1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Cổ đại] Nữ y về thời loạn - Triệu Dân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 30

      Edit: Yunchan

      Trần Tín xong câu này lại thấy hơi ngượng, đành cúi đầu dồn sức uống nước. Nhưng cặp mắt lại hệt như hòn than đỏ bốc cháy, phóng ra ánh sáng đầy mong đợi. Tần Nguyên ngồi cạnh thấy rất nhưng gì, y cười mập mờ, nhướng mày vài cái, nhìn Văn Đan Khê.

      Văn Đan Khê ngẩn ra, lập tức lắc đầu đáp ngay: “ cần đâu, sau này chúng ta cẩn thận chút là được rồi.”

      Trần Tín nghe thấy câu này thoắt cái ánh mắt trở nên u ám. trút hết nước trong chén vào miệng, làm sặc tới mức ho khan. Nhất thời bầu khí có phần lạnh lẽo.


      Văn Đan Khê lại đánh giá hai người kỹ hơn, Tần Nguyên còn tàm tạm, nhưng toàn thân Trần Tín lại bê bết máu, Văn Đan Khê bèn đứng dậy tìm quần áo cũ của ca ca đưa cho Trần Tín: “Ngài thay quần áo .”

      “Được.” Trần Tín nhận lấy rồi nhanh ra sân sau, múc nước để tắm rửa thay quần áo.

      Ba người còn lại vẫn ngồi nhà chính, hai đứa trẻ Tuyết Trinh và Tuyết Tùng rúc sát vào hai người lớn trông hệt như con mèo sợ hãi. Văn Đan Khê cười cười sờ đầu Tuyết Tùng, giọng dỗ dành: “Tuyết Tùng ngoan, đừng sợ.”

      Tuyết Tùng gật đầu lanh lợi, nhưng bàn tay vẫn níu lấy áo thả. Văn Đan Khê thấy xót trong lòng, đứa trẻ thế này mà ba lần bốn lượt phải trải qua những chuyện đáng sợ, e là tạo thành ám ảnh tâm lý, về sau nên chú ý hơn nữa mới được.

      ơi, cháu đói.” Tuyết Trinh vuốt vuốt bụng bằng đôi tay bé xíu, chớp cặp mắt to tròn nhìn Văn Đan Khê. Lý Văn Nhạn vội giải thích, bọn mã phỉ đánh vào thôn đúng giờ cơm nên tới giờ họ vẫn chưa ăn cơm trưa.

      Nghe thế Văn Đan Khê bèn chào Tần Nguyên rồi vào bếp nấu cơm. Lý thẩm và Vương thẩm cũng nhanh chóng vào bếp phụ tay, hai người cũng bị vài vết thương . Văn Đan Khê nén nổi tiếng thở dài trong lòng, nếu sau này lại gặp phải chuyện này nữa biết làm sao đây? Chẳng lẽ cứ dựa vào Trần Tín bảo vệ mãi sao? Trong lòng dâng lên loại cảm giác bất lực.

      Tâm tư Văn Đan Khê nặng trĩu nên cũng chẳng còn lòng dạ nào nấu đồ ngon. chỉ lấy miếng thịt khô mà các hương thân tặng trước đây ra thái hạt lựu, thêm ít rau cải rồi đánh mấy cái trứng gà, làm nồi bánh canh thịt khô lớn. Ngẫm lát, lại sợ ăn canh thôi dễ đói, nên cố xốc tinh thần nướng thêm mười chiếc bánh hành trứng gà.

      Lúc bưng bữa trưa lên Trần Tín thay đồ xong từ lâu. Vóc người Văn Đan Nghĩa bé hơn rất nhiều, nên quần áo tròng lên người nom khá là quái dị.

      bao lâu sau, Mặt Thẹo, Hạ hắc tử và Hồng đại hồ tử cũng về tới. Hồng đại hồ tử vừa ngó thấy Văn Đan Khê hỏi ngay với giọng lo lắng: “Muội muội, nghe muội bị thương, có nghiêm trọng ?”

      Văn Đan Khê vội đáp: “Muội sao, Lý tỷ tỷ mới là người bị thương.”

      Hồng đại hồ tử nhìn sang Lý Băng Nhạn trấn an đôi câu. Sau đó giọng bỗng trở nên nặng trịch: “Vừa rồi ta bắt được mấy tên tù binh, thẩm vấn mới biết họ đều là nạn dân vừa kết nạp vào quân cướp, nghe họ năm nay Hoàng Hà lại lụt, bách tính ở hai bên bờ sông gặp tai họa nhiều kể xiết, sợ là đầy mấy ngày nữa nạn dân tăng lên. E là tới lúc đó Dịch châu loạn hơn.”

      Nghe tới đây, bàn tay cầm đũa của Văn Đan Khê bỗng khựng lại.

      Tần Nguyên gật đầu tiếp lời: “Ta cũng nghe , ngày mai các đệ nhanh chóng vào thành mua nhiều lương thực dự trữ, sợ là giá lương thực sau này tăng lên đáng kể.”

      Hạ hắc tử và Hồng đại hồ tử đồng loạt gật đầu nhận lệnh.

      Mặt Thẹo nhìn Văn Đan Khê với vẻ mặt thành khẩn, : “Văn đại phu, nên theo bọn ta lên núi , hai nương yếu đuối còn dẫn theo trẻ như hai cách nào làm người ta yên tâm nổi.”

      Văn Đan Khê cười cười: “Sau này hãy tính . Có các vị ở đây cũng chẳng khác gì lên núi.”

      Mặt Thẹo cười hề hề, vừa toét miệng cười vừa bắt chuyện với Tuyết Tùng: “Tiểu Tuyết Tùng, nào nào, lại đây với thúc thúc nào.”

      Tuyết Tùng nhích chân qua .

      Mặt Thẹo rất hả hê với sức hấp dẫn của mình, giang tay bế Tuyết Tùng đặt lên đùi, cười hề hề chọc thằng bé: “Tiểu Tuyết Tùng, sau này thúc thúc dạy cháu tập võ được ? Thúc thúc lợi hại lắm.”

      ngờ Văn Tuyết Tùng lại gật đầu cách nghiêm túc, đáp: “Dạ, cháu theo thúc thúc tập võ, lớn lên cháu muốn tiêu diệt người xấu, bảo vệ với muội muội.”

      Lý Băng Nhạn nghe mà nở nụ cười mừng rỡ, Văn Đan Khê lại thấy khổ sở trong lòng.

      Mặt Thẹo sửng sốt lát, vỗ tay khen: “Giỏi giỏi, có chí khí. Y hệt thúc thúc hồi bé.”

      tại thể sánh với trước đây, bữa cơm này trôi qua trong vội vàng trầm mặc. Sau khi ăn xong ai nấy đều tản làm việc của mình. Trần Tín vẫn chưa về núi ngay mà qua gian phòng liền kề nghỉ ngơi, Tần Nguyên an ủi người thân của những người lính nông tử nạn trong chiến đấu. Lý thẩm giặt quần áo của Trần Tín ở trong sân.

      Trong khi Văn Đan Khê bận bôi thuốc mỡ cho Lý Băng Nhạn.

      Lý Băng Nhạn cười : “Thuốc này tốt ghê, mới thoa lên thôi mà thấy lành lạnh dễ chịu.”

      Văn Đan Khê vẫn chưa hết lo lắng: “ biết có liền lại được như trước nữa.”

      Lý Băng Nhạn lại có vẻ phóng khoáng rộng lượng: “ sao, xấu chút vẫn an toàn hơn.”

      Văn Đan Khê cười cay đắng, biết Lý Băng Nhạn dỗ dành , đời này đâu có nào hoàn toàn thờ ơ với dung mạo.

      Lý Băng Nhạn bỗng nghiêm mặt tiếp: “Tỷ chứ phải dỗ muội đâu. Ờ thời này xinh đẹp là loại bất hạnh.”

      Văn Đan khê gật đầu, ngồi sát bên mép giường, im lặng trầm tư.

      Lý Băng Nhạn cân nhắc giây lát, đột nhiên mở lời: “Muội muội, muội nghĩ đề nghị lúc nãy của họ thế nào?”

      “Đề nghị gì cơ?” Văn Đan Khê phút chốc phản ứng kịp.

      Mắt Lý Băng Nhạn nhấp nháy, cười tủm tỉm : “Trần tướng quân đề nghị muội lên núi với ngài ấy.”

      Văn Đan Khê cười , mím môi lặng thinh như suy nghĩ điều gì. Lý Băng Nhạn quấy rầy mà chỉ kiên nhẫn đợi.

      lát sau Văn Đan Khê mới từ từ lên tiếng: “Tỷ nghĩ thế nào?”

      Lý Băng Nhạn nghĩ ngợi thoáng rồi : “Tỷ nghĩ là muội nên cân nhắc lại.”

      “Hả?”

      Lý Băng Nhạn phân tích: “Muội cứ nhìn tình hình hôm nay biết, nạn trộm cướp với thảm họa chiến tranh xảy ra liên miên, sắp tới còn có rất nhiều nạn dân lưu lạc, đó là chưa kể bọn Thát tử luôn luôn rình rập cướp bóc. mai xảy ra chuyện gì chúng ta phải đứng mũi chịu sào. thể lần nào cũng dựa dẫm vào Trần tướng quân được… Đương nhiên chúng ta lên núi cũng là dựa vào ngài ấy, nhưng chung quy giống nhau. Lần này Trần tướng quân phái nhóm riêng lẻ tới đây bảo vệ chúng ta, suýt nữa tất cả đều bị giết sạch, tỷ lòng rất áy náy.”

      “Ừm.” Văn Đan Khê gật đầu, ý bảo tiếp.

      Lý Băng Nhạn thêm lời: “Lúc nãy muội làm cơm, Trần tướng quân với tỷ mấy câu, ngài muội cứ việc yên tâm, muội lên núi với thân phận đại phu, nếu muội thích bất cứ ai cũng thể ép uổng muội được, dĩ nhiên kể cả Trần tướng quân. Thế nhưng, nếu muội cảm thấy tổn hại thanh danh thôi vậy.”

      Tất nhiên Văn Đan Khê biết Trần Tín ám chỉ điều gì, bật cười : “Giờ muội còn thanh danh gì để giữ nữa đâu, mà cũng chả quan tâm tới nó nữa.”

      “Muội lo cho mình cũng hãy lo cho hai đứa , muội biết khi đó chúng hoảng sợ tới mức nào đâu, haizz…”

      tới đây lòng Văn Đan Khê nhũn ra. Đúng vậy, lúc tai họa ập tới người lớn còn tạm ổn, nhưng trẻ con sao? Có bao nhiêu tên mã phỉ còn giữ được nhân tính mà làm hại trẻ con đây. Nghe thôn dân lúc Thát tử kéo tới ngay cả chó gà chúng còn tha.

      Thế là nghiêm túc suy nghĩ lại vấn đề này lần nữa.

      Văn Đan Khê nhìn Lý Băng Nhạn, giở giọng trêu: “Tỷ làm thuyết khách cho Trần tướng quân đó à?”

      Lý Băng Nhạn có được da mặt dầy như Văn Đan Khê, chỉ đùa câu mà đỏ ửng mặt, quở trách: “Đừng bậy, chẳng qua tỷ thấy làm vậy rất tốt thôi, bằng tỷ chẳng thèm khuyên muội.”

      Văn Đan Khê lắc lắc tay : “Rồi rồi, muội biết nỗi khổ tâm của tỷ. Nghe tỷ phân tích muội cũng thấy nó rất tốt.”

      Văn Đan Khê suy tư chốc lát rồi hạ quyết định trong lòng. Tuy thế vẫn lo trước tính sau nhắc nhở Lý Băng Nhạn: “Tỷ tỷ, lát nữa họ hỏi tỷ tỷ chỉ truyền đạt lại cho muội thôi nhé, những chuyện khác cứ để muội tự với Trần tướng quân.”

      Lý Băng Nhạn nghĩ sơ qua hiểu ngay tính toán của Văn Đan Khê, cười véo mặt Văn Đan Khê: “Đồ quỷ lanh lợi này, xem ra tỷ cần lo muội thua thiệt nam nhân rồi.”

      Văn Đan Khê cười mà đáp.

      ra bất đắc dĩ lắm mới quyết định như vậy, vì ai cũng biết tâm tư của Trần Tín với hết. Đương nhiên, qua nhiều ngày gặp gỡ, cũng phải có cảm giác gì với . Nhưng chút cảm giác đó còn chưa đủ để quyết định gả mình. Tính luôn thận trọng, đối với hôn nhân vẫn luôn giữ nguyên tắc thà thiếu chứ tràn. Ở đại, trước khi nam nữ cưới nhau có thể qua lại hẹn hò, tìm hiểu nhau kỹ mới ra quyết định sau cùng. Nhưng cổ đại có những trình tự đó, chủ yếu là nhắm mắt cưới bừa, chỉ có những trường hợp cực đặc biệt mới có thể gặp nhau vài lần trước khi cưới, nhưng chỉ biết chung chung bề ngoài chứ chưa bàn tới tìm hiểu sâu hơn. muốn vì nhập gia tùy tục mà làm trái với lập trường mình luôn giữ vững, có điều kiện, chỉ có thể tự đặt ra cho bản thân điều kiện. Cho nên vẫn khăng khăng giả câm giả điếc với tấm lòng của Trần Tín, chỉ thầm quan sát xem rốt cuộc hai người có hợp nhau . Như thế bản thân có tiến có lùi mà cũng chẳng lo làm chậm trễ đối phương. lại , trước khi gặp Trần Tín vẫn còn độc thân, hơn nữa khảo sát quá lâu đâu.

      Nếu như muốn lên núi có mấy lời phải với Trần Tín: lên núi có nghĩa là đồng ý lời cầu hôn của . có giá trị của riêng mình, có thể làm được rất nhiều việc, hoàn toàn có thể coi như thành viên của quân Phá Lỗ.

      Thế là Văn Đan Khê lặng lẽ xếp sẵn suy nghĩ trong đầu, tính làm sao để tiến hành đàm phán với Trần Tín lần thứ hai.

      ~ Hết chương 30 ~
      Phong nguyetChris thích bài này.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 31

      Edit: Yunchan

      Muốn đàm phán phải thể được thực lực bản thân, Văn Đan Khê vắt nát óc nghĩ xem mình còn tài nào để tung ra đây. Về phần thi từ ca phú, đàn hát xướng ca linh tinh gì đó, áng chừng mấy người đầu thô này chẳng thích nổi đâu. Còn đạo trị quốc, đạo buôn bán tạm thời họ xài được. Xét hết loạt ngẫm lại chỉ có y thuật và tài nấu ăn là còn đất dùng thôi. Văn Đan Khê định bụng vận dụng cách lần trước, làm bữa cơm thịnh soạn để đãi nhóm Trần Tín ăn thả cửa, sau đó nhân cơ hội đặt vấn đề luôn thể.

      Nghĩ thông rồi Văn Đan Khê bèn chào Lý Băng Nhạn, vào bếp kiểm tra xem có thể chuẩn bị món gì. hít sâu hơi, khởi động tay chân, nhủ thầm: cần phải quen dần với hoàn cảnh này, về sau nó còn tiếp diễn nữa, nếu lần nào cũng sa sút tinh thần thế này sao sống tiếp được nữa chứ!


      Văn Đan Khê thầm dựng lại tâm lý cho mình. Dần dần cũng lấy lại được sinh lực.

      nhờ Lý thẩm và Vương thẩm làm thịt hai con gà trống nuôi trong nhà, con làm gà hầm nấm, con làm món gà cay. Hôm nay trong thôn bán thịt, nên bảo Lý thẩm tới nhà lão Tiền đánh cá ở đầu thôn để mua tôm và hai con cá lớn. Vả lại mấy hôm trước Tuyết Tùng theo đám con nít bắt được nửa thùng lươn và ốc đồng, gom góp lại cũng đủ bàn thức ăn lớn rồi.

      Lý Băng Nhạn cũng muốn vào bếp phụ tay, song Văn Đan Khê cho ra ngoài mà bắt phải nghỉ ngơi cho khỏe.

      Tần Nguyên nhân cơ hội tranh thủ hỏi thăm Lý Băng Nhạn chuyện tiến triển tới đâu. Trần Tín ngồi bên cũng dỏng tai lên lắng nghe. Lý Băng Nhạn nhớ lời Văn Đan Khê dặn nên chỉ mình truyền lời, còn Văn Đan Khê nghĩ sao biết được. Tần Nguyên cười cảm ơn , sau đó chuyển qua hỏi chuyện hai đứa trẻ, Trần Tín hơi hồi hộp trong lòng.

      Lúc này Hạ hắc tử đảo tròn mắt, chõ miệng vào: “Lão Nhị này, ngươi với ấy thế này , chúng ta bảo ấy lên núi hoàn toàn có ý gì khác, chỉ tại núi quá thiếu đại phu, đầu bếp cũng thiếu. ấy vừa biết y thuật vừa biết nấu ăn vừa biết chữ, tương lai thể nào cũng đủ chuẩn làm người có học vấn thứ ba núi.”

      Mặt Thẹo phản đối ý kiến của Hạ hắc tử: “Thiếu đại phu với thiếu đầu bếp khỉ gì, toàn mấy thứ tạp nham, chúng ta thiếu nhất chính là tẩu tử!”

      Hạ hắc tử tiếp với cái mặt khinh bỉ: “Ngươi ngu à, câu này chỉ giấu trong bụng thôi, ra mà được sao? Chậc, người thiếu học thức đúng là kín nổi cái mồm.”

      Hai người này vừa lên tiếng mọi người chỉ còn biết câm nín. Tần Nguyên cười chịu thua, quyết định thảo luận đề tài này nữa. Tới đây Hạ hắc tử mới sực nhớ ra Lý Băng Nhạn còn ở đây, lập tức khóa mồm lại. Mặt Thẹo rất bực mình, lần nào cũng là , sao chẳng ai thích nghe thế.

      Tần Nguyên quay sang thảo luận vài chuyện khác với Trần Tín: “Đại ca, sắp tới lưu dân tăng lên rất nhiều, chúng ta có thể nhân cơ hội này để chiêu mộ thêm binh sĩ. Người của chúng ta quá ít, giờ đây phân ra mấy đội càng ít hơn.”

      Trần Tín gật đầu: “Được, đệ xem rồi lo liệu .”

      Tần Nguyên bổ sung: “Thêm người e là thiếu lương thực, chúng ta phải ra sức khai khẩn nhiều đất hoang hơn nữa.”

      Hai người trao đổi qua lại, phần nhiều là Tần Nguyên cho ý kiến, thỉnh thoảng Trần Tín góp vào mấy câu.

      Đối với chủ đề này, Hồng đại hồ tử và Hạ hắc tử có thể xen vào vài câu, trong khi Mặt Thẹo chẳng có tý hứng thú nào. Lý Băng Nhạn tiện ở lại đây góp lời nên bèn dắt hai đứa trẻ ra sân sau.

      vừa khỏi, Hạ hắc tử quay ngay sang Mặt Thẹo, giọng bàn bạc: “Ngươi coi, mấy lần trước chúng ta chưa thành công lần nào, đợt này có nên lấy công chuộc tội ?”

      Mặt Thẹo gật đầu nghiêm túc: “Đương nhiên.”

      Hai người núp trong góc phòng rì rầm thương lượng, cố giọng hết sức.

      Hạ hắc tử: “Hai chiêu trước thất bại, phải nghĩ ra chiêu mới.”

      Mặt Thẹo vỗ vỗ đùi, thình lình tia chớp lóe lên trong óc: “Tất cả chúng ta đều liên quan tới cá, hay là nhét vào bụng cá thứ gì đó .” Dù thất bại cũng có cá để ăn.

      Hạ hắc tử liếc xéo: “Đầu heo.”

      Mặt Thẹo gân cổ đốp lại: “Ngươi mới là đồ đầu heo, ngươi còn thiếu đầu óc!”

      “Khụ khụ.” Tiếng cãi nhau của hai người lọt vào tai Trần Tín, lườm Mặt Thẹo cái sắc lẻm, chậm rãi thả ra câu: “Rảnh quá làm việc .”

      Hai người đành hậm hực ngậm miệng lại. Hạ hắc tử xách ghế ngồi cạnh Hồng đại hồ tử, bỏ lại Mặt Thẹo ngồi sầu não mình với góc tường.

      Chỉ mới lát mà Mặt Thẹo ngồi yên chỗ. cứ ngọ nguậy ghế hồi lâu, cuối cùng quyết định vào bếp ngó thử. Còn chưa thò chân vào bếp ngửi thấy mùi thơm nức mũi phả ra từ bên trong. Văn Đan Khê vừa liếc thấy bảo bưng thức ăn lên phụ Lý thẩm mà chẳng có lấy tý khách sáo nào. Chuyện này Mặt Thẹo hết sức cam tâm tình nguyện.

      Món dọn lên đầu tiên chính là lươn rán mỡ, trai sông rang và ốc đồng xào, tiếp theo là cá dấm đường, cá luộc và tôm nướng. Mặt Thẹo với Hạ hắc tử ngó bàn thức ăn đầy đủ sắc hương vị mà đồng lòng nuốt ực nước miếng, hai người liếc nhau, cùng hạ quyết tâm phải nghĩ mọi cách để đại tẩu lên núi nhanh nhất có thể.

      Đợi thịt gà và bánh nướng áp chảo bưng lên rồi, Văn Đan Khê bảo mọi người chuẩn bị ăn cơm. Trong khi đó mọi người đều rất ăn ý chừa chỗ trống ngay kế bên Trần Tín.

      Tiếng hô khai tiệc của Văn Đan Khê vừa dứt, Mặt Thẹo thò đũa ra, gắp ngay miếng cá luộc to đùng mà ngấp nghé từ lâu, ăn tới quên trời quên đất. Những người còn lại cũng đều động đũa, chỉ mỗi Tần Nguyên là còn nhã nhặn chút đỉnh, thỉnh thoảng quan tâm gắp thức ăn cho hai bàn. Đương nhiên, y dám quá quan tâm tới Văn Đan Khê. Lúc này Trần Tín cũng đoái hoài tới ánh mắt người khác, dùng đôi đũa sạch gắp đủ loại thức ăn vào trong bát Văn Đan Khê: “Đây, ăn nhanh chút , lát nữa bị mấy tên kia ăn sạch mất.”

      xong còn chột dạ nhìn thử phản ứng của những người khác, thực tế nghĩ hơi thừa, vì giờ phút này trong mắt đám kia chỉ còn mỗi cơm, nào để ý tới cái gì nữa đâu!

      Văn Đan Khê cười cười đáp lại : “Ngài ăn mau , đừng gắp cho ta nữa.”

      Trần Tín vừa nhìn thấy nụ cười của tim nhũn ra hệt như con lươn rán bàn. cúi đầu ăn, nhưng có lẽ là vì nghĩ tới hình tượng, nên kiểu ăn nhã nhặn hơn trước đây rất nhiều.

      Bầu khí bàn dần rộn rã hẳn lên, mọi người vừa ăn vừa tán dóc.

      Lúc Mặt Thẹo ăn tới món lươn rán lên giọng than thở với vẻ mặt thán phục: “Ai ngờ lươn lại ngon thế này chứ, trong cái hồ dưới chân núi chúng ta có đầy ra, Cao Bàn Tử vớt mấy con làm nồi mà khó ăn chết được, còn sót cả răng.”

      Hạ hắc tử cũng bồi thêm: “Ừ, trai sông này cũng đầy nhóc hồ.”

      “Hừ, lần trước ta bắt mấy con cá lớn bảo nhà bếp làm, ai dè tanh khỏi bàn.”



      Hai người vừa ăn nhiệt tình vừa bình luận ra rả về món ăn, càng càng hăng, còn mấy chuyện vui vừa rồi vứt hết vào bụng cá.

      Tần Nguyên ngoảnh sang Văn Đan Khê: “Món lươn này Văn đại phu làm thế nào vậy? Rất ngon.”

      Văn Đan Khê cười kể lại cách lại cho y: “Sau khi bắt lươn về nuôi trong nước hai ngày, nhớ phải thay nước liên tục, sau đó vào trong nước vài giọt dầu để bùn cát trong bụng nó thải ra hết, cuối cùng mới rót tiếp rượu trắng vào…”

      Tần Nguyên hỏi còn Văn Đan Khê đáp, Trần Tín ngồi bên nghe sót chữ nào, đột nhiên cảm thấy nghe chuyện thế này cũng là loại hưởng thụ.

      Sau khi cả bọn ăn cơm xong trời còn chưa tối hẳn, tốp năm tốp ba thôn dân dắt díu nhau tới trị thương, đa số họ bị thương quá nghiêm trọng.

      Mọi người chen chúc trong sân bàn tán ầm ĩ.

      “Ây dà, ngươi tới Phương gia chưa? Phương Đại Sơn bị mã phỉ giết chết rồi, đúng là đứa đáng thương mà.”

      “Ừ, bọn Đại Sơn chết vì bảo vệ thôn, sau này chúng ta phải giúp đỡ nhà họ nhiều hơn mới được.”

      “Tất nhiên rồi, haizz…”

      “Còn Vương gia nữa.”



      Văn Đan Khê xem bệnh cho thôn dân xong đa số họ đều về nhà lo tiếp chuyện gia đình, nhưng số phụ nhân có quan hệ tốt với Văn gia ở lại phụ Lý Băng Nhạn ít việc nhà.

      Trần Tín tự giác lỉnh ra sân sau hóng gió. Ban đầu Mặt Thẹo cũng muốn tới đó góp vui, nhưng lại bị Hạ hắc tử ít nhiều còn có mắt nhìn tha chỗ khác, nhìn điệu bộ của đại ca chắc mẩm là muốn tìm Văn Đan Khê chuyện, bọn mắt chột này xem náo nhiệt cái nỗi gì.

      Tới khi Văn Đan Khê dọn dẹp đâu vào đó trời cũng sụp tối rồi. Lý Băng Nhạn và mấy phụ nhân trò chuyện ở phòng bên, trong nhà chính chỉ còn mình . chong đèn rồi ngồi xuống vá lại quần áo. Lúc mới xuyên thời tới đây vẫn chưa biết thêu thùa gì, sau đó nhờ học theo các đại thẩm và đại tẩu trong thôn, nên giờ vá quần áo trông cũng tàm tạm.

      Trần Tín ngồi ở sân sau lát đủng đỉnh vào nhà chính, lúc bước vào còn cố tình lớn tiếng: “Sân sau nhiều muỗi quá, cắn chết ta.”

      Văn Đan Khê cắn phựt đầu sợi chỉ, cắm cúi làm tiếp chuyện của mình. Trần Tín cứ bước sấn lên trước, lúc tới gần mới phát thứ vá chính là y phục của mình. Bỗng dưng, đáy lòng dâng lên dòng nước ấm. nhìn đờ đẫn mà chẳng lời nào.

      Văn Đan Khê nghĩ nên mở lời với thế nào, ai dè vừa ngẩng đầu lên lại thấy ngay cái dáng ngờ nghệt của . nhất thời buồn cười, phụt cái bật cười thành tiếng, Trần Tín như sực tỉnh lại, vội vã vớ lấy cái ghế ngồi xuống.

      Văn Đan Khê suy nghĩ giây lát, cuối cùng quyết định khai sơn dựng núi.

      vừa vá áo vừa : “Ta vừa biết y thuật vừa biết chữ, nấu ăn cũng biết đôi chút, sau khi lên núi có thể giúp các người ít chuyện.”

      Trần Tín nghe xong buồn bực đáp: “Những chuyện đó đều có người làm rồi, cần tới .”

      Văn Đan Khê tiếp: “Tuy nữ nhân như chúng ta thể ra trận giết địch, nhưng may vá, gieo trồng, nuôi gà gì đó đều làm được hết, thể tính là ăn ngồi rồi.”

      Trần Tín nghe mà hơn bức bối trong lòng, vậy là ý gì. Ăn ngồi rồi là sao chứ?

      cất giọng : “ núi chúng ta chẳng thiếu ai, đầu bếp, may vá, nông phu muốn người nào có người nấy. Còn chỗ đâu cho làm?”

      Văn Đan Khê phiền muộn ra mặt: “Vậy ngài xem, rốt cuộc các người thiếu ai mới được?”

      Lúc đầu cứ tưởng là mình có thể đầu cơ kiếm lợi, nào ngờ người ta căn bản thèm ngó tới.

      Trần Tín bóp trán, ấp a ấp úng cả buổi mới giọng ra câu đầy chột dạ: “ giờ chỉ còn vị trí thiếu người nhất, tìm rất lâu rồi vẫn có ai thích hợp.”

      Văn Đan Khê vừa nghe nhất thời hăng hái hẳn lên: “Là vị trí nào?”

      nghĩ kỹ rồi, bất kể vị trí này làm gì, nhất định phải lừa đối phương tin mình đủ khả năng đảm nhiệm.

      Trần Tín ngượng ngùng giơ tay sờ sờ cổ, cười khờ : “Ta, thiếu người vợ.”

      Văn Đan Khê: “…”

      ~ Hết chương 31 ~
      Phong nguyet, ChrisĐợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 32

      Edit: Yunchan

      Văn Đan Khê hết sức buồn bực, sao quanh quẩn lại cứ tới vấn đề này chứ! lấy lại bình tĩnh, lúc này hai người chưa quá thân, thể nào suy nghĩ của mình cho biết cách tự nhiên được. Suy xét lại chỉ còn cách là xài lại cớ đó thôi.

      Văn Đan Khê hắng giọng, với vẻ mặt nghiêm túc: “Lần trước ta rồi, ta muốn giữ đạo hiếu với phụ mẫu và huynh trưởng. Nếu ngài nghĩ vậy ta nữa.”

      Trần Tín vừa nghe lập tức luống cuống, lật đật thỏa hiệp: “Đừng đừng, ta nghĩ tới chuyện này nữa là được chứ gì.”


      đoạn rầu rĩ cúi gầm đầu, lầm bầm thêm câu: “Thiếu thiếu, dù sao cũng thiếu bao nhiêu năm nay. Chờ lát cũng sao.”

      “…”

      Văn Đan Khê ngẫm lại giây lát rồi bổ sung: “Lúc trước ta dự định chịu tang hai năm, nhưng ngẫm lại bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cho nên quyết định chỉ chịu tang năm là đủ, năm sau ta cho ngài câu trả lời thuyết phục…”

      Ngụ ý của nửa câu sau là: Ngài có cơ hội năm, bởi ta chưa đồng ý. Ngược lại cũng có thời gian để suy nghĩ kỹ càng hơn, năm sau, bất kể thấy mình có hợp với người ta hay , cũng đưa ra quyết định. Tuổi trẻ của nam nhân cũng là tuổi trẻ, thể nào nấn ná lâu quá được.

      Trần Tín nghe đặt ra thời hạn, tuy quá như ý nhưng tốt xấu gì cũng có tia hy vọng. Trong lòng vui vẻ hơn hẳn, mặt tỏa ra ánh hào quang phơi phới, giọng điệu cũng kích động thấy : “ yên tâm, lên núi rồi muốn làm gì tùy thích, ai dám bắt làm chuyện mình thích đâu.”

      Văn Đan Khê tiện đà tiếp lời: “Đúng là ta nhìn lầm, ngài thế ta an tâm rồi, chúng ta cứ quyết định vậy .”

      Trần Tín gật đầu bất đắc dĩ, sao cứ cảm thấy mình vừa sa vào cái bẫy được cài sẵn thế này?

      Văn Đan Khê đạt được mục đích rồi nhưng vẫn quên thảy cho đối phương quả táo ngọt, với giọng chân thành: “Thời cuộc nay quá loạn lạc, may nhờ có ngài, bằng ta lòng biết phải xoay sở làm sao. Các huynh đệ núi Nhạn Minh cũng chính trực nhiệt tình như ngài vậy, bằng ta dám lên núi rồi.”

      Trần Tín nghe khen mình lòng dạ như thế, trong ngực bỗng trỗi dậy cảm giác bi tráng hào hùng, lưng cũng trở nên thẳng đuột, đôi mắt màu biển đổi sang màu rực rỡ như ngọc bích, song miệng vẫn quên thốt ra mấy câu khiêm tốn: “Nào có, đây là chuyện phải làm thôi.”

      Trong lúc trò chuyện Văn Đan Khê cũng tranh thủ vá xong chiếc áo trong tay, đưa nó qua : “Áo vá xong rồi, giờ cũng trễ ngài nên về phòng nghỉ ngơi .”

      Trần Tín nhận lấy áo nhưng vẫn ngồi bất động, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chỉ mới tối chưa bao lâu thôi, trễ hồi nào.

      Nhưng chủ nhân thế rồi, muốn cũng được, buộc lòng phải đứng dậy, cà kê lâu mới lên tiếng: “Gian phòng kế bên nhiều muỗi, ở đây lại chẳng thấy con nào. Chắc muỗi cũng biết là đại phu.”

      Văn Đan Khê câm nín, sao nghe câu này cứ dị thế nào ấy.

      Cơ mà người ta muốn cũng đuổi thẳng được, dù gì về sau người ta cũng là lãnh đạo trực tiếp của mà, thể mích lòng được.

      Nghĩ tới đây, Văn Đan Khê lại cầm cái rổ thêu lên làm tiếp, trong khi Trần Tín vẫn đứng yên bên nhìn lom lom. Chẳng bao lâu sau, chợt nghe thấy tiếng chuyện và tiếng bước chân của Lý Băng Nhạn với những phụ nhân vang lên bên ngoài nhà. Lúc này Trần Tín cũng được nữa.

      vừa mới bước chân khỏi phòng, Lý Băng Nhạn tiễn những phụ nhân về xong cũng vừa quay về phòng, nhìn Văn Đan Khê cười hỏi: “ chuyện xong chưa.”

      Văn Đan Khê gật đầu: “Xong rồi.”

      Nghe thế Lý Băng Nhạn bèn nhấc cái ghế ngồi xuống, bắt tay vào may chung với Văn Đan Khê.

      Sáng hôm sau, Hồng đại hồ tử và Quách Đại Giang dẫn người vào thành mua lương thực, Văn Đan Khê đưa cho họ tờ giấy nhờ mua hộ dược phẩm và vật dụng hằng ngày. Mặt Thẹo và Hạ hắc tử biết tin Văn Đan Khê đồng ý lên núi Nhạn Minh, nên mới bảnh mắt ra hai tên này kéo tới giục: “Văn đại phu, để bọn ta dọn nhà phụ cho.” Y như sợ đổi ý thèm nữa vậy.

      Văn Đan Khê cười : “Ta còn muốn thu dọn chút nữa, lúc nào chuẩn bị xong báo cho các người.”

      Hai người cười hề hề rồi chạy tới chỗ khác làm việc.

      Còn Tần Nguyên rải tin khắp thôn, báo rằng các thôn dân có thể lên núi Nhạn Minh sống nguyên tắc tự nguyện, thôn dân ở núi khai hoang ba năm đầu có thể miễn thu thuế. Sau khi tin này loan ra, khá nhiều người do dự phân vân. Có người biết Văn Đan Khê muốn bèn tới đây nghe ngóng tình hình.

      Văn Đan Khê cũng ý của những người này, chuyện họ nhận che chở của quân Phá Lỗ còn tạm chấp nhận được, vì ai cũng hiểu thời cuộc rối ren muốn sống sót dễ chút nào. Song nếu lên núi cơ bản chẳng khác nào vào rừng làm cướp. Thanh danh dòng họ, hôn của nữ nhi đều phải chịu ảnh hưởng to lớn. Sau khi các thôn dân xác nhận được tin này, ánh mắt nhìn Văn Đan Khê cũng thay đổi ít nhiều.

      Văn Đan Khê cũng lười nhiều, đối phó dăm ba câu rồi đuổi khéo người về. Ai ngờ mấy ngày sau, số thôn dân kéo tới Văn gia nghe ngóng tin tức mỗi lúc nhiều hơn, phần lớn họ đều nhìn bằng ánh mắt thông cảm xót xa. Có vài đại thẩm hiền lành còn sụt sùi : “Con đáng thương, rốt cuộc cháu vẫn bị nhớ thương.”

      Văn Đan Khê kinh ngạc ra mặt: Chuyện gì thế này?

      Chuyện diễn ra sau đó có phần thiên về hướng bi kịch. Chẳng biết ai khơi mào loan tin đồn rằng Văn Đan Khê bị Trần Tín coi trọng, cho nên tên đầu sỏ thổ phỉ này mới vi phạm lời thề chiếm đoạt dân nữ, muốn ép cưới Văn Đan Khê bằng được.

      Còn có người đồn rằng Trần Tín mang an uy của thôn dân thôn Thanh Khê ra để uy hiếp Văn Đan khê, Văn Đan Khê vì hương thân phụ lão toàn thôn mà lẫm liệt hiên ngang, đứng ra hi sinh thân mình… Kha khá người còn tự động bổ não bằng hình tượng nhẫn nhịn chịu nhục, cao thượng xả thân, hy sinh vì nghĩa…

      Sau rốt, tin đồn càng lan xa càng thêm mắt thêm tai, tam sao thất bản. Ban đầu, Văn Đan Khê cũng cố giải thích là mình tự nguyện nhưng chả ai thèm tin. Mọi người chỉ muốn tin thứ mà họ nghĩ thôi. Sau vài lần thử, Văn Đan Khê dứt khoát quyết định học tập lão thiền sư, cầm mõ , chỉ cười đáp.

      Khi tin đồn thất thiệt này lọt tới tai Mặt Thẹo và Hạ hắc tử cả hai tức tới đập bàn. Hạ hắc tử cáu giận bất bình: “Mấy người này nghĩ quái gì vậy hả, nếu quân Phá Lỗ chúng ta cướp nữ nhân , núi có ế nhan nhản như bây giờ ? Chúng ta thủ thân như ngọc, giữ mình trong sạch, vậy mà lại bị gieo tiếng xấu, là ức chết được mà!”

      Mặt Thẹo trợn tới trắng mắt, ức chế tới độ cào cào vết sẹo mặt.

      Đột nhiên vỗ đùi la lên: “Có rồi.”

      Hạ hắc tử nổi điên, kiềm được lửa nóng liếc xéo cái, giọng lạnh run: “Có cái khỉ gì? Ngươi có bệnh à?”

      Mặt Thẹo trừng tới lác mắt đáp: “Ta đột nhiên có kế cực hay, ngươi ghé tai lại đây.”

      Hạ hắc tử chẳng tin nghĩ ra được kế gì hay ho, dù vậy vẫn bất đắc dĩ bước tới, hỏi với giọng hời hợt: “Ờ, coi, ta nghe.”

      Mặt Thẹo sợ mình quên béng mất nên ào ào hơi: “Ngươi nhìn , bây giờ những thôn dân này đồn đại ca muốn cướp Văn đại phu làm áp trại phu nhân, đại ca có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch nữa, ngươi nghĩ coi giờ nên làm gì đây?”

      Hạ hắc tử lầm bầm: “Làm gì nổi nữa, đồn cũng đồn hết rồi, tiếp cũng chả mất miếng thịt nào.”

      Lần này tới lượt Mặt Thẹo khinh bỉ Hạ hắc tử: “Hừ, còn dám xưng là người có học thức thứ hai, có nhiêu đó mà nghĩ ra. Ngươi dỏng tai lên mà nghe ta đây, chúng ta cứ dứt khoát tương kế tựu kế làm vầy làm vầy… hiểu chưa?”

      “Hả —–“ Hạ hắc tử nghe xong kế của Mặt Thẹo mặt mũi cũng đần ra.

      Lát sau mới lên tiếng với giọng cảm thán: “Lão Ngũ à, đầu óc ngươi cũng có lúc sáng sủa, kế này được, hay hay.”

      Mặt Thẹo vênh váo: “Hay gì, phải là tuyệt cú mèo.”

      Hạ hắc tử chẳng buồn cự nhau với , gật đầu lia lịa: “Phải phải, đây quả là con cóc trước trời mưa —- tuyệt cú mèo.”

      Cả hai đều là người mau lẹ nên tính làm liền. Vừa bàn xong chuyện bèn gấp rút bắt tay chuẩn bị ngay.

      Qua mấy ngày, Văn Đan Khê sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, đồng thời cũng chán chẳng muốn nghe các hương thân hỏi dò ý kiến nữa, cho nên dự định lên núi ngay. Mặt Thẹo và Hạ hắc tử nghe thế đồng ý rối rít, chạy tới nhanh để dọn nhà phụ .

      Sớm hôm sau, chợt nghe trong thôn vang lên tiếng kèn trống dồn dập từng hồi.

      Văn Đan Khê hỏi Lý Băng Nhạn với giọng thắc mắc: “Hôm nay nhà ai có việc vui sao?”

      Lý Băng Nhạn lắc đầu mù mờ.

      Hai người cũng tò mò theo những người khác đứng ở cổng sân hóng cuộc vui, từ đằng xa nhìn thấy bốn người đàn ông cường tráng khiêng chiếc kiệu hoa rảo bước như bay tới Văn gia. Mà trước mở đường lại chính là Mặt Thẹo và Hạ hắc tử.

      Tới đây Văn Đan Khê càng thắc mắc hơn. mải suy nghĩ chợt nghe Mặt Thẹo oang oang cái mồm: “Này này, nhường đường tý nào, nhường tý nào, để đại tẩu ta lên kiệu hoa nào.”

      Ai nấy đều mở to mắt ngó nhau: Đại tẩu là ai?

      Chỉ giây lát kiệu hoa khiêng tới ngay trước mặt Văn Đan Khê, tiếp đó hai bà mối ăn mặc sặc sỡ bước qua, Văn Đan Khê nhận ra người trong số đó là bà mối Tiền từng tới nhà thuyết phục mình.

      Hai bà mối sấn tới lôi lôi kéo kéo Văn Đan Khê lên kiệu hoa, vừa lôi vừa như hát: “Văn nương à, lên kiệu hoa nhanh mà, gả qua đó nhất định được ăn ngon mặc đẹp chỉ tay năm ngón, đâu mà tìm được mối tốt thế này cơ chứ.”

      Mặt Thẹo đứng bên cũng hét ầm lên hung ác: “Hừ, rượu mời uống lại thích uống rượu phạt à, đại ca của ta xuống nước mời bà mối tới tận đây, vậy mà còn vui hả. Hôm nay ta thẳng cho biết, nếu cứ cự tuyệt tiếp đại ca ta bỏ mặc thôn của luôn, mã phỉ Thát tử quái gì đó khỏi cần nhờ tới bọn ta nữa.”

      Văn Đan Khê nhìn mấy người này kẻ tung người hứng mà thộn mặt ra, cả buổi chẳng mò ra được gì sất.

      Hạ hắc tử vội vàng sáp tới thào câu: “Tẩu tử à, tẩu phối hợp diễn trò tý mà, mau mau lên kiệu mà.”

      Văn Đan Khê còn hơi ngần ngừ, nhưng bị hai bà mối phốp pháp lôi tuột vào trong kiệu, bốn kiệu phu khiêng lên ngay lập tức, sau đó chạy vội .

      Tuyết Tùng và Tuyết Trinh sợ tới nỗi khóc váng lên, Lý Băng Nhạn cũng vùng vẫy ngừng. Mặt Thẹo và Hạ hắc tử vội vàng lên tiếng khuyên giải, giải thích cặn kẽ. Sau đó sai người vác theo đồ đạc mà Văn Đan Khê chuẩn bị trước, cùng nhau lên núi.

      Thôn dân thôn Thanh Khê bàn tán loạn hết cả lên, có mấy người chính nghĩa toan bước lên lý, nhưng nhác thấy Mặt Thẹo và toán binh sĩ hung ác bặm trợn, ai nấy đều nhát gan lùi hết xuống.

      Lúc sắp Mặt Thẹo còn quên tặng kèm câu quát tháo: “Đủ rồi, đừng gào nữa, đại ca ta chỉ cướp lần này thôi, sau này chả cướp nữa đâu!”

      Giọng vừa dứt bỗng nghe thấy tiếng quát vang lên còn khủng khiếp hơn gấp mười lần:

      “Lão Ngũ, chuyện gì đây hả?!”

      ~ Hết chương 32 ~
      Chris_Luu, Phong nguyetChris thích bài này.

    4. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 33

      Edit: Yunchan

      Trần Tín đen mặt trừng mắt nhìn Mặt Thẹo nổi giận đùng đùng. Mặt Thẹo thót tim chột dạ quay phắt đầu , nhưng ngay sau đó bỗng thẳng lưng lên, kiểu hỏng cho hỏng luôn: “Đại ca, huynh đừng nổi nóng. Dù huynh cướp hay cướp người ta cũng cho là huynh cướp thôi, bây giờ huynh có tức người cũng lên kiệu rồi.”

      Trần Tín chau chặt mày, siết chặt tay, trông điệu bộ đáng sợ như muốn xé nát người tới nơi. Mặt Thẹo thấy tình hình này hoảng tới nỗi co rúm lại, trước đây lão đại cũng từng động thủ rồi, thôi , ba mươi sáu kế tẩu là thượng sách.

      nhìn quanh quất hồi, đúng lúc bắt gặp Tần Nguyên tới từ đầu bên kia, lập tức rống cổ la lớn: “Lão Nhị tới rồi!”


      Quả nhiên Trần Tín ngoảnh qua hướng Tần Nguyên ngay lập tức. Mặt Thẹo thừa cơ tra dầu vào chân chuồn nhanh ra sau Tần Nguyên.

      Trần Tín tiện đuổi theo, đành sầm mặt nhìn Tần Nguyên, tức mà chẳng biết làm sao: “Đệ nghĩ xem bây giờ nên làm sao đây?”

      Tần Nguyên cố nhịn cười, giả vờ nghiêm túc suy tư chốc lát, đanh mặt : “Đại ca đừng ở lại đây mà nên về núi , đệ giải thích cho các hương thân hiểu, đệ đoán Văn đại phu cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, có lẽ bây giờ sợ hãi chừng.”

      Trần Tín vừa nghe quýnh lên: “Có thể lắm, ấy nhát gan nhất định bị dọa, ta phải về nhanh giải thích mới được!”

      rồi phóng nhanh lên ngựa, cấp tốc chạy về núi Nhạn Minh. Tần Nguyên hướng mắt nhìn theo bóng dáng của Trần Tín, chờ xa rồi mới phá lên cười lăn lộn. Mặt Thẹo núp bên ngó y với ánh mắt kỳ quái, biết y cười cái gì.

      Tần Nguyên cười hả dạ xong, xoay người cầm quạt gõ gõ cái đầu to của Mặt Thẹo: “Đệ ở yên đây chờ , ta giải thích với hương dân vài câu, sau đó cả bọn về núi xem náo nhiệt.”

      Mặt Thẹo cười hề hề, ngoan ngoãn chờ tại chỗ.

      đường núi nối từ thôn Thanh Khê lên núi Nhạn Minh, cỗ kiệu hoa đỏ chót lắc lư tới. Văn Đan Khê ngồi gọn gàng trong kiệu, lúc này hơi chuyện gì vừa diễn ra, nhịn nổi bèn mắng thầm hai tên chết bằm kia trong bụng.

      Họ làm gì ít nhất thôn dân chỉ suy đoán suông thôi, giờ tin Trần Tín bắt thành luôn rồi. Thể nào sau này núi Nhạn Minh cũng bị ảnh hưởng tiêu cực cho xem, ôi…

      Thảo nào người ta thường “Vật họp theo loài, người tụ theo bầy”, chẳng sai chút nào, mấy tên quây quanh Trần Tín toàn là đồ đần thối.

      Bốn kiệu phu chạy hết tốc lực hồi lâu, áng chừng cũng mệt mỏi nên chậm rãi dừng lại, đổi qua nhóm khác.

      Mọi người nghỉ chân xong toan đứng dậy tiếp, thình lình nghe thấy tiếng vó ngựa vọng tới rầm rập. Sau đó là tiếng lắp ba lắp bắp của Hạ hắc tử: “Tướng, tướng quân, chẳng phải ngài làm việc với quân sư sao?”

      Trần Tín liếc cái sắc lẻm, quát lớn: “Cút qua bên! Lát nữa ta tìm ngươi tính sổ sau!”

      vừa quát xong chân cũng tới trước kiệu, vội vàng vén màn kiệu nhìn vào trong, vừa khéo chạm phải cặp mắt đen láy của Văn Đan Khê.

      hắng giọng giải thích: “Khụ khụ, có hù sợ ? phải ta bảo họ tới bắt đâu.”

      Văn Đan Khê mỉm cười: “Hạ hắc tử với ta rồi.” đoạn khom lưng chậm rãi bước ra khỏi kiệu.

      Hạ hắc tử đứng bên mà thấp thỏm bất an, sợ Trần Tín xử phạt nên vội vàng nhân dịp này bước lên phân trần cho mình: “Văn đại phu, Tướng quân, hai người hãy nghe thuộc hạ . Chúng thuộc hạ làm vậy là nghĩ cho Văn đại phu thôi.”

      Trần Tín trừng nạt: “Các ngươi bắt ấy lên núi mà là nghĩ cho ấy sao?!”

      Hạ hắc tử xoay tít đôi tròng mắt, cười nịnh đáp: “Xin Tướng quân hãy ngẫm lại, lúc các hương thân biết Văn đại phu lên núi bàn tán gì?”

      Trần Tín lặng thinh, đương nhiên biết mọi người bàn tán gì. nhóm cưỡng ép , chuyện này chẳng hề hấn gì, đằng nào cũng quan tâm tới tiếng tăm của mình. Nhưng lời đồn của nhóm khác được lọt tai như thế, gì mà Văn Đan Khê ham mê vinh hoa phú quý nên bỏ thân cho cướp, làm tức tới quá sức chịu đựng. bảo mọi người phải giấu diếm chuyện này, dám cho Văn Đan Khê biết, mặt khác cũng rất sợ Văn Đan Khê kiêng kị danh tiếng rồi đổi ý nữa.

      Hạ hắc tử thấy lời của mình có tác dụng, xốc lại tinh thần tiếp: “Mặc dù chúng ta làm vậy tổn hại tới danh tiếng của Tướng quân, nhưng thay vào đó thanh danh của Văn đại phu vẹn toàn. Khẳng định sau này mọi người đều đồn rằng ấy buộc phải lên núi vì bất đắc dĩ. Thế Tướng quân có gì để buồn bực chứ!”

      Nghe thế, sắc mặt Trần Tín dịu lại thấy , ừm, vậy cướp đúng rồi. Thế cũng hay, đỡ phải đêm dài lắm mộng.

      nhìn qua Văn Đan Khê lần nữa, nét mặt lúc này khá bĩnh tĩnh, hình như có vẻ gì là tức giận, thấy thế lòng càng kiên định hơn, chưa kể còn thấy hơi hơi vui sướng.

      Hạ hắc tử thấy mình thanh toán xong Trần Tín, vội cười hì hì : “Văn đại phu, lên kiệu nhanh lên, lát là tới ngay.”

      Trần Tín lại phất tay : “Ngồi kiệu xóc lắm, cưỡi ngựa với ta tốt hơn.”

      Văn Đan Khê muốn cưỡi chung ngựa với trước mặt mọi người, bèn chui lẹ vào trong kiệu cao giọng : “Khiêng kiệu , ta thích ngồi kiệu.” Lớn tới ngần này mà chưa được ngồi kiệu lần nào đâu.

      Trần Tín thấy chui vào kiệu với tốc độ bỏ trốn hơi mất mát trong lòng. ra suy nghĩ trong lòng, còn muốn cõng lên núi nữa kìa.

      suy nghĩ chốc lát rồi đột nhiên bước lên, gạt kiệu phu ở bên phải phía trước kiệu ra, : “Ra ra, ngươi chậm quá, để ta khiêng thay cho.”

      Kiệu phu trố mắt nhìn giây lát, nhủ thầm trong bụng, ta còn chưa bước nào sao ngài biết chậm? Nhưng dám ra lời mà chỉ đáp: “Vâng vâng, Tướng quân khiêng nhanh hơn nhiều.”

      Những người còn lại cũng nhìn nhau trân trân, hơi lúng túng chẳng biết làm sao, Trần Tín nhịn được quát: “Có hay hả, trời sắp nắng tới nơi rồi kìa!”

      Lúc này đoàn người mới lấy lại tinh thần, vội vã nhấc kiệu tiếp.

      Văn Đan Khê ngồi gọn bên trong tới thảnh thơi thư thái, để thoáng gió còn vén mành kiệu lên, vừa thưởng thức phong cảnh núi vừa nhìn Trần Tín chạy hì hục đằng trước, lòng nhất thời dễ chịu hơn rất nhiều. Trần Tín có thể cảm giác được Văn Đan Khê nhìn mình, bước chân của lúc này rất có lực, cả cơ thể đều phun trào sinh lực, bước cũng tênh khó tả. Vì để phối hợp nhịp nhàng với , ba kiệu phu còn lại đành phải bấm bụng theo sát, ai cũng kêu gào trong lòng, nhưng chẳng ai dám phá bỉnh lòng hăng hái của .

      trong số kiệu phu tình hết chịu nổi, bèn thu hết can đảm lí nhí kiến nghị: “Tướng quân, chúng ta có nên chậm lại tý , , lắc lắm.”

      Trần Tín nghe vậy “Ừm” tiếng, thả chậm bước lại. sực nhớ ra, nếu lên núi rồi mất cơ hội khiêng kiệu cho , đáng lý nên chậm hơn mới phải. Thành thử bước chân của càng lúc càng chậm, cuối cùng chẳng thua bộ bao nhiêu.

      Lần này, ba kiệu phu tiếp tục chịu nổi, quá nhanh sức của bàn chân đỡ nỗi, đau nhức, quá chậm vai bị ma sát tới khó chịu, càng đau tợn. Cho nên người vừa lên tiếng lúc nãy lại lấy hết can đảm kiến nghị lần hai: “Tướng quân, trời càng lúc càng nóng, chậm, ngồi trong kiệu say nắng tới choáng đầu.”

      Trần Tín lại “Ừm” tiếng rồi đẩy nhanh tốc độ.

      Văn Đan Khê ngồi trong kiệu thấy Trần Tín lúc nhanh lúc chậm, đột nhiên nghi vấn ngoi lên trong óc: Lẽ nào thiếu đầu óc à?

      Nếu Trần Tín biết suy nghĩ này của giá nào cũng tức tới hộc máu.

      Sau khi băng qua đoạn đường bằng phẳng tới con đường hẹp quanh co. Lúc này kiệu phu mệt đứ đừ, Hạ hắc tử nhanh chóng đổi sang nhóm khác, nhưng Trần Tín muốn đổi mà chỉ chuyển sang đầu vai khác, tiếp tục băng băng tới trước.

      Văn Đan Khê há miệng muốn khuyên đừng khiêng nữa, nhưng nghĩ lại chút bèn thôi, cái đồ đần thối này nên mệt ná thở lần cho thông minh ra.

      thêm quãng lâu lâu nữa mọi người mới dừng lại nghỉ chân, ngay khi mọi người vừa ngồi xuống chợt nghe thấy tràng tiếng ngựa hí, tiếp sau đó là giọng oang oang của Mặt Thẹo: “Đại ca, chờ bọn đệ chút.”

      Văn Đan khê cũng bước ra khỏi kiệu cho thoáng. Mặt Thẹo vừa thấy lăn phốc xuống ngựa, nhào lên thi hành ngay đại lễ: “Tẩu, Văn đại phu, xin tha lỗi cho ta với, ý này là ta bày ra.”

      Văn Đan Khê chẳng thể làm gì hơn: “Thôi , dù gì ta cũng muốn , huynh chỉ tới đón ta mà thôi.”

      Lúc này Mặt Thẹo mới thở phào hơi, nhìn thoáng qua sắc mặt bất thiện của Trần Tín, ngoảnh lại nhếch miệng cười nịnh bợ Văn Đan Khê: “Ờm, hay là khuyên đại ca đừng đánh ta được , ta biết huynh ấy nghe lời nhất.”

      Văn Đan Khê còn chưa mở miệng nghe Trần Tín lạnh giọng nạt: “Đệ sai rồi, ai ta cũng thèm nghe, bữa nay ta phải đánh đệ trận!”

      Mặt Thẹo đau khổ ra mặt, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Văn Đan Khê.

      Văn Đan Khê cười : “Huynh nên bị đánh cho trận.”

      Mặt Thẹo tưởng , thất thểu cúi đầu xụi lơ: “Được rồi, đánh đánh.”

      Ngay sau đó Văn Đan Khê bỗng quay ngoắc sang Trần Tín: “Chẳng phải ngài thèm nghe ai sao? Ta khuyên ngài đánh, ngài nên làm ngược lại đánh nữa mới đúng chứ?”

      Trần Tín líu cả lưỡi: “Phải phải, ta thèm nghe lời , thèm đánh lão Ngũ trận nữa.”

      Mặt Thẹo thoắt cái rạng rỡ mặt mày: “Hề hề, cám ơn đại ca.”

      Tới đây, Tần Nguyên bị người ta bỏ quên nãy giờ bỗng bước vào tầm ngắm của mọi người, mặt y đầy ý cười thích chí, nhưng lại dùng cái giọng nghiêm trang để chen ngang vào: “Đại ca, Văn đại phu thong thả, bọn đệ trước bước, về chuẩn bị chút đây.” xong thẳng nước.

      Hạ hắc tử lôi ống tay áo của Mặt Thẹo rồi cũng nối gót theo sau. Những người khác cũng lục tục bám đuôi, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Trần Tín và Văn Đan Khê.

      Trần Tín nhìn Văn Đan Khê mà lòng dào dạt vui mừng, ngần ngừ giây lát, mở lời hỏi: “ mệt ? Để ta cõng nhé.”

      Văn Đan Khê nhòm với ánh mắt quái dị, sao tên này cứ ba lần bốn lượt muốn cõng thế, lẽ nào có sở thích cõng con à?

      Nghĩ tới đây Văn Đan Khê lại dùng ánh mắt dò xét săm soi mấy bận. Trần Tín bị ánh mắt này nhìn tới nỗi mất tự nhiên, vô thức giật vạt áo mình, hỏi với vẻ hơi bất an: “ sao vậy?”

      Văn Đan Khê nghĩ giây lát, quyết định hỏi toạc ra: “Có phải ngài có sở thích đặc biệt, tỷ như thích cõng nữ nhân ?”

      Trần Tín vừa nghe nghi ngờ mình như thế, lập tức biến thành con mèo xù lông: “ cho cõng thôi, sao lại vu oan bừa bãi cho người khác hả? Ta đâu phải trâu ngựa, làm gì có sở thích cõng người!”

      Văn Đan Khê thấy nổi giận, đành phải cười làm lành: “Được rồi, ngài phản ứng mạnh như vậy, lần sau ta đùa nữa.”

      Trần Tín đành phải dập tắt lửa giận, nhưng vẫn với giọng ấm ức: “Bỏ , ta sao.”

      ~ Hết chương 33 ~
      Phong nguyet, ChrisĐợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    5. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 34

      Edit: Yunchan

      Sau đó hai người vừa vừa chuyện, nhưng chẳng được bao lâu Văn Đan Khê lại giở bệnh nghề nghiệp, được quãng lại bắt đầu ngắm nghía thảo dược. Trần Tín thấy chú ý của dời sang nơi khác, ngực bỗng dưng tưng tức, hận thể bứt sạch láng mấy cây thảo dược kia cho hả giận.

      Trần Tín nhìn bằng ánh mắt hờn dỗi, đáng tiếc đối phương lại chẳng có lấy tý phản ứng nào. lát sau, sực nhớ ra lời dặn của Tần Nguyên, hắng giọng đanh mặt : “E hèm, ta có việc muốn thương lượng với .”

      Văn Đan Khê ậm ừ ngẩng đầu lên nhìn , im lặng chờ đoạn sau.


      Trần Tín tiếp: “ núi ta thiếu …”

      đợi xong, Văn Đan Khê cho là muốn nhắc lại chuyện cũ nên vội vàng ngắt lời: “Ta với ngài hết rồi mà, đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Chuyện của chúng ta sau này hãy bàn tiếp.”

      Trần Tín nhìn với vẻ sâu xa, cong môi mỉm cười, thong thả tiếp: “Ta muốn núi chúng ta thiếu quản gia, Nhị đệ bàn với ta là tạm thời cho tiếp quản.”

      “Ơ.” Văn Đan Khê xấu hổ ra mặt, suy nghĩ vẩn vơ là mới đúng.

      Tuy nhiên lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh. Nghĩ tới vấn đề này lại hơi do dự: “Ta mới tới còn chưa quen việc, vừa lên làm quản gia có hợp ?”

      Trần Tín vốn muốn : Sau này làm vợ ta rồi, hợp ai hợp nữa. Nhưng vẫn nhớ lời Tần Nguyên dặn, bèn cất giọng với vẻ mặt đầy ngay thẳng: “Chính vì mới tới chưa quen việc nên mới cần trổ hết tài năng, cho tất cả mọi người thấy được bản lĩnh của . đừng nghĩ tới chuyện giấu tài.”

      Trong mắt Văn Đan Khê thoáng qua vẻ kinh ngạc, câu này chẳng giống phong cách của chút nào, nhưng cũng thể bóc mẽ ngay mặt được. Cho nên gật đầu đáp nghiêm túc: “ vậy ta đành đồng ý. Nếu trông coi tốt ngài có thể cách chức bất cứ lúc nào.”

      Chỉ trong tích tắc suy nghĩ thấu đáo, lên núi dẫn theo cả gia đình, thể để người ta nghĩ là cửa sau dựa vào quan hệ nam nữ được. có bao nhiêu khả năng trổ hết bấy nhiêu, về phần giấu tài gì đó lòng chưa bao giờ nghĩ tới. Khi còn ở đại lúc rảnh rỗi cũng đọc vài quyển tiểu thuyết mạng, thấy những nữ chính xuyên lúc nào cũng muốn giấu tài để hướng tới cuộc sống bình thường, song chuyện này hiểu lắm. Cuộc sống bình thường, hình như chỉ những người vốn chưa từng trải qua cuộc sống bình thường mới thỉnh thoảng nghĩ tới. Mà trong thực tế, chỉ cần có cơ hội mấy ai muốn phấn đấu lên? —- đương nhiên cũng bao gồm cả nữa. Vậy tại sao vừa bị cuốn tới cổ đại họ lại ao ước cuộc sống bình thường. Lẽ nào trước đây nữ chính chưa từng được sống bình thường ư?

      Cơ mà, khi đến lượt mình lại phát ra đáng buồn: Đó chính là thể sống bình thường. Những thứ từng học, ngoài đôi chút y thuật ra hoàn toàn vô dụng. Thi từ ca phú? Trong đám quen có mấy người biết chữ, ai thèm nghe đạo văn đây? Đàn hát xướng ca, đó là chuyên ngành của ca kỹ. Còn binh pháp Tôn Tử, người ta chiến tranh là đánh đấm đổ máu , vô dụng. Về phần khí chất đặc biệt, phát mình tiêu diệt được kha khá phong thái tiểu thư khuê các vốn chẳng nhiều lắm của chủ cũ thân xác này rồi. Dưới tình huống kiểu này, còn tài nào để giấu nữa đâu?

      Trần Tín thấy hồi lâu mà Văn Đan Khê vẫn chưa lên tiếng, nghĩ là lo mình dọa được người ta, bèn lật đật vỗ vỗ ngực xoa dịu : “ yên tâm , nếu ai dám nghe lời cứ giao hết cho ta, coi ta có đánh bẹp !”

      Văn Đan Khê vội lấy lại tinh thần, cười đáp: “Có ngài làm chỗ dựa ta yên tâm rồi. Nhưng mà, ta cố hết sức để lấy lý phục người.”

      Trần Tín gật đầu, tiếp tục vắt nát óc để tìm đề tài kéo dài câu chuyện.



      Hai người rớt lại đằng sau, còn đằng trước Mặt Thẹo và Hạ hắc tử lại bắt đầu thầm to .

      Mặt Thẹo ra vẻ thần bí: “Nè, hắc tử, ngươi có nghe chưa, lão Nhị bàn với đại ca muốn tẩu tử làm quản gia của quân Phá Lỗ chúng ta.”

      Hạ hắc tử gật gật đầu : “Đương nhiên biết, ta là người tán thành đầu tiên.”

      Mặt Thẹo hướng mặt tới trước: “Ta nghĩ chắc là tẩu tử xuống tay quản lý ở nhà bếp trước tiên, hề hề.”

      Hạ hắc tử nhìn Mặt Thẹo đầy khinh bỉ: “Suốt ngày chỉ biết ăn, ngươi có tiền đồ chút được hả.”

      Nhưng ngay sau đó bỗng quay ngoắc trăm tám mươi độ, cười hèn mọn: “Chẳng là, ngươi cũng có lý, có thực mới vực được đạo mà.”

      đoạn Hạ hắc tử lại ra vẻ trịnh trọng: “Tục ngữ dạy hay, tân tẩu tiền nhiệm tam bả hỏa (*). Vì để lửa cháy hừng hực, hai ta nhất định phải dốc hết sức giúp đỡ tẩu tử.”

      (*) Chế lại từ câu “Tân quan tiền nhiệm tam ba hỏa”, ý quan mới nhậm chức phải làm được đôi ba việc có ích cho dân trước.

      Mặt Thẹo ưỡn ngực, sẵng giọng tán thành: “Ngươi cứ yên tâm, tẩu chỉ đâu ta đánh đó, tẩu làm gì ta ăn đó.”

      Hạ hắc tử gật đầu hài lòng, đột nhiên vỗ đùi đánh đét: “Chết, ta quên béng mất chuyện, tỷ tỷ với cháu trai cháu của tẩu tử cũng lên núi rồi, chúng ta phải trông họ mới đúng.”

      vừa Mặt Thẹo cũng sực nhớ tới. Hai người lập tức chạy ùa về hướng nhóm Lý Băng Nhạn. Ai ngờ vừa tới nơi thấy Tần Nguyên bế Tuyết Tùng, Lý Băng Nhạn dắt Tuyết Trinh, hai người tán gẫu. Ai biết nội tình thấy cảnh này, thể nào cũng cho họ là nhà bốn người.

      Hai người ngoảnh mặt nhìn nhau hồi lâu, cực biết điều bước lên phá rối.

      đường về, Hạ hắc tử thở ra hơi uể oải: “Chẳng biết bao giờ ông đây mới thoát khỏi kiếp độc thân!”

      Mặt Thẹo bất bình: “Độc thân có gì tệ, nam nhân cưới vợ xong y như ngựa bị khớp cương, mất hết tự do.”

      Hạ hắc tử lườm nguýt: “Nếu thế sao ngươi lại nhiệt tình tác hợp cho đại ca với đại tẩu hả?”

      Mặt Thẹo cười gian đáp: “ đó có phải cái cương ngựa của ta đâu, hơn nữa huynh ấy muốn đưa cổ cho người ta tròng nên ta đành giúp huynh ấy hoàn thành tâm nguyện thôi.”

      Hạ hắc tử gật đầu: “ nghe cũng hợp lý, ngươi coi đại ca , từ sau khi gặp đại tẩu trở nên thiếu mắt nhìn, còn mất luôn uy phong trước kia. Người thông minh như ta thể như ngài ấy được.”

      Hạ hắc tử càng càng thấy ra hoàn cảnh của mình cũng chẳng tới nỗi nào. Nghĩ vậy tâm lý cũng cân bằng lại.



      Văn Đan Khê thấy Trần Tín vắt hết óc cũng tìm được gì để đành lòng lắm, bèn chủ động mở lời: “Ngài dẫn ta tham quan chỗ các ngài ở .” Lần trước vội vàng nên chỉ nhìn được sơ sơ thôi.

      Trần Tín lập tức gật đầu dứt khoát, bổ sung thêm: “Chỗ ở chỉ là tạm thời thôi, ta cho người xây nhà mới.”

      Văn Đan Khê vội : “ cần cần, ta nghỉ tạm ở đâu đó là được rồi.”

      Ánh mắt Trần Tín dao động, thuận miệng tiếp lời: “Vậy ở sát bên ta được .”

      Văn Đan Khê liếc xéo : “Ngài nên xây nhà mới .”

      Hai người tới sơn môn, rẽ vào con đường uốn quanh rợp bóng. Hướng mắt ra xa, bao phủ bốn bề là những ngọn núi trải dài hùng vĩ, xanh rì ngợp mắt. Dọc theo lối thấp thoáng những gốc đại thụ già, tỏa bóng râm mát, bên tai vang tiếng xào xạt của rừng rậm và tiếng chim ríu rít chuyền cành. Chốc chốc ngọn gió núi lại thổi tới mát rượi, luồn qua cây cối làm vang lên tiếng xì xào, khiến lòng người thư thái biết bao.

      Văn Đan Khê thưởng thức cảnh núi non với cõi lòng nhõm, nhớ lại lúc nghỉ mát với cha mẹ ở Lư Sơn, khi về nhà bịn rịn nỡ bước, tiếc sao thể ở luôn nơi ấy. tại núi rồi, chẳng qua là gian thời gian thay đổi, và đổi cả bạn đồng hành mà thôi. Nghĩ lại, Văn Đan khê thấy lòng mình đủ loại cảm xúc đan xen.

      Dọc đường Trần Tín luôn lặng lẽ quan sát thần sắc của , nhận ra thích thú từ tận đáy lòng. Lòng thầm thở dài hơi nhõm, cứ sợ rằng ghét cái nơi hẻo lánh này. Nhìn qua cánh tay và đôi chân gầy của , lòng lại trỗi dậy ý muốn cõng . Tới bao giờ mới được cõng chạy khắp núi đây? Cái ý nghĩ này cứ như con ngựa hoang bị đứt dây cương, khó lòng kiềm giữ lại, trong óc đột nhiên dựng lên bức tranh: cõng Văn Đan Khê lưng chạy như bay tới trước, đằng sau là đám trẻ con loắt choắt đuổi theo gọi cha ơi cha ơi…

      Văn Đan Khê hồi lâu nghiêng đầu định chuyện với , nào ngờ vừa quay đầu qua lại thấy Trần Tín nhìn thất thần, mặt dại ra.

      “Nè…” Văn Đan Khê gọi tiếng, Trần Tín phản ứng.

      “Ngài nghĩ gì thế?”

      “Ta muốn cõng chạy.”

      Văn Đan Khê: “…”

      Sao cứ cố chấp với chuyện cõng người vậy hả? Văn Đan Khê cảm thấy nếu sau này mình có thời gian nhất định phải nghiên cứu lại tâm lý của Trần Tín.

      Trần Tín trả lời xong mới sực nhận ra lỡ lời, lập tức ho khan liên tục che giấu cơn lúng túng của mình: “Khụ khụ, ta, ta thấy mệt nên mới muốn cõng . tình chỉ muốn cõng thôi, có suy nghĩ gì khác.”

      Văn Đan Khê nghiêm trang gật đầu: “Ta cũng chưa ngài có suy nghĩ gì khác. Thôi, chúng ta tiếp chuyện lúc nãy .”

      .”

      “Ta thấy hay nhất là dời trường luyện binh và chỗ ở cách xa nhau. Ngoài ra, nơi ở phải tập trung hơn mới tiện quản lý…”

      Văn Đan Khê lần lượt ra suy nghĩ của mình chi tiết, Trần Tín gật đầu tất: “Được được, nghe theo hết.”

      Văn Đan Khê hồi lâu, tự dưng cảm thấy chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, nên quyết định im luôn, người này chẳng thích hợp để bàn bạc chuyện nghiêm túc gì cả. tìm Tần Nguyên thương lượng còn tốt hơn.

      Trần Tín thấy đột nhiên im bặt, dằn được truy hỏi: “Này, sao nữa?”

      Văn Đan Khê chịu thua: “Chúng ta chuyện cùng hướng, việc này để ta tìm Tần nguyên bàn sau.”

      Trần Tín lập tức mất bình tĩnh, lại bảo hai người chuyện cùng hướng, lại còn muốn tìm Tần Nguyên sao! được, tuy sau chuyện hiểu lầm với Hồng đại hồ tử, Tần Nguyên trắng ra với , loại nữ tử đệ ấy thích phải là Văn Đan Khê, để nới lỏng cảnh giác với đệ ấy. Nhưng giờ nghe Văn Đan Khê thế, vẫn thấy thoải mái chút nào.

      Chắc hẳn chê tên thô thiển, thể trăng góp gió với đây mà. Nghĩ tới đây, Trần tín phồng má, rầu rầu giải thích: “ đừng nhìn bề ngoài ta thô kệch thế này mà lầm, ra ta cũng biết chữ.”

      Văn Đan Khê gật đầu: “Ta biết.”

      Trần Tín thêm vào: “Ta cũng biết ngâm thơ làm văn.”

      “Hả?” Văn Đan Khê nhìn ngỡ ngàng, chuyện này biết .

      Trần Tín sợ tin, lật đật bổ sung: “Tính tính lại, ta tổng cộng biết hơn ba trăm chữ, gom lại chẳng đủ bài văn sao?”

      Văn Đan Khê nhịn được xen vào: “Viết văn có phải gom chữ lại là xong đâu?”

      Trần Tín đỏ mặt tranh luận: “Ta xem qua văn của Nhị đệ tổng cộng có ba trăm chữ! Chữ nào ta cũng biết!” Chỉ có trật tự chữ là khác nhau thôi.

      Văn Đan Khê: “…”

      ~ Hết chương 34 ~
      Phong nguyet, ChrisĐợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :