể tùy thời mà biến mất.

      Mười ba năm trước, lần đầu tiên gặp mặt, từ đó về sau nàng liền trở thành người mà mơ tưởng cả đời

      Nếu như vào lúc đó mà trực tiếp mang nàng rời khỏi Mộc gia, hẳn là rất nhiều chuyện đều giống như bây giờ? Nhưng mà, vào lúc đó nếu thực mang nàng rời khỏi Mộc gia, chừng, , là nhất định, nàng nhất định chết.

      Đưa tay kéo nàng vào trong lòng, nâng cằm của nàng lên, thu lại suy nghĩ, khóe miệng lên nụ cười tà tà, : “Nghiên nhi thực xinh đẹp”.

      tiếng Nghiên nhi này làm cho Lãnh Thanh Nghiên nhịn được mà cả người cứng đờ, khóe miệng hơi hơi run rẩy, sau đó cúi đầu, lạnh nhạt : “Tạ Vương gia khen ngợi”.

      Cánh tay Thương Diễm Túc buộc chặt, làm cho thân thể hai người càng thêm dán sát, mà phía sau, nha hoàn cũng xuất trong tầm mắt của họ, cung kính đứng thẳng ở nơi đó, : “Khởi bẩm Vương gia, đồ ăn sáng chuẩn bị xong, thỉnh Vương gia Vương phi đến dùng bữa”.

      Nha hoàn này xuất làm cho Lãnh Thanh Nghiên thở phào hơi, nhưng động tác thở phảo này của nàng cũng khiến cho Thương Diễm Túc trận tối tăm, vẫy vẫy tay: “ biết, ngươi lui xuống trước ”.

      “Dạ, nô tỳ cáo lui!”

      Lãnh Thanh Nghiên rất muốn gọi nha hoàn kia lại, có điều thấy tính cách như vậy nên cũng dám làm thế, mặc dù nàng cảm nhận được ánh mắt của Thương Diễm Túc nhìn mình chằm chằm khiến nàng dựng cả tóc gáy.

      “Vương gia vì sao lại nhìn tiểu nữ như vậy? Chẳng lẽ Vương gia còn chưa có đói, còn muốn ăn đồ ăn sáng?”

      Thương Diễm Túc thoáng buông lỏng tay chút, tay kia nhàng mà trêu chọc vài sợi tóc của nàng, cười : “Trang điểm của Nghiên nhi hôm nay hình như có chút thích hợp!”

      “Ý của Vương gia là gì?” để ý đến xưng hô của với nàng, Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt lãnh đạm hỏi lại.

      Thương Diễm Túc tiếp tục nhàng mà vuốt tóc của nàng, qua lát sau mới : “Nàng tại gả cho ta, là Lạc Vương phi, hình như phải vấn tóc lên a”.

      Khẽ nhíu mày lại, vấn tóc? Nàng thích, vô cùng thích.

      Đưa tay vuốt vuốt mái tóc của mình, : “Vương gia đùa, tiểu nữ tử phải có vấn tóc sao?”

      “Vậy à?”

      “Đương nhiên, nếu giờ chẳng lẽ Vương gia thấy tóc tai của tiểu nữ bù xù?” Những nữ tử sau khi kết hôn có khả năng để tóc của mình rũ xuống nhiều giống như nàng vậy, nhưng mà nàng thích kiểu tóc như vậy, cảm giác, già.

      Thương Diễm Túc cười khẽ tiếng, cúi đầu tinh tế nghiên cứu sợi tóc của nàng, sau đó : “Nếu Nghiên nhi đều như vậy, vậy cứ như vậy , nhưng ra ta thấy Nghiên nhi vậy lại càng thêm đẹp”.

      Dừng chút, Thương Diễm Túc tiếp tục : “À đúng rồi, nàng muốn nha hoàn hầu hạ tùy thân như thế nào? Tìm nha hoàn trong Vương phủ hay là dùng “nha hoàn hồi môn” đến hầu hạ?”

      Hai nha hoàn theo của hồi môn theo nàng, thực tế cũng là người của Mộc Kiệt phái ở bên người nàng giám thị nàng, nàng đương nhiên là vô cùng muốn để người như vậy ở bên cạnh mình. Nhưng mà, nàng còn đường nào để lựa chọn.

      Có điều hai nha hoàn hồi môn kia từ khi vào Lạc Vương phủ hình như còn thấy các nàng đâu nữa? khỏi đem tầm mắt chuyển về phía Thương Diễm Túc.

      Dường như nhìn ra suy nghĩ của Lãnh Thanh Nghiên, Thương Diễm Túc vô cùng hiểu lòng người : “Nếu nàng lo lắng Mộc Kiệt gây khó dễ cho nàng, vậy nàng có thể hoàn toàn yên tâm, mọi chuyện bên trong Lạc Vương phủ, Mộc gia cũng có tư cách đến quản. Hơn nữa, hai “nha hoàn hồi môn” kia tại tạm thời bị an trí ở nơi khác”.

      Ngụ ý chính là, nàng hoàn toàn có thể đem nguyên nhân hai nha hoàn kia ở bên cạnh đổ lên người Thương Diễm Túc, thậm chí chỉ cần nàng muốn, đời này cũng cần phải gặp lại hai người bọn họ.

      Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày lại, lần đầu tiên đối Thương Diễm Túc còn địch ý nhiều nữa, tuy rằng nàng cảm thấy làm như vậy khẳng định cũng có mục đích của chính mình, nhưng ít ra, làm hành động của nàng thoải mái hơn nhiều.

      nhàng thi lễ, : “Vậy đa tạ Vương gia”.

      Thương Diễm Túc chút khách khí tiếp nhận lời cảm tạ của nàng, thậm chí có thể cảm giác được Nghiên nhi hình như còn lạnh lùng nữa, đây đương nhiên là dấu hiệu tốt, có điều thân thể của nàng hình như còn thiếu cái gì đó.

      Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên cảm giác đáy lòng trận lạnh cả người, sau đó liền nhìn thấy Thương Diễm Túc đột nhiên cúi người, dùng môi hôn lên cổ nàng, đồng thời dùng sức mút vào.

      Động tác trự tiếp này khiến Lãnh Thanh Nghiên vừa buông lỏng địch ý lúc này lại càng tăng thêm, vươn tay dùng sức đẩy Thương Diễm Túc ra, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, giống như là động tác của Thương Diễm Túc vừa rồi hề khiến nàng tức giận chút nào.

      “Vương gia làm cái gì vậy?”

      Thương Diễm Túc híp mắt lại nhìn dấu hôn ngân cổ nàng có chút tà ác, : “Nghiên nhi cũng đừng quên ngày hôm qua là ngày gì, nếu người nàng có dấu vết gì, cứ như vậy mà tiến cung thỉnh an hình như có chút phiền toái”.

      Nhếch môi, Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt lại càng trở nên lạnh như băng, ai quy định dấu vết này nhất định phải xuất ở bên ngoài quần áo? Hơn nữa, dấu vết như vậy bị người khác nhìn thấy, nàng cũng cho rằng đây là chuyện tốt.

      Thực mất mặt nha!

      Thương Diễm Túc cũng thèm để ý đến vẻ mặt càng thêm lạnh lùng của Lãnh Thanh Nghiên, vươn tay kéo người cả người đều tản ra hơi lạnh kia kéo vào trong lòng, xoay người liền về phía tiền viện, : “Ăn xong đồ ăn sáng tiến cung thỉnh an, Nghiên nhi nàng tốt nhất vẫn là nên chuẩn bị tâm lí”.

      Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt bất động, giọng đáp: “Ta hiểu, bất kể có xảy ra chuyện gì, chỉ cần đứng bên cạnh ngươi là tốt rồi”.

      Những lời này làm cho Thương Diễm Túc nhãn tình sáng lên, quay đầu lại nhìn nàng, trong ánh mắt lại dịu dàng khác thường.

      Có điều cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà thôi, đến khi thu hồi ánh mắt lại, ánh mắt lại trở về tà tứ cùng lạnh lùng như ban đầu, thị huyết tàn nhẫn tà tứ, lạnh như băng hề có tình cảm.

      “Nàng chỉ cần đứng ở bên người ta là tốt rồi, bất cứ lúc nào”.

      “…”
      Pe Mick thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 15: Tiến cung thỉnh an

      Bên trong Phượng Nghi cung, Lãnh Thanh Nghiên hướng về phía hai người ngồi cao kia thi lễ: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an mẫu hậu”.

      Thương Lang Hoàng vẻ mặt tươi cười nhìn Lãnh Thanh Nghiên, đối với vị con dâu này trong lòng tương đối vừa lòng, dù sao trước đến thân phận của nàng, nhưng khuôn mặt khuynh thành này khiến cho người ta nhìn mà kinh diễm. sớm nghe Mộc gia đại tiểu thư Mộc Thiên Dao là tuyệt sắc khuynh thành, hôm nay vừa thấy, cũng là phát bốn chữ kia căn bản là đủ để lên vẻ đẹp của nàng, thanh nhã lạnh nhạt, giống như trích tiên.

      Tay hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên khẽ nâng lên, : “Hoàng nhi mau mau đứng dậy ”.

      “Tạ phụ hoàng!”

      Lãnh Thanh Nghiên đứng thẳng người lên, Thương Diễm Túc liền đứng ở ngay bên cạnh của nàng, vươn tay nắm lấy bàn tay bé của nàng có cảm giác mát lạnh, từ lúc bắt đầu tiến vào Phượng Nghi cung, vẻ mặt liền càng thêm lạnh lùng, thậm chí ngay cả đối với thương Lang Hoàng cùng Trữ hoàng hậu thỉnh an đều miễn.

      Trữ hoàng hậu mặt mang theo nụ cười hiền hòa, đáy mắt cũng có điểm khác thường, cười : “Lạc vương cũng có phúc khí, có thể lấy về Vương phi thanh nhã thoát tục như vậy, bản cung rất hâm mộ đâu”.

      Nghe vậy, vẻ mặt Lãnh Thanh Nghiên vẫn hề thay đổi, chỉ hướng về phía Trữ hoàng hậu thoáng thi lễ, : “Mẫu hậu quá khen rồi”.

      Đúng lúc này, Thương Diễm Túc lại đột nhiên kéo Lãnh Thanh Nghiên dậy, : “Nàng chỉ cần gọi bà ta là Hoàng Hậu nương nương là được”.

      Lời này làm cho Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía , chỉ thấy nhếch miệng, bên trong mắt có kim quang thoáng . Khẽ nhíu mày lại, trong lúc nhất thời thực có điểm biết nên phản ứng như thế nào, gọi là hoàng hậu nương nương?

      Lời của Thương Diễm Túc làm cho biểu tình mặt Trữ hoàng hậu có chút cứng đờ, sắc mặt Thương Lang Hoàng lại trầm xuống, cả giận : “Làm loạn, nàng là Vương phi của ngươi, đương nhiên phải xưng hô giống như ngươi hoàng hậu là mẫu hậu!”

      “Mẫu hậu của ta chết, chẳng lẽ phụ hoàng quên sao?”

      “Ngươi…”

      Mắt thấy hai phụ tử vì chuyện này mà khắc khẩu, Trữ hoàng hậu vội vàng nghiêng người đến bên cạnh Thương Lang Hoàng, vươn tay nắm lấy ống tay áo của , : “Hoàng Thượng, ngài đừng tức giận với Lạc vương, cũng khó trách ngài ấy muốn gọi thần thiếp tiếng mẫu hậu, dù sao, ngài ấy vốn là con của hoàng hậu”.

      “Hoàng hậu, nàng cũng đừng giải vây cho , những năm gần đây, có khi nào đối với nàng tôn kính chút đâu?”

      “Hoàng Thượng ngài cũng biết, vị trí tại của thần thiếp đáng ra là của mẹ Lạc vương, tại thần thiếp coi như là… Aiiii!” Trữ hoàng hậu vẻ mặt ưu thương, nhưng ở góc độ mà ai nhìn thấy, trong mắt lóe ra tia nhìn sắc nhọn, mang theo tức giận cùng sát khí.

      Thương Diễm Túc khẽ híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Trữ hoàng hậu, khóe miệng mang theo độ cong trào phúng, nhưng cũng thêm cái gì, trực tiếp hỏi Thương Lang Hoàng: “ biết phụ hoàng còn có việc gì hay , nếu như còn chuyện gì nữa, nhi thần xin cáo lui”.

      cho hết lời, cũng có đợi cho Thương Lang Hoàng lên tiếng, trực tiếp lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên ra khỏi Phượng Nghi cung. Thấy dáng vẻ này của , Thương Lang Hoàng vẻ mặt giận dữ, dùng sức vỗ xuống cái bàn bên cạnh, quát: “Đứng lại!”

      Bước chân thoáng dừng lại, nhưng cũng có xoay người, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, lãnh đạm : “ biết phụ hoàng còn có gì dặn dò?”

      “Đây là thái độ ngươi đối đãi với phụ hoàng ngươi sao? Ta thực hoài nghi Như quý phi rốt cuộc dạy dỗ ngươi như thế nào!”

      Đằng sau câu kia, Thương Lang Hoàng thuần túy chỉ là vì bị Thương Diễm Túc làm cho tức giận mới có thể ra, nhưng khi Thương Diễm Túc nghe thấy câu đó trong mắt kim quang đại thịnh, thậm chí tản mát ra hàn khí mãnh liệt, xen lẫn với sát khí, lạnh giọng : “Như di dạy ta như thế nào cũng hơn hẳn ngài!”

      Với , Như quý phi giống như mẫu thân của , sao có thể dễ dàng tha thứ cho Thương Lang Hoàng bà như vậy?

      Kỳ khi thốt lên câu kia, Thương Lang Hoàng liền hối hận, tất nhiên ông biết địa vị Như quý phi ở trong lòng Thương Diễm Túc, gần giống như mẹ đẻ của . Nhưng mà, những lời này là có ý gì? Cái gì mà kêu mặc kệ dạy như thế nào cũng hơn ông?

      Thương Lang Hoàng ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên là bị Thương Diễm Túc làm cho tức giận , trong mắt Trữ hoàng hậu lên ý cười thực được ý đồ, sau đó vội vàng đứng lên, đến bên cạnh Thương Lang Hoàng, mặt tràn đầy vẻ thân thiết, : “Hoàng Thượng xin ngài bớt giận, chẳng lẽ ngài lại tức giận cùng đứa sao?”

      xong, lại quay đầu nhìn Thương Diễm Túc, mang theo điểm trách cứ : “Lạc vương ngài cũng là, sao lại có thể cùng phụ hoàng ầm ĩ như vậy chứ? Còn mau nhận lỗi với phụ hoàng!”

      Thương Diễm Túc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Trữ hoàng hậu. cái liếc mắt này làm cho Trữ hoàng hậu nhịn được đáy lòng phát lạnh, vội vàng cúi đầu dời tầm mắt.

      Khẽ cau mày lại, tiếng hừ lạnh tràn ngập khinh thường cùng trào phúng, sau đó lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên liền cất bước về phía trước, muốn tiếp tục ở lại trong Phượng Nghi cung nữa.

      Lãnh Thanh Nghiên im lặng theo bên người , có phát biểu bình luận gì, nhưng đúng lúc này Thương Diễm Túc đột nhiên dừng bước lại, xoay người lại nhìn nàng, : “Nghiên nhi, sao nàng vẫn lời nào vậy?”

      “Vương gia hy vọng ta cái gì đây?”

      Lẳng lặng nhìn nàng, sau lúc lâu mới đưa tầm mắt dời , có chút vô lực : “Quên , nàng muốn thôi vậy. tại, thỉnh an Như di, nếu có gì ngoài ý muốn, hẳn Hoàng Tổ mẫu cũng ở nơi đó”.

      Nhìn Thương Diễm Túc, nhìn cung kính hướng tới Thái Hậu nương nương cùng Như quý phi hành lễ, trong mắt cũng còn vẻ lạnh lùng như vừa rồi, so sánh với thời điểm ở Phượng Nghi cung, thái độ giống như trái ngược hẳn. Lãnh Thanh Nghiên trong mắt thoáng có điểm dao động, sau đó cũng hướng tới hai nữ tử quần áo đẹp đẽ kia thi lễ : “Tham kiến Thái Hậu nương nương, Quý phi nương nương”.

      Thái Hậu cười tủm tỉm nhìn Lãnh Thanh Nghiên, sau đó vẫy vẫy tay về phía nàng, : “Nha đầu, đến, đến bên Hoàng Tổ Mẫu xem”.

      “Dạ”.

      Thái Hậu lôi kéo nàng, nhàng mà đánh giá, trong mắt mang theo ý cười vừa lòng ràng, quay đầu nhìn Thương Diễm Túc ngồi bên cạnh cười : “Túc nhi, lần này ngươi đúng là kiếm được rồi, Vương phi tốt như vậy được ngươi lấy về!”

      xong, bà lại đem tầm mắt chuyển về người Lãnh Thanh Nghiên, tươi cười mặt càng thêm sáng lạn, chậc chậc khen: “Chậc chậc, mỹ mạo như vậy, dáng người này, khí chất này, Hoàng Tổ mẫu sống đến lớn tuổi như vậy, đều còn có gặp qua người như vậy đâu!”

      “Thái Hậu nương nương quá khen rồi”.

      “Nha đầu ngươi như thế nào lại kêu ai gia Thái Hậu nương nương? Giống như Túc nhi vậy, kêu ai gia Hoàng Tổ Mẫu!”

      “Dạ, Hoàng Tổ Mẫu”.

      “Ừ, lúc trước ta còn lo lắng Mộc gia nha đầu có xứng đôi với Túc nhi nhà ta hay , tại xem ra, hai người lại dĩ nhiên lại giống như đôi trời sinh vậy”. Thái Hậu nhìn Lãnh Thanh Nghiên, lại quay đầu nhìn Thương Diễm Túc, cười .

      Như Quý phi tinh tế đánh giá Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt khôn kể là tán thưởng, xuất trần như tiên, ngạo thế mà đứng, giống như tiên tử hạ phàm, hết xinh đẹp thanh nhã, cao quý tuyệt tục. Nhưng mà…

      Đem tầm mắt chuyển đến người Thương Diễm Túc, khóe miệng mỉm cười, trong mắt lại là có thêm chút khó hiểu, giọng : “Túc nhi, có phải ngươi có cái gì muốn với Như di hay ?”

      Vốn dĩ tầm mắt vẫn đặt người Lãnh Thanh Nghiên nghe thấy lời của Như quý phi mà chuyển đến người bà, vỗ về cằm, suy tư : “Quả là có chuyện muốn , chỉ là có điểm biết nên mở miệng như thế nào a”.

      “A? Ngươi muốn cái gì cứ việc mở miệng là được”.

      “Vâng, vậy nhi thần khách khí?” Dừng lại chút, mới tiếp tục , “Vương phi của bổn Vương lần đầu vội tới Như di thỉnh an, Như di hẳn là nên có lễ vật gặp mặt nha? Nếu lại khiến người khác nghĩ đường đường Như quí phi lại keo kiệt như thế, bị người khác cười chê đâu”.

      Đôi mày thanh tú khẽ cau lại, quay đầu nhìn về phía người bị Thái Hậu chiếm lấy – Lãnh Thanh Nghiên, giọng : “Đó là tất nhiện, lễ gặp mặt cũng sớm chuẩn bị tốt, chờ ngươi mang theo Vương phi tới, có điều nếu tại ngươi như vậy, vì đế cho mọi người thấy bản cũng phải là người nhen như vậy, tặng thêm hai món lễ vật!”

      “Thế đúng là đa tạ Như di, nhưng mà biết, Như di tính tặng thêm lễ vật gì đây?”

      Lại đưa mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên, : “Xem ra, Vương phi của ngươi tạm thời có rảnh, vậy ngươi liền thay nàng chọn vài món ”.

      Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đẹp cười của Như Quý phi, vội vàng đứng lên, : “Quý phi nương nương ngài quá khách khí”.

      Nhưng mà Thương Diễm Túc lại : “Như di người cũng thể chơi xấu nha, mới vừa rồi người còn , để cho ta tùy ý lựa chọn mấy thứ”.

      Như Quý phi trừng mắt nhìn liếc mắt cái, sẵng giọng: “Ngươi còn muốn muốn mấy thứ a?”

      “Vậy phải xem nơi này của Như di có gì cho ta để mắt tới”.

      Thái Hậu lại đem Lãnh Thanh Nghiên kéo đến bên người ngồi xuống, : “ Ngươi đừng để ý đến hai người bọn họ, trước kia Túc nhi có mơ ước mấy thứ bảo bối của Như phi, ngươi cho là bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?”

      Lời này làm cho Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt chút, theo bản năng nhìn về phía Thương Diễm Túc, liền nhìn thấy Thương Diễm Túc từ ghế đứng lên, sau đó theo Như Quý phi cùng nhau tiến vào bên trong tẩm cung.

      Vừa tiến vào đến bên trong tẩm cung, tươi cười mặt Như quý phi còn, trực tiếp mở miệng : “Túc nhi, mới vừa rồi nhìn thấy Lạc Vương phi nhưng mà hề giống với những lời đồn đại về Mộc Thiên Dao!”
      Pe Mick thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 16: Vòng tay Huyết Kim Ti

      Thập Nhất công chúa Thương Ngọc Linh lôi kéo cửu hoàng tử Thương Diễm Hách bước nhanh hành lang hoàng cung, Thương Diễm Hách có vẻ có chút lười nhác, trong mắt còn có tơ máu hồng hồng, bộ như cả đêm ngủ.

      “Ai nha, Cửu ca huynh nhanh chút, nếu thất ca và thất tẩu rời trước bước làm thế nào bây giờ?” Thương Ngọc Linh quay đầu bất mãn nhìn người tựa hồ hữu khí vô lực Thương Diễm Hách. Đêm qua bởi vì quá muộn lại thêm mệt mỏi, cho nên ở lại quý phủ của Cửu ca ngủ đêm, mà tại, nàng muốn gấp rút trở về gặp thất ca cùng thất tẩu nha.

      Nàng được biết đến, buổi sáng hôm nay, hai người bọn họ khẳng định là phải tiến cung thỉnh an phụ hoàng cùng hoàng hậu, chỗ của hoàng hậu nàng muốn đến, nhưng nàng biết thất ca nhất định đến tìm mẫu phi!

      Thương Diễm Hách thở dài, bước chân cũng nhanh hơn chút, kỳ có chút muốn đến.

      Giáng Vân cung ngay tại trước mắt, Thương Ngọc Linh bỏ Thương Diễm Hách lại phía sau, sau đó chạy nhanh vào trong, người còn chưa có vào, tiếng cũng truyền vào tai Như quý phi: “Mẫu phi, thất ca thất tẩu có tới ?”

      Như quý phi cùng Thái Hậu chuyện gì đó, nghe thấy giọng này cũng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cửa Giáng Vân cung, liền thấy bóng người màu vàng hề có chút phong phạm của thục nữ chạy vào, khỏi lắc đầu bật cười, : “Linh nhi con về muộn rồi, thất ca và thất tẩu con vừa rời khỏi rồi”.

      “Aiiii.” Thương Ngọc Linh liền dừng lại tại chỗ, vẻ mặt mất mát, cong cong cái miệng nhắn , “Sao lại như vậy a? Con vội vàng trở về rồi mà, đáng ghét!”

      Bóng dáng Thương Diễm Hách cũng xuất tại cửa Giáng Vân cung, vừa vặn nghe được lời của Như Quý phi, lại hiểu được trong lòng thấy may mắn hay là mất mát. vào đến bên trong Giáng Vân điện, cũng hành lễ với Thái Hậu cùng Như Quý phi, liền trực tiếp đặt mông ngồi xuống, oán giận : “Như di, người phải bồi thường cho con a, mới sáng sớm bị Linh nhi kéo từ trong ổ chăn ấm ra, ha, buồn ngủ quá!”

      Thái Hậu cười tủm tỉm nhìn tôn tử, đối với tùy ý của cũng sớm thành thói quen, chỉ : “Tiểu tử thúi, sao ngươi càng ngày càng vô lễ vậy? Nhìn thấy Hoàng Tổ Mẫu mà cũng thi lễ!”

      “Ai nha nha, Hoàng Tổ Mẫu ngài mọn như vậy làm cái gì nha? Ngài chỉ cần biết rằng ở trong lòng tôn nhi, ngài vĩnh viễn là hoàng tổ mẫu mà tôn nhi kính trọng nhất là được rồi, về phần nghi thức xã giao này, có thể miễn liền miễn ”.

      “Hắc, ngươi cũng thực biết lý nha?”

      “A, tôn nhi biết Hoàng Tổ Mẫu khẳng định là so đo chuyện này với tôn nhi, nếu làm sao có thể trở thành người mà tôn nhi tôn kính nhất chứ?”

      Như Quý phi hé miệng cười khẽ, đối với hai huynh đệ này có thể là nàng nhìn chúng từ lớn lên, trong thâm tâm nàng xem chúng như con ruột của mình. Nhìn đến Thương Diễm Hách trong mắt có những tia máu hồng, hỏi: “Hách nhi, tại cũng sớm, sao dáng vẻ của con giống như còn chưa có tỉnh ngủ thế kia?”

      Thương Diễm Hách lắc lắc đầu, : “Ngày hôm qua phải đại hôn của thất ca sao? Con nhất thời hưng phấn quá liền mất ngủ, mãi cho đến gần sáng mới ngủ được”. xong, rất là ai oán nhìn Thương Ngọc Linh liếc mắt cái, , “Mới vừa ngủ, bị Linh nhi lôi kéo tiến cung đến đây”.

      “Là đại hôn của thất ca con cũng phải là của con, con có cái gì mà hưng phấn chứ?” Tuy như vậy, nhưng đối với Thương Diễm Hách mà ra loại lý do này cũng có chỗ nào cảm thấy đúng.

      “Con phải là vui mừng cho thất ca hay sao?”

      “Hách nhi, tuổi con cũng còn nữa, có nương nào vừa ý hay ?”

      “…” Thương Diễm Hách chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Như Quý phi, sau đó đột nhiên dùng sức lắc đầu, liên thanh : “ có a, Như di ngài nhưng đừng có nghĩ muốn con thành hôn nha, ai ai ai, nếu con mà thành hôn, biết có bao nhiêu tiểu thư trong kinh thành thương tâm mà chết đâu!”

      Thương Ngọc Linh ném cho cái nhìn cực kỳ khinh thường, sau đó lao vào trong lòng Thái Hậu nương nương, cười : “Hoàng Tổ Mẫu, khi nào ngài giúp Cửu ca tìm vị Vương phi , hắc hắc, như vậy, con có hai tẩu tử nha”.

      Thái Hậu sủng ái xoa đầu Thương Ngọc Linh, gật đầu : “Đây là đương nhiên, Hách nhi cũng còn , cũng đến lúc lập phi rồi”.

      Thương Diễm Hách trừng ánh mắt, nhìn ba nữ nhân ở trong phòng, khóe miệng run rẩy chút, mới cần lấy Vương phi về đâu, cho dù có muốn lấy , cũng muốn lấy… khỏi, trước mắt lên thân ảnh tuyệt lệ thanh ngạo kia, trong lúc nhất thời, Thương Diễm Hách suy nghĩ phiêu đãng, thể tự thoát ra được.

      Bên trong xe ngựa hồi Lạc Vương phủ, Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc ngồi đối diện với nhau, Thương Diễm Túc lẳng lặng nhìn nàng, mà Lãnh Thanh Nghiên lại nhìn ra cảnh sắc bên ngoài xe ngựa, bầu khí trong xe ngựa thực yên tĩnh.

      Lãnh Thanh Nghiên sờ lên chiếc vòng tay cổ tay, thoáng dừng chút, sau đó cúi đầu vén tay áo lên, ở cổ tay, đeo chiếc vòng tay vàng đỏ như máu. Đem vòng tay từ cổ tay tháo ra, sau đó đưa tới trước mặt Thương Diễm Túc, : “Đây là Thái Hậu nương nương cho ta, tại, trả lại cho ngươi”.

      Khẽ cau mày lại, ngay cả nhìn cũng thèm liếc nhìn chiếc vòng kia cái, vẫn chỉ chăm chú nhìn nàng, sau đó đem tầm mắt chuyển ra bên ngoài xe ngựa, : “Nếu là Hoàng Tổ Mẫu tặng cho nàng, tại nó chính là của nàng”.

      “Đó là bởi vì Thái Hậu nương nương biết ta chỉ là thế thân của Mộc Thiên Dao, hơn nữa, vòng tay này, rất đáng quý”. Tuy rằng biết chiếc vòng này rốt cuộc quý tới mức nào, nhưng chỉ nhìn bề ngoài này thôi, tuyệt đối có khả năng là vật phẩm tầm thường.

      Thương Diễm Túc nhíu mày, có chút vui : “ Người ta lấy vào Vương phủ là nàng, người bái đường cùng ta cũng là nàng, chút liên quan với Mộc Thiên Dao. Hay là, nàng muốn phân quan hệ giữa chúng ta như vậy?”

      Nhưng Lãnh Thanh Nghiên vẫn đem vòng tay đưa ra trước mặt như cũ, bất vi sở động, điều này làm cho Thương Diễm Túc trong lòng nghẹn ngụm hờn dỗi, khó chịu cực kỳ.

      Cuối cùng cũng đưa mắt nhìn về phía chiếc vòng kia, trong mắt lên cái nhìn kỳ lạ, sau đó vươn tay nhận lấy nó. Lãnh Thanh Nghiên vừa muốn thu tay lại, Thương Diễm Túc cũng trước bước bắt được tay của nàng, móng tay đặt tay nàng bấm chặt xuống chút, Lãnh Thanh Nghiên chỉ cảm thấy trận đau đớn truyền đến, sau đó liền nhìn thấy nơi bấm móng tay vào làm máu tươi chảy ra.

      Muốn rút tay về, nhưng nàng có dùng sức như thế nào cũng thể thoát khỏi bàn tay của , dùng tay còn lại đánh về phía , Thương Diễm Túc tùy tiện dùng tay bắt lấy, rất dễ dàng đem hai bàn tay của nàng nắm vào tay rảnh.

      “Thương Diễm Túc, ngươi lại muốn làm gì?”

      Khi chuyện, Lãnh Thanh Nghiên vận chuyển nội lực, cổ tay cuốn lại, cũng rút được bàn tay từ trong tay ra, sau đó chút do dự lại công kích về phía .

      Cảm nhận được chưởng này của nàng có chứa nội lực, ánh mắt Thương Diễm Túc biến đổi, vội đưa tay ra ngăn cản, kéo tay nàng về phía khác, sau đó chủ động tấn công về phía bả vai của nàng. Thấy thế, Lãnh Thanh Nghiên tất nhiên phải thu tay về ngăn cản đòn tấn công của , phút chốc trong xe ngựa vang lên tiếng đánh nhau, tuy rằng phải thực vang, nhưng xa phu bên ngoài là có thể nghe thấy được.

      “Vương gia, xảy ra chuyện gì?”

      “Đánh xe ngựa của ngươi !”

      “Dạ!”

      Thương Diễm Túc tay trái nắm tay phải của nàng, cho nàng rút tay lại, mà tay còn lại của hai người vẫn còn tự do, còn có hai chân cũng ngừng đánh nhau.

      Hai chân bị Thương Diễm Túc kẹp lấy, lại lần nữa thể động đậy, Lãnh Thanh Nghiên nhếch môi, lòng bàn tay vận chuyển bảy phần nội lực, lại đẩy về phía Thương Diễm Túc lần nữa, đánh chưởng về phía bàn tay của Thương Diễm Túc.

      “Ầm!”

      Toàn bộ xe ngựa đều lay động chút, nếu phải hai người đều có ý thức đem khí thế thu lại bên trong gian hẹp này, sợ là chiếc xe ngựa này cũng bị tan tành.

      Bàn tay của hai người vẫn tiếp xúc với nhau, Thương Diễm Túc khẽ cau mày lại, có chút kinh ngạc nhìn nàng, : “ ngờ thân thủ của nàng lại tốt như vậy”.

      “Buông tay!” Bên ngoài mặt là bình tĩnh, nhưng trong nội tâm Lãnh Thanh Nghiên lại kinh hãi vô cùng, nàng có thể cảm giác được Thương Diễm Túc căn bản là có dốc toàn lực, cho dù có là như vậy, khi ứng phó với những đòn tấn công của nàng, lại có thể thành thạo như vậy, thậm chí còn có thể đủ vững vàng áp chế nàng.

      Sau trận đánh nhau như vậy, tại vết cắt tay Lãnh Thanh Nghiên tràn ra vài giọt máu, theo đầu ngón tay tích lại, vừa vặn lên bên mặt của vòng tay kia, Lãnh Thanh Nghiên sợ sệt nhìn chiếc vòng thế nhưng lại hấp thu máu của mình, đột nhiên có loại cảm giác lạnh cả người.

      Mà ngay khi nàng vẫn còn ngẩn người, Thương Diễm Túc đem chiếc vòng tay kia lồng vào cổ tay nàng, đồng thời đầu ngón tay của cũng chảy ra giọt máu, bị vòng tay hấp thu vào.

      Lãnh Thanh Nghiên dường như nhìn thấy chiếc vòng này thu lại, mà đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng trêu tức của Thương Diễm Túc, mang theo điểm đắc ý, : “Trừ phi nàng tự đem tay của mình chặt bỏ, nếu , cả đời này nàng đừng nghĩ đến chuyện bỏ nó ra”.

      Lãnh Thanh Nghiên dùng sức muốn đem chiếc vòng tay tháo ra, rốt cục phát , làm như vậy có tác dụng gì cả, chỉ khiến cho tay của mình càng thêm đau, ngẩng đầu nhìn về phía Thương Diễm Túc, khẽ cau mày, mặt khó nén tức giận.

      vỗ về vòng tay cổ tay nàng, giọng : “Bảo vệ tốt nó, nó cũng khác gì với kim bài miễn tử, nó từng là của mẫu hậu ta”.

      Trong lời có chút ưu thương khiến cho Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt chút, theo bản năng hỏi: “Vòng tay này có ý nghĩa gì đặc biệt ?”

      “A, cái này hả? Nghe , đây là tín vật của hoàng đế khai quốc đưa cho hoàng hậu, từ đó cho tới bây giờ, nó cơ bản tương đương với phượng ấn của Hoàng Hậu, hơn nữa cho tới bây giờ đều là từ Thái Hậu truyền cho hoàng hậu. Sau khi mẫu hậu ta mất, Hoàng Tổ Mẫu đem nó thu hồi, sau đó cũng có đưa cho nữ nhân họ Trữ kia, cái này cũng tương đương với nửa vị trí hoàng hậu của nữ nhân kia”.

      Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên có loại xúc động muốn đem tay của chính mình chặt bỏ.
      Pe Mick thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 17: Lại mặt

      Ba ngày sau khi thành hôn là ngày lại mặt, Lãnh Thanh Nghiên im lặng ngồi ở trước gương, chậm rãi trang điểm, tại mọi người đều chỉ biết nàng là Mộc Thiên Dao.

      Thương Diễm Túc tay nâng đầu nằm ở giường, nhìn về phía người ngồi trước gương kia, bọn họ tự nhiên là ngủ ở cùng trong phòng này, nhưng mà, là chuyện gì cũng có xảy ra a!

      Nhớ tới điều này, Thương Diễm Túc liền cảm thấy vô cùng đè nén, đều qua ba ngày rồi, nhưng cho tới bây giờ lại có làm cho Vương phi của mình chân chính trở thành nữ nhân của mình, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy trong lòng thực khó chịu.

      Đứng dậy, đến phía sau người nàng, vươn tay đoạt lấy lược trong tay nàng, sau đó chậm rãi giúp nàng chải vuốt những sợi tóc dài còn rối, tóc của nàng vô cùng mềm mại, giống như tơ vậy, còn tỏa ra mùi hương nhè .

      Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt, nhìn Thương Diễm Túc trong gương, đôi mày thanh tú nhăn lại, tổng cảm giác như vậy thực là ái muội, khỏi vươn tay đoạt lại lược, đạm mạc : “Ta tự chải”.

      Thương Diễm Túc nhíu mày lại, khóe miệng hung hăng run rẩy vài cái, sau đó trực tiếp kéo nàng từ ghế dậy, bóp lấy cằm của nàng, làm cho nàng phải nhìn thẳng , mặt trầm có chút nghiến răng nghiến lợi : “Lãnh Thanh Nghiên, chẳng lẽ nàng thể hòa nhã với ta được chút hay sao?”

      Đạm mạc nhìn , kỳ Lãnh Thanh Nghiên trong lòng cũng bắt đầu tức giận, Thương Diễm Túc quả thực có bệnh, luôn làm ra những chuyện vô cùng khó hiểu, những lời khiến người ta khó hiểu. Lại tình bất định, hỉ nộ vô thường, hoàn toàn biết rốt cuộc suy nghĩ cái gì, cũng hoàn toàn thể biết trước tiếp theo làm ra cái chuyện tình gì. Mà kiên nhẫn của nàng, bị làm cho mất sạch.

      Thương Diễm Túc chau mày, vẻ mặt nặng nề nhìn nàng, sau đó đột nhiên cúi người, mạnh mẽ hôn lên phấn môi của nàng, ai bảo nàng chọc giận , đương nhiên phải gánh chịu cơn giận của !

      Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt vẫn đạm mạc lạnh lùng nhìn , sau đó há mồm, cắn mạnh xuống môi , phút chốc trong miệng đầy mùi máu.

      Thương Diễm Túc lại chỉ nhíu mày cái, chẳng những có rời , ngược lại càng đem đầu lưỡi tham tiến sâu vào bên trong miệng của nàng, người vết thương cũng rất nhiều, nhiều thêm cái cũng là gì.

      Nếu như mỗi lần có thêm vết thương, nàng có thể để cho hôn thêm lần, cũng cảm thấy thực có lợi.

      Đưa tay ra ôm chặt lấy tấm lưng của nàng, nhân đó bàn tay tiến vào bên trong vạt áo nàng, lưu luyến làn da mềm mại của nnàg, khẽ vuốt, vuốt ve.

      Lãnh Thanh Nghiên cả người đều run run chút, muốn đưa tay đẩy tay ra, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chờ mong có thể đẩy ra dễ dàng như vậy, cho nên trực tiếp đặt tay lên cổ , khiến thân thể của hai người lại càng thêm gần sát nhau.

      Thương Diễm Túc cả người đều trở nên cứng đờ, Lãnh Thanh Nghiên nhìn thấy tai hình như có chút đỏ lên, nhưng nàng cũng chẳng thèm để ý đến chuyện này, vẫn ôm chặt lấy cổ , răng cũng hề buông ra mà vẫn tiếp tục cắn, sau đó, nhấc chân quỳ gối.

      được nếm qua lần, Thương Diễm Túc khi thấy nàng có động tác như vậy, liền lui về phía sau từng bước, nâng chân lên chống lại chân của nàng, hóa giải đòn tấn công của nàng. Có điều, hành vi này của nàng, khiến cho tức giận, mặc kệ nàng muốn gây thương tích ở đâu thân thể , đều chưa bao giờ để ý, duy chỉ có chỗ này là ngoại lệ.

      Trong mắt chứa bão táp, Thương Diễm Túc bước về phía trước hai bước, dán sát vào thân thể của nàng, dùng hai tay hạn chế nàng tại bàn trang điểm, hơi chút rời phấn môi của nàng, trầm : “Hình như Nghiên nhi thực hứng thú với nơi này của ta nha!”

      chút hứng thú đều có!”

      “Vậy vì sao luôn muốn tấn công chỗ này?”

      “Bởi vì đây là tử huyệt lớn nhất mà ta tìm thấy người ngươi”.

      “…” Thương Diễm Túc cả khuôn mặt đều run run lên, nàng đúng là chút cũng thèm che dấu a, ra lời như vậy mà lại có thể dễ dàng lưu loát như thế, quang minh chính đại cộng thêm đúng lý hợp tình, nhưng nghe lại thoải mái như vậy, “Hay là Nghiên nhi đối với nơi này rất muốn nghiên cứu?”

      Lãnh Thanh Nghiên tay dùng sức thêm, khiến cho cách xa thêm chút, vẻ mặt bình tĩnh : “Đây là thưởng thức, cần nghiên cứu”.

      Thương Diễm Túc càng dán sát vào người nàng, có chút có ý tốt : “Vậy Nghiên nhi có muốn nghiên cứu chút ?”

      Vốn dĩ còn tưởng nàng để lộ ra chút biểu cảm gì đó, sợ cũng là chút e lệ, nhưng kết qủa lại là nàng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn , : “Tốt nhất là ngươi đừng có xằng bậy, nếu , ta cũng thể cam đoan thừa dịp lúc ngươi chú ý mà thiến ngươi đâu!”

      xong, nàng còn làm cái động tác mà sau khi đến thế giới này đều có nghĩ tới, nhưng cũng là động tác mà kiếp trước nàng vẫn hay làm, chính là tay phải làm ra tư thế cái kéo, sau đó khép lại, đồng thời ngoài miệng còn quên phát ra thanh tương xứng: “Xoẹt xoẹt!”

      Thương Diễm Túc đột nhiên cảm thấy hạ thân lạnh lẽo, mà Lãnh Thanh Nghiên cũng ngẩn ngơ nhìn bàn tay trước mặt mình, ở trước mặt Thương Diễm Túc, hình như càng ngày nàng càng giống như lúc trước? thay đổi này khiến lòng nàng dấy lên bất an cùng sợ hãi.

      Dùng hai tay nâng mặt nàng lên, Thương Diễm Túc cẩn thận quan sát, hỏi: “Nghiên nhi, sao đột nhiên nàng lại bày ra vẻ mặt như là ta ăn hiếp nàng vậy?”

      Lãnh Thanh Nghiên rất nhanh liền khôi phục bình thường, vươn tay đẩy Thương Diễm Túc ra, sau đó xoay người quay lại ngồi ghế, bắt đầu chải vuốt mái tóc dài của mình. Thương Diễm Túc cũng tiếp tục làm phiền nàng nữa, nhưng vẫn đứng bên cạnh, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu người nàng, phát trong hai ngày này, Nghiên nhi ít nhất ngẩn người ba lượt, chẳng lẽ có chuyện gì đó mà biết hay sao?

      Hôm nay chính là ngày lại mặt, đương nhiên Lãnh Thanh Nghiên trang điểm cũng đơn giản hơn so với khi tiến cung, mặc bộ váy hồng nhạt, nghe hôm nay nàng phải mặc quần áo màu đỏ, ngàn chọn vạn tuyển mới tìm được bộ phải là quá diêm dúa.

      Tóc dài chỉ buộc lại cách đơn giản, dùng chiếc trâm ngọc cài lên, mặt có phấn son trang điểm, cũng chỉ kẻ đường lông mày, vài sợi tóc thả xuống hai bên, che đóa huyết liên nơi khóe mắt.

      Thương Diễm Túc mặc bộ quần áo trắng như tuyết, mái tóc dài dùng sợi dây ngọc buộc lên, chính là đôi nam nữ ưu tú, khuôn mặt như tiên nhân, mang theo tà tứ cùng lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy u lam như biển rộng đêm khuya, bình thản như nước, lại lạnh lùng.

      Người của Mộc gia cũng đứng đợi trước cửa lớn từ lâu, khi xe ngựa của Lạc vương phủ đến, khi Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hai người dắt tay xuống xe, tất cả mọi người đều hành lễ, : “Tham kiến Vương gia, tham kiến Vương phi!”

      Thương Diễm Túc tùy ý đảo mắt qua người bọn họ, sau đó nâng tay : “Miễn , các vị cần đa lễ, hôm nay bổn Vương chỉ là cùng Vương phi lại mặt mà thôi”.

      Mộc Kiệt thoáng ngẩng đầu, nhìn đến Lãnh Thanh Nghiên bị Thương Diễm Túc nắm chặt tay, còn có Thương Diễm Túc trong lúc vô tình tản mát ra chút nhu hòa, trong mắt lên tia khác thường, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, thân mình hướng bên cạnh, vươn tay làm tư thế mời: “Vương gia, mời!”

      Thương Diễm Túc nắm chặt tay Lãnh Thanh Nghiên, cất bước liền tiến vào bên trong Mộc gia, Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt vẫn đạm mạc trước sau như , tay nhàng nhấc làn váy, theo sát ở phía sau , dường như căn bản hề để ý tới hai đôi mắt nóng cháy chú ý tới nàng từ khi nàng vừa bước xuống xe ngựa.

      Mộc Ngâm Phong khuôn mặt vẫn tươi cười như gió guân, chỉ là nơi đáy mắt, cũng là tràn đầy đầy ưu thương, từ khi bóng dáng Lãnh Thanh Nghiên xuất ở trước mắt , cũng có cách nào đem tầm mắt rời được, biết ở trong Lạc vương phủ, nàng có khỏe ?

      Lãnh Thanh Nghiên từ đầu tới cuối vẫn hề liếc nhìn cái, điều này khiến lòng cảm thấy vô cùng mất mát, Mộc Ngâm Thần đứng ở bên người , tầm mắt cũng luôn đuổi theo bóng dáng của Lãnh Thanh Nghiên, môi nhếch lên, đáy mắt phát lạnh, vẻ mặt dường như càng thêm lạnh lùng.

      nóc nhà đối diện với Mộc gia, quỷ dị lên bóng người màu đen, lẳng lặng nhìn bóng dáng Lãnh Thanh Nghiên tiến vào Mộc gia, đợi đến khi bóng người Lãnh Thanh Nghiên biến mất khỏi tầm mắt, khí xung quanh cũng dao động thôi, cũng giống như thời điểm vừa xuất , lại là quỷ dị biến mất.

      (*) lại mặt : vợ chồng mới cưới về nhà mẹ đẻ của dâu ^^
      Pe Mick thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 18: Kẻ ác ắt có kẻ ác hơn trị

      thích cái khí loại này, Lãnh Thanh Nghiên tùy tiện tìm cái cớ để ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh núi giả, nhìn cảnh vật trước mắt có chút nhàm chán.

      “Mấy ngày nay, ở Lạc vương phủ có được ?”

      Đột nhiên từ bên cạnh vang lên tiếng của Mộc Ngâm Phong, Lãnh Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn , cũng hề có ý muốn đứng lên, chỉ hơi gật đầu, giọng : “Rất tốt”.

      , thoạt nhìn hình như rất thích ngươi”. Mộc Ngâm Phong cũng biết rốt cuộc mình cái gì nữa, cũng rốt cuộc mình muốn như thế nào nữa, hy vọng Thương Diễm Túc đối với nàng tốt chút, để cho nàng vui vẻ chút? Hay vẫn là hy vọng quá tốt với nàng, phòng ngừa nàng thích ta?

      Lãnh Thanh Nghiên quay mặt lại như cũ, lạnh nhạt xong: “Có lẽ vậy”.

      Thực là thích mình sao? Lãnh Thanh Nghiên chút cũng cho là như vậy, trong lòng người kia, ai cũng đều nắm bắt được đến cùng nghĩ cái gì, cũng biết những chuyện làm có mục đích đặc biệt nào hay , người kia trong ngoài đồng nhất, tình bất định, thậm chí là có chút thị huyết tàn bạo, thích người khác sao?

      Nhưng điều này nàng cũng chỉ có thể để ở trong lòng mà thôi, đối với những lời ác độc về Thương Diễm Túc nàng cũng có khả năng ra.

      Mộc Ngâm Phong ngồi xuống bên cạnh nàng, vẻ mặt ôn hòa, xen lẫn chút chua xót. ràng có rất nhiều điều muốn cùng nàng, nhưng khi mà nàng ở ngay bên cạnh, trong lúc nhất thời cũng là biết nên cái gì mới tốt.

      đỉnh núi giả, Mộc Ngâm Thần im lặng nằm, hai tay gối lên sau đầu, nhìn lên bầu trời.

      Thương Diễm Túc nhìn bóng dáng ba người phía xa xa kia, trong mắt lóe lên từng mũi nhọn, sau lúc lâu xoay người rời , với tùy tùng bên cạnh: “ theo Vương phi tiếng, Mộc gia ngọ thiện chuẩn bị xong, mời nàng lại đây dùng bữa”.

      “Dạ!”

      Bởi vì thân phận của Thương Diễm Túc, cho nên cho dù là con rể Mộc gia, nhưng vẫn là ngồi ở vị trí cao nhất, Lãnh Thanh Nghiên tất nhiên là ngôi ngay bên tay phải , mà bên tay trái là gia chủ Mộc gia – Mộc Kiệt ngồi. Còn bên kia Lãnh Thanh Nghiên là phụ thân của Mộc Thiên Dao – Mộc Ngạo Nhiên, trong đôi mắt của nam tử trung niên kia che giấu tức giận.

      “Vương gia, Thiên Dao từ được nuông chiều, đến bây giờ cũng còn chưa hiểu chuyện, về sau nếu có làm cho Vương gia mất hứng, hy vọng ngài có thể tha thứ cho!” Mộc Kiệt cười hớ hớ , nghiễm nhiên giống như người ông vô cùng thương cháu .

      quả là rất thương cháu , nhưng mà tại vị cháu thương có ở trong này mà thôi, nghe từ đó cho tới bây giờ, bọn họ vẫn tìm thấy Mộc Thiên Dao.

      Thương Diễm Túc khóe miệng nhếch lên, : “Mộc gia chủ quá khiêm tốn, ra bổn Vương cảm thấy ái phi rất tốt, nhưng, nếu ôn nhu thêm chút nữa thực tốt”. xong, tay khẽ vuốt lên môi mình, buổi sáng vừa bị nàng cắn ngụm, bây giờ còn có điểm đau đâu.

      Nghe được những lời ấy, tất cả mọi người theo bản năng đem tầm mắt chuyển dời đến bờ môi của , bạc môi khẽ mân, nhìn ra có cái gì khác thường, nhưng nếu cẩn thận nhìn lại, có thể phát bờ môi có vài vết cắn .

      Khi đến đây, ánh mắt Thương Diễm Túc cũng đảo qua khuôn mặt Mộc Ngâm Phong cùng Mộc Ngâm Thần, trong mắt lên vẻ khó hiểu, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt.

      Mộc Ngâm Phong ánh mắt lóe lên, tia ưu thương theo đáy mắt lên, nhưng cũng rất nhanh ép mình bình tĩnh trở lại, còn Mộc Ngâm Thần lại lạnh lùng nhìn cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục uống rượu như có chuyện gì.

      Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng khẽ nhếch, cũng biết Thương Diễm Túc có phải cố ý làm như vậy hay , nhưng nàng cũng chỉ có thể tiếp tục cúi đầu dùng bữa, có ý định để ý tới . Quan hệ của với Mộc gia có vẻ được hòa thuận, mà nàng, mừng rỡ ngồi ở bên xem kịch vui.

      Mộc Kiệt cùng Mộc Ngạo Nhiên liếc mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên cái, sau đó nở nụ cười, đối với chuyện này, dường như bọn họ cũng nên cái gì, nhìn vẻ mặt Thương Diễm Túc, ràng chính là đối với hành vi của Lãnh Thanh Nghiên hề có ý định trách cứ, thậm chí hình như còn có chút thích thú.

      Vết thương như vậy lại xuất ở vị trí ái muội như vậy, hơn nữa bọn họ lại là vợ chồng trong lúc làm việc thân thiết, người ngoài như bọn họ làm sao có thể nhận xét được?

      Mộc Ngạo Nhiên chỉ có thể ra vẻ oán trách liếc nhìn Lãnh Thanh Nghiên cái, : “Thiên Dao, con hiểu chuyện gì cả, sao lại có thể làm… làm Vương gia bị thương chứ?”

      “Phụ thân dạy phải, nữ nhi nhớ kỹ”.

      Mộc Kiệt cười : “Thiên Dao quả là rất hiểu chuyện, mong rằng Vương gia đại nhân đại lượng, tha thứ cho ”.

      “Điều đó là đương nhiên, cho dù Mộc gia chủ bổn Vương cũng tha thứ, dù sao, nàng chính là ái phi của bổn vương!” Từ sau khi bước vào Mộc gia, xưng hô của đối với nàng liền trực tiếp đổi thành ái phi, mà đối với cái tên Mộc Thiên Dao cũng chưa từng thốt ra từ miệng .

      Mộc Ngạo Nhiên nhìn đến hai nha hoàn đứng phía sau Lãnh Thanh Nghiên, mặt có nghi hoặc, khỏi hỏi: “Thiên Dao hai nha hoàn này bên người con, sao nhìn có vẻ lạ mắt vậy? biết hai nha hoàn hồi môn đâu rồi?”

      Thương Diễm Túc nhấp lấy ngụm rượu , tùy ý : “A, bổn vương thấy hai nha hoàn kia có vẻ tay chân vụng về, sợ hầu hạ Vương phi tốt, cho nên thay đổi hai người khác”.

      Lời này, mọi người ngồi cũng có ai tin tưởng, nhưng tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt giật mình ‘ ra là thế’, trong lòng Mộc Kiệt cũng thầm nảy ra ý nghĩ ác độc.

      Như vậy, muốn nắm giữ mọi ngôn hành cử chỉ của Lãnh Thanh Nghiên trong tay có vẻ phiền toái hơn, Lạc Vương phủ, đó là nơi mà Mộc gia muốn xâm nhập vào nhất và cũng là nơi khó khăn nhất.

      Mộc Ngạo Nhiên liếc mắt nhìn thê tử ngồi bên cạnh, Mộc phu nhân vẻ mặt bình tĩnh, giống như căn bản nhìn thấy ánh mắt của , vẻ mặt từ ái nhìn Lãnh Thanh Nghiên, : “Thiên Dao, mẹ nhớ là có từng nghe con qua, trong nhiều nha hoàn như vậy, hai người kia là hợp tâm ý con nhất, như thế nào tại…”

      “Đây là ý của bổn Vương, Mộc phu nhân có ý kiến gì sao?”

      Trái lại với vẻ mặt bình tĩnh của Thương Diễm Túc, ánh mắt lại tản ra vô số lạnh lùng, trong lòng Mộc phu nhân khỏi phát lạnh, vội vàng cúi đầu dám tiếp tục nhìn , có chút sợ hãi : “Thần phụ chỉ là thuận miệng hỏi như vậy, cũng có ý gì khác”.

      Mộc Ngạo Nhiên cũng hung hăng trừng mắt nhìn thê tử cái, sau đó quay đầu về phía Thương Diễm Túc có lỗi, : “Vương gia thứ tội, nội tử* hiểu quy củ, động chạm Vương gia, mong rằng Vương gia nể mặt Thiên Dao, mà tha cho nàng”.

      *Nội tử : vợ

      Thương Diễm Túc cau mày lại, lạnh lùng nhìn Mộc phu nhân, chẳng qua giống như thực để ý đến Mộc Thiên Dao, mà so đo với bà ta, tùy tay cầm lấy chén rượu trước mặt đưa lên chậm rãi uống.

      Thấy thế, Mộc phu nhân nhàng thở ra, ngồi ngay ngắn ghế, dám tiếp tục hỏi vấn đề này.

      Lãnh Thanh Nghiên từ đầu tới cuối đều thờ ơ lạnh nhạt, vui vẻ nhìn hai bên ngươi sống ta chết, nhìn đến Mộc phu nhân bởi vì câu của Thương Diễm Túc, vì ánh mắt mà ngay cả thở cũng dám thở lớn, trong đầu đột nhiên liền ra câu: kẻ ác ắt có kẻ ác hơn trị

      “Suy nghĩ cái gì?” Thương Diễm Túc cúi người đến bên tai của nàng, giọng hỏi.

      Lãnh Thanh Nghiên thoáng ngẩng đầu, : “ câu ”.

      Mày khẽ nhíu, câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của , “ Câu gì?”

      “Kẻ ác ắt có kẻ ác hơn trị”.

      Ánh mắt Thương Diễm Túc híp lại, trong mắt bắt đầu xuất giông bão nguy hiểm, tay chậm rãi vươn đến eo của nàng khẽ nhéo cái, : “Chẳng lẽ ở trong mắt Nghiên nhi, ta là kẻ ác?”

      Động tác này của khiến cả người nàng cứng đờ, sau đó trầm mặc gì, nàng biết nếu nàng chính là kẻ ác trong câu đó, biết làm ra chuyện gì, , có điểm sợ .

      Hai người chuyện giọng vô cùng , đến mức Mộc Kiệt cùng Mộc Ngạo Nhiên ngồi ở bên cạnh cũng đều thể nghe thấy ràng, chỉ là hành động của bọn họ trong mắt người ngoài, tự nhiên chính là vợ chồng son liếc mắt đưa tình.

      Hai phụ tử Mộc Kiệt cùng Mộc Ngạo Nhiên liếc mắt nhìn nhau cái, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, ngờ rằng, nàng ta lại có thể khiến Thương Diễm Túc làm như vậy trước mặt mọi người, hay là, hành vi của Thương Diễm Túc chính là giả bộ làm cho bọn họ xem mà thôi?

      Hẳn là cái sau , nếu thực khinh địch để cho nữ nhân như vậy ảnh hưởng tới, còn là Thương Diễm Túc, cũng có khả năng làm cho Mộc gia phải cố gắng lâu như vậy đều thể đưa mật thám cùng nội gián vào bên trong Lạc Vương phủ.
      Pe Mick thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :