1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Cổ đại] Nữ y về thời loạn - Triệu Dân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 20

      Edit: Yunchan

      Kể tới chuyện sau khi Trần Tín cầu hôn Văn gia bị từ chối, còn rất hẹp hòi áp dụng biện pháp chiến tranh lạnh, ngoài mặt rằng muốn quán triệt quân quy của quân Phá Lỗ, quy định tướng sĩ tới thôn Thanh Khê làm việc công, dù muốn ăn cơm cũng phải tới nhà thôn dân mua về. Vậy còn chưa đủ, mặt khác còn bổ sung thêm luật: Người đứng đầu quân Phá Lỗ được tới nhà thôn dân. Quy định này rất có tính đâm chọt, bởi vì đứng đầu quân Phá Lỗ nay chỉ có sáu người. Mặt Thẹo, Hạ hắc tử và Hồng đại hồ tử tự nhiên bị liệt vào. Quy định này vừa ra làm cả bọn than thở đau đớn, nhưng chỉ biết giận suông chứ chẳng dám phàn nàn. Ai cũng biết tại lão đại cực kỳ khó ở, dù người ngốc cũng dám chạy ra hứng xui.


      ai tới ăn chùa, Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn cũng thảnh thơi hơn rất nhiều. Hai người vẫn làm việc bình thường như mọi khi, cần gì làm nấy. Bẵng qua mấy ngày, cây khoai lang giống trong sân lớn, hai người bắt đầu đào luống để dời giống khoai lang vào trồng. Tuy nhiên xét cho cùng sức hai người cũng có hạn, tới khi trời sụp tối mới đào non phân nửa. Nhưng điều làm cho người ta ngỡ ngàng chính là, hôm sau quay lại từng luống đất ngay hàng thẳng lối lù lù trước mắt hai người. cần phải bàn cãi, đây nhất định là do bọn Mặt Thẹo làm. Văn Đan Khê áy náy, bèn tìm hai người cảm ơn. Kết quả chẳng ai dám nhận.

      Sau đó lại liên tiếp xảy ra những chuyện tương tự, Văn Đan Khê bèn noi theo cách trước đây mời họ tới nhà ăn cơm. Mặt Thẹo và Hạ hắc tử ấp úng chịu qua, Văn Đan Khê khó hiểu nên gặng hỏi tới cùng. Rốt cuộc Hạ hắc tử chịu thua đành cho hay: “Khụ khụ, Văn đại phu, cấp đó đó, thích bọn ta tới nhà ăn cơm. Nếu biết được thế nào bọn ta cũng bị dạy dỗ.”

      Văn Đan Khê xám xịt mặt mày, sao tên này ấu trĩ thế! Cầu hôn được, vạch ranh giới với !

      Ngay sau đó thêm: “Vậy các huynh cũng đừng làm việc giúp ta nữa, bằng về lại phải chịu giáo huấn.”

      Hạ hắc tử đáp vội: “Ngài ấy chỉ cho ăn chứ chưa cho làm.”

      Văn Đan Khê: “…”

      Qua tiếp mấy ngày, Văn Đan Khê tới sân đập lúa vô tình gặp Trần Tín, nghĩ dù gì hai người cũng quen biết, cứ im thin thít mà nước cũng hay. Vì thế mỉm cười chào hỏi như mọi hôm.

      Ai ngờ đối phương cứ như chẳng nhìn thấy , lưng thẳng tắp, mặt căng cứng, xoay ngoắc đầu hệt như bị trẹo cổ bước phăm phăm luôn.

      Văn Đan Khê ngượng chín mặt, lấy lần này làm bài học, lúc gặp lại , việc làm trước nhất là hất đầu sang chỗ khác. Mấy lần gặp sau, lúc hai người vô tình gặp nhau lại đấu xem ai hất đầu trước tiên.

      Vân Đan Khê cảm thấy vừa bực mình vừa tức cười, hình như chỉ số thông minh của cũng tụt xuống theo người này luôn rồi, chỉ lúc bé mới chơi cái trò ghi thù này thôi.

      Bầu khí quái đản này kéo dài mãi tới mùa gặt lúa mạch tháng năm.

      Bởi vì thu hoạch lúa mạch nên quân Phá Lỗ cho binh sĩ trong dân đoàn tạm nghỉ, để họ quay về nhà gặt lúa. Nhưng chính họ cũng hơn ai hết thời điểm này khác xa với bình thường, chừng bọn mã phỉ có mắt tới cướp lương thực. Vì thế núi Nhạn Minh, ngoại trừ lính canh phòng thủ ra, phần lớn đều xuống núi tỏa ra các thôn tuần tra gõ mõ cầm canh, để đề phòng bọn mã phỉ đánh lén. Đôi khi những người này còn giúp đỡ hương dân làm việc.

      Thôn Thanh Khê trở thành tổng bộ của quân Phá Lỗ, do Trần Tín đích thân dẫn người trấn thủ.

      Đất của nhà Văn Đan Khê cho mướn, thấy nhàn rỗi cũng hoàn nhàn rỗi, bèn đội mũ rơm cùng Lý Băng Nhạn tới ruộng mót lúa, hai đứa trẻ cũng theo. Bốn người thong thả khoan thai, vừa đùa vừa nhặt, mấy ngày liền cũng nhặt được kha khá.

      Văn Đan Khê bóc vỏ lúa mạch, định bụng dùng số lúa mạch mới để làm món Mạch Nhân Tao. Món ăn vặt này là học từ bà ngoại ở Trịnh Châu. Trước đây vì sức khỏe mẹ tốt nên chủ động học nấu ăn để báo hiếu cha mẹ. Cơ mà, vì trong nhà có vú nuôi, nên chuyện rửa rau xắt thức ăn cần động tay vào, chỉ lo mỗi chuyện bắt nồi lên bếp là xong. Khác hẳn ở đây, chuyện gì cũng phải tự tay làm.

      Văn Đan Khê lắc lắc đầu, tạm thời đuổi hết chuyện cũ ra khỏi óc, chăm chỉ làm việc tiếp. Trước tiên ngâm lúa mạch mới vào nước nửa canh giờ, lọc ra phơi cho ráo nước, rồi dùng cối đá giã vỏ ngoài, sau đó bỏ vào trong nồi đun sôi, đổ vào lượng rượu gạo vừa phải, quấy đều rồi đậy kín, lên men hai ba ngày sau là có thể ăn được. Vì dạo này trời nóng, thể để lâu mà phải tranh thủ ăn hết nhanh, nên Văn Đan Khê mang tặng ít cho hàng xóm nếm thử.

      Ngờ đâu lũ trẻ hàng xóm ăn hết rồi lại tụ tập trước cửa sân Văn gia ngó vào trong với ánh mắt tội nghiệp, cuối cùng Văn Đan Khê dứt khoát bưng cái chậu lớn ra cửa, xới vào từng cái chén mà lũ trẻ con tự cầm tới. Bọn bưng cái chén con ăn tới ngon lành. Mạch Nhân Tao còn ngọt hơn đường nữa, thả xuống giếng làm lạnh, lúc ăn vị tinh khiết thơm lừng xông vào mũi, chua ngọt khoái khẩu. Đứng ở tít đằng xa cũng ngửi được mùi nhàn nhạt của rượu nếp và lúa mạch.

      Mặt Thẹo và Hạ hắc tử hít hít mũi, thèm chảy nước dãi từ đời nào. Nếu như trước đây thể nào Văn Đại phu cũng gọi họ vào ăn từ lâu. Bây giờ thành ra thế này… Đại ca là, đại nam nhân sao lại mọn vậy chứ!

      Mọi người nghĩ rồi đồng loạt ngó về phía Trần Tín bằng ánh mắt ai oán, dù Trần Tín là đại ca nhưng cũng chịu nổi loại cáu giận hội đồng này.

      Sau cùng Tần Nguyên còn rất phúc hậu nhóm thêm que diêm đốt nhà: “Chẳng lẽ đại ca vì mà sinh hận? tại hương thân cũng nhìn ra chút chút rồi đấy.”

      Trần Tín vừa nghe vẻ mặt càng mất tự nhiên hơn. Rốt cuộc vung tay : “Ta mặc kệ, các ngươi thích làm gì làm.”

      Dứt lời dắt ngựa thẳng. Mọi người thoát khỏi lệnh cấm giải tán ngay lập tức. Mặt Thẹo và Hắc tử càng sốt ruột hơn, nhanh chân tới trước cổng sân Văn gia.

      Mặt Thẹo chen lên đằng trước, đứng trước mặt Văn Đan Khê cười hề hề : “A, Văn đại phu, đại ca vừa bọn ta thích làm gì làm.”

      Văn Đan Khê bị chói nắng nên hơi lơ mơ, nhất thời phải ứng kịp, chỉ xuôi miệng đáp câu: “A, vậy rất rốt.”

      Mặt Thẹo: “…”

      Hạ hắc tử đổi cách thức, ngọt ngào hỏi đứa bên cạnh: “Bé Ngưu, ăn ngon ?”

      Bé Ngưu phồng quai hàm gật đầu lia lịa: “Tất nhiên rất ngon rồi, huynh coi ta ăn ngon ghê chưa!”

      Hạ hắc tử: “…”

      Cuối cùng nhóc Tuyết Tùng vẫn là người đầu tiên phát ra, nhóc vui vẻ chạy lại giơ cái chén lên, giọng giòn tan: “Hắc thúc thúc, thúc muốn ăn ? Cháu cho thúc nè.”

      Đến đây Văn Đan Khê mới tỉnh táo lại, hóa ra họ muốn với mình là có thể ăn cơm ở nhà mình rồi. Thế là đứng dậy vào nhà cầm chén đũa ra cho họ.

      Bọn thấy có đối thủ mạnh tới cạnh tranh nên đứa nào đứa nấy lập tức tăng nhanh tốc độ, còn đồ trong chén mà mắt vẫn nghía cái chậu to. Ăn xong rồi lại chìa cái chén tới, liếm cái miệng nhắn trơn hồng, mở to mắt nhìn Văn Đan Khê đầy chờ mong.

      Văn Đan Khê xìu mặt : “Bé Ngưu, bé Cẩu mấy đứa ăn hai chén rồi, ăn nữa bụng phình to ra cho xem, nghe lời , lần tới làm thêm cho mấy đứa ăn.”

      Mấy đứa bé xị mặt ra nhưng đành phải nghe lời.

      Mặt Thẹo chén sạch phần còn chưa ghiền, bồi thêm câu nữa: “Văn đại phu, lát nữa ta khiêng cho hai bao lúa mạch, làm thêm được .”

      Văn Đan Khê có hơi khó xử: “Mấy bữa trước ta đập lúa cả buổi, giờ tay vẫn còn mỏi.”

      Hạ hắc tử quẹt miệng : “Chút chuyện thôi mà, cứ giao hết cho bọn ta, để bọn ta đập cho.”

      Văn Đan Khê thấy hai người hứng chí bừng bừng nên đành phải dặn dò vài vấn đề cần chú ý, để cho họ rửa sạch lúa mạch trước, rồi mang vào sân giã.

      Hoàng hôn dần tắt phía sau đồi, ánh tà chiều trải đỏ góc trời Tây. Chẳng bao lâu sau màn đêm buông xuống, trăng non mới nhú trong làn gió đêm hiu hiu.

      Bên ngoài sân phơi thỉnh thoảng vẳng lại tiếng bọn trẻ dí nhau tíu tít và tiếng cười sang sảng của người lớn.

      Văn Đan Khê ngồi trong sân hóng mát, Lý Băng Nhạn dắt hai đứa trẻ ra ngoài chơi, tỷ ấy còn kiên nhẫn với trẻ con hơn cả vị này nữa.

      Văn Đan Khê mải nghỉ tới mức nhập thời, bỗng nghe thấy đằng sau phát ra giọng cứng nhắc thiếu tự nhiên: “ than thở cái gì?”

      Văn Đan Khê giật bắn quay vụt đầu lại, chợt thấy Trần Tín đứng sau lưng mình từ lúc nào hay.

      Văn Đan Khê kinh ngạc thấy : “Ngài tới đây khi nào thế?” Chẳng phải tên này ghi thù với sao?

      Trần Tín chếch đầu sang bên theo thói quen: “Tới lâu rồi, chỗ này mát.”

      Văn Đan Khê: “…”

      Hai người cùng im thin thít, chẳng ai biết nên gì tiếp.

      Cuối cùng Trần Tín vẫn là người lên tiếng trước: “Tại sao mấy hôm nay phớt lờ ta?”

      Văn Đan Khê buồn cười trong lòng, đây là vừa ăn cướp vừa la làng phải ?

      Văn Đan Khê đáp theo : “Là ngài lờ ta trước. Ngài vừa ngó thấy ta là hất đầu y hệt cái cây trẹo gốc ở đầu thôn.”

      Trần Tín ho húng hắng mấy tiếng, vẫn còn cãi chày cãi cối: “ hất đầu à? Hơn nữa người sai chính là .”

      Văn Đan Khê nhướng nhướng mày: “Có ai ra luật là người ta tới làm mai mình phải nhận lời đâu? Buôn bán mà được phép chọn lựa sao! ngờ ngài là người có đầu óc hạn hẹp như vậy!”

      Trần Tín vừa nghe thấy hai chữ “Đầu óc” nhất thời mất bình tĩnh.

      căm tức hỏi: “ cho ta, có phải cho là ta thiếu đầu óc ?”

      Văn Đan Khê tức giận hỏi vặn lại: “Lẽ nào ngài thiếu sao?”

      “Ta…” Trần Tín lập tức nổi điên.

      Cặp mắt trợn trừng, nổi giận đùng đùng trừng Văn Đan Khê. Bầu khí trở nên lạnh cóng.

      Đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, nhảy phắt tới bước, từ từ ép sát .

      Văn Đan Khê lùi lại mấy bước theo phản xạ, thế nhưng sải chân của đâu nhanh bằng , chỉ trong tích tắc Trần Tín tới sát bên , khoảng cách hai người quá gần, Văn Đan Khê có thể nghe thấy tiếng hít thở có phần nặng nề của .

      Văn Đan Khê dùng quạt hương bồ chắn giữa hai người, giận dữ nạt: “Ngài muốn làm gì? Còn như vậy ta gọi người tới!”

      Quả nhiên Trần Tín dừng lại, đứng bất động, rồi bỗng cười khì tiếng: “Nếu ta thiếu đầu óc , ta làm quá đáng hơn hồi nãy nhiều.”

      Văn Đan Khê chỉnh với bộ mặt nghiêm túc: “Nếu ngài làm vậy, ngài chẳng những thiếu đầu óc, mà còn thiếu nhân tính, thiếu lương tâm.”

      “…” Trần Tín tức tới nỗi xém nữa lăn đùng ra đất.

      ~ Hết chương 20 ~

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 21

      Edit: Yunchan

      …” Trần Tín câm nín, trong giây lát biết phải bẻ lại thế nào.

      Văn Đan Khê thừa cơ lùi lại mấy bước rời xa nơi nguy hiểm. Trong khi Trần Tín vẫn nhìn chằm chằm bằng đôi mắt sói, Văn Đan Khê lập tức ngoảnh mặt ngẩng đầu nhìn trăng. Thế là hai người lại rơi vào im lặng lần hai.

      Văn Đan Khê hắng giọng : “Ngài còn chuyện gì nữa ta đây.” rồi từ từ cất bước giả vờ muốn bỏ .

      Trần Tín dằn được cơn kích động, nhảy nhanh tới trước đuổi theo , gấp giọng gọi: “Này, đừng —-“


      Văn Đan Khê làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, tuy nhiên bước chân lại chậm đáng kể. Dưới cơn nóng lòng, Trần Tín buột miệng: “ cho ta biết, tại sao lại từ chối?”

      Văn Đan Khê chẳng thèm ngoái đầu lại, lời ít mà ít nhiều: “Muốn cư tang.”

      “Ta tin!”

      “Chuyện khác muốn .”

      Trần Tín bướng bỉnh thoắt cái lên tới nơi, nhảy phắt qua trước mặt , giang hai tay ra chặn lại: “ nhất định phải cho ta biết! Bằng , ta cho —“ Cái bản tính lưu manh lộ hết cả ra ngoài.

      Văn Đan Khê đành chịu: “Được rồi, ta nghĩ tính cách hai chúng ta hợp nhau.”

      Mắt Trần Tín chớp lên, nét mặt đồng tình: “Ta thấy rất hợp.” Đoạn bổ sung thêm câu: “Tính ta rất tốt, tin cứ hỏi các huynh đệ ta .”

      Văn Đan Khê khoanh tay lại, : “Ngài coi , vấn đề xuất rồi kìa, chúng ta căn bản đạt được nhất trí, ta đồng ý còn ngài phản đối. Ta cho là tốt còn ngài nghĩ tốt.”

      Trần Tín lại cáu lên, vậy là ý gì? hậm hực tiếp: “, quả nhiên cực gian xảo.”

      Văn Đan Khê chẳng thèm nổi nóng, chỉ tiếp tục đề tài vừa rồi: “Ngài nghĩ đúng, ta cho sai, lúc nào chúng ta cũng trái ý nhau. Vậy mà ngài nghĩ hợp à?”

      Trần Tín bị quạt cho câu hết đỡ nổi, trước đây luôn ưa cái miệng thích trêu người của Tần Nguyên, nhưng bây giờ lại cực kỳ ao ước mình có được cái mồm lanh lẹ đó. ấp úng cả buổi mới nặn ra được câu: “Nam nữ thụ thụ bất thân, hôm đó cưỡi chung ngựa với ta, ta cưới là muốn chịu trách nhiệm với .”

      Văn Đan Khê cười khẽ, thừa cơ hỏi tới: “Vậy ngài cũng làm thế với nữ nhân khác phải ? Ta nghe trước đây cũng có chuyện tương tự —-“

      Văn Đan Khê còn chưa dứt lời, Trần Tín tức tới độ suýt giậm chân, bất giác to tiếng: “ , là ai cho biết?!”

      Lòng Văn Đan Khê phiền muộn, là bị lừa rồi.

      “Ngài cần quan tâm ai với ta, nếu muốn người ta biết trừ phi làm. Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, tới chuyện thành mà ngài còn làm được, sao dám là mình tốt tính chứ?”

      Văn Đan Khê tới nửa câu sau cố ý kéo dài giọng, trong đó còn chứa ý chất vấn.

      Trần Tín nghe vậy cánh tay giơ ra bất giác thả xuống, ngực phập phồng ngớt, hệt như đấu tranh tư tưởng. Văn Đan Khê cũng giục mà chỉ nhẫn nại chờ.

      lâu sau đó, Trần Tín tự khai: “Ta với ta có gì, lúc đó Trịnh Tử Bằng mời ta đánh núi Hoàn Hồ với , sau đó muốn gả muội tử cho ta làm vợ, nhưng ta đồng ý. Ai dè sau đó ta thừa dịp ta uống say muốn leo lên giường ta, may mà bị ta phát …”

      Văn Đan Khê gật đầu cho thấy mình hiểu rồi, sau đó bằng giọng đều đều: “Chỉ mình ta thôi sao? Còn nữa ?”

      “Còn, còn hai năm trước ta cứu nữ nhi của địa chủ… Thấy ta đáng thương nên mới cho ta ở lại núi ít ngày, sau đó lại để ta .”

      “Ừm, còn nữa ?” Văn Đan Khê hệt như quan tòa chuyên nghiệp, thẩm vấn từng câu .

      Lúc này Trần Tín mới nhận ra bất thường. mím mím môi, vui : “Nào có nhiều như vậy? Chỉ mấy người đó thôi.”

      Văn Đan Khê cười tạm thời xếp đề tài này lại, nghĩ ngợi giây lát rồi ra vẻ thờ ơ hỏi: “Phụ mẫu ở quê nhà hứa hôn cho ngài sao? Nam tử lớn như ngài chẳng phải thành thân hết rồi sao? Ai biết được có phải ngài muốn bỏ thê lấy thiếp chứ?”

      Văn Đan Khê biết cổ nhân cưới sớm, ngoài trường hợp cực kỳ cá biệt ra, nam tử cỡ tuổi họ đều kết hôn hết rồi, chừng còn có con biết làm việc rồi ấy chứ.

      Thế nhưng, điều Văn Đan Khê ngờ tới chính là ngay khi thốt ra câu này, bầu khí xung quanh bỗng lạnh xuống bất ngờ. Bản năng linh cảm được điều bất thường, ngẩng phắt đầu lên thấy Trần Tín nhìn mình đăm đăm, tuy thấy nét mặt , nhưng vẫn cảm giác rất lệ khí dọa người và lãnh ý dầy đặc phát ra từ người . Căng thẳng như thế lúc lâu, mới nghe dùng giọng khô khốc lạnh lùng : “Ta, có phụ mẫu, tất nhiên cũng hứa hôn.”

      Văn Đan Khê suy xét xem rốt cuộc sai ở đâu, bỗng nghe Trần Tín bằng giọng châm biếm: “Mặc dù ta thông minh như Nhị đệ, nhưng cũng chẳng phải hạng thiếu đầu óc , vừa rồi là muốn bẫy ta?”

      Lòng Văn Đan Khê chùng xuống, toan lên tiếng giải thích.

      Nhưng chợt thấy vung tay dứt khoát, cắt ngang lời : “Ta ý rồi, ta bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.”

      Văn Đan Khê đột nhiên thấy hơi hoảng, vội vàng : “Chẳng lẽ ta hỏi vấn đề này là sai sao? tiểu nữ tử như ta thận trọng chút cũng sai sao? Ngài vô duyên vô cớ phát hỏa là ý gì?”

      Trần Tín nở nụ cười kỳ dị: “Phải, sai. Các người chẳng ai sai hết, người sai là ta đây! Đáng lẽ ta nên cầu thân mới đúng.”

      rồi sải bước bỏ .

      Văn Đan Khê đứng sững ra tại chỗ, chẳng biết có phải là ảo giác của hay , mà cảm thấy trong tiếng cười của có vẻ bi thương.

      Lúc ra tới cổng, Trần Tín bỗng nhiên dừng chân lại vọng vào mà chẳng buồn ngoái đầu: “ cứu Tứ đệ ta, ta cứu tỷ muội và hương thân của , đồng thời cũng hủy hoại thanh danh của , giữa chúng ta tới đây coi như chấm dứt.”

      Xem ra, giờ phút này lòng muốn vạch ranh giới với .

      Văn Đan Khê biết nhất định là mình chạm vào điều kiêng kỵ, nhưng bây giờ đối phương ở trong tình trạng này nên tiện hỏi thêm gì nữa.

      Trần Tín xong câu đó sải bước mất hút.

      Cả khoảng sân quay lại với yên tĩnh.

      lát sau, bỗng nghe tiếng gầm thét của Trần Tín vang lên ngoài ngõ: “Ai ở đâu, cút hết ra đây cho ta! Hạ hắc tử, theo ta về núi. Những người khác ở lại!!”

      Chẳng bao lâu sau nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn và tiếng ngựa hý vang. Tiếng vó ngựa cồm cộp gõ vào đất từ gần tới xa, mãi tới khi mất hút trong bóng đêm sâu.

      Đêm dần khuya, đám đông hóng mát ở sân đập lúa cũng từ từ tản .

      Lý Băng Nhạn dắt hai đứa trẻ về nhà, đưa chúng về phòng ngủ rồi quay lại ngồi bên Văn Đan Khê, ân cần hỏi han: “Hai người cãi nhau sao?”

      Văn Đan Khê vẫn chưa hiểu tại sao Trần Tín lại đột nhiên lên cơn, bèn kể lại chuyện vừa xảy ra cách chọn lọc, xong hỏi: “Tỷ xem, tới nhà cầu thân muội, muội hỏi thăm xa gần tình hình nhà có quá đáng ?”

      Lý Băng Nhạn vén tóc mai vướng ở trán giúp rồi cười dịu dàng đáp: “Muội à, sao lại ngốc thế, muội có thể tìm người khác để hỏi thăm mà.”

      Văn Đan Khê lắc đầu: “Muội hỏi rồi, nhưng họ biết.”

      Lần này Lý Băng Nhạn cũng tò mò hẳn lên: “Ngay cả huynh đệ kết nghĩa của ngài ấy cũng biết sao?”

      Văn Đan Khê gật đầu khẳng định. Tần Nguyên có biết chưa dám chắc, nhưng ba người còn lại biết .

      Lý Băng Nhạn cúi đầu suy tư giây lát, rồi với giọng đầy lo lắng: “Có lẽ Trần tướng quân muốn kể nỗi khổ tâm trong lòng với người khác.”

      Văn Đan Khê cười khổ : “Thảo nào người ta tình bất định, thay đổi thất thường, hơi tý là cắn người. Bỏ , vậy cũng hay, chúng ta được yên tĩnh.”

      ~ Hết chương 21 ~
      Phong nguyet, ChrisĐợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 22

      Edit: Yunchan

      “Có điều…” Môi Lý Băng Nhạn giật giật, ngần ngừ lát mới ra: “Nếu chuyện muội và ngài ấy cưỡi chung ngựa hôm ấy bị đồn ra ngoài làm sao đây?”

      Văn Đan Khê nghe xong đáp với giọng để tâm: “Lúc đó muội chỉ bất đắc dĩ thôi mà. Hơn nữa muội tìm viện binh, trong thôn có bao nhiêu người được cứu, nếu sau này họ đồn bậy về muội, còn là người sao chứ?”

      Lý Băng Nhạn nghĩ cũng phải, môi bất giác nở nụ cười : “Sao tỷ cứ thấy muội suy nghĩ khác người nhỉ? Bình thường rất ôn hòa, lúc cần đầu óc nhiều như cái rây.”


      Văn Đan Khê cười cười: “Nhiều đầu óc tốt sao? Chúng ta là nhi thiếu nữ, vốn dĩ sống rất gian nan, nếu hậu đậu nữa bị người ta ăn thịt mất tiêu sao?”

      Lý Băng Nhạn gật đầu, trông có vẻ sầu muộn. Hai người trò chuyện thêm lát rồi về phòng nghỉ ngơi.

      Từ sau cái ngày hai người cãi nhau trận, mấy ngày liên tiếp, Trần Tín chưa từng bước chân tới thôn Thanh Khê. Tuy nhiên, những binh lính Phá Lỗ khác vẫn đối xử với Văn Đan Khê như trước.

      Văn Đan Khê chẳng buồn để chuyện này trong lòng mà vẫn chăm chỉ làm việc của mình. Lúc rảnh rỗi chăm chỉ nghiên cứu chồng sách thuốc mà Văn Đan Nghĩa để lại. Vì kiếp trước chuyên về ngoại khoa, còn Trung y chỉ học sơ qua, nên quyết định nhân dịp này học tập y thuật cho giỏi. Mỗi ngày phạm vi hoạt động của chỉ giới hạn ở trong thôn, nghe đâu, hàng năm sau mùa gặt lúa tháng năm mã phỉ hoành hành, vừa tới độ này nương và số nàng dâu trẻ tuổi đều dám bén mảng ra ngoài, vì sợ đụng phải mã phủ. Dĩ nhiên Văn Đan Khê cũng dám ra ngoài mạo hiểm.

      Sau khi gặt lúa xong, thôn Thanh Khê và mười hai thôn khác bèn đưa cho quân Phá Lỗ số lương thực đúng với số lượng giao ước. Đợi tới khi việc trong thôn thư thả hơn, những người lính nông dân cũng bắt đầu huấn luyện trở lại. Có lúc Văn Đan Khê cũng theo mọi người tới xem họ luyện binh. Những hán tử nông dân tập ra điệu ra bộ. thể phủ nhận, Trần Tín luyện binh rất có bài bản.

      Văn Đan Khê để ý thấy phụ trách luyện binh là những gương mặt lạ. Những người quen như Mặt Thẹo và Hồng đại hồ tử chẳng có lấy ai, biết có phải Trần Tín cố ý điều họ tới đội khác ? Văn Đan Khê nghĩ lại cảm thấy buồn cười.

      Thời tiết mỗi lúc oi bức, ngoại trừ ra sân sau làm việc lúc mát trời, những lúc còn lại Văn Đan Khê ở trong phòng đọc sách cũng ngồi dưới gốc cây to trong vườn rau để đọc sách hóng mát. Còn Lý Băng Nhạn ngoài việc thêu thùa may vá còn dạy hai đứa trẻ học chữ. Những việc khác trong nhà đều có Lý thẩm và Vương thẩm lo liệu cả. nhà sáu miệng ăn trôi qua những ngày an nhàn tự tại.

      Hôm nay khi hai người chuyện phiếm chợt nghe có người gõ cửa.

      Văn Đan Khê ra mở cửa, đứng trước nhà là ba người đàn ông xa lạ.

      “Các người là…” Văn Đan Khê nhanh chóng quan sát thư sinh bạch y được hai người kia dìu ở giữa, thấy thần sắc y uể oải, cặp môi mím chặt, như ngã bệnh.

      Hai người đỡ vị thư sinh trẻ tuổi kia, người mặc hắc y, người vận thanh y, lưng còn đeo bội đao, nom trang phục như là thị vệ thân cận.

      Lúc nghe thấy câu hỏi của Văn Đan Khê, nam tử thanh y bên trái nhanh chân bước lên đáp lời: “Văn đại phu, đây là công tử nhà ta, chủ tớ bọn ta vội về nhà nên đội nắng đường, kết quả công tử ta bị trúng nắng, bọn ta nghe quanh đây chỉ có mình nương là đại phu nên mới mạo muội tới nhà.”

      Văn Đan Khê hỏi nhiều nữa, vội vã bảo hai người dìu thư sinh bạch y vào nhà chính, đặt y nằm nghỉ chiếc giường trúc bên cạnh. Sau đó bảo hai người lấy nước ấm lau người bệnh nhân lần, rồi sai họ dùng sức xoa bóp mấy huyệt Nhân Trung, Thập Tuyên, Úy Trung, Dương Lăng Tuyền và Thiểu Xung. Nhân lúc họ bấm huyệt, lại nhờ Lý thẩm vào bếp bưng bát nước muối ra đây, thị vệ hắc y mấp máy môi muốn gì đó, nhưng Văn Đan Khê nhanh tay cạy miệng bệnh nhân ra đổ nước muối vào.

      Chẳng bao lâu sau bệnh nhân mở mắt ra. Y vừa tỉnh lại lập tức quan sát những người còn lại trong phòng với nét mặt cảnh giác, cuối cùng dừng lại ở Văn Đan Khê.

      Y chưa mở miệng thị vệ hắc y bên cạnh vội vã giải thích: “Công tử, đây là đại phu của thôn này, là ấy cứu công tử.”

      Ánh mắt của vị thư sinh trẻ tuổi dần dịu lại, y gật đầu với Văn Đan Khê cách lễ độ. Văn Đan Khê cũng đáp lại bằng nụ cười tươi: “Ngài nên nằm nghỉ là tốt nhất, để ta khai hai đơn thuốc, uống xong khỏe lại nhanh thôi.”

      rồi nhanh chóng lấy thuốc.

      Văn Đan Khê lúi húi bận rộn, trong khi ánh mắt của thư sinh bạch y vẫn lởn vởn người như có như . Văn Đan Khê cảm thấy ánh mắt của người này khá sắc bén.

      Bốc thuốc xong, gọi Lý thẩm mang số thuốc đó sắc.

      Thị vệ thanh y nhân cơ hội hỏi thăm trong thôn có khách điếm hay , Văn Đan Khê lắc đầu: “Tiếc là có khách điếm, nhưng mà trong thôn có vài nhà rất rộng, các vị có thể tìm tới đó ngủ trọ.”

      Chẳng mấy chốc Lý Thẩm bưng chén thuốc sắc xong lên cho thư sinh bạch y, thư sinh nhíu mày, nhận lấy rồi tiện tay đặt xuống chiếc bàn bên cạnh, chưa uống. Thị vệ hắc y sực hiểu ra, nhanh nhảu móc cây ngân châm trong ống tay áo ra, chấm vào trong nước thuốc. Lát sau thấy ngân châm đổi màu mới thở phào nhõm, thấp giọng : “Công tử có thể uống rồi.”

      Văn Đan Khê chau mày, hóa ra người ta muốn thử có độc hay .

      Thư sinh bưng bát thuốc lên rồi uống hơn cạn đáy.

      Thị vệ thanh y có hơi áy náy trong lòng, bèn mở lời giải thích với Văn Đan Khê: “Công tử chúng ta từng bị hạ độc, nên bây giờ mới cẩn thận như vậy, chứ hoài nghi ý tốt của đại phu.”

      Văn Đan Khê cười nhạt : “Chuyện này có thể hiểu được mà.” Hiểu là chuyện, nhưng muốn để bụng lại là chuyện khác.

      Thị vệ thanh y nhìn ra đối phương vui trong lòng, nhưng cũng tiện thêm gì nữa, y suy nghĩ chốc lát rồi móc thỏi bạc đưa lên bằng hai tay: “Làm phiền đại phu, đây là tiền xem bệnh.”

      Văn Đan Khê nhìn thoáng qua rồi tiện tay nhận lấy, sau đó tiện đà thả đánh keng vào hộp tiền.

      Tiếp theo thuận miệng : “Các vị cứ việc nghỉ ngơi, có gì cần nhờ người gọi ta.” rồi làm chuyện của mình.

      Thư sinh bạch y uống thuốc xong sắc mặt dần trở lại bình thường. Y tựa hờ vào giường, nhắm mắt dưỡng thần. Thị vệ hắc y ở bên canh chừng, còn thị vệ thanh y vào thôn tìm chỗ ở trọ.

      Văn Đan Khê ngó trời thấy gần trưa bèn chuẩn bị nấu cơm. Ai cũng hơi biếng ăn ngày hè, nên Văn Đan Khê quyết định làm lạnh bột, rồi dùng dầu vừng trộn với tỏi băm, bỏ thêm vào rau dền được chần mềm bằng nước sôi, đổ thêm ít dưa leo xắt sợi, trông ngon miệng vô cùng.

      Lý Băng Nhạn nhìn thoáng qua nhà chính hỏi: “Còn phần cơm của mấy người kia sao?”

      Văn Đan Khê đáp gọn: “Đừng động vào họ, bằng họ lại nghi muội bỏ độc.”

      Lý Băng Nhạn cười cười, biết còn bực chuyện lúc nãy.

      Hai người ăn bỗng nghe ngoài cổng lại có người gõ cửa. Tuyết Tùng đặt chén xuống, sải cái chân ngắn chạy lon ton ra mở cửa.

      “Hắc thúc thúc, thúc tới rồi.”

      Văn Đan khê nghe được giọng của Tuyết Tùng hơi bất ngờ, lật đật chạy ra khỏi bếp.

      Hạ hắc tử và Mặt Thẹo dắt díu theo Quách Đại Giang, cả hai vừa thấy Văn Đan Khê thi nhau toét miệng cười ngây thơ để lộ hàm răng trắng hếu: “Văn đại phu, Tứ ca ta huynh ấy khó chịu, hai ta đặc biệt dẫn huynh ấy tới đây coi bệnh.”

      Hạ hắc tử xong còn quên thọt Quách Đại Giang đứng giữa cái, Quách Đại Giang luýnh quýnh lấy lại tinh thần, đệm theo: “Phải phải, khó chịu.”

      Văn Đan Khê quan sát Quách Đại Giang lát, thấy sắc mặt hồng hào dồi dào sức khỏe, chẳng có vẻ gì là giống với bị bệnh cả, song cũng bóc mẽ tận mặt mà chỉ cười khẽ : “Được rồi, mấy người mau vào .”

      rồi dẫn ba người vào nhà chính. Nhà chính của Văn Gia ra chút nào, mọi khi nhét vào mười người cũng chật, nhưng chẳng biết có phải ảo giác của mà lại cảm thấy căn phòng hôm nay co hẹp lại hết sức. Sáu người đàn ông mắt lớn trừng mắt , bầu khí có hơi kỳ dị.

      Vết sẹo mặt Mặt Thẹo giật giật, hít mũi cái rồi hỏi bằng giọng ồm ồm: “Mấy vị huynh đệ đây, các vị từ đâu tới?”

      Thị vệ thanh y chắp tay đáp: “Công tử nhà ta là học trò du học bên ngoài, muốn quay về quê nhà ở Tịnh Châu.”

      “Hừ, ?” Hiển nhiên Mặt Thẹo tin. Ánh mắt săm soi vị thư sinh bạch y kia chẳng có lấy tý nể nang nào. Tên này nhìn y hệt Tần Nguyên, từ lúc vào đây tới giờ luôn cảm thấy ánh mắt của tên mặt trắng này chưa có lần thiện cảm. Vì vậy cũng chẳng có cảm tình gì với mấy tên này.

      Quách Đại Giang trừng Mặt Thẹo cái rồi chắp tay cười với ba người kia: “Vị huynh đệ này của ta ăn thô lỗ, mong ba vị bỏ qua cho.”

      Thư sinh bạch y nhoẻn miệng cười, liếc mắt đánh giá ba người nhanh rồi tự giới thiệu mình: “Tại hạ là Tống Nhất Đường, cho hỏi các vị là?”

      Mặt Thẹo sờ sờ cằm vênh mặt đáp: “Bọn ta là người của núi Nhạn Minh, có nghe qua chưa?”

      “Ngưỡng mộ đại danh lâu.” Tống Nhất Đường vẫn giữ nguyên nụ cười. đoạn y ngoảnh sang hai thị vệ : “Chúng ta cũng nên về nghỉ ngơi thôi.”

      Sau đó ba người chắp tay thi lễ rồi đồng loạt ra về.

      Họ vừa khuất dạng, Mặt Thẹo hết nhịn nổi lên tiếng phát biểu ý kiến: “Ta cứ thấy ba tên này quái dị thế nào ấy. Ngươi có thấy cái tên thư sinh mặt trắng kia , đừng thấy giả bộ nhã nhặn mà lầm, ra cũng chẳng phải dạng hiền lành gì đâu.”

      Hạ hắc tử nhắc : “Kệ họ , chúng ta vội xem bệnh cho lão Tứ.”

      Mặt Thẹo đành phải tạm buông tha cho đề tài này: “Hề hề, đúng đúng. Văn đại phu nhìn thử coi Tứ ca ta bị gì thế.”

      Văn Đan Khê tiện miệng đáp: “Vết mổ lành tới đâu rồi, trời nóng nên phải cẩn thận đừng để phát hỏa.”

      Quách Đại Giang vừa nghe nhắc tới vết mổ bụng mình, vô thức xoa xoa bụng đáp liên thanh: “ sao sao. Chuyện gì cũng tốt hết, chỉ có điều ăn có vị thôi.”

      Mặt Thẹo xen ngay vào: “Đúng đúng, những Tứ ca ăn có vị, mà bọn ta cũng ăn ngon luôn, đặc biệt là đại ca… Haizz, lần này huynh ấy ăn ngon ngủ yên.” rồi lén ngó qua phản ứng của Văn Đan Khê.

      Văn Đan Khê nhoẻn miệng cười đáp: “Đây gọi là chứng biếng ăn mùa hè, ai cũng giống ai hết. Tới khi trời chuyển lạnh tốt lên thôi.”

      Mặt Thẹo liên tục ra hiệu cho Hạ hắc tử, tại Hạ hắc tử cũng bí lù, đành giả bộ thấy. Trông ba người có vẻ đều chưa ăn gì, Văn Đan Khê chẳng thể làm gì hơn là bảo người cán bột, nấu nửa chậu mỳ lạnh bưng lên.

      Văn Đan Khê nhìn ba người ăn ngấu nghiến mà cười rất phúc hậu: “Chẳng phải ta thấy các người ăn rất ngon sao?”

      “Ợ —–“

      Cả ba nghe vậy cuống cuồng giảm tốc độ ăn lại, Hạ hắc tử còn làm bộ sờ sờ bụng than thở: “Chà chà, nhiều quá, xém tý nữa là ăn vô —- nhưng mà, đổ tiếc quá, thôi cứ ăn tiếp vậy.”

      ~ Hết chương 22 ~

    4. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 23

      Edit: Yunchan

      Mọi người vừa nghe Hạ hắc tử phát biểu câu này kiềm được che miệng cười trộm.

      Mặt Thẹo biết bị lộ tẩy nên dứt khoát làm ngơ luôn, lập tức chôn đầu vào bát ăn hết tốc lực.

      Quách Đại Giang ăn xong trước, vội vã mở bọc đồ lấy ra quyển sách đưa tới trước mặt Văn Đan Khê : “Văn đại phu, đây là sách ta thu được, ta chẳng đọc được mấy chữ nên có cũng xếp xó xài, thôi đưa cho đọc tốt hơn.”

      Văn Đan Khê cầm nhìn thử, hóa ra là quyển sách thuốc. cũng khách sáo mà cười nhận lấy.


      Ba người cơm nước xong bắt đầu tranh nhau kể chuyện nhà với Văn Đan Khê, ràng họ tới đây có chuẩn bị sẵn, nên tán dóc hồi tán thẳng tới Trần Tín, mỗi lần câu chuyện xoay tới Văn Đan Khê cố ý bẻ ngoặc sang đề tài khác. Cuối cùng, Quách Đại Giang và Mặt Thẹo hết chiêu để tung, chỉ còn Hạ hắc tử cực khổ cầm cự.

      Mặt Thẹo càng càng gấp, cuối cùng huỵt toẹt ra: “Văn đại phu, hiểu lầm đại ca ta rồi, huynh ấy với Trịnh Mỹ Vân có gì…”

      Văn Đan Khê cau mày, mấy người này tới đây làm thuyết khách sao, chưa từng thấy thuyết khách nào kém chất lượng thế này.

      bình tĩnh nhắc nhở ba người: “Ba người lại lén tới đây sao, coi chừng về lại phải chịu phạt.”

      Mặt Thẹo bình chân như vại, lèm bèm: “Phạt phạt, chả có gì ghê gớm.”

      Mọi người chuyện say sưa bỗng nghe thấy cổng sân lại bị gõ vang rầm rầm, vì cổng chưa đóng nên chỉ cần ngồi trong nhà liếc mắt ra là thấy được ai mới tới.

      Mặt Thẹo ngó thấy thị vệ hắc y kia bất giác nhíu mày càm ràm: “Ê, sao ngươi lại tự tiện vào nhà người ta hả?”

      Thị vệ hắc y đếm xỉa tới mà bước tới mấy bước, thẳng với Văn Đan Khê: “Chứng đau đầu của công tử nhà ta lại tái phát, chẳng hay có thể làm phiền đại phu tới xem ?”

      Văn Đan Khê hỏi thị vệ hắc y về triệu chứng của bệnh nhân, suy nghĩ lát rồi : “Bệnh của ngài ấy ta biết rồi, cần đâu. Ở đây ta có sẵn mấy thứ, ngài cầm .”

      Thị vệ hắc y mở ra nhìn thử, bên trong túi là Thương Nhĩ tử và đường đỏ, nhìn Văn Đan Khê với vẻ hiểu lắm. Văn Đan Khê đành giải thích: “Đây là bài thuốc dân gian, tỷ tỷ của ta thử qua rồi, công dụng rất tốt. Ngài cứ để công tử mình thử ít xem, khỏi tính tiếp.”

      Gia cảnh của các hương dân trong thôn Thanh Khê quá dư dả, mỗi lần khai thuốc Văn Đan Khê luôn cố hết sức dùng những vị thuốc hay gặp và ít mất tiền, may mà ở đại có sở thích sưu tập các bài thuốc dân gian hiệu quả cao, vừa hay có thể sử dụng ở thời này.

      Nghe thế thị vệ hắc y đành gật đầu do dự, có ý muốn trả tiền xem bệnh, nhưng Văn Đan Khê vội sáng nay thu rồi. Thế là người nọ bèn chắp tay cáo từ.

      Thị vệ hắc y vừa khỏi, Mặt Thẹo bắt đầu méo miệng xấu người ta: “Hề, tên mặt trắng đó bị đau đầu, chắc chắn là vì nặn óc trêu người nhiều quá đây mà. Lão Nhị chúng ta cũng y hệt, cứ đau đầu riết. Ngươi nhìn ta , chưa từng biết đau đầu là gì.”

      Quách Đại Giang vẫn cúi đầu suy tư, lát sau mới dè dặt lên tiếng: “Văn đại phu, ta cảm thấy người ba tên vừa rồi thoang thoảng có mùi sát khí và máu tươi.”

      Văn Đan Khê biết họ đều là những người dùng đao thương giết người , nên đương nhiên trực giác cũng nhạy hơn người bình thường rất nhiều. Nghĩ rồi khẽ mỉm cười : “Cũng có thể. Nhưng mà chỉ cần chúng ta vô can, đừng động vào họ là được rồi. Mấy người cũng đừng gây , biết đâu họ chỉ ngang qua thôi sao.”

      Quách Đại Giang gật đầu im lặng.

      Hạ hắc tử cũng ngoảnh sang dặn Mặt Thẹo: “Lư đản, ngươi phải nghe lời đại tẩu —- ờ, đại ca căn dặn được tìm người ta gây .”

      Hạ hắc tử nhịn được xoa xoa thái dương, lỗi tại Lão Ngũ hết, ở núi suốt ngày gọi tẩu tử tẩu tử, làm hại súy tý nữa là lỡ miệng.

      Trong lúc đó Văn Đan Khê vẫn cúi đầu dọn dẹp chén đũa, vờ như nghe thấy.

      Ba người ăn cơm, bất chấp Văn Đan Khê ngăn cản cỡ nào cả ba cũng quyết tâm tưới vườn rau nhà lần, dọn củi ra bổ, gánh nước đầy ắp vại. Mãi tới khi mặt trời gần xuống núi ba người mới chịu ngừng tay.

      Lúc gần , Hạ hắc tử còn quên bỏ lại câu đầy hàm xúc: “Văn đại phu, mấy ngày nữa Lão Tứ lại tới xem bệnh nhé.”

      Văn Đan Khê chỉ còn biết cười cười đồng ý.

      ra Mặt Thẹo là người bên ngoài cục mịch nhưng bên trong rất tỉ mỉ quân tâm, nghe Văn Đan Khê có bài thuốc trị đau đầu, lúc còn quên cầm túi về, : “Để ta mang túi thuốc về cho Nhị ca, đỡ cho về núi huynh ấy chúng ta la cà chơi.”

      Ba người vừa ra khỏi cổng sân Mặt Thẹo hất ngay tay ra bước nhanh tới trước, vừa vừa cười khì khì: “Tứ ca à, huynh giả bệnh phải giả cho giống tý, huynh coi mới chút mà Văn đại phu nghi ngay.”

      Quách Đại Giang tiếp với vẻ bất đắc dĩ: “Đệ xem mấy thứ này toàn là các đệ nghĩ ra, còn bắt ta phải giả bệnh.”

      Hạ hắc tử vội vàng lên tiếng giảng hòa: “Thôi thôi, đừng cãi lộn nữa, chẳng phải chúng ta đều làm vì đại ca hết sao. Ngươi coi mấy hôm rồi mặt ngài ấy đen thui, sắp thành Hạ hắc tử thứ hai rồi.”

      Mặt Thẹo lầu bầu: “Trách ai chứ, tuy hôm đó ta nghe được toàn bộ, nhưng cũng biết huynh ấy là người đốt nhà trước. Huynh ấy đần , người còn chưa vào tay mà phát hỏa. Người ta chạy mới là lạ.”

      Hạ hắc tử khoát tay: “Ngươi biết giống gì, chắc chắn giữa hai người họ đơn giản vậy đâu, ta loáng thoáng nghe thấy hình như có liên quan tới thân thế của đại ca hay sao đó.”

      tới đây, Mặt Thẹo đột nhiên vỗ đùi đánh đét: “Phải rồi, giờ ta mới nhớ, chúng ta kết bái lâu vậy rồi mà chưa bao giờ nghe đại ca nhắc tới chuyện trong nhà hết?”

      Tiếp đó lại chọt chọt đầu ngón tay đếm lại từng việc : “Ngươi coi, Lão Nhị ta biết sơ sơ, hình như là thư hương thế gia ở Giang Nam gì đó, tổ tiên từng làm đại quan nhưng bị gian thần hãm hại. Lão Tam càng khỏi bàn, phụ mẫu với muội tử đều bị địa chủ hại chết, còn lại chính là ta và Lão Tứ. Các ngươi xem, núi có ai biết chuyện của đại ca thế?”

      Hạ hắc tử gãi đầu: “Chuyện này cần gì suy nghĩ, các ngươi cứ nhìn bề ngoài của đại ca biết, phụ thân ngài ấy chắc là người Hồ, ở Dịch Châu chẳng là gì, nhưng nếu ở quê ta đúng là hiếm hoi, ai nấy đều nhòm ngó tới lác mắt.”

      Mọi người tới đây bỗng im lặng.

      Thiên hạ nay quá rối ren loạn lạc, lễ nghi sụp đổ, thế nhân còn giữ được mạng là may rồi, chẳng ai còn lòng dạ nào quan tâm đến những việc nhặt này nữa. Giả như trước đây bảo đảm mắng chửi xỉa xói là “Đồ tạp chủng”. Đại ca muốn ra gia thế của mình chắc phần cũng vì nguyên nhân này.

      Quách Đại Giang bỗng lên tiếng hỏi: “Hay là Văn đại phu ngại bề ngoài của đại ca?” Trong nhận thức của , nữ hài tử đều thích loại thanh tú nhã nhặn như Lão Nhị hay tên thư sinh bạch y kia.

      Mặt Thẹo lắc lắc đầu: “ giống lắm, ta cảm thấy tẩu tử chẳng quan tâm tới loại nam nhân nào hết, huynh nhìn ta mà xem, ra thế này mà chưa thấy ấy sợ lần nào. Lần đầu ấy gặp đại ca cũng chẳng thấy kinh ngạc gì.”

      Ba người giọng thảo luận say sưa. Tầm hai khắc tới trước sơn môn của núi Nhạn Minh.

      Ba người vừa vào sơn môn thấy tiểu lâu la chạy lại báo: “Tứ đại vương, Ngũ đại vương…”

      Tiểu lâu la còn chưa xong bị Mặt Thẹo mắng xa xả vào mặt: “ với các ngươi lâu rồi mà, được gọi Đại vương đại vương, nghe y như ổ thổ phỉ. Muốn cưới vợ cũng cưới nổi.”

      Tiểu lâu la mặt mày đau khổ : “Vâng, Ngũ tướng quân, đại tướng quân bảo khi nào các ngài về núi phải gặp ngài ấy ngay.”

      Mặt Thẹo vừa nghe phải gặp tới Trần Tín mặt nhăn nhúm lại hệt như trái khổ qua. Trong khi Hạ hắc tử đáp với vẻ tính toán sẵn: “Các ngươi đừng sợ, có ta đây rồi, lát nữa chúng ta cứ thế này thế này là được, nhớ kỹ để đáp cho khớp.”

      Mặt Thẹo và Quách Đại Giang gật đầu.

      Ba người bàn xong bèn sải bước tới Tụ Nghĩa sảnh.

      Trần Tín ngồi chỉnh tề bên bàn, trước mặt đặt quyển sách để mở.

      Ba người bước vào đại sảnh, ngoan ngoãn cúi đầu đứng ở trước mặt Trần Tín. Hạ hắc tử mở lời: “Tướng quân, chúng thuộc hạ về, Văn đại phu thân thể lão Tứ vẫn còn chút di chứng, chữa trị thêm vài lần là khỏi.”

      Trần Tín đen mặt “Ừm” tiếng, gì thêm.

      Mặt Thẹo có hơi thấp thỏm. Hạ hắc tử lại kiên trì tiếp: “Thuộc hạ xin bẩm báo lại tiến trình hôm nay cho tướng quân.”

      Tiếp đó dùng giọng điệu nghiêm túc báo lại từng việc to việc xảy ra hôm nay, tất nhiên trọng điểm đặt ở Văn gia.

      mặt Trần Tín là vẻ thờ ơ chẳng màng đếm xỉa, nhưng kỳ hai lỗ tai dỏng lên thẳng đuột, cứ lo để rơi mất chữ nào.

      Nghe tới đoạn Văn Đan Khê chữa bệnh cho thư sinh mặt trắng, bỗng trở nên mất bình tĩnh.

      “Tên kia bị bệnh gì? Tại sao lại chạy tới địa bàn ta cai quản để chữa?!”

      Hạ hắc tử đáp: “Hình như bị trúng nắng, còn bị chứng đau đầu.”

      Trần Tín hừ tiếng nặng nề, hỏi tiếp: “Hình dáng bề ngoài thế nào?” Hỏi tới đây vội vàng bồi thêm câu giấu đầu lòi đuôi: “Ta muốn coi thử có phải là gian tế hay .”

      Hạ hắc tử lập tức xổ hết chữ nghĩa thơ từ trong đầu ra: “Công tử bạch y, dáng người cao ráo, mặt như quan ngọc, nho nhã ôn hòa… tóm lại chỉ có thể dùng ba chữ để tả: Đẹp ơi là đẹp.”

      Mặt Trần Tín lạnh tanh, sửa lưng : “Là bốn chữ.”

      Hạ hắc tử vội vàng cười nịnh: “Vâng vâng, tướng quân minh.”

      Trần Tín nghe mà chân mày càng cau chặt hơn, chắp tay sau mông hai bước, hỏi với giọng hơi bực bội: “ ta chưa?”

      Mặt Thẹo xen vào: “Chưa , đệ nghe ý bọn chúng chắc là còn ở thêm mấy ngày. Hơn nữa ba tên đó tới giờ cơm mà còn chưa , tám phần là muốn ở lại ăn chùa. Đại ca cứ nghĩ coi, đầu tiên là xem bệnh sau đó là ăn chùa, vậy có phiền …”

      Mặt Thẹo đơn giản là lấy tâm ăn chùa để đo bụng người khác, cho là ai cũng cố tình tới đúng giờ cơm để ăn chùa như mình.

      Nhưng mà Trần Tín lại tin cái luân điệu vớ vẩn này.

      đập bàn đánh “Rầm” tiếng, nổi giận quát: “Tại sao các ngươi dám về nhanh vậy hả… Lỡ là gian tế sao?!”

      Hạ hắc tử oan ức: “Tướng quân, chúng thuộc hạ chỉ sợ ngài trách tội.”

      Mặt Thẹo quyết định đánh rắn dập đầu, hùa theo: “Đại ca, sáng mai bọn đệ canh chừng gắt gao.”

      Trần Tín hừ tiếng, quan tâm tới bọn nữa mà chắp tay sau lưng quay ngoắc về phòng.

      Để lại ba người trong đại sảnh ngó nhau ngơ ngác, biết làm sao.

      Đúng lúc này, Tần Nguyên thảnh thơi thư thái phe phẩy phất phơ cây quạt ra, ba người thoáng thấy người đáng tin tới bèn hô lên đồng thanh: “Lão Nhị, Nhị ca…”

      Tần Nguyên phất cây quạt đầy khí thế, cười : “Nào nào, lại đây ngồi uống miếng nước, nghỉ chân chút nào.”

      Mặt Thẹo đặt phịch mông xuống ghế, sốt ruột ngay: “Nhị ca, ai cũng đầu óc huynh nhạy bén, huynh nhanh nhanh nghĩ cách .”

      ~ Hết chương 23 ~

    5. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 24

      Edit: Yunchan

      Tần Nguyên lắc lư cây quạt khá là phong độ, ung dung : “Các đệ, hoàng đế chưa lo mà thái giám gấp rồi à.”

      Mặt Thẹo trừng hai mắt lên sửng cồ: “Lão Nhị, huynh dám mình đau lưng , huynh xem mấy hôm nay chúng ta sống thế nào hả? Suốt ngày nề nếp phép tắc y chang đại nương, chỉ sợ chọc cho đại ca nổi khùng.”

      Tần Nguyên nghe mà trầm ngâm giây lát, giọng đáp: “Ừm, ra ta có ý.”

      Mặt Thẹo và Hạ hắc tử vừa nghe có cách nhanh nhảu chen đầu tới, trưng ra tư thế chăm chú lắng nghe.


      Tần Nguyên tiếp lời: “Hôm nay ta vào phòng đại ca, hình như thấy huynh ấy viết gì đó, các đệ đây ai rảnh tới đó lấy, có dịp nào thích hợp giao cho Văn nương, ừm, giống như lần trước vậy.”

      Hạ hắc tử nhớ lại chuyện lần trước xị mặt, miệng ngoác rộng như cái gáo: “Lão Nhị, ngươi đừng hãm hại ta, lỡ Văn đại phu cho thêm quả tim heo thận heo hay bộ phận nào đó của heo, đại ca trách tội ta gánh nổi đâu.”

      Tần Nguyên cười xảo quyệt, dùng cây quạt vỗ vỗ vào cái đầu to của , rồi với hàm ý sâu xa: “Ngươi dốt quá, ra ngay lúc đại ca ra câu đó hối hận rồi, nhưng huynh ấy vứt mặt mũi được. Các ngươi cứ việc tới đó, bất kể Văn nương trả về vật gì, huynh ấy cũng có cớ để tìm ấy, hiểu chưa?”

      Hạ hắc tử há miệng, ngẫm lại hồi mới bừng tỉnh, lập tức bật ngón cái khen tấm tắc: “Lão Nhị, thảo nào hai ta được người khác khen là có học thức nhất núi Nhạn Minh, ngươi đúng là đảm nhiệm cái danh này cực tốt.”

      Ánh mắt Tần Nguyên lóe lên, cười ra vẻ khiêm tốn: “ , quan sát kỹ hành động của đại ca.”

      Hạ hắc tử cười khà khà rồi chạy như bay vào phòng Trần Tín hầu hạ.

      Lúc này Trần Tín buồn bực tới lui trong phòng cách bất an. Đồ đạc bàn bị lật tung tới ngổn ngang. Hạ hắc tử vào mở lời: “Tướng quân, trong phòng ngột ngạt, ngài ra ngoài lát cho mát ạ.”

      Trần Tín mà chẳng buồn suy nghĩ: “Hừ, trời nóng tới mức làm người ta bực dọc.” rồi mặt ủ mày chau bước ra khỏi phòng.

      Hạ hắc tử ở đằng sau gọi với theo: “Tướng quân, thuộc hạ dọn phòng chút rồi tới ngay.”

      Trần Tín chẳng thèm đếm xỉa tới , lê bước rũ rượi ra ngoài.

      Hạ hắc tử chớp thời cơ nhanh tay xốc tung đồ đạc bàn. Chữ tờ giấy này hệt như gà bới, phải, tờ giấy khác viết câu “Nữ tử và tiểu nhân khó dưỡng”, chả phải lời hay ý đẹp gì, phải luôn. Lục lọi cả buổi trời rốt cuộc cũng tìm được tờ giấy, đó viết mấy chữ “Văn Đan Khê Văn Đan Khê Đan Khê”.

      Hạ hắc tử cười trộm, gấp lại rồi nhét vào lòng. Nhưng nghĩ lại, sợ tới lúc đó Văn Đan Khê lại nghi là viết hộ, bèn tìm thêm mấy tờ bố cáo do Trần Tín tự tay viết trước đây để mang kèm theo.

      Rạng sáng hôm sau, ba người lại cùng nhau vào thôn Thanh Khê lần nữa. Lần này Mặt Thẹo còn đặc biệt vác theo hai bao lúa mạch, túi đậu xanh và nửa túi đậu tằm, vẫn còn nhớ nhung cái món ăn vặt lần trước. Trong khi Hạ hắc tử nhớ lời Tần Nguyên dặn, mua cái đầu heo to để xách qua.

      Văn Đan Khê ngờ ba người này lại quay lại nhanh như vậy. Nhưng vẫn rất hợp tác hỏi Quách Đại Giang khó chịu chỗ nào. Vả lại còn hết sức tự nhiên giao cho Mặt Thẹo và Hạ hắc tử nhiệm vụ giã lúa mạch và xay số đậu tằm với đậu phụ mà ngâm tối qua, để làm bánh bột lọc. Phân công công việc cho mỗi người đâu đó xong xuôi, mới bắt tay vào làm đầu heo kho.

      Nam nhân làm việc nặng rất nhanh, thành thử hơn canh giờ sau nghiền xong đậu và lúa mạch. Văn Đan Khê bỏ chúng vào trong nồi đun nóng, khuấy đều tới khi chín, cuối cùng tắt lửa, xới vào trong chậu để nguội sau đó đúc bánh bọt lọc.

      Từng chiếc bánh đúc ra có màu trong suốt óng ánh, Văn Đan Khê vắt chúng ra thành từng khối lớn, sau đó cắt ra thành từng miếng , rắc muối và xịt thêm nước tương, giấm, tỏi băm và dưa leo xắt sợi, dầu vừng, lá bạc hà, rồi bỏ thêm vào hành lá thái . Ăn vào để giải nhiệt rất tốt. Thêm hai đĩa thịt đầu heo phối với bánh màn thầu, nhìn qua phát thèm. Mặt Thẹo nuốt nước miếng ừng ực, xoa xoa hai tay, chỉ cần chủ nhân phát lệnh là phóng lên bàn ăn ngay lập tức. Ai dè đúng lúc này, cổng sân lại bị đập rầm rầm.

      Khách tới nhà chính là ba người nhóm Tống Nhất Đường, bữa nay Tống Nhất Đường đổi sang bộ y phục ánh trăng, thần sắc dễ nhìn hơn hôm qua rất nhiều. đủng đỉnh vào sân, Mặt Thẹo nhác thấy sinh lòng cảnh giác, trông hệt như sư tử xù lông.

      Văn Đan Khê đứng lên chào hỏi: “Tống công tử khỏe hơn chưa?”

      Tống Nhất Đường mỉm cười gật đầu: “Hôm qua đa tạ Văn đại phu ra tay cứu giúp, giờ ta đỡ hơn rồi. Bài thuốc trị đau đầu kia rất hữu dụng.”

      Văn Đan Khê cười điềm đạm đáp: “ cần khách sáo, trị bệnh cứu người là thiên chức của ta, chỉ cần có ích là tốt rồi.”

      Tống Nhất Đường hỏi: “Chẳng hay Văn đại phu có chữa được bệnh đau nhức chân ?”

      Văn Đan Khê nghĩ ngợi giây lát, ở đại nó gọi là bệnh phong thấp.

      chỉ im lặng chốc rồi dè dặt đáp: “Vậy phải coi tình hình cụ thể, chẳng hay người bị đau ở đâu, nguyên nhân bệnh là gì? Phải biết mới khẳng định được.”

      Tống Nhất Đường nhắc tới nguyên nhân bệnh giọng hơi hạ xuống: “Người bệnh là gia mẫu của ta. Nguyên nhân là do nhiễm phong hàn sau khi sinh.”

      Văn Đan Khê chú ý thấy lúc y tới đoạn phong hàn sau khi sinh, trong mắt lóe lên tia hàn quang chớp nhoáng.

      Văn Đan Khê vờ như phát ra, đáp với sắc mặt bình tĩnh: “Ta phải gặp tận mặt người bệnh mới khẳng định được.”

      Tống Nhất Đường thở dài tiếc nuối, chậm rãi : “Chờ ta về lo liệu xong chuyện nhà, có lẽ quay lại làm phiền Văn đại phu lần nữa, tới lúc đó xin Văn đại phu đừng khước từ.”

      Văn Đan Khê cười cười, nghĩ đối phương chỉ lời khách sáo mà thôi. Trông bề ngoài người này nhất định là có thân phận bất phàm, bao nhiêu danh y nổi tiếng mời, sao lại thỉnh lang trung nông thôn gà mờ như chứ?

      Tiếp đó thị vệ thanh y lại móc ra thỏi bạc, nhờ Văn Đan Khê bốc thêm vài đơn thuốc tránh nóng, tiện thể lấy thêm ít Thương Nhĩ tử và đường đỏ. Văn Đan Khê cấp tốc bốc thuốc, phân loại rồi gói kỹ lại, giao cho thị vệ thanh y. Đợi việc xong xuôi, Mặt Thẹo và Hạ hắc tử lập tức bắn ánh mắt lấp lánh về phía ba người này, lèm bèm trong bụng, tới lúc biến rồi.

      Ai ngờ, Tống Nhất Đường cứ như chẳng phát ra, chỉ quay đầu nhìn thức ăn bàn, thị vệ thanh y vừa thấy công tử nhà mình có điều thắc mắc vội lên tiếng hỏi thay: “Xin hỏi Văn đại phu đây là món gì? Trước nay chúng ta chưa từng gặp.”

      Văn Đan Khê đáp: “Đây là bánh bột lọc do ta tự làm. Các vị có muốn nếm thử ?”

      ra Văn Đan Khê biết người này rất thận trọng trong ăn uống, nên chỉ mời xã giao lấy lệ thôi. Nào ngờ Tống Nhất Đường như thể đổi nết, được đà đáp luôn: “Văn đại phu mời thịnh tình như vậy mà ta từ chối bất kính, đành nếm thử thôi.” Dứt lời, tiện thể chọn đại chỗ ngồi.

      Mặt Thẹo há hốc mồm ngơ ngác, chửi thầm, tên này mặt dầy còn hơn mình, người ta xã giao mà lại tưởng .

      Văn Đan Khê đành phải lấy thêm ba bộ chén đũa nữa. Thị vệ hắc y muốn thử qua thức ăn như lúc trước, nhưng Tống Nhất Đường lại xua tay cản. nhàng dùng đũa gắp chiếc bánh bột lọc đưa vào miệng nhấm nháp, rồi cao giọng khen: “Mát lạnh ngon miệng, trơn mềm dễ chịu, rất ngon.”

      Mặt thẹo ngồi bên dẫu môi xem thường, sau đó ăn cực lực cho hả giận.

      Văn Đan Khê múc thêm hai chén cho hai vị thị vệ, hai người được Tống Nhất Đường cho phép mới nhận lấy. Thành ra bữa cơm này trôi qua trong bầu khí hết sức kỳ cục, sau khi ăn xong hai nhóm gần như cáo từ cùng lúc.

      Bọn Hạ hắc tử chờ thời tiết mát hơn rồi làm thêm chút chuyện, tới khi trời chạng vạng ghé ngang qua Văn gia lần nữa, lúc này Hạ hắc tử mới lôi tờ giấy ra rụt rè đưa cho Văn Đan Khê.

      Văn Đan Khê cho rằng mấy người này lại giở trò như lần trước, nhận lấy nhìn vào, đập ngay vào mắt là tên được viết với nét chữ giương nanh múa vuốt, bút pháp nguệch ngoạc ẩu tả, nhìn qua biết ngay chủ nhân của nó nhất định rất bộp chộp cẩu thả.

      Hạ hắc tử lo Văn Đan Khê tin mình nên lật đật giải thích: “Văn đại phu, đây là chữ của tướng quân bọn ta. tin cứ so với mấy tờ công văn ngài ấy tự viết , chữ của ta với ngài ấy khác nhau hoàn toàn.”

      Văn Đan Khê gật đầu, bình luận đúng trọng tâm: “Chữ ngài ấy nhìn còn khó coi hơn huynh.”

      Hạ hắc tử nghe xong cười hề hề, lập tức ưỡn thẳng ngực lên, chữ Tướng quân còn chẳng đẹp bằng , nhảy nhót ăn mừng chút đỉnh được à!

      Văn Đan Khê nhìn mặt giấy rồi lật tiếp ra mặt sau, thấy đó vẽ con nhím, đứng thẳng bên cạnh là con chó bự trợn cặp mắt tròn xoe lườm con nhím kia, trông cứ như muốn nuốt tọng con nhím vào bụng, nhưng biết làm sao để xuống miệng.

      Bọn Hạ hắc tử và Mặt thẹo thộn mặt ra, họ chỉ thấy tên của Văn Đan Khê ở mặt trước, chứ đâu biết ở mặt sau còn vẽ thứ trời đánh này? Con nhím phải đại diện cho sao? Còn con chó kia tất nhiên là đại ca, giờ biết làm sao đây?

      Mắt Hạ hắc tử đảo tít lên, lập tức nảy ra ý: “A, Văn đại phu, hay là cũng vẽ bức tranh .”

      Mặt Thẹo hớp tớp chen mồm: “Đúng đúng, vẽ bức Đại vương bát(*) .”

      (*) Con rùa bự, tiếng lóng trong tiếng Trung là “Đồ con rùa”.

      Quách Đại Giang mất kiên nhẫn lườm cái, Mặt Thẹo hết cách đành ngậm miệng lại.

      Văn Đan Khê cười hiền lành, đối phương thiếu đầu óc nhưng đâu có thiếu. Đối phó với người bướng kiểu này cách tốt nhất là lờ tịt .

      gấp bức vẽ lại rồi khẽ mỉm cười đáp: “Thôi, cần đâu. Ta chẳng buồn chấp nhặt với người như thế làm gì. Trời còn sớm nữa, các vị nên về nhanh .”

      Ba người đành chịu, rục rịch đứng dậy.

      Văn Đan Khê bổ sung thêm: “Đúng rồi, trong nồi vẫn còn thịt đầu heo, các vị mang về nhé.”

      Quách Đại Giang nghĩ ăn xong rồi còn gói mang về hơi kỳ, vội khoát tay từ chối: “ cần đâu, cứ giữ lại .”

      Hai mắt Hạ hắc tử bỗng sáng vụt lên, thảo nào Lão Nhị bảo mua đầu heo, quân sư đúng là thông minh, mang đầu heo về cho Tướng quân, sau đó chẳng gì để ngài ấy tự đoán là xong rồi.

      Văn Đan Khê tìm giỏ bỏ thịt đầu heo vào, rồi lấy thêm miếng bánh bột lọc to đùng còn dư lúc sáng được treo trong giếng làm lạnh, cho họ mang theo luôn thể.

      Mặt Thẹo mặt dầy : “Văn đại phu, trộn giùm bọn ta luôn .”

      Văn Đan Khê cười cười, nhờ Lý thẩm trộn thức ăn cho họ rồi xếp lại vào giỏ đựng. Sau đó : “Các vị cứ về thẳng đừng dừng lại đâu nhé, bánh hư đấy.”

      Ba người nhanh nhảu trả lời đồng thanh, xách giỏ đồ ra về.



      núi Nhạn Minh, trong mái đình hóng mát tọa lạc giữa sườn núi, Tần Nguyên mặc chiếc áo mùa hè màu xám bằng sợi đay đơn giản, phe phẩy cây quạt, chốc chốc lại ló đầu ra ngoài ngó nghiêng chung quanh.

      Lưu đầu bếp trong quân lê cái chân béo ú ngắn tũn chạy tới nơi xin chỉ thị: “Đại tướng quân Nhị tướng quân, xin hỏi bao giờ dùng cơm tối?”

      Trần Tín bực mình xua xua tay: “ rồi, ăn.”

      Lưu đầu bếp đành phải vái chào lui ra.

      Tần Nguyên nhàn nhã thưởng thức trà lạnh, đúng lúc này, bọn Mặt Thẹo và Hạ hắc tử tay xách giỏ tay ôm hộp sải bước tới.

      Mặt Thẹo mới tới chạy ào lên tâng công trước nhất: “Đại ca Nhị ca, các huynh coi bọn đệ mang đồ ngon về cho các huynh này.”

      rồi mở hộp đựng thức ăn ra, sau đó sai tiểu lâu la vào lấy chén đũa.

      Trần Tín nhìn lướt qua thức ăn bàn, hờ hững gắp chiếc bánh bột lọc, Hạ hắc tử cắt thịt đầu heo làm đôi rồi bưng lên, nửa còn lại đặt nguyên xi bàn.

      Trần Tín vừa ăn vừa hỏi: “Mua ở đâu vậy? Vị cũng tạm chấp nhận được.”

      Hạ hắc tử cười hì hì đáp: “Tướng quân, phải mua mà có người tặng.”

      Trong lòng Trần Tín biết ai tặng, nhưng vẫn hỏi bâng quơ như biết gì: “Là ai?”

      Mặt Thẹo giành trả lời: “Tất nhiên là Văn đại phu.”

      Trần Tín nghe xong lòng bỗng dâng lên cơn mừng rỡ nén nổi, nhưng vẫn thể ra nét mặt, giả vờ thâm trầm, gật gù : “Ừm, coi như ta biết điều.”

      Tần Nguyên cười mập mờ hỏi: “Nhưng mà, tại sao Văn đại phu lại tặng đầu heo cho các đệ? Hay là lại có tích gì chăng?”

      Trần Tín vừa nghe câu này trừng ba người với ánh mắt sắc lẻm, lạnh giọng hỏi: “ , các ngươi lại lén làm chuyện gì sau lưng ta?”

      Sống lưng Hạ hắc tử hơi cứng lại, vô thức giơ tay lau lau trán.

      Tần Nguyên nhướng mày, hỏi bằng giọng rất dị: “Hắc tử, ngươi xem nào.”

      Hạ hắc tử liếc Tần Nguyên đầy ngụ ý: Tối qua ngươi hứa rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm cho bọn ta đó.

      Tần Nguyên như guốc trong bụng Hạ hắc tự, nháy mắt trấn an: Đừng sợ, ta đảm bảo giùm cho.

      Hạ hắc tử thấy có người cổ vũ, nhất thời tim đập nhanh mà lưng cũng cứng nữa. hắng giọng dõng dạc: “Tối qua thuộc hạ dọn phòng cho tướng quân, vô tình nhìn thấy bức tranh đẹp nên bèn cất lại, nào ngờ hôm nay lại bị Văn đại phu vô tình ngó thấy. Lúc gần , Văn đại phu mỉm cười đầy thâm ý, rồi bảo thuộc hạ mang đầu heo về đây.”

      Mặt Trần Tín sầm xuống, hỏi: “, bức tranh ngươi cho ta xem vẽ gì?”

      Mặt Thẹo chõ mồm vào: “Cái này đệ biết, là vẽ con chó bự cắn con nhím .”

      … Cả đình lặng ngắt như tờ.

      Mặt Trần Tín căng phình tới mức đỏ bừng, đứng bật dậy ngay tức khắc, Hạ hắc tử sợ rúm người vội lui ra sau mấy bước.

      Ánh mắt sắc bén như dao găm của Trần Tín đảo quanh dò xét bọn Mặt Thẹo và Hạ hắc tử, sau cùng rơi xuống nét mặt thảnh thơi của Tần Nguyên.

      Tần Nguyên chẳng buồn nhìn , chỉ nhìn nửa cái đầu heo còn nguyên xi bàn. Rung đùi lẩm bẩm với giọng đắc ý: “Lần trước tặng tim heo là để chỉ thiếu đầu óc, lần này tặng đầu heo để ám chỉ điều gì?”

      “RẦM!”

      Trần Tín dộng mạnh xuống bàn, mâm đĩa bàn nhảy hết lên theo cơn địa chấn, bỗng nghe hét lên phẫn nộ: “ ta lại dám ta là đồ đầu heo!”

      Mặt Thẹo sợ chết còn đổ thêm dầu vào lửa: “Chưa chắc đại ca là đầu heo, chừng ấy huynh là óc heo —-“

      Mọi người: “…”

      ~ Hết chương 24 ~
      Phong nguyet, ChrisĐợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :