1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chí Tôn Đào Phi - Nặc Nặc Bảo Bối (86c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 5: Rời kinh
      Tiểu tử kia căn bản ngờ Thương Kỳ Thụy đột nhiên động thủ, khỏi lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa liền té lăn quay mặt đất, khỏi quay đầu bất mãn nhìn về phía Thương Kỳ Thụy, vẻ mặt lại có chút kiên nhẫn, : “Ngươi muốn làm gì?”

      Thương Kỳ Thụy nhìn bốn thị vệ phía sau mình, vẻ mặt khỏi càng kiêu căng, ngẩng khuôn mặt nhắn liếc xéo tiểu tử kia, : “Nhìn thấy bản thế tử thế nhưng quỳ xuống hành lễ, ngươi to gan a!”

      Tiểu tử kia nhăn mũi lại, nhìn giống như nhìn đứa ngốc, : “Thân phận và địa vị của chúng ta là giống nhau, ngươi dựa vào cái gì bắt ta hành lễ với ngươi?”

      “Ai cùng có thân phận và địa vị với ngươi? Phụ vương ta , chỉ cần lâu sau, ta trở thành thái tử, thế nào, sợ rồi chứ?”

      “Thái tử?” Tiểu tử kia nghiêng đầu nhìn bằng vẻ mặt hờ hững, giống như nhìn thằng hề, sau đó đem tầm mắt dời , nghĩ muốn vòng qua bên cạnh bọn họ. Bé còn muốn tìm Trần Nhiên thúc thúc, hỏi có tìm được mẹ hay !

      Nhìn thấy hành động của tiểu tử kia, Thương Kỳ Thụy nhíu chặt mi, vẻ mặt vui nhìn , : “Thương Tuyệt Thế, ngươi vội vã như vậy là muốn đâu?”

      Tiểu tử kia để ý tới , thẳng về phía trước.

      Thương Kỳ Thụy đuổi theo về phía trước vài bước, chắn phía trước bé, : “Ta chuyện với ngươi, ngươi có nghe thấy sao?”

      kiên nhẫn nhìn lấy cái, chu cái miệng nhắn, : “Nghe nghe được, có điều ta làm sao phải nghe ngươi nha? Ta còn có việc, ngươi tốt nhất đừng chắn đường của ta!”

      “Ngươi có việc gì?”

      cho ngươi biết!”

      “Ta lệnh cho ngươi phải cho ta biết!”

      “Mệnh lệnh của ngươi là cái gì a, ta vì sao phải nghe ngươi?”

      Tiểu tử kia vẻ mặt khinh thường cùng thiếu kiên nhẫn, sau khi xong, cũng quản Thương Kỳ Thụy tức giận hay , xoay người liền qua , thèm để ý đến , nếu khẳng định lại ta khi dễ !

      Cho tới bây giờ đều là được người khác cung kính hầu hạ, có điều từ sau khi Thương Tuyệt Thế xuất , địa vị của giống như bị hạ thấp đến nghìn trượng, điều này làm cho tâm hồn bé của Thương Kỳ Thụy khỏi có tia thương tổn, hơn nữa tiểu tử kia thèm nhìn lấy cái, càng lúc càng lớn.

      Nhìn bóng dáng Thương Tuyệt Thế rời , dường như thầm cười nhạo ngu xuẩn, điều này làm cho Thương Kỳ Thụy nhịn được trong lòng càng oán giận, còn đối với Thương Tuyệt Thế ghen ghét càng sâu.

      Mắt thấy bóng dáng Thương Tuyệt Thế cách gần trăm mét, Thương Kỳ Thụy đột nhiên tiếng nào tiến lên bám theo, bốn gã hộ vệ theo phía sau liếc nhìn lẫn nhau, biết tiểu vương gia của bọn họ muốn làm gì, nhưng mặc kệ là muốn làm gì, bọn họ đều phải làm tròn phận theo đến cùng.

      Tiểu tử kia dừng bước, xoay người lại nhìn Thương Kỳ Thụy phía sau mình, bất mãn nhíu mày, nhưng cái gì, chỉ chu cái miệng nhắn, sau đó xoay người tiếp tục .

      Thương Kỳ Thụy rất tức giận, theo phía sau nó lâu vậy rồi, Thương Tuyệt Thế chết tiệt, như thế nào ngay cả hỏi cũng hỏi tiếng vì sao lại muốn theo mình?

      Tiểu tử kia càng để ý tới , trong lòng Thương Kỳ Thụy lại càng bực mình, giống như Thương Tuyệt Thế như khinh rẻ và coi thường , làm cho hận thể xông lên hung hăng đánh Thương Tuyệt Thế vài cái.

      Bước chân khỏi nhanh hơn chút, rất nhanh liền cách tiểu tử kia đến mười thước, mà tốc độ vẫn nhanh hơn, cũng có muốn dừng lại hay giảm tốc độ xuống.

      Cảm giác được phía sau truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiểu tử kia hơi hơi phồng má, khuôn mặt nhắn tràn đầy khó hiểu cùng kiên nhẫn, Thương Kỳ Thụy này lại muốn làm gì nữa nha? Làm sao cứ theo bé vậy? Chẳng lẽ muốn cùng bé tìm Trần Nhiên thúc thúc?

      Trong lòng hừ hừ vài tiếng, đối với Thương Kỳ Thụy tràn ngập khinh thường.

      Hôm nay bé muốn tìm bất kì kẻ nào phiền toái, thậm chí ngay cả Thương Kỳ Thụy chủ động tìm đến bé, bé cũng thèm để ý tới nữa, có điều tại, nếu biết phân biệt tốt xấu như vậy quyết định muốn cùng bé đối nghịch, đừng trách bé khách khí nha!

      Bước chân tiểu tử kia nhanh hơn, rất nhanh liền vào bên trong cái ngõ , thấy thế, Thương Kỳ Thụy tự nhiên là chút do dự theo, dù sao hôm nay dẫn theo bốn gã thị vệ, tin Thương Tuyệt Thế có thể làm gì được !

      Chỉ là khi vừa tiến vào trong ngõ , đột nhiên trợn tròn hai mắt, bởi vì trong ngõ sâu thẳm kia, sớm có bóng dáng Thương Tuyệt Thế, phải , có nửa người nào qua.

      “Các ngươi có nhìn thấy Thương Tuyệt Thế ở nơi nào ?” Quay đầu lại hỏi bốn gã thị vệ ở phía sau.

      Thị vệ hướng về phía ngõ nhìn xung quanh lượt, thậm chí tìm khắp nơi trong lúc lâu, cũng có tìm thấy được bóng dáng của tiểu tử kia, khỏi trận kinh ngạc, đồng thời lắc đầu : ” Xin tiểu vương gia thứ tội, có nhìn thấy ạ”.

      Nhìn ngõ sâu thẳm, khóe miệng Thương Kỳ Thụy nhàng run run vài cái, trong mắt toát ra tia sợ hãi cùng e ngại, ngõ , vừa lại vừa sâu, thậm chí ánh mặt trời cũng thể chiếu vào trong được, đứng ở chỗ này nhìn vào, còn có loại cảm giác u, khó trách Thương Kỳ Thụy cảm thấy sợ hãi.

      Cẩn thận đánh giá toàn bộ dưới trái phải lần, muốn vào tìm Thương Tuyệt Thế, nhưng mà lại dám vào, nhưng nếu cứ như vậy mà rời , lại khiến cho thực cam lòng, có loại cảm giác giống như thua cuộc.

      Khẽ hừ tiếng, thầm giống như tự an ủi mình: “Đừng tưởng rằng ngươi vào chỗ này ta liền dám vào theo, ngươi sợ, ta càng sợ!”

      có đến bốn gã hộ vệ bảo vệ, thế mà so với Thương Tuyệt Thế lại kém hơn như vậy, về sau sao còn mặt mũi gặp người khác?

      Cho nên cũng rảo bước nhanh vào ngõ , trong ngõ , vốn dĩ gió có vẻ lớn, Thương Kỳ Thụy vừa vào liền cảm giác được trận gió lạnh, sợ tới mức cả người cứng ngắc hồi lâu, đứng yên đó.

      nơi tối tăm đến mức ánh mặt trời cũng chiếu đến được, trực giác như thúc giục ra khỏi đây.

      Thoáng lui lại phía sau mấy bước, để cho hai gã thị vệ ở phía trước , phía sau lại là hai gã thị vệ, phút chốc khiến cho lá gan có cảm giác lớn hơn rất nhiều, sau đó đường vào ngõ , còn muốn nhanh đến xem Thương Tuyệt Thế rốt cuộc muốn làm gì đâu!

      cái đầu từ nóc nhà ló ra dò xét, nhìn năm bóng người vào trong ngõ , a cái miệng nhắn tươi cười sáng lạn, hai chiếc răng nanh dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng.

      Rất nhanh bé lại lui đầu về đến nóc nhà, khiến cho người phía dưới dù có ngẩng đầu cao tới đâu cũng thể nhìn thấy bé được, cẩn thận qua nóc nhà bên cạnh, rất nhanh liền xuất đường cái, xoay người thèm quay đầu lại hướng về phía hiệu thuốc bắc đến.

      Mới có thời gian chơi đùa cùng các ngươi đâu, bản mỹ nam còn muốn tìm mẹ!

      Thương Kỳ Thụy theo hai gã thị vệ phía trước, phía sau còn có hai gã thị vệ nữa, tiếp tục tiến vào trong ngõ , rất có tư thế tìm thấy Thương Tuyệt Thế tuyệt buông tay, lại căn bản ngờ tới tiểu tử kia sớm quay lại chỗ cũ, xoay người liền rời .

      Trách cũng chỉ có thể trách bốn gã thị vệ hôm nay Thương Kỳ Thụy mang theo là thị vệ bình thường, thể phát hơi thở của tiểu tử kia tránh ở nóc nhà, nếu tiểu tử kia sao có thể dễ dàng thoát khỏi bọn họ như vậy? Cho dù bé có võ công.

      ***

      Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách ở trong thư phòng thương nghị, quản gia đột nhiên báo lại, là Diệp Trần Nhiên cầu kiến.

      Biết Diệp Trần Nhiên vẫn luôn tìm kiếm Nghiên nhi, cho nên Thương Diễm Túc lúc này tạm thời dừng việc trước mắt, để Diệp Trần Nhiên vào thư phòng.

      Diệp Trần Nhiên sắc mặt có chút quái dị, chần chờ lát mới : “ có tin tức Thanh Nghiên, nàng bị người Ngọc Diễm quốc từ trong rừng cứu ra ngoài, sau đó… Sau đó bị bán vào thanh lâu”.

      Trong nháy mắt thư phòng trở nên yên tĩnh, Thương Diễm Hách há to miệng, vẻ mặt dám tin, thất tẩu bị bán vào thanh lâu? Nha, là người nào, vậy mà mỹ nhân như thất tẩu như vậy cũng có thể bỏ mà bán vào thanh lâu được?

      Thương Diễm Túc đột nhiên đứng lên, tâm hung hăng run rẩy vài cái, mặt trầm, : “Là người nào? tại Nghiên nhi ở nơi nào?”

      Nhún vai, vẻ mặt vô tội, sau đó : “Yên tâm , đúng ngày đó Ngọc Diễm quốc săn bắn, lại vừa vặn Tang Dĩnh nữ phẫn nam trang trà trộn vào thanh lâu kia, thuận tiện dẫn Thanh Nghiên ra, tại hẳn là ở trong hoàng cung Ngọc Diễm quốc. Về phần là loại người nào đem Thanh Nghiên bán vào thanh lâu, điều này ta cũng biết, chỉ là nghe Thanh Nghiên hình như tìm được người kia, hơn nữa cũng dạy dỗ , về phần thanh lâu kia, xem mấy ngày qua gây khó dễ cho nàng, thậm chí còn để cho nàng ở lại dưỡng thương cho tốt, Thanh Nghiên cũng có khó xử người nơi đó”.

      Nghe nhiều như vậy, nhưng kỳ Thương Diễm Túc chỉ nghe được vài câu mà thôi, có chậm rãi ngăn lại, : “Nếu tại ở Ngọc Diễm quốc, vậy tạm thời có vấn đề gì, có điều ngươi dưỡng thương? Nghiên nhi bị thương sao?”

      “Đúng vậy, hơn nữa bị thương , dù sao ngày đó nàng mình người đối mặt với bầy sói, bây giờ còn có thể sống cũng là tệ rồi”.

      “Vậy tại nàng thế nào? Có bị thương nặng ?”

      có việc gì, ngoài ra, Tang Dĩnh để ta báo ngươi tiếng, chờ sau khi ngươi đem chuyện ở Thương Lang quốc giải quyết xong hãy đón Thanh Nghiên trở về , nếu cho dù ngươi đến đón nàng cũng để Thanh Nghiên trở về, bởi vì tại Thương Lang quốc rất nguy hiểm”.

      Ánh mắt híp lại, dường như đối với lời của Tang Dĩnh thực bất mãn, nhưng chung quy cũng cái gì, chỉ là gật đầu, : “Nếu như vậy, vậy đa tạ Ngọc Diễm hoàng chiếu cố Nghiên nhi”.

      Diệp Trần Nhiên khóe miệng đột nhiên run rẩy chút, dường như nghĩ tới chuyện gì đó rất khó mở miệng, sau lúc lâu sau mới : “Ngoài ra, còn có việc, cần cho ngươi chút”.

      “Chuyện gì?”

      “Cái kia… ừm, là chuyện về tiểu tử kia”.

      Sửng sốt, vội vàng hỏi: “Cục cưng làm sao vậy?”

      Diệp Trần Nhiên bộ khó mở miệng, quanh co : “Ừm, này… Cái kia… Tiểu tử kia nó muốn… Ách, ha ha, rời khỏi kinh thành, là muốn tìm mẹ mình”.

      “…” Thương Diễm Túc hết chỗ , sau lúc lâu sau, bất đắc dĩ thở dài, gật đầu , “ biết, đa tạ”.

      Phản ứng bình thản như vậy? Diệp Trần Nhiên có chút dám tin nhìn Thương Diễm Túc, nhịn được hỏi: “Ta Thương Diễm Túc, tiểu tử kia mình ra ngoài đến Ngọc Diễm quốc tìm mẹ nó, ngươi như thế nào hình như chút cũng lo lắng?”

      Ai lo lắng? Nhưng mà tại lo lắng có thể làm sao? May mắn vừa rồi khi bé xuất môn phái hai gã hộ vệ theo bé, tin tưởng có hai người kia thầm bảo hộ, hẳn là có nguy hiểm gì.

      cũng biết, cục cưng mấy ngày nay rất nhớ mẹ, huống hồ, bé ra ngoài chừng so với ở lại kinh thành an toàn hơn rất nhiều, mà cũng có thể cần lo lắng có người muốn thông qua cục cưng đến uy hiếp .

      ***

      Hoàng cung Ngọc Diễm quốc, Tang Dĩnh cứng rắn lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên tới nơi này, hơn nữa còn vô cùng cường ngạnh cho nàng rời , cái gì tỷ muội vất vả mới có thể gặp nhau hồi, làm sao để nàng dễ dàng rời như vậy?

      Lãnh Thanh Nghiên bất đắc dĩ, huống hồ nàng quả rất muốn gặp Tang Dĩnh, dù sao cơ hội các nàng gặp mặt là rất ít, nếu trùng hợp như vậy, nàng cũng liền cung kính bằng tuân mệnh, huống chi, Tang Dĩnh đưa tin tức nàng vẫn bình yên đến Thương Lang quốc, tin rằng Túc cũng cần lo lắng.

      Có điều, nàng lại biết tình huống tại trong Thương Lang quốc, dù sao nơi này là Ngọc Diễm quốc, mà còn là ở thâm cung, hơn nữa Tang Dĩnh cũng có đem tình huống nơi đó cho nàng, nếu chỉ sợ Lãnh Thanh Nghiên chút do dự trực tiếp hồi Thương Lang quốc.

      Ngọc Nhàn Dật ôm lấy Tang Dĩnh, hỏi: “Dĩnh nhi, nàng cho nàng ấy biết tình huống ở Thương Lang quốc nay, có sao ?”

      Tang Dĩnh cong cong cái miệng nhắn, dường như đối với những lời này của Ngọc Diễm hoàng có chút bất mãn, hừ hừ : “Có cái gì? Dù sao ta cũng để Thanh Nghiên nhanh như vậy trở về đâu, vất vả mới gặp mặt. Hơn nữa, tại Trữ hoàng hậu Thương Lang quốc hoàn toàn tỏ vẻ đối đầu với Thương Diễm Túc, thậm chí là đối nghịch với Thương Lang hoàng, Thanh Nghiên nếu trở về, làm Lạc vương phi, khẳng định là đứng mũi chịu sào bị Trữ hoàng hậu kia tính kế!”

      phải nàng vị tỷ muội này của nàng rất lợi hại sao, căn bản là cần e ngại chuyện của những người đó sao?”

      “Tuy đúng là như vậy, nhưng ngàn tính vạn tính còn có điểm sơ sót, vạn nhất Thanh Nghiên cẩn thận bị tính kế làm sao bây giờ? Chuyện nguy hiểm như vậy, ta mới xem thường đơn giản như vậy đâu!”

      “Nếu để nàng ấy biết nàng giấu mình chuyện quan trọng như vậy, nàng ấy có thể tức giận với nàng hay ?”

      Sửng sốt, lập tức nhăn mũi, có chút lo lắng : “Ta mới sợ nàng ấy tức giận đâu, ta đây là vì tốt cho nàng, hơn nữa, nàng ấy cũng có hỏi ta a, ta nào biết nàng ấy có muốn biết những điều này hay ? Huống chi, Thương Diễm Túc kia phải rất lợi hại sao? Vậy để mình giải quyết chuyện này là được rồi, đợi đến khi giải quyết xong mới có thể đến đón Thanh Nghiên nhà ta !”

      Nhéo cái mũi của nàng, Ngọc Nhàn Dật khỏi bật cười, có điều nghĩ đến những cầu của nương tử thân ái đều đáp ứng, tuy có cảm giác nên lừa gạt Lãnh Thanh Nghiên chuyện quan trọng như vậy, nhưng cũng muốn khiến Tang Dĩnh mất hứng.

      Hơn nữa, tại trong hậu cung thực lạnh, ra có điểm hối hận khi giải tán hậu cung, đơn giản là lúc trước, Dĩnh nhi còn có thể đối phó với vài nữ nhân có việc mà làm, còn có thể hơi chút an phận ở trong cung, tại, nhưng càng ngày càng cảm nhận được, nàng rất là nhàm chán rồi, tùy thời đều có thể chuồn ra ngoài chơi!

      tại Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên xuất ở Ngọc Diễm quốc, Ngọc Diễm hoàng ước gì nàng ta ở lại lâu thời gian, bởi vì cảm giác được, Dĩnh nhi mấy ngày nay thực vui vẻ, chỉ có việc làm, phải có hàn huyên, còn bởi vì, có hảo tỷ muội từng gắn bó sinh tử có thể cùng nhau chuyện phiếm, có thể ít tâm .

      Lãnh Thanh Nghiên liền trực tiếp ở tẩm cung của Tang Dĩnh, tuy rằng như vậy vô cùng hợp quy củ, nhưng mà ở hậu cung, lời Tang Dĩnh chính là quy củ, ai lại dám nửa câu vô nghĩa?

      Đương nhiên, nàng cũng chỉ là ở sườn điện trong cung, nàng có hứng thú quấy rầy vợ chồng người ta thân thiết, có điều hình như Tang Dĩnh thường xuyên đến quấy rầy nàng nghỉ ngơi.

      Nàng cảm giác được chút, Ngọc Diễm hoàng có đôi khi đối với nàng rất oán hận, bởi vì liên tục vài buổi tối, Tang Dĩnh đều là đến phòng của nàng, cọ muốn cùng nàng nằm cùng giường, đem hoàng đế tướng công nhà nàng đá đến lên chín tầng mây.

      tiểu hài tử đại khái sáu bảy tuổi ở trong sân luyện kiếm, diện mạo hiên ngang, trời sinh còn có loại khí chất vương giả uy nghiêm, đó là thái tử điện hạ Ngọc Diễm quốc, cũng chính là con bảo bối của Tang Dĩnh – Ngọc Hàm Uyên.

      “Thanh di, ta luyện đúng ?” Thu kiếm, xoay người lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên đứng bên cạnh, cung kính hỏi.

      Lãnh Thanh Nghiên cười gật gật đầu, : “Đúng vậy, đây là mẫu hậu dạy ngươi sao?”

      “Là phụ hoàng dạy, mẫu hậu chỉ có lúc nhàn rỗi nhàm chán mới chỉ điểm hai cái”.

      Nghe vậy, Lãnh Thanh Nghiên khỏi bật cười, : “Vậy cũng đúng, mẫu hậu ngươi giống người có kiên nhẫn như vậy”.

      “Ai xấu bản cung?” Lãnh Thanh Nghiên mới vừa bắt đầu muốn xấu người nào đó, thanh người nào đó cũng vang lên sau lưng nàng, tới bên cạnh nàng ngồi xuống, liếc xéo nàng, , “Ngươi to gan, dám ở trong này xấu bản cung, ngươi là chán sống ?”

      Lãnh Thanh Nghiên chỉ là khóe miệng khẽ nhếch, tầm mắt cũng dừng lại người Ngọc Hàm Uyên, hướng vẫy vẫy tay, : “Hàm nhi, lại bên này nghỉ ngơi chút , ngươi luyện đến hai canh giờ rồi”.

      “Cám ơn Thanh di”.

      Lãnh Thanh Nghiên tay vỗ về tóc dài ở vai Ngọc Hàm Uyên, cười : “Hàm nhi thực là ngoan nha, nếu Tuyệt Thế nhà ta có thể nhu thuận như Hàm nhi thực tốt”.

      Tang Dĩnh ngồi ở bên cạnh nghe được bĩu môi, : “Được rồi được rồi, ngươi đừng sinh ở trong phúc biết phúc, ngươi là biết tiểu tử này đôi khi có bao nhiêu khiến người ta tức giận a, tại chỉ là ở trước mặt ngươi làm bộ mà thôi!”

      Nghe lời Tang Dĩnh , Lãnh Thanh Nghiên ý cười khỏi càng sâu, chỉ là, nhìn Ngọc Hàm Uyên, đột nhiên nhớ cục cưng nhà mình, biết tại bé làm gì.

      Thấy Lãnh Thanh Nghiên bộ có chút yên lòng, Tang Dĩnh nhãn châu chuyển động, đột nhiên cả người liền dán người Lãnh Thanh Nghiên, cười tủm tỉm : “ thôi Thanh Nghiên, ta mang ngươi thăm non sông Ngọc Diễm quốc, ngươi tới lâu như vậy, nhưng mà còn chưa có thấy phong cảnh Ngọc Diễm quốc đâu!”

      Khẽ nhíu mày, cũng là hỏi: “Ngươi có thể ra cung sao?”

      Tươi cười mặt hơi hơi cứng đờ, sau đó hừ hừ : “Ta chính là hoàng hậu nương nương, ta muốn xuất cung, ai dám ngăn trở?”

      “Hoàng tẩu, ta cũng muốn cùng !”

      Đột nhiên phía sau vang lên thanh , chính là Liễn Tiêu công chúa, biết khi nào xuất ở nơi này, nghe Tang Dĩnh muốn xuất cung dạo, vội vàng lên.

      Ngọc Hàm Uyên nhìn ba người trước mắt này, đột nhiên : “Mẫu hậu, ta cũng muốn ”.

      Tang Dĩnh mặt mày hớn hở, tròng mắt quay tròn, nhìn trái phải phát người nào khả nghi, tươi cười mặt khỏi càng thêm sáng lạn, : “Được, cùng , ai nha, bản cung lâu có ra cung chơi a!”

      phải vừa mới săn bắn trở về vài ngày sao?

      ***

      Rời kinh thành tìm mẹ tiểu tử kia đột nhiên từ mặt đất đứng lên, dùng hai tay che che ánh nắng trước mắt, đánh giá tình huống chung quanh, cũng nghỉ ngơi tốt, bé cũng nến tiếp tục , có điều, phài bên nào mới đúng đây?

      Quan sát nửa ngày, rốt cục xoay người hướng tới bên trái, hai người theo sau thầm bảo vệ an toàn cho bé nhìn hướng bé , khỏi nhìn nhau liếc mắt cái.

      Trong đó người giọng hỏi người kia, : “Tiểu vương gia hình như nhầm hướng, chúng ta có nên nhắc nhở chút ?”

      “Nhưng mà nếu như vậy, khẳng định tiểu vương gia phát chúng ta, đến lúc đó, khẳng định là muốn chúng ta tiếp tục theo”

      “Vậy làm sao bây giờ? Ngọc Diễm quốc, hẳn là hướng khác a”.

      “Này… Vẫn là tiếp tục theo , chỉ cần tiểu vương gia gặp nguy hiểm, hoặc là có nguyên nhân vì tìm thấy đường mà khóc, chúng ta liền tiếp tục theo người là được rồi, tin rằng Vương gia rất nhanh cũng có thể tìm ra”.

      “Ừm, chỉ có thể như vậy”.

      Tiểu tử kia tiếp tục về phía trước, rất nhanh liền tới trấn , đối với hai bên ngã tư đường náo nhiệt đều làm như thấy, chính là thẳng về phía trước, sau đó đột nhiên xoay người tiến vào trong quán trà cũ nát.

      Tiểu nhị nằm úp sấp ngủ ở trong góc cảm giác được có khách tiến vào quán trà, vội vàng tỉnh lại, đến trước mặt tiểu tử kia, mắt buồn ngủ mông lung hỏi: “Tiểu khách quan, ngài muốn dùng cái gì?”

      Tiểu tử kia đứng ở quán trà, cẩn thận đánh giá phen, phát trong quán trà cũ nát hình như chỉ có bé là khách nhân, nhưng mà bé vẫn ngẩng đầu : “Ta muốn nước sôi”.

      “Nước sôi?” Tiểu nhị sửng sốt chút, lập tức hỏi, “Vậy biết tiểu khách quan là muốn nóng hay là ấm hoặc là lạnh đâu?”

      nóng ấm lạnh, có hay ?”

      “Có có có, tiểu khách quan mau vào bên trong!”

      Tiểu nhị dẫn tiểu tử kia vào quán trà, lại trực tiếp cùng nhau vào hậu viện. Vừa tiến vào hậu viện quán trà, tiểu nhị nhất thời giống như thay đổi thành người khác, hướng tới tiểu tử kia khom mình hành lễ : “Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”

      Tiểu tử kia khẽ gật đầu, : “Ngươi giúp ta chuẩn bị chiếc xe ngựa, còn có chút đồ dùng sinh hoạt, mau chóng!”

      “Dạ! Thiếu chủ thỉnh chờ lát, thuộc hạ lập tức làm, có điều, biết thiếu chủ là muốn đâu, cũng để khi chủ nhân hỏi, thuộc hạ có thể bẩm báo lại”.

      “Ừm, nếu mẹ hỏi ngươi, ngươi , ta Sa Châu!”

      “Sa… Sa Châu?”

      “Đúng vậy, ngươi chỉ cần trả lời như vậy là được, ngoài ra, nhanh chút chuẩn bị những thứ ta phân phó, nhanh chút nha, ta muốn xuất phát sớm chút!”

      “Dạ, thỉnh thiếu chủ chờ chút!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 6: Nữ tử thần bí
      Thương Diễm Túc nhìn tin tức vừa nhận được, khẽ thở dài, hướng về phía cửa : “Người tới!”

      Theo tiếng này, cái bóng đen quỷ dị lên trước mặt Thương Diễm Túc, chắp tay thi lễ : “Vương gia có gì phân phó?”

      “Lại phái hai người, lập tức đến Sa Châu cùng hai người Hạo Lâm hội hợp, thầm bảo hộ tiểu vương gia an toàn”.

      “Dạ!”

      Thị vệ rất nhanh liền lui xuống, Thương Diễm Túc tay nắm thành quyền khẽ gõ lên khung cửa sổ, mày hơi hơi nhăn lại, cuối cùng đem đầy bụng phiền muộn hóa thành tiếng than , tự nhủ : “Việc này, biết khi nào mới có thể chấm dứt đây”.

      ***

      Ngọc Diễm quốc, Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt buồn cười nhìn Tang Dĩnh bị Ngọc Nhàn Dật mang , nhìn đến ánh mắt cầu cứu của nàng, trực tiếp quanh người, coi như cái gì cũng thấy. Nơi này là Ngọc Diễm quốc, nàng nào dám đắc tội Ngọc Diễm hoàng a? Chán sống?

      Bên tai ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tang Dĩnh, giống như sắp phải chịu đựng cái gì đó vô cùng thống khổ, nhịn được quay đầu , nhìn Ngọc Liễn Tiêu bên cạnh vẻ mặt cũng là biểu tình xem kịch vui, hỏi: “Chuyện như vậy, có phải rất thường xuyên xảy ra hay ?”

      Sửng sốt, khỏi hỏi: “Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?”

      “Bởi vì thấy bộ dáng ngươi giống như cũng hề kinh ngạc khi thấy chuyện này”.

      “Hì hì, sau mỗi lần hoàng tẩu chuồn ra khỏi cung, cơ bản chuyện phát sinh như vậy”.

      Lãnh Thanh Nghiên cười khẽ, có thể tưởng tượng, Tang Dĩnh nhất định là thường xuyên chuồn ra khỏi cung, cũng rất tự nhiên là thường xuyên thừa nhận trừng phạt của Ngọc Nhàn Dật đối với nàng.

      Ngọc Liễn Tiêu đem lực chú ý chuyển tới người Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt có tìm tòi nghiên cứu, nàng đối với Lãnh Thanh Nghiên quả là rất ngạc nhiên, hơn nữa chủ yếu là, nghe hoàng tẩu , nàng là tỷ tỷ của Thương Diễm Trạch!

      Tuy rằng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng bất kể là chuyện gì, chỉ cần có quan hệ với Thương Diễm Trạch, nàng đều có hứng thú.

      Cảm nhận được ánh mắt của Ngọc Liễn Tiêu, Lãnh Thanh Nghiên khỏi quay đầu lại nhìn nàng, hỏi: “Công chúa vì sao lại nhìn ta như vậy?”

      Ngọc Liễn Tiêu hơi dời ánh mắt chút, thần sắc mặt có chút mất tự nhiên, giống như là trầm ngâm cái gì, hồi lâu mới : “Ta nghe hoàng tẩu , ngươi là tỷ tỷ của Thương Diễm Trạch, đây là có chuyện gì a? Ngươi phải Vương phi Thương Diễm Túc sao?”

      Sửng sốt, lập tức hiểu liền cười, : “Đúng là có chuyện như vậy a, chẳng lẽ công chúa có nghi vấn gì sao?”

      Bất mãn nhìn nàng, : “Cái gì mà ‘đúng là như vậy a’? Ta chỉ là ngạc nhiên giữa các ngươi xảy ra chuyện gì, Thương Diễm Trạch cùng Thương Diễm Túc là huynh đệ, ngươi lại là tỷ tỷ Thương Diễm Trạch, vậy làm sao ngươi có thể trở thành Vương phi Thương Diễm Túc được?”

      “Công chúa phải biết sao, là kết nghĩa”.

      “Ta tin!”

      Khẽ nhíu mày lại, có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, “Vì sao tin?”

      biết, dù sao chính là cảm giác tin”.

      Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười, cũng thêm cái gì, loại chuyện này, nàng cảm thấy cũng cần thiết với Ngọc Liễn Tiêu, dù sao đối với nàng mà , Ngọc Liễn Tiêu bây giờ chính là em của chồng Tang Dĩnh mà thôi, gặp qua vài lần, với nhau mấy câu, còn đâu hình như cũng có quan hệ gì đặc biệt.

      Nếu để nàng đem chuyện này cho nàng ta biết, đó là có khả năng, đến nay, người biết chuyện này, tổng cộng cũng chỉ có vài người, hơn nữa từ chính nàng cho, lại chỉ có hai người Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách, nha, còn có con trai bảo bối cũng biết.

      Thấy Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười, lại trả lời vấn đề của nàng, Ngọc Liễn Tiêu có chút bất mãn, : “Ngươi vì sao ? Chẳng lẽ trong đó còn có bí mật thể cho ai biết?”

      có gì, công chúa đa tâm rồi”.

      “Nhưng ta lại có cảm giác ngươi còn chuyện rất quan trọng đâu?”

      Ngọc Liễn Tiêu truy vấn làm cho Lãnh Thanh Nghiên có chút thoải mái, cười khẽ, : “Công chúa điện hạ, nếu là chuyện rất quan trọng, làm sao có thể tùy tiện ra chứ?”

      “Chẳng lẽ ngươi tin ta? Yên tâm , ta nhất định vì ngươi giữ bí mật, tuyệt đối cho người khác!”

      “Công chúa quá lời, ta quả còn chuyện gì để với ngươi”.

      “Ta tin!”

      “Công chúa điện hạ, ta có nghĩa vụ phải quản tới ngươi tin hay tin lời ta ”.

      Sửng sốt, nhìn Lãnh Thanh Nghiên hơi nhíu mày, cái miệng kéo xuống, : “Ngươi tức giận chứ? Ta chỉ là tò mò hỏi chút thôi mà”.

      Lãnh Thanh Nghiên lắc đầu, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, : “Có thể ta đều cho công chúa, tin hay cũng là chuyện của ngươi”.

      xong lời này, Lãnh Thanh Nghiên cũng để ý tới Ngọc Liễn Tiêu nữa, xoay người mang theo Ngọc Hàm Uyên luyện kiếm.

      Nhìn bóng Lãnh Thanh Nghiên rời , Ngọc Liễn Tiêu bất mãn than thở vài tiếng, nếu phải nể mặt Thương Diễm Trạch, nàng đối với chuyện của nàng ta mới có hứng thú đâu, có điều tại bị Lãnh Thanh Nghiên như vậy, lòng hiếu kỳ càng nổi lên trong lòng nàng.

      Tang Dĩnh muốn tìm Lãnh Thanh Nghiên tính sổ, nữ nhân chết tiệt này a, vậy mà trơ mắt nhìn hảo tỷ muội bị mang giáo huấn, ngay cả nửa lời hay cũng giúp, nhưng mà lúc nàng biết được Lãnh Thanh Nghiên giờ phút này đâu, cũng là bị kích thích thiếu chút nữa hộc máu, nữ nhân kia, nàng… Nàng thế nhưng lại ra cung chơi!

      Điều này cũng khiến cho Tang Dĩnh hâm mộ đến đỏ con mắt, bởi vì Lãnh Thanh Nghiên dù sao cũng là khách, hơn nữa đối với Ngọc Nhàn Dật mà , nàng cũng phải người muốn lưu lại, tự nhiên hạn chế tự do của nàng, mà đây cũng là chuyện Tang Dĩnh chờ đợi biết bao nhiêu năm.

      ***

      Thời điểm Tang Dĩnh nguyền rủa Lãnh Thanh Nghiên, Lãnh Thanh Nghiên cũng đường cái Ngọc Diễm thành, vừa rồi Tang Dĩnh mang nàng thăm thú số nơi có phong cảnh tươi đẹp, đối với phong cảnh đường cái, cũng có gì là mới mẻ lắm.

      Vừa rồi ở trong xe ngựa, khi ngang qua nơi này, trong lúc lơ đãng lại nhận ra chút quen thuộc, cho nên vừa mới tiến cung lại ra cung, chỉ là tại chờ ở đây, tia quen thuộc kia cũng biến mất thấy, thậm chí nghĩ ra vừa rồi rốt cuộc là nhìn thấy gì mới có cảm giác quen thuộc.

      Ngồi ở lầu hai tửu lâu vị trí gần cửa sổ, tùy ý điểm mấy món ăn sáng, đối với những ánh mắt kinh diễm nóng bỏng chung quanh sớm tập mãi thành thói quen, trực tiếp làm như thấy, chỉ là yên lặng ngồi chỗ kia, cẩn thận hồi tưởng lại chuyện vừa rồi qua nơi này.

      Rốt cuộc là gặp phải chuyện gì, thế nhưng khiến nàng đột nhiên có cái loại cảm giác này? Ban đầu còn có để ý, nhưng sau làm thế nào cũng đều thể đem cảm giác này xua , thậm chí là cảm giác quen thuộc này càng ngày càng mãnh liệt, thế mới khiến cho nàng nhịn được lại đến nơi này, rốt cuộc là bởi chuyện gì?

      Có điều khi Lãnh Thanh Nghiên còn suy nghĩ xem vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vị công tử trẻ tuổi mặc hoa phục tới trước mặt nàng, hỏi: “ nương, biết tại hạ có thể ngồi ở chỗ này?”

      Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn người muốn ngồi xuống kia, thần sắc lạnh nhạt, chỉ nhìn thoáng qua sau đó liền đem tầm mắt chuyển ra ngoài phía cửa sổ, muốn để ý tới những người này, cũng muốn bởi vì những người này mà cắt đứt những ý nghĩ của nàng.

      Mà Lãnh Thanh Nghiên trầm mặc cũng lại khiến đối phương cho rằng nàng ngầm đồng ý, mặt lên tia đắc ý, thậm chí là có chút được tấc lại muốn tiến thước tiếp tục quấy rầy Lãnh Thanh Nghiên, : “Tại hạ Hứa Mộ Bạch, biết nương xưng hô như thế nào?”

      Lãnh Thanh Nghiên tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, đối lời của có tai như điếc, chính là suy nghĩ chuyện kia, thanh bên tai ngừng kêu to, làm cho Lãnh Thanh Nghiên có chút phiền chán.

      nương…”

      Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên đứng lên, xoay người bước , có lẽ lại đường lần nữa chuyện mới vừa rồi , có phát bất ngờ, tuy rằng nàng qua lại ba lượt rồi.

      Người tên Hứa Mộ Bạch kia sửng sốt chút, dường như ngờ rằng Lãnh Thanh Nghiên , ngay cả chào hỏi cũng câu với , tốt xấu, cũng là ngọc thụ lâm phong, tuấn tiêu sái, phóng khoáng, nữ tử coi trọng chưa bao giờ chiếm được đâu.

      Vội vàng đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, hơi hơi ngăn cản đường của nàng, cười : “ nương, ngươi cứ như vậy muốn đâu? Cho biết được hay ?”

      Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn , lạnh lùng : “Tránh ra!”

      Khóe miệng khỏi kéo xuống, mặt tươi cười cũng có chút ảm đạm rồi biến mất, : “ nương, làm gì mà phải cự người ngoài ngàn dặm vậy? Biển người mờ mịt, chúng ta có thể gặp nhau lúc này, đó cũng chính là duyên phận, bản công tử chỉ là muốn mời nương dùng bữa trưa, cũng chính là vinh dự của nương a!”

      Người này sao lại có thể biết xấu hổ như vậy? Lãnh Thanh Nghiên đôi mày thanh tú nhăn lại, nàng còn có chuyện muốn chứng thực, cũng có thời gian lãng phí ở đây, hơn nữa, vừa xuất , lại quấy rầy đến suy nghĩ của nàng.

      Khóe mắt dư quang nhìn thấy có bóng người trong ghế lô lầu ba tửu lâu chợt lóe rồi mất, vội vàng đưa tầm mắt đến đó, tuy rằng nàng cam đoan nàng biết người kia, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy người kia trong lòng lại kịch liệt rung động, cảm giác quen thuộc kia, đột nhiên xuất mãnh liệt.

      Ánh mắt khỏi híp lại, nhìn phương hướng bóng dáng kia biến mất, trực giác muốn tiến lên kiểm tra, có điều nàng cũng biết, hành vi như vậy là rất đột ngột.

      Hứa Mộ Bạch kia thấy Lãnh Thanh Nghiên thế nhưng hoàn toàn nhìn đến , thậm chí còn đem ánh mắt dời đến nơi khác, khỏi cảm thấy bực bội, dù sao, cho tới bây giờ mọi người bên người đều đưa nâng cao lên, lại có nhiều nữ tử chủ động đối với thương nhung nhớ.

      tại đột nhiên xuất vị nữ tử phong hoa tuyệt đại nhất mà từng thấy, thế nhưng đối với phong thái của lại làm như thấy.

      nương, ngươi…”

      Lãnh Thanh Nghiên quay đầu lại, lãnh đạm nhìn , ánh mắt trong lúc đó lạnh như băng cùng kiên nhẫn, : “Tránh ra!”

      Đúng lúc này, ghế lô mới vừa rồi bị Lãnh Thanh Nghiên chú ý đột nhiên mở ra, vị giống như là người hầu tùy thân từ bên trong ra, mặc cẩm bào, tóc hoa râm, nhìn qua đại khái là lão bà khoảng năm sáu mươi tuổi.

      Bà ta tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, : “Lãnh nương, chủ nhân nhà ta cho mời”.

      “Ngươi làm sao mà biết ta họ Lãnh?” Lãnh Thanh Nghiên ánh mắt híp lại nhìn, trong mắt có vẻ cảnh giác, nhìn người kia hỏi.

      Sửng sốt, lập tức cười : “Toàn bộ thiên hạ, chỉ cần gặp qua Lãnh nương, chỉ sợ có bất luận kẻ nào có thể quên ngài”.

      “Ngươi gặp qua ta?”

      “Đúng vậy, mà còn phải lần”. Nàng cười thực khiêm nhường, giọng , “Lãnh nương vẫn là mau , chủ nhân nhà ta còn chờ ngài!”

      Lãnh Thanh Nghiên lại vẫn đứng tại chỗ như cũ, cũng có ý tứ muốn nhích người, nhìn bà ta, hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi là ai? Nàng tìm ta có chuyện gì?”

      “Ngài gặp chẳng phải biết sao? Hơn nữa ta nghĩ, nếu như chủ nhân nguyện ý để ngài biết, nhất định ngài cũng có thể biết được thân thế của nàng”.

      Mà Hứa Mộ Bạch đứng ở bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên cũng là đột nhiên mở miệng : “Tôn bà bà, sư phụ tìm vị nương này làm cái gì? Còn có, hình như các người đều biết nàng là ai?”

      Sư phụ? Lãnh Thanh Nghiên đôi mày thanh tú khỏi nhăn lại, dấu vết liếc mắt nhìn Hứa Mộ Bạch cái, là đồ đệ của người kia? Mà người kia lại khiến nàng có cảm giác quen thuộc, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      Nếu người ta chủ động đến mời nàng, hình như nàng cũng nên cự tuyệt mới đúng, xem chút người kia rốt cuộc là người nào, tìm nàng vì chuyện gì.

      Hướng về phía Tôn bà bà theo như Hứa Mộ Bạch gọi khẽ gật đầu, : “Làm phiền Tôn bà bà dẫn đường”.

      Chủ nhân trong lời Tôn bà bà kia, quần áo so với Tôn bà bà còn thanh lịch hơn, chỉ là khí chất phát ra từ người này, Tôn bà bà vô luận trang điểm đẹp đẽ quý giá như thế nào cũng sánh bằng.

      Nhìn qua cái hẳn chỉ là nữ tử hơn ba mươi tuổi, thân váy dài thanh nhã màu lam nhạt, đầu cũng chỉ dùng hai ba cây kim trâm để cố định đầu tóc dài như tơ, khóe miệng mỉm cười, dịu dàng gần gũi, lại có loại khí chất uy nghi trời sinh.

      Khi Lãnh Thanh Nghiên vừa tiến vào ghế lô, tầm mắt của nàng liền vẫn dừng lại người nàng, dường như Lãnh Thanh Nghiên đánh giá nàng giống nàng đánh giá Lãnh Thanh Nghiên.

      Vươn tay chỉ vào vị trí bên cạnh, cười : “ nương cần khách khí, ngồi ”.

      Lãnh Thanh Nghiên cũng khách khí cùng nàng ta, đến bên cạnh nàng liền ngồi xuống, lẳng lặng đánh giá nàng, nghe nàng tìm nàng tới là có chuyện gì, đồng thời, ở trong lòng cũng ngừng suy nghĩ, người này rốt cuộc nàng từng gặp ở nơi nào.

      Nàng tin rằng, người này nàng nhất định gặp qua ở nơi nào đó, chỉ là, tạm thời chưa nghĩ ra được, rốt cuộc là ở nơi nào, hoặc là ở dưới tình huống gì.

      “Các ngươi ra ngoài trước ”.

      Nàng hướng về phía Tôn bà bà và Hứa Mộ Bạch , mặc dù có chút muốn ra ngoài như vậy, bởi vì đối với Lãnh Thanh Nghiên tò mò cực kỳ, có thể làm cho sư phụ chủ động mời tới. Có điều sư phụ có lệnh, cũng dám vâng theo, thi lễ, cùng Tôn bà bà ra cửa.

      Lãnh Thanh Nghiên liếc mắt nhìn hai người ra ngoài cái, sau đó lại đem tầm mắt chuyển dời đến người vị nữ tử trước mắt này, đột nhiên hỏi: “Chúng ta trước kia, từng gặp nhau ở nơi nào sao?”

      Lời này lại khiến cho nàng ta sửng sốt chút, sau đó lắc đầu : “Chúng ta trước kia, vẫn chưa gặp mặt, ta cũng chỉ là đứng ở xa xa, mới thấy qua ngươi vài lần. Có điều, tại ta nên xưng hô với ngươi như thế nào đây? ràng ngươi phải là nương”.

      Nhìn nàng kia cười khẽ bên trong mang theo chế nhạo, Lãnh Thanh Nghiên thần sắc bất động, tuy rằng đối với với việc nàng ta trực tiếp ra thân phận của nàng nàng có chút để ý, nhưng đây là ở Ngọc Diễm quốc, người biết thân phận nàng cũng phải có, dù sao ngày đó Tang Dĩnh lại quang minh chính đại mang nàng như vậy.

      gật đầu, : “Ngươi có thể gọi ta là Lạc vương phi cũng có gì”.

      “Vậy khách khí qúa, nếu , ta gọi thẳng tên ngươi thế nào?”

      cầu này có chút đột ngột, cũng có chút vô lễ, nhưng từ từ miệng nàng ra, lại biết vì sao, lại khiến cho Lãnh Thanh Nghiên có loại cảm giác đương nhiên.

      Đem cảm giác này dứt bỏ, giọng : “Ta cảm thấy chúng ta cũng có quen thân đến mức độ như vậy, huống chi, hôm nay vừa mới gặp mặt, biết về sau còn có cơ hội gặp lại hay , xưng hô linh tinh liền miễn , giống như ta cũng hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là ai”.

      “Nha? Chẳng lẽ ngươi muốn biết ta là ai sao?”

      “Nếu ngươi nguyện ý , ta chăm chú lắng nghe”.

      Từ đầu đến giờ nàng ta vẫn chỉ mỉm cười nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nghe được những lời này của nàng ý cười cũng là càng sâu hơn, : “Chúng ta nhất định còn có thể gặp lại, hơn nữa thời gian cũng lâu nữa đâu”.

      khỏi nhướng nhướng mày, đối với người trước mắt tựa như biết hết thảy về nàng, mà nàng ngay cả đối phương rốt cuộc là ai cũng biết cảm giác vô cùng thích.

      “Ngươi tìm ta là có chuyện gì?”

      chút chuyện phiếm được sao?”

      “Ta cho là ngươi là người nhàm chán như vậy, hơn nữa, ta đối chuyện này có hứng thú”.

      Lúc này mặt nàng ta lại lộ vẻ kinh ngạc, nhịn được hỏi: “Làm sao có thể có hứng thú đâu? Chẳng lẽ ngươi đối với cuộc sống của mình hay là những suy nghĩ muốn ra đều có sao?”

      Nữ nhân phải đều thích tâm chuyện phiếm sao? Nàng cũng thực hy vọng có thể kể số chuyện phiếm cho người khác nghe, vất vả tìm được đối tượng có thể chuyện phiếm, đúng là luyến tiếc buông tha cho đâu.

      “Cho dù có, ta cũng cho rằng với ngươi người mà ta còn chưa có quen biết”.

      Ánh mắt khẽ nhúc nhích, dường như từ đáy mắt có cái gì đó lên, rất nhanh nàng liền khôi phục vẻ mặt, cười yếu ớt mà : “Nếu ngươi có hứng thú, ta đây cũng cùng ngươi chuyện phiếm, chỉ là muốn hỏi ngươi tiếng, Thương Lang quốc xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi vì sao còn ở lại trong Ngọc Diễm quốc vậy?”

      Lời này khiến cho mặt Lãnh Thanh Nghiên nhịn được lộ ra kinh ngạc, hỏi: “Thương Lang quốc phát sinh chuyện gì?”

      “Ngươi biết?”

      Đôi mày thanh tú nhăn lại, trong lòng có chút lo lắng, xem ra tin tức gần đây nàng ko biết rồi, thế nhưng ngay cả chuyện này cũng biết, gật đầu : “Ta quả biết, mong rằng phu nhân cho biết”.

      Nhưng mà nàng ta cũng là lộ ra vẻ vô tội, nhìn Lãnh Thanh Nghiên, : “Ai ta là phu nhân? Ta còn là nương đâu!”

      “…”

      Nhìn Lãnh Thanh Nghiên ngạc nhiên biết gì khóe miệng co giật phản ứng đến đáng , nàng ta nhịn được cười khẽ vài tiếng, từ vẻ mặt cũng khó nhìn ra, nàng ta dường như rất thích Lãnh Thanh Nghiên.

      Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng chờ nàng cười xong, sau đó đem chuyện nàng biết được cho nàng, hoặc là, nàng có thể trở về tìm Tang Dĩnh hỏi, tin tưởng nàng ta khẳng định là biết, chỉ là vì sao lại muốn gạt nàng?

      Điều này làm cho Lãnh Thanh Nghiên trong lòng bất an, nếu là chuyện bình thường, Tang Dĩnh nên gạt nàng mới đúng a, như vậy, tại cho dù nàng hỏi, khẳng định nàng ấy cũng trả lời qua loa.

      “Ngự lâm quân kinh thành Thương Lang quốc tại ở trong tay Trữ hoàng hậu, nguyên soái trấn thủ biên quan Thiên Ưng quốc cũng bắt đầu rục rịch, mà mục tiêu của bọn họ, đều nhắm vào tướng công của ngươi, còn cả Thương Lang hoàng, ngươi , chuyện này có coi là đại hay ?”

      Lãnh Thanh Nghiên sợ sệt nhìn nàng, thở ra hơi, : “Đa tạ !”

      Nếu phải nàng ta , còn biết Tang Dĩnh còn muốn giấu giếm nàng tới khi nào, có điều vì sao nàng ta lại cố ý chạy tới cho nàng?

      Nhìn trong mắt Lãnh Thanh Nghiên vẫn là lạnh lùng cùng tìm tòi như cũ, nàng cũng để ý, chỉ là giọng : “Đương nhiên, ta nghĩ dựa vào bản lĩnh của huynh đệ hai người Thương Diễm Túc, đối phó việc này cũng khó khăn lắm, huống chi còn có Thương Diễm Trạch vẫn đứng cùng phía với họ”.

      “Ngươi biết hình như rất nhiều”. Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên .

      “Việc này cũng có rất nhiều người biết nha, chỉ cần hơi nghe ngóng có thể nghe được, sao lại có thể là biết nhiều được chứ?”

      “Nhưng mà ngươi còn biết chuyện nhiều người khác biết”.

      “A? Vì sao như vậy? Ta cũng cho rằng ta biết nhiều hơn so với người khác a”.

      Lãnh Thanh Nghiên cũng nhiều lời, nàng cảm thấy, nàng cần nhanh trở về Thương Lang quốc, tuy rằng nàng cũng cho rằng Túc thể xử lý được nguy cơ này, nhưng nàng chỉ là muốn cùng chỗ với mà thôi, cho dù thể giúp cái gì, ít nhất còn có thể cùng đứng chung chỗ.

      Nghĩ vậy, Lãnh Thanh Nghiên cũng có dừng lại, đứng dậy hướng nàng kia gật đầu, : “Đa tạ báo, tiểu nữ còn có số việc muốn làm, trước hết cáo từ”.

      Nàng kia cũng có ngăn cản, chỉ là cười khẽ gật đầu.

      Lãnh Thanh Nghiên xoay người liền tới cửa, tay muốn mở cửa, lại dừng lại, đột nhiên xoay người, trực tiếp nhìn nàng kia, híp mắt lại.

      Ngay vừa rồi, hình như nàng nhớ ra là gặp được nàng ta ở nơi nào.

      ***

      Trong Ngọc Diễm cung, Tang Dĩnh vẻ mặt chột dạ nhìn Lãnh Thanh Nghiên thần sắc bình thản, than thở : “Ta cũng vì tốt cho ngươi thôi, hơn nữa, chúng ta vất vả mới có thể gặp mặt, ta mới cần còn chưa gặp nhau, ngươi liền nhanh như vậy rời đâu!”


      Thấy Lãnh Thanh Nghiên , thậm chí giống như bởi những lời này của nàng mà có chút mềm lòng, Tang Dĩnh khỏi mừng rỡ, vội vàng tiếp tục : “Ngươi cứ yên tâm, ta vẫn rất tin tưởng vào năng lực của tướng công nhà ngươi, cho dù đối thủ nắm trong tay thế lực như vậy, cũng khẳng định có thể đối phó, hơn nữa, ngự lâm quân nha, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngự lâm quân đối địch được với tướng công nhà ngươi sao?”

      Sửng sốt chút, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, biểu tình mặt khỏi thoải mái hơn, giọng : “Nếu ngươi muốn ta ở lại đây thời gian như vậy, ta đây cũng có điểm ngượng ngùng cự tuyệt a”.

      “Hì hì, biết ngươi như vậy!”

      ***

      Mà ngay tại Thương Lang thành Lạc vương phủ, Thương Diễm Túc nhìn người trước mắt đột nhiên đến, khỏi híp mắt lại, hỏi: “Thi thống lĩnh đột nhiên xuất ở Lạc vương phủ ta, biết là có gì chỉ bảo?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 7: Chúng ta bỏ trốn
      Vẫn là tửu lâu kia, cùng là dãy ghế đó, Lãnh Thanh Nghiên ngồi đối diện với nàng kia, lô ghế cũng chỉ có hai người, chỉ là hai người ai muốn mở miệng trước.

      Cuối cùng vẫn là Lưu Ngọc Quyết nhịn được trước, bất mãn nhìn Lãnh Thanh Nghiên, oán trách : “Sao ngươi có thể vô lễ với bản phu nhân như vậy, dù gì ta vẫn là trưởng bối của ngươi!”.

      Lãnh Thanh Nghiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng ta cái, dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng khẽ nhếch lên: “ phải bà mình phải phu nhân mà là nương sao? Sao giờ lại tự xưng bản phu nhân?”.

      đến đây, mặt Lưu Ngọc Quyết khỏi ửng đỏ, hôm qua bà chỉ thuận miệng như vậy, ngờ nàng ta còn nhớ.

      Ho tiếng, Lưu Ngọc Quyết : “Con dâu ngoan à, chúng ta vất vả lắm mới gặp được nhau, vẫn nên hòa hảo trò chuyện hơn, ta còn chưa tiếp xúc thân mật với con, mà trước đây cũng chưa với con nửa câu nào”.

      Người này, đích xác là Lưu hoàng hậu chết của Thương Lang quốc, cũng chính là mẹ ruột Thương Diễm Túc.

      Đương nhiên, năm đó bà ta cũng giả chết mà chạy ra khỏi hoàng cung, nhưng khác với lần giả chết này của Lãnh Thanh Nghiên, bà rời khỏi cung trong tình huống Hoàng đế Thương Lang biết chuyện này.

      Có thể là vì nguyên nhân này, cũng có thể là bởi vì bà ta là mẹ ruột của Thương Diễm Túc, hoặc là bởi vì chính bản thân, cuối cùng Lãnh Thanh Nghiên cũng cảm thấy chán ghét bà ta chút nào, thậm chí còn hơi có cảm giác thân thiết.

      Hôm qua cũng là vào lúc sắp phải rời mới nhớ ra bà ta là ai, bởi vì trước kia hai người quả tiếp xúc với nhau bao giờ, mà Lãnh Thanh Nghiên cũng chỉ là nhìn qua bức họa Lưu hoàng hậu, tuy chỉ là liếc mắt cái nhưng cũng kì lạ, nàng lại ghi nhớ dung nhan đó trong lòng.

      Nhưng bức họa dù sao cũng có chút chênh lệch với người , hơn nữa Lãnh Thanh Nghiên trong nháy mắt cũng ngờ tới chuyện này, cho nên mới chỉ cảm thấy quen thuộc chứ nghĩ ra rốt cuộc gặp ở đâu.

      Mà giờ phút này nghe bà ta như vậy, cũng chỉ thoáng sửng sốt chút, lập tức mỉm cười gật đầu, : “ biết mẫu hậu muốn gì với con?”.

      Lưu Ngọc Quyết nghe xưng hô này xong khỏi khẽ nhíu mày, lắc đầu thở dài: “Ta còn là Hoàng hậu nữa rồi, huống chi từ trước tới giờ ta chỉ thích được gọi là nương, Nghiên Nhi để ý chứ?”.

      Nương nghe thân thiết hơn mẫu hậu, hơn nữa, bà quả phaii Hoàng hậu từ lâu, ừm, phải là Hoàng hậu nương nương qua đời từ mười mấy năm trước rồi.

      Lãnh Thanh Nghiên cũng mất tự nhiên, khẽ gọi tiếng nương, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ lạ, thực xa lạ, nhưng lại làm nàng cảm thấy thoải mái ấm áp.

      Lưu hoàng hậu cười vui vẻ, cẩn thận nhìn Lãnh Thanh Nghiên, cảm thấy có nhìn thế nào cũng đủ, vị con dâu này, từ lúc nó thành hôn với Túc Nhi cho tới giờ năm năm, bà lại chưa từng tiếp xúc gần với nó như vậy.

      Dĩ nhiên, Lãnh Thanh Nghiên làm bà thấy thực vừa lòng, điều này chỉ cần qua vẻ mặt của bà cũng đủ thấy .

      “Những năm gần đây, các con có khỏe ?”

      Đột nhiên bị hỏi như thế, làm cho Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt chút, bà ấy hẳn là đều biết mới đúng, sao còn hỏi? Có điều Lãnh Thanh Nghiên vẫn trả lời: “Tốt lắm, chỉ là, gần đây Túc mới biết việc nương còn sống”.

      Ánh mắt Lưu Ngọc Quyết thoáng có chút dao động, tươi cười cũng trở nên ảm đạm, bà khẽ thở dài: “Là ta nợ em chúng”.

      Vấn đề này, Lãnh Thanh Nghiên cũng khó mà gì, cho nên, nàng vẫn duy trì trầm mặc, nàng biết, cho tới bây giờ, đối với chuyện này Túc vẫn thể buông, biết sau này gặp lại xảy ra chuyện gì nữa.

      Thấy Lãnh Thanh Nghiên gì, Lưu hoàng hậu dường như biết trong lòng nàng nghĩ gì, cười khẽ: “Có gì con cứ thẳng với ta , ta muốn biết lúc Túc Nhi biết ta còn sống có phản ứng thế nào”.

      “Việc này… chàng rất kinh ngạc”.

      “Sau đó?”

      “Thực dám tin”.

      “Rồi sao? Chẳng lẽ cũng chỉ là như thế sao?”

      Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười lắc đầu, : “Nương, nếu người muốn biết, phải rất đơn giản sao? Chỉ cần xuất trước mặt chàng, như vậy còn có thể tránh việc con biểu đạt ràng, hơn nữa biết chắc chắn hơn là nghe kể lại”.

      Lưu Hoàng hậu sửng sốt, mặt còn có do dự, sau lúc lâu mới : “Nhỡ đâu nó chịu nhận ta phải làm sao bây giờ?”.

      “…” Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt ngạc nhiên, lập tức khỏi bật cười, ra bà ấy lo lắng việc này sao?

      Nhưng mà cũng khó trách, nếu là nàng giờ rời xa cục cưng, thậm chí để cho bé nghĩ nàng chết, chờ thêm mười mấy năm, còn muốn gặp bé, cũng nhịn được mà lo lắng, bé giận mình hay là để ý đến mình, thậm chí muốn nhận mình.

      “Nương, kỳ , Túc cũng rất nhớ người, tuy rằng tạm thời có chút thể buông chuyện trước kia, nhưng vẫn rất chờ mong có thể nhanh chóng tìm thấy người, cả nhà đoàn tụ”.

      ?” mặt bà lên chút vui sướng, kỳ những năm gần đây bà cũng có rời quá xa hoặc là lâu lắm, thường xuyên chú ý hành động của hai con trai, những chuyện này bà cũng biết, chỉ là chắc chắn mà thôi, bà cũng dám nghĩ các con tha thứ cho mình.

      Dường như nghĩ đến điều gì đó, thậm chí là có chút hưng phấn, bà đột nhiên ánh mắt sáng quắc nhìn Lãnh Thanh Nghiên, : “Con dâu ngoan à, con tính khi nào trở về Thương Lang quốc? Nếu cùng ta luôn !”

      được!”

      “Hả? Con quay về?”

      quay về”.

      “Vì sao? Chẳng lẽ con trở về nữa? được, vậy con ta phải làm sao bây giờ?”

      Lãnh Thanh Nghiên bày ra bộ mặt thực vô tội, nhìn bà mà : “Con chỉ là muốn trở về sớm như vậy thôi, con tin chuyện trong Thương Lang quốc Túc có thể giải quyết, con chờ chàng đến đón con mà”.

      “Nó đến đón con sao?”

      “Vâng!”

      Lời này làm bà như có chuyện gì do dự, suy nghĩ nửa ngày đột nhiên : “Vậy ta cũng tạm thời quay về, ở cùng với con được ?”

      “Vì sao? Người hẳn là rất nhớ con, con còn biết ở đây đến khi nào đâu”.

      Lưu hoàng hậu liên tục lắc đầu, : “ sao sao, mười mấy năm đều sống qua rồi, còn ngại vài ngày sao?”

      Nàng híp mắt, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn bà, đột nhiên hỏi: “Người phải là sợ Túc chịu tha thứ cho mình, muốn đợi con tốt cho người chứ?”.

      “Hì hì, được sao? Con quả là con dâu ngoan của ta”.

      “Việc này liên qua gì đến chuyện con có phải dâu ngoan hay chứ, còn nữa a, con giúp người đâu, tất cả phải dựa vào vận may của người tôi, khà khà”.

      “Con dâu ngoan, con nhẫn tâm như vậy chứ? Nhỡ con ta chịu nhận ta sao bây giờ?”

      “Ừm, vậy người cũng chỉ có thể, cố gắng nhiều hơn, tranh thủ làm cho con của người nhanh chóng nhận người là mẹ thôi.”

      “…” Oán niệm.

      ***

      Ngày trôi qua lại quay lại bình thản như trước, mẹ muốn xử lý vài việc, mấy ngày rồi cũng thấy xuất , mà Lãnh Thanh Nghiên ở trong cung Ngọc Diễm, chuyện phiếm, trêu ghẹo, đấu võ mồm với Tang Dĩnh, luyện kiếm, đọc sách cùng Ngọc Hàm Uyên, từng ngày thanh nhàn tự tại.

      Ngẫu nhiên còn có thể dưới xin xỏ của Tang Dĩnh mà mang nàng ta chuồn ra ngoài chơi, đương nhiên gần như lần nào bị Ngọc Nhàn Dật phát . Tình huống như vậy, Lãnh Thanh Nghiên làm sao cả, dù sao Ngọc Nhàn Dật cũng tìm đến nàng gây phiền toái, về phần Tang Dĩnh, kỳ ngẫu nhiên nhìn hai vợ chồng đánh nhau vẫn thực là cảnh đẹp ý vui.

      Nhưng mà, mỗi lần nhìn thấy cảnh hai người kia bên nhau, Lãnh Thanh Nghiên liền nhịn được nhớ tới tướng công nhà mình, cũng biết tại thế nào.

      Tính ra tháng có nhìn thấy , còn có cục cưng, cha con hai người ở chung, đánh nhau chứ nhỉ?

      hiểu sao lại ra ý nghĩ như vậy, lập tức cũng nhịn được mà bật cười, có điều trong ấn tượng của nàng, hai cha con nhà này quả là thường xuyên tranh nháo.

      “Suy nghĩ gì thế?”

      có gì…” Cả người Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên chấn động cứng ngắc, mặt dần dần lên vẻ dám tin, sau lúc lâu mới thong thả quay người lại, nhìn về phía người đứng sau nàng.

      dám tin, nàng còn tưởng mình hoa mắt, hoặc là nàng nằm mơ mà thôi, Túc, Túc thế nhưng xuất trước mặt nàng, điều này sao có thể? làm sao có thể ở chỗ này? Cho dù lợi hại, nàng cũng tin có thể trong thời gian ngắn ngủn đến tháng như vậy đem toàn bộ chuyện tình Trữ hoàng hậu giải quyết tốt.

      Nhưng, tại xuất ở trước mặt, đây là có chuyện gì?

      “Túc?”

      Thương Diễm Túc lên trước từng bước, mặt mang theo chút phong trần mệt mỏi, nhưng tươi cười lại vẫn sáng lạn như cũ, vươn tay ôm nàng vào lòng, lẳng lặng cảm nhận người trong lòng tháng gặp này, hít sâu hơi, : “Nghiên Nhi, ta rất nhớ nàng”.

      Tựa trong lòng , nghe câu nhớ nhung của , Lãnh Thanh Nghiên khỏi đỏ mặt bừng bừng, trong lòng vô cùng ngọt ngào, cũng đưa tay vòng qua sau lưng , rúc chặt vào lòng , : “Ta cũng rất nhớ chàng, nhưng mà, Túc à, sao chàng lại ở đây?”.

      “Ta nhớ nàng, cho nên liền tới tìm nàng, được sao?”

      “Còn chuyện trong kinh thành sao? Chẳng lẽ chàng đều giải quyết xong rồi sao?”

      Cằm để đỉnh đầu nàng, cọ vài cái, cười cười, lại tựa hồ mang theo chút bất mãn : “, nhưng sao lại muốn ta lo chuyện đó?”.

      Lãnh Thanh Nghiên ngạc nhiên, khỏi ngẩng đầu nhìn , hỏi, “Lời này nghĩa là sao? Chẳng lẽ chàng hoàn toàn để tâm đến những chuyện đó?”.

      “Ta là hạng người như vậy sao?”

      Rất muốn gật đầu đúng, nhưng Lãnh Thanh Nghiên cuối cùng lắc lắc đầu, : “Hình như là chưa có làm ra chuyện vô trách nhiệm như vậy”.

      Thoáng siết chặt tay lại, đem nàng ôm chặt hơn chút nữa, : “Ta chỉ là giao chuyện này cho Cửu đệ làm thôi mà, dù sao nó cũng rất nhàn rỗi, vừa vặn cho nó việc để làm”.

      “…”

      Lãnh Thanh Nghiên gì, nàng có thể tưởng tượng ra, tình hình giờ của Thương Diễm Hách là thế nào, chắc chắn là vừa vùi đầu làm việc, vữa thầm oán Thất ca vô trách nhiệm, biết thương tiếc đệ đệ.

      ra tài của Thương Diễm Hách cũng kém Thương Diễm Túc là bao, chỉ là cho tới nay, đều quen chỉ biết làm theo lệnh Thương Diễm Túc, cũng quen chơi bời lêu lổng, việc gì cũng đều để cho Thất ca giải quyết. Hoặc phải là, rất lười, lười động, ngay cả động não cũng muốn.

      Nhưng mà giờ, Thương Diễm Túc ném hết mọi việc cho , chắc chắn thầm oán Thất ca, nhưng cũng nhớ Thất ca, sau đó thuận tiện còn có thể làm tốt mọi việc, miễn cho thời điểm Thất ca trở về đánh chết .

      Về phần Thương Diễm Túc, giờ chỉ muốn ôm Nghiên Nhi bảo bối, việc gì cũng muốn để ý, thậm chí, có chút muốn trở về Thương Lang quốc, dù sao cũng chẳng chút lo lắng Thương Diễm Hách xử lý được chuyện Trữ Hoàng hậu, còn về làm gì?

      “Nghiên Nhi”.

      “Dạ?”

      “Chúng ta bỏ trốn thôi”.

      “…”

      “Sao, nàng muốn à?”

      “Vì sao đột nhiên lại muốn bỏ trốn? Còn nữa a, bỏ trốn đâu?”

      muốn luôn bị việc này làm phiền, cũng muốn bởi vì việc này mà khiến cho chúng ta ngay cả cơ hội sống yên bình cũng có, Nghiên Nhi, ta muốn trở về”.

      Trong lòng Lãnh Thanh Nghiên khỏi cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn , lại nhìn thấy đáy mắt nồng đậm mỏi mệt, nhiều năm qua như vậy, vẫn đều sống trong hoàn cảnh như thế, tuy rất muốn làm vậy, nhưng luôn có chuyện thể làm khác được.

      Trong mắt tràn đầy đau lòng, tay nàng xoa hai má , : “Nhưng mà, nếu rời , có thể sao? Bây giờ phải còn có rất nhiều chuyện chưa có giải quyết sao?”.

      có việc gì, ta tin Cửu đệ có thể xử lý mọi chuyện hề kém ta, nó chỉ lười thôi”.

      “Cho nên, chàng là ca ca liền quyết định đem mọi việc thích làm đổ lên người đệ đệ của mình?”

      “Thế sao? Nếu nó muốn, cũng có thể đổ mọi chuyện cho người khác a, đương nhiên, việc cỏn con sau cùng như vậy, nếu nó làm được cho ổn thỏa uổng phí hai mươi mấy năm sống.”

      Nàng nhịn được ấn vai xuống, gắt giọng: “Nào có người như vậy? Nếu là việc sau cùng, vì sao giải quyết đơn giản hử?”

      Đưa tay bưng mặt nàng, cúi xuống đối diện cùng nàng, : “Nghiên Nhi, việc vĩnh viễn đều hết được, cho dù ta giải quyết xong chuyện này, sau đó chắc chắn có nhiều việc hơn chờ ta làm, hơn nữa, ta ràng cảm giác được, phụ hoàng muốn thoái vị, nhường ngôi hoàng đế cho ta”.

      Nàng sửng sốt, khẽ nhăn mày thoáng suy tư chút liền hiểu được Thương Diễm Túc rốt cuộc là tính thế nào, hai tay dán lưng , nàng cười : “Ta hiểu rồi, chàng muốn để phụ hoàng có cơ hội truyền ngôi cho chàng sau chuyện này, cho nên chàng muốn trốn, đúng ?”.

      “Nghiên Nhi quả nhiên hiểu ta, ta thích làm hoàng đế”.

      “Ta cũng thích”.

      Dù sao cũng xảy ra vấn đề gì lớn, đương nhiên tiếp tục mạo hiểm ở lại Thương Lang thành để bị đẩy lên ngôi Hoàng đế kia, có chút hứng thú nào, bằng ở cạnh Nghiên Nhi dạo chơi trong thiên hạ còn hơn!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 8: Ngăn cản
      tháng có gặp mặt hai người liền dính cùng chỗ, ở thời điểm cởi ra nỗi khổ tương tư, đột nhiên có thanh thực phối hợp xuất .

      “Có phải trẫm nên thay toàn bộ thị vệ trong cung hay là tăng cường số người lên, càng làm cho canh phòng của hoàng cung sâm nghiêm hơn nữa? Nếu , trẫm thực lo lắng về sau có thích khách rất dễ dàng tiến vào thâm cung nội viện, đến ám sát trẫm a!”

      Nhìn người đột nhiên xuất trong này – Thương Diễm Túc, Ngọc Nhàn Dật nhịn được trong lòng trận ai thán, đây là cái tình huống gì? Người kia vậy mà vào thâm cung của như vào nơi người như vậy.

      Dường như bất mãn với việc Ngọc Nhàn Dật đột nhiên xuất quấy rầy, nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta, Thương Diễm Túc vẫn là quay đầu lại, nhìn về phía , : “Hoàng Thượng lo lắng quá, bổn vương cũng có muốn ám sát ngài, nếu thực như vậy, cho dù ngài có thêm bao nhiêu người canh phòng cũng đều vô dụng!”

      Nghe vậy, Ngọc Nhàn Dật khỏi nhướng nhướng mày, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, cũng có ý muốn khó xử Thương Diễm Túc.

      Tang Dĩnh vào cùng khóe miệng mang theo mỉm cười, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thương Diễm Túc, : “Lạc vương gia, chẳng lẽ, việc trong Thương Lang quốc, ngươi đều xử lý tốt sao? Nếu , bản cung để ngươi đem Thanh Nghiên mang nha! Ngươi cũng biết, nếu ngươi còn có đem mọi việc xử lý tốt, biết có bao nhiêu người muốn gây bất lợi cho Thanh Nghiên đâu”.

      Thương Diễm Túc cười khẽ tiếng, hướng về phía Tang Dĩnh gật đầu : “Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm Nghiên nhi, có điều Nghiên nhi cũng quấy rầy nhiều ngày, là có điểm khó xử a”.

      “Lạc vương gia khách khí, Thanh Nghiên chính là hảo tỷ muội của bản cung, cho dù nàng muốn cả đời ở nơi này bản cung đều có ý kiến, huống chi là vài ngày, căn bản là thể gọi là quấy rầy”.

      Thương Diễm Túc khóe miệng khẽ nhếch, tiếp tục cười : “Lời tuy như thế, nhưng bổn vương vẫn cảm thấy vô cùng khó xử, cho nên, tại mang Nghiên nhi rời , cũng tránh lại quấy rầy hoàng hậu nương nương cùng Ngọc Diễm hoàng thượng”.

      xong, còn ý nhị nhìn Ngọc Nhàn Dật, liếc mắt cái, khiến cho Ngọc Nhàn Dật nhất thời cảm thấy chính mình tự hiểu lấy, tuy rằng đối với việc Lãnh Thanh Nghiên ở lại Ngọc Diễm quốc đều ý kiến gì, nhưng tồn tại của nàng quả là làm cho mất rất nhiều cơ hội thân thiết cùng hoàng hậu thân ái.

      Còn chưa kịp gật đầu với Thương Diễm Túc tỏ vẻ đồng ý, đột nhiên liền cảm giác được miếng thịt lưng bị hung hăng véo, sau đó xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.

      khỏi liên tục đổ mồ hôi lạnh, nếu phải có người ngoài ở đây, phỏng chừng nhảy dựng lên, chỉ là ở trước mặt Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc, còn phải bảo trì phong thái vua của nước, chỉ có thể cẩn thận nắm tay hoàng hậu thân ái, sau đó cẩn thận đem dời .

      Động tác tuy rằng được che khuất, nhưng vẫn bị hai người Thương Diễm Túc đứng đối diện bọn họ thấy được, khỏi liếc mắt nhìn nhau cái, hai người trong mắt đều ý cười.

      Thương Diễm Túc ôm eo Lãnh Thanh Nghiên, hướng về phía hai người Ngọc Nhàn Dật cùng Tang Dĩnh khẽ gật đầu : “Hai người vợ chồng ta tiếp tục quấy rầy các ngươi, xin cáo từ trước”.

      xong, liền mang theo Lãnh Thanh Nghiên bay vút về phía tường cung kia, vừa rồi chính là từ bên kia trèo tường mà vào, tại đương nhiên cũng là tính đường cũ quay trở về.

      Về phần muốn đem Lãnh Thanh Nghiên tiếp tục ở lại trong hoàng cung Ngọc Diễm quốc, thực là có chút lo lắng, phải lo lắng Ngọc Nhàn Dật, mà ngược lại, thực lo lắng hoàng hậu nương nương Ngọc Diễm quốc Tang Dĩnh.

      Có điều khi Thương Diễm Túc đem lời kia xong định rời khỏi, Tang Dĩnh cũng đột nhiên tạm thời “Buông tha” Ngọc Nhàn Dật, quay đầu nhìn về phía hai người bọn họ, đồng thời thân thể cũng có nửa điểm nhàn rỗi, trực tiếp tấn công về phía Thương Diễm Túc.

      “Hắc, Thương Diễm Túc, chẳng lẽ ngươi cứ nghĩ như vậy có thể mang Thanh Nghiên sao? Ngươi còn chưa có được đồng ý của bản cung đâu! Hơn nữa, ngươi lại tự nhiên lại trong hoàng cung Ngọc Diễm quốc ta như vậy, ngươi coi Ngọc Diễm quốc ta trở thành cái gì?”

      Tang Dĩnh đột nhiên tấn công, khiến cho Thương Diễm Túc thể ứng chiến, ít nhất trước đánh lui Tang Dĩnh cũng đừng nghĩ mang Nghiên nhi rời khỏi nơi này.

      Chỉ là, Tang Dĩnh dù sao cùng Nghiên nhi quan hệ phải là , tỷ muội tốt từng sinh tử có nhau, cho dù là ứng chiến cũng chỉ có thể ngăn cản mà thôi, nếu , vạn nhất gây tổn thương đến nàng, chẳng những Ngọc Nhàn Dật tìm gây phiền toái, quan trọng hơn là, Nghiên nhi khẳng định trách cứ .

      Lãnh Thanh Nghiên đứng ở bên cạnh, im lặng nhìn hai người so chiêu, cũng lo lắng, chỉ là, hai người so chiêu gây ra động tĩnh cũng kinh động ít thị vệ từ bên ngoài, giờ phút này hướng về phía bên này.

      Ngọc Nhàn Dật hiển nhiên cũng phát ra tình huống, nhìn hai người đanh so chiêu kia, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, : “Các ngươi lại đánh tiếp, thị vệ bên ngoài cũng sắp vào đến nơi”.

      Nghe vậy, Tang Dĩnh động tác cứng lại, theo bản năng đem tầm mắt chuyển dời đến ngoài cung, mà Thương Diễm Túc lại nhân cơ hội này chiêu bức lui nàng, lắc mình đến bên người Lãnh Thanh Nghiên, tay vòng eo của nàng, sau đó mang theo nàng bay đến tường, vài cái lên xuống cũng biến mất khỏi tầm mắt Tang Dĩnh.

      Tang Dĩnh khỏi trận căm tức, muốn đuổi theo nhưng mà cũng kịp rồi, cho nên thực tự nhiên đem toàn bộ lửa giận đều phát tiết người Ngọc Nhàn Dật. Đều do , thế nhưng tại thời điểm quan trọng như vậy đến quấy rầy nàng, làm hại nàng lần chú ý để cho Thương Diễm Túc trốn thoát, chạy còn chưa tính, thế nhưng còn mang Thanh Nghiên !

      ***

      “Túc, cục cưng đâu?” Khi Thương Diễm Túc tạm thời đặt chân trong khách sạn, Lãnh Thanh Nghiên nhìn xung quanh, lại có phát người nào trừ Thương Diễm Túc, khỏi hỏi. Biểu tình Thương Diễm Túc có chút quái dị, làm như bất đắc dĩ, lại giống như có chút biết sao, : “Ngày hôm đó con biết được nơi nàng ở từ Diệp Trần Nhiên, liền rời kinh thành tìm nàng, nhưng mà lúc được nửa đường lại chuyển sang Sa Châu”.

      “Sa Châu?” Sửng sốt, liền nhăn mày lại, thào lẩm bẩm, “Con Sa Châu làm cái gì?”

      “Ta cũng biết, ta phái ra bốn thị vệ thầm theo con, bảo vệ con an toàn, định sau khi rời khỏi nơi này liền trực tiếp Sa Châu, hẳn là xảy ra chuyện gì đâu”.

      gật đầu, tuy rằng biết cục cưng Sa Châu làm gì, nhưng có bốn người thầm bảo hộ, hơn nữa bé là tiểu hài tử, hẳn là có người nào gây bất lợi cho bé mới đúng, cũng tạm thời yên tâm.

      Về phần đề nghị của Thương Diễm Túc, nàng tất nhiên là đồng ý vô điều kiện, có điều lại đột nhiên nhớ tới chuyện vô cùng quan trọng.

      “Túc, chàng có tìm được mẫu hậu hay ?”

      Sửng sốt, khỏi cười khẽ hỏi: “Sao đột nhiên hỏi cái này?”

      có gì, chỉ là quan tâm chàng chút mà thôi, được a?”

      Lãnh Thanh Nghiên hiếm khi làm nũng, khiến cho Thương Diễm Túc nhịn được cảm giác có dòng điện chạy qua khiến cả người chấn động, có chút kìm lòng đậu đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn môi nàng, : “Còn có tìm được”.

      Bị hôn môi tay chân có chút như nhũn ra, nhưng Lãnh Thanh Nghiên vẫn ngăn lại đúng lúc, thở hổn hển, : “Nếu chàng gặp được người, chàng có thể rất tức giận với người hay ?”

      Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, đem mặt vùi vào gáy Lãnh Thanh Nghiên, cọ vài cái, : “Ta biết”.

      biết, rất muốn gặp bà, đây là chuyện thể phủ nhận, mười mấy năm qua, hầu như lúc nào là nhớ tới mẫu thân mình, nhưng mà, nghĩ đến bà thế nhưng mười mấy năm trước rời khỏi bọn họ, mà lại hề cho bọn họ biết bà còn sống đời, liền thể đối việc này tiêu tan.

      Tuy rằng Nghiên nhi với rất nhiều, cũng hiểu được trong tình huống đó bà có cách nào khác mới phải làm như vậy, cũng hiểu được nỗi khổ của bà, nhưng mà, hiểu được là chuyện, còn đồng ý với hành động này của bà lại là chuyện khác.

      Thường xuyên nhớ, cho dù, là bà bất đắc dĩ, nhưng vì sao ngay cả chính con mình cũng giấu diếm như vậy? Chẳng lẽ để cho các con mình biết chuyện mình còn sống cũng thể sao?

      Thậm chí mắt thấy bọn họ hiểu lầm phụ hoàng như vậy, vì sao bà cũng giải thích chút?

      Tuy rằng bà luôn luôn thầm bảo hộ bọn họ, tuy rằng mãi đến khi bọn họ có năng lực bảo hộ mình bà mới rời , tuy rằng bà có rất nhiều điều bất đắc dĩ, rất nhiều nỗi khổ, nhưng tất cả những thứ này, đối với huynh đệ Thương Diễm Túc mà , đều có nhiều lực thuyết phục lắm, chỉ có thể làm cho bọn họ hiểu được năm đó mẫu hậu vì sao phải làm như vậy mà thôi.

      Nhiều năm qua như vậy, gần như là thành thói quen, khiến cho bọn họ cho dù hiểu được, nhưng cũng chỉ là hiểu được mà thôi, mà khi nhìn thấy mẫu hậu có tâm trạng ra sao, cũng là thể tưởng tượng.

      Lãnh Thanh Nghiên ánh mắt thoáng dao động, mang theo điểm dò hỏi: “Túc, nếu tại mẫu hậu đột nhiên xuất ở trước mặt chàng, chàng có muốn gặp người hay ?”

      Buông lỏng tay ôm nàng, cúi đầu chạm trán nàng, : “Nghiên nhi, có phải nàng có chuyện gì muốn với ta hay ?”

      Khẽ cúi đầu, cuối cùng cũng gật gật đầu, : “Ta gặp mẫu hậu”.

      Lời này vừa ra, Lãnh Thanh Nghiên ràng cảm giác được lực cánh tay nắm nàng đột nhiên lớn hơn chút, đồng tử hơi hơi phóng đại, lên thần sắc phức tạp.

      Tay khẽ vuốt hai má , thư hoãn biểu tình mặt chút, có chút thích nhìn dáng vẻ giống như rất khó chịu như vậy, giọng : “Túc, mẫu hậu kỳ cũng rất nhớ các ngươi, cho dù chuyện bà giả chết khiến chàng khó chịu, nhưng phải những năm gần đây chàng rất nhớ người sao? Hơn nữa, bà cũng là rơi vào đường cùng mới nên mới rời , chàng vẫn thể hiểu sao?”

      “Ta hiểu”. Thương Diễm Túc mặt nên lời là biểu tình gì, giọng , “Hiểu là chuyện, chỉ cần nghĩ đến chuyện bà còn sống cũng báo cho chúng ta biết câu, trong lòng ta, rất khó chịu”.

      Lãnh Thanh Nghiên cực kỳ đau lòng, vùi vào trong ngực , : “Ta hiểu được, vậy chúng ta gặp mẫu hậu”.

      Có Nghiên nhi dựa vào trong ngực, Thương Diễm Túc nhịn được cảm giác được cả người đều là trận ấm áp, thực thoải mái, thực đầy đủ, khỏi ôm chặt nàng, trong lòng tối tăm cũng tiêu tán ít, khóe miệng lên vẻ tươi cười, : “Nghiên nhi, mẫu hậu bà tại, ở nơi nào?”

      Sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của , đột nhiên cười khẽ tiếng, : “ nhiều như vậy, phải là rất muốn gặp mẫu hậu sao?”

      Biểu tình trong nháy mắt mất tự nhiên, vỗ lên mông của nàng, : “Sao còn nhiều lời vô nghĩa như vậy? Còn mau ?”

      Thương Diễm Túc tìm mẫu hậu, Lãnh Thanh Nghiên cũng có cùng , bởi vì nàng biết, mẫu tử mười mấy năm có gặp mặt, khẳng định có rất nhiều lời muốn , hơn nữa dựa vào trong lòng Thương Diễm Túc còn chút khó mà tiêu tan mà mất tự nhiên, khẳng định phát sinh ít chuyện vui, nàng cùng giúp vui.

      Về phần cuối cùng thế nào, Lãnh Thanh Nghiên cũng lo lắng, nàng chỉ cần bắt đầu chuẩn bị Sa Châu là được.

      Mà về chuyện tình trong Thương Lang quốc, Túc phải rồi sao? Có Thương Diễm Hách, sợ cái gì? Huống hồ, phụ hoàng có biểu ràng muốn truyền ngôi cho Túc như vậy, làm sao còn có thể tiếp tục ở lại Thương Lang thành? Vạn nhất thực để cho ngôi vị hoàng đế kia rơi xuống đầu Túc, phải làm sao bây giờ?

      Cho nên, Lãnh Thanh Nghiên thậm chí quyết định, trước khi phụ hoàng chưa đem ngôi vị hoàng đế truyền cho vị hoàng tử Vương gia nào, bọn họ tuyệt đối đặt chân vào Thương Lang thành.

      Đối với Thương Diễm Hách, Lãnh Thanh Nghiên vẫn tương đối có chút tin tưởng, tuy rằng đứng đầu ăn chơi trác táng ở Thương Lang thành, tuy rằng hình như cũng giỏi chuyện gì, vô đức vô năng.

      Kỳ để Thương Diễm Hách làm hoàng đế liền rất đúng, dù sao thích mỹ nữ như vậy, hậu cung ba ngàn giai lệ, cam đoan có thể đủ cho thưởng thức. Về phần Túc, chính là người của nàng, ai cũng đừng hòng tranh với nàng!

      Tuy rằng làm hoàng đế có thể giải tán hậu cung, giống như Ngọc Nhàn Dật, nhưng vẫn thực an toàn nha, bởi vì các đại thần đều nhìn chằm chằm hậu cung đâu, lại muốn tìm các loại mỹ nữ đưa vào cung, nhiều phiền toái!

      Lãnh Thanh Nghiên chuẩn bị vật dụng cần dùng, chờ Túc trở về là có thể cùng nhau Sa Châu ở Thương Lang quốc, chỉ là nàng còn chưa có đợi được Thương Diễm Túc, trước mắt cũng xuất người.

      Nhìn người đứng ở cửa, Lãnh Thanh Nghiên cười đến có chút bất đắc dĩ, : “Dĩnh nhi, sao ngươi lại tìm đến nơi này vậy?”

      Tang Dĩnh hừ hừ vài tiếng, trực tiếp bước vào trong phòng, ngồi xuống ghế, : “Còn có được bản cung đồng ý, các ngươi muốn ? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đương nhiên, nếu Thương Diễm Túc người muốn chạy, ta tuyệt đối có gì ngăn cản, thậm chí còn có thể phái người vui vẻ đưa tiễn nữa”.

      Lãnh Thanh Nghiên cười khẽ lắc đầu, : “Dĩnh nhi, ta cũng ở đây gần tháng, nếu như còn tiếp tục quấy rầy, ta sợ ta lúc nào biến thành người Ngọc Diễm quốc cũng biết đâu!”

      “Vậy có quan hệ gì? Dù sao ta cũng để cho hai người rời , chỉ là, tiểu Nghiên nhi, người ta còn có thiệt nhiều điều muốn với ngươi, ngươi chẳng lẽ muốn nhanh như vậy liền rời sao?”

      Nhìn Tang Dĩnh cả người đều dán người nàng, ngừng mà cọ xát làm nũng, Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng run rẩy vài cái, : “Đều muốn tháng, ngươi còn chưa có… Chưa xong sao?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 9: Gặp lại
      Tang Dĩnh làm sao có thể để cho Lãnh Thanh Nghiên cứ dễ dàng rời như vậy? Huống chi, Thương Diễm Túc còn có làm được cầu lúc trước của nàng, trong Thương Lang quốc “Nguy hiểm” như vậy, nàng sao đành lòng để cho Thanh Nghiên ở đó.

      Nơi nguy hiểm như vậy

      Nàng còn biết Thương Diễm Túc cũng tính chuyện trở về, tự nhiên cũng là tìm được cái cớ vô cùng tốt như vậy, mà Lãnh Thanh Nghiên cũng đem chuyện này ra, chỉ có thể đem lời của Tang Dĩnh đều coi như gió thoảng qua ta, ngẫu nhiên vài lời hay, trấn an nàng chút nghe tổn thương tâm hồn “Yếu ớt” của nàng ấy.

      ***

      Bên kia, sau khi Thương Diễm Túc rời khỏi khách sạn rất nhanh liền tới nơi Lưu hoàng hậu ở, nhìn tòa nhà trước mắt lớn cũng xa hoa, thậm chí còn có chút mộc mạc, Thương Diễm Túc nheo nheo mắt lại, tim hiểu sao bắt đầu đập nhanh hơn

      Tuy rằng còn vài điền thể tiêu tan với mẫu hậu, nhưng khi đứng ở chỗ này, nghĩ đến rất nhanh có thể nhìn thấy bà, lại vẫn khó mà nén được kích động trong lòng.

      Được rồi, thừa nhận, tại quả vô cùng kích động, thậm chí thiếu chút nữa liền quên năm đó mẫu hậu như thế nào mà bỏ bọn họ , ngay cả chuyện còn sống cũng đều có cho bọn họ biết.

      Chậm rãi nắm chặt nắm tay, gần như cần hít sâu hơi mới có thể tiếp tục về phía trước, có điều cũng có đánh động ai cả, đơn giản là, muốn cho bất kì kẻ nào chú ý.

      chỉ là tới gặp mẫu hậu mà thôi, đối với những người khác, toàn bộ đều có nửa điểm hứng thú!

      Bay vọt lên phía tường, chỉ hơi mượn lực cũng biến mất, thân ở trong sân, sau khi tiến vào mới phát , tiểu viện này dường như cũng đơn giản, cho dù là , cũng phải hành động cẩn thận, nếu cẩn thận bị phát .

      Có thể thấy được nơi này đề phòng nghiêm ngặt, quả thực có thể so với thủ vệ hoàng cung, hơn nữa vì sân lớn như vậy, khiến người xâm nhập vào chỗ nào che giấu được.

      khỏi hơi nhíu mày, cũng có ở lại chỗ này lâu, tìm đúng phương hướng liền bay thẳng đến nơi đó, tốc độ kia, người bình thường căn bản là ngay cả bóng dáng đều nhìn ra được, càng cần phát xâm nhập.

      Lưu hoàng hậu ngồi ở trong phòng, ngẩn người nhìn hai đôi hài trong tay, đây chính là năm đó nàng rời cung, từ trong cung mang ra, là giầy của hai huynh đệ Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách khi còn .

      Dường như đột nhiên cảm giác được cái gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, bỗng nhiên đứng lên, nhìn người xuất ở trước mặt mình, mở to hai mắt nhìn vẻ mặt dám tin.

      “Túc… Túc nhi…”

      tiếng Túc nhi này cũng biết ở trong mơ gọi bao nhiêu lần, mà thời điểm Thương Diễm Túc nghe tiếng này, cũng là nhịn được cả người chấn động, cũng vậy, cũng bao nhiêu lần, ngay cả lúc nằm mơ, đều có thể nghe được thanh này khiến cho cảm thấy ấm áp vô cùng.

      Lưu hoàng hậu bước nhanh tới trước mặt Thương Diễm Túc, tuy rằng bà mười mấy năm trước rời khỏi hoàng cung, nhưng cũng có nghĩa là bà nhận ra con mình, mấy năm nay, bất kể bà đến đâu, hoặc là làm chuyện gì, cho tới bây giờ cũng chưa từng quên vụng trộm đến thăm con.

      “Túc nhi, sao con lại ở nơi này?”

      Kìm lòng được vươn tay vuốt mặt , chỉ là Thương Diễm Túc lại đột nhiên lui về phía sau từng bước, tránh khỏi tay bà, mắt lạnh nhìn bà, sau tia kịch liệt dao động lúc đầu kia, trong mắt có nửa điểm cảm tình.

      Tay cứng ngắc ở giữa trung, vẻ mặt cũng từ kích động ban đầu chậm rãi phục hồi, chỉ còn có lòng tràn đầy sầu bi cùng bất đắc dĩ, chậm rãi buông tay, giọng : “Túc nhi, con thể tha thứ cho nương sao?”

      Bàn tay giấu trong ống tay áo khẽ run rẩy, biểu tình mặt lại vẫn có nửa điểm dao động, chỉ là lãnh đạm nhìn Lưu hoàng hậu, : “Mẫu hậu bổn vương mười lăm năm trước cũng chết”.

      Sửng sốt, nhìn Thương Diễm Túc lãnh đạm hầu như hề có tình cảm gì, Lưu hoàng hậu lại đột nhiên cười khẽ tiếng, cũng quản có nguyện ý hay , cầm cánh tay , cười : “Túc nhi, thực xin lỗi, tuy rằng chuyện năm đó, ta có thể tìm được rất nhiều lý do hoặc là lấy cớ để giải thích, nhưng mà để con cùng Hách nhi ở lại hoàng cung, thậm chí còn để huynh đệ các con nghĩ rằng ta chết, là ta đúng, là ta khiến các con thiệt thòi, ta tại chỉ hy vọng, các con có thể tha thứ cho mẫu thân”.

      Thương Diễm Túc thân thể có chút cứng ngắc, nhưng lúc này đây cũng có tránh né nữa, chỉ là cúi đầu lạnh lùng nhìn bà, đáy mắt cũng có chút mềm lòng, song cũng chỉ có chút.

      Đối với phản ứng của Thương Diễm Túc, Lưu hoàng hậu dường như chút cũng ngại, thậm chí còn hơi có chút cảm giác nhớ nhung, cười : “Túc nhi, con vẫn thay đổi chút nào, tính cách vẫn được tự nhiên như vậy, luôn thích đem tâm tư đều giấu ở trong lòng, nhất là càng biểu lộ ra tình cảm thực của mình, chỉ là biết ở trước mặt Nghiên nhi, có phải cũng là mất tự nhiên như vậy hay ?”

      Lời này làm cho thân thể Thương Diễm Túc càng thêm cứng ngắc, nhìn Lưu hoàng hậu trong mắt cũng xuất tia ảo não, nhíu mày, : “Hãy bớt sàm ngôn , rốt cuộc bà muốn thế nào?”

      Sửng sốt, biểu tình Lưu hoàng hậu có vẻ thực vô tội, : “Túc nhi, lời này hẳn là ta hỏi con ? ràng chính là con tìm đến ta, ra ta cũng muốn hỏi con, con đột nhiên đến đây, lại đến bằng cách như vậy, là muốn làm gì đâu?”

      Thương Diễm Túc khóe mắt run rẩy vài cái, tóm lại vẫn thực để ý đến mẫu hậu, ràng là tức giận, nhưng vẫn dễ dàng bị bà châm ngòi cảm xúc.

      Đem tầm mắt chuyển dời đến nơi khác, lại lơ đãng thấy được hai đôi hài , nhịn được cả người chấn động, trong mắt lạnh như băng lại nhiều ra vài vết nứt.

      Cố gắng đem tầm mắt từ hai đôi hài kia dời , nhìn về phía ngoài cửa sổ, : “Bà chủ động tìm tới Nghiên nhi, là muốn làm gì? Nếu rời , sao hoàn toàn biến mất, bao giờ xuất nữa!”

      Lưu hoàng hậu có chút não ý, ý cười mặt hề giảm, lẳng lặng nhìn Thương Diễm Túc, đợi cho hết, qua hồi lâu mới : “Đúng là ta nhớ con ta, cho nên liền nhịn được muốn gặp lại . Chẳng lẽ Túc nhi muốn nhìn thấy mẫu hậu sao? hay là, con thực hy vọng như vậy, mẫu thân chết?”

      Thương Diễm Túc nhịn được há miệng thở dốc, muốn cái gì lại thể ra, chỉ là đạm mạc câu: “Vậy vì sao bà lại tìm tới Nghiên nhi? Việc này cùng Nghiên nhi lại có quan hệ gì”.

      “Nàng là con dâu của ta a, ta sợ con chịu tha thứ cho ta, nên cũng chỉ đành ra tay từ người con dâu”.

      “Bà…”

      Lưu hoàng hậu thẳng thắn như vậy khiến cho Thương Diễm Túc trong lòng thực có cảm giác bị đè nén, nhíu mày lại vẻ mặt vui nhìn bà, trong mắt lạnh như băng cũng lơ đãng tan dần.

      Dù sao, lạnh lùng này cũng chỉ là cố ý giả vờ, đối mặt mẫu thân của mình, làm sao có thể thờ ơ, thậm chí làm như thấy bà?

      Lưu hoàng hậu vẫn luôn chú ý tới thái độ của thấy vậy, mặt tươi cười khỏi càng sâu, cũng cùng giỡn, những lời này cũng có ý nghĩa gì.

      mặt vui đùa thu lại, nhìn Thương Diễm Túc trong ánh mắt tràn đầy từ ái cùng nhớ thương, : “Túc nhi, tha thứ mẫu thân được ? Mười lăm năm, mẫu thân có lúc nào là nhớ tới con cùng Hách nhi, ta cho tới bây giờ đều có nghĩ muốn thương tổn các con, lại càng phải cần các con. Túc nhi, huynh đệ hai các con chính là bảo bối quý giá nhất của mẫu thân”.

      Tâm nhịn được rung động, mười lăm năm qua, cũng vô cùng nhớ mẫu thân, chỉ là sau khi biết được mọi việc khó mà tiêu tan được.

      Ngay vừa rồi, còn trách cứ mẫu thân rời , thậm chí để bọn họ biết mình còn sống, nhưng mà tại, nhìn ánh mắt mẫu thân tràn ngập từ ái, Thương Diễm Túc đột nhiên cảm giác ủy khuất trong lòng, giống như đều tan thành mây khói.

      Bất kể thế nào, bà cũng vẫn là mẫu thân của , mẫu thân kính nhất a!

      “Mẫu hậu”.

      Hai chữ này, cũng biết ở trong mơ gọi bao nhiêu lần, giờ phút này mẫu hậu liền đứng ngay trước mặt , hơn nữa trong lòng cũng còn điều gì để tâm nữa, Thương Diễm Túc đột nhiên cảm giác, giống như đột nhiên lấy lại được phần sinh mệnh trân quý nhất mà mất lâu ngày.

      Trong mắt nước mắt nhịn được chảy xuống, nhìn con trước mắt, tiếng mẫu hậu kia vẫn ngọt ngào ngấm vào lòng của bà, khẽ vuốt hai má , nước mắt chảy ròng lại cười đến vô cùng sáng lạn, : “Túc nhi, cám ơn con tha thứ cho rời của mẫu thân”.

      “Mẫu hậu…”

      “Túc nhi, ta tại còn là hoàng hậu gì cả, cho nên, ta hy vọng con có thể gọi ta là nương, giống như những người bình thường vậy”.

      “… Nương”.

      ***

      Mặc kệ Lãnh Thanh Nghiên bao nhiêu lời tốt, lại dụ dỗ lại lừa gạt, Tang Dĩnh chính là khỏi nơi này, thậm chí còn cái gì, Lãnh Thanh Nghiên nếu rời khỏi Ngọc Diễm thành, nàng cũng cùng theo.

      Thời điểm nàng ra những lời này, Lãnh Thanh Nghiên chỉ biết, người này, căn bản phải là luyến tiếc nàng, mà chính là muốn nhân cơ hội theo nàng chạy chơi vài ngày thôi.

      Đối với tình huống như vậy, Lãnh Thanh Nghiên cũng liền mặc kệ, ngay cả lời hay cũng tiếp tục cùng nàng ấy, chính là tự mình sửa sang lại vài thứ cần thiết, sau đó chờ Túc trở về là có thể cùng nhau Sa Châu, tìm con trai bảo bối của bọn họ.

      biết tiểu gia hỏa kia đột nhiên Sa Châu là muốn làm gì, hình như, nơi đó cũng có gì hay chơi nha, phải bé luôn luôn muốn đến nơi hay ho gì đó hay sao?

      Tang Dĩnh cong miệng vẻ mặt bất mãn nhìn bóng lưng đưa về phía mình, Lãnh Thanh Nghiên bộ muốn để ý tới nàng ấy, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ra cửa khách sạn, trong mắt biết vì sao lại có chút vội vàng.

      “Ta Thanh Nghiên, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

      “Ngươi thực vội sao?”

      Lãnh Thanh Nghiên quay đầu lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng ấy, bởi vì phát ra mục đích của nàng cho nên Tang Dĩnh căn bản là có che dấu gì, đó cũng phải tính cách của nàng!

      Cau cái mũi lại, hừ hừ vài tiếng, : “Ta đây là quan tâm ngươi, cũng biết Thương Diễm Túc sao ra ngoài lâu như vậy, có phải lạc đường hay , có muốn bản cung giúp ngươi tìm ?”

      “Dĩnh nhi ngươi cũng tốt! Có điều cần, tướng công nhà ta rất nhanh trở về, nhưng ra Dĩnh nhi ngươi, như thế nào còn ngồi ở chỗ này ? Chẳng lẽ là muốn theo chúng ta rời khỏi nơi này?”

      thể sao?”

      Trừng mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên, điện lực mười phần, chỉ là đáng tiếc Lãnh Thanh Nghiên căn bản là bộ để ý nàng, hừ lạnh tiếng, : “Đương nhiên thể, ngươi nếu mà theo chúng ta, chúng ta những bị Ngọc Nhàn Dật đuổi giết, quan trọng hơn là, ngươi quấy rầy chúng ta!”

      “Ô ô, tiểu Nghiên nhi, ngươi chẳng lẽ là ghét bỏ người ta sao?”

      “Ngươi biết là tốt rồi”.

      “…”

      Từ ngoài cửa truyền đến trận tiếng bước chân, nghe thấy tiếng bước chân, Lãnh Thanh Nghiên mặt xuất ý cười, Tang Dĩnh cũng đột nhiên từ ghế đứng lên, xoay người định hướng cửa sổ nhảy xuống.

      “Dĩnh nhi, nàng đây là muốn đâu nha?”

      Bóng dáng Ngọc Nhàn Dật xuất ở cửa phòng, vừa vặn nhìn thấy Tang Dĩnh muốn từ cửa sổ nhảy xuống, nhưng ra cũng vội, chỉ là dựa vào khung cửa cười yếu ớt nhìn nàng.

      Tang Dĩnh quay đầu lại, hướng tới Lãnh Thanh Nghiên làm mặt quỷ, hừ hừ : “Lãnh Thanh Nghiên đáng ghét, dám bán đứng ta!”

      Lãnh Thanh Nghiên chỉ nhún vai, : “Ta cái gì cũng có làm, là chính tìm tới nơi này, ai bảo ngươi ở trong này đợi lâu như vậy, còn biết trở về đâu?”

      Kỳ , đây hoàn toàn là vì Tang Dĩnh có nhiều tiền sử, Ngọc Nhàn Dật yên tâm nàng mình người lâu như vậy, cho nên mới nhanh chóng tới nơi này.

      vào trong phòng, đem chân Tang Dĩnh còn đặt cửa sổ kéo xuống, giam vào trong ngực, xoay người lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên, hướng nàng khẽ gật đầu, : “ quấy rầy, là vạn phần có lỗi, ta tại đem Dĩnh nhi về”.

      “Hoàng Thượng khách khí.”

      Bóng dáng Thương Diễm Túc xuất ở cửa, nhìn tình hình trong phòng, có điểm hiểu ra sao, như thế nào mới ra ngoài trong chốc lát, nơi này liền nhiều hơn hai người đến đây?

      Nhìn đến Tang Dĩnh, Thương Diễm Túc dường như là theo bản năng tới bên người Lãnh Thanh Nghiên, đem nàng ôm vào trong lòng, vẻ mặt đề phòng nhìn Tang Dĩnh, cũng là hỏi Lãnh Thanh Nghiên, : “Nghiên nhi, chuẩn bị xong chưa?”

      “Ừm, cũng còn gì nữa”. Kỳ căn bản cũng có gì để chuẩn bị.

      Muốn hỏi chút chuyện tìm mẫu hậu thế nào, nhưng lo lắng nơi đây còn có hai người Ngọc Nhàn Dật, cũng liền tạm thời đem nghi vấn áp chế.

      Tang Dĩnh hung hăng nhìn chằm chằm Thương Diễm Túc, giống như đoạt bảo bối gì của nàng vậy, hừ tiếng, : “Thương Diễm Túc, ta cảnh cáo ngươi nha, nếu ngươi làm cho Thanh Nghiên gặp phải nguy hiểm gì, ta nhất định bỏ qua cho ngươi!”

      Khóe miệng kéo , : “Yên tâm, cho dù ngươi , ta cũng cam đoan Nghiên nhi được an toàn”.

      “Cũng thể cho ta theo?”

      thể!”

      Lần này là Ngọc Nhàn Dật mở miệng trước, sau đó cũng để ý nàng nguyện ý hay , trực tiếp liền kéo nàng ra ngoài cửa, mơ hồ còn có thể truyền đến thanh Ngọc Nhàn Dật: “Dĩnh nhi, nàng còn dám vụng chộm chuồn ra ngoài, ta đây liền lần nữa lấp đầy hậu cung”.

      “Chàng dám?”

      “Dù sao nàng cũng còn ở trong này, vụng trộm chạy ra bên ngoài chơi, ta muốn làm gì đều có quan hệ phải sao?”

      “Hừ!”

      Chỉ còn lại có hai người, Lãnh Thanh Nghiên quay đầu nhìn Thương Diễm Túc, hỏi: “Túc, chàng gặp mẫu hậu chưa?”

      “Ừ, rồi!”

      “Thế nào? Chàng cãi nhau với người đấy chứ?”

      Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lãnh Thanh Nghiên, Thương Diễm Túc nhịn được có chút buồn cười, nhéo cái mũi của nàng, cười : “Yên tâm , cũng có chuyện gì, mấy ngày nữa người quay về Thương Lang quốc”.

      “Ừm? Có mẫu hậu, chuyện trong Thương Lang quốc, chúng ta liền có thể yên tâm hơn”.

      “Ừ”.

      Vốn cũng có gì cần lo lắng.

      ***

      Thương Lang thành, Cẩn vương phủ, Thương Diễm Hách hữu khí vô lực xụi lơ ở ghế, có thể nghe thấy từ trong miệng ngừng phát ra thanh ai thán, mà chính lại cảm giác được cũng sắp phải chết.

      “Thất ca, huynh tàn nhẫn a, vậy mà trọng sắc khinh đệ, đem nhiều chuyện như vậy toàn bộ đều ném cho tiểu đệ, chính mình lại chạy tìm thất tẩu, tại lại biết ở nơi nào phong lưu khoái hoạt, đối với chuyện tình nơi này cũng chẳng quan tâm”.

      Nỉ non ngừng, Thương Diễm Hách lại thở dài lớn, gần đây còn có việc khiến vô cùng buồn bực, chính là phụ hoàng giống như thực vội nghĩ muốn thoái vị, vốn có thất ca chống đỡ, tầm mắt phụ hoàng khẳng định dừng lại người .

      Nhưng mà tại, thất ca đột nhiên đem toàn bộ chuyện nơi này đều mặc kệ, phụ hoàng lại giống như thực vội nghĩ phải truyền ngôi vị hoàng đế cho con trai của mình, hơn nữa cũng dường như cũng phát thất ca đối với ngôi vị hoàng đế của ông có chút hứng thú, tại lại đem ánh mắt chuyển đến người .

      Trời ạ, đây là đại bi kịch cỡ nào a!

      Tình huống trước mắt, Trữ hoàng hậu cùng Lỗ vương Thương Diễm Trác bên kia cũng dồn ép ông, phụ hoàng cũng là đem chú ý đánh tới người , giống như đặt mình ở trong nước sôi lửa bỏng, rốt cục cũng hiểu được chút, lúc trước thất ca là chịu phải cái dạng dày vò gì.

      “Thất ca, huynh nhanh trở về chút , người ta rất nhớ huynh nha!”

      Quản gia Cẩn vương phủ vội vàng chạy tới trước mặt , cung kính hành lễ : “Vương gia, có vị phu nhân ở ngoài cửa, là cố ý từ Ngọc Diễm thành tới đây tìm ngài”.

      Ngọc Diễm thành? Thương Diễm Hách sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến thất tẩu hình như ở Ngọc Diễm thành, thất ca cũng nơi đó tìm thất tẩu, vội vàng từ ghế nhảy dựng lên, khiến quản gia đứng ở trước mặt giật mình.

      Mà Thương Diễm Hách cũng là chạy ra khỏi vương phủ, tại muốn giết chết thất ca!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :