1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên Không] Cố Gắng Thay Đổi Số Phận Của Vai Phụ - Catia (39/90c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chú thích:
      (1) KGB: tổ chức tình báo Nga. Xem chi tiết tại: http://vi.wikipedia.org/wiki/KGB
      (2) Hình như là câu đối nào đấy nhằm về nữ chủ Sở Tu Trúc. Tớ bó tay, để suy ngẫm. Ai giúp giúp tớ nhé, nguyên câu: 楚腰纤纤, 其性若竹

      Chương 39: Tích lũy ngày xưa
      Editor: Mia Leo

      Chúng ta buộc con ngựa vào chuồng giữ ngựa ở tiệm ăn. Mặc Tiềm dẫn ta ngồi xuống ở lầu , kêu tiểu nhị bưng hai chén cơm thịt ra là được. ràng tính mau chóng ăn nhanh rồi rời .

      Ta dĩ nhiên thể để cho ông được như nguyện. Sau khi hai chén cơm thịt bưng lên, ta ăn vài miếng cơm liền giật mình dừng đũa, nghiêng đầu nhìn Mặc Tiềm, lắp bắp thương lượng: "Mặc thúc, con. . . . . . con muốn tìm chỗ để tắm, thay quần áo. Người coi , năm ngày nay chúng ta liên tục thúc ngựa chạy ngừng. Toàn thân bụi bặm cùng mồ hôi rất nhơ nhớp khó chịu. Ngài quen lại trong giang hồ, nhưng con lại chưa từng kiểu vậy, nên có quen. . . . . ."

      Mặc Tiềm liếc mắt nhìn ta cái, giọng cười : "Nha đầu đừng nóng vội, phân đà Ma Giáo chúng ta cách chỗ này khoảng nửa ngày lộ trình đến huyện Ngô. Chúng ta mau chóng lấp đầy bụng rồi tiếp ra roi thúc ngựa chạy, trước khi trời tối là có thể vừa kịp đến nơi. Đến lúc đó con muốn tắm rửa tắm rửa, cần gì phải chịu uất ức tại trấn này?"

      Ta vừa nghe liền nóng nảy, vội nhìn ông ta : "Mặc thúc! Con . . . . . . con số chuyện sụ đợi được! Coi như thể tắm, lấy chậu nước lau qua loa cũng được, con nhất định muốn tắm!" Vừa vừa làm bộ xấu hổ, muốn lại thôi.

      Vừa xấu hổ vừa cảm thấy thầm may mắn: ở nơi đó hơn năm trời, nhờ Đông Phương Lệ nghiêm chỉnh huấn luyện, đến bây giờ ta giả bộ xấu hổ, ngại ngùng đều thành thạo. Hơn nữa cũng đều nhờ ta đến kỳ kinh nguyệt ở ba tháng trước, chu kỳ lại ổn định. Xem như ông ta là thủ lĩnh KGB (1) cũng thể chắc lời ta rốt cuộc là hay giả.

      Cái này gọi là thiên thời, địa lợi và nhân hòa. Biết bao nhiêu thầy giáo thể dục trường Trung học cũng đều bó tay với cái lý do này. Mặc Tiềm xem ra cũng giống là người am hiểu về phụ nữ, sao có thể trót lọt được?

      Mặc Tiềm nhìn thấy ta như vậy, quả nhiên bị lừa, quanh co chốc lát liền liên tục nhượng bộ, nghiêng người nhìn vào cầu thang phía bên góc phòng, thương lượng với ta: "Những hiệu ăn này thường đều có phòng khách ở lầu. Ta thuê gian cho con, dặn dò tiểu nhị đốt bồn nước nóng. Còn ta ở đầu bậc thang này chờ con. Như thế được ? Chính con cũng nên cảnh giác chút, có chuyện gì nhớ gọi ta, đừng có phải ngại ngùng."

      Ta đỏ mặt gật đầu đồng ý, lại : "Con. . . . . . con lúc khởi hành chuẩn bị những thứ đó. Mặc thú có thể thuận tiện giúp con hỏi xin chủ quán khăn trải giường sạch được ?"

      Mặc Tiềm sửng sốt, cẩn thận nhìn ta cái, chốc lát mới gật đầu đồng ý: "Được, ta nhớ rồi." Dứt lời gọi tiểu nhị tới giọng phân phó mấy câu. Tiểu nhị liền vâng dạ đồng ý, lúc sau mang cái chìa khóa đưa cho ông ta, lại nước nóng đun, chỉ đợi lát liền có, nhanh chóng bưng lên.

      Ta giọng cảm ơn với ông: "Làm phiền Mặc thúc rồi."

      Mặc Tiềm cười cười, để chìa khóa ở bàn, đẩy tới trước mặt của ta, cầm bọc quần áo của ta mà lục lọi, rồi ngẩng đầu cười với ta: "Nha đầu, thúc chăm sóc con là bổn phận phải làm. Nhưng nếu như con để thúc gặp phiền phức, vậy đừng trách ta để ý đến tình cảm của cha con đấy." Vừa vừa lấy gói thuốc mê được bọc giấy trong bọc ra, xếp từng cái lên góc bàn, liếc mắt nhìn ta, khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười, "Con trong nhà mang theo những loại thuốc này làm gì? Nhỡ khi bọc giấy bị hỏng, chẳng phải tự tìm phiền phức đến cho mình?"

      Vừa vừa tiếp tục lục lọi, cuối cùng chỉ rút cái áo, cái quần đưa cho ta: "Những thứ còn lại con cần thiết phải dùng đến. Trước cứ đưa cho ta bảo quản, tránh việc con luống cuống tay chân, rơi xuống vài vật linh tinh."

      Ta rũ mắt xuống, thích hợp biểu lộ ra mấy phần bất mãn: "Mặc thúc quá lo lắng." Dứt lời nhận lấy quần áo phía trước, cúi đầu đỏ mặt vội vã chạy lên lầu. Diễn trạng thái ngại ngùng của thiếu nữ khi đến dì cả đến thăm làm nhuộm đỏ quần vô cùng tinh tế. Cho đến khi bước vào phòng, đóng cửa lại mới khôi phục bản tính. Ta lòng vòng tìm kiếm những món có thể dùng được ở trong phòng.

      Chỉ lúc sau, tiểu nhị mang chậu nước, khăn lông, khăn trải giường và cây kéo đến. Ta nhận lấy liền vội vã cảm ơn rồi vội vàng đóng cửa, nhanh chóng cởi quần áo cũ xuống, dùng cây kéo cắt đẩy chút sợi bông ra mép góc vá, từ bên trong vật ghép cắt thành hình dáng tương tự, nhưng màu sắc xiêm áo lại khác nhau.

      Váy cũng làm tương tự.

      Cũng may nhờ lúc còn ta có theo thẩm thẩm học nữ công, nên có thể sử dụng châm thành thạo để tháo đồ ra. Sao có thể nhìn ra là trước khi ngày, ta dùng canh giờ để khâu vá?

      Ta mặc xiêm áo bị hủy ở bên trong, bên ngoài lại mặc bộ quần áo Mặc Tiềm đưa cho ta, đem quần áo cũ giấu dưới đáy giường, lại quét bụi bặm dưới giường hồi, để khiến ta trông như vội vàng bò vào đáy giường.

      Làm xong xiêm áo liền đến phiên khăn trải giường. Ta xếp khăn trải thành từng chồng, nhanh chóng cắt thành sợi dây thừng dài, luồn hai bàn tay cột chặt đầu cửa sổ, đầu khác trói chặt vào chân ghế tròn trong phòng, dựa vào ga giường đệm lên cẩn thận đẩy cửa sổ ra, quan sát cẩn thận địa hình bên ngoài.

      Vì để bảo đảm riêng tư và thanh tịnh, phòng khách bình thường lựa chọn tạo mặt cửa sổ ở sát đường. Cũng may gian phòng khách này cũng nằm bên trong phạm vi “bình thường”, cửa sổ mở ra nhìn thấy sân thượng, tuy là tầng hai nhưng cũng khá cao. Bên dưới là phòng chứa củi và gian phòng tạp vật hẹp tương tự, cửa nách còn mở nối gian phòng bên cạnh.


      Đại khái bởi vì là giờ cơm, nên trong sân vườn bóng người, chỉ có con mèo hoa lười biếng nằm phơi nắng ở mái nhà.

      Đúng là muốn ngủ đụng cái gối!

      Ta thể tin được mình lại có vận may đến như thế, tâm trạng khẩn trương vì hưng phấn muốn nhảy vọt lên.

      Sợ con mèo bỏ chạy, ta vội vàng cầm miếng thịt khô trong tay, tay để bờ môi giả giọng tiếng mèo kêu.

      Thời gian ta còn ở Dược Vương cốc thường xuyên đùa giỡn bọn thú đánh tên số, lâu ngày tích lũy dần kinh nghiệm gọi động vật. Con mèo béo nghe ta kêu, ngẩng đầu nhìn miếng thịt khô trong tay ta, bước chậm rãi ung dung tới gần, đứng ở mảnh ngói cửa sổ nhìn ta lát, đột nhiên nhảy bật vào trong phòng, vây quanh ta đưa đầu đòi ăn.

      Ta vội vàng ngồi xổm xuống cạnh nó, đưa tay xoa bóp mặt, tay đưa miếng thịt khô lên cho nó, tay còn lại nhàng gãi cằm nó, phô bày toàn bộ các kiểu kỹ năng phục vụ vị đại gia này.

      Mèo rừng Tiểu Bát rất thích mè nheo như vậy với nó, bọn chúng đều là động vật họ mèo, cho nên sở thích cũng khác nhau lắm nhỉ?

      Mèo hoa quả nhiên hài lòng, nằm mặt đất lộ ra cái bụng bép, nhóp nhép chốc lát lại nghiêng đầu hít hà tay ta, bĩu môi kêu lên mấy tiếng bắt bẻ mùi hương son phấn tay. Rồi ra vẻ người nhân nhượng kẻ dưới, ghé đầu xuống cắn miếng thịt khô ăn vào bụng. Sau khi ăn xong lại như lấy lòng liếm liếm lòng bàn tay ta, cái đầu nghiêng cái, liền ngã gục sàn nhúc nhích.

      ngờ đúng ? Thuốc mê của ta nằm trong bọc đồ, thuốc mê ta muốn dùng nằm trong son phấn mà ta ngày ngày bôi mặt.

      Mùi thơm son phấn che lấp mùi hương của thuốc mê, bình thường vừa vặn tuổi trưởng trành lại được công nhận là lưu luyến si mê Đông Phương Lệ, thoa nước phấn, thêm son thêm hoa dĩ nhiên là hành động bình thường. Huống chi nửa năm trước ta tự bắt đầu tô son điểm phấn hằng ngày. Tuy lúc ấy vẫn chưa nghĩ ra mục đích, nhưng bây giờ xem ra, nước phòng ngừa chu đáo của ta quả nhiên là đúng chiều.

      Ta lau khô nước bọt dính lòng bàn tay, đưa tay đặt lên bụng con mèo hoa để cảm nhân hô hấp của nó. lát sau cảm thấy yên lòng, sau khi trùm chăn lên người nó, lại cẩn thận giấu kỹ vào trong tủ quần áo, dọn dẹp mấy món đồ khác trong phòng thỏa đáng. Cuối cùng nhìn chung quanh vòng, xác định còn bỏ sót thứ gì, ta hít sâu hơi, đôi tay bắt được khăn trải giường bay qua bệ cửa sổ, hai chân đạp ở tường gạch lấy lên tư thế bò xuống . Cẩn thận nhàng xuống mặt đất.

      Cũng may, gạch khô ráo ít đất, đạp lên cũng lưu lại dấu chân.

      Trong Bình thư Đương đại (1), tiểu thuyết và cả trong phim truyền hình đều xuất nhiều chiêu giương đông kích tây: Giả vờ mở cửa sổ đến trốn, nhưng bản thân thực lại núp ở trong phòng chờ truy binh rời khỏi mới chạy trốn tiếp. Lần này ta lại dùng phương pháp trái ngược nó.

      Mặc Tiềm võ công cao cường, nếu ông ta nghi ngờ ta chạy, vô luận thế nào cũng nghe thử trong phòng có tiếng thở nào . Vì vậy ta để con mèo ú làm thế thân ở lại trong phòng, rồi dùng cái ghế và quần áo cũ nhằm giấu đầu hở đuôi. Mục đích nhằm tranh thủ thêm chút thời gian cho mình.

      Coi như chỉ có thể kéo được ông ta lát, có lẽ đó cũng là khắc cứu sống chính ta.

      Ta dán tường nhìn vòng chung quanh, nhàng dọn xong cái ghế ngồi, vừa muốn cất bước hướng cửa nách , lại đột nhiên đổi chủ ý, xoay người bước chân nhàng nghênh ngang thông qua phòng bếp bước ra sảnh lớn.

      Mặc Tiềm quả nhiên có đứng ở sảnh lớn. Ta đứng ở cửa phòng bếp đợi hồi, nhìn mấy người hành khách trả tiền chuẩn bị rời , vội vàng giả bộ bình thường sải bước nhanh theo bên cạnh bọn họ, mượn thân thể những người này để che người ra khỏi cửa chính tiệm ăn.
      có ở đây đại đường. Ta đứng ở cửa phòng bếp đợi hồi, nhìn mấy người hành khách trả tiền chuẩn bị rời , giả bộ như có việc gì bước nhanh theo tới bên cạnh bọn họ, mượn thân thể mấy người đó che chở ra khỏi cửa chính hiệu ăn.

      Vừa ra cửa tiệm, ta liền ra vẻ kinh hoàng vội vã, cúi đầu chỉ chăm hướng. Băng qua đụng vài món của nhiều gian hàng đường, tuy có đụng rơi món gì nhưng đủ hấp dẫn chú ý của các người bán hàng.

      bộ ước chừng năm mươi thước liền thấy hiệu cầm đồ rất to lớn. Hiệu cầm đồ chỉ mở nửa cánh cửa đón khách, cái quầy bên trong cao vút che kín thấy mặt người, hai bên cửa có
      qua đặt hai con sư tử đá cao chừng 2m trông uy vũ. Ta vòng qua sau lưng con sư tử đá, tay nhấc váy lên, mũi chân dùng chút sức dẫm ở chéo váy. Ta ngồi chồm hổm vội vàng nới lỏng bọc quần áo người xuống, cuộn lại trong tay, vào hiệu cầm đồ lấy biên lai cầm đồ chết, sau vứt biên lai cầm đồ qua bên, tay cầm mầy miếng tiền đồng xoay người lại, bước vào phố xá sầm uất.

      Lần này ta dĩ nhiên ra đường lớn, mà theo hẻm quẹo vào ngõ , ngửi theo mùi hương son phấn và mùi rượu nồng trong khí, mò tới ngõ hương phấn cách nơi này xa.

      Trấn này ngay cả điểm này cũng có chỗ tốt, đặc biệt gần sát cạnh khu vực phồn hoa. Nếu chưa từng đến nơi phồn hoa náo nhiệt, ta sợ rằng mình cũng thể huấn luyện bản thân có mũi tinh như chó săn để tìm được nơi hoa thơm bướm lạ này.

      Lúc này bầu trời còn sớm, trong ngõ hẻm cũng bóng người. Vì vậy ta quang minh chính đại đứng ngay giữa đường, nhìn bao quát vòng con phố thanh lâu này. Cuối cùng chọn nhà trông sang trọng nhất, lách qua cửa hông, dùng thanh sắt giấu dưới đế giày luồn vào trong khe cửa, mở chốt cửa rồi khẽ mở ra, nghiêng người lách vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa.

      ngờ, hôm nay ta cũng theo tiêu chuẩn của các tiền bối xuyên , lần đầu tiên bước vào thanh lâu!

      Chọn phương án trốn vào trong thanh lâu phải vì ta có hứng thú tệ hại, mà là ta đánh cuộc Mặc Tiềm coi ta là con nha đầu bình thường. Dù chủ ý lém lỉnh cỡ nào, cũng luôn đề phòng những nơi bướm hoa lả lướt này như thú dữ, sao có thể chạy trối chết để trốn vào trong thanh lâu được.

      Cho nên ông ta cũng đến thanh lâu tìm ta.

      Ta giấu thanh sắt, bước rón rén vòng quanh sân vườn. Lúc này người làm trong thanh lâu vẫn còn ngủ say, khi ta hiểu ràng cũng dần lớn gan. Bước lên lầu hai tìm phòng thu chi tra cứu, nhìn giấy tờ văn thư đều có quan hệ đến Nhạc đường của Ma Giáo mới hoàn toàn yên tâm. Sau đó lại bước xuống lầu thầm vào phòng người làm đếm số người, thó tay trộm đôi giày, bộ quần áo màu xanh để thay, tháo toàn bộ trang phục và đồ dùng ban đầu nhét vào phòng bếp đốt sạch .

      Ai biết được Mặc Tiềm có bỏ hương liệu đánh hơi người ta hay ? Nhằm đảm bảo độ an toàn cao nhất, nhất quyết thể bỏ sót thứ gì.

      Sau khi tất cả đều dọn dẹp thỏa đáng, ta mới thở phào nhõm. lúc quay vòng trong phòng bếp, lục loại lấy mấy lọ thuốc mê tình gói vào trong bọc rồi mang theo, tiện tay thó lấy con dao gọt trái cây giấu người. Sau đó liền chạy vào phòng chứa củi, bới tay hì hà hì hục đạp lên đống củi, leo lên xà ngang. Núp ở trong góc xà nhà mới thở , giơ tay lau mặt, chải tóc cho mình, vừa chải kiểu tóc giống bọn người làm, vừa cười xì vui vẻ.

      Rón rén vào nhà người ta lục soát vàng, lục soát bình thuốc các loại, như vậy quả quá giống như chơi trò chơi RPG.

      Lúc này là Yên Hoa tháng ba, mặc dù xuân về hoa nở, vậy mà trời tối sớm, mới vừa đến giờ Thân mặt trời lặn xuống đỉnh núi. Đám người kia rời giường rửa mặt, sau khi chỉn chu quần áo bước lên lầu thắp sáng toàn bộ đèn lồng màu đỏ, nhúng khăn ướt lau dọn lan can cầu thang.

      Lại qua gần nửa canh giờ, những chị em trang điểm tươi mát bắt đầu ra khỏi phòng. Họ thi nhau cười lả lướt, đứng ở trước cửa liếc mắt đưa tình quyến rũ khách. Ta núp ở phòng chứa củi lắng nghe, ghi nhớ tên tuổi các nàng khi họ chuyện với nhau. Chưa tới được nén nhang nghe thấy dưới lầu có tiếng ồn ào, liền biết có khách đến dần dần, liền chạy ra khỏi phòng chứa củi, xâm nhập vô đám người, bắt chước dáng vẻ của người làm, nhón chân bước tới giúp tay.

      Cơ hồ thể nào bị lộ tẩy. Trong thanh lâu này, người làm chừng 27 người, đèn lồng đỏ chiếu lên che mờ khuôn mặt mỗi người. Chủ chứa lại bận rộn tới váng đầu, sao có thể chú ý trong đám người làm có dư thêm người?

      mặt ta cũng giả bộ tươi cười giống như bọn người làm khác, thân thể hơi cong chạy quanh tất cả các bàn, an ổn bưng mâm rót rượu, kỳ thầm lắng nghe cuộc đối thoại của khách làng chơi.

      Ta thân mình chạy trốn, tiền bạc cũng là vấn đề dễ dàng giải quyết, nhưng mà giấy thông hành cũng thể lơ là. Tốt nhất có thể tìm người khách từ vùng khác để chuốc say, từ đó có thể lấy được giấy thông hàng, kéo người lên xe ngựa nhanh chóng rời . Ta cũng có ý xấu, cũng chỉ xem như nhã nhặn thay từ chối sắc đẹp thuận tiện nhờ xe rời mà thôi.

      Khách ở sảnh lớn vừa nhiều lại hỗn tạp, thính lực của ta cũng quá tốt, phân biệt tin tức quan trọng trong lời dâm đãng hết sức khó khăn. Ta nghe chốc lát cảm thấy đầu lớn như cái đấu, vừa lúc uể oải bỗng nghe thấy thanh xa lạ từ trong tiếng ồn ào đồi trụy phát ra: " ‘Sở tiêm tiêm, kỳ tính nhược trúc’(2). Thiếu Quân phải thay đổi bản tính, chẳng qua nhìn thấy tuyệt sắc cảnh đẹp, trong mắt thể chấp nhận những người khác."

      Liếc mắt nhìn sang, thấy chàng thiếu niên mắt đào hoa, tuổi chừng mười bảy, mười tám bàn luận viễn vông với đồng bạn. mặc bộ áo tím, nửa bả vai bên bị dựa vào, chẳng qua hương hoa này hơi mỏi mệt, quấn quít bên đám thiếu niên này tại chỗ, nhìn cũng biết là người nào chơi .

      Thiếu niên tay quy củ đặt lên đầu gối, tay cầm ly rượu, chân mày khẽ nhíu, đôi mắt sâu thẳm toát vẻ ưu tư, hoài niệm, trán của thiếu niên cũng chữ ưu phiền.

      Ta cười thầm: sư tỷ, đa tạ hào quang vai chính của tỷ!
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      thuyt, PhongVy, Trâu 1 thành viên khác thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.