1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chí Tôn Đào Phi - Nặc Nặc Bảo Bối (86c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 9: Tân nương tử ở đâu?


      “Ngươi… Ngươi là ai?”

      Rốt cục tìm được giọng của mình về, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng quay đầu tìm kiếm bóng dáng tân nương tử trong phòng, nhưng cũng nhìn thấy thân ảnh đỏ thẫm ở bên giường, tầm mắt di chuyển, thấy được hỉ phục cùng mũ phượng bị Lãnh Thanh Nghiên tùy ý đặt ở giường.

      Tầm mắt lại lần nữa dừng lại người Lãnh Thanh Nghiên, chỉ là giờ phút này, sắc mặt có chút tái nhợt, sau đó lôi kéo thiếu nữ áo vàng kia thoáng khom người về phía Lãnh Thanh Nghiên, : “Bái kiến thất hoàng tẩu”.

      tiếng thất hoàng tẩu này, gần như là dùng hết khí lực mà , sắc mặt cũng vì vậy mà càng trở nên khó coi, cúi đầu thấp, dám lại nhìn Thanh Nghiên.

      Tuy rằng tân nương tử nên như thế nào, biết vì sao nàng lại thay gả y ra, nhưng nếu có gì ngoài ý muốn, vị nữ tử trước mắt này, quả chính là tân Vương phi mà thất ca vừa lấy về.

      Thiếu nữ áo vàng kia nghe như vậy, khỏi lại trợn to hai mắt nhìn, thể tưởng tượng nổi nhìn Lãnh Thanh Nghiên, : “Cửu ca, huynh… huynh nàng ấy là thất hoàng tẩu? Gạt người! Nào có tân nương tử nào vừa về phòng thay gả y ra, hơn nữa còn mặc thành như vậy?”

      Thương Diễm Hách, cửu hoàng tử Thương Lang quốc, Cẩn vương, cùng Thương Diễm Túc đều là con của Lưu hoàng hậu, bất cần đời, cả ngày chỉ ở chỗ ăn chơi trác táng, có muôn vàn tài hoa, nhưng lại sử dụng ở những việc đàng hoàng.

      Thương Ngọc Linh, Thập Nhất công chúa của Thương Lang quốc, là con của Như Quý phi, mười năm trước Lưu hoàng hậu chết bất đắc kì tử, hai huynh đệ Thương Diễm Túc và Thương Diễm Hách vẫn do tay Như Quý phi chăm sóc mà lớn lên, tự nhiên tình cảm của hai người cùng Thương Ngọc Linh giống như huynh muội vậy.

      Lãnh Thanh Nghiên nhìn hai người đột nhiên xông tới trước mặt này, từ trong lời của họ có thể hiểu đại khái về thân phận của hai người bọn họ, tuy rằng nàng bị hạn chế ở trong Mộc gia, hơn nữa còn chịu cảnh giết hại đẫm máu, nhưng đối với số việc trong triều đình, vẫn có chút hiểu biết.

      muốn mở miệng cửa tân phòng lại xuất thêm người, thân ảnh màu hồng.

      Khi Thương Diễm Túc nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên ăn mặc như vậy khỏi nhíu mày lại, nhưng cũng cái gì liền đem lực chú ý dời , nhìn hai bóng người đưa lưng về phía , lạnh giọng : “Các ngươi làm loạn đủ chưa?”

      Nghe thấy giọng này, hai người vội vàng xoay người sang chỗ khác, nếu là bình thường, Thương Diễm Hách nhất định mang bộ mặt vui cười vô tội, dùng để tránh khỏi chỉ trích của thất ca, nhưng mà tại, lại chỉ cúi đầu, giữ yên lặng.

      Có điều Thương Ngọc Linh vốn có suy nghĩ nhiều, nhìn thấy Thương Diễm Túc đứng ở cửa, tuy rằng vẻ mặt của làm cho nàng cảm giác có điểm hơi sợ, nhưng nàng vẫn là trực tiếp lên, sau đó dùng tay chỉ vào Lãnh Thanh Nghiên, : “Thất ca, người này có phải là thất hoàng tẩu hay ?”

      “Nếu muội cho rằng nàng là ai?” Thương Diễm Túc nhìn Lãnh Thanh Nghiên, tuy rằng cảm thấy Lãnh Thanh Nghiên giờ phút này bỏ xuống lớp trang điểm càng thêm thanh lệ động lòng người, nhưng ánh mắt lại vẫn lạnh lùng như cũ.

      Thương Ngọc Linh cũng có phát Thương Diễm Túc khác thường, tinh tế đánh giá Lãnh Thanh Nghiên, khó hiểu hỏi: “Vậy vì sao nàng lại mặc gả y của tân nương tử chứ?”

      “Điều này, e là phải hỏi chính nàng mà thôi”.

      Sau đó Thương Ngọc Linh liền chớp ánh mắt, thẳng tắp nhìn nàng, hỏi: “Thất hoàng tẩu, vì sao tẩu lại làm như vậy?”

      Lãnh Thanh Nghiên hơi nghiêng mặt , nhìn đến gả y bị nàng đặt ở giường, sau đó thản nhiên : “Gả y kia thực rất dày, mặc quá nóng”.

      Sau đó, Lãnh Thanh Nghiên liền nhìn đến khuôn mặt nhắn của Thương Ngọc Linh đều phát sáng kia, hai tay chắp lại đặt ở trước ngực, trừng lớn đôi mắt to vẻ mặt sùng bái nhìn nàng, giống như gặp đc thần tượng của mình hô to : “A a, thất tẩu là lợi hại, thực là có cá tính nha, Linh nhi sùng bái muốn chết!”

      “…”

      Thương Diễm Hách ngẩng đầu, liền thấy được biểu háo sắc kia của Thương Ngọc Linh, khoé miệng khỏi run run chút, sau đó thực ngoan tới bên cạnh Thương Diễm Túc, : “Thất ca huynh cũng nên trách ta a, Linh nhi chạy vào trước, ta là vì muốn đem Linh nhi kéo ra ngoài nên mới vào, cẩn thận mà thôi!”

      cũng khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, mỗi lần khi chọc giận thất ca, trước tiên liền tìm cớ để phủi hết trách nhiệm, nhưng mà tại, cũng dám liếc nhìn Lãnh Thanh Nghiên thêm cái, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, che dấu chút chua chát trong đáy mắt.

      Thương Diễm Túc thản nhiên nhìn cái, sau đó rất nhanh đem tầm mắt chuyển về người Lãnh Thanh Nghiên, đối với việc nàng tự tiện thay ra gả y như thế, làm cho trong lòng rất thoải mái.

      Nhưng mà câu trả lời của nàng, lại khiến có điểm dở khóc dở cười, quá nóng sao? Ừm, xác định rất nóng, mà có thể trước mặt dùng vẻ mặt thản nhiên như vậy ra, nàng tuyệt đối là người đầu tiên, mà Thương Ngọc Linh cũng là để ý tới điểm này, đối với Lãnh Thanh Nghiên là vô hạn sùng bái.

      tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, cúi đầu nhìn xuống nàng, ở góc độ mà chỉ có mình Lãnh Thanh Nghiên nhìn thấy, trong mắt lóe ra hàn quang, : “Ái phi cũng biết hôm nay là ngày gì chứ?”

      Lãnh Thanh Nghiên đạm mạc nhìn lại , im lặng : “Hôm nay chính là ngày đại hôn của Vương gia”.

      “Nếu vậy vì sao ái phi lại thay gả y ra nhanh như vậy? Hay là ngươi muốn gả cho bổn vương?” Thương Diễm Túc thực bị tức giận.

      Lãnh Thanh Nghiên cũng là rốt cuộc là để ý cái gì, nếu đều biết nàng căn bản là phải Mộc Thiên Dao, vậy tự nhiên cũng phải là Vương phi của , nếu như bởi vậy mà muốn làm cái gì, hoặc là kế họach gì của , cùng lắm nàng hợp tác là được, coi như cảm tạ giúp nàng có cơ hội thoát ly khỏi Mộc gia.

      Hay là, muốn làm gì vào đêm động phòng hoa chúc này sao?

      Nhìn nàng nhíu đôi mày thanh tú lại, biểu mặt lạnh nhạt, Thương Diễm Túc thực muốn chưởng đánh chết nàng, được, sắc mặt càng thêm trầm, trong mắt hàn quang cũng lại càng tăng lên chút.

      Thương Ngọc Linh trừng to mắt nhìn hai người giống như tiên nhân kia, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên : “Thất hoàng tẩu, nếu bộ dạng tại của tẩu bị người ngoài nhìn thấy, thất ca khẳng định bị bọn họ chê cười”.

      Lời của Thương Ngọc Linh làm cho Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt chút, sau đó rốt cục hiểu được Thương Diễm Túc vì sao lại lộ ra biểu tình khó coi như vậy, thoáng lui về phía sau từng bước, hướng về phía nhàng thi lễ, : “Vương gia thứ tội, thiếp thân nhất thời sơ sẩy, có lo lắng chu toàn, thiếu chút nữa làm cho Vương gia bị người chê cười”.

      Thương Diễm Túc nhướng mày lên vài cái, “Nếu như vậy, tại nàng tính làm thế nào đây?”

      “Chỉ cần thiếp thân bước chân ra khỏi cửa này, tự nhiên bị người khác biết thiếp thân đem gả y thay ra”. Đối với cách tự xưng này, Lãnh Thanh Nghiên thực rất phản cảm, nhưng mà tạm thời, còn muốn Thương Diễm Túc biết được suy nghĩ của nàng, coi như là vì mạng của chính mình mà suy nghĩ, nàng cũng phải đem cái ý nghĩ muốn ấy dằn xuống đáy lòng.

      Huống chi, tại bên cạnh còn có hai người biết nàng phải là Mộc Thiên Dao đâu!

      Mà câu trả lời của nàng chỉ có là làm cho Thương Diễm Túc sắc mặt vừa có điểm tốt lên lại bắt đầu trở nên trầm, cũng là làm cho hai người đứng bên cạnh mở to mắt kinh ngạc nhìn, liền ngay cả Thương Diễm Hách vẫn cúi đầu xuống đất cũng là nhịn được ngẩng lên nhìn nàng, trong mắt có tia hiểu sáng rọi.

      Vốn nghĩ đến nàng lần nữa đem gả y mặc trở lại, lại ngờ rằng nàng lại trả lời như vậy, Thương Diễm Túc mặt trầm, dùng tay nâng cằm của nàng lên, nheo mắt lại nhìn nàng, giọng lại bình tĩnh cách lạ thường, nhưng lại mang theo cảm giác mưa gió sắp tới.

      phải vừa rồi ái phi là muốn ra cửa đấy chứ?”

      Vẻ mặt Thương Diễm Túc bình tĩnh như vậy ngược lại là làm cho Lãnh Thanh Nghiên trong lòng tràn ngập cảnh giác, mặt lại vẫn duy trì bình tĩnh, : “Vương gia hiểu lầm, ta làm sao có thể muốn ra cửa chứ? Hơn nữa, ta ra ngoài hình như cũng thể làm gì”.

      “Vậy vì sao nàng lại thay đổi quần áo?”

      “Mới vừa rồi phải qua rồi sao, bởi vì gả y kia thực là phiền phức và nặng nề, trời lại rất nóng, dễ đổ mồ hôi!.”

      Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt cùng giọng hờ hững, rốt cục làm cho Thương Diễm Túc mặt xuất tia sát khí, bàn tay nắm lấy cằm của nàng càng thêm dùng sức, đột nhiên bị đau làm cho Lãnh Thanh Nghiên nhịn được mà nhíu mày lại, nàng có cảm giác như cằm của nàng sắp bị bóp nát.

      Mắt thấy tình huống dường như có điểm bình thường, Thương Diễm Hách vội vàng lên trước từng bước, hướng tới Thương Diễm Túc : “Thất ca, xin bớt giận, hôm nay là ngày mừng của huynh, bên ngoài cũng còn có rất nhiều tân khách chờ huynh ra tiếp đón đó!”
      Pe Mick thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 10: Cắn nát môi


      Lãnh Thanh Nghiên xoa xoa cằm mình, đôi mày thanh tú nhíu lại nhìn về phía cửa phòng, cuối cùng nàng vẫn quyết định hôm nay rời , nếu , ai biết Thương Diễm Túc có vì vậy mà giết nàng hay . Vừa rồi nàng, cảm nhận được sát khí từ người .

      Vì cái mạng của mình mà suy nghĩ, tốt nhất vẫn là nên nhẫn nhịn , nhẫn nhịn nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ lại để ý đến hai ngày sao?

      Nghĩ như vậy, Lãnh Thanh Nghiên bình tĩnh ở lại bên trong tân phòng, kỳ thực cũng bởi vì thực lực của nàng còn quá yếu, mà kẻ thù của nàng lại có thế lực khổng lồ như vậy.

      Kỳ , nếu cho nàng được lựa chọn, nàng thực hy vọng mình chỉ là người bình thường, người bình thường đến mức thể bình thường hơn, ít nhất, có thể có được cuộc sống yên bình, còn có thể làm những việc mà mình muốn làm, nhưng mà tất cả những thứ này có khả năng vì nàng muốn thế nào mà có thế được.

      Kiếp trước, sinh ra trong gia đình như vậy, ba mẹ lại có thân phận như vậy cũng định nàng có khả năng làm người bình thường, càng có khả năng có cuộc sống yên bình.

      Nàng phải khiến mình có đủ năng lực để bảo vệ chính mình, bởi vì ba mẹ là đặc công nên có rất nhiều người đến tìm họ, tìm bọn họ để trả thù.

      Sau khi ba mẹ mất, nàng càng phải làm cho mình trở nên kiên cường cùng mạnh mẽ, bởi vì vẫn có người muốn ra tay với nàng và em trai, nàng vừa phải bảo vệ chính mình đồng thời, còn phải có đủ năng lực để bảo vệ tốt em trai.

      Sau đó, nàng liều mạng huấn luyện bản thân, trở thành thiếu tướng trẻ nhất từ trước đến nay trong bộ đội đặc chủng.

      Khi đó, tuy rằng thực vất vả, tuy rằng ba mẹ đều còn ở bên cạnh nàng, nhưng ít nhất nàng còn có em trai, cho nên nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Huống chi, đứa em này cũng rất biết nghe lời, nàng biết ở bên ngoài, ở trước mặt người khác cũng phải là dịu dàng như vậy, nhưng ít nhất ở trước mặt nàng, cậu em tốt.

      Nàng cũng cũng biết mình có đủ tư cách để làm người chị hay , bởi vì tuy là nàng bảo vệ em trai, nhưng thực tế vẫn luôn là em trai chăm sóc cho nàng, thậm chí nàng còn thường xuyên đánh cả người bị thương. Tuy rằng đó là do cầu của huấn luyện, nhưng vào lúc đó, từ trước cho đến giờ nàng vẫn hề hạ thủ lưu tình, mà , cho tới bây giờ cũng có oán hận nửa câu.

      Chính là ông trời thực thích trêu đùa nàng, cuối cùng cũng cướp người thân duy nhất bên cạnh nàng.

      Vốn nghĩ cứ như vậy mà chết , lại ngờ rằng trực tiếp đầu thai chuyển thế, nơi này tuy rằng có người nàng cần bảo vệ, nhưng mà, nàng lại phát ngay cả vận mệnh của mình cũng thể nắm giữ trong tay. Hết thảy vẫn bị Mộc gia thao túng, ngay cả muốn sống sót cũng phải cẩn thận như vậy, phải tận lực biểu làm cho bọn họ vừa lòng, lại được để người khác chú ý.

      Lãnh Thanh Nghiên im lặng ngửa mặt nằm ở giường, sau khi đến thế giới này, lần đầu tiên suy nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, kiếp trước kiếp này, còn có những việc mà nàng muốn làm.

      Nàng muốn thoát khỏi quan hệ với Mộc gia hoàn toàn, hoàn toàn thoát ly, nhưng mà, tuy rằng tại rời khỏi Mộc gia, tuy rằng tại giống như bọn họ thể hạn chế hành vi của nàng, bởi vì thay thế Mộc Thiên Dao gả cho Thương Diễm Túc, cho dù muốn gây bất lợi cho nàng, dường như cũng phải suy nghĩ kĩ càng.

      Nhưng mà, như vậy cũng tỏ vẻ, Mộc gia liền có cách nào để đối phó với nàng, cũng tỏ vẻ, nàng thoát khỏi nắm giữ của Mộc gia.

      Đó là con quái vật lớn, nếu như muốn đối phó với kẻ bị bọn họ nắm trong tay từ , kẻ có thế lực như nàng mà , rất đơn giản.

      Tạm thời làm Lạc Vương phi, nàng cảm thấy ít nhất, nàng so với trước kia có chút tự do hơn, có lẽ Thương Diễm Túc cũng giống như Mộc gia chú ý đến nhất cử nhất động của nàng, dù sao nàng cũng là tử sĩ do Mộc gia bồi dưỡng, nhưng mà hẳn là, có lẽ, mong là, cũng quá mức hạn chế chút tự do còn lại của nàng.

      Sau khi tân khách tan hết, Thương Diễm Túc quay trở lại tân phòng, mặc kệ có muốn hay , cho dù trời vào hừng đông, cũng phải ở bên trong tân phòng, bởi vì tối hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của .

      Nhưng mà khi vừa bước vào tân phòng, nhìn đến tình cảnh trong phòng, lại nhịn được sửng sốt chút, sau đó chậm lại gần phía giường, ngay cả chính cũng chú ý tới bước chân của cũng trở nên nhàng hơn.

      Cúi đầu dừng lại nhìn khuôn mặt ngay cả khi ngủ khóe môi cũng nhếch lên, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt tự giác trở nên nhu hòa chút, muốn giúp nàng kéo chăn lên, nhưng mà vừa mới khẽ đưa tay, nàng lại đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt nhìn tràn ngập đề phòng cùng cảnh giác.

      Lãnh Thanh Nghiên lạnh lùng nhìn người đứng trước giường của nàng kia, sau đó là vội vàng từ giường đứng lên, cúi đầu giọng : “Vương gia thứ tội”.

      ngờ nàng lại ngủ như vậy, ràng nghĩ về mọi chuyện, lại trong lúc đó ngủ lúc nào hay biết, hơn nữa mãi cho đến khi Thương Diễm Túc đến gần nàng nàng mới tỉnh lại, trong lòng khỏi cảm thấy bất an sâu sắc, thậm chí còn có loại cảm giác, khi bước vào cửa Lạc vương phủ, nàng cũng thể ra ngoài.

      Đem suy nghĩ bất an đó bỏ ra khỏi đầu, tại, nàng cần tỉnh táo lại, trước tiên phải ứng phó với người trước mắt này , tuy rằng hôm nay mới gặp lần đầu, nhưng nàng cảm thấy thực áp bức. (lần gặp mặt khi còn ba tuổi bị nàng trực tiếp xem )

      Thương Diễm Túc thu tay về, cau mày lại, nhìn người cúi đầu trước mặt kia, làm cho chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu, đối với lãnh đạm của nàng có chút bất mãn, vươn tay kéo nàng lại gần trước mặt mình, nắm lấy cằm của nàng buộc nàng phải nhìn , : “Sao ta có cảm giác hình như nàng rất sợ ta vậy?”

      Sau khi sửng sốt, Lãnh Thanh Nghiên giọng : “Vương gia đùa, thiếp thân chính là kính trọng Vương gia, muốn chọc Vương gia tức giận mà thôi”.

      “Nhưng mà tại nàng cũng chọc ta tức giận rồi”.

      biết thiếp thân gây ra chuyện gì khiến Vương gia tức giận?”

      Thương Diễm Túc sắc mặt càng thêm trầm, thích nàng chuyện với như vậy, vô cùng thích. Mà đối với vấn đề của nàng, cũng cũng tính trả lời, dù sao biết tại rất tức giận là được rồi.

      tay lại càng dùng sức thêm, khoé miệng Thương Diễm Túc rủ xuống vài phần, ánh mắt híp lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên, đột nhiên hung hăng hôn lên phấn môi của nàng giống như trừng phạt.

      Thân thể Lãnh Thanh Nghiên bỗng cứng ngắc, trợn to mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, trực giác muốn há mồm cắn xuống, nhưng mà nàng vừa mới há mồm, đầu lưỡi của lại nhân cơ hội vào, sau đó ở trong miệng của nàng làm loạn.

      Hai tay dùng sức đặt ở bờ vai của , muốn đẩy ra, nhưng mà cho dù nàng có dùng sức thế nào, Thương Diễm Túc lại vẫn hề động đậy như cũ, gắt gao ôm nàng vào trong ngực, phản kháng của nàng càng khiến trở nên điên cuồng.

      “Ưm!” Lãnh Thanh Nghiên buồn bực hừ tiếng, nàng chỉ cảm thấy ngoài miệng truyền đến đau xót, sau đó trong miệng đầy mùi máu tanh.

      Shit, môi bị cắn chảy máu!

      Lãnh Thanh Nghiên cho tới bây giờ vẫn lạnh như băng hề có chút dao động, nhưng ở tình huống tại như vậy nàng quả thực muốn chửi người, nhưng mà miệng lại bị Thương Diễm Túc ngăn chặn, tiếng có thể thoát ra toàn bộ đều bị biến thành tiếng rên rỉ ái muội, điều này làm cho Lãnh Thanh Nghiên khỏi dừng lại.

      Thương Diễm Túc khẽ mở mắt, đối diện với nàng, chẳng qua trong mắt tràn ngập trêu tức, còn có gió lốc bên trong, nhìn vẻ mặt tức giận của Lãnh Thanh Nghiên, đáy mắt tối sầm lại, sau đó lại cắn xuống môi nàng thêm cái.

      Lãnh Thanh Nghiên thậm chí có thể cảm giác được máu của chính mình từ vết thương môi, bị Thương Diễm Túc mút vào trong miệng , điều này làm cho Lãnh Thanh Nghiên cảm thấy vô cùng khó chịu đồng thời, cũng có loại khó chịu nên lời, chết tiệt, chẳng lẽ là ma cà rồng sao, vậy mà lại hút máu của nàng như vậy!

      Thương Diễm Túc vẫn mang vẻ mặt trêu tức như vậy nhìn nàng, nhìn nàng bởi vì bị hôn môi mà tức giận, bởi vì đau đớn mà nhíu mày, sau đó tay thoáng dùng sức, kéo nàng cùng nhau ngã xuống giường.

      “Ầm!”

      Va chạm lớn cơ hồ khiến cho Lãnh Thanh Nghiên gần như ngất , lưng hung hăng va vào mặt giường, hơn nữa cả người Thương Diễm Túc đều nằm ở bên người nàng, khiến nàng khó chịu nhíu mày lại, cảm thấy lưng trận ê ẩm, sau đó là đau nhức nóng rát!

      Lãnh Thanh Nghiên lại muốn mắng chửi người, shit, giường còn có cái mũ phượng, tuy rằng nàng trực tiếp ngã lên mũ phượng, nhưng mà mấy hạt châu kia cũng hung hắng va vào da thịt của nàng.

      Tay dùng sức đẩy Thương Diễm Túc, muốn đem Thương Diễm Túc từ người đẩy ra, nhưng mà, ngay cả chân nàng cũng đem ra dùng, nhưng Thương Diễm Túc lại vẫn vững vàng đè lên người nàng, tầm mắt vẫn dừng lại mặt của nàng, môi cũng vẫn gắt gao dán chặt vào môi nàng, muốn buông ra chút nào, đồng thời vẫn còn tiếp tục hút lấy máu môi nàng.

      Nhìn Lãnh Thanh Nghiên nhíu mày tức giận mà phải là dáng vẻ lãnh mạc kia, kỳ lạ thay lại cảm thấy vô cùng vui sướng, sau đó tay chút do dự đưa vào bên trong vạt áo của nàng.

      “Đừng, đồ khốn, mau tránh ra… a a a…”

      Lãnh Thanh Nghiên càng thêm dùng sức giãy dụa, lại bất đắc dĩ phát , dù mình có đem toàn bộ sức lực mà giãy dụa, nhưng ở trước mặt vẫn là vô lực.
      Pe Mick thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 11: Đêm động phòng hoa chúc

      Thương Diễm Túc cuối cùng cũng rời khỏi môi nàng, nhìn cánh môi tái nhợt còn chút huyết sắc của nàng, trong mắt kim quang lóe ra, dường như có chút đau lòng, khỏi cúi đầu ở môi của nàng khẽ hôn vài cái.

      Lãnh Thanh Nghiên nghiêng mặt tránh sang bên, tay vẫn chống phía trước ngực , nhíu mày : “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

      Sau khi bị phát , Lãnh Thanh Nghiên cũng tính lại tiếp tục nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nữa, tuy rằng nàng biết làm như vậy chọc giận Thương Diễm Túc, nàng có thể chết chỗ chôn, nhưng như vậy sao?

      Xuyên qua đến thời khó hiểu thế này, mới ra sinh ra trở thành nhi, nàng nhịn, dù sao kiếp trước cũng là nhi, nơi này chỉ là thiếu người em mà thôi.

      Trước khi ba tuổi, đối mặt với hết thảy ánh mắt khác thường của Mộc gia, lời , nàng cũng nhịn, dù sao đối với thế giới này, nàng có chút thích nào.

      Ba tuổi, Mộc Kiệt chút để ý thân tình đem nàng đưa vào phòng tối, nàng vẫn nhẫn nhịn, coi như đây là loại rèn luyện, năng lực của nàng quả thực là quá yếu.

      Khi nàng bảy tuổi, bị Mộc Thiên Dao khắc đóa hoa lên mặt, lại bị đưa vào Luyện Ngục, nàng tiếp tục nhịn, nàng biết cho dù có phản kháng cũng được gì, chỉ càng khiến mình gặp phải chịu đau khổ lớn hơn nữa, thậm chí ngay cả cơ hội sống sót cũng có.

      Ở trong Luyện Ngục ba năm, , đó là ba năm nhàng nhất từ khi nàng đến thế giới này, tuy rằng bên trong Luyện Ngục nhiều nguy hiểm, nhưng mà nàng có thể chuyện tâm mà tu luyện, nâng cao thêm năng lực của mình.

      Từ trong Luyện Ngục ra, trở thành tử sĩ, hầu như mỗi ngày đều phải đối mặt với giết chóc cùng máu tươi, thậm chí khi mười tám người cùng ra từ Luyện Ngục bị chết , nhưng nàng cũng có biểu ra chút khổ sở nào, nàng biết nàng phải tiếp tục nhẫn lại.

      Lạnh lùng của nàng, cơ hồ hề có chút tình cảm của con người, làm cho Mộc Kiệt thực vừa lòng, nghĩ rằng, dưới bồi dưỡng của Mộc gia, nàng hoàn toàn trở thành cỗ máy giết người chút tình cảm, tuy rằng lúc trước còn nghĩ muốn đem vết nhơ này của Mộc gia xoá sạch .

      Mộc Kiệt để cho nàng thay thế Mộc Thiên Dao bỏ trốn theo người để gả cho Thương Diễm Túc, nàng phản kháng gì cả, thậm chí vào lúc đó, còn thầm lên kế hoạch, có lẽ, đây là cơ hội tốt để rời khỏi Mộc gia, cho dù bên trong Lạc Vương phủ có lẽ so với Mộc gia càng thêm nguy hiểm, nhưng trước sau nàng vẫn cảm thấy đây là cơ hội tốt.

      Nhưng mà, Thương Diễm Túc lại sớm biết nàng căn bản phải là Mộc Thiên Dao, chân chính Mộc Thiên Dao sớm bỏ trốn theo người, vậy rốt cuộc suy nghĩ cái gì đây?

      Những hành vi của với nàng, làm cho nàng cảm thấy cả lòng đều lạnh lẽo, người này, là rất nguy hiểm, nàng lại hoàn toàn nhìn thấu , nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, đây rốt cuộc có phải là cơ hội để nàng thoát ly khỏi Mộc gia, hay lại lao vào chiếc lồng giam khác càng thêm chặt chẽ? Hoặc là , chờ nàng thoát ly khỏi Mộc gia, cũng là bước vào bên trong Lạc Vương phủ?

      Càng nghĩ như vậy, Lãnh Thanh Nghiên gần như bắt đầu tuyệt vọng, nàng biết muốn sinh tồn ở thế giới này thực khó khăn, nhất là nàng giờ phút này thế đơn lực bạc (thế lực có, sức lực yếu kém), lúc này lại gặp phải quái vật lớn như vậy. Cho dù có đem toàn bộ năng lực của mình ra, cho dù có người nguyện ý theo nàng, nhưng mà, tất cả đều cần có thời gian cùng cơ hội.

      Thương Diễm Túc lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng, trong đôi mắt kia ngừng biến ảo, khẽ cau mày lại, trong mắt lên tia phức tạp, sau đó đột nhiên xoay người tiếp tục đè lên người nàng nữa.

      Tầm mắt đảo qua mũ phượng, khi nhìn thấy bức mành châu bên dưới người Lãnh Thanh Nghiên, khỏi sửng sốt chút, sau đó khi Lãnh Thanh Nghiên chú ý tới, đột nhiên xoay người nàng lại, trong tiếng kinh hô của nàng, “Xoẹt” tiếng, quần áo của nàng bị xé rách.

      Lãnh Thanh Nghiên muốn xoay người, nhưng mà Thương Diễm Túc đặt bàn tay lên bả vai nàng, trực tiếp khiến cho nàng thể động đậy.

      Đối với việc dễ dàng bị Thương Diễm Túc áp chế khiến cho nàng thực để ý, quay đầu lại nhìn , trong mắt dày đặc sát khí, “Thương Diễm Túc, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ngươi đừng… Hừ!”

      muốn tiếp, Lãnh Thanh Nghiên lại là chỉ hừ tiếng, Thương Diễm Túc ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nhíu mày chịu đau của nàng, cũng nhịn được mà nhíu mày lại, giọng vốn lạnh như băng chút tình cảm nào lúc này càng thêm lạnh lùng: “Vì sao ?”

      Tay đặt lưng nàng xoa những vết máu, do bức mành châu kia va vào mà tạo ra, nhớ tới lực lượng khi vừa ngã xuống, lại nhìn đên chỗ xương sống có điểm đỏ, Thương Diễm Túc khóe miệng càng rủ xuống vài phần.

      Có điều khi nhìn thấy vẻ mặt nhịn đau của Lãnh Thanh Nghiên, sức lực trong tay cũng trở nên mềm hơn, biết, xương sống bị thương, rất phiền toái, may mắn hạt châu kia phải là lớn lắm.

      Lãnh Thanh Nghiên hé miệng nhìn , khỏi có chút buồn bực, : “Ngươi đâu có cho ta cơ hội chuyện!”

      Thương Diễm Túc nghe vậy khẽ cau mày lại, Lãnh Thanh Nghiên lại trực tiếp nghiêng mặt tránh ra, im lặng ghé vào giường giảm bớt đau nhức lưng, cũng quản phấn lưng lộ ra trước mắt Thương Diễm Túc. Chỉ là lộ lưng mà thôi, cũng phải chuyện tình gì to tát.

      Thương Diễm Túc lại nhìn nàng trong chốc lát, sau đó đột nhiên đứng lên, đến bên cạnh tủ lấy ra cái bình sứ, sau đó lại về phía giường.

      Khi nắp bình sứ vừa được mở ra, Lãnh Thanh Nghiên liền ngửi thấy mùi hương thơm ngát cách kỳ dị, điều này khỏi làn cho tinh thần của nàng rung lên, đồng thời cũng càng thêm ràng cảm giác đau đớn lưng.

      Đổ ra chút chất lỏng xanh đậm bên trong bình sứ lên lưng nàng, sau đó Thương Diễm Túc dùng tay nhàng thoa thứ chất lỏng đó lên vết thương lưng của nàng, động tác vô cùng dịu dàng, thậm chí ngay cả khóe miệng, cũng chậm rãi cong lên cái độ cong. nghĩ tới câu vừa rồi của nàng, còn có biểu tình tức giận kia, thích nhìn thấy những biểu cảm khác mà phải là lạnh như băng của nàng.

      Đau đớn được giảm bớt, Lãnh Thanh Nghiên cũng dần dần thả lỏng người, tay Thương Diễm Túc thực mềm mại, xoa lưng nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy thực thoải mái, thực thoải mái, giống như có người giúp nàng mát xa vậy, khiến nàng nhịn được nhắm mắt lại, lại muốn ngủ.

      Tiếng thở đều đều kia làm cho tay Thương Diễm Túc dừng lại chút, tầm mắt dời đến dung nhan an ổn ngủ của nàng, Thương Diễm Túc khóe miệng run rẩy vài cái, rất muốn lay nàng dậy, đêm nay, hình như là đêm động phòng hoa chúc, cũng có tính bỏ qua khắc đáng giá ngàn vàng trong đêm xuân này.

      Nhưng mà, nàng ngủ, còn bị thương, bởi vì cẩn thận.

      Thương Diễm Túc cúi đầu nhìn mảng sưng đỏ lưng nàng, tay lại tiếp tục xoa nhàng, toàn bộ chất lỏng xanh đậm kia đều được hấp thu, nhưng mà cũng có vì vậy mà dừng động tác lại.

      Đương nhiên, đối với vết thương môi Lãnh Thanh Nghiên, Thương Diễm Túc lại nửa điểm cũng hề tự trách, đó là bởi vì nàng chọc giận trước.

      “Ba!” Ngọn nến cháy đến giọt cuối cùng, sau khi ánh ra mấy tia lửa rồi tắt ngấm, mà sau đó Thương Diễm Túc cũng từ mép giường đứng lên, nhàng đem mũ phượng cùng gả y cạnh người Lãnh Thanh Nghiên lấy ra, đồng thời cũng đem gả y chính người mình, ặc , là hỉ phục cởi ra, chỉ còn lại lớp áo lót.

      Cẩn thận đem Lãnh Thanh Nghiên ôm lấy, nhàng buông rèm bên giường, mà cũng nằm xuống bên cạnh nàng, hơn nữa còn với tay đem nàng ôm vào trong lòng.
      Pe Mick thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 12: Ta cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn.

      Lãnh Thanh Nghiên mày run rẩy chút, có điều vẫn nhắm mắt như cũ, chẳng qua vẻ mặt thoáng có chút nhu hòa lúc này lại trở nên lãnh đạm hờ hững.

      Thương Diễm Túc bàn tay đặt lưng nàng thoáng dùng sức chút, khẽ hôn lên trán nàng cái, : “Tỉnh rồi nên giả bộ ngủ”.

      Lãnh Thanh Nghiên quả tỉnh, nhưng vẫn còn nhắm mắt suy nghĩ số chuyện, nghe thấy giọng của Thương Diễm Túc cũng mở mắt ra, tay chống vào ngực ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía có chút lãnh đạm cũng có chút cảnh giác, “Vì sao ngươi lại ngủ cùng chỗ với ta?”

      Kỳ nàng càng muốn biết là, vì sao tối hôm qua mình chút cảnh giác cũng hề có? Thậm chí, đó còn là giấc ngủ say nhất từ trước tới nay, mà hương vị ngọt ngào như vậy khiến cho khi nàng tỉnh lại càng thêm bất an.

      Đối diện với ánh mắt tràn ngập cảnh giác của nàng, Thương Diễm Túc khẽ cau mày lại, sau đó làm như chút để ý : “Đây là phòng của ta, nàng lại là Vương phi của ta, vì sao ta lại thể ngủ cùng chỗ với nàng? Thậm chí, có làm cái gì khác, cũng là chuyện thực bình thường”.

      Lãnh Thanh Nghiên muốn từ giường đứng lên, nhưng bàn tay của Thương Diễm Túc đặt ở lưng nàng khiến nàng còn chút sức lực nào, khỏi nhíu mày, : “Buông tay!”

      Ánh mắt Thương Diễm Túc tối sầm lại, nữ nhân chết tiệt này, thành công khơi mào lửa giận của hơn nữa lại thực dễ dàng.

      Trực tiếp xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, trong mắt kim quang lên, sắc mặt trầm : “Lãnh Thanh Nghiên, ngươi có biết hay tại ngươi chọc giận ta thành công rồi đó?”

      Lưng đột nhiên được đặt giường, điều này làm cho Lãnh Thanh Nghiên nhịn được mà khẽ cau mày lại, lưng truyền đến cảm giác đau đớn, xem ra đêm qua bị thương, với lực đạo như vậy, xương sống bị va vào những hạt châu kia, rất đau, bây giờ còn rất đau.

      Lãnh Thanh Nghiên nhíu mày làm cho ánh mắt Thương Diễm Túc càng thêm tối sầm, nhưng cũng có phản ứng gì, vẫn đè ép nàng dưới người, sau đó cúi đầu hung hăng hôn lên môi của nàng.

      “Ưm!” Lãnh Thanh Nghiên buồn bực hừ tiếng, gần như là theo bản năng, trong đầu lên ý tưởng, phải là lại muốn hút máu nàng đấy chứ?

      Thương Diễm Túc quả rất muốn, nữ nhân này quả thực dễ dàng châm ngòi tâm tình của , thích nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn , dùng thái độ như vậy đối với , cho nên, cho dù là dùng phương thức thương tổn đến nàng để nàng thay đổi vẻ mặt lãnh đạm đó , cũng ngại.

      Nhưng mà, đúng là nỡ cắn xuống, cảm nhận được vết thương mà lưu lại môi nàng từ tối hôm qua, đúng là nên tạo thêm vết thương khác mặt nàng nữa. hơn nữa, nàng là rất ngọt, làm cho nhịn được muốn thâm nhập càng sâu, thậm chí là có chút kìm lòng được.

      Hai tay giữ lấy khuôn mặt của nàng, Thương Diễm Túc nhắm mắt lại tinh tế hôn lên môi của nàng, đem hàm răng của nàng mở ra đưa lưỡi vào khám phá miệng nàng, giờ khắc này, loại cảm giác thỏa mãn này khiến gần như quên mất chính mình, sau đó, Thương Diễm Túc đột nhiên cả người cứng đờ, trong mắt mảnh rét lạnh, nhưng cũng vẫn hề rời khỏi môi nàng, tiếp tục hung hăng hôn, cũng phải ôn nhu như vừa rồi.

      Lãnh Thanh Nghiên nhíu mày, răng nanh vẫn gắt gao cắn vào bờ môi , vốn muốn cắn đầu lưỡi của , nhưng mà cắn tới, cho nên chỉ cần lui mà tiến chuyển mục tiêu thành môi của . Nhưng mà chết tiệt, người này bị làm sao vậy? Chẳng lẽ cảm thấy đau sao? Vì sao còn buông ra?

      Trong miệng có mùi máu tươi nhàn nhạt, càng ngày càng đậm, lần này, là máu của .

      Hai người cứ mắt to trừng mắt như vậy, ai cũng chịu nhường, động tác của Thương Diễm Túc càng thô lỗ hơn, bàn tay rời khỏi mặt nàng, chút do dự thăm dò vào trong quần áo của nàng, da thịt như trẻ con của nàng lưu luyến muốn rời. Động tác này của làm cho Lãnh Thanh Nghiên nhịn được mà cả người liền cứng ngắc lại, sau đó miệng càng dùng lực thêm chút nữa, trong miệng mùi máu càng trở nên nồng đậm.

      Thương Diễm Túc để mặc nàng cắn đến máu chảy đầm đìa, bàn tay vẫn tiếp tục chu du thân thể nàng, sau đó đặt lên bộ ngực no đủ của nàng, giống như trừng phạt mà bóp vài cái.

      Lãnh Thanh Nghiên nhịn được cả người đều run run, mà Thương Diễm Túc đối với phản ứng này của nàng dường như vô cùng vừa lòng, khỏi càng thêm vuốt ve, nhưng động tác cũng mềm hơn rất nhiều.

      Lãnh Thanh Nghiên cũng có ngốc mà lại dùng tay đẩy ra, bởi vì ở trước mặt nàng thực như kẻ vô lực vậy.

      Nàng nhẫn nhịn cảm giác khác thường trong người do tay tạo ra, chậm rãi vươn hai tay, đặt ở thắt lưng Thương Diễm Túc, thậm chí còn ở lưng nhàng lên.

      Thân thể Thương Diễm Túc cứng đờ lại, thậm chí so với Lãnh Thanh Nghiên còn cứng ngắc hơn vài phần, động tác tay đều ngừng lại, miệng tuy rằng cũng có rời môi của nàng, nhưng cũng lại toàn bộ động tác, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc nhìn nàng, còn có tia vui sướng chờ mong.

      Lãnh Thanh Nghiên ánh mắt thoáng biến ảo chút, hề lạnh lùng như lúc trước, thậm chí có thể là có chút ôn nhu, tay đặt ở lưng tiếp tục xoa xoa, gắt gao ôm , sau đó gập gối lại, đầu gối hung hăng đánh về nơi giữa hai chân .

      “Hừ!” Thương Diễm Túc buồn bực hừ tiếng, dùng sức ôm lấy Lãnh Thanh Nghiên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đau quá!

      Chỗ đó thực rất là yếu ớt, dù là Thương Diễm Túc lợi hại, chỗ này vẫn yếu ớt như vậy, vô cùng yếu ớt, yếu ớt đến mức Lãnh Thanh Nghiên chỉ cần chân hơi dùng sức chút, có thể đủ để làm cho đau đến ngay cả tâm cũng chết.

      Nhân lúc này, Lãnh Thanh Nghiên liền vặn người, sau đó dùng tay đẩy ra, xoay người từ giường ngồi dậy muốn đứng lên, muốn lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi chỗ này.

      Nhưng mà nàng chỉ vừa mới tới mép giường, liền cảm giác lưng bị ai đó siết chặt, sau đó cả người lại ngã về phía giường lần nữa.

      Thương Diễm Túc cố nén cảm giác khó chịu trong người, lấy tay đem Lãnh Thanh Nghiên áp chế ở giường, khóe miệng run rẩy, hai mắt bốc hỏa nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi gầm : “Lãnh Thanh Nghiên, nàng muốn chết!”

      Lãnh Thanh Nghiên cũng chỉ khẽ cau mày lại, muốn nhấc chân cho thêm cú, nhưng mà Thương Diễm Túc lập tức nhìn thấu lòng của nàng, bàn tay nắm bả vai nàng càng thêm dùng sức, gần như sắp bóp nát bả vai của nàng, mặt trầm hung tợn uy hiếp : “Nàng còn dám động chút thử xem!”

      Bả vai đau đớn làm cho Lãnh Thanh Nghiên thực thông minh lựa chọn bỏ qua cho tính toán trong lòng, nàng lo lắng Thương Diễm Túc giận dữ mà bẻ gãy vai nàng.

      Thương Diễm Túc hơi cong người, khuôn mặt gần như có chút run rẩy, đáng chết, nữ nhân đáng giận này, Thương Diễm Túc chưa khi nào bị công kích bi thảm như vậy ? Nếu là người khác , khẳng định bị dùng chưởng mà chết, đương nhiên, người khác muốn thương tổn đến , đúng là khả năng nhiều.

      Lãnh Thanh Nghiên quật cường nhìn , tuy rằng bỏ qua tính toán trong lòng, nhưng hề có chút ý tứ thoả hiệp nào, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Thương Diễm Túc có chút run rẩy vặn vẹo, biết vì sao, đột nhiên rất muốn cười, chân thực muốn cười từ nội tâm, từ sau khi đến thế giới này, cho tới bây giờ tình huống này hầu như chưa bao giờ xảy ra.

      Thương Diễm Túc sửng sốt chút, gần như là có chút dám tin nhìn nàng, sau đó vẻ mặt đột nhiên trở nên giận, nghiến răng nghiến lợi : “Ngươi rất muốn cười sao?”

      Tuy rằng rất muốn nhìn dáng vẻ của nàng khi cười rộ lên, bởi vì cho tới bây giờ đều chưa có nhìn thấy qua, nhưng mà, ở trong tình huống như tại, chẳng lẽ nàng biết tại hận thể giết nàng sao?

      Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày lại, cho cái biểu tình từ chối cho ý kiến, nàng quả rất muốn cười, kỳ lạ là khi nhìn thấy bộ dáng của Thương Diễm Túc như vậy, tâm tình của nàng cũng liền tốt hơn rất nhiều.

      Tạm thời nàng cũng muốn lo lắng đây là vì sao, nhưng mà giờ này khắc này, ngay cả mạng của chính mình cũng nằm ở trong tay Thương Diễm Túc, nhưng nàng lại hề khẩn trương chút nào.

      Phản ứng của Lãnh Thanh Nghiên làm cho Thương Diễm Túc hơi nghẹn ở trong lòng, hơn nữa nơi kia lại được khoẻ, càng khiến cho trở nên tức giận vô cùng, nữ, nhân, đáng, giận, chết, tiệt, này!

      “Phì, ha ha!” Vẻ mặt nhíu mày kia của Thương Diễm Túc, khóe miệng run rẩy, còn có vẻ mặt nhẫn, rốt cục vẫn là làm cho Lãnh Thanh Nghiên nhịn được, bật cười.

      Trong khoảnh khắc đó, nhìn đến người trước mắt này cười đến run rẩy hết cả người, Thương Diễm Túc ngây người, quên luôn cả tức giận, cũng quên luôn hỏi tội nàng, thậm chí ngay cả đau đớn cùng khỏe người đều còn cảm giác, cứ ngơ ngác nhìn nàng như vậy.

      Giờ phút này nàng, hoàn toàn còn lạnh lùng cùng lãnh đạm, tiếng cười thanh thúy, trong tâm cơ hồ nổi lên từng trận gợn sóng, nụ cười tinh khiết giống như trẻ vậy, làm cho thể nào mà rời mắt được, thậm chí thể suy nghĩ gì.

      Mà giờ phút này Lãnh Thanh Nghiên, có loại cảm giác kỳ diệu, giống như, trở về cuộc sống bộ đội đặc chủng trước kia, cái thời điểm, mà em trai còn ở bên nàng, còn có đám bạn cùng cấp dưới bị nàng chà đạp, tất cả mọi việc, tại nhớ lại vẫn là tốt đẹp như vậy.

      Nhưng mà, rốt cuộc thể trở về được nữa.

      Tiếng cười chậm rãi biến mất, mí mắt cụp xuống, che ưu thương trong mắt, vẫn luôn chăm chú nhìn nàng Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày lại, trong mắt lên tia đau lòng, sau đó cúi đầu, há mồm hung hăng cắn xuống vai nàng.

      “Hừ!” Đột nhiên đau đớn thành công làm cho Lãnh Thanh Nghiên thanh tỉnh lại, buồn bực hừ tiếng, hung hăng nguyền rủa, “Thương Diễm Túc tên khốn nạn nhà ngươi, ta nguyền rủa ngươi đoạn tử tuyệt tôn!”

      Nguyền rủa này đủ ác độc, cũng đủ làm cho Thương Diễm Túc nhớ tới chuyện vừa xảy ra, nhất là cho tới bây giờ, vẫn còn cảm giác nơi kia vẫn còn đau.

      Trong mắt hàn quang chợt lóe, càng dùng sức cắn nàng, đồng thời ở bên tai của nàng hừ lạnh : “Nàng nguyền rủa ta đoạn tử tuyệt tôn chẳng khác nào là nguyền rủa chính nàng”.

      Shit!
      Pe Mick thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 13: Vết thương vĩnh viễn

      Hai người có thể đều là vết thương đầy mình, Lãnh Thanh Nghiên lưng bị thương, vai bị Thương Diễm Túc cắn để lại hai hàng răng rất sâu, nhất là môi, tuy rằng nơi này là nhất, chỉ thoáng có chút sưng đỏ mà thôi, nhưng vấn đề là, nơi này lại là nơi bị lộ ra bên ngoài có thể bị người khác nhìn thấy.

      Thương Diễm Túc cũng khá hơn chút nào, chỗ kia vẫn còn hơi hơi đau, thậm chí ngay cả cử động chút thôi mà cũng thấy thoải mái rồi, vết thương môi so với Lãnh Thanh Nghiên lại càng thêm nghiêm trọng hơn, đến bây giờ vẫn còn tơ máu thấm ra.

      Cũng bởi vì bết thương này mới tạo ra lúc ban sáng mà thôi, hơn nữa khi Lãnh Thanh Nghiên cắn so với cắn nàng còn ác hơn nhiều.

      Giờ phút này, hai người tạm dừng chiến tranh, ngồi đối diện với nhau giường, bởi vì là mùa hè, cho nên cho dù lưng Lãnh Thanh Nghiên lộ ra cũng có cảm thấy lạnh, chỉ là quần áo phía sau lưng cơ bản là có, điều này khiến nàng phải dùng tay để giữ lấy quần áo ở người, nếu toàn bộ cảnh xuân đều lộ ra trước mặt .

      Thương Diễm Túc đưa tay lau môi, đem vết máu chưa khô kia lau , ánh mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên tình bất định, đột nhiên đưa tay về phía Lãnh Thanh Nghiên, : “Lại đây!”

      Lãnh Thanh Nghiên căn bản là để ý tới , ngược lại là đem mông dịch về phía sau chút, vẻ mặt khôi phục lại vẻ lãnh đạm, : “!”

      hận nhất là nàng bày ra vẻ mặt như vậy với , giống như hai người bọn họ căn bản giống như người xa lạ, trong mắt khỏi lại lần nữa nổi lên gió lốc, giọng trầm xuống, lại : “Lại đây!”

      Khẽ cau mày lại, Lãnh Thanh Nghiên là kiểu người ngoan ngoãn nghe lời hay sao? Huống chi là đối với tên mà tùy thời đều có thể gây bất lợi cho nàng.

      “Lãnh Thanh Nghiên, nàng như vậy là muốn ta tự mình ra tay sao?”

      Lãnh Thanh Nghiên vẫn để ý như cũ, nàng biết nàng đánh lại , lần va chạm ngày hôm qua nàng biết này, nhưng điều này cũng tỏ vẻ nàng ngồi chờ chết, hoặc là phục tùng theo mệnh lệnh của .

      Nếu đêm qua có xảy ra chuyện qua lại với nhau như vậy, có lẽ Lãnh Thanh Nghiên tuân theo mệnh lệnh của chối từ, bởi vì nàng biết nàng tại có năng lực đào thoát khỏi chỗ này, càng thêm có năng lực thoát khỏi tay , nhưng là nếu khi làm cho nàng có ý niệm đấu tranh trong đầu, nàng cũng là tuyệt đối tiếc mạng.

      Thương Diễm Túc chau mày, đối với phản ứng của Lãnh Thanh Nghiên hiển nhiên là vô cùng bất mãn, cũng tiếp tục lời vô nghĩa gì nữa, vươn tay ra túm lấy Lãnh Thanh Nghiên.

      Lãnh Thanh Nghiên muốn lui về phía sau, nhưng chỉ vừa mới động chút liền cảm thấy cánh tay bị nắm chặt, sau đó là cả người bay về phía Thương Diễm Túc. Đáy mắt thoáng sát khí, lòng bàn tay ngưng tụ nội lực liền đánh về phía Thương Diễm Túc.

      Thương Diễm Túc vươn bàn tay khác, dễ dàng hóa giải các chiêu thức của nàng, cầm lấy cổ tay của nàng, đồng thời tay kia đem nàng giam cầm trong lòng chính mình, trong đôi mắt kim quang đại thịnh, bàn tay nắm lấy cổ tay nàng càng thêm dùng sức, : “Nàng muốn giết ta?”

      “Ta muốn giết ngươi, nhưng mà ngươi cũng đừng ép ta!” Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn , hờ hững .

      Nghe vậy, kim quang trong mắt Thương Diễm Túc giảm bớt chút, giống như có chút bi thương, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại như thường, nhưng trong mắt lại hơn tia dữ dội tà khí, tay nắm cổ tay nàng càng dùng sức, thậm chí có thể nghe được thanh xương cốt sắp bị bóp nát vỡ vụn.

      “Nàng ép ta giết ngươi, hay là bức ta trả nàng cho Mộc gia, để cho bọn họ xử trí nàng?”

      Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt hề thay đổi chút nào, nếu chuyện đến mức này, tự nhiên nàng cũng cầu ai cái gì, nhưng mà cho tới bây giờ, nàng đều , trước kia cũng gặp rất nhiều chuyện khiến người ta bực bội khó chịu, nhưng mà nàng vẫn đều nhẫn nhịn, hôm nay sao nàng lại dễ bị xúc động như vậy?

      Là vì bị thương liên tục sao? Có lúc nàng còn suýt chết nữa kia.

      Hay là vì những hành vi của Thương Diễm Túc, hết lần này đến lần khác kích thích nàng?

      Lãnh Thanh Nghiên trầm mặc làm cho Thương Diễm Túc tức muốn hộc máu, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi buông tay nàng ra, đặt tay nàng sang bên, mà chính lại là xoay người xuống giường, đến phía trước tủ quần áo, từ bên trong lấy ra bộ quần áo, trầm mặc mặc lên.

      Bị bỏ lại ở giường Lãnh Thanh Nghiên cứ như vậy mà nhìn thay quần áo, trong mắt có chút khó hiểu, chẳng lẽ buông tha cho nàng như vậy sao? Quả nhiên, nàng hoàn toàn thể lý giải tư duy của , cũng hoàn toàn biết bước tiếp theo làm cái gì.

      Cúi đầu nhìn quần áo người mình, khỏi nhíu mày, sau đó ngẩng đầu, lại phát Thương Diễm Túc vẫn còn ở trong phòng chưa ra, biết là tìm thứ gì.

      Rất muốn bảo ra ngoài, bởi vì nàng muốn thay quần áo, nhưng vẫn chần chứ dám mở miệng, chỉ sợ đột nhiên lại nổi điên, kỳ cho tới bây giờ, nàng vẫn thể hiểu được, vài lần trước, rốt cuộc là tức giận vì cái gì vậy.

      Rất nhanh, Thương Diễm Túc lại tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu liếc mắt cái liền thấy cầm chiếc bình sứ tay, chớp chớp mắt, trong lòng hoàn toàn chỉ còn lại có cảm giác vô cùng khó hiểu.

      Thương Diễm Túc cũng thêm điều gì, ngồi xuống mép giường, sau đó liền vươn tay về phía Lãnh Thanh Nghiên.

      Theo bản năng tránh né, chung, Lãnh Thanh Nghiên cảm thấy người này, làm cho nàng nhìn thấu, cân nhắc ra, tiềm thức chính là muốn tới gần người nguy hiểm như vậy.

      Tránh né của nàng làm cho Thương Diễm Túc nơi đáy mắt xuất tia buồn bã, còn có ít lửa giận, nhưng lần này, cũng cái gì thêm, chỉ càng tiến về phía trước, sau đó túm lấy nàng kéo tới trước mặt, cũng để ý đến nàng có đồng ý hay , tự ý thoa thuốc lên vết thương bả vai nàng.

      “Đây là thuốc gì?” Lãnh Thanh Nghiên vẫn là nhịn được hỏi ra, bởi vì trong nháy mắt khi thuốc kia thoa lên vết thương, nàng đột nhiên có loại cảm giác vô cùng quái dị.

      Thương Diễm Túc khẽ cau mày, đạm mạc : “Ta thấy người nàng hình như có vết thương nào cả?”

      Lời này, làm cho Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng run rẩy vài cái, nhịn được : “Ngươi còn chưa thấy hết, sao có thể xác định là người ta có vết thương nào?”

      Thương Diễm Túc ngay cả đầu cũng thèm nâng lên, chỉ là trong mắt xuất ý cười xấu xa, : “Trước sau đều sờ lần, có đụng đến vết thương nào cả, hay là sẹo của nàng toàn bộ đều ở nơi khác?”

      Làm kẻ được Mộc gia bồi dưỡng trở thành tử sĩ vĩ đại, thân thể của nàng lại hề có sẹo nào, đây là tượng thực bình thường.

      Mà những lời này của , làm cho Lãnh Thanh Nghiên còn bảo trì được bộ dáng lãnh đạm như trước nữa, xấu hổ nhìn , dùng tay đẩy bàn tay xoa thuốc vai nàng kia ra: “Vậy sao? Chuyện này liên quan gì đến ngươi?”

      người nàng quả có vết sẹo nào, ngay cả nàng cũng đều cảm thấy khó mà tưởng được, mặc kệ bị thương tổn như thế nào, sau khi vết thương lành lại, người nàng tìm thấy dù chỉ là chút dấu vết , nàng biết vì sao lại có thể như vậy, nhưng vô tâm cầu chứng. ( muốn tìm hiểu)

      Thương Diễm Túc lại lần nữa đưa tay đến vai của nàng, tiếp tục cúi đầu vì nàng thoa thuốc, mãi cho đến khi xong mới ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt có tia tà khí, : “Thuốc này có thể làm cho miệng vết thương của nàng lưu lại dấu vết vĩnh viễn”.

      Sửng sốt chút mới phản ứng lại, vội vàng dùng sức hất tay ra ra, đồng thời cũng dịch người về phía sau chút, nhưng mà, thuốc của hình như phát huy tác dụng rồi.

      “Đồ điên!” Đây là từ duy nhất mà Lãnh Thanh Nghiên nghĩ ra, nàng cảm giác Thương Diễm Túc giống như người điên vậy, làm ra những chuyện hoàn toàn có đạo lý. Vì sao lại muốn để lại vết sẹo thân thể nàng chứ?

      Thương Diễm Túc nhíu mày lại từ chối cho ý kiến, trong đáy mắt , thậm chí còn có thể tìm được tia đắc ý, sau đó tiếp tục để ý tới Lãnh Thanh Nghiên, xoay người liền ra bên ngoài phòng.

      Từ bên ngoài truyền đến giọng của Thương Diễm Túc: “ hầu hạ Vương phi thay quần áo!”

      “Dạ!”

      Theo sau, tám vị nha hoàn từ bên ngoài nối đuôi nhau mà vào, nhưng ánh mắt Lãnh Thanh Nghiên cũng phát lạnh, trực tiếp tung chưởng về phía cửa.

      “A!” Trước khi đám nha hoàn kịp vào, đúng lúc đó cửa phòng đóng chặt lại.

      Lãnh Thanh Nghiên nhếch môi, lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng, : “ được tiến vào!”

      Mới vừa vài bước Thương Diễm Túc liền dừng lại quay lại nhìn cửa phòng đóng chặt kia, khẽ nhíu mày lại, vẫy tay để cho đám nha hoàn lui ra, tùy ý phân phó vài tiếng, sau đó liền đứng ở nơi đó chờ nàng xuất môn.

      Hình như, còn phải tiến cung thỉnh an, như thế cũng đáng giá chờ mong chút.

      Thương Diễm Túc híp mắt lại, dưới ánh sáng mặt trời chiếu lên, kim quang trong mắt vẫn chói mắt như vậy, lộ ra hàn ý nhàn nhạt.
      Pe Mick thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :