Chương 15 Edit Phi Ân Beta Thanh Mai Ta sợ hết hồn khi nhìn thấy gạt hết toàn bộ đồ đạc bàn xuống đất, sau đó hùng hùng hổ hổ xuống, “Nàng sao lại dám. . . Nàng sao lại dám. . .” Ta bước lùi về phía sau bước, lại cho phép lùi bước, cầm chặt lấy hai cánh tay ta, gần như là cuồng loạn gáo thét về phía ta. Tại thời điểm mấu chốt, ta lại thấy kinh ngạc nhiều hơn sợ hãi. Bộ dáng này của , rốt cuộc là vì sao? Ta hiểu. Giữa chúng ta chẳng có gì là tình cảm chân thành tha thiết hết, cũng chẳng có nhớ nhung triền miên lâu dài, cũng có mong đợi vào tương lai, thậm chí ngay cả chút lưu luyến ngưỡng mộ cũng có, vậy cuồng loạn như trong tiểu thuyết Quỳnh Dao này rốt cuộc là vì sao? Đáng lẽ phải tức giận ta ngỗ nghịch, mà phải có bộ dáng này. Ta kết luận trong lòng. Cánh tay bị nắm chặt đến phát đau, mà ta lại càng bình tĩnh, “Hoàng thượng, Cố Tích còn hoàn bích ( còn toàn vẹn – còn trinh tiết), muốn khi tiến cung biến thành cho sỉ nhục cho Hoàng thượng, làm tổn hại đến minh của Hoàng thượng.” “Đây là lý do của nàng?”, cười lạnh , “Được, trẫm đưa nàng tiến cung, nhưng cũng đừng mong gả cho bất cứ nam nhân nào. Nàng là nữ nhân trẫm vừa ý, nếu thể thuộc về trẫm, bất luận kẻ nào cũng có được.” Nghe xong câu này trong lòng ta lại thấy thoải mái hơn, đây mới là Hoàng đế ta biết, làm ta sợ đến hết hồn. “. . . Cố Tích có trượng phu.” cười lạnh nâng cằm ta lên, “Vừa rồi trẫm những gì nàng quên rồi sao? Ngay thời khắc trẫm chia tay, hai người còn là vợ chồng nữa rồi.” Ta trầm mặc lúc lâu, lại mở miệng : “Hoàng thượng có muốn nghe vài câu chân thành của ta ?” sửng sốt lát, buông hai tay nắm tay cùng cằm ta ra, bình tĩnh nhìn, “ .” “Cố Tích muốn nợ ân tình bất kì ai, tuy Hoàng thượng phán định chia tay, nhưng trong lòng ta vẫn coi là trượng phu của mình. Nếu Trương Lai lấy người khác, ta còn nợ ân tình với nữa, cũng còn tiếp tục liên quan đến nhau. Nếu là như vậy, Cố Tích nguyện ý nghe theo phân phó của Hoàng thượng, vĩnh viễn xuất giá (lấy chồng).” “. . . muốn nợ ân tình. . . sao. . .”, Hoàng đế xoay người quay lại ghế ngự của , “Cùng ăn cơm với trẫm, sau đó quay về Lý phủ hỏi cho ràng. Dù sao bất luận kết quả như thế nào, nàng cũng thể ngủ lại Lý phủ. Phủ đệ (nơi ở của quan lại quý tộc) trẫm ban thưởng cho nàng vẫn còn thu xếp. . .” “Cố Tích có thể ở lại biệt viện.” Hoàng đế nghĩ ngợi, “. . . Cũng được.” Cơm nước xong xuôi, ta cưỡi bảo mã Hoàng đế tặng rời khỏi Hoàng cung, bên cạnh vẫn có thị vệ kia theo. Hoàng đế quả nhiên vẫn chưa tin tưởng ta. Trở lại Lý phủ, Lai Phúc lén lút dẫn ta đến cạnh cửa sổ của phòng khách chính, Vũ sư phó cũng ở đó, vẻ mặt trầm như nước. Nhìn thấy ta đến, vẫy tay với ta, ta tiến lại gần. Tới gần cửa sổ, nghe thấy có tiếng chuyện bên trong. Hoá ra là Trương Lai cùng vợ chồng Lý Thái phó. Lý Thái phó: “Ca, Hoàng thượng hạ thánh chỉ rồi, quân vô hí ngôn (vua đùa). . .” Trương Lai: “Dù có là Thiên Vương lão tử (tương đương lão thiên – ông trời ấy) cũng thể chia rẽ hạnh phúc vợ chồng người khác, ngươi xem đời này còn có cái lý lẽ như vậy sao?” Ta khẽ nhếch môi cười, ta thích logic của . Lý Thái phó: “Vị nương kia của Cố phủ. . .” Lý phu nhân: “ nương cái gì chứ, nữ nhân thanh lâu, căn bản còn được xem là nữ nhân đứng đắn. Cho dù có lấy người ăn xin cũng còn tốt hơn.” Lý Thái phó: “Hoàng thượng ta biết, vị Quý phi nương nương trong cung kia, hạ độc đại tẩu từ trước. Đại tẩu thể sinh con nối dõi tông đường cho Trương gia.” Lý phu nhân: “Nữ nhân kia sao có thể độc ác như vậy? Vậy biết làm sao bây giờ?” Lý Thái phó: “Đúng rồi, nàng cũng khuyên nhủ ca , đừng có trông mong hy vọng nữa.” Lý phu nhân: “Ta cũng đồng ý để ca ca lấy người khác, đại tẩu đối xử với ca rất tốt, thể tìm được người dâu tốt như vậy nữa đâu. Nhưng mà, ca, nối dõi tông đường phải là việc , muội thấy hay là vẫn nạp thiếp ? Tìm nữ nhân đàng hoàng. . .” Trương Lai: “Ta đồng ý. Ta đáp ứng với đại tẩu của hai người, quyết nạp thiếp, đừng gì đến việc lấy người khác. Tuy ta biết nhiều chữ, nhưng cũng biết cái gì gọi là giữ chữ tín. nông dân như ta, lại cưới được người vợ tựa như thiên tiên như thế, cho dù mỗi ngày đều cúi người trước nàng, mà ta còn sợ làm nàng tủi thân. Mà từ khi nàng gả vào nhà chúng ta. . . tốt đến mức ta từ trong mộng cũng có thể cười mà tỉnh lại. Cả đời này ta thể phục bạc nàng. Về phần nối dõi tông đường. . . ta. . . có phúc khí đó, cần phải cưỡng cầu. Ta vốn tưởng mình lấy được vợ, giờ có nàng, thế là đủ lắm rồi.” Ta khẽ thở dài. Chỉ cần từng nghĩ như vậy, bất luận tương lai có đạt được gì hay , mọi trả giá đều đáng giá rồi. Lý phu nhân: “Ca, ca quên lúc cha mất, ca đáp ứng gì sao?” “Ta chăm sóc muội, cũng chăm sóc Lý Tuấn đến trưởng thành. Những gì cha phân phó ta đều làm được rồi.” “Nhưng mà cha còn , bảo ca lấy vợ, cho dù có già cả hay xấu xí, thậm chí là tàn tật ăn xin cũng chê, chỉ cần nàng ấy có thể giữ lại huyết mạch cho Trương gia là được. Khi đó mặc dù muội còn , nhưng vẫn nhớ ràng.” Trương Lai: “. . . Ta có vợ rồi, ta lấy người khác.” Lý Thái phó: “Haizz, ta đành phải với mọi người vậy. Trong lòng Hoàng thượng có. . . đại tẩu, nếu làm theo ý nguyện , cả nhà chúng ta đừng mong được an bình.” Trương Lai : “Hoàng đế có ý đó sao, muội phu, chúng ta cần chức quan này nữa, ta dẫn đại tẩu, ngươi dẫn theo muội muội ta, chúng ta hồi hương.” Lý Thái phó cười khổ : “Thiên hạ này đều là của Hoàng thượng, hồi hương cũng vô dụng thôi.” Lý phu nhân: “Ca. . .” Trong phòng yên tĩnh lại, ta biết Hoàng đế với Lý Thái phó sắp xếp thế này, để ta nghe được cuộc chuyện này để làm gì. giờ ta biết Lai Phúc là người của Hoàng đế, Lý Thái phó chỉ tuân theo Hoàng mệnh, Lý phu nhân cũng mong Trương Lai nạp thiếp, mà Trương Lai hề làm ta thất vọng. “Nha đầu, đây phải là chỗ chúng ta ở lại lâu”, Vũ sư phó nghe xong toàn bộ cuộc chuyện, thở dài với ta. “Vẫn phải ràng mọi chuyện”, ta khẽ , “Vũ sư phó, chuẩn bị xong hết chưa?” Ngay từ sau lần Lý Thái phó bị hoạch tội, ta có dự cảm tốt, nên bảo Vũ sư phó chuẩn bị chút. Có chuyện gì phát sinh có thể lập tức rời khỏi Kinh thành, dù thế nào, cũng đến lúc trở về quê nhà báo thù cho cha mẹ. Vũ sư phó gật đầu. “Vũ sư phó về biệt viện trước chuẩn bị sẵn sàng, có khả năng ngay đêm nay trước lúc cửa thành đóng chúng ta rời ”, ta giọng , “Bên cạnh ta có người của Hoàng đế, Lai Phúc cũng đáng tin. Vũ sư phó cẩn thận.” Vũ sư phó gật đầu, rời . Ta quay người tới cửa chính, chậm rãi cất bước vào. Vẻ mặt ba người trong phòng đều khác nhau, Trương Lai bước nhanh tới, ôm ta vào ngực rồi cẩn thận nhìn khắp người, “Tiểu Khê, nàng có bị thương ?” Ta lắc đầu. Vẻ mặt Lý phu nhân khi nhìn thấy ta có vẻ đấu tranh cùng do dự, mở miệng chuyện. Mãi đến lúc Trương Lai kéo tay ta ngồi xuống, Lý Thái phó mới : “Tẩu tử, những lời mọi người vừa chắc tẩu cũng nghe thấy. Chúng ta phải để ý tới tình thân, chỉ là vị Hoàng thượng kia, tính mạng ca ca cùng toàn gia chúng ta đều ký thác người tẩu. Tẩu cũng khuyên nhủ ca ?” Lời này ra đúng là tám phần vô sỉ, hai phần vô lại, ta thản nhiên mở miệng: “Lý Thái phó nghĩ ta là loại người nguyện hy sinh bản thân để thành toàn cho người khác sao?” “Nếu là vì người khác ta dám chắc, nhưng nếu vì ca, bất luận là an nguy của ca, hay là. . . giữ lại hậu thế cho ca, ta tin tẩu làm như vậy.” nghĩ ta là thánh mẫu chắc? “Lý Tuấn!”, Trương Lai giận dữ thét tiếng, “Từ nay về sau ta có đệ đệ là ngươi”, rồi kéo tay ta ra ngoài. Lý phu nhân nước mắt vòng quanh đuổi theo ra tới cửa, “Ca, ca cần tiểu muội là ta sao? Ca mặc kệ cháu ngoại còn chưa đầy tuổi sao?” “Muội muội, muội muốn trưởng thành, thành gia lập thất rồi, ca cũng yên tâm. Nhưng mà Tiểu Khê nàng khác, nàng chỉ có mình ta, trong lòng ta cũng chỉ có mình nàng. Ta thể bỏ mặc nàng, cũng muốn lấy người khác.” “Nhưng mà. . . Nhưng mà phải là bỏ mặc tẩu mà. Về sau tẩu sống tốt hơn, thân phận cao quý. . .” “Muội muội, chúng ta làm người phải có lương tâm. Ngay chuyện Hoàng đế lão nhân cùng tương công muội làm, chỉ vì mưu kế kia, mà đem gả nương tựa như tiên nhân cho kẻ quê mùa như ta. Vậy mà người ta hề ghét bỏ ta, mà vẫn vui vẻ hoà nhã sống chung. Nhưng hôm nay, chuyện này đúng là khinh người quá đáng rồi, lại còn muốn sắp xếp cuộc đời người khác sao?” Bọn họ cứ tranh chấp mãi xong, ta mở miệng : “Muội muội, ta muốn cùng ca ca muội chuyện riêng.” Lúc này nàng ta mới buông bàn tay giữ chặt Trương Lai. Lúc này thị vệ theo tiến lại gần: “Chủ nhân, người ở riêng với chỉ sợ phù hợp.” “Ồ? Hoàng thượng như vậy sao?”, ta nhíu mày. “ có.” “À, vậy giờ ngươi có thể tiến cung xin ý chỉ, hỏi xem ta với có thể chuyện riêng được hay .” “Chuyện này. . .” Ta thêm lời nào, mà cùng Trương Lai trở lại tiểu viện của mình. Thị vệ và Lai Phúc theo nhưng cách khá xa. Trở lại phòng, đóng kỹ cửa phòng, Trương Lai ôm lấy ta từ sau lưng, “Tiểu Khê. . .” Dựa vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của lát, rồi ta kéo ngồi xuống đối diện. “Ta phải .” “, đâu?”, Trương Lai sốt ruột nắm lấy tay ta. “Về quê nhà, có lẽ vượt biên cảnh đến Đột Quyết, báo thù cho cha mẹ ta.” “Ta cùng nàng.” “Chàng sợ chết sao?” “Cái gì ta cũng sợ, ta từng đáp ứng cha là báo thù cho mẹ.” “Ta thể sinh con, . . . Chàng để tâm sao?” Trương Lai tiến lại gần ôm ta vào lòng, “Ta biết có kẻ xấu hại nàng, ta để tâm, ta chỉ cần có nàng là thấy đủ lắm rồi. Mặc dù ra, nhưng từ lúc nàng gả cho ta lúc nào cũng đối xử tốt với ta, toàn bộ ta đều nhớ trong lòng. Ta lòng dạ với nàng cả đời này.” “Nếu theo ta, có khả năng còn gặp lại muội muội nữa, chàng bỏ được sao?”, ta hỏi có chút khó xử. Có những việc sớm chút tốt hơn, tránh sau này lại sinh ra oán hận. im lặng trong chốc lát, rồi mở miệng: “Muội muội của ta. . . thành gia lập thất rồi, tiểu tử Lý Tuấn kia mặc dù có những lúc làm việc mờ ám, nhưng đối với muội muội ta lại là thành tâm thành ý, ta cũng có thể yên tâm. Lý Tuấn làm quan lớn, ta cũng chẳng giúp được bọn họ làm gì nữa, ra ta sớm có ý định đưa nàng về quê, mà lại sợ nàng quen, nên mới . Hôm nay bất luận thế nào, ta là tướng công của nàng, cả đời này bảo vệ nàng chu toàn.” Ta vùi đầu vào ngực , lẩm bẩm : “Cám ơn chàng.” Cho dù là ta người nhìn hết nhân tình thế thái, cũng hy vọng cuộc hôn nhân ta dùng tâm tạo dựng, con người mà ta dùng tâm chăm sóc, cũng có chân tình giống như vậy đối với ta. làm ta thất vọng, ta thở phào hơi, trong lòng ấm áp, giống như lúc trước cứ lo được lo mất. giọng thầm với lúc, rồi ta cùng Lai Phúc và thị vệ kia quay lại biệt viện. Buổi tối trói Lai Phúc xong, điều động thị vệ kia quay lại Hoàng cung, rồi cùng sư phó cưỡi ngựa ra khỏi Kinh thành, đúng lúc cửa thành đóng lại ngay sau lưng. Đến chỗ ước định thấy Trương Lai đứng đợi lâu, cũng may khoảng thời gian này Vũ sư phó dạy cưỡi ngựa. Hơn nữa trước kia mổ heo kiếm sống, bình sinh có sức lực lớn, dùng song đao, cũng có chút lực sát thương, thành gánh nặng cho ta cùng sư phó. Giữa đêm trăng, chúng ta phóng ngựa về hướng tây.
Chương 16 Edit Phi Ân Beta Thanh Mai đường phóng về phía tây, chỉ dừng lại để đổi ngựa, chúng ta bỏ trốn bất ngờ như vậy. Cho dù có người đuổi theo, cũng chênh khoảng khá xa, nên đuổi kịp được. Sau đó chúng ta đến vùng biên giới giữa bản quốc với Tây Cương, thôn trấn gồm nhiều tộc người cùng sinh sống. Trước đây người Hồ(Trung Quốc cổ đại gọi những dân tộc ở phương bắc hoặc Tây Vực)thường họp chợ ở nơi này, nên những thương nhân người Hồ tới buôn bán cũng ngừng chân ở đây, dần dà, có khá nhiều người định cư luôn tại đây. Bởi vì đây là khi vực được quản lý, đào phạm hoặc là những người bị quan phủ áp bức đến thể sống nổi, cũng trốn tới đây. Đây cũng là nơi náu thân ta và sư phó bàn bạc từ trước. Mua viện để nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày liền ngồi lưng ngựa, ngay cả ta cùng sư phó cưỡi ngựa quên mà còn chịu nổi, huống chi là Trương Lai, đùi cùng mông bị mài đến ra dạng gì, vậy mà cố gặng chịu đựng rên tiếng. “Giờ có thấy hối hận ?”, ta vừa bôi thuốc cho vừa nhàng hỏi. “Ta hối hận”, mặt úp vào trong gối, giọng buồn bực mang theo hờn dỗi. Ta khẽ nhếch môi, thuận tay giúp mát xa cơ bắp, “ người chúng ta có mấy ngàn lượng, áo cơm chưa cần phải lo. Nhưng miệng ăn núi lở mà làm việc gì cả cũng tốt, cho nên ta cùng sư phó định đến làm tiêu sư hộ vệ cho đoàn thương nhân, chàng cảm thấy thế nào?”, đến được đây, mạch suy nghĩ của ta ngày càng nét, tìm hiểu tin tức tình báo ở Tây Cương này, vẽ bản đồ, hiểu thiên văn hoàn cảnh tình hình, có lẽ là phương thức báo hữu hiệu nhất. Ta chỉ có đôi tay nên việc có thể làm cũng có hạn, nhưng những thông tin tình báo này rơi vào trong tay tên Hoàng đế có chí hướng cao rộng kia, có thể hữu dụng. Hơn nữa ta phần nào hiểu được Hoàng đế, chỉ có cách để cảm thấy ta còn hữu dụng, mới tha cho ta. Bằng dù bắt ta trở về, cũng phái người ghết ta vì xúc phạm tôn nghiêm của . Về phần lựa chọn nghề, ngân phiếu mấy ngàn lượng chúng ta có, đúng là đủ để bắt đầu làm ăn buôn bán. Nhưng chúng ta lại biết nhiều về kinh doanh, có giúp đỡ, có người quen biết, quan trọng hơn, thứ người Hồ cần là tơ lụa, đồ sứ, lá trà đều phải nhập hàng từ nội địa, chúng ta có nguồn cung cấp, lại vì nguyên nhân thân phận, nên kkhông dám đặt chân vào nội địa. Cho nên việc buôn bán đối với chúng ta mà chỉ là lý luận suông thôi. Mà ta cùng sư phó thân có võ nghệ, Trương Lai trời sinh khoẻ mạnh, làm tiêu sư dư xài. Hơn nữa theo đoàn thương nhân đến từng bộ tộc thảo nguyên để buôn bán, vừa đúng với mục đích của ta. “Tiểu Khê, nàng thông minh hơn ta, chuyện gì ta cũng nghe theo nàng”, giữ tay ta lại nắm chặt. Tới biên thành (thành gần biên giới), ta bái Vũ sư phó làm nghĩa phụ, lần này khác với lần bái Cố Thái uý, lần nay ta chân thành mà bái lạy. Phụ mẫu ta đều mất sớm, Vũ sư phó lại có con , nhiều năm làm bạn, sớm coi nhau như người nhà rồi. tại chỉ là sửa cách xưng hô mà thôi. Cùng nghĩa phụ, Trương Lai bái kiến Đại đương gia (người đứng đầu) ở đây. Nơi này là khu vực người quản lý, người tốt người xấu lẫn lộn, trị an lại thành vấn đề, tất nhiên phải vì mọi người có tự giác cao, mà là có thế lực ngầm khống chế nơi đây. Chúng ta muốn an thân, tất nhiên trước tiên phải tới bái kiến đỉnh núi cao ở chỗ này. Đại đương gia ở đây là hán tử (người đàn ông cao to) có râu quai nón, nhưng ánh mắt thường xuyên loé sáng làm người ta biết được phải là người bình thường chất phác, chắc chắn là người cực kỳ giảo hoạt. Ánh mắt luân phiên chuyển qua chuyển lại người ba chúng ta, dừng lại mặt ta lâu hơn chút, dường như chấp nhận lý do nghĩa phụ bị bọn quan phủ hãm hại đành phải tha hương ( đến nơi đất khách quê người), cười : “Dù sao, các ngươi có ý định làm người áp tải mà còn mang theo nữ nhân yểu điệu sao?” Nghĩa phụ cười ha ha : “Tiễn thuật của con ta còn có thể hơn rất nhiều người.” “ sao?” , Đại đương gia nổi hứng thú “Dám so tài ?” “Sao lại ?”, nghĩa phụ thay ta đáp ứng. Từ đầu đến cuối ta hề mở miệng, dung mạo của ta dễ dàng gây ra hoạ, cho nên trước mặt người ngoài ta đều cười, mọi việc kết giao đều giao cho nghĩa phụ cùng Trương Lai. Lúc này tỷ thí lại rất hợp ý ta, có thể làm cho những người có ánh mắt háo sắc nhìn ta thành tâm phục. sau này làm việc càng thuận tiện hơn. Vũ khí cùng áo giáp Hoàng đế tặng đều là thượng thượng phẩm (hàng cực tốt), chỉ cần liếc mắt thấy bất phàm, làm sao ta dám lôi ra dùng. Đành giấu ở phòng ngủ, hy vọng sau này còn có cơ hội đem ra dùng. tại đao cung tên dùng chỉ là những thứ tầm thường mua ở đây, tuy tầm thường, nhưng cung tên là thứ ta thích nhất và cũng thấy tự tin nhất, ta sao có thể thất bại được. Sau khi bắn cung thắng, Đại đương gia lại mời ba người chúng ta lưu lại uống rượu. Hàng người dài mời từng chén từng chén, ta và sư phó đều có tửu lượng uống mãi say, tửu lượng Trương Lai cũng rất tốt, ngược lại làm chủ nhân cùng toàn bộ người mời uống đến say mèm. Buổi tối Đại đương gia tự mình đưa chúng ta ra cửa, ta cùng nghĩa phụ nhìn nhau cười cười, xem ra tạm thời coi như kết giao xong, Trương Lai cũng hơi say. Có được tán thành của Đại đương gia, tìm việc làm ở đây lại càng dễ dàng, rất nhanh có thương nhân liên lạc, muốn chúng ta hộ tống chuyến hàng hóa đến thảo nguyên. Lần này hộ vệ chỉ có mười mấy người, ba người chúng ta chỉ là phần trong số đó, việc phải làm cũng coi là nhiều. đường ta học tiếng Đột Quyết, sau này chắc chắn có lúc dùng đến. . . . . . .”Hôm nay đến Thiên Miên, thời tiết nóng bức khô ráo, chỉ có hồ nước ngọt cách năm dặm về phía tây là có thể uống được. Hai bên Đông Nam đều bao phủ bởi cát chảy (cát lún ở sa mạc), chỉ cần hơi sơ sẩy là có thể mất mạng trong đó. Ở đây hằng năm tháng mười trời lạnh như trời tháng tư, có tuyết, phải mặc nhiều quần áo mùa đông. Từ tháng sáu đến tháng tám nóng bức ít mưa, dễ bị cảm nắng. Vừa tới tháng ba trời trở lạnh, thường có bão tuyết, nhiều súc vật bị chết cóng. Những người ở đây phần lớn là người Diêu Hách, tín ngưỡng thiên thần. Nam nữ già trẻ cộng lại khoảng hai ngàn người, đều bị phụ thuộc vào người Đột Quyết, sinh tồn là vì chăn dê nuôi ngựa cho tộc Đột Quyết. Bởi vì nhân số cực , người thiện chiến lại rất ít, nên được Đột Quyết coi trọng, cho nên mới bị thôn tính. Người Diêu Hách thường xuyên bị người Đột Quyết chèn ép, hoặc bị lợi dụng để phản gián (chống địch bằng kế ly gián).” Ta buông bút, kiểm tra lại lần nữa địa đồ cùng những ghi chép đặc điểm thời tiết tấm da dê, rồi lại chép lại lần nữa. Phàm là những ghi chép, địa đồ được vẽ ra, ngoại trừ bản dự định đưa cho Hoàng đế, lưu lại bản cho mình, để sau này làm việc cho thuận tiện. hơn năm rồi, tiếng Đột Quyết của ta rất lưu loát, giờ bắt đầu học đọc học viết. nghĩ ngợi, Trương Lai nâng màn lên bước vào cười : “Tiểu Khê, ngày mai chúng ta có thể về tới nhà rồi.” “Ừ, sắp sang năm mới rồi, lần này chúng ta trở về tạm thời nhận việc, chờ qua tết, sang năm sau rồi tính tiếp.” Trương Lai đến bên cạnh ôm lấy ta, “Nàng thực để cha đưa cái thứ kia sao? Hay là để ta ?” Ta lắc đầu, “Trong ba người chúng ta, chỉ có cha là thích hợp nhất, ta cũng thấy yên tâm nhất. Hơn nữa chỉ đưa đến chỗ quan binh dịch trạm thôi, dùng thẻ bài của ta nhất định có người phi mạch tám trăm dặm đưa đến tận tay Hoàng đế, chẳng cần cha tự mình trở lại kinh thành, chàng cần phải lo lắng. Ta là nữ nhân, chàng lại chưa bao giờ giao thiệp với quan binh, chỉ có cha là thích hợp nhất.” Trương Lai gật đầu, lại hỏi: “Tiểu Khê, có phải ta rất vô dụng ?” Ta nở nụ cười, “Hơn năm nayy, chàng cưỡi ngựa rất tốt, tiếng Đột Quyết cũng biết , giết bọn cướp ngựa cũng nương tay. Chàng bỏ lại tất cả để cùng ta, bảo hộ ta, có trượng phu như chàng, ta thấy đủ lắm rồi.” “Tiểu Khê, chỉ cần nàng chê ta, ta vĩnh viễn ở bên nàng.” Ta khẽ gật đầu. “Tiểu Khê, ta muốn. . . . . .” , tay ôm ta dùng lực hơn chút. “Đừng nháo loạn, chốc lát nữa cha vào đấy.” “Ờm”, cúi đầu, bộ dáng hơi chán nản. “Ngày mai là về đến nhà rồi, đến lúc đó làm gì đều tùy chàng. . . . . .” , ta dịu dàng . “Vậy . . . . . . hôn trước cái.” Ta cười thơm lên mặt cái, cũng thơm lên mặt ta cái, rồi mới đứng dậy cười : “Ta gác đêm cùng cha, nàng ngủ trước .” Ta gật đầu, nhìn ra ngoài, chính mình cũng thu thập đồ vật này nọ rồi ngủ. Qua năm nay, nhận được tin tức từ Hoàng đế, thị vệ bên người Hoàng đế cũng xuất . khác lắm so với ta dự đoán, việc ta làm hẳn là hữu dụng, người hữu dụng xử lý chuyện hữu dụng so với ở trong cung làm phi tần còn có ích lợi hơn. Ta nên cảm thấy may mắn vì Hoàng đế là người có chí làm chủ bốn phương sao?
Chương 17 Edit Phi Ân Beta Thanh Mai Đêm ba mươi, nghĩa phụ cùng Trương Lai đều mặc áo bào độn bông do ta may, tự mình cũng mặc như vậy. ra phải cảm tạ ba năm huấn luyện ở Cố phủ kia, những việc nữ nhân đương thời biết làm ta cũng biết làm. Có lẽ là vì kinh nghiệm cuộc sống từ khi còn bé, nên ta có thói quen để mình luôn bận rộn, cho nên dù thiếu bạc, dù y phục nào cũng có thể mua, nhưng ta vẫn tự tay may quần áo cùng vớ giày cho người trong nhà. Năm trước còn may áo cùng giày giữ ấm cực tốt bằng dâ dê cho bọn họ, kể cả phải làm việc ngay giữa tháng chạp lạnh buốt cũng bị rét cóng. Bởi vì phải thường xuyên cưỡi ngựa ra ngoài nên ta quen mặc trang phục người Hồ, huống chi dân chúng ở đây bất kể là dân tộc gì, đều có thói quen mặc trang phục người Hồ, cho dễ làm việc. Mái tóc dài tết lại thành bím, vô cùng thoải mái mà lại thuận tiện. Chung quy phải chải búi tóc, ăn mặc đơn giản để cưỡi ngựa bảo hộ. “Tiểu Khê, cái này cho nàng”, Trương Lai thoáng ngượng ngùng, xoè bàn tay ra, trong lòng bàn tay là đôi hoa tai bằng tùng thạch. Lúc trước đồ cưới của ta có ít đồ cổ, tranh chữ đều rất có giá, còn đồ trang sức cũng là thượng phẩm quý báu. Nhưng những vật đó khó bán ra ngoài, cũng dễ mang theo, cho nên lúc rời khỏi kinh thành đều mang theo, chỉ có vàng bạc bị ta đổi thành ngân phiếu mang theo bên người. Bình thường ta cũng đeo đồ trang sức gì, những đồ vật bằng tùng thạch ở đây bán rất rẻ, nhưng phần tâm ý này của vẫn làm ta vui mừng. Hơn nữa hoa tai tùng thạch này tạo hình là chùm nho, cực kỳ đáng . (*Hoa tai tùng thạch kiểu chùm nho*) “Mua lúc nào thế?” “Hôm qua ta nhìn thấy ở phiên chợ, cảm thấy nàng đeo vào chắc chắn là rất đẹp, nên mới mua.” Ta đưa tay ra nhận lấy rồi đeo lên tai, “Đẹp ?” “Ừ, đẹp lắm”, cười chân chất. Ta kéo tay vào phòng, “Vào thôi, cha còn chờ chúng ta uống rượu đấy.” Bên lò nướng là những xâu thịt dê, ba người chúng ta cùng nâng chén, “Hy vọng năm sau mọi việc đều suôn sẻ, hạnh phúc an khang.” Ta vẫn luôn chú ý điều dưỡng thân thể. Hoàng đế chỉ có mới có dược trị được chứng bệnh sinh con được của ta, nhưng ta tin. Chứng bệnh sinh con được của ta là do thuốc độc làm thân thể bị hư tổn mà thành, có dược có thể trị, vậy nhất định có phương pháp khác có thể trị liệu. Nơi này tuy có thần y gì hết, nhưng cũng có lão đại phu y thuật tệ, ông ấy ta uống phải Tuyệt tử thang người trong Câu Lan viện (kỹ viện) thường dùng, nhưng vì ta uống nhiều lắm, hơn nữa tuổi còn trẻ, cho nên chỉ cần uống vài thang thuốc điều dưỡng bảy tám năm, vẫn có thể khôi phục khả năng sinh con. Kể cả khôi phục được, ta cũng động đến dược bí mật của Hoàng đế. làm gì mà cũng được, chắc chắn là bị lợi dụng triệt để . . . . . . Nếu thiếu nợ nhân tình lớn như vậy, ta phải trả bằng cái gì? Mà cho cùng, thể sinh con đối với ta mà cũng có tiếc nuối, nhưng chung quy vẫn thể làm dao động kiên định của ta. Có được tin tưởng của người dân vùng biên giới cũng dễ dàng gì, nhân khẩu cố định ở đây rất lớn, thương nhân đầy các con đường, đào binh (binh đào ngũ), trộm cướp, gian tế, hộ vệ, còn có người bảo hộ danh tính. Tuy sống cùng nhau bình an vô , nhưng ai tin tưởng người khác cách đơn giản. đến đây hơn năm, chúng ta cũng xem như là an gia ở đây, tuy nhiên dân bản xứ vẫn duy trì thái độ thận trọng với chúng ta, nhưng những đoàn thương nhân quá phận mà bắt bẻ thân phận, chỉ cần chúng ta có thể đảm nhiệm công tác hộ vệ tốt là được. Ta cảm thấy cuộc sống ở đây mới là sống. Tuy đường bảo hộ thương nhân vẫn phải cẩn thận để kiếm ăn, nhưng mà về đến nhà, có thể được thả lỏng thoải mái, bình thản hạnh phúc. Đối với ta giết người cùng đẫm máu ta chẳng coi là gì, đối với những người có ý đồ xấu đến gần cũng chẳng coi vào đâu. đề cập tới hận nước thù nhà, chỉ mấy tên giết người cướp của thủ đoạn giết người tàn khốc, đủ lý do để ta vung đao xuất tiễn rồi, do dự chút nào. Ta trời sinh có sức khoẻ, lại trải qua dạy dỗ của sư phó, tự cho là bắn tên thuộc tiêu chuẩn hạng nhất. Đến đây mới phát , hạng nhất đó là trong điều kiện đứng yên ngắm bắn thôi. Còn nếu so cưỡi ngựa bắn cung, ước chừng ta chỉ đứng hàng thứ hai thứ ba mà thôi. Ngược lại đao pháp cứ nghĩ thường thường bậc trung, nhưng trong lúc chiến đấu sinh tử dần dần nắm được chân lý trong đó. Cho nên, kẻ trộm vừa ra trước mặt, lại dùng cung tiễn nên căn bản tránh được đao của ta. Ta thích cuộc sống cứ mạo hiểm như vậy? Đương nhiên là . Theo lý mà ta báo được thù nhà, cũng phải vì nước hiến dâng trí tuệ cùng lý tưởng, mà tính tình bản thân chỉ thích cuộc sống an nhàn bình thản. Nếu có con đường khác có thể , ta sao lại lựa chọn cuộc sống như vậy? Còn liên lụy đến sư phó cùng trượng phu. Nhưng mà ta chẳng còn con đường nào khác để . Đắc tội với người cầm quyền lớn nhất, ta lại muốn phản quốc, cũng có khả năng chạy tới hải ngoại chỗ tiên nhân gì đó, cho nên chỉ có thể tìm cách lấy lòng Hoàng đế, kiến công lập nghiệp, mong rằng tương lai cầu được con đường sống. Tên Hoàng đế này, theo ta quan sát, tuy cố chấp, nhưng cũng phải biết dùng người. Chỉ cần còn hữu dụng cho đất nước, ta nghĩ có lẽ bỏ qua việc “vui đùa” của bản thân. Ta rất hiểu chính mình, đối với ta nếu như phải nhất thời thấy hứng thú, chính là ta còn có giá trị lợi dụng. giờ ta ở lại đây cố gắng thể giá trị hy vọng có thể vượt qua giá trị mà nhắm đến. Về phần rời khỏi Kinh thành, ta hề hối hận. Nơi đó sương mù dày đặc, tồn tại những nguy hiểm ta nhìn thấy , nếu như vậy, chi bằng ở sa mạc đây thè lưỡi ra liếm máu đao để sống, ít nhất ta còn biết nguy hiểm ở chỗ nào. Nếu như Hoàng đế muốn biến ta trở thành đồ chơi, cũng là lựa chọn cuối cùng của ta. Tuy ta có khí phách chết vì có tự do, nhưng dù sao cũng phải tranh thủ cho mình. đến lúc vạn bất đắc dĩ, đến bước này. Ta là người từng trải qua khổ cực, bệnh tật, nhà tan cửa nát, đói khổ lạnh lẽo, tình cảm thăng trầm. . . . . .So với còn sống sót, những thứ đó có tính là gì? Cho nên làm đồ chơi tình nhân tì thiếp của Hoàng đế, đối với ta cũng chẳng tính là gì, cho dù đến mức đó, ta cũng vì mình mà tìm ra con đường tốt nhất. Cho nên ta lựa chọn rời khỏi Kinh thành căn bản phải vì khí tiết gì hết, cũng phải sợ hãi căm hận với Hoàng đế. Mà bởi vì, ta có gia đình, gia đình mỹ mãn. Ta làm tất cả những việc này chỉ để bảo vệ cho gia đình mình mà thôi. Năm thứ nhất, ở đây chỉ coi là miễn cưỡng có chỗ đứng. Năm thứ ba, mới chính thức được các bang phái lớn tán thành. Năm thứ năm, ta tuyển chọn hộ vệ, thành lập tiêu cục Bình An. Thuận theo ý Hoàng đế, sắp xếp mấy người của vào mạng lưới thu thập tình báo. Năm thứ tám, số lượng tiêu sư đạt tới xấp xỉ trăm người, trong đó người của Hoàng đế là hơn hai mươi người, tiêu cục Bình An cơ bản cũng hình thành. Danh tiếng còn tốt hơn nhiều tiêu cục bản địa. Sư phó, ta cùng Trương Lai cần phải thường xuyên vào sa mạc nữa. Sư phó dù sao tuổi lớn, người ở lại tiêu cục huấn luyện võ sư, chuyên dạy dỗ những hộ vệ võ nghệ tốt. Về phần Trương Lai, ta cũng muốn lại mạo hiểm, trượng phu chỉ có người mà thôi. Trong sa mạc bão cát khô hanh nóng bức rất khó chiụ, trước kia ta cố gắng chống chọi đấy thôi, giờ có người thay thế, ta tội gì phải tự tìm phiền phức vào mình. Khi có người đến tiêu cục thuê hộ vệ, nếu là nhiệm vụ bình thường, ta phái những tiêu sư bình thường . Nếu là có vấn đề, hoặc cần thu thập tình báo gì đó, ta phái người của Hoàng đế . Những người Hoàng đế phái tới thân thủ đều rất tốt, cơ bản có thương vong, tỉ lệ đào thải của các tiêu sư bình thường giống với các tiêu cục khác, cho nên người ngoài phát được điều gì. Ta cùng Hoàng đế phối hợp hai bên như vậy, trạm tình báo nho được kiến thành. Ta biết Hoàng đế có bao nhiêu tai mắt khác cùng loại như thế này, nhưng ý định ban đầu của ta chỉ là vẽ tấm địa đồ Tây Vực hoàn thiện, tiện thể thu thập chút tin tình báo, rồi giết mấy tên Hán gian mà thôi. Tình báo cho chiến tranh được thành lập, toàn bộ đều do tay Hoàng đế thúc đẩy. Ta chỉ có thể bội phục rất biết lợi dụng. tồn tại của tiêu cục, có thể cho những thám tử của Hoàng đế thân phận hợp lý cùng điều kiện thu thập tình báo. Vạn nhất xảy ra tình huống ra tay thất bại, cũng liên quan nhiều đến tiêu cục. Bởi vì tỷ lệ tử vong của tiêu sư trong sa mạc thấp, nghề nghiệp này ở đây bản thân có tính lưu động rất cao rồi. Những người Hoàng đế phái tới cũng nguyện trung thành với ta, đối với bọn họ mà , ta chỉ là người quản lý mà thôi, cho nên ta nghĩ Hoàng đế rất yên tâm với nơi này. Cần tin tức tình báo gì, Hoàng đế cầu với ta. Sau đó tự ta dự trù tính toán, để người nào làm. Về phần kết quả hoặc tin tức tình báo thu thập được, trừ phi thất bại, cơ bản ta đều hỏi qua, tự bọn họ giao cho Hoàng đế. Biết nhiều đối với ta chẳng có gì tốt hết. Cuộc sống thường ngày của ta rất nhàn nhã, luyện võ, phân công nhiệm vụ, quản lý sổ sách. Tình hình bên trong tiêu cục đều do ta xử lý. Còn việc gặp người ngoài nhận nhiệm vụ, đều do Trương Lai quản. nhìn qua thấy chất phác, ra là vẻ ngoài lỗ mãng thô kệch mà bên trong rất tỉ mỉ kỹ càng, là người cực kỳ lanh lợi. Kiến thức được mở rộng, còn là nông phu mới bước vào đời nữa. Huống chi trải qua mấy năm chém giết, số mạng người chết tay chỉ sợ còn nhiều hơn ta, nên có khí chất dũng mãnh. Người như vậy là thích hợp nhất với kinh doanh thương mại ở đây, cũng là người thích hợp nhất với công tác liên hệ. Vừa để người ta xem , đồng thời nhìn qua rất chất phác có thể tin tưởng, làm người khác yên tâm. Nhưng ra trong đầu tính toán rất tỉ mỉ, bao giờ làm vụ mua bán lỗ vốn. và ta ở cùng nhau cực kỳ phù hợp, bởi vì cả hai người đều rất thực tế. Hơn nữa vẻ mặt biển ra ngoài đều có tính lừa gạt, ta nhìn qua rất chân thành, thoáng nhìn thấy rất chất phác. Nhưng chúng ta sống cùng nhau trước sau vẫn hoà hợp, bất luận là khổ cỡ nào, khó khăn cỡ nào, chúng ta đều vứt bỏ tâm huyết cùng lương tâm. Sinh tồn trong sa mạc dễ, ngụm nước cuối cùng để lại cho ai? Người cùng bị giết bị thương nhiều kể xiết, đau hay là đau? Đến lúc có người phải hy sinh lựa chọn thế nào. . . . . . Nơi đây tuy rằng cực khổ, nhưng cũng là nơi khảo nghiệm lòng người tốt nhất. Mười năm ngắn ngủi chúng ta sinh sống ở chỗ này, thể là có liên quan đến tính cách mỗi người. Nếu ta có ý định lên núi làm thổ phỉ, mở rộng thế lực cho mình ra là chuyện vẽ rắn thêm chân (làm những việc vô ích), ngược lại tạo thêm cớ để Hoàng đế diệt trừ ta. Đơn giản nhất chỉ cần nhìn những người Hoàng đế phái đến cùng những tiêu sư bình thường là thấy chênh lệch, ta có ý định bồi dưỡng lực lượng vũ trang cho mình. Nhưng mà thỏ khôn luôn có ba hang (biết lo trước tính sau). Ở đây kinh doanh mười năm, tâm phúc (người thân tín, đáng tin cậy) cũng có hai ba người. Những người tâm phúc ta tuyển đều là người bao giờ ngờ đến, võ nghệ thường thường, nhưng là người làm việc chu đáo giàu kinh nghiệm. Người như thế làm người ngoài chú ý, nên để bọn họ ra ngoài làm việc cho ta, cũng gây chú ý. Ta giúp Hoàng đế, nhưng cũng phải đề phòng Hoàng đế, bất luận tương lai xảy ra tình huống gì, cuối cùng cũng phải để lại đường lui cho sư phó, Trương Lai cùng chính mình.
Chương 18 Edit Phi Ân Beta Thanh Mai “Chủ nhân, mật tín (tín hàm bí mật) từ Kinh thành đến, còn kèm theo hai bức thư”, Lý Toàn bề ngoài là quản gia của ta, nhưng thực tế là người liên lạc giữa ta và Hoàng đế, có thể là chủ quản thực chất của trạm tình báo này. Ban đầu ta đề nghị tin tức thư từ qua tay mình, toàn bộ đều giao cho Lý Toàn quản lý, nhưng Hoàng đế đồng ý. giờ ngẫm lại, có lẽ Hoàng đế muốn ta kiềm chế , tránh rời xa Kinh thành lâu ngày mất trung thành. “ biết, cứ đặt đấy. Hôm nay muộn rồi, cụ thể phải làm thế nào ngày mai chúng ta lại bàn tiếp.” “Dạ, thuộc hạ cáo lui.” Trước tiên mở mật tín ra xem, sau khi nắm nội dung, dùng nến đốt . Sau đó đến hai bức thư kia, bức gửi cho Trương Lai, chữ viết là của muội muội , ta tạm thời để sang bên. Bức còn lại là của Hoàng đế viết cho ta, nhắc tới hai kiện chính: là Cố phủ bị vạch tội, cả nhà nhốt vào thiên lao, Cố quý phi cũng bị đưa vào lãnh cung; chuyện còn lại dường như ngẫu nhiên nhắc tới, Thái Phó Lý Tuấn gần đây cưới chất nữ (cháu ) của Hoàng đế, Huyền chủ, làm bình thê (ngang với vợ chính). (*Huyền chủ – Huyện chủ: Phong hào của nữ nhân thuộc Hoàng tộc. Nữ nhân nhà đế vương Đông Hán đều phong là Huyền công chúa. Thời Tuỳ Đường cũng phong là Huyền chủ. Nữ nhi quận vương thời Minh, Thanh phong là Huyền chủ. Tống vương chi “Thằng thuỷ yến đàm lục – Quan chế” có ghi: “Nữ nhân Triệu Phổ có công lớn phong làm quận chúa, nhị nữ Cao Hoài Đức đặc biệt phong làm Huyền chủ”. Minh hồ thị “Chân châu thuyền – công chủ ông chủ”: “Nữ nhi Thân vương gọi là Quận chúa, nữ nhi Quận vương gọi là Huyền chủ” Edit lại từ baidu*) Nghĩ ngợi, rồi đốt luôn bức thư này, gần đây ta rất cẩn thận. Chuyện Cố phủ liên quan đến ta nhiều, ngay từ đầu là quan hệ lợi dụng lẫn nhau rồi. Nhưng Cố thiếu gia, nếu có thể giúp đỡ, ta cũng muốn giúp lần. Về chuyện Lý gia, lại càng chẳng liên quan gì đến ta. Nhưng mà nếu Trương Lai biết, chỉ sợ nổi trận lôi đình. Tuy nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu vô cùng nhiều, nhưng những dạng người đó thường là quý nhân (người sang, người cao quý), người nghèo khổ thường vợ chồng, hai người chung sống với nhau hoà thuận đến già. Huống chi vợ chồng Lý Tuấn vốn quen biết từ khi còn chưa làm quan, coi như tào khang chi thê (người vợ lúc còn nghèo khó) rồi. giờ cưới Huyền chủ thân phận cao quý, lại cho thân phận bằng vợ chính, vậy muội muội của Trương Lai đặt ở chỗ nào? Tuy ta cảm thấy nàng ấy quá nửa chịu bị thua thiệt, nhưng chỉ sợ Trương Lai nghĩ như vậy. ra chuyện này. . . . . . là muốn chúng ta về kinh? Lý Thái phó muốn lấy Huyền chủ kia sao? Hay chỉ là kế sách để lừa gạt chúng ta? Mặc kệ trong lòng ta có bao nhiêu hoài nghi, cũng thể ngăn cản Trương Lai được, chỉ có muội muội, hơn nữa mười năm gặp. Ta có bất cứ lý do, lập trường gì để phản đối , càng thể ra nghi ngờ của ta. Bất kỳ việc gì ta đều tính trước mọi rủi ro, ta thích mình trở tay kịp. Tuổi ta gần ba mươi, bởi vì nhiều năm luyện võ, dáng người cân đối, cơ thể rắn chắc. Lại bởi vì phơi nắng thời gian dài, nên làn da còn trắng nõn nữa, mà trở thành làn da màu mật ong khỏe mạnh. Đối với bản thân mình mà , ta gần đây, càng khỏe mạnh càng xinh đẹp. Cho nên, ta rất hài lòng với chính mình. Mà ta cũng hiểu , trong ánh mắt mọi người, nữ nhân mười sáu chân eo thon trắng nõn mới là đẹp. Đến ba mươi tuổi bị xem là phu nhân trung niên rồi. Thực tế hình tượng tại của ta, nếu là ở đại hoặc ở phương Tây là mỹ nhân, nhưng ở nơi này lại phải. Trong thư nhà của muội muội Trương Lai viết, thỉnh thoảng có nhắc tới số chuyện ở Kinh thành, ví như Hoàng đế mấy năm nay đều rất sủng ái Liễu mỹ nhân cùng Thái quý nhân. Ta biết Hoàng đế vẫn còn muốn gì ở ta, ta sợ trong lòng vẫn còn cố chấp, chính mình ăn hết con ba ba rồi lại làm tất cả mọi người được thoải mái. Có thể còn có tính toán gì đó, tóm lại để ta có cảm giác vui vẻ. Nhưng ta còn cách nào khác. Địa vị cùng năng lực đều kém quá xa, chúng ta giống như con kiến nằm trong tay , bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp chết. Làm trong lòng ta có cảm giác như bị đè nén, đứng dưới mái hiên nhà người ta, thể cúi đầu. Trương Lai kéo rèm cửa lên vào, cười : “Tiểu Khê, làm gì đó?” Ta đưa ra bức thư, “Vừa rồi có người đưa tới, thư của muội muội, muốn ta đọc cho chàng nghe ?” gật đầu ngồi xuống bên cạnh ta, ta giọng đọc, quả nhiên, trong thư ngoại trừ rất nhớ , còn đến chuyện Lý Tuấn lấy vợ, bảo ca ca quay về làm chủ cho nàng ấy. Trương Lai rất tức giận, chúng ta bàn bạc lúc, bàn giao mọi chuyện trong tiêu cục, rồi ngày thứ ba xuất phát Kinh thành. Mấy năm nay muội muội Trương Lai thường xuyên gửi thư nhà đến, Trương Lai cũng biết tiêu cục này căn bản lập ra để phụng cho Hoàng đế, cảm thấy Hoàng đế làm khó chúng ta nữa. Ta cũng hy vọng như thế, nhưng lạc quan như . tuy thiếu khôn khéo, nhưng biết tâm tính cùng cách nghĩ của những quý nhân. Ta lặng lẽ sắp xếp đường lui cho sư phó, nếu ta đến đón ông, cũng đừng tìm chúng ta, mang theo gia nhân tâm phúc đâu đó mà dưỡng lão. Lần này phải quay lại Kinh thành ta có cảm giác tốt. Cảm giác như có người giăng lưới sẵn đợi hai vợ chồng chúng ta lọt vào vậy, người chủ mưu có thể là Hoàng đế phối hợp với Lý Thái phó. Cũng chẳng có được tin tức nào khác, đành phải theo Trương Lai chuyến. Nếu ta cùng , chờ bị bắt lại, ta vẫn phải tìm , bằng lúc này cùng , còn có thể bàn bạc với nhau. Ngồi trong xe ngựa đường về Kinh, Trương Lai ôm ta vào ngực, để ta ngồi dựa vào cho thoải mái hơn, “Tiểu Khê, nàng Lý Tuấn vì sao lại thay đổi, ngay cả tình cảm cùng lời hứa trước kia đều quên hết?” Ta nghiêng đầu suy nghĩ, “Lý Thái phó trước kia là người thế nào?” “ rất chăm chỉ đọc sách, có thể chịu được cực khổ, có khát vọng, nhiều lí tưởng, tóm lại giống những người trong thôn ta.” “Tình cảm của và muội muội rất tốt?” “Ừ. đối xử với muội muội khác với những người khác, dạy muội muội đọc sách viết chữ, sau đó muội muội cũng giống những người trong thôn nữa. Lúc trước nếu phải vì lý do đó, ta cũng đồng ý hứa gả muội muội cho . Ta cảm thấy tâm quá lớn, thích hợp với nông dân chúng ta. Hơn nữa bọn ta cũng nhìn thấy ít những người đọc sách nghèo túng dựa vào thê tử làm việc tay chân mà sống, khi trèo lên cao trở thành quý nhân gì đó hoặc lên làm quan, đều ghét bỏ thê tử là thôn phụ. Nhưng mà muội muội bị chỉ dạy nên tâm cũng lớn hơn, ngoại trừ ra nhìn thấy ai cũng chướng mắt, ta đành phải đồng ý. Lúc trước khi đến Kinh thành làm quan lớn, trong lòng ta cứ thấy bồn chồn. ngờ vẫn nguyện ý lấy muội muội ta, lúc đó ta còn cảm thấy mắt nhìn người của muội muội tốt, nhìn trúng nhân phẩm của . ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.” Ta gật đầu, trầm mặc gì. Tin tức này có khả năng phải là , chỉ để lừa gạt chúng ta về Kinh thành. Nhưng nếu là , chúng ta lấy thân phận gì để quản chuyện nhà của quan viên triều đình? So quyền so thế so tâm cơ (tâm trí, cơ mưu), vợ chồng chúng ta đều bằng . Thứ duy nhất có thể ảnh hưởng đến , chỉ còn tình cảm xưa kia của huynh muội Trương lai đối với . Mà nếu còn để ý tình cảm đó, sao lại làm ra chuyện hôm nay. Trở lại kinh thành, ở cửa thành có thánh chỉ cho ta chờ sẵn, ta thay thiên tử tuần tra biên cảnh mười năm, dâng lên cho thiên tử địa đồ Tây Vực nguyên vẹn, tước vị được thăng lên làm Huyền chủ, ban toà phủ đệ, hoàng kim bạc trắng vô số. Ta kinh hoàng, ràng giữa ban ngày ban mặt như vậy, chẳng lẽ trạm tình báo biên thành kia Hoàng đế cần nữa? Thái giám truyền chỉ bảo ta tiến cung tạ ơn, ta và Trương Lai liếc nhìn nhau. “Ta đến chỗ muội muội trước.” “Được, ta đến nhà Lý Thái phó tìm chàng.” theo thái giám đến phủ đệ Hoàng đế mới ban cho, sau khi rửa mặt xong thay trang phục Huyền chủ, rồi mới ngồi lên kiệu tiến cung tạ ơn. Tướng mạo Hoàng đế thay đổi nhiều, thoạt nhìn hình như uy nghiêm hơn mười năm trước nhiều, khí thế cũng mạnh mẽ hơn nhiều. phất tay cho đám hầu hạ lui xuống, sau đó cười với ta: “Nàng so với nam nhân còn hữu dụng hơn, hoàn thành được những chuyện người khác căn bản thể tưởng tượng ra.” Ta ngờ nhiều năm gặp, chuyện vẫn trực tiếp như thế, lại dùng khẩu khí hòa ái như thế, vì thế mỉm cười : “Chỉ là bọn họ chưa nghĩ tới mà thôi, chỉ cần nghĩ tới, ai cũng có thể làm được.” “Đúng vậy. Nhưng mà đám nho sinh kia há miệng ngậm miệng đều Thiên triều thượng quốc chúng ta phải thế nào ra sao, làm sao lại muốn tìm hiểu chuyện đám man di kia chứ?” “Ngài khẳng định sớm nghĩ đến?”, ta ngại vuốt mông ngựa , chỉ cần có ác ý với nhà ta là được. “Tiên hoàng và trẫm đúng là sớm nghĩ tới. Nhưng tìm được người thích hợp làm chuyện này. Thủ hạ trẫm phải là thị vệ cũng là tử sĩ (liều chết), nàng ở đó mười năm, hẳn rất ràng, những người nơi đó luôn phòng bị thế lực triều đình. Cho nên tìm hiểu tin tình báo rất khó. Về phần quan phủ cùng thương nhân ta cũng từng cân nhắc, nhưng bọn họ dễ để lộ tin tức, cũng chỉ có thể mang tin tức tình báo lẻ tẻ về. Hiệp khách lại càng thể tin tưởng mà giao việc, khó thành việc lớn. Cho nên nàng giúp trẫm việc lớn.” Ta hơi chần chừ : “Nếu như vậy, lần này sao bệ hạ lại tuyên chỉ gióng trống khua chiêng như vậy? Như vậy phải làm bại lộ Bình An tiêu cục sao?” “Nàng yên tâm, trẫm có sắp xếp trước. Những người ở đó nghĩ chủ nhân Bình An tiêu cục là Huyền chủ mới được tấn phong đâu. Bọn họ cho rằng nàng có chuyện gấp phải về quê.” Ta gật đầu, ra là thế. “Có muốn nhìn người Cố phủ?” Cố phủ? Ta do dự lát, “Bản án Cố phủ phán quyết rồi sao?” “Nam tử bắt về xử trảm, nữ tử sung làm quan nô (nô lệ cho nhà quan tước).” Ta trầm ngâm lát, có gặp hay ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, “Nếu Hoàng thượng cho phép, thần phụ muốn gặp thiếu gia Cố phủ”, hỏi còn tâm nguyện gì chưa làm xong. Cũng coi như báo đáp giúp đỡ ta lúc gặp cảnh khó khăn năm đó. “Hai người đúng là tình nghĩa sâu nặng, lúc trước Lý gia bị vạch tội, hình như cũng chỉ có đưa nàng bạc.” Ta gật đầu, “Dạ, thần phụ vốn là nô tỳ của Cố gia, sau đó được Cố phủ bồi dưỡng sắc đẹp mê hoặc người. Cố phủ hoàn toàn lợi dụng thần phụ, thần phụ tất nhiên là còn lựa chọn nào khác. ra trong nội tâm thần phụ có tình cảm gì với Cố phủ. Huống hồ Cố quý phi còn hạ độc với thần phụ. Nếu phải vì ân huệ lần đó của Cố thiếu gia, thần phụ cũng có ý định gặp .” cười : “Nàng là thẳng thắn. Được rồi, Tiểu Lai Tử, ngươi đưa Cố Huyền chủ đến thiên lao gặp Cố thiếu gia, sau đó đưa nàng về đây, ta và Cố Huyền chủ còn có việc phải bàn.” Ta thi lễ với , rồi theo tiểu thái giám.
Chương 19 Edit Phi Ân Beta Thanh Mai Thiên lao tối tăm ẩm ướt, đầy mùi dầu mỡ cùng ôi thối, làm ta cảm thấy như bước xuống địa ngục. Ngay lúc này ta lại suy nghĩ rất lung, nghĩ tới ý đồ của Hoàng đế, nghĩ tới chuyện Cố gia rốt cuộc là mồi nhử Hoàng đế tạo ra cho ta hay là thủ đoạn đấu trí, nghĩ tới chốc lát nữa gặp Cố Thiếu gia nên gì. . . . . . Nhưng cái gì ta cũng chẳng nghĩ ra, đầu óc trống rỗng. thực tế, ta ở trong trạng thái ngẩn người bất động. Kiến trúc thiên lao rất độc đáo, để tiện cho cai ngục canh giữ phạm nhân, nên chỗ đứng của ta có thể nhìn ràng tình trạng toàn thiên lao, nhưng người ngồi trong thiên lao chỉ nhìn thấy ta là bóng đen. Cố thiếu gia bị nhốt chung với mẫu thân phụ thân , như vậy cũng tốt, ta cũng muốn gặp lại họ. “Cố Huyền chủ, xin người nhanh lên, Hoàng thượng còn chờ người” , thái giám dẫn ta tới rất khách khí. Ta gật đầu với , tới trước cửa phòng giam của Cố thiếu gia, đứng cách hàng song sắt nhìn người ngồi trong phòng giam. “. . . . . . Nam Phong?” , nhìn ta dè dặt. Ta gật đầu, tiếp tục trầm mặc nhìn . rất chật vật, nhưng ánh mắt vẫn thay đổi, vẫn là ánh mắt mười năm trước. Tuy là thiếu gia ăn chơi, tham hoa háo sắc thể gánh vác việc lớn, nhưng là con người đơn thuần. Xem ra mười năm nay chẳng thay đổi mấy, học được mưu cùng tàn nhẫn của phụ thân , tâm hồn bị nhuộm đến vẩn đục, như vậy ta mới thấy hối hận khi tới gặp . “Mười năm nay nàng đâu? Cuộc sống có tốt ?”, vội vàng tới, cách song sắt nhìn ta cẩn thận. Ta mỉm cười, “Mười năm nay ta ở Tây Vực, làm việc cho Hoàng đế, cuộc sống khá tốt.” “Vậy sao lần này nàng trở lại Kinh thành? Chẳng lẽ bản án Cố gia còn làm nàng bị liên luỵ?” Nhìn vẻ mặt Hoàng đế, liên luỵ chắc phải. Nhưng Hoàng đế gọi ta trở về, rốt cuộc có ý gì ta cũng nắm được. Hơi do dự : “Ta cũng biết. Là Hoàng đế gọi ta quay về, hôm nay mới đến Kinh thành, tin tức ở Tây Vực linh thông, ta vẫn chưa biết tình mọi chuyện.” “ đơn giản là chuyện phụ thân nhận hối lộ, nàng biết tình cũng tốt. Biết càng ít càng bị liên luỵ. Hai năm nay Quý phi nương nương càng ngàng càng bị thất sủng, Cố gia còn được thánh thượng coi trọng nữa, ta cũng khuyên phụ thân nên bớt làm chuyện xấu chút, nhưng ông nghe, vẫn lòng dạ nghĩ tới chuyện đưa mỹ nhân vào cung. Có kết cục ngày hôm nay, ta sớm lường trước rồi. Chỉ có điều ngờ Hoàng thượng xử trí lại kiên quyết tuyệt tình đến thế, niệm chút tình xưa nào.” Ta thở dài, biết phải gì. “Mười năm trước ta nghe được ít tin đồn, Hoàng thượng đối với nàng hình như. . . . . . Sau đó nghe nàng cùng Trương Lai kia cùng bỏ trốn. Lần này gọi nàng về, chẳng lẽ muốn dùng chuyện Cố gia để ép nàng?” Ta khẽ cười, “Hậu cung của Hoàng thượng giai nhân vô số, ta là bông hoa tàn rồi, còn ai muốn còn ai nhớ thương chứ.” “Ai thế? Nàng phải thế”, đưa tay khẽ chạm lên mặt ta, làm gì khác, ta cũng né tránh, “Lúc còn nàng giúp ta đánh nhau ta chưa phát ra, nhưng mà về sau biết nàng là nữ nhân, ta chỉ cảm thấy thể tưởng tượng được. Những nữ nhân giảo hoạt, độc ác, hai mặt ta gặp nhiều rồi, nữ nhân đầy dã tâm cũng gặp ít, nhưng nữ nhân thông minh, nội tâm thanh bạch như nàng, lại rất hiếm có. Nếu là người khác, học cầm kỳ thư họa vất vả suốt mấy năm, sao lại nguyện ý gả cho thôn dân thô lỗ chứ? Nếu đổi lại là người khác, là rơi vào chỗ dầu sôi lửa bỏng, hai là được sủng ái, ai lại chẳng nhanh chóng ôm chặt lấy đùi Hoàng đế? Nếu đổi lại là người khác, ai lại đến gặp ta ở thời điểm này?” “Chúng ta cùng nhau lớn lên, ngay cả đọc sách viết chữ cũng là huynh dạy ta, những tình cảm này ta thể quên được.” thở dài, nhìn ta nở nụ cười, nụ cười này làm ta thấy chua xót. “Ta biết còn có thể đến thăm huynh lần nữa ”, việc này còn phải xem ý Hoàng đế, “Huynh có gì muốn ta làm, cứ .” do dự lát, “Hôm bị đưa vào thiên lao, tiểu nữ nhi (con ) của ta vừa ra đời. Nếu Hoàng đế có ý định để bản án liên luỵ đến nàng, nếu nàng có khả năng. . . . . .” “Ta hiểu rồi”, ta gật đầu. “Phải nhìn tình huống rồi hẵng quyết định, nếu Hoàng đế có ý liên luỵ đến nàng, nàng cần phải quan tâm đến chuyện Cố gia nữa. Mười năm nay chúng ta hề liên lạc, nàng chỉ cần khăng khăng như thế, ai có thể ép nàng làm gì hết. Cho dù có liên luỵ đến nàng, nếu nàng phải trả giá quá lớn, bỏ trốn ”, thở dài, tiếp tục : “ cần đến gặp ta nữa, lần là đủ rồi, thêm lần nữa nàng dễ ăn . Mười năm nay, ta luôn quan sát tính tình của Hoàng đế, độc đoán mạnh mẽ đầy quyền lực, chấp nhận cự tuyệt cùng phản đối, càng chấp nhận thất bại, những gì muốn nhất định đạt được. Ta biết mười năm trước sao lại thả nàng , nhưng mà lần này, nàng phải cẩn thận. đời này có rất nhiều thủ đoạn làm người ta sống bằng chết, nếu nàng thể thay đổi được, cứ chấp nhận chịu thua . Để có thể sống sót, chịu thua cũng chẳng sao hết. Nếu phải sớm nhận ra Hoàng đế diệt trừ Cố gia chúng ta bỏ qua, ta cũng chịu thua rồi”, mỉm cười, “Nàng , ở đây lâu cũng chẳng tốt lành gì.” Ta yên lặng nhìn lúc lâu, khẽ gật đầu, vừa xoay người nước mắt rơi xuống. Trầm mặc theo tiểu thái giám vào Hoàng cung, vừa mới bước vào cung thái giám vội vàng đến tuyên chỉ, ngày mai Hoàng đế mới có thời gian tiếp kiến ta, hôm nay để ta ngủ lại trong Hoàng cung. Ta vẫn được sắp xếp ngủ lại viện mười năm trước, bài trí ở đây thay đổi chút nào, thậm chí cả mũi tên cùng bếp nướng vẫn còn. Ngay cả cung tên của ta cũng bị đem vào đây. Dường như để đây lâu lắm rồi. Phẫn uất hay buồn bã? Ta còn dùng cung tên để phát tiết cảm xúc trong lòng như mười năm trước nữa. Kinh nghiệm của mười năm nay, làm ta tiến bộ rất nhiều, chút cảm xúc, có thể thản nhiên nuốt xuống rồi. Tắm khoảng canh giờ, ăn bữa rất thịnh soạn, ta nằm nghỉ luôn. đường nhiều ngày, mỏi mệt đến chịu nổi, gần như vừa nằm xuống ngủ ngay. Ngày hôm sau ta vừa đọc sách vừa đợi Hoàng thượng triệu kiến, đến chạng vạng tối, thái giám ôm hài nhi (trẻ sơ sinh) đến, sau đó đám vú em cũng tới theo. Ta nhíu mày : “Đây là?” “Bệ hạ người vừa nhìn biết là chuyện gì. Bệ hạ hôm nay có rất nhiều việc, sửa lại thành sáng ngày mai tiếp kiến người.” như vậy, đây là bé kia? Ta đưa tay nhận lấy hài tử, xoay người vào phòng, cẩn thận nhìn bé. Đúng là bé , tay chân nho , hẳn là sinh ra chưa được bao lâu, ngủ rất say. Ta đưa tay nhàng luồn vào trong lòng bàn tay nho , trong lòng thấy ấm áp. Trong bọc hài nhi còn kẹp mảnh giấy Hoàng đế viết cho ta, chữ viết này ta nhìn mười năm nay rồi. tờ giấy viết đứa bé này liên hệ gì tới Cố gia, cầu ta từ nay về sau vĩnh viễn tới thân thế đứa bé này. Nhưng mà cho phép đứa cũng mang họ Cố, ban tên Cố Nhược Lan. Ta thở dài, Cố Nhược Lan à. Đốt tờ giấy, ra ngoài sắp xếp các vú em đứng đợi bên ngoài, sau đó quay về phòng tự mình chăm sóc đứa bé. Mùi vị mưu càng lúc càng nồng, ta sao có thể phòng bị. Lúc trước khi thấy đứa bé này, ta còn có thể bỏ mặc. Nhưng ôm bé rồi, lại buông tay được. Bất luận xảy ra chuyện gì, ta cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì nhận lấy thôi. Ngày thứ ba, Hoàng đế đến. quanh co lòng vòng, lập tức đưa ra điều kiện: “Trẫm muốn nàng quản lý tổ chức tình báo, giống với tổ chức ở Biên thành kia, có phân tích, chỉnh lý lại, thu xếp tin tức, sau đó báo cho trẫm. Nhưng mà đối tượng giám thị còn là ngoại tộc nữa, mà là chư hầu cùng ngoại thích và các quan lại.” Điều kiện này cũng tính là khó, nhưng ta vẫn thấy nghi hoặc, “Tại sao phải là ta làm? Bệ hạ tuy phong ta là Huyền hầu, nhưng bất luận là chư hầu hay quan lại, ta đều có giao tình với bọn họ. Chẳng lẽ dùng thân phận nữ nhân của ta để kết giao với phu nhân của bọn họ rồi lấy tin tức tình báo, ở phương diện này ta cũng có thiên phú.” “Trẫm coi trọng nàng chính là vì điểm này. Cố gia có quan hệ với nàng bị xử lý, Lý gia nàng cũng thích. Bởi vậy nàng công bằng. Hơn nữa ai cũng ngờ được, chuyện như vậy trẫm giao cho nàng làm. Về phần tình báo nàng cần phải lo lắng, khắp nơi đều có nhân thủ trẫm sắp xếp vào, nàng chỉ cần thuận theo ý trẫm mở tửu lâu, chỗ vẽ thư hoạ, rồi mua gánh hát. Làm những thứ đó trở thành lớn nhất tốt nhất toàn Kinh thành, đám quan lại quyền quý tự nhiên đổ xô tới, đến khi thời cơ chín muồi, tạo dựng y hệt ở những địa phương khác của Thiên triều. Liên kết tình báo ở các địa phương này, trẫm sắp xếp người giúp nàng.” Ta suy nghĩ trong chốc lát, công việc này tuy rườm rà, nhưng khó. Hơn nữa chỉ cần ta còn hữu dụng với Hoàng đế, cả nhà chúng ta được an toàn. Hơn nữa cũng có cửa để ta từ chối. “Được, ta đồng ý.” Hoàng đế hài lòng cười, “Ngày mai nàng xuất cung thôi, trẫm hạ chỉ , vì trẫm thương tiếc Thập công chúa vừa sinh ra mất mẫu thân, nên để làm con thừa tự (theo họ) của nàng, từ nay về sau nàng cần phải lo lắng đến thân phận đứa bé này nữa.” “Tạ ơn Hoàng thượng”, ta quỳ xuống tạ ơn.