1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Cổ đại] Nữ y về thời loạn - Triệu Dân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 95

      Edit: Yunchan

      Hơn mười ngày sau, quả nhiên Bạch gia ba chân bốn cẳng dẫn hai đứa con của Lý Băng Nhạn tới. Tuổi hai đứa xấp xỉ hai đứa cháu của Văn Đan Khê, nom còn ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn chúng. Bé tên là Bạch Linh, bé trai tên là Bạch Hiển. Cả hai đứa đều trắng trẻo dễ thương như búp bê. Lý Băng Nhạn nhìn thấy hai đứa con xa cách lâu ngày, dằn lòng nổi khóc nấc lên. Hai đứa trẻ cũng thút thít theo. Đặc biệt là bé Bạch Linh, cứ níu chặt lấy tay mẹ chịu thả, khóc rấm rức : “Bọn họ đều mẫu thân chết rồi, nhưng Linh nhi tin, mẫu thân bỏ rơi Linh nhi với ca ca. Linh nhi hỏi họ họ la Linh nhi.”

      Lý Băng Nhạn nghe vậy càng khóc dữ hơn, những người có mặt ở đây cũng ít người rơi nước mắt.

      Bạch gia đưa hai đứa trẻ tới, phu phụ Bạch Hữu Thành cũng nên thả ra. Nhưng đối với chuyện này, mọi người lại bất đồng quan điểm, theo Trần Tín cứ quăng thẳng hai tên đó xuống sông nuôi rùa. Nhưng Lý Băng Nhạn vẫn khăng khăng muốn thả họ . Theo lời , mặc dù hai người họ có lỗi nhưng tội đáng chết. Huống hồ trước đó Trần Tín hứa để hai đứa trẻ tới trao đổi, thể lật lọng. Trần Tín nghe câu trước rất bằng lòng. Nhưng nghe qua câu sau lại nhớ tới giáo huấn của nghĩa phụ, nên buộc lòng phải đồng ý thả hai người kia ra.

      Bạch hữu Thành được thả ra rồi nằng nặc đòi gặp mặt con mình. Lý Băng Nhạn hỏi ý kiến của hai con. Bạch Linh có hơi do dự, bé nhìn về phía ca ca để chờ quyết định theo thói quen, Bạch Hiển nhăn cái mặt , suy tư lúc lâu, cuối cùng lắc đầu cách nghiêm túc, kiên định: “Mẫu thân, con gặp. Bảo ông ấy .”

      Bạch Hữu Thành nhận được tin này chẳng những tin hai đứa con chịu gặp mình, mà còn mực khẳng định là Lý Băng Nhạn cho gặp. Đối với loại người tự cho là đúng như thế, Văn Đan Khê cũng có loại xúc động muốn quẳng phứt xuống sông nuôi rùa.

      Sau khi Bạch Hiển nghe cau mày, thốt ra lời sắc bén: “Mẫu thân, người đừng nóng giận. Con hiểu ông ấy rất , ông ấy thích đem lỗi lầm của mình đổ lên đầu người khác, chưa bao giờ chịu xét lại bản thân.”

      Lý Băng Nhạn nhìn con trai mình với ánh mắt phức tạp, khỏi chế giễu bản thân mình, là phu thê bảy năm, nhưng tới cuối đường mới nhìn được nhau. Còn con trai, chỉ mới mấy tuổi đầu nhìn thấu rồi.

      Cả nhà Bạch gia chật vật trốn ra khỏi Dịch Châu, ba mẹ con Lý Băng Nhạn lại đắm chìm trong niềm vui đoàn tụ. Văn Đan Khê bước tới ôm Bạch Hiển hỏi: “Hiển nhi, đường có mệt ?”

      Bạch Hiển lắc đầu, đáp nề nếp: “Thưa Văn di, Hiển nhi mệt chút nào.”

      Văn Đan Khê vuốt ve khuôn mặt của thằng bé, chỉ mới bảy tuổi đầu mà trông bộ dạng nó như ông cụ non, mặt nhăn nhăn, năng thận trọng, nom rất có chính kiến. E là chịu ít đau khổ mới trở nên thế này.

      Dưới khuyên giải tận tình của mọi người, tâm trạng của Lý Băng Nhạn cũng dần bình tĩnh lại. dắt mỗi tay đứa, tới trước mặt Trần Tín và Tân Nguyên, hành lễ trịnh trọng: “Ba mẹ con chúng ta cám ơn hai vị, lòng đầy cảm kích, nhất thời biết nên sao cho phải.”

      Trần Tín vội đưa tay đỡ lên, khoát tay thờ ơ: “Đại tỷ nghìn vạn lần đừng khách khí, chút chuyện này có đáng là gì. Phải tỷ sớm, ta sai người cướp con tỷ về từ lâu rồi.”

      Tần Nguyên cũng cười ôn tồn lễ độ, nhìn ba mẹ con với ánh mắt tràn ngập ấm áp, rồi cũng khuyên giải phen.

      Lý Băng Nhạn để hai đứa trẻ bước lên chào hỏi, hai đứa trẻ cũng sợ lạ, gọi Trần Tín là dượng, gọi Tần Nguyên với Mặt Thẹo là bá bá giòn tan. Đặc biệt là Bạch Linh, còn chớp cặp mắt trong veo như nước, ngẹo cái đầu nho , nhìn Trần Tín với Tần Nguyên tò mò, rồi với giọng non nớt ngọt lịm: “Dượng, bá bá, lúc tụi con đường, mấy người kia đều tụi con phải tới ổ thổ phỉ, còn các người dữ ơi là dữ. Nhưng mà Linh nhi thấy hai người đâu dữ xíu nào đâu.”

      Bạch Hiển nhíu đôi mày bé, nháy mắt nhanh với muội muội. Nhưng Bạch linh lại hoàn toàn phát ra, cứ liếng thoáng suốt.

      Mọi người nghe thấy lời con nít ngây thơ bật cười ha ha.

      Bạch Hiển nhìn thoáng qua sắc mặt của mọi người, đột nhiên thoát khỏi tay mẫu thân, bước khoan thai tới trước mặt Trần Tín và Tần Nguyên, khom lưng hành lễ như người lớn, chắp tay vào nhau, ra vẻ ông cụ non: “Xá muội trẻ người non dạ, lại được nuông chiều từ nên năng càn rỡ, mong dượng và bá bá đại nhân bỏ qua cho, Bạch Hiển về nhất định cùng mẫu thân dạy dỗ nghiêm.”

      Mọi người sững sờ giây, sau đó bất thần cười phá lên. Lý Băng Nhạn lại vừa cười vừa khóc. Chắc hẳn năm qua con trai chịu khổ rất nhiều, lúc còn ở nhà, tuy con trai trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác đôi chút, nhưng ít ra còn có nét ngây thơ hồn nhiên của trẻ con, nhưng dáng vẻ hôm nay lại hệt như ông cụ non vậy. Bạch Hiển thấy mọi người cười nhất thời hơi luống cuống tay chân.

      Văn Đan Khê nhanh tay ngoắc Tuyết Tùng với Tuyết Trinh qua chơi với hai đứa, bốn đứa bé trạc tuổi nhau, nên để chúng chơi cùng nhau. Tuyết Tùng với Tuyết Trinh rất mừng vì có bạn chơi chung, lập tức hào phóng lấy hết đồ chơi với đồ ăn vặt của mình ra cho bạn. Bạch Linh và Tuyết Trinh thân nhau rất nhanh, cười líu ríu liên miên. Chỉ có Bạch Hiển là vẫn giữ nguyên cái dáng nghiêm túc, năng thận trọng. Tuyết Tùng thử bắt chuyện mấy lần, nó hỏi gì Bạch Hiển đáp nấy. Hơn nữa câu trả lời làm cho người ta biết nên khóc hay cười.

      Tuyết Tùng hỏi: “Cậu thích chơi cái gì?”

      Bạch Hiển đáp với nét mặt nghiêm trang: “Cổ nhân dạy, chơi bời lêu lỏng mất ý chí, nam nhân chúng ta đọc nhiều sách mới là đứng đắn.”

      Tuyết Tùng cào cào tóc, gật đầu cái hiểu cái , đoạn giơ giơ cái ná trong tay hỏi: “Cậu biết dùng nó bắn chim ?”

      Bạch Hiển đáp nề nếp: “Cổ nhân dạy, quân tử có việc nên làm và việc nên làm, chim trời cá nước đều có linh tính, sao có thể lạm sát kẻ vô tội.”

      Tuyết Tùng nhìn như cầu cứu, nó tình biết gì nữa rồi, tại sao vị tiểu ca này lại khó hiểu như vậy chứ.

      Văn Đan Khê nín cười, với nó: “Ca ca mới tới nên hơi sợ người lạ. Cháu phải chuyện nhiều với ca ca vào, từ từ quen thôi.”

      Tuyết Tùng gật đầu tới tấp.

      Bốn đứa đùa nghịch ở bên, người lớn ngồi trò chuyện. Văn Đan Khê nhạy bén phát , ánh mắt Tần Nguyên và Lý Băng Nhạn nhìn nhau có gì đó giống trước đây. Xem ra, hai người rốt cuộc có chút tiến triển rồi.

      Mọi người ngồi tán gẫu hồi, Văn Đan Khê mới bảo Lý Băng Nhạn dẫn hai con về phòng nghỉ ngơi. Con nít quen nhau rất nhanh, chỉ mới lát mà hai tiểu nương kể hết chuyện cho nhau nghe. Tuyết Tùng và Bạch Hiển tuy giống với hai muội muội, nhưng cũng coi như quen biết. Lúc Lý Băng Nhạn dắt hai con về phòng, Bạch Linh còn lưu luyến nỡ buông tay Tuyết Trinh. Cuối cùng, Lý Băng Nhạn phải dắt cả bốn đứa trẻ về phòng ngủ trưa.

      bao lâu sau mọi người đều tản hết, Trần Tín cũng bám gót Văn Đan Khê về phòng.

      Văn Đan Khê vừa vừa khuyên Trần Tín: “Giờ con sinh xong, ở cữ cũng qua rồi. Chàng nên chú tâm vào chính . nên cái gì cũng bảo Nhị đệ gánh, lâu dần đệ ấy cũng chịu nổi đâu.”

      Trần Tín bất đắc dĩ: “Nương tử, ta làm cha rồi mà biết chuyện này sao? Mấy hôm nay ta luôn đàm luận chuyện quốc quân đại với mấy văn nhân mà nghĩa phụ phái tới mà.”

      “Sao?”

      Trần Tín chậm rãi: “Chu Thông đề nghị rằng, nếu chúng ta muốn ngăn Thát Tử tấn công, tốt nhất là chiếm Liêu Tây. Y Liêu Tây những là quan ải hiểm yếu, mà còn là vùng đất màu mỡ, tiếc là Thát tử trồng trọt mà chỉ biết chăn thả. Nếu chúng ta chiếm nơi này, rồi di dân khai hoang, chẳng những có thể khai cương mở đất, mà còn cực kỳ có lợi cho việc ngăn Thát tử tấn công Trung Nguyên. Sau này chúng muốn tống tiền phải vòng đường xa.”

      “Đây là ý hay. tại phía Tây Nam của chúng ta bị Viên thị chiếm đóng, hơn nữa họ kinh doanh ở đó nhiều năm, nên chúng ta thể nhúng tay vào. Ở mé Đông cũng có người chiếm, những vùng đông đúc trù phú như Giang Nam và Trung Nguyên càng miễn bàn, vì nó là vùng giao tranh quân . Quả phải gọi là nay Sở mai Tần, vương vị đổi ngôi, giang sơn đổi chủ. đánh nổi, hai là chiếm được nhưng giữ được. Trái lại mảnh đất Liêu Tây này rất được. Suy cho cùng Thát tử là đại địch của chúng ta, chúng ta tiến tấc, bọn chúng phải lùi tấc. Khiến bọn chúng từ từ suy yếu, cớ sao lại làm.”

      Trần Tín nghe Văn Đan Khê phân tích đâu ra đó gật đầu tới tấp, nương tử nhà mình đúng là thông minh. cái gì cũng ràng mạch lạc.

      Lúc hai người về phòng, bà vú lập tức bế tiểu Tử Khôn ăn no tròn tới. Trần Tín cười đón lấy, ôm vào lòng nghịch. Tiểu Tử Khôn kêu a a, cánh tay xíu mập mạp cứ quơ qua quơ lại. Đùa hồi, Trần Tín lại nhàng đặt con xuống nôi, đong đưa cho nó ngủ. dỗ con xong lộn trở lại dỗ vợ.

      “Nương tử, hôm nay bọn Ngô sư gia lại khen nàng.”

      vậy sao?” Văn Đan Khê mơ màng đáp.

      Trần Tín hí mắt, lấy tay vỗ lưng rồi tiếp: “Bọn họ , số lương thực thu hoạch vào mùa thu năm nay báo lên nhiều hơn năm rồi mấy lần, đặc biệt là khoai lang với bắp, sản lượng cực lớn. Dân chúng ai cũng vui mừng. Chúng ta cũng còn sợ nạn đói nữa. Ngô sư gia còn , sang năm mở rộng trồng ở Bá Châu với Tần Châu…”

      Văn Đan Khê cố nghe chăm chú, nhưng mí mắt càng lúc càng ríu lại. Trong mơ hồ, chỉ nghe được hai chữ củ cải, bèn ậm ờ: “Ừ, củ cải trong viện cũng nên nhổ, ta cho người ép khô củ cải làm đồ ăn.”

      Văn Đan Khê vừa dứt lời cảm thấy ngực mình bị móng vuốt sói của Trần Tín nhéo cái. Tiếp đó hung hăng cắn vào môi trả đũa. Rồi kéo tay đặt vào trong quần mình, đến đây Văn Đan Khê mới vỡ lẽ, té ra muốn “cây củ cải” này.

      kêu lên xin tha: “Nhị Tín, tối qua chàng lăn lộn cả đêm, sắp mệt chết ta rồi, ta muốn ngủ lát mà.”

      Mặc dù Trần Tín hơi mất mác, nhưng cũng nương tử nhà mình quả là mệt muốn chết rồi, nên làm khó nữa: “Được rồi, chúng ta ngủ thôi.”

      ~ Hết chương 95 ~
      ChrisPhong nguyet thích bài này.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 96

      Edit: Yunchan

      Văn Đan Khê vốn tưởng rằng từ nay về sau họ bao giờ gặp lại Bạch gia nữa. Nhưng điều làm cho người ta tưởng nhất là, chỉ hai ngày sau, lão gia đinh Bạch gia lại chạy tất tả tới với mái đầu rối bời bụi bặm, quỳ mãi trước cổng Trần Phủ chịu , đau khổ cầu xin Văn Đan Khê cứu thiếu gia và phu nhân nhà mình.

      Văn Đan Khê hiểu mô tê gì, đành phải bảo Xuân Thảo hỏi tình hình chi tiết. Xuân Thảo nhanh chóng quay lại báo rằng, chuyện là cả nhà Bạch Hữu Thành mới ra khỏi Dịch Châu chưa bao lâu bị toán cường đạo chặn cướp. Bọn chúng những cướp hết tài sản của Bạch gia, mà còn cướp cả thê tử của Bạch Hữu Thành là Tiền thị lên núi làm áp trại phu nhân, Bạch Hữu Thành bị đánh gần chết. Người của Bạch gia ai cũng nghi ngờ là mưu của Trần Tín. Chẳng qua, họ bị ăn đau lần nên rút ra bài học kinh nghiệm, lòng nghĩ thế nhưng miệng vẫn dám . Mấy nô bộc càng nghĩ càng cùng đường, đành phải nhịn nhục tới Trần phủ cầu cứu.

      Ban đầu Văn Đan Khê cũng nghĩ có lẽ là Trần Tín động tay động chân, dù sao cũng có tiền án rồi. Song nghe thấy Tiền thị cũng bị cướp lên núi lập tức bác bỏ suy nghĩ này ngay. Thuộc hạ của Trần Tín bao giờ cướp nữ nhân. vốn định mặc kệ việc này, nhưng suy nghĩ lại, vẫn quyết định tìm Lý Băng Nhạn thương lượng chút rồi mới quyết định.

      Sau khi Lý Băng Nhạn nghe xong cúi đầu tư lự hồi lâu, cuối cùng dứt khoát: “Muội muội, chuyện này chúng ta đừng can thiệp. Lúc trước thả là xuất phát từ tín nghĩa, chuyện chúng ta hứa thể thất tín được. Nhưng bọn họ ra khỏi Dịch Châu, về phần bị ai cướp bóc chẳng liên quan gì tới chúng ta cả. Huống hồ, bây giờ hai đứa trẻ về bên cạnh tỷ, họ Bạch kia cũng là người xa lạ với tỷ rồi. sống hay chết đều chẳng liên quan gì tới tỷ!”

      Văn Đan Khê liếc nhìn Lý Băng Nhạn với vẻ tán thưởng, cứ tưởng rằng tỷ ấy giữ mãi suy nghĩ “Nhất dạ phu thê bách dạ ân”(*), cầu tình giúp Bạch Hữu Thành.

      (*) ngày chồng vợ trăm năm ân nghĩa.

      Như nhìn ra suy nghĩ của Văn Đan Khê, môi Lý Băng Nhạn nở ra nụ cười nhạt, : “Nếu năm trước tỷ đối với Bạch Hữu Thành là lòng nguội lạnh, bây giờ nó thành chết tâm và oán hận. Bảy năm vợ chồng trong mắt chẳng đáng giá đồng. Tỷ bị buộc phải xa xứ còn chưa đủ, còn cùng với ác phụ kia nhục mạ tỷ trước mặt mọi người, hận thể đẩy tỷ vào chỗ chết. Nếu phải da mặt của tỷ quá dầy, nếu có muội muội, muội phu và mọi người khuyên nhủ, có lẽ tỷ chết từ lâu rồi. Hơn nữa…”

      Lý Băng Nhạn xong câu cuối, mắt bỗng lóe lên lửa giận: “Hơn nữa, lại để mặc cho độc phụ kia ngược đãi con của tỷ, chúng chính là cốt nhục thân sinh của kia mà, cho dù tỷ có lỗi, nhưng con của tỷ có lỗi gì, Linh nhi và Hiển nhi của tỷ từ trước tới giờ đều rất ngoan ngoãn…”

      Lý Băng Nhạn vừa vừa cầm được nức nở.

      Văn Đan Khê thở ra hơi dài, quả nhiên là mẹ kế cha dượng. Thảo nào hai đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, là vì chúng bị ép phải trưởng thành sớm thôi. Văn Đan Khê lại dịu giọng an ủi hồi.

      Nghe xong tâm của Lý Băng Nhạn, Văn Đan Khê xử lý việc này cũng còn gánh nặng tâm lý nữa, lập tức sai người đuổi gia đinh , đồng thời cho phép họ tiến vào thành Dịch Châu nữa, về phần phu phụ Bạch Hữu Thành sống hay chết, cứ mặc cho số phận. giậu đổ bìm leo là nhân từ lắm rồi, làm sao còn lấy ơn báo oán cho được!

      Khi Trần Tín về nhà nghe được chuyện này lập tức vỗ tay hả dạ. Vốn dĩ cam lòng cho hai người này bỏ chạy, giờ trời cao có mắt bày ra chuyện này, là khiến mãn nguyện quá chừng.

      Trần Tín hậm hực : “Băng Nhạn tỷ còn bảo họ Bạch tội đáng chết, ta lại thấy đáng chết. Mấy chuyện làm trước đây , chỉ chuyện trước mắt này thôi, mẹ nó có đáng mặt làm chồng ?! Vợ mình thế này rồi, nếu còn tý tình cảm đau lòng tự trách còn kịp. lại còn muốn tới đây đạp thêm đạp, chả phải ép người vào chỗ chết à? Nương tử, nàng đừng tưởng là chỉ có dùng dao mới giết người được, loại như bọn chúng chính là hạng giết người thấy máu, đáng sợ là giết người xong còn thấy mình làm đúng.”

      Văn Đan Khê gật đầu, phát dù cách ăn của Trần Tín giản dị, nhưng có đôi khi lại bao hàm chân lý. cười rạng rỡ : “Nhị Tín, có đôi lúc ta thấy chàng thông minh. được mấy câu rất có lý.”

      Trần Tín nghe thê tử khen hai mắt tức tỏa sáng, cong miệng lên, hếch cằm đắc ý: “Hồi trước vị bằng hữu rất có học thức của nghĩa phụ ta cũng ta y như vậy, ông ấy còn ta nhìn chuyện gì cũng lắc léo rẽ ngoặt lung tung.”

      Hai người trò chuyện lát tâm trạng của Văn Đan Khê cũng tốt lên rất nhiều, bèn phất tay sai người dọn cơm. Hai người cùng ăn cơm xong bà vú bế con tới như mọi khi.

      Tiểu Tử Khôn rất ngoan, ngày nào cũng ăn no ngủ kỹ, rất ít khi khóc lóc gây rối. Ban đêm cũng tè dầm, khi tâm trạng tốt mở to cặp mắt đen lúng liếng nhìn chung quanh với vẻ tò mò. Về sau Đỗ thị điểm này cũng giống cha nó, lúc bé Trần Tín cũng chỉ ăn rồi ngủ, cũng khóc lóc gây chuyện. Văn Đan Khê lại lo lắng, đứa con này giống tính cha, rất khó tưởng tượng, nếu có cái tính này ra thể loại nào đây. Trong khi Trần Tín vừa nghe con giống mình hả hê tới nỗi lời nào diễn tả.

      Trần Tín bế tiểu Tử Khôn, với nó: “Khuê nữ bảo bối, con giống cha là tốt rồi, lớn lên cha dạy con học võ nghệ, tương lai, con cũng tìm con rể như mẹ con, hòa thuận vui vẻ cả đời là được. Cha dạy con độc môn bí truyền làm sao cưới được mẹ con về nhà, con suốt đời bình an lo nghĩ…”

      Văn Đan Khê nghe Trần Tín lẩm bẩm, nhất thời chẳng biết phải bình luận thế nào.

      Kể tới Lý Băng Nhạn, sau khi hai con quay lại bên cạnh, nụ cười cũng dần thường trực môi. Mỗi ngày làm việc xong dạy bốn đứa trẻ đọc sách viết chữ, có lúc cùng thăm Văn Đan Khê và tiểu Tử Khôn. Bốn đứa trẻ lại cực kỳ thích tiểu Tử Khôn, xoắn xuýt vây quanh bé, cho dù là tiểu Tử Khôn ngáp cái cùng làm cho chúng ồ lên kinh ngạc. Ngay cả ông cụ non Bạch Hiển ở trước mặt Tử Khôn cũng lộ ra chút ý cười.

      Tiểu Tử Khôn đầy tháng bao lâu, Tần Nguyên và phụ tá của y bắt đầu tìm cách xuất chinh tới Liêu Tây. Những việc liên quan tới nó đều được Trần Tín kể lại hết cho Văn Đan Khê sau khi về nhà. Văn Đan Khê cũng , trong thời loạn, mạnh dạn kết quả bị người khác thôn tính. nay vì chỗ của họ nằm ngay biên thùy, kề sát đất Hồ, lúc Thát tử tới xâm chiếm, chẳng ai muốn nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này. Hơn nữa họ hành luôn luôn khiêm tốn, khi người khác bất cứ lúc nào cũng có thể kéo mấy nghìn người xưng vương xưng đế, họ vẫn dùng danh hào mà Lương Cảnh đế sắc phong. Cũng nhờ đó, Dịch châu vẫn nằm ngoài chú ý của người trong thiên hạ.

      Nhưng mai sau theo phát triển lớn mạnh của Dịch Châu tới các nơi, sớm muộn gì đưa tới ngấp nghé của những phản vương. Trước lúc đó, họ nhất định phải dự trữ sức mạnh để phòng ngày tình hình biến động, lúc ấy họ mới có thể tự bảo vệ mình. Tất nhiên Trần Tín cũng hiểu đạo lý này, cái đồ đần thối đó, từ khi làm cha lại chín chắn hơn rất nhiều. Mỗi ngày đều cần cù luyện binh, chăm chỉ xử lý công vụ, có thời gian rảnh học binh pháp chính vụ với phụ tá. Chưa bao giờ trễ về sớm. Điểm này làm Tần Nguyên hết sức hài lòng, đối với chuyện này, y còn khéo léo khen Văn Đan Khê biết cách dạy chồng.

      Thượng tuần tháng mười năm nay, sau khi tất cả chuẩn bị đâu vào đó, Trần Tín dưới phò tá của Chu Thông, chỉ huy sáu vạn đại quân tập kích bất ngờ trọng trấn Đại Châu của Liêu Tây.

      Đông Lỗ ngờ quân Phá Lỗ lại chủ động tấn công, vì trừ ngày đầu khi Đại Lương kiến quốc ra, mặt chiến bọn chúng vẫn luôn là người nắm thế tấn công. Thế nên quân phòng thủ Đại Châu bị quân Phá Lỗ đánh trở tay kịp. Dưới sách lược của Chu Thông, chỉ trong vòng năm ngày quân Phá Lỗ dẹp xong trấn quan trọng nhất của Liêu Tây.

      Sau khi quân Phá Lỗ đánh hạ được Đại Châu, lại bắt đầu khua chiêng gióng trống chiêu nạp người Hán ở địa phương. Trong lúc nhất thời, phần lớn tù binh của bộ lạc và đầy tớ người Hán chạy trốn vô số. Trước đây những tù binh và đầy tớ này dám chạy trốn, là vì Đại Châu nằm trong tay Thát tử, đây là con đường gần nhất để họ phản hồi Trung Nguyên cố thổ. Những tuyến đường khác tuy cũng có thể vòng qua, thế nhưng vì đường xá xa xôi, hai vì dọc được phải vượt qua rất nhiều bộ lạc của Thát tử, độ khó cực cao. Giờ đây Đại Châu về tay người Hán, họ có lẽ nào trốn!

      Đại Châu này cần điều động bách tích tới nơi khác khai hoang, mà lấy nguyên liệu ngay tại chỗ. Điều càng làm cho các bộ lạc Đông Lỗ đau đầu là, quân Phá Lỗ lại học tới nhuần nhuyễn cách đánh vô lại của Thát tử, bọn họ thường xuyên phái những tốp kỵ binh cướp đoạt gây rối những Thát tử lạc đàn, ít diệt, nhiều chạy. Càng miễn bàn tới dê bò ngựa, quân Phá Lỗ thấy đâu là cướp đó. Khi đại đội nhân mã Thát tử tới công thành, họ khôn khéo núp trong thành thủ vững ra, dùng gỗ lăn lôi thạch, nước sôi thuốc phân để chào hỏi quân địch. Địa thế Đại Châu hiểm yếu, dễ thủ khó công. Thát tử vây công mấy ngày tử thương vô số, đành phải trở về công. Nhưng bọn chúng vừa khỏi chưa bao lâu, quân Phá lỗ lại đột ngột mở thành xông về phía quân địch chém giết trận, đợi quân địch sẵn sàng quyết chiến họ lại đồng loạt trốn vào thành, vẫn thủ vững ra. Chiến thuật như vậy lại diễn ra ngại phiền, làm Thát tử hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng làm gì được.

      Việc này đều được Trần Tín kể lại hết trong thư gửi về cho Văn Đan Khê. Số chữ người này viết những tăng lên vùn vụt, mà hành văn cũng càng ngày càng mạch lạc, từ diễn đạt trôi chảy lúc ban đầu trở nên sinh động liền mạch như bây giờ, tiến bộ là nhanh. Văn Đan Khê ngỏ ý tán dương trong thư hồi . Trần Tín tất nhiên rất vui mừng, hơn nữa còn đắc ý biểu đạt nguyện vọng muốn làm thuyết thư tiên sinh. Văn Đan Khê đọc mà cười sặc sụa.

      Trần Tín ở lại Đại Châu tháng, Tần nguyên lại phái hai người đáng tin cậy tới thủ thành, bảo Trần Tín quay lại Dịch Châu. Đây cũng là đề nghị của Chu Thông, y với Tần Nguyên, Trần Tín dũng mãnh, giỏi tấn công, nhưng quen phòng thủ. Mà Đại Châu chủ yếu là thủ thành. Nếu tiếp tục để Trần Tín thủ thành, chỉ sợ lâu dài chịu được nhục mạ khích tướng của Thát tử, trong cơn nóng giận ra khỏi thành quyết chiến với Thát tử, khi đó hối hận muộn. Văn Đan Khê nghe thế thể bội phục Chu Thông này, khả năng quan sát của y còn hơn Hàn sư gia được xưng mưu lược bậc.

      Sau khi quân Phá Lỗ đánh hạ Đại Châu, trong quân có ít tướng lĩnh kêu gọi phải tiếp tục công thành, chớp thời cơ mở rộng lãnh thổ, song lại bị Chu Thông và Tần Nguyên bác bỏ. Hai người nhất trí cho rằng, bây giờ thời cơ chưa chín mùi. Tuy chúng tướng phục lắm, nhưng cũng đành phải nghe theo hai người. Sau đó, Tần Nguyên, Chu Thông và Hàn sư gia phí hết tâm tư lập ra hàng loạt các phương sách lấy lợi trừ hại. Bao gồm khuyến khích nông tang, làm thuế ít, chiêu an lưu dân, cỗ vũ khai hoang, bảo vệ thương nhân vân vân, hơn mười loại phương sách. Đối với những chuyện này, Văn Đan Khê biết mình là thường dân, hơn nữa chỉ biết vài tri thức đại vụn vặt, chưa hợp mấy với xã hội cổ đại, cho nên đối với những phương sách này chỉ nhìn qua chút, có lúc cũng đưa ra vài đề xuất để hoàn thiện hơn.

      Trần Tín vừa thấy Văn Đan Khê góp ý thêm vài chi tiết, nhất thời sung sướng ra mặt: “Nương tử nhà ta đúng là thông minh. Mấy thứ nàng góp ý bọn ta đều nghĩ tới. Thảo nào Chu quân sư cứ khen nương tử cẩn thận tỉ mỉ sáng suốt.”

      Văn Đan Khê cười nhạt tiếng. Ở trong mắt Trần Tín, làm cái gì cũng đáng khen.

      Trần Tín khen xong, lại quan sát sắc mặt cẩn thận, hỏi dò: “Nương tử, nàng muốn làm thế nào làm thế ấy, giá nào cũng đừng bị mấy lời đồn đại bên ngoài bó buộc chân tay.”

      Văn Đan Khê ngẩn ra, hỏi vội: “Đồn gì thế, sao ta biết?”

      Trần Tín gãi đầu, cười khan: “Chẳng có gì, chẳng là có người ta quá ngốc, nương tử quá thông minh các loại.”

      Văn Đan Khê căng thẳng trong lòng, cũng có loại đồn đãi này sao? Có điều, ngẫm nghĩ lại chút điều này cũng khó lý giải, ở Trung Quốc đại mấy nghìn năm sau, phần lớn đàn ông cũng chấp nhận được chuyện vợ mình có khả năng hơn mình.

      nhớ hồi trước khi chồng của nữ lãnh đạo trong đơn vị của cha đâm đơn ly hôn với lý do là vị nữ lãnh đạo đó quá tài giỏi, tổn hại tới tự tôn của ta. Đáng sợ là, rất nhiều người trong đơn vị cho là chồng của vị nữ lãnh đạo đó làm đúng, ai bảo ấy chỉ lo cho nghiệp mà quan tâm tới gia đình chứ. Ai bảo ấy là phụ nữ mà ở nhà thờ chồng dạy con, cứ chăm chăm tranh quyền đoạt lợi với bọn đàn ông chứ.

      nhớ lúc đó cha tặng cho người kia câu bình luận: Tên đàn ông này biết khoan dung. Còn bụng dạ hẹp hòi so đo với người chung chăn gối với mình. Nếu ta thấy mình có tài cứ cố sức phấn đấu , chẳng ai cản trở ta cả. Nếu có tài sống cho yên phận, bản thân có lòng cầu tiến mà lại ngăn vợ mình vươn lên, còn kêu la tổn thương lòng tự trọng của đàn ông gì nữa, là nực cười.

      Bây giờ, lẽ nào và Trần Tín cũng phải đối mặt với vấn đề này sao. Nét mặt Văn Đan Khê thay đổi chừng, làm Trần Tín cũng khẩn trương theo. vội vàng giật giật ống tay áo của hỏi: “Nương tử, nàng sao vậy? Ta sai cái gì sao?”

      Văn Đan Khê lắc đầu cười khổ, thoáng trầm ngâm lát, rồi ngẩng đầu hỏi : “Nhị Tín, cho ta biết , chàng nghĩ thế nào?”

      Trần Tín sửng sốt giây, rồi như lẽ dĩ nhiên: “Ta có thể nghĩ gì chứ, bọn họ thích cứ . Chẳng phải ganh tỵ ta tìm được người vợ thông minh sao? Nếu ta tìm người ngốc tới nỗi phân biệt được đông tây nam bắc, nàng coi mấy người đó có còn đồn nữa !”

      “Xì.” Tư duy của Nhị Tín đúng là chả ai hiểu nổi.

      Trần Tín nghĩ ngợi chút, rồi trấn an : “Nương tử, nàng đừng nghĩ nhiều. Ta sao hết. Nghĩa phụ ta dạy ta, nam tử hán đại trượng phu, tiền tài cũng sao, nhưng bất cứ giá nào cũng thể thiếu độ lượng. Mặc dù ta độ lượng được như nghĩa phụ, nhưng cũng phải hạng bụng dạ hẹp hòi. So đo tính toán với nương tử của mình, đáng làm chồng sao? Nếu ta để tâm tới mấy lời đó , lúc trước ta tìm nữ tử như Ngũ đệ muội rồi.”

      Trần Tín vừa dứt câu, Văn Đan Khê chủ động nhào tới ôm chầm lấy gặm túi bụi, còn liếng thoắng trong miệng: “Nhị Tín, chàng tốt.”

      Trần Tín đờ người giây, vừa định chớp thừa cơ chấm mút, chợt nghe Xuân Thảo ở ngoài cửa bẩm: “Tướng quân, phu nhân, Trần Lục tử Chu tiên sinh muốn gặp tướng quân, còn có… lão phu nhân tới thăm phu nhân.”

      ~ Hết chương 96 ~
      ChrisPhong nguyet thích bài này.

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 97

      Edit: Yunchan

      Hai người nghe thấy bẩm báo thể làm gì hơn là đẩy cửa ra ngoài. Văn Đan Khê liếc mắt nhìn thấy Đỗ thị đứng tần ngần dưới cây đại thụ trước cửa, bà nhác thấy con trai ra bèn vội vàng mỉm cười chào hỏi ân cần, còn Trần Tín chỉ gật đầu với bà: “Mẹ, tới thăm Bảo nhi sao, nó ngủ.”

      rồi dừng chân lại mà thẳng. được mấy bước lại dằn được ngoái đầu nhìn nương tử nhà mình chút. Văn Đan Khê khoát khoát tay cười với , ý là bảo nhanh về nhanh. Lúc này Trần Tín mới bước . Đỗ thị thấy tiểu phu thê rất hiểu ý nhau, rồi nghĩ tới thái độ lãnh đạm của con trai với mình, lòng lại thấy chua chát.

      Văn Đan Khê quay đầu lại mỉm cười chào hỏi Đỗ thị: “Mẹ ngồi ạ, Tử Khôn ngủ, phải lát nữa mới tỉnh dậy. Con bé này suốt ngày ngoài ăn ra chính là ngủ.”

      Đỗ thị nhàn nhạt: “Ta tới thăm Tử Khôn, mà tới tìm con chuyện.”

      “Dạ.” Văn Đan Khê thấy thái độ của Đỗ thị hơi khác xưa, bèn quan sát bà cẩn thận. Vừa nhìn sơ qua, tìm ra ngay chỗ khác biệt, lúc Đỗ thị mới tới đây mặt lúc nào cũng mỉm cười, chuyện với cũng mang theo vẻ nịnh nọt. Đối với hạ nhân trong viện cũng là vẻ mặt ôn hòa. Nhưng hôm nay chẳng biết tại sao lưng của bà ưỡn lên thẳng tắp, thậm chí thẳng tới độ cứng ngắc, biểu cảm mặt cũng rất lạnh nhạt. Tạo cho người ta cảm giác, bà cố hết sức thể kiểu cách mẹ chồng trước mặt .

      Văn Đan Khê bất giác buồn cười, đoán chừng là mấy ngày này trôi qua quá yên ả, nên bà muốn sinh đây mà.

      thản nhiên : “Mẹ có gì xin cứ .”

      Đỗ thị theo vào buồng trong, rồi ngồi thẳng lưng xuống, hắng giọng : “Ta nghe Văn gia các con coi như là dòng dõi thư hương đúng ?”

      Văn Đan Khê mỉm cười đáp: “Tuy người ngoài vậy, nhưng nhà con lại dám tự xưng như thế. Cha và ca ca con chỉ biết sơ vài chữ mà thôi.”

      Đỗ thị gật đầu căng thẳng: “Lập Hổ nhà ta quả là với cao rồi.”

      Văn Đan Khê ngửi thấy mùi bất ổn trong câu này, chân mày cau lại, đáp thản nhiên: “Gì mà trèo cao với trèo cao chứ, trước đây hai chúng con đều là người cùng khổ, mẹ chồng đùa rồi.”

      Đỗ thị lại sâu xa: “Lúc Lập Hổ nhà ta cưới con tướng quân, sao có thể coi là nghèo khổ.”

      Văn Đan Khê chợt thấy buồn cười, hóa ra Đỗ thị ngược, ý là mình với cao con trai bà đây mà.

      Từ trước tới nay Văn Đan Khê thích loại lấy chữ vờn nhau, tôi đoán, nên quyết định trắng ra: “Mẹ chồng có gì xin cứ thẳng ra, nếu con và Lập Hổ có chỗ nào đúng xin mẹ cứ ra, chúng con có lỗi sửa.”

      Đỗ thị lặng thinh giây lát, nhấp hớp trà, lấy đủ khí thế, cuối cùng mới chậm rãi ra: “Kỳ cũng có chuyện gì lớn, chỉ muốn trò chuyện với con thôi. Hôm qua có người hỏi tên cháu của ta, họ cái tên Tử Khôn này rất giống con trai. Vốn dĩ bề ngoài của nó như bé trai, lại lấy cái tên như vậy, ta thấy hợp lắm.”

      Suy nghĩ của Văn Đan Khê xoay chuyển, trước đây lúc và Trần Tín đặt tên cho con, viết thư hỏi trực tiếp Trần Quý Hùng, căn bản nghĩ tới Đỗ thị. Xem ra, bà có hơi bất mãn với chuyện này.

      Văn Đan Khê thu nụ cười lại, với giọng nhàng: “Mẹ, bất kể họ thế nào, nhưng con nhà chúng ta tên gì chẳng lẽ còn bảo người khác làm chủ hay sao?”

      Đỗ thị thở ra hơi dài, xua xua tay, với vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Cũng phải mỗi việc này. Còn chuyện của con với Lập Hổ nữa.”

      Văn Đan Khê uống ngụm trà, mắt nhìn chằm chằm lá trà trong chén, miễn cưỡng : “Mẹ có chuyện gì cứ thể ạ. Người nhà với nhau, hà tất phải nửa để lại nửa.”

      Đỗ thị nhìn hơi bất mãn, đanh giọng : “Lẽ ra, ta cũng muốn tới đây với kiểu cách trưởng bối, nhưng nghĩ con vẫn còn trẻ, mà mẹ con mất. Nên ta cũng đành kiên trì tới đây. Ta nghe , gần đây ở bên ngoài đồn đãi Lập Hổ con ta là người thô kệch, bàn chuyện quốc quân đại trong nha môn xong đều phải về nhà báo lại với vợ, chuyện lớn chuyện gì cũng để cho vợ quyết định. Còn Lập Hổ trừ đánh trận ra chẳng được việc gì, nó cưới vợ còn lợi hại hơn mẹ ruột, bắt nó hướng Đông dám hướng Tây…”

      Giờ Văn Đan Khê mới vỡ lẽ, ra hôm nay Đỗ thị tới đây là vì chuyện này.

      Ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn giữ giọng bình thản: “Chúng con biết chuyện này, biết mẹ định chuyện này thế nào?”

      Đỗ thị nghe vậy cũng chẳng quanh co nữa, thẳng ra: “Theo lý làm vợ làm dâu thế nào, hẳn là mẹ con dạy cho con rồi mới phải…”

      “Cạch”

      Đỗ thị còn chưa dứt, Văn Đan Khê đặt mạnh cái chén lên bàn. Đỗ thị kinh ngạc trong lòng, Văn Đan Khê thở hắt ra hơn, rồi nhìn chằm chằm vào Đỗ thị, trầm giọng : “Làm vợ làm dâu ra sao, mẹ con dạy cho con cả rồi, thế nhưng, người con muốn hỏi chính là mẹ chồng, mẹ con phải cùng loại người với mẹ chồng, chỉ sợ hiểu được cách giáo dục của mẹ chồng.”

      Đỗ thị cũng hơi nổi giận, với sắc mặt bất thiện: “Mẹ con chưa từng dạy phải coi chồng là trời sao? Chưa từng dạy con nữ tử tài mới là đức sao? Từ xưa tới nay luôn nam tôn nữ ti, nữ nhân chúng ta nên nghe theo chồng. Nên an phận thủ thường ở nhà thờ chồng dạy con, sao có thể quá phận quản chuyện bên ngoài chứ! Huống hồ, đứa con đầu của con là nữ nhi, càng nên điều dưỡng tốt thân thể, chuẩn bị sinh nhi tử cho Lập Hổ, tiếp nối hương hỏa mới phải lẽ, nào có thời gian can thiệp chuyện quân vụ chính vụ gì đó chứ.”

      Văn Đan Khê tình giận mà có chỗ phát tiết, cứ tưởng đâu ít nhất Đỗ thị an phận thời gian, nào ngờ bà sống những ngày quá yên bình lại quên khuấy mất vết sẹo đau. Trần Tín mới vừa tha thứ cho bà, bà muốn lấy danh nghĩa mẹ chồng ra để dạy dỗ ! Bà đúng là nằm mơ ăn tiệc lớn, nghĩ quá đẹp!

      Văn Đan Khê đứng bật dậy, lạnh lùng : “ cho mẹ biết, mẹ con đúng là dạy con như thế, người dạy con rằng, vợ chồng chính là bình đẳng, chẳng ai cao hơn ai. Chỉ có chủ nhân và đầy tớ mới phân chia tôn ti trật tự. Người còn với con rằng, nếu người ngay cả bản thân mình còn tôn trọng, làm sao có thể trong mong người khác tôn trọng mình, đừng là con gả cho Lập hổ, dù gả cho hoàng đế, con cũng cảm thấy bản thân mình thấp hèn hơn !”

      Đỗ thị cứ tưởng Văn Đan Khê điềm đạm là người dễ chuyện, đâu ngờ nổi lại có bộ mặt hùng hổ dọa người thế này, chỉ thiếu điều chỉ vào mũi mình mà chửi. Bà nhất thời tức giận đến mức biết gì.

      Văn Đan Khê dừng lại chút mới tiếp: “Con luôn cho là vậy, Trần Tín cũng biết suy nghĩ của con. Nhưng chàng chưa bao giờ ghét nó, hơn nữa còn thích… mẹ có biết tại sao chàng thích người như con ?”

      Đỗ thị tuy tức bất kính với mình, nhưng nghe thấy câu sau vẫn dằn được cơn tò mò, hỏi: “Tại sao?”

      Văn Đan Khê nhìn ánh mắt của Đỗ thị, môi nở ra nụ cười nhạt thương hại, rồi nhấn mạnh từng chữ: “Bởi vì bà!”

      “HẢ —-“ Đỗ thị phẫn nộ ra mặt.

      Văn Đan Khê ràng: “Bởi vì bà luôn cho rằng nam tôn nữ ti, luôn đặt mình ở địa vị thấp kém, hơn nữa bà thấy mình làm nộ lệ cho nam nhân chưa đủ, còn muốn lôi cả con mình xuống nước. Bà trơ mắt nhìn con trai ruột của mình bị kế phụ ngược đãi đánh đập, nhưng dám tiến lên ngăn cản, thậm chí có lúc còn bước lên giúp người ta đánh con mình —-“

      Sắc mặt Đỗ thị đại biến, bà chỉ thẳng vào Văn Đan Khê bằng bàn tay run rẩy: “Làm sao ngươi có thể với ta như vậy, đừng quên, ta là trưởng bối của ngươi, ngươi là con dâu của ta! Năm đó ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ. Dù sao ta cũng nuôi nó tới mười tuổi, ngươi lại dám với ta như vậy…” Đỗ thị xong che mặt nghẹn ngào.

      Văn Đan Khê chẳng chút hoang mang: “Bà khoan hãy khóc, tôi còn chưa hết đâu. Bà cho là để chàng sống là ban ân rồi phải ? Nhưng nuôi con chứ đâu phải nuôi chó lợn, chàng cần quan tâm, cần danh dự. Nhưng bà cho chàng những gì? Bà cho chàng toàn là những ký ức thống khổ. Cho nên chàng lớn lên mới thích nữ nhân hoàn toàn khác xa mẹ mình.”

      Đỗ thị hoàn toàn nghe thấy lời của Văn Đan Khê nữa, bà chỉ vừa khóc vừa oán giận: “Ta tạo nghiệt gì chứ, ta chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của người đời để sinh ra nó, ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn, bây giờ nó hờ hững với ta, có vợ rồi cần mẹ nữa. Còn nghe vợ nó xúi biểu, cảnh cáo ta, cho ta tìm nam nhân, cho ta quản vợ nó. Trước đây ta tìm nam nhân là vì ai, phải là vì muốn nuôi nó sống tốt hơn sao, có ai biết nỗi khó khăn của nhi quả phụ chúng ta…”

      Văn Đan Khê im lặng nghe, chờ Đỗ thị khóc xong rồi, mới mở miệng: “Tôi biết năm xưa bà rất khổ sở, bất hạnh của bà đích thực phần lớn đều do số phận bất công. Tôi có thể hiểu được. Nhưng bà hãy nghĩ kỹ lại xem, tháng ngày bi thảm sau này lẽ nào toàn bộ là do số phận sao? Lẽ nào chính bà có lỗi gì sao? Nam nhân đốn mạt đời rất nhiều, thế nhưng tại sao bà cứ luôn gặp phải loại cặn bã hết lần này tới lần khác? Chủ yếu cũng vì bà hạ thấp bản thân mình tới hèn mọn, bà nghĩ có nam nhân coi trọng mình chính là ban ân lớn lao. Tới mình còn coi mình là người, sao người khác có thể coi mình là người chứ? Tính cách và suy nghĩ đó của bà tạo cho bà và Trần Tín cảnh ngộ bất hạnh, nực cười là, bà lại cho đó là nhục, mà còn tưởng nó là vinh quang, còn lấy nó ra để giáo huấn tôi, lẽ nào bà muốn biến tôi và con tôi thành bà và Trần Tín thứ hai sao?”

      Đỗ thị bị lời của Văn Đan Khê làm rúng động tới mức đáp được câu nào. Bà nhìn kinh ngạc, ấp úng cả buổi vẫn tìm được lời nào để phản bác.

      Văn Đan Khê thấy bà như vậy chậm giọng lại: “Hẳn là bà vị trí của mình, bà giống với những người mẹ khác —- Tới nay bà còn chưa được con trai mình tha thứ hoàn toàn. Bà cũng đừng mong mai kia hai người thân thiết như những mẹ con khác. Vết thương tuy lành, nhưng nó vẫn còn sẹo. Chàng tha thứ cho bà, chỉ vì muốn hận bà nữa mà thôi. Cũng may là tôi, nếu là người khác, suốt ngày xấu bà trước mặt con trai bà, bà cho là chàng tin ai đây? Lúc đó bà nghĩ mình có thể trôi qua những ngày suôn sẻ như bây giờ ? Bà cũng đừng lấy đạo hiếu gì đó ra để chèn ép tôi, nếu tôi muốn để nó chèn ép, có rất nhiều cách. Cho nên, bà về tiểu viện của mình hưởng an nhàn . Còn chuyện tôi và Trần Tín, chuyện con của chúng tôi, bà đừng quản gì cả. Khi bà cảm thấy lòng tham trỗi dậy, hãy nghĩ tới cuộc sống khổ cực của mình trước kia. Xuân Thảo, tiễn khách!”

      Xuân Thảo mặt đổi sắc bước lên, tới trước mặt Đỗ thị : “Phu nhân chúng tôi còn có việc, người nên quay về hơn.”

      Đỗ thị xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, liếc nhìn Văn Đan Khê với ánh mắt phức tạp, bên mép nhếch lên nụ cười gằn nhàn nhạt. Văn Đan Khê đỡ trán, rốt cuộc hiểu được sâu sắc ý nghĩ của câu: Người đáng thương tất có chỗ đáng trách.

      Đỗ thị vừa , Văn Đan Khê lập tức ngoắc Xuân Phương lại: “Muội điều tra thử xem, gần đây Đỗ thị qua lại với người nào, xem rốt cuộc bà bị kẻ nào xúi giục.”

      Xuân Phương sảng khoái nhận lệnh, lui xuống.

      Xuân Thảo tiễn Đỗ thị xong nhanh chóng quay lại, tới trước mặt Văn Đan Khê, cười : “Phu nhân đừng chấp bà ấy. Người nhìn dáng vẻ phô trương thanh thế của bà ấy, có thể có nguyên nhân.”

      Văn Đan Khê mỉm cười, đoán chừng sáng sớm Xuân Thảo nhận ra điều bất thường, cho nên lúc truyền lời nhắc tới Đỗ thị mới có giọng điệu hơi do dự.

      “Có điều.” Xuân Thảo chần chừ chút mới tiếp: “Phu nhân phải đề phòng bà ấy cáo trạng với tướng quân. Vợ chồng thân mật cũng tránh được người có lòng chia rẽ.”

      Văn Đan Khê cười cười yên tâm: “Cứ để cho bà ấy cáo trạng .” Tuy như thế, nhưng vẫn bảo Xuân Thảo theo dõi chặt chẽ động tĩnh ở Bắc viện.

      ~ Hết chương 97 ~
      ChrisPhong nguyet thích bài này.

    4. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 98

      Edit: Yunchan

      Khi trời gần sụp tối Trần Tín mới bàn quân vụ với Chu Thông xong rồi trở về nhà. mới tới cửa viện thấy Đỗ thị bất ngờ vọt ra, xoắn tay áo, mắt đỏ hoe nhìn ra chiều đáng thương.

      Trần Tín vừa thấy bộ dạng này của bà bất giác nhíu mày hỏi: “Mẹ thế này là sao?”

      Đỗ thị giật giật môi, muốn lại thôi. Cứ như phải chịu ấm ức vô cùng lớn lao.

      Trần Tín mất kiên nhẫn, khoát tay : “Nếu mẹ còn chuyện gì, con về nhà đây.”

      Đỗ thị bước vội lên kéo giật tay áo lại, tỏ vẻ đáng thương: “Lập Hổ, hôm nay mẹ cố tình làm món mà con thích ăn nhất, nên chờ con ở đây. Con qua chỗ mẹ nghỉ ngơi lát , mẹ con chúng ta vài câu.”

      Trần Tín vừa định cự tuyệt, Đỗ thị đột nhiên che mặt khóc nấc lên. Thu hút chú ý của người qua đường. Trần Tín bất đắc dĩ đành phải gật đầu đồng ý: “Được rồi, thôi.”

      Trần Tín sải bước trước, Đỗ thị bước phía sau.

      Hai người nhanh chóng tới chỗ của Đỗ thị ở Bắc viện, mấy nha hoàn của Đỗ thị thấy người về nhanh nhảu dọn cơm lên.

      Trần Tín thấy bàn bày toàn là thịt mỡ, thịt viên đủ loại, bèn nhìn qua Đỗ thị với vẻ kỳ quái, nghĩ thầm đây chính là món mình thích ăn nhất sao?

      Đỗ thị nhiệt tình mời con trai ngồi xuống, cười cười gắp miếng thịt mỡ lên : “Lập Hổ, mẹ nhớ đây là món hồi bé con thích ăn nhất, nào nào, con ăn nhiều chút.”

      Trần Tín nhìn Đỗ thị khó hiểu, hỏi: “Con thích ăn thứ này à? Sao con nhớ?”

      Nụ cười mặt Đỗ thị cứng lại đôi chút, bà thở dài yếu ớt: “Mẹ nhớ hồi bé con thích ăn thịt mỡ, đáng tiếc mẹ có bản lĩnh, chỉ có ngày lễ tết mới được ăn chút.”

      Trần Tín nghe bà nhắc tới hồi bé cũng nhớ lại vài chuyện cũ, sắc mặt lạnh trông thấy, đáp: “Con nhớ, hồi bé phải con thích ăn thịt mỡ, chẳng qua là quanh năm được ăn thịt nên thèm mà thôi. Con còn nhớ khi đó mỗi lần sang năm mới, trong nhà khó khăn lắm mới mua được ít thịt, mẹ luôn luôn cho cha con Đinh gia ăn trước, chờ họ ăn xong rồi cũng chỉ còn dư chút canh thịt. Có lần, con thèm tới hết nhịn nổi, bèn trộm miếng thịt mỡ để ăn, kết quả bị Đinh Triêu Phụng đánh gần chết, mẹ đứng bên chỉ dám khóc, ngay cả câu cũng dám .”

      “Mẹ…” Đỗ thị nhất thời biết đáp gì, bà vốn định vun đắp chút tình cảm với con trai, ngờ lại khơi dậy những ký ức tốt.

      Trần Tín đặt đôi đũa xuống, chuyển đề tài: “Mẹ gọi con tới đây e là có chuyện khác, mẹ có gì mau , con còn phải chạy về bế Bảo nhi nữa.”

      mặt Đỗ thị lộ ra vẻ chỉ hận rèn sắt thành thép: “Lập Hổ, con là đại nam nhân, đừng suốt ngày nghĩ tới vợ con, kẻo lại bị người ta chê cười.”

      Trần Tín nhướng mày: “Con bận rộn bên ngoài cả ngày, về nhà ôm nương tử với nữ nhi của mình phiền gì tới người ngoài. Nếu mẹ rảnh rỗi như vậy kiếm nữ công mà làm , con trước đây.”

      Đỗ thị lật đật bước lên níu tay áo Trần Tín lại, vẻ mặt cầu khẩn. Trần Tín dằn cơn phiền não trong lòng xuống, dừng chân lại, chờ bà mở miệng. Suy nghĩ của Đỗ thị xoay chuyển trăm mối, ban đầu bà muốn chắp nối chút tình cảm mẹ con, sau đó chờ thời cơ thích hợp bàn tới chuyện kia, bảo con trai dạy dỗ lại đứa con dâu chẳng biết lễ nghĩa kia. Kết quả lại như mong muốn, nhưng nếu bây giờ bà còn cơ hội, do đó bà đành phải cố gắng tiếp: “Lập Hổ, lúc nãy mẹ tới gặp vợ của con, nó…” rồi bắt đầu thút tha thút thít.

      Trần Tín liếc nhìn bà với ánh mắt hờ hững: “Con biết mẹ gặp nàng.”

      “Nhưng mà nó… nó ngoài mặt trông hiền lành điềm đạm, nhưng ai ngờ lại ra những câu như thế…”

      Bà còn chưa hết lời, Trần Tín quát lại: “Con sớm với mẹ được quản nàng rồi kia mà, mẹ có dám mẹ tới trêu chọc nàng ? Con rất hiểu nương tử của mình, nếu mẹ tới chọc nàng, nàng tuyệt đối gì mẹ!”

      Đỗ thị vừa thấy thái độ này của con trai tim phút chốc lạnh buốt, khóc nấc lên ngay lập tức: “Ôi ôi, ta sống nổi nữa rồi. Ta ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn, vậy mà giờ nó đối xử với ta thế này đây. Trước đây ta tội gì phải sinh con ra chứ —-“

      Trần Tín quá quen với kiểu khóc lóc này của bà, nên lạnh lùng : “Mẹ từng , nếu lúc trước biết mắt con màu xanh nhạt tìm cách bóp chết từ lâu rồi. ra con cũng chẳng muốn bị sinh ra!”

      Tiếng khóc của Đỗ thị khựng lại giây lát, sau đó lại khóc tiếp.

      Trần Tín khoát khoát tay cách mệt mỏi: “Đủ rồi, mẹ tự giải quyết , sau này để tránh mẹ nhàn tới phát hoảng, con bảo mấy nữ công trong doanh dạy mẹ làm việc. Mẹ có việc gì đừng tới tiền viện nữa.”

      rồi Trần Tín mặc kệ bà khóc lóc gây rối thế nào, vẫn cất bước thẳng. Đỗ thị càng khóc tợn hơn.

      Sau khi Trần Tín về tới nhà có vẻ hậm hực.

      Văn Đan Khê lại đón với vẻ mặt tươi cười: “Sao hôm nay lại về trễ vậy? Có đói bụng , mau rửa tay ngồi xuống ăn cơm . Đồ ăn hôm nay toàn món chàng thích ăn đấy.”

      Trần Tín nhìn thoáng qua sắc mặt của , thấy vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, có vẻ gì là khác lạ. Rồi nhìn qua thức ăn bàn, phải gọi là sắc hương vị đủ cả, đây mới là món mà thích ăn. Tuy Trần Tín bị Đỗ thị làm cho mất cả hứng ăn, nhưng vẫn ăn bát cơm với Văn Đan Khê. Lúc ăn, Văn Đan Khê chỉ vài chuyện lý thú của Tử Khôn, còn lại hoàn toàn đề cập tới.

      Cuối cùng Trần Tín nhịn được nữa bèn chủ động hỏi: “Hôm nay mẹ tới tìm nàng có chuyện gì?”

      Văn Đan Khê đáp bình thản: “Bà tới tìm ta trò chuyện.”

      Trần Tín vẫn đuổi theo tới cùng: “ chuyện gì?”

      Văn Đan Khê ngập ngừng chút, cuối cùng mới chọn ra vài điểm chính trong cuộc đối thoại của hai người để .

      Mặt Trần Tín trầm xuống, ném phăng đũa , Văn Đan Khê lật đật khuyên : “Chàng coi chàng kìa, việc như vậy chàng tức làm gì.”

      Trần Tín vẫn sôi gan: “Việc cái gì, rốt cuộc bà ta có ý gì hả? Nàng đối xử với bà ta thế nào ta biết rất , ta còn lạ gì tính bà ta. Nếu phải nhìn nàng sinh con khổ sở như vậy, làm ta liên tưởng tới nỗi khổ của bà ta, tới giờ khắc này ta còn chưa nhận bà ta làm mẹ đâu. Nực cười, bà ta biết cảm kích chớ, trái lại còn lên mặt với nàng. Người như bà ta thể đối xử tốt, nàng càng tử tế với bà ta, bà ta càng hỉnh mũi lên mặt. Sau này, nàng cứ đối xử lãnh đạm với bà ta .”

      Văn Đan Khê bỗng thấy buồn cười, còn có kiểu dạy vợ đối phó với mẹ mình sao. Chẳng qua, nghe mấy lời này xong, trong lòng lại vô cùng ấm áp dễ chịu.

      cười nhàng, đưa tay đỡ vai , rồi ra suy nghĩ trong lòng mình: “Ta thấy có thể mẹ bị ai đó xui khiến? Trước đây mẹ như vậy đâu, lúc mới tới mẹ rất yên phận hiểu chuyện.”

      Trần Tín cười lạnh: “Xui khiến? Tai của bà ta lúc nào cũng mềm, chưa bao giờ có chính kiến, ai gì cũng tin. Nàng yên tâm , sau này ta điều vài nữ công trong quân doanh tới dạy bà ta may vá, đỡ cho bà ta nhàn tới phát chán. Ta sợ cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bà ta cũng chọc cho ra chuyện.”

      Văn Đan Khê trầm mặc đáp, có điều, lời Trần Tín rất có lý.

      Xảy ra chuyện này nên hai người cũng chẳng còn lòng dạ gì để ăn cơm tiếp. Văn Đan Khê bảo người dọn thức ăn xuống, để chia cho người hầu. Sau đó hai người vội vã rửa mặt chải đầu xong xuôi, Trần Tín bèn kéo lên giường ngủ. Văn Đan Khê ôm eo từ phía sau, dịu giọng hỏi: “Nhị Tín, tâm trạng của chàng tốt sao?”

      Trần Tín buồn bực đáp: “ có.”

      Văn Đan Khê cười khẽ: “Đồ ngốc, chàng cho là mình lừa nổi ta sao.”

      Trần Tín thở ra hơi dài thượt, than thở: “Hồi bé ta nghĩ, tại sao ta lại có người mẹ như Vân di.”

      Ngón tay Văn Đan Khê vuốt bên eo , như dỗ dành trong im lặng. Trần Tín lại thở hắt ra: “Vân di cũng , nếu ta là con trai bà tốt rồi.”

      Văn Đan Khê cũng thở dài thườn thượt, đời này quả là nhiều chuyện bất đắc dĩ, hiếu tử gặp phải người mẹ ra gì, từ mẫu lại đụng phải đứa con bất hiếu.

      tới đây Trần Tín bỗng nắm chặt tay, với giọng kiên định: “Vì vậy, sau này ta nhất định phải để cho con chúng ta sống hạnh phúc sung sướng, để sau khi lớn lên nhớ lại lúc bé, nó thấy vui vẻ.”

      Văn Đan Khê cười vui sướng: “Chàng có thể, Nhị Tín, ta tin chàng!”

      Trần Tín cũng bị lây nụ cười của . đột ngột xoay người lại, vùi vào lòng sâu, rồi cúi đầu ra mấy câu buôn nôn: “Đan Khê, ta rất thích nàng. Nhìn nàng cười, phiền muộn gì trong lòng ta đều biến hết.”

      Văn Đan Khê nắm hai bàn tay lại đấm bồm bộp vào vòm ngực rắn chắc của , cười khanh khách: “Ta phát miệng lưỡi chàng càng ngày càng ngọt.”

      Trần Tín cũng cười hì hì, thổi ra câu: “Ta làm cha người ta rồi, đương nhiên miệng phải càng ngày càng ngọt.”

      Văn Đan Khê câm nín, phát ra thêm chuyện, hình như sau khi mang thai, cái đồ đần thối này cũng thay luôn câu cửa miệng. Trước đây là gì nhỉ? Hình như “Ta là người thành thân” phải.

      Buồn bực trong lòng Trần Tín lúc này bị quét bay sạch , ôm vợ mình huyên thuyên hồi, chẳng bao lâu sau chìm vào mộng đẹp.

      Sáng hôm sau, Trần Tín ăn điểm tâm xong tới thao trường luyện binh. Sau đó Xuân Phương nhàng bước vào, khom lưng : “Phu nhân —“

      Văn Đan Khê cười: “ , điều tra được gì rồi?”

      Mặt Xuân Phương mang ý cười, giọng có hơi lưỡng lự. Trong lòng Văn Đan Khê chợt lạnh, chẳng lẽ…

      lặp lại lần nữa: “Được rồi, muội cứ , bất kể có phải là hay cũng liên quan gì tới muội.”

      Bấy giờ Xuân Phương mới yên lòng: “Có người lão phu nhân, , Đỗ thị dạo gần đây hay lui tới cửa hàng son phấn để mua son, hơn nữa lần lại mất tới nửa ngày.”

      Văn Đan Khê chau mày, hỏi tiếp: “Trong cửa hàng đó có những ai?”

      Xuân Phương giọng đáp: “Nô tỳ hỏi , chủ tiệm đó là cặp vợ chồng trẻ, còn có lão bá chừng năm mươi tuổi. Đỗ thị hay cùng ông ta… mắt mày lại.”

      Văn Đan Khê cười nhạt trong lòng, xem ra, bệnh cũ của Đỗ thị lại tái phát rồi. Trước kia tài nào quản được, thế nhưng bây giờ, tuyệt đối thể để cho bà làm ra chuyện mất mặt ngay dưới mắt mình, nếu về sau cả nhà còn đặt chân ở Dịch Châu này thế nào đây? cũng muốn con mình ra ngoài bị người ta chỉ trỏ.

      Văn Đan Khê tính cách xử trí nhanh trong lòng, rồi tiện miệng hỏi: “Nhà đó họ gì?”

      Xuân Phương đáp nhanh: “Người nam họ Vương, còn họ của người nữ, hình như muội nghe người ngoài gọi ta là Trịnh nương tử.”

      Văn Đan Khê giật bắn trong lòng, trùng hợp như vậy chứ? Lẽ nào là ta?

      ~ Hết chương 98 ~
      ChrisPhong nguyet thích bài này.

    5. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 99

      Edit: Yunchan

      Văn Đan Khê quyết định điều tra chuyện này rồi mới kể với Trần Tín. Buổi trưa hôm sau vừa ăn cơm xong, Xuân Phương tới báo Đỗ thị lại ra ngoài mua son. Sắc mặt Văn Đan Khê tối xuống, trong lòng bùng lên lửa giận. ra chuyện này bảo Trần Tín ra mặt hợp hơn. Có điều, còn kiên nhẫn ứng phó với Đỗ thị nữa rồi, sau này ngay cả hòa nhã ngoài mặt cũng muốn nữa, nếu bà biết xấu hổ, cũng cần giữ gìn nữa! Huống chi cũng muốn để cho Trần Tín buồn lòng khó xử.

      Văn Đan Khê suy nghĩ nhanh hồi, bèn quyết định đích thân xử lý. phân công nhiệm vụ đâu vào đó, rồi ngay lập tức dẫn theo mấy người hầu tâm phúc, lặng lẽ ra ngoài từ cửa sau.

      Đoàn người rẽ ngang rẽ dọc lúc lâu, mới nhìn thấy tiệm son Vương thị ở xa xa.

      Văn Đan Khê chậm rãi vào, lúc này trong tiệm có khách, chỉ có người đàn ông mặt rỗ thấp bè bè gảy bàn tính lạch cạch. Người đàn ông kia vừa thấy nhóm nữ quyến Văn Đan Khê vào tiệm, vội vàng buông bàn tính ra chào đón niềm nở: “Phu nhân, người tới mua son ạ, lại đây lại đây, người xem thử , người muốn loại nào.” rồi cúi người xuống cách khó khăn, xếp mấy thứ son trong quầy lên.

      Văn Đan Khê chỉ nhìn sơ qua, rồi hỏi vu vơ: “Nương tử nhà ngài đâu?”

      Vương chưởng quỹ vừa nghe nhắc tới nương tử mình, vội cười đáp: “Nương tử nhà tôi qua nhà hàng xóm rồi, về ngay.”

      Văn Đan Khê chuyện bâng quơ với , vẻ mặt ôn hòa: “Vương chưởng quỹ, nghe Trịnh nương tử của ngài là mỹ nhân? Hai người thành thân bao lâu rồi?”

      Vương chưởng quỹ vừa nghe có người khen nương tử nhà mình mừng tới cười toe toét, mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo đắc ý: “Nhiều người như vậy lắm, hì hì. Phu nhân cũng nghe sao. Chúng tôi thành thân hơn nửa năm rồi.”

      Văn Đan Khê nhìn Vương chưởng quỹ lát, rồi với Xuân Thảo Xuân Oanh: “Hai muội chọn vài thứ , ta rửa tay lát.”

      Xuân Phương vội vàng đứng dậy.

      Vương chưởng quỹ do dự chút rồi : “Để ta bưng nước cho phu nhân.”

      Văn Đan Khê khoát khoát tay: “ cần đâu, ta tự được rồi.”

      Nét mặt Vương chưởng quỹ có vẻ khó xử, Xuân Thảo kịp thời cuốn lấy hỏi hết cái này tới cái kia, Vương chưởng quỹ chẳng thể làm gì hơn là để mặc chủ tớ Văn Đan Khê vào hậu viện.

      Hai người lặng lẽ vào hậu viện, quan sát tỉ mỉ lát, rồi chợt nghe trong gian phòng phía đông có tiếng xầm xì. Văn Đan Khê và Xuân Phương đứng bên cửa sổ kề tai lắng nghe.

      Rất nhanh sau đó bên trong vang lên tiếng thầm của nam nữ.

      Nam : “Đỗ nương tử, nàng con trai với con dâu nàng đồng ý chuyện hai chúng ta sao?”

      Đỗ thị đáp yểu điệu: “ đồng ý thôi mà, hôm qua thiếp làm theo lời của cháu dâu chàng, chỉnh đốn con dâu thiếp đâu ra đó rồi.”

      Nam lại hỏi: “Con trai nàng thấy thế nào?”

      Đỗ thị do dự chút: “Ôi dào, gần đây nó bận lắm, thiếp còn chưa hỏi nó, chắc nó cũng phản đối đâu.”



      Văn Đan Khê càng nghe càng phẫn nộ, hận thể xông ngay vào quạt cho hai người này trận.

      Hai người nghe tới nhập thần, bỗng nghe cổng viện mở ra đánh kẹt, sau đó người phụ nữ tô son trát phấn xinh đẹp bước vào. ta nhác thấy trong sân nhà mình đứng hai xa lạ giật mình thoáng. Nhưng khi ta trông thấy gương mặt Văn Đan Khê kèm với kinh ngạc còn có cả vẻ “Rốt cuộc ngươi tới”. sai, người phụ nữ này chính là kẻ bỏ trốn cùng với Chu Lương Cẩn và quân sư của Trịnh Tử Bằng, Trịnh Mỹ Vân.

      Trịnh Mỹ Vân ưỡn ẹo tấm thân rắn nước, với giọng chế nhạo: “Ôi, đường đường là Trần phu nhân sao lại làm cái chuyện nghe lén góc tường nhà người ta thế này. là làm cho người ta ngạc nhiên mà.”

      Văn Đan Khê lạnh lùng nhìn ta, đáp lại câu nào. Trịnh Mỹ Vân bị nhìn tới sợ hãi, ho khan tiếng lấp liếm, rồi toan mở miệng. Ngay lúc này, Đỗ thị và lão Vương kia lặng lẽ ló đầu ra để xem chuyện gì, lúc nhìn thấy Văn Đan Khê sợ tới nỗi rụt nhanh đầu về. Xuân Phương vào lôi tuột bà ta ra ngoài. Văn Đan Khê trầm mặt liếc bà ta rồi phất tay : “Dẫn người này , lát nữa ta xử trí sau.”

      Bên ngoài tiệm son Vương thị có hai nha đầu đô con chực sẵn, vừa nhận được lệnh lập tức áp giải Đỗ thị . Đỗ thị toan khóc toáng lên bị người ta lấy vải rách chặn miệng. Lúc này lại có hai gã sai vặt nhào tới, trói cha con Vương gia lại, rồi dùng vải rách chặn miệng như Đỗ thị. Cha con Vương gia biết chuyện gì xảy ra, sợ tới run bần bật.

      Trịnh Mỹ Vân vẫn đứng thẳng tắp, trợn mắt nhìn xoáy vào Văn Đan Khê, mặt là nụ cười khẩy trào phúng.

      Văn Đan Khê nhìn ta giây lát, với nét mặt lạnh tanh: “ xem ta nên xử thế nào đây?”

      Mắt Trịnh Mỹ Vân lóe lên chút sợ hãi, nhưng ta vẫn ưỡn ngực, nghiêm nghị đáp: “Tùy ngươi xử trí! Ta tuyệt đối van xin ngươi!”

      Văn Đan Khê cũng chẳng nóng lòng xử lý ta ngay, mà chỉ thong thả : “Người bỏ trốn cùng đâu?”

      Trịnh Mỹ Vân nghe nhắc tới hai người còn lại, mặt bỗng ra nụ cười lạnh quái gở, thấp giọng đáp: “Ngươi muốn biết à? Để ta cho ngươi biết nhé —- hai kẻ đó bị ta giết hết rồi, ha ha.”

      rồi ta cười phá lên, vừa cười vừa chỉ vào Văn Đan Khê mắng: “Đều tại ngươi, đều tại các ngươi mà ta mới tới bước đường này. Huynh muội bọn ta vốn tốt đẹp, là do các ngươi giết chết ca ca ta, khiến ta lưu lạc bên ngoài. Ả họ Chu thối tha kia muốn bán ta vào thanh lâu, ha ha, ả nghĩ lại xem ta là ai chứ…”

      Văn Đan Khê đợi ta xong, bình tĩnh hỏi vặn lại câu: “Huynh muội sống tốt đẹp, tại sao phải giật dây ca ca đánh núi Nhạn Minh? Thiên đường có lối , địa ngục cửa lại xông vào, có thể sống tới hôm nay là ông trời khai ân rồi.”

      Trịnh Mỹ Vân tái xanh cả mặt, gầm thét về phía : “Họ Văn, ta cho ngươi biết, phải là ta giật dây, mà là ả họ Chu thối tha kia. Ta bao giờ bảo ca ca ta làm chuyện dốt nát đó!”

      Văn Đan Khê xua xua tay: “Thôi, ta muốn chuyện quá khứ nữa. Giờ xem ta nên làm sao với ?”

      Mặt Trịnh Mỹ Vân xám như tro tàn, chết lặng: “Ta rồi, tùy ngươi.”

      Xuân Thảo trầm mặt đưa qua dải lụa trắng: “Ngươi tự sát .” rồi im lặng hợp sức cùng Tráng Nha lôi ta vào phòng.

      Đúng lúc này, Vương mặt rỗ bị trói gô như bánh chưng bất ngờ dùng sức vùng khỏi tay hai tên sai vặt, vừa bò vừa lăn tới trước mặt Văn Đan Khê, dập đầu bình bịch, vừa ra sức dập đầu vừa kêu ú ớ ngừng. Xuân Thảo nhìn mà chạnh lòng, liếc qua Văn Đan Khê rồi bước lên moi miếng vải trong miệng ra.

      Vương mặt rỗ lê gối lên mấy bước, khóc lóc vật nài: “Phu nhân, ta cầu xin phu nhân tha cho nương tử của ta, ấy mang thai. Chỉ cần phu nhân tha cho nàng, ta tình nguyện làm trâu làm ngựa cho phu nhân. Ta van xin ngài!”

      Trán của máu me bê bết, máu chảy xuống nhầy nhụa cả khuôn mặt, nhưng vẫn tiếp tục dập đầu, vừa dập đầu vừa lạc giọng kể lể: “Phu nhân, Vương mặt rỗ ta ba mươi tuổi mới lấy được người vợ như thế, nể mặt đời sau của Vương gia chúng ta, xin phu nhân đừng giết vợ ta, nếu phu nhân tức giận cứ trút hết lên người ta. Ta giao hết tài sản nhà ta cho phu nhân.”

      Trịnh Mỹ Vân nhìn người chồng máu me đầm đìa của mình, vẻ chết lặng gương mặt ta dần biến thành xúc động. Trước đây, gả cho chẳng qua vì cùng đường mà thôi. luôn cảm giác mình là đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, luôn cảm thấy uất ức vạn phần. Cho nên khi nghe kẻ địch lúc xưa của mình là Văn Đan Khê lên làm phu nhân Tướng quân, rạng rỡ mặt mày, cẩm y ngọc thực, tôi tớ như mây, lúc ấy trái tim vốn méo mó của hoàn toàn tan nát. Tình cảnh của lúc này, sánh bằng tới cái ngón chân của đối phương.

      Thế nhưng, trời xanh có mắt, đúng lúc này Đỗ thị xuất . Lúc đầu cho rằng đối phương chỉ là quả phụ lẳng lơ đơn, nhưng có lần tình cờ phát Đỗ thị ra từ cổng sau Trần phủ… Sau đó, dần dần để mắt tới. Lúc nghe ngóng được Đỗ thị chính là mẹ chồng của Văn Đan Khê, trái tim oán hận chết lặng từ lâu của rốt cuộc sống lại lần nữa: Ta, Trịnh Mỹ Vân tuy làm gì được ngươi, nhưng ta có thể bôi tro trét trấu lên mặt cả nhà ngươi.

      Sau khi hạ quyết tâm, bèn giấu chồng và cha chồng về thân phận của Đỗ thị, cũng tích cực gán ghép hai người. Khi chuyện phiếm với Đỗ thị thỉnh thoảng đâm chọt Văn Đan Khê. Lúc làm điều này cũng biết ngộ nhỡ bị đối phương phát mình toi đời, song chống lại nổi cảm giác trả đũa sung sướng này, càng địch lại được ngọn lửa đố kỵ trong lòng. Thế nhưng giờ đây, nhìn vào người chồng mà mình luôn khinh rẻ liều mạng xin xỏ cho mình, trái tim cứng như đá rốt cuộc nứt ra lỗ hổng. Bỏ hết tất cả của cải để cứu , việc mà tên tình lang năm xưa dâng cả trinh tiết cũng làm được, vậy mà nam nhân xấu xí bủn xỉn trước mắt này lại làm được.

      “Phu nhân, nương tử của ta mang thai, xin phu nhân tha cho nàng.” Vương mặt rỗ lặp lặp lại câu này ngớt.

      Văn Đan Khê nhanh chóng sai người lôi dậy, nhưng Vương mặt rỗ vẫn cố sống cố chết đứng lên. Trịnh Mỹ Vân lấy dải lụa trắng quấn vòng qua cổ mình, thắt nút, sau đó đưa hai đầu cho Xuân Thảo và Tráng Nha, kiên cường : “Các ngươi cầm trước , để ta với phu quân mình mấy câu .”

      chậm rãi tới trước mặt Vương mặt rỗ, duỗi ngón tay trắng nõn lau máu và lệ mặt , rồi với giọng dịu dàng mà chưa bao giờ dành cho : “Mặt rổ, đừng dập đầu nữa, cũng đừng đổi của cải Vương gia với ta nữa. Ta đáng đâu. Ta phải tên Trịnh Mỹ Nương, mà là Trịnh Mỹ Vân. Lúc đó ta gả cho ngươi là vì ta cùng đường, cho ngươi biết, ta phải chạy nạn, cũng phải là tiểu thư thế gia vọng tộc, mà ta chính là muội muội của thổ phỉ, trước đây ta chạy tới nhà ngươi là vì ta chạy trốn khỏi thanh lâu rồi giết người. Ta cũng chưa bao giờ có ý định sống hết đời với ngươi, định bụng có cơ hội bỏ ngươi …”

      Vương mặt rỗ mấp máy môi, cười dữ tợn: “Ta biết hết, nhưng có thể sống với nàng ngày hay ngày. Ta thích nàng, dù cho nàng gai mắt ta, dù cho nàng hô tới quát lui với ta, nhưng ta vẫn thích nàng.”

      Trịnh Mỹ Vân đột nhiên gào khóc, đánh lên vai Vương mặt rỗ, vừa khóc vừa mắng: “Ngươi là đồ khờ, ta luôn lừa ngươi, ngay cả mang thai cũng lừa ngươi, do ta ghét ngươi nên chịu cùng phòng với ngươi.”

      Vương mặt rỗ cười ngốc: “Ta biết, nhưng sau đó nàng mang thai , vì nguyệt tín của nàng muộn mười ngày rồi, ta nhớ kỹ hết.”

      Trịnh Mỹ Vân nghe mà sửng sốt, tay vô thức xoa bụng mình, lẩm bẩm: “, thể nào.”

      Lúc này, Vương mặt rỗ bất ngờ dập đầu bình bịch thêm lần nữa, rồi ngẩng đầu lên khóc lóc van xin: “Phu nhân, xin phu nhân tha cho nương tử của ta, nàng mang thai.”

      Văn Đan Khê thở dài hơi nặng trĩu, bước tới trước mặt Trịnh Mỹ Vân, kéo tay phải của ta qua dò mạch cẩn thận, đoạn gật gật đầu : “ mang thai rồi.” rồi phất tay với Xuân Thảo: “Tạm thời tha cho ta, cho người giám sát cẩn thận, chờ ta sinh con xong tính tiếp.”

      xong nhìn vợ chồng Trịnh Mỹ Vân ngây người như phỗng lấy lần, quay người .

      Mới ra tới cửa lại nghe thấy tiếng dập đầu côm cốp: “Tạ ơn phu nhân, tạ ơn phu nhân. Vương gia chúng tôi sau này tình nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp phu nhân.”

      Xuân Thảo giọng hỏi: “Phu nhân, cứ tha cho ta như vậy à, lỡ đâu ta gây tiếp làm sao?”

      Văn Đan Khê đáp: “Tạm thời cứ tha cho ta, dù sao đứa con trong bụng ta cũng vô tội. Sau này hãy tiếp.”

      Bọn Xuân Thảo đồng loạt lên tiếng: “Phu nhân là nhân từ.”

      Văn Đan Khê chỉ cười chứ đáp. Điều giờ suy nghĩ chính là xử lý Đỗ thị thế nào, đây mới là vấn đề khó giải quyết nhất.

      Các vừa bước vào cửa ngách, chợt thấy Trần Lục tử bước lên đón với vẻ mặt như đưa đám: “Phu nhân, người trở về rồi. Tiểu nhân tìm người khắp nơi.”

      “Có chuyện gì?”

      “Dạ, Tướng quân tức giận, uống rượu giải sầu trong phòng.”

      Văn Đan Khê lật đật về hướng chủ viện, Trần Lục tử đuổi nhanh theo, giọng : “Phu nhân, Tướng quân xử lý lão, à , là Đỗ phu nhân, ngài ấy đưa bà tới doanh thợ trong quân doanh Bắc Sơn rồi.”

      Văn Đan Khê cả kinh trong lòng, bước chân cũng gấp rút hơn. biết quân doanh Bắc Sơn đó, hơn mười dặm xung quanh nó hoang vu bóng người, ngoài quân đội đóng quân ra chỉ có vài doanh trại quân công. Trong đó còn có nhóm phụ nữ già cả có nhà để về, làm ít việc nhàng như may y phục và vớ. Đỗ thị tới đó, hẳn là còn cơ hội gặp gỡ lão nam nhân nữa. Văn Đan Khê thầm thở dài hơi, vừa nghĩ tới Trần Tín tim bỗng thắt lại.

      bước nhanh về phòng, cứ tưởng lúc này Trần Tín uống rượu sầu mình, vậy mà vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy Trần Tín bế tiểu Tử Khôn đều đều: “Bảo nhi à, sau này cha con nhất định phải làm người cha đệ nhất thiên hạ, để lúc lớn lên vừa nhắc tới cha trong lòng con kiêu ngạo bừng bừng. Cha còn muốn vẽ lại cái dáng của con, để sau khi lớn lên con xem lại. Cha của con văn võ song toàn, biết thơ biết vẽ. Thơ cha viết tới mẹ con còn khen hay, cha vẽ chuột, mèo thấy còn cào luôn giấy. Bảo nhi à, con có phải nào. Nào, cười với cha cái .”

      Tiểu Tử Khôn kêu a a i i, giống như đáp lại vậy.

      ~ Hết chương 99 ~
      ChrisPhong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :