1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Cổ đại] Nữ y về thời loạn - Triệu Dân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 15

      Edit: Yunchan

      Văn Đan Khê cuộn tờ giấy lại mà mặt đổi sắc, gật gật đầu : “Ta biết rồi, các vị cứ làm việc trước , lúc gần tới chỗ ta lấy thuốc.”


      Hai người ngơ ngác nhìn nhau: “Lấy thuốc?” Có thể trị ‘Tâm bệnh’ bằng thuốc à? Lẽ nào hỏi tý gì khác à?

      Nhưng hai người họ giả vờ biết từ đầu rồi, lúc này gặng hỏi thể nào cũng lộ tẩy. Vì vậy, hai người chẳng thể làm gì hơn là bấm bụng cáo từ.

      Vừa ra khỏi cổng viện, Mặt Thẹo nhanh tay huých Hạ hắc tử: “Nè, hắc tử, ngươi coi Văn đại phu có ý gì? ấy có hiểu được thế?”

      Hạ hắc tử cười nhạt: “Ngươi cho là ai cũng có cái đầu gỗ mục như ngươi à? Chắc chắn ấy nhìn vào là hiểu, người ta giả lơ mơ dò chân tướng thôi, hiểu ?”

      Mặt Thẹo nhăn mặt nhíu mày: “Đương nhiên hiểu. Nhưng biết ấy bốc thuốc gì cho đại ca nhỉ?”

      “Tới lúc đó biết.”

      Hai người vừa vừa chạy nhanh tới nhà của Hồ lý chính, lúc này Tần Nguyên thương lượng với mọi người xong xuôi. Cơ bản đạt tới nhất trí: Vì thời gian gấp rút, các thôn dựa theo nhân khẩu để trích ra số lượng tráng đinh khác nhau, vũ khí do quân Phá Lỗ phụ trách, lương thực mỗi thôn tự lo. Quân Phá Lỗ cử người có kinh nghiệm tới huấn luyện. Trường luyện binh thiết lập ở bãi đất trống phía trước thôn Thanh Khê.

      Vóc dáng Tần Nguyên thanh tú trắng trẻo, phong thái nho nhã, ai biết nội tình nhất định nghĩ y là quân sư của quân Phá Lỗ. Những người này bàn xong chính cũng chưa vội, mà vẫn ngồi nán lại cố hỏi thêm việc nhà của Tần Nguyên.

      “Tần công tử, công tử là người đọc sách sao?”

      Tần Nguyên cười điềm đạm: “Bất tài chỉ đọc qua vài quyển thư văn.”

      “Tần công tử là người ở đâu?”

      “Nguyên quán ở phủ Thái Nguyên.”



      Cứ thế dây dưa lúc lâu, mãi tới khi mọi người dần lặng xuống.

      Tần Nguyên bưng cái chén to lên, xoay từ tốn rồi thản nhiên : “Đôi bên chúng ta hợp tác đều dựa cả vào thành ý, các vị có lời gì cứ , cần câu nệ.”

      “Tần quân sư, vậy lão đây xin …” Người mở lời là lý chính của thôn Khê Đầu: “Lão đây là người quê mùa, có sai gì xin ngài đừng để bụng.”

      Tần Nguyên gật đầu, lần nữa ra hiệu cho ông lão .

      Vu lý chính có vẻ khó xử, ấp úng : “Mấy hôm trước ta và nhóm Hồ lý chính thương thuyết với các thôn, khuyên họ gia nhập quân Phá Lỗ với chúng ta, nhưng mà có vài thôn dân trong thôn… chuyện dễ nghe, còn bảo rất nhiều tướng sĩ của Phá Lỗ có gia đình… Công tử hãy nghĩ xem, nhà ai mà có thê tử, nữ nhi hay tỷ muội. nào ngay, rất nhiều thôn dân đều hoang mang trong lòng. Lão đây đứng đầu mọi người cũng rất rối, nên lão muốn nhờ quân sư mấy câu, để lão về trấn an họ.”

      Tần Nguyên nghe xong bất giác cong môi, lời đồn này ý nghĩa. Y tiếp tục xoay cái chén trầm ngâm giây lát, mãi tới khi Vu lý chính sắp ngồi yên nữa, y mới với giọng chẳng chút hoang mang: “Các vị có biết danh hiệu Phá Lỗ này là từ đâu mà có ?”

      Mọi người đồng loạt lắc đầu, mờ mịt biết.

      “Đó là vì phần đông chúng ta đều tới từ quan ngoại.” Tần Nguyên tới đây bèn đứng dậy, tiếp với vẻ mặt nghiêm túc: “Tướng sĩ trong quân ta phần lớn có thù đội trời chung với Thát tử. Thát tử thừa cơ thiên tai nhân loạn mà nuốt chửng biên giới ta, tàn sát phụ thân và huynh ta, hạ nhục tỷ muội ta. Vì thế, đại ca của ta mới dựng binh khởi nghĩa, chỉ huy các huynh đệ huyết chiến tới cùng với bọn Thát tử. Quân Phá Lỗ chúng ta giết người như rạ sai, hung ác như Diêm Vương cũng sai, nhưng đối tượng chỉ là Thát tử. Quân Phá Lỗ chưa từng cướp đoạt phân hào của bách tính cùng khổ, càng nghiêm cấm tướng sĩ lăng nhục nữ nhân, khi phát , nhất định chém tha!”

      Lời phân trời đầy khẳng khái hùng hồn của Tần Nguyên vừa dứt, mọi người quay sang nhìn nhau, vừa sợ hãi vừa thán phục.

      Tần Nguyên lại tiếp: “Tần mỗ biết rốt cuộc là người phương nào bịa đặt để mê hoặc chúng dân. Thế nhưng, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, ta hy vọng các vị hãy làm người có đôi mắt sáng suốt tinh tường.”



      Đến đây việc thương lượng của nhóm Tần Nguyên hoàn thành tốt đẹp.

      Sau khi Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn làm xong việc nhà, hai người bàn nhau định vào thành chuyến. dẫn hai đứa trẻ qua nhà Vương bà nhờ bà trông chừng, còn và Lý Băng Nhạn cõng theo cái gùi ngồi lên xe lừa lên đường tới huyện Thanh Dương. Hai người tới thị trấn cũng mất tầm hai canh giờ, sau đó mọi người đều xuống xe để mua đồ dùng lặt vặt.

      Mấy hôm trước thị trấn cũng bị bọn mã phĩ càn quét, tổn thất ít, người qua lại đường thưa hơn mọi khi rất nhiều.

      Văn Đan Khê tới tiệm tạp hóa mua muối ăn và kim chỉ, rồi ghé hàng vải chọn ít vải bố, định may cho bốn người bộ quần áo mùa hè. Lý Băng Nhạn cũng mua vài túi hàng thêu và mấy miếng vải vụn. Lúc ngang qua hàng thịt, Văn Đan Khê lại mua cục xương to và bộ lòng bò. Sau cùng, hai người ghé tiệm lương thực để mua hạt giống.

      Văn Đan Khê ngó nghiêng mấy loại hạt giống quầy, cất giọng hỏi: “Hỏa kế, có loại khác sao?”

      Hỏa kế lắc đầu: “ nương, vùng này chỉ có những loại đó thôi.”

      Văn Đan Khê cười : “Nhưng loại ta muốn mua giống những thứ này. Trước đây ta có đọc qua sách, bảo là có khoai lang và hạt ngô chuyển tới từ phía Nam, sao ở đây lại bán chứ? Thôi vậy, chúng ta chỗ khác coi thử.”

      Hỏa kế nghe xong suy nghĩ giây lát, đột nhiên gọi với theo: “Á, hai vị, hai vị chờ tý.” rồi chạy xăm xăm vào trong.

      Văn Đan Khê cũng gấp, kiên nhẫn chờ ở ngoài.

      lát sau, hỏa kế kéo bao tải bẩn thỉu ra. lấy tay phủi phủi bụi rồi : “ nương này, coi thử có phải loại cần ?”

      Văn Đan Khê ngồi xổm xuống ngắm nghía, nửa túi này đúng là khoai lang và khoai tây, hơn nữa còn là mầm!

      vui vui trong lòng, song mặt vẫn bình thường, hỏa kế thấy thích thú lắm gãi đầu : “Những thứ này đều chuyển tới từ phía nam, để lâu trong tiệm chả có ai mua nên chưởng quỹ nấu ăn ít, bây giờ nó mọc mầm rồi nên dám ăn nữa, chuẩn bị mang về nhà nuôi heo.”

      “Tốt, những thứ này ta đều cần, cậu xem thử bao nhiêu tiền?”

      Nhiều đồ như vậy nhưng hỏa kế chỉ lấy của mười văn tiền. Văn Đan Khê lại dặn hỏa kế nếu có hạt giống nào cùng loại tới từ phiên bang cứ giữ lại cho . Hỏa kế vui vẻ đồng ý.

      Hai người tay xách nách mang nên cũng lười dạo tiếp, bèn quay về chỗ xe lừa đậu để về thôn.

      Huyện Thanh Dương cách thôn Thanh Khê cũng khá xa, ngồi xe lừa tầm hai canh giờ mới về tới nhà. Hai người cám ơn với người đánh xe xong rồi xách bao tải về nhà.

      Mới về tới trước sân thấy Tần Nguyên và Mặt Thẹo ngồi trước căn phòng trống kế bên nhà . Hạ hắc tử cầm cái bào bào mảnh gỗ, Tần Nguyên nhác thấy hai người vội đứng dậy cười : “Hai người về rồi à.”

      Mặt Thẹo sáp ngay lên phụ vác đồ vào trong sân.

      Văn Đan Khê thuận miệng hỏi: “ thương lượng xong chưa?”

      Tần Nguyên gật đầu: “ xong, à phải rồi, ta vừa với lý chính, mấy gian phòng này về sau làm phòng nghị của chúng ta.”

      Văn Đan Khê sửng sốt lát, chỉ : “Ừ, cũng tốt.”

      “Văn đại phu bận, giờ chúng ta thăm thú trong rừng, có chuyện gì cứ gọi tiếng là được.”

      Văn Đan Khê tán gẫu vài câu với ba người xong quay lại sân, xắn tay áo lên bắt tay vào việc. lấy ra mấy củ khoai lang có ngoại hình đẹp chôn xuống đất, đắp bùn ẩm lên, đúng ra là nên bón phân, nhưng ngửi được mùi đó, còn cách nào khác là dùng phân tro để thay thế. Mấy ngày nữa, những củ khoai lang này trổ ra rất nhiều mầm, đợi nó lớn lên thành cây giống có thể dời tới đất trồng. phải dành thời gian để dọn dẹp đất ở trước và sau nhà. nhớ vào cuối thời nhà Minh, cả Trung Hoa thiên tai ngừng, người chết đói la liệt khắp nơi, ai biết ở đây có rơi vào tình cảnh đó hay chứ. Bất kể ra sao, phải bắt đầu chuẩn bị trước.

      Văn Đan Khê thầm thấy vui mừng, may là lúc bé từng làm ruộng. Trước lúc mẹ qua đời, cha nghĩ khí ở nông thôn có lợi cho cơ thể mẹ, bèn mua hai mẫu đất ở ngoại thành, lúc rảnh rỗi cả nhà ba người cùng nhau trồng trọt.

      Nhà quan tâm lắm tới chuyện thu hoạch, nên loại nào cũng muốn trồng ít. Thành thử hai mẫu đất lại trồng tới hai mươi loại cây, làm mẫu đất trông hệt như cái vườn bách thảo. Những bà con đồng hương ngang qua cứ cười nhạo nhà mãi, nhưng cả ba chẳng buồn tức giận, còn hết sức khiêm tốn học hỏi cách trồng trọt của những hàng xóm lân cận.

      Văn Đan Khê nghĩ tới gia đình mình mặt bỗng toát lên vẻ hạnh phúc lẫn buồn bã. Tuy suy nghĩ viễn vong là thế, nhưng động tác tay vẫn chẳng chậm chút nào. Lý Băng Nhạn cũng phụ tay.

      Hai người vùi đầu làm việc, chợt nghe trong sân vọng tới loạt tiếng bước chân lộn xộn, trong đó còn kèm theo rất nhiều giọng của nữ nhân. Văn Đan Khê tưởng có người tới khám bệnh, nên vội vàng rửa tay ra đón.

      Tới khi ra ngoài nhìn mới biết, hóa ra tới đây phải người trong thôn, hơn nữa nom dáng vẻ giống như muốn xem bệnh. Người phụ nữ dẫn đầu trạc bốn mươi tuổi, tạng người cao gầy, xương gò má nhô cao, cặp môi mỏng dính, ánh mắt soi mói lạnh nhạt, trông khá là cay nghiệt. Đứng hai bên bà ta là hai nha hoàn.

      Văn Đan Khê đờ ra thoáng rồi bước lên hỏi: “Vị đại thẩm này có phải tới xem bệnh ?”

      Trong mắt người phụ nữ kia lóe lên tia khinh ghét, đợi bà ta đáp, nha đầu áo đỏ đứng bên trái trợn trắng mắt lên, hừ lạnh tiếng: “Ai tới xem bệnh? mới là đứa bị bệnh. Sao nào? Đừng bệnh tới phát ngu, ngay cả phu nhân nhà ta mà cũng nhận ra nhé?”

      Văn Đan Khê chau mày lại, lòng hơi sáng tỏ, cơn tức bỗng trỗi dậy nhưng vẫn cố nhịn, tiếp: “Nhìn hơi quen mắt, nhưng nhất thời nhớ nổi.”

      Lúc này, người phụ nữ trung niên lên tiếng: “Văn nương đúng là người đãng trí, mới mấy ngày trước thôi con ta còn bị đuổi , nhớ chưa?”

      Trong lòng Văn Đan Khê xác định được thân phận của bà ta, bà ta chính là Phương thị mẹ của Chu Lương Tuấn. Nghĩ rồi nhướn mày lên, khẽ mỉm cười: “Bình thường có rất nhiều người tới đây xem bệnh, đâu thể nào nhớ hết toàn bộ chứ.”

      “Ta lặp lại lần nữa, phu nhân nhà ta tới đây xem bệnh!”

      Văn Đan Khê đáp nhàng: “Ta có bảo bà ấy bị bệnh sao? Các vị có chuyện gì xin cứ .”

      tới đây hết kiên nhẫn nổi, rốt cuộc cái nhà này muốn gì hả? Từ hôn rồi mà từ tới lớn kéo nhau tới làm phiền . Lẽ nào nhìn dễ ăn hiếp lắm à?

      Phương thị nhìn đăm đăm Văn Đan Khê lát, rồi hờ hững : “Tuấn nhi nhà ta và Vương nương thành thân vào cuối tháng này.”

      Bà ta xong rồi nhìn Văn Đan Khê với vẻ thản nhiên tự đắc, những người khác cũng trưng ra cái vẻ như sắp được xem hài kịch.

      Văn Đan Khê cười tỉnh bơ: “Chu phu nhân tới đây là muốn đích thân đưa thiệp mời sao? là vinh hạnh quá.”

      Phương thị thèm vớ vẩn với , chỉ cười khẩy : “ đánh giá mình cao quá nhỉ, ta chỉ sợ đến hôm đó chường mặt tới gây rối, hai nhà chúng ta giống với nhà , khách nhân toàn là những người có máu mặt… Hôm nay ta tới đây chính là để thông báo tiếng.” rồi bà ta vung tay lên, bọn nha đầu và bà tử sau lưng ôm theo đồ đạc nối đuôi nhau vào.

      Phương thị thấy đồ đạc được dọn hết vào sân rồi mới dùng giọng đều đều : “Chỉ cần tiêu lãng phí, những thứ này cũng đủ để sống trọn nửa đời còn lại, coi như Chu gia chúng ta hết lòng hết nghĩa với rồi, đừng vì túng quẫn quá mà phải thông đồng với bọn giặc cướp. nghĩ cho mình, cũng phải lo cho danh tiếng của tiền bối chứ.”

      Lý Băng Nhạn đứng bên nghe thấy câu này tái mặt, vừa định mở miệng Văn Đan Khê lên tiếng: “Chu phu nhân, thỉnh bà khẩu hạ lưu tình.”

      Như nghĩ chuyện với là tự hạ thấp giá trị mình, Phương thị phất tay cái như đuổi ruồi rồi : “Đừng ngụy biện, biết rất mà!” rồi bước tiếp tới trước nhanh chậm.

      Giờ đây Văn Đan Khê giận điên lên rồi, hai đời làm người đây là lần đầu tiên bị người ta nhục mạ thế này, nuốt trôi cục tức này mới là lạ!

      Thế là chẳng thèm nghĩ ngợi gì thêm, hét lớn tiếng: “Đồ đê tiện họ Phương kia! Bà đứng lại đó cho ta!”

      Tiếng quát xé tai của làm tất cả mọi người trong sân giật bắn, chẳng ai ngờ nổi người mảnh khảnh thế kia, mà lại hét ra lời thô tục với khí thế ghê gớm nhường này. Phương thị hơi loạng choạng, mặt bà ta từ trắng sang xanh rồi biến đỏ, cặp mắt trừng chết Văn Đan Khê. Có thoáng bà ta cho là mình nghe lầm. Đây là Văn Đan Khê thi thư đầy bụng, thanh cao kiêu ngạo mà bà ta quen sao?

      Văn Đan Khê tới trước mặt bà ta mà mặt lạnh tanh, nhìn thẳng vào mắt của Phương thị, gằn từng chữ: “Bà tin ta mắng người phải ? Ta cho bà hay, ta vốn biết mắng ai đâu, nhưng từ khi gặp Chu gia mấy người ta biết rồi. Ta muốn cho bà : Bà có miệng, lẽ nào ta có? Bà có thể ngậm máu phun người, lẽ nào ta thể? Nếu bà dám bôi nhọ danh dự ta, ta chà đạp thanh danh con bà! Để cả đời Chu gia ngóc đầu lên nổi! Dù sao ta cũng bị người ta từ hôn, vua cũng thua thằng liều!”

      Phương thị vẫn nhìn chòng chọc Văn Đan Khê mà chẳng thốt nổi câu nào, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo, nhưng Văn Đan Khê chẳng sợ, cuối cùng trầm giọng bổ sung câu:

      “Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng! Mình sống phải để cho người khác sống, bằng tất cả đừng sống nữa!”

      xong câu này, la lớn: “Lôi hết mấy thứ kia !”

      ~ Hết chương 15 ~
      Chris_Luu, Phong nguyetChris thích bài này.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 16

      Edit: Yunchan

      Lúc này, hàng xóm chung quanh nghe được động tĩnh đều chạy tới. Có người nhận ra Phương thị, đứng bên chỉ chỉ trỏ trỏ. Văn Đan Khê lập tức thu lại nét mặt hung hãn, thay vào đó là vẻ mặt ấm ức tủi thân.


      Mọi người trông thấy chủ tớ Phương thị nổi tiếng hống hách cay nghiệt trợn mắt nhìn, người đàn bà này dám tới thôn Thanh Khê để giở thói ngang ngược sao!

      Bọn Mặt Thẹo và Hạ hắc tử cũng về tới, hai người trừng chủ tớ Phương thị với ánh mắt tàn bạo, nếu phải đối phương là nữ nhân nấm đấm của họ giáng xuống từ lâu rồi.

      Phương thị vốn là loại chủ nhân miệng hùm gan sứa, bà ta chỉ ỷ Văn gia có ai để dựa dẫm mới tìm tới nhà kiếm chuyện. Giờ đây vừa trông thấy đám người này, sực nhớ lời đồn về quân Phá Lỗ sợ tới nỗi chân cẳng nhũn hết cả ra. Bà ta chẳng dám nán lại đây thêm khắc nào, cuống cuồng sai người chất đồ lên xe rồi nhanh chân leo lên xe ngựa, bỏ với cái mặt xám xịt.

      Nhưng xe ngựa vừa lăn được vài bước, bỗng nghe ai đó “Huýt” tiếng, con ngựa kéo xe bất ngờ khựng lại báo trước, người ngồi trong xe “Rầm” tiếng đập hết sang hướng, tiếng kêu rên vang lên chí chóe. Ngay cả Phương thị cũng bị đập đầu, bà ta vừa nổi cáu định quát xa phu, thấy Hạ hắc tử cười bước tới, đưa cho xa phu miếng vỏ cây trắng, lớn tiếng : “Đây là quà đáp lễ của Văn đại phu, các người cứ nhận lấy nhé.”

      Sau đó lại huýt sáo tiếng, con ngựa như phát hoảng chạy lồng lên đường. Người ngồi trong xe lại thét lên điếc tai trận nữa.

      Hạ hắc tử và Mặt Thẹo cười phá lên mở màn, những người khác cũng cười sặc sụa theo. Lúc này tâm trạng của Văn Đan Khê vui vẻ hẳn lên. thầm thở phào nhõm, chỉ mong bọn họ đừng tới gây chuyện với nữa. Bằng , đừng trách sao khách sáo. Xem ra phải đổi sách lược. muốn chó bám đuôi, thể làm bánh bao được, cho dù là ngoài mặt cũng được!

      Sở dĩ làm vậy, mặt là vì mới đến đây, cần thời gian để thích nghi với hoàn cảnh lạ lẫm. Mặt khác là liên quan tới môi trường trưởng thành của , ở thời đại, vì nghề nghiệp với gia giáo nên bình thường luôn giấu móng vuốt sắc bén của mình lại. Cũng bởi gia đình trước của rất hạnh phúc mỹ mãn, cha thuộc cấp lãnh đạo tầm trung của cơ quan nhà nước, nên chẳng ai khiến nổi cáu. Cha mẹ đều là con , bà con họ hàng ai cũng rất biết điều. Sau đó dù cha mẹ đều lần lượt qua đời, nhưng lúc ấy tốt nghiệp đại học, huống hồ cha mẹ cũng trải sẵn đường cho từ lâu. Thế nên bản tính của chưa bao giờ có cơ hội bộc lộ.

      Ai thân đều nghĩ là thân thiện hòa nhã, vì ngoài mặt đúng thế. Nhưng phần lớn chẳng ai biết ra thừa hưởng tính tình của ông nội, bề ngoài ôn hòa, bên trong lại cứng đầu nguyên tắc. Người nào biết chừng mực dám giẫm qua giới hạn chịu đựng, đáp trả họ kích chí mạng. Sau khi tới đây Văn Đan Khê mới phát , móng vuốt của dần giương ra chút xíu rồi.

      Văn Đan Khê mải nghĩ ngợi chợt nghe Mặt Thẹo hỏi với giọng khó hiểu: “Văn đại phu đưa cho bà ta miếng vỏ cây chi vậy?”

      Những người khác cũng đổ dồn mắt về phía Văn Đan Khê chờ giải thích.

      Văn Đan Khê nghiêm trang giải nghĩa: “Ý là, cây cần vỏ, người cần mặt.”

      “Há há…”

      “Hay hay.”

      Đám đông cười tới thích chí Tần Nguyên về tới. Y trấn an Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn bằng ánh mắt ôn hòa như nước, rồi giọng hỏi: “Hai bà tử mang tới lần trước đâu? Lần sau nếu việc này lặp lại hãy để hai người ấy ra mặt.”

      Văn Đan Khê đáp: “Hai thẩm tới đầu thôn Tây xay bột rồi.”

      Nòi rồi Văn Đan Khê vào nhà làm tiếp việc còn dang dở. Tần Nguyên và Mặt Thẹo cũng theo phụ tay. Tần Nguyên vừa làm việc vừa tò mò hỏi han lung tung. Văn Đan Khê kiên nhẫn trả lời từng câu .

      Khi y nghe thấy loại khoai lang này sống ở bất cứ đâu cũng được, mắt bỗng sáng vụt lên.

      “Chẳng hay Văn nương đọc được nó trong sách nào, có thể cho Tần mỗ mượn xem qua chút ?”

      Văn Đan Khê căng thẳng trong lòng, đáp với vẻ mặt khó xử: “Tiếc là thất lạc đường chạy nạn rồi.”

      “Hả, mất, quá đáng tiếc.”

      Rồi bất thình lình, Tần Nguyên quay ngoắc thái độ: “Nhưng mà, sách mất rồi cũng tốt.”

      “Hở?” Văn Đan Khê nhìn y bằng ánh mắt ngạc nhiên, nên biết thời điểm này sách quý tới cỡ nào.

      Mắt Tần Nguyên sâu thẳm, với thâm ý sâu xa: “Có loại sách viết đầy những học thuyết méo mó lệch lạc, hôi tanh tởm lợm, nhưng vẫn được người ta giữ khư khư như báu vật, tỷ như ‘Nữ giới’, ‘Nữ tứ thư’ chẳng hạn, chúng khiến nữ tử phải thận trọng từ lời lẽ đến cử chỉ, cổng lớn ra cửa sau bước, cổ súy nữ tử quóa phải thủ tiết, tuẫn tiết theo chồng… Ai cũng được phụ mẫu sinh ra rồi nuôi dưỡng như nhau, vì sao nam tử có thể làm gì làm, trong khi cứ khăng khăng bắt ép nữ nhân như thế?”

      Văn Đan Khê nghe vậy hai tay làm việc bất giác khựng lại. nhìn Tần Nguyên mà ngỡ ngàng ra mặt, ngờ có thể gặp được nam tử thông suốt lý lẽ ở thời đại này. ràng nam tử cổ đại hề giống với đàn ông chế độ chủ nghĩa. Ngay cả ánh mắt Lý Băng Nhạn nhìn về phía Tần Nguyên cũng hơi thay đổi.

      Tuy da mặt Tần Nguyên rất dầy, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú lấp lánh của hai nữ nhân cũng hơi ngượng, y mất tự nhiên sờ mũi cái rồi : “Cho nên, dù thế nào nữa hai người cũng đừng để những giáo điều méo mó kia trói buột tay chân, miệng đời như thác đổ, giá nào cũng ngăn được, chi bằng sống tự tại thoải mái chút. Chỉ cần thẹn với lòng là được.”

      Tần Nguyên lời này ràng là để khéo léo khuyên giải Văn Đan Khê.

      Văn Đan Khê rất biết lắng nghe, đáp ngay: “Nghe ngài xong, ta muốn xé ngay ‘Nữ tứ thư’.”

      Tần Nguyên hơi ngớ ra, rồi đột nhiên phì cười, Văn Đan Khê cũng cười theo.

      Mặt Thẹo và Hạ hắc tử cũng hùa vào: “Đúng đúng, Văn đại phu, ai dám xấu ta đập nhừ cái miệng của !”

      Bầu khí ngày sôi nổi, mấy người vừa làm vừa cười rôm rả, chẳng mấy chốc làm xong công việc. Mọi người bận chuyện say sưa, nên để ý thấy có người vào sân. Mặt Thẹo vẫn là người phát đầu tiên như trước giờ, mở miệng lắp: “A, đại ca, lão Tứ, sao các huynh tới đây? Hề hề, mau vào đây .”

      Văn Đan Khê vừa nhìn lên thấy Trần Tín và Quách Đại Giang đứng ở cổng sân.

      Tần Nguyên nhìn thoáng qua sắc mặt của Trần Tín, thấy cả khuôn mặt Trần Tín đông cứng lại hệt như dán chặt lớp hồ. Y mỉm cười bước lại như chẳng có chuyện gì: “Đại ca, làm xong việc rồi sao.”

      Trần Tín nhìn thẳng y, chỉ “Ừm” tiếng rồi chỉ sang Quách Đại Giang : “Ta dẫn đệ ấy tới cảm tạ Văn đại phu.”

      Quách Đại Giang bước vội lên thi lễ với Văn Đan Khê, Văn Đan Khê khiêm tốn từ chối, cả hai phải là người chữ nghĩa nên vài câu khách sáo qua loa rồi thôi.

      Lý Băng Nhạn nhanh chân vào bếp nấu nước đãi khách. Giờ này mặt trời bắt đầu chếch về tây, Văn Đan Khê ngó qua tư thế mấy người này là sẵn sàng ở lại ăn cơm, đúng lúc nhóm Lý thẩm cũng vừa khiêng bột xay về tới. Thế là bốn nữ nhân bắt đầu xuống bếp làm cơm. Mặt Thẹo và Hạ hắc tử chịu ngồi yên nên rục rịch tìm việc làm, chẻ củi, nấu nước, tưới tắm đủ kiểu.

      Văn Đan Khê nghĩ, nhiều người như vậy nếu xào thức ăn quá mệt. Vừa hay sớm nay xay bột xong rồi, lúc đầu định hấp mấy cái bánh màn thầu, nhưng bây giờ quyết định đổi sang bánh bao. gói tổng cộng ba loại nhân: nhân củ cải thịt, nhân mỡ heo rau băm và nhân thịt nạt cải thìa. Cộng thêm nước xương ninh hồi sáng, tuy đơn giản nhưng no bụng.

      Lý thẩm và Vương thẩm làm việc rất nhanh nhẹn, băm nhân phải là siêu tốc. Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn cũng chậm chạp. Vì thế chưa đầy nửa canh giờ, vỉ bánh bao đầu tiên ra lò. Văn Đan Khê lấy trước năm cái bánh bao tới nhà Vương bà bà đón hai đứa trẻ. Tới khi dắt hai đứa trẻ về Mặt Thẹo cũng tiêu diệt xong ba cái bánh bao.

      “Chẹp, ngon hết xẩy. Bánh bao này đúng là phải người gói.”

      Mọi người vừa ăn vừa liếc sắc lẹm.

      Mặt Thẹo tự biết mình lỡ mồm bèn vội vàng chữa cháy: “Ý ta là tiên nữ gói.”

      Vỉ thứ ba hấp xong, bốn nữ tử và hai đứa trẻ cũng lên bàn ăn trưa.

      Tới lúc húp canh mọi người lại trầm trồ thêm bận.

      Trần Tín vẫn trưng ra cái mặt tê liệt y chang lúc tới, tuy nhiên, nó chẳng ảnh hưởng gì tới khẩu vị của . nhìn Văn Đan Khê và mọi người trò chuyện vui vẻ mà lòng càng khó chịu hơn, ăn bánh bao mà hệt như xả giận. Theo Văn Đan Khê thấy, người này chí ít phải ăn tới tám cái.

      Cuối cùng Văn Đan Khê nhìn nổi nữa, hết cách đành mở lời khuyên: “Đừng ăn nữa, kẻo lại bị khó tiêu.”

      Trần Tín sực tỉnh lại, mới biết chuyện với mình. nhìn giây lát, đột nhiên cảm thấy đúng là no rồi, bèn nghe lời hạ bàn tay cầm bánh bao xuống.

      Văn Đan Khê đột nhiên nhớ tới đơn thuốc ban sáng.

      chuyện này trước mặt mọi người, mà bảo Hạ hắc tử vào bếp rồi chỉ vào cái hộp đựng thức ăn: “Đây là thuốc ta bốc cho tướng quân các người, lúc gần huynh đừng quên mang theo nhé.”

      “Được.” Hạ hắc tử đáp vang dội, đôi mắt bé bỗng xoay tít. Nhưng lại thất vọng thấy Văn Đan Khê vẫn bình tĩnh như thường, đành phải rút suy nghĩ lại.

      “Còn nữa, cho tướng quân của huynh là, ngài ấy thiếu cái gì ta bổ cho cái đó.”

      “Hả —–“ Nhất thời Hạ hắc tử phản ứng kịp.

      Sau bữa trưa, Trần Tín dẫn theo bọn Tần Nguyên vào thôn dò xét vòng, rồi dặn dò Hồ lý chính ít việc, sau đó lên ngựa về núi.

      Vừa về tới quân doanh, Hạ hắc tử liền lôi Mặt Thẹo qua góc thầm.

      Mặt Thẹo sốt ruột ra mặt: “Nhanh lên, mở ra coi thử trong đó có gì.”

      Hạ hắc tử nhanh chóng mở hộp đựng thức ăn ra, hai người hít hơi, cùng tấm tắc: “Thơm quá.”

      Mặt Thẹo nhìn kỹ lại, kinh ngạc : “Ớ, té ra tim heo cũng làm thuốc được à. Tâm bệnh cho tim heo, vậy lần sau ta mình đau thịt.”

      Hạ hắc tử: “Chả bằng ngươi bảo mình đau đầu, tới lúc đó được tặng nguyên cái đầu heo.”

      Mặt Thẹo nhất thời nhận ra ý xỏ trong đó, gật gù : “Ừ, đầu heo ăn cực ngon.”

      xong mới ý thức được Hạ hắc tử chửi xéo mình. trợn trừng mắt quát: “Ngươi mới bị đau đầu, thận ngươi cũng đau hết chịu nổi!”

      Hạ hắc tử: “…”

      “Được rồi, thôi ồn , mau mau ngẫm lại bây giờ phải làm sao?”

      “Còn gì nữa, giao cho đại ca chứ sao, đừng gì khác hết, chỉ bảo là Văn đại phu đưa riêng cho huynh ấy thôi.”

      “Đúng đúng.” Hai người tự cho là mình thầm tiếng, nhưng biết là bị người ta nghe thấy tất tần tật từ đời nào.

      Hai người bàn bạc xong xuôi, bèn kề vai sát cánh vào phòng Trần Tín, cười xum xoe: “Đại ca, đây là điểm tâm Văn đại phu đưa cho đại ca.”

      Trần Tín cau mày khó hiểu, tại sao tự tay giao cho ?

      Hạ hắc tử vội vàng giải thích: “Tướng quân, ngài quên thuộc hạ là tùy tùng của ngài rồi ư, việc cỡ này tất nhiên phải giao cho thuộc hạ.”

      Trần Tín ừ tiếng, lý lẽ này cũng xuôi lắm. Sau này có chuyện gì cũng thể đích thân động thủ được, tốt xấu gì cũng là tướng quân!

      Trần Tín nhận lấy hộp đựng thức ăn, mở ra nhìn vào, mùi thơm đặc biệt chậm rãi tỏa ra, đây là tim heo.

      Có điều tại sao tim heo lại châm nhiều lỗ như vậy?

      ta có dặn dò gì nữa ?”

      Hai người liếc nhau, đồng lòng đáp: “, có.”

      Trần Tín vốn định ăn bằng tay, nhưng nghĩ lại lát bèn cầm đôi đũa — gắp lên.

      vừa muốn bỏ vào miệng thấy Tần Nguyên bật cười.

      Tần Nguyên chẳng chẳng rằng, chỉ nhìn chằm chằm vào quả tim heo mà cười.

      Rốt cuộc Trần Tín nhịn được, lên tiếng hỏi: “Cái này là cho ta, đệ cười cái gì?”

      Nụ cười môi Tần Nguyên càng hơn, y hắng giọng nhắc nhở: “Đại ca có biết tích về tim heo ?”

      Trần Tín lắc đầu mờ mịt, đột nhiên mắt sáng ngời, hỏi dò: “Chẳng lẽ đại diện cho loại, tâm ý?”

      Tần Nguyên cố nín cười hết sức, lắc đầu, với giọng thà: “Hình như ta có nghe Văn đại phu , đại ca thiếu gì ấy bổ cho cái đó.”

      “Sao, thiếu gì bổ đó?” Chẳng lẽ mình thiếu tim sao?

      Tần Nguyên lòng hết nhịn nổi, đành phải toạc ra: “Đại ca hãy xem thử , quả tim heo này có rất nhiều lỗ hổng, là bởi…” Y dài giọng.

      Đến đây rốt cuộc Trần Tín cũng sáng tỏ, mặt nghẹn tới đỏ bừng, rầm tiếng đứng bật dậy, lớn giọng quát: “, ta ta thiếu đầu óc!”

      Tần Nguyên sợ giận chó đánh mèo, vạ lây tới mình, đành phải trưng ra cái mặt vô tội, đáp: “Đại ca minh, đoán đúng thâm ý trong đó.” Đây là tự huynh nhé, đừng đổ tội lên đầu ta.

      Cơn tức của Trần Tín chẳng vơi chút nào, giận dữ nạt: “Rốt cuộc tại sao ta lại ta như vậy?”

      “Đại ca hỏi ấy là biết ngay thôi.”



      ~ Hết chương 16 ~
      Phong nguyetChris thích bài này.

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 17

      Edit: Yunchan

      Ngay hôm sau, vừa hay Trần Tín phải tới thôn Thanh Khê làm việc. hầm hầm tìm tới nhà Văn Đan Khê, lấy ra nửa quả tim còn dư, hỏi: “Tại sao ta thiếu đầu óc?”


      Văn Đan Khê ngỡ ngàng ra mặt: “Tự ngài viết đơn thuốc, ta chỉ bốc cho ngài thôi mà.”

      “Đơn thuốc? Đơn thuốc gì?” Trần Tín hỏi với vẻ nghi ngờ.

      Văn Đan Khê nhìn dáng vẻ đối phương hình như là biết , đành phải lôi nửa tờ giấy nhăn nheo ra: “Đây, ở đây.”

      Trần Tín đưa tay giật lấy, vừa nhìn vào hai chữ “Tâm bệnh” cứng ngắc tới buồn cười đập ngay vào mắt . Chân mày xoắn tít lại hệt như dây thừng, nét chữ tờ giấy này thoạt nhìn là biết ngay của Hạ hắc tử, chữ mà xấu như vậy hả?

      Mặt Trần Tín đen thui hệt như đít nồi: “ phải ta viết. Lẽ nào nhìn ra được sao?”

      Văn Đan Khê khoanh tay lên bàn, tỏ vẻ vô tội: “Ta nào biết đâu, với lại nét chữ này giống hệt tính ngài mà.”

      Đôi đồng tử màu biển của Trần Tín phóng ra tia nghiêm khắc: “Rất giống với tính… ta sao?” Tính mà lại hỏng bét như chữ của Hạ hắc tử sao?!!

      Văn Đan Khê hoàn toàn chẳng sợ tý nào, cười tủm tỉm hỏi vặn lại: “Vậy ngài thử xem?”

      Trần Tín nhìn chằm chằm lát, ráng hết sức dùng ánh mắt dọa nạt đối phương, trước đây, có ít nam nhân phải sợ hãi chùn chân vì bão sát khí trong mắt . Nhưng căn bản chẳng coi vào đâu, còn thản nhiên dùng ánh mắt ngập ý cười nhìn trả lại . Trần Tín nhìn chăm chăm lát, bỗng cảm thấy đôi mắt trong trẻo có thần… có hơi giống với ánh mặt trời tháng tư, sáng sủa ấm áp, hơ nóng lòng người.

      cầm lòng được quay mặt , hừ tiếng: “Chẳng phải Văn gia là nhà thư hương sao? Có thể nào lại… nhìn người khác chòng chọc như vậy?”

      Văn Đan Khê đáp thản nhiên: “Nhà của ta có nội quy lúc người nhìn mình mình được nhìn lại người.”

      Trần Tín nghẹn họng, đột nhiên cảm thấy ở trước mặt mình càng ngày càng mất uy nghiêm, ngẫm lại có phải đối xử với quá hiền lành rồi . Bây giờ chỉ thấy bực mình hơn lúc đầu.

      …” hãy đợi đấy, cứ đợi đấy cho ta. Mấy câu mà thường dùng này cứ quẩn quanh trong cổ họng mấy vòng, rồi lại ngoan ngoãn nuốt vào bụng. Sau cùng chỉ độc chữ đầy xúc tích “”, sau đó ngoảnh mặt hầm hầm nước.

      Văn Đan Khê nhún nhún vai, chẳng thèm để ý tới nữa, tiếp tục ngồi đọc sách thuốc của mình.

      Trần Tín về lại núi rồi vẫn chưa hết bực.

      “Bảo Hạ hắc tử, Quách lư đản tới đây gặp ta!”

      Lính truyền tin ngoài phòng chạy gọi người mà chỉ hướng mặt lên núi, gân cổ hét: “Hạ hắc tử, Quách lư đản tới đây —-“

      Có người lo hai người này nghe thấy, còn đón lời truyền tin tiếp. Trong chốc lát cả toàn sơn cốc oang oang tiếng la hét “Hạ hắc tử, Quách lư đản”.

      Hạ hắc tử còn tàm tạm, riêng Mặt Thẹo vừa nghe ba chữ “Quách lư đản” mặt xệ xuống già quắc. Chả phải cấm tiệt gọi tên này rồi sao?!!

      Mặt Thẹo và Hạ hắc tử trông hệt như cà héo phơi sương, cúi gầm đầu khúm núm vào.

      Trần Tín ngồi nghiêm chỉnh, mặt trầm như nước, cất giọng hỏi lời ít ý nhiều: “, chuyện gì xảy ra!”

      Mặt Thẹo đau khổ ra mặt, lầm bầm trong miệng: “… Là chuyện đó.”

      Tốt xấu gì Hạ hắc tử vẫn nhạy hơn Mặt Thẹo chút đỉnh, lập tức giở ra ý cười nịnh nọt, xum xoe bước lên, trả lời: “Tướng quân, tuy chúng thuộc hạ thành công, nhưng cũng xuất phát từ thành ý. Mấy năm qua, tướng quân phải thức khuya dậy sớm, cực khổ gian lao vì các huynh đệ núi, thành thử vẫn đơn chiếc bóng tới tận bây giờ, làm chúng thuộc hạ nhìn ở ngoài mắt mà đau trong lòng. Vì thế mới hao tâm tổn trí muốn tác hợp Tướng quân và Văn nương, ấy chẳng phải vì muốn bên cạnh Tướng quân có người thương chăm sóc sao?”

      “Nhưng các ngươi nên lén lút làm vậy, vứt hết mặt mũi của ta —-“

      Mặt Thẹo vội vàng phân bua: “Đại ca mất mặt sao, huynh trả được quả tim heo sao? Nếu huynh thích ăn cứ để lại cho đệ.”

      Mặt Trần Tín càng đen tợn, lạnh giọng quát: “Các ngươi dám làm ra chuyện này sau lưng ta, vậy mà còn dám ngụy biện, đừng hòng ta tha cho các ngươi, người đâu —“

      Hạ hắc tử hết chịu nổi trừng Mặt Thẹo, ai bảo ngươi lắm mồm!

      Tuy Mặt Thẹo chẳng biết mình sai ở đâu, nhưng theo bản năng vẫn biết mình lỡ mồm, hiếm khi thông minh gục đầu xuống ngậm miệng lại, chỉ dùng mắt ra hiệu cho Hạ hắc tử, chờ cứu nguy.

      Con ngươi Hạ hắc tử đảo vòng, đột nhiên cái khó ló cái khôn: “Tướng quân, xin ngài tha cho chúng thuộc hạ, sau này hai thuộc hạ dám tốt bụng làm chuyện xấu nữa, dám đưa tin cho Văn đại phu sau lưng Tướng quân, dám nhắc tới tướng quân ở trước mặt Văn đại phu nữa…”

      Trần Tín vừa nghe lời này, chân mày còn nhíu chặt hơn lúc nãy, nếu sau này bọn họ làm vậy nữa, hình như… hơi gay go. lại , lỗi cũng phải hoàn toàn ở họ, đều tại ta, tại sao lại chửi thiếu đầu óc! Phải rồi, nên tìm ta tính sổ. Hai tên này cứ tạm tha .

      Sắc mặt Trần Tín biến hóa xoành xoạch, cau mày suy tư hồi, rồi phất tay : “Quên , nể tình các ngươi lần đầu phạm lỗi, tạm tha cho các ngươi.”

      Hai người như được đại xá, toan bỏ chạy chợt nghe Trần Tín gọi giật lại: “Chậm !”

      Hai người còn tưởng muốn đổi ý, hơi tái mặt.

      Trần Tín vẫn ngồi ngay ngắn chỉnh tề, giọng điệu chậm rãi: “Hai người kể hết những chuyện xảy ra mấy ngày qua cho ta nghe.”

      Mặt Thẹo thắc mắc: “Chẳng phải chuyện mấy ngày qua đại ca biết hết rồi sao?”

      Ngày nào về cũng báo cáo lại tiến trình, sao còn hỏi nữa?

      Hạ hắc tử lặng lẽ ném cho cái liếc xéo khinh bỉ, tiện tay gạt phăng qua bên, để mình bước lên chuyện: “Tướng quân, để thuộc hạ .”

      Hạ hắc tử bèn kể lại sinh động từng việc to việc xảy ra mấy ngày nay cho Trần Tín, tỉ mỉ tới độ cả lời của đứa như Văn Tuyết Tùng cũng báo cáo lại.

      Mặt Thẹo tình cho rằng Trần Tín mất kiên nhẫn, đại ca của vốn tính qua loa cẩu thả, mọi khi phiền nhất là mấy chuyện lặt vặt lông gà vỏ tỏi, sao hôm nay lại dở tính, nghe chăm chú tới hứng thú thế này.

      Nghe Hạ hắc tử nhắc đến chuyện Chu gia tới gây , chân mày nhíu lại trông cực hung ác, lớn tiếng quở trách: “Mấy người các ngươi đều là hạng bất tài hay sao? Vì sao bước lên dạy dỗ trận?”

      Hạ hắc tử vội vàng : “Tướng quân, nếu họ là nam nhân chúng thuộc hạ đánh cho nhừ tử lâu rồi, nhưng chúng thuộc hạ là đại nam nhân thể nào đánh bầy nữ lưu được.”

      Trần Tín hừ tiếng rồi lạnh giọng : “Tìm thời gian giáo huấn Chu gia lần, để bọn chúng biết đâu là tốt xấu!”

      Mặt Thẹo lập tức bước lên nhận nhiệm vụ: “Đại ca yên tâm, việc này cứ giao cho đệ.”

      Hạ hắc tử thầm quan sát sắc mặt của Trần Tín, lên tiếng bổ sung: “Nhưng mà, thuộc hạ nghe người ta , Văn nương chịu thua thiệt, ấy còn mắng cho bà già kia máu chó xối đầu. Tới lúc rồi còn tặng cho bà ta miếng vỏ cây, ngụ ý là “Cây cần vỏ, người cần mặt”, đây đúng là chửi thâm cần tục.”

      Trần Tín gật đầu, việc này rất hợp với phong cách . ngẫm lại lát, ra vẫn còn giữ mặt mũi cho , chỉ “Thiếu đầu óc” thôi mà. Nghĩ vậy, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn rất nhiều. Nhưng hờn dỗi trong lòng vẫn chưa tan, vẫn muốn tìm tính sổ.

      Bởi cơn hờn dỗi này tan, nên liên tiếp mấy ngày sau Trần Tín tới thôn Thanh khê, đồng thời cũng cho phép ai tới đó. Nhất thời trong quân doanh ám đặc mây đen xám xịt.

      Mặt Thẹo chịu nổi bèn oán giận Hạ hắc tử: “Người có học vấn thứ hai á hả? Ta thấy ngươi đơn thuần là ăn cơm thừa lớn lên —- đưa ra ý kiến thối!”

      Hạ hắc tử phục, độp lại: “Ngươi hùa theo à? Sao chỉ chửi mình ta!”

      Đến ngày thứ tư, Mặt Thẹo quá sức chịu đựng, đành vác thân tới cầu cứu Tần Nguyên: “Quân sư, huynh nghĩ ra cách gì , đại ca nhốt chân cho bọn đệ làm. Đây là việc quan trọng của quân Phá Lỗ chúng ta, mấy hôm trước bàn xong rồi mà, thể thất tín với người ta được. Dân đoàn còn chờ luyện binh kia kìa.”

      Tần Nguyên : “Yên tâm , đại ca chỉ cho các đệ , chứ cho người khác .”

      Mặt Thẹo: “…”

      Nhưng Tần Nguyên bỗng thay đổi thái độ: “Tuy nhiên, chúng ta là huynh đệ tốt, nếu ta giúp đệ ai giúp đây. Thôi vậy, để ta xem thử.”

      Mặt Thẹo nhất thời rạng rỡ hẳn lên.

      Tần Nguyên tản bộ vào gian phòng của Trần Tín, lúc này Trần Tín đọc sách, sai, đúng là đọc sách. Tần Nguyên cố ý thò đầu ra ngoài, ngửa mặt lên ngó trời.

      Trần Tín khó hiểu hỏi: “Lão nhị, đệ nhìn gì vậy?”

      Tần Nguyên: “Đệ coi thử có phải mặt trời mọc hướng Tây ?”

      Trần Tín: “…”

      Trần Tín quan tâm tới y nữa, tiếp tục lật sách soàn soạt. Động tác vừa gấp gáp vừa cáu kỉnh, cứ như có thù với quyển sách.

      Tần Nguyên chủ động bắt chuyện: “Đại ca, hay là chúng ta bàn về quyển sách huynh đọc .”

      Trần Tín xoa xoa mắt, thừa cơ dừng lại.

      hỏi: “Nhị đệ, trong sách , phàm là ai cũng phải tuân thủ pháp luật lễ giáo, nam nhân làm sai phải gánh trách nhiệm, lẽ nào chúng ta cũng phải làm vậy à?”

      Tần Nguyên đáp như lẽ dĩ nhiên: “Đó là tất nhiên.”

      Tần Nguyên nóng vội mà im lặng chờ đoạn sau.

      Trần Tín bỏ sách xuống, thả bước dạo bộ trong phòng. Tần Nguyên khó dằn được lòng ngờ vực, bình thường ngay cả chiến tranh người này vẫn chưa từng tốn sức suy nghĩ tìm tòi như vậy, bình thường cứ vỗ ót rồi quyết định ngay lập tức. Sao hôm nay lạ thế?

      Tần Nguyên mãi nghỉ chợt nghe Trần Tín cất giọng: “Được rồi, ta quyết định, ta chịu trách nhiệm với ta, cưới ta về nhà!”

      ~ Hết chương 17 ~

      Advertisements
      Chris_Luu, Phong nguyetChris thích bài này.

    4. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 18

      Edit: Yunchan

      Tần Nguyên giả vờ ngạc nhiên hỏi lại: “Đại ca tới ai?”


      Trần Tín mất kiên nhẫn phất tay cái: “Đệ quên rồi sao, mấy hôm trước… trong lúc vô ý ta hủy mất trong sạch của nương…”

      “Cái gì?” Lần này Tần Nguyên kinh ngạc , y đứng bật dậy, sắc mặt hơi thay đổi, nhịn được cất giọng hỏi: “Sao đại ca có thể làm vậy? Pháp lệnh của quân Phá Lỗ là do chính chúng ta đặt ra —“

      Trần Tín thấy mình bị hiểu lầm, vội vã giải thích: “Lúc đó là thời điểm đặc biệt nên còn cách nào khác, vả lại là do ta tự cầu.”

      “Vậy cũng thể —“

      “Được rồi, ta cưới ta, ngày mai tìm bà mối tới Văn gia cầu hôn.”

      “Văn gia?” Tới đây Tần Nguyên mới nhận ra là tới ai. Quả nhiên khớp với suy đoán trước đây của y, có điều phá hủy trong sạch là sao?

      Trần Tín cũng ý thức được mình chuyện hơi mơ hồ, chẳng còn cách nào đành bổ sung thêm: “Lúc đó ta cưỡi chung con ngựa với ta trước mắt bao nhiêu người, chẳng lẽ phải là hủy mất trong sạch của ta sao?”

      Tần Nguyên thở dài hơi, cười bất đắc dĩ: “Đại ca, huynh phải chứ, tiểu đệ còn tưởng huynh…”

      rồi vẻ tức giận mặt y nhất thời tan thành mây khói, đôi mắt trong suốt nét cười, như có thể nhìn thấu hết mọi thứ, làm người ta còn chỗ nào để lẩn trốn.

      Trần Tín hơi nghiêng đầu, lấp liếm: “Đệ đừng suy nghĩ quá nhiều, ta làm vậy chỉ vì bất đắc dĩ. Xảy ra loại chuyện này, về sau ta tiện gả cho ai. Cho nên dứt khoát cưới về cho xong.”

      Tần Nguyên giật giật đôi mày, cười ranh mãnh: “Chuyện đại ca cưỡi chung ngựa với ấy xảy ra lâu rồi, sao trước đây nghĩ tới chuyện muốn cưới ấy?” Chẳng những chưa muốn cưới ấy mà còn bảo các huynh đệ đóng kín miệng.

      Trần Tín mất kiên nhẫn trừng Tần Nguyên, : “ vụ trong quân bận rộn, bây giờ ta mới nhớ.”

      Tần Nguyên sờ cằm ra vẻ trầm ngâm giây lát, rồi lại chậm rãi hỏi câu: “Nếu vậy, người đại ca phải cưới còn người nữa.”

      Trần Tín nhìn Tần Nguyên hồ nghi, tình nghĩ ra mình phải cưới ai nữa.

      Tần Nguyên cố ý ngập ngừng lát, rồi thốt ra ba chữ ràng: “Trịnh Mỹ Vân.”

      Tần Nguyên nhắc tới còn đỡ, nhắc tới rồi, sắc mặt nhất thời đông cứng như thép.

      Tần Nguyên nháy mắt nhắc nhở : “Đại ca đừng quên, người ta suýt nữa là leo lên giường huynh rồi, việc này có nghiêm trọng bằng việc cưỡi chung ngựa ? Chẳng phải huynh muốn tuân thủ lễ tiết sao? Huynh xem…”

      Trần Tín lạnh lùng liếc Tần Nguyên cái sắc lẹm, lúc này hận thể dùng tương hồ dán kín cái miệng y lại.

      nhìn quanh quất rồi nhặt quyển sách vừa đọc phang về hướng Tần Nguyên, phang xong còn quên rống câu: “Chuyện này đệ chôn chặt trong bụng cho ta, nếu dám để lộ ra ta , ta bắt đệ cưới Trịnh Mỹ Vân!”

      Tần Nguyên cười hì hì né , khom lưng nhặt sách lên, tâm trạng tốt hơn hẳn: “Đại ca, ra đệ muốn đọc quyển sách này, huynh hào phóng tặng cho đệ, đệ đây từ chối bất kính.” rồi, cắp sách chậm ra cửa.

      Trần Tín sực nhớ ra, chờ Tần Nguyên bày kế giúp , rốt cuộc tên này lại bỏ . muốn gọi Tần Nguyên lại, nhưng sợ y quay lại giễu cợt mình tiếp. Nhưng nếu gọi y lại, trong quân doanh này chẳng còn ai thích hợp để bàn bạc nữa.

      Lúc còn do dự, Tần Nguyên như đoán được tâm tư của , tự động dừng chân lại, hỏi câu cực hiểu lòng người: “Đại ca, huynh có chuyện gì à? Ta đấy.”

      Trần Tín lưỡng lự lát, cuối cùng lý trí chiến thắng thể diện, rít qua kẽ răng hai chữ: “Ở lại!”

      Tần Nguyên rất nghe lời, ngoan ngoan quay lại, đổi từ vẻ cợt nhả sang nghiêm trang, khom lưng : “Tiểu đệ cảm phục nghĩa khí của đại ca. dốc hết sức mình, cho dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng phải đạt được tâm nguyện của đại ca.”

      Trần Tín nghệt cả người, cứ tưởng đối phương cười nhạo vài câu, nhưng sao quay ngoắc cái lại biến thành bộ dạng này? Suy nghĩ của người đọc sách y như lòng nữ nhân vừa khó đoán vừa thay đổi xoành xoạch. Quên , chẳng nghĩ nhiều nữa.

      Tần Nguyên ngồi về chỗ lúc nãy rồi tiếp: “Đại ca nên nghi hoặc, ra tiểu đệ cũng thấy Văn nương tệ, chẳng qua ban nãy đệ thay ấy thử tâm ý của đại ca mà thôi.”

      Nét mặt Trần Tín hơi thiếu tự nhiên, ho hung hắng liên tục, nhưng vẫn nặn ra câu nào.

      Tần Nguyên cố nhịn cười, hỏi với vẻ mặt trịnh trọng: “Đúng rồi, đại ca có gì cần giao phó.”

      Trần Tín chần chờ lát, rồi lắc đầu : “ có, ta có cầu gì đệ xem rồi lo liệu là được rồi.”

      Theo thấy, đại khái cũng cầu gì lớn lao, nhiều lắm là dẫn theo tỷ muội và cháu trai cháu tới đây, chuyện này chẳng là gì, có nhiều người hơn nữa cũng nuôi được. Về phần lễ vật này nọ, thương khố ở phía sau núi nhìn rồi chọn là được rồi.

      Tần Nguyên lại xa gần lúc lâu, Trần Tín vẫn có ý kiến gì. Tần Nguyên chẳng còn cách nào, đành phải cáo từ trở về chuẩn bị.

      Mặc dù hai người cũng có ý định công bố chuyện cầu thân. Nhưng chẳng biết tại sao, tin tức này vẫn như cái chân dài sải khắp cả núi Nhạn Minh.

      Hạ hắc tử và Mặt Thẹo nhìn nhau cười láu cá: “Hề hề, chúng ta có công lao cũng có khổ lao. biết tương lai đại tẩu tìm nương tử kiểu nào cho chúng ta đây?”

      “Ngươi muốn kiểu nào?”

      Mặt Thẹo hướng mắt xa xăm: “Ta muốn trắng trẻo mập mạp tý, khỏe mạnh tý, nấu nướng phải giỏi. Đầu óc được quá thông minh, miệng cũng được quá lợi hại, khó cầm nổi.”

      Hạ hắc tử hừ lạnh tiếng: “Nữ tử như vậy, làm sao tới lượt ngươi!”

      tới lượt ta chả lẽ tới lượt ngươi!”



      Thế là, hai người vì vợ tưởng tượng mà cãi nhau lật trời. Cuối cùng Hạ hắc tử phải cầu hòa trước: “Ta nè lão Ngũ, chúng ta đừng cãi lộn nữa, vào chính .”

      Hai người khẩn cấp đình chiến, bàn tiếp bận nữa, sau cùng nhất trí, để bù đắp lại hình thượng trong lòng Trần Tín, quyết định chủ động ôm việc vào người.

      “À, đại ca, nếu sắp cưới vợ, phải chuẩn bị chút.”

      Trần Tín đáp: “Ngươi tới sau núi hỏi Lưu bà bà là nữ nhân thích cái gì, Hạ hắc tử tới kho lấy thứ đó ra là được rồi.”

      Hạ hắc tử tiếp: “Đây chỉ là phần, còn nhà cửa và đủ thứ khác cũng phải chuẩn bị, Tướng quân, Văn nương là người đọc sách, ngài xem phòng ốc sân vườn nhà ấy dọn dẹp rất gọn gàng, còn phòng của đại ca…”

      Câu sau Hạ hắc tử dám , phòng ngài chả thua cái chuồng heo bao nhiêu.

      Trần Tín nghe cũng thấy có lý, vung tay lên: “ , chuyện đó giao cho các ngươi.”

      Hai người vui vẻ khấp khởi làm việc.

      Hôm sau, Văn Đan Khê làm cỏ ở sân sau, Bà mối Tiền ăn mặc sặc sỡ tới nhà.

      Bà mối vừa ra mục đích tới đây, Văn Đan Khê khó tránh khỏi sững sờ, tốc độ của con người này cũng nhanh quá mức cần thiết rồi. Chẳng lẽ dạo này ru rú trong nhà nên đâm quẫn trí?

      ngẫm nghĩ lát, cổ nhân có vẻ như thích cưới nhanh, chẳng phải tài tử giai nhân mới gặp mặt lần là dắt tay nhau bỏ trốn sao? Vừa nghĩ như thế, cũng có thể hiểu được đôi chút, so ra, hai người họ gặp mặt cũng quá nhiều lần rồi.

      Bà mối Tiền cầm tiền của người nên phải dát vàng cho người, thái độ vô cùng chuyên nghiệp, khéo mồm khéo miệng khen Trần Tín lên tận trời. Ai biết thể nào cũng cho rằng người nọ là nhân vật kiêu hùng dũng, túc trí đa mưu, vô địch cái thế hệt như câu “Sức dời núi, khí lật trời”. Ngoài mặt Văn Đan Khê nghe rất nghiêm túc, nhưng lòng như nổi sóng ba đào.

      Theo quan sát mấy ngày nay của , tính tình của Trần Tín này có hơi thất thường, có chuyện gì cũng thích giấu trong lòng, ăn ngang ngược, còn hơi kiêu ngạo, cũng khá có phong thái đại nam tử, lại còn hơi… trẻ con, còn nhiều thứ khác mà tạm thời được.

      Người như thế tới lui làm bạn cũng chẳng tới nỗi nào, nhưng thành bạn đời được. Hơn nữa thời gian họ quen biết nhau ngắn ngủi, chẳng biết gì về nhau. Ở đây thể so với đại, hợp nhau vỗ phát là tan. Tới lúc đó hề hấn gì, còn ổn. Cho nên phải cẩn thận.

      Hơn nữa đối với thứ duyên phận này, luôn cho rằng nó phải thứ tất yếu. Quan điểm ở đại là đương có thể tự do, nhưng kết hôn nhất định phải cẩn thận. Thà rằng lấy chồng chứ thể lấy đại ai cũng được. Ở nhà được cha mẹ thương như công chúa, nên muốn qua nhà khác bị đày đọa như nô lệ. Dùng lời của mẹ : “Nếu phải hạ thấp bản thân vì tên cặn bã như con của thím Vương hàng xóm, đúng là có lỗi với liệt tổ liệt tông hai họ Lưu Văn, có lỗi với người cực khổ mang nặng đẻ đau sinh ra .” Cha cũng dạy dỗ rằng: “Con người có thể trắng tay, nhưng thể có danh dự và tự trọng.”

      Hơn nữa là người coi trọng cha mẹ hơn tất cả. Thời đại học lúc chuyện với cậu bạn trai, phát cha cậu ta đối đầu với cha . Lúc bạn trai kia về cha cũng dùng rất nhiều lời phê bình bóng gió, thậm chí còn tự coi mình hơn người mà hỏi là giữa cha chọn ai. Mặc dù Văn Đan Khê rất thích , nhưng thẳng chân sút xa tám trăm dặm.

      Ở trong mắt có tên con trai nào có thể sánh với cha. Sau này, cha cho biết, nếu quyết tâm, kỳ thi toàn quốc cứ yên tâm lùi xuống vị trí thứ hai . Ông làm vậy chỉ vì muốn để con mình chịu ấm ức, sợ trở thành Vương Bảo Xuyến thôi. Lúc ấy Văn Đan Khê : “Làm con mà giống như Vương Bảo Xuyến là khờ thể tả. Cha mẹ thể nào cũng bóp chết …”

      Bà mối Tiền khô cả miệng, cổ họng bốc hỏa. Nhưng nhìn qua nương nhà người ta vẫn thanh thản tự tại y như lão tăng nhập định. Khác hẳn những nương khác, e thẹn rụt rè, muốn lại thôi.

      Bà mối Tiền dừng lại rồi hỏi: “Văn nương à, nghĩ xong chưa. Bây giờ huynh tẩu mất cả rồi, nên làm chủ cho mình, qua thôn rồi còn chỗ trọ đâu.”

      Văn Đan Khê cúi đầu, sụp mắt im lặng, lát sau mới hỏi: “Tiền đại nương, đại nương lâu như vậy sao nhắc tới gia đình nhà trai?”

      Bà mối Tiền nhất thời câm nín, chuyện này… Nhà trai cho bà biết. Tuy nhiên, xét cho cùng bà mối như bà nối tơ cho trăm nhà vạn hộ, thế nên mắt vừa xoay vài vòng lập tức nảy ra sáng kiến.

      lấp lửng: “Gia đình của đối phương khá đơn chiếc, gả qua đó phải sợ cha mẹ chồng làm khó, hay lo khó tính, cũng sợ họ hàng tranh giành gia sản. Di nương có, thông phòng càng miễn bàn. Lão thân ta sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu gặp được mối nhân duyên tốt như vậy, chà chà…”

      “Văn nương, cứ suy nghĩ kỹ , bàn bạc với tỷ chút, hai ngày nữa ta tới nghe câu trả lời.”

      Văn Đan Khê ngẩng đầu cười tươi sáng, đáp luôn: “Làm phiền đại nương, ta cần suy nghĩ mà trả lời bà ngay lập tức.”

      ~ Hết chương 18 ~

      Advertisements
      Chris_Luu, Phong nguyetChris thích bài này.

    5. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 19

      Edit: Yunchan

      Bà mối nghe thấy câu này phanh ngay miệng lại chờ cho câu trả lời chắc chắn.

      Văn Đan Khê cúi đầu càng thấp hơn, sau đó làm như sực nhớ ra điều gì, hỏi: “Phải rồi, Tiền đại nương, ta có chuyện chưa hiểu…”


      Bà mối Tiền nghe lại có chuyện để bàn đầu phình to ra, món tiền này chẳng dễ lấy chút nào…

      Văn Đan Khê giọng hỏi: “Nếu nhà trai tốt như thế, vì sao lớn vậy rồi còn chưa thành thân?” Có phải là có… vấn đề tế nhị gì ? Câu sau đảo quanh trong cổ họng mấy vòng rồi bị nuốt nghẹn xuống. Đừng nên hỏi trắng trợn kiểu này hơn.

      Cặp mắt của bà mối Tiền xoay tít vòng vòng, trong lòng quay cuồng thần tốc, việc này… Ờ, bây giờ bà cũng thấy nhà trai hơi có vấn đề. Tuy trước kia Trần Tín là sơn tặc, nhưng muốn tìm nữ nhân chẳng dễ quá ư? Tại sao có? Hỏi bà làm sao giải thích chuyện này cho nương nhà người ta đây?

      Bà mối Tiền cười trừ mấy tiếng rồi thò tay cầm lấy chén trà, cố câu giờ: “Ha ha, nãy giờ lão thân hơi lâu, giờ cổ họng muốn bốc cháy tới nơi rồi, chờ ta thấm giọng tý rồi từ từ tiếp với .”

      Văn Đan Khê hé môi cười: “Là ta phải, tại ta nhất thời thẹn thùng nên quên đáp chuyện đại nương. Đại nương uống nhiều nước vào .” rồi cúi gầm đầu xuống như ban nãy, chờ đợi trong im lặng.

      ngượng sao? Bà mối Tiền đâm nghi.

      Văn Đan Khê thầm nhủ trong lòng: Nhìn dáng vẻ ấp úng của bà mối này, đoán chừng là trước khi lâm trận Trần Tín tiết lộ gì với bà. Quên , bắt chẹt người ta.

      Trong thời gian uống nước bà mối Tiền nghĩ ra câu trả lời trong lòng, bà đặt chén trà xuống rồi chầm chậm : “Văn đại phu, ta nghe thôn các nằm dưới quyền cai quản của Trần tướng quân rồi, hẳn là phải biết được dăm ba chuyện của ngài ấy chứ?”

      Văn Đan Khê nghiêm mặt đáp: “Tiền đại nương xem, ta là nương, đâu lại hỏi thăm nam tử chẳng quan hệ gì tới mình làm gì chứ?

      Bà mối Tiền thầm phản bác trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười phụ họa: “Chính thế chính thế. Lúc lão thân ở tuổi cũng thế đấy, chẳng dám hỏi han nhiều chuyện chẳng liên quan tới mình.”

      Văn Đan Khê chẳng muốn dây dưa với đối phương nữa, vờ trầm ngâm chốc lát, sau đó ngồi thẳng người dậy, mặt nở nụ cười, khéo rằng mình còn cư tang, muốn chờ thêm hai năm nữa mới nghĩ tới chuyện mai mối.

      Bà mối Tiền ngờ cự tuyệt, cái miệng rộng há ra muốn thuyết phục tiếp. Song Văn Đan Khê vội lên tiếng ngắt lời bà: “Tiền đại nương, nếu nhà trai có điều kiện tốt đến thế, chi bằng bà cứ hỏi nhà khác xem sao, chắc chắn nương bằng lòng gả. Việc chịu tang này ta khấn trước bài vị của phụ mẫu, huynh tẩu, thể tự tiện trái lời, mong đại nương thông cảm.”

      Bà mối Tiền thấy thái độ kiên quyết thế buộc lòng nữa, lòng thầm khóc than cho hai lượng bạc gần tới tay. Sau đó hai người khách sáo vài câu rồi bà mối Tiền bất mãn ra về.

      Sau khi tiễn bà mối Tiền về rồi, Lý Băng Nhạn liếc nhìn Văn Đan Khê vẫn bình tĩnh như nước, mở miệng hỏi vẻ khó hiểu: “Muội muội, Trần tướng quân được ư? Sao muội lại cự tuyệt dứt khoát mà chừa đường lui cho mình?”

      Văn Đan Khê mỉm cười giải bày: “Sợ là muội với ngài ấy hợp tính nhau.”

      Nghe vậy Lý Băng Nhạn suy tư giây lát rồi khuyên nữa.

      Bà mối Tiền đích thân tới núi Nhạn Minh để báo tình hình cho Trần Tín và Tần Nguyên. Khi Tần Nguyên nghe kết quả này trái lại bất ngờ, Trần Tín thoáng cái tối sầm mặt mày, ngồi yên bất động, cả buổi chẳng hé răng câu nào, Hạ hắc tử và Mặt Thẹo trông còn ủ rủ hơn cả đương .

      Bà mối Tiền đứng bên mà sợ nơm nớp, lo đối phương giận chó đánh mèo.

      Tần Nguyên vội vàng lên tiếng với vẻ mặt hòa nhã: “Tiền đại nương vất vả rồi, hai lượng bạc này bà hãy cầm để uống trà .”

      Lúc đầu bà mối Tiền cho rằng mình có thể toàn thây ra ngoài là may lắm rồi, ai ngờ còn nhận được may mắn bất ngờ. Thế là bèn nhanh nhảu nhận tiền, miệng còn cảm ơn rối rít, sau đó tra dầu vào chân chạy biến.

      Tần Nguyên thấy mà buồn cười, nhưng cười dở đúng lúc chạm phải ánh mắt u ảm đạm của Trần Tín, Tần Nguyên biết điều vội vã khóa miệng lại, còn giở ra cái mặt đau khổ phụ .

      Vậy mà tên ngu lâu dốt bền Mặt Thẹo còn ngây thơ bồi thêm câu chí mạng: “Đại ca, huynh coi có phải Văn nương nghĩ huynh thiếu đầu óc nên mới cự tuyệt , huynh nhanh nhanh với ấy là huynh thiếu —-“

      Hạ hắc tử quýnh quáng hận thể xông lên bịt cái miệng rộng của lại.

      Cút!!”

      Ba người mấy mặt nhìn nhau, đành phải cụp đui rút ra ngoài.

      Sau khi đuổi hết mấy tên kia xong Trần Tín vẫn chưa hả giận. ta lại dám cự tuyệt ! ngờ được, cam lòng, hiểu nổi, chẳng phải lúc trước ta với người ta, muốn dẫn theo hai đứa xuất giá sao? Chẳng phải đồng ý rồi sao? Tại sao vẫn được? Lẽ nào ta cảm thấy hình dạng quá quái dị? Nhưng hai người quen biết bao lâu nay, chưa bao giờ cảm thấy có vẻ mặt khác thường. Hay là trong lòng có người khác rồi?

      Ý nghĩ này vừa trỗi dậy, Trần Tín càng mất bình tĩnh hơn. cứ vòng vòng trong phòng ngừng, cuối cùng thèm quan tâm tới mặt mũi nữa, sai người mời Tần Nguyên quay lại.

      Tần Nguyên còn chưa thò chân vào cửa Trần Tín đặt ngay câu hỏi: “Nhị đệ, đệ xem lý do cự tuyệt của ta có tin được ?”

      Tần Nguyên trả lời mà hỏi ngược lại: “Huynh xem?”

      Trần Tín vừa nghe bất giác nhớ lại câu Văn Đan Khê dùng để trêu tức lúc trước, lập tức cả giận quát: “Đừng với ta bằng cái giọng đó!”

      Tần Nguyên chẳng còn cách nào đành đổi giọng: “Được rồi, để ta thay giọng khác, lý do đó phải đâu, đại ca.”

      Trần Tín trừng y cái, sau đó suy sụp tinh thần ngồi phịch xuống, giơ tay cào đầu mình thành cái ổ gà.

      “Làm sao bây giờ?”

      Tần Nguyên biết còn giả bộ hỏi: “Làm sao bây giờ cái gì?”

      Sắc mặt Trần Tín chợt sầm xuống, Tần Nguyên nhanh chóng thức thời trấn an: “À à, đệ biết rồi, để đệ nghĩ lát.”

      Thế là hai nam nhân, mắt lớn trừng mắt , mắt trừng cửa sổ.

      Lâu lâu sau đó.

      Tần Nguyên lên tiếng trước: “Đại ca nghĩ Văn nương có giống những nương khác ?

      Trước mắt Trần Tín lướt qua hàng loạt nữ tử mà từng gặp, sau đó lắc đầu, chắc nịch: “Làm sao giống được!” Những nương khác đâu gian xảo như !

      Tần Nguyên mở hai tay ra: “Đây chưa phải kết thúc, đối phó với nữ nhân cũng như với chiến tranh vậy, phá kỳ trận cần kỳ pháp, nương bất bình thường đương nhiên phải dùng cách cưới bất bình thường.”

      Trần Tín nghe lời này bắt đầu thấy lờ mờ con đường, hỏi dồn: “Cách cưới bất bình thường là gì?”

      Hỏi xong lại sực nhận ra mình quá hấp tấp, nhanh miệng bồi thêm câu: “ ta cự tuyệt ta, chính là khinh thường tướng sĩ Phá Lỗ chúng ta. Ta, ta phải thắng lại ván mới cam lòng.”

      Tần Nguyên cười lập lờ, chẳng những vạch trần mà còn hùa theo : “Ừm, đại ca phải. Đây chỉ là chuyện của riêng đại ca.” Sau đó y bỗng đổi đề tài: “Chúng ta bàn tiếp chính , đại ca cứ làm theo những lời đệ dặn, bảo đảm có tác dụng.”

      Trần Tín vểnh tai lắng nghe chăm chú, chỉ sợ bỏ sót chữ nào.

      Tần nguyên im lặng giây lát rồi tiếp: “Sau này ngày ngày tháng tháng, giờ giờ khắc khắc huynh phải lượn lờ trước mặt ấy, tục ngữ có câu liệt nữ sợ triền lang(*). sợ quấn được, chỉ sợ thiếu thời gian.”

      (*) cương trực sợ trai quấn lấy tha.

      “…”

      Im lìm, lặng ngắt.

      Bất thình lình, “Choang” tiếng giòn vang, cái chung hy sinh lừng lẫy.

      Trần Tín tức giận ra mặt: “Ý kiến thối! Ta mà là loại người mặt da đó sao! Ta đường đường là chín thước nam nhi, vậy mà đệ dám bảo ta làm cái chuyện thấp kém lảng vảng quanh nữ tử sao —–“

      Tần Nguyên bày ra cái mặt chống đối, ra y muốn , dù đại ca có làm cái chuyện thấp kém đó cũng chưa chắc thành công đâu?

      Để cứu vớt thể diện, Trần Tín lại lầu bầu: “Cũng chẳng phải ta cưới ta được. ta xảo trá tai quái, chuyện tức chết người, đầu óc còn ma lanh hơn đệ, dù chút ta cũng thích lấy ta. Ta quyết định lấy ta chẳng qua là muốn làm nam tử hán có trách nhiệm, ta muốn thôi, dù sao cũng chẳng phải ta chịu trách nhiệm… Nam tử hán đại trượng phu lo gì cưới được vợ!” Trần Tín càng càng giấu đầu lòi đuôi.

      “Sau này các đệ phải bịt kín miệng cho ta, được nhắc lại việc này!”

      Tần Nguyên nhanh trí cúi đầu đáp gọn: “Được được.” Ai hơi đâu lại chọt vào việc xúi quẩy này chứ.

      Sau cùng Trần Tín còn bồi thêm câu với khí phách ngất trời: “Sau này kẻ nào dám nhắc tới ta trước mặt ta, ta cho kẻ đó biết thế nào là lửa đốt mông!”

      Tần Nguyên luôn miệng đồng ý, nhưng lòng nhủ, hai ta xem thử ai bị lửa đốt mông trước nhé!



      ~ Hết chương 19 ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :