1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Cổ đại] Nữ y về thời loạn - Triệu Dân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 25

      Edit: Yunchan

      Tần Nguyên lập tức nháy mắt với Hạ hắc tử, Hạ hắc tử biết mình phải rút nhanh khỏi trường. bèn lôi Mặt Thẹo và Quách Đại Giang quay đầu chạy biến, ra tới cửa đụng phải Hồng đại hồ tử, Hạ hắc tử tiện tay tha theo luôn.

      Trong đình chỉ còn lại Tần Nguyên và Trần Tín.

      Mặt Trần Tín trầm như nước, vòm ngực phập phồng liên hồi, trong khi Tần Nguyên nghiêng đầu nghiên cứu tỉ mỉ cái đầu heo bàn.

      Lát sau, Trần Tín nặn ra câu đầu đuôi: “Quá đáng giận.”

      Tần Nguyên gật đầu ăn theo: “Đại ca chí lý, quá đáng giận.”


      Trần Tín lại gầm ghè bồi thêm câu: “ đại nam nhân như ta thèm so đo với ta.”

      Tần Nguyên vội tiếp lời: “Thế cũng ổn. Nam nhân sao nào? Nam nhân phải chịu nhục sao? Đại ca nên cho thấy uy phong của mình mới phải.”

      rồi mặt lại giở ra cái vẻ chỉ hận rèn sắt thành thép, ý tứ rất ràng: Gần đây Lão đại huynh làm bọn ta thất vọng quá mất.

      Trần Tín bị cái mặt này khích tướng tới nỗi ngũ tạng bốc cháy, nhưng sực nhớ ngay tới lời hứa tìm nữa, đến đây bỗng nản lòng.

      Tần Nguyên vội rèn sắt khi còn nóng dặm thêm vào: “Đại ca, giờ là ta chọc tức huynh trước, huynh đâu thể nào cứ để yên vậy chứ? Nếu như chuyện này đồn ra ngoài, để mọi người rỉ tai nhau huynh bị nữ tử trêu đùa bao nhiêu lần, là tổn hại tới danh tiếng của quân Phá Lỗ chúng ta.”

      Trần Tín cúi đầu đắn đo lát, rồi chậm rãi : “Đệ đúng, do ta trêu đùa ta trước, lúc trước ta định gặp lại ta nữa, nhưng lần này gặp được.” Rốt cuộc Trần Tín vớ được cái cớ hoàn hảo.

      Tần Nguyên tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Đại ca phải, biết đâu đây là mánh mà Văn nương cố tình bày ra hòng ép huynh xuất sao.”

      Trần Tín vừa nghe thấy câu này trong lòng trào lên cơn mừng rỡ như điên, tuy nhiên, ngẫm lại lát bèn nhận ra khả năng này rất , đành phải thành than thở: “ thể nào, sao ta phải làm thế?”

      Tần Nguyên thấy vẫn chưa quá khờ, đành phải dừng đề tài này lại, cười bí hiểm mà thêm lời nào.

      lúc lâu sau Tần Nguyên thấy Trần tín bình tĩnh lại vội gọi: “Lại đây lại đây, huynh xem trăng sáng lên cao rồi, uống rượu là vừa hay. Hai huynh đệ ta uống bữa nào.”

      Trần Tín cũng vỗ bàn đầy hào khí, cất giọng ra lệnh: “Người đâu, mang rượu tới!”

      Hai người tự sắp xếp bàn ghế để chuẩn bị mở tiệc. Bọn Mặt Thẹo núp lùm ở cách đó xa vừa nhác thấy có rượu ngon, cần ai mời ùa hết cả lên. Trần Tín liếc ngang qua bốn người, rằng.

      Tần Nguyên nháy mắt ra hiệu bảo bọn họ ngồi xuống, Hạ hắc tử chọn chỗ xa Tần Nguyên nhất, Mặt Thẹo cũng hết sức tự giác ngậm miệng vùi đầu ăn cực lực.

      Để làm dịu bầu khí, Hạ hắc tử làm bộ khôi hài : “Chà, kể ra ta cách cái đầu heo xa nhất.”

      Ai dè Trần Tín vừa nghe tới đầu heo, tà hỏa bùng lên. Hạ hắc tử vừa ra câu này thấy xong, nhưng chẳng thể thu lại được. nhìn Trần Tín sợ sệt, cái mặt đen nhăn lại trông hệt như trái khổ qua.

      Mặt Thẹo thấy tình hình sắp tong, tốt bụng giải thích giùm Hạ hắc tử: “Đại ca, cái đầu heo bàn, chứ phải huynh.”

      Trần Tín: “…”

      Tần Nguyên sợ bầu khí lại trở nên căng thẳng, vội vàng vào: “Lão Ngũ, hắc tử, hai cái tên đầu cẩu này, nhanh rót rượi tạ tội với đại ca .”

      Để thể mình rộng lượng, Trần Tín lặng thinh uống hết hai chén rượu mà hai người dâng lên. Mọi người lời qua tiếng lại, càng uống càng hăng, chuyện vặt vãnh vừa rồi bị quên béng sạch , sáu người uống tới khuya mới giải tán.

      Sáng hôm sau, Trần Tín bò dậy, sửa soạn chải chuốt rồi cưỡi ngựa tới thôn Thanh Khê.

      Lúc này Văn Đan Khê bắt mạch cho Tống Nhất Đường.

      ấn mạch y chẩn đoán hồi, hỏi cặn kẽ tình hình của y, chân mày vô thức nhíu lại, mạch này hình như giống bệnh lắm…

      Tống Nhất Đường thấy vẻ mặt nghi hoặc của chủ động ra : “Văn đại phu, Tống mỗ chỉ bị trúng độc lần.”

      Văn Đan Khê “A” lên tiếng ngạc nhiên, khó nén lòng cảm thán, người này đúng là xui xẻo, còn chẳng phải trúng độc lần!

      Bỗng nghe Tống Nhất Đường bổ sung thêm: “Kẻ hạ độc chính là người thân của ta.”

      Văn Đan Khê giương mắt nhìn y, ngờ đối phương còn cả chuyện này với mình. Tuy nhiên, đây là bí mật liên quan tới gia tộc của đối phương, trong thoáng chốc biết phải đáp thế nào.

      Tống Nhất Đường nhìn lát rồi nhoẻn miệng cười, sau đó chuyển đề tài: “Văn đại phu, các là người từ vùng khác tới à?”

      Văn Đan Khê ậm ừ: “Đúng vậy.”

      Tống Nhất Đường có vẻ thương xót, khẽ thở dài : “Thời thế nay quá loạn lạc, biết bao quan lại và thế gia danh môn phải thân từ thôn làng tới núi rừng heo hút, nghe trong kinh còn có rất nhiều quan viên cáo lão hồi hương, quả làm người ta tiếc rẻ. Ta thấy cử chỉ và phong thái của nương hơn hẳn người thường, nhất định là xuất thân từ quan lại thư hương, giờ đây phải lưu lạc tới nơi này quá ấm ức cho rồi.”

      Tướng mạo kết hợp với vẻ thương hương tiếc ngọc kín đáo lộ liễu của y, nếu là thiếu nữ bình thường chừng tim đập lồng lên như hươu chạy. Đáng tiếc người y đụng phải lại là Văn Đan Khê, ông nội và cha kiếp trước khá có quyền lực, được hưởng ké hào quang nên miễn cưỡng cũng được coi là “Con ông cháu cha”. Thế nên có hàng tá tên muốn giảm bớt hai mươi năm phấn đấu mà vẫn đạt được thành công, trút hết tâm tư để tấn công tình cảm . Để tạo thiện cảm, đối phương còn dựa theo tính cách của mà vẽ ra đủ loại thủ đoạn cao tay mưa dầm thấm đất, khua môi múa mép. So ra quả quýt dầy Tống Nhất Đường lần này chỉ gặp phải móng tay nhọn là mà thôi.

      Văn Đan Khê thành sửa sai hộ y: “Cảm tạ Tống công tử coi trọng, nhà của ta mấy đời hành y, tổ tiên mười đời đều gia thế.”

      Tống Nhất Đường cảm thấy ngượng mà chỉ cười nhàng, giải thích: “Văn đại phu đừng hiểu làm, ta có ý gì khác. Ta chỉ muốn , với y thuật của nương hoàn toàn có thể tới nơi tốt hơn. Ví như vào thành chữa bệnh cho thê nữ của đại gia hào môn, đỡ bất tiện hơn khi chẩn trị cho nam tử…”

      Văn Đan Khê ngước mắt nhìn thẳng Tống Nhất Đường, đáp: “Làm phiền công tử suy nghĩ thay ta, tuy nhiên, ta thấy ở đây rất tốt.”

      Tống Nhất Đường cười cười, biết điều dừng chủ đề này lại, hai người chỉ bàn đôi chút về y học.

      Văn Đan Khê phát y khá hiểu về y học, có thể được phần nào triệu chứng của rất nhiều loại bệnh. Trong lúc tán gẫu còn xen vào những chuyện khác, Văn Đan Khê lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng đặt vài câu hỏi. Nhờ đó thông qua y có thể tìm hiểu ít nhiều về thế giới bên ngoài.

      Hai người mải chuyện say mê, biết rằng ngoài cửa đứng lù lù bức tượng Đại Thần mặt đen từ đời tám hoánh nào.

      Trần Tín đeo cái mặt lầm lì đứng đóng cọc ngoài cửa, trừng mắt nhìn hai người trò chuyện vui vẻ bên trong. Văn Đan Khê tình cờ ngó thấy , chẳng thể làm gì hơn là với Tống Nhất Đường: “Lại có thêm bệnh nhân rồi, ta qua chào hỏi chút.”

      Trần Tín hừ lạnh, rít qua kẽ răng câu: “Ta bị bệnh, ta tới đây để tìm tính sổ!”

      Văn Đan Khê đổi giọng: “A, là muốn tới đòi nợ.”

      Ánh mắt của Tống Nhất Đường đảo qua hai người cách kỳ quái, rồi khẽ mỉm cười : “Văn đại phu, ta quấy rầy nữa, hôm nào ta lại tới thăm, cáo từ.”

      rồi y thong thả ra về, Trần Tín nhìn chòng chọc theo bóng lưng y cả buổi mà lời nào.

      Văn Đan Khê thở hắt ra nhõm, hỏi với giọng bất đắc dĩ: “Ngài muốn đòi nợ gì? Tính hết thể để ta trả.”

      Trần Tín ngước mắt nhìn trời, nét mặt mỉa mai nóng lạnh khó phân: “Tên kia nhìn rất được đúng ?”

      Văn Đan Khê cụp mắt đáp: “Cũng tệ lắm.”

      Trần Tín khẽ cắn môi, siết chặt nấm đấm. hận thể xông lên đánh cho tên kia trận.

      cố nhịn hồi lâu, tâm tình mới từ từ bình phục lại, đột nhiên nhướng mày nảy ra ý hay. Chẳng phải muốn xem bệnh sao? Ta để xem cho .

      Nghĩ tới đây, ngang nhiên ngồi xuống ghế, vươn cánh tay ra : “Ta rất khó chịu, xem cho ta.”

      Văn Đan Khê : “Chẳng phải mới đó ngài bảo mình bị bệnh sao?”

      Trần Tín với vẻ bất chấp lý lẽ: “Bệnh đột nhiên tới, ta đột nhiên bị, được à?

      Văn Đan Khê: “…”

      Văn Đan Khê vờ bắt mạch cho cái, sau đó vào nhà rót bát dấm bưng ra đặt trước mặt : “Ngài uống , có thể trị hết bệnh của ngài ngay.”

      Lòng dạ của mình bị người ta đâm thủng làm mặt Trần Tín thoắt cái đỏ bừng, nhưng vẫn khăng khăng vịt chết còn mạnh miệng: “ có ý gì? Ai ghen (*)? yên lành sao ta phải ghen?”

      (*) Uống dấm = Ghen

      Văn Đan Khê: “Ta đâu biết tại sao ngài phải ghen, chỉ thấy bộ dạng của ngài giống y như ghen thôi.”



      Hai người mắt lớn trừng mắt .

      Văn Đan Khê ngoảnh mặt quyết định so đo với nữa.

      Trần Tín ho khan vài tiếng, sau đó mới với giọng cực kỳ thiếu tự nhiên: “Vốn dĩ ta chẳng muốn để ý tới đâu, ai ngờ lại mắng ta là đồ đầu heo, để người ngoài khỏi ta hèn nhát nên ta mới tới đây tìm hỏi cho ra lẽ thôi…”

      Văn Đan Khê thầm hí hửng trong lòng, song vẫn đáp tỉnh bơ: “Đầu heo ta đưa cho Lão Ngũ với Hạ hắc tử, đâu có là cho ngài.”

      “Nhưng ai cũng nghĩ là cho ta.” đoạn ánh mắt chếch sang hướng khác, giấu đầu lòi đuôi giải thích: “Tờ giấy đó là ta dùng để luyện chữ, đúng lúc viết tới tên thôi…”

      Văn Đan Khê giả bộ tin, gật đầu cách đầy nghiêm túc: “Ừm, là đúng lúc quá chừng.”

      Sau đó hỏi tiếp: “Tính nợ xong chưa?” ràng là có ý đuổi người.

      Mặt Trần Tín lại xị xuống: xa xa để tới gặp , vậy mà mới mấy câu muốn đuổi người! Tới cùng là muốn gì hả?

      Văn Đan Khê chọc ngoáy: “Ta sợ ngài lắm, ta đây nhanh mồm nhanh miệng, có sao vậy, sợ mình trật câu nào hợp với tính đại gia, lại khiến cho đại gia cụt hứng bỏ về.”

      húng ho thêm vài tiếng, rầu rĩ giải thích: “Hôm đó, hôm đó là ta sai, ta cam đoan sau này như vậy nữa… ra phụ mẫu ta đều mất hết, nhà ta nghèo khó, khi còn bé thường xuyên phải chuyển chỗ ở, ta lớn thế này nhưng ai chịu hứa hôn với ta… Ừm, chỉ có vậy thôi.”

      Văn Đan Khê nghe xong im lặng lâu.

      Trần Tín chờ lâu tới sốt ruột: “Này, ta nhiều như vậy, cũng nên câu nào chứ.”

      ~ Hết chương 25 ~

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 26

      Edit: Yunchan

      Văn Đan Khê xì tiếng bật cười, nghẹo đầu hỏi vặn lại: “Ngài muốn ta gì?”

      Trần Tín dám nhìn thẳng nên hơi nghiêng mặt sang bên, lầm bầm: “Ta muốn đó sao?”

      Văn Đan Khê im thin thít ra chiều tập trung suy nghĩ, Trần Tín nhìn lén , trong mắt toát ra vẻ mong chờ, phải rồi, nhất định là nghĩ xem có nên lời muốn nghe .

      lát sau, Văn Đan Khê bỗng ngước đầu lên nhìn Trần Tín cười tủm tỉm, nhấn từng chữ ràng: “Bệnh của ngài hết chưa?”


      Trần Tín nhất thời lơ mơ: “Bệnh gì?”

      Văn Đan Khê cười trêu: “Chẳng phải ngài mới mình bị bệnh sao? Nhanh vậy quên mất rồi à?”

      Trần Tín xấu hổ ra mặt: “Ta, đỡ rồi.”

      Văn Đan Khê gật gù: “Nếu đỡ rồi ngài ra sân trước làm việc .”

      Trần Tín bỗng nghẹn họng chết trân, lật mặt cũng quá nhanh . Còn nữa, điệu bộ sai bảo của cứ như quen lắm rồi ấy. Văn Đan Khê kệ Trần Tín nghĩ gì, chồng hết dụng cụ trước mặt rồi : “Làm tốt nhé.”

      xong quay lưng vào nhà làm chuyện của mình.

      Lúc này Trần Tín hệt như cục than trong bình, cơn tức đầy mình mà vẫn chẳng tài nào bùng phát được.

      thừ người ra lát rồi chẳng còn cách nào khác là nhặt cái cuốc lên cuốc đất, vừa lơ đãng làm việc, vừa thỉnh thoảng nhìn vào trong nhà.

      lát sau, Lý thẩm khiêng vại nước lớn đặt ở bên cạnh , còn tặng kèm câu của Văn Đan Khê: Bảo ngài ấy chuyên tâm chút, đừng cuốc trúng hoa màu.

      Văn Đan Khê vẫn ngồi lì trong nhà chịu bước ra. Mặt trời mỗi lúc gay gắt, chiếu thẳng xuống lưng hệt như đổ lửa.

      Trần Tín nốc thêm bụng nước, cầm lòng nổi bèn ngó nghiêng thăm dò trong phòng lần nữa, trời nóng chói chang thế này mà thèm gọi vào nhà nghỉ lát.

      Đương nghĩ thế bỗng Văn Đan Khê chậm rãi ra, gọi với giọng cực ân cần: “Nắng lên đỉnh đầu rồi, ngài tạm nghỉ tay .”

      Trần Tín vừa nghe thấy lập tức ném phăng cây cuốc, định vào nhà.

      Ai ngờ Văn Đan Khê lại tạt thêm câu nữa: “Ngài ra hậu viện làm , ở đó có bóng cây.”

      Trần Tín: “…”

      Trần Tín đứng ỳ ra trong sân, lấy tay áo lau mồ hôi nhìn cáu kỉnh, mặt còn lộ ra vẻ bị tổn thương. Văn Đan Khê nhìn điệu bộ vừa ấm ức vừa tủi thân của mà chợt nhớ tới con cún Đại Hoàng nhà mình nuôi. Mỗi lúc nó đòi được thứ mình thích thể nào cũng giở ra cái dáng y chang thế này, chọc người ta buồn cười. Nghĩ tới đó mặt Văn Đan Khê bỗng nở ra nụ cười sáng lạng.

      Trần Tín nhìn nụ cười tươi như hoa xuân rạng rỡ của trong ngực như treo cái trống , đập lên thình thịch, ánh mắt cũng ngẩn ngơ thất thần.

      Văn Đan Khê vừa ngước mắt lên nhìn thấy bộ dạng ngây ngô này của , lật đật ngậm miệng lại, nghiêm mặt : “Mau , làm xong ăn cơm.”

      vừa dứt lời ngoài cửa oang oang cái giọng quen thuộc: “Chẹp chẹp, sớm thế này mà ăn cơm.”

      Mặt Thẹo này lại tới nữa rồi.

      Trần Tín nghe thấy huynh đệ mình tới vội vã lấy lại vẻ mặt vốn có. Mặt Thẹo và bọn Quách Đại Giang đầu rỗng phát ra chuyện gì bất thường, nhưng lại chẳng qua mặt được người kỹ tính như Tần Nguyên. Tần Nguyên lia qua Trần Tín nhanh, chân mày nhếch lên cái, mép cong lên vòng, nở ra nụ cười đầy hàm xúc.

      Rốt cuộc lúc này Trần Tín tìm được đối tượng để phát tiết, vớ ngay lấy Mặt Thẹo và Hạ hắc tử ra lệnh: “Mấy người các ngươi nhanh ra hậu việc làm việc , đừng suốt ngày chỉ nghĩ tới ăn!”

      Mặt Thẹo oan ức lên tiếng biểu tình: “Lần nào tới bọn đệ cũng làm việc.”

      Hạ hắc tử giật tay áo , bốn người lập tức nghe lời ngoan ngoãn làm việc.

      Tần Nguyên chắp tay với Văn Đan Khê: “Đa tạ đại phu tặng thuốc, ta uống vào rất công hiệu.”

      Văn Đan Khê cười cười, chỉ vào Lý Băng Nhạn : “Toa thuốc đó là do chính tỷ tỷ thử nghiệm trước khi đưa ra ngoài.”

      Tần Nguyên quay sang Lý Băng Nhạn cười ôn hòa: “ ra nương cũng có chứng đau đầu sao? Hai chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên.”

      Lý Băng Nhạn cũng nhã nhặn đáp lại câu.

      Văn Đan Khê làm xong việc chính, bèn bảo Vương thẩm mang chỗ Mạch Nhân Tao làm sáng qua tới, xới ra phân nửa để vào thùng gỗ treo lên giếng để làm lạnh lát, sau đó lấy lên chia cho mọi người ăn lót dạ. Trong ngày hè chói chang nóng bức thế này mà ăn chén Mạch Nhân Tao chua ngọt mát lành sảng khoái vô cùng. Tới Trần Tín thích đồ ngọt cũng ăn hơn chén lớn.

      lát sau, nhóm Văn Đan Khê lại bắt tay vào chuẩn bị bữa trưa. Vì trời rất oi bức nên muốn làm cơm, vừa tốn thời gian mà lại phiền phức, thay vào đó quyết định làm món mỳ lạnh với thịt xắt lát, vừa đơn giản mà lại ngon miệng.

      Trần Tín ngó ánh mặt trời chói lóa bên ngoài nhà, hảo tâm nhắc nhở Văn Đan Khê câu: “ đừng làm nhiều món quá, coi chừng nóng.”

      Văn Đan Khê ngoái đầu đáp gọn: “Ngài muốn ăn cũng làm, chỉ có mì lạnh thôi.”

      Tần Nguyên ở bên ho khan hai tiếng, Hạ hắc tử cười phá lên ha hả. Mặt Trần Tín hơn đen, liếc xéo hai người, nhưng chẳng mắng mỏ gì mà chỉ cầm cây quạt quạt phành phạch.

      Văn Đan Khê dẫn theo chị em phụ nữ vào bếp làm việc, Lý thẩm phụ trách cán bột, Vương thẩm nhóm lửa, Lý Băng Nhạn chạy việc vặt. Còn xắt thịt thành từng miếng mỏng, bỏ vào trong nồi nước sôi lục bục, rồi vớt giá chần sơ trong nước sôi ra để sang bên cho nguội, sau đó cắt non nửa chậu dưa leo. Tiếp đó giã tỏi, thái hành, lấy ớt dầm với các loại gia vị, đổ vào dầu mè và dấm rồi đặt sang bên làm nước chấm. Sau khi vớt mỳ ra khỏi nồi để nguội lại trộn với thịt và rau, thế là chậu mỳ lạnh to với thịt xắt lát ra lò.

      Vì đồ ăn nhiều lắm nên chia bàn, mọi người vừa ăn trưa vừa cười rôm rả, bầu khí hài hòa hơn trước đây rất nhiều. Khẩu vị của mấy người này rất nặng, đặt biệt là Mặt Thẹo, cực kỳ hứng thú với trái ớt vườn hồng hồng đỏ đỏ, nên múc vào trong chén mì cả lố tương ớt đặc sệt, ăn vào miệng cay tới hít hà, vậy mà còn quên tranh thủ hỏi: “Văn đại phu đây là gia vị gì thế? Ăn ghiền ghê.”

      Văn Đan Khê đáp: “Đây là quả mà ta gặp được lúc hái thuốc, nó gọi là ớt dại.”

      Tần Nguyên nếm thử rồi bảo: “Trước đây ta gặp qua thứ tương tự ở Phía Nam, vị khác mấy với quả ớt dại này.”

      Văn Đan Khê nhất thời hứng chí, hỏi vội: “Hả, sao? Lần tới có cơ hội lấy cho ta giống với.”

      Trần Tín thấy có hứng thú với thứ này, chen vào: “Việc này có gì khó đâu, hắc tử ngươi bớt ít thời gian mua nhiều loại về đây. Trồng núi Nhạn Minh cho các ngươi ăn ghiền thôi.”

      Văn Đan Khê nhìn cười chứ đáp.

      Tần Nguyên lại thử thăm dò: “Văn đại phu, sao ta cứ thấy có hứng thú với những thứ phiên bang vậy?”

      Văn Đan Khê thuận miệng đáp: “Chẳng phải thức gì càng hiếm càng quý sao.”

      Tần Nguyên hỏi tới: “Chẳng hay cảm thấy người phiên bang thế nào?”

      Khi Tần Nguyên hỏi đến đây, Trần Tín bất giác khựng đũa lại, vểnh tai chờ Văn Đan Khê trả lời.

      Văn Đan Khê mỉm cười, trả lời rất tự nhiên: “Chẳng phải đều là con người sao? Họ chẳng khác gì chúng ta cả, có khi còn dễ nhìn hơn ấy.”

      Nghe được câu trả lời này của , Trần Tín và Tần Nguyên hẹn mà cùng thở phào nhõm, để che giấu tâm trạng, Trần Tín càng dốc sức nhét cả đống mì sợi vào miệng.

      Văn Đan Khê xong mới sực nhận ra Tần Nguyên dọ thử suy nghĩ của mình. nhanh mắt quan sát Trần Tín ở chếch phía đối diện, người này trông cao lớn vạm vỡ, mắt xanh màu biển, tóc đen màu, đường nét gương mặt khắc sâu rệt, toàn thân sặc mùi hoang dã. Lôi tới đại bảo đảm có thể xếp vào hàng “Trai ngông”.

      Nhưng ở đây lại bị mọi người săm soi bằng ánh mắt bất thường, trách sao tính cũng bất thường theo! vừa ngắm nghía vừa suy tư, ánh mắt dừng mặt Trần Tín lâu. Mọi người cũng cảm thấy kỳ kỳ, bèn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trưng ra cái dáng “Ta chẳng thấy gì hết”. Đương nhiên Trần Tín cũng nhận ra ánh mắt chăm chú của Văn Đan Khê, lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, khiến vô thức ngồi thẳng dậy, thành tư thế bốn mắt nhìn nhau.

      Văn Đan Khê bỗng nhiên ý thức được mình hơi thất lễ, lật đật thu tầm mắt về. Để lấp liếm thất thố vừa rồi, nhanh nhảu ngó hết những người khác lần, rồi giở giọng đại phu phán: “Ta thấy khí sắc của các vị ổn lắm, lát nữa ăn cơm xong để ta bắt mạch thử xem sao.”

      Tần Nguyên cảm tạ với vẻ mặt cảm kích: “Văn đại phu quả có tấm lòng thầy thuốc, ta có hơi khó chịu trong người.”

      Mặt Thẹo cũng rất tích cực hợp tác: “Ta bị bốc hỏa.”

      “Ta…”

      Trần Tín nghe những tên này muốn xem bệnh mất hết bình tĩnh, trầm giọng : “Các ngươi thiếu đòn hả!”



      Bữa cơm này đánh dấu khoảnh khắc lịch sử bắt tay giảng hòa của đôi bên đương , chính thức tuyên bố chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh trải qua nhiều ngày căng thẳng. Đám mây đen vần vũ đầu mọi người núi Nhạn Minh cũng nhờ đó mà tan về cực lạc. Đám người này cứ cách hai ngày lại tới xem bệnh, tiện thể ăn bữa cơm chùa. Giờ đây Mặt Thẹo và Hạ hắc tử nghiễm nhiên trở thành chân sai vặt của Văn Đan Khê, Văn Đan Khê bảo hai người làm gì làm đó.

      Giống khoai lang trồng mảnh đất hoang mà Văn Đan Khê khai khẩn lúc đầu giờ đây bò lan ra đất. Qua thêm vài ngày nữa, lại bảo người cắt tỉa sợi lá, nhân ngày mưa dời lên sườn núi mới khai hoang trước nhà. Hạ hắc tử thấy của lạ, quyết định khai hoang vài mẫu đất dưới chân núi Nhạn Minh, rồi xin Văn Đan Khê ít giống khoai lang còn thừa, học cắt thành từng đoạn ngắn rồi trồng tất cả vào luống đất. Vì Hạ hắc tử và Tần Nguyên bóng gió với núi Nhạn Minh có rất nhiều thảo dược, thế nên Văn Đan Khê bèn nhân cơ hội này vào núi lần nữa để xem thử.

      Đoàn người nối đuôi nhau trùng điệp lên tới núi Nhạn Minh. Văn Đan Khê vừa tới nơi thấy những đại tiểu lâu ta đứng ngoài cổng đều ăn mặc chỉnh tề, ngây ngô xếp thành hai đội y như duyệt binh.

      Tần Nguyên đứng bên giới thiệu: “Văn đại phu, thấy những người này thế nào?”

      Văn Đan Khê biết nên đánh giá làm sao, chỉ gật gật đầu rồi : “Tốt lắm.”

      Mặt Thẹo đắc ý khoe khoang: “Cái này là ta nghĩ ra đó.” đoạn bỗng quát ầm lên cực khí thế: “Hôm bữa ta dạy các ngươi sao nào, hô lên đồng thanh cho ta!”

      Bầy lâu la ngửa mặt lên trời, đồng lòng rống cổ gào lên: “Tẩu tử tốt tẩu tử tốt! Gả cho đại ca lầm đâu!”



      Khắp ngọn núi lập tức im phăng phắc.

      Mọi người há hốc mồm, Văn Đan Khê dại mặt ra.

      Mặt Thẹo hóa đá, thộn mặt lát mới rú lên thất thanh: “Sai bét rồi, phải câu này —–“

      ~ Hết chương 26 ~

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 27

      Edit: Yunchan

      Thấy Mặt Thẹo phát hỏa, mấy tên đại lâu la đứng trước cuống cuồng đổi giọng, tru lên lần nữa: “Núi Nhạn Minh phải ổ thổ phỉ! Gả vào đây là sa ổ phúc…”

      Giọng hùng hồn như sấm, đục thẳng vào màng nhĩ.

      Văn Đan Khê bị trận sấm này đánh cho cháy sém trong ngoài, ngó qua Tần Nguyên bên trái, lúc này đây mặt y xám đen, còn chớp mắt mấy cái ra vẻ vô tội, chứng tỏ mình vô can. lại ngoảnh qua Trần tín bên phải, khẽ chau mày, phất tay cái đầy oai phong: “Đừng hét nữa, tất cả lui xuống hết .”

      Bọn lâu la cúi thấp đầu dẹp trống thu binh, có kẻ giải tán, nhưng phần đông vẫn đứng lấp ló bên xem náo nhiệt.


      Trần Tín ra lệnh tiếng, lâu la gác cổng bèn chậm rãi mở cổng sơn môn đồ sộ ra, Mặt Thẹo làm gương dẫn đường vào trước.

      Tần Nguyên ngầm ra hiệu bảo Trần Tín lên trước, nhận nhiệm vụ hướng dẫn. Trần Tín ngẩng đầu ưỡn ngực, nét mặt nghiêm túc, tập trung giới thiệu cảnh quang dọc đường: “Đây là đài quan sát, bên kia là lương đình, bên này là đường vào núi…”

      Văn Đan Khê ngắm nghía mọi nơi, thầm khen mấy tên đầu đất này biết chọn chỗ ở. Núi Nhạn Minh những trải lên mình thảm thực vật xanh um, giống loài phong phú, mà còn dựa lưng vào vách đá sừng sững, sơn thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Nơi vào núi là cánh cổng thiên nhiên, vào thời điểm mấu chốt chỉ cần phái người trông giữ, tỏ khí thế “ người canh cửa, vạn người khó qua”. Ở chân núi còn rải rác những vùng ao hồ lớn bé khác nhau và triền đồi trải dài bằng phẳng.

      Trần Tín muốn phơi bày cho Văn Đan Khê thấy uy tín của mình với binh lính núi. Trong khi Văn Đan Khê chỉ chăm chăm chú ý tới thực vật và thảo dược núi.

      núi cây cối xum xuê nên khi qua con đường trong núi cảm thấy oi bức, mọi người vừa chuyện vừa rảo bước vào trong. Tần Nguyên cố tình chừa cho hai người gian tiêng tư, tự giác thả chậm bước lại, Hạ hắc tử cũng nhanh trí lôi Mặt Thẹo theo, thành thử con đường rợp bóng cây chỉ còn lại Văn Đan Khê và Trần Tín. Văn Đan Khê vừa vừa ngó nghiêng thảo dược và rau dại đa chủng loại đường, trong lòng vui mừng khôn xiết.

      Ngọn núi đằng sau thôn Thanh Khê có nhiều loại thực vật phong phú thế này sao? Ngẫm lại cũng đúng, núi Nhạn Minh địa thế hiểm trở còn bị thổ phỉ chiếm cứ, mọi người tránh xa còn kịp, ai dám lên núi chứ?

      Tầm mắt của Văn Đan Khê bị những loại hoa cỏ thực vật ở đây thu hút hết cả, dĩ nhiên để ý Trần Tín gì.

      Trần Tín quyết định rèn sắt khi còn nóng, vào đề: “Thuộc hạ của ta có hơn hai ngàn người.” Ta từng làm thổ phỉ thế thôi, chứ ta vẫn là người có thuộc hạ, có thế lực.

      Văn Đan Khê khom lưng lắc lắc bụi thảo dược, đáp mà chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Ừ, nhiều lắm.”

      Trần Tín còn thêm: “Trong sơn động cũng thiếu tiền tài của cải.” Ta cũng là người có gia tài, dĩ nhiên nuôi được vợ.

      Văn Đan Khê ngồi xổm xuống nghiên cứu rau dại mọc đầy đất, đáp y như : “Nhiều lắm.”



      Trần Tín hết sức bất mãn với thái độ qua quýt cho xong của , bực tới nỗi nghiến răng nhưng chẳng phát tác được, đành nhịn lát, rồi giở trò đùa dai: “ ưng ta ?”

      Văn Đan Khê bê nguyên xi xuống: “Nhiều lắm.”

      Trần Tín: “…”

      Văn Đan Khê trả lời xong xuôi mới sực nhận ra có gì đó sai sai, vội vàng ngước mắt nhìn hỏi lại lần nữa: “Ngài vừa gì thế?”

      Trần Tín hất đầu qua chỗ khác, hừ mũi tiếng rồi bắt chước giọng đáp cụt lủn: “Nhiều lắm.”

      Văn Đan Khê ngoái nhìn ra sau, chẳng thấy tăm hơi bọn Tần Nguyên và Mặt Thẹo đâu. Mấy tên này từ bao giờ thế?

      hỏi với vẻ mặt nghi ngờ: “Sao chỉ còn hai chúng ta vậy?”

      Trần Tín tiếp tục lầu bầu: “Nhiều.”

      Văn Đan Khê: “…” Đồ quỷ hẹp hòi có thù tất báo!

      Văn Đan Khê quyết định lờ luôn, tiếp tục vùi đầu tới. Vừa vừa quên đánh dấu đường, định bụng buổi chiều mang theo dụng cụ tới hái.

      Trần Tín quen nhìn điệu bộ này của , hào phóng : “Về sau cả ngọn núi này là của , cần đánh dấu.”

      Văn Đan Khê cười cười đáp. bộ cũng mỏi rồi, nên lên tiếng : “Chúng ta về .”

      Cơ thể này của hơi gầy yếu, xa thế này mệt lả từ lâu. Lúc trở về tốc độ dần chậm lại.

      Trần Tín được hai bước dừng chân chờ , do dự lát rồi bất thình lình cầu: “ lên , ta cõng .”

      Văn Đan Khê lắc đầu: “ cần, ta mệt.”

      Trần Tín cố chấp : “ mệt rồi.”

      Văn Đan Khê nhăn mặt nhíu mày: “Ta có mệt cũng thể để ngài cõng.”

      “Tại sao thể cõng, chẳng phải lần trước chúng ta còn cưỡi chung con ngựa sao?” Thêm lần hay bớt lần có khác gì nhau?

      Văn Đan Khê cố nhịn cái trợn trắng mắt xốc nổi, bình tĩnh phản bác: “Ngài có phải ngựa đâu, sao lại tự tiện cưỡi lên được chứ?” Cưỡi ngựa có thể chịu trách nhiệm, nhưng đổi thành ngài hết cứu rồi!

      Trần Tín bị nghẹn tới câm nín. Cặp môi của giần giật nhưng chẳng thốt nổi lời nào. Hậm hực bước nhanh hai bước, kéo giãn khoảng cách để thể bất mãn của mình. Vân Đan Khê chẳng vội đuổi theo mà chỉ chậm đằng sau. Trần Tín băng băng hồi cơn tức tan , dần chậm chân lại, cuối cùng tụt xuống sóng vai với . nhòm qua khóe mắt chỉ nhìn được nửa bên mặt của . Đôi má trắng trắng hồng hồng, gương mặt thanh tú đoan trang, dù im lặng nhưng vẫn tỏa ra phong thái nhã nhặn. Vấn đề là, thân thể này quá gầy, phải bồi bổ nhiều vào mới được…

      Văn Đan Khê cảm giác được cái nhìn chăm chăm của người nào đó, thế nhưng vừa ngoảnh đầu qua Trần Tín lại cấp tốc xoay mắt , ra vẻ như ngắm hoa ngó cành, sau đó chờ tới lúc chú ý lại len lén ngắm . Ba lần bốn lượt như thế, rốt cuộc Văn Đan Khê thẳng thừng thèm quan tâm tới nữa, chân đẩy nhanh tốc độ, muốn thoát nhanh khỏi cái nơi ám muội chỉ có độc hai người này.

      Trần Tín thấy hai người sắp xuống núi tới nơi hơi sốt ruột trong lòng, nhanh chóng đuổi theo , ngập ngừng hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Lời ta vừa có nghe thấy ?”

      Văn Đan Khê suy nghĩ lát rồi hỏi ngược lại: “Ngài núi của ngài có rất nhiều người, tiền tài của cải trong động cũng nhiều luôn?”

      Trần Tín hắng giọng, ậm ừ đáp: “Phải.”

      Văn Đan Khê gật đầu nghiêm trang: “Ta biết hết rồi.”

      Trần Tín ra sức gãi đầu, lát sau mới nặn ra được câu: “Rốt cuộc thấy thế nào?”

      Văn Đan Khê đáp mà mặt đổi sắc: “Nhiều, nhiều ơi là nhiều.”

      rồi rẽ hoa lướt cỏ bước tênh. Trần Tín vừa ủ rũ vừa ấm ức đứng chôn chân tại chỗ, lâu vẫn nhúc nhích.

      Trong lương đình dưới chân núi, bọn Mặt Thẹo và Hạ hắc tử bàn nhau nên chiêu đãi khách quý thế nào.

      Mấy người đầu bếp đều bị kêu lên hết.

      Mặt Thẹo ra lệnh sai bảo đầy khí thế: “Hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt, các ngươi phải tung hết tài năng sở trường của mình ra. Đừng đánh mất thể diện núi Nhạn Minh của chúng ta nghe chưa.”

      Lưu đầu bếp đáp với cái mặt đau khổ: “Ngũ tướng quân, nếu bọn ta có tài năng sở trường tung hết ra lâu rồi, đâu cần chờ tới giờ.”

      Cao đầu bếp tốc hành: “Ngũ tướng quân, đây chẳng phải ngài làm khó bọn ta sao? Tài nấu nướng của vị Văn nương kia siêu đẳng như vậy, chúng ta làm cách nào cũng chẳng bằng ta nổi, chi chuyện làm ta hài lòng?”

      Mặt Thẹo xoa cằm ra vẻ tư lự, hai tên này nghe cũng có lý, xem ra khó thể nào làm hài lòng nổi. Thất sách quá, biết sớm thế này vào thành mời mấy vị đầu bếp tài năng về rồi. Giờ biết làm sao đây?

      Mắt Hạ hắc tử xoay tít mù, bỗng nhiên gõ bốp lên đầu Mặt Thẹo cú: “Có rồi.”

      Mặt Thẹo liếc xéo hết sức bất mãn: “Hắc tử, làm phiền ngươi lần tới đập vào đầu mình được ?”

      Hạ hắc tử nện tiếp cho phát nữa, xa gần: “Cái đầu thông minh thứ hai núi, ta nỡ lòng nào gõ bừa bãi?”

      Mặt Thẹo lười cãi nhau với , hỏi ngay sang chủ đề chính: “ lẹ lên, ngươi nghĩ ra cách gì?”

      Hạ hắc tử đáp: “Hôm nay chúng ta cứ bảo đầu bếp nấu ăn còn khó nuốt hơn mọi bữa, ngươi nghĩ , Văn đại phu nếm thử rồi nhất định nhủ lòng, hóa ra ngày nào họ cũng phải ăn mấy thứ này sao, chậc chậc, đáng thương quá . ấy nghĩ vậy mủi lòng, mủi lòng rồi thể nào cũng nghĩ “Ôi ta phải nhanh nhanh gả vào chăm sóc ngài ấy mới được”, ngươi coi chẳng phải chuyện xấu quay ngoắc thành chuyện tốt sao?”

      Mặt Thẹo đảo mắt nghĩ ngợi hồi lâu, sau cùng gật đầu tỏ ý khả thi.

      Mấy người thương lượng từ đằng xa nhìn thấy Trần Tín và Văn Đan Khê xuống núi kẻ trước người sau.

      ~ Hết chương 27 ~
      Chris_Luu, Phong nguyetChris thích bài này.

    4. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 28

      Edit: Yunchan

      Bên này vừa nhác thấy hai người xuống tới, loáng cái toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn hết lên Văn Đan Khê. May mà Văn Đan Khê là người từng trải qua chuyện lớn, nên lúc bị mọi người tăm tia như thế cũng lộ ra vẻ luống cuống, vẫn giữ được vẻ tự nhiên bình tĩnh. Điều này làm cho các huynh đệ núi thêm phần ủng hộ, thậm chí có người còn lén lút đổi khẩu hiệu: Tẩu tử tốt, đại ca lấy tẩu lỗ vốn.

      Mặt Thẹo ngó thấy hai người xuống tới nơi hăm hở bước lên đón. Trần Tín nghiêm mặt chắp tay sau lưng, lên giọng kẻ cả: “Khai tiệc .”

      Văn Đan Khê liếc cái bàn trống trơn, liên tưởng tới cảnh mấy tên này ăn uống điên cuồng vội lời khách sáo: “ cần đâu, trời nóng ăn gì cũng nổi, ta nên về nhà hơn.”


      Trần Tín nghe vậy hơi cụt hứng, khăng khăng : “ được! Các ngươi ngớ ra đó làm gì, mau giục nhà bếp làm cơm .”

      Hạ hắc tử cười hì hì, dẫn mấy tên đầu bếp cao ốm mập lùn có đủ tới nhà bếp để chuẩn bị nấu cơm.

      Dọc đường đầu bếp thấp thỏm hỏi: “Hắc tử, ngươi chắc lời , phải làm cho khó ăn hết cỡ mới được à?”

      Hạ hắc tử liếc cái, đáp tỉnh rụi: “Chỉ cần làm như mọi ngày là đủ khó ăn rồi.”

      “Hề.” Đầu bếp cười trừ câu, giơ tay chùi chùi giọt mồ hôi trán, sau đó nhanh chân làm cơm.

      Chừng hai khắc sau, vài đầu bếp lục tục bưng lên chậu to chén lớn.

      Lên đầu tiên là chậu thịt heo hầm rau to đùng, mặt nổi lềnh bềnh lớp váng dầu, làm người nhìn mà ngấy hết kham, bưng lên sau đó là nồi thịt luộc bự chảng trắng chạch, Văn Đan Khê mới ghé mắt qua hết muốn nhìn lại lần hai, bánh màn thầu cứng tới nỗi chọi chó chó lỗ đầu, cơm nhão tới mức sắp nấu cháo được luôn…

      Trần Tín thấy món ăn bưng lên cũng kha khá bèn cầm đũa phát lệnh: “Nào, ăn thôi.”

      Trần Tín vốn định tự tay gắp thức ăn cho , khổ nỗi ngó thấy ánh mắt lấp lánh hóng hớt của các huynh đệ chung quanh buộc lòng phải ghìm tay lại.

      Văn Đan Khê mỉm cười, cầm đũa lên gắp món tương đối dễ nhìn, ăn vào hơi nhíu mày, gắp qua đĩa khác lại nhíu mày cái nữa. Trần Tín quan sát rất kỹ nét mặt của , vừa thấy thế hỏi dồn: “Ăn ngon sao?”

      Văn Đan Khê gật đầu, cười đáp: “Cũng tệ lắm, nguyên nước nguyên vị.”

      Trần Tín nghe vậy cong môi cười, mời nhiệt tình: “Nếu tệ ăn nhiều chút .”

      Văn Đan Khê vội lắc đầu đáp: “Trời nóng quá nên muốn ăn gì hết, cho ta chén nước trong là được rồi.”

      Trần Tín phất tay, lập tức có hỏa kế bưng chén nước trong lên. Văn Đan Khê nhận lấy uống chầm chậm.

      Tần Nguyên nhếch đôi mày, trong mắt ánh lên ý cười.

      Tới đây Trần Tín mới nếm thử thức ăn, mới nhai miếng đập bàn nổi giận: “Sao thức ăn lại khó ăn thế hả?!”

      Mặt Thẹo vội vàng tiếp lời: “Đại ca, đâu phải huynh biết, ở đây lúc nào cũng vậy mà.”

      Trần Tín bị nghẹn, liếc xéo cái rồi nổi cáu tiếp: “Các ngươi mời đầu bếp sao?”

      Hạ hắc tử nhanh nhảu đáp: “Chúng thuộc hạ biết hôm nay Văn đại phu tới, lần sau nhất định chú ý.”

      Tần Nguyên cũng phụ góp lời: “Được rồi, đại ca bớt giận , bằng Văn đại phu cũng ngại theo đó.”

      Văn Đan Khê cũng khuyên vào mấy câu. Trần Tín chẳng thể làm gì hơn là thôi nữa, nhưng vẫn thấy rất mất mặt, mặt mày vẫn đen sì.

      Trong lòng Mặt Thẹo đảo lộn trận, tại sao đại ca hiểu được lòng tốt của chứ? len lén liếc Hạ hắc tử, ý là cần Hạ hắc tử ra sân.

      Hạ hắc tử hắng giọng lớn tiếng : “Văn đại phu xin đừng để ý, ra thường ngày chúng ta ăn còn kém hơn thế này nhiều. Nhưng cũng chẳng còn cách nào, ai bảo tay nghề của đầu bếp núi ra gì chứ.”

      Mặt Thẹo cũng mau miệng phối hợp với Hạ hắc tử: “Phải đó phải đó, nếu Văn đại phu lên núi bọn ta ở luôn hay quá…”

      Mặt Thẹo còn chưa hết câu nghe cau mày “Úi” tiếng: “Tên nào đá ta?!”

      Văn Đan Khê cúi đầu uống nước tỉnh bơ, Trần Tín sợ hiểu lầm nên hấp tấp giải thích: “ đừng nghe mấy tên này lung tung. Ta, chưa từng nghĩ tới phương diện này.”

      Văn Đan Khê nhìn đám người này nhao nhao ầm ĩ nhàng cười : “Ừ, được rồi, ta cũng cần phải về.”

      Trần Tín vội vàng giữ lại: “Trời nóng lắm, chờ mặt trời xuống núi rồi hãy về, ta sai người tiễn .”

      Văn Đan Khê chỉ chỉ bầu trời: “Ngài thấy trời râm rồi sao?”

      Lúc này Trần Tín mới nhận ra thái dương chui vào trong mây từ lúc nào hay, tỏa bóng râm mát rượi.

      Mặt cũng râm theo, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Trời râm mới khó , lỡ đâu dọc đường trời đổ mưa sao?”

      Trần Tín vắt nát óc suy nghĩ làm sao để cầm chân khách, chợt thấy binh lính máu me be bét lảo đảo chạy vào, vừa chạy vừa la lớn: “Tướng quân xong rồi! Mã phỉ tới!”

      Mọi người nghe tin bỗng kinh hãi ra mặt.

      Mặt Thẹo còn nôn nóng hơn những người khác, sải nhanh bước dài xông lên giữ lấy tên lính báo tin, gào lên sốt ruột: “Ngươi , mã phỉ tới đâu?”

      Tên lính thở hộc ra hơi, giọng đứt quãng: “Tới, tới… thôn Thanh Khê, tới đông lắm, các huynh đệ suýt nữa địch nổi, nhanh lên…”

      Trần Tín vừa nghe mặt tối sầm, sắc mặt Văn Đan Khê lại càng tái hơn, Lý Băng Nhạn với hai đứa còn ở nhà!

      Trần Tín ném phăng đũa , đứng bật ngay dậy rồi lớn tiếng hạ lệnh: “Dẫn theo tám trăm binh tức khắc xuống núi.”

      Trần Tín vừa ra lệnh, tất cả binh lính núi rối tung lên, người gọi binh người dắt ngựa người lấy vũ khí, cả ngọn núi ngập cảnh rối bời náo loạn. Tần Nguyên hỏi lại lính báo tin tỉ mỉ lần nữa, sắc mặt y mỗi lúc nặng nề.

      Văn Đan Khê cũng đứng vụt dậy, bám sát bên Trần Tín, Trần Tín vốn muốn ở lại đây yên tâm đợi, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của chẳng thể làm gì hơn là quyết định dẫn theo.

      Tần Nguyên sải bước vượt qua Trần Tín, thấp giọng : “Đại ca, huynh bảo các huynh đệ nhất định phải cẩn thận, bọn mã phỉ lần này giống bình thường.”

      Mặt Trần Tín đầy hung tợn, quát: “Ta mặc kệ chúng là ai, dám đụng đến người của ta chỉ có chết!”

      Sau đó có binh sĩ dắt ngựa của tới, Trần Tín chỉ hơi do dự giây nhanh chóng đưa tay ôm Văn Đan Khê phóng lên lưng ngựa, rồi vung tay lên, cao giọng hét: “Xuất phát!”

      Kỵ binh phía trước, bộ binh phía sau, vó ngựa rầm rập, tiếng vang như sấm, đại quân lướt qua, khói bụi trùng trùng.

      Văn Đan Khê bấu chặt dây cương, lòng căng thẳng vô cùng, biết ba người giờ ra sao?

      Trần Tín cảm giác được bất an của , vội vàng cúi đầu an ủi: “Đừng sợ, ta dặn các huynh đệ núi bảo vệ nhà nghiêm ngặt, trừ khi họ chết hết, bằng cho ai vào viện bước.”

      Văn Đan Khê nghe mà vừa mừng vừa sợ, nhưng thể hỏi kỹ hơn, đành bấm bụng cắn răng im lặng, quấy rầy nữa.

      Núi Nhạn Minh cách thôn Thanh Khê cũng xa lắm, hơn nữa ai nấy đều ra roi thúc ngựa, nên chỉ khắc sau tới cổng thôn.

      Vừa vào thôn Văn Đan Khê bị cảnh tượng hãi hùng trước mắt dọa tới nỗi đầu óc trống rỗng. Trong bầu khí nóng bức xộc lên mùi máu tanh làm người ta lợm giọng, đường loang lổ vết máu, xác chết ngổn ngang, biết rốt cuộc là xác của phe nào.

      Trần Tín nhìn sơ qua rồi trầm giọng : “Phần lớn thi thể là mã phỉ. Sẵn sàng hết cho ta, tên cũng để sót!”

      “Tuân lệnh!” Toán binh sĩ cùng đồng thanh đáp lệnh.

      Đội kỵ binh rầm rập vòng qua Trần Tín lao thẳng lên trước, đội bộ binh theo sát phía sau. Trần Tín ghìm cương ngựa rồi thả Văn Đan Khê xuống, cúi đầu : “Lát nữa ta phải giết người, mang theo an toàn. Ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta.”

      Tần Nguyên hiểu ý bèn thúc ngựa tiến lên: “Đại ca mau , để đệ dẫn ấy về, gọi thêm mười người theo đệ là đủ rồi.”

      Trần Tín quét mắt qua Mặt Thẹo và Hạ hắc tử, phất tay ra lệnh: “Hai ngươi chọn mười người theo.”

      Mặt Thẹo vốn định xông vào quân địch đánh chém trận cho tay, nhưng ngẫm lại bảo vệ tẩu tử cũng là nhiệm vụ gian khổ, nên sảng khoái đáp ứng, cấp tốc chọn mười mấy người khác cùng chạy tới Văn gia.

      Chỉ còn cách mấy nhà là về tới đoàn người bỗng nghe thấy tiếng hò hét rung trời động đất, tiếng rống giận dữ của nam nhân, tiếng khóc la của phụ nữ và trẻ con, tất cả trộn vào làm , rúng động hồn phách.

      Tim Văn Đan Khê bỗng quặn lên. Tần Nguyên vội vàng trấn an : “Văn đại phu, sao đâu.”

      Văn Đan Khê lấy lại bình tĩnh, bước nhanh tới.

      Lúc này trước cổng chính Văn Gia là cảnh chém giết kinh tâm động phách. Mười mấy quân Phá Lỗ liều chết chiến đấu với bọn mã phỉ đông gấp mấy lần. Mặt Thẹo vừa nhìn thấy tình hình này hăng máu chửi thề, giơ cây rìu sáng loáng lao ngay lên trước: “Các huynh đệ, Quách Hoàng Hà ta tới đây!”

      Hạ hắc tử vung đại đao theo sau sát gót, những người còn lại cũng cuốn ngay vào cuộc chiến mà chẳng chút do dự, tất cả cùng quần thảo với bọn cướp.

      Sau cùng chỉ còn lại mỗi Văn Đan Khê và Tần Nguyên. Tần Nguyên dìu , hai người đứng tại chỗ quan sát chốc lát, họ trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, vào sân để cứu mọi người vướng phải song phương hỗn chiến ngoài cổng sân, nếu bất cẩn có khả năng bị ngộ thương. Ở lại bên ngoài cũng an toàn, những tên mã phỉ bất cứ lúc nào cũng có thể kéo tới đông hơn. Văn Đan Khê nhìn quanh bốn phía, rồi chỉ vào cây đại thụ : “Chúng ta leo lên đó .”

      Tần Nguyên chần chừ giây lát rồi đồng ý, y đỡ Văn Đan khê leo lên trước, còn mình tung người nhảy lên, hết sức nhàng. Văn Đan Khê ngồi vững chỗ xong hướng mắt nhìn vào trong viện, thấy trong sân lố nhố đầy người với người, trong đó phần đông là phụ nữ, cụ già và trẻ em. Bên ngoài tiếng chém giết rung trời, trong viện là tiếng khóc la động đất. quan sát hồi nhưng tìm thấy Lý Băng Nhạn và hai đứa trẻ đâu.

      Tần Nguyên giọng xoa dịu: “ yên tâm , đại ca sắp xếp cả rồi, họ sao đâu.”

      Văn Đan Khê gật đầu nhưng lòng vẫn rối bời.

      Tần Nguyên lại thở dài nặng nề: “Lần này do chúng ta tính sai, ta liệu được Hồ Tứ chịu để yên, nhưng đoán được chúng khai đao ở thôn Thanh Khê.”

      Văn Đan Khê hỏi: “Là bọn lần trước sao?”

      Tần Nguyên gật đầu: “Tên cầm đầu bọn cướp lần trước chính là biểu đệ của tên hãn phỉ Hồ Tứ này, quân Phá Lỗ chúng ta và Hồ Tứ chất chứa oán hận lâu, lần này kéo quân tới đây là có chuẩn bị trước, chắc hẳn chúng nghe tin thôn Thanh Khê là thôn dẫn đầu quy phục quân Phá Lỗ nên muốn giết gà dọa khỉ.”

      Hai người thảo luận chợt nghe bốn bề vang lên tiếng ngựa hí, tiếng người hò hét và tiếng bước chân như sấm.

      Văn Đan Khê nhìn kỹ lại, hóa ra hai phe chủ lực giáp mặt nhau, đoán chừng đôi bên chê nơi đây chật chội nên kéo nhau tới sân đập lúa có địa thế trống trải để chém giết cho thoáng.

      Đầu sỏ phe địch là tên đô con lực lưỡng, mặt đen như than trạc ba mươi tuổi. Văn Đan Khê đoán có lẽ tên này chính là Hồ Tứ mà Tần Nguyên nhắc tới. Sau lưng đội kỵ binh hơn trăm người sát khí đằng đằng, đằng sau đông nghịt hàng đàn bộ binh. Trần Tín bên này cũng đầy đủ kỵ binh lẫn bộ binh. Ai cũng đằng đằng sát khí, uy phong lẫm liệt.

      Hai phe giằng co trong im lặng. Rồi bỗng nghe Hồ Tứ cất lên chất giọng thô ráp tàn bạo: “Tên cẩu tạp chủng họ Trần kia, ngươi năm lần bảy lượt phá hỏng tài lộ của ông đây, lần này còn dám giết chết biểu đệ của ta, hôm nay ta giẫm người thành thịt bấy thề phải họ Hồ!”

      Mặt Trần Tín trầm gì bằng, chẳng buồn đáp lại câu nào mà chỉ vung tay lên, hàng loạt người phía sau lập tức trào lên phía địch hệt như thủy triều dâng. Hồ Tứ cũng hét lớn tiếng: “Giết!”

      Binh sĩ hai phe quần nhau tan tác, khó phân thắng bại.

      Trần Tín đơn thương độc mã xông vào trận địa quân địch, vung đại đao sáng lóa như tuyết, chém nhanh diệt gọt hệt như cắt rau thái hành, gặp tướng chém tướng, gặp binh giết binh, hệt như vào chỗ người. Hồng đại hồ tử và Quách Đại Giang theo sát sau lưng, hai bên chém giết tới độ trời đất mù mịt, máu chảy thành sông.

      Đây là lần đầu tiên Văn Đan Khê đích thân lâm vào chiến trận, trước đây chỉ thấy cảnh đẫm máu này qua ti vi, lúc này tận mắt nhìn thấy khiến đầu óc quay cuồng, toàn thân lạnh toát, Tần nguyên nhìn khẩn trương, giọng hỏi: “Văn đại phu, sao chứ?”

      Văn Đan Khê trắng bệch mặt mày lắc đầu: “ sao, chỉ tại ta chưa quen thôi.”

      cứ tưởng mình từng giải phẫu động vật và thi thể, cũng xem như thấy qua cảnh máu tanh, nhưng tới tận giờ phút này mới hiểu ra, những thứ mình từng thấy đó căn bản chẳng thể nào sánh nổi với chiến trường .

      Tần Nguyên nở ra nụ cười khổ, lòng bùi ngùi muôn mối: “Về sau quen thôi, lần đầu ta nhìn thấy cảnh này cũng sợ tới chết lặng.”

      Văn Đan Khê lặng thinh, về sau, có phải cảnh này còn xảy ra vô số lần nữa ?

      sân đập lúa phía trước, hai bên vẫn giết nhau ngừng. Tuy nhiên thế trận giảm đáng kể, khoảng đất trống la liệt người ngựa ngã trận.

      Tần Nguyên quan sát kỹ lát, chắc nịch: “Được lắm, đại ca sắp thắng rồi!”

      Văn Đan Khê vẫn yên lòng chỉ gật đầu lấy lệ. Bẵng qua lát, Tần Nguyên lại thêm: “ tại hai bên gần kiệt sức, ta xuống dưới giúp họ tay, nhớ phải cẩn thận được lên tiếng.”

      đợi Văn Đan Khê trả lời Tần Nguyên nhảy phốc khỏi cây, sau đó phóng lên ngựa xông vào phe địch nhanh như chớp điện, y tiện tay tước lấy thanh đại đao lao về phía Hồ Tứ chém mạnh xuống. Hồ Tứ mệt lả, đâu giữa chừng lại trồi ra tên Trình Giảo Kim, phút chốc lộ thế bại trận.

      Tần Nguyên thét lớn: “Hồ Tứ bỏ chạy! Các ngươi còn chưa chịu đầu hàng!”

      Bọn cướp phía sau chẳng biết hư , chúng ngỡ đâu Hồ Tứ chạy mất nên thế trận thoắt cái trở nên hỗn loạn, bọn cướp túa ra bỏ chạy tứ tán hệt như sóng biển, ngay cả bọn cướp bao vây sân nhà Văn gia cũng bỏ chạy tán loạn theo. Quân Phá Lỗ sĩ khí ngút trời, nhận cơ hội đuổi rát theo bọn cướp, bắt đầu chém giết thêm trận nữa.

      Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, toán người truy đuổi nhau ra khỏi thôn. Tay chân Văn Đan Khê dần dần ấm lại, người tản rồi, có thể về nhà xem tình hình của Lý Băng Nhạn và hai đứa trẻ.

      Vào đúng lúc này, chợt nghe giọng nam trong trẻo vang lên bên dưới: “Bọn cướp tan rồi, xuống đây .”

      ~ Hết chương 28 ~
      Phong nguyet, ChrisĐợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    5. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 29

      Edit: Yunchan

      Văn Đan Khê nhìn xuống, người vừa lên tiếng chính là Tống Nhất Đường. hỏi với giọng kinh ngạc: “Tống công tử chưa về nhà sao?”

      Tống Nhất Đường mỉm cười: “Vốn định về nhà hôm nay, lúc gần muốn tới nhà để lấy thêm thuốc dùng dọc đường, cũng nhân tiện cáo từ luôn thể. ngờ lại đụng phải mã phỉ vào thôn.”

      Văn Đan Khê sực nhớ ra hình như lúc nãy trong toán người đánh nhau với bọn mã phỉ có thị vệ của y, lúc đó tâm trạng rối bời nên nghĩ gì.

      Văn Đan Khê mỉm cười cảm kích: “Đa tạ Tống công tử ra tay giúp đỡ.”


      rồi toan nhảy khỏi cây, lúc này Văn Đan Khê có hơi chật vật, tất nhiên lúc bé từng leo cây, nhưng cây này quá lớn, hai tay ôm hết nổi, hơn nữa váy áo cũng hơi rườm rà.

      Tống Nhất Đường nhận ra bối rối, bèn mỉm cười vươn tay ra: “Để ta giúp .”

      Văn Đan Khê vội vàng lắc đầu, vẫn cố hết sức tránh tị hiềm. Hai tay nắm chặt vào chạc cây khá to, treo cả người lủng lẳng giữa trung, hai chân cách mặt đất còn tới quãng lớn. cắn răng nhảy phịch xuống đất.

      Tống Nhất Đường hơi sững sờ, vội vã muốn bước lên đón lấy, nhưng tay y còn chưa chạm tới Văn Đan Khê nhảy xuống rồi. Hai người suýt va vào nhau. Văn Đan Khê loạng choạng vài cái mới miễn cưỡng lấy lại thăng bằng, quay sang Tống Nhất Đường vội: “Ta phải về nhanh xem sao, lát nữa ngài sai người tới lấy thuốc nhé.” rồi cất bước chạy nhanh vào viện.

      Đúng lúc này, trận vó ngựa dồn dập chợt vang lên sau lưng, Văn Đan Khê hớt hải ngoái đầu, thấy Trần Tín ngồi con ngựa cao to, y phục dính đầy vết máu loang lổ, ánh mắt nghiêm khắc u, thần thái khá là dữ tợn. vừa nhác thấy hành động của hai người từ xa lòng bùng lên cơn cuồng nộ. lập tức vỗ đầu ngựa, định quay đầu .

      Văn Đan Khê vừa nhìn thấy sắc mặt Trần Tín biết ngay là hiểu lầm, trong lòng sinh ra cảm giác bất đắc dĩ. dứt khoát giải thích gì mà chỉ “Úi” tiếng giòn tan:

      “Chân ta trật rồi.”

      Trần Tín nghe thấy rất , dằn lòng được ghìm đầu ngựa lại.

      Tần Nguyên ở bên hợp thời thêm vào: “ xong, nhìn qua rất nghiêm trọng.”

      Trần Tín đếm xỉa tới cơn tức trong lòng nữa, nhảy phắt xuống ngựa, sải bước nhanh tới gần Văn Đan Khê, lúc tới cạnh còn quên chen Tống Nhất Đường qua bên.

      ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm chân hỏi dồn: “Sao vậy? Có nặng lắm ?”

      Văn Đan Khê lắc đầu: “ sao, lúc nhảy xuống cây bị sái chút thôi.”

      Câu này ngụ ý là tự ta nhảy xuống chứ có cho người ta đỡ đâu, ngài giận dỗi đâu làm gì chứ.

      Trần Tín cầm lòng được lên giọng trách : “Ai cho nhảy xuống, chờ người về được sao?”

      Tống Nhất Đường đứng bên im lặng nhìn hai người, mặt nở nụ cười mỉm thanh nhã.

      Ngay lúc hai người chuyện, cổng lớn Văn gia bỗng két tiếng mở ra. Sau đó hai đứa trẻ Văn Tuyết Tùng và Văn Tuyết Trinh bật khóc chạy ùa lên, trái phải ôm chân Văn Đan Khê khóc nức nở: “ , đại bị thương, chảy nhiều máu lắm, hu hu…”

      Văn Đan Khê lập tức nóng ruột, hỏi gấp: “Bị thương ở đâu? Có nặng ? Dẫn gặp tỷ ấy nhanh lên.”

      Sau đó có rất đông phụ nữ và trẻ em chen chúc túa ra, ai nấy đều khóc lóc kêu gào chạy bổ tìm người nhà mình.

      Văn Đan Khê dắt hai đứa trẻ chen vào dòng người ào ra để chạy vào nhà mình.

      Mặt Thẹo kinh ngạc nhìn Văn Đan Khê chạy nhanh như bay, thầm lầm bầm trong miệng: “Quả nhiên là đại phu, chân lành siêu nhanh.”

      Tần Nguyên ho húng hắng nhắc để ý lời . Thế nhưng Trần Tín cũng chẳng màng để tâm, quay đầu lại liếc Tống Nhất Đường đầy ngụ ý, sau đó nghiễm nhiên tạo dáng kẻ thắng cuộc, ngẩng đẩu bước nghênh ngang vào viện.

      Tống Nhất Đường đứng nguyên tại chỗ, bỗng dưng cảm thấy buồn cười. Tần Nguyên cũng nối gót vào. Mặt Thẹo và Hạ hắc tử chịu trách nhiệm chỉ huy mọi người quét dọn chiến trường, trước khi Mặt Thẹo còn quên hừ mũi với Tống Nhất Đường cái.

      Đợi mọi người tản rồi, hai thị vệ thân cận của Tống Nhất Đường cũng đột ngột xuất ở hai bên trái phải: “Công tử, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

      Tống Nhất Đường hít sâu hơi, chậm rãi : “Nên về thôi, bằng sau này đường càng khó hơn. Nghe nạn nhân ở bên kia Trung Nguyên bắt đầu di cư tới đây rồi.”

      Thị vệ hắc y chỉ vào Văn gia hỏi: “Thuộc hạ có cần lấy thêm ít thuốc ?”

      Tống Nhất Đường suy tư giây lát rồi lắc đầu: “Thôi vậy, để ấy nợ ta món nợ nhân tình. Sau này hãy tính tiếp. thôi.”

      Y dợm mấy bước rồi ngoái đầu lại nở ra nụ cười hứng thú mơ hồ, sau đó rảo bước nhanh hơn, hai thị vệ sau lưng cũng vác hành lý nối gót theo sau.



      Lúc này Lý Băng Nhạn tựa hờ vào giường, sắc mặt trắng bệch như giấy vì mất quá nhiều máu. cổ vết sẹo dài hơn nửa thước. mặt cũng có vết máu đậm màu. Văn Đan Khê chạy tất tả vào kêu lên gấp gáp: “Tỷ tỷ, tỷ bị sao vậy? Để muội xem.”

      Lý Băng Nhạn ngoảnh mặt sang, cười rất bình tĩnh: “ sao đâu, tỷ tự đắp thuốc nên máu cũng dừng chảy rồi.”

      Văn Đan Khê vừa đau lòng vừa cắn rứt: “Tỷ tỷ, muội —-“

      Lý Băng Nhạn chủ động nắm lấy tay , an ủi ngược lại : “Muội đừng dằn vặt mình, chẳng ai biết mã phỉ tới hôm nay, kể lại còn phải cảm ơn muội nữa. Nếu vì muội sao Trần tướng quân lại phái người bảo vệ viện. Haizz, chỉ tội cho các hương thân trốn kịp gặp phải tai ương.”

      Lòng Văn Đan Khê nặng trĩu.

      “Đại , là Tuyết Trinh sai, Tuyết Trinh nên chạy ra ngoài chơi, hu hu.” Tuyết Trinh khóc nấc lên ôm chặt lấy Lý Băng Nhạn buông. Lý Băng Nhạn cúi người ôm Tuyết Trinh đặt lên đùi, cười cười dỗ con bé.

      Văn Đan Khê nhân cơ hội hỏi Tuyết Tùng xảy ra chuyện gì, Tuyết Tùng bèn kể lại tình hình bằng giọng đứt quãng.

      ra ngay lúc bọn mã phỉ vào thôn, quân Phá Lỗ đóng ở trong thôn chớp thời cơ chia làm ba đội, đội đón đầu đánh chặn mã phỉ, đội sơ tán thôn dân, tiểu đội khác đơn độc bảo vệ nhóm Lý Băng Nhạn. Vốn dĩ Lý Băng Nhạn hoàn toàn có thể rút lui an toàn, nhưng đúng lúc này lại phát ra Tuyết Trinh ra ngoài từ lúc nào hay, cho nên cả đoàn người hớt hải tìm Tuyết Trinh. ngờ lại đụng phải toán cướp chặn đường, hai bên nổ ra ác chiến, lực lượng của quân Phá Lỗ nhiều lắm nên khó thể bảo vệ Lý Băng Nhạn. Trong đó có tên cướp cố gắng xông lên muốn chiếm lợi, Lý Băng Nhạn phản kháng kịch liệt, muốn khơi dậy hung tính của con ngựa nên tên cướp bèn vung đao muốn giết . May mà có binh sĩ lao lên giải cứu kịp thời, nhờ đó mới phát sinh thảm kịch.

      Lòng Văn Đan Khê thổn thức thôi. Hai lần nguy hiểm Lý Băng Nhạn đều xả mình vì chút nao núng. Phần ân tình này suốt cả cuộc đời quên. Đại ân này lời nào cảm tạ cho hết được, thế nên Văn Đan Khê cũng gì hơn, chỉ thầm hứa với lòng có cơ hội nhất định dốc hết sức báo đáp. Sau khi Văn Đan Khê bình ổn tâm trạng kiểm tra cẩn thận vết thương của Lý Băng Nhạn, bôi thuốc lần nữa rồi dùng băng vải quấn kỹ lại. Về phần vết thương mặt cách nào băng bó, chỉ có thể bớt ít thời gian vào thành để mua thuốc mỡ thoa lên thôi.

      Đợi tất cả dọn dẹp đâu vào đó, Lý Băng Nhạn vỗ vỗ cánh tay Văn Đan Khê cười : “Được rồi, chúng ta nên cảm tạ ân nhân thôi.”

      Văn Đan Khê cười gượng gạo, sau đó hai người dắt tay nhau ra ngoài.

      Trong phòng khách, bọn Trần Tín và Tần Nguyên ngồi thảo luận. Thấy hai người ra, Trần Tín nhìn thoáng qua vết thương của Lý Băng Nhạn rồi an ủi vài câu. Sau đó nhanh chóng dời mắt lên chân của Văn Đan Khê, thấy bước có gì trở ngại mới thở hắt ra hơi.

      Tần nguyên nhìn thấy vết thương mặt Lý Băng Nhạn, vội vàng cho tay vào ngực moi ra bình sứ xanh biếc đưa cho : “Thuốc mỡ này rất công hiệu, dùng thử xem.”

      Lý Băng Nhạn nhận lấy rồi cảm ơn.

      Bốn người chuyện Tuyết Tùng bỗng ngó nghiêng ra ngoài, lên tiếng hỏi: “Nhị , Tống thúc thúc vào sao?”

      Lúc này Văn Đan Khê mới sực nhớ ra Tống Nhất Đường còn đứng ngoài, ngẫm lại cũng thiếu đối phương món nợ ân nghĩa. Nhưng nghĩ tới ân nghĩa vẫn còn người nữa, người này nợ nhiều hơn ai hết. Nghĩ tới đây, ánh mắt vô thức nhìn về phía Trần Tín, Trần Tín vốn nhìn , vừa thấy lia mắt tới lập tức mất tự nhiên quay mặt , giả vờ như nhìn hướng khác.

      Văn Đan Khê cười với Tuyết Tùng: “Hôm nay Trần thúc thúc của cháu cũng tiêu diệt được rất nhiều người xấu, cứu hết bách tích toàn thôn, trưởng thành rồi cháu phải lợi hại giống như thúc ấy nhé.”

      Trần Tín nghe Văn Đan Khê vậy, trong lòng bỗng lâng lâng cảm giác tự hào, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp. Tư thế trông hệt như học sinh tiểu học được thầy khen ngợi.

      Tuyết Tùng nhìn Trần Tín ngần ngừ, trong đôi mắt to long lanh nước toát ra vẻ nhút nhát do dự, người này đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả thúc thúc có sẹo mặt nữa.

      Trần Tín nở ra nụ cười, ngoắc ngoắc tay với thằng bé: “Cháu qua đây.”

      Tuyết Tùng càng thêm lưỡng lự dám bước lên. Trần Tín thấy thế, mặt bất giác lên chút xấu hổ. Văn Đan Khê muốn lên tiếng phá vỡ tình thế bế tắc, đúng lúc này, bé cẩu cùng thôn chạy lót tót vào nhà, đưa cho Văn Đan Khê cái hộp gấm, đến nơi đến chốn: “Văn , Tống thúc thúc kia bảo cháu đưa cái này cho , thúc thúc có việc gấp về nhà trước rồi.”

      Văn Đan khê sửng sốt giây lát rồi xoa xoa đầu bé cẩu, nhận lấy hộp gấm. Mắt Trần Tín nhìn xoáy vào cái hộp gấm, tưởng đâu có thể đục thủng cái lỗ đó.

      Văn Đan Khê lại làm như mong muốn, mở cái hộp ra ngay trước mắt mọi người, bên trong đựng chiếc thẻ bài bằng bạch ngọc, mặt khắc chữ “Tống”. Văn Đan Khê ngắm nghía lát nhưng nó dùng để làm gì.

      Tần Nguyên chỉ nhìn sơ qua ngay: “Đây là thẻ bài của hiệu buôn Tống thị, chỉ cần cầm nó tới bất cứ cửa hàng Tống thị nào trong biên giới Đại Lương có thể nhận được ngân lượng và vật liệu với số lượng nhất định.”

      Văn Đan Khê kinh ngạc ra mặt, ngờ Tống Nhất Đường lại tặng cho vật tùy thân của mình. với y cùng lắm chỉ là quan hệ thầy thuốc và bệnh nhân thông thường mà thôi. Nghĩ tới đây tiện tay ném lên bàn, dửng dưng : “Ta chữa bệnh cho y, còn y trả tiền thuốc men, đâu thể nào lấy thêm lợi lộc gì từ y nữa. Sau này có cơ hội nên trả lại cho y hơn.”

      Tần Nguyên bỗng nhìn Văn Đan Khê chằm chằm, trong mắt ánh lên vẻ khen ngợi. Sắc mặt Trần Tín cũng tốt hẳn lên.

      Văn Đan Khê nhìn thoáng qua cổng sân, cực thắc mắc tại sao hôm nay ai tới đây xem bệnh.

      Tần Nguyên giải thích với giọng xót xa: “Hồ Tứ khác xa bọn hãn phỉ thông thường, những người lính nông thôn tuy tận sức chống chọi nhưng vẫn tài nào là đối thủ của chúng, cho nên rất nhiều người bị giết.”

      Văn Đan Khê nghe mà nhói lòng. Đây là thời loạn, mạng người rẻ như cỏ rác.

      Trong khoảnh khắc bầu khí trong phòng trở nên nặng trĩu, chẳng ai lên tiếng.

      Lát sau Văn Đan Khê mới ngẩng đầu hỏi: “Hồ Tứ chết rồi sao?”

      Tần Nguyên lắc đầu với vẻ tiếc nuối: “Chưa.”

      Lý Băng Nhạn cũng hỏi với giọng lo lắng: “Liệu bọn chúng có trở lại ?”

      Tần Nguyên còn chưa kịp trả lời Trần Tín trầm giọng : “Yên tâm , có lần tới nữa. Ngày mai ta dẫn binh truy sát đám tàn quân của Hồ Tứ, làm thịt toàn bộ!”

      Tần Nguyên ngoảnh sang Trần Tín, dịu giọng : “Đại ca xin hãy bình tĩnh, núi Thanh Long hiểm trở thua núi Nhạn Minh, nếu cứ khăng khăng tấn công e là dễ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đại ca cần gì phải nóng lòng nhất thời?”

      Trần Tín trầm mặc giây lát rồi hỏi ngược lại: “Vậy đệ xem giờ nên làm sao?”

      Tần Nguyên đứng lên, thong thả rảo bước trong phòng, chậm rãi : “Thôn Hạ Hà, thôn Khê Đầu và thôn Thanh Lâm đều dựa núi kề sông. Chúng ta có thể xây tường thành dọc theo thế núi. Dựng đài quan sát ở lối vào, thường ngày phái vài trinh sát theo dõi tình hình các thôn mọi lúc mọi nơi, dù bọn cướp tới cũng có thể chống đỡ được nửa ngày.”

      Trần Tín lắng nghe chăm chú, chốc chốc lại gật đầu.

      Rồi bỗng cất giọng hỏi: “Còn thôn Thanh Khê và những thôn còn lại sao?”

      Trước mặt những thôn này là sông và đồng bằng. Hơn nữa thôn dân phân tán khắp nơi. Cách này e là khó lòng thực được.

      Con ngươi Tần Nguyên chuyển động nhanh, rồi y lắc đầu đáp: “Việc này tiểu đệ còn suy nghĩ.”

      Nghe họ vậy Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn cũng hơi sốt ruột, đồng loạt ngó sang Trần Tín. Trái lại Trần Tín lại rất thích kiểu nhìn này, đặc biệt là của . ngồi chỉnh tề rồi nghiêm mặt : “Các cứ tên tâm, ta phái nhiều binh hơn tới các thôn, chắc chắn bảo vệ các chu toàn.”

      Văn Đan Khê nghe xong nhưng nét mặt vẫn chẳng khá lên chút nào, vẫn giữ nguyên dáng vẻ tiều tụy lo âu.

      Trần Tín thấy dáng vẻ này của nghĩ rằng lo lắng cho an toàn của mình, tim bỗng thắt lại, cầm lòng được bật thốt ra lời: “Hay là theo ta lên núi .”

      ~ Hết chương 29 ~
      Chris_Luu, Phong nguyetChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :