1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Cổ đại] Nữ y về thời loạn - Triệu Dân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 50

      Edit: Yunchan

      Mấy ngày sau đó, Trần Tín phải dưỡng thương suốt núi, chuyện luyện bình đành giao cả cho Mặt Thẹo. Nội vụ núi có Tần Nguyên lo liệu, Lý Băng Nhạn ở bên giúp vài việc lặt vặt.

      Tới ngày mùa, các mẫu ruộng dưới chân núi lại bắt đầu trồng lúa mạch. Văn Đan Khê bảo Triệu Lục Cân dẫn người mua mấy trăm con trâu cày về, còn đặc biệt sai người vào thành tìm thợ rèn giỏi nhất để đặt hơn mười bộ cày sắt, vậy lúc cày bừa có thể giảm bớt sức lực.


      Thông qua sách vở Văn Đan Khê biết rằng khoa học kỹ thuật ở triều đại này cũng có khá nhiều thành tựu, tương đương với thời Minh trung hậu kỳ trong lịch sử. Nhưng vì lơ là của gia cấp thống trị cũng như thảm họa chiến tranh hoành hành mấy năm liên tục, cho nên rất nhiều sách vở bị tiêu hủy hư hại, kỹ thuật ở Đại Lương thất truyền, nhân tài được trọng dụng. Tài nguyên của xã hội bị hủy hoại nghiêm trọng, thụt lùi đáng kể so với triều đại thái bình. Văn Đan Khê thở dài tìm cách cứu vớt tình hình bằng tất cả sức lực của mình.

      Nghĩ rồi dặn các binh lính chịu trách nhiệm mua sắm, nếu gặp phải thư tịch hoặc bản chép tay nào hãy mua lại hết. Binh lính núi cũng biết phu nhân của họ thích vàng bạc mà chỉ ham sách vở, thành ra cách chuyện với cũng kính trọng hơn hẳn. Ở cổ đại số người biết chữ rất thấp, thế nên mọi người càng kính trọng những người có ăn học. Trần Tín thấy địa vị của Văn Đan Khê bay vút lên thẳng cánh cò bay, ngoài vui sướng ra cũng có hơi mất mát, sợ mọi người mình xứng với Văn Đan Khê, do đó nhân lúc dưỡng thương càng cố gắng đọc sách học chữ.

      Tháng Chín tới, vài nhóm lưu dân từ phía Đông Nam và địa phận Trung Nguyên lại lũ lượt kéo về đây. Dịch Châu hoang vắng, vả lại quanh năm còn bị Thát Tử xách nhiễu, nên khá nhiều bách tính chuyển , dẫn tới đất hoang đầy rẫy, quan phủ cũng quản nghiêm chuyện thuế má. Sinh ra hàng loạt vùng đất ai quản lý, đồng thời tạo điều kiện cho bọn thổ phỉ tận dụng.

      Lần trước quân Phá Lỗ chiến đấu với Thát Tử tổn thất binh lực trầm trọng, dĩ nhiên lần này phải chớp thời cơ chiêu binh mãi mã. Chuyện chiêu binh này Văn Đan Khê nhúng tay vào ổn, bèn cho dán thông báo tuyển dụng dở dở ương ương thế này:

      Trần tướng quân núi Nhạn Minh Dịch Châu thông báo tuyển người với các cầu dưới đây: Hễ là người có nhân phẩm đoan chính, thạo nghề trong tay, bất kể nam nữ, bất chấp già trẻ, đều được hoan nghênh, đãi ngộ hậu hĩnh, tiền công thương lượng.

      Chú thích: Đặc biệt thiếu các chức vụ: Biết làm nông, thợ rèn, thợ mộc và vân vân, cần gấp.

      Viết xong cho người dán thông báo tuyển dụng này ở những nơi dễ thấy trong thành Dịch Châu.

      Mấy ngày đầu chẳng có hiệu quả gì rệt, bởi ai thấy chuyện mới lạ mà quan sát nghe ngóng trước. Qua vài ngày mới có người ôm thái độ thử coi sao tới dự tuyển. Phần lớn thời gian là do Triệu Lục Cân phụ trách phỏng vấn, Văn Đan Khê bận bịu thỉnh thoảng cũng đích thân vào xem, Văn Đan Khê còn dặn riêng Triệu Lục Cân phải tuyển nhiều nữ nhân vào. Vì núi đầy người độc thân, đến giờ mới nhớ ra lời hứa trước đây là làm mai cho mọi người. Lý Băng Nhạn trêu rằng, đại nương làm bà mai —- trước nay có .

      Kể từ cái đêm Lý Băng Nhạn trút hết nỗi lòng với Văn Đan Khê cả hai ai nhắc lại chuyện này nữa. Văn Đan Khê nghĩ đối với những chuyện thế này, cách tốt nhất chính là cố quên . Những người bên cạnh đương tuyệt đối nên tỏ vẻ thông cảm thương hại. Cho nên mỗi ngày Văn Đan Khê đều tỏ vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng trưng ra vẻ mặt dè dặt thận trọng sợ Lý Băng Nhạn tổn thương. Về sau, lại tìm cách để Lý Băng Nhạn làm việc tất bật, hòng chuyển hướng chú ý của tỷ ấy . Tạm thời chưa nghĩ ra được cách nào khác nên bèn lợi dụng lý do phải chăm sóc Trần Tín mà giao hơn phân nữa công việc qua tay Lý Băng Nhạn, tỷ ấy vì giúp nên cũng dốc hết sức lực. Dần dà, Văn Đan Khê cũng phát ra tỷ ấy đúng là quản gia cừ khôi, sắp xếp xử lý mọi chuyện sau núi Nhạn Minh rất chi là ngăn nắp gọn gàng.

      Văn Đan Khê cũng bớt ra được kha khá thời gian ở bên cạnh Trần Tín, và tất nhiên Trần Tín rất vui vẻ đón nhận thay đổi này. Ngày nào ngày nấy cũng lượn trước mặt mà cười ngốc.

      “Đan Khê, nàng coi cảnh núi đẹp, hay là chúng ta du ngoạn chuyến .”

      Văn Đan Khê suy nghĩ giây rồi gật đầu cái rụp vô cùng dễ tính, chỉ tiếc nỗi, lại dắt theo hai đứa trẻ với Lý Băng Nhạn.

      Trần Tín vừa thấy tình hình có biến xụ mặt ra. sờ trán tư lự hồi, cuối cùng quyết định tóm theo Tần nguyên, Mặt Thẹo và Hạ hắc tử. Tần Nguyên và Hạ hắc tử đều là người có mắt, dĩ nhiên biết mình gánh trọng trách thiêng liêng thế nào.

      Thế là cả đoàn người cười rôm rả về hướng núi. Văn Đan Khê đề nghị nhóm lửa bên hồ. Mặt Thẹo với hai đứa giơ hai chân hoan nghênh nhiệt liệt.

      Văn Đan Khê cho người mang theo giá sắt, than củi, đá đánh lửa và muối tương các loại, về phần nguyên liệu mang theo bao nhiêu, vì nào ngay trong núi có đầy ra, hồ có cá tôm, núi rừng có động vật hoang dã.

      Sau khi tới bên hồ, mọi người chọn chỗ rộng rãi thoáng mát rồi bày hết dụng cụ nướng ra. Chưa chờ ai phân công, Mặt Thẹo và Hạ hắc tử kéo nhau tới bên hồ câu cá, hoặc là vào rừng săn thú. Đáng lý Trần Tín định săn nhưng nỡ xa Văn Đan Khê, nên cuối cùng quyết định ở lại câu cá với Tần Nguyên.

      Tần Nguyên gắn xong mồi câu, rồi vung cần câu vào lòng hồ, sau đó thảnh thơi nhàn nhã nhìn mặt hồ, yên lặng chờ cá cắn câu. So với vẻ thản nhiên tự tại của y Trần Tín lại hoàn toàn trái ngược, quẳng đại dây câu vào lòng nước rồi bắt đầu nhìn dáo dác chung quanh, mắt dịch chuyển theo bóng dáng của Văn Đan Khê.

      Tần Nguyên ngồi bên bóng gió: “Đại ca à, người câu cá nhất định phải yên lặng trầm tĩnh, nhẫn nại chờ đợi, bằng chẳng phải huynh câu cá, mà là cá câu huynh đấy.”

      Lúc đầu Trần Tín nghe được ngụ ý của y, thờ ơ xua xua tay : “Cái gì mà cá câu ta, cuối cùng nó cũng bị ta ăn sạch thôi.”

      đoạn mới sực nhận ra Tần Nguyên ám chỉ gì, lườm Tần Nguyên cái mất kiên nhẫn: “Mấy người đọc sách như đệ chuyện chẳng thẳng thắn tý nào, có gì đệ cứ trắng ra, mất công ta phải đoán tới đoán lui.”

      Tần Nguyên cười nhạt, ánh mắt lướt qua Văn Đan Khê bên kia, lúc này vừa cười vừa lui cui lo cái giá nướng, hoàn toàn để ý gì tới bên này.

      Tần Nguyên im lặng thoáng rồi nghiêm mặt tiếp: “Đại ca còn nhớ lời Trịnh Tử Bằng về nữ nhân ngày đó chứ?”

      Trần Tín vừa nghe tới đây, cơn tức nhất thời bùng lên: “Nhị đệ, đừng là đệ cũng đồng tình với lời nhảm nhí của tên Trịnh Tử Bằng kia nhé? Thê tử nhà là loại gì, thê… người của ta là ai chứ, khác nhau trời vực, có thể nào so sánh?”

      Tần Nguyên nóng nảy: “Dĩ nhiên tiểu đệ biết tẩu tử khác xa Chu Lương Cẩn, nhưng cổ nhân có câu: Ôn nhu hương là mồ chôn hùng. Đệ chỉ muốn khuyên đại ca nên mãi chìm đắm trong nhi nữ tình trường, để tránh hủy hoại khí khái hùng.”

      Sắc mặt Trần Tín sầm xuống, nhìn chằm chằm Trần Nguyên hồi lâu, gằn giọng hỏi: “Cả bốn người đệ đều nghĩ vậy?”

      Tần Nguyên gật đầu: “ chỉ mình đệ.”

      Trần Tín đột nhiên đứng bật dậy, rảo dọc theo bờ hồ vài bước rồi lại nặng nề ngồi xuống, nhìn đăm đăm mặt hồ chậm rãi: “Ta , thương nữ nhân sao lại mất khí khái hùng? Nếu làm hùng mà đánh mất thất tình lục dục, chẳng thà làm điểu hùng hay cẩu hùng(*) còn sướng hơn.”

      (*) Kẻ nhát gan, vô dụng.

      Tần Nguyên nhìn Trần Tín dở khóc dở cười, lắc đầu biết nên gì.

      Trần Tín đột ngột đổi trọng tâm: “Nhị đệ, đệ thể vì bị nữ nhân tổn thương mà luôn đề phòng nữ nhân như vậy. Nữ nhân cũng giống như nam nhân, cũng có xấu có tốt, đệ thể nào quơ đũa cả nắm tất cả nữ nhân trong thiên hạ được.”

      vừa dứt lời, sắc mặt Tần Nguyên cũng vụt thay đổi, y nhìn mặt hồ tới đờ người, lặng thinh lâu lâu. Trần Tín biết mình lỡ lời, vội : “ tình, cái miệng của ta, Nhị đệ, đệ đừng chấp nhặt ta.”

      Tần Nguyên vẫn bất động như chẳng nghe thấy gì. Trong phút chốc Trần Tín cũng hơi luống cuống chẳng biết làm sao.

      Vào đúng lúc này, Mặt Thẹo và Hạ hắc tử săn về. Cả hai vừa về tới cất giọng oang oang: “Hai đứa mau tới đây coi này, thúc thúc bắt được đồ ngon cho hai đứa đây.”

      “Thúc thúc, là đồ ngon gì vậy?” Hai đứa trẻ co cái chân ngắn chạy lăng xăng về phía hai người. Truyết Trinh ngó sơ qua nhanh nhảu báo cáo với Văn Đan Khê: “ ơi, chúng ta có gà ăn.”

      Mặt Thẹo cũng phổng mũi sai bảo mấy tiểu binh sau lưng: “Mấy người các ngươi đem mấy con gà rừng với dê núi này xử lý .”

      Văn Đan Khê dặn dò tỉ mỉ cho họ biết nên xử lý thế nào, dùng cây trúc để xiên thịt ra sao.

      Sau đó Mặt Thẹo chạy tới chỗ Trần Tín và Tần Nguyên, vừa ngó qua thấy cái thùng rỗng tuếch chẳng có lấy con cá nào, kiềm lòng được lên tiếng đả kích hai người: “Lão đại lão nhị, hai huynh sao vậy, cả buổi trời mà chẳng câu kéo được gì.”

      Tần Nguyên nghe thấy bỗng tỉnh táo lại, cười gượng gạo: “Đừng nóng, sắp có rồi.”

      rồi y nhấc cần câu lên, phịch tiếng thả vào trong thùng con cá béo nặng hơn ba cân. Hạ hắc tử nhanh chóng sai tạp dịch xử lý. Sau đó cả bốn người cùng ngồi câu cá đảng đá, vừa câu vừa chuyện trời chuyện đất, nhờ đó Tần Nguyên cũng lấy lại tinh thần rất nhanh, hòa vào ba người chuyện vui vẻ.

      Chẳng bao lâu sau bên Văn Đan Khê tỏa ra mùi thơm điếc mũi, Mặt Thẹo chịu nổi sức quyến rũ của đồ ăn nên chạy ào tới đầu tiên. ngồi bên nhìn hau háu đầy mong chờ, sau đó cầm khư khư trong tay xiên thịt cháy đen, tí tởn chạy về khoe mẽ: “Hề hề, xiên đầu tiên đấy nhé, tẩu tử công của đệ là to nhất nên cho đệ.”

      Trần Tín hừ tiếng, ánh mắt mất kiểm soát lia về phía giá nướng. Lúc này Văn Đan Khê ngồi dưới đất hì hục dùng quạt để thổi gió. Trần Tín bỗng thấy lòng thắt lại, lập tức bỏ hết mọi người lại rồi sải bước về phía .

      Văn Đan Khê nghe thấy tiếng bước chân của ngẩng đầu cười : “Đừng sốt ruột, có ngay đây mà, xiên của lão Ngũ bị khét.”

      Trần Tín thầm câu: “Ta sốt ruột, nàng nghĩ ta tham ăn giống đệ ấy à.” đoạn cướp phăng lấy cây quạt, quạt phần phật, với : “Nàng mệt rồi, để ta làm cho.”

      “Ta mệt đâu, ngài mau về .”

      Trần Tín cương quyết , quyết tâm rồi, sau này có ra sao cũng mặc kệ mấy lời nhăng cuội của người ngoài.

      Trần Tín ngồi bên quạt hì hục, Văn Đan Khê nhanh nhẹn lật xiên thịt vỉ nướng, sau đó thoăn thoắt quệt dầu và rắc muối lên xiên thịt, ướp thêm tí gia vị. Thế là xiên thịt đầu tiên ra vỉ rất nhanh, bèn chia cho hai đứa trẻ và Lý Băng Nhạn mỗi người xiên, sau đó lại bảo hai đứa trẻ mang vài xiên qua cho bọn Tần Nguyên.

      ràng hai đứa trẻ cực mê nhiệm vụ giao đồ ăn này, cứ chạy lăng quăng ở giữa liên miên, Lý Băng Nhạn theo sau hai đứa để canh chừng. Những hỏa kế chung quanh cũng lanh trí dịch ra xa xa, ai nấy đều độc kiểu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

      Trần Tín liếc quanh cái, lòng lại bắt đầu nhộn nhạo, lấy xiêng thịt kề tới bên môi Văn Đan Khê, thấp giọng : “Tay nàng rảnh, để ta đút nàng ăn.”

      Văn Đan Khê liếc cái, cố bĩu môi ra hiệu ở đây có rất nhiều người nhìn. Trần Tín lập tức dùng thân thể để ngăn tầm mắt của hỏa kế bên mé Đông, : “Vậy là hết thấy.”

      Văn Đan Khê chịu thua đành cắn lẹ miếng, Trần Tín cười ngốc nhanh chóng cắn nửa miếng thịt ăn dư vào miệng. Ăn xong còn muốn làm tiếp, lần này Văn Đan Khê lại nghe theo , vì để tránh chuyện ở chung gây ra trò cười, bèn đứng dậy gọi mọi người tới ăn.

      Mặt Thẹo và Hạ hắc tử nghe gọi ào tới ngay, mọi người lập tức tụ lại ngồi quây quần bên vỉ nướng, vừa ăn vừa đấu láo. Ở trước mặt mọi người Trần Tín tiện làm quá trớn nữa. ão não nhìn Văn Đan Khê, lòng thầm trách nhẫn tâm.

      “Ăn ngon ghê, tẩu tử, chừng nào chúng ta tới đây tiếp thế?”

      Từ sau bữa đó Mặt Thẹo gọi thẳng là tẩu tử, Văn Đan Khê nhắc nhở mấy lần cũng chẳng được, cuối cùng đành phải chấp nhận luôn.

      Trần Tín liếc Mặt Thẹo cáu kỉnh, hừ lạnh tiếng: “Lần này còn chưa ăn xong lo tới lần sau.”

      thầm hạ quyết tâm, lần sau nhất định phải riêng với , cho tên nào theo hết.

      Trong lòng Hạ hắc tử biết nguyên nhân Trần Tín nổi cáu, còn gì ngoài ngại bọn họ chướng mắt đâu. Thế là vội vàng cười : “Tướng quân, lát nữa ăn xong, chúng ta săn được ?”

      Lý Băng Nhạn cũng thức thời tiếp lời: “Hai đứa cũng mệt rồi, để ta dẫn chúng về nghỉ.”

      Trần Tín mừng húm trong lòng nhưng ngoài miệng lại cứng: “Các người có việc cứ làm nhanh .”

      Mọi người ăn nhanh với tốc độ tia chớp, sau đó tự giác giải tán. Trần Tín ghé mắt nhìn Văn Đan Khê dò xét, : “, ta dẫn nàng săn.”

      ~ Hết chương 50 ~
      Phong nguyetChris thích bài này.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 51

      Edit: Yunchan

      Hai người kẻ trước người sau vào núi. Mới tới chỗ người Trần Tín bạo gan nắm lấy tay Văn Đan Khê, Văn Đan Khê cũng giãy ra, Trần Tín sung sướng như nhặt được kho báu, mừng tới nỗi muốn lộn nhào vài vòng.

      Văn Đan Khê đột nhiên lên tiếng hỏi: “Hồi nãy ngài cãi nhau với Tần Nguyên à?”

      Trần Tín ngẩn ra, lập tức gật đầu thừa nhận.

      “Tại sao vậy?”


      sao hết.” Trần Tín có hơi luống cuống.

      “Ta nghe thấy cả rồi, là tại ta sao?”

      Trần Tín hoảng hốt toan phủ nhận Văn Đan Khê cười : “Ngài đừng hoảng, ta có giận gì đâu. Ngài nguyên nhân chút thôi là được rồi.”

      Trần Tín ngẫm nghĩ giây lát, thể làm gì hơn là toàn bộ, nhưng lại sợ Văn Đan Khê hiểu lầm Tần Nguyên nên phân trần thay y trước: “Nhị đệ cái gì cũng tốt, chỉ có đôi khi hơi hủ lậu thôi. Nàng đừng chấp nhặt với đệ ấy.”

      Nhưng Văn Đan Khê lại nhận ra trong lời của Trần Tín chứa tầng ý nghĩa khác, hỏi với vẻ lơ đãng: “ vậy là vì quá khứ của mình nên y mới hiểu lầm ta sao?”

      Trần Tín thuận miệng đáp: “Đại khái là, thê tử của đệ ấy, trước kia vì nhà đệ ấy suy tàn mà bỏ trốn theo bằng hữu thân giao của đệ ấy.” rồi lại thấy phải, lập tức tát vào miệng mình: “Sao ta lại hớ miệng thế này, nàng đừng với ai khác nhé.”

      Văn Đan Khê cười trấn an : “Ngài xem ta là loại người nào chứ?”

      Trần Tín vội : “Ừ, ta biết nàng .”

      Văn Đan Khê trầm ngâm giây lát, hỏi giọng nghiêm túc: “Ngài có thể đồng ý với ta chuyện ?”

      Trần Tín chưa nghe chuyện gì nhanh nhảu vỗ ngực cam đoan: “Nàng , ta đồng ý.”

      Văn Đan Khê liếc xéo: “Ta chưa gì hết mà ngài đồng ý rồi à.”

      “Vậy nàng mau .”

      “Sau này trước mặt người khác ngài đừng đối xử với ta như vậy nữa, đỡ cho người khác ra vào là ngài chưa từng gặp nữ nhân.”

      Những tin đồn gần đây núi đều nghe thấy cả. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, đàn ông Trung Quốc rất nực cười, họ luôn cho rằng đàn ông quá coi trọng vợ mình là đúng. Đừng ở cổ đại khư khư chủ nghĩa “Thê tử như y phục, huynh đệ như tay chân”, mà ngay cả đại cũng có người chê trách. Như cha chẳng hạn, vì quá thương mẹ mà đôi khi bị trưởng bối trong nhà xách ra ngoài đào tạo lại với lý do “Đàn ông quá lo cho gia đình là tốt”. Đặc biệt là ông nội từng phục vụ trong quân đội lại càng gai mắt với cha hơn. Cũng may cha là người có chính kiến, cho nên hoàn toàn bị họ ảnh hưởng.

      Trần Tín cúi đầu suy nghĩ hồi, dẫu môi bất mãn: “ được, ta thích vậy. Ta thấy bọn họ đơn giản là ghen tỵ.”

      xong lật đật bổ sung thêm: “Nàng yên tâm , sau này ta nhất định càng lợi hại hơn. Vậy sau này họ là nàng thổi hơi bên gối, thổi cho ta lợi hại, ai dám gì nàng nữa.”

      Văn Đan Khê lừ mắt với : “Ai thổi hơi bên gối ngài?”

      Trần Tín gãi gãi cổ, cười gượng đáp. Sớm muộn gì cũng thổi mà. Suy nghĩ chút, trong óc đột nhiên xuất cái gối siêu lớn, ở đặt hai cái đầu, cái đầu thổi gió phù phù…

      “Nè, ngài —-“ Văn Đan Khê vừa quay đầu thấy cái mặt cười ngốc của Trần Tín.

      “Ngài nghĩ gì đó?”

      Trần Tín buột miệng: “Gối đầu, trúng gió.”

      Văn Đan Khê: “…”

      Trần Tín xong lại thấy kỳ kỳ, đành phải ngậm cái miệng lại. Bàn tay siết chặt lấy tay , rất sợ nổi cáu vùng tay mình ra.

      Hai người nắm tay nhau rảo bước tới trước, con đường núi hiu hiu gió , vang tiếng ríu rít của chim chóc và tiếng xào xạc của cỏ cây. Trần Tín phơi phới tinh thần giới thiệu cho quang cảnh dọc đường: “Đó là đình Tê Phượng, kia là Song Long đàm, tuốt đỉnh kia là ngọn núi Nhạn Minh, cảnh sắc đó rất đẹp, hệt như tranh.”

      Văn Đan Khê bị dụ dỗ tới nỗi bụng dạ ngứa ngáy, cuối cùng theo leo lên núi. Khỗ nỗi cơ thể này của quá yếu, mới leo tới giữa sườn núi mệt tới ná thở.

      Trần Tín lập tức ngồi thụp xuống trước mặt , : “Lại đây, ta cõng nàng. Chúng ta đâu thể bỏ dở giữa chừng phải ? Nàng biết phong cảnh đỉnh núi đẹp tới cỡ nào đâu.”

      Văn Đan Khê hơi do dự: “Thân thể ngài khỏe chưa?”

      Trần Tín đáp ngay: “Khỏe từ lâu rồi, đừng là nàng, tới bò ta còn cõng nổi nữa là.”

      Văn Đan Khê cũng chẳng kiểu cách nữa, xét cho cùng hai người cũng ôm rồi, cõng thôi có là gì chứ. Nghĩ thế bèn bước tới, nằm sấp lên tấm lưng rộng của Trần Tín, rồi vòng hai tay qua cổ .

      Đại não Trần Tín bất ngờ nổ tung, toàn thân tê dại. Tuy nhiên, lần này rút ra bài học kinh nghiệm, lập tức nhắc nhở bản thân ngừng: được ngốc được ngốc, phải bình tĩnh bình tĩnh.

      đưa tay đỡ hai chân của rồi từ từ đứng dậy, sau đó thả bước như bay. Nhưng được chừng mấy bước lại thấy chậm lại tốt hơn, như vậy có thể cõng lâu hơn.

      Văn Đan Khê áp mặt lên lưng , pha trò hỏi: “Ngài có thể cho ta biết tại sao ngài thích cõng người thế ?”

      Trần Tín nghĩ ngợi chốc lát, chính cũng được nguyên nhân, ấp úng hồi mới buồn bực đáp: “Có thể vì ta cầm tinh con ngựa nên thích cõng đồ.”

      Văn Đan Khê nghe mà cười nắc nẻ, cười xong lại với giọng nghiêm trang: “Ta thấy ngài cầm tinh cẩu có, thích ăn đồ dư của người ta.”

      Trần Tín có hơi mắc nghẹn, bẹp bẹp miệng ấm ức, chỉ thích ăn đồ dư của , còn đồ thừa của kẻ khác có đánh chết cũng chả thèm ăn.

      Trong lúc trò chuyện hai người bất tri bất giác tới đình Tê Phượng, ở đây lởm chởm những tảng đá với hình thù kỳ lạ, cỏ hoang mọc lố nhố thành bụi, cây Tử Đằng buông rủ khắp mọi nơi, ở giữa còn thấp thoáng tảng đá lớn gồ ghề, đó khắc ba chữ cứng cáp: Đình Tê Phượng.

      Văn Đan Khê : “Chúng ta qua đó xem chút .”

      Trần Tín sợ đòi xuống cho mình cõng nữa, lật đật : “Ta cõng nàng dạo vòng, nàng bảo dừng ở đâu ta dừng ở đó.”

      Trần Tín dạo quanh tảng đá này vòng, Văn Đan Khê thấy cảnh gì đặc biệt nên bảo tiếp.

      Đường núi ngày khó hơn, Văn Đan Khê giọng hỏi: “Ngài mệt ? Để ta xuống nhé.”

      Trần Tín vội vàng lắc đầu: “ mệt.”

      Để đền bù cho vất vả của , thỉnh thoảng lại lau chút mồ hôi cho , có lúc còn gãi gãi tai , làm Trần Tín cực kỳ hưởng thụ.

      Dần dần bắt đầu nổi lên ý xấu, chưa được mấy bước ồn ào: “Lại toát mồ hôi rồi, lỗ tai ngứa quá, mặt cũng ngứa, chỗ nào cũng ngứa.”

      Văn Đan Khê còn lâu mới biết giở trò, lập tức nhéo lỗ tai hỏi: “Còn ngứa ?”

      Trần Tín vẫn đổi giọng: “Ngứa.”

      Văn Đan Khê tung chân đạp cho cú.

      Ai dè càng đạp Trần Tín lại càng hứng chí hơn, reo lên: “Chân cũng ngứa.”

      Sau khi băng qua đình Tê Phượng thế núi cũng thay đổi, dẫn lên đỉnh núi chỉ có độc con đường hẹp quanh co, hai bên là những tảng đá dốc đứng đủ mọi hình thù, những tàng cây già che lấp bầu trời, với hàng dãy tùng trúc xanh biếc. Gió núi mát rượi thổi thốc qua lay lay tay áo hai người.

      Trần Tín nhìn thấy quang cảnh hữu tình đột nhiên nổi hứng làm thơ, cao giọng ngâm: “ núi Nhạn Minh quả thơm hương, cõng vợ lên núi ngắm ruộng nương, ai ai cũng mình ta có, ganh tỵ tới nỗi đấm đấm giường.”

      Văn Đan Khê thộn hết cả mặt ra, cái tên này…

      Trần Tín ngâm xong còn trơ mặt ra hỏi: “Vợ ơi, nàng thấy ta làm thơ hay ?”

      Văn Đan Khê đập vào vai , giận mắng: “Ai là vợ ngài?”

      Đầu óc Trần Tín lúc này lại nhanh nhạy đến lạ, lên giọng trả đũa: “Ơ hay, ta với vợ ta chứ có hỏi nàng đâu.”

      Văn Đan Khê ngờ còn đốp lại được, lập tức giả vờ tức giận nhéo hai lỗ tai , làm Trần Tín gào rú thảm thiết. Văn Đan Khê hừ tiếng: “Kêu la gì hả, ta nhéo tai lừa chứ có nhéo tai ngài đâu.”

      Hai người cười đùa cả quãng đường nên lên tới đỉnh núi rất nhanh. Trần Tín thở hổn hển hơi rồi nhàng đặt Văn Đan Khê xuống. chỉ vào tảng đá có hình thù kỳ dị trước mặt : “Nàng coi đây là đỉnh núi Nhạn Minh.”

      Văn Đan Khê nhìn kỹ, hòn đá đó quả nhiên rất giống con chim nhạn ngóc đầu thét vang. Chắc hẳn đây là nguồn gốc xuất phát của tên núi Nhạn Minh.

      Hai người đứng kề vai đỉnh núi, phóng mắt nhìn xuống từ cao, trải dài tít tắp là màu xanh thẫm của núi non, hàng dãy cây cối ngút ngàn và núi rừng chập chùng chìm ngập trong tầng mây bảng lảng. Nhìn từ nơi đây tầm mắt như được mở ra tới bạt ngàn.

      Trần Tín cười đắc ý: “Ta lừa nàng chứ.” xong chợt thấy rất khát, : “Chắc là nàng khát rồi, để ta tìm quả chín cho nàng.”

      Sau đó lẩn nhanh vào bụi cây bên cạnh như rất thông đường thuộc lối, chẳng bao lâu sau dùng vạt áo hứng đống quả tím về tới nơi.

      Văn Đan Khê nhìn thoáng qua loại quả lạ này, hơi do dự. Trần Tín vội : “Ăn , trước đây ta ăn thử rồi, có độc đâu.”

      dùng vạt áo lau sạch quả rồi mới đưa qua. Văn Đan Khê nhận lấy cắn thử, quả này ăn cũng khá ngon, chua ngọt mọng nước, giải khát là đúng điệu. Hai người tìm trảng cỏ ngồi xuống, chia số quả chín ra ăn.

      Trong lúc ăn bệnh cũ của Trần Tín lại tái phát, cầm quả đưa tới bên môi Văn Đan Khê, Văn Đan Khê cắn ngay miếng mà chẳng buồn khách sáo. Trần Tín lắc đầu hụt hẫng, quả này quá , cắn phát là hết chẳng dư lại tý nào.

      Văn Đan Khê thu hết phản ứng của vào đáy mắt, thầm mắng cái tên ngốc này trong bụng. ngậm quả mớm nhanh vào miệng , sau đó tránh lẹ với tốc độ ánh sáng.

      Trần Tín đần mặt ra chỉ trong giây lát, giây sau vồ ngay tới, nhào qua cầm chặt lấy mặt , cúi đầu ngậm vào bờ môi hồng hào đầy đặn của , như thưởng thức loại rượu ngon tuyệt hảo nhất đời, dù đòi hỏi bao nhiêu vẫn thấy thiếu.

      Hai tay Văn Đan Khê ôm lấy gáy cổ , đáp lại nồng nhiệt. Hai người ngã lăn lên cỏ, hai thân thể quấn sát lấy nhau. Hô hấp của Trần Tín mỗi lúc nặng nề, đôi bàn tay như lửa đỏ nóng rực tới bỏng người.

      Văn Đan Khê sợ kiềm chế được bản thân, lật đật dừng lại đúng lúc, giọng thầm: “Trần Tín, ta hơi choáng đầu, chàng dừng lại chút .”

      Trần Tín chìm đắm trong men tình nên cách nào tự kiềm chế, nghe thế bỗng “A” lên tiếng, giật mình tỉnh lại, hỏi dồn: “Nàng làm sao vậy?”

      Văn Đan Khê thở hổn hển, giọng : “Ta chóng mặt.”

      Trần Tín biến sắc, trở mình bò nhanh dậy bế bổng lên: “Chúng ta xuống núi.”

      Văn Đan Khê nằm gọn trong lòng , nhàng đập đập vòm ngực , thủ thỉ: “Đồ ngốc, tại chàng hôn tới nỗi ta thở nổi.”

      Trần Tín ngượng tới độ đỏ bừng mặt, vội vã cam đoan: “Lần sau vậy nữa.”

      thấy sắc mặt Văn Đan Khê dần dần khôi phục lại bình thường thấp giọng thầm: “Đan Khê, ta cho người cầu thân nàng lần nữa, nàng đồng ý nhé?”

      Văn Đan Khê vừa chọc cái vừa sẵng giọng : “Chàng gấp gì chứ, ta có chạy được đâu.”

      Trần Tín cười ngu ngơ, đúng là nàng thể nào chạy được nữa, nhưng rất muốn ngày ngày bỏ nàng vào túi mang theo bên mình.

      “Nhưng làm thế này mà danh phận ổn.” biết những chuyện này chỉ khi nào thành thân mới có thể làm. Nếu nữ nhân ngẩng đầu lên nổi.

      “Vậy chúng ta hứa hôn trước có được ?” lùi bước.

      Văn Đan Khê gật đầu: “Được.”

      Trần Tín vừa nghe thấy chữ được sung sướng tới nỗi bế nhảy cẫng lên ngay tại chỗ. Hét lên hưng phấn: “Thầy tướng số tính chuẩn , ông ta hai mươi hai tuổi ta lấy vợ, hai mươi lăm tuổi có con nối dõi. Lúc trước ta tin nên chưa cho tiền. Bây giờ ta tin rồi, ha ha.”

      Văn Đan Khê câm nín, sao cái tên này lúc nào cũng lên cơn ngốc bất tử thế này. Khoan , chẳng phải năm nay Trần Tín hai mươi sáu à? Sao chẳng ăn nhập gì với lời thế này?

      ~ Hết chương 51 ~
      Phong nguyetChris thích bài này.

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 52

      Edit: Yunchan

      Trần Tín tiếp tục huyên thuyên: “Thầy tướng số còn …”

      Văn Đan Khê chen vào: “Chuẩn sao.”

      Trần Tín đáp chắc nịch: “Đương nhiên chuẩn rồi.”

      “Nhưng sao ông ta lại tính sai tuổi chàng thế?”

      Trần Tín chợt há hốc mồm, sau đó cười chữa ngượng: “Ờ… ừ, chắc là ta sai… hì hì…”


      Văn Đan Khê cười cười có ý định bóc mẽ, mà chỉ hùa theo lời : “Chàng vừa ta cũng chợt nhớ ra hồi ta cũng coi tướng số.” xong còn làm bộ lo lắng khiếp sợ.

      Trần Tín nhất thời hứng thú, thúc giục: “Nàng mau , tính thế nào?”

      Văn Đan Khê ra vẻ khó khăn : “Thầy tướng số phu quân tương lai của ta chỉ có thể lấy mình ta, bằng có… bất trắc.”

      Trần Tín nghe xong thả lỏng ngay tắp lự, vỗ ngực : “Chuyện này có gì đáng sợ chứ, dù ông ta ta cũng chỉ lấy mình nàng thôi.”

      Tuy Văn Đan Khê biết lời ngon tiếng ngọt của nam nhân là đáng tin, nhưng vẫn thấy lòng ngọt lịm. liếc xéo cái lớn giọng : “Ta có là muốn gả cho chàng đâu.”

      Trần Tín lại được nước cười khờ.

      Bẵng qua lúc, Văn Đan Khê lại giở ra vẻ mặt “Thẹn thùng” hỏi tới: “Lúc nãy chàng chứ?”

      Trần Tín khựng lại, đặt lên đất rồi nhìn xoáy vào mắt , cất giọng hết sức nghiêm túc: “Nếu ta dám vi phạm lời thề, cứ để suốt đời ta làm ****(*)

      (*) dữ liệu, chắc nhà gì bậy lắm, *BEEEP!* cho qua!! ⌒(o^▽^o)ノ

      Đây cũng là thề thốt sao?

      Trần Tín cho là tin nên nóng ruột tới độ mặt mày đỏ lựng. Văn Đan Khê lật đật ngăn lại: “Được rồi, ta tin chàng mà.”

      Trần Tín mím mím môi, nhìn chăm chú, rồi bất thình lình dùng sức ôm ngang eo bế thốc lên, chạy băng băng : “Đan Khê, nếu ta giữ lời kiếp sau biến thành con rùa, cõng nàng suốt ngày suốt đêm.”

      Văn Đan Khê đen sì mặt. Cái người này…

      Sau khi hai người trở về núi, lúc bọn Mặt Thẹo ngó thấy hai người đều toét ra nụ cười thâm ý. Văn Đan Khê lờ tịt hết, Trần Tín vừa hả dạ vừa bối rối tới mức cười nổi.

      Trần Tín vốn là người bộp chộp nóng nảy, ngay sớm hôm sau cử người tới đề thân. Trong nhà Văn Đan Khê có trưởng bối, bèn giao cho Lý Băng Nhạn đảm đương thay. Đầu tiên nam nữ đôi bên trao đổi canh thiếp (*), rồi coi bát tự, sau đó đôi bên nam nữ trao đổi tín vật. Trần Tín tặng cho Văn Đan Khê cây đoản kiếm, Văn Đan Khê trao cho miếng ngọc bội đeo cổ mình. Cuối cùng là đàn trai hạ lễ trà, hai bên trao đổi hôn thư, tới bước này nghi thức hứa hôn mới coi như xong xuôi. Bà mối rồi Văn Đan Khê mới thở hắt ra nhõm.

      (*) Canh thiếp dùng trong lễ đính hôn thời xưa, biên ngày tháng nam sinh của đôi bên.

      Lý Băng Nhạn ở bên cười : “Đây là giản lược lắm rồi đấy, muội còn ngại rườm rà gì nữa.”

      tới đây mặt lên vẻ rối rắm, hẳn nhớ lại lễ đính hôn năm xưa của mình. Văn Đan Khê bèn nhanh nhảu lảng sang chuyện khác, hai người lại hào hứng trao đổi tiếp.

      Trần Tín là người đầu tiên có chủ trong năm huynh đệ, đêm đó bốn người còn lại nằng nặc đòi phải mời khách, Trần Tín cảm động đồng ý. Vì có nữ nhân ở đây nên đám hán tử này cũng kiêng dè gì, người nào người nấy đều để trần trùng trục, khua chung cạn chén, gặm từng miếng thịt to đùng, đùa cợt rôm rả. Dĩ nhiên Văn Đan Khê cũng nghe chuyện Trần Tín mời khách, nên cố tình đưa tới đầy bàn đồ nhắm.

      Mặt Thẹo nốc rượu, với giọng hâm mộ: “Đại ca đúng là gặp vận may, biết lúc nào đệ mới tìm được người vợ như vậy nữa.”

      Trần Tín vỗ vỗ vai , ra lời thấm thía: “Lão Ngũ à, đệ đừng nhìn cao quá, người bình thường là được rồi. Đâu phải nam nhân nào cũng được như ta. Người như tẩu đệ tình hiếm có lắm.”

      Hạ hắc tử ngồi bên liếc tới trắng cả mắt, đây chẳng phải là tự khen mình gián tiếp à?

      Mặt Thẹo gật đầu bất đắc dĩ rồi lại tò mò hỏi: “Đại ca, mấy bữa trước đệ với Hạ hắc tử còn lao tâm khổ trí giùm huynh, vậy sao thoáng cái tẩu tử lòng dạ với huynh rồi thế?”

      Trần Tín vừa nghe tới vấn đề này, bỗng dưng ngồi thẳng dậy, tạo dáng người từng trải, thản nhiên : “Theo lý người sành sõi như ta nên truyền thụ chút kinh nghiệm cho các đệ, để các đệ cũng trải đời đôi chút, đỡ cho sau này cưới vợ lại lơ mơ.”

      Lúc này những người còn lại đều đồng loạt buông đũa nhìn bằng con mắt lấp lánh, im thin thít chờ đợi đoạn sau. Tần Nguyên cúi sát đầu, sợ mình nhịn nổi lại cười phá lên.

      Trần Tín hắng giọng, nhấm nháp chén trà, tư lự giây lát rồi thong thả : “ ra rất đơn giản… chính là… ừm…”

      Trần Tín mới mở đầu hơi bí lù, tình cũng biết rốt cuộc vì sao thoắt cái Văn Đan Khê lại tốt với như vậy, cứ tưởng phải đợi lâu lâu nữa kìa. ráng nặn hết óc suy tư, tới cùng mình làm chuyện gì khiến cảm động chứ? tình nghĩ ra. Thế nhưng lỡ rồi thể ngậm tăm thế này được.

      Trần Tín ngó mấy cặp mắt long la long lanh sáng rực như đèn của mấy huynh đệ, tự nhiên có hơi nhức đầu, xoắn xuýt hồi bèn giả bộ thâm trầm : “Cách này ra rất đơn giản, thế nhưng phải là người có học vấn mới làm được.”

      “Ồ —–“ Mọi người ồ lên kinh ngạc, câu này phát ra từ miệng lão đại là làm người ta ngỡ ngàng quá chừng.

      Trần Tín tiếp lời: “Đó chính là làm thơ, các đệ nghĩ xem có học vấn làm được à?”

      “Ha ha…”

      “Hế hế!!” Cả đám cười ầm lên.

      Trần Tín cau mày nhìn đám người này, hầm hầm : “ tin cũng được, ta .”

      rồi định phất tay áo bỏ , Mặt Thẹo lập tức cầm lấy tay áo , cười hề hề : “Đại ca, hay là chúng ta hỏi tẩu tử thử .”

      “Nghĩ hay nhỉ.” Trần Tín đập bốp vào cái đầu to của Mặt Thẹo. Cả đại sảnh náo động rối beng, mọi người lại tiếp tục uống rượu đấu láo. Tuy Trần Tín tửu lượng cao nhưng vẫn chống nổi cả bọn đồng tâm hợp lực chuốc rượu, quá ba tuần rượu Trần Tín say mèm. Mặt Thẹo và Quách Đại Giang cũng ngã vật xuống đầy vẻ vang. Sau cùng chỉ có Hạ hắc tử và Tần Nguyên là hơi tỉnh táo.

      “Hắc tử, ngươi dìu đại ca vào nghỉ ngơi .” Tần nguyên ngáp cái sai bảo.

      Hạ hắc tử đáp lời, bước lên đỡ lấy Trần Tín say bí tỉ, Trần Tín mắt nhắm mắt mở chộp phắt tay của Hạ hắc tử, dịu dàng : “Đan Khê, ta cõng nàng lên núi, phong cảnh núi đẹp lắm.”

      Hạ hắc tử thấy da gà nổi rần khắp người, nhìn Tần Nguyên cầu cứu, Tần Nguyên chỉ nhướng nhướng mày, cho cái mặt “Ngươi tự xử .”

      Trần Tín nhéo nhéo tay của Hạ hắc tử, rồi thình lình hất phăng ra như vớ phải rắn độc, lầu bầu trong miệng: “Tay này phải tay của vợ ta, đừng nghĩ ta dễ lừa! Nhất định là ả Trịnh Mỹ Vân lại muốn leo lên giường của ta!”

      Hạ hắc tử gần như ngã oạch xuống đất hết dậy nổi. tội nghiệp : “Tướng quân, ta năn nỉ ngài mà, ngài ngủ nhanh giùm ta .”

      rồi cố lôi Trần Tín vào phòng. Lúc ra khỏi đại sảnh, hai người lại xảy ra ẩu đả.

      Trần Tín cứng đầu nằng nặc chạy ra sau núi. Hạ hắc tử kéo lại, ôn tồn : “Đại đương gia, ngài sai đường rồi, hướng này mới đúng.”

      Trần Tín liều mạng vùng ra: “Ngươi mới sai, hướng này mới đúng!”

      Hạ hắc tử nào có sức mạnh khủng khiếp như , cuối cùng vẫn chấm dứt ẩu đả với thắng lợi chung cuộc thuộc về Trần Tín, loạng chà loạng choạng bước thẳng ra sau núi. Hạ hắc tử bám theo đằng sau, Tần nguyên lo lắng nên cũng theo.

      Trần Tín còn vừa vừa nghêu ngao: “ núi Nhạn Minh quả thơm hương, cõng vợ lên núi ngắm ruộng nương, ai ai cũng mình ta có, ganh tỵ tới nỗi đấm đấm giường.”

      Mọi người: “…”

      Lúc này Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn bàn chuyện trong nhà chính, bỗng nghe ngoài cửa xôn xao hẳn lên, Văn Đan Khê bảo Lý thẩm ra ngoài xem thử có chuyện gì. Trần Tín quen cửa quen nẻo nên cứ mò mẫm bước vào, Lý thẩm cũng cản , vừa vào sân nhắm ngay tới nhà chính.

      Văn Đan Khê lật đật đặt sách trong tay xuống bước lên đỡ, dằn nỗi mắng : “Sao chàng lại uống say tới nỗi này hả?”

      Trần Tín nghe thấy giọng , mặt lập tức nở ra nụ cười yên tâm, nhướng đôi mắt nhập nhèm, sờ soạng bắt được tay , sau đó bịch tiếng ngả nhào lên người , xém nữa là xô Văn Đan Khê té ngửa ra đất.

      Văn Đan Khê hết nước , đành phải bảo Lý thẩm và Vương thẩm dìu tới gian phòng trống ngay cạnh phòng mình. Văn Đan Khê muốn xuống bếp làm ít canh giải rượu cho Trần Tín, ai dè Trần Tín lại siết cứng lấy tay thả, nên buộc lòng phải làm phiền Lý Băng Nhạn chuẩn bị giúp.

      Chẳng bao lâu sau, canh giải rượu bưng lên, sau khi rót cho uống xong vẫn chẳng thấy có dấu hiệu tỉnh dậy. Văn Đan Khê hết cách bèn bảo bọn Hạ hắc tử về nghỉ, còn ở lại chăm sóc cho Trần Tín.

      Văn Đan Khê ngồi ở bên giường ngắm nghía kỹ gương mặt ngủ say của . Dù ngủ nhưng vẫn chịu yên, trong miệng cứ thà thầm suốt. Chốc chốc kêu lên kích động: “Đan Khê, nàng đáp ứng ta, ta vui lắm!” Chốc chốc lại thốt ra câu: “Nghĩa phụ, người xem người có con dâu rồi này, ha ha.”

      Văn Đan Khê thở dài hơi, vươn cánh tay khác ra sờ sờ gò má . Như cảm giác được, Trần Tín lại duỗi tay khác ra nắm lấy tay , cau mày gọi tên : “Đan Khê Đan Khê, phải ta cố ý lừa nàng, phải… ra ta phải là Trần Tín, ta là…”

      Văn Đan Khê giật mình đánh thót, lắng tai cố nghe tiếp câu sau, nhưng nào ngờ tới chỗ mấu chốt lại ngừng bặt rồi ngủ vùi. Tiếp đó lại vặn vẹo người, dẫu môi lầm bầm: “Ta với ai hết.” Lần này hoàn toàn còn câu sau.

      Văn Đan Khê chờ ngủ say mới cố hết sức rút tay ra. Sau đó đắp tấm chăn mỏng lên cho , rồi mới rón rén bước khỏi phòng. rảo bước vào sân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm theo thói quen, giờ này sông ngân trải lên đêm tối, trăng sao tỏa sáng vằng vặc. Cơn gió lành lạnh thổi thốc qua làm lòng người cũng rộng mở. thưởng thức cảnh đêm hồi lâu, toan cất bước về phòng đột nhiên phát trong bụi hoa lấp ló bóng người, Văn Đan Khê giật bắn, hỏi dồn: “Ai đó?”

      “Là ta đây, tẩu tử.” Tần Nguyên cười nhạt, rẽ hoa bước tới.

      “À, là huynh sao, chàng ngủ ở phòng khách rồi.” Văn Đan Khê cho là y tới tìm Trần Tín nên vội giải thích.

      Tần Nguyên lắc đầu, bằng giọng trầm thấp: “Là ta cố ý đến tìm tẩu tử. vài câu ngay.”

      “À, huynh cứ .”

      Tần Nguyên cân nhắc từ ngữ lát, nhanh: “Đại ca đối với tẩu tình căn thấm sâu, thể tự thoát ra được, mọi người núi quá ràng.”

      Văn Đan Khê thấp giọng lên tiếng: “Ừm.”

      Tần Nguyên dừng lại thoáng, tiếp lời: “Ta mong tẩu nhìn thấy phần tình cảm này của đại ca, về sau bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng ghét bỏ đại ca…”

      Trong lòng Văn Đan Khê hiểu y ám chỉ điều gì, mỉm cười chắc nịch: “Ta ghét bỏ chàng.”

      Tần Nguyên thở phào hơi, cười tự giễu: “Ta cũng chẳng biết tại sao, vốn dĩ đêm nay đại ca rất vui, mà ta lại sợ tương lai huynh ấy vui quá hóa buồn, cho nên mới cả gan tìm đến tẩu đôi lời.”

      Văn Đan Khê chỉ cười gì thêm.

      Tần Nguyên chắp tay cáo từ, Văn Đan Khê vài câu dặn y thong thả. Lúc ra tới cổng sân, Tần Nguyên bỗng dừng bước ngoái đầu : “Hôm qua ta nhất thời hồ đồ nên năng nhăng cuội, mong tẩu đừng để trong lòng.”

      rồi chờ Văn Đan Khê tỏ thái độ y khép cửa sân lại. Văn Đan Khê bỗng dưng thấy buồn cười, người tên Tần Nguyên này phải y thế nào mới đúng đây.

      ~ Hết chương 52 ~
      Phong nguyetChris thích bài này.

    4. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 53

      Edit: Yunchan

      Hôm sau khi Trần Tín thức giấc trời quá trưa. nhìn chỗ mình ngủ mà bỗng thấy ngượng ngùng, bảo đảm tối qua lại say khướt rồi tới gây rối rồi. mơ màng lúc rồi đứng dậy rửa mặt qua loa, sau đó bước nhanh ra nhà chính.

      Văn Đan Khê sắp xếp dược liệu, thấy bước vào cất giọng buồn ngẩng đầu: “Trong chái nhà phía Đông có nồi mỳ tương, chàng ăn nhanh .”


      Trần Tín nghe lời bước vào chái nhà Đông bưng mỳ ra, ngồi xuống trước mặt Văn Đan Khê bắt đầu ăn. ăn miếng lại ngóc đầu lên nhìn cái, nào ngờ người ta lại chẳng có phản ứng gì. thầm lẩm bẩm trong lòng, cố hồi tưởng lại tối qua có đắc tội gì .

      “Chàng ăn nhanh , buổi chiều còn phải tới thao trường luyện binh, đừng để lỡ chuyện công.” Văn Đan Khê nhìn điệu bộ của hết chịu nổi, thò tay ra kéo lỗ tai . Cái nhéo tai này làm Trần Tín lập tức tìm thấy cảm giác tồn tại, mặt cười tươi hơn hớn, trong lòng cũng còn rối bời nữa.

      Văn Đan Khê bước qua rót cho chén nước : “Chàng đừng có bần thần, kẻo lát nữa có người bảo ta làm hư chàng.”

      Trần Tín cắm đầu quét sạch mỳ tương trong bát như gió cuốn mây tan, quẹt miệng : “Nàng yên tâm , ta tuyên bố với họ. Người nào dám bậy nữa ta đánh nhừ tử.”

      rồi lướt nhanh như tận gió tới thao trường.

      Lúc Trần Tín chạy tới nơi binh lính thao trường đầm đìa mồ hôi tập luyện dưới cái nắng gay gắt. Vì có bài học đau thương đợt nọ, toàn quân Phá Lỗ rút được kinh nghiệm xương máu, họ thấm thía cách biệt quá xa giữa bản thân và Thát Tử, thế nên lúc huấn luyện càng tận tâm hơn. Mỗi ngày khi trời còn chưa tỏ thao trường chật ních người.

      Lúc thư thả Văn Đan Khê cũng qua xem, lúc về Lý Băng Nhạn vô tình cảm khái rằng: “Nếu chúng ta cũng được như họ tốt biết mấy, lúc Thát Tử tới có thể chém giết thả cửa, đụng độ kẻ gian cũng đỡ phải luống cuống tay chân.”

      Văn Đan Khê nghe xong lập tức rục rịch trong lòng, phải rồi, sao nghĩ tới vấn đề này nhỉ? Phụ nữ cũng có thể luyện binh được mà, tuy thể ra trận giết địch, nhưng chí ít cũng có thể bảo vệ bản thân. Suy nghĩ này vừa nảy lên trong óc đúng lúc Trần Tín tới tìm, Văn Đan Khê bèn đề xuất chuyện này với .

      Trần Tín nghe xong, phì cười thành tiếng, bắt chước cách làm với , bóp bóp lỗ tai : “Nàng thấy chuyện luyện binh đơn giản như vậy sao, ta hỏi nàng nhé, binh sĩ nào có võ nghệ cao cường mà phải luyện tập suốt bốn mùa Đông Hạ? Có khi phải bắt đầu tập từ nữa kìa, có người còn bước ra từ núi thây chém giết, còn người bé tí ti như nàng đừng tới luyện binh, chừng chỉ đứng xếp hàng cũng té xỉu.”

      Văn Đan Khê hơi nản lòng, Trần Tín vòng qua trước mặt , đong đưa cánh tay của mình : “Nàng cứ nhìn thử ta , từ năm mười tuổi ta bắt đầu theo nghĩa, à, sư phụ luyện công, để rèn sức hằng ngày ta phải điệu nguyên tảng đá to lên núi. Nửa năm đầu, lưng của ta bầm dập tới nỗi máu me be bét…”

      Văn Đan Khê thở dài đau lòng : “Hóa ra khó tới vậy sao.”

      Trần Tín vội dỗ : “Có ta bảo vệ nàng rồi, nàng còn sợ gì nữa.”

      Văn Đan Khê cúi đầu lặng thinh, lẽ nào cứ dựa vào che chở suốt sao?

      Trần Tín cuống tới độ vò đầu bứt tai, thầm hận mình miệng vụng biết dỗ người ta. nghẹn cả buổi, thầm nảy ra kế hoãn binh: “Thế này , nếu nàng muốn học ta dạy nàng cưỡi ngựa trước, sau đó bảo thợ mộc chế tạo loại cung tên để nàng luyện tập. Còn chuyện ra trận giết địch vẫn là chuyện của nam nhân.”

      “Phải rồi, còn nữa, chẳng phải nàng biết y thuật sao? Nàng cứ dự phòng nhiều độc dược vào, tặc nhân vừa tới trước mặt nàng ném bột ra, độc chết chúng.”

      Trần Tín dịu dàng dỗ dành hồi lâu, lòng Văn Đan Khê mới sáng sủa lên chút chút. Vì chỉ được nghỉ lát nên cũng thể nán lại lâu, buộc lòng phải lưu luyến tạm biệt .

      Khi quay lại thao trường trở lại với bộ dạng phấn chấn, thao luyện càng hăng hái hơn gấp bội, các binh lính cấp dưới ca thán ngừng, bàn luận ầm ĩ.

      “Ta thấy ta cũng nên cưới vợ sớm thôi, ngươi coi Đại đương gia , mới ôm được vợ về mà tinh thần thể lực ghê gớm hơn trước rồi.”

      “Thế thế, nhưng khổ nỗi chúng ta toàn ế chổng ế chơ, về nhà chỉ biết ôm gối ngủ.”



      Trần Tín được làm được, chưa tới hai ngày sau chọn riêng con ngựa cái lùn để dắt tới dạy Văn Đan Khê cưỡi ngựa.

      “Đừng sợ, nắm chặt dây cương. Đừng chạy vội cứ từ từ trước .”

      Trần tín ở bên dạy từng bước , dạy rất kiên nhẫn, Văn Đan Khê học rất có tâm, hơn nữa con ngựa này rất ngoan hiền, cho nên Văn Đan Khê học cũng rất nhanh thành tài.

      Hôm đầu tiên là vòng vòng tại chỗ chậm rãi, bữa thứ hai có thể giục ngựa chạy chậm rồi. học xong lại làm sư phụ dạy Lý Băng Nhạn cưỡi ngựa.

      Qua mấy ngày Trần Tín muốn dạy cho cưỡi khoái mã, Văn Đan Khê quyết định quẳng con ngựa cái lùn qua bên, theo Trần Tín xuống đồng cỏ dưới chân núi.

      Hai người cưỡi chung con ngựa đen của Trần Tín, thúc ngựa lao như bay giữa đồng bằng bát ngát, Trần Tín có ý đồ khoe tài cưỡi ngựa đỉnh cao của mình, vung roi vun vút giữa trung, con ngựa đen to lớn lập tức phi hết tốc lực về phía trước.

      Văn Đan Khê hét lên tiếng, hai tay bấu lấy dây cương, Trần Tín thừa cơ ôm chặt lấy eo , giọng dặn dò: “Nàng đừng siết dây cương, nếu con ngựa lúng túng.”

      Văn Đan Khê chẳng thể làm gì hơn là ôm ghì lấy cánh tay . Trần Tín cười gian xảo, cảm giác mình càng ngày càng thông minh. Hai người dựa sát vào nhau nghe tiếng gió thổi lướt qua ào ào, hai trái tim cũng bay bổng theo nhịp chạy.

      Văn Đan Khê bỗng dưng nhớ lại lần đầu tiên họ cưỡi ngựa cùng nhau. Lúc đó mặc chiếc áo khoác của , toàn thân ướt đẫm, ngồi trước người vừa ngượng ngùng mà lại luống cuống.

      Trần Tín ghìm dây cương thả chậm tốc độ lại, đặt cằm mình lên đầu dụi dụi, thấp giọng : “Nàng đoán xem ta vừa nhớ gì?”

      biết.”

      Trần Tín cười đáp: “Ta nhớ lại lần đầu chúng ta cưỡi chung con ngựa. Lúc đó, lòng ta chỉ muốn ôm nàng.”

      “Lưu manh!”

      “Ha ha.”

      Bất giác Trần Tín càng ôm chặt hơn, Văn Đan Khê cảm tưởng như cả người mình ngồi trong đống lửa, bỏng rát. chịu nổi vặn vẹo người, lí nhí kháng nghị: “Chàng đừng áp sát như vậy, nóng sắp chết rồi.”

      Trần Tín cười trộm rồi hơi nới lỏng vòng tay, Văn Đan Khê vừa thở hắt ra hơi lại bất thình lình ôm chầm lấy, còn với cái giọng hết sức vô lại: “Ta thả ra lát rồi, hít thở khí hết nóng.”

      Con ngựa thả bước thong dong, thỉnh thoảng còn dừng lại gặm vài ngọn cỏ. Gió lướt qua thảm cỏ mềm gợn lên từng đợt sóng xanh biếc như thủy triều, nhấp nhô chạy mãi về phía xa xa. Bốn bề mênh mông vắng lặng, hai người cũng im lặng. Lúc này trong đầu Văn Đan Khê chợt nảy ra câu đầy tính nghệ thuật: Khoảnh khắc là vĩnh hằng.

      Trần Tín đột nhiên lên tiếng phá vỡ im lặng: “Đan Khê, nàng nghĩ Nhị đệ thế nào?”

      Văn Đan Khê còn chìm đắm trong bầu trời của mình, đáp vội mà chẳng suy nghĩ gì: “A, tốt lắm.”

      “Ừ, vậy để Lý tỷ tỷ của nàng sánh đôi với đệ ấy sao?”

      mặt Văn Đan Khê giăng đầy mây đen, suy nghĩ của đồ đần thối này lúc nào cũng dở hơi.

      “Chuyện này… phải để cho họ tự nguyện.” Vả lại hai người họ đều có quá khứ riêng nên tâm tư cũng phức tạp hơn người bình thường nhiều.

      Trần Tín cười hì hì: “Đương nhiên chuyện này phải để họ tự nguyện, nhưng nàng cũng nên thường xuyên nhắc nhở, hai người đó đều là loại chậm lụt, đặc biệt là Nhị đệ được thẳng thắn như ta đâu.”

      Văn Đan Khê liếc xéo , cái tên này càng ngày càng thích khoe khoang.

      Văn Đan Khê hỏi tới: “Mà khoan, sao tự nhiên chàng lại nhớ tới chuyện này?”

      Trần Tín ấp úng lúc mới đáp: “Ta cảm thấy ôm nàng thế này, lòng cực kỳ cực kỳ dễ chịu. Sau đó ta sực nhớ Nhị đệ vẫn còn lẻ bóng mình, nên ta cũng muốn cho đệ ấy nếm thử cảm giác này.”

      Văn Đan Khê gật đầu coi như nhất trí.

      Hai người rề rà suốt cả quãng đường, mãi tới lúc hoàng hôn mới về lại núi.

      Hạ hắc tử vừa nhác thấy Trần Tín báo ngay: “Tướng quân, Nhị tướng quân chờ ngài đó.”

      “Sao.” Trần Tín giao ngựa cho Hạ hắc tử, với Văn Đan Khê câu rồi định bước . Hạ hắc tử đột nhiên vỗ đầu cái bổ sung: “Thuộc hạ quên mất, Nhị tướng quân cũng bảo Văn nương cùng.”

      Văn Đan Khê hơi ngẩn ra, ngó qua Trần Tín, Trần Tín hào hứng : “ hổ là lão Nhị, suy nghĩ đúng là chu đáo, Đan Khê, chúng ta thôi.”

      Văn Đan Khê theo Trần Tín vào Tụ Nghĩa sảnh, bọn Mặt Thẹo và Hồng đại hồ tử ngồi chờ bên trong từ sớm. Tần Nguyên gật đầu cười với hai người coi như chào hỏi, rồi đưa phong thư qua, Trần Tín nhận lấy, Văn Đan Khê cũng tới gần đọc chung với .

      Đây là thư cứu viện do tri phủ Dịch Châu gửi tới, rằng hai ngày trước đại quân Thát Tử kéo vào thành Dịch Châu, thế tiến công quá mạnh e là cầm cự nổi, nên đặc biệt gửi thư cầu cứu tới Tướng quân các tuyến.

      Tần Nguyên hỏi với giọng nghiêm trang: “Đại ca, huynh thấy việc này thế nào?”

      Trần Tín cau mày trầm ngâm, lát sau mới cất giọng hỏi: “ chỉ cầu cứu chúng ta thôi hay có những người khác nữa?”

      Tần Nguyên cười khổ: “Đệ đoán là họ bủa lưới khắp nơi, dù sao Tướng quân danh nghĩa ở địa phận Dịch Châu đầy rẫy, có người nghe mà cũng có người nghe lệnh chủ. Loại thư tín này phát trăm có thể thu được vài người hưởng ứng cũng tệ.”

      “Nhị đệ thấy làm sao mới phải?”

      Tần Nguyên đảo mắt lướt qua những người trong phòng, cao giọng : “Tạm thời chúng ta chưa bàn tới chuyện có cử viện binh hay , mà đầu tiên ta muốn hỏi chư vị câu, chư vị có muốn vùi mình cả đời núi Nhạn Minh hay ?”

      Mấy người vừa nghe câu này ngoảnh sang nhìn nhau, sau đó bắt đầu thảo luận.

      Mặt Thẹo lên tiếng trước hết: “Ở lại đây suốt đời cũng tốt chán, có vàng có bạc, có ăn có mặc, kệ trời kệ đất.”

      Hồng đại hồ tử bảo: “Nhưng cứ kéo dài thế này mãi cũng phải cách.” Quách Đại Giang cũng đồng tình với Hồng đại hồ tử.

      Đến lượt Trần Tín, phát biểu ý kiến ngay như mọi khi mà lại liếc mắt nhìn qua Văn Đan Khê.

      Mọi người che trán thở dài: “Mới bắt đầu thôi mà thế, sau này biết làm sao đây.”

      Nhưng nào ngay họ cũng rất tò mò Văn Đan Khê gì, cho nên cùng nhau trợn to mắt nhìn lom lom, lặng thinh chờ mở lời.

      ~ Hết chương 53 ~
      Chris thích bài này.

    5. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 54

      Edit: Yunchan

      Trước mắt bao người thế này Văn Đan Khê cảm thấy vô cùng áp lực. chẳng hiểu tình hình, thể linh tinh, vậy còn thể góp ý kiến. cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi dùng giọng điệu từ tốn : “Ta vài câu theo suy nghĩ của mình. Ta thiên về hướng nên cứu trợ. Xét theo phạm vi hẹp, núi Nhạn Minh cách Dịch Châu rất gần, nếu Dịch Châu rơi vào tay Thát Tử, mà quân Phá Lỗ chúng ta mấy lần đối nghịch với chúng, sợ rằng tới lúc đó xảy ra rắc rối lớn. Xét theo phạm vi rộng, “Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách”, cả tổ vỡ làm sao có trứng lành. Vì cái lớn hơn mà những người bé như chúng ta thể khoanh tay đứng nhìn. Về phần Nhị đệ hỏi về sau chúng ta ra sao, theo ta nghĩ chúng ta nên nóng lòng nhất thời. Thiên hạ tại quá loạn lạc, e là tới lúc lên tới đỉnh điểm cực loạn. Chúng ta chỉ cần tích lũy sức mạnh để chờ thời là được.”


      vừa dứt câu nghe Tần Nguyên lên tiếng tán thưởng: “Tẩu tử quả nhiên là hậu nhân của Bạch Thạch Công, lời mở rộng tầm mắt. Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, rất hay.”

      Văn Đan Khê nghệt ra, câu này ở đây có sao? Còn Bạch Thạch Công kia là ai? Nghe giọng điệu của Tần Nguyên có vẻ người này có quan hệ với mình, nhưng lại thể hỏi được. Thôi cứ thầm ghi lại trong đầu, để sau này tra lại.

      Nghĩ tới đây vội vã bổ sung câu: “Ta suốt ngày ở đằng sau núi nên hiểu nhiều về tình hình tại, mọi người nên nghe ý kiến của Nhị đệ tốt hơn.”

      Mặt Thẹo reo lên: “Tẩu tử đúng là khiêm tốn. Ta thấy tẩu mới là người có học vấn xếp thứ hai núi, Hạ hắc tử phải dạt qua bên.”

      Hồng đại hồ tử và Quách Đại Giang cũng đệm thêm vài câu phụ họa.

      Trần Tín hưng phấn ra mặt: “Phải phải, hay lắm, phải nghe Nhị đệ .”

      Văn Đan Khê câu nào cũng hay, nhưng thích nghe nhất là khi vô thức gọi Tần Nguyên là Nhị đệ, điều này chứng tỏ coi mình là nương tử của rồi, hề hề.

      “Vậy mọi người cứ thương lượng tiếp nhé, ta chuẩn bị cơm tối đây.” nên ngoan ngoãn lui ra ngoài hơn.

      Văn Đan Khê vừa khuất, môi Tần Nguyên nở nụ cười : “Tẩu tử quả nhiên phải người tầm thường, đại ca có phúc.”

      Trần Tín hất hất đầu : “Giờ đệ mới biết sao, còn ta biết lâu rồi.”

      Tần Nguyên chỉ cười đáp.

      “Nào, chúng ta bàn tiếp nên làm thế nào.”

      Năm huynh đệ ngồi xuống nghị lần nữa. Theo suy nghĩ của Trần Tín, nếu quyết định cứu giúp Dịch Châu cứ dẫn binh lao thẳng xuống núi, trực tiếp chém giết Thát Tử là được rồi. Còn tìm cách này nọ làm gì. Tất nhiên Mặt Thẹo hết sức tán thành suy nghĩ này.

      Tần Nguyên ngược lại, y suy tư giây lát, chậm rãi : “Đại ca, huynh hãy nghĩ kỹ lại , bây giờ huynh mang danh Tướng quân, ai cũng biết đó chỉ là hư danh mà triều đình dùng để bình định chúng ta. có binh lương và bổng lộc chưa tính, trong mắt người đời ra chúng ta vẫn là thổ phỉ. Chúng ta có giết bao nhiêu Thát Tử nữa cũng chẳng ai báo lên . chừng còn bị kẻ khác tranh công.”

      Trần Tín tiếp lời: “Ta giết Thát tử là vì chúng đáng chết, chứ chẳng ham mê thứ công danh vứt đó, ai thích lấy!”

      Tần Nguyên cười lãnh đạm: “Đại ca xem công danh như cặn bã tốt, nhưng chúng ta là nam tử hán đại trượng phu, hành đâu thể nào chỉ lo cái trước mắt, chỉ lo cho riêng mình, còn phải nghĩ tới tử tôn hậu thế chứ. Chúng ta đâu muốn cho thê nhi mình chẳng còn thể diện để bước chân ra ngoài, cũng đâu muốn cho miệng đời xỉ vả con cháu chúng ta là tặc tử tặc tôn.”

      Y vừa xong câu này, mọi người đều chùng xuống. Ai nấy đều có vẻ như nghĩ ngợi điều gì. Nhất là Trần Tín, vừa nghĩ tới chuyện Văn Đan Khê bị người đời gọi là tặc bà, con cái của họ sau này cũng bị gọi là tiểu tặc chịu nổi.

      Lần này là người dẫn đầu đập bàn tuyên bố: “Nhị đệ, đệ thế nào làm thế ấy!”

      Ba người còn lại cũng tỏ thái độ nhất trí.

      Tần Nguyên thấy mình đạt được mục đích, thở phào hơi, sau đó mạch suy nghĩ của mình: “Thành Dịch Châu tường cao bền chắc, dễ thủ khó công, Thát Tử khó lòng tấn công nổi trong chốc lát, tại chúng ta nên gấp gáp, mà nên vừa luyện binh vừa nghe ngóng tình hình. thầm chuẩn bị lực lượng, đợi tới khi chín muồi dốc sức giáng cho bọn Thát Tử đòn phủ đầu. Tới lúc đó, bách tính Dịch Châu nhất định mang ơn chúng ta, và chắc chắn thế nhân cũng thay đổi cách nhìn với chúng ta. Đó chính là lúc mà quân Phá Lỗ chúng ta xuống núi. Chuyện trước hết mà chúng ta cần làm chính là dẹp tan nạn cướp bóc ở Dịch Châu, ra tay xử lý những kẻ khét tiếng xấu xa, dọn dẹp tai họa cho bách tính. Như thế, vừa có thể luyện binh vừa có thể tích lũy lương thảo, đồng thời tung hỏa mù đánh lạc hướng Thát Tử, để chúng nghĩ rằng ta xuất binh cứu viện Dịch Châu…”

      Tần Nguyên diễn giải rất rành mạch, tư duy tinh tế, thứ tự lớp lang. Đương nhiên còn rất nhiều chi tiết Tần Nguyên chưa , bởi y biết mấy người ngồi đầy đều là đá tảng kém thông minh, e ra quá sớm họ lại bất cẩn tiết lộ chuyện cơ mật.

      Trần Tín vung tay lên, khẳng khái: “Được, cứ làm theo lời Nhị đệ.”

      Rồi lại thầm than trong lòng, người đọc sách đúng là người đọc sách, năng bài bản đâu ra đó. Về sau nhất định phải chăm đọc sách hơn.

      Đột nhiên sực nhớ tới câu Tần Nguyên đánh giá Văn Đan Khê, bèn hỏi: “Bạch Thạch Công mà Nhị đệ là ai thế?”

      Tần Nguyên nhíu mày : “Bạch Thạch Công chính là Văn Bạch Thạch nổi danh ở Bình Châu, vừa thạo sách lược vừa thông học vấn, có thể coi là tổ tiên của văn chương bản địa. Luận bối phận ông ta chính là đường thúc của tẩu tử, tẩu tử kể với huynh ư?”

      Trần Tín lắc đầu: “Chưa kể.”

      Tần Nguyên ngẩn ra, rồi cười xòa: “Cũng do tẩu tử vốn khiêm tốn nên thích khoe khoang đó thôi.”

      Trần Tín cũng gật đầu đồng tình.

      Năm người bàn xong chính , Tần nguyên cũng thức thời đổi đề tài. Thành ra cả bọn lại trừng mắt lắng tai nghe mình y diễn thuyết.

      Đúng lúc này, Hạ hắc tử bên ngoài gõ cửa hỏi vọng vào: “Tướng quân, tẩu tử hỏi mọi người khi nào ăn cơm?”

      Mặt Thẹo vỗ bụng la lên: “Ăn ngay bây giờ, đói rã ruột rồi!”

      Trần Tín cũng tán thành với Mặt Thẹo cách hết sức tự nhiên. Hạ hắc tử phi nhanh xuống bếp chuyển lời. Văn Đan Khê cho người mang thức ăn và rượu lên, còn mình cũng bê khay thức ăn về nhà.

      Trần Tín ăn cơm xong với các huynh đệ, lại bắt đầu ngựa quen đường cũ dạo “Tiêu cơm”. Lúc này Văn Đan Khê vừa uống trà vừa xem địa đồ Dịch Châu, Trần Tín rón rén bước tới sau lưng , cả buổi vẫn ló mặt ra.

      Văn Đan khê tình cờ quay đầu lại ngó thấy Trần Tín giật thót tim, giận mắng: “Sao chàng lên tiếng, muốn hù chết ta hả.”

      Trần Tín tiện đà ngồi xuống cạnh , khó hiểu hỏi: “Sao nàng ăn cơm chung với bọn ta?” Lúc ăn cơm trông thấy lại thấy cơm ngon như trước nữa.

      Văn Đan Khê đáp nghiêm túc: “Có ta ở đó mọi người tiện chuyện.”

      Trần Tín gãi đầu, ừ tiếng ủ rũ. Sau đó kể lại chuyện mà họ mới bàn xong. Văn Đan Khê nghe mà thầm thán phục Tần Nguyên quả là suy nghĩ thấu đáo. Thế nhưng, khi nghe họ vừa phải đánh thổ phỉ vừa phải đánh Thát Tử, lòng Văn Đan Khê lại bất giác quặn lên.

      “Sao tự dưng nàng lại buồn?” Trần tín nhạy bén nhận ra biến đổi tâm trạng của Văn Đan Khê.

      Văn Đan Khê lắc đầu : “ có gì đâu, ta cũng hiểu thế này mãi phải là kế lâu dài, nhưng ta sợ chàng gặp nguy hiểm nên lòng có hơi mâu thuẫn thôi…”

      Trần Tín nghe lo lắng cho mình, lòng bỗng dâng lên dòng nước ấm. cầm lòng được cầm lấy tay , cao giọng an ủi: “Nàng đừng sợ, sư phụ ta vào lúc chiến tranh, người càng sợ chết càng thể chết. Người càng nhát gan sợ chết càng chết nhanh.”

      sao?”

      “Tất nhiên. Phải rồi, thầy tướng số còn ta có thể sống tới tám mươi tuổi.”

      Văn Đan Khê xì tiếng bật cười, hở tý là thầy tướng số, sao cái người này mê tín dữ thế.

      Trong đầu Trần Tín chợt lóe lên tia chớp, vỗ đùi đánh đét kêu lên: “Đúng rồi, nếu rảnh ta phải tìm thầy tướng số kia bảo ông ta xem tướng cho nàng mới được.”

      Văn Đan Khê chỉ biết cười trừ.

      Hai hôm sau, quân Phá Lỗ bắt đầu làm theo kế hoạch của Tần Nguyên, đánh trống khua chiêng sát phạt khắp nơi, trong nhất thời làm cả vùng Dịch Châu gà bay chó sủa. Chỉ nội trong tháng ngắn ngủi mà thổ phỉ trong phạm vi trăm dặm, ai thuận đầu hàng, ngoan cố bị diệt. Đoàn quân Phá Lỗ hệt như quả cầu tuyết ngày bành trướng với tốc độ chóng mặt. Lương thảo và binh khí trong sơn trại càng chất cao như núi.

      Cũng chính lúc ấy, trận chiến giữa quân thủ thành Dịch Châu và Thát tử tới nước dầu sôi lửa bỏng. Quả nhiên ngoài dự đoán của Tần Nguyên, tường thành Dịch Châu sừng sững bền chắc, Thát Tử công thành suốt nửa tháng ròng, tổn hao vô số binh mã nhưng vẫn tài nào đánh hạ. Còn binh lính trong thành cũng mệt lả, hai phe rơi vào thế giằng co. Trong khi đó quân Phá Lỗ đứng ngoài cuộc thầm lặng đợi thời cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng cho bọn Thát Tử đòn trí mạng.

      Đúng lúc này, cơ hội tới. Dịch Châu bị vây hãm ngày thứ hai mươi, tri phủ Dịch Châu, Lưu Kiến nhân lúc đêm tối dắt díu vợ con bỏ thành chạy trốn. Thành Dịch Châu thành quần long thất thủ, binh sĩ mất hết ý chí chiến đấu, bách tính khủng hoảng tới tột độ. Lúc này xuất binh còn đợi khi nào! Tần Nguyên nhận được tin này, quyết định nhanh, lập tức kéo quân tiếp cứu Dịch Châu.

      Về phần Trần Tín đánh nhau với Thát Tử ra sao Văn Đan Khê biết được. lại thấp thỏm ngóng tin trong núi suốt ngày đêm hệt như lần trước. Chẳng qua khác với bất an và lo lắng khủng hoảng lần trước, lần này trong lòng lại sinh ra cảm giác trấn định và chắc chắn hơn.

      May thay nỗi lo của kéo dài bao lâu Trần Tín gửi tin về, lần này làm thơ nữa mà viết chi chít đầy cả hai mặt giấy:

      “Quân Phá Lỗ rời núi Nhạn Minh, Nhị đệ hạ lệnh chia ra ba tốp, tốp mai phục con đường mà Thát Tử muốn về nhất định phải ngang, tốp núp trong rừng cây dưới thành Dịch Châu, tốp cuối giả làm quân chủ lực khiêu chiến Thát Tử. Thát Tử đánh bọn họ bỏ chạy, Thát Tử rút về, bọn họ lại trở lại khiêu chiến. Rốt cuộc Thát Tử dứt khoát quan tâm tới nữa, dù khiêu chiến tiếp cũng mặc kệ. Lúc này Nhị đệ bảo chúng ta đột ngột xuất kích, Thát Tử trở tay kịp nên bị chúng ta đánh cho tơi bời hoa lá, ầm ầm ào ào. Ta vẫn xông lên tiền tuyến, giết tới mấy trăm tên Thát Tử. Tay của ta lại bị thương, tới cái thìa cũng cầm nổi. Chờ ta xử lý xong chuyện bên này đón nàng vào thành…”

      Như mọi khi, ở cuối thư còn đệm thêm câu: Hôm nay ta học thêm hơn năm trăm chữ. Ta tính tính lại, biết năm trăm chữ có thể viết được bức thư hơn ngàn chữ, nàng biết nhiều chữ hơn ta, thư hồi phải viết dài hơn ta.

      Văn Đan Khê đọc thư xong, cầm bút viết nhanh gọn: “Sau khi chàng rồi, mọi chuyện núi đều tốt hết… Chàng phải cẩn thận bảo trọng… Bên dưới lược bớt tám trăm chữ…”

      ~ Hết chương 54 ~
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :