1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Cổ đại] Nữ y về thời loạn - Triệu Dân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 85

      Edit: Yunchan

      Lúc này Văn Đan Khê mới nghiêm túc lại, vội vã gọi người mời đại phu, còn mình và Đào Quyên Tú cùng nhau tới Tây viện. Lúc tới căn phòng phía Bắc của Điền Tuệ , trông thấy ngoài cửa nhốn nháo đầy người là người, họ vừa thấy tới lật đật nhường đường. Văn Đan Khê đứng ở cửa nhìn vào phòng lát, thấy xà ngang trong phòng còn phất phơ dải lụa trắng. Hai chiếc ghế bên dưới ngã lệch sang bên. Lúc này xác của Điền Tuệ được đưa xuống đặt lên giường, dùng vải trắng che lại kín. Cao đại phu tới rất nhanh, cho ra cùng kết luận, chết.

      Xuân Phương và Xuân Oanh cúi đầu bước lên nhận tội: “Phu nhân, đây là lỗi của bọn muội. Lúc đó ta chửi ầm lên trong phòng, muội lại châm chọc ta mấy câu. ta chửi xong còn uy hiếp, đòi chết cho bọn muội thấy. Bọn muội cho là ta chỉ dọa suông như mấy lần trước, nên lúc ta la hét đòi thắt cổ trong phòng, hai muội cũng để mặc ta. Cũng do hôm qua muội cảm lạnh bị tiêu chảy, nên kéo cả Xuân Oanh nhà xí, đường còn rề rà lát, kết quả khi về tới phát ta thắt cổ rồi. Bọn muội kiểm tra sơ qua, đoán là có lẽ lúc đầu ta muốn hù dọa mọi người chút, rốt cuộc lại bất cẩn đá ngã ghế, mà khi đó xung quanh lại có ai, nên mới làm giả hóa . Nếu phu nhân tin, người có thể nhìn cái bàn bị dịch vào giữa, có thể vì quá nặng ta đẩy nổi nên mới phải dùng ghế, còn phải chồng hai cái ghế mới đủ…”

      Văn Đan Khê gật đầu, sực nhớ tới câu chuyện “Cậu bé chăn cừu” được nghe thuở , dối nhiều lần, cuối cùng khi thành chẳng còn ai tin.

      nhìn hai người, chỉ phạt chút mang tính tượng trưng, rồi bảo Triệu Lục tử mời Trần Quý Hùng và Trần Tín về.

      Hai thầy trò nghe báo tin gấp rút trở về, cả hai đều sững sờ ra mặt, có lẽ chẳng ai ngờ Điền Tuệ chết cả. Sau khi Trần Quý Hùng nghe Xuân Phương và Xuân Oanh bẩm báo, thở ra hơi dài rồi thẳng về phòng, những người chung quanh cũng thở dài hơi. Trần Tín sai người mua chiếc quan tài, rồi lặng lẽ đem chôn ngoài thành. Kể từ đó Điền Tuệ cũng hoàn toàn rút khỏi cuộc đời của Trần Tín và Văn Đan Khê.

      “Nương tử, nàng sao chứ, ta đảm bảo về sau có chuyện như vậy nữa.”

      Hai hôm nay ôn lại suốt lượt chuyện của mình từ đầu chí cuối, thậm chí ngay cả bạn chơi hồi mặc tả cũng bỏ qua, quả quyết xác định trong đời mình còn gặp nữ nhân nào khác.

      Văn Đan Khê gật đầu với vẻ mặt mệt mỏi: “Chỉ hy vọng là vậy.”

      “Nương tử, ta có lỗi với nàng.” Trần Tín lòng dạ ăn năn.

      Văn Đan Khê cười cười, chủ động ngả vào lòng , Trần Tín cúi đầu cười, ngồi xuống ghế rồi bế đặt lên đùi, mặt kề mặt, thầm với .

      “Nương tử, nàng hài tử sau này của chúng ta giống ai đây?” Tay Trần Tín xoa lên bụng , hỏi với vẻ mặt tò mò.

      “Ừm, chắc là giống chàng.”

      sao?” Trần Tín kêu lên phấn khích, tiểu tử lớn lên giống mình, nhìn là thích, Trần Tín khỏi khấp khởi chờ mong.

      “Nhưng mà…” tới giống Trần Tín, Văn Đan Khê lại giật mình cái, ngộ nhỡ con ngốc giống Nhị Tín biết sao bây giờ? nhà tới hai người ngốc, phải chọc cười mỗi ngày rồi sao? Trong lòng nghĩ vậy, nhịn được lại buột miệng ra.

      Trần Tín khó hiểu: “Nương tử, Nhị hóa nghĩa là gì thế?”

      “Nhị hóa chính là…” Văn Đan Khê cẩn thận lựa từ nào vừa thích hợp vừa khéo léo.

      Mặt Trần Tín đột nhiên ra vẻ bừng tỉnh: “Nương tử, có phải nhị hóa chính là nhị can tử ?”

      Văn Đan Khê cười chột dạ: “ khác nhau lắm.”

      Trần Tín tỏ vẻ khổ sở ấm ức: “Nương tử, nàng trêu ta, nàng cho ta là đồ ngốc sao.”

      Văn Đan Khê vội dỗ , vừa ôm vừa hôn.

      Mắt Trần Tín đảo lên, chớp thời cơ đưa ra điều kiện bừa bãi: “Nương tử, nàng phải hôn ta mười cái.”

      Văn Đan Khê ngồi vắt ngang đùi , nâng mặt lên như mèo rửa mặt, hôn mười cái.

      “Còn nữa, nàng, nàng phải sờ ta lần.” Lúc đưa ra cầu này, Trần Tín có hơi ngượng.

      Văn Đan Khê tự biết lỗi, nên làm theo toàn bộ cầu của , với tay vào trong y phục của , vuốt ve ngực và lưng cách nhàng. cũng cảm giác được dường như Trần Tín có chứng đói khát da thịt, lúc hai người ở cạnh, rất thích va chạm, thích ôm , tựa như vĩnh viễn đủ. nhớ trong tâm lý học có , những người mắc chứng này phần lớn là do lúc thiếu thốn âu yếm của cha mẹ, nhất là mẹ, thành ra mới tạo ra tình trạng này.

      “Nhị Tín.” Văn Đan Khê vừa lấy tay vuốt ve vỗ về, vừa giọng gọi tên .

      “Ừ, ta cho phép nàng gọi ta là Nhị Tín, nhưng nàng phải đền bù cho ta.” Trần Tín xong lại toét miệng cười hì hì, xét cho cùng bị gọi đồ ngốc cũng đâu mất miếng thịt nào, cứ để gọi . Nhìn kiểu nào cũng thấy mình có lời. Trần Tín khép mắt, ngây ngất theo từng cử chỉ vỗ về chơi đùa của , thấy người mình từ xuống dưới như ngâm trong nước ấm, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra. Thoải mái tới độ thể diễn tả bằng lời.

      “Đan Khê, ta cũng gãi gãi cho nàng.” Trần Tín vươn tay sờ soạng người . Hai người vỗ về nhau, vui cười đùa giỡn hệt như hai đứa trẻ.

      Tiết trời vẫn lạnh ngày qua ngày, Văn Đan Khê bèn sai người lót thêm đệm trong nhà chính và phòng ngủ của Trần Quý Hùng. Hàng ngày có việc gì làm làm ổ trong nhà, ngủ gà ngủ gật, hay may ít đồ nho cho con. Lý Băng Nhạn vừa rảnh ra là tới trò chuyện với . Trần Tín cũng cố tranh thủ thời gian để chăm sóc . Tần Nguyên gần đây dành cho ưu đãi đặc biệt, ngày nào cũng cho về nhà sớm, còn đưa tới rất nhiều đồ ăn và sách cho Văn Đan Khê ăn đỡ thèm với giải sầu. Trần Tín than thở, tâm tư của kẻ độc thân lâu năm là khó đoán.

      Mấy ngày lại qua, Tần Châu và Bá Châu gần như gửi thư về cùng lúc, hơn nữa đều là việc vui. ra chuyện hôn nhân của Hồng đại hồ tử và Quách Đại Giang đều có tin tức. Trần Tín đọc thư xong mừng tới nỗi cười toe toét. Trong thư viết rất chi tiết, đầu tiên là về Hồng đại hồ tử, lúc tiêu diệt phiến loạn tình cờ cứu được Bình thị, con của tú tài. Ngay lập tức Hồng đại hồ tử sai người đưa về đoàn tụ với người nhà, nào ngờ sau khi Bình thị trở về, nhà của vị hôn phu lại từ hôn, cha tú tài cũng than thở rằng nữ nhi làm mất mặt mình. Bình thị nhất thời nghĩ quẫn nên muốn tìm chết, đúng lúc đụng phải Hồng đại hồ tử, bỗng dưng nhớ lại muội muội của mình, bèn cố gắng an ủi Bình thị, rồi cả hai dần có tình cảm với nhau. Bình thị dưới cỗ vũ của Hồng đại hồ tử dần kiên cường hơn, cuối cùng dứt khoát phá tan rào cản gia đình, để tới với Hồng đại hồ tử.

      Về phần vợ của Quách Đại Giang, Trương thị, cũng là người cơ khổ, vì nhà nghèo nên bị đưa tới nhà chồng làm con dâu nuôi từ bé, kết quả lúc sắp thành thân chồng lại đột nhiên chết bệnh. Cha mẹ chồng khắc phu, mỗi ngày đánh mắng, ngược đãi đủ cách. Sau đó Trương thị cắn răng trốn thoát, vượt qua tuyển chọn của Quách Đại Giang, trở thành nữ đầu bếp dưới trướng . Lâu ngày, hai người dần sinh tình. Chẳng biết trùng hợp thế nào, hai bức thư này dù gửi cùng lúc, nhưng bên Dịch Châu lại nhận được cùng ngày. Trong thư hai người dùng từ rất khéo léo khách khí, bảo là muốn hỏi ý kiến của Trần Tín và Văn Đan Khê.

      Trần Tín ngồi bên cười như được vàng, lần nữa tán thưởng mình làm gương hiệu quả: “Hì hì, ta sai mà. Bây giờ ba tên ế vợ giải quyết xong, chỉ còn lại mỗi Nhị đệ.”

      Văn Đan Khê thúc giục: “Đừng cười , hồi nhanh lên, người ta chờ đó.”

      Trần Tín a tiếng, lật đật trải giấy mài mực, vung bút: “Lão đại làm gương quá tuyệt vời, vợ ai cũng tới sắp đủ rồi. Mau mau thành thân vào động phòng, sinh đủ em bé rồi kết nghĩa.”

      Văn Đan Khê nhìn mà mày nhíu khẽ, Trần Tín rất chi tâm đắc với bài thơ mình làm. Văn Đan Khê cũng lười quản , tự viết phong thư bình thường. Còn Trần Tín viết xong bắt đầu lục tung trong phòng.

      “Chàng tìm gì đó? Nhị Tín?”

      Trần Tín đáp mà buồn ngẩng đầu lên: “ mấy quyển sách chúng ta đọc đó, hai tên độc thân này nhất định cũng biết, ta phải gửi mấy quyển cho hai đệ ấy.” đoạn lại lẩm bẩm: “Làm lão đại đúng là dễ, cái gì cũng phải dạy đàn em.”

      Văn Đan Khê lấy tay đỡ trán, bất đắc dĩ : “Nhị Tín, phải ai cũng giống chàng đâu, biết đâu người ta biết nhiều hơn chàng đó.”

      Trần Tín tin: “Sao bọn họ có thể biết nhiều hơn ta được! Nàng quên mấy cuốn sách ta đọc tới mấy người đọc sách còn chưa đọc qua bao giờ à.”

      Văn Đan Khê đầu hàng: “Được rồi, chàng biết nhiều nhất.”

      Văn Đan Khê cho ra kết luận, vĩnh viễn đừng cố lý với mấy tên ngốc, bạn tuyệt đối lại đâu.

      Cứ để ngốc tiếp vậy, sao huynh đệ của cũng quen rồi. Còn phải nhanh chân chuẩn bị lễ vật . Do phải thủ thành nên hai người họ thể nào về đây, đành phải thành thân ở nơi đó, thể tới được, vì vậy chỉ có thể tặng chút lễ vật thôi. Đọc ý trong thư Bình thị và Trương thị đoán chừng có của hồi môn, càng phải suy nghĩ chu đáo hơn.

      Văn Đan Khê cho người mở khố phòng, chọn hơn mấy chục cuộn vải chất lượng thượng hạng, lựa thêm mấy loại trang sức mới có kiểu dáng độc đáo, cùng vài thứ vật dụng hàng ngày, bảo nha hoàn đựng trong mấy cái rương lớn. Mặt khác, biết mùa đông ở cả hai nơi đều rất lạnh, bèn chỉ huy Xuân Oanh, Xuân Phương, Lý thẩm và vài nô bộc thạo may vá, may hai bộ áo bông cho Hồng đại hồ tử và Quách Đại Giang, ngoài ra còn làm bộ áo choàng cho Bình thị và Trương thị.

      Mà chính còn tự tay may cho hai người họ cái bao tay da dê. Trần Tín ngồi bên nhìn nóng mắt, nhịn lát, rồi hỏi bóng gió: “Nương tử, bao tay này người nào cũng có phần sao?”

      Văn Đan Khê chẳng thể làm gì hơn là lấy từ trong giỏ trúc ra cái bao tay da thỏ, đưa cho : “Ta mà thiếu phần của chàng được à?”

      Trần Tín nhận lấy bao tay lật tới lật lui ngắm nghía, mặt cười tới nở hoa.

      Sau khi Văn Đan Khê điều động mọi người may xong bao tay và áo bông, bảo người chuyên trách chuyển xe đồ tới hai nơi Tần Châu và Bá Châu. Nhìn đoàn xe nối đuôi xa, Văn Đan Khê chợt cảm thấy áp lực rất lớn, mấy huynh đệ của Trần Tín rất nặng nghĩa khí, trước đây khá tốt đẹp, sau khi mỗi người có gia đình riêng của mình rồi, nhất định tình huống phức tạp hơn trước rất nhiều. Mà là trưởng tẩu, chỉ lấy thân làm gương, chú ý mọi mặt, mà còn phải thỉnh thoảng cân bằng quan hệ của mọi người. Có điều ở kiếp trước là con , thân thích hai bên cũng khá ít. Thế nên có hơi lo lắng với mối quan hệ chị em dâu ở cổ đại này.

      ~ Hết chương 85 ~
      ChrisPhong nguyet thích bài này.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 86

      Edit: Yunchan

      Hai ngày nữa lại qua, áo bông, giày bông và bao tay của Trần Quý Hùng cũng may xong, Văn Đan Khê ngẫm lại chút rồi quyết định đích thân mang tới.

      “Là Đan Khê à, trời rét thế này sao con lại chạy tới đây.” Trần Quý Hùng thấy Văn Đan Khê tới thăm mình khỏi kinh ngạc.

      Văn Đan Khê cười dâng đồ lên, Trần Quý Hùng than thở với vẻ mặt cảm khái: “Đúng là nương tốt, suy nghĩ chu đáo.”

      Văn Đan Khê thấp đầu đáp: “Nghĩa phụ, mấy ngày nay con hơi khó chịu nên có phần chểnh mảng, xin người đừng để ý.”

      Trần Quý Hùng cười sang sảng: “Con coi con kìa, ta là người vô lý như vậy sao. Đứa như con là, cái gì cũng tốt, ngay cả suy nghĩ cũng tỉ mỉ. Con phải học nhóc Tín , suy nghĩ mọi chuyện đơn giản vào.”

      Sau đó Văn Đan Khê nán lại trò chuyện với Trần Quý Hùng lát mới về phòng.

      Vào giờ cơm tối, Trần Tín trở về còn bưng theo cái hộp. dương dương đắc ý chỉ chỉ cái hộp : “Nương tử, hôm nay ta với Nhị đệ là ta muốn viết quyển sách. Nhị đệ liền tìm cho ta cả xấp giấy Tuyên Thành tốt nhất, còn sau này khắc giúp ta nữa.”

      Văn Đan Khê ngạc nhiên, chỉ cho là chơi thôi, ai mà ngờ người này lại muốn viết sách chứ.

      Trần Tín lảm nhảm mình: “Đặt tên gì hay nhỉ? Gọi là “Bí thuật nuôi con” hay là “Cây củ cải nở hoa” đây?”

      Văn Đan Khê chen vào: “Cứ gọi là “Nhóc Tiểu Tín kỳ ngộ ký” .”

      Trần Tín lắc đầu nghiêm trang: “Ta lại nghĩ “Cây củ cải nở hoa” hay hơn.”

      Trần Tín xong cầm bút lên viết nắn viết nót mấy chữ này trang đầu tiên, dưới góc phải còn đệm thêm tên tác giả: Văn Đan Khê Trần Tín.

      Văn Đan Khê nhìn thoáng qua, : “Nó là chàng viết, tại sao lại đề tên ta.”

      Trần Tín giở ra cái mặt hiển nhiên: “Con là do chúng ta cùng nhau sinh, đương nhiên sách cũng phải cùng nhau viết.”

      Văn Đan Khê quyết định xía vào chuyện của nữa, cứ để mặc sức lăn qua lăn lại . ngồi ở bên bàn đọc sách của mình, cũng chẳng hiểu nổi Tần Nguyên nghĩ gì, mấy ngày trước tặng đồ ăn, mấy ngày nay bắt đầu tặng sách, hơn nữa phần lớn là về trị quốc an bang, tu thân dưỡng tính. Chẳng qua, kiếp trước Văn Đan Khê coi đọc sách như ăn cơm, nên sách nào cũng đọc được tuốt. Loại sách này lại đọc tới say sưa.

      Trần Tín viết hăng hái hồi nghiêng đầu nhìn qua Văn Đan Khê, còn nghiêm túc đọc sách. Cúi đầu viết thêm mấy hàng rồi nhìn tiếp, lại đổi qua cuốn khác. bứt rứt ngồi ngọ nguậy ghế, kêu khẽ: “Nương tử.”

      Văn Đan Khê ừ tiếng, đáp mà ngẩng đầu: “Chàng viết tiếp .”

      Trần Tín mất mác trong lòng, ném bút tới trước mặt , định đọc sách cùng , khổ nỗi chưa đọc được mấy dòng mắt ríu lại. vò đầu bứt tai, vặn tới vặn lui. Rốt cuộc cũng đợi được cơ hội, chớp thời cơ đứng dậy đổi sách, cấp tốc ngồi vào chỗ của , Văn Đan Khê lơ đãng ngồi luôn xuống đùi . Trần Tín được nước cười khì khì, thực được gian kế.

      Văn Đan Khê cười hỏi: “Chàng viết “Cây củ cải nở hoa” của chàng à?”

      Trần Tín hôn chóc chóc mấy cái lên mặt , rồi kề mặt vào mặt . Đương lúc hai người đùa loạn lên chợt nghe ngoài phòng có tiếng đập cửa, Trần Tín nỡ buông vợ ra, miệng càm ràm: “Khuya lắm rồi có chuyện gì hả?”

      “Tướng quân, là thuộc hạ, Hạ hắc tử đây, lão Ngũ với vợ đánh nhau! Ngài giảng hòa giúp với!”

      “Cái gì?” Trần Tín bất giác cao giọng, mới thành thân mấy ngày đánh nhau rồi à. Văn Đan Khê cũng nghe thấy, vội vã choàng áo khoác vào, chuẩn bị cùng Trần Tín.

      Trần Tín khoát khoát tay ngăn lại: “Trời lạnh lắm, nhà đệ ấy lại loạn, nàng đừng tốt hơn, để ta coi thử, lát nữa bảo Ngũ đệ muội tới đây, nàng hỏi chút chuyện là được rồi.” xong theo Hạ hắc tử ra ngoài.

      Văn Đan Khê ở trong phòng đợi, ngay sau đó nghe thấy tiếng bước chân vang dội vọng tới, đây phải là tiếng bước chân của Trần Tín, mà hình như là của Đào Quyên Tú. vội vàng mở cửa, thấy Đào Quyên Tú mặc áo ngắn đầu tóc bù xù chạy xộc vào, đằng sau còn có hai nha đầu. Văn Đan Khê gọi Xuân Thảo dẫn hai nha đầu sang phòng kế bên để nghỉ tạm, còn kéo Đào Quyên Tú vào phòng, dịu giọng hỏi: “Hai người làm sao vậy? Sao lại gây tới nỗi này?”

      Đào Quyên Tú thở phì phì ngồi uỵch xuống ghế, mặt cáu gắt la ầm lên: “Đại tẩu, ta hết sống nổi rồi, hôm nay ta tới với tẩu tiếng, ngày mai ta hòa ly (*) với tên khốn đó. tiếng người mà phải người, ăn cơm người mà thải phân người!”

      (*) Ly hôn.

      Văn Đan Khê giật nảy trong lòng, vội vàng khuyên: “Muội đừng chuyện hòa ly ra ngoài, đây phải chuyện chơi đâu, hai người sống với nhau ít nhiều cũng có va chạm sứt mẻ, răng lưỡi còn hay cắn nhau nữa mà.”

      Đào Quyên Tú ầng ậng nước mắt, lắc đầu kiên quyết: “Đại tẩu đừng khuyên ta nữa, ta biết tẩu có ý tốt. Nhưng ta quyết định rồi, đây phải chuyện , Đào Quyên Tú dù có phải làm ni , cũng thèm lấy người như vậy nữa, coi như mắt ta mù.”

      Văn Đan Khê bỗng có chút sốt ruột: “Quyên Tú, sao muội lại mắng lão Ngũ là tên khốn, muội ngọn ngành cho tỷ nghe .”

      Đào Quyên Tú bèn kể lại nguyên nhân gây gỗ, tuy là người cởi mở nhưng cũng khó tránh khỏi đỏ mặt, ấp úng hồi rồi mới lắp bắp : “Chính là…. Là đêm nay, về sớm, sau khi cơm nước xong lôi ta ngủ, lúc đó… tên khốn này, thủ pháp của thành thạo hơn lúc thành thân rất nhiều, hơn nữa… còn đủ thể loại, ta hỏi xảy ra chuyện gì? ấp úng nên lời, ta cứ tra khảo suốt, lại đột nhiên nổi giận, chuyện này phải chuyện ta nên hỏi, còn ta giữ phụ đức… Vậy là hai chúng ta cãi nhau. Tẩu, còn , trước đây lấy ta, vì thấy ta có tâm địa xấu xa, mọn như mấy người đàn bà khác, bằng , lấy nữ nhân xinh đẹp rồi. Tẩu, tẩu nghe , lúc chúng ta làm mai, nhà chúng ta có lừa gạt gì đâu, trước đây đâu gì, bây giờ lại quay ra chê ta xấu!”

      Đào Quyên Tú càng càng kích động, cuối cùng rầm tiếng đứng bật dậy, gạt phăng nước mắt, căm hận : “Được rồi, ta xong hết rồi, bây giờ ta về nhà mẹ đẻ, ta xấu sao hả, ta cũng được cha mẹ nuôi lớn, lấy quyền gì nhục mạ ta! Ta cứ tưởng giống những nam nhân khác, nhưng nào ngờ nam nhân trong thiên hạ đều cùng giuộc như nhau, chỉ biết nhìn mặt mũi nữ nhân! Mới thành thân chưa được được mấy ngày mà mò tới kỹ viện tìm hoa đẹp, nếu ta hòa ly, sau này làm sao sống nổi?!”

      Văn Đan Khê nhanh chóng chắt lọc thông tin mấu chốt từ mớ tự thuật lộn xộn của Đào Quyên Tú, khi nghe thấy Đào Quyên Tú Mặt Thẹo tìm kỹ nữ, lập tức lắc đầu dứt khoát: “Quyên Tú, điểm này muội vu oan cho lão Ngũ rồi, đệ ấy tuyệt đối tìm kỹ nữ đâu.”

      Đào Quyên Tú gục đầu xuống, thấp giọng : “Tẩu, tẩu cũng là người từng trải, vậy tẩu thử xem, hôm qua còn lóng ngóng tay chân, vậy mà hôm nay lại cứ như biến thành người khác ấy, làm gì cũng thông đường thuộc bước, miệng còn mấy câu hạ lưu, tẩu coi học được ở đâu? Ta tin kỹ nữ chỉ dạy bằng miệng!”

      Văn Đan Khê tự dưng cảm thấy đàn quạ đen bay vụt qua đầu, tại biết mấu chốt vấn đề nằm ở đâu. Trong đầu thầm rủa cái tên Trần Tín đần thối, toàn thích gây chuyện linh tinh.

      định thần lại, với Đào Quyên Tú bằng giọng bình tĩnh: “Như vậy , Ngũ đệ muội, muội cứ nghỉ ở chỗ tỷ trước, lát nữa tỷ bảo đại ca muội hỏi lại lão Ngũ, hỏi rồi bảo đệ ấy cho muội câu trả lời thỏa đáng.”

      Đào Quyên Tú lắc đầu: “, muội muốn về nhà mẹ.”

      Văn Đan Khê thành khẩn khuyên nhủ: “Muội hãy suy nghĩ kỹ lại , muội về như vậy Đào thúc nghĩ sao? Họ hàng láng giềng nghĩ sao? Muội quên trước đây họ chỉ chờ để chế giễu muội thôi sao. Chúng ta thể để họ được như ý đúng ?” tới đây, Đào Quyên Tú bất giác hơi do dự.

      Văn Đan Khê bồi thêm: “Ngũ đệ muội, muội cứ việc yên tâm. Tỷ và đại ca của muội đều là người vì lý bất vị thân, nếu bọn tỷ điều tra ra lão Ngũ làm loại chuyện bẩn thỉu này, bọn tỷ tuyệt đối tha cho đệ ấy. cần muội , tỷ cũng ủng hộ muội hòa ly, loại nam nhân này chính tỷ còn thèm. Tỷ cũng là người được cha mẹ sinh ra rồi nuôi lớn, dựa vào đâu mà để cho tên nam nhân xấu xa như thế chà đạp.”

      Vành mắt của Đào Quyên Tú lại đỏ lên lần nữa, rốt cuộc cũng có người đứng về phía rồi. Lúc cãi nhau, bà vú với nha đầu thân cận của cứ hùa vào khuyên nhịn nhục, còn khéo léo nhắc nhở , bề ngoài thế này gả được cám ơn trời đất rồi, sao có thể hòa ly được chứ. Nữ nhân người ta đẹp như thiên tiên còn giữ được chồng, huống chi là . Lúc đó tim lạnh như bị nhúng vào băng, khiến càng quyết tâm hòa ly. Bây giờ nghe Văn Đan Khê vậy, mặc kệ là hay giả, trong lòng vẫn thấy ấm áp.

      Văn Đan Khê thấy Đào Quyên Tú chịu nghe lời mình, bèn : “Muội tới sương phòng phía Đông nghỉ ngơi chút , uống thêm hớp nước nóng nữa. Tỷ tới với muội ngay.”

      Vừa vừa cầm bộ áo choàng của mình phủ lên cho Đào Quyên Tú. Đào Quyên Tú ngoan ngoãn nghỉ. Văn Đan Khê chờ lát nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của Trần Tín trở lại.

      vừa vào cửa chửi ầm lên: “Tên ngu dốt này, có tý chuyện mà gây cho gà bay chó sủa. Ngũ đệ muội bảo ăn ngay có gì sai. phải vợ chồng son nên đọc chung với nhau sao!”

      tại Văn Đan Khê cũng muốn trách , chỉ với vẻ bất đắc dĩ: “Vậy chàng bảo Ngũ đệ tới với Ngũ đệ muội được sao? Đệ ấy ở đâu rồi?”

      Trần Tín hừ nặng tiếng: “ mượn rượu giải sầu.”

      Văn Đan Khê hận thể gọi Mặt Thẹo tới trước mặt để dạy cho trận, nhưng lý trí của lập tức ngăn lại. Đây là cổ đại lễ nghi nghiêm ngặt, người làm tẩu như thể quản lý trực tiếp chuyện phòng the của nhà tiểu thúc được. Việc này chỉ có thể thông qua Trần Tín thôi.

      suy nghĩ hồi, rồi kể lại cho Trần Tín nội dung chính lời oán trách của Đào Quyên Tú, đoạn nghiêm túc phê bình cũng như xét lại mình: “Hai người xảy ra chuyện này, chủ yếu là do hiểu nhau, ngàn người là ngàn suy nghĩ, có ai biết được thuật đọc tâm, mình người khác làm sao biết được? Chuyện gì cũng giấu nhẹm trong lòng rồi để mặc cho người khác đoán, người khác đoán sai, mình chịu oan ức, vậy xem phải trách ai đây? Còn điểm Ngũ đệ làm quá đáng, đệ ấy và Ngũ đệ muội biết mặt nhau trước khi thành thân, bề ngoài đối phương ra sao chẳng phải đệ ấy biết rồi sao? Nếu đệ ấy cưới người ta rồi phải đối xử với người ta tốt, làm sao tới lúc cãi nhau lại lôi chuyện tướng mạo của người ta ra mà chứ? Chàng cho đệ ấy biết, bất kể là nữ nhân rộng lượng hơn, hào phóng hơn cũng thể dễ dàng tha thứ cho người xỉ vả tướng mạo của mình, nhất là chồng mình lại càng thể. Đây gọi là sát muối lên vết thương của người ta, đây là chuyện mà người chồng nên làm sao? Đệ ấy cũng đừng gì mà nam nhân quan tâm tới thứ này, nam nhân là nam nhân, nữ nhân là nữ nhân. Giả như nữ nhân bọn ta nam nhân ở giường được, nam nhân các người có thẹn quá hóa giận hay , có nổi trận lôi đình, tức tới muốn giết người hay ? Chàng xem mỗi người đều có vùng giới hạn thể vượt qua. Được rồi, lúc chàng chuyển lời đừng bảo là ta , hiểu ?”

      “Ừ ừ, ta hiểu rồi.” Trần Tín vội vàng gật đầu.

      Văn Đan Khê hết tràng vẫn chưa thỏa lòng, sau đó lại bổ sung câu với cái miệng khô ran: “Chúng ta đều là người thường, chẳng ai lớn lên là Thiên Tiên cả, mà dù có lẽ nào mãi mãi già sao? Hai người làm vợ chồng chủ yếu là do hợp tính tình. Đệ ấy nên thấy mình có gì, chứ đừng luôn nghĩ mình thiếu gì.”

      Trần Tín gật đầu lia lịa: “Nương tử, ta phải truyền lời cho đây. Nàng ở nhà chờ ta.” rồi chạy vội .

      Văn Đan Khê ngồi xuống, hớp miếng trà xanh, việc của đại tẩu là khó làm. Mới hôm qua còn lo lắng chuyện này, vậy mà hôm nay xảy ra chuyện. Song Văn Đan Khê tự vực mình dậy ngay lập tức: “Đại tẩu có khó làm hơn cũng chẳng bằng làm dâu. Chí ít tại mình có thể đường hoàng dạy dỗ họ.”

      Qua lúc lâu, chỉ thấy Trần Tín đeo cái mặt rối rắm về phòng.

      Văn Đan Khê vội hỏi: “Sao rồi? Ngũ đệ có nghe lời chàng ?”

      Trần Tín với giọng oán hận: “Nghe rồi, tìm vợ xin lỗi rồi.”

      Lòng Văn Đan Khê , nở nụ cười, hỏi: “Chẳng phải tốt sao? Mây đen bay mất rồi.”

      Nào ngờ Trần Tín lại nghiến răng : “Tên khốn đó, chọc quê ta!”

      Văn Đan Khê ngẩn ra, hỏi vội: “Chọc gì?”

      Trần Tín ngồi xị ra ghế, ánh mắt tan rã: “Ta với mấy đạo lý đó, cũng chịu nghe. Cuối cùng còn “Thảo nào huynh với tẩu chưa bao giờ cãi nhau, hóa ra là do tẩu rộng lượng sáng suốt, chưa từng huynh ở giường được.” Nàng coi chuyện kiểu đó đó, nếu ta được sao làm ra hài tử?”

      Quạ đen lại vụt qua đầu Văn Đan Khê thêm trận nữa, cái tên Mặt Thẹo này, chẳng biết nhận xét thế nào nữa.

      Văn Đan Khê vội xoa dịu Trần Tín: “Nhị Tín, đừng nghe đệ ấy mò, đệ ấy ràng ganh với chàng.”

      Trần Tín xua xua tay, nghiêm mặt : “Ta mà, nam nhân ế lâu năm rất dở hơi. Ta phải khẩn trương giục Nhị đệ cưới người vợ. Nếu đệ ấy mà dở hơi, há mồm chửi người, ai chịu nổi.”

      Trần Tín vừa dứt câu, chợt nghe ngoài cửa vọng vào giọng của Tần Nguyên: “Đại ca có ở nhà ?

      Trần Tín giật bắn nhảy tót khỏi ghế, hai vợ chồng khỏi hai mặt nhìn nhau.

      ~ Hết chương 86 ~
      ChrisPhong nguyet thích bài này.

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 87

      Edit: Yunchan

      Văn Đan Khê trừng mắt lườm Trần Tín, giọng: “Chàng tiếp , ta mặc kệ.” rồi quay ngoắc người thẳng vào buồng trong.

      Trần Tín chẳng thể làm gì hơn đành đáp: “Vào , vào .”

      Hai nam nhân to ở phòng ngoài hồi, Tần Nguyên mới đứng dậy cáo từ. Đợi Trần Tín về phòng rồi, chuyện Văn Đan Khê làm trước hết chính là nhéo lỗ tai .

      Trần Tín nhe răng trợn mắt hỏi: “Nương tử, nàng làm cái gì vậy?”

      “Chàng thử coi? Là ai gây ra chuyện hả? Lúc nãy ta bận xử chuyện của hai người họ, giờ lý với chàng, bây giờ chúng ta tính sổ.”

      Trần Tín nghẹo đầu tru lên: “Ta sai rồi được sao? Sau này ta tặng đồ bậy bạ cho họ nữa đâu. Nương tử tha mạng!”

      Trần Tín cầu xin lúc lâu, Văn Đan Khê mới buông tay ra, thờ ơ hỏi: “Nhị đệ chuyện gì với chàng? Đệ ấy tìm chàng tính sổ đó chứ?”

      Trần Tín phồng má, xoa lỗ tai lắc đầu: “ có việc gì, chỉ sang đây xem Ngũ đệ với Ngũ đệ muội tý thôi.”

      Văn Đan Khê sực nhớ ra hình như việc này vẫn chưa xong, bèn chép miệng : “ biết hai người đó thế nào rồi?”

      Trần Tín cười bí hiểm: “Hì hì, Ngũ đệ làm theo lời ta , lấy sách ra đọc chung với Ngũ đệ muội.”

      Văn Đan Khê: “…”

      Lúc ngủ, Trần Tín vẫn lân la lấy lòng : “Nương tử, để ta xoa xoa chân, đấm đấm lưng, gãi gãi ngứa cho nàng nhé.”

      Văn Đan Khê hừ tiếng, quay người đưa lưng về phía . Trần Tín tưởng là vẫn thèm để ý tới mình, nên có hơi ủ rũ. Ai ngờ Văn Đan Khê lại thả cho câu: “Đấm nhanh lên coi.”

      Trần Tín mừng húm, đáp ngay tắp lự: “Được được, làm ngay đây.”

      Trần Tín vừa đấm vừa gãi, hầu hạ rất chi là thoải mái, rồi hai người lại ôm nhau ngủ như trước.

      “Nương tử, nàng là nữ nhân tốt nhất đời. Ai cũng bằng nàng.”

      “Ừ, hay, tiếp .” Văn Đan Khê đổi tư thế khác, hờ hững .

      Trần Tín ậm ờ hồi, rồi đổi cách khen khác: “Nương tử nàng là nữ nhân may mắn nhất, vì nàng có người chồng tốt, ai cũng bằng.”

      “Xì.”



      Hôm sau là ngày đầy mây, gió Bắc gào rít, ráng đỏ giăng đầy. Thời tiết càng ngày càng lạnh, vừa mới ăn xong điểm tâm có binh sĩ báo lại rằng, trong thành Dịch Châu có rất nhiều lưu dân tới, nam nữ già trẻ đều có đủ, ai nấy đều ăn mặc phong phanh, xanh xao vàng vọt. Tần Nguyên tìm Trần Tín và Văn Đan Khê thương nghị, sau đó quyết định phái người quét dọn những nhà trống trong thành, ngoài ra còn dựng lều cứu tế ở các hướng đông tây nam bắc để phát cháo cho lưu dân.

      Ban đầu Tần Nguyên muốn để các phú hộ trong thành quyên tiền, nhưng Văn Đan Khê lại , những nhà đại phú hộ trong thành Dịch Châu chạy hết khi Thát tử vào thành, tại những người mới chuyển vào toàn là trung tiểu thương, của cải nhiều, quyên tiền nhiều lần chịu nổi. Hơn nữa lưu dân cũng nhiều lắm, nay họ còn có thể cung ứng được, khoan hãy phiền tới những người này. Tuy thế, Văn Đan Khê vẫn cho người đặt rương quyên góp ở trước cửa phủ nha, kêu gọi cư dân trong thành quyên tặng quần áo cũ dùng nữa. Từng người quyên tặng bất luận nhiều hay ít đều được phát tấm thẻ bài vinh dự. Mấy ngày liền gặt hái cũng khá nhiều, chí ít lưu dân cũng cần lo tới chuyện quần áo mùa đông nữa.

      Lại hai ngày trôi qua, trời quang đãng hơn, Văn Đan Khê ở suốt trong nhà nên khó chịu, bèn quyết định dẫn Xuân Thảo và Xuân Phương dạo lát, tiện thể tới lều cứu tế tham quan chút đỉnh. Những dân chạy nạn vừa nghe phu nhân tới, thoáng cái kéo tới đông.

      Xuân Thảo và Xuân Phương sợ họ đụng phải Văn Đan Khê, vội vã kêu: “Đừng xô đẩy, phu nhân có thai, mọi người cẩn thận chút.”

      Đám đông lập tức tản ra ngoài, nhao nhao lên: “Phu nhân là lòng dạ Bồ Tát, chúng tôi qua nhiều châu huyện như vậy, chỉ có phu nhân đuổi chúng tôi ra ngoài, còn cho chúng tôi cơm ăn với quần áo mặc.”

      Văn Đan Khê cười hiền hòa: “Mọi người đừng lo nghĩ, Dịch Châu của chúng ta tuy giàu có, nhưng cũng thể trơ mắt nhìn mọi người ăn đói mặc rách. Quan phủ phái người sửa nhà, mấy hôm nữa chuyển từng nhóm mọi người vào, tới lúc đó coi tình hình của từng người để tìm việc làm, sống qua mùa đông này trước , tới khi trời lập xuân, đất trong thành còn rất nhiều, chỉ cần chịu khó đói.”

      Mọi người vừa nghe có nhà còn có cả việc làm càng kích động hơn, xôn xao bàn tán.

      Lúc này người đàn ông độ chừng ba mươi tuổi cố chen qua vòng người, với giọng mạch lạc lắm: “Phu nhân, chúng tôi phải là người hết ăn lại nằm, tất cả mọi người đều vì gặp thiên tai hoặc nạn cướp mới bất đắc dĩ rời quê hương, nếu có thể sắp xếp việc làm cho chúng tôi , chúng tôi hứa nhất định làm tốt.”

      Những người còn lại cũng kích động phụ họa: “Đúng đúng.”

      Rồi người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi áo quần lam lũ cũng ngập ngừng chen lên, do dự hỏi: “Phu nhân, việc gì chúng tôi cũng làm được. Quan phủ phân việc xin đừng quên những phụ nhân chúng tôi.”

      Văn Đan Khê vẫn tươi cười : “Yên tâm, chúng ta từ từ sắp xếp.”

      khí ở đây thoáng lắm, chỉ ở lại chốc lát cảm thấy hơi khó chịu, bèn vịn tay Xuân Thảo chuẩn bị ra về.

      Cả bọn vừa định về, chợt thấy Trần Tín sải bước về hướng này.

      sải bước dài tới trước mặt Văn Đan Khê, rồi giở giọng càm ràm: “Trời lạnh thế này nàng chạy ra đây làm gì? Nếu có sơ sảy gì phải làm sao đây?”

      Văn Đan Khê nhìn cười: “Ta đâu dễ hỏng như vậy, vả lại ra ngoài lại cũng tốt cho cơ thể.”

      Trần Tín hừ tiếng phản đối, quan tâm tới ánh mắt của mọi người, tay vòng qua đỡ lấy hông , tay còn lại nắm tay , dìu cẩn thận. Bọn Xuân Thảo cúi đầu theo sau.

      Đúng lúc này, trong lều có lưu dân kêu lên: “Nhìn mau, nam tử cao to kia chính là Trần tướng quân đó.”

      Có người khen: “Tướng quân là oai phong.”

      Có người lại giọng thầm : “Nhưng tại sao mắt của ngài ấy lại màu xanh thế?”

      Người nọ vừa dứt lời, lập tức có ít người lườm nguýt : “Xụyt… ngươi chuyện này làm gì hả?”

      Tiếng xầm xì của mọi người thu hút chú ý của người phụ nữ trong đám đông. Bà ta trố mắt hồi, sau đó bỗng nhiên đứng bật dậy, dạt mạnh đám đông ra, chạy nhanh về hướng nhóm Văn Đan Khê vừa .

      Những người trong lều nhìn người phụ nữ này ngạc nhiên, chẳng ai đoán được bà ta muốn gì.

      Trần Tín dìu Văn Đan Khê vừa vừa trò chuyện, tất nhiên khá chậm. Chẳng bao lâu, người phụ nữ kia đuổi kịp. Xuân Thảo ngoái đầu, kinh ngạc hỏi: “Vị đại thẩm này, thẩm theo chúng tôi làm gì?”

      Nghe thấy động tĩnh, Trần Tín và Văn Đan Khê bất giác quay người lại, Văn Đan Khê có gì khác thường, nhưng Trần Tín lại giật mình. Người phụ nữ kia nhìn Trần Tín mà mừng rỡ cùng cực, đôi môi khô nẻ mấp máy cả buổi mới kích động thốt ra câu: “Lập Hổ, là con sao!” rồi bà ta rơi nước mắt lã chã, khóc thành tiếng.

      Sắc mặt Trần Tín trắng bệch, đôi mắt màu biển lóe lên tia sáng cực kỳ phức tạp. Tầm mắt Văn Đan Khê đảo qua lại giữa hai người, nhìn tình hình này biết chuyện gì xảy ra.

      Người phụ nữ này trạc bốn mươi tuổi, mặc chiếc áo bào rộng thùng thình, tuy bề ngoài cáu bẩn nhưng tướng mạo tồi. Nhìn kỹ lại, ngũ quan của bà ta còn có phần tương tự Trần Tín.

      Người phụ nữ che mặt co người rũ ra đất, khóc tức tưởi. Bọn Xuân Thảo và Xuân Phương đưa mắt liếc trộm hai người, nhất thời biết đối phó thế nào. Nhìn qua Trần Tín, lúc này đứng chôn chân tại chỗ hệt như tượng đá. Văn Đan Khê kéo tay áo , dịu giọng nhắc nhở: “Nhị Tín, vị thẩm này là người quen của chàng phải ?”

      Trần Tín như người vừa tỉnh mộng, lúc đầu vừa gật vừa lắc, sau đó như phải hạ quyết tâm rất lớn, chậm rãi thả tay Văn Đan Khê ra, bước chậm chậm về hướng người phụ nữ ngồi đất, ràng chỉ vài chục bước nhưng lại rất lâu.

      lưỡng lự chút, rồi cúi người xuống nâng người phụ nữ dậy, run giọng : “Đứng lên .”

      Người phụ nữ kia xoa xoa vành mắt đỏ gay, thuận thế cầm lấy tay Trần Tín : “Lập Hổ, con hãy tha thứ cho mẹ. Năm đó mẹ còn cách nào khác, tên nam nhân kia nghe chuyện trước kia của con, sợ con… gây bất lợi cho , kiên quyết cho mẹ mang con theo, cuối cùng mẹ mới… Sau đó mẹ rất hối hận nên quay lại tìm con, nhưng thấy con đâu nữa.”

      sao?” Trần Tín chẳng có ý kiến gì với lời giải thích của bà, mặt lại để lộ nụ cười nhạt mỉa mai.

      Người phụ nữ vội vã phân trần: “Là , mẹ quay lại tìm con.”

      Trần Tín lắc đầu buồn bã: “Dù tìm, cũng chẳng sao cả. Mọi chuyện đều qua hết rồi. Bà đứng lên .” đoạn khựng lại chút, dặn dò Xuân Thảo: “Ngươi đỡ bà vào cửa sau rồi tiếp đãi chu đáo.”

      Xuân Thảo nhận lệnh.

      Trần Tín quay lại bên cạnh Văn Đan Khê, bàn tay rộng lớn siết chặt lấy bàn tay ấm áp của . Văn Đan Khê thấy tay lạnh lẽo tới khó tả, vội lo lắng hỏi: “Nhị Tín. Chàng sao chứ?”

      Trần Tín lắc đầu, cười miễn cưỡng: “ sao, trời rất lạnh. Chúng ta về mau thôi.”

      Lều cháo cách Trần phủ cũng xa, nên chẳng bao lâu họ về tới nhà.

      Sau khi về đến nhà, Trần Tín vẫn còn bộ dạng mất hồn mất vía, đứng ngồi yên. Văn Đan Khê muốn khuyên cũng biết mở lời thế nào, nên đành phải : “Nhị Tín, trời rét lắm, chàng xem nghĩa phụ có cần thêm thứ gì hay ?”

      Trần Quý Hùng là trưởng bối mà thân thiết nhất, hơn nữa còn là ông lão dầy dặn trường đời, có lẽ có ông đứng ra khuyên bảo, Trần Tín dễ dàng tiếp thu hơn.

      Trần Tín gật đầu đờ đẫn, thấp giọng : “Được, ta đây.”

      Văn Đan Khê nhìn theo bóng dáng hồn bay phách lạc của mất hút ở chiếc cổng vòm, rồi quay về phòng ngã ngồi ghế, hai tay xoa bụng dưới, đứa bé này là xui xẻo, từ sau khi mang thai, hết chuyện này lại chuyện khác kéo tới, hầu như được yên tĩnh phút nào.

      Người phụ nữ này, phải gọi là Đỗ thị, theo Trần Tín kể tên Đỗ Lập Hổ trước đây là theo họ mẹ, biết tính tình của bà ra sao đây? Có điều, dù thế nào chăng nữa cũng có cảm tình với người phụ nữ nỡ vứt bỏ đứa con do mình sinh ra, bất luận có nỗi khổ tâm gì cũng thể thông cảm nổi. cũng hiểu được hành động của Đỗ thị, khi đó Trần Tín mười tuổi, đàn ông cổ đại trưởng thành sớm, mười bốn mười lăm tuổi là biết làm việc rồi. Hai mẹ con chịu đựng mấy năm dần tốt hơn. Nếu bà đau khổ nhiều năm như vậy, tại sao thể kiên trì thêm chút nữa chứ?

      Văn Đan Khê vừa suy nghĩ miên man vừa lật sách lung tung, chữ cũng nuốt nổi.

      Đúng lúc này, chợt nghe Xuân Thảo ngoài cửa bẩm: “Phu nhân, vị phụ nhân hồi nãy muốn gặp người.”

      Văn Đan Khê tỉnh trí lại, thản nhiên : “Để bà ấy vào .”

      bao lâu sau, Đỗ thị dè dặt đẩy cửa vào, bước lên hành lễ: “Phu nhân.”

      Văn Đan Khê đỡ bà dậy, nhất thời biết phải xưng hô thế nào, ngập ngừng chút mới : “Thẩm đừng khách sáo, lại đây ngồi .”

      Đỗ thị ngồi xuống, Văn Đan Khê liếc mắt quan sát nhanh, lúc này Đỗ thị thay bộ đồ mới, sau khi trang điểm đơn giản cứ như hóa thành người khác. Ngũ quan tú lệ, vóc dáng cân đối. Lúc còn trẻ hẳn cũng là mỹ nhân. Chẳng qua, có lẽ do nghề nghiệp trước đây ảnh hưởng, nên ánh mắt đầu mày của bà vô thức ánh lên tia lẳng lơ lỗ mãng.

      Đỗ thị cũng lặng lẽ đánh giá Văn Đan Khê, giờ khắc này, trong lòng bà mùi vị hỗn tạp, ngọt bùi cay đắng đều ồ ạt xộc lên đầu. Bà theo lưu dân trốn vào thành Dịch Châu, thứ nghe được nhiều nhất chính là tích của Tướng quân và phu nhân. Tướng quân dũng mãnh oai hùng, phu nhân thông minh nhân từ, và cả tích ân ái của họ. Bà nghe tới độ tai sắp mọc kén. Nhưng bất luận thế nào bà cũng ngờ nổi, vị Tướng quân mà mọi người đều ca tụng lại chính là con trai của mình. Sau khi tên nam nhân kia vứt bỏ bà, bà nghe ngóng tin tức của đứa con trai này dưới lần, nhưng vẫn bặt vô tín. Thậm chí bà còn từng hoài nghi, có phải nó còn đời này nữa . Hôm nay đột nhiên tương phùng, hơn nữa nhi tử lại ở chức cao, sao bà kích động cho được?

      Hai người ngồi im theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, sau đó Văn Đan Khê chủ động lên tiếng: “Thẩm tìm con có việc ư?”

      Đỗ thị vội đáp: “ dám giấu phu nhân, là có chút chuyện muốn làm phiền phu nhân.”

      Văn Đan Khê gật đầu, ý bảo bà cứ .

      Đỗ Thị mỉm cười, lắp bắp: “Ta biết Đỗ Lập Hổ rất nghe lời khuyên của con, con có thể khuyên nó giúp ta … năm đó ta rất khổ tâm, ta…”

      Văn Đan Khê thản nhiên rót chén nước cho bà, đưa tới : “Thẩm uống chén nước .”

      Đỗ thị luống cuống đón lấy chén trà, ngờ tay bà trợt phát, làm cái chén rơi xoảng đất, lập tức vỡ tan.

      Đỗ thị lúng ta lúng túng, bà sửng sốt đứng dậy muốn thu dọn. Văn Đan Khê vội vàng kéo bà lên : “Thẩm đừng vội, lát nữa có người dọn, chúng ta tiếp .”

      Đỗ thị đành phải ngồi xuống lần nữa.

      Văn Đan Khê nhìn chằm chằm mảnh vỡ đất, mượn cơ hội này để mở đề: “Chuyện chúng ta làm, tựa như bát nước đổ thể hốt cho đầy. Chuyện xảy ra, dù tin hay tin có ích lợi gì.”

      Ánh mắt Đỗ thị buồn bã, môi giật giật muốn gì đó, nhưng cuối cùng vẫn thốt thành lời.

      Văn Đan Khê chỉ vào mảnh vỡ đất : “Mà lòng người cũng như mảnh vỡ này, vỡ tan rồi dù có vá víu thế nào, những vết nứt kia vẫn nằm mãi ở đó, thể nào khôi phục lại hình dáng ban đầu.”

      Đỗ thị tất nhiên hiểu được lời bóng gió của Văn Đan Khê, sắc mặt bà suy sụp, trong mắt ánh lên nét tuyệt vọng, giọng ngập ngừng: “Phu nhân là Đỗ Lập Hổ mãi mãi cũng thể nào tha thứ cho ta sao?”

      Văn Đan Khê cười nhạt: “Cũng thể vậy, có điều chuyện này cần thời gian. Trước đây lúc thẩm bỏ chàng , chàng cần thời gian để chấp nhận rằng mình bị mẫu thân bỏ rơi, bây giờ thẩm đột nhiên quay về, chàng cũng cần thời gian để tiếp nhận.”

      Mặt Đỗ thị nóng rần lên, bà sụp đầu im lặng lâu. Văn Đan Khê như vô tình ngáp cái, Đỗ thị vội vàng đứng dậy : “Phu nhân mang thai, phải nghỉ ngơi nhiều, ta quấy rầy phu nhân nữa.”

      Văn Đan Khê vài câu khách sáo rồi tiễn bà ra cửa.

      ~ Hết chương 87 ~
      ChrisPhong nguyet thích bài này.

    4. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 88

      Edit: Yunchan

      Đỗ thị rồi, Văn Đan Khê lại đăm chiêu thêm lát, nhất thời nghĩ ra gì cả. Nếu chỉ là người qua đường đứng xem, Văn Đan Khê tha thứ cho bà rất dễ dàng, hơn nữa còn rất thông cảm cho khó xử của bà. Nhưng vừa nghĩ tới mấy năm chịu khổ của Trần Tín, trong lòng lại rối bời.

      Nhưng mà, dù sao bà cũng là mẹ đẻ của Trần Tín, hơn nữa bà quả khổ sở, chỉ cần bà đừng làm gì quá mức, và Trần Tín phụng dưỡng bà chu đáo. Ngay cả nạn dân xa lạ họ còn có thể cứu tế, huống chi là bà.

      Đợi mãi tới giờ cơm trưa, thân binh của Trần Tín báo lại rằng có việc thể về. Lính báo tin vừa khỏi, Lý Băng Nhạn tới gặp .

      Lý Băng Nhạn thấy trong phòng có ai, bèn hạ thấp giọng hỏi: “Muội muội, tỷ nghe người ta mẹ chồng muội tới?”

      Văn Đan Khê gật đầu, trầm giọng đáp: “Coi là vậy .”

      Lý Băng Nhạn nhìn nét mặt đăm chiêu của , với giọng sâu xa: “Muội phu có thể lạnh nhạt với bà ấy, dẫu sao cũng là con trai mình, tương lai hai người hòa thuận, bà ấy cũng tính toán nữa. Nhưng muội khác, phải hết sức giữ lễ tiết, bằng mai mẹ con họ hòa thuận với nhau, bà ấy ghi hận với muội tốt đâu. Tới khi đó thỉnh thoảng lại xét nét lỗi sai của muội, tuy muội sợ bà ấy, nhưng tục ngữ có câu, cóc nhảy tới chân, cắn chết người cũng làm người ghê tởm.”

      Văn Đan Khê gật đầu, hiểu được ý của Lý Băng Nhạn, đoạn thành khẩn hỏi: “Tỷ tỷ hiểu nhiều hơn muội, tỷ coi việc này nên giải quyết sao mới tốt?”

      Lý Băng Nhạn suy nghĩ lát rồi : “Họ cho cùng vẫn là mẹ con, muội phu có thể chưa nghĩ thông nhất thời, nhưng thời gian dài khúc mắc trong lòng dần tháo gỡ. Huống chi bách thiện lấy hiếu làm đầu, bất kể bà từng làm gì, hai người cũng thể đối xử quá đáng với bà. Theo tỷ thấy, muội chỉ cần đối xử xa gần với bà ấy là được, cần quá thân thiện, nhưng cũng đừng quá thiếu lễ nghĩa. Mà bà ấy, nhất định có phần hổ thẹn với muội phu, nên dám đưa ra cầu quá đáng.”

      Văn Đan Khê gật đầu liên tục. Lý Băng Nhạn phân tích rất đúng. Nhìn dáng vẻ dè dặt của Đỗ thị, khẳng định bà vẫn còn áy náy với Trần Tín. Dù sao bà cũng có lỗi trước. Còn chỉ cần đối xử chừng mực với bà là được.

      xong chuyện này, Văn Đan Khê lại chuyển đề tài sang Mặt Thẹo cái tên ngốc gây ra chuyện chẳng giống ai kia. Lý Băng Nhạn cười tới ngả sấp ngả ngửa. Văn Đan Khê còn kể cả chuyện Trần Tín lén xấu Tần Nguyên lại bị bắt quả tang ngay tại trận, sau đó lại thở ngắn than dài: “Bây giờ năm người có bốn người thành gia, chỉ có mình đệ ấy là đơn chiếc bóng. Phỏng chừng ai cũng bận tân thay đệ ấy. Trần Tín còn chờ rảnh rỗi, nhờ bà mai làm mai cho đệ ấy nữa.”

      Lý Băng Nhạn nghe xong cúi đầu trầm mặc lát. Cuối cùng cười khổ sở: “Ý của muội muội, sao tỷ lại biết, có điều hoàn cảnh của tỷ muội cũng , chuyện của tỷ tới người chồng thành thân bảy năm cũng chấp nhận được, huống chi là y! Muội đừng bận lòng thay tỷ nữa, sau này tỷ có thể dựa vào muội muội sống qua hết đời là được. Chỉ hy vọng muội đừng ghét bỏ ta là đủ rồi.”

      Văn Đan Khê nhìn Lý Băng Nhạn, hỏi tới: “Tột cùng là tỷ thích Tần Nguyên, hay dám thích?”

      Lý Băng Nhạn quay đầu , úp mở: “Chuyện đó, có gì khác nhau?”

      Văn Đan Khê nghiêm mặt : “Đương nhiên khác, nếu Tần Nguyên ngại quá khứ của tỷ, tỷ cảm thấy có thể tiếp nhận được hay ?”

      Lý Băng Nhạn hơi biến sắc, lắc đầu liên tiếp, luôn miệng: “ thể nào, thể nào.” xong bèn đứng dậy, lật đật : “Tỷ còn chút chuyện phải làm, tỷ về trước đây.”

      Văn Đan Khê chẳng thể làm gì hơn là dừng chuyện này lại, cũng thể ép Lý Băng Nhạn quá được.

      Sau khi Lý Băng Nhạn rồi, Văn Đan Khê lại ngồi ngẩn ra hồi, sau đó mới bảo Xuân Thảo Xuân Phương cầm các loại thực phẩm, đồ dùng với chăn bông thức ăn tới Bắc viện. Đỗ thị ngờ Văn Đan Khê lại tới nhanh như vậy, vội vàng cười chào đón. Văn Đan Khê bảo người đặt đồ xuống, Đỗ thị từ chối hồi mới nhận lấy.

      “Phu nhân, khá hơn chưa? Có muốn mời đại phu tới xem ?” Đỗ thị ân cần hỏi.

      Văn Đan Khê lắc đầu, cười đáp: “Thẩm, đừng gọi phu nhân nữa, cứ gọi con là Đan Khê được rồi.”

      “Chuyện này… sao được.”

      Văn Đan Khê ở lại tiếp chuyện với bà, bây giờ châm biếm bà nữa, có vài chuyện chỉ cần lần rồi thôi. Hơn nữa nay còn chưa hiểu Đỗ thị, muốn thông qua vài câu tán gẫu để quan sát tính cách của bà chút. Thế nhưng Đỗ thị lại giống Điền Tuệ , chỉ liếc mắt có thể nhìn thấu, thái độ của bà rất thận trọng, còn biết đoán ý qua sắc mặt.

      Văn Đan Khê nhìn sắc trời thấy còn sớm, dặn Đỗ thị hãy nghỉ ngơi tốt, rồi đứng dậy cáo từ. Đỗ thị tiễn tới tận cửa mới quay lại.

      Mãi tới lúc hoàng hôn mà Trần Tín vẫn chưa về. Văn Đan Khê yên lòng, vội vàng gọi Trần Lục tử tìm . Đợi tới giờ lên đèn, Trần Tín mới thất thểu về nhà với bộ dạng say khướt.

      “Đan Khê, ta lại uống rượu.” lảo đảo vào nhà, rồi nở nụ cười nịnh nọt với Văn Đan Khê.

      Văn Đan Khê cũng nỡ trách , bước lên cởi áo choàng ra cho , rồi đỡ nằm xuống giường. Trần Tín vẫn ôm chặt lấy buông: “Đan Khê, ngủ cùng ta lát.”

      Văn Đan Khê khuyên bảo đủ điều cũng vô dụng, cuối cùng hết cách đành phải cởi quần áo lên giường ngủ cùng . Ngoài trời gió lạnh rú rít, thổi táp vào cửa sổ giấy làm phát ra tiếng phần phật.

      Trần Tín ôm chặt , rụt vào trong chăn, giọng thầm: “Lạnh quá.”

      hết lạnh ngay thôi.” Văn Đan Khê vỗ vỗ lưng như dỗ trẻ con.

      “Đan Khê.” Trần Tín thầm với giọng bẫng, đầu dụi vào lòng . Ngón tay của luồn vào mái tóc dầy rậm của , chải .

      “Đan Khê —-“ Trần Tín lại gọi tiếng, môi mấp máy, muốn lại thôi.

      “Nhị Tín, chàng có chuyện gì cứ cho ta nghe, ngoan.”

      Trần Tín hừ tiếng, hít hít mũi vài cái mới bắt đầu hết ra: “Đan Khê, nàng biết ? Lúc mẹ ta vứt bỏ ta cũng là vào mùa đông, trời rất lạnh rất lạnh, ta ở nhà chờ mẹ về, chờ mãi chờ mãi tới khi trời tối đen cũng thấy mẹ về. Ta đội gió lạnh tìm bà khắp nơi, hỏi hết mọi người, sau đó có người cho ta biết, họ thấy bà theo nam nhân. Ta tin, gào thét như phát điên. Ta chạy hết mọi nơi mà bà có thể tới, chân cũng sắp phồng tới nơi, nhưng cũng tìm thấy. Sau đó Vân di tìm tới, dì gì mà chỉ ôm ta rồi bật khóc. Dì với ta là, mẹ ta tình còn cách nào khác nên buộc lòng phải vứt ta . Còn sau này dì chăm sóc cho ta… ta phải mất mấy ngày mới tin được là mẹ cần ta nữa.

      Sau đó, ta rời khỏi nhà Vân di lang thang khắp nơi, chẳng ai thuê người làm công ngắn hạn, ta đành tới bến tàu làm khuân vác, người ta chỉ trả cho ta chút tiền còn chưa đủ ăn cơm, ta lại muốn trộm cướp, nên ngày nào cũng rất đói. Trời càng ngày càng lạnh, áo bông với giày của ta đều rách hết, ta có chỗ nào để , chẳng thể làm gì hơn là ở trong căn nhà nát, chen chúc sưởi ấm với bầy chó hoang. Có lần ta ngã bệnh, hai ngày trời có miếng nước miếng cháo nào vào bụng, ta cứ tưởng là mình sắp chết, cuối cùng là hai người ăn mày cứu ta. Lâu dần, lòng ta càng ngày càng lạnh càng ngày càng chai, ta hận tên nam nhân hung bạo của mẹ ta, hận thể bầm thây ra trăm mảnh, ta cũng hận mẹ ta. Ta thề sau khi lớn lên quyết nhận bà ta… Mười mấy năm trôi qua, bà chưa từng xuất , ta vẫn luôn cho rằng bà chết, nhưng hôm nay bà lại đột nhiên xuất . Ta đoán bà nhất định bị tên nam nhân kia bỏ rơi. Ha ha, trước đây bà cũng vì tên nam nhân đó mà từ bỏ ta…”

      Trần Tín đột nhiên cười phá lên. Văn Đan Khê nghe mà nước mắt rơi lã chã, hai tay ôm ghì lấy đầu , kề sát vào ngực mình, rì rầm xoa dịu .

      Cảm xúc của Trần Tín dần dần ổn định lại, tiếp bằng giọng kiên định mà ngập tràn căm hận: “Ta nhất định nhận bà ta, ta nhất định để cho bà ta thấp thỏm bất an, có giỏi bà ta cứ tìm nam nhân tiếp . Ta hiểu nổi, tại sao bà ta cứ muốn lập gia đình ngừng, tại sao bà ta cứ như xa nam nhân là sống nổi. Gả cho tên khốn nhà giàu còn chưa đủ, còn tới Triệu Hưng, Vương Trung gì đó… Nực cười nhất chính là bà ta còn đề phòng ta, lúc nào cũng sợ ta giết nam nhân của bà ta, bản thân làm trâu làm ngựa hầu hạ những tên khốn kia còn chưa đủ, còn phải tạo ra ta. Trong lòng bà ta, ta còn quan trọng bằng tên nam nhân khốn kiếp…”

      Văn Đan Khê sửng sốt, như lời Trần Tín , hình như Đỗ thị là kiểu phụ nữ thể sống xa đàn ông, hơn nữa bà còn coi bản thân rất thấp hèn, chỉ cần có nam nhân chịu ưng bà, thấy đó là loại ban ân. Có lẽ cũng vì vậy, nên người đàn ông nào bà lấy cũng đều là đồ cặn bã.

      Văn Đan Khê thở dài trong lòng, tài nào lý giải nổi tâm tư và suy nghĩ của bà.

      Trần Tín thở ra mạnh, cứ như muốn thở hết ác khí dồn nén nhiều năm qua ra ngoài. chôn mặt vào giữa ngực , buồn bã : “Đan Khê, ta thích người như nàng. Trước đây nàng mất hết người thân, còn dắt theo hai đứa , để sống được là khó khăn. Nhưng mỗi ngày nàng đều sống rất vui vẻ hoạt bát, cứ như là chẳng sợ gì hết. Mặc dù nàng bị từ hôn, nhưng nàng cũng cảm thấy mình thua kém. Cái tên họ Chu kia muốn cưới nàng làm tiểu thiếp cũng bị nàng mắng chạy cong đuôi. Tên họ Tô dụ dỗ nàng, nàng vẫn bình chân như vại. Nếu là mẹ ta, hớn hở theo người ta từ lâu rồi…”

      Lời Trần Tín ra bất giác khuấy động lòng Văn Đan Khê. phát Đỗ thị có ảnh hưởng rất to lớn tới Trần Tín, đặc biệt là ở phương diện chọn bạn trăm năm. Bởi thừa nhận cũng đầy oán hận với Đỗ thị, cho nên mới vô thức tìm người hoàn toàn trái ngược với bà. Tính cách Đỗ thị nhu nhược thích dựa vào nam nhân, Trần Tín lại thích nữ nhân kiên cường độc lập.

      Văn Đan Khê đau lòng nâng mặt lên, hôn lung tung trận, rồi dịu dàng : “Nhị Tín, sau này ta đối xử với chàng tốt. Đừng buồn nữa, ngủ nhé.”

      Trần Tín cất giọng như mớ: “Đan Khê, nàng bất cứ giá nào cũng được giống mẹ ta, vứt bỏ ta. Ta muốn dùng dây thừng trói nàng lại, muốn giấu nàng vào trong tay áo, chỉ sợ nàng chạy.”

      rồi, với tay nắm nắm, cuối cùng nắm được tóc , nhắm mắt lại quấn tóc lên cổ mình, cuối cùng mới hài lòng : “Được rồi, bây giờ nàng chạy thoát nữa.”

      ~ Hết chương 88 ~
      ChrisPhong nguyet thích bài này.

    5. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 89

      Edit: Yunchan

      Văn Đan Khê nghe vậy lòng khỏi xót xa. dựa sát vào người , cần biết có nghe thấy , chỉ ghé vào tai thủ thỉ: “Nhị Tín, ta mãi mãi rời xa chàng.”

      lát sau, Trần Tín mới từ từ hỏi lại: “Đan Khê, có ?”

      , đồ ngốc.” Lúc này ừ hử gì nữa, nghiêng đầu qua ngủ mất đất.

      Hôm sau lúc tỉnh lại, Văn Đan Khê phát đầu tóc hai người rối thành nùi quấn hết vào nhau. khẽ nhích người, Trần Tín cũng thức dậy theo. dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm, cười khì gỡ tóc ra khỏi cổ, sau đó chống người thấy trời vẫn còn chưa tỏ, bèn nằm xuống ôm ghì lấy Văn Đan Khê ngủ tiếp.

      Hai người trải qua phen lăn qua lăn lại buồn ngủ nữa, nhưng lại lưu luyến ổ chăn ấm áp, nên ai muốn nhúc nhích.

      Vì tối qua Trần Tín uống quá nhiều nên giọng hơi khàn, ho khan tiếng rồi với giọng áy náy: “Đan Khê, có phải chuyện rắc rối của ta nhiều quá ? Chuyện này tới chuyện khác, chưa cho nàng yên tĩnh lần nào.”

      Văn Đan Khê mỉm cười, bóp bóp mũi , : “Chúng ta là vợ chồng vốn nên chia sẻ với nhau, chàng khách sáo với ta như vậy làm gì hả!”

      “Nương tử, nàng tốt.” Trần Tín chuyện trời dưới đất với nàng, nhưng nhắc câu nào tới Đỗ thị. Văn Đan Khê cũng hướng tới đề tài này, có lẽ còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào. Hai người nằm lỳ ở giường hồi, tới tận giờ Tý mới chịu rời giường.

      Hai người giúp nhau chải mặt rửa đầu xong cùng ra khỏi phòng, Xuân Thảo tới bẩm báo, canh giờ trước Đỗ thị có tới đây chuyến. Trần Tín vừa nghe nhắc tới Đỗ thị, chân mày bất giác chau lại. Văn Đan Khê vội vã đánh lạc hướng, đồng thời nhìn Xuân Thảo ra hiệu, ý bảo chuyện này nên trước mặt Trần Tín.

      Cứ thế vài ngày sau, tâm trạng của Trần Tín dần bình ổn trở lại. Bình thường phải xử lý công với Tần Nguyên, là tới thao trường luyện binh. hoàn toàn phớt lờ Đỗ thị, hệt như có người này tồn tại. Đỗ thị thỉnh thoàng qua lại chủ viện, có lúc tình cờ gặp mặt Trần Tín, dùng vẻ mặt chờ mong cùng áy náy nhìn Trần Tín, nhưng từ đầu chí cuối Trần Tín vẫn đối xử lạnh nhạt với bà. Để tránh cho bà xấu hổ, Văn Đan Khê đành phải cười cười chuyện đông chuyện tây với bà.

      Mặc dù hai người với ai chuyện của Đỗ thị, nhưng những người khác đều biết được chuyện này rất nhanh. Tần Nguyên, Lý Băng Nhạn và Mặc Thẹo lục tục đến thăm Đỗ thị, gọi thẩm nương thẩm nương luôn miệng, lễ vật tặng tới chất đống. Bao nhiêu năm qua Đỗ thị luôn chịu hết khinh thường và chà đạp của người đời, chưa bao giờ được người ta tôn trọng như bây giờ. Tuy con trai tới giờ vẫn chưa chính thức thừa nhận bà, thế nhưng con dâu và huynh đệ của con trai đều ngầm thừa nhận, vậy sớm muộn gì con bà cũng tháo được khúc mắc trong lòng thôi.

      Nghĩ thông được điều này, bà cũng còn khúm núm dè dặt như lúc mới tới nữa, mà trở nên cởi mở hơn. Trong khi Trần Tín vẫn giữ nguyên bộ dạng hậm hực vui. Văn Đan Khê khuyên vài lần rồi cũng đành thôi, có số việc chỉ có bản thân người trong cuộc mới giải quyết được.

      Trần Tín rầu rĩ được bao lâu, Tây Bắc lại truyền tin chiến báo về lần nữa. Báo rằng Thát tử đóng quân ở Tần Châu lần hai, Hồng đại hồ tử e cầm cự nổi, nên cấp tốc gửi thư cầu cứu về Dịch Châu. Trần Tín thể đẩy trách nhiệm cho người khác, lập tức thương lượng với Tần Nguyên chuyện dẫn binh cứu viện. Hai huynh đệ hợp với đội phụ tá khua chiêng gõ trống định ngày lành, mắt thấy đến ngày xuất chinh, Trần Tín nhìn bụng dưới hơi lớn của Văn Đan Khê, vẻ mặt lo âu nỡ.

      Văn Đan Khê lại cười khuyên nhủ: “Nhị Tín, chàng cứ yên tâm . Đừng lo cho ta.” đoạn nắm tay Trần Tín đặt lên bụng mình, khích lệ: “Ta thấy Nhị đệ kỳ vọng quá nhiều vào con của chúng ta, mấy hôm nay đệ ấy tặng cho ta toàn là sách trị quốc an bang, chàng làm cha, nên vì con chúng ta mà gây dựng chút cơ nghiệp mới phải.”

      Trần Tín vừa nghe thấy lời này thương cảm trong lòng cũng xua tan ít, thay vào đó là dào dạt hăng hái, vỗ ngực cái kêu: “Người làm cha ta đây tài khác có, chứ đánh hạ vài tòa thành có thừa. Nương tử cứ ở nhà chờ tin chiến thắng của ta .”

      “Được, phu quân, ta ở nhà chờ tin lành.”

      “Ta ở bên, nàng nhất định phải chú ý thân thể, đừng nhớ mong ta, cũng đừng lo lắng cho ta, trong quân ta vẫn giống hệt như trước, ngay cả ngựa cái cũng nuôi.”

      “Biết rồi, đồ ngốc. Chàng thể chuyện nào bớt ngốc hơn được à?”

      Trần Tín ngẫm nghĩ hồi, rồi nghiêm mặt : “Còn người ở Bắc viện kia, nàng cũng đừng chiều ý quá. Nàng mới là nữ chủ nhân trong nhà này. Nếu bà ta làm nàng tức giận, trở về nàng cứ cho ta biết.”

      Văn Đan Khê hé miệng cười, chỉnh lại cổ áo cho chút, rồi giọng : “Chàng yên tâm , lòng người cũng là thịt mà, ta lấy lễ đãi bà, chắc chắn bà cũng đối xử với ta như vậy thôi.”

      Hai người tha thiết lời từ biệt, dặn dò nhau, càng càng nhiều chuyện. Mãi tới khi chiến mã hết nhịn nỗi phải đập móng trước, Văn Đan Khê mới đành nhịn cơn bịn rịn xuống, giục lên ngựa.

      Đúng lúc này, chợt nghe tiếng hô hoán mang theo nức nở vang lên: “Lập Hổ —“

      Là Đỗ thị tới.

      Trần Tín thở ra hơi dài, nhìn bà với ánh mắt u ám bất định.

      “Lập Hổ, trời lạnh lắm, đây là áo bông mẹ may cho con.”

      rồi, bà đưa bọc quần áo tới với vẻ thấp thỏm bất an, Trần Tín nhận lấy mà chỉ nhạt nhẽo: “Đan Khê chuẩn bị cho ta đủ rồi.”

      Trong mắt Đỗ thị lóe lên tia thất vọng não nề, cắn môi đứng lặng người.

      Văn Đan Khê vội vàng lên tiếng: “Trời Tần Châu rất lạnh, chàng mang nhiều áo cũng tốt mà. Đây cũng là tâm ý của mẹ, chàng hãy nhận .”

      Văn Đan Khê nghe theo đề nghị của Lý Băng Nhạn, đổi sang gọi Đỗ thị là mẹ. Đây cũng là chuyện thể làm, vì tại cả Trần phủ đều biết thân phận của Đỗ thị, gọi thẩm tiếp hơi ổn.

      Trần Tín do dự chút cuối cùng vẫn nhận lấy, Đỗ thị trao cho Văn Đan Khê nụ cười cảm kích, Văn Đan Khê cũng gật đầu đáp lại. Trần Tín nhìn Văn Đan Khê, cảm giác mình còn đầy bụng lời chưa hết. Đúng lúc này, Trần Quý Hùng cũng sải bước tới.

      “Nghĩa phụ —“ Trần Tín vội vàng đưa đồ cho thân binh bên cạnh, rồi bước lên đỡ Trần Quý Hùng.

      Trần Quý Hùng dùng bàn tay cầm quạt hương bồ vỗ vỗ vai Trần Tín, lời sâu sắc: “Nhóc Tín à, tới chiến trường rồi cũng đừng cố khoe dũng, đánh nhau phải biết động não, con cũng còn độc thân nữa, vợ và con của con đều ở nhà chờ con đấy.”

      Trần Tín ra sức gật đầu: “Nghĩa phụ, con nhớ cả rồi. Con bình an trở về.”

      Trần Quý Hùng nhìn Trần Tín trong bộ giáp trụ sáng loáng, rồi nhìn qua chiến mã ngóc đầu hí vang, gương mặt bất giác toát ra vẻ đơn của hùng tuổi xế chiều.

      Văn Đan Khê vội xoa dịu: “Nghĩa phụ, lão nhân gia người cũng đừng cảm thấy tiếc nuối, thế đạo này có nơi nào phải chiến trường đâu? Dịch Châu đúng lúc cần lão tướng như nghĩa phụ trấn giữ.”

      Trần Tín cũng với vẻ trịnh trọng: “Đúng vậy nghĩa phụ. Nhị đệ là thư sinh, sau này có chuyện gì còn phải nhờ người chỉ dạy thêm. Có người ở đây, con có thể yên tâm ra tiền tuyến giết địch.”

      Trần Tín với Văn Đan Khê kẻ xướng người họa, tới độ Trần Quý Hùng cũng vui vẻ hơn hẳn. thể , nghĩa tử này của ông năng làm việc trưởng thành hơn trước đây ít.

      Trần Tín cáo biệt mọi người lần nữa, mắt thấy thời gian còn sớm, đành phải lên ngựa xuất phát. Tiếng vó ngựa vang lên rầm rập, tung lên gió bụi đường xa.

      Văn Đan Khê đứng trong cơn gió lạnh, đưa mắt nhìn đại đội nhân mã dần dần khuất xa, Lý Băng Nhạn thấy thế bèn giọng khuyên nhủ: “Muội muội, trời lạnh lắm, mau vào nhà thôi.”

      Đỗ thị cũng ở bên ân cần khuyên bảo. Văn Đan Khê níu lấy cánh tay Lý Băng Nhạn, đoàn người đưa tiễn chậm rãi trở về.

      Bữa tối Lý Băng Nhạn cố ý ăn chung với , Tần Nguyên cũng đặc biệt đưa tới ít đồ ăn ngon. Ban ngày còn đỡ, tới khi đêm xuống, Văn Đan Khê lại cảm thấy vô cùng gian nan. Quả nhiên, thói quen cũng là loại ma quỷ, tại quen nằm ngủ trong lòng Trần Tín, quen kề sát vào thân thể nóng hổi của , hôm nay lại thấy chăn lạnh gối trống. khẽ trở mình, thấy hình như trong chăn có vật gì đó, Văn Đan Khê ngẩn ra, đưa tay lôi thứ đó ra. Hóa ra là con búp bê vải to đùng, người búp bê còn mặc áo lót và tiết khố của Trần Tín. Khỏi cần phải , trừ tên ngốc kia ra còn ai vào đây nữa.

      “Cái đồ ngốc xít này.” Văn Đan Khê lẩm bẩm.

      Rồi ôm con búp bê vào lòng, nghĩ tới cái tướng ôm búp bê ngủ khôi hài của Trần Tín nhịn được cười. khép mắt lại, chẳng biết qua bao lâu mơ màng chìm vào giấc ngủ.

      ~ Hết chương 89 ~
      ChrisPhong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :