1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chí Tôn Đào Phi - Nặc Nặc Bảo Bối (86c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 4 : Mơ ước

      Lãnh Thanh Nghiên ở trong Luyện Ngục cũng ba năm, mãi cho đến khi nàng được mười tuổi, cuối cùng nàng cũng có thể từ nơi đó ra, mà cùng nàng sống sót ra khỏi đó, thậm chí có đến mười chín người.

      Lại còn nhiều người sống mà ra khỏi đó như vậy, đối với Mộc gia mà là chuyện chưa bao giờ xảy ra, trăm người tiến vào, dựa theo tình hình thông thường, cho tới bây giờ cũng chỉ có đến mười người từ trong Luyện Ngục ra, nhưng mà sau ba năm, vậy mà lại có đến mười chín ngươi, chỉ còn kém người nữa là hai mươi người.

      Mộc Kiệt nheo mắt lại, quan sát tỉ mỉ những kẻ sống sót sau ba năm ở trong Luyện Ngục, giờ phút này những đứa được chọn lại vô cùng xốc xếch, khi mà để ý tới Lãnh Thanh Nghiên tựa như chúng tinh phủng nguyệt* kia, trong mắt khỏi lên tinh quang, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là như thế mà thôi.

      *Chúng tinh phủng nguyệt : sao vây quanh trăng. Ý chỉ được mọi người vây quanh và chú ý.

      Có thể từ Luyện Ngục ra, đều là những người mà Mộc gia muốn bồi dưỡng làm tử sĩ mạnh nhất, đúng vậy, chính là tử sĩ, cho phép bọn họ có tình cảm cá nhân, chỉ được nghe theo mệnh lệnh mà làm việc, cho dù muốn bọn họ tìm chết, cũng phải nghĩa vô phản cố*.

      *Nghĩa vô phản cố : làm việc nghĩa được chùn bước.

      Đương nhiên, làm tử sĩ được bồi dưỡng, Mộc gia cũng cung cấp cho bọn điều kiện luyện công tốt nhất.

      Ở trong Luyện Ngục ba năm, Lãnh Thanh Nghiên nhìn qua vẫn như cũ có bất kỳ thay đổi gì cả, ngoại trừ hình như lớn hơn, vẻ mặt vẫn đạm mạc như vậy thậm chí có chút lạnh lùng, đối với bất cứ chuyện tình gì cũng đều hề có hứng thú

      Đương nhiên, bọn họ cũng biết, nàng chỉ là đối với người của Mộc gia có hứng thú mà thôi, nơi đây đối với nàng mà giống như địa ngục trần gian vậy, nàng chỉ thầm mong nhanh chút rời .

      Trong mười chín người này, nàng vẫn là kẻ ít tuổi nhất, cũng bởi vì bộ dạng này, bài danh của nàng vẫn là Thập Cửu, mặc dù là từ ám vệ trở thành tử sĩ.

      Năm thứ hai, có ba người trong mười chín người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, về sau thấy quay lại; Năm thứ ba, sáu người trong đó lại bị sai ra ngoài, chỉ có người trở lại Mộc gia, nhưng lại ở trong tình trạng trọng thương hấp hối; Năm thứ tư, lại có hai tử sĩ danh sách Mộc gia biến mất…

      Cho đến bây giờ, năm thứ bảy, trong sáu năm bước ra khỏi Luyện Ngục, mười chín người ra từ Luyện Ngục năm đó, chỉ còn lại mình Lãnh Thanh Nghiên, còn sống.

      Đại khái là vì thân phận đặc thù của nàng, tuy rằng nàng là người bồi dưỡng thành tử sĩ, nhưng cuộc sống của nàng cũng giống như tử sĩ, nàng vẫn vẫn ở lại bên trong tiểu viện của mình như cũ, từ đó cho tới tận bây giờ, sáu năm trôi qua, nàng cũng chỉ mới chấp hành ba nhiệm vụ.

      Có lẽ, đây mới là nguyên nhân vì sao trong mười chín người chỉ còn mình nàng còn sống, còn ở lại Mộc gia.

      Nàng im lặng đứng ở trong sân, dưới đôi lông mày đen là đôi mắt phượng, môi đỏ như son, đóa hoa sen huyết sắc ngay tại khóe mắt, khiến cho khí chất đạm mạc mà lạnh lùng của nàng tăng thêm chút diễm. Dáng người thon dài mềm mại, hợp với thân quần áo trắng như tuyết, như cửu thiên thần nữ, bên trong tuyệt mỹ ấy tản ra hư vô mờ mịt, giống như chỉ cần chớp mắt cái, nàng biến mất dấu vết.

      Cảm giác được có người tới gần, Lãnh Thanh Nghiên xoay người lại, liền thấy bóng người màu tím xuất tại cửa tiểu viện, khi vừa nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt khỏi toát lên hào quang, sau đó bước nhanh tới.

      “Biểu muội”.

      Lãnh Thanh Nghiên hờ hững nhìn vị Mộc đại thiếu gia này, cũng coi như là biểu ca danh nghĩa của nàng, đối với việc đến đây, cũng hề biểu ra là vui sướng,cũng kiên nhân, có chăng cũng chỉ là vẻ mặt hờ hững.

      Mộc Ngâm Kiếm vẻ mặt để ý, lạnh lùng của Lãnh Thanh Nghiên cũng được trải nghiệm, tự nhiên so đo với nàng, đương nhiên, tất cả những điều này cũng là xem ở mỹ mạo của nàng.

      Đối với Lãnh Thanh Nghiên, sớm thèm dãi, nhưng vẫn thể nào mà thành công, nàng thân là tử sĩ ưu tú nhất của Mộc gia, mà từ cũng là cẩm y ngọc thực*, sống cuộc sống mơ mơ màng màng.

      *Cẩm y ngọc thực: ăn sung mặc sướng

      cách khác, nàng hoàn toàn có thể dễ dàng giải quyết . Tình huống như vậy khiến cho tuy rằng nghĩ tới muốn dùng ít thủ đoạn, nhưng lại dám, chỉ sợ nàng trả thù.

      Mà hôm nay, cuối cùng cũng nghĩ ra cách vô cùng tốt, vấn đề quan trọng mà vẫn xem .

      “Biểu muội, , Dạ Thập Cửu!” Tuy rằng trong mười chín người chỉ còn lại mình nàng, nhưng danh hiệu của nàng cũng vẫn được giữ nguyên, mà khi Mộc Ngâm Kiếm ra lời này, trong mắt lên tia sắc nhọn.

      Thân là tử sĩ của Mộc gia, đối với mệnh lệnh của chủ tử phải gì nghe nấy, bao giờ được cãi lời!

      “Đại thiếu gia có gì phân phó?” Lãnh Thanh Nghiên lạnh nhạt hỏi lại, Mộc Ngâm Kiếm, khiến cho nàng có cảm giác người cũng như tên vậy, vừa dâm lại vừa ti tiện.

      Tiếng của Lãnh Thanh Nghiên, như tiếng nước chảy, vừa dễ nghe nhưng đồng thời cũng mang theo đạm mạc mà lạnh lùng của nàng, như vậy lại có vẻ thoát tục, cũng giống như có ma lực, loại khiến người ta nghe xong chịu được mà mê mẩn, nhịn được muốn đắm chìm trong ma lực đó.

      Mộc Ngâm Kiếm nheo nheo mắt lại, mặt lộ vẻ hưởng thụ, sau đó tiến đến gần Lãnh Thanh Nghiên vài bước, vươn tay nắm lấy cái cằm của nàng, : “Tối hôm nay, giúp bổn thiếu gia làm ấm giường”.

      Lãnh Thanh Nghiên cả người bỗng cứng đờ, nhưng sắc mặt lại vẫn hề thay đổi, chỉ là ánh mắt nhìn Mộc Ngâm Kiếm, hình như lại lạnh thêm chút.

      Có điều Mộc Ngâm Kiếm lại hề phát , ngón tay mê mẩn vỗ về da thịt như ngọc của Lãnh Thanh Nghiên, gần gũi như vậy, mới phát nàng đẹp hơn vài phần, cho dù đóa huyết liên kia, đối với nàng mà , cũng chỉ là càng tăng thêm mị lực mà thôi.

      “Sao ngươi còn chưa trả lời ta hả? Chẳng lẽ ngươi muốn sao? Biểu muội, à , Thập Cửu. Ngươi yên tâm , ta nhất định dịu dàng với ngươi, bởi vì trong tâm ta, ngươi chính là báu vật trân quý nha”.

      Lãnh Thanh Nghiên thoáng lui lại vài bước, đem mặt kéo ra khỏi tay , sau đó ngay cả liếc cũng thèm liếc cái.

      Hành vi này làm cho Mộc Ngâm Kiếm tức giận trong lòng, nữ nhân chết tiệt, phải chỉ là dã nha đầu sao? Để cho nàng ta ở lại Mộc gia cũng thực tốt rồi, vậy mà nàng ta còn biết xấu hổ như vậy, vài ba lần vô lễ với , coi trọng nàng nàng phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng!

      Nghĩ như vậy, Mộc Ngâm Kiếm lại tiến thêm vài bước, thoáng cái kéo gần khoảng cách giữa hai người, lần này, trực tiếp vươn tay ôm lấy vòng eo của nàng, cảm nhận được mềm mại mất hồn trong lòng bàn tay, Mộc Ngâm Kiếm nhịn được tâm trạng nhộn nhạo

      “Ngươi có biết thân phận của ngươi? Làm tử sĩ Mộc gia, ngươi chỉ có phục tùng mệnh lệnh của chủ tử, mà ta, thân là Mộc gia đại thiếu gia, chính là chủ tử của ngươi ! Bổn thiếu gia coi trọng ngươi đó là phúc của ngươi, ngươi hẳn là nên có biểu thụ sủng nhược kinh* mới đúng, có biết hay ?”

      *Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà vừa mừng vừa lo

      Lãnh Thanh Nghiên hơi ngẩng đầu lên, đạm mạc nhìn , khẽ mở đôi môi, lạnh lùng ra chữ: “Cút!”

      Con ngươi Mộc Ngâm Kiếm bỗng trận co rút nhanh, bàn tay nắm eo của Lãnh Thanh Nghiên càng dùng thêm sức, giống như là muốn bóp nát eo của nàng.

      Dùng sức đem cằm Lãnh Thanh Nghiên nâng lên, ánh mắt nheo lại nhìn nàng, trong mắt chứa sắp xảy ra gió lốc, “Dạ Thập Cửu, ngươi có biết ngươi cùng ai chuyện ? Ngươi cần phải biết thân phận của chính mình, đừng tưởng rằng bổn thiếu gia xưng ngươi tiếng biểu muội, đối với ngươi khách khí chút mà ngươi tưởng mình chính là như vậy”.

      dám”.

      Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vũ, đối với cài tên gọi là Mộc Ngâm Kiếm, căn bản là nàng để vào mắt, chẳng qua là tên vô dụng lại ngu xuẩn mà thôi, nếu phải bởi vì thân phận đặc thù của , nàng ngay cả nhìn cũng thèm liếc cái.

      Mộc Ngâm Kiếm sắc mặt càng thêm trầm, mắt lộ ra hung quang nhìn nàng, : “ dám phải ? Được lắm, hôm nay, , tại, bổn thiếu gia hảo hảo mà nếm thử tư vị của ngươi!”

      xong, liền cúi người, đè ép về phía môi Lãnh Thanh Nghiên, điều này làm cho Lãnh Thanh Nghiên khỏi khẽ nhíu mày lại, muốn ra tay, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng : “Đại ca, ngươi làm gỉ ở đây vậy?”
      Pe Mick thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 5: Nhiệm vụ thứ tư

      Giọng này thành công làm cho động tác của Mộc Ngâm Kiếm dừng lại, đồng thời cũng đẩy mạnh Lãnh Thanh Nghiên ra, xoay người nhìn về bóng người đứng tại cửa tiểu viện kia, hừ lạnh tiếng, có vẻ có chút kiên nhẫn, lại mang theo chút kiêng kị.

      có gì, chỉ là muốn gần gũi với biểu muội thêm chút mà thôi, làm sao nào, chẳng lẽ ngay cả điều này Nhị đệ ngươi cũng quản hay sao?”

      Đứng ở cửa, là Mộc gia nhị thiếu gia, đương nhiên cũng là nhị đệ của Mộc Ngâm Kiếm, Mộc Ngâm Phong.

      chậm rãi vào trong viện, vẻ mặt thân thiết nhìn Lãnh Thanh Nghiên, thấy nàng hình như có chuyện gì, khỏi nhàng thở ra, sau đó lại đem ánh mắt rời tới người Mộc Ngâm Kiếm, : “Đại ca, sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này được?”

      “Ta làm cái gì? Chẳng lẽ ngay cả chuyện muốn gần gũi với biểu muội thêm chút ta cũng thể?”

      “Ngươi…”

      “Được rồi được rồi, hãy bớt mấy lời dư thừa , là phiền chết người!” Thấy Mộc Ngâm Phong nhăn mày lại, Mộc Ngâm Kiếm đột nhiên vung tay đánh gãy lời của , dường như là kiêng kị điều gì đó, sau đó vòng qua người , chạy nhanh lấy người.

      Khi tới cửa, bước chân thoáng dừng chút, ngẩng đầu nhìn bóng người biết lúc nào xuất tường kia, há mồm muốn gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ hừ lạnh tiếng, nhanh chóng rời .

      Đợi cho Mộc Ngâm Kiếm rời , Mộc Ngâm Phong mới đến trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, cẩn thận đánh giá, mặt mang theo vẻ thân thiết, ôn hòa hỏi: “Biểu muội, muội sao chứ?”

      Lãnh Thanh Nghiên lắc đầu, : “Đa tạ nhị biểu ca quan tâm, ta sao”.

      Mộc Ngâm Phong, cùng Mộc Ngâm Kiếm hoàn toàn giống nhau, hầu như mỗi giây mỗi phút đều mỉm cười, đối với bất kỳ kẻ nào dường như đều thực dịu dàng, khiêm tốn có lễ, tao nhã, những thứ này hình như là vì mà tồn tại.

      Chẳng qua điều này đối với Lãnh Thanh Nghiên mà , chút ý nghĩa cũng đều có, cho dù, Mộc Ngâm Phong vẫn luôn luôn chiếu cố tới nàng hơn, cho dù hình như chiếu cố mình rất nhiều, nhưng tất cả vẫn cách nào khiến Lãnh Thanh Nghiên hứng thú với Mộc gia hơn dù chỉ chút.

      Đem tầm mắt chuyển đến bóng người đứng bóng tường kia, tam thiếu gia Mộc gia – Mộc Ngâm Thần, như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc hoàn mĩ nhất, phong độ có, tuấn dật phi phàm, còn là người lạnh lùng hơn cả so với tử sĩ, giống như có chút tình cảm nhân loại nào.

      Cảm giác được ánh mắt của Lãnh Thanh Nghiên, Mộc Ngâm Thần cũng đưa mắt nhìn nàng, chỉ là biểu cảm mặt kia, dường như so với Lãnh Thanh Nghiên lại còn lạnh lùng hơn, hoàn toàn nhìn ra trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, có lẽ, kỳ căn bản có cái gọi là tâm.

      cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn Lãnh Thanh Nghiên cái, sau đó xoay người liền biến mất khỏi tường, chẳng biết đâu.

      Mộc Ngâm Phong khẽ thở dài, mang theo chút xin lỗi, : “ chính là người như vậy, muội cũng đừng chấp nhặt với ”.

      “Nhị biểu ca quá lời”.

      “Biểu muội…”

      “Lãnh Thanh Nghiên.”

      “Hả?”

      “Lãnh Thanh Nghiên!” Lãnh Thanh Nghiên giọng lặp lại, nàng thích nghe đến hai chữ biểu muội này, khiến cho nàng có cảm giác như mình cùng Mộc gia có điểm quan hệ vậy, hơn nữa, tuy rằng chán ghét Mộc gia, chán ghét con người nơi này, nhưng mà đối với Mộc Ngâm Phong, lại hề chán ghét như vậy.

      Sửng sốt chút, Mộc Ngâm Phong mới phản ứng lại, mặt khỏi lộ ra nụ cười có điểm thụ sủng nhược kinh, từ trước đến giờ vẫn nghĩ nàng có tên, bởi vì cho tới bây giờ có ai gọi ra tên của nàng, ngoại trừ Dạ Thập Cửu, nhưng cái này sao có thể coi là tên được.

      Nhưng hóa ra, nàng lại vì ra tên của mình sao? Lãnh Thanh Nghiên, rất êm tai, hơn nữa rất phù hợp với nàng.

      mặt xuất nụ cười dịu dàng, cũng mang theo điểm lo lắng, : “Thanh Nghiên, có lẽ đại ca lại tìm đến muội gây rối, muội, cẩn thận chút”.

      Lãnh Thanh Nghiên nhìn cái, cũng là thêm cái gì, chỉ gật đầu, đạm mạc : “Ta biết”.

      Bên ngoài của tiểu viện, Mộc Ngâm Thần dựa lưng vào tường vây, lẳng lặng đứng ở nơi đó, đột nhiên miệng lẩm bẩm: “Lãnh Thanh Nghiên? Thanh Nghiên?”

      Khi lên cái tên này, biểu cảm mặt , kỳ lạ thay lại xuất chút dao động, từ vết rách vẻ mặt lạnh lùng kia, để lộ ra tia sáng rọi khác thường.

      Mộc Ngâm Phong lẳng lặng nhìn nàng, Lãnh Thanh Nghiên lại vẫn hờ hững như vậy, trong lúc nhất thời, hai người gì thêm, khí có chút xấu hổ.

      Mi tâm ra tia ảo não, Mộc Ngâm Phong cố gắng nghĩ ra điều gì đó có thể , để giảm bớt chút căng thẳng trong khí lúc này, sau đó lại thực thất vọng phát , từ đầu đến giờ chỉ có mình , tại cũng biết nên cái gì mới tốt, ở trước mặt của nàng, luôn cảm thấy có chút căng thẳng.

      Hoàng Thành Thương Lang quốc, bên trong Lạc vương phủ, nam tử ngồi cao, áo bào màu trắng, bên hông dùng dây lưng dài quấn quanh, giống như chỉ cần đụng vào, bị rơi ra. đầu tóc dài tùy tiện đổ xuống, đen nhánh sáng bóng, chỉ dùng dải lụa tối màu buộc lại.

      Lông mày như kiếm, chiếc mũi tuấn, trong đôi mắt kia thi thoảng toát ra áng sáng màu vàng, lông mi dài, đôi môi đỏ sẫm như cánh hoa đào ngày xuân, lộ ra loại thuần mỹ dụ hoặc cực hạn. Gương mặt tinh thuần, mang theo chút tia hơi thở phàm trần. Ở trước mặt , mọi từ ngữ hoàn mĩ, đều có vẻ thiếu xót sao diễn tả được.

      , chính là Lạc vương có quyền khuynh đảo, Thương Diễm Túc, giờ phút này, chỉ lẳng lặng ngồi tại kia, nhìn người trước mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng lại lạnh lùng, : “Nha? Mộc gia muốn đem đại tiểu thư của bọn họ gả cho bổn vương? Hơn nữa phụ hoàng cũng đồng ý?”

      “Hồi bẩm Vương gia, Mộc gia quả có ý nghĩ như vậy, hai ngày trước, Mộc gia chủ còn tiến cung gặp mặt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cho rằng Mộc gia đại tiểu thư, xứng với vị trí Lạc vương phi”.

      Khẽ nhíu mày lại, Thương Diễm Túc khóe miệng lên nụ cười trào phúng, muốn đưa nữ nhân đến bên người , lần này Mộc gia muốn xây dựng quan hệ với Lạc vương phủ sao? Mà đối với phụ hoàng mà , có thể cùng Mộc gia tạo dựng quan hệ, đối với hoàng thất quả là có ít chỗ tốt, ít nhất, bọn họ càng thêm tận tâm hết sức vì hoàng thất bồi dưỡng cùng huấn luyện ám vệ cùng tử sĩ.

      Mộc gia đại tiểu thư, thân phận dường như cũng tệ, hơn nữa nghe còn là tuyệt thế mỹ nhân, đáng tiếc, lại trở thành vật hy sinh.

      Thương Diễm Túc trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, xen lẫn tia sáng màu vàng chói, sau đó ngả người tựa vào ghế dựa, vẻ mặt bình tĩnh, giống như chút để ý : “Nếu phụ hoàng có ý này, như vậy, liền cứ thế mà làm..”

      Ánh mắt lạnh lùng nhìn người phía dưới, mà sau khi Thương Diễm Túc ra những lời này, ràng mang theo sắc mặt vui mừng, khom người : “Vậy ý của vương gia là, là chấp nhận hôn này sao?”

      “Đương nhiên, có điều ngươi cũng về với phụ hoàng tiếng, cần quá nhanh, ít nhất cũng đợi đến tháng sau hãy cử hành hôn lễ, bởi vì gần đây bổn vương có chút chuyện muốn làm”.

      “Dạ, nô tài nhất định đem chuyện này báo cho Hoàng Thượng biết!” Với , Thương Diễm Túc lại dễ dàng đồng ý với chuyện hôn này như vậy, khiến khó xử, tiến thối lưỡng nan ở Lạc vương phủ, cũng thực cám ơn trời đất, còn chuyện đem mấy câu gửi tới Hoàng Thượng, đó đúng là chuyện nhàng nhất.

      Về phần tháng sau, đó căn bản có vấn đề gì, dù sao Lạc Vương gia lập phi, riêng việc chuẩn bị cần rất nhiều thời gian rồi.

      Thánh chỉ của Hoàng thượng hạ xuống dưới, Mộc gia đại tiểu thư Mộc Thiên Dao được tứ hôn cùng Lạc vương Thương Diễm Túc, chuyện này làm cho Mộc gia ai ai cũng vui mừng. Tuy rằng Mộc gia ở Thương Lang quốc địa vị là rất cao, nhưng nếu có thể cùng hoàng thất kết thông gia, hơn nữa lại được gả cho Lạc vương quyền thế nhất nước, đối với Mộc gia mà , tuyệt đối chỉ có thân phận được tăng lên.

      Tất cả mọi người đều vì đại hôn tháng sau mà chuẩn bị, mà Lãnh Thanh Nghiên lại là người rảnh dỗi nhất, cuộc sống của nàng có gì thay đổi, mỗi ngày vẫn luôn bị huấn luyện làm tử sĩ, được dạy cách làm việc để ý tới sống chết.

      tại, nàng cũng biết, ra ám vệ cùng tử sĩ của Mộc gia, hóa ra là bồi dưỡng cho triều đình, đương nhiên, tuy là vì triều đình mà bồi dưỡng, nhưng những người này vẫn nằm trong tay Mộc gia, đây là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Mộc gia vẫn được an toàn.

      Đối với Lãnh Thanh Nghiên tại mà , thời gian tháng cùng thời gian năm cơ bản là có gì khác nhau, tạm thời, nàng cũng muốn thay đổi cuộc sống tại, thậm chí đối với nhiệm vụ của tử sĩ, sau ba nhiệm vụ dường như có chút hy vọng sống sót nào kia, dường như Mộc gia cũng có nghĩ lại cho nàng ra ngoài làm nhiệm vụ.

      Nàng biết, kỳ , vị ngoại công của nàng kia, vẫn đều muốn làm cho nàng biến mất đời này, chỉ là vì dù sao cũng có chút máu mủ với Mộc gia, mà cho tới bây giờ nàng cũng thực nghe lời, mới khiến ông ta tự tay diệt nàng.

      Vốn là muốn làm cho nàng chết ở bên ngoài, coi như thực lực của nàng đủ, nhưng mà ngờ, cố ý sắp đặt nhiệm vụ khó khăn nàng phải chết, vậy mà liên tục sau ba lần nàng vẫn còn sống sót.

      Mà ngay trước ngày Mộc Thiên Dao xuất giá, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên bị dẫn tới trước mặt ông ta.

      Ánh mắt nhìn nàng vô cùng phức tạp, đứa cháu ngoại nữ khiến Mộc gia phải hổ thẹn này, đối với Mộc Kiệt mà , từ trước đến nay hề có chút tình thân gì cả, thậm chí, ông ta cũng chưa bao giờ cho phép nàng gọi tiếng ngoại công.

      “Dạ Thập Cửu, tại, có việc rất quan trọng cần ngươi làm, nhưng ngươi, trăm ngàn lần đừng để cho ta thất vọng !”

      Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt vô cảm, chỉ giống như rối gỗ đứng chỗ, yên lặng nghe mệnh lệnh của .

      Nhiệm vụ thứ tư sao…
      Pe Mick thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 6: Gả thay


      Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng ngồi trong khuê phòng Mộc Thiên Dao, thân hỉ phục đẹp đẽ quý giá, đầu đội mũ phượng, hôm nay, nàng phải thay Mộc Thiên Dao gả vào Lạc vương phủ. Mà đây, chính là nhiệm vụ thứ tư của nàng, nhưng mà, nàng vẫn thể thoát khỏi Mộc gia được.

      Vươn tay vén mành châu che trước mặt ra, lộ ra dung nhan tuyệt thế kia.

      Đôi mắt như nước hồ thu, mười ngón tay thon dài, da trắng nõn nà, làn da trắng lộ ra chút phấn hồng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, như con bướm bị mất hô hấp tái nhợt bừng tỉnh trong bóng đêm, vẻ mặt lạnh nhạt, như tiên tử nhiễm khói lửa nhân gian, khóe miệng gợi lên chút tươi cười, đẹp như pháo hoa lúc lúc hư vô mà sáng lạn, lại lộ ra chút trào phúng nhàn nhạt.

      Lãnh Thanh Nghiên biết có phải nữ tử Mộc gia đều có thói quen bỏ trốn theo người hay , năm đó, mẫu thân của nàng cùng người bỏ trốn, sau đó có nàng, tại, có Mộc Thiên Dao sắp trở thành Lạc vương phi, vậy mà trước đó vài ngày lại bỏ trốn cùng người tình, chẳng biết đâu.

      Nếu phải bởi vì tìm thấy tung tích của nàng ta, mà ngày đại hôn ngày tới gần, Mộc Kiệt tuyệt đối nghĩ đến biện pháp thay mận đổi đào này, mà làm cho nàng thay thế, lấy thân phận Mộc Thiên Dao gả vào Lạc vương phủ.

      Ở nơi nào đó trong Mộc gia, Mộc Ngâm Phong đứng ở trước mặt Mộc Kiệt, tươi cười mặt hoàn toàn biến mất thấy, “Gia gia, người làm sao có thể làm như vậy chứ? Vạn nhất bị Lạc vương phát đó chỉ là thế thân, chắc chắn bỏ qua đâu!”

      Đối với chất vấn của cháu trai, Mộc Kiệt hiển nhiên rất là bất mãn, ông ta nhíu nhíu mày, quát: “Ngươi biết cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho là nếu trong ngày đại hôn hôm nay mà thấy tân nương, Lạc vương tức giận sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cho toàn bộ người trong thiên hạ biết chuuyện muội muội ngươi cùng nam nhân khác bỏ trốn?”

      “Gia gia…”

      Mộc Kiệt đợi hết, liền nhíu mày vẻ mặt vui : “Đủ rồi, những năm gần đây, ngươi luôn luôn bảo vệ nàng ta khắp nơi, ngươi nghĩ rằng ta biết ngươi nghĩ gì trong lòng sao?”

      “Ta…” Bởi vì câu này, Mộc Ngâm Phong khỏi có chút chật vật, dám đối diện trực tiếp với Mộc Kiệt.

      Nhìn thấy bộ dạng này của , Mộc Kiệt ngữ khí cũng là thoáng thả lỏng, dù sao, đây cũng là đứa cháu trai mà ông vừa lòng nhất, nếu phải bị làm cho tức giận, khẳng định là dùng ngữ khí này để chuyện với .

      Thở dài, sau đó ông ta hòa hoãn : “Phong nhi, nàng ta thích hợp với ngươi, ngươi hẳn là xứng có được nữ tử vĩ đại hơn, mà phải nàng ta, nàng ta chỉ là nữ tử được bồi dưỡng có chút tình cảm mà thôi”.

      Lãnh Thanh Nghiên bộ dáng lạnh lùng, nhất là đối với những mệnh lệnh của ông, điều này làm cho Mộc Kiệt phi thường tin tưởng, nàng quả có đủ tư cách làm tử sĩ, hơn nữa nàng đối với Mộc gia mà , còn có giá trị lợi dụng rất lớn!

      Mộc Ngâm Phong hai tay nắm chặt, nhếch môi, cũng còn lời nào để , bởi vì suy nghĩ của giống với những lời gia gia , nàng chính là cháu ngoại của gia gia, tàn nhẫn biết bao, người thế nhưng nhẫn tâm lấy mạng sống của nàng! Cho dù thích nàng, cho dù bởi vì xuất thân của nàng khiến cho Mộc gia hổ thẹn, nhiều nhất, lạnh nhạt với nàng là được rồi, vậy mà sao lại đem nàng bồi dưỡng thành con rối?

      Cũng thể với ông, cho dù có nữ tử ưu tú hơn thế nào, thích nàng cũng phải bởi vì nàng có bao nhiêu vĩ đại, chính là thích nàng mà thôi.

      lại càng thể thêm, tại, cháu mà ông thương nhất cùng người bỏ trốn, cùng trước kia, nữ nhi người thương nhất cùng người khác bỏ trốn, khiến cho Mộc gia hổ thẹn, cho tới bây giờ phải đều là người Mộc gia nhà sao?

      “Gia gia, tính cách của biểu muội cùng Mộc Thiên Dao hoàn toàn giống nhau, chỉ sợ rất nhanh bị phát , đợi đến lúc Lạc vương tức giận, chẳng bằng tại đem việc ràng với …”

      “Được rồi Phong nhi, việc này cứ quyết định như vậy , huống chi, tại nàng ta cũng thay Dao nhi mặc vào gả y (áo cưới), có lí do gì để gả! Về phần có bị Lạc vương phát hay , phải xem biểu của nàng, huống chi, Lạc vương cũng chưa từng gặp qua Dao nhi, làm sao biết đó là người thế thân đâu?”

      “Gia gia…”

      “Phong nhi!”

      Ánh mắt Mộc Kiệt trở nên sắc bén, ngăn cho Mộc Ngâm Phong tiếp tục dây dưa chuyện này, hiển nhiên, quyết định là phải làm như vậy, cho dù Mộc Ngâm Phong có thêm gì nữa, đều có khả năng thay đổi .

      Mộc Ngâm Phong nhếch môi, tuy có cam lòng, nhưng vẫn là thấp giọng : “Ta biết, gia gia”.

      Dù sao đây cũng là đứa cháu trai mà mình hài lòng nhất, thậm chí nếu như có gì xảy ra, trong tương lai Mộc gia cũng rơi vào tay , Mộc Kiệt đưa tay vỗ vỗ bả vai , giọng cũng hòa hoãn rất nhiều, : “Được rồi Phong nhi, ta biết trong lòng ngươi thoải mái, nhưng chuyện này còn con đường nào khác nữa”.

      “Ta biết, gia gia”.

      bóng màu đen, chợt lướt qua cửa, ai phát ra, lao thẳng về phía khuê phòng của Mộc Thiên Dao mà .

      Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nhìn người đột nhiên xuất ở trước mặt này, Mộc Ngâm Thần. gì, nàng tự nhiên cũng chủ động mở miệng, hai người đều là những kẻ lạnh lùng đến tận xương tủy như nhau, cứ im lặng đối diện với nhau như vậy.

      Mộc Ngâm Thần thoáng đem tầm mắt dời , mặt lạnh như băng hề có biểu tình gì kia, đột nhiên xuất tia dao động, sau đó : “Đừng để cho Thương Diễm Túc nhận ra ngươi chỉ là người thay thế!”

      Lãnh Thanh Nghiên gật đầu, đạm mạc : “Thập Cửu tuân theo dặn dò của tam thiếu gia”.

      Lời này làm cho trong mắt Mộc Ngâm Thần lên tia bất mãn, cánh môi khẽ nhếch lên độ cong càng thêm lạnh như băng, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Nghiên, nhưng cái gì cũng thêm, chỉ nhìn nàng trong chốc lát sau xoay người liền rời .

      Lãnh Thanh Nghiên thấy vậy thực có chút khó hiểu, cũng có chút kinh ngạc, bởi vì mới vừa rồi Mộc Ngâm Thần vẻ mặt có chút biến đổi, đối với khuôn mặt từ trước đến nay chút thay đổi của Mộc Ngâm Thần mà , muốn làm cho xuất tia biến hoá, quả là rất dễ dàng, nhưng mà, tại là vì sao?

      để cho Thương Diễm Túc nhận ra nàng chỉ là người thay thế, bởi vì khi bị nhận ra, kết cục của nàng vô cùng thê thảm, chỉ có Lạc vương phủ tha cho nàng, mà ngay cả Mộc gia, đến lúc đó cũng nhất định diệt nàng, dùng nàng để ngăn tức giận của Thương Diễm Túc.

      Khi vừa bước tới cửa, Mộc Ngâm Thần vẫn là nhịn được mà dừng bước, lần nữa xoay người lại, lẳng lặng nhìn Lãnh Thanh Nghiên.

      “Tam thiếu gia còn điều gì muốn dặn dò?” Lãnh Thanh Nghiên đạm mạc lạnh nhạt hỏi câu, mà khi vừa thốt ra những lời này, nàng lại lần nữa thấy được vẻ mặt Mộc Ngâm Thần càng thêm dao động.

      “Ta là biểu ca của ngươi”.

      “…” Mộc Ngâm Thần đột nhiên ra những lời này, chỉ làm cho Lãnh Thanh Nghiên càng thêm khó hiểu, sau đó hình như nhớ tới cái gì đó, khẽ gọi tiếng: “Biểu ca”.

      Khóe miệng thoáng có điểm run rẩy, đối với tiếng biểu ca chút cảm tình nào của Lãnh Thanh Nghiên, chỉ khiến cho càng thêm khó chịu, cho tới bây giờ vẫn thấy biểu cảm nào khác mặt nàng ngoại trừ lạnh lùng, nàng quả nhiên bị huấn luyện trở thành con rối.

      Khi nghĩ tới chuyện này, Mộc Ngâm Thần cũng hề ý thức đến, kỳ chính , mặt cũng chưa bao giờ lộ ra biểu tình gì khác ngoại trừ lạnh lùng. Từ những điểm đó, hai người này, quả nhiên có rất nhiều điểm tương đồng đâu

      Bóng dáng Mộc Ngâm Phong xuất ở cửa khuê phòng Mộc Thiên Dao, lại thấy tam đệ thế nhưng lại đến trước bước, khỏi sửng sốt chút, nhìn trong ánh mắt của , xuất cái nhìn phức tạp. Chẳng qua ánh nhìn phức tạp này rất nhanh biến mất nơi đáy mắt, sau đó chậm rãi tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, mang theo chút xin lỗi : “Thanh Nghiên, xin lỗi, ta thể làm cho gia gia thay đổi chủ ý”.

      Lãnh Thanh Nghiên đáy lòng xẹt qua chút kinh ngạc, bình tĩnh nhìn Mộc Ngâm Phong, : “Đa tạ nhị biểu ca quan tâm”.

      Mộc Ngâm Thần mày run rẩy, nhìn Lãnh Thanh Nghiên liếc mắt cái, sau đó quay đầu đem tầm mắt chuyển dời đến ngoài cửa sổ, vẻ mặt càng trở nên lạnh như băng.
      Pe Mick thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 7: Ngươi là ai?


      Mang theo mệnh lệnh của Mộc Kiệt, Lãnh Thanh Nghiên lấy thân phận Mộc Thiên Dao ngồi lên kiệu hoa, đường tới Lạc vương phủ.

      tại, kiệu hoa của nàng dừng ở trước cửa Lạc vương phủ, Lãnh Thanh Nghiên im lặng ngồi ở bên trong, lắng nghe thanh ồn ào từ bên ngoài truyền vào, đưa tay chậm rãi đem mũ phượng nặng nề kia lần nữa đội lên, đồng thời còn phủ lên tấm khăn voan đỏ thắm.

      Mũ phượng này nặng, làm cho đầu Lãnh Thanh Nghiên gần như thể ngẩng đầu lên được, cổ dường như sắp bị chặt đứt ra, khiến cho nàng dễ chịu chút nào. Cũng may là lúc trước đó, nàng lén lút lấy xuống, nếu cứ đội cái mũ phượng nặng nề này tới tận cửa Lạc vương phủ, nàng thề, cổ của nàng cho dù bị gãy, khẳng định mấy ngày sau cũng thẳng ra được.

      Kiệu hoa được vén lên, bàn tay to trắng nõn xuất ở trước mặt nàng, đầu truyền đến giọng xa lạ nhưng thực dễ nghe: “Đưa tay lại đây, ái phi của bổn vương!”

      Thương Diễm Túc?

      Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày lại, sau đó đem bàn tay bé đặt vào bên trong tay , mà cũng thuận thế gắt gao nắm lấy bàn tay bé của nàng, thoáng dùng sức kéo được nàng ra khỏi kiệu hoa, sau đó cùng nhau tiến vào bên trong Lạc vương phủ.

      Bàn tay vừa to vừa dày, nhưng mà so với nữ tử dường như còn mềm mại hơn, mang theo hơi thở ấm áp, từ lòng bàn tay truyền khắp thân thể của nàng. Bị bàn tay như vậy nắm, Lãnh Thanh Nghiên hiểu sao lại cảm thấy an tâm lạ thường, nhưng cảm giác này lại khiến nàng có chút cảnh giác.

      Thương Diễm Túc nheo nheo mắt lại, nhìn người bên cạnh có chút cứng ngắc, khóe miệng lên chút tươi cười, bàn tay càng thêm nắm chặt hơn, cảm nhận được bàn tay bé mềm mại hơi lạnh trong lòng bàn tay, ở bên tai của nàng giọng : “Tay ái phi thực lạnh a, chẳng lẽ là thân mình được thoải mái sao?”

      Câu này giống như quan tâm, truyền đến tai Lãnh Thanh Nghiên, trong lòng khỏi nổi lên tầng hàn ý, vội vàng giọng trả lời : “Tạ Vương gia quan tâm, thân thể thiếp thân từ như thế”.

      “Nha? ra là trời sinh như thế sao? Như thế cũng tốt, tay bé lạnh lẽo, nắm vào thực thoải mái đâu!” xong, bàn tay nắm tay Lãnh Thanh Nghiên, càng dùng sức thêm chút.

      Lãnh Thanh Nghiên theo trực giác muốn rút tay ra khỏi tay , tuy khống chế sức vô cùng tốt, tuyệt đối làm cho nàng bị đau, nhưng Lãnh Thanh Nghiên vẫn nhịn được mà muốn tránh thoát khỏi người này. Đối với nàng mà , chuyện này hầu như là chưa bao giờ xảy ra. Cảm giác, người này, rất nguy hiểm, nhất là đối với nàng.

      Dưới khăn voan, Lãnh Thanh Nghiên thể nhìn thấy tình huống bên ngoài, xuyên qua khăn voan cũng chỉ có thể thấy được chút lờ mờ, Thương Diễm Túc dắt nàng, đường tới phía trước.

      Bước qua vài bậc cửa cao cao, cuối cùng bọn họ cũng tới đại đường Lạc vương phủ, theo giọng của người chủ trì, Lãnh Thanh Nghiên giống như con rối gỗ được người khác dẫn dắt bái thiên địa.

      Mũ phượng đầu thực nặng, khiến cho đầu của nàng như sắp gãy, đầu cứ như sắp sung huyết. Mà mắt lại chỉ có thể nhìn được mảnh , làm cho đầu óc nàng choáng váng, cảm giác mơ hồ phân phương hướng.

      Điều đáng mừng là, quá trình bái đường cũng rườm rà, nghe tới tiếng thông báo kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng, Lãnh Thanh Nghiên nhịn được thở phào hơi, nhưng đúng lúc này, bên tai truyền tới giọng của Thương Diễm Túc: “Chẳng lẽ ái phi lại sốt ruột như vậy, muốn đưa vào động phòng thế sao?”

      Giọng này, làm cho cả người nàng chấn động, nuốt xuống nước miếng, sau đó lắc đầu, giọng : “Vương gia hiểu lầm, thiếp thân chỉ là cảm thấy bộ hỉ phục này quá phiền phức, mũ phượng quá mức nặng nề, ép thiếp thân thể nào thở nổi. Cuối cùng buổi lễ cũng kết thúc, là thoải mái a”.

      Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, hiển nhiên câu trả lời của Lãnh Thanh Nghiên là nằm ngoài suy đoán của , vốn nghĩ đến, hẳn là nàng thẹn thùng biết trả lời thế nào mới đúng.

      “Nha, ra là như vậy? Hỉ phục cùng mũ phương này lại khiến cho ái phi của trẫm khó chịu cùng khoẻ, thực là khiến cho bổn vương thực đau lòng”.

      “Tạ Vương gia thương tiếc”.

      Cứ giọng chuyện với nhau như vậy, bọn họ cũng đến cửa phòng lúc nào hay, được người hầu săn sóc dẫn đường, hai người song song tiến vào bên trong tân phòng.

      Đáng ra, nếu như dựa theo quy củ, Lãnh Thanh Nghiên phải giữ trang phục này đến tận đêm khuya, đợi cho tân khách trong Lạc vương phủ về hết, Thương Diễm Túc trở lại bên trong tân phòng, mới có thể đem khăn voan của nàng xốc lên, sau đó mới là đêm động phòng hoa chúc.

      Có điều khi vừa mới tiến vào bên trong tân phòng, đợi cho Lãnh Thanh Nghiên ngồi xuống mép giường, Thương Diễm Túc trực tiếp nhấc khăn voan của nàng lên, đối với hành động này của Thương Diễm Túc nha hoàn đứng bên cạnh cũng dám hé răng nửa lời.

      Vươn tay nâng cằm của Lãnh Thanh Nghiên lên, ở khoảng cách gần như vậy ngắm nhìn dung nhan của nàng, trong mắt khỏi lộ ra kinh diễm, da thịt trắng hơn tuyết, hai mắt giống như dòng nước trong, nhìn ngó xung quanh, có khí chất thanh cao mà tao nhã, khiến cho người ta tự chủ được mà lâm vào trong đó, tự biết xấu hổ, dám có hành động thất lễ. Thái độ lãnh ngạo như vậy thực là câu hồn, lại làm cho người ta thể thưởng thức.

      Thanh lệ thoát tục, xuất trần như tiên, nháy mắt khi nhìn thấy nàng, trong đầu Thương Diễm Túc xuất hai câu này, hai câu này tựa hồ vì chính nàng mà tồn tại. Lại nhìn, phát lớp trang điểm mặt nàng kia, ngược lại che lấp linh khí của nàng.

      “Ái phi, nàng đẹp!” Tay Thương Diễm Túc có chút do dự mặt nàng, sau đó hướng tới những người phía sau vẫy tay, : “ ra ngoài!”

      Những người hầu nối đuôi nhau ra ngoài, người cuối cùng ra đem cửa phòng đóng lại, bên trong tân phòng, chỉ còn có hai người bọn họ.

      “Vương gia…” Cảnh tượng như vậy khiến Lãnh Thanh Nghiên khỏi có chút bất an, nhưng mà vừa mới mở miệng, bị Thương Diễm Túc ngăn lại.

      Thương Diễm Túc khóe miệng mỉm cười, đưa tay từ phấn môi nàng dời , sau đó đem mũ phượng đầu nàng tháo xuống, tùy tay đặt ở giường. liếc mắt nhìn đến mũ phượng kia cái, bàn tay Thương Diễm Túc tiếp tục di chuyển khuôn mặt của Lãnh Thanh Nghiên, thân thể Lãnh Thanh Nghiên càng lúc càng cứng ngắc, bàn tay vuốt qua trán nàng vừa vặn dừng lại nơi đóa huyết liên được tóc che kia.

      Lẳng lặng nhìn đoá huyết liên mặt nàng, ánh mắt híp lại làm cho Lãnh Thanh Nghiên thấy được suy nghĩ trong mắt , Lãnh Thanh Nghiên thậm chí chuẩn bị đối phó với nổi giận của Thương Diễm Túc, hành vi của khỏi làm cho nàng càng thêm mất bình tĩnh, từ khi đến thế giới này mặt nàng chưa bao giờ xuất dao động, lần đầu tiên xuất vẻ mặt kinh ngạc như vậy.

      Thương Diễm Túc cúi người, hôn lên đoá hoa sen huyết sắc bên khoé mắt nàng, sau đó chậm rãi di chuyển bên tai của nàng giọng hỏi: “ tại, ngươi hẳn là có thể cho ta biết, ngươi là ai?”

      Lãnh Thanh Nghiên thoáng nghiêng mặt , muốn thấy biểu tình mặt giờ phút này, nhưng nàng chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh, nơi đáy mắt thi thoảng lóe ra tia kim quang.

      “Lời này của Vương gia là có ý gì? Thiếp thân chính là vương phi của ngài, Mộc gia đại tiểu thư Mộc Thiên Dao”.

      Nghe vậy, Thương Diễm Túc đột nhiên cười khẽ vài tiếng, vẫn cúi người bên nàng như cũ, : ” Trò đùa này đúng là chút cũng buồn cười, Mộc gia đại tiểu thư phải là cùng người tình bỏ trốn sao?”

      “Vương gia ngài là hay giỡn, thiếp thân tại phải ngồi ở trước mặt ngài sao? Như thế nào lại có thể cùng người bỏ trốn đâu?” Tuy rằng mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nàng biết, đây căn bản cũng chỉ là giãy dụa mà thôi.

      thân là Vương gia quyền thế nhất Thương Lang quốc, đối với , có số việc dù có giấu diếm cũng thể lừa gạt được .

      Thương Diễm Túc lắc lắc đầu, : “Cho nên ta mới hỏi ngươi, ngươi là ai. Ta biết, ngươi phải Mộc Thiên Dao, hơn nữa ngươi cũng trăm ngàn đừng phủ nhận chuyện nàng ta ba ngày trước theo người bỏ trốn, bởi vì, ta cũng sớm biết”.

      Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nhìn ánh mắt Thương Diễm Túc, cũng im lặng nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười kỳ lạ, dường như, đối với việc tân nương bị tráo cũng tức giận, chút cũng đều có.

      “Vương gia chẳng lẽ ngài tức giận chút nào sao?” Nàng biết dù thêm cái gì cũng còn ý nghĩa, quá ràng nên cũng cần tiếp tục dối, chỉ là ngờ, nhanh như vậy thân phận bị phát . Mà biểu này của , lại là chuyện gì xảy ra?

      “Vì sao phải tức giận ?”

      “Tân nương bị người khác thay thế, Vương gia chẳng lẽ tức giận sao?”

      Thương Diễm Túc lắc lắc đầu, mang theo điểm khinh thường, : “Mộc Thiên Dao chẳng qua là nữ nhân quan trọng, bổn vương cho tới bây giờ cũng cho rằng nàng có tư cách làm Vương phi của bổn Vương!”

      “Nếu vậy biết tại Vương gia muốn xử trí tiểu nữ thế nào đây?”

      “Trước hết cho ta biết, ngươi là ai?”
      Pe Mick thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 8: Người xông vào tân phòng


      Đối với kiên trì khó hiểu của Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên thể lý giải, chỉ lặng im nhìn , : “Vương gia sao lại có thể biết tiểu nữ là ai?”

      Nàng tin tưởng nếu Thương Diễm Túc ngay cả chuyện Mộc Thiên Dao cùng người bỏ trốn đều biết được, vậy có khả năng lại biết nàng là ai.

      Thương Diễm Túc vẻ mặt dường như lại có chút dịu dàng khó hiểu, dường như thèm để ý đến vô lễ của Lãnh Thanh Nghiên, chỉ cười : “Ta muốn được nghe từ chính miệng nàng , có lẽ, còn có cái gì đó mà ta biết, cũng có lẽ, có số việc ta biết được lại khác biệt”.

      Phấn môi nhếch lên, từ lúc bắt đầu đến giờ, lời của Thương Diễm Túc khiến nàng cảm giác có chút quái dị, nhưng vẫn tìm ra được nguyên do quái dị là từ đâu, tại đột nghĩ ra, từ lúc khăn voan bị xốc lên, liền vẫn đều tự xưng ‘ta’ mà phải ‘bổn vương’, trừ bỏ lần khi nhắc tới Mộc Thiên Dao.

      Đối với hành vi đó của Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên càng ngày càng cảm thấy đầu óc mờ mịt, hiểu làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì.

      Thấy Lãnh Thanh Nghiên vẫn trả lời, chỉ dùng ánh mắt tò mò mà nghiên cứu , Thương Diễm Túc khẽ nhéo lấy cái cằm của nàng, : “Hả? Sao lại có trả lời vậy?”

      “Đúng như Vương gia biết vậy, tiểu nữ chính là tử sĩ do Mộc gia bồi dưỡng mà thôi”.

      “Tử sĩ phải ?” Trong mắt Thương Diễm Túc, hàn quang chợt lóe, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, giọng hỏi, “Nếu vậy lúc người khỏi Mộc gia, Mộc Kiệt cho ngươi mệnh lệnh gì?”

      “Vương gia nghĩ, ta cho ngài sao?”

      “Ha ha, sao? Nếu ngươi muốn , ta đây hỏi”.

      “…” Có chuyện tốt như vậy sao?

      Mà khi Lãnh Thanh Nghiên còn kinh ngạc vì lời của Thương Diễm Túc, Thương Diễm Túc cũng hướng lại gần bên Lãnh Thanh Nghiên, chóp mũi hai người gần như là sắp đụng vào nhau, chóp mũi quấn quanh mùi thơm tự nhiên tỏa ra từ người nàng.

      Khóe miệng mỉm cười, Thương Diễm Túc giọng : “Ta mặc kệ là ngươi mang theo mục đích gì gả vào vương phủ, cũng quản ngươi căn bản phải Mộc Thiên Dao, có điều nếu cùng ta bái đường, như vậy từ nay về sau ngươi là vương phi của ta, hiểu chưa?”

      “Vương gia chẳng lẽ chút cũng muốn truy cứu chuyện tình Mộc gia thay mận đổi đào?”

      “Vì sao muốn truy cứu? Chẳng lẽ ngươi biết ta tại thực vui vẻ sao?”

      “Vui vẻ?”

      Thoáng cách xa chút, cúi đầu dừng ở trước mặt nàng, cười : “Chúng ta trước kia gặp nhau, đúng ?”

      “Dạ”.

      “Ngươi kỳ là cháu ngoại của Mộc Kiệt, nhưng Mộc Kiệt cũng chưa từng sủng ái, thậm chí là nhẫn tâm đem ngươi bồi dưỡng trở thành con rối, đúng ?”

      “Đúng!”

      “Như vậy, ngươi quả nhiên là con rối sao?”

      Lần này, Lãnh Thanh Nghiên cũng có trả lời vấn đề của , nàng đương nhiên phải con rối, cho tới bây giờ cũng phải, mà khi còn ở Mộc gia, toàn bộ dáng vẻ lạnh lùng giống như rối gỗ chẳng qua là nàng cố ý biểu ra mà thôi, chỉ để sinh tồn mà thôi.

      Chẳng qua điều này, có lẽ nàng cũng nên ra.

      Nhìn phản ứng của Lãnh Thanh Nghiên, tuy rằng nàng giống như căn bản là phản ứng gì, nhưng Thương Diễm Túc vẫn là thực vui vẻ nở nụ cười, cúi đầu hung hăng hôn lên môi nàng cái, cười : “ hổ là người được ta coi trọng từ trước, ừm, hình như nàng cũng chưa có tên, ta đây…”

      muốn , ta đặt cho nàng cái tên, chỉ là còn chưa kịp xong, Lãnh Thanh Nghiên mở miệng trước, : “Lãnh Thanh Nghiên”. Nàng thích tên này, cũng muốn dùng tên khác.

      “Hả?” Sửng sốt, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Lãnh Thanh Nghiên, sau đó lại cúi đầu hôn lên môi nàng cái, cười , “Quả nhiên tên rất đẹp, chỉ là có chút lạnh lùng”.

      xong, để Lãnh Thanh Nghiên lại mình trong tân phòng, còn lại ra khỏi tân phòng, bên ngoài còn rất nhiều tân khách chờ tân lang là tiếp đón nha.

      Đợi cho thân ảnh của Thương Diễm Túc biến mất khỏi tân phòng, Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày lại, ngôn hành cử chỉ của người này, khiến cho nàng có cảm giác thể nào mà lý giải được.

      Đưa tay xoa xoa môi, mặt dường như vẫn còn vương lại mùi hương của Thương Diễm Túc, thậm chí còn có loại cảm giác tê dại, điều này khiến cho đôi mày thanh tú của nàng càng thêm nhíu chặt lại, tùy tiện dùng tay áo, hung hăng chà lau lên môi.

      Thương Diễm Túc đưa lưng về phía cửa tân phòng, khóe miệng lên nụ cười lạnh, ánh mắt nheo nheo lại kim quang trong mắt càng thêm sáng, sau đó lại chậm rãi bình ổn, đợi cho ánh mắt lần nữa trở nên tối đen như mực, mới cất bước về phía tiền viện Vương phủ.

      Mà khi thân ảnh Thương Diễm Túc xuất trước tiền viện, chỗ tường vây cách tân phòng đoạn, xuất bóng người màu đen, lẳng lặng đứng trước cửa tân phòng, lúc lâu sau lại quỉ dị biến mất, giống như chưa hề xuất tại nơi này vậy.

      Lãnh Thanh Nghiên im lặng ngồi ở bên trong tân phòng, mãi lúc lâu sau, rốt cục có động tác. Đứng lên đem hỉ phục nặng nề người cởi ra, sau đó tìm bộ quần áo thuỷ lam ở trong tủ thay vào, tại là mùa hè, cũng mệt cho những người này nghĩ ra, lại muốn nàng phải mặc hỉ phục dày như vậy.

      Hơn nữa tại thân phận cũng bị Thương Diễm Túc phát , vậy tất nhiên nàng cũng cần phải sắm vai gì nữa cả, nhưng mà biết muốn xử trí nàng thế nào đây.

      Còn có việc cho tới bây giờ Lãnh Thanh Nghiên vẫn chôn sâu trong đáy lòng, nàng muốn thoát ly khỏi nắm giữ của Mộc gia, mười sáu năm làm con rối của Mộc gia, nàng muốn sống tiếp cuộc sống như vậy, lúc này đây thay thế Mộc Thiên Dao gả vào Lạc vương phủ, có lẽ chính là cơ hội tốt.

      Những năm gần đây, ở Mộc gia, bị bồi dưỡng trở thành con rối, nàng cũng coi như chiếm được chút lợi ích, ít nhất, nàng có thể quang minh chính đại học tập võ công của Mộc gia, lấy đó để che dấu nội lực có điểm quái dị do luyện theo bí tịch của phụ thân để lại.

      Đối với cái gọi là bí tịch võ công kia nàng cũng hề hiểu cho lắm, cho nên Lãnh Thanh Nghiên đến bây giờ cũng có biết nội lực quái dị trong cơ thể mình là do chuyện gì gây ra, nhưng hình như cũng có ảnh hưởng gì tới thân thể, càng có gì khoẻ, thậm chí còn khiến cho khi nàng học tập tâm pháp do Mộc gia cung cấp, so với người bên ngoài tu luyện càng dễ dàng cũng nhanh hơn.

      Ở Thương Lang quốc Mộc gia có thế lực từ rất lâu đời, trong đó các quan hệ rắc rối phức tạp lại thực là khủng bố, ngay cả hoàng thất cũng đối Mộc gia kiêng kị ba phần, mà nàng tại, đủ năng lực để đối kháng với họ, phải nghĩ cách khác.

      Nghĩ đến việc này, Lãnh Thanh Nghiên cũng đem toàn bộ trâm cài đầu nặng nề đầu bỏ xuống, đầu tóc đen nhánh tùy ý trút xuống, vươn tay nắm lấy lược chải lại vài sợi tóc rối, tóc đen tùy ý theo động tác tay, toát ra ánh sáng bóng mượt, mang theo hương thơm tự nhiên.

      Sau đó, Lãnh Thanh Nghiên dùng dây con bướm buộc mái tóc đen lại, bên trái để rủ xuống vài sợi tóc, vừa vặn che đóa huyết liên nơi khóe mắt. trán đeo viên minh châu hình con bước, cần cổ là chiếc vòng thủy tinh, xương quai xanh tinh tế, cổ tay đeo chiếc vòng bạch ngọc nổi nền da thịt trắng như tuyết.

      Cầm lấy khăn lụa ở bên cạnh, nhàng mà chà lau lớp trang điểm mặt, lập tức nhíu mày, nhìn xung quanh căn phòng lượt, ở bên cạnh có chậu nước, cái này hình như là dành cho tân nương sử dụng để rửa mặt, là bước trong hôn lễ, có điều dễ nhận ra là tại cũng cần thiết nữa rồi.

      Đem khăn lụa nhúng vào nước cho ẩm ướt, sau đó tinh tế chà lau lớp trang điểm mặt.

      Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lãnh Thanh Nghiên theo bản năng xoay người lại, liền thấy bóng người màu vàng nhạt từ bên ngoài chạy vào, sau đó ngẩng đầu, khi nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, giương cái miệng nhắn đáng khuôn mặt lộ ra vẻ kinh diễm, cũng thực xinh đẹp.

      Lãnh Thanh Nghiên dường như đánh giá người vừa mới xông tới, chỉ thấy nàng thân màu vàng nhạt, làn da trắng nõn như ngọc, đôi mắt to ngừng lóe lên như có thể , đôi môi đỏ mọng nho cùng làn da màu trắng, càng thể ràng, đôi má lúm đồng tiền xuất hai má, nhàng cười, hai lúm đồng tiền bên má như như , đáng như thiên tiên.

      “Ngươi là ai?”

      Hai người gần như là cùng hỏi ra cùng lúc, cũng cùng hỏi vấn đề, sau đó, Lãnh Thanh Nghiên ngạc nhiên, còn thiếu nữ áo vàng này lại chăm chăm nhìn nàng, nhíu mày suy tư.

      Quay đầu nhìn lại bài trí trong phòng, lại quay đầu nhìn con đường mà mình vừa chạy tới, thiếu nữ áo vàng chớp chớp đôi mắt to, mặt chậm rãi lên tia kinh ngạc cùng giật mình. Lại đem tầm mắt chuyển đến người Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt lại là có thêm tia nghi hoặc.

      “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại ở chỗ này? Tân nương tử đâu? phải nàng còn ở trong tân phòng đợi sao? Vì sao tại lại thấy bóng dáng nàng?”

      Vừa mở miệng, nàng liền hỏi ra chuỗi vấn đề vẻ mặt khó hiểu nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nàng cũng cho rằng người trước mắt này là tân nương tử, bởi vì tân nương tử ăn mặc giống như nàng lúc này vậy.

      Mà ngay lúc này, lại thêm người từ bên ngoài chạy vào, còn chưa có dừng chân, mở miệng ồn ào lên tiếng, “Linh nhi, muội thể vào nơi này, còn mau ra ngoài!”

      xong liền vươn tay kéo lấy thiếu nữ áo vàng kia , nhưng mà tình cờ ngẩng đầu lên, thấy được Lãnh Thanh Nghiên đứng ở đối diện, trong nháy mắt, cả người liền như bị điện giật, đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn nàng, đột nhiên có cảm giác toàn bộ thế giới đều trở nên im lặng, trong mắt cũng chỉ có người là nàng.
      Pe Mick thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :