1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Cổ đại] Nữ y về thời loạn - Triệu Dân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 70

      Edit: Yunchan

      “Đan Khê.” Trần Tín thở dốc, gọi tên .

      Văn Đan Khê thấp giọng đáp: “Ừ.”

      Trần Tín lật người lại, hòa hai người làm , trong khi miệng mồm lúng ta lúng túng: “Ta đè hỏng nàng chứ?”

      “Đồ ngốc.” Văn Đan Khê thấp giọng cười, co người vào lòng , mặt vùi vào ngực nhắm mắt nghỉ ngơi. Cánh tay của Trần Tín mất kiểm soát khóa chặt lấy , hai thân thể dán sát vào nhau kẽ hở. Mái tóc suông dài như thác đổ của tản ra ngực và cổ , chích vào vừa ngứa vừa tê.

      Trần Tín đưa tay vuốt mái tóc : “Đan Khê, ta nghĩ chuyện này lại thú vị như vậy. Trước đây ta cho rằng nó… rất dơ bẩn.”

      khép hờ mắt, chép miệng cái, tựa hồ như nhấm nháp lại bữa tiệc ngon lành khó quên vừa rồi.

      Văn Đan Khê đoán có lẽ vì mẹ làm kỹ nữ, cho nên mới nghĩ chuyện này là dơ bẩn. cười , luồn ngón tay vào mái tóc dầy của chải , dịu giọng khuyên nhủ: “Tình phu phụ là đạo lý to lớn của con người. Từ xưa cổ nhân , hành lễ Chu Công, hòa hợp là luân lý vợ chồng. Có thể thấy ngay cả thánh nhân cũng tán đồng, sao lại cho là bẩn thỉu được? Chỉ cần hai bên thương nhau, có lễ nghi đàng hoàng đều là chuyện tốt đẹp. Những thứ như cường bạo, gian dâm, dạo kỹ viện hay đương vụng trộm mới là bẩn thỉu.”

      Trần Tín như suy nghĩ điều gì, cuối cùng gật đầu trịnh trọng: “Chu Công đó đúng là người tốt, nếu ta có thời gian phải cảm tạ y.”

      Văn Đan Khê chịu thua: “Xì.”

      Trần Tín cười gì, ngẫm nghĩ lát lại vội vã đảm bảo: “Ta nhất quyết làm những chuyện kia.” Rồi thấp giọng bổ sung câu: “Sau này, ta chỉ… làm với mình nàng.”

      “Ừ, ngoan.” Văn Đan Khê vui vẻ hết sức, hôn chụt cái khen: “Nhị Tín, chàng tốt.”

      Lúc này cơ thể Trần Tín lại tràn đầy sinh lực, bắt đầu rục rịch trở lại, mặt dầy nghiêng đầu nhìn , rồi vòng tay ôm eo ép sát vào eo mình, hơi thở nóng bỏng lướt . Tay cũng bắt đầu chịu yên, học theo động tác lúc nãy của với thái độ rất nghiêm túc, từ lưng trượt xuống eo rồi tới mông. Trong lúc tay hành động miệng cũng nhàn rỗi, vươn lưỡi liếm khẽ lên má , quyến luyến môi lát rồi tiến sâu vào trong miệng, quấn lấy lưỡi .

      Văn Đan Khê nhắm hai mắt lại, miệng kêu khẽ tiếng. lâu sau chiếc lưỡi nóng của Trần Tín mới lưu luyến rời khỏi đôi môi , rải xuống chiếc cổ trắng nõn của từng nụ hôn nối liền như mưa rơi, ngừng công thành đoạt đất, cuối cùng thở hổn hển dừng lại vùng đồi núi khiến điên đảo tâm thần.

      chần chừ lát, bàn tay thô ráp từ từ phủ tới, ban đầu là khẽ vuốt ve, sau đó là dày vò dồn nén. Mặt Văn Khê ửng hồng, thân thể cũng run rẩy theo động tác của , miệng thào mắng: “Nhị Tín, chàng là đồ hư hỏng.”

      Trần Tín cười hì hì, tim như được rót mật. càng lúc càng nghiện, cứ như đầu óc bất thình lình được mở ra khe hở, có cảm giác ngờ ngợ rằng hình như có thanh đao vừa bổ vào cái đầu hỗn độn của , tách ra khe hở để tia sáng mới mẻ rọi vào. sực nhận ra, lúc này mình lại nhớ được hơn phân nửa bộ “Binh pháp” phải thức nguyên đêm qua để chong đèn nghiên cứu.

      cong mắt với Văn Đan Khê: “Đan Khê, ta bắt đầu dùng chiêu thứ năm, ‘Tuyết Phong hái mai’, có thể ?”

      Văn Đan Khê mơ mơ màng màng ừ đại tiếng, căn bản chẳng nghe thấy gì.

      Trần Tín cúi đầu cười, do dự nữa mà cúi ngay đầu xuống cắn vào nụ hoa xinh đẹp mọc thẳng đỉnh núi, mút vào với vẻ tham lam vô hạn. cơn khoái cảm tê dại chạy dọc qua cơ thể . Văn Đan Khê cũng vô thức ưỡn lưng lên, kêu lên tiếng gấp gáp. Lúc này mới hiểu ra hàm ý của câu “Tuyết phong hái mai” mà Nhị Tín vừa , lòng bất giác cảm thán cổ nhân đúng là thâm.

      Môi của ngậm vào nụ hoa còn lại rất nhanh, mút vào sâu, còn thỉnh thoảng chép miệng như nó là món ngon hiếm có khó tìm thế gian. Văn Đan Khê nhũn hết cả người ra rồi, nên dứt khoát để ý tới nữa, cứ mặc muốn làm gì làm.

      Trần Tín thấy Văn Đan Khê phản đối lá gan càng to lên. như nhà thám hiểm vừa phát ra vùng đất mới, cần cù nghiên cứu thăm dò lãnh địa mới mẻ, tràn ngập tò mò với từng tấc cơ thể . Nhất là miền bí làm cho sung sướng cực hạn, lại càng nâng niu như thánh giả thành kính ngoan đạo.

      Mỗi lần tiến công nơi nào đều báo danh: “Đan Khê, đây là chiêu thứ mười “Phương thảo tham u” trong “Uyên ương bí phổ”.”

      Giọng của vừa lắng, Văn Đan Khê cảm thấy ngón tay ấm áp xoa dưới nơi bí của mình, lần mò cách ngây ngô mà lại gấp gáp. Thân thể Văn Đan Khê mất tự chủ, rên khẽ tiếng. Chẳng bao lâu sau, nơi bí đó tuôn ra dòng chảy, đợt sóng ngất ngây bỗng ập tới.

      Trần Tín thở dốc ngừng, báo cáo với giọng khàn khàn đè nén quá sức: “Rắn vượt bụi hoa, khẽ mở hoa tâm, mẫu đơn giọt”, Đan Khê, ta muốn bắt đầu, được ?”

      Văn Đan Khê mở đôi mắt mông lung ra nhìn , cơ thể bất ngờ co rút lại chút, cảm giác đau như bị xiên qua lúc nãy vẫn chưa tan hết. hụt hơi: “Nhị Tín, hôm khác , ta mệt quá. Nào, nằm xuống ngủ .”

      Trần Tín thất vọng ra mặt, bĩu môi uất ức, rồi trỏ trỏ “Con rắn to” đứng thẳng ngang nhiên dưới thân, tỏ vẻ vô tội: “Nó tính sao bây giờ?”

      Văn Đan Khê che trán, thảo nào mấy đứa bạn thân kiếp trước của từng , xử nam rất đáng sợ, nhất là xử nam vừa nảy mầm thú tính. Đây là tinh lực tích góp hơn hai mươi năm của Trần Tín đấy nhé, khi phun trào hệt như hoàng hà vỡ đê, khí thế khó ai bì.

      Trần Tín thấy vẻ mặt khó xử của sực nhớ ra bí phổ có , lần đầu tiên của nữ tử đau đớn. Giống như đục núi vậy, phát đầu tiên lúc nào cũng khó khăn, chờ đục thông rồi về sau mới trót lọt, có thể “Ra vào” dễ dàng hơn.

      lập tức nhanh trí : “Được rồi, ta quan tâm tới nó, nó lại mềm ra ngay thôi. Ta ngủ cùng nàng.”

      Trần Tín xong ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Văn Đan Khê. Theo thói quen ôm vào lòng. Văn Đan Khê còn hơi băn khoăn, dịu giọng : “Nhị Tín, qua mấy ngày là khỏe thôi, sau này làm sao cũng được.”

      Trần Tín lại cười ha hả: “ sao, chờ nàng khỏe rồi tiếp tục.” rồi lại ân cần hỏi han: “Nàng còn đau ?”

      Văn Đan Khê lắc đầu. Trần Tín ôm chặt, lòng cảm thấy bình yên vô cùng.

      Sớm hôm sau, Văn Đan Khê tỉnh giấc trước. cúi đầu nhìn, thấy tay Trần Tín phủ lên ngực mình, thảo nào cứ thấy khó thở. Sau đó nhích nhích chân mới phát chân mình bị kẹp chặt. Sao cái người này ngủ cũng khác người thế này, y chang con cua to.

      giật giật chân cố rút ra, nhưng chẳng có tý tác dụng nào. Trần Tín ngủ rất ngon, cử động mạnh như vậy mà cũng thể giãy cho tỉnh nổi. Văn Đan Khê nỡ đánh thức dậy, nên chẳng thể làm gì hơn là tiếp tục nằm ỳ ra giường. Nghĩ lại cũng đâu cần phải dậy sớm để dâng trà cho cha mẹ chồng, thôi cứ ngủ với chút nữa vậy.

      mới vừa nhắm mắt lại chuẩn bị đánh thêm giấc nữa, bỗng thấy Trần Tín giật giật, miệng lẩm bẩm: “Đan Khê.”

      Văn Đan Khê lên tiếng đáp lại: “Chàng tỉnh rồi à Nhị Tín.”

      Ai dè đối phương trả lời, hồi lâu sau lại nghe lầu bầu tiếp: “Đan Khê, nàng, nàng ăn rất ngon.”

      Sau đó trở mình tiếp tục ngủ ngon lành.

      Hóa ra người này mớ. bật cười khúc khích, chỉ chốc lát sau lại mơ màng thiếp .

      Sau đó choàng tỉnh giấc vì bị ai đó đánh lén. mới mở mắt ra thấy ngay Trần Tín vừa lật sách vừa nghiên cứu cơ thể . Văn Đan Khê thấy cảnh này mà tháo mồ hôi lạnh ròng ròng.

      cố ý khép mắt giả bộ ngủ, coi thử rốt cuộc muốn đùa kiểu gì. Chỉ nghe Trần Tín giọng than thở: “Tại sao trong sách bên dưới của nam nhân sáng sớm đứng lên chứ? Cũng làm sao có thể làm cho nữ nhân thoải mái, được.”

      ra đồ ngốc này lên án phê phán quan điểm trong “Sách”.

      Văn Đan Khê phụt tiếng bật cười, Trần Tín làm chuyện mờ ám bỗng giật thót, há hốc mồm, cười : “Nàng tỉnh rồi mà thèm với ta.”

      Văn Đan Khê chẳng buồn đếm xỉa tới , quấn chăn lăn vào sát vách tường ngủ tiếp.

      Trần Tín cười hì hì, nhào vào ôm chầm lấy eo . Cằm cọ lên đầu liên tục, có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực người cách qua lớp chăn mỏng.

      “Đan Khê, nàng còn đau ?”

      Văn Đan Khê từ từ nhắm mắt lại, đáp: “ đau.”

      Trần Tín bặm môi làm nũng: “Nhưng ta đau làm sao bây giờ?”

      “Sao chàng lại đau được?”

      “Cứng ngắc tới phát đau.”

      Văn Đan Khê ho khan tiếng thiếu tự nhiên. đành lòng nhìn bị dày vò như vậy, bèn thò tay ra khỏi chăn, nắm lấy cái đó của vuốt ve với độ mạnh vừa phải. Trần Tín kinh ngạc giây, ngay sau đó thở dài tiếng cực kỳ thoải mái.

      Sau khi giúp đỡ sơ qua, hai người bèn mặc quần áo rồi rời giường cùng nhau. Mặc dù có trưởng bối, nhưng dậy quá trễ cũng hay lắm. Hai người sửa soạn cho nhau xong xuôi ra khỏi cửa.

      Hôm nay Trần Tín mặc bộ y sam đỏ tươi, mang đôi giày đen bằng gấm mới tinh, tóc cũng được chải chuốt gọn gàng đâu ra đó. Cả người tỏa ra sức sống tươi tỉnh, mặt mày phơi phới.

      Mọi người cũng nhận ra biến hóa lớn này của Trần Tín, nên đều ném cho ánh mắt trêu ghẹo. Tất nhiên chúng được Trần Tín giải nghĩa thành đỏ mắt ganh tỵ.

      “Nhị đệ… Ngũ đệ, chào buổi sáng. Ha ha.” Trần Tín chào hỏi lần lượt, cười vang dội.

      Mặt Thẹo thẳng ruột ngựa nhất, ngửa đầu ngó mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu, toạc ra: “Còn sáng à, huynh nhìn mặt trời thử .”

      “Ha ha.” Trần Tín cười gượng.

      Tần Nguyên nhìn mọi người cười, y ho húng hắng rồi cất giọng : “Được rồi, đại ca, hôm nay nhân lúc các huynh đệ đều đủ cả, huynh hãy kể lại chút chuyện tối qua .”

      Trần Tín vừa nghe mặt đỏ bừng, trừng mắt lườm Tần Nguyên, quở mắng bằng giọng đại ca: “Nhị đệ, đệ là người đọc sách mà loại chuyện này cũng hỏi thẳng thừng được sao?”

      Tần Nguyên hơi ngẩng ra, nhìn mọi người cười mập mờ, đáp tỉnh bơ: “Đại ca nghĩ đâu thế? Đệ huynh kể lại chuyện chiến tối qua kia mà.”

      Cả bọn gục đầu cười lăn lộn.

      Sắc mặt Trần Tín thoắt đỏ thoắt trắng, quên béng mất tối qua còn có … trận chiến khác….

      ~ Hết chương 70 ~
      Phong nguyetChris thích bài này.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 71

      Edit: Yunchan

      “Khụ khụ, chẳng phải tối qua các đệ bảo ta về thành trước sao? Lão Ngũ dẫn quân đuổi theo Thát tử, chuyện sau đó ta lắm. Có gì để .”

      Tần Nguyên thả chậm giọng: “Tối qua bọn đệ phục kích trong rừng cây bên ngoài thành hai mươi dặm, bắt sống được mấy tên Thát Tử bỏ chạy, đệ sai người dùng hình tra khảo, hỏi được tin. Có lẽ sắp tới Thát Tử xâm phạm biên quan.”

      Mặt Trần Tín đanh lại.

      Mặt Thẹo tức giận mắng to: “Cái lũ Thát tử chó chết, Đại Lương chúng ta động chạm gì tới bọn chúng mà năm nào cũng tới chọc vài lần.”

      Trần Tín khoát tay : “Chúng tới chúng ta chiến, có gì để bàn.”

      Tần Nguyên trầm ngâm: “Đệ đoán Thát tử bị thất bại hai lần, lần tới chưa chắc tấn công Dịch Châu nữa.”

      Quách Đại Giang tiếp lời: “Thế tốt sao.”

      “Có điều.” Tần Nguyên hơi dừng chút rồi mới tiếp: “Ta đoán có lẽ chúng nhắm đánh Tần Châu và Bá Châu, hai thành này cũng là cửa ải quan trọng, bao lâu nay luôn tạo thế góc cạnh với Dịch Châu, nếu mất cực kỳ bất lợi với Dịch Châu…”

      Tần Nguyên phân tích tỉ mỉ từng bước , mọi người nghiêm túc lắng nghe.

      “Cho nên, chúng ta phải nhân thời gian này để cấp tốc chiêu binh chuẩn bị chiến tranh là hơn hết. Đại ca phải vất vả hơn rồi.”

      Mặt Thẹo vội xoa dịu Trần Tín: “Đại ca, huynh đừng khó chịu. thế nào tẩu cũng là người của huynh, ngày lành sau này còn nhiều mà.”

      Trần Tín lườm , gằn giọng: “Ai bảo ta khó chịu.”

      Năm huynh đệ đàm luận công với nhau lát, rồi tản ra làm việc riêng của mình, mải bận rộn nên buổi trưa cũng tới rất nhanh. Trần Tín vội vã chạy về nhà. mới bước ra khỏi phủ nha bỗng thấy Hạ hắc tử bám sát theo chân, rụt đầu co chân.

      “Sao? Có việc?” Trần Tín dừng bước hỏi cộc lốc.

      Hạ hắc tử lắp bắp hỏi: “Tướng quân uống thuốc đó chưa?”

      Trần Tín nghe nhắc tới thuốc nét mặt hơi mất tự nhiên, hắng giọng hừ : “Ngươi nghĩ lại xem vợ ta là ai à? Ta mà phải dùng loại thuốc bậy bạ đó sao?”

      Lúc này Hạ hắc tử mới thở phào hơi, vỗ ngực cái: “Vậy là tốt rồi tốt rồi, tối qua thuộc hạ bị Nhị tướng quân mắng cho trận, ngài ấy thứ thuốc đó tốt cho cơ thể, thể uống bậy…”

      Mắt Trần Tín trợn rắng, xách phăng cổ áo Hạ hắc tử lên, quát: “Ngươi gì hả? Ai cho ngươi với người khác?”

      Cái mặt đen của Hạ hắc tử nhăn lại hệt trái khổ qua: “Tướng quân, thể trách thuộc hạ được, tối qua họ chuốc say thuộc hạ, mãi mới tới chuyện này —-“

      Đúng lúc này Tần Nguyên đủng đỉnh ra khỏi phủ nha. Hạ hắc tử thấy đại cứu tinh xuất vội gào khóc: “Nhị tướng quân!”

      Trần Tín thấy Tần Nguyên tới, buộc lòng phải thả Hạ hắc tử xuống.

      Tần Nguyên dùng quạt vỗ Hạ hắc tử cái, mắng khẽ: “Đơ ra đó làm gì, còn mau sai người chuẩn bị cơm .”

      Hạ hắc tử như được đặc xá, chuồn khẩn cấp.

      Tần Nguyên quay đầu qua, mặt vẫn còn ý cười, với vẻ sâu xa: “Nếu đại ca có vấn đề gì cần phải quanh co như vậy, chẳng phải đại tẩu là đại phu sao?”

      Trần Tín liếc xéo Tần Nguyên: “Ai có vấn đề! Ta rất khỏe mạnh, chỉ có các đệ là đỏ mắt ganh tỵ vì ta có vợ, hừ.” rồi dứt khoát bỏ mặc Tần Nguyên, chắp hai tay sau lưng sải bước về nhà. Tần Nguyên lắc đầu, cười cười bất đắc dĩ rồi cũng ra về.

      Trần Tín vòng qua bên đường, rẽ vào ngõ , sau đó bắt đầu chạy như điên. Lúc này sâu sắc cảm thấy đường từ phủ về nhà đặc biệt xa, hận thể nhảy tót bước là về tới.

      Dáng chạy hùng hục gấp rút này của dọa ngã nương băng qua đường về nhà, nương kia hét lên tiếng thất kinh rồi bỏ chạy. Trần Tín chỉ liếc mắt qua chứ buồn giải thích, sau đó tiếp tục chạy băng băng về nhà.

      Vừa vào tới cửa, Xuân Thảo báo cho biết phu nhân chờ ở sương phòng. Trần Tín hăm hở chạy vào như điên. Quả nhiên Văn Đan Khê ngồi bên cạnh bàn nở nụ cười dịu dàng, trong lòng Trần Tín nhất thời dâng lên loại cảm giác ấm áp thỏa mãn, có người ở nhà chờ , loại cảm giác này kỳ diệu. cười hì hì xáp lên, vươn tay ra ôm từ phía sau, đầu chôn vào cổ , liếm láp làn da trần lộ ra ngoài của hệt như con mèo to xác.

      Cọ xong, còn quên cáo trạng với Văn Đan Khê: “Đan Khê, hôm nay bốn người kia hùa lại chọc ta.”

      Văn Đan Khê hé miệng cười, chuyện này cũng bình thường, trong năm huynh đệ có mình là thành thân, những người còn lại đương nhiên phải trêu mấy câu rồi.

      Trần Tín lại thở dài : “Haizz, mấy tên độc thân lâu năm đó là đáng ghét.”

      Mặt Văn Đan Khê xám xịt, chính cũng mới thoát kiếp trai ế hôm qua thôi, vậy mà hôm nay bắt đầu người ta đáng ghét rồi.

      “Vợ, chúng ta nhanh kiếm vợ cho họ , để sau này họ đỡ đỏ mắt ganh tỵ với ta.”

      “Đừng vội, từ từ cũng tới.”

      Văn Đan Khê bảo người dọn cơm lên, tại bàn cơm cũng chỉ có hai người họ. Sau khi cả hai thành thân Lý Băng Nhạn dắt hai đứa dời tới viện phía Đông. Văn Đan Khê nhủ bụng đợi qua hết mấy ngày này rồi đón họ về lại.

      “Đan Khê, tay của ta cầm nổi cái thìa.” Chờ hạ nhân ra hết Trần Tín lại bắt đầu manh nha làm nũng.

      Văn Đan Khê liếc xéo, lười thèm lật tẩy lời dối trắng trợn của , cầm lấy thìa đút miếng canh cho .

      “Ta cũng đút cho nàng nhé?”

      “Chả phải chàng cầm nổi cái thìa sao?”

      “Ta tự ăn được, chỉ đút cho nàng được.”

      “Ăn cơm nhiều vào, buổi chiều chàng còn phải luyện binh đấy.”

      “Vợ ơi, nàng bớt thời gian đến xem ta luyện binh được ?” thấy có đứng bên cạnh xem, có làm gì cũng dư sức.

      “Biết rồi, ta là được chứ gì.”

      Trần Tín cong miệng cười hả dạ.

      Hai người ăn cơm xong vài chuyện riêng tư. Sau đó Trần Tín đành phải lưu luyến rời khỏi nhà tới thao trường luyện binh. Vốn dĩ họ mới tân hôn, Trần Tín có thể nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng nghĩ tới thời cuộc rối ren tại nên Trần Tín và Tần Nguyên dám trì hoãn. Sau khi tiễn Trần Tín xong, Văn Đan Khê bèn qua viện phía Đông. Tuyết Tùng và Tuyết Trinh đều ngủ trưa, Lý Băng Nhạn ngồi dưới tàng cây may vá, vừa thấy Văn Đan Khê tới tiến lên ngay, vừa cười vừa : “Ta nghĩ tới muội muội tới rồi.”

      Văn Đan Khê ngồi xuống đối diện, quan sát sắc mặt Lý Băng Nhạn lúc, khi thấy sắc mặt rất tốt vui mừng trong lòng, đồng thời thở dài hơi khẽ. Văn Đan Khê cười : “Tỷ tỷ cho muội mượn kim chỉ dùng lát nhé.”

      xong lục lọi mấy thứ cần dùng trong rổ, bảo Xuân Thảo về lấy ít vải bố và bông vải, rồi bắt đầu cặm cụi may con búp bê vải cho Tuyết Trinh. Đối với hai đứa trẻ này, Văn Đan Khê cảm thấy mình quan tâm chăm sóc được nhiều như Lý Băng Nhạn, nên lòng cũng thấy hơi hổ thẹn.

      Hai người vừa thêu vừa tán chuyện, bất tri bất giác tới giờ Mùi. Miếng vải bố tay Văn Đan Khê hóa thành bằng vải to, ôm vào vừa mềm vừa êm. Lúc này hai đứa trẻ cũng vừa thức giấc. Tuyết Trinh nhìn thấy búp bê quả nhiên vui cực kỳ, ôm lấy bé vải chạy lăng quăng trong sân.

      Văn Đan Khê xoa xoa cặp mắt hơi mỏi, dãn gân cốt cái rồi cười với Lý Băng Nhạn: “Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài chút .”

      Lý Băng Nhạn cũng buông đồ trong tay xuống đáp: “Cũng được.”

      Thế là mỗi người dắt đứa ra khỏi viện, men theo đường lớn. Bây giờ đúng độ cuối thu, bầu trời xanh ngắt gợn mây, chim nhạn lũ lượt bay về phương nam. Cơn gió thu thổi táp tới, xoáy tung những chiếc lá vàng bên vệ đường như sóng triều. Hai người dạo hồi rồi về hướng thao trường lớn ở góc Đông Nam. Từ đằng xa nghe thấy tiếng hô quát rung trời của binh lính, khi tới gần hơn còn nghe được cả tiếng ngựa hí vang rền, tiếng đao thương chát chúa nương theo gió vọng vào tai. Lúc hai người tới nơi xung quanh vây kín rất nhiều bách tính xem náo nhiệt.

      tại thành Dịch Châu đổi thay khác trước, chuyện Trần Tín lao xuống thành lâu đại chiến với kỵ binh Thát tử ngay trong ngày tân hôn rúng động dân chúng trong thành. Những người dân ở đây chỉ thường thấy những quan viên yếu hèn sợ chết, lâm trận tháo chạy, chứ chưa từng thấy đội quân nào kiên cường dũng mãnh như vậy. Ấy cho nên kiện lần này đẩy danh tiếng của quân Phá Lỗ lên tầm cao trước nay chưa từng có. Chỉ riêng hôm nay thôi có khá nhiều thanh niên báo danh tòng quân. Bởi thế Tần Nguyên và Trần Tín mới bàn nhau rèn sắt khi còn nóng, nhân cơ hội này kéo tất cả binh sĩ tới thao trường tập luyện, là tập luyện chứ kỳ chính là phô bày trá hình thực lực của quân Phá Lỗ.

      Lúc này Trần Tín giữ vẻ mặt nghiêm nghị, chỉnh lại tư thế cho binh lính cách nghiêm túc. Vóc dáng tuấn rắn rỏi, động tác linh hoạt gọn gàng. Văn Đan Khê cứ lẳng lặng nhìn với nụ cười mặt.

      Như cảm ứng được gì đó, Trần Tín bỗng nhiên ngẩng phắt đầu, đôi đồng tử màu biển lướt nhanh qua đám đông đứng xem xung quanh, và gần như ngay lập tức nhìn thấy bóng hình cứ mãi quẩn quanh trong đầu. Thấy kiều thê ở bên, Trần Tín tràn trề sinh lực, phi ngựa, đâm kích, chém giết, làm mẫu những động tác này từng bước . Nhận được hàng loạt tiếng reo hò.

      “Được rồi, hôm nay luyện tới đây thôi, sáng mai tiếp tục.” Trần Tín nghiêm mặt hạ lệnh.

      Binh lính thao trường hưởng ứng nhiệt liệt. Đám đông dần dần tản . Ánh mắt Trần Tín cấp thiết tìm bóng dáng Văn Đan Khê. Lý Băng Nhạn cúi đầu cười, rồi mỗi tay dắt đứa lặng lẽ lỉnh .

      Văn Đan Khê tới với tốc độ nhanh chậm, còn Trần Tín chỉ bình bịch mấy bước chạy tới gần. Thở hổn hển gọi: “Đan Khê.”

      Văn Đan Khê nhìn cười khanh khách, thấp giọng khen: “Vừa rồi chàng là uy vũ.”

      Trần Tín chưa được ai khen thế bao giờ nên khỏi thụ sủng nhược kinh, đáy lòng dâng trào ấm áp, hỏi ngược lại: “ vậy sao?”

      Văn Đan Khê lườm : “Ta xạo lúc nào?”

      Lúc sóng mắt còn lưu chuyển sóng sánh, ánh lên vẻ quyến rũ dụ người. Tim Trần Tín bất giác đập rộn lên, cười ngốc tiếng, đột nhiên óc lóe sáng, vội vàng kề sát tai thầm: “Nàng theo ta, ta dẫn nàng tới nơi.”

      Văn Đan Khê nhìn hồ nghi, Trần Tín chỉ cười thần bí rồi nắm lấy tay , kéo nhanh .

      ~ Hết chương 71 ~

      Advertisements
      Phong nguyet, ChrisĐợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 72

      Edit: Yunchan

      Trần Tín kéo Văn Đan Khê chạy băng băng đường, làm người đường ngoảnh đầu nhòm ngó hai người họ với ánh mắt kỳ quái. Cũng có người nhận ra họ, xầm xì bàn tán với vẻ mặt kinh dị. Còn có vài đứa trẻ cười tíu tít chạy theo sau.

      Văn Đan Khê kông nén nổi xấu hổ, chạy được đoạn dứt khoát dừng lại chạy nữa. Trần Tín thấy mặt đỏ bừng, hơi thở gấp cũng cảm thấy mình quá lỗ mãng. dằn cơn cấp thiết của mình xuống, nắm tay chậm lại, rồi rẽ vào ngõ .

      Trần Tín nhìn quanh quất, chắc mẩm có ai lập tức hứng khởi ra mặt, cười hì hì rồi xoay người bế bổng lên, bước nhanh tới, Văn Đan Khê thở tiếng mặc kệ .

      “Nhị Tín, rốt cuộc chàng muốn dẫn ta đâu?”

      Trần Tín cười bí hiểm, chỉ lắc đầu im thin thít. Cơn tò mò của Văn Đan Khê trỗi dậy, thầm suy đoán các loại khả năng.

      Trần Tín bế mạch, rất nhanh tới trước cổng toà dinh trạch hoang vắng. Trần Tín dùng chân đá văng cánh cửa to có nước sơn loang lổ, nước ra hậu viện.

      Hậu viện này là hoa viên rộng lớn, đáng tiếc do lâu ngày ai chăm nom nên cỏ khô mọc đầy, mặt đất lá rụng thành đống, hoa viên muôn hồng nghìn tía trước kia giờ đây chỉ còn là khu vườn hoang tàn.

      Trần Tín tìm khoảng đất trống để đặt Văn Đan Khê xuống, rồi hôn chụt cái. Sau đó tới giữa sân, hai chân giang ra, vào thế.

      Văn Đan Khê ngẩn ra giây, sau đó mới vỡ lẽ ra muốn biểu diễn công phu cho xem.

      Trần Tín rút thanh kiếm bên hông ra, cởi ngoại bào, cởi cả áo trong, để thân trần. Thế còn chưa xong, sau đó, lại bắt đầu tháo dây lưng. Văn Đan Khê đỏ chín mặt, vội vã giậm chân chặn lại: “Nhị Tín, đồ chết bằm, chàng dẫn ta tới đây là muốn làm chuyện này đó hả?!”

      Trần Tín nghe vậy bất giác dừng tay lại, nghệt ra, rồi bất ngờ cười phá lên. Tiếng cười của sang sảng cao vút, làm mấy con chim đậu cây giật mình bay .

      Văn Đan Khê trợn trắng mắt, quay ngoắc người : “ được, ta ở đây, quá lạnh. Ta muốn về.”

      Trần Tín vội vọt lên kéo lại, khẩn cầu với vẻ mặt tội nghiệp: “Vợ ngoan, nàng còn chưa coi xong sao lại rồi, ta muốn làm chuyện đó mà là chuyện khác. Nàng chờ lát .”

      Văn Đan Khê chẳng thể làm gì hơn là phải ở lại, chờ xem làm cái gì.

      Trần Tín dám lề mề nữa, thành thạo cởi hết y phục thừa thãi người, cuối cùng chỉ chừa lại mỗi cái tiết khố.

      Văn Đan Khê kêu lên thất kinh: “Đồ ngốc này, chàng lạnh sao?”

      Trần Tín cười tự tin, nện thùm thụp lên ngực mình, tỏ ý cơ thể mình rất cường tráng, sợ lạnh. Sau đó rút đoản kiếm mang theo người ra bắt đầu múa, ban đầu rất chậm, về sau càng lúc càng nhanh. Thân thể của thoăn thoắt hệt như con khỉ, động tác nhanh như gió. Thoắt trái thoắt phải, di chuyển chớp nháy, làm hoa cả mắt. Rồi về sau trong động tác của lại bắt đầu thêm vào nhiều chủng loại, lúc lật người bay vút lên, lúc cào đất hệt như cẩu, có lúc lại lăn tròn đất. Lá rụng trong sân bị hất tung lên hơn nửa, lá bay lên cao rồi lại rơi xuống là đà, trong cơn mưa lá ấy lật sấp người rồi làm liên tục mấy chục lần động tác na ná như chống đẩy. Cuối cùng đứng bật dậy, bước nhanh tới trước mặt Văn Đan Khê, sắc mặt đỏ ửng, nhìn với thần thái sáng láng. Đôi đồng tử màu biển lóe lên hào quang kích động chờ mong.

      Chưa đợi mở miệng thắc mắc, Trần Tín nhanh chóng giải thích: “Đan Khê, đây là kiếm vũ của tộc Khê Thủy ta trước đây.”

      “A?” Mắt Văn Đan Khê dần tỏa hào quang: “Mỗi động tác đó đều có ý nghĩa đặc biệt sao?”

      Trần Tín gật đầu giải thích từng cái : “Đây là điệu nhảy lúc nam tử tộc ta cầu thân nữ nhân. Mấy động tác đầu là để biểu thị cho bên nữ thấy cơ thể của mình rất cường tráng khỏe mạnh, có thể bảo vệ bên nữ bị người khác khi dễ. Đoạn giữa là mình bản lĩnh cao cường, có thể xuống sông bắt cá, vào rừng săn thú, bảo đảm bên nữ bị đói, động tác lăn lộn đất là để chỉ bên nam co được giãn được, tính tình rất tốt, lăn để xin bên nữ đồng ý gả cho mình.”

      Văn Đan Khê nghe xong mà thầm cảm thán trong lòng, đây là màn cầu hôn độc đáo.

      “Vậy còn động tác sau cùng sao?” Văn Đan Khê chợt nhớ tới động tác hít đất kia.

      Thần sắc Trần Tín có hơi mất tự nhiên, thấp giọng đáp: “Đó là ám chỉ công phu của bên nam ở phương diện kia rất lợi hại…”

      “À —-“ Giọng Văn Đan Khê bất giác kéo dài ra, mặt mày bối rối. Ờm… sức tưởng tượng của người xưa là phong phú đa dạng.

      Trần Tín xấu hổ lúc rồi bồi thêm: “Lúc cầu thân ta muốn nhảy, nhưng người dạy ta chỉ có thể nhảy nguyên bộ, thể bịa đặt khuyếch đại bản lĩnh của mình, khi đó ta cứ tưởng là điệu nhảy cuối cũng mình có khả năng, nên dám nhảy…”

      Văn Đan Khê phì cười. Trong lòng dạt dào hạnh phúc. rút khăn ra lau mồ hôi giúp rồi dịu dàng : “Chàng mặc áo vào mau , coi chừng lạnh.”

      Trần Tín lắc đầu, nhìn với ánh mắt ngập đầy chờ mong, : “Theo tục lệ của tộc Khê Thủy, bên nam nhảy xong, bên nữ cũng phải biểu chút. Giờ tới lượt nàng…”

      Văn Đan Khê kinh ngạc hỏi: “Ta cũng phải nhảy sao?” Nào giờ chỉ biết tập thể dục thôi.

      Trần Tín cười hì hì, lắc đầu: “ cần, nàng chỉ cần động động miệng, ưỡn ưỡn ngực, vểnh vểnh mông…”

      còn chưa dứt câu, Văn Đan Khê bước lên vòng tay qua cổ , kiễng chân hôn khẽ cái. Trần Tín há mồm ngạc nhiên, suy nghĩ lát rồi cũng cúi mặt xuống, tiện đà đưa hai tay ra ôm lấy , bế tới độ cao mà mình có thể nhìn thẳng được. Hai chân vô thức quấn lên hông , tựa như dây mây mềm mại quấn lấy thân cây.

      Văn Đan Khê thể xong mềm rũ ra tựa vào ngực . Bỗng dưng, sực nhớ ra gì đó, lên tiếng hỏi: “Nhị Tín, sư phụ chàng chôn ở đâu, có cơ hội chúng ta tế bái.”

      Trần Tín nghe vậy mặt bất giác tối xuống, lắc đầu : “Ông ấy có mộ, vì tìm được thi thể.”

      Đầu Văn Đan Khê chợt lóe lên tia sáng, nắm vạt áo : “Có khi nào ông chưa chết ?”

      Mặt Trần Tín lên nụ cười thê lương, lắc đầu lần nữa: “ thể nào, sau chiến tranh ta phiêu bạt hơn năm ở phủ Hà Giang, nếu ông ấy chưa chết nhất định tới tìm ta. Sư phụ mất hết vợ con, đời cũng chỉ có mỗi mình ta là người thân, ông ấy thể nào tới tìm ta được.”

      Hy vọng trong mắt Văn Đan Khê dần nhạt . Hai người nhất thời gì.

      “Vậy có khi nào ông bị Thát tử bắt làm tù binh hay ?” Văn Đan Khê chợt nghĩ tới khả năng này.

      Trần Tín vừa nghe chân bất giác khựng lại. Sắc mặt nặng trĩu suy tư hồi lâu, gật đầu : “Việc này có thể. Vì lúc đó ta tìm trong đống thi thể của hương thân mấy lần nhưng vẫn tìm được sư phụ.”

      Trần Tín càng càng thấy khả năng này rất lớn.

      ~ Hết chương 72 ~
      Phong nguyet, ChrisĐợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    4. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 73

      Edit: Yunchan

      “Nhưng mà…” Trần Tín lại ngập ngừng: “Ta chưa thấy Thát Tử bắt tù binh nam bao giờ, bọn chúng ngoài cướp giật tiền tài ra chỉ bắt tù binh nữ, nam nhân đều giết sạch ngay tại chỗ.”

      Văn Đan Khê nghiệm lại chút rồi : “Có thể là do sư phụ của chàng võ nghệ cao cường, Thát Tử thấy ông có tài nên mới phá lệ.”

      Lý do này nghe rất có lý, võ nghệ của sư phụ tuyệt đối cao cường, mình ông có thể đối phó với cả đám Thát tử. Trần Tín gật đầu ngừng, trái tim tĩnh mịch bấy lâu bắt đầu linh hoạt trở lại. Sư phụ có thể còn sống, chỉ mỗi ý nghĩ này thôi đủ làm kích động vô cùng.

      Văn Đan Khê xoa lồng ngực , dịu dàng an ủi: “Chàng cũng đừng gấp, nếu như sư phụ chàng bị Thát tử bắt làm tù binh , hẳn là tạm thời ông gặp nguy hiểm, chúng ta cứ cho người thầm dò la tin tức trước, nếu ông ở đó chúng ta lại nghĩ cách để cứu ông.”

      Trần Tín gật đầu lần nữa, cúi đầu hôn , : “Vợ à, nàng là phúc tinh của ta, từ khi ta gặp nàng liên tục gặp chuyện tốt, ngày nào cũng cực vui vẻ.”

      Văn Đan Khê giọng tiếp: “ sao? Vậy chàng cũng là phúc tinh của ta. Từ lúc gặp chàng chân ta còn đau, lòng cũng sợ gì nữa.”

      Trần Tín tin , mặt cười rộ lên thỏa mãn, đẩy nhanh bước chân hướng về nhà.

      Sau khi Trần Tín về đến nhà, chuyện làm đầu tiên chính là tìm nước uống, rót bát nước lớn đưa tới môi Văn Đan Khê, thấp giọng pha trò: “Uống nhanh , bảo đảm nàng khát lắm rồi, hì hì.” Vì cũng sắp chết khát rồi.

      Văn Đan Khê liếc tới trắng mắt, nhưng cũng nốc ngay bụng no, chờ uống xong Trần Tín lại rót cho mình bát. Sau đó Xuân Thảo vào hỏi họ dùng cơm hay chưa. Hai người mới cơm nước xong lại nghe Tráng Nha vào báo rằng Tần Nguyên tới. Trần Tín vội vàng phất tay gọi y vào.

      Văn Đan Khê châm trà đặt lên bàn, vừa khéo Tần Nguyên cũng vừa cất bước vào phòng. mặt y mang theo nụ cười nhàn nhạt, nghiêm trang bước lên thi lễ: “Tiểu đệ ra mắt tẩu tử.”

      Văn Đan Khê mỉm cười: “Nhị đệ đừng khách sáo, mau ngồi .” rồi lặng lẽ rời khỏi, để hai nam nhân lại trò chuyện với nhau.

      Ánh mắt của Trần Tín vẫn dính chặt người Văn Đan Khê, mãi tới khi đóng cửa lại mới thu tầm mắt về, ngoảnh mặt nhìn về phía Tần Nguyên, hỏi với giọng hơi mất tự nhiên: “Nhị đệ, trễ thế này tới tìm ta có chuyện gì ?”

      Tần Nguyên cong khóe miệng, nhếch mày : “Vốn muốn đến sớm, nhưng mà, nghe người của quý phủ đại ca với đại tẩu ra ngoài chưa về.”

      Trần Tín hắng giọng, phất tay : “Rồi, đệ vào chính .”

      Tần Nguyên thu lại nụ cười, lấy xấp công báo và mật báo từ trong tay áo ra.

      Trần Tín nhận quyển trục rồi mở ra đọc qua lần, công báo hoàng đế Cảnh Tông hạ chiếu cần vương toàn quốc, bởi thủ lĩnh phỉ quân ở Trung Châu là Quan Thắng dẫn theo hai mươi vạn đại quân của bắt đầu tiến sát kinh thành.

      Trần Tín đọc xong ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Nguyên theo thói quen, nhưng Tần Nguyên lại ra ý kiến của mình như mọi lần, mà chỉ thản nhiên thưởng trà, yên lặng chờ Trần Tín lên tiếng.

      Trần Tín trầm ngâm lát, hỏi dò: “Nhị đệ, có phải giữ được kinh thành hay ?”

      Nét mặt Tần Nguyên phức tạp, trào phúng, sầu não rồi lại như có chút hả hê: “Đúng là giữ được, vị cao kia hao hết tâm huyết, giết người vô số, nhưng tới cuối cùng vẫn thành công dã tràng!”

      Trần Tín biết phần nào quá khứ của y, cũng tình cảm phức tạp của y đối với triều đình. Thế là hai người bất giác rơi vào trầm mặc.

      Tần Nguyên ổn định lại tâm thần, rồi lại trầm giọng : “Đại ca, còn việc nữa, là về huynh và tẩu.”

      Trần Tín vừa nghe chuyện liên quan tới Văn Đan Khê cơ thể lập tức cứng lại, khẩn trương hỏi: “Chuyện gì? Đệ mau!”

      Tần Nguyên đáp chậm rãi: “Lời hôm ấy Lý Thuần Phong quả nhiên thu hút chú ý của người có tâm, Triệu Lục Cân vừa cho đệ biết, gần đây có người hỏi thăm chuyện này.”

      Trần Tín gấp đến độ vỗ mạnh vào bàn: “Tất cả là do lão đầu kia, toàn thứ bậy bạ!”

      Tần Nguyên tiếp lời: “Bốn câu đó vế trước có gì, nhưng mấu chốt chính là câu cuối cùng, “Danh dương làm vương phụ”, phố có người đứa con trai sau này của đại ca và tẩu tử là người cực quý, cũng có người tẩu tử là mệnh đại quý…”

      Trần Tín phiền não trong lòng, vốn dĩ lúc đầu chỉ thấy đó là câu đùa, đâu ngờ nó phiền phức tới mức này.

      Tần Nguyên thấy Trần Tín mặt ủ mày chau chợt nhận ra có lẽ mình quá nghiêm trọng, nên vội bổ sung: “Đại ca cũng đừng lo lắng quá, biết đâu họ chỉ hỏi thăm chút mà thôi, chứ còn làm được gì nữa? Ngày nay thiên hạ sắp đại loạn, người có lòng đều giành giật giang sơn cả, ai còn hơi sức quản việc này chứ?”

      Trần Tín gật đầu, ngẫm lại bọn chúng muốn quản hay quản còn phải coi xem đao trong tay có đồng ý hay !

      Trần Tín hỏi tiếp: “Nhị đệ, vậy chúng ta phải làm sao?”

      Mắt Tần Nguyên lóe lên, đáp mà chỉ hỏi ngược lại: “Đại ca xem bây giờ chúng ta nên làm sao mới phải?”

      Trần Tín đáp suy nghĩ: “Còn làm sao nữa? Ta chẳng có tham vọng nào khác, chúng ta cứ cai quản Dịch Châu tốt, để bách tính và các huynh đệ bên trong thành đều sống tốt là được rồi. Còn nữa… “ tới đây Trần Tín dừng lại lát, mặt lộ ra dáng cười si mê: “Tẩu của đệ có thể sống tốt là đủ rồi.”

      Tần Nguyên nhìn nụ cười mặt mà lòng bất giác chùng xuống, hờ hững hỏi: “Đại ca muốn tiến thêm bước ư?”

      Trần Tín lắc đầu dứt khoát: “Trước đây ta nghĩ thế nào cũng được, nhưng bây giờ còn như vậy nữa, ta muốn xa tẩu của đệ, thế đạo này loạn lạc như vậy, ta yên lòng để nàng ở nhà mình.”

      Tần Nguyên nghe xong mắt bỗng tối xuống, y thở ra hơi dài rồi chậm rãi đứng lên, với giọng mất hứng: “Được rồi, hôm khác chúng ta bàn lại, trời tối rồi, đại ca cũng nên nghỉ ngơi.”

      Theo bản năng Trần Tín cảm thấy được Tần Nguyên vui, nhưng lại hiểu nguyên nhân do đâu, quan sát sắc mặt Tần Nguyên hồi rồi cũng tìm hiểu thêm nữa. Hai người hàn huyên vài câu rồi cáo từ.

      Trần Tín vội vã về phòng, lúc này Văn Đan Khê đọc sách dưới ánh nến. Trần Tín vừa trông thấy bao phiền muộn trong lòng nhất thời đều được quét sạch, mang theo nụ cười mặt, rón rén bước tới sau lưng ôm chầm lấy, gác cằm lên đầu , đọc sách chung với .

      “Đan Khê, ta biết được nghìn chữ rồi.”

      “À, chàng chăm.” Chẳng phải mấy hôm trước bảo biết được tám trăm chữ à? Sao tiến bộ thần tốc thế này?

      Trần Tín ngượng ngùng giải thích: “Lúc trước ta vừa đọc sách là buồn ngủ, nhưng gần đây Hạ hắc tử tìm cho ta đống sách, ta đều đọc hết.”

      Chuông cảnh báo trong lòng réo vang, Văn Đan Khê hỏi tới: “Sách gì?”

      “Ta chỉ nhớ tên mấy bộ, hình như là “Phi hoa diễm tưởng”, “Tú lâu hận”, “Mộng uyên ương”.”

      “Nhị Tín, được đọc mấy loại sách này, nó dạy người ta làm chuyện xấu.” Văn Đan Khê bất lực khuyên bảo.

      sao, ta chỉ làm chuyện xấu với mình nàng thôi.”

      Văn Đan Khê nhủ bụng, ta đích thị là sợ chàng làm chuyện xấu với ta á.

      Trần Tín vội giải thích: “ rất hay, tin chúng ta cùng đọc.”

      Văn Đan Khê lắc đầu hết cách, thấy Trần Tín bây giờ giống hệt như nam sinh trung học ngây thơ mới bước vào tuổi mộng mơ, là làm cho người ta dở khóc dở cười. đành phải chuyển đề tài: “Nhị đệ lại bàn luận với chàng về tình hình thiên hạ sao?”

      Trần Tín nhớ tới lời Tần Nguyên bất giác rầu rĩ, kể lại toàn bộ màn đối thoại của hai người cho Văn Đan Khê.

      Văn Đan Khê suy tư giây lát, về chuyện trước, lại thấy có gì quá to tát. Nếu đây là thời kỳ thái bình nhất định lo lắng triều đình hiểu lầm rồi hãm hại. Dù sao vì để giữ gìn quyền lực của mình, đế vương thời phong kiến có thể làm bất cứ chuyện gì, tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót”. Thế nhưng tại, kinh thành lâm vào nguy khốn, hoàng thượng còn lòng dạ đâu để bận tâm tới những chuyện này. Mà điều khiến Tần Nguyên vui, có lẽ là hơi thất vọng với suy nghĩ có chí tiến thủ của Trần Tín. Có lẽ, dã tâm và tham vọng của y dừng lại ở đây.

      Nghĩ tới điều này, Văn Đan Khê bèn thử dọ lời Trần Tín: “Nhị Tín, chàng có tính toán gì cho tương lai ?”

      Trần Tín gãi đầu: “Còn tính gì khác nữa, chỉ cần mỗi ngày ở cạnh nàng, để nàng bị bắt nạt, để nàng bị đói lạnh là đủ rồi.”

      Văn Đan Khê cười cười, nguyện vọng của người này đúng là quá giản dị.

      “Lẽ nào chàng có ý định khác sao?”

      Trần Tín ngẫm nghĩ chốc lát rồi vội vàng đáp: “Có có, đó là có thể tìm được sư phụ, sau đó nàng sinh vài đứa bé, cả nhà chúng ta sống bên nhau vui vẻ hạnh phúc.”

      quanh co với đồ ngốc này cũng bằng thừa, nóí toạc ra: “Lẽ nào chàng muốn xưng vương xưng bá sao?”

      Trần Tín cau mày suy tư giây lát, cuối cùng lắc đầu kiên định: “Ta ngu ngốc như những người khác, đánh hạ nhiều nơi như vậy có ích lợi gì đâu? Chẳng phải mình chỉ có thể ở mảnh đất thôi à? Lẽ nào ban đêm còn có thể đổi chỗ ngủ sao? Đoạt nhiều vàng bạc mà cả đời cũng xài hết được, kết quả đều để lại cho người khác. Bọn họ còn ngu dốt cưới quá nhiều nữ nhân, vợ còn chưa đủ sao?”

      Văn Đan Khê gật đầu, đoạn hỏi dò: “Sao chàng có thể họ ngu dốt chứ? Bên cạnh có hàng tá mỹ nhân vờn quanh tốt à? Bọn họ muốn thương ai cứ thương người đó.”

      Trần Tín bĩu môi, nghiêm trang: “Còn ngu dốt, tục ngữ , cây củ cải chỉ trồng hố, đạo lý này ngay cả lão nông làm ruộng còn biết, vậy mà họ lại biết. Suốt ngày mang theo cây củ cải tìm nơi đào hầm. Cuối cùng củ cải cũng bị phá hư, hố cũng sâu, còn chẳng bằng chọn cái hố hợp lòng hợp ý để ra sức đào, vừa thoải mái vừa bớt mệt.”

      Văn Đan Khê khỏi nghẹn họng câm nín.

      Trần Tín thấy bộ dạng ngơ ngác như đầu gỗ của Văn Đan Khê cho là ý mình, ấp a ấp úng hồi, đành phải thấp giọng giải thích : “Nàng xem nàng kìa, bảo nàng đọc sách với ta còn chịu. Đến nỗi lời ta nàng cũng hiểu, Ta củ cải chính là cái loại củ cải người nam nhân.”

      “Ha ha…” Văn Đan Khê thình lình hết kiềm chế nổi nằm ụp ra bàn cười lăn lộn.

      Trần Tín bị hù cho giật mình, gãi đầu mờ mịt: Rốt cuộc cười gì vậy? cái gì đáng cười đâu.

      ~ Hết chương 73 ~
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 74

      Edit: Yunchan

      Trần Tín hỏi với vẻ mặt u uất: “Đan Khê, sao nàng lại cười? Lẽ nào ta đúng?”

      Văn Đan Khê từ từ hãm lại, gật đầu nghiêm mặt : “Chàng rất có lý.”

      Mây xám mặt Trần Tín lập tức bay sạch, cười hề hề rồi vùi đầu lên vai , bằng giọng nóng bỏng: “Vợ à, chúng ta lên giường ngủ .”

      Văn Đan Khê quay ngoắc người cự tuyệt : “ ngủ, ta còn phải đọc sách tiếp.”

      Trần Tín nhanh trí: “Chúng ta lên giường đọc chung.”

      rồi đợi từ chối tiếp bế thốc lên thẳng tới giường. cười hì hì vén màn lên, thả Văn Đan Khê xuống mép giường, khom lưng cởi giầy giúp , rồi dịch đế nến lại gần đầu giường. Sau đó lôi từ trong tủ ra quyển “Phi hoa diễm tưởng” thích nhất, đạp rơi giầy rồi nhảy phắt lên giường kéo Văn Đan Khê lại đọc chung. Chưa đọc được mấy trang, Trần Tín bắt đầu nghĩ ngợi lan man, rục rà rục rịch. Văn Đan Khê tất nhiên nhận ra khác thường của , mè nheo : “Nhị Tín, hôm nay chúng ta làm rồi, đêm nay thể.”

      Cánh tay ôm của Trần Tín bất giác siết chặt lại, đành phải gật đầu : “Ừ, được rồi.”

      Mấy hôm nay cứ để nghỉ ngơi khỏe trước , cũng nhân cơ hội nghiên cứu thêm “Binh pháp”, bữa khác lại tái chiến, chắc chắn làm cho lau mắt mà nhìn. Thế là hai người đọc sách lát rồi thổi nến nghỉ ngơi.

      Ngày hôm sau, hai người vừa rời giường Tần Nguyên chờ sẵn trong sân.

      Trần Tín nhanh chân dẫn y tới thư phòng, lòng Văn Đan Khê cũng khá là thấp thỏm, biết Tần Nguyên lại mang tới tin gì đây. Thời gian trôi qua ước chừng bữa cơm, hai người mới lục tục ra khỏi thư phòng. Tần Nguyên nhìn Văn Đan Khê cười nhạt rồi gật đầu cáo từ, để lại Trần Tín với nét mặt ưu sầu.

      “Nhị Tín, chàng sao thế?”

      Trần Tín lắc đầu qua lại trong phòng mấy vòng, dường như rất nôn nóng. Văn Đan Khê cũng gặng hỏi thêm, mà chỉ vẫy tay bảo Xuân Thảo bưng điểm tâm lên.

      Trần Tín lơ đãng xiên cái bánh bao , ăn mà biết mùi vị. Lần nữa nhận ra ánh mắt dò hỏi của Văn Đan Khê, chẳng thể làm gì hơn là buồn bực : “Nhị đệ ta và lão Tam tới Tần Châu và Bá Châu, do Thát tử sắp tràn tới nên đệ ấy bảo chúng ta nên kéo binh mã tới trước, chờ thời cơ thích hợp chiếm cả hai nơi.”

      Văn Đan Khê im lặng, tiện tay cầm địa đồ giá sách lên, phát Tần Châu và Bá Châu cách Dịch Châu xa, hai thành này đều là cửa ải quan trọng trong thời bình, vị trí thông nhau phải hiểm yếu. Nếu có thể chiếm được hai nơi này ba vùng nối liền dải, xem ra rất có tầm chiến lược.

      Văn Đan Khê sau khi xem qua lát: “Lo lắng của Nhị đệ phải vô lý, nếu hai nơi này bị Thát tử hoặc là ai khác chiếm cứ, sợ Dịch Châu của chúng ta cũng bị liên lụy theo.”

      “Ta biết, nhưng ta muốn xa nàng. Đệ ấy còn bảo ta… Quên , nữa.” Trần Tín khổ sở ra mặt.

      Văn Đan Khê nghĩ ngợi giây lát rồi lên tiếng: “Nhị Tín, chàng , ta ở nhà chờ chàng.” tại cũng canh cánh lo nghĩ cho hướng sau này của họ. Vương triều Đại Lương sắp diệt vong, nội loạn trong nước nổi lên bốn phía, quần hùng tranh giành đấu đá. Giặc ở phía Đông ngày càng ép sát, có khuynh hướng tranh chủ vùng Trung Nguyên. Giả như cuối cùng Đại Lương bị dị tộc soán vị như lịch sử Minh triều, vậy cả họ và hậu thế sau này đều phải nằm dưới thống trị và nô dịch của Thát tử —- chuyện này vô cùng có khả năng, trong lịch sử sau khi dị tộc đoạt được quyền thống trị tiến hành nô dịch và áp bức người Hán cách tàn khốc, tỷ như Mãn Thanh và Mông Nguyên. Đây là diễn biến mà hoàn toàn muốn thấy. Nhưng về phương diện này, cũng hiểu Trần Tín có dã tâm quá lớn, hơn nữa tính cách chất phác ngay thẳng, nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành chiến tướng thiết huyết trấn thủ phương. Còn về Tần Nguyên, tại hiểu thấu người này, nhưng xem qua hành vi của y, dường như theo khuynh hướng trở thành phụ tá cho người khác.

      Trần Tín thấy Văn Đan Khê lặng thinh chân mày nhíu lại, cho là vì phải xa mình nên vui, nên vội vã xoa tay an ủi: “Vợ à, nàng đừng lo lắng, ta về nhanh.”

      Văn Đan Khê bất ngờ lên tiếng: “Nhị Tín, giả như tương lai chúng ta có địa bàn lớn hơn, có nhiều binh sĩ hơn, vậy chàng làm sao?”

      Trần Tín mờ mịt: “ biết.”

      Văn Đan Khê bỗng bỏ ra câu: “ ra ta thấy Tần Nguyên hợp làm lão đại hơn chàng.”

      Trần Tín trầm ngâm lát, rồi gật đầu chần chừ.

      Sau đó chẳng biết nghĩ tới điều gì, mắt đột nhiên sáng vụt lên, đặt cạch đũa xuống, đứng dậy: “Vợ à, ta lát rồi về ngay.”

      Văn Đan Khê lắc đầu, tính tình người này đúng là bộp chộp, hết gió rồi mưa.

      Trần Tín rồi cũng buông đũa xuống, ngồi mình trước bàn cúi đầu suy tư.

      Trần Tín hớt ha hớt hải tìm tới Tần Nguyên, mào đầu ngay câu trời giáng: “Nhị đệ, sau này ta làm lão đại nữa, đệ làm .”

      Tần Nguyên nhận được tin này như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch ra, y run giọng hỏi lại: “Đại ca gì vậy?”

      Trần Tín: “Đệ thông minh tài giỏi hơn ta, sau này đệ cứ đảm đương , nếu đệ muốn chiếm địa bàn bọn ta đánh cho đệ.”

      môi Tần Nguyên nở ra nụ cười khổ, trầm giọng hỏi: “Đại ca, sao lại đột nhiên nghĩ vậy?”

      Trần Tín đáp nhanh: “ tóm lại là ta sực nghĩ ra, chúng ta ai làm lão đại cũng như nhau, sau này vẫn là huynh đệ.”

      thấy Tần Nguyên có vẻ hồ nghi vội vàng biện bạch: “Tẩu đệ nhắc nhở ta là xuất phát từ ý tốt, đệ đừng hiểu lầm nàng.”

      Bây giờ Tần Nguyên hiểu tất cả, y gì mà chỉ bước nhanh ra cửa, đẩy rầm cửa phòng ra, trong đại sảnh, Hàn sư gia và rất nhiều phụ tá bàn chuyện.

      Tần Nguyên đanh giọng phân công: “Các ngươi hãy tình hình cho Tướng quân biết, ta rồi về ngay.” xong nháy mắt ra hiệu với Hàn sư gia, ông ta hiểu ý bèn sấn lên tìm cách níu chân Trần Tín.

      Tần Nguyên loạng choạng ra khỏi cửa, tìm Văn Đan Khê.

      Văn Đan Khê trông thấy dáng vẻ này của y kinh ngạc ra mặt, vội vàng hỏi han ân cần: “Nhị đệ, đệ bị sao vậy, khó chịu ư?”

      Tần Nguyên lắc đầu, nhìn thẳng vào Văn Đan Khê. Văn Đan Khê càng nghi ngờ hơn, bởi bình thường khi gặp Tần Nguyên chưa bao giờ nhìn chằm chằm thế này. Hôm nay…

      Văn Đan Khê ngừng suy đoán trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như : “Nhị đệ, đệ có chuyện gì cứ việc với ta.”

      Tần Nguyên lập tức ý thức được làm vậy thích hợp, vội dời tầm mắt, rồi trầm giọng hỏi: “Có phải tẩu hiểu lầm tiểu đệ điều gì hay ?”

      Văn Đan Khê lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối có.” Đoạn hỏi ngược lại: “Sao nhị đệ lại vậy?”

      Tần Nguyên thở ra hơi dài, chậm rãi : “Nếu hiểu lầm, tại sao tẩu lại với đại ca như thế?”

      Đến đây Văn Đan Khê y ám chỉ điều gì, sắp xếp lại lời lẽ nhanh rồi đáp: “Nhị đệ, đệ nghe ta từ từ giải thích được ?”

      Tần Nguyên lặng lẽ gật đầu.

      Văn Đan Khê cao giọng: “Chuyện mà đệ và đại ca đệ với nhau ta cũng biết hơn phân nửa. Ta cũng biết dù Nhị đệ chưa ra nhưng trong lòng lại khổ não vì đại ca đệ quá an phận với tại.”

      Tần Nguyên mấp máy môi toan phủ nhận, nhưng y nhìn dáng vẻ chắc chắn của Văn Đan Khê biết hiểu tâm tư của mình từ lâu, dù phủ nhận cũng vô dụng. Y đành phải im lặng nghe tiếp.

      Văn Đan Khê tiếp: “Nhưng đệ có bao giờ nghĩ, biết đâu đại ca đệ muốn trở thành loại người mà đệ muốn ?”

      Tần Nguyên hơi ngẩn ra, đáp với vẻ lưỡng lự: “Biết đâu đại ca chỉ tạm thời như thế, sau này khá hơn.”

      Văn Đan Khê mỉm cười, nhàng lắc đầu: “, ta hiểu chàng, chàng là người chất phác ngay thẳng. Về phương diện đánh giặc chàng quả mạnh hơn người, thế nhưng, chàng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Bởi trải nghiệm quá khứ tạo thành tính cách chàng, tính cách đó quyết định con người chàng. Và cũng chính tính cách quyết định số phận.”

      Qua mấy ngày sống chung, tự tin mình hiểu được phần nào tính cách của Trần Tín. đơn thuần chất phác, phóng khoáng ngay thẳng, trọng tình trọng nghĩa. Tuy nhiên, có lẽ là vì tuổi thơ bất hạnh nên khát vọng và coi trọng tuyệt đối với gia đình, thậm chí có lúc y hệt đứa trẻ chưa trưởng thành. có dã tâm quá lớn, cũng có bản tính trời sinh để làm vương làm tướng. Nhưng Văn Đan Khê lại chẳng thất vọng chút nào. Trái lại, kiếp trước chịu quá đủ những tên đàn ông đầy tham vọng, kiếp này chỉ hy vọng mình có thể tìm được người đàn ông có dã tâm cũng có hoa tâm, toàn tâm toàn ý với mình. cũng chẳng mơ tới cảnh chồng sang vợ quý, mơ dựa vào chồng mình để có cuộc sống sung sướng xa hoa.

      Tần Nguyên nghe Văn Đan Khê xong đứng lặng , trong lòng y mãi lặp lặp lai hai câu: “Trải nghiệm xây dựng tính cách, tính cách quyết định số phận.”

      Đại ca trở nên như vậy là do bản thân nếm trải sao? Y cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó ngẩng lên, gật đầu cách nặng nề: “Ta hiểu ý của tẩu, nhưng về chuyện nhường vị trí đại ca cho ta, mong tẩu đừng nên nhắc lại.”

      Văn Đan Khê toan chen vào giải thích, nhưng Tần Nguyên hoàn toàn cho cơ hội, chỉ tiếp với sắc mặt nặng trĩu: “Ta biết tẩu có lòng tốt, cũng biết đại ca có ý muốn đánh chiếm nơi khác. Nhưng xin tẩu hãy ngẫm lại giùm ta, năm xưa năm huynh đệ chúng ta kết bái ngay trước hoàng thiên hậu thổ, lập lời thề nặng nếu mai sau ai phản bội huynh đệ, phải chết dưới loạn đao, vĩnh viễn được siêu sinh. Nếu ta đồng ý nhận chức đại ca, xin hỏi người trong thiên hạ nhìn ta thế nào? Những huynh đệ còn lại nghĩ ta ra sao? Lẽ nào tẩu nhẫn tâm để tiểu đệ này bị thiên hạ phỉ nhổ? Nhẫn tâm nhìn ta sau này được chết yên lành hay sao?” Giọng Tần Nguyên mãnh liệt, đôi má tái nhợt lên sắc hồng, ràng vô cùng kích động.

      Trong lòng Văn Đan Khê rúng động, đúng rồi, quên khuấy mất thời xưa có rất nhiều cổ nhân coi trọng nghĩa khí và lời hứa tới mức cực đoan, đặc biệt là tình nghĩa huynh đệ còn nặng hơn tình thân. Dù ai cũng dám gánh cái tiếng vong ân phụ nghĩa, bội tín bội ước này. Nếu Tần Nguyên làm thế , thanh danh và tiền đồ của y cũng sụp đổ theo. những ba huynh đệ còn lại bỏ y , mà phần lớn tướng sĩ Phá Lỗ cũng phục y. Xem ra chỉ sai chút xíu thôi đâu, chỉ nghĩ tới chuyện “Xứng tài xứng chức” mà hoàn toàn lo tới bối cảnh cổ đại. cười khổ, dù cố nhập gia tùy tục, nhưng có vài tư tưởng ăn sâu vào đầu , có muốn cũng chẳng sửa nổi.

      Nghĩ tới đây, Văn Đan Khê xấu hổ ra mặt: “Nhị đệ, xin đệ thứ lỗi, ta nhất thời nghĩ xa như vậy, thiếu chút nữa gây ra sai lầm lớn. Sau này tuyệt đối xảy ra chuyện tương tự nữa.”

      Tần Nguyên khép hờ hai mắt, tâm trạng dần hồi phục lại, y thở phào hơi nhõm rồi trầm giọng tiếp lời: “Tẩu cần hổ thẹn, tẩu nhất thời nghĩ tới cũng là chuyện bình thường. Việc này chỉ có tẩu biết ta biết và đại ca biết, sau này nhắc lại là được.”

      Văn Đan Khê gật đầu đáp ứng.

      Tần Nguyên lại trầm ngâm giây lát, rồi bất ngờ hành lễ với : “Tẩu tại thượng, xin nghe lời của tiểu đệ.”

      Văn Đan Khê ngờ vực, gật đầu ý bảo y cứ .

      Tần Nguyên lựa lời chút rồi cất giọng mạnh mẽ: “Qua nhiều ngày ở chung, tiểu đệ thấy tấm lòng và kiến thức của tẩu vượt xa người tầm thường. Hơn nữa đại ca rất nghe lời tẩu. Mong rằng sau này tẩu hãy khuyên đại ca cố gắng hướng về phía trước — ta cũng hiểu lời tẩu , bản tính của đại ca thích hợp gây dựng cơ nghiệp quá lớn, nhưng xin tẩu hãy ngẫm lại kỹ, giờ đây thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, quan lại ngu muội, minh quân chưa thấy. Nếu chúng ta nỗ lực phấn đấu, để mặc nước chảy bèo trôi, sớm muộn gì cũng có ngày trở thành thịt dưới đao người. Tới lúc đó, ba quân tướng sĩ của ta, bách tính Dịch Châu của ta về đâu? Tẩu đại ca chất phác ngay thẳng, hợp con đường này, lẽ nào người khác hợp hơn ư? Bọn họ cũng chỉ như ruồi ngửi thấy mùi thịt, lũ lượt ùa lên mà thôi! Vả lại, dù là người có năng lực, nhưng trong số đó có mấy người nghĩ cho bách tính? Chí ít đại ca vẫn trọng tình trọng nghĩa hơn họ, chí ít bỏ mặc dân sinh vì tranh giành quyền lợi. Huống chi đời nhân vô thập toàn, ai hoàn hảo. Có người giỏi võ, có người thạo văn, mỗi người có sở trường riêng. Đại ca có thể yên tâm chinh chiến ở tiền phương, tiểu đệ, dù bất tài nhưng cũng có thể lên kế hoạch ở hậu phương. Nếu ngày kia chúng ta đạt thành nghiệp lớn, tiểu đệ có khả năng đảm nhiệm, chúng ta lại tìm kiếm hiền tài phụ tá, như thế tẩu có gì yên lòng chứ?”

      Văn Đan Khê nghe xong mà lòng nổi sóng ba đào. Tần Nguyên thấy lời của mình đạt hiệu quả bèn khom lưng cáo từ, để ở lại từ từ suy nghĩ.

      Văn Đan Khê ngồi nán lại lát rồi cũng đứng dậy ra khỏi phòng, bước tới vườn hoa ở hậu viện, thả chậm bước lại để tiêu hóa mấy lời vừa rồi của Tần Nguyên. phải phủ nhận lời y , vì nó rất có lý.

      Dù với tính cách và năng lực đó Trần Tín thể làm Hoàng đế được, thế nhưng với võ lực và triệu lực(*), thêm vào giúp đỡ của bọn Tần Nguyên, vẫn có khả năng làm bá chủ phương.

      (*) Khả năng kêu gọi.

      Sau khi nghĩ thấu đáo chuyện này lòng cũng còn mờ mịt nữa, lòng tin cũng kiên định hơn hẳn. Xem ra, phải bớt thời gian bàn bạc kỹ với Trần Tín mới được. Văn Đan Khê toan quay lưng về thấy Trần Tín hấp ta hấp tấp chạy tới.

      “Vợ ơi, nàng làm sao vậy?” Cách xa mười bước mà Trần Tín bắt đầu réo tên .

      Văn Đan Khê tiến lên vài bước, vừa cười vừa : “ sao hết, ta chỉ dạo chút thôi.”

      “Nhưng… ta vừa hỏi Xuân Thảo, ấy hình như nàng và Nhị đệ cãi nhau.” Đôi mắt xanh lam của Trần Tín đặt người , cẩn thận lần ra dấu vết.

      Rồi đột nhiên khua nấm đấm dõng dạc: “Nếu nàng bị bắt nạt nhất định phải cho ta biết, ta xả giận giúp nàng.”

      Văn Đan Khê cười yếu ớt hỏi: “Nếu là huynh đệ của chàng chàng cũng đánh luôn sao?”

      Trần Tính vỗ vào ngực thùm thụp, đáp chẳng chút do dự: “Ta mặc kệ là ai! Thiên hoàng lão tử cũng đánh!”

      Văn Đan Khê hỏi tới: “Chàng sợ người ta chàng vì nữ nhân mà quên tình huynh đệ à.”

      Trần Tín đáp hết sức hùng hồn: “Có gì phải sợ, do bọn họ đắc tội trước chứ đâu phải nàng cố tình gây . đại nam nhân so đo với nữ nhân mới là người đuối lý. Ta dạy dỗ là thay trời hành đạo.”

      ~ Hết chương 74 ~
      ChrisPhong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :