1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chí Tôn Đào Phi - Nặc Nặc Bảo Bối (86c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 44: Để bổn vương giúp nàng

      Nhìn sáu cỗ thi thể nằm mặt đất, đôi mày thanh tú của Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu lại, những người này khi đối mặt với cái chết vẫn có đem điều nàng muốn biết ra, cho nên nàng vẫn hề biết người muốn gặp nàng kia là ai.

      Đem vết máu đoản kiếm lau sạch , Lãnh Thanh Nghiên chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh những người đó sau đó lục tìm, hy vọng có thể tìm ra chút manh mối về thân phận của bọn họ, động tác này của nàng khiến nàng cau mày lại, đau quá!

      bóng người xuất ở phía sau người nàng, nhìn mặt đất đầy thi thể, hơi nhíu mày lại, sau đó lập tức thở ra nhàng, đến bên cạnh của nàng, : “Vì sao tiếng ra ngoài rồi?”

      Lãnh Thanh Nghiên ngay cả đầu đều có nâng chút, tiếp tục kiểm tra người ám vệ, chỉ lạnh nhạt : “Ta thích bị hạn chế tự do”. Động tác tay cũng ngừng, từ trong người tên ám vệ lấy ra khối lệnh bài, hỏi: “Đây là cái gì?”

      Tầm mắt Thương Diễm Túc dừng lại khối lệnh bài trong tay nàng, trong mắt kim quang chợt lóe, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, như chút để ý : “Cái này chứng tỏ bọn họ là người của hoàng hậu nương nương”.

      Trong Thương Lang quốc, phần lớn ám vệ nằm ở trong tay hoàng đế, nhưng cũng có bộ phận được phân bố đến bên người quý nhân hoàng thất, nấp ở những nơi bí mật gần đó bản vệ an toàn cho bọn họ.

      Sửng sốt chút, trong lòng nghi hoặc khỏi thốt ra: “Bà ta muốn gặp ta vì sao lại dùng phương thức như vậy?”Vừa hỏi ra câu này liền có ngay đáp án, có lẽ, bà ta cũng có muốn để cho nàng quay trở về.

      Đều tra xét qua mỗi người ám vệ, Lãnh Thanh Nghiên cũng liền đứng lên, khi đứng lên có chút lảo đảo, trong lòng ngầm bực, đôi mày thanh tú cũng nhịn được nhăn lại, chết tiệt!

      Thương Diễm Túc sửng sốt chút, giống như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng khỏi lên tia tươi cười đầy tà ý, đưa tay đỡ lấy thân thể của nàng, : “Thân mình thoải mái tốt nhất đừng tùy tiện lộn xộn a, vậy mà còn vụng trộm chạy ra ngoài phủ, lại tới nơi này đánh nhau, tại ngay cả đứng cũng đứng vững? Đến đây, để bổn vương giúp nàng!”

      Lãnh Thanh Nghiên chỉ cảm thấy có hơi nghẹn ở trong lòng, nên lời khó chịu, dùng sức gạt tay ra, lạnh lùng : “Vương gia tôn quý như vậy sao lại đến hầu hạ tiểu nữ chứ, tiểu nữ thân phận hèn mọn, sợ là giảm thọ a!”

      Thương Diễm Túc hề buồn bực, lại đưa tay đỡ lấy nàng, cười tủm tỉm : “Nếu như như vậy, ta đem mạng của ta chia đều cho nàng, được ?”

      Tâm khỏi run lên, sau đó đem mặt hướng về phía mà thể nhìn ra, nhếch phấn môi, đối với lời của nàng từ chối cho ý kiến.

      Khóe miệng Thương Diễm Túc ngừng mở rộng, tại sao lại cảm thấy Nghiên nhi giống như thẹn thùng đâu? phát này khiến tim đập nhanh hơn vài nhịp, đến gần từng bước đem nàng ôm vào trong lòng, : “ biết sau đây Nghiên nhi còn có tính toán gì ?”

      Đột nhiên bị ôm khiến cho cả người Lãnh Thanh Nghiên được thoải mái, cảm nhận được hơi thở của như kề sát ngay bên cạnh mình, Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu đối mày thành tú, đưa tay đẩy ra xa chút, : “ có tính gì, còn nữa, ngươi cách ta xa chút”.

      Nhưng mà Thương Diễm Túc những cách xa nàng, ngược lại càng tiến gần hơn chút, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, : “Nghiên nhi hành động tiện, ta làm sao có thể yên tâm đâu xa được?”

      câu hành động tiện này khiến cho mặt Lãnh Thanh Nghiên đỏ ửng, tim đập nhanh hơn vài phần, dùng sức đẩy Thương Diễm Túc ra nhưng lại phát xi nhê gì, thầm nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt cũng xuất chút mệt mỏi.

      Tươi cười mặt Thương Diễm Túc càng thêm sáng lạn, khóe mắt dư quang nhìn đến mấy cỗ thi thể lạnh như băng nằm mặt đất, khỏi nhướng mày, sau đó trong tiếng kinh hô của Lãnh Thanh Nghiên đem nàng bế lên.

      “Nghiên nhi nếu còn muốn thêm điều gì, hãy đợi rời khỏi chỗ này rồi ”.

      Sửng sốt chút, tầm mắt nhìn qua vai thấy vài cỗ thi thể mặt đất, “Bọn họ…”

      cần quan tâm đến bọn họ, lát nữa tự nhiên có người đến nhặt xác bọn họ”. Thương Diễm Túc giống như biết nàng muốn gì, đợi nàng hết câu lên tiếng trả lời.

      Lãnh Thanh Nghiên khẽ gật đầu, cũng đem tầm mắt rời nơi đó, nhưng ngay sau đó đôi mày thanh tú cũng lại nhíu chặt lại, : “Đặt ta xuống dưới!”

      Thương Diễm Túc căn bản là để ý tới nàng, lập tức ôm nàng hướng về phía vương phủ mà , vừa cười vừa : “Nghiên nhi thân thể được khoẻ, hành động tiện, bổn vương làm sao có thể để cho nàng mình lại được đâu, tốt nhất vẫn là để bổn vương giúp nàng ”.

      Trong lòng khó chịu thôi, đối với việc bản thân nàng ở trước mặt hề có sức phản kháng cũng vô cùng ảo não, nàng đường đường là thiếu tướng của bộ đội đặc chủng, cho dù sau khi đến thế giới này, tuy rằng sinh sống trong bóng tối, nhưng nàng cũng là tử sĩ ưu tú nhất của Mộc gia, là vậy nhưng lại bị người khác áp chế đến mức này?

      Tên Thương Diễm Túc này biến thái, công phu của rốt cục là luyện như thế nào? Nàng tự nhận thiên phú của nàng hề kém, công lực tại của nàng cũng hề kém, vậy mà lại kém đến mức như vậy? Giống như hề có chút sức lực nào vậy.

      Biết phản kháng cũng có hiệu quả, Lãnh Thanh Nghiên cũng đành yên ổn nằm trong lòng , đem mặt tựa vào bờ vai , chậm dãi khép lại mi mắt, thấp giọng lẩm bẩm : “Ta thực chán ghét loại cảm xúc thể nắm bắt ràng này”.

      Cả người Thương Diễm Túc chấn động, hai tay ôm nàng khỏi buộc chặt thêm vài phần, nghiêng đầu nhìn bên sườn mặt của nàng, trong mắt tràn đầy thương tiếc và đau lòng, giọng hỏi: “Nghiên nhi, ta nên làm như thế nào với nàng đây?”

      Chính cũng nghe thấy tiếng trả lời nữa, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đặn khiến cho khẽ sửng sốt, lập tức mỉm cười, vừa rồi tâm tình có chút tốt giờ khá hơn rất nhiều, ngờ nàng lại có thể an ổn ngủ tron lòng .

      Bước chân cũng chậm lại, chọn con đường yên tĩnh dẫn về vương phủ mà , trước mắt lại lên số chuyện về Lãnh Thanh Nghiên trước kia, từ mười ba năm trước khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đến lúc lấy nàng vào Vương phủ, cho tới bây giờ, nhất là sau khi thành thân, Thương Diễm Túc đột nhiên phát , trong khoảng thời gian này, dường như Nghiên nhi có chút thay đổi.

      Cúi đầu si ngốc nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, nếu là trước kia, khẳng định có khả năng nàng an ổn ngủ ở trong lòng như thế? Phát này khiến cho cả người đều phấn chấn, nhớ lại thần thái cùng ngôn hành của nàng khi nàng say rượu, tin tưởng đó chính là biểu bên trong con người nàng?

      Người vai khẽ cọ mặt vài cái, tìm vị trí thoải mái nhất, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, giọng mê: “A Trạch…”

      Cả người Thương Diễm Túc chấn động, trong nháy mắt cước bộ cũng dừng lại, cúi đầu nhìn người vẫn nằm ngủ mơ kia, khóe miệng tươi cười cứng ngắc, trong mắt tràn đầy bi thương.

      A Trạch? Nàng thế nhưng nằm ở trong lòng , trong lòng lại nghĩ đến người khác.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 45: Luống cuống

      Chậm rãi mở to mắt, lại phát mình quay trở về Vương phủ, trong mắt còn có chút mê mang, hình như nàng nằm trong lòng Thương Diễm Túc mà ngủ mất, vì sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy?

      Từ giường ngồi dậy, trong phòng cũng chỉ có mình nàng, cũng thấy bóng dáng Thương Diễm Túc đâu, trong lòng có điểm mất mát khó hiểu, lập tức nhắm mắt lại khẽ xoa xoa cái trán, lẳng lặng thư hoãn lại tâm tình có vẻ phiền chán.

      Thương Diễm Túc ngồi bên trong thư phòng, ngắm nhìn khối lệnh bài tay, chính là lệnh bài mà Lãnh Thanh Nghiên vừa lục soát được người ám vệ. bóng đem lẳng lặng đứng ở phía sau trong bóng tối, hắc y nhân kia, nếu như phải cố ý gây chú ý, thậm chí thể biết được bên trong thư phòng có hai người.

      Nhìn lệnh bài trong tay, Thương Diễm Túc có chút yên lòng, hỏi: “ điều tra xong chưa?”

      Người đứng trong bóng tối thoáng khom người, trong phòng vang lên thanh dường như hề có chút tình cảm vậy: “Hồi bẩm Vương gia, những thi thể này đúng là lâu sau có người đến mang , thuộc hạ theo dõi, phát đó đúng là những người của hoàng hậu”.

      “Vì sao bà ta lại làm như vậy?”

      “Bởi vì ban đầu, hoàng hậu nương nương hi vọng đại tiểu thư của Mộc gia trở thành Lỗ Vương phi, nhưng hoàng thượng lại đem Vương Phi gả cho Vương gia”.

      Bàn tay nắm chiếc lệnh bài khẽ động chút, trong mắt khó nén lóe ra hàn quang, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt sau đó lại khôi phục lại như bình thường, chỉ lạnh nhạt : “Vậy tại bà ta lại muốn làm gì vậy?”

      “Khống chế Vương phi, sau đó lợi dụng Mộc gia để tạo thế lực cho Lỗ vương gia”.

      Lúc này đây, người Thương Diễm Túc bắn ra nồng đậm sát khí, lệnh bài trong tay cũng chậm rãi biến thành tro bụi mà tiêu tán, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, “Bà ta nghĩ có thể khống chế là khống chế được hay sao?”

      “Này…” Hiếm khi thấy, trong giọng của người kia có tia dao động cùng chần chờ.

      Thương Diễm Túc ánh mắt phát lạnh, giọng lại vẫn mềm như cũ: “”.

      Chỉ với giọng mềm như vậy cũng đủ khiến cho hắc y nhân kia cả người run rẩy lên, sau đó mới : “Bởi vì có lời đồn, đại tiểu thư Mộc gia điêu ngoa tùy hứng, hiểu thế , chỉ cần hợp ý, muốn khống chế, khó”.

      Khóe miệng lên nụ cười trào phúng, dùng những lời này để vẫn là đánh giá cao Mộc Thiên Dao, nhưng đáng tiếc là, Vương phi của là Nghiên nhi. Nhớ tới Lãnh Thanh Nghiên, bên tai khỏi vang lên câu mê kia của nàng, thâm tâm tràn ngập đau đớn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, : “Còn có việc gì sao?”

      có”.

      “Vậy lui ra ”.

      “Dạ, thuộc hạ cáo lui!”

      Trong thư phòng cũng chỉ còn lại mình Thương Diễm Túc, vẫn nhắm mắt như cũ tựa đầu ở ghế, bên tai vang lên tiếng bước chân, khi nghe thấy tiếng bước chân, Thương Diễm Túc đột nhiên ngồi thẳng người dậy, đồng thời ánh mắt cũng mở bừng ra, sáng quắc nhìn ra cửa thư phòng.

      Tiếng bước chân kia cũng dừng lại ở trước của thư phòng, Thương Diễm Túc gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, trong mắt lên tia khẩn trương, kích động cùng chờ đợi, nhưng rất nhanh đem toàn bộ thần sắc thu lại, lại chậm rãi dựa vào lưng ghế, nhưng tầm mắt lại thể nào mà rời khỏi cửa phòng.

      Nhìn bóng người đứng ngoài cửa, Thương Diễm Túc hiểu cảm giác trong lòng là gì, hết sức hi vọng nàng tiến vào, nhưng lại biết sau khi nàng tiến vào, nên lấy tâm tình như thế nào để đối diện với nàng đây.

      Trong đầu ngừng ra thần thái của nàng ở trước mặt A Trạch, càng muốn tin nhưng lại càng chán nản, ngay từ lần đầu nàng đối với A Trạch giống với mọi người, từ lần đầu tiên gặp mặt. hiểu là vì sao, chẳng lẽ , đây là nhất kiến chung tình sao? Giống như là đối với nàng như vậy, từ lần gặp mặt đầu tiên vào mười ba năm trước, trong lòng liền chỉ có nàng. ( nhất kiến chung tình: vừa gặp .. tình sét đánh đấy )

      Tay khỏi càng nắm chặt thêm, tâm cũng đau thắt lại, đau đớn khôn cùng, thể tiếp nhận thực như vậy.

      Lãnh Thanh Nghiên đứng ở cửa, tay nâng lên được nửa, nhưng lại chần chừ muốn mở cửa ra, khẽ cau mày lại, nàng đến nơi này làm cái gì? Chẳng lẽ nàng cũng biết vì sao mình tới nơi đây ư?

      Nhìn cửa phòng đóng chặt, xuyên thấu qua cửa phòng, dường như còn có thể cảm nhận thấy lưỡng đạo tầm mắt nóng cháy, nhưng cũng do cánh cửa này, đem hai người ngăn cách trong ngoài thư phòng.

      Chậm rãi buông tay, khẽ thở dài hơi, sau đó xoay người muốn rời , bởi vì nàng biết vì sao nàng lại bất tri bất giác tới nơi này, lại càng biết nếu như Thương Diễm Túc hỏi nàng điều gì đó, nàng phải trả lời như thế nào.

      Nghe tiếng bước chân ngày xa, Thương Diễm Túc lẳng lặng ngồi ở ghế, lòng càng lúc càng trầm xuống, bàn tay nắm chặt đến mức bật cả máu ra, nhưng lại hề để ý chút nào, lại vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng kia.

      Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, phía sau vang lên giọng có chút kìm nén của Thương Diễm Túc: “Nếu đến đây, vì sao tiến vào?”

      đúng là nhịn được mà ra, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, cũng mang theo tia bi thương.

      Lãnh Thanh Nghiên xoay người sang chỗ khác, nhìn thẳng đến ngực của , giọng : “Ta chỉ là vừa vặn ngang qua nơi này mà thôi, cũng có chuyện gì”.

      Tiến lên phía trước vài bước, liền đứng trực tiếp ngay trước mặt nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng, : “Chẳng lẽ chỉ khi nào có chuyện, nàng mới tìm đến ta sao?”

      “Vậy ta tìm ngươi làm gì?”

      Tâm run rẩy vài cái, khó chịu đến mức khiến cho muốn phát cuồng, dường như theo bản năng đưa tay kéo nàng vào trong lòng, bàn tay khác lại bắt buộc nàng ngẩng lên nhìn mình, trong mắt cất giấu bão táp, : “Nghiên nhi, lời của nàng làm cho người ta thương tâm, ta nghĩ nàng đứng ở đây lâu như vậy, là tới tìm ta, cho dù có chuyện gì, chẳng lẽ đến xem ta chút được hay sao?”

      mặt tự chủ có chút chật vật, về phần vì sao lại có vẻ mặt như vậy ngay cả chính nàng cũng biết, thậm chí nàng cũng có phát đâu.

      Nhưng Thương Diễm Túc lại nhận ra điều đó trong nháy mắt, khỏi ngẩn ra, ánh mắt híp lại nhìn, nhưng cái gì cũng , cánh tay ôm chặt lấy vòng eo của nàng, xoay người đem nàng đặt sát vào tường, sau đó cúi người hôn lên phấn môi của nàng.

      Lãnh Thanh Nghiên ngờ lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy, thậm chí cũng quên cả phản kháng, cứ ngơ ngác nhìn , mà môi lại truyền đến cảm giác tê dại khiến nàng có chút vô lực.

      Hai tay để ở trước ngực của , giống như muốn đẩy ra, nhưng ngay sau đó, tay cũng đặt lên ngực nàng, cách lớp quần áo mà tận tình vuốt ve.

      “Ưm…”

      Thân thể mềm mại khỏi mềm nhũn, hai tay để trước ngực càng thêm vô lực, sau khi trải qua ân ái, thân thể của nàng dường như càng trở nên mẫn cảm.

      Muốn tránh thoát khỏi ôm ấp của , tay càng thêm dùng sức thoáng cách xa vòm ngực chút. Thương Diễm Túc thoáng mở mắt, khi nhìn thấy vẻ luống cuống trong mắt nàng, đột nhiên sửng sốt, động tác cũng dịu dàng hơn so với vừa rồi, ôm ngang lấy người nàng, xoay người tiến vào bên trong thư phòng.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 46: Giống như em trai

      Vừa mới bước vào bên trong thư phòng, Lãnh Thanh Nghiên liền kinh tỉnh lại, vội vàng đẩy bờ vai của ra, nhưng tại cả người nàng đều nằm trong lòng , nên càng có khả năng đẩy mạnh được.

      Thương Diễm Túc cắn cắn mặt nàng chút, ánh mắt nên lời quỷ mị, giọng hỏi: “Nghiên nhi muốn sao?”

      Nghe vậy, Lãnh Thanh Nghiên tâm nhịn được run rẩy chút, có loại cảm giác nên lời tràn ngập trong lòng, mặt nhất thời xuất chút hồng hồng, khẽ cắn môi dưới, muốn gật đầu, nhưng lại phát thể cử động, há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời ngẩn người biết trả lời thế nào.

      được vài bước, xoay người ngồi ở ghế, còn Lãnh Thanh Nghiên ngồi đùi bị ôm vào trong lòng, hai tay vẫn đặt vai như cũ muốn tạo ra chút khoảng cách với , nhưng mà so với vừa rồi lại càng thêm vô lực chút.

      Thương Diễm Túc vẫn luôn chút ý đến nàng dời khắc, trong mắt lộ vẻ phức tạp, trong lòng lại có bàn tay ngừng va chạm trước ngực . Chậm rãi nhắm hai mắt lại, đem mặt vùi vào gáy nàng, cánh tay càng thêm buộc chặt làm cho nàng thể nhúc nhích.

      Hơi thở của phả vào gáy của nàng, nóng ấm, ngưa ngứa, lại còn nhàng cọ xát, khiến cho Lãnh Thanh Nghiên cảm thấy mặt đỏ tim đập, muốn đẩy ra, nhưng lại có chút luyến tiếc.

      Khẽ nhắm mắt lại, Thương Diễm Túc trong lòng rối thành đống, muốn đem nỗi lòng này áp chế xuống, nhưng làm được, trong tận đáy lòng, phát thể lại tiếp tục cùng nàng thân thiết, như vậy khiến nhịn được mà cảm thấy nặng nề trong lòng, chỉ cần nghĩ đến chuyện lòng của nàng luôn nghĩ về A Trạch, liền muốn làm gì nữa.

      Hơn nữa, nỡ thương tổn nàng.

      “Nghiên nhi”.

      “Hử?” quen với cách xưng hô này của , Lãnh Thanh Nghiên đáp.

      Cánh tay khẽ buộc chặt, đem nàng ôm chặt thêm chút nữa, Thương Diễm Túc ngẩng đầu nhìn nàng, : “Có chuyện, ta biết có nên hỏi hay ”.

      Lãnh Thanh Nghiên chỉ lẳng lặng nhìn , chờ tiếp.

      Khẽ xoa hai má của nàng, tiếp tục : “Vấn đề này ta vẫn dám hỏi, bởi vì ta sợ nghe thấy đáp án mà ta muốn nghe, nhưng tại ta lại phát nếu như hỏi ra, ta biết phải dùng tâm tình như thế nào để đối diện với nàng, thậm chí, chỉ cần nghĩ đến nàng, ta nghĩ đến chuyện này”.

      Những lời này của khiến cho Lãnh Thanh Nghiên căng thẳng trong lòng, nhìn ánh mắt của , lại nhìn thần sắc mặt , tâm nhàng rung động, giọng hỏi: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

      Nhìn khuôn mặt nàng lâu, qua lúc lâu vẫn có mở miệng hỏi, lại cứ yên lặng nhìn nàng như vậy, giống như muốn khắc sâu nàng vào trong linh hồn của chính mình vậy. Lãnh Thanh Nghiên cũng gì, chỉ im lặng nhìn thẳng , chờ đợi vấn đề hỏi, tâm hiểu lại có chút khẩn trương.

      “Nghiên nhi, có phải nàng thích A Trạch hay ?” Dường như phải dùng hết toàn bộ sức lực mới hỏi ra được câu như vậy, càng ôm chặt nàng thêm, thậm chí còn có chút run run, hiển nhiên, rất khẩn trương, lại vô cùng để ý đáp án này.

      Mà sau khi nghe thấy câu hỏi của , Lãnh Thanh Nghiên lại có chút sửng sốt chút, nhịn được thốt ra: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

      Thương Diễm Túc có trả lời nàng, chính khẽ nắm lấy vành tai phấn nộn của nàng, : “Nghiên nhi, trả lời vấn đề ta hỏi trước ”.

      Từ vành ta truyền đến từng dòng điện khiến cho cả người nàng tê dại, khẽ rụt lại cổ, muốn tay dời khỏi tai nàng. Bộ dạng tại của Thương Diễm Túc cũng khiến cho nàng để ý, nhưng nàng vẫn gật đầu, : “Đúng vậy, ta thực thích ”.

      Dường như toàn bộ gian đột nhiên im lặng, Thương Diễm Túc cứng đờ ngồi đó, cúi đầu để ai nhìn thấy cảm xúc trong mắt , chỉ sợ cũng ai là biết tại trong lòng thống khổ như thế nào.

      Nàng hề do dự mà gật đầu, thương tổn đối với , quả là quá lớn.

      Lãnh Thanh Nghiên cũng cảm thấy khí có điểm bất thường, đôi mày thanh tú khẽ chau, nhìn về phía Thương Diễm Túc biểu tình trong mắt , chậm rãi từ trong lòng đứng dậy, đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

      Thương Diễm Túc cũng ngăn cản nàng nữa, tùy ý nàng rời , nhưng ôm ấp trống rỗng vài phần khiến tâm càng thêm đau đớn, giống như cả thế giới chỉ còn lại mình vậy.

      Lãnh Thanh Nghiên cũng lại nhớ tới chút tình kiếp trước, lúc lâu sau cũng điều gì, khi nàng bình ổn được cảm xúc quay người lại, lại phát Thương Diễm Túc vẫn duy trì tư thế như ban đầu, giống như lâm vào ngủ say vậy.

      Trong lòng hiểu sao lại run lên, ngay cả chính nàng cũng biết vì sao, nàng lại chủ động mở miệng : “Từ lần đầu tiên gặp mặt, làm cho ta có cảm giác thân thiết, giống như là đệ đệ của ta vậy, khiến cho ta nhịn được lại càng thêm chú ý đến chút”.

      Thương Diễm Túc vẫn như cũ đắm chìm bên trong thế giới của mình, giống như căn bản có nghe thấy lời của nàng vậy, hồi lâu sau, trong mắt đột nhiên xuất tia thần thái, nhàng chậm chạp ngẩng đầu sợ sệt nhìn về phía bóng người đứng bên cửa sổ kia, trong mắt lên chút sửng sốt, thào : “Đệ đệ?”

      Lãnh Thanh Nghiên quay người lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giống như tự nhủ giọng : “ từng, ta có đệ đệ, là người thân duy nhất, cũng là người ta để ý nhất trong cuộc đời, nhưng cũng chính vì ta, mà phải chết”.

      Chính nàng cũng biết vì sao lại ra những lời này với , chỉ là đột nhiên tự chủ được mà ra như vậy, sau khi nghe thấy những lời này Thương Diễm Túc cũng nhíu mày lại, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

      “Mẫu thân nàng phải chỉ sinh nữ nhi là nàng sao? Hơn nữa cũng vì khó sinh mà mất”.

      Sửng sốt chút, sau khi suy nghĩ lại cũng bình tĩnh chút, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, ngầm bực chính mình vì sao lại ra những lời này chứ. Cảm nhận được lưỡng đạo tầm mắt phía sau lưng, Lãnh Thanh Nghiên chậm rãi nắm chặt hai tay, biểu cảm mạt cũng thu lại, chậm rãi lại trở nên đạm mạc.

      Xoay người nhìn cái, sau đó hướng về phía cửa tới, đạm mạc : “Ngươi coi như ta là hồ ngôn loạn ngữ ”. ( nhảm )

      Khi ra như vậy, nàng cũng sắp ra đến cửa, Thương Diễm Túc nhìn theo lưng nàng, còn có giọng điệu lạnh nhạt kia, lại hiểu vì sao, tâm tình lại tốt lên chút, cảm giác, có mất Nghiên nhi.

      “Nghiên nhi”.

      Bước chân tạm dừng chút, nhưng nàng cũng có xoay người lại, cứ im lặng mà đứng đó.

      tên gọi là gì?”

      câu hỏi bình thường như vậy lại khiến cho Lãnh Thanh Nghiên xoay người lại nhìn , nhìn bằng ánh mắt khiếp sợ, lời này của là có ý gì ? Chẳng lẽ lại tin tưởng lời của nàng hay sao? Làm sao có thể? Ở thế giới này, nàng chỉ đơn độc mình, những người quen biết nàng đều biết chắc, nàng căn bản hề có đệ đệ.

      Thấy phản ứng khiếp sợ của nàng khiến cho Thương Diễm Túc sửng sốt chút, nhìn khiếp sợ trong mắt nàng, bên trong còn cất giấu rung động, khiến hiểu có vài phần tin tưởng lời vừa rồi của nàng.

      Đáy mắt cũng tràn ngập ý cười, ôn nhu nhìn nàng, “Nghiên nhi?”

      Lãnh Thanh Nghiên quay mặt , vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng trong ánh mắt lúc đó lại khó nén cảm động, xoay người tiếp tục hướng về phía cửa mà , mãi đến khi bóng nàng sắp biến mất khỏi tầm mắt, từ xa xa mới truyền đến giọng lạnh lùng mà đạm mạc của nàng: “Lãnh Thanh Trạch”.

      ~ Hết chương 46 ~

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 47: Mượn vài ngày

      Mấy ngày sau lại giống như bình thường, hoàng hậu nương nương bên kia cũng có động tĩnh gì, chỉ là…

      Lãnh Thanh Nghiên im lặng ngồi ở bên cạnh, mắt lạnh nhìn hai người trước mắt tranh giành ngớt, quay đầu lại nhìn hoa sen trong hồ ngay bên lương đình, tay tự giác mà đưa tay lên mặt sờ đóa hoa sen nơi khóe mắt.

      Trong khoảng thời gian từ trước tới nay, lâu rồi nàng nghĩ đến chuyện của Mộc gia, nhưng khi thấy hồ sen này, đột nhiên nàng cảm thấy khóe mắt đau, trước mắt cũng lên bóng dáng của Mộc Thiên Dao có đển bảy phần giống mình.

      Đột nhiên phát , từ sau ngày họ bắt nàng ăn Ngàn Trùng Tán, người của Mộc gia cũng có xuất ở trước mặt nàng nữa, giống như cứ như vậy mà buông tha cho nàng vậy. Phát ra chuyện này khiến cho Lãnh Thanh Nghiên cảnh giác lên đôi phần, mấy ngày nay, hình như nàng xem rất nhiều chuyện rồi, thậm chí còn nghĩ rằng, mình được tự do.

      Nhắm mắt lại, tay xoa cái trán, suy nghĩ hết lượt, từng chuyện tình , mỗi người đều lên trong suy nghĩ của nàng, chỉ khóe mắt, ngay cả đầu nàng cũng bắt đầu đau.

      Đột nhiên giọng thanh thúy vang lên: “Thất tẩu, tẩu làm sao vậy?”

      Mở to mắt nhìn Thập Nhất công chúa Thương Ngọc Linh trước mắt, cười khẽ chút, lắc đầu : “Ta chỉ là nghĩ về chút chuyện mà thôi”.

      Ở bên kia, cũng xuất người, tay vỗ về cằm, vẻ mặt mị nhìn Lãnh Thanh Nghiên, : “Chẳng lẽ ngươi nghĩ về chuyện tình ngươi cùng vị Vương gia kia điên đảo?”

      Nghe vậy, Lãnh Thanh Nghiên cũng có phản ứng gì đặc biệt, ngược lại Thương Ngọc Linh lại hướng về phía Ưng Dung Kiều hơi, : “Ngươi biết hổ thẹn, thế nhưng lại có thể ra những lời như vậy được!”

      Ưng Dung Kiều liếc mắt xem thường Thương Ngọc Linh cái, ngay cả như vậy, thần thái vẫn là mị như cũ, như vậy thôi cũng đủ hấp dẫn nam nhân rồi.

      “Bản nương nương chấp nhặt cùng tiểu nha đầu ngươi, ngươi là tiểu nha đầu cái gì cũng hiểu, đương nhiên biết điều kì diệu cũng như vui vẻ thú vị bên trong đó!”

      Thương Ngọc Linh vẻ mặt đỏ bừng, nàng tuy rằng còn tuổi, nhưng đối với chuyện nam nữ phải là biết gì, nhưng nghe Ưng Dung Kiều hề kiêng kị chút gì ra như vậy, đối với nàng mà quả là có chút chịu nổi.

      Trừng mắt nhìn Ưng Dung Kiều, hừ lạnh : “Chẳng lẽ ngươi lại hiểu sao? Nghe cho tới bây giờ, phụ hoàng vẫn chưa có sủng hạnh ngươi a!”

      Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày, nhìn về phía Ưng Dung Kiều có tia khó nén ngạc nhiên. Chẳng qua Ưng Dung Kiều lại giống như chút nào để ý đến, tà nghễ nhìn Thương Ngọc Linh, : “Đó là bởi vì bản nương nương câu dẫn phụ hoàng của ngươi, nếu phụ hoàng ngươi cũng sống trong mơ mơ màng màng rồi!”

      “Khụ khụ!”

      Dù là Lãnh Thanh Nghiên, nghe thấy lời trắng trợn như vậy cũng nhịn được mà bị sặc, cầm chén trà trong tay đặt lên bàn, sau đó nhìn Ưng Dung Kiều, hỏi: “Vậy sao Dung phi nương nương lại câu dẫn phụ hoàng nhỉ? Nếu như có thể được phụ hoàng sủng hạnh, địa vị của ngươi ở trong cung cũng giống như bây giờ “.

      Lấy tay khẽ quạt gió vài cái, nhìn Lãnh Thanh Nghiên trong ánh mắt có tia quái dị, sau đó mân mân miệng, : “Bản nương nương tốt xấu gì cũng là hoa cúc khuê nữ, lần đầu tiên cũng muốn cùng lão nam nhân a”. ( Hoa cúc khuê nữ: con mới lớn)

      “Phốc!”

      Thương Ngọc Linh đem toàn bộ nước trà trong miệng đều phu ra, sắc mặt đỏ bừng nhìn Ưng Dung Kiều, nữ nhân này quả biết xấu hổ, làm sao lại có thể ra lời đáng xấu hổ như vậy a?

      Nhưng Ưng Dung Kiều cũng thèm nhìn đến Thương Ngọc Linh, tiến đến trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, thản nhiên cười, chút mị cũng hề bỏ sót, dù cũng đều là nữ tử, Lãnh Thanh Nghiên cũng khỏi vì nàng tản ra mị như vậy mà sửng sốt chút, cười khẽ hỏi: “ biết Dung phi nương nương có gì chỉ giáo?”

      “Nếu ngươi đem Vương gia tướng công ngươi cho ta mượn vài ngày ”. xong Ưng Dung Kiều còn quên nháy mắt với Lãnh Thanh Nghiên cái.

      Lãnh Thanh Nghiên lấy tay chống má, tầm mắt nhìn ra ngoài phía lương đình, giọng mềm nhưng lại dị thường kiên quyết : “ được”.

      Ưng Dung Kiều dường như đối với câu trả lời này của nàng là rất ngạc nhiên, dám tin nhìn nàng, : “Bản nương nương tốt xấu gì cũng là tuyệt thế đại mĩ nhân, lại chủ động hiến thân cho tướng công Vương gia của ngươi, vì sao ngươi đồng ý? Chẳng lẽ ngươi muốn độc chiếm Vương gia tướng công hay sao?”

      Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày, đối với những lời này của Ưng Dung Kiều, nàng nghe thực thoải mái, nhưng nàng còn chưa kịp điều gì, Thương Ngọc Linh ngồi ở bên cạnh cũng nhảy dựng lên, ngón tay chỉ về phía Ưng Dung Kiều, mở to hai mắt nhìn vẻ mặt khinh bỉ, : “Ngươi biết xấu hổ, lại còn dám ra những lời đáng xấu hổ như vậy !”

      Đối với chỉ trích của Thương Ngọc Linh, Ưng Dung Kiều lại làm như hiểu gì cả, bởi vì phong tục của Thiên Ưng quốc và Thương Lang quốc khác nhau, nên trong nhận thức của nàng, việc nàng vừa vừa rồi quả thực là vô cùng bình thường, hiểu vì sao đến trong mắt Thương Ngọc Linh lại là biết xấu hổ là gì.

      Khẽ nhíu đôi mày, trong mắt lên tức giận, mà Lãnh Thanh Nghiên đứng phía sau cũng kéo Thương Ngọc Linh lại, tầm mắt dừng lại người Ưng Dung Kiều, mang theo tia cảnh cáo, : “Linh nhi còn , hiểu chuyện, đắc tội với Dung phi nương nương mong nương nương trăm ngàn lần cùng nàng so đo làm gì”.

      Nàng cũng muốn để cho Thương Ngọc Linh trúng độc của Thiên Ưng quốc, dù sao cũng chỉ là mở miệng vài câu dễ nghe, đối với nàng mà có tổn thất gì. Đương nhiên, chủ yếu là vị tiểu công chúa này, làm cho nàng thực thích.

      Ưng Dung Kiều thu hồi tay lại, Thương Ngọc Linh cũng là bất mãn cong cong cái miệng , vì sao thất tẩu lại với Ưng Dung Kiều như vậy, giống như là nàng sai vậy.

      Nhưng nàng vẫn nghe lời ngồi lại ghế đá, chính là dùng ánh mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Ưng Dung Kiều.

      Cái người này là đáng ghét, vừa rồi nàng vui mừng mà để ý đến nàng ta theo mình ra cung, tìm đến thất tẩu, tại lại ra những lời chán ghét như vậy, vậy lại còn muốn nhúng chàm thất ca, hừ!

      Ưng Dung Kiều lại đem chú ý chuyển đến lời đề nghị lúc trước, nhìn Lãnh Thanh Nghiên : “Ngươi vì sao đồng ý? Chẳng lẽ là sợ Vương gia tướng công ngươi bị bản nương nương mê hoặc, Sau đó cần ngươi nữa sao?”

      Lãnh Thanh Nghiên ánh mắt dần dần lạnh như băng, nhưng biểu tình mặt cũng thay đổi, đạm mạc : “Nếu là tướng công của ta, vậy mặc kệ là tâm hay thân thể của , đều chỉ có thể là của ta mà thôi, nếu …”

      “Như thế nào?”

      Tay tự chủ được nắm chặt lại, tâm hiểu sao lại có chút hỗn độn, nhưng nàng vẫn kiên định : “Ta rời !”

      Câu trả lời như vậy khiến Ưng Dung Kiều sửng sốt, thậm chí ngay cả Thương Ngọc Linh cũng có chút kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt Lãnh Thanh Nghiên cũng vẫn thay đổi, bưng chén trà trước mắt lên khẽ nhấp chiếc miệng , giọng : “Ta thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân khác cùng chung tướng công với mình, chỉ vậy thôi”.

      Ưng Dung Kiều khẽ hít vào hơi, kinh nghi bất định nhìn nàng, “Chỉ vậy thôi?” (kinh nghi bất định: ngạc nhiên nghi ngờ)

      Tầm mắt Lãnh Thanh Nghiên nhìn lên bầu trời trong xanh, khẽ cau mày, vì sao nàng lại ra lời như vậy? ràng sớm hay muộn nàng cũng dời , Thương Diễm Túc có quan hệ gì tới nàng nữa chứ? Nhưng mà, ít nhất tại, vẫn là phu quân của nàng, mà nàng, cho tới bây giờ vẫn là người rất ích kỉ.

      Vừa nghĩ như vậy khiến cho lòng nàng thoải mái chút, nhưng trong lòng vẫn sao bình ổn lại như trước nữa. Mà nàng cũng có phát , ở nơi cách đó xa, Thương Diễm Túc đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn nàng, khóe miệng mang theo ý cười ôn nhu.

      ~ Hết chương 47 ~

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 48: Mộc Thiên Dao trở lại

      Dường như tất cả nữ tử đời đều có cùng ý nghĩ như Lãnh Thanh Nghiên, nhưng ở thời đại này, có bao nhiêu người có thể thực được đây? Nhất là Thương Diễm Túc là vị Vương gia, thân phận tôn quý.

      Ưng Dung Kiều vẫn thể nào tin được mà nhìn chằm chằm vào nàng, mà ánh mắt Thương Ngọc Linh nhìn nàng cũng lần nữa thay đổi, trong mắt tràn đầy sùng bái, lôi kéo cánh tay của Lãnh Thanh Nghiên hai mắt tỏa sáng : “Thất tẩu, muội cũng quyết định, về sau muội cũng tìm người mà trong lòng chỉ có mình muội mà thôi!”

      Nghe vậy, Ưng Dung Kiều liền đưa mắt nhìn Thương Ngọc Linh, trong mắt mang theo chút hâm mộ, sau đó khẽ nhếch miệng, khinh thường : “U, tiểu nha đầu, muốn nam nhân a?”

      Lời này khiến cho Thương Ngọc Linh xấu hổ đỏ mặt, năm ngón tay muốn đập vào Ưng Dung Kiều cái, : “Ta mới có đâu, cho ngươi bậy!”

      “Ô ô, thẹn quá thành giận, phải trong lòng tiểu nha đầu ngươi có quỷ hay sao? Thế nào, bị ta trúng tâm rồi ?” Tươi cười mặt Ưng Dung Kiều càng thêm sáng lạn, khẽ nhấp môi dưới đỏ mọng, , “ , tiểu nha đầu ngươi coi trọng vị ca ca nào, chừng bản nương nương còn có thể giúp ngươi làm mối đâu!”

      “Ngươi ngươi ngươi…”

      về tài ăn , Thương Ngọc Linh đương nhiên phải là đối thủ của Ưng Dung Kiều, huống chi Ưng Dung Kiều lại hề cố kị ra những lời như vậy, mặc kệ cái gì, sắc mặt cũng hề thay đổi chút nào.

      Lãnh Thanh Nghiên nhìn hai người trước mắt lại bắt đầu khắc khẩu, cũng chỉ im lặng ngồi ở bên cạnh, hiển nhiên hề nghĩ muốn gia nhập cùng. Kỳ , nàng cũng có chán ghét Ưng Dung Kiều, nếu làm sao còn có thể ngồi ở chỗ này?

      Nhìn hai người trước mắt, cũng lại nhớ tới chuyện tình trong cung ngày đó. Bị coi là lễ vật đưa tới Thương Lang quốc, tuy rằng bề ngoài nàng làm ra vẻ như để ý, nhưng đôi khi ngẫu nhiên toát ra ưu thương cùng đau lòng, chứng minh nàng đối với chuyện này là thực muốn, chính là thân bất do kỷ. (tự bản thân thể định đoạt)

      thiếu nữ xinh đẹp, ai lại có thể muốn gả cho ông già đây? Tuy rằng ông già kia nhìn qua hề già, thậm chí lại vẫn có mị lực phi phàm như trước.

      Thương Diễm Túc vẫn đứng yên ở nơi cũ, vốn là nghe Ưng Dung Kiều đến Vương phủ tìm Nghiên nhi, nên có chút lo lắng chạy tới đây xem sao, ngờ trong lúc vô tình lại nghe thấy lời khiến phấn chấn hẳn lên, Nghiên nhi muốn độc chiếm , tin tức này khiến cho vui vẻ hẳn lên?

      Phía sau xuất cái bóng đen, hướng về phía Thương Diễm Túc cung kính hành lễ : “Tham kiến Vương gia!”

      Khẽ nhíu mày, mang theo chút vui, tầm mắt lại vẫn luôn đặt người Lãnh Thanh Nghiên, chỉ tùy ý hỏi: “Chuyện gì?”

      “Đại tiểu thư Mộc gia quay trở lại”.

      Sắc mặt bỗng phát lạnh, trong mắt lại lên sát khí, trầm giọng hỏi: “Đây là có chuyện gì? Mộc Thiên Dao vì sao lại quay trở về? Chuyện này xảy ra khi nào?”

      “Thuộc hạ cũng vừa nhận được tin tức, hình như là trở về từ hai ngày trước, Vương gia có gì dặn dò?”

      “Giết nàng”.

      “Dạ”

      Bóng đen kia lĩnh mệnh lui ra, Thương Diễm Túc lại đột nhiên mở miệng : “Đợi chút”.

      Nhìn bóng hình xinh đẹp bên trong lương đình, khóe miệng lên mỉm cười, chậm rãi : “Trước nên động đến Mộc Thiên Dao, chờ mệnh lệnh của bổn vương”.

      “Dạ!”

      Bên trong lương đình, Thương Ngọc Linh cùng Ưng Dung Kiều mắt to trừng mắt , ai cũng đều nhường ai, nhưng đúng lúc này, ánh mắt Thương Ngọc Linh bỗng sáng lên, vui sướng kêu: “Thất ca!”

      tiếng thất ca này khiến cho Lãnh Thanh Nghiên lâm vào trầm tư cũng khỏi quay đầu lại, thấy Thương Diễm Túc vào đến bên trong lương đình, sủng nịch xoa xoa đầu Thương Ngọc Linh bám vào bên người , sau đó hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên tới.

      “Sao ngươi lại tới đây?”

      Biểu tình mặt Lãnh Thanh Nghiên có chút mất tự nhiên, mấy ngày nay, trong quan hệ của bọn họ hình như có gì đó quỉ dị, hai người giống như biết làm như thế nào để ở chung với nhau, nhất là Lãnh Thanh Nghiên.

      Hơn nữa những lời vừa rồi, làm cho Lãnh Thanh Nghiên cho đến bây giờ còn có chút để ý, tại lại nhìn thấy Thương Diễm Túc, nàng càng có chút khẩn trương khó hiểu.

      Ngồi xuống bên cạnh nàng, hề cố kỵ cầm bàn tay bé của nàng, : “Ta lo lắng nên tới đây xem chút”.

      Ưng Dung Kiều nhìn Thương Diễm Túc, nháy nháy ánh mắt mị, làm như bất mãn : “Vương gia, lời này của ngài là có ý gì? Chẳng lẽ bản nương nương đến Vương phủ của ngài khiến ngài lo lắng như vậy sao?”

      Thương Diễm Túc nhìn nàng cái, gật đầu : “Dung phi nương nương quả thể nào có thể làm cho người khác yên tâm”.

      Nghe vậy, Ưng Dung Kiều theo bản năng liền hướng về phía Thương Diễm Túc tới gần, mép váy bay lên, phấn chân như như , mị nhãn như tơ, có lúc nào là trêu trọc tâm của nam nhân, “Lời này của Vương gia, đúng là làm cho người ta thương tâm nha!”

      Vừa đến đó, nàng cũng chạy tới bên người Thương Diễm Túc, chút do dự dựa vào người , bày ra bộ dáng quyến rũ xinh đẹp, chỉ sợ có bao nhiêu người có thể chịu được dụ hoặc như vậy.

      Nhưng khi nàng sắp chạm vào người Thương Diễm Túc, cả người nàng đột nhiên cứng đờ, tươi cười mặt cũng có chút miễn cưỡng, bởi vì nàng cảm nhận được Thương Diễm Túc bên cạnh truyền ra sát khí.

      Thương Diễm Túc đáy mắt hàn quang thoáng , khóe miệng cũng là mang theo tà tứ tươi cười, : “Dung phi nương nương muốn câu dẫn bổn vương trước mặt ái phi của bổn vương hay sao?”

      Rất nhanh khôi phục lại bình thường, ngồi xuống bên cạnh Thương Diễm Túc, hướng về phía nháy mắt, : “Có gì thể?”

      Thương Ngọc Linh vọt lên phía trước, trực tiếp chen vào giữa Thương Diễm Túc cùng Ưng Dung Kiều, mông uốn éo va chạm, đem Ưng Dung Kiều đẩy ra xa Thương Diễm Túc chút, đề phòng trừng mắt nhìn nàng, : “Ngươi cách xa thất ca của ta chút a, thất ca mới bị ngươi câu dẫn đâu!”

      Lãnh Thanh Nghiên từ đầu đến cuối vẫn im lặng ngồi đó, thậm chí khi mà Ưng Dung Kiều muốn câu dẫn Thương Diễm Túc, vẻ mặt nàng cũng thay đổi chút nào, giống như chuyện này căn bản hề liên quan tới nàng. Nhưng khi mà Thương Ngọc Linh chen vào giữa Ưng Dung Kiều cùng Thương Diễm Túc, trong mắt nàng lóe lên tia vui mừng nhưng rồi cũng lại biến mất rất nhanh.

      Thương Diễm Túc cúi đầu nhìn Thương Ngọc Linh, hỏi: “Linh nhi hôm nay ra cung, là có chuyện gì sao?”

      Vội vàng quay đầu lại nhìn Thương Diễm Túc, lắc đầu : “ có chuyện nha, chỉ là muốn đến chơi với thất tẩu thôi !”

      Nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Ưng Dung Kiều, hỏi: “Vậy còn Dung phi nương nương sao? Đột nhiên đến thăm Vương phủ, biết là có chuyện gì quan trọng a?”

      Khẽ sửng sốt, khẽ phe phẩy khăn lụa trong tay, mềm : “Bản nương nương chính là cảm thấy trong cung rất buồn, vừa vặn gặp Thập Nhất công chúa muốn xuất cung, cho nên liền cùng theo nàng ra, cũng có chuyện gì a”.

      Thương Diễm Túc khóe miệng chậm rãi cong lên, lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên cùng nhau đứng lên, : “Nếu có chuyện gì, vậy bổn vương phụng bồi”. (phụng bồi: tiếp..)

      xong cũng nhìn vẻ mặt của hai người kia, lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên ra khỏi lương đình. Lãnh Thanh Nghiên khó hiểu, ngạc nhiên khi thấy ngay cả Thương Ngọc Linh cũng bị hạ lệnh đuổi khách.

      Sau lưng vang lên giọng của Thương Ngọc Linh còn kèm theo hơi thở phì phì: “Đều là vì ngươi theo đến, còn làm ra chuyện tình quá đáng như vậy, chọc giận thất ca “.

      Lãnh Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn , vừa vặn gặp phải ánh mắt Thương Diễm Túc nhìn nàng, tầm mắt hai người giao nhau, Thương Diễm Túc cười khẽ tiếng, buông bàn tay nắm tay nàng ra, ngược lại lại ôm lấy eo của nàng, : “Ta vừa nhận được tin, biết Nghiên có hứng thú hay ?”

      “Là cái gì?”

      “Mộc Thiên Dao trở lại”.

      ~ Hết chương 48 ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :