1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Cổ đại] Nữ y về thời loạn - Triệu Dân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 110

      Edit: Yunchan

      Trong tháng nước Trần kiến quốc, Trần Tín dưới đề nghị của Trương Nhượng Lý Giác lập Trần Tử Khôn làm thái tử, phong hào Tĩnh Bình công chúa, cũng ban thưởng phủ đệ công chúa. Sau khi Trần Tử Khôn đạt được mục đích, bèn bắt đầu dốc lòng chiêu hiền nạp sĩ, thành lập tổ chức của riêng mình.

      Văn Đan Khê vẫn luôn quan sát con mình trong yên lặng kín đáo. hiểu nếu Tử Khôn làm nữ thừa kế khó khăn hơn con trai gấp mấy lần, cũng chuẩn bị đầy đủ chu toàn, giao hết những thị vệ tâm phúc mà mình thầm bồi dưỡng cho nữ nhi.

      Trần Tử Khôn nhìn tám trăm thị vệ trẻ tuổi mạnh mẽ trong viện, mà lòng cảm động thôi: “Mẫu thân…”

      Trần Tử Khôn dụi dụi mắt, cười : “Mẫu thân là người mẹ tốt nhất thiên hạ.”

      Văn Đan Khê cười thương: “Đủ rồi, đừng có dùng cái dáng của cha con lên người mẹ.”

      Trần Tử Khôn dựa vào người mẫu thân, dẫu môi làm nũng, xổ ra cả đống lời hay ý đẹp. Người nào có định lực cao tuyệt đối bị cho kỳ choáng.

      Văn Đan Khê dạo bước với Trần Tử Khôn trong hoa viên, nghiêm mặt : “Tám trăm danh thị vệ này là dùng để bảo vệ con, nhưng văn thần võ tướng mưu sĩ các loại con phải tự chiêu nạp. Con là nữ nhi, người tình nguyện theo con khẳng định nhiều lắm, con phải nhẫn nại tìm, ngày nào đó gặp được người thích hợp, mặc kệ là nam hay nữ, xuất thân ra sao, nhất định phải đối đãi chân thành, thái độ phải khiêm tốn, chiêu hiền đãi sĩ. Thưởng phạt phải phân minh, thể tiếc rẻ quan tước tài vật. dùng nghi, nghi dùng. Con còn nhớ hồi bé mẹ từng kể cho con nghe “Chuyện Tam Quốc phân tranh” chứ? Nghiền ngẫm kỹ càng những hùng trong đó thu phục lòng người ra sao. Mẹ tài trí có hạn, thứ có thể dạy con đều dạy hết, sau này phải dựa vào chính con.”

      Trần Tử Khôn gật đầu : “Mẫu thân, con luôn nghiền ngẫm, con muốn làm quân vương, ngoài mặt phải nhân đức như Lưu hoàng thúc, lấy tình phục người. Bên trong phải giả dối như Tào Mạnh Đức, còn phải như…”

      Trần Tử Khôn ra lần lượt từng điểm , đạo lý ràng.

      Văn Đan Khê nhìn vẻ thỏa thuê đắc chí của nữ nhi, mặt khỏi lên vẻ lo âu: “Tử Khôn à, ra mẫu thân chỉ lần thử thăm dò Chu Thông và Hàn sư gia, nhưng lần nào họ cũng đều giả câm giả điếc, cố tình chuyển đề tài, cho cùng phải là họ ghét bỏ con là nữ nhi sao? Mẹ biết con thông minh, thế nhưng tay che được trời, bên cạnh người tài tuyệt đối thành.”

      Sau khi Trần Tử Khôn nghe xong lại cười tự tin: “Chuyện này mẫu thân cần phải lo lắng. Những phu tử cổ hủ còn chướng mắt nữ nhi kia mà. Đừng nghe người vạn lời, thực trong lòng kế sách. Họ nhiều lắm cũng chỉ là người tài trong Châu Quận, có cũng chẳng đáng tiếc. Chẳng phải mẫu thân hay nghe, trong vòng ba bước ắt có cỏ thơm, trong vòng mười nhà tất có trung tín sao? Nhân tài còn phải lùng kiếm trong bách tính ở phố phường, những người xuất thân hàn vi, ngày nữ nhi bắt đầu dùng họ, họ nhất định cảm kích gì bằng, trung thành phò tá. Huống hồ, thiên hạ này tới phân nửa nữ tử chẳng ai dùng tới, ta có thể thể tìm trong số họ.”

      “Nữ nhân?” Văn Đan Khê bất giác lặp lại.

      Trần Tử Khôn xúc động : “Thiên hạ người như Tử Khôn, nhất định cũng có nữ mưu sĩ, nữ tướng tài như Trương Lương Hàn Tín. Chỉ tiếc, thế nhân ngu muội, bóp chết hơn phân nửa nhân tài, biến người sống trở thành loại cương thi. Họ đều là người do cha mẹ sinh thành nuôi dưỡng, lẽ nào nữ lưu thể kiến công lập nghiệp, làm vẻ vang tông môn hay sao? Nhưng từ chúng ta bị rót vào đầu hàng tá nước rửa chân bẩn thỉu, gì mà tam tòng tứ đức, gì mà nữ tử vô tài mới là đức, gì mà “Nữ giới”, “Nữ tắc”, bọn người đáng chết ấy biến chúng ta thành những con rối gỗ. Họ cổ vũ lũ con trai phải có chí hướng cao xa, chí tại bốn phương, lại nhốt chúng ta trong hậu viện chật hẹp, họ có thể dạy cho lũ con trai theo khả năng, nhưng nhất quyết đếm xỉa tới những bé ham học có thiên phú, ai cũng như ai bắt chúng ta phải vùi đầu vào thêu thùa may vá. Có câu “Xanh biếc thông bên suối, Lè tè mạ đỉnh đồi, Mạ kia cao tấc, Che thông trăm thước dài”, “Địa vị xui nên thế, Nào có phải mai.” .(*) Đến cuối họ lại biết xấu hổ nữ lưu chúng ta trời sinh bằng nam tử, đây là lỗi của ai! Nếu chúng ta được đối đãi tôn trọng, được giáo dục tận tâm như nam tử, chúng ta có trở nên như thế ?”

      (*) Thi viên dịch (Vịnh Sử – Tả Tư)

      Văn Đan Khê nghe xong lời này trong lòng bỗng nổi sóng, phát ý thức nữ quyền của con còn mạnh mẽ hơn mình rất nhiều. Sau khi tới thời đại này, chưa từng nghĩ tới chuyện phải thay đổi điều gì, những quy tắc thế tục chỉ cần tổn hại tới lợi ích của mình là được, vô tâm cũng vô lực. Thế nhưng Tử Khôn rất khác, nó tỉnh táo mà lại nhạy cảm, quan trọng hơn là nó có dũng khí và quyết tâm thay đổi.

      nhớ kiếp trước từng thảo luận tập truyện xuyên với bạn, người bạn kia rất tỉnh táo: “Cậu tưởng người vượt thời gian hiểu biết hơn người khác à? Lẽ nào cổ đại có kỳ nữ à? Nhìn những nữ nhân tài trong lịch sử , ngay cả trong hoàn cảnh bị hạn chế đủ điều mà họ cũng tỏa hào quang được, còn tụi mình dù ở trong thời đại khá là thoáng rồi nhưng vẫn xoàng xĩnh thế này đây, cậu thấy cậu hơn được họ à?”

      “Mẫu thân…” Trần Tử Khôn nhìn mẫu thân khó hiểu, cho là ủng hộ quan điểm của mình.

      Văn Đan Khê sực lấy lại tinh thần, cười cười với vẻ mặt phức tạp, rồi đột nhiên sực nhớ ra gì đó, bèn vội: “Phải rồi, Tử Khôn, sao con chọn ra mấy người tâm phúc trong đám bằng hữu thuở . Như là Lộ Lộ, Nhất Nhất, Chu Uy, Hàn Tuyên, Triệu Phát Phát chẳng hạn. Chẳng phải hồi bé chúng đều được con thu phục sao?”

      Triệu Tử Khôn như liệu trước: “Mẫu thân, con tìm hết rồi. Con cũng an bài xong cho họ cả rồi, Triệu Phát Phát tính tình khôn khéo lanh lợi, nên con phái cậu ấy làm quản bên ngoài, Hạ Thu tính tình cẩn thận tỉ mỉ, con để cho ấy làm quản gia của con. Về phần Nhất Nhất, võ công của muội ấy tệ, tương lai hẳn dùng tới. Chu Uy có chút mưu tài, tuy Hàn Tuyên tham tài cũng khá thông minh, nhưng chưa đủ để đảm đương đại . Còn lại Lộ Lộ, hồi bé tốt vô cùng, nhưng bây giờ hoàn toàn thay đổi.”

      Văn Đan Khê cười cười, Tần Tử Lộ được phụ mẫu và huynh trưởng giáo dục, trở thành tiểu thục nữ mới là kỳ quái.

      Trần Tử Khôn mải , đột nhiên óc lóe sáng, ngay với mẫu thân: “Mẫu thân, mẹ còn nhớ Trịnh Hỉ đó ?”

      “Trịnh Hỉ…” Văn Đan Khê chỉ cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng chốc lát lại nhớ ra ai.

      “Chính là năm con bảy tuổi chui lỗ chó ra ngoài, sau đó đánh nhau trận với ấy, kết quả ấy kéo người tới đánh lại con trận, sau đó con về lại lôi bọn Nhất Nhất với Phát Phát đánh cho ấy trận nhừ tử, cuối cùng cha mẹ ấy phải tới xin tội với mẹ đó.”

      “À à, mẹ nhớ ra rồi.” Đến đây Văn Đan khê mới nhớ ra Trịnh Hỉ chính là con của Trịnh Mỹ Vân.

      “Nhưng mà, chẳng phải về sau nhà họ dời tới Liêu Đông sao?”

      Trần Tử Khôn gật đầu hài lòng: “ biết bây giờ Trịnh Hỉ trở thành dạng gì, nếu ấy vẫn vô sỉ như hồi bé tốt rồi.”

      “Phụt.” Văn Đan Khê tức cười, ngờ vẫn có người thích người vô sỉ.

      Hai mẹ con tới say sưa, thấy Hạ Thu bước tới báo: “Điện Hạ, có nữ hài tử đợi điện hạ rất lâu ở cổng phủ.”

      Trần Tử Khôn cười nghịch ngợm với mẫu thân: “Mẹ, con coi thử, chắc là lệnh cầu hiền con phát ra có hiệu quả rồi.”

      làm việc của con .”

      Trần Tử Khôn bước nhanh . Vừa ra khỏi cổng lớn quốc phủ, từ đằng xa trông thấy nữ tử thanh y đứng trầm tư trước phủ.

      “Trịnh Hỉ —“ Trần Tử Khôn reo lên mừng rỡ.

      “Tử Khôn — à, công chúa điện hạ.” Trịnh Hỉ nghe thấy tiếng kêu vội quay người lại, bước lên khom lưng thi lễ.

      Trần Tử Khôn vội vàng nâng dậy: “Được rồi được rồi, chúng ta là bạn cũ, đừng hành lễ làm gì. Nào, theo ta vào phủ.”

      Trần Tử Khôn nắm ta trò chuyện vui vẻ: “Vừa rồi ta với mẫu thân còn nhắc tới ngươi, vậy mà giờ ngươi tới rồi. Đây là duyên phận.”

      Mắt Trịnh Hỉ tỏa sáng, vẻ mặt được sủng mà lo: “Quốc hậu và điện hạ vẫn còn nhớ tới dân nữ ư?”

      Trần Tử Khôn cười : “Tất nhiên, phải rồi, mấy năm nay ngươi ở Liêu Đông thế nào?”

      Trịnh Hỉ dừng lát rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Nhà ta tới Liêu Đông quả sai, ở đó đâu đâu cũng là đất hoang, sản vật phong phú, chỉ đợi khai hoang. Đặc biệt buôn bán rất tấp nập, nhà ta bắt đầu thu mua da thuộc cho người mang về Dịch Châu bán lại để kiếm lời, sau đó mẹ ta mở thêm tiệm son phấn với y phục, có lúc còn mua bán với Thát tử… Tháng trước gia gia nhà ta qua đời, nhà chúng ta bèn mang linh cữu hồi hương. Ta muốn tới đây bái phỏng từ sớm, nhưng mà trong nhà việc vặt nhiều quá.”

      Trần Tử Khôn nghiêm mặt lại: “Vương gia gia qua đời ta cũng tới phúng viếng, là thất lễ.”

      Trịnh Hỉ khoát khoát tay với vẻ sợ hãi: “Điện hạ, phúc phần này nhà ta nhận nổi đâu.” Đoạn Trịnh Hỉ chuyển đề tài: “Lệnh cầu hiền của điện hạ cả ta và đệ đệ đều nhìn thấy, lời lẽ rất chân thành. Nếu ta là nam tử, nhất định cũng tìm tới điện hạ để nương tựa.”

      Trần Tử Khôn vỗ vỗ tay , đanh mặt : “ đó ta rất ràng, bất kể là nam nữ già trẻ, bất kể quê quán xuất thân, sao ngươi lại thể tới chứ?”

      “Ta có thể chứ?” Trịnh Hỉ sáng ngời hai mắt, vội gập người bái lạy.

      “Hạ Thu, mang rượu với thức ăn lên.”

      “Nào, chúng ta vừa uống vừa đàm đạo.”

      Chẳng bao lâu, rượu và đồ ăn được dọn lên. Trần Tử Khôn châm cho Trịnh Hỉ chén, tất nhiên Trịnh Hỉ nhận lấy vô cùng hào phóng, hai người đều có tửu lượng cao, sau vài chén lót dạ, cả hai chuyện ngày hợp hơn, phần câu nệ của Trịnh Hỉ lúc mới tới cũng bay biến.

      Trần Tử Khôn thành ra phiền não của mình: “Nhân tài khó cầu, nếu ta có phong hào mấy lão cổ nhân cổ hũ này căn bản đặt ta trong lòng.”

      Mắt Trịnh Hỉ xoay tít : “Chỉ cần điện hạ thành tâm cầu hiền, làm cây Ngô Đồng tốt, còn sợ dụ được Loan Phượng sao? Chẳng qua, trước khi Loan Phượng tới, ta đề cử cho điện hạ hai con quạ nghèo được ?”

      “Ha ha, được được, ngươi , ta tin tưởng ánh mắt của ngươi.”

      “Xin Điện hạ đừng ta làm việc thiên tư, hai đệ đệ của ta là Vương Phúc Vương Khánh, tuy chúng đại tài, nhưng vẫn có đôi chút thông minh. Chúng lòng muốn làm quan , nhưng có đầu óc và nghị lực để thi thố công danh.”

      Trần Tử Khôn cố nhớ lại hai đệ đệ song sinh của Trịnh Hỉ, nhưng trong đầu ngoài cảnh hai tên đó chảy nước mũi với cởi truồng ra chẳng còn ấn tượng gì khác.

      “Nào nào, cạn thêm chén nữa.”

      “Được.”

      “Điện hạ, ngày mai Trịnh Hỉ dẫn hai đệ đệ tới, điện hạ cứ khảo sát thử xem có thể dùng được hay .”

      ~ Hết chương 110 ~
      Phong nguyetLyLy Mai thích bài này.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 111

      Edit: Yunchan

      Hai ngày sau, Tử Khôn bẩm chuyện Trịnh Hỉ với mẫu thân, cũng nhân tiện mang tới đặc sản mà Trịnh Hỉ đem từ Liêu Đông về. Văn Đan Khê dặn Xuân Phương tặng cho Vương gia ít quà đáp lễ. Đồng thời chuyển lời với Trịnh Mỹ Vân khi nào rảnh hãy vào phủ chuyện.

      Hôm sau mới vừa ăn điểm tâm xong, hạ nhân báo lại có vị Trịnh phu nhân muốn gặp . Văn Đan Khê vui vẻ xuất môn đích thân nghênh tiếp. Hai người ngắm nhau phen, cảm khái hồi, rồi ôn chuyện tới giờ Ngọ.

      Buổi chiều, Văn Đan Khê và Trần Tín tán gẫu việc nhà nhân tiện nhắc tới chuyện này, cũng nhà Trịnh Mỹ Vân phát tài và cả chuyện con , Trần Tín nghe xong thổn thức cảm khái: “ ngờ lão nhân Vương gia mất rồi, haizz…”

      Văn Đan Khê biết lại nhớ tới mẫu thân mình. Sau chuyện kia Đỗ thị bị giam trong quân doanh thành Bắc. Sau đó, Trần lão gia quay về dưỡng lão, hơn nữa nhờ Tần Nguyên khuyên can, Trần Tín mới đón bà về biệt viện trong thành, nhưng bên ngoài lại xưng là dì, cũng phái rất nhiều người hầu chăm sóc. Cách khoảng thời gian cũng tới thăm lát theo lệ, có lúc cũng dẫn theo Tử Khôn tới. Chẳng qua, Tử Khôn lại cực thích người tổ mẫu này, và dường như Đỗ thị cũng thích đứa cháu như con trai này, hai người đều ưa nhau. Vì thế, Tử Khôn bị Trần Quý Hùng quở mắng trận.

      Trần Quý Hùng luôn cảm thấy Đỗ thị trở thành dáng vẻ này, chủ yếu là do quá khứ long đong năm xưa, cho nên mới có chút thông cảm với bà. Đôi khi còn khuyên Trần Tín và Tử Khôn phải hết sức giữ hiếu. Thế nhưng về sau lại phát sinh việc, khiến Trần Quý Hùng tức chết.

      Tính Trần Quý Hùng xưa nay luôn trượng nghĩa và thương hại kẻ yếu, ông cảm thấy mình với Đỗ thị bên là nghĩa phụ còn bên là thân mẫu, hơn nữa tuổi tác cả hai đều cao, cho nên chú ý tới chuyện nam nữ cấm kị, thỉnh thoảng cũng qua lại. Nhưng sau đó, vì Đỗ thị thể tiếp xúc với người bên ngoài, lại thấy Trần Quý Hùng tuy tuổi cao, nhưng tính tình lại rất có khí phách trượng phu, vượt xa các nam nhân bà từng gặp về mọi mặt. Thế cho nên, trái tim già nua trống trải của Đỗ thị lại nhộn nhạo lần nữa. Bà hết may áo lại tặng giày, còn thỉnh thoảng dọ lời. Sao Trần Quý hùng nhìn ra tâm tư của bà kia chứ, thế là ông tức giận lập tức chấm dứt qua lại. Cứ như thế, đồng minh cuối cùng của Đỗ thị cũng bị chính tay bà chôn vùi.

      Sau khi Trần Tín biết chuyện cũng tức tới nghiến răng nghiến lợi. Từ đó trở , số lần thăm hỏi Đỗ thị cũng ít . Mọi người cũng dần dần quên Đỗ thị. Lúc này nghe Văn Đan Khê nhắc tới nhà Trịnh Mỹ Vân, mới sực nhớ tới ít chuyện cũ trước đây.

      Văn Đan Khê nắm lấy tay trong chăn, an ủi bằng im lặng, Trần Tín cười thông suốt: “Nhiều năm như vậy, ta sao lâu rồi. Chỉ tiếc cho nghĩa phụ, lần đó ông rất tức giận.”

      Văn Đan Khê hỏi: “Phải rồi, nghĩa mẫu qua đời bao nhiêu năm nay, sao nghĩa phụ chưa từng muốn tái giá vậy? Ta nghe lúc ở Tần Châu có khá nhiều người muốn làm mai cho ông mà.”

      Trần Tín than thở: “Năm xưa nghĩa phụ từng thề độc trước khi nghĩa mẫu ra , rằng suốt đời này tuyệt đối tái giá. Bình sinh ông trọng nhất tín nghĩa, được làm được, há có thể nuốt lời hứa!”

      Văn Đan Khê khen với giọng kính phục: “Nghĩa phụ là trượng phu vĩ đại đội trời đạp đất, thế gian hiếm có.”

      Trần Tín phụ họa tiếng, rồi nhìn mấy lần, thấy hoàn toàn phát , nghẹn hồi, cuối cùng hết nhịn nổi bèn thốt ra lời: “Sau này nếu nàng là người trước, ta cũng sống mình. Ta tuyệt đối kém ông.”

      Văn Đan Khê nghệt ra giây, sau đó bật cười, lấy tay chọc ngực quát khẽ: “Đừng nhảm, nếu ta trước, chàng nhất định phải sống tốt.”

      Trần Tín lầm bầm mấy câu mơ hồ, rồi đưa tay sờ loạn lên bàn tay đặt ngực mình, Văn Đan Khê bị trêu tới nỗi hơi thở dần hỗn loạn. Đột nhiên, Trần Tín trở người ngồi dậy kêu lên: “Phải rồi nương tử, ta viết xong “Dưỡng hổ ký” rồi. Nàng có muốn đọc thử ?”

      Văn Đan Khê cụt hứng, đành phải : “Ừ, cầm tới đọc cái xem.”

      Trần Tín đeo theo cái mặt đắc ý, đưa tay giật ngăn kéo đầu tủ ra, rồi lôi quyển sách được đóng thành tập chỉnh tề. mở ra trang đầu tiên như dâng vật quý: “Nương tử, nàng thấy chữ của ta đẹp hơn rất nhiều sao?”

      “Ừ, đúng vậy.”

      Văn Đan Khê mỉm cười bắt đầu đọc, quyển sách này được viết theo kiểu nhật ký đại. Dòng đầu tiên viết ngày tháng năm sinh và tuổi chính xác của Tử Khôn, còn ghi chú cân nặng của bé nữa.

      Ví như trang đầu tiên:

      Lúc tiểu Hổ còn ở trong bụng mẹ, Nhị thúc đưa tới rất nhiều văn tập kinh điển, nương tử bảo ta dán vào bụng đọc, là: Dưỡng thai. Hổ nữ bắt đầu học hành chăm chỉ trong bụng mẹ, có thể thông minh sao?

      Phụ chú: Ta nhân lúc nương tử ngủ, đọc lại kiệt tác của mình. Hiệu quả cực tốt.

      Đọc tới đây, Văn Đan Khê bỗng dưng nhíu mày, thảo nào sau này Bảo nhi năng trôi chảy thế, hóa ra là bị cái tên đần thối này đầu độc.

      đọc tiếp, bên trong có trang viết thế này:

      Mùa xuân năm Kiến Nguyên thứ mười ba, ngày năm tháng tư, Hổ được bốn tuổi, Hổ lớn cỡ sáu bàn tay, nặng ba mươi cân.

      Lão Hổ (Ý chỉ bản thân Trần Tín) luyện binh về, gặp tiểu Hổ trong vườn hoa ngoài phủ, tiểu Hổ người đầy bùn.

      Lão Hổ hỏi: “Vì sao Bảo nhi như vậy?”

      Tiểu Hổ đáp: “Bảo nhi ở đây chờ cha.”

      Lão Hổ lại hỏi: “Chờ cha sao lại để mình bẩn?”

      Tiểu Hổ lại đáp: “Bảo nhi vừa chờ cha, vừa nhân tiện nghịch bùn. Vì để cha vui, còn cố ý nặn nhiều người bùn .”

      Lão Hổ cảm động hết sức, bế hiếu nữ tiểu Hổ khoe mọi người. Mọi người đều che mặt mà cười.

      Mùa thu năm Kiến Nguyên thứ mười bốn, mùng mười tháng chín, Hổ năm tuổi, cao bằng sáu bàn tay rưỡi, nặng bốn mươi cân.

      Buổi chiều, tiểu Hổ nghe chuyện xưa xong, nhưng chịu ngủ, đòi hổ mẹ làm bánh ăn.

      Hổ mẹ : “Bánh ngủ hết rồi. Ngày mai ăn tiếp.”

      Tiểu Hổ lăn qua lăn lại nghe theo: “Mẫu thân gạt người. Nhà bánh nhất định ngủ, bánh cha nhất định vòng vòng trong phòng, bánh mẹ giường kể chuyện xưa cho bánh con nghe.”

      Hỗ mẫu lại : “Đêm nay bánh cha với bánh mẹ cãi nhau, cho nên họ ngủ sớm.”

      Tiểu Hổ tiếp tục lăn lộn, rồi liếc liếc: “Hừ hừ, hai người coi con là con nít bốn tuổi sao? Toàn gạt con!”

      Lão Hổ hết cách, đành phải đích thân xuất mã, thanh ca bài, thôi miên tiểu Hổ.

      Sơ kết: Việc này lần nữa chứng minh lão Hổ văn võ song toàn, giỏi ca giỏi múa. xoa vợ, dưới dỗ con.

      Văn Đan Khê đọc tiếp trang nữa, có số việc quên bẵng mất, hôm nay lại sực nhớ lại. cảm khái khôn xiết: “ là thời gian như thoi đưa, chỉ chớp mắt mà nữ nhi lớn như vậy rồi.”

      Trần Tín tiếp lời: “Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh. Chúng ta cũng già hết rồi, chiến trường cũng thể đánh đấm như trước, giường như con cóc, đạp hơn mười cái là gục.”

      Văn Đan Khê nhất thời câm nín.

      ~ HẾT ~
      Câu chuyện về Đan Khê và Trần Tín xin khép lại ở đây, còn hành trình của bé Trần Tử Khôn tiếp diễn trong câu chuyện khác. Tác giả viết riêng truyện dài cỡ trăm mấy chương cho bé. Nhưng vì thích hoàng quyền nên Yun làm hệ liệt này, bạn nào có hứng thú edit cứ nhắn tin cho Yun, Yun gửi link Tấn Giang cho O (∩ _ ∩) O

      Tiếp theo, PR truyện mới đây, Yun làm hai truyện song song là “Tiên nữ Giang Đậu Hồng” và “Thi quan Kinh Niên”, bạn nào tò mò có thể qua đọc thử vài chương đầu, bắt đầu từ tuần sau Yun quay qua chăm cho hai bé đó.

      Cuối cùng cám ơn các bạn theo dõi và ủng hộ bản edit của Yun, nhờ có mọi người mà Yun mới lê lết được tới chương cuối cùng này, hí hí. Hết rồi, mi gió cái nào (づ ̄3 ̄)づ╭[​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :