1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Cổ đại] Nữ y về thời loạn - Triệu Dân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 40

      Edit: Yunchan

      Trần Tín phát biểu xong phồng mang trợn mắt đưa ra cầu: “Ta sửa cũng phải sửa, sao có thể sau lưng ta như thế hả!”

      Văn Đan Khê nhìn cười cười, ngẫm lại lòng thấy mình đúng là hơi độc đoán. nhớ trước đây trừ mấy người cực kỳ khó ưa ra chẳng kiểu đó với ai khác nữa, sao hôm nay lại lạ thế này. Ma xui quỷ khiến kiểu gì lại ra câu đó. suy tư chốc lát rồi chợt vỡ lẽ: Tuy lý trí nhắc nhở nên ghen, cũng cần ghen, nhưng về mặt tình cảm vẫn cứ thấy thoải mái chút nào, cho nên lúc trút giận lên Trịnh Mỹ Vân lôi luôn cả Trần Tín vào theo.


      Nghĩ thông được điều này, Văn Đan Khê lên tiếng đáp mà giấu nổi vẻ xấu hổ: “Được rồi, là ta sai rồi, sau này ngài vậy nữa. Nhưng mà, cũng do Trịnh Mỹ Vân khích ta nên miệng ta mới lựa lời thôi.”

      Trần Tín ngờ nhận sai cách dễ dàng như vậy, lòng vừa mừng vừa lo, năng cũng lộn xộn theo: “Ta trách , đừng khó chịu, ờ, ta là nam nhân, ra bị hai ba câu cũng sao hết …”

      Người này đúng là dễ ghét tới… đáng , trong lòng Văn Đan Khê bỗng nổi lên gợn sóng rung động.

      Văn Đan Khê nhìn cười tủm tỉm, thừa cơ hỏi tới: “Nhân đây ngài với ta luôn , sau này có xảy ra chuyện kiểu này nữa ?”

      Trần Tín đáp liên thanh: “ có, chỉ chuyện này thôi.”

      Sai, ra còn chuyện nữa, nhưng mà… Trần Tín cố hết sức dằn xuống hồi ức lướt qua trước mắt. Văn Đan Khê thấy sắc mặt của thay đổi bất định lòng sáng tỏ, khẳng định có gì đó giấu diếm. Tuy nhiên, cũng hiểu được cái gì là vừa hai phải, có số việc nên chờ sẵn lòng kể ra hơn.

      Văn Đan Khê xua tay : “Được rồi, ngài mau . Buổi tối ta làm cho ngài bữa ăn ngon để bồi thường. Còn huynh đệ Trịnh gia tuy làm người ta thích nổi, nhưng ngài cũng đừng làm họ quá mích lòng.”

      Trần Tín lập tức gật đầu tới tấp như gà con mổ thóc, lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào kỳ lạ, đột nhiên cảm thấy bữa nay mình chuyện hay.

      Văn Đan Khê xong nhoẻn môi cười, khép cổng sân lại quay lưng vào nhà.

      Trần Tín còn đứng ngẩn ngơ tại chỗ chốc lát, sau đó mới cất bước quay lại phía trước núi. Suốt quãng đường như giẫm lên vải bông, bước chân bềnh bồng. Bởi mới đó thôi bất ngờ thông suốt, Văn Đan Khê xấu với Trịnh Mỹ Vân như vậy là vì, ghen! Vì chưa từng nghe chửi sau lưng người khác bao giờ —- mà lúc nào cũng chửi thẳng vào mặt người ta. Chuyện bất thường, tất phải có nguyên nhân.

      Tuy nghĩ ghen nhiều quá hay, nhưng mà, lâu lâu ghen chút đỉnh cũng tốt, như thức ăn vậy, phải thêm ít dấm mới ngon… mặt đeo theo nụ cười bí hiểm quái đản, đầu óc suy nghĩ miên mang suốt đường . Khi về tới nơi tiệc tàn, huynh muội Trịnh gia cũng về phòng nghỉ ngơi.

      Trần Tín mang theo tâm tình phơi phới chạy qua gõ cửa phòng Tần Nguyên.

      Vừa thấy Tần Nguyên vào thẳng vấn đề: “Họ Trịnh tới đây lần này có chuyện gì?”

      Trịnh Tử Bằng có chuyện gì luôn thích thông qua Tần Nguyên chuyển lời cho . Theo quan điểm của Trần Tín tình thích qua lại với cái tên keo kiệt bủn xỉn ấy tý nào, nhưng Tần Nguyên rằng nhiều bằng hữu nhiều thông lộ, nhiều kẻ địch nhiều tường vây. Núi Hắc Long cách núi Nhạn Minh rất gần, ngoài mặt vẫn phải duy trì hòa bình. Trần Tín chẳng thể làm gì hơn là theo ý Tần Nguyên.

      Tần Nguyên nhìn thoáng qua sắc mặt hưng phấn lộ liễu của Trần Tín, nháy mắt mấy cái, cười nhạo: “Vẫn là đề nghị lần trước, muốn kết thành thông gia với chúng ta.”

      Trần Tín nghe thấy câu này lập tức bốc hỏa: “Kết thông gia cái quái gì, ta cần muội tử của !”

      Tần Nguyên đáp tỉnh bơ: “Nhưng người ta coi trọng huynh.”

      Trần Tín bực bội: “ đệ cưới ta .”

      Tần Nguyên lắc đầu nguầy nguậy: “Đại ca tha cho đệ , đệ chịu nổi đâu.”

      Trần Tín sờ cằm trầm tư hồi lâu, tiếp: “Đệ hỏi những người khác thử xem ai muốn cưới ta, đỡ cho chạy tới đây suốt ngày.” nào ngay núi cũng thiếu nữ nhân.

      Tần Nguyên thu lại vẻ đùa giỡn, đanh mặt : “Đại ca, thứ mình muốn đừng mang cho người. Nữ nhân này chẳng phải hiền lành gì, ai cưới ta cũng tốt.”

      Trần Tín cũng chợt tỉnh ngộ, vội vàng : “Là ta suy nghĩ thấu đáo, vậy từ chối cho ràng vào. Ta thích hai người đó.”

      Tần Nguyên đồng ý.

      Trần Tín nhân dịp luôn: “Phải rồi, Nhị đệ, chẳng phải là đệ muốn dạy ta học chữ sao.”

      “Cái gì?” Tần Nguyên cấp tốc ngoáy ngoáy lỗ tai, sợ mình nghe lầm. Nhớ trước đây y phải tốn bao nhiêu sức mới dạy được cho lão đại hơn hai trăm chữ! Bữa nay lão đại lại tự đề nghị học chữ, thế làm cho người ta hoang mang sao được?

      Trần Tín cũng có chút ngượng ngùng, nhưng muốn để đối phương nhìn ra sở hở gì. Thế là giả vờ nghiêm túc : “Ta nghe người ta trong sách có kho báu, còn có động phòng hoa chúc, nên thấy đọc nhiều sách cũng tốt.”

      Tần Nguyên: “… Ta có thể hỏi thăm chút , ai cho huynh nghe mấy thứ này?”

      “Khụ khụ, Hạ hắc tử .”

      Tần Nguyên nhịn cười, thở dài : “Ừm, cực có lý.”

      Tần Nguyên ngẫm nghĩ giây lát, sợ Trần Tín chỉ bốc đồng nhất thời, qua vài ngày lại chứng nào tật này, bèn quyết định châm thêm ngọn đuốc: “Đại ca, huynh xem vì sao nữ tử trong thiên hạ đều thích thư sinh mặt trắng?”

      Vấn đề này đánh trúng tim đen của Trần Tín, hỏi lại với vẻ mặt nghi ngờ: “Ta cũng nghĩ ra, những tên thư sinh này trói gà chặt, suốt ngày chỉ biết nghiêng đầu lắc não đọc sách. Tại sao nữ nhân lại thích như vậy?”

      Tần Nguyên vuốt cằm ung dung : “Lý do bên trong ta biết —-“

      tới giữa chừng y cố tình dừng lại, quả nhiên Trần Tín lên tiếng thúc giục: “Đệ nhanh lên.”

      Tần Nguyên chỉ cười thâm sâu mà ừ hử gì. Trần Tín sợ y lại trêu mình, vội đanh mặt tiếp: “Ta chỉ muốn xem thử đệ có đúng hay thôi?”

      Tần Nguyên nhướng nhướng mày: “Những lý do ấy đều nằm cả trong sách. Đại ca cứ thong thả mà tìm.”

      Trần Tín trợn trừng mắt: “…”

      Tần Nguyên thấy có điềm bốc hỏa, lật đật dời tầm mắt mình , lấy từ giá sách ra quyển “Ấu học quỳnh lâm”(*) đặt xuống trước mặt Trần Tín. Trần Tín nhìn sơ qua, sắc mặt hơi biến thành màu đen, cau mày hỏi: “Đây là sách cho trẻ con sao?”

      (*) là cuốn sách “giáo khoa” cung cấp kiến thức nền tảng cho giáo dục Hán học thời xưa.

      Tần Nguyên trịnh trọng : “Nó chẳng phân biệt là người lớn hay trẻ con, nhờ nó mà bây giờ Tuyết tùng đọc được văn chương rồi đấy.”

      Trần Tín ngẫm lại bản thân còn bằng đứa trẻ mới tí tuổi đầu, lòng càng sầu hơn.

      Tần Nguyên sợ mất lòng tin, bèn lên tiếng khích lệ: “Chẳng sợ học tập trễ, chỉ sợ lòng bền.”

      Trần Tín gật đầu hỏi tiếp: “Vậy bao giờ có thể học làm thơ?”

      Trong phút chốc Tần Nguyên biết nên trả lời thế nào, người này, haizz… huynh tưởng làm thơ như quả dại núi cúi đầu là thấy sao?

      Mặc kệ ra sao, lần này Trần Tín hạ quyết tâm phải học chữ bằng được. ôm quyển “Ấu học quỳnh lâm” về phòng để từ từ nghiên cứu.

      Vào giờ cơm tối, quả nhiên Văn Đan Khê hết mực tuân thủ lời hứa, tặng cho cả bọn bàn thức ăn nóng sốt. Cá cay, trai xào, đậu hủ trộn trai sông, tôm sốt cần tây với đậu phụ khô, cá nướng cay, lươn rán mỡ. Nguyên liệu đều có đủ núi. Từ khi Văn Đan khê lên núi tới nay, chuyện mà Mặt Thẹo và Hạ hắc tử thích làm nhất là lên núi xuống sông, hễ thấy thứ gì vào miệng được là hốt về tất cho Văn Đan Khê xử lý.

      Trần Tín ăn tới thỏa lòng thỏa dạ, ngồi bàn cơm ngắm nghía mọi người với dáng kiêu ngạo —- nên biết bữa cơm hôm nay là dành riêng cho đấy nhé, những tên này chỉ được hưởng ké thôi. Trước khi ăn, Văn Đan Khê còn cố ý hỏi là nấu riêng hay hưởng chung với mọi người, vung tay lên chọn ngay cái thứ hai, đâu thể nào ăn mảnh mình được.

      Ăn cơm tối xong, Trần Tín vốn định dạo cho tiêu cơm, nhưng Tần Nguyên dùng lời khích sớm bước, tha vào nhà học.

      Liên tiếp mấy ngày liền, Tần Nguyên vừa thư ra ít phút là chăm chăm canh Trần Tín đọc sách học chữ, theo ý của y còn định bảo Trần Tín học chung với hai đứa trẻ, đỡ cho y phải dạy lại hai lần. Nhưng Trần Tín cố sống cố chết gạt phăng , bảo rằng nếu mình học chung với hai đứa trẻ làm sao sau này tạo được uy nghiêm của trưởng bối!

      Mấy ngày sau, Vệ gia, thương đội lương thực lớn nhất Tấn Châu vận chuyển số lượng lớn lương thực tới Tần Châu, tiện đường ngang qua Dịch Châu. Năm ngoái Vệ gia từng qua lại với quân Phá Lỗ, lần này lại sai quản gia đắc lực tới thỉnh cầu Trần Tín phái đội tinh binh hộ tống họ tới Tần Châu, thù lao là ngàn lượng bạc và ba vạn cân lương thực. Sau khi Tần Nguyên nhận được tin này thương lượng với Trần Tín.

      “Đại ca, đợt làm ăn này rất có giá trị, nay lương thực bắt đầu lên giá. Thế lực Vệ gia lại , Vệ lão gia cũng là người chính trực, sau này chúng ta nên tiếp xúc nhiều hơn.”

      Trần Tín trầm ngâm, nếu như trước đây đồng ý ngay rồi, nhưng bây giờ có hơi tình nguyện…

      Tần Nguyên vừa thấy như thế vội thêm: “Nếu là trước đây phái huynh đệ khác cũng được, thế nhưng… Vệ lão gia rất tin phục bản lĩnh của đại ca, cho nên đệ nghĩ đại ca nên đích thân hộ tống tốt hơn. Vả lại lần tới Tần Châu này tối đa chỉ hơn tháng.”

      Tần Nguyên nhìn vẻ do dự của , cầm lòng được bỏ thêm câu khá nặng: “Xin đại ca đừng để nữ nhi tình trường làm nhụt chí hùng.”

      Trần Tín vừa nghe đanh mặt lại: “Nhị đệ, chẳng qua ta suy nghĩ mà thôi, đệ lôi chuyện liên quan vào đây làm gì?”

      Tần Nguyên thở dài hơi: “Vậy là tốt rồi.”

      Trần Tín vỗ bàn quyết định: “Được rồi, ta đích thân áp tải!”

      Tần Nguyên chắp tay thi lễ, quay lưng ra ngoài tìm Vệ quản gia để bàn bạc chi tiết.

      Trần Tín ngồi mình trong phòng, tim như bị mèo cào. Độ chừng hai khắc sau, Tần Nguyên trở vào với nụ cười sáng lạng.

      tình có hơi gấp gáp nên ba ngày sau Trần Tín phải lên đường.

      Sau khi Văn Đan Khê biết được tin này hơi lo lắng trong lòng. Lộ trình từ Dịch Châu tới Tần Châu tới mấy ngàn dặm, dọc đường đầy rẫy núi cao hồ sâu, do tới gần đất Hồ nên con người cũng tương đối hung hãn, đồng thời cũng là con đường mà thổ phỉ tới lui thường xuyên nhất.

      Trần Tín thấy mặt lộ ra vẻ lo lắng mất kiểm soát, trong lòng bỗng ngọt lịm hơn cả mật. sung sướng xong vội vàng dỗ dành : “ yên tâm, ta làm việc này phải hai lần. Ta rồi núi cũng thu xếp tốt, rất ngây ngô đừng nên chạy ra ngoài mình…”

      Trần Tín lải nhải dặn dò trông hệt như mụ già. hồi cũng cảm giác mình quá lê thê, đành ngậm miệng lại. Văn Đan Khê gói cho ít thuốc dùng đường. Về phần thức ăn, do thời tiết quá oi bức dễ thiu nên tiện mang theo, hơn nữa thức ăn dọc đường có Vệ gia phụ trách, tất nhiên cũng tới nỗi nào.

      Trần Tín cầm bao thuốc được vài bước quay đầu lại vẫy tay, còn luôn miệng: “Được rồi được rồi, đừng tiễn.”

      Kỳ Văn Đan Khê chỉ đứng ở cửa ngó theo thôi.

      đó, đừng tiễn nữa, ta viết thư cho .”

      ~ Hết chương 40 ~
      Chris_Luu, Phong nguyetChris thích bài này.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 41

      Edit: Yunchan

      Trần Tín lập lời thề son sắt: “Ta viết mà.”

      Văn Đan Khê cười gật đầu, được rồi, cũng rất tò mò viết gì trong thư.

      Trần Tín bịn rịn cáo từ Văn Đan Khê và mọi người núi, rồi dẫn theo ba trăm tinh binh cũng như bọn Hạ hắc tử và Hồng đại hồ tử xuống núi hộ tống thương đội của Vệ gia. Vệ đại gia này cũng là người rộng rãi. Toán quân của Trần Tín vừa xuất phát, ông ta lập tức cho người áp tải hai vạn cân lương thực lên núi, cũng báo cho Tần Nguyên biết lần sau ghé qua đưa thêm vạn cân còn lại, về phần bạc đợi thương đoàn về tới Tần Châu giao đủ. Lần này binh lính Phá Lỗ rất cảm động tấm lòng trượng nghĩa của Vệ đại gia, tỏ quyết tâm phải hộ tống hết lòng, người còn lương còn.


      Bọn Trần Tín vừa trong năm huynh đệ chỉ còn lại Tần Nguyên, Mặt Thẹo và Quách Đại Giang. Ba người phân công đâu đó, Tần Nguyên phụ trách điều hành các tuyến binh mã, Mặt Thẹo và Quách Đại Giang chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn núi và phòng thủ các thôn.

      Văn Đan Khê vẫn như trước đây, mỗi ngày ngoài việc thăm khám mấy bệnh vặt cho binh lính núi, quản lý công việc sau núi, thời gian còn lại đọc sách nông. Có lúc cũng trao đổi với Tần Nguyên về quan điểm của mình. Tuy Trần Tín hết lần này tới lần khác tỏ rỏ quyết tâm ăn dấm chua bừa bãi nữa, nhưng Tần Nguyên vẫn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc cũ, có chuyện gì tìm mọi cách nhờ người khác nhắn lại.

      Trong chớp mắt, Trần Tín xuống núi được hơn mười ngày. lởn vởn chung quanh, Văn Đan Khê lại thấy thiếu thiếu gì đó, lòng lúc nào cũng thấy trống trải, ai dè điểm này lại bị Tuyết Tùng lột trần.

      hôm sau bữa cơm chiều, Văn Đan Khê dẫn hai đứa trẻ và Lý Băng Nhạn tản bộ. Tuyết Tùng bỗng ngước gương mặt bé xíu ngây thơ lên hỏi: “Nhị , muốn tìm cái gì sao?”

      Văn Đan Khê vội vàng đáp: “ tìm gì hết.”

      Tuyết Tùng hỏi tiếp với vẻ mặt nghi ngờ: “Nhưng mà, cháu thấy mắt cứ đảo quanh khắp nơi.”

      Mặt Văn Đan Khê lên vẻ lúng túng, trong khi Lý Băng Nhạn lặng lẽ quay mặt qua hướng khác cười trộm.

      Thế nhưng rất nhanh sau đó Văn Đan Khê tạm vứt Trần Tín qua bên, bởi tìm được chuyện mới để làm. Tháng bảy tới gần, núi Nhạn Minh có rất nhiều quả dại chín mọng, do đó thường xuyên dẫn tốp vào núi hái về. Vì sợ hái phải quả dại có độc, Văn Đan Khê bèn chọn những binh sĩ từng sống núi từ , trong đó bao gồm cả Triệu Lục Cân bị Trần Tín nhéo lỗ tai và đệ đệ của Triệu Thất Cân. Văn Đan Khê bị choáng ngợp với tài nguyên phong phú ngọn núi này, táo dại, lê dại, nho dại, đào dại, và đủ loại quả dại gọi nổi tên khác, cần gì đều có nấy.

      Sau khi hái được vài lần Văn Đan Khê theo nữa, ở lại sau núi lôi chỗ trái cây chất thành núi ra xử lý. Có loại dùng để ủ rượu ví như nho dại, cây cẩu kỷ để lâu tý là có thể làm thành quả khô, giống như quả đào, hạnh hay táo vậy. Cái vò lớn để ủ rượu là do Văn Đan Khê nhờ người lính già núi bảo đồ đệ mình làm ra. lại núi Nhạn Minh quả đúng là vùng đất trù phú, những thực vật phong phú, mà nhân tài cũng đông đảo, từ thầy mo, thầy thuốc tới thợ thuyền cần gì đều có cả, đa số những người núi đều giỏi về lĩnh vực nào đó.

      Lúc Mặt Thẹo nghe Văn Đan Khê ủ rượu phấn khích tới nỗi chạy ào tới tham quan. Chỉ thấy Văn Đan Khê đứng bên chỉ huy mọi người mang quả nho dại được làm lạnh trong bóng râm bỏ vào trong thùng gỗ dầy rửa sạch, rồi dùng chày giã nát. Sau đó đổ thêm đường trắng vào, đổ non nửa thùng. Lúc này đường trắng còn rất đắt nên Văn Đan khê chỉ bỏ thêm rất ít.

      “Hề hề, Văn đại phu rượu này bao giờ uống được vậy?”

      Văn Đan Khê cười cười: “ lâu đâu, tới Trung Thu là uống được mẻ đầu tiên rồi.”

      “Hề hề tốt quá.” Mặt Thẹo cười gian, giấu nổi cái mặt thèm thuồng.

      Ủ rượu, phơi quả khô, phơi rau khô, làm dưa muối, ngày ngày mọi người đều tất bật bận rộn mà lại phong phú. Thế nhưng, thời gian bình lặng đó chưa qua được mấy ngày bị chuyện phá tan.

      Lúc Mặt Thẹo tuần núi phát mấy người bộ dạng khả nghi săn bắn, lập tức bắt lên núi nghiêm khắc thẩm vấn. Kết quả điều tra được lại làm cho người ta thất kinh. Hóa ra những tên này là mật thám mà tên thủ lĩnh thổ phỉ núi Tây Hoa cách đây bốn mươi dặm phái tới. Mục đích là muốn thăm dò thực lực của núi Nhạn Minh.

      Với cá tính của Mặt Thẹo đương nhiên giết nhanh diệt gọn, nhưng Tần Nguyên suy nghĩ giây lát, cuối cùng lại sai người thả chúng . Theo lời y oan gia nên giải nên kết, có lẽ nay núi Nhạn Minh đủ thù địch khắp nơi rồi.

      Tuy Mặt Thẹo cam nhưng cũng tiện cản. Dĩ nhiên, Tần Nguyên cũng chẳng thả người dễ dãi như thế, mà còn viết phong thư để chúng mang về. Lựa từ ngữ khéo léo, nhưng ý tứ rất ràng: Núi Nhạn Minh muốn gây hấn, sẵn lòng chung sống hòa bình với quý trại, chúng ta cũng sợ rầy rà. Nếu quý trại có tâm tư khó lường gì xin hãy suy tính cân phân.

      Tần Nguyên thả những tên mật thám kia chưa được mấy ngày đại trại chủ của núi Tây Hoa, Lý Vạn phái người đưa heo bò vải vóc tới làm lễ vật lấy lòng, Tần Nguyên vui vẻ tiếp nhận, còn tặng lại rất nhiều món.

      Những việc này đều do Lý thẩm kể lại cho Văn Đan Khê. Văn Đan Khê nghe xong thầm ghi nhớ trong lòng, thầm than Tần Nguyên quả nhiên có tài ngoại giao.

      Song, việc này trôi qua chưa bao lâu lại xảy ra chuyện có liên quan ít nhiều tới Văn Đan Khê. Chuyện là Vương Chính, Nhị trại chủ của núi Tây Hoa dắt theo lâu la tới những nhà phú hộ trong Dịch Châu để “Mượn lương thực”, những phú hộ này dám trêu chọc bọn cướp, ít hoặc nhiều đều cho “Mượn” cả. Nhưng tới lượt Chu gia lại đá phải cánh cổng sắt. Chu lão gia ỷ mình có quan hệ với quan phủ, hơn nữa đinh trang hộ viện cũng đông đảo, nên coi những tên cướp này ra gì.

      Chuyện này chọc giận Lý Vạn, lập tức dẫn năm trăm lâu la đánh thẳng vào Chu gia trang, nhưng nào ngờ Chu gia trang cũng là tảng đá cứng, hai phe hỗn chiến suốt nửa ngày, bên nào cũng chịu tổn thất. Lý Vạn căm giận kéo bọn lâu la về núi, cũng tuyên bố rằng nhất định phải trả đũa Chu gia nặng tay.

      Rồi qua thêm mấy ngày, bọn Lý Vạn nhân lúc Chu Lương Tuấn thăm bà con bèn chặn bắt giữa đường. Đồng thời dùng công phu tư sử ngoạm đòi Chu lão gia năm vạn lượng tiền chuộc.

      Trong chớp nhoáng sao Chu gia có thể bỏ ra nhiều tiền như thế? Rơi vào đường cùng buộc lòng phải tới quan phủ báo án, vì quan phủ có giao tình với Chu gia nên huyện lệnh lập tức nhận lời, ngay hôm sau phái năm trăm quan binh đánh vào núi Tây Hoa. Ai biết nghĩ thấy, tuy núi Tây Hoa có địa thế hiểm yếu như núi Nhạn Minh, nhưng cũng là nơi dễ thủ khó công. Quan binh hao binh tổn tướng ròng rã hai ngày nhưng bắt được, cuối cùng phẫn nộ rút quân về. Chu lão gia lại mang đinh trang tới đánh thêm chập, nhưng vẫn tay ra về như cũ. Sau cùng vì quá bất đắc dĩ đành phải mời người trong giới Lục Lâm tiếp tay giải cứu.

      Dựa theo bảng xếp hạng hảo hán trong vùng, người mà Chu gia nghĩ tới đầu tiên nên là quân Phá Lỗ. Nhưng từ lâu người Chu gia biết Trần Tín có dính dấp tới Văn Đan Khê, thế nên Chu lão gia mới bỏ qua Trần Tín mà hướng lời cầu cứu tới Trịnh Tử Bằng. Trịnh Tử Bằng ham số bạc thưởng của Chu gia nên vui vẻ nhận ngay nhiệm vụ này.

      Hôm sau lập tức phái đường đệ Trịnh Tử Hữu dẫn theo quân Thanh Long tấn công vào núi Tây Hoa, nào ngờ lại đại bại rút lui như bao người tới trước. Trịnh Tử Bằng thấy mặt mũi mình bị giẫm bẹp, cực kỳ cam lòng, suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định đẩy lời cầu cứu tới núi Nhạn Minh. Đồng thời nhận lời sau khi chuyện này thành công chia nửa tiền thưởng cho núi Nhạn Minh.

      Tần Nguyên chẳng biết làm thế nào nên muốn hỏi ý kiến Văn Đan Khê, lần này là y đích thân tới.

      Văn Đan Khê cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, nghĩ Tần Nguyên hỏi chuyện này, có lẽ vì y nghĩ Chu gia có ít nhiều quan hệ tới .

      Văn Đan Khê chẳng có chút xíu cảm tình nào với Chu gia, lúc trước họ giậu đổ bìm leo, nhằm lúc người ta yếu đuối nhất mà quẳng ra lời từ hôn, trực tiếp dẫn tới cái chết của Văn Đan Khê . Sau khi tới đây họ còn biết xấu hổ đạp cửa gây . đâu phải thánh mẫu mà gặp kiểu người này còn lời hay ý đẹp cho họ chứ. Nhưng mà, nếu Tần Nguyên muốn nhúng tay vào cũng ngăn cản. Cho nên đáp rằng: “Nhị đương gia, ngài thấy gì hãy làm đó, muốn cứu hãy cứu, muốn cứu đừng cứu, cần bận tâm tới những thứ khác.”

      Tần Nguyên nghe được câu Nhị đương gia hơi vui trong lòng, y đứng dậy gật đầu: “Ta biết rồi, ta tìm lão Tứ và lão Ngũ bàn bạc lại.”

      Tần Nguyên chọn tìm tới Văn Đan Khê hỏi kế sách, ra còn vì mặt ý nghĩ tăm tối khác, y muốn dò thử xem rốt cuộc Văn Đan Khê có còn dư tình với Chu Lương Tuấn hay . Nếu như có tuyệt đối đứng nhìn. Phản ứng này của Văn Đan Khê làm y rất hài lòng, thế mới phải, cầm lên được cũng đặt xuống được.

      Kết quả sau cùng là, Tần Nguyên tham gia cứu người, nhưng y viết phong thư gửi cho Lý Vạn, nhắc nhở nên dừng lại đúng lúc, hạ số tiền chuộc xuống mức mà Chu gia có thể chi trả được. Có lẽ Lý Vạn cũng cần bậc thang để bước xuống, nên ngay lập tức hạ tiền chuộc xuống năm nghìn lượng, đây cũng là cái giá mà Chu gia có thể chấp nhận được. Con tin được Trịnh Tử Bằng sai quân dẫn về.

      Văn Đan Khê tưởng đâu chuyện này tới đây là hết. Ai ngờ ngày hôm sau Lý Thẩm lại thần thần bí bí với rằng, núi Tây Hoa chỉ bắt Chu Lương Tuấn mà còn cả Chu Lương Cẩn, muội muội của . Nhưng chuyện này bị dưới Chu gia giấu nhẹm, chỉ có số ít người biết thôi. Dù sao ở thời này danh tiết nữ nhân vô cùng quan trọng. Nếu như mọi người biết Chu Lương Cẩn bị cướp bắt , cho dù ta vẫn còn trong sạch thanh danh cũng bị hủy mất, cũng có thể bị bên hứa hôn từ hôn.

      Lý thẩm vỗ tay trông có vẻ hả hê: “Lần này xong rồi, vị hôn phu Ngô gia của Chu Lương Cẩn cả nhà theo hủ nho, đặc biệt là Ngô lão thái gia cực để ý tới mấy chuyện danh tiết, đợt này chuyện từ hôn khỏi phải bàn cãi nữa. Đúng là trời cao có mắt, để cả nhà bọn họ nếm thử mùi.”

      rồi bà sực nhận ra mình chạm vào nỗi khổ tâm của Văn Đan Khê, vội tát vào miệng mình: “ coi cái miệng ta kìa, Văn nương đừng chấp nhặt lão bà ta nhé.”

      Văn Đan Khê rộng lượng : “ sao, ta nhận ra sớm rồi. Người nhà Chu gia như thế, dù ta có gả vào đó cũng yên ổn. Chẳng thà rút lui sớm bớt phiền hà.”

      Lý thẩm và Vương thẩm cười cười, độ lượng.

      Nhưng Văn Đan Khê lại thở dài: “Dù vậy, Chu Lương Cẩn cũng đáng thương.”

      Vương thẩm cũng : “Đúng vậy, mấy người còn lại trong Chu gia chẳng ra gì, nhưng Chu nương vẫn vô tội.”

      Lý thẩm cười cười tỏ vẻ đồng tình. Vương thẩm vốn định hỏi kỹ hơn lại nhìn thấy sắc mặt của Văn Đan Khê. Trong lòng cũng thấy đề tài này hơi nhạy cảm, nên biết điều tiếp tục nữa.

      Sau khi cơn sóng gió Chu gia đưa tới lắng xuống, mọi người núi Nhạn Minh lại bắt đầu trải qua những ngày tất bật mà lại phong phú như chú kiến chăm chỉ.

      Vào ngày bảy tháng bảy, Trần Tín xa nhà sắp được hai mươi ngày quả gửi về phong thư.

      Mặt ngoài Văn Đan Khê tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng ra trong lòng lại khẩn thiết muốn mở phong thư ra nhanh. Vừa mở ra, đập vào mắt đầu tiên là hai bài thơ:

      .

      Dọc đường núi cao nước chảy quanh,

      Cường đạo thổ phỉ hàng ổ ổ.

      Tên nào cũng yếu mình ta mạnh,

      Đập cho kêu cha la thất thanh.

      Hai

      Ban ngày phải ăn no, tới tối ngủ ngon giấc.

      được nghi lòng ta, mọi người trông nom giùm.

      Tái bút: Viết hồi xong, nhét vào khe cửa trong phòng ta, chờ ta về đọc.

      ~ Hết chương 41 ~
      Phong nguyet, ChrisĐợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 42

      Edit: Yunchan

      Văn Đan Khê đọc xong cười tới lộn ruột. Cái trình độ viết thơ này đúng là… bất bình thường. Lúc đọc tới câu cuối cùng thầm mắng người này gian xảo, áp tải hành tung bất định thể nào hồi , cho nên mới bỏ thêm câu thế này.

      đọc xong mặt chính bèn lật lại mặt sau theo thói quen, quả nhiên ở mặt sau còn có nội dung khác. đó vẽ mũi tên, Văn Đan Khê đoán ngụ ý bản thân nhớ nhà như tên bắn đây mà. Phía dưới còn có hàng chữ: Có thể cuối tháng bảy (Nông lịch) trở về, nhất định về kịp Trung Thu, đừng mong nhớ.

      Hàng chữ cuối cùng viết cực ngoáy, chắn là bổ sung thêm trước khi gấp: Trời quá nóng, cơm khó ăn, đói gầy nhom, về tẩm bổ.


      Văn Đan Khê nhìn hàng chữ cẩu thả nguệch ngoạc này mà trong đầu vô thức ra hình ảnh cau mày phồng má, quẹt miệng ấm ức. thấy cái tên Trần Tín này chẳng giống với tuổi mình tý nào, biết cố tình khai gian tuổi hay là ấu trĩ nữa, chậc, lại suy nghĩ nhiều rồi.

      Văn Đan Khê đọc lại bức thư hai lần nữa mới cất vào, lúc ra tới cửa phòng môi bất giác nở ra ý cười mơ hồ. mặt Lý Băng Nhạn cũng lộ ra nét cười trêu ghẹo. Văn Đan Khê để ý tới tỷ ấy mà dứt khoát kiểm tra mấy vò rượu trái cây. Còn tháng nữa thôi, Trần Tín về tới là có rượu uống ngay rồi.

      Vào trung tuần tháng bảy, cả núi Nhạn Minh và những vùng lân cận đổ cơn mưa xối xả mấy ngày liền. Nghe đâu mấy năm nay phía Đông Nam lại xảy ra lũ lụt, Văn Đan Khê nén nổi tiếng thở dài, quả nhiên là thiên tai liên miên. rất lo Dịch Châu cũng lâm vào cảnh ngộ đó, thế nên đợi mưa tạnh bớt bèn nhanh chóng tìm Tần Nguyên, bảo y dẫn người tới mảnh ruộng dưới chân núi đào mương thoát nước. Đồng thời, các binh lính đồn trú ở những thôn làng dưới chân núi cũng tổ chức cùng thôn dân xây dựng đê đập, đào mương để phòng ngừa bất trắc.

      Thế nhưng, bấy nhiêu cũng chỉ tạm đối phó với cơn mưa bình thường, nếu trời đổ mưa mười ngày nửa tháng coi như hết cách. May sao ông trời còn thương người nên chỉ cho mưa dưới bốn ngày, sau đó lại trời quang mây tạnh. Tất cả mọi người núi đều thở phào hơi.

      Trời quang rồi, binh lính lại bắt tay vào làm việc quần quật, hoa màu dưới chân núi phải làm cỏ bón phân, mấy nhà kho cũng cần tu sửa lại. Chỉ vỏn vẹn hai mươi ngày mà giá lương thực trong thành Dịch Châu hét lên gấp ba lần, và còn trong đà tăng mạnh. Ở những vùng khác như Tần Châu, Đại Châu, giá lương thực cũng cao ngất ngưỡng. Binh lính núi đều nhận thức , nếu họ dè chừng có khả năng phải chịu đói. Vì vậy chưa cần thủ lĩnh ra lệnh, họ tự giác kéo xuống chân núi chăm bẵm làm việc, có rất ít người giở chiêu trò để lười biếng. Người khỏe mạnh xuống đồng cày cấy, người tuổi lên núi hái rau quả dại, Văn Đan Khê dẫn tốp phụ nữ và vài binh lính già cả hoặc bị thương ra sân sau xử lý những đồ hái về.

      núi rộng rãi thoáng đãng, chỉ tính hang núi có sẵn hơn mười mấy cái, chúng đều do những sơn tặc trước đây đào ra, khéo thay có thể cho nhóm Văn Đan Khê tận dụng, Văn Đan Khê dứt khoát dùng toàn bộ hang núi này để chứa đồ.

      Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn bận bịu suốt ngày, Tần Nguyên nhìn nổi nên đến khuyên hai : “Văn đại phu, hai người cần làm việc nhiều như vậy, lương thực dự trữ núi vẫn còn, hàng năm quân Phá Lỗ chúng ta còn hơn mười chuyến đại tiêu, vả lại mười mấy thôn dưới núi còn nộp lương thực lên, tới nỗi phải lo thiếu lương thực.”

      Văn Đan Khê phủi phủi tóc cười : “Những thổ sản vùng này đều trổ theo mùa nên qua mùa cũng rụng hết. Hoang phí tiếc lắm, nhân lúc có nhân lực làm thêm chút đỉnh, đỡ cho mùa đông khắc nghiệt chúng ta có thức ăn.”

      Tần Nguyên bật cười thành tiếng, gật đầu liên tục bảo đúng là trước nay hễ mùa đông tới họ đều còn gì ăn, núi có nữ nhân là khác hẳn. Xem ra y nên mời gọi nhiều nữ tử lên núi hơn.

      Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt nửa tháng trôi qua. Hoa màu dưới chân núi sinh trưởng rất khỏe mạnh, màu xanh ngắt nối liền thành dải, làm cho ai trông thấy cũng phải sinh ra cảm giác mừng rỡ thỏa mãn.

      Văn Đan Khê đứng trong đình giữa lưng chừng núi, thả mắt ra cánh đồng xanh ngát bát ngát mênh mông mà lòng dâng lên cảm giác mãn nguyện sao diễn tả. Tới Trung Thu là thu hoạch được rồi, tới Trung Thu người cũng về rồi.

      tại sắp tới tiết Trung Thu, ai nấy đều kiễng chân ngóng trông, thế nhưng mãi tới sáng sớm ngày mười lăm tháng tám vẫn chưa thấy ai về. Tâm trạng của Văn Đan Khê khá buồn rầu nôn nao. Đương nghĩ có phải xảy ra chuyện gì chợt nghe tiểu lâu la chạy tới báo, rằng Hạ hắc tử trở về.

      Văn Đan Khê ba chân bốn cẳng chạy tới nơi, chỉ thấy Hạ hắc tử lau mồ hôi hột đứng chuyện với Tần Nguyên.

      vừa thấy Văn Đan Khê, đôi mắt sáng ngời, lập tức phấn khởi kêu lên: “Tẩu, Văn đại phu, ta về rồi.”

      Văn Đan Khê cười gật đầu : “Huynh đường cực khổ, ngồi xuống nghỉ ngơi chút .”

      Hạ hắc tử vớ đại tảng đá ngồi xuống, cần hỏi tự động báo cáo: “Nhóm của đại ca còn bàn giao ít chuyện với Vệ quản gia dưới chân núi. Lát tới ngay, hì hì.”

      Văn Đan Khê cười cười : “Được rồi, huynh nghỉ trước , ta xuống bếp bảo mọi người chuẩn bị nhiều thức ăn chút, để các huynh đón gió tẩy trần.”

      Hạ hắc tử vừa nghe tới đây cặp mắt lại sáng bừng lên. lập tức bỏ rơi Tần Nguyên, cười hì hì theo đuôi Văn Đan Khê, vừa vừa : “Vì biểu của quân Phá Lỗ khiến Vệ lão gia hết sức hài lòng, nên ông ta mới đặc biệt dặn quản gia đưa tới cho chúng ta phần đại lễ, ta sai người chuyển hết tới nhà bếp rồi.”

      Hai người vừa vào bếp Văn Đan Khê nhìn thấy đồ đạc chất thành núi bên trong: Hơn mười con cá siêu bự nặng sáu cân, năm con dê sống, ba cái mõm heo, còn có năm sọt to tôm cua, gà vịt thịt cá thứ gì cũng có. Vệ quản gia này biết đoán ý người, tặng toàn là đồ thiết thực.

      Văn Đan Khê gật đầu cười : “Hôm nay ta nhất định cho mọi ngươi ăn bữa đời.”

      Hạ hắc tử đáp: “Chính xác chính xác.”

      đoạn nhìn quanh quất hồi, cuối cùng hạ giọng : “Văn đại phu, sinh thần của Tướng quân đúng dịp mười lăm tháng tám, coi…”

      Văn Đan Khê ngẩn ra, ngờ lại trùng hợp vậy, nghĩ sơ qua chốc lát rồi : “Ngài ấy có đặc biệt thích thứ gì ? Để ta nhờ người chuẩn bị.”

      Hạ hắc tử gãi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, sau cùng lắc đầu đành chịu: “ tình Tướng quân đặc biệt thích gì hết.”

      Tiếp đó bổ sung: “Ôi dào, tới lúc đó chỉ cần thể chút xíu là được rồi, bọn ta cũng chưa ai làm qua hết, chỉ cần cho ngài ấy biết có người nhớ tới mình là được rồi.”

      Văn Đan Khê gật đầu, có dự định trong lòng.

      Hạ hắc tử biết Văn Đan Khê còn cả núi công chuyện phải lo, nên biết điều quấy rầy nữa. Hạ hắc tử vừa , Văn Đan Khê bắt đầu hạ lệnh, đầu bếp và hỏa kế trong bếp lập tức khẩn trương hẳn lên.

      tại cách bữa trưa còn khoảng canh giờ, thời gian hơi gấp gáp, bọn hỏa kế vừa phải giết gà, vừa phải làm thịt dê giết cá, ai cũng hận thể mọc thêm ba cái đầu sáu cái tay. Văn Đan Khê thong dong chỉ huy, bữa cơm này rất long trọng, vừa là tiệc đón tết vừa là tiệc tẩy trần cho Trần Tín. nhủ bụng phải làm cho thịnh soạn, suy nghĩ giây lát bèn rà lại thực đơn.

      Vì mấy người này thịt vui, cho nên trong thực đơn của cũng lấy thịt làm chủ đạo: Gà nấu hạt dẻ, gà quay, gà luộc sắt miếng, cá hồi hấp, đầu cá cay, ốc đồng xào tía tô, cá sốt chua, ngỗng kho, tôm rang hành, móng heo nấu đậu tương, thịt nướng, thịt xào vân vân.

      Còn món chính là cua hấp, Văn Đan Khê sai người bắt ra mấy con cua lớn bỏ vào nước rửa sạch, rồi lấy sợi cỏ bó chặt hai càng và tám chân của con cua lại, để vào nồi hấp chín, sau đó chấm với giấm, gừng và các loại gia vị khác, bảo đảm ngon tuyệt cú mèo.

      Lò lớn lẫn lò trong bếp đều đỏ lửa, cả căn phòng chìm nghỉm trong bầu khí nóng hầm hập. Tất cả mọi người đều cắm cúi thoăn thoắt làm việc của riêng mình, bận tới nỗi cả thời gian với nhau dăm câu cũng chẳng có. Văn Đan Khê mặc người bộ đồ cũ đảo quanh cả phòng như con thoi, vì có vài món cần ở bên canh chừng hoặc tự tay làm.

      Đột nhiên, có hỏa kế sẵng giọng quát: “Ê ê, ai đó hả, đứng ở cửa coi náo nhiệt à, xê qua bên.”

      Xung quanh lập tức có người nhận ra người đó là ai, vội cười tươi rói, đon đả : “Đại đương gia, sao ngài lại tới đây?”

      Văn Đan Khê nghe vậy, bỗng nghiêng đầu ngó ra cửa, ánh mắt hai người vừa vặn chạm phải nhau. Văn Đan Khê bất ngờ dừng tay lại nhìn đăm đăm, nhất thời có hơi ngơ ngác.

      Sao người này mới chuyến mà biến dạng dữ thế này? Gò má của xạm đen và gầy sọp khá nhiều, râu mép lởm chởm như cỏ dại, nhưng cặp mắt màu lam biển lại sáng sủa hơn trước, loang loáng rạng rỡ, tựa như ngọc bích soi dưới ánh mặt trời.

      Trong khi đó Trần Tín cứ nhìn chằm chằm Văn Đan Khê, toét miệng cười ngây ngô. Văn Đan Khê thấy việc làm cũng tương đối rồi, ngoảnh đầu bàn giao cho những người khác: “Nửa canh giờ nữa là ăn cơm, mọi người coi chừng nồi cho kỹ nhé.”

      Lý thẩm và Vương thẩm đồng loạt cười : “Có hai lão bà tử bọn ta ở đây rồi, cứ yên tâm .”

      Thế là Văn Đan Khê rảo bước ra khỏi bếp, Trần Tín bám sát ở phía sau.

      Hai người ra tới chỗ vắng người Văn Đan Khê mới bước chậm lại, hơi cụp đầu : “Ta còn tưởng ngài về ăn tết kịp.”

      Trần Tín ưỡn ngực đáp: “Ta có thể về là có thể về.” đoạn lại bồi thêm câu: “Cả đêm ta ngủ, chạy suốt về đây.”

      Văn Đan Khê nhìn mắt của , quả nhiên bên trong dầy kịt tơ máu.

      dằn được lên giọng mắng: “Có chạy suốt đêm cũng được gì đâu, cần gì phải liều mạng thế chứ!”

      Trần Tín vẫn cười ngốc ngớt. Hai người vừa chuyện vừa tới viện của Văn Đan Khê, Trần Tín cũng bám theo vào trong.

      Giờ này Lý Băng Nhạn làm việc ở phía sau núi, hai đứa trẻ biết chạy chơi đằng nào, trong sân chỉ còn lại hai người. Trước khi vào nhà Văn Đan Khê ngoái lại nhìn Trần Tín : “ bàn có trà, giỏ treo trong giếng có dưa với trái cây, ngài tới đó lấy dùng , ta lát rồi quay lại.”

      rồi vào nhà lấy bộ quần áo, quay lưng bước ra sân sau.

      Trần Tín thấy y phục tay cốc đầu đánh cốp, sực nhớ ra chưa khiêng quà mang về cho tới đây. Nghĩ rồi chạy nhanh ra ngoài.

      Sau khi Văn Đan Khê thay xong bộ y phục mát mẻ, ra tới sân lại thấy vắng hoe, khó hiểu chợt thấy Trần Tín khệ nệ bao vải lớn vào. đặt bịch túi vải xuống bàn rồi : “Những thứ này là lễ vật Vệ quản gia tặng, toàn bộ đều là đồ nữ nhân thường dùng, đành phải đem qua cho nàng thôi.” rồi còn nhìn Văn Đan Khê với vẻ khá khẩn trương, cứ như sợ chịu nhận vậy.

      Văn Đan Khê gật đầu, nhàng mở túi đồ ra, ngay lập tức bị đống xiêm y và phụ kiện trong đó chọc cho mù mắt. Những bộ y phục này rặc màu sặc sỡ, từ đỏ xanh vàng tới hồng, chung chẳng tìm thấy bộ nào trắng thuần đơn thuần. Nhìn tiếp qua trang sức cũng hết sức xinh đẹp phô trương. Được rồi, tin mấy thứ này là Vệ quản gia tặng, chắc là do Trần Tín tự mua đây mà.

      ~ Hết chương 42 ~

    4. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 43

      Edit: Yunchan

      “Sao vậy, nàng thích sao? Tại ta thấy phố xá Tần Châu có rất nhiều nữ tử mặc loại xiêm y này.” Trần Tín với vẻ mặt tiu nghỉu.

      Văn Đan Khê nhìn cười cười: “ phải, ta thích lắm. Ta nghĩ hình như Dịch Châu chúng ta bán loại y phục này thôi.”

      Trần Tín vừa nghe mặt mày rạng rỡ hẳn lên: “Ừ, ta cũng thấy đẹp.”

      Văn Đan Khê lời gì để chống đỡ, người ta cả quãng đường xa mang quà về, đâu thể nào làm phật ý người ta chứ? Quan trọng là tấm lòng thôi. Nghĩ tới đây, Văn Đan Khê vui vẻ : “Ta nhận, cám ơn ngài.”


      cần cảm ơn, nàng thích là được rồi.”

      “Được rồi, ngài mau về tắm rửa thay y phục rồi ăn cơm , mọi người đều chờ ngài đấy.”

      Trần Tín gật đầu lia lịa, vừa bước lề mề khỏi sân vừa ngoái lại mấy bận. Văn Đan Khê thở ra hơi rồi gói ghém đồ đạc lại, sau đó tiện đường ghé qua bếp xem thử đồ ăn xong chưa.

      Ngoài mấy món hấp cần nhiều thời gian ra, những món còn lại đều dọn lên mâm. Bọn hỏa kế rục rịch bưng mâm thức ăn siêu lớn về phía sảnh trước, Văn Đan Khê sực nhớ ra nên mang phần thịt cá cho nhà ăn tập thể. Nhưng vừa nhắc, Lý thẩm Hạ hắc tử sai người đưa qua rồi.

      Văn Đan Khê dặn dò hỏa kế thêm vài câu nữa, rồi cùng Lý Băng Nhạn bưng cua hấp và gia vị tới sảnh trước.

      Trong đại sảnh, mọi người ngồi vào chỗ từ lâu, ai nấy đều mở to mắt nhìn hau háu cửa ra vào, chỉ chờ lên bàn là khai tiệc ngay lập tức.

      Văn Đan Khê đặt cái nồi lên bàn, cười : “Mọi người đừng đợi, cứ ăn trước .”

      “A —-“ Mặt Thẹo hưởng ứng trước nhất. Ngay sau đó mọi người cũng nhanh nhảu cầm đũa lên nhắm thẳng tới mục tiêu của mình.

      Mặt Thẹo vừa ăn vừa xuýt xoa: “Mẹ ơi, hôm nay đồ ăn ê hề, đời ta chưa từng ăn nhiều món ngon thế này.”

      Văn Đan Khê ăn vài đũa để lót dạ, rồi bắt đầu lột tôm và cua cho hai đứa trẻ ăn. Trần Tín thấy lột tôm, cũng thò tay cầm con cua to đùng, tỉ mẩn lấy hết gạch cua ra rồi bỏ vào trong bát Văn Đan Khê, : “Nàng lột chậm quá, coi ta này.”

      Văn Đan Khê mỉm cười: “Ngài ăn nhanh , bồi bổ nhiều vào.”

      Vừa tới từ “Bổ”, Trần Tín chợt nhớ ngay đến thư hồi của mình. vừa về phòng chuyện làm đầu tiên chính là tìm thư, nhưng tìm cả buổi trời chẳng thấy, rất muốn hỏi rốt cuộc có viết ? Nhưng mà, ở trước mắt bao nhiêu người tiện mở miệng hỏi vấn đề này. Trần Tín mấp máy môi, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn xuống bụng. Nhưng vì vậy mà cũng tăng thêm tầng tâm , vừa ăn vừa nghĩ ngợi đâu đâu: biết thư hồi của viết gì đây? Có phải cũng là hai bài thơ nhỉ?

      Vì bọn Trần Tín và Hạ hắc tử rong ruổi cả đêm, sau khi ăn xong còn cần bổ thêm giấc ngủ, cho nên cả bọn vừa lùa cơm thần tốc xong cũng thi nhau giải tán về phòng nghỉ trưa. Văn Đan Khê chỉ nghỉ ngơi chốc lát, rồi lại xuống bếp sửa soạng.

      Tiết Trung Thu chủ yếu là vào buổi tối, nên bữa cơm tối này còn phải mất sức hơn cả bữa trưa nữa. Huống chi còn định làm bánh Trung Thu. Chỉ tội điều kiện có hạn, đủ khả năng để làm loại hoa hòe tinh xảo, chủ yếu là để chúc mừng cho vui thôi.

      Sau khi các loại nguyên liệu chuẩn bị đầy đủ, đầu tiên Văn Đan Khê làm mẫu mấy cái, sau đó giao cho những người khác làm, còn chuyển qua làm đào chúc thọ. nhào sơ chỗ bột mỳ làm sẵn từ sáng lúc, rồi cắt thành những nắm bột mỳ đều nhau, cán chúng thành hình tròn, sau đó nhồi thịt vào rồi lấy tay nắn chặt. Tiếp theo vuốt nhọn đỉnh, còn mặt bên dùng dụng cụ để ấn ra hình dáng trái đào. Cuối cùng để vào nồi hấp tới khi chín là được. còn làm riêng trái cực lớn để dành cho Trần Tín.

      Bữa trưa họ ăn quá nhiều món dầu mỡ, nên cơm tối Văn Đan Khê cố làm mấy món dễ tiêu. Ngẫm lại mấy em này nhất định uống rượu, bèn làm thêm ít rau trộn và vài món mặn để nhắm với rượu.

      Thịt viên đầu sư tử, sườn heo chua ngọt, gỏi ngó sen, tôm rang, cá hấp, thịt xào đậu, thịt xào lá tỏi, giá xào hẹ, trứng gà ráng nấm, mực tươi xào bông cải, vịt nấu măng, đậu hủ dồn thịt, canh đầu cá đậu hủ, thịt trộn đậu đũa, chân gà ngâm ăn kèm với mấy loại rau xanh, cả bàn đầy ắp. Mặt khác còn cố ý bảo người lấy vài vò rượu trái cây được ủ sớm nhất tới đây, để họ uống cho thả cửa.

      Vào giờ cơm tối, lúc Trần Tín ngó thấy rổ na ná đào mừng thọ ngỡ ngàng giây, ngay sau đó kích động tới muốn khóc. ngờ Văn Đan Khê lại nhớ ngày sinh thần của mình. giật giật môi muốn gì đó, nhưng trong phút chốc tài nào biểu đạt thành lời, nên chỉ cười ngốc suốt.

      Bọn Hạ hắc tử ngồi bên nhao nhao lên: “Chúc mừng đại ca.”

      Trần Tín phất tay cái, : “Tốt tốt.”

      Ai nấy đều tặng lễ vật, Mặt Thẹo là ba bầu rượu, Tần Nguyên là thanh đao. Hạ hắc tử dâng lên quyển sách và cây viết, những người khác cũng lũ lượt dâng lễ vật lên.

      Thế nhưng nữ chính Văn Đan Khê lại ung dung tới chậm. Ai nấy cũng khấp khởi chờ mong, Trần Tín cũng nhìn dáo dác chung quanh liên tục.

      Đúng vào lúc mọi người ở đây sắp nóng ruột tới hết chịu nổi, rốt cuộc Văn Đan Khê cũng thong dong bước tới. Trần Tín kinh ngạc tới nỗ há hốc mồm, sau đó lập tức toét miệng cười sung sướng.

      Hóa ra Văn Đan Khê cố tình về phòng thay y phục mà Trần Tín tặng, khoác lên người tấm sa y trân châu và chiếc váy đỏ tươi bằng lụa, đầu cài trang sức vàng cũng do Trần Tín tặng.

      Phong cách của Văn Đan Khê thiên về nhàng, mọi khi cũng thích mặc quần áo màu nhạt. Nhưng giờ đây thay loại trang phục này vào, toàn thân đều tươi sáng hẳn lên, tới Lý Băng Nhạn nhìn thấy cũng phải ngẩn ra.

      Trần Tín nhìn đờ đẫn, ánh mắt đứng tròng. Hoàn toàn lờ hết những thanh náo động chung quanh.

      Văn Đan Khê bước lên : “Khai tiệc thôi.”

      Lúc này Trần Tín mới sực tỉnh lại, vội vàng : “Ngơ ra đó làm gì, uống thôi!”

      “Đúng đúng.”

      Tần Nguyên đứng dậy mời rượu Trần Tín đầu tiên. Trần Tín hăng hái ngất trời, ai mời cũng tiếp, uống liên tù tì ba chén, đến phiên Mặt Thẹo, tên này lại đột nhiên cười hề hề hỏi với cái giọng thần bí: “Đại ca đoán coi rượu chúng ta uống hôm nay là ở đâu ra?”

      “Mua.”

      “Sai sai, là Văn nương ủ.”

      “Hả —-“ Trần Tín cầm chén rượu kinh ngạc nhìn qua Văn Đan Khê lần nữa. lát sau tự rót cho mình chén đầy ắp, uống hơi cạn sạch, uống xong còn chép miệng : “Nàng ủ rượu đúng là bình thường, uống vào thấy máu thông gan nở.”

      Văn Đan Khê nhịn cười, bước tới rót chén hướng về phía Trần Tín, : “Nào, ta mời ngài chén.”

      Trần Tín trông là thụ sủng nhược kinh, lật đật bưng chén rượu lên cười ha hả, rồi ngửa cổ uống hết hơi.

      Văn Đan Khê cũng khí phách làm hơi, mọi người lập tức trầm trồ khen ngợi.

      Văn Đan Khê lại rót thêm chén nữa, nâng về phía bọn Tần Nguyên, : “Ta mời mọi người chén.”

      Mọi người ngẩn ra thoáng rồi cũng bưng chén rượu lên uống.

      Sau đó Văn Đan Khê cười : “Được rồi, các vị ăn nhanh lên, đêm nay phải uống cho .”

      Mọi người cười rồi rào rào ngồi xuống.

      Trần Tín lại đứng lên nâng chén về hướng Văn Đan Khê, : “Ta, ta cũng mời nàng chén. Đa tạ nàng chúc mừng sinh thần ta.”

      Văn Đan Khê cười cười, muốn rót thêm chén nữa, Trần Tín bỗng đưa tay ngăn lại: “Đừng, nàng đừng uống nữa, ta mời nàng nhưng rượu ta uống.”

      Văn Đan Khê nghệt ra, có loại mời kiểu mới này sao?

      Trần Tín xong ngửa đầu nâng cốc uống cạn. Sau đó lại mời chén nữa: “ chén này là… chung là muốn mời nàng.” rồi lại ngửa cổ uống hết.

      Mọi người nín cười khen tấm tắc.

      Uống xong mọi người bắt đầu vào bữa, sau khi rượu quá ba tuần cơm qua ngũ vị, Tiền đầu bếp lập tức chớp thời cơ dâng lên cho Trần Tín bát mì Trường Thọ to đùng. Trần Tín càng cười toe toét mừng rỡ, bầu khí của bữa tiệc càng lúc càng tưng bừng.

      Sau khi Văn Đan Khê ăn xong, tự giác cùng Lý Băng Nhạn dắt hai đứa trẻ lánh để những nam nhân này uống thả cửa. Mấy người này nhất định còn uống nhiều nữa, nên làm chuyện của mình hơn.

      Văn Đan Khê ngẩng đầu nhìn trời, mặt trăng mọc phía chân trời, tỏa ra ánh sáng hiền hòa.

      “Chúng ta ngắm trăng .” Lý Băng Nhạn cười đề nghị.

      Hai người vừa vừa tán gẫu vài ba câu. Tuy nhiên rất nhanh sau đó Văn Đan Khê phát ra Lý Băng Nhạn dường như có tinh thần, cả người có vẻ ngẩn ngơ thơ thẩn. Có lẽ tỷ ấy nhớ người nhà của mình. Trung Thu là tiết đoàn viên, nhưng tỷ ấy lại lẻ loi mình ở đây, làm sao nhớ gia đình cho được. Văn Đan Khê muốn an ủi Lý Băng Nhạn đôi câu, nhưng biết từ đâu, chỉ còn biết pha trò để Lý Băng Nhạn vơi bớt buồn thôi. được hồi cả hai đều hơi mỏi, bèn dừng lại nghỉ chân trong đình.

      Đúng lúc này, chợt nghe văng vẳng như ai đó gọi tên Văn Đan Khê.

      Ngay sau đó bỗng thấy bóng người lảo đảo thất thểu về hướng này, vừa vừa gọi: “Đan Khê, nàng đừng , ta còn muốn mời nàng rượu mà.”

      Mặt Văn Đan Khê xám xịt, sao cái tên này lại mò tới đây?

      Lý Băng Nhạn lật đật đứng lên, kéo theo hai đứa trẻ : “Muội muội, ta về trước đây.” đoạn cảm thấy để mình Văn Đan Khê ở lại đây ổn lắm, chân bất giác dừng lại.

      Văn Đan Khê ngoảnh qua Lý Băng Nhạn: “Tỷ cứ về trước , núi có nhiều người lắm, nếu ngài ấy say quá muội gọi người tới.”

      “Cũng được.” Lý Băng Nhạn dắt hai đứa trẻ bước nhanh .

      Lúc này Trần Tín lắc lư tới trước mặt , vừa loạng choạng vừa lẩm bẩm trong miệng: “Đan Khê, nàng mặc váy đỏ vào rất đẹp, hì hì… váy là ta chọn, ta cho ai biết hết, hì hì…”

      Văn Đan Khê ra khỏi đình đỡ lấy , hỏi với giọng bất đắc dĩ: “Sao ngài ở lại tiền sảnh uống rượu với các huynh đệ, chạy tới đây làm gì?”

      Trần Tín dí sát mặt mình qua, phả mùi rượu lên mặt , tự hào : “Ta đánh gục mấy tên đó hết rồi.”

      Văn Đan Khê đáp: “Giỏi, ngài lợi hại, giờ ta đưa ngài về nhé.”

      Trần Tín vừa nghe phải về, nhất thời chịu, giãy dụa muốn thoát ra, miệng còn oang oang: “, về.”

      Văn Đan Khê đâu chịu nổi sức , chỉ vặn vài cái tránh được cánh tay , ngã phịch xuống đất.

      Văn Đan Khê hít vào hơi chịu thua, buộc lòng phải ngồi xổm xuống dìu , nào ngờ Trần Tín lại thấp giọng lầm bầm câu, rồi nhào phắt người qua ôm lấy mắt cá chân của Văn Đan Khê, còn lẩm bẩm trong miệng: “Mẹ, mẹ đừng , mẹ đừng làm vậy mà… Lớn lên con hiếu thảo với mẹ, mẹ, mẹ đừng bỏ con lại mình…”

      Tuy Văn Đan Khê hiểu lý do bên trong, nhưng nghe giọng đó lại làm cho người ta khó tránh khỏi cay cay sống mũi. cúi người dịu dàng dỗ dành: “Mau đứng lên , đất lạnh lắm.”

      ngờ Trần Tín lại nhích sát vào người , dán chặt mặt mình vào mắt cá chân , sau đó khò khò ngủ say mất đất. Cái tên này, ôi trời…

      ~ Hết chương 43 ~
      Phong nguyet, ChrisĐợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    5. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 44

      Edit: Yunchan

      “Trần Tín, ngài tỉnh lại mau lên.” Văn Đan Khê ra sức lắc đầu , Trần Tín bị phá giấc ngủ, xua tay lè nhè: “Đừng ồn, ta ngủ lát xong đánh lưu manh…”

      Văn Đan Khê kêu hồi lâu nhưng Trần Tín vẫn ôm ghì lấy chân thả. Cuối cùng mặc kệ luôn. Nhưng cũng thể để ngủ đại đất thế này được, hết cách đành cất giọng gọi Lý Thẩm và Vương thẩm, hai thím ấy có tuổi rồi nên cũng cần kiêng kỵ chuyện nam nữ khác biệt.

      Hai người nghe gọi chạy tới nơi, cả hai phải dốc hết sức mới gỡ được tay Trần Tín ra, sau đó trái phải đưa về phòng. Văn Đan Khê theo sát gót, sau khi sắp xếp đâu vào đó cho Trần Tín mới chậm rãi bước về phòng mình.


      Văn Đan Khê vừa vừa nghĩ ngợi lan man, có thể suy đoán được sơ sơ thân thế của Trần Tín, phụ nữ cổ đại nhân lúc trời tối bỏ rơi con mình… Hơn nữa thái độ giấu kín như bưng của Trần Tín lại làm người ta khó lòng nghĩ tới hướng tiêu cực.

      Văn Đan Khê đẩy cổng sân khép hờ ra, cả ngôi nhà vẫn còn sáng đèn nhưng hoàn toàn im lìm. đẩy cửa phòng Tuyết Tùng và Tuyết Trinh thấy hai đứa trẻ ngủ say từ lâu. Nhưng khi gõ qua cửa phòng của Lý Băng Nhạn cả buổi vẫn nghe ai trả lời. Lòng Văn Đan Khê có hơi bấn loạn, bao giờ Lý Băng Nhạn cũng để mắt tới hai đứa trẻ, ít khi nào để chúng ở nhà mình. Có lẽ tâm trạng của tỷ ấy đêm nay rất rối bời.

      Văn Đan Khê ra khỏi nhà lần nữa, tìm kiếm dọc quanh sân, chưa được bao xa nghe thấy dưới gốc cây lớn ở sân sau vẳng tới tiếng tấm tức bị dồn nén. Bước chân Văn Đan Khê khẽ khựng lại, lên tiếng hỏi dò: “Băng Nhạn tỷ tỷ.”

      Lý Băng Nhạn nghe thấy có người gọi, vội vã im bặt. Văn Đan Khê dợm bước tới trước mặt Lý Băng Nhạn, đặt tay lên vai ra chiều an ủi, chưa vội mở lời.

      Lý Băng Nhạn lau nước mắt, : “ có gì đâu, tỷ chỉ nhớ mẹ với bọn thôi.”

      Văn Đan Khê gật đầu, thở dài : “Chỉ còn nhân thế thế nào cũng có ngày gặp lại nhau.”

      Lý Băng Nhạn lẩm bẩm với giọng chắc chắn: “ gặp lại sao?”

      gặp lại.” Văn Đan Khê giọng chắc nịch.

      Lý Băng Nhạn tần ngần giây lát, cuối cùng mới gật đầu.

      Văn Đan Khê kéo tay : “Về thôi, đêm khuya rồi, chúng ta nên về nhà thôi.”

      Lý Băng Nhạn chống cự mà ngoan ngoãn theo về nhà. Dọc đường Văn Đan Khê hoàn toàn nhắc nhở gì tới chuyện vừa rồi. Vì ai cũng có đoạn quá khứ muốn nhớ lại.



      Hôm sau khi Trần Tín tỉnh dậy trời sáng bửng. đập đập cái đầu nặng trịch, tiện tay vớ lấy cái bình nước bàn tu ừng ực, mới thấy thoải mái hơn chút. cau mày nặn óc cố nhớ lại chuyện tối qua, nhưng chỉ nhớ được chuyện Văn Đan Khê mặc bộ y phục tặng để chúc mừng sinh thần của . Những chuyện sau đó đều quên sạch, ngờ ngợ chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra, nhưng giá nào cũng nhớ ra nổi. xoa thái dương, cáu kỉnh đập đập lên sàng giường, nhưng cố thế nào cũng vô dụng.

      Trong lúc vô tình tầm mắt chợt lướt qua chiếc tủ kê ở đầu giường, thấy đó đặt cái hộp gỗ bắt mắt và bộ y phục bằng lụa nhạt màu. Tim Trần Tín khẽ rung lên, vươn cánh tay lấy chiếc hộp qua, dưới nó còn chặn tờ giấy: Đồ ăn trong hộp với y phục tủ là quà sinh nhật của ngài, nghỉ ngơi cho khỏe, ta ra trước núi thu hoạch.

      Quà sinh nhật? Trần Tín dụi dụi mắt, có hơi lạ lẫm với từ này, lẽ nào nghĩa nó là quà sinh thần.

      Trần Tín lập tức kích động nhảy tót xuống giường, thay ngay bộ y phục màu bạc này vào. Ừm, rất mềm rất êm, nhưng sao kiểu dáng lại quái quái thế nào ấy? Kệ, dù thế nào cũng thích.

      Trần Tín băng băng xuống dưới chân núi trong trạng thái vô cùng phấn chấn. Dọc đường , gặp phải tốp lớn tốp lâu la nào cũng nở ra nụ cười tươi rói hiếm có khó tìm. Khiến cho mấy người này lúng ta lúng túng được sủng mà lo.

      xuống núi rất nhanh, đầu tiên đập vài mắt là cảnh hàng đàn binh lính tất bật làm việc với khí thế ngất trời. Người bẻ ngô người đào khoai, người vận chuyển mớ lương thực thu hoạch được lên núi.

      Mọi người vừa nhác thấy Trần Tín đều ngó lom lom vào bộ đồ mới toanh của , Trần Tín còn tưởng người ta thấy đẹp, càng được đà phổng mũi, hất đầu ưỡn ngực nghênh ngang tới trước, trông hệt như con công khoe lông vũ.

      băng qua biển người, rốt cuộc cũng chen được tới chỗ mà Văn Đan Khê và bọn Tần Nguyên tụ tập.

      Văn Đan Khê vừa ngó thấy bộ dạng của Trần Tín, bất ngờ thộn mặt ra: Cái đồ đần thối này, sao lại mặc áo ngủ ra ngoài?

      Trần Tín cười bắt chuyện với Tần Nguyên: “Nhị đệ, sao các người dậy sớm thế? ngờ thu hoạch năm nay cũng tệ.”

      Tần Nguyên cũng cười đáp: “Đúng vậy, cũng nhờ có Văn đại phu.”

      Ánh mắt Trần Tín rơi lên người Văn Đan Khê như lẽ tự nhiên. hiểu sao, Văn Đan Khê lại vô duyên vô cớ lờ ánh mắt . Trần Tín có hơi nản lòng, biết làm gì hơn là lơ đãng chuyện với bọn Tần Nguyên và Mặt Thẹo.

      Mọi người chuyện, chợt thấy tiểu lâu la tất tả chạy tới trước mặt Tần Nguyên, giọng thầm vài câu. Tần Nguyên gật đầu, mắt ánh lên vẻ rối rắm.

      Sau khi tiểu lâu la lui xuống, Trần Tín vội hỏi: “Lão nhị, chuyện gì vậy?”

      Tần Nguyên nhìn thoáng qua những người bên cạnh, tóm gọn: “Chuyện này cũng thôi, là muội tử của Chu Lương Tuấn, Chu Lương Cẩn gả cho Trịnh Tử Bằng.”

      “Cái gì?”



      Tất cả mọi người đều thể tin nổi, Văn Đan Khê cũng thắc mắc trong lòng, mới hôm trước còn nghe Lý thẩm , vị hôn phu của Chu Lương Cẩn quả nhiên tới nhà từ hôn, mặc dù Chu phu nhân nhất quyết khẳng định con mình vẫn còn trong sạch, nhưng cũng chẳng làm nên chuyện gì. Chu Lương Cẩn thấy mọi chuyện chẳng còn đường cứu vớt, mình thân bại danh liệt, vì xấu hổ và phẫn uất mà quyết định treo cổ tự sát, may nhờ có hạ nhân phát kịp nên mới miễn cưỡng cứu được mạng. Sau đó lại nghe đồn ta muốn xuất gia này nọ, thế là lại ồn ào thêm trận nữa. Nhưng ngờ cuối cùng Chu Lương Cẩn lại gả cho Trịnh Tử Bằng.

      Đợi mọi người bàn luận xong, Tần Nguyên mới bồi thêm: “Trước đây Trịnh Tử Bằng đánh lên núi Tây Hoa là vì tiền thưởng. Giờ đây Chu Lương Cẩn lại gả cho , ắt hẳn Chu Lương Cẩn rất căm thù bọn Lý Vạn, e là sau này mối thù giữa hai bên càng kết sâu hơn. Ta thấy sau này chúng ta nên dính vào hơn.”

      Trần Tín gật đầu trịnh trọng: “Đấu tranh nội bộ có gì hùng, giết bọn Thát Tử mới là can đảm. Chỉ cần bọn họ đụng chạm tới chúng ta ta cũng mặc kệ họ.”

      Sắc mặt Tần Nguyên vẫn nặng nề: “ tới bọn Thát tử, hàng năm sau mùa thu hoạch bọn chúng tới cướp bóc trận, tính thời gian cũng sắp tới rồi. Chúng ta nên cẩn thận hơn nữa.”

      Hai người chỉ trao đổi vài câu ngoài lề, dù sao nhiều người nhiều miệng, họ cũng tiện bàn bạc sâu hơn.

      Trần Tín chuyện với các huynh đệ của mình hồi, chân lại tự chủ được dịch qua chỗ Văn Đan Khê. Những người phụ nữ nhóm Lý thẩm và Vương thẩm đều tự giác dạt ra tránh đường.

      Trần Tín giọng : “Cám ơn bộ y phục của nàng, mặc vào rất dễ chịu.”

      Văn Đan Khê mở miệng trách: “Nó là đồ mặc lúc luyện công với lúc ngủ.”

      “Hả —-“

      “Còn nữa, cám ơn đồ ăn của nàng, rất ngọt rất giòn.”

      Văn Đan Khê hết nhịn nổi, liếc xéo : “Rốt cuộc ngài có ăn đấy? Nó là đồ mặn.”

      Trần Tín cười bối rối: “Hì hì, định ăn.”

      Văn Đan Khê tình muốn bị mọi người trêu ghẹo, đặt phịch cái giỏ trúc to trước mặt : “ làm việc .”

      rồi chui tọt vào biển người hệt như con cá . Trần Tín thở dài chán nản, buộc lòng phải bắt tay làm việc cùng mọi người.

      Mặt trời càng lúc càng chói chang, Văn Đan Khê dặn dò vài điều cần chú ý xong quay về núi trước. vừa ngồi xuống nốc ngay chén trà xanh, sau đó bỗng thấy Lý thẩm ngúng nguẩy chạy vào, giọng : “ nương, đoán coi ai tới?”

      Văn Đan Khê lắc đầu.

      Lý thẩm cười kiểu bí hiểm: “Là Trịnh Tử Bằng dẫn theo Chu Lương Cẩn tới.”

      “Hả?” Tin này đúng là cực nóng.

      “Chưa hết đâu, Chu Lương Cẩn vừa tới muốn gặp …” Văn Đan Khê đờ ra, trước đây với này có giao tình gì sao?

      Lý thẩm cũng nhìn Văn Đan Khê với vẻ nghi hoặc: “ nương chưa từng gặp Chu Lương Cẩn sao? Nhưng Chu Lương Cẩn trước kia là bằng hữu khuê mật với nương mà.”

      Bằng hữu khuê mật, da mặt Văn Đan Khê bất ngờ giật lên, cố nhớ lại kỹ, dường như trong đầu có thấp thoáng hình bóng này. Lúc Chu gia chưa từ hôn, hai nhà tới lui cũng coi như thân thiết, gặp Chu Lương Cẩn cũng là chuyện bình thường thôi. Thế nhưng thân thiết tới độ làm bằng hữu khuê mật tuyệt đối chưa từng.

      nghĩ ngợi chợt nghe ngoài cổng sân vọng vào giọng nữ: “Văn tỷ tỷ có ở nhà ? Muội là Lương Cẩn đây.”

      Chuyện tới nước này rồi Văn Đan Khê cũng chỉ còn biết ra ngoài đón khách thôi.

      Văn Đan Khê ra khỏi nhà, nhìn thoáng qua thấy mỹ nhân rực rỡ. Chu Lương Cẩn mặc chiếc váy thủy tiên nghịch nước, tóc mây búi cao, đầu cài bộ trâm bạc song hỷ đắt tiền, đeo chiếc hoa tai phỉ thúy hình giọt nước. Lúc này ta nhìn Văn Đan Khê mỉm cười dịu dàng.

      Chu Lương Cẩn vừa vào nhà nhanh chóng quan sát cách bày trí, trong mắt lập tức lóe lên tia châm biếm dễ gì phát .

      Chu Lương Cẩn mở lời với vẻ tiếc nuối: “Nhớ lúc trước muội và tỷ là bạn thân khuê trung, ai ngờ thế vô thường, kết quả tỷ và ca ca muội… Haizz, lúc đó muội lòng đau như dao cắt, nhưng vì vai vế thấp kém nên đành lực bất tòng tâm. Sau lại nghe thấy tỷ tỷ có nơi chốn mới, lòng mừng rỡ thôi. Ai ngờ hôm nay muội và tỷ lại rơi vào hoàn cảnh như nhau, haizz…”

      Văn Đan Khê cúi đầu giả vờ uống nước, tình biết phải gì nữa. Theo quan sát mới đó của , Chu Lương Cẩn và Văn Đan Khê trước kia phải là người cùng chí hướng. Có lẽ ta tìm tới đây là muốn lấy lại cân bằng, đồng thời xoa dịu bản thân. nghĩ sơ qua, nương nhờ thổ phỉ đâu chỉ mỗi mình , ôi, sao tìm người khác chứ.

      Chu Lương Cẩn tự cho rằng Văn Đan Khê im lặng lên tiếng là vì quá mức xấu hổ. Bèn “Tốt bụng” an ủi: “Nữ nhân chúng ta tựa như lục bình trong nước vậy, trôi dạt về đâu cũng do mình quyết định. Tục ngữ có câu lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, tỷ tỷ đừng xấu hổ, muội nghĩ bá phụ bá mẫu trời có linh thiên nhất định cũng trách tỷ.”

      Văn Đan Khê nhíu mày : “Ta sao cả, nhưng biết Chu bá phụ có trách muội ?”

      vừa hỏi câu này sắc mặt Chu Lương Cẩn bỗng hơi thay đổi.

      Chu Lương Cẩn im lặng giây lát, cười khan tiếng rồi hỏi tiếp: “Muội nghe người ta tỷ ở núi Nhạn Minh cũng khá có tiếng , tỷ Trần tướng quân nghe nấy, có phải thế ?”

      Văn Đan Khê chẳng biết tại sao ta lại hỏi tới điều này, cười nhạt đáp: “Đó là lời đồn đãi của người ngoài thôi, ta dẫn cả nhà lên núi cùng lắm chỉ cầu chỗ ở, sao dám mong sai bảo ai chứ?”

      Trong mắt Chu Lương Cẩn ánh lên vẻ lo lắng: “ sao? Muội nghĩ cũng đúng. Nếu tỷ như vậy , đâu thể nào khoanh tay đứng nhìn, thấy Chu gia lâm nạn mà cứu chứ?”

      Đương nhiên Văn Đan Khê nghe ra ý bóng gió của ta, ra ta trách thấy chết mà cứu, nhưng sao ta nghĩ lại Chu gia đối xử với thế nào? Nhà mình làm đủ mọi chuyện thất đức, vậy mà cứ khăng khăng bắt người ta phải lấy ơn báo oán à? Quả nhiên phải người nhà vào cửa.

      Văn Đan Khê cười lạnh : “Đừng ta thấp cổ bé miệng điều khiển được năm vị đương gia của núi Nhạn Minh. Dù có khả năng, Chu nương dựa vào đâu mà nghĩ rằng ta nên ra tay cứu các người mà chút oán hận? Xin hỏi lúc Chu gia thấy nhà ta gặp nạn có giang tay ra giúp đỡ hay chăng? Tại sao người nào trong nhà cũng dễ dãi với mình lại hà khắc với người như thế? Các người giậu đổ bìm leo, láy oán trả ơn, dựa vào đâu lại muốn ta lấy tuyết tặng than, lấy ơn đáp oán? cảm thấy như thế quá nực cười à?”

      Sau đó Văn Đan Khê đợi Chu Lương Cẩn tiếp lạnh lùng bồi thêm: “Mặc kệ tin hay , ta lên núi là tự nguyện, bởi ta thích những con người ngọn núi này. Dù họ lớn lên mà biết được bao nhiêu mặt chữ, tính tình tục tằng lỗ mãng, nhưng ta nghĩ họ còn tốt hơn nhiều những người biết được ít chữ nghĩa ra vẻ tri thức lễ nghĩa, miệng đầy đạo đức nhưng ra chỉ là kẻ ngụy quân tử. Sau này Chu nương hãy sống tốt với Trịnh tướng quân, dù an vui may rủi ra sao cũng đừng nên tìm những người chung cảnh để vỗ về mình. Bất kể người khác ra sao chăng nữa cũng thể nào giúp được cảnh ngộ của đâu. Nếu còn gì nữa, Lý thẩm hãy tiễn Chu nương tới tiền thính .”

      Sắc mặt Chu Lương Cẩn tái trông thấy, nhìn Văn Đan Khê đầy tức giận. sai, ta tới đây chính là muốn tìm nguồn an ủi, ta muốn nhìn thử xem nữ tử cao ngạo thanh cao năm đó khi rơi vào ổ thổ phỉ thành ra thế nào! ta còn muốn xem thử rốt cuộc nữ nhân này có phải cố ý thấy chết mà cứu hay ?!

      ~ Hết chương 44 ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :