1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Cổ đại] Nữ y về thời loạn - Triệu Dân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 45

      Edit: Yunchan

      Lý thẩm và Vương thẩm nghe vậy bèn tiến lên dìu Chu Lương Cẩn, vừa cười vừa : “Chu nương xin mời, tướng công nhà tìm khắp nơi đấy.”

      Lý thẩm còn chưa dứt lời, nghe giọng gấp gáp của Trịnh Tử Bằng vọng tới: “Nương tử, nương tử nàng ở đâu?”

      Ngay sau đó thấy Trịnh Tử Bằng lăn tới hệt như quả cầu béo bự. Tiếp đó bọn Trần Tín và Tần Nguyên cũng lạnh mặt chạy tới nơi.


      Trần Tín xông lên chắn ở trước mặt Văn Đan Khê, trợn mắt với Trịnh Tử Bằng: “Ai cho ngươi tự ý xông vào đây?!”

      Trịnh Tử Bằng cười mỉa: “Ta đâu cố ý, ta tới đây là để tìm nương tử.”

      rồi ánh mắt lập tức dính chặt lên Chu Lương Cẩn. Những người chung quanh vừa ngó thấy cái dáng ngu ngơ háo sắc của cười trộm ngớt.

      Chu Lương Cẩn nhìn thoáng qua tướng tá tròn vo và điệu cười bỉ ổi của , rồi ngó sang Trần Tín và Tần Nguyên, vừa so sánh chút trong lòng ta ứ đầy buồn phiền và bất mãn.

      Trần Tín nhướng mắt nhìn lướt qua Chu Lương Cẩn bên cạnh, đúng lúc chạm phải ánh mắt căm ghét của ta. Trong lòng Trần Tín cũng trỗi lên cơn chán ghét, ta thích cần gì phải gả cho , cũng chẳng ai ép ta được, giờ tự dâng mình tới cửa còn giở ra cái vẻ cam lòng. Đáng hận nhất là ta còn tìm Văn Đan Khê gây phiền phức. Đương nhiên sau khi trở về nghe kể lại mọi chuyện, lúc đó trong lòng quả dễ chịu vô cùng. Dù có ở đây nhất quyết cũng cứu tên Chu Lương Tuấn kia.

      Tần Nguyên bước lên với Trịnh Tử Bằng: “Trịnh huynh, chuyện huynh chúng ta nên thương lượng lại kỹ hơn. Nào, chúng ta tới tiền thính bàn tiếp .”

      Trịnh Tử Bằng nhìn Chu Lương Cẩn, cười lấy lòng: “Phu nhân, chúng ta thôi.”

      Chu Lương Cẩn lại khẽ chau mày : “Tử Bằng, ta thấy hơi khó chịu, chúng ta về nhà .”

      Trịnh Tử Bằng có hơi do dự, mọi chuyện còn chưa bàn xong mà. Với lại chẳng phải nàng rất khỏe sao?

      Mắt Tần Nguyên chớp lên, cười giả lả : “Trịnh huynh, nếu phu nhân thấy khó chịu huynh nên về nhanh .”

      Trịnh Tử Bằng ngần ngừ giây lát rồi chắp tay : “Cũng được cũng được, hôm khác ta mời mọi người tới tệ xá đàm đạo, cáo từ.”

      Trước khi Chu Lương Cẩn còn nhìn chòng chọc Tần Nguyên mấy bận, sau đó mới quay lưng theo Trịnh Tử Bằng. Tần Nguyên sai người đưa tiễn như thấy gì.

      Trần Tín thấy Trịnh Tử Bằng xa mới dịu mặt lại. nhìn Tần Nguyên : “Sau này đừng qua lại với tên này nữa, lần nào tới cũng làm ta tức giận.”

      Mấu chốt là lúc nào cũng làm Văn Đan Khê tức giận.

      Tần Nguyên cười khổ : “Sợ là sau này cũng chỉ có thể như thế.”

      Trần Tín bước nhanh vào sân tìm Văn Đan Khê.

      Lúc này Lý thẩm và Vương thẩm chuyện với : “ nương, đừng chấp nhặt với ta làm gì, từ lâu ta người của Chu gia đều cùng giuộc rồi. Nghe Chu Lương Cẩn tự quyết định gả cho Trịnh Tử Bằng, nghe xong Chu lão gia tức tới mức nằm liệt giường, Chu Lương Tuấn muốn phái người đánh lên núi Hắc Long, cả Chu gia lại rối tung lên nùi. Ngay cả dâu mới cưới cũng bỏ về nhà mẹ đẻ rồi.”

      dâu mới cưới tất nhiên là để chỉ nương tử của Chu Lương Tuấn, ra đối với chuyện này Văn Đan Khê chẳng có cảm giác gì. còn nghĩ sao Chu gia này cứ mãi hồn bất tán thế.

      Lý thẩm còn muốn thêm điều gì, nhưng liếc qua thấy Trần Tín tới vội vàng cười đón tiếp, Vương thẩm rót chén trà đặt lên bàn, sau đó hai người lặng yên lui ra ngoài.

      Trần Tín dạo bộ vài bước trong phòng rồi : “Nàng đừng giận, sau này ta cho bọn họ tới nữa.”

      Văn Đan Khê mỉm cười: “Ta giận gì nào, họ đáng để giận sao?”

      Trần Tín phụ họa: “Phải phải.”

      Trần Tín nhìn Văn Đan Khê giây lát, dè dặt hỏi: “Nghe trong thành Dịch Châu có rất nhiều thương nhân người Hồ tới, ngày mai chúng ta vào thành dạo được ?”

      Lòng Văn Đan Khê khẽ động, đúng là từ khi tới đây chưa từng vào thành.

      Trần Tín đứng bên đợi trong thấp thỏm, được rồi, kế này là học hỏi từ bọn hỏa kế trong thương đội của Vệ gia. Bọn hỏa kế là phải thường xuyên dắt nữ nhân lên phố dạo chơi, nàng nhìn thứ gì phải nhanh chóng bỏ tiền mua, nếu phố đụng phải bọn lưu manh háo sắc hay gì đó, cứ xông lên tung đấm, thế gọi là hùng cứu mỹ nhân. Chưa đầy mấy lần, nàng nhất định phải quyết lấy chồng. Đám hỏa kế kia còn bảo đại ca chỉ làm chuyện này lần mà rinh được đại tẩu về nhà.

      Trần Tín nghĩ tới thất thần, bỗng nghe Văn Đan Khê đáp giòn tan: “Hay quá, ta chưa được dạo trong thành Dịch Châu lần nào.”

      “Hì hì, trong thành rất vui.” Bây giờ Trần Tín hối hận tràn trề rồi, sao nghĩ ra chuyện này sớm hơn chứ.

      “Ta dẫn Băng Nhạn tỷ tỷ theo nữa được ?”

      Trần Tín đáp rất sảng khoái: “Dĩ nhiên là được.”

      Đêm đó Văn Đan Khê tới tìm Lý Băng Nhạn bàn chuyện vào thành, Lý Băng Nhạn thấy dáng vẻ bừng bừng phấn khởi của , tất nhiên đành lòng khiến buồn, nên gật đầu đồng ý ngay.

      Văn Đan Khê nhìn vết sẹo mờ mặt Lý Băng Nhạn, : “Nhận tiện vào thành mua cho tỷ ít thuốc mỡ luôn.”

      Lý Băng Nhạn lắc đầu: “ cần đâu, mấy thứ thuốc Tần Nguyên đưa cũng là loại hiếm, đoán chừng trong thành cũng thế thôi. Thôi để lâu nó cũng tự phai mà.”

      Sáng hôm sau, hai người vừa mở cửa Trần Tín đứng chực sẵn ở đó rồi.

      Hai đứa trẻ vừa nghe mọi người sắp vào thành, đều lộ ra vẻ mặt ao ước gì sánh được, Văn Đan Khê bỗng mềm lòng, kể từ lúc tới đây chúng còn được chơi đùa với lũ trẻ cùng lứa nữa, rất đáng thương. Thế là với Trần Tín: “Cho hai đứa theo với nhé?”

      Trần Tín gật đầu tới tấp: “Được được.”

      rồi ngồi xổm xuống, cười cười muốn bế Tuyết Tùng, Tuyết Tùng chần chừ chút cuối cùng vẫn đưa tay ra cho bế, vì nó nhận ra người này có thể quyết định nó và muội muội có được vào thành hay .

      Trần Tín cho là Tuyết Tùng chủ động thân thiết với mình, nụ cười mặt lại càng rạng rỡ như nở hoa.

      Lý Băng Nhạn và Văn Đan Khê cũng bị lây tới nỗi cười theo.

      Đợt này Trần Tín chỉ dẫn theo mười mấy tiểu binh và Hạ hắc tử cùng. nào ngay Mặt Thẹo cũng muốn bám đuôi, nhưng lại bị Hồng đại hồ tử và Quách Đại Giang thộp cổ về. Làm lầm bầm bất bình: “Sao Hạ hắc tử được còn ta ?”

      Tần Nguyên vỗ vỗ vai thốt ra lời sâu cay: “Khó lắm đại ca mới nghĩ ra được cách hay, đệ đừng nhúng chân vào, kẻo lại sát hại phong cảnh.”

      Mặt Thẹo liếc mắt phản đối: “Hừ, đệ lại thấy để đệ theo đại ca là tốt nhất, bởi đệ lớn lên khó coi, đứng bên cạnh càng tôn lên vẻ tuấn của đại ca.”

      Mọi người câm nín, được rồi, coi như tên này cũng tự biết mình biết ta.

      Mặt Thẹo thừa cơ ba người sững sỡ, lập tức co chân chạy té khói.

      Quách Đại Giang vội rống cổ gọi lại, kết quả càng cắm đầu đuổi theo nhóm Trần Tín.

      Tần Nguyên lắc đầu cười đành chịu, dứt khoác mặc kệ , vì chỉ mỗi đại ca là đau đầu thôi.

      Hạ hắc tử ngồi trước đánh xe, Trần Tín cưỡi ngựa song song bên cạnh, theo sau là mười mấy kỵ binh. Đoàn người rồng rắn hướng tới thành Dịch Châu.

      Dọc đường , Văn Đan Khê tíu tít đùa giỡn với hai đứa trẻ, Trần Tín lắng tai nghe, cảm thấy dễ chịu khó tả.

      Núi Nhạn Minh cách Dịch Châu ước chừng mười mấy dặm đường, đoàn người hơn canh giờ đến nơi.

      Năm xưa trong thời thái bình, thành Dịch Châu cũng là thị trấn phồn hoa sầm uất, thương nhân các nơi đổ về tấp nập, cửa hàng nối nhau san sát. Thế nhưng, sau khi trải qua bao đợt bể dâu, thành Dịch Châu tại có vẻ vắng rất nhiều.

      Văn Đan Khê xuống xe ngựa, nghiên cứu kỹ chung quanh, trông giống dạo chơi mà hệt như tới để khảo sát vậy. Hai đứa trẻ đều có vẻ mặt hiếu kỳ.

      Trần Tín cười sang sảng, vỗ ngực đầy khí phách: “Thích gì thúc thúc mua cho hai đứa.”

      Hai đứa trẻ đều rất hiểu chuyện lắc đầu.

      Nhưng Văn Đan Khê vẫn mua cho mỗi đứa xâu hồ lô, bọc mè đường và hai món đồ chơi , để hai đứa vừa ăn vặt vừa chơi.

      “Ở đó có hiệu yên chi, có muốn vào ?” Trần Tín chỉ vào cửa hàng hỏi.

      cần đâu, chúng ta tới chỗ khác dạo .”

      Trần Tín liên tục chỉ vào mấy cửa hàng nhưng Văn Đan Khê vẫn vào trong tham quan. sờ sờ cái hầu bao căng phồng đeo bên hông với vẻ mặt mất mát, tiền chuẩn bị xong hết rồi, sao chịu vào. Chẳng phải đám hỏa kế kia nữ nhân vừa thấy mấy thứ này chân bất động ngay sao?

      Dù sao Lý Băng Nhạn cũng là người từng trải, nên cũng hiểu được phần nào tâm trạng của Trần Tín, thế là mỉm cười kéo Văn Đan Khê chỉ vào cửa hàng son phấn Vương Ký, : “Muội nè, theo ta vào đó coi thử nhé?”

      Văn Đan Khê cười ngượng ngùng, cứ mãi mà quên mất hỏi ý kiến của Lý Băng Nhạn.

      Trần Tín vừa thấy Văn Đan Khê chịu vào hàng, sải bước vọt vào đầu tiên, chân vừa thò qua cửa lớn tiếng với chưởng quỹ: “Chưởng quỹ, lấy hết mấy loại son phấn tốt nhất ra đây!”

      Chưởng quỹ vừa nhìn thấy bộ dạng ngang tàng của Trần Tín sợ tới nỗi tái mặt, vội : “Vị hảo hán đây, tiệm son phấn của tiểu nhân chỉ kiếm được chút tiền còm, còn chưa đủ để nhét kẽ răng, tiểu nhân có già dưới có trẻ, ngài đại nhân đại lượng…”

      “Câm miệng —“ Chưởng quỷ còn chưa than hết câu, Trần Tín rống to tiếng át giọng, tên này dám coi là kẻ cướp. Đúng là tức chết người mà.

      Văn Đan Khê vội vàng bước lên giải thích với chưởng quỹ: “Chưởng quỹ, ngài ấy đưa chúng ta chọn bột phấn với yên chi, ông hiểu lầm rồi.”

      “Ôi ôi, vị hảo hán này, phải …”

      Trần Tín phất phất tay, khịt mũi tiếng tỏ ý chấp nhặt với ông ta nữa.

      Chuyện này làm Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn hơi buồn cười, hai người thể làm gì hơn là vào tiệm chọn đồ.

      “Hai vị nương, các cứ chọn tự nhiên, lão đây tính rẻ cho.”

      Trần Tín lại vui, lôi hầu bao ra đặt đánh cạch lên quầy, dằn giọng : “ cần rẻ, ta có tiền.”

      Chưởng quỹ há hốc miệng, đáp liên thanh: “Phải phải, ngài có tiền.”

      Văn Đan Khê nỡ nhìn chưởng quầy với hỏa kế lo sợ hãi hùng, bèn chọn đại loại son cho yên chuyện. Lý Băng Nhạn cũng chọn loại. Trần Tín lập tức bước lên trả tiền như sợ người ta cướp mất phần hào phóng của mình. Chưởng quầy cười niềm nở nhận tiền. Mọi người muốn ra bên ngoài cửa lại có thêm mấy người phụ nữ bước vào. Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn đành dịch sang bên chừa cửa cho họ.

      Đúng lúc này, giọng nữ mang theo vẻ kinh ngạc vang lên từ bên trong tiệm: “Ôi chao, chẳng phải là Bạch phu nhân đây sao? Sao phu nhân lại ghé chỗ này?”

      Ánh mắt mọi người lập tức bắn xẹt ngang qua hướng Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn, Lý Băng Nhạn nhìn thoáng qua người phụ nữa áo đỏ vừa lên tiếng kia, cơ thể bất giác chao đảo, tay bỗng nắm chặt lấy Văn Đan Khê.

      Suy nghĩ của Văn Đan Khê chớp lên nhanh, trong tích tắc hiểu hơn phân nửa. mỉm cười, ngoảnh sang người phụ nữ vừa lên tiếng kia, : “Vị tỷ tỷ đây, hình như tỷ nhận nhầm người rồi, đây là tỷ tỷ của ta chứ phải Bạch phu nhân nào cả.”

      Người phụ nữ áo đỏ đếm xỉa gì tới Văn Đan Khê, ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào Lý Băng Nhạn cúi gầm đầu, cất lên cái giọng the thé như kiểu nghe quyết tha: “ thể nào, ta là bạn cũ của Bạch phu nhân kia mà, sao nhận lầm được chứ. Ôi tỷ tỷ, sao tỷ lại lưu lạc tới tận đây, ai cũng tỷ…”

      Văn Đan Khê lạnh lùng nhìn người phụ nữ biết suy nghĩ này, mắt đảo lên giây lát nảy ra ý, lập tức giọng châm chọc: “Vị tỷ tỷ đây, Bách Hoa lầu của các tỷ có thói quen nhận người bừa bãi sao? Cho dù muốn nhận cũng nên nhận tướng công mới đúng.”

      “Ha ha.”

      “Ớ —- ở Bách Hoa lâu sao?”

      “Trời ơi…”

      Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn sang người phụ nữ áo đỏ và bạn bè của ta, người phụ nữ lập tức thở hổn hển lớn giọng phân minh: “Ai ở Bách Hoa lầu, phu quân ta là Tiền Thành Tùng, các ngươi câm miệng hết cho ta —-“

      Văn Đan Khê nhân cơ hội này kéo Lý Băng Nhạn , Trần Tín dắt hai đứa nối gót theo sau.

      Ra khỏi cửa hàng, vầng dương chói lòa lập tức đổ trút xuống hai người, nhưng tay Lý Băng Nhạn vẫn lạnh cóng. Xảy ra chuyện này nên chẳng ai còn lòng dạ để dạo nữa, mọi người buộc lòng phải lên đường về nhà.

      Trần Tín cúi đầu với Văn Đan Khê: “Phụ nhân kia khó ưa, có muốn ta cho người giáo huấn họ trận .”

      Lý Băng Nhạn lắc đầu: “ cần, chúng ta về .”

      Văn Đan Khê cũng ra hiệu bảo Trần Tín đừng làm vậy. Hạ hắc tử tán dóc ven đường chẳng biết mô tê gì, thể làm gì hơn là nghe lệnh dong xe quay về.

      Đường về được vui vẻ như lúc , tất cả mọi người đều trầm mặc tới đáng sợ. Trần Tín như có điều suy nghĩ. ngốc, vừa thấy sắc mặt đó của Lý Băng Nhạn biết có bí mật muốn cho mọi người biết. Đồng thời cũng dằn được suy nghĩ miên man, nếu ngày nào đó chuyện tương tự xảy ra với , Văn Đan Khê phản ứng thế nào đây?

      ~ Hết chương 45 ~
      Phong nguyetChris thích bài này.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 46

      Edit: Yunchan

      Vừa về tới núi Nhạn Minh Lý Băng Nhạn nhốt mình vào phòng. Văn Đan Khê biết tỷ ấy cần thời gian để suy nghĩ nên làm phiền, nhưng lại sợ tỷ ấy làm chuyện gì dại dột, cho nên chốc chốc lại tới trước phòng nghe ngóng động tĩnh. Hai đứa trẻ cũng nhạy cảm nhận ra người lớn vui, do đó càng ngoan ngoãn hơn bình thường.

      Tới giờ cơm trưa, Văn Đan Khê thiết ăn uống gì mà chỉ chăm cho hai đứa trẻ ăn cơm. Nhưng điều làm bất ngờ là Lý Băng Nhạn lại ra khỏi phòng, tuy mặt vẫn còn ngấn lệ, mắt cũng sưng mọng, nhưng tinh thần tốt hơn nhiều lúc mới về núi.


      “Tỷ tỷ…” Văn Đan Khê gọi xong tiếng biết gì thêm nữa.

      Lý Băng Nhạn cười gượng gạo: “Nào, ăn cơm trước .”

      rồi Lý Băng Nhạn bế lấy Tuyết Trinh đút cho con bé ăn như mọi bữa, Tuyết Trinh dù nhưng rất hiểu chuyện, cũng tự ăn được từ sớm rồi, nhưng Lý Băng Nhạn lâu lâu vẫn thích cưng chiều con bé, Văn Đan Khê cũng có ý kiến gì với chuyện này.

      Tuyết Trinh vô cùng quý Lý Băng Nhạn, lúc này thấy sắc mặt Lý Băng Nhạn tốt bèn lanh lợi gắp miếng thịt đưa tới trước miệng , với giọng non nớt: “ , cũng ăn .”

      Lý Băng Nhạn ngẩn ra, sau đó vui vẻ ăn ngay miếng. Tuyết Tùng cũng chịu thua, thế là hai đứa trẻ thi nhau đứa này thìa đứa kia đũa đút cho Lý Băng Nhạn lia lịa, Lý Băng Nhạn ôm mỗi tay đứa, cười : “Được rồi, đại ăn no rồi, hai đứa ăn .”

      Bốn người ăn quấy quá cho qua bữa, rồi Văn Đan Khê dỗ hai đứa trẻ ngủ, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người. Trong khoảnh khắc ai lên tiếng. Lý Băng Nhạn cắn cắn môi, nhìn Văn Đan Khê thấp giọng : “Muội muội, tới phòng tỷ ngồi lát nhé.”

      Văn Đan Khê hiểu Lý Băng Nhạn có chuyện muốn với mình, gật đậu vội vàng theo sau. Lý Băng Nhạn đóng cửa lại ngồi xuống bên mép giường, Văn Đan Khê ngồi chiếc ghế đối diện .

      Lý Băng Nhạn cúi đầu im lặng hồi lâu, mới chầm chậm mở lời: “Ban đầu tỷ định chôn sâu chuyện này trong lòng, cố hết sức để quên . Nhưng giờ xem ra thể nữa, tỷ cũng có người khác thay, tỷ hy vọng muội biết chuyện của tỷ từ miệng kẻ khác. Vì vậy, tỷ nên tự ra hơn.”

      Văn Đan Khê gật đầu, chen vào mà chỉ im lặng chờ đợi.

      Lý Băng Nhạn ngập ngừng lâu, thở ra hơi yếu ớt, rồi dùng giọng hồi tưởng để kể lại: “ ra tên của tỷ phải Lý Băng Nhạn, mà là Tiền Khiết Lan, họ mẹ của tỷ là Lý thị, Băng Nhạn là nhũ danh của tỷ. Phụ thân là thương nhân có chút của cải trong thành Thanh Châu. Tuy mẫu thân mất sớm, nhưng có phụ thân và tổ mẫu chăm sóc, cuộc sống cũng coi như mỹ mãn. Năm mười bảy tỷ gả vào Bạch gia, cũng coi như là thanh mai trúc mã với phu quân Bạch Hữu Thành, thành thân sáu năm mà vẫn ân ái hòa thuận tương kính như tân, sinh được hai đứa con, cũng cỡ tuổi Tuyết Tùng và Tuyết Trinh bây giờ… Nếu xảy ra chuyện ấy, cả đời tỷ bình yên…”

      Lý Băng Nhạn tới phần sau giọng bỗng trở nên run rẩy, cắn răng cố tiếp: “Mùa thu năm đó, tổ mẫu ở quê bị bệnh nặng, tỷ theo kế mẫu và muội muội vấn an tổ mẫu, nào ngờ đường lại gặp phải sơn tặc cướp đường, gia đinh hộ viện lúc đó chỉ lo che chở cho kế mẫu và muội muội, còn tỷ và hai nha đầu lại rơi vào tay bọn sơn tặc…” tới đây, Lý Băng Nhạn nén nổi tiếng sụt sùi.

      “Tỷ tỷ…” Văn Đan Khê bước lên ôm lấy , giọng an ủi: “Đây phải là lỗi của tỷ, tởm lợm là bọn người tàn bạo, kẻ đáng bị trừng phạt là bọn chúng. Thể nào cũng có ngày, chúng ta nhất định bắt bọn chúng ngàn đao vạn chém để báo thù rửa hận.”

      Văn Đan Khê biết những lời an ủi này rất sáo rỗng, nhưng trừ chúng ra, biết phải gì nữa.

      Lý Băng Nhạn cố dằn lòng kể tiếp, sợ dừng lại chút mình còn can đảm để hết.

      “Sau khi gặp chuyện may, người nhà tỷ tìm mọi cách để giấu nhẹm chuyện này, đuổi tỷ về nhà chồng. Phu quân cũng biết chuyện, lúc đó tỷ lòng có suy nghĩ coi thường mạng sống, nhưng cuối cùng vẫn cam lòng chết như vậy, tỷ nỡ chết, nỡ bỏ lại hai đứa con và phu quân… Suy nghĩ lại, tỷ nghĩ chỉ còn con đường duy nhất chính là cả nhà bốn người rời xa quê hương, tới nơi ai quen biết. Nhưng mà, nếu làm thế phu quân phải buông bỏ rất nhiều thứ… Cuối cùng chàng quả nhiên đồng ý, hơn nữa từ sau khi chuyện đó xảy ra, chàng cũng còn bước chân vào phòng tỷ nữa…”

      Lý Băng Nhạn càng tinh thần càng kích động, môi nở ra nụ cười đau khổ: “Mặc dù tỷ cố gạt mình thế nào nữa đây vẫn là —- phu quân chê bai tỷ còn trong sạch, chàng nghĩ rằng tỷ làm chàng ngóc đầu lên nổi… Mặc dù phụ thân và cha chồng cố hết sức để giấu diếm chuyện này, nhưng đời có tường nào lọt gió, cuối cùng việc này vẫn bị người ta biết được… Hai nhà Bạch Tiền vừa ra khỏi cửa bị người ta chỉ trỏ xỏ xiêng, hôn của hai muội muội cũng bị ảnh hưởng, lúc đó kế mẫu và muội muội oán trách tỷ: “Tại sao trước khi chịu nhục tự sát để giữ gìn trong sạch?”

      Văn Đan Khê cầm lòng nổi chửi mắng kế mẫu và muội muội của Lý Băng Nhạn trong lòng, loại người gì thế này, kẻ đáng chết là họ mới đúng. Rồi lại thở dài trong lòng, đừng là cổ đại, dù ở đại, xảy ra chuyện này người trong cuộc cũng cực kỳ khổ sở. Nhưng cách làm của người nhà Lý Băng Nhạn làm cho người ta lạnh lòng.

      Lý Băng Nhạn vừa vừa nức nở: “… Sau đó, tỷ bỏ nhà ra mình, Bạch gia bèn nhân cơ hội này công bố ra ngoài, rằng tỷ còn mặt mũi nào sống tiếp nên treo cổ tự vẫn. Để mọi người mau chóng quên chuyện tai tiếng này, tháng sau tục huyền cho phu quân.”

      tới câu sau, mặt Lý Băng Nhạn giấu nổi vẻ trào phúng. Vậy mà vẫn mực chưa từ bỏ hy vọng, sau khi rời khỏi nhà ra khỏi thành ngay, mà lặng lẽ núp để quan sát Bạch gia. Ấy thế mà phu quân, người phu quân cùng ân ái bảy năm ròng, lại hoàn toàn phái người tìm , chàng còn vui vẻ chấp nhận sắp xếp của người nhà, sau đó lại cực kỳ nồng thắm với người mới.

      Văn Đan Khê lấy tay nhàng vỗ lưng Lý Băng Nhạn. Lý Băng Nhạn trút hết nỗi lòng xong như đổ cơn bệnh nặng, đuối sức dựa nghiêng vào đệm giường. dùng ánh mắt vô thần trống rỗng nhìn Văn Đan Khê: “Muội muội, muội , đừng lo cho tỷ, trước đây tỷ nỡ chết, bây giờ càng muốn tự sát. Tỷ hơi mệt, muốn ngủ giấc ngon.”

      Văn Đan Khê suy tư chốc lát rồi gật đầu đáp: “Ừ, tỷ ngủ trước , có chuyện gì cứ gọi muội.”

      Văn Đan Khê cúi gầm đầu lê bước nặng nề ra khỏi phòng. Cả khoảng sân vắng lặng im lìm, ánh dương giữa trưa lọt qua cây lá chiếu xuống thành những đốm loang lổ, có lác đác vài con chim to gan đậu xuống sân nhà mổ thức ăn. đứng thẫn thờ trong sân hồi lâu, thấy lòng mình nặng trĩu, rồi khẽ khàng đóng cổng sân lại, lững thững bước dọc theo con đường ngợp bóng cây rừng.

      Con đường dài dằng dặc mà lại buồn tẻ, chỉ có tiếng ve râm ran hòa . Lòng nghĩ tới số kiếp của người phụ nữ thời đại này. Nếu có Trần Tín, nếu lên núi Nhạn Minh, chẳng biết vận mệnh của về đâu nữa?

      mãi mãi, bất tri bất giác tới trước núi. thêm tới nữa chính là chỗ ở của bọn Trần Tín, Văn Đan Khê lập tức dừng bước, định bụng quay trở lại, đúng lúc này chợt nghe tiếng bước chân bình bịch vẳng tới cách đó xa, nối theo sau là giọng của Mặt Thẹo: “Nè, hắc tử, ngươi coi có phải não của tên họ Trịnh này bị chó gặm hả, hết ba lần bốn lượt cứ thích lén lút đẩy muội mình cho đại ca, lần trước lão nhị cự tuyệt thẳng thừng rồi, vậy mà lần này còn dám phái bà mối tới. mặt dầy, lúc nãy đại ca làm vậy là quá đúng.”

      Văn Đan Khê lật đật lách vào bụi cỏ ven đường, hai tên thờ ơ này hoàn toàn phát ra .

      Hai người tiếp tục vừa vừa huyên thuyên.

      Hạ hắc tử tiếp lời Mặt Thẹo: “Nhưng mà ta cứ thấy kỳ kỳ, đáng lý ra mấy chuyện này hỏi đại câu là được rồi, sao nhà lại phái bà mối tới, nếu thành chẳng phải là tự làm mình ê mặt à?”

      Mặt Thẹo lầu bầu: “Có gì mà kỳ, hai huynh muội Trịnh gia này còn mặt đâu mà ê.”

      “Xuỵt, chuyện này đừng cho tẩu biết.”

      Mặt Thẹo khoát khoát tay phản đối: “Biết sao, lão đại có làm chuyện gì có lỗi với tẩu đâu.”

      “Phải rồi, hắc tử, ta nghe lúc về tẩu buồn lắm hả? Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

      “Ta cũng lắm, tục ngữ dạy lòng nữ nhân là trời tháng ba, dông gió thất thường lắm.”



      Hai người vừa vừa xa dần. Văn Đan Khê bước ra khỏi bụi cỏ, chậm rãi quay trở lại. ngờ Trịnh Tử Bằng lại làm tới nước này.

      Bà mối tới đề thân. Theo ý của hai người đó Trần Tín hòa nhã gì với đối phương. Nghĩ tới đây lòng bất giác ít nhiều. Nhưng chuyện của Lý Băng Nhạn biết làm sao đây?

      Văn Đan Khê chốc nghĩ tới Trần Tín, chốc lại suy tới Lý Băng Nhạn, đầu óc rối thành nùi. Rối tới nỗi cả tiếng bước chân vang lên sau lưng cũng nghe thấy.

      Sau khi Trần Tín trở về cũng trăn trở suy nghĩ thôi, có tâm trí đâu để ngủ trưa nên ra ngoài dạo. Chân vừa ra khỏi cửa tự động bước lên con đường này như thói quen, ai ngờ chưa được bao xa nhìn thấy Văn Đan Khê. còn tưởng là mình hoa mắt rồi, nhưng sau khi xác định lập tức đuổi theo băng băng, gọi với theo: “Đan Khê, nàng đừng .”

      Văn Đan Khê sực tỉnh lại, ngoái đầu nhìn , hỏi: “Ngài ngủ trưa còn chạy lung tung làm gì? Lát nữa còn phải ra thao trường luyện binh đấy.”

      Trần Tín cười tươi rói: “Nàng tới rồi sao gọi ta. Ta ngủ, nàng gọi tiếng là ta tỉnh ngay.”

      Văn Đan Khê nhíu mày: “Ta có tìm ngài đâu, chẳng qua dạo tý thôi.”

      Trần Tín thấy có vẻ mất hứng, biết chắc có liên quan tới Lý Băng Nhạn, nhất thời cũng chẳng nặn ra được từ nào thích hợp để dỗ , chỉ còn biết vỗ ngực bảo đảm: “Tỷ muội của nàng chính là tỷ muội của ta, kẻ thù của nàng cũng chính là kẻ thù của ta, có chuyện gì nàng cứ bảo tỷ ấy hết cho ta biết.”

      Văn Đan Khê nghe vậy, lòng bất giác ấm áp hẳn lên, gật đầu: “Tới khi tìm được bọn xấu ta cho ngài biết ngay.”

      rồi cất bước muốn , Trần Tín hối hả nhấc gót bước song song với , đồng thời lại nặn óc cố tìm ra đề tài để : “Đồ ăn nàng tặng ngon lắm, là món mặn.”

      Văn Đan Khê tiếp lời mà chỉ thẳng về hướng nhà.

      Trần Tín đấu tranh tâm lý hồi lâu, rốt cuộc quyết định thành : “Ừm, còn nữa, ban nãy Trịnh Tử Bằng phái bà mối tới, bị ta đuổi thẳng cổ rồi.”

      Văn Đan Khê mỉm cười: “Ta nghe hết rồi.”

      Trần Tín đần mặt ra, làm sao biết được?

      lại nhắm mắt theo đuôi , tiếp tục tìm đề tài nhảm.

      Hai người sắp tới trước cổng sân nhà Văn Đan Khê, bỗng thấy tiểu binh hớt hơ hớt hải chạy tới, la lớn: “Tướng quân Tướng quân xong rồi, Thát Tử tới!”

      Sắc mặt Trần Tín hơi biến đổi, thuận miệng đáp: “ biết.”

      xong nhìn thoáng qua Văn Đan Khê, Văn Đan Khê cũng ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Trần Tín, nét mặt lo lắng.

      Trần Tín cho là sợ, vội vàng trấn an: “Nàng đừng sợ, bọn chúng lên núi được đâu, bây giờ ta dẫn theo các huynh đệ đại chiến trận với bọn chúng.”

      Vẻ lo lắng trong mắt Văn Đan Khê càng tăng thêm, biết quân Phá Lỗ rất dũng mãnh, chí ít là tính tới thời điểm này, đối phó với bọn sơn tặc trận tất thắng, nhưng Thát Tử khác xa sơn tặc, bọn chúng thạo cưỡi ngựa và có khí giới hoàn hảo, lần nào ra tay cướp bóc cũng như chẻ tre, quan binh cũng chẳng đánh lại mà phải bỏ chạy thoát thân. Lần này Trần Tín dẫn theo đội quân chắp vá liệu có thể thắng được chúng ?

      ~ Hết chương 46 ~
      Phong nguyetChris thích bài này.

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 47

      Edit: Yunchan

      Trần Tín chợt hiểu , ra Văn Đan Khê lo lắng cho mình, trong phút chốc lòng như được rót mật, ngọt lịm.

      Lúc này có nhiều thời gian để thêm điều gì, chỉ mỉm cười với rồi dắt theo Hạ hắc tử xuống núi như trận gió. Quân Thát Tử cuốn qua như bão, giết người chớp mắt. Họ sớm bao nhiêu giúp các hương thân bớt bấy nhiêu tai họa. Tất nhiên Văn Đan Khê cũng hiểu điều này, chỉ như chạy theo sau lưng họ.

      Tương tự như lần trước, Trần Tín dẫn theo Hồng đại hồ tử, Mặt Thẹo và Quách Đại Giang, Tần Nguyên ở lại coi sóc sơn trại, Hạ hắc tử mang theo chừng mười tên lính để truyền tin về.


      Trần Tín ra lệnh tiếng, các binh lính vớ ngay lấy đao thương khí giới, cấp tốc mặc giáp trụ chỉnh tề, lũ lượt xuống núi với khí thế như vòi rồng.

      Văn Đan Khê đứng ở lưng chừng núi ngó theo đoàn quân của Trần Tín xuống núi. Tần Nguyên đứng cạnh với sắc mặt nặng nề, hai người nhìn làn gió bụi mịt mù cuốn lên sau lưng quân Phá Lỗ mà im lìm bất động. lâu sau, Tần Nguyên mới ngoảnh đầu hạ lệnh với người tùy tùng:

      “Chuẩn bị mười phần đại lễ, mang tới mười ngọn núi lân cận như núi Hắc Long, núi Tây Hoa để bái phỏng.”

      rồi, y quay sang với Văn Đan Khê: “Văn đại phu, ta lát trở lại.”

      Văn Đan Khê gật đầu.

      Tần Nguyên rồi, Văn Đan Khê cũng lê sắc mặt rã rời quay về. Mãi tới khi trời sụp tối, Tần Nguyên mới chạy về sơn trại, nhưng quân Phá Lỗ vẫn chẳng có động tĩnh gì. Trong lúc nhất thời, bầu khí núi vô cùng áp lực, tựa hồ ngay cả bước chân của binh lính tuần núi cũng khẽ khàng hơn mọi khi.

      Văn Đan Khê và mọi người ăn qua quýt cho xong bữa tối, canh chừng suốt tới tận giờ Tý mới mơ màng thiếp . Có lẽ vì ban ngày nghĩ ngợi nhiều, nên màn đêm buông xuống lại mơ bậy bạ. mơ thấy nhóm Trần Tín bị quân Thát Tử chém giết tới máu me đầm đìa, mơ thấy bầy người với bề ngoài dị hợm tru lên đuổi theo ráo riết, cuối cùng còn đường lui, đành phải nhảy vào dòng sông cuộn sóng.

      “Á —–“ bỗng giật mình tỉnh giấc, sờ sờ sau lưng, phát áo mình ướt đẫm.

      Văn Đan Khê nhìn sắc trời, gần tới bình minh rồi. Lặng lẽ xuống giường rửa mặt chải đầu cách vội vàng, rồi chạy ào ra đằng trước núi. ngờ có người còn thức sớm hơn cả .

      Tần Nguyên ngồi lặng người trước Tụ Nghĩa Sảnh với cặp mắt đầy tơ máu, khi thấy Văn Đan Khê y nhoẻn miệng cười gượng coi như chào hỏi.

      “Chưa có tin gì sao?” Văn Đan Khê thấp giọng hỏi.

      Tần Nguyên lắc đầu: “Có lẽ sắp có.”

      Cứ như muốn chứng minh lời Tần Nguyên , ngay lúc Tần Nguyên vừa dứt lời, chợt nghe thấy giọng khàn khàn réo to: “Nhị đương gia —-“

      “Ta ở đây, mau.”

      Văn Đan Khê cố nhìn kỹ lại, lờ mờ nhận ra đó là người trong nhóm của Hạ hắc tử, giờ đây toàn thân la liệt vết máu, y phục cũng rách bươm còn nhìn ra hình dạng. thở hồng hộc như mệt lả, với giọng đứt quãng: “Nhị đương gia, Thát Tử nhiều lắm… đánh ngày đêm, ngựa mệt chết hơn mấy chục con, các huynh đệ tử thương vô số… thể rút lui, làm sao bây giờ?”

      “Làm sao đây?” Tần Nguyên tự lẩm bẩm.

      Tần Nguyên chắp tay sau lưng, thả vài bước rồi hỏi: “ ai tới cứu viện sao? Núi Hắc Long, núi Tây Hoa, núi Thiếu Hoa… Chưa có ai tới cả sao?”

      Lính truyền tin lắc đầu.

      Tần Nguyên thở ra hơi dài, siết chặt tay hạ quyết tâm: “Được rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơ .”

      Tiếp đó y đích thân thổi kèn lệnh, ngoài các binh linh trông chừng sơn môn, các binh lính tuần núi và tạp dịch đều chạy bán mạng tới đây, có người còn dụi mắt, có người vẫn xách quần.

      “Huynh đệ chúng ta tử chiến ngày đêm với quân Thát Tử, tại cần chúng ta tới cứu viện, mọi người có dám hay ?”

      “Dám! là đồ hèn nhát!” Mọi người gào thét rúng động cả quả núi.

      “Tốt lắm! Chuẩn bị! Xuất phát!”

      Tần Nguyên quay sang Văn Đan Khê, với giọng nặng trịch: “Vùng núi Nhạn Minh địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, ta để lại ba mươi người, số còn lại đều phải cùng ta, các phải cẩn thận bằng mọi giá. Ta rồi, tất cả chuyện núi đều giao hết cho Văn đại phu, chỉ cần nhớ kỹ, ngoài người của chúng ta ra, có ai khác muốn lên núi cũng cho phép, nếu có chuyện gì cũng phải nhớ chống đỡ cho tới khi chúng ta trở về.”

      rồi y chắp tay.

      Văn Đan Khê cũng chắp tay với y, với giọng trầm trầm: “Huynh , phải bảo trọng, gặp được ngài ấy hãy chuyển lời giùm, ‘Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt’ đánh lại, cứ bỏ chạy.”

      Tần Nguyên gật đầu muốn cười nhưng cười nổi, đoạn y xoay lưng sải bước .

      Lúc tốp binh sĩ cuối cùng mất, cả ngọn núi càng toát ra vẻ trống trải im lìm. Chỉ còn dư lại vài binh lính thủ sơn môn, bảo vệ chặt các cứ điểm quan trọng, thỉnh thoảng tuần tra cảnh giới để tránh có người chớp thời cơ đánh lén.

      Để giảm bớt căng thẳng, Văn Đan Khê cố làm việc bù đầu, và mấy đại phu quân y còn lại sửa sang y quán, chí ít các binh sĩ bị thương quay về có thể trị liệu ngay. Sau khi Lý Băng Nhạn rời giường cũng chạy tới phụ .

      Lý Băng Nhạn dịu giọng an ủi: “Đừng khẩn trương, sao đâu, họ đều là người từng lăn lộn mũi đao mà.”

      Văn Đan Khê gật đầu: “ sao, nhiều lần cũng thành quen thôi.”

      Hai người làm việc túi bụi từ giờ Mẹo tới tận giờ Tỵ, Văn Đan Khê vừa ngồi xuống nghỉ tạm giây lát, bỗng thấy Triệu Lục Cân ba chân bốn cẳng chạy vào bẩm báo: “Văn đại phu xong rồi —- có người muốn tấn công núi!”

      Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn thảng thốt, hai người đồng thanh hỏi: “Ai?”

      “Là, là núi Hắc Long.”

      “Trịnh, Tử, Bằng.” Văn Đan Khê nghiến răng nghiến lợi rít lên ba chữ, tên này đúng là biết chọn thời gian!

      Văn Đan Khê bỗng nhiên vực dậy tinh thần, sải bước chạy tới đằng trước núi, Lý Băng Nhạn cũng bám theo sát gót, sắc mặt nặng nề.

      Văn Đan Khê đứng tòa tháp nhìn xuống dưới chân núi, thấy dưới đó lố nhố rất nhiều binh sĩ, tính sơ cũng tới ngàn người.

      Dẫn binh lại là Trịnh Tử Thanh, đường ca của Trịnh Tử Bằng.

      Bề ngoài Trịnh Tử Thanh sặc mùi lưu manh, lúc này dẫn theo chúng lâu la cao giọng hò hét: “Trần Tín, Tần Nguyên… bọn ngươi đều là hạng rùa rút đầu, có ngon mở rộng cửa làm trận với đại gia.”

      Chúng lâu la ầm ầm hưởng ứng: “Rùa rút đầu, đồ hèn nhát, đồ bỏ —-“

      Binh lính núi nghe mà nghiến răng ken két, chỉ nghe Triệu Lục Cân gân cổ mắng trả: “Bọn mi mới là đồ hèn đồ bỏ, có giỏi đợi Đại vương bọn ta về rồi đánh, mi mẹ nó mới là đồ con chuột rúc hang, có giỏi giết Thát Tử kìa kìa, thứ hèn trứng! Còn dám xưng là quân rồng rắn gì hả, quân chuột có!”

      Binh lính núi Hắc Long thoắt cái bùng nổ, bọn chúng ưa quân Phá Lỗ từ lâu, dựa vào đâu mà hào quang đều bị chúng chiếm hết. Nhân cơ hội hôm nay, núi Hắc Long bọn chúng phải góp lông gà đoàn kết.

      “Tấn công núi , Nhị Đại vương, đánh gục núi Nhạn Minh!”

      “Đánh chết bà nó !”

      Tiếng thét la của Quân Long Vệ càng lúc càng lớn.

      Trịnh Tử Thanh thấy thời cơ cũng sắp tới, vung mạnh tay lên, quát: “Các huynh đệ tấn công núi cho ta. núi có nữ nhân, có vàng bạc châu báu đếm hết.”

      “A —-“ Quân Long Vệ vừa nghe thấy hai món ấy, trong thoáng chốc đều gào lên hưng phấn.

      Đối phương chuẩn bị đầy đủ mới tới đây. Tấn công núi với đủ mọi dụng cụ như thang và dây thừng. Binh lính thủ sơn dựa vào địa thế hiểm yếu nên quá e ngại, cổng núi có tất cả ba lớp, lớp thứ nhất là cổng đá, đằng sau được chống đỡ với hơn mười thân cây to. Lớp thứ hai là cổng sắt đồ sộ, lớp thứ ba mới là cổng gỗ. Bình thường mọi người chỉ dùng cổng thứ hai và cổng thứ ba. Vào thời điểm này kéo cả cổng đá, mặc cho đối phương đánh chém thế nào cũng sợ sụp.

      Địch binh hung hãn, binh lính núi cũng ngồi yên. Toán quân đầu tiên đánh vào sơn môn phải đánh áp sát, thế là Triệu Lục Cân sai mười mấy người kéo nhau tưới nước sôi vào tảng đá, cho bọn địch nóng tới nỗi kêu cha gọi mẹ, thậm chí ít địch binh mới chạm vào đo ván, tổn thất trầm trọng.

      Đợi mười người mệt rồi Triệu Lục Cân lại đổi sang nhóm mới. Sau ba mươi phen dội nước sôi túi bụi, Văn Đan Khê thấy phe địch té tới bầm dập, trật chân bong gân, nhuệ khí mục hết, bèn bảo Triệu Lục Cân dừng lại. Chẳng biết nhóm Trần Tín bao giờ mới trở về, hơn ba mươi binh sĩ này gánh trọng trách vai thể nào mệt lả được. lại phe địch cũng tạm thời thể tấn công, họ có thể thả lỏng lát để lấy lại sức.

      Trịnh Tử Thanh dẫn quân đánh luân phiên tới tận trưa nhưng sơn môn vẫn sừng sững bất động. Trịnh Tử Thanh bèn hạ lệnh cho binh sĩ bắn tên, hàng loạt mưa tên gào rít phóng tới, bắn tới nỗi bờ tường núi phát ra tiếng thét chói tai. Vệ binh đều trốn hết vào trong lỗ châu mai, Văn Đan Khê nghĩ mấy mũi tên này rớt cũng quá đáng tiếc, nên phân công mọi người cầm hơn mười chiếc chăn bông rách và chiếu lát rũ xuống tường thành, muốn học theo Gia Cát Lượng, lấy chiếu để mượn tên.

      Chờ cho mưa tên của phe địch ngừng lại, Triệu Lục Cân tranh thủ sai người lôi chiếu và chăn bông lên, nhổ mũi tên cắm đó ra. Sau đó, hơn ba mươi người cùng nhau giương cung bắn tên, trong số họ chỉ có sáu người là chuyên về cung thủ, những người khác tới kéo cung cũng sai bét nhè. Nhưng nhờ bọn họ chiếm cứ nơi cao, vả lại binh lính của đối phương chi chít, nên tua bắn phá này lại đạt được hiệu quả tưởng.

      Cứ thế, hai phe quần nhau từ giờ Tỵ tới tận giờ Thân. Trịnh Tử Thanh thấy tấn công nhiều lần mà chẳng có kết quả gì, trong lòng cũng nóng nảy hơn. Đúng lúc này, núi Hắc Long lại phái thêm tới mười mấy kỵ binh, tên cầm đầu nhảy xuống ngựa chạy tới gần Trịnh Tử Thanh, ghé tai rì rầm vài câu. Trịnh Tử Thanh lập tức hạ lệnh cho binh sĩ rút lui.

      Địch binh rút lui, Văn Đan Khê chẳng những vui nổi mà trái lại còn thấy lòng nặng nề hơn, suy đoán chợt lóe lên trong óc :

      Những tên này rút liệu có phải để phục kích Trần Tín? Lần này núi Hắc Long nhân lúc quân Phá Lỗ dốc ra toàn bộ lực lượng để tấn công sơn trại, nếu quân của Trần Tín trở về an toàn, giá nào cũng tìm núi Hắc Long tính sổ. Rất có thể bọn chúng chớp thời cơ này để tiêu diệt hết quân Phá Lỗ, vì quân Phá Lỗ vừa kịch chiến với Thát Tử ngày đêm, quân tàn tướng rã, bọn chúng chỉ cần mai phục giữa đường để lấy mạnh đánh yếu, kết quả rành rành. Nghĩ tới đây Văn Đan Khê bất giác rùng mình.

      Việc này nên trì hoãn, lập tức tập họp mọi người lại ra suy nghĩ của mình.

      “Các người xem có cách nào báo tin trước để người của chúng ta chuẩn bị sẵn ?”

      Tục ngữ có câu cây làm chẳng nên non, đánh giặc mà kiến thức cũng có hạn, biết đâu những người khác có ý kiến hay sao.

      Mọi người nghe Văn Đan Khê hỏi vậy hơi ngẩn ra, sực hiểu chuyện này chẳng phải đùa nên lập tức cau mày suy tư, chốc lát sau có binh sĩ kêu lên: “Có, ta có thể báo tin cho Tướng quân, tuyệt đối có thể tới trước quân chuột rúc hang kia.”

      Quân chuột rúc hang tất nhiên là để chỉ quân Long Vệ.

      “Ta cũng làm được, ta dẫn vài huynh đệ thăm dò hành tung của bọn Trịnh Tử Thanh, sau đó dẫn người của chúng ta đường vòng trở về, để bọn chúng chờ cho , khi nào chúng ta lấy lại sức đối phó với bọn chuột đó sau.”

      Mọi người thương lượng xong xuôi ai dám dây dưa thêm, chuẩn bị sơ qua rồi lao nhanh xuống núi, chia nhau hành động. Đến đây Văn Đan Khê mới thở hắt ra, việc có thể làm bây giờ chính là đợi. thấy thời gian như dừng trôi mất rồi, ì ạch chậm chạp như ốc sên, thế nào là sống ngày bằng năm, hai ngày qua rốt cuộc thấm thía.

      Sắc trời gần ngã hoàng hôn, sương chiều nằng nặng bao phủ cả đồi núi. Vẫn chưa ai về, chẳng hồi . Văn Đan Khê thấy lòng mình ngày nôn nóng, Lý Băng Nhạn thể làm gì hơn là trấn an : “Đừng nóng, trở lại mau thôi, mau thôi.”

      Lý Băng Nhạn vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy loạt tiếng vó ngựa rầm rập xa xa. Văn Đan Khê kích động tới nỗi nhảy cẫng lên lao nhanh ra ngoài, chạy tới nơi ghé vào lỗ châu mai nhìn xuống, cảnh hoàng hôn nhập nhoạng cản trở tầm mắt , nên chỉ nhìn thấy những cái bóng dài đen đúa.

      “Trần Tín Trần Tín —-“ cầm lòng được thốt ra lời.

      Trả lời là giọng oang oang của Mặt Thẹo: “Tẩu tử, đại ca —- ngủ, tẩu mở cửa nhanh lên.”

      ~ Hết chương 47 ~
      Phong nguyetChris thích bài này.

    4. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 48

      Edit: Yunchan

      ngủ? Tim Văn Đan Khê bỗng thót lên, có phải bị trọng thương rồi ? Ngay lúc suy nghĩ lung tung, binh lính núi mở sơn môn ra, đốt đuốc nghênh đón đại quân về núi.

      Văn Đan Khê bước lên quan sát, chỉ thấy những binh lính trở về trong mũ giáp tả tơi, bị thương la liệt, bước chân gian nan, vô cùng thảm hại.

      Mặt Thẹo nhìn thấy ánh mắt của mọi người, vội khàn giọng giải thích: “Nè nè, ta với các người nè, các người đừng thấy ngoại hình bọn ta thê thảm thế này mà tưởng là bại trận. Ta cho các người biết bọn Thát Tử còn thảm hơn bọn ta nhiều. Khụ khụ, cổ họng bốc khói luôn rồi, đợi bọn ta ăn no uống đủ xong kể chi tiết cho mà nghe.”


      Bọn Triệu Lục Cân lập tức hô vang: “Tướng quân uy vũ, quân Phá Lỗ uy vũ!”

      Mặt Thẹo cười tới nỗi vết thương mặt cũng muốn nở hoa.

      Văn Đan Khê thấy Mặt Thẹo còn có lòng dạ để cười lòng cũng nhõm hơn rất nhiều. Dù Trần Tín có bị thương cũng quá nghiêm trọng. vội vã quay đầu bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn, sau đó chạy hối hả băng qua đám đông tới phía cuối hàng, thấy Trần Tín nằm băng ca.

      Hạ hắc tử thấy Văn Đan Khê chen tới, cái mặt đen nhẻm uể oải toét ra nụ cười tươi rói: “Văn đại phu, lão Ngũ , Tướng quân ngủ, ngài ấy mệt muốn chết rồi, giết Thát Tử nhiều tới nỗi rã hết cả tay.”

      Văn Đan Khê cũng cười đáp lại, chen lên trước nhìn Trần Tín, chỉ thấy nằm thẳng đơ cáng, đầu tóc rối bù như cỏ dại, sắc mặt vừa đen vừa vàng, hốc mắt trũng sâu, chỗ bó lại ở cánh tay trái và sườn phải phồng lên. lấy tay thăm dò hơi thở của , rất bình ổn, chắc là bị thương nặng lắm.

      Tần Nguyên sợ lo lắng, vội vàng giải thích: “Quân y chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi điều dưỡng là ổn.”

      Văn Đan Khê gật đầu với y: “Ta biết rồi, các người nhanh nghỉ ngơi , có chuyện gì mai hẵn tính.”

      Tần Nguyên cũng mệt lả nên nhiều nữa.

      Lý thẩm, Vương thẩm và Lý Băng Nhạn bận tới nỗi chân chạm đất, Vương thẩm hét khản cả cổ để chỉ huy mọi người dọn cơm bưng trà.

      Văn Đan Khê gọi mấy quân y theo mình, thẳng vào phòng Trần Tín. Triệu Lục Cân nghe lời dặn lấy sẵn hòm thuốc và bếp lò cùng siêu sắc thuốc tới, Văn Đan Khê nhìn khen ngợi, rồi lại bảo bưng chậu nước nóng tới đây.

      Quần áo người Trần Tín bị đao thương rạch nát thành từng mảnh, hầu như chẳng còn chỗ nào lành lặn. Văn Đan Khê đóng cửa phòng lại, dùng kéo cắt bỏ từng mảnh áo của Trần Tín cho tới khi chỉ còn lại mỗi tiết khố, rồi dùng vải sạch thấm nước nóng lau người cho cách cẩn thận, sau đó rửa sạch từng vết thương , cuối cùng băng lại lần nữa.

      Thân thể Trần Tín chỉ run rẩy vài lần, còn người vẫn ngủ say như chết. Văn Đan Khê xử lý những vết thương người xong nhàng kéo chăn mỏng đắp kín lại. Nhân tiện lau mặt cho sạch , tay dịu dàng xoa ngũ quan của , từ đôi mày rậm đen, sống mũi cao, cho tới cặp môi đầy đặn.



      Văn Đan Khê ở suốt trong phòng để chăm sóc , giữa lúc đó Lý Băng Nhạn vào phòng đưa cho chén mỳ gà. ăn vội ăn vàng được nửa chén rồi lại tiếp tục canh chừng. Tối qua ngủ ngon, lúc này thần kinh vẫn luôn căng chặt cũng thả lỏng ra, làm toàn thân rã rời, bất tri bất giác ghé vào mép giường ngủ thiếp từ lúc nào hay.

      Chẳng biết ngủ bao lâu, Văn Đan Khê bỗng giật mình thức giấc. Lúc này Trần Tín vẫn ngủ say mê mang, Văn Đan Khê bèn châm thêm dầu cho ngọn đèn sắp tàn bấc, rồi ngồi xuống trước giường tiếp tục lặng nhìn Trần Tín ngủ say.

      Đúng lúc này, Trần Tín đột nhiên ngồi bật dậy, ánh mắt thấn thờ nhìn chòng chọc mành giường, lẩm bẩm trong miệng: “Đan Khê…”

      Văn Đan Khê thấy tỉnh lập tức kêu lên kích động: “Trần Tín —“

      Ai dè lại ngả ngửa ra sau, tiếp tục ngủ say như chết.

      Văn Đan Khê sửng sờ giây lát mới vỡ lẽ, té ra cái tên này vừa mớ!

      lát sau, lúc Văn Đan Khê lim dim hai mắt, Trần Tín lại ngồi bật dậy hệt như cá chép, la hét lần hai: “Trịnh Tử Bằng, ta phải làm thịt ngươi!”

      “A —–“

      hét xong rồi phịch tiếng, té vật ra giường, tiếp tục ngủ quên trời quên đất.

      Văn Đan Khê thở dài tiếng nản lòng.

      Văn Đan Khê ngó mặt hồi lâu, sau đó ngủ gật tiếp. Lần này chẳng biết ngủ được bao lâu, chỉ biết khi tỉnh lại tay bị đè tới nỗi tê rần. quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời tờ mờ sáng, cũng gần tới bình minh rồi.

      Quả nhiên chốc lát sau vẳng tới tiếng mõ cầm canh, canh năm.

      Tới khi ngoảnh đầu lại đúng lúc chạm phải ánh mắt mơ màng mờ mịt của Trần Tín, bốn mắt nhìn nhau lâu lâu, cứ như Trần Tín thể tin nổi vào mắt mình, còn cố ý dụi dụi mắt.

      “Ngài, tỉnh rồi chứ?” Văn Đan Khê sợ là còn mớ, hỏi dò.

      Trần Tín gật đầu cách máy móc, sau đó nhìn ngơ ngác, hệt như hóa đần.

      Văn Đan Khê tránh ánh mắt , môi giần giật, lúc này mới phát ngoài câu vừa rồi ra, biết phải gì nữa.

      Rồi bất thình lình nhào vào lòng , ôm chặt lấy eo .

      Trần Tín chợt thấy đầu mình nổ tung, màng tai ong ong, toàn thân choáng váng như uống quá nhiều rượu mạnh. Toàn bộ suy nghĩ đều bị rút sạch, đầu óc trống rỗng, cơ thể cũng cứng tới nỗi còn nghe theo lệnh nữa.

      Rất lâu, rất lâu sau, mới từ từ hoàn hồn lại. Trong đầu chỉ vang vọng ý nghĩ duy nhất: “Nàng ôm ta! Nàng chủ động ôm ta!”

      Thần thức bị rút bắt đầu ùa về từng chút , sau đó, cơn mừng rỡ cực độ siết chặt lấy tim . Lồng ngực như treo chiếc trống , kêu lên thình thịch mất kiểm soát, khiến khóe miệng cong lên nở ra nụ cười tê dại.

      dùng ngón tay cứng ngắc nhéo mạnh vào hông mình cái, lẩm bẩm: “Tại sao đau? Chẳng lẽ là mơ?”

      Cái nhéo này của cũng nhéo luôn lý trí của Văn Đan Khê trở về, cáu: “Dĩ nhiên ngài đau, vì ngài nhéo eo ta!”

      “Ơ —-“ Trần Tín ngây ra như phỗng.

      Văn Đan Khê lập tức rời khỏi ngực , đứng bật dậy nhanh, chỉnh lại áo quần, rồi ngoảnh mặt sang hướng khác giọng : “Chắc ngài đói bụng rồi, để ta xuống bếp làm ít thức ăn.”

      Trần Tín vẫn ngồi ngây ra giường cười ngốc, đợi tới khi Văn Đan Khê đẩy cửa bước ra ngoài mới lấy lại phản ứng:

      Lúc nãy ôm lại ! , đúng là quá dốt, cơ hội ngàn năm có mà nỡ bỏ lỡ! Đáng giận hơn là bị nhéo tới bỏ chạy!

      Trần Tín hối hận tới nỗi muốn thưởng cho mình cái tát tai.

      Văn Đan Khê vào bếp châm đèn bắt đầu làm cơm, vì trời nóng nên cơm nước thể để lâu được, chỉ có thể làm rồi ăn ngay thôi. sợ Trần Tín chờ tới sốt ruột nên đành làm nhanh món canh trứng gà rau xanh bỏ vài lát thịt, đựng trong chiếc chậu sứ rồi bưng vào phòng.

      Văn Đan Khê dùng chân đẩy hé cửa, đặt chậu sứ lên bàn, sau đó quay lưng đóng cửa lại. Ánh mắt Trần Tín trong đêm tối lập lòe như sói đói, nhìn xoáy vào nóng rực.

      nuốt ực nước bọt, nghĩ đằng nẻo: “Trời tối thế này nàng nấu cơm làm gì, ra ta đói chút nào đâu, đó.”

      Tiếc thay bụng lại biết nối dóc, vừa dứt lời chợt nghe ùng ục mấy tiếng, bao tử ai kia bắt đầu réo khúc vườn nhà trống.

      Trần Tín cười khan: “Nó vừa ngửi thấy mùi thơm là đói.”

      “Nào, ăn cơm thôi.” Văn Đan Khê hé miệng cười, đưa cái thìa qua cho , Trần Tín muốn nhận, đột nhiên, ý tuyệt hay bỗng nảy lên trong óc . Ngay lập tức cấp tốc rụt tay lại, với vẻ mặt khó xử: “Tay của ta bị thương, cầm thìa nổi…”

      Văn Đan Khê sửng sốt ra mặt: “Bị thương nặng như vậy sao?”

      Trần Tín nhăn nhúm mặt lại, gật đầu bổ sung thêm: “Nàng xem, vừa rồi nàng ôm ta, ta ôm lại nàng nổi, là tại… bị thương quá nặng.”

      tới câu sau, Trần Tín tình muốn đập bàn khen tặng bản thân, mượn cớ này quá tuyệt, phải phản ứng mà vì bị thương nên tài nào ôm lại được.

      Văn Đan Khê nghe nhắc lại chuyện vừa rồi, dằn được liếc xéo cái. Trần Tín lại thấy cái liếc xéo này còn câu hồn đoạt phách hơn bất kỳ mị nhãn sóng sa sóng sánh nào, mấy tên văn nhân ngốc kia luôn tán tụng làn thu thủy này nọ, nhưng theo phải ca ngợi cái liếc xéo này mới đúng.

      Văn Đan Khê hết cách, đành : “ sao, để ta đút cho ngài.”

      Trong lòng Trần Tín mừng tới nở hoa, nhưng lại dám để lộ ra mặt vì sợ phát mánh khóe.

      Văn Đan Khê dịch bàn tới bên giường, Trần Tín cũng phối hợp nhích người ra ngoài, sau đó rướn cổ lên hệt như con ngỗng đợi chủ nhân đút đồ ăn. Văn Đan Khê múc thìa canh thịt, kề bên môi thổi nguội, rồi đưa tới miệng , Trần Tín toan há mồm đón lấy, sực nhớ ra gì đó, vội vàng : “Chắc nàng cũng đói bụng rồi, ăn chung với ta nhé.”

      Văn Đan Khê lập tức từ chối: “Ta đói, ngài ăn mau .”

      ăn, nàng ăn ta cũng ăn.”

      Văn Đan Khê thở dài chịu thua, sao cứ thấy cái tên này càng ngày càng lưu manh thế.

      “Được rồi, ta ăn.” ăn trước thìa canh thịt rồi mới đút cho , quả nhiên Trần Tín ăn tới hào hứng.

      Hai người ăn luân phiên hết thìa này tới thìa khác. Lòng Trần Tín ngọt ngào như mật, từ đầu tới chân, từ lục phủ tới ngũ tạng đều êm ái ấm áp như được người ta vuốt ve. cảm thấy món canh thịt này như trộn chung với tiên đan, những ngon tới khó tả mà còn kéo dài tuổi thọ.

      Chẳng bao lâu sau, chậu canh thịt thấy đáy. Trần Tín vẫn còn đói, chẹp chẹp miệng, giọng oán giận: “Ta muốn ăn nữa.”

      “Hết rồi, lát nữa ngài còn phải ngủ thêm giấc, ăn no tốt đâu.” Được rồi, ra chỉ làm đủ cho mình ăn thôi.

      “Nàng đút nước cho ta uống .” lòng Trần Tín cũng muốn quay lại bếp làm đồ ăn, đầu óc đảo nhanh, lập tức nghĩ ra ngay cách khác.

      Văn Đan Khê che trán, chẳng thể làm gì hơn là đút từng thìa nước cho uống.

      Trần Tín vừa uống nước vừa nhìn chằm chằm chớp mắt. càng nhìn càng thấy đủ. Nhìn mãi tới khi ý thức lại bị rút hơn phân nửa, biểu trực tiếp chính là cắn phập luôn cái thìa, cốp tiếng, hàm răng ê ẩm.

      Văn Đan Khê trừng oán trách: “Sao ngài càng ngày càng ngốc thế.”

      Trần Tín cười hì hì, người ngốc đâu chỉ mình , tỷ như uống nước hoàn toàn có thể bưng chén đổ thẳng vào miệng , vậy mà lại đút từng thìa thế này. Ừm, như vậy rất tốt, thèm cho biết cái phát vĩ đại này đâu.

      ~ Hết chương 48 ~
      Phong nguyetChris thích bài này.

    5. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 49

      Edit: Yunchan

      Uống xong chén nước này, bụng Trần Tín cũng phồng căng. Văn Đan Khê nhàng vỗ về chỗ đau của , hỏi: “Còn đau ?”

      Trần Tín lắc đầu: “Ta da dầy thịt béo, bị thương chút có xá gì.”

      Trần Tín thấy nét mặt có vẻ mệt mỏi, đau lòng : “Hay là nàng ngủ lát .”

      Văn Đan Khê gật đầu, tỉnh dậy rồi cũng có thể ngủ ngon giấc.

      Trần Tín nhìn quyến luyến, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi câu: “Đan Khê, sau này nàng đối xử với ta như hôm nay nữa được ?”


      Văn Đan Khê: “…”

      Trần Tín muốn lại thôi, cuối cùng vẫn khoát khoát tay: “Thôi, nàng , ngủ giấc cho ngon.”

      Văn Đan Khê mỉm cười, quay lưng ra ngoài. Trần Tín nhìn theo bóng dáng khuất nhanh ngoài cửa, trong lòng hụt hẫng. Còn bao lâu nữa hai người mới có thể khắc rời đây?

      Văn Đan Khê sải bước dọc theo con đường , dọc đường chẳng chạm phải ai. Lúc đẩy cổng bước vào sân thấy Lý Băng Nhạn đứng lặng trong sân.

      Văn Đan Khê ngẩn ra: “Tỷ tỷ, sao tỷ dậy sớm vậy?”

      Lý Băng Nhạn nhìn đau lòng: “Muội mệt lả rồi, tỷ vừa đun nước ấm trong tây sương phòng, muội tắm rồi ngủ giấc .” Văn Đan Khê cảm động trong lòng, hóa ra tỷ ấy chờ mình. mỉm cười cảm kích: “Tỷ tỷ tốt, muội ngủ trước đây, lát nữa chuyện với tỷ.”

      “Mau .”

      Văn Đan Khê rửa mặt rồi tắm vội cái, sau đó quay về phòng ngã lưng đánh giấc.

      Tới khi tỉnh lại trời cũng đứng bóng.

      Lý thẩm bên ngoài vừa nghe thấy động tĩnh, vội vã xuống bếp bưng chén canh gà đặt lên bàn trong nhà chính.

      Văn Đan Khê vừa ra tới Lý thẩm cười híp mắt : “ nương nhanh rửa mặt rồi ăn cơm . Món canh già này chính là Tướng quân tự tay làm đấy.”

      “Ngài ấy tự làm?” Văn Đan Khê kinh ngạc ra mặt, biết làm cơm sao?

      Lý thẩm vội vàng bổ sung: “Phải phải, đích thân ngài ấy giết gà nhổ lông.”

      Văn Đan Khê cúi đầu mỉm cười, rửa mặt sạch rồi bắt đầu ngồi vào bàn húp từng miếng canh gà, vừa húp được hai miếng lại hỏi: “Tỷ tỷ với hai đứa đâu rồi?”

      Lý thẩm vội : “Họ ra núi xem náo nhiệt rồi, nương ăn mau , lát nữa chúng ta cũng xem.”

      “Náo nhiệt gì thế?”

      Lý thẩm vỗ đầu đánh bốp đáp: “Coi trí nhớ của ta này, quên béng mất là chưa biết. Cũng là chuyện Trịnh Tử Bằng thôi, sáng nay năm vị đương gia vừa rời giường la ó đòi tróc nã Trịnh Tử Bằng. Nhị đương gia cản được nên đành phải dẫn hơn sáu trăm người theo bọn họ tới đánh núi Hắc Long. ngờ chỉ hơn canh giờ đánh hạ được sơn trại, ta rồi mà, bọn chúng còn chẳng bằng cả chuột, yếu nhớt thế mà còn ngang ngược.”

      Văn Đan Khê líu lưỡi: “Có phải nhanh quá rồi ?” nhớ địa thế của núi Hắc Long tuy hiểm trở như núi Nhạn Minh, nhưng cũng đâu tới nỗi muốn phá là phá.

      Lý thẩm cười bí hiểm: “Dĩ nhiên phải tấn công thẳng vào, nếu xới tung cả ngọn núi lên chẳng chừa phòng nào. Là do Nhị tướng quân của chúng ta dùng mưu để người bên trong nội ứng ngoại hợp, tấn công mà mất tý sức nào. Nhị đương gia còn rao thưởng năm trăm lượng cho ai bắt được Trịnh Tử Bằng, kết quả hai huynh đệ bị quân ta chộp được từ trong chăn, bây giờ chịu thẩm thao trường.”

      Văn Đan Khê lùa nhanh bát canh gà rồi vớ lấy khăn tay lau miệng, nhanh: “ thôi, chúng ta cũng coi thử.”

      Lý thẩm đáp vang tiếng, thế là hai người cùng nhanh tới thao trường.

      thao trường lúc này đông nghịt đầy người là người, ai nấy đều nhón chân nghểnh cổ hóng lên đài.

      “Đây, bên này.” Lý thẩm kéo đến tảng đá dưới bóng cây, Lý Băng Nhạn, hai đứa trẻ và những phụ nữ khác núi đều đứng ở đó.

      Văn Đan Khê lanh tay lẹ chân leo lên, Lý Băng Nhạn nhoẻn miệng cười với , Văn Đan Khê đưa tay xoa đầu hai đứa trẻ, sau đó mới ngóng mắt nhìn lên đài cao ở giữa đám đông. Lúc này Trần Tín ngồi ở chiếc ghế trung tâm, Tần Nguyên và Hồng đại hồ tử ngồi ở hai bên.

      Ánh mắt Trần Tín sắc bén trừng Trịnh Tử Bằng béo ú hệt như heo và Trịnh Tử Thanh bị trói gô bên dưới. Cả hai mắt của Mặt Thẹo bốc hỏa, phải tay làm thịt hầm xương hai tên nhãi này ngay tại chỗ rồi.

      Trần Tín cất giọng như chuông đồng: “Trịnh Tử Bằng, ta hỏi ngươi, ta quen biết ngươi hai năm, Trần Tín ta và các huynh đệ núi có đối xử tệ với ngươi chỗ nào ?”

      Trịnh Tử Bằng trắng bệch mặt mũi, toàn thân run cầm cập, run rẩy đáp: “Bẩm Tướng quân, , có chỗ nào phải.”

      Trần Tín nện vào bàn đánh rầm, hét lên giận dữ: “Thế tại sao ngươi lại nhân lúc quân ta ra ngoài chinh chiến để tấn công sơn trại?!”

      Miệng Trịnh Tử Bằng như bị vải rách chèn cứng, lúng ba lúng búng chẳng được câu nào ra hồn.

      Lúc này, Tần Nguyên lại dùng chất giọng lạnh tanh to , mở lời: “Trịnh Tử Bằng, ngươi hãy ngẫm lại lương tâm của mình xem, huynh đệ bọn ta đối đãi với ngươi ra sao. Năm Kiến Nguyên thứ ba, núi Hắc Long của ngươi bị thổ phỉ cuốn qua quấy nhiễu, ngươi tới cầu cứu, đại ca ta chút đắn đo lập tức xuất binh thảo phạt giúp ngươi. Mùa thu năm Kiến Nguyên thứ tư, ngươi cướp của thương nhân người Hồ đụng phải Thát Tử, cũng chính đại ca bọn ta cứu ngươi thoát khỏi vòng vây. Nhưng ngươi làm gì để báo đáp bọn ta? Ngươi muốn gả muội mình cho đại ca, đại ca muốn, vốn dĩ đó chỉ là việc cỏn con, chuyện nam nữ ngươi tình ta nguyện là đạo lý muôn đời, vậy mà ngươi lại sinh lòng oán hận. Ở tiền phương quân Phá Lỗ chiến đấu sống mái với quân Thát Tử, ta viết thư cầu cứu các ngươi, nào ngờ đâu, tới tiếp viện chỉ có mỗi trại chủ núi Tây Hoa. Thôi cũng mặc, ngơi giúp là vì tình nghĩa, giúp cũng chẳng ai được gì, nhưng chẳng tài nào ngờ được ngươi lại giậu đổ bìm leo, bỏ đá xuống giếng. Hạng bất nhân bất nghĩa, lấy oán trả ơn như ngươi còn để lại có ích gì!”

      Tần Nguyên diễn thuyết tràng hợp tình hợp lý, binh lính dự thính chung quanh càng căm phẫn bừng bừng.

      Chung quanh đây thổ phỉ hàng hàng lớp lớp, to có đủ, tai mắt rải khắp đó đây. Thế nên quân Phá Lỗ muốn giết Trịnh Tử Bằng cũng phải giết cho quang minh chính đại, bằng , chúng thổ phỉ chẳng hay nội tình hiểu lầm rằng quân Phá Lỗ đánh giết bằng hữu khắp nơi bất chấp lý do, rồi sinh lòng cảnh giác với bọn họ. Giờ đây Tần Nguyên ra tất cả ân oán giữa hai nhà trước mặt đông đảo bàn dân thiên hạ, hiển nhiên cũng có ý giết gà dọa khỉ.

      Trịnh Tử Bằng run lên bần bật, nước mắt nước mũi lầm lòa lầm lện, dập đầu cầu xin tới tấp: “Trần đại ca, Tần nhị ca, tiểu đệ bị mỡ heo che hết đầu óc nên biết phải trái, cầu xin các huynh tha cho đệ lần, tiểu đệ tình nguyện nhường lại núi Hắc Long, kể từ đây trở làm tùy tùng theo hầu hạ các vị đại ca.”

      Mặt Thẹo tức tới nổ mắt, xì tiếng khinh miệt: “Nhìn bộ dạng khóc sướt mướt có tiền đồ của ngươi chả khác nào mụ đàn bà.”

      Vừa tới đàn bà, cặp mắt Trịnh Tử Bằng đột nhiên lóe lên, lê thoăn thoắt đầu gối lên mấy bước, quay đầu về phía Trần Tín và Tần Nguyên đập bình bịch, la lớn: “Bẩm hai vị đại ca, trước đây tiểu đệ chưa từng có ý đồ đối địch với quân Phá Lỗ, mọi nguyên nhân đều do ả độc phụ Chu Lương Cẩn mà ra. Mấy hôm trước ả nhân lúc có ai phái bà mối tới đề tân với Tướng quân thay tiểu muội, Tướng quân lại cự tuyệt ngay tại chỗ. Bà mối trở về còn thêm mắm dặm muối điêu ngoa đủ điều, phụ mẫu của tiểu đệ mất sớm nên hai huynh đệ sống nương tựa vào nhau từ , tiểu muội gây rối đệ cũng hoang mang theo, cộng thêm ả Chu Lương Cẩn cứ om sòm bên tai đệ suốt, đệ phải là nam tử hán đại trượng phu, thê tử bị người ta bắt dám báo thù, muội tử bị người ta nhục mạ cũng chỉ biết nhịn nhục này nọ. Sau đó đệ lại nghe đường ca bảo Lý Vạn của núi Tây Hoa cũng đánh Thát Tử… cho nên đệ mới đồng ý, nhân cơ hội này phục kích Lý Vạn… tiểu đệ sai rồi, tiểu đệ nên mù quáng nghe lời đàn bà, xin đại ca tha cho tiểu đệ lần này.”

      Những người ngồi thượng vị đều đồng loạt chau mày, ả Chu Lương Cẩn này quá độc!

      Thế nhưng Trần Tín lại hừ lạnh tiếng tức giận : “Trịnh Tử Bằng, nếu ngươi là hảo hán nhận tội ngay với ta, mọi tội lỗi đều gánh hết về mình. chừng ta tốt bụng tha mạng cho ngươi, nhưng ngươi lại phủi hết trách nhiệm, lúc xảy ra chuyện liên lụy bao nhiêu người, giờ còn đổ hết lỗi lầm lên đầu nữ nhân, hạng như ngươi sống chỉ tổ sỉ nhục nam nhân, người đâu, lôi hai tên này xuống chém!”

      Trịnh Tử Bằng sợ tới nỗi mặt cắt còn giọt máu, đầu dán sát đất, hớt hải biện minh: “Tướng quân, đệ , tất cả đều do ả Chu Lương Cẩn xúi giục đệ!”

      “Chu thị sai bàn cãi, nhưng ngươi là kẻ đứng đầu trại, lẽ nào có chút chính kiến nào sao?”

      Trịnh Tử Bằng luôn miệng phân bua: “Trần đại ca, nữ nhân thầm bên gối, đời mấy nam nhân có thể ngăn được? Đại ca cũng là người có thê tử, hẳn phải hiểu nhất mới đúng chứ.”

      Trịnh Tử Bằng vừa thốt ra câu này cả thao trường đều ồ lên bàn tán ầm ĩ. Văn Đan Khê ngồi tảng đá cũng nghe thấy, thầm nguyền rủa tên Trịnh Tử Bằng này trong lòng, đâu lại lôi vào làm gì hả.

      Nhìn qua Trần Tín lúc này nổi gân xanh tím mặt, hai mắt bốc hỏa, chỉ thẳng vào Trịnh Tử Bằng quát lên phẫn nộ: “Tát miệng tên này ngay cho ta! Thê tử của ngươi là thá gì mà dám so với của ta. Đừng nhiều với nữa, lôi xuống chém!”

      Trịnh Tử Bằng và Trịnh Tử Thanh vừa nghe hoảng tới nỗi tè ra quần, Trịnh Tử Thanh bò lê lên trước, nức nở van xin: “Tướng quân, ta bị sai khiến, xin ngài đừng giết ta!”

      Trịnh Tử Bằng nghe thế quát tháo: “Trịnh Tử Thanh, nếu có ngươi ngồi bên châm ngòi thổi gió ta quyết định được sao hả?!”

      Trịnh Tử Thanh nạt lại, giọng dè bĩu: “Trách ta châm ngòi thổi gió à? Ngươi làm người đứng đầu trại mà có chính kiến còn trách ai?!”

      “…”

      Hai huynh đệ gân cổ cãi cọ tới nỗi mắt long sòng sọc, chẳng khác nào chó cắn nhau.

      “Còn đứng thộn ra đó làm gì, lôi xuống chém!”

      “Vâng!” Hai đao phủ nện bước tới tha hai huynh đệ Trịnh Tử Bằng , Mặt Thẹo đích thân chạy theo giám sát. Sau đó Tần Nguyên lại tra hỏi mười mấy tên đầu mục, trừng trị theo tội trạng, những binh lính và lâu la khác thu nạp vào trong quân. Theo dõi thời gian quyết định giữ lại hay đuổi .

      Tiếc nỗi quân sư Trịnh Đồng, Chu Lương Cẩn và Trịnh Mỹ Vân trốn mất, quân Phá Lỗ lục soát khắp sơn trại cũng tìm thấy. Việc này cũng tạm bỏ qua, chẳng qua là, lương thực, binh khí và vàng bạc châu báu núi Hắc Long tự nhiên đều thuộc về núi Nhạn Minh. Xưa nay Trịnh Tử Bằng keo kiệt có tiếng, chuyên vơ vét của cải, thế nên núi Hắc Long bé tí mà lại tích được số tài sản còn nhiều hơn cả núi Nhạn Minh. Đó là chưa kể ngựa và binh khí tước được của Thát Tử, thế là rốt cuộc quân Phá Lỗ cũng phất lên trở thành phú ông. Liên tiếp mấy ngày liền, Mặt Thẹo và Hồng đại hồ tử dẫn theo binh lính chuyển hàng về suốt chuyến.

      Đợi cho toàn bộ tài sản đều chuyển về rồi, bọn Trần Tín và Tần Nguyên bắt đầu phong thưởng theo công trạng, chỉ ban thưởng cho các binh sĩ bị thương trong chiến đấu, mà những binh sĩ hy sinh cũng ngoại lệ, nếu có vợ con hoặc người thân trợ cấp cho vợ con hoặc người thân, còn ai chia cho bằng hữu đồng hương. Toàn bộ thi thể cũng chở về an táng trong nghĩa địa phía Tây núi Nhạn Minh. Đây cũng là trong những nguyên nhân khiến binh lính Phá Lỗ đồng lòng quả cảm hơn những sơn trại thổ phỉ khác: Mỗi lần trở về chiến sĩ nào có công đều được thưởng, có lỗi đều bị trừng. Dù cho bị thương tật tàn phế cũng được quân đội nuôi dưỡng.

      Trao thưởng cho các tướng sĩ xong, Trần Tín lại mang bao lớn ngọc ngà châu báu thượng đẳng tới tặng cho Văn Đan Khê.

      Ban đầu Văn Đan Khê từ chối nhận, vết xe đổ Chu Lương Cẩn còn đó, bây giờ càng phải chú ý hơn tới lời và hành vi của mình. Nhưng về sau Tần Nguyên và Hồng đại hồ tử lại khuyên nên nhận, Văn Đan Khê biết những hán tử này thích người phóng khoáng, từ chối cũng phải có chừng mực nên đành phải nhận. Chẳng qua, chỉ giữ lại phần , phần lớn còn lại đều chia cho hơn ba mươi binh sĩ ở lại thủ sơn, đặc biệt là nhóm Triệu Lục Cân đưa ra biện pháp cứu nguy. Chỗ còn lại để bồi bổ thêm bữa ăn cho tất cả binh lính núi. Tới khi việc này loan ra lại dẫn tới trận xôn xao.

      Binh lính núi ai cũng khoe nhà mình có chủ mẫu tốt. Trần Tín nghe mà mát cả ruột, sung sướng còn hơn cả chính bản thân mình được khen nữa.

      ~ Hết chương 49 ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :